1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VỢ CHỒNG ĐỒNG LÒNG - Mục Yên (36)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26:

      Dù sao thời gian nghỉ đông ngắn, người nhà Diêu Cẩn cũng nán lại bao lâu ở trong nhà Diệp Bội trở về. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, mùa đông cũng chầm chậm qua , mùa giá rét qua dường như sau đó Diệp Bội cũng trở nên sống động, bắt đầu ra sức sống của lần nữa, đến cả đoản văn rất lâu viết cũng lại bắt đầu viết lần nữa.

      Nhận được số tiền quyển tạp chí từ tòa soạn gửi đến đây, Diệp Bội có loại mừng rỡ lúc ban đầu, có lẽ là thời gian dài ở vào trạng thái như vậy, Diệp Bội càng ngày càng cảm thấy có lẽ đây cũng chỉ là phần sinh hoạt mà thôi, hề có cái gì ghê gớm.

      Cho tới bây giờ ba Diệp mẹ Diệp cũng trông nom rốt cuộc Diệp Bội làm gì, bởi vì bọn họ tin tưởng Diệp Bội tuyệt đối làm chuyện gì nên làm.

      Chỉ là hôm nay cũng giống vậy, ba Diệp nhận được cú điện thoại, đối phương ràng phải là người nhà họ Diêu, lại là phụ nữ trưởng thành, mở miệng muốn tìm Diệp Bội.

      Ba Diệp che ống , kêu tiếng về phía ngoài: "Bội Bội, điện thoại của con." Đợi đến sau khi Diệp Bội vào, ba Diệp cho Diệp Bội ánh mắt con xem đó mà làm.

      "Ồ." Diệp Bội nghi ngờ nhận điện thoại, hình như có người quen gì phải, "Alô, xin chào, tôi là Diệp Bội." (Do hai bên chưa biết nhau nên để xưng hô chung chung là tôi - )

      Tiếng đối diện có vẻ vô cùng xúc động: " là yên hoả ư, đúng, sao giọng của nghe cảm giác như vậy, phải là trời sinh giọng Loli chứ?"

      Chỉ mấy câu như thế, Diệp Bội biết đối phương là ai, chỉ sợ là người này vốn có liên quan với tạp chí mà luôn gửi bản thảo đây, cười : "Tôi vốn còn chưa tới thời kỳ đổi giọng, tôi nghĩ giọng này cũng có gì lạ lùng nhỉ." Trước kia đối phương cũng luôn bảo mình đưa phương thức liên lạc cho họ, nhưng Diệp Bội vẫn muốn. Có điều sau khi nghỉ đông qua , Diệp Bội vẫn bổ sung số điện thoại nhà mình, ngờ lần này đối phương lại nhanh như vậy gọi điện thoại tới.

      Diệp Bội biết là vào lúc cho là quyết định thời hạn bản thảo hoàn toàn có bất cứ vấn đề gì lại khiến đối phương tìm lâu, còn bởi vì trong khoảng thời gian này giao thông thuận tiện. Hơn nữa mọi người cũng đều rất bận, cho nên cũng có tự mình đến tìm Diệp Bội, vốn định thời gian này hết bận rồi sau đó bèn tự mình đến tìm người, nhưng ngờ Diệp Bội gửi bản thảo qua rồi.

      Tên tạp chí mà Diệp Bội gửi bản thảo lại gọi là "Yên Hoả", cũng giống với bút danh của Diệp Bội, tuy rằng được coi là tạp chí số số hai ở nước Hoa, nhưng cũng giữ được hạn mức thị trường nhất định. Lần đầu tiên Diệp Bội dùng bút danh "Yên Hoả" này gửi bản thảo cũng bởi vì trùng lặp với tên tạp chí mà được đặc biệt chú ý chút, ngờ lại phát ngôi sao mới.

      Kể từ sau khi có người tác giả "Yên Hoả" này đăng tác phẩm ở tạp chí lượng tiêu thụ của tạp chí nâng cao thêm rất nhiều. Nhưng bắt đầu từ ngày nào đó, bọn họ phát Yên Hoả này lại có bản thảo, cũng phải là có ai viết thư đến tòa soạn hỏi thăm chuyện này, đều bị tòa soạn lấy bản thân tác giả có chuyện mà lấp liếm cho qua, cũng may là tạp chí cũng chỉ là tạp chí ra hàng tuần mà thôi.

      Chỉ là muốn kiên trì nữa là rất khó, chủ biên của tòa soạn cũng định tìm người đến thành phố S tìm người, nhưng mà cuối cùng đối phương lại có liên hệ rồi.

      Nghe được Diệp Bội mình còn chưa tới thời kỳ đổi giọng, đối phương ràng bị giật mình: "Ấy, có thể hỏi chút là bao nhiêu tuổi ?"

      "Tôi sao? Năm nay vừa qua tết lớn thêm tuổi, năm nay chín tuổi." Diệp Bội đột nhiên cảm thấy đối phương chuyện với cũng là người rất thú vị.

      "Chín tuổi?" Trong điện thoại đối diện kèm theo tiếng thét chói tai truyền tới đồng thời là tiếng ghế ngã xuống, sau đó chung quanh đối phương lại có tiếng trách cứ truyền tới, người phụ nữ che ống giọng xin lỗi, sau đó thể tin hỏi Diệp Bội, " phải là gạt tôi chứ, tôi đọc truyện ngắn của , nhìn từ hành văn và từng trải cũng phải là đứa bé chín tuổi."

      Diệp Bội nghiêng nghiêng đầu, trêu : "Vậy con giống như bao nhiêu tuổi chứ, hơn ba mươi tuổi?" , có lẽ đây mới là , nhưng bây giờ đúng là Diệp Bội mới chỉ có chín tuổi sai, nếu như tính tuổi tác trong lòng.

      Người phụ nữ đối diện lúng túng ho khan tiếng: "Nếu như chỉ nhìn văn chương cách đơn thuần giống như là hơn ba mươi tuổi, tuy là viết về văn học nhi đồng, nhưng từ thông tin bao hàm bên trong cũng phải là đứa bé chín tuổi. . . . . . Ôi, thôi, nhiều, tại con ở trước điện thoại, thừa nhận cũng còn biện pháp, chỉ là có thể hỏi chút hay , tại sao vào thời gian nghỉ đông con gửi tác phẩm đến đây nữa vậy?"

      Diệp Bội trả lời theo bản năng: "Bởi vì tay lạnh mà, giữa mùa đông, nếu vẫn cầm bút phải là lạnh chết."

      "Này này, có phải con cần có chút tự giác hay chứ, bây giờ dầu gì con cũng được coi là tác gia , tại sao có thể dùng loại nguyên nhân này trốn tránh trách nhiệm?" Từ trong giọng đối phương có thể nghe được là ấy loại ý chỉ tiếc rèn sắt thành thép ở bên trong.

      Diệp Bội đành chịu nhìn mấy con số máy điện thoại trở nên ngây ngô, đúng là có tự giác gì đó. Theo ý những đoản văn kia cũng chỉ là chuyện giết thời gian thuận tiện kiếm chút đỉnh tiền, ai biết lại còn có thể có chuyện như vậy, giọng : "Ấy, con sai rồi, sau này con cố gắng ngừng."

      Diệp Bội vừa như thế ngược lại làm cho đối phương ngượng ngùng, vốn là tạp chí mà, ngoại trừ là tác phẩm đăng nhiều kỳ, nếu hoàn toàn thể nào có người luôn mỗi lượt lên bài. Người bình thường cũng chỉ là muốn viết viết, viết viết, có điều những tác phẩm mà Diệp Bội viết ra chỉ là trẻ con thích, ngay cả người lớn cũng liên tục truy tìm đọc. Cho nên mới trở lại thúc giục, ho khan cái tìm bậc thang cho mình xuống: "Được rồi, cũng nhiều, ra lần này gọi điện thoại tới đây vốn định thương lượng với con hai chuyện."

      "Dạ, ." Diệp Bội còn chưa đến mức đẩy chuyện kiếm tiền ra ngoài cửa.

      Đối phương cũng dài dòng, bèn trực tiếp mở miệng: "Chuyện thứ nhất chính là sau này tiền mỗi ngàn chữ của con cũng thêm 20%. Thứ hai chính là có Nhà Xuất Bản hi vọng tập hợp từng trang từng trang của những đoản văn đăng nhiều kỳ của con kia, xuất bản thành sách. Nhưng điều kiện tiên quyết là hi vọng con có thể đồng ý, đồng thời ký hợp đồng." đến phần sau, dường như đối phương đột nhiên nhớ tới cái gì, "Ôi chao, gì với con, Diệp Bội, con có thể tìm ba hoặc là mẹ con tới với hay , với con con cũng nghe hiểu."

      Diệp Bội cười cười, cũng cả rồi, trễ như vậy mới phản ứng được, có điều trẻ con chính là có điểm tốt: " sao, bảo bọn họ gửi hợp đồng đến đây, sau khi nhà con xem ký tên xong gởi lại, với chứ, vào trước lúc gọi tới số điện thoại này ba con cũng biết con có thói quen gửi bản thảo, hơn nữa phải cũng con giống như là người ba mươi mấy tuổi ư, yên tâm ."

      "Ôi, nhưng coi như giống như có nghĩa là đúng vậy, cảm thấy vẫn là tự mình với ba con ."

      Diệp Bội thở dài, quả nhiên tới tuổi còn cũng có ai tin tưởng, chỉ là nhìn người đứng ở cửa giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn len lén liếc Diệp Bội chuyện vẫn là câu: "Vậy cũng tốt, qua khoảng nửa tiếng nữa lại gọi điện thoại tới đây, con chút chuyện này với cha của con trước, bằng coi như với ông ấy ông ấy cũng nghe hiểu." thể thở dài, xem ra là chuyện này lừa gạt nổi nữa.

      "Được, lát nữa lại gọi điện thoại tới đây, đến lúc đó con bảo ba con nghe điện thoại."

      Cúp điện thoại, Diệp Bội ra cửa, thấy ba Diệp bình tĩnh ngồi phơi nắng ở chỗ đó, khỏi đá đá cái ghế của ông: " cần vờ vịt nữa, tò mò tò mò , con chuyện cho ba biết."

      Ba Diệp thở dài: "Ôi, con lớn rồi, cũng có bí mật."

      "Thiệt là." Mặt Diệp Bội đen sì, luôn cảm thấy mình sống lại đời chỉ bản thân mình trở thành ngây thơ, sao ngay cả ba Diệp cũng trở nên ngây thơ, lại dám ra lời này, "Ba chờ, con lấy ít đồ cho ba." qua bèn xoay người trở về phòng của mình ở lầu lấy ra tiền nhuận bút và các thứ khác.

      "A, những thứ này là do con viết, còn có những thứ này là con kiếm đựơc, cũng nhiều chỉ hơn ngàn mà thôi, còn có người phụ nữ mới vừa rồi là người của tòa soạn, ấy gọi điện thoại tới là ý muốn nâng cao tiền nhuận bút của con, còn là có Nhà Xuất Bản muốn xuất bản những thứ do con viết kia, cần ký kết hợp đồng, cho nên coi như con muốn cũng phải ." Diệp Bội thấy chuyện này cũng có cái gì hay đáng giá khoe khoang, nhưng bây giờ ra lời có lẽ cũng có thể khiến ba mẹ vui vẻ lúc đấy.

      Ba Diệp luôn biết có lúc con của mình lại lén lén lút lút làm gì đó, nhưng mà làm sao ông cũng thể ngờ lại là chuyện này, vậy mà còn được đăng lên tạp chí.

      Diệp Bội thấy ba Diệp vào trạng thái ngẩn người, giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt ông: "Ba, ba làm sao vậy?"

      "A, a, " Ba Diệp ra từ trạng thái ngẩn người, lớn tiếng cười lên, " ngờ con của ba lại lợi hại như vậy, ba vẫn con lớn rồi, thể ngờ là trưởng thành , còn có thể kiếm tiền." Thời đại này, ngàn đồng cũng coi là rất lớn, ở số địa phương nghèo khó nào đấy sợ rằng tiền của người nhà kiếm được năm cũng mới hơn ngàn đồng. Tuy là nhà họ Diệp đến nỗi như thế, nhưng khi nhìn tiền vụn vặt linh tinh này ba Diệp vẫn cảm thấy rất vui mừng.

      Ba Diệp đứng lên, cười ha hả ôm lấy Diệp Bội: "Con bảo bối, con là lợi hại, ba kiêu ngạo vì con."

      Mẹ Diệp mới vừa tản bộ xong trở lại thấy bộ dạng ba con vui vẻ hòa thuận này, kinh ngạc : "Là lúc tôi ra ngoài xảy ra chuyện gì sao? Ba con ông sao thế?"

      Ba Diệp bĩu bĩu môi, chỉ chỉ ít đồ chất ở ghế bên cạnh: "Con mình có bản lĩnh biết bao, kiếm nhiều tiền như vậy còn trở thành Tác Giả lớn, tôi nghĩ sau này chúng ta già rồi cuộc sống cũng có bảo đảm."

      "Ba." Diệp Bội đẩy ba Diệp cái, vẻ mặt hơi đỏ lên, từng nghĩ sau khi ra chuyện này cha mẹ có thể vui vẻ, nhưng nghĩ đến tới trình độ như vậy, " phải là Tác Giả lớn gì đó đâu..., cũng chỉ là tác giả mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là chút tiền như vậy mà thôi."

      Ba Diệp nhéo mũi Diệp Bội: "Ôi, còn thở ra à, chút tiền như vậy, con có biết ba của con kiếm số tiền này thời gian bao lâu hay , Ngọc Hi mình có đúng hay ? Ối, Ngọc Hi mình làm cái gì đấy?" Ba Diệp buồn cười nhìn mẹ Diệp, mà mẹ Diệp cầm truyện ngắn của Diệp Bội xem đến say sưa thú vị.

      "Ha ha, Bội Bội con viết cũng buồn cười." Sau đó chỉ còn lại tiếng cười từ trong miệng mẹ Diệp truyền tới.

      Diệp Bội cũng nở nụ cười như thế, biết bình thường mẹ cũng rất thích xem loại tiểu thuyết này, chẳng qua nếu như là xem truyện của mình hoàn toàn khác nhau, quả nhiên, chuyện này ra cũng phải là chuyện xấu gì.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Em ra đời, rốt cuộc út Diệp nhịn được "
      thuyt thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27:
      Editor: trang bubble

      ngày tháng tư, mẹ Diệp đột nhiên đau bụng khó nhịn, sau khi trải qua đau đớn hồi thành công sinh ra .

      Diệp Bội tò mò chọt khuôn mặt nhắn, nhăn nhíu, mắt mở to như mở, hình như là cảm thấy người chị chịu trách nhiệm như Diệp Bội chọt mặt của bé, nhịn được bĩu môi, trong miệng ô ô hai tiếng, nhưng cũng có khóc lớn tiếng ra.

      "Bội Bội," Ba Diệp vào, "Là con tự mình muốn em , nhưng tuyệt đối được bắt nạt em ."

      Diệp Bội vội vàng lắc đầu cái, lần đầu tiên có cảm giác có tật giật mình: "Con mới có, làm sao con lại bắt nạt em ." Cùng lắm chọt chọt mặt mà thôi, chẳng qua nếu như tương lai sau này mình và Diêu Cẩn có con, biết tình huống như thế nào. Nghĩ tới đây, ở trong lòng Diệp Bội rất nhanh lại bác bỏ bản thân. Chẳng lẽ mình muốn bị Diêu Cẩn nắm mũi dẫn , mình còn như thế, vậy mà bắt đầu nghĩ chuyện con cái rồi.

      Đương nhiên ba Diệp biết chỉ có ngần ấy thời gian mà trong lòng Diệp Bội lại đổi qua nhiều ý nghĩ như vậy, vẫn rất tin tưởng Diệp Bội, dặn dò: "Bội Bội, con nhìn em trước, ba thăm mẹ con chút."

      Lúc này Diệp Bội mới chú ý tới tay ba Diệp xách đồ, gật đầu cái: "Ba , chỗ em ba có thể yên tâm." Dù sao phải là trẻ con , trông nom chút vẫn là thành vấn đề. Chỉ là mơ hồ còn nhớ khi còn bé hình như lúc mình ôm em còn cẩn thận từng làm rơi em , chỉ là cho tới bây giờ cũng dám chuyện này ra thôi.

      Sau khi ba Diệp vào phòng, Diệp Bội nhàng nhéo lỗ mũi nhóc con, giọng : "Chị vốn mong đợi bởi vì con bươm buớm này của chị biến em thành em trai đấy, ngờ vẫn là em , chỉ là thôi, nếu như vậy chị miễn cưỡng đón nhận."

      Mà vào sau khi Diệp Bội vừa mới dứt lời biết có phải là nhóc con nghe hiểu hay , cười lên ha ha ha.

      "Ôi." Ngoài cửa hai người đột nhiên tới, mà tay cũng cầm đống lớn thuốc bổ, "Vui đến thế cơ à, sao thế, là gặp được chuyện gì chơi vui sao?"

      Ánh mắt Diệp Bội sáng lên: " cả, út, mẹ con ở bên trong." Phòng bệnh này cũng chỉ là cái phòng nông thôn mà thôi, nhưng cũng chia thành hai buồng, bé cưng ở bên ngoài, mà mẹ Diệp ở bên trong.

      út Diệp cười với người bên cạnh: "Này chị cả, chị thăm chị dâu cả trước , mình em ở ngoài xem nhóc này chút, đúng rồi, chị cả, cũng cầm đồ của em vào ."

      "Được rồi."

      Chuyện sinh con như vậy coi như là chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là khi mẹ và con đều bình an càng đáng giá vui vẻ.

      Diệp Bội và út Diệp cùng nhau đùa với nhóc, đột nhiên, Diệp Bội thấy được tình hình phía dưới tay áo khi út Diệp bỗng nhiên cẩn thận kéo lên, từng vệt máu ứ đọng chi chít ở tay .

      Thời gian cũng chỉ là cái chớp mắt, Diệp Bội nghĩ ra kế hoạch.

      Vào lúc này, Diệp Bội đột nhiên lại kêu lên: "A, út, tay của sao thế,là ngã xuống ở đâu sao?"

      út Diệp còn chưa kịp che miệng Diệp Bội, trong phòng kế hai người với mẹ Diệp nghe tiếng ra.

      "Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?" Ba Diệp hỏi, sau đó nhìn Diệp Bội, hi vọng có thể gì đó.

      Diệp Bội thoáng cái tiến lên vén tay áo út Diệp lên: "Xem, ba, cả, đây có phải là ngã rất nghiêm trọng hay ." Diệp Bội nhìn ra được đó cũng phải là dấu vết ngã bị thương gì đó. Ba Diệp và cả Diệp cũng phải đồ ngốc, đương nhiên cũng nhìn ra được những vết thương này là đại biểu cái gì.

      út Diệp kéo tay áo: "Em sao, cả chị cả, chị cần căng thẳng, cũng chỉ là chút vết thương mà thôi." Có loại người quen nuốt tất cả đau khổ gì đó xuống bụng, lúc đối mặt người thân của mình cũng chưa bao giờ biết cái gì, nhưng mà người như vậy cũng dễ dàng nghĩ ra nhất.

      cả Diệp là người nóng tính, lại kéo tay áo lên, trong mắt chứa lửa giận: "Điền An Vĩnh, nó là cánh cứng cáp rồi, lại dám đối với em như vậy, Kiến Quân, làm sao cậu , em út bị bắt nạt như vậy, đổi thành ai cũng chịu nổi, nếu như cậu muốn ra mặt tôi cũng bỏ qua nó."

      Ba Diệp nhìn những máu ứ đọng kia như lửa giận, đối mặt cả Diệp khẩn thiết, ông cũng nghĩ hơi nhiều hơn chút: "Vân Tuyết, em cho biết, có phải là An Vĩnh đối xử với em như vậy chỉ lần hay , thấy những dấu vết tay em cũng giống là lần ra ngay."

      " cả. . . . . ." út Diệp còn muốn giải thích tý lại bị ba Diệp cắt đứt, "Em cần phải , chỉ muốn em cho biết câu chuyện. nghĩ nếu như nó vẫn biết hối hận cuộc sống của các em cũng còn cách nào sống tiếp tục nữa. Vân Tuyết, từ đến lớn em vẫn luôn được chúng ta cưng chiều, nhưng khi gả ra ngoài lại rơi vào kết quả như vậy, chuyện này. . . . . ."

      Diệp Bội chính là có tính toán này, nếu như toạc ra, có người trong nhà ủng hộ sợ rằng út Diệp vĩnh viễn quyết tâm ly hôn được, vĩnh viễn chỉ biết yên lặng chịu khổ. Nhưng khi thấy những máu ứ đọng kia tay của út, Diệp Bội vẫn cảm thấy chuyện này là quá hung tàn (độc ác tàn nhẫn).

      " cả." Nước mắt của út Diệp liền rơi xuống ngay, " gạt , trong khoảng thời gian gần đây là em suy nghĩ rất nhiều, An Vĩnh, ta chỉ có đánh em hơn nữa còn có phụ nữ ở bên ngoài. Mẹ chồng đó của em lại càng cần phải rồi, biết An Vĩnh có phụ nữ ở bên ngoài còn bao che cho ta, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt (tán tỉnh, chơi bời trác táng) ở bên ngoài cũng là bình thường. Nhưng nếu ly hôn em lại quyết tâm được, nếu như ly hôn em dám tưởng tượng sau này em nên làm cái gì, còn có Hạo Hạo, nên xử lý bé như thế nào."

      Ba Diệp nắm chặt nắm tay, có lẽ là sắp nổi giận: "Lại là như vậy, em lại như vậy còn. . . . . . nhiều, tuy là bên mẹ có thể tiếp nhận nổi ý nghĩ em muốn ly hôn, nhưng nếu như em muốn chúng ta nhất định ủng hộ em, cuộc sống đó còn bằng, chỉ là."

      "Đúng đấy." cả Diệp nắm vai út Diệp, " được nữa bảo rể em ra mặt, đây là lỗi của nó, có quan hệ với em. Chị cho em biết, nếu như rể em đối với chị như vậy chị nhất định ly hôn với ta. Út à, thể bởi vì sợ bị , sợ cuộc sống tương lai của Hạo Hạo mà để cho mình em chịu khổ."

      Trước kia Diệp Bội dự đoán là trước tiên bộc phát chuyện ra. Dù sao, cũng biết là chuyện này phát triển càng ngày càng kịch liệt từ trong miệng Hạo Hạo, nhưng sợ rằng còn phải qua khoản thời gian nữa mới có thể hoàn toàn bùng nổ ra, ngờ út lại biết tên cặn bã kia vượt quá giới hạn.

      " út." Diệp Bội lôi kéo vạt áo út Diệp, "Vậy, biết dượng út tìm phụ nữ ở bên ngoài có chứng cớ hay ?"

      "Chứng cớ? Chứng cớ gì? Bội Bội, chuyện này có quan hệ với con, con trông em ." út Diệp vẫn biết chuyện này chỉ sợ là với tuổi Diệp Bội thể hiểu, cho nên cũng định nhiều lời, dù vừa bắt đầu làm cho có suy nghĩ ly hôn cũng là đứa này.

      Diệp Bội lắc đầu cái, cũng muốn mặc kệ, nhưng mà mấy người này đều rất yếu kém về mặt kiến thức pháp luật. Đến lúc đó sợ rằng nếu như út Diệp ly hôn được bù mất, vậy quá thiệt thòi: " út, hãy nghe con , nếu như có chứng cớ vậy đối với ly hôn sau này cũng có ảnh hưởng rất lớn tới quyền nuôi dưỡng của Hạo Hạo, nếu Hạo Hạo nhất định thuộc về dượng út."

      út Diệp kinh ngạc nghe xong lời Diệp Bội , sau khi xong lại nhìn ba Diệp: " cả, sao Bội Bội đột nhiên lại hiểu chuyện như vậy chứ, đến cả quyền nuôi dưỡng cũng hiểu?"

      Ba Diệp cười cười: "Vân Tuyết, lần này em cứ nghe Bội Bội, con bé cũng có đạo lý." Nguyên nhân mà ba Diệp câu này là ngay từ phần hợp đồng lúc trước kia, thấy Diệp Bội giải thích từng mục điều khoản trong hợp đồng cho ông, ông biết con bé này có khác biệt rất lớn rồi, cho nên mới biết càng ngày càng tin tưởng Diệp Bội.

      Ngay cả ba Diệp cũng gật đầu, út Diệp đương nhiên tiếp tục nghi ngờ lời Diệp Bội , mà là hỏi "Bội Bội, cái gì là chứng cớ?"

      Diệp Bội nhíu nhíu mày, nhưng vẫn giải thích: "Con thế này, có hai loại lựa chọn. loại là mượn bộ máy chụp hình rồi chụp tấm hình, cụ thể hình gì con nghĩ út phải ràng. loại khác là tìm người tận mắt thấy dượng út. Cái này con cũng nhiều, nhắm trong hai người đó, còn nữa, tốt nhất út giám định thương tích trong bệnh viện, để bác sĩ viết giấy chứng nhận chứng minh đây là thuộc về bạo lực gia đình. Cuối cùng xin ly hôn, cầu lấy phần tài sản, có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Hạo Hạo, còn có khiến dượng út cho tiền nuôi dưỡng nhất định mỗi tháng. Nếu như dượng ấy đồng ý hãy với dượng ấy là gặp tòa án."

      Sau khi xong, Diệp Bội thấy ba người đều dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn , Diệp Bội vội vàng ho khan tiếng, sợ là biểu quá mức rồi, tiếp tục : "Những thứ này đều là con đọc từ sách, sách có ghi tình hình đàn ông trật đường ray và sau đó phụ nữ bị bạo hành gia đình, còn có đủ loại tình hình khác, con tiện nhiều, chỉ là hai loại phía trước là thường xuyên nhất vừa vặn con nhớ liền, đúng rồi." Diệp Bội ngẩng đầu tò mò hỏi, "Ba, tuy là con xem, nhưng mà con vẫn hiểu rốt cuộc cái gì gọi là trật đường ray chứ? Đường ray phải là đường ray sao? Xe lửa cũng vẫn luôn chạy ở đường ray, lời trật đường ray phải là thể lái sao?"

      Những lời này của Diệp Bội vừa đúng loại bỏ nghi ngờ của ba người, chỉ coi Diệp Bội chỉ xem nhiều sách cho nên mới hiểu nhiều như vậy.

      út Diệp lẩm bẩm : "Em cảm thấy dường như Bội Bội có đạo lý, nhưng máy chụp hình cũng có nghe thứ này, nếu như lên tòa án cần luật sư, còn đòi hỏi rất nhiều tiền."

      Ba Diệp an ủi: "Em cũng cần lo lắng cái này, máy chụp hình đến trấn mượn, về phần vấn đề tiền, nhà còn có phần để dành, có thể lấy ra dùng."

      "Nhà chị cũng có khả năng, chị nghĩ rể em phản đối. có gì lại quan trọng hơn so với hạnh phúc, em dễ chịu cũng làm cho bọn chị dễ chịu." cả Diệp hung hăng , là giận .

      "Thế nhưng cái này. . . . . ." út Diệp vẫn còn do dự.

      "Tốt rồi." Cuối cùng Diệp Bội mở miệng, "Cứ như vậy , hơn nữa dượng ấy cũng chưa chắc có kiên quyết lên tòa án kia, chúng ta tốn tiền tương tự bọn họ cũng phải bỏ tiền, luật sư con có cách. Về phần tiền, nếu vậy cũng còn đủ chỗ của con còn có tiền, đến lúc đó lấy tiền từ nhà dượng út đền bù thêm là được. Qua khoảng thời gian nữa, nhà con thành phố H, đến lúc đó út cùng theo nhà con là được." Đời này nhất định phải khiến người đàn ông kia thất bại thảm hại.

      Lúc Diệp Bội đến có tiền, ba Diệp khỏi gật đầu cái. Kể từ sau khi quyển sách kia xuất bản nghe lượng tiêu thụ tệ lắm, chỉ là số tiền kia cũng chỉ thuộc về mình Diệp Bội. Ba Diệp và mẹ Diệp cũng chạm vào, nhưng mà cũng có thể lấy ra ứng phó khẩn cấp vào thời điểm như vậy.

      Hôm nay Điền An Vĩnh có tới, ngờ chỉ có ngần ấy thời gian, những người này bày xong đường lui của ta. Đợi đến khi ta nhận ra được chuyện thể bù đắp lại.
      thuyt thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28:
      Editor: trang bubble

      "Hu hu, chị. . . . . ." Điền Hạo Hạo từng bước về phía Diệp Bội, mặt vương đầy nước mắt và nước mũi, hơn nữa cậu vừa vừa lau, làm cho cả khuôn mặt cậu đều tối lại.

      "Sao thế?" Diệp Bội vội vàng ôm lấy Hạo Hạo, lấy khăn tay ra thấm ướt lau mặt của cậu, " khóc nào, ngoan, có việc gì, cho chị xảy ra chuyện gì?" Tuy là số tuổi hai người chỉ thua kém tuổi, nhưng dù sao nếu so số tuổi Diệp Bội lớn hơn Hạo Hạo nhiều, cho nên chuyện vỗ về như vậy Diệp Bội vẫn hoàn toàn có thể làm.

      Hạo Hạo vén tay áo lên, chỉ thấy phía có từng vết từng vết thương, tiếp tục rơi nước mắt: "Đau, Hạo Hạo là đau, ba đánh em, ba hung dữ, em muốn ba."

      Diệp Bội thấy những vết thương kia ánh mắt sa sầm xuống, , bởi vì chuyện trẻ con nghe lời mà người lớn đánh trẻ con như vậy ra cũng đáng kỳ lạ, thế nhưng dạng này, Diệp Bội nắm vai Hạo Hạo: "Hạo Hạo, em cho chị biết em làm cái gì?"

      Nghe Diệp Bội hỏi như thế, Điền Hạo Hạo lau chùi nước mắt, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: "Hạo Hạo bảo vệ mẹ, ba muốn đánh mẹ, Hạo Hạo để cho ba đánh, nhưng mà ba lại bắt đầu đánh Hạo Hạo rồi. là đau, nhưng mà Hạo Hạo là đàn ông, khóc ở trước mặt mẹ."

      Diệp Bội cẩn thận thổi vết thương của Hạo Hạo, chuyện này cũng thoát được quan hệ với , nhưng nếu như lúc trước như vậy chuyện cũng phát triển như thế, nhưng ngờ người đàn ông kia lại xuống tay được: " đau mà, Hạo Hạo là lợi hại nhất. Có điều Hạo Hạo chị hỏi em, nếu như sau này bảo em chọn người, em muốn theo mẹ hay là ba?"

      "Hạo Hạo muốn theo mẹ, ba hư, Hạo Hạo thích ba, Hạo Hạo ghét ba." Vào thời điểm nào đó, cảm xúc của đứa bé tới cũng nhanh, cũng nhanh, chẳng qua nếu như chán ghét vậy rất dễ dàng để loại trừ.

      Diệp Bội cẩn thận kéo Hạo Hạo, vết thương tay cậu được xử lý qua, cố gắng tránh đụng tới cậu: "Hạo Hạo, cần về nhà, gần đây ở lại nhà chị , chơi cùng em có được hay ?" Diệp Bội ngẩng đầu thấy út Diệp đứng ở sau lưng Hạo Hạo, lúc này khắp khuôn mặt là nước mắt.

      Dắt Hạo Hạo vào cửa, hôm nay ba Diệp có đây, mẹ Diệp ở cử, vốn ngây ngô ở trong phòng, đuổi Hạo Hạo làm bạn với em , Diệp Bội ở lầu dưới nhìn út Diệp: " út, sao rồi?"

      "Là lỗi của , nếu phải Hạo Hạo cũng trở thành như vậy." út Diệp khóc , nhưng mà vẫn trả lời với Diệp Bội, " chụp hình rồi, hơn nữa lần trước con giám định thương tích, cũng dẫn Hạo Hạo giám định vết thương."

      "Vậy tốt, như vậy và Hạo Hạo cũng cần trở về, trực tiếp xin ly hôn , đến lúc đó chỉ chờ bọn họ tìm tới cửa." Vẫn là lần đầu tiên Diệp Bội tự mình xử lý công việc ly hôn, nhưng mà chuyện lần này làm rất vui vẻ.

      Vài ngày sau, vết thương của Hạo Hạo tốt hơn rất nhiều, bởi vì cảm xúc được vỗ về qua cũng khá hơn nhiều, có điều đây cũng ở dưới tình huống út Diệp bảo đảm trở về nhà.

      Bà nội Diệp đương nhiên cũng biết tình huống này, giận đến ra sức vỗ mặt bàn ngay tại chỗ, thẳng nếu như mấy người kia còn dám xuất ở trước mặt bà nữa bà nhất định khách sáo.

      Điền Hạo Hạo vùi ở dưới chân bà nội Diệp chơi: "Bà ngoại, con bươm buớm này là xinh đẹp, xem này còn có thể bay." tay cậu cầm là giấy cắt hình bươm bướm mà bà nội Diệp cắt ra. Tuy rằng nó cũng khéo léo lắm, nhưng khi nhìn cũng rất đẹp. Lúc này hai giọng đột nhiên truyền đến từ bên ngoài, khiến Hạo Hạo cẩn thận xé nát giấy cắt.

      Hạo Hạo bèn vội vàng đứng lên trốn sau lưng Diệp Bội, nắm chặt quần áo Diệp Bội. Trong lòng cậu, người chị này là rất đáng tin, hơn nữa rất nhiều việc cũng là chị dạy cậu, bởi vậy phản ứng đầu tiên của cậu chính là núp ở sau lưng Diệp Bội.

      "Hạo Hạo." Trong mắt người đàn ông ra mệt mỏi, "Ba xin lỗi con, ba nên đánh con...Con về nhà với ba ."

      Nghe được lời này, Hạo Hạo vội vàng lắc đầu: "Con về nhà với ba, về nhà đau."

      Chính là vào lúc này, út Diệp vào từ bên ngoài, nhìn người đàn ông ở cửa, lại nhìn chút Hạo Hạo
      [​IMG]

      Chương 29:

      số việc, khi bùng nổ rất khó lắng lại; có vài người khi cặn bã rất khó quay đầu lại.

      Chuyện út Diệp hoàn toàn bùng nổ ra, thậm chí cho tới thời điểm cuối cùng đến cả trưởng thôn cũng tham gia, phải trưởng thôn của thôn, mà là trưởng thôn của hai thôn. Ở thời đại này, trưởng thôn là quan lớn nhất mà mọi người có thể được tiếp xúc, dĩ nhiên, bởi vì dượng cả của Diệp Bội công tác ở ban ngành chính phủ, chuyện này đối phương vẫn dám đứng hoàn toàn ở bên Điền An Vĩnh.

      Kết quả cuối cùng là người hai nhà ngồi ở cái bàn lớn, hai mặt nhìn nhau.

      Trưởng thôn của thôn nhà họ Điền lên tiếng trước nhất: " ra chuyện này vốn là chuyện nhà của các vị, tôi nên nhúng tay, nhưng mà tôi nghe các vị lại muốn lên tòa án, phải là chứ?" Mất thể diện, nếu làm lớn lên, mất mặt chỉ là hai nhà, hơn nữa còn là hai thôn, nếu như sau này có người vừa mở miệng thôn các người làm sao như thế nào để mọi người ra ngoài siêng năng làm việc.

      Diệp Bội nghiêng đầu nhìn ba Diệp, trừng mắt nhìn về phía ông, chuyện này có lẽ xác định, hơn nữa nếu như Diệp Bội tiếp tục ra mặt sợ rằng làm người khác chú ý quá mức.

      "Khụ khụ." Ba Diệp che miệng ho khan chút, " ra cũng phải là chúng tôi muốn như vậy, ông phải biết lên tòa án mất tiền cũng phải là số lượng , nhưng mà tôi cũng hi vọng sau này em tôi có thể có cuộc sống tốt hơn, nếu như như vậy sợ rằng ấy ngay cả chút cũng lấy được." Trong nông thôn có lúc cũng vô tình, cho dù chuyện này ầm ĩ lớn như vậy. Nếu út Diệp có chỗ dựa vào vẫn sống ở chỗ này chỉ sợ cũng bị người đâm chọt sau lưng. Dù gì cũng là lỗi của đàn bà, đây là phản ứng theo bản năng của hầu hết mọi người.

      "Các vị thế nào chứ?"

      Ba Diệp nhìn Diệp Bội chút, sau đó mở miệng: "Tài sản như nhau còn có quyền nuôi dưỡng con, dĩ nhiên sau này mỗi tháng phải lấy ra phần tiền nuôi dưỡng."

      " thể nào, các người đừng mơ tưởng." Điền An Vĩnh vỗ bàn, như vậy cũng quá đáng.

      "Đây cũng phải là cậu được được, thời gian quý báu của em tôi lại đều lãng phí ở người cậu."

      Diệp Bội hài lòng gật đầu, có số việc có thể tự mình ra mặt tự mình ra mặt thôi. ra Diệp Bội cũng phải rất hiểu đối với thứ phương diện luật pháp này, chỉ là kiếp trước mưa dầm thấm đất đương nhiên cũng biết chút. Bây giờ pháp luật chắc là chưa có tài sản trước sau hôn nhân gì đó, vậy nửa có lẽ cũng đúng nhỉ, hơn nữa cho dù sai rồi, Diệp Bội nhếch miệng lên, có lẽ đối phương cũng có kiên quyết tra ra kia.

      Chuyện sau đó cũng liên quan tới Diệp Bội, cũng chỉ là người hai nhà cò kè mặc cả, Diệp Bội lại vui vẻ chơi với Hạo Hạo bên cạnh.

      Khoảng qua tiếng đồng hồ, rốt cuộc hai bên bàn bạc quyết định, còn là nửa, mà là phần ba. Diệp Bội cũng thở phào nhõm, sau khi chuyện nơi đây giải quyết mới có thể tiếp tục kế hoạch kế tiếp.

      Sau khi đặc biệt tìm đến kế toán định giá, cho dù Điền An Vĩnh tình nguyện nữa vẫn lấy ra phần ba số tiền, nhưng mà bởi vì căn nhà kia của gia đình ta cũng rất đáng tiền, cho nên nhà bọn họ lấy ra phần ba số tiền này nghèo túng rất nhiều.

      Ký kết thỏa thuận li hôn, phân chia tài sản, từ đó hai bên còn quan hệ.

      Chỉ là ngày chính thức ly hôn kia, Hạo Hạo chưa từng xuất đau lòng đột nhiên lại bung ra toàn bộ rồi, xoay người ôm lấy Diệp Bội: "Chị, sau này có phải em còn có ba hay , em cũng gặp lại ba."

      Diệp Bội khẽ vuốt lưng Hạo Hạo, trong lòng cũng có chút ý khổ, chỉ là ly hôn dù sao cũng tốt hơn người trong đó chết : "Dĩ nhiên phải, sau này nếu như Hạo Hạo muốn gặp ba em vẫn có thể gặp, ba em vẫn ở chỗ này rời , cho nên Hạo Hạo cần đau lòng."

      "Có ? Em còn có thể gặp được ba?" Bây giờ nghe được chuyện cũng có nghĩa là cậu còn được gặp lại cha, Hạo Hạo ngẩng đầu lên vui mừng hỏi, tuy là cậu thích ba đánh cậu, nhưng có lúc ba vẫn rất tốt đối với mình.

      Diệp Bội gật đầu: "Dĩ nhiên, em tin tưởng chị, đến lúc đó nếu như em muốn gặp chị dẫn em trở về, chỉ là Hạo Hạo em phải học tập giỏi biết ?"

      "Em biết rồi, chị."

      Diệp Bội cười khổ, cho tới bây giờ còn biết rốt cuộc mình có làm đúng hay , ra là ràng lắm cuộc
      thuyt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]

      Chương 30:
      Sân bay thành phố H, giữa trung máy bay đến đến xem ra đặc biệt đồ sộ, tuy là bằng máy bay đời sau, nhưng nếu chỉ là nhìn từ thời đại này cũng coi như là rất tốt.

      Người quanh quẩn lại đều chỉ mặc quần áo hết sức đơn giản, dù là nhìn về từ màu sắc hay là từ kiểu dáng, đây sợ rằng đối với phần lớn người cũng chỉ là liếc qua cái coi như xong, nhưng nhìn ở trong mắt người tâm quyết đây chính là cơ hội buôn bán.

      "Mẹ." Nam sinh lôi kéo vạt áo người phụ nữ bên cạnh, "Mẹ có thể đừng khoa trương như vậy hay ?"

      "Khoa trương cái gì?" Người phụ nữ bèn đưa tay vỗ cái ở đầu nam sinh , " dâu của con tới, mẹ sốt ruột thay con được sao?" Lời này nghe vào trong tai người qua chung quanh cũng chỉ cười cười, ai có thể biết lời của hai người kia cũng coi là lời .

      "Được rồi, mẹ." Nam sinh đẩy người phụ nữ ngồi ở ghế bên cạnh, "Mẹ vẫn là ngồi xuống nghỉ ngơi , con nhìn, máy bay vừa đến con cho mẹ biết." biết vì sao, thái độ của nam sinh thoạt nhìn đặc biệt chín chắn, lại giống như là vẻ mặt nên có ở độ tuổi này của cậu.

      Cũng biết qua bao lâu, lại chiếc máy bay đáp xuống đất an toàn, hành khách này nối tiếp hành khách kia ngay ngắn trật tự ra, rớt ở cuối cùng là ba người lớn và ba đứa bé.

      Vốn gấp gáp, nam sinh và mẹ của cậu cũng đứng lên, cùng qua.

      "Bội Bội, em đến rồi." Nam sinh tới trước mặt nữ sinh , khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng, trong mắt toàn là cưng chiều.

      "Dạ, Diêu Cẩn, em tới rồi, sau này nữa." Tuy là vừa mới xuống máy bay hơi mệt, nhưng thấy người đến, trong lòng vui sướng vẫn lấn át mệt mỏi. Diệp Bội cảm thấy bây giờ có lẽ mới là bắt đầu cuộc sống mới.

      " tốt." Diêu Cẩn giơ tay ôm chặt lấy Diệp Bội, trong đó tay để ở đầu Diệp Bội, giống như là tạo thành vòng bảo hộ tự nhiên, khe khẽ mở miệng ở bên tai Diệp Bội, "Sau này dù em muốn làm gì cũng ủng hộ, cho dù em muốn làm sâu gạo cũng vậy. Đời trước để cho em chịu khổ với , đời này tuyệt đối để em lại theo chịu khổ nữa."

      "Ừ, em tin ." Giọng Diệp Bội nghẹn ngào, có lẽ cũng nên để Diêu Cẩn đảm nhiệm làm đấng mày râu rồi.

      --- ------ --- đường phân cách thời gian --- ------ --------

      Thời gian nhanh, trong nháy mắt qua bảy năm rồi, Diệp Bội cũng trở thành thiếu nữ mười sáu tuổi. Mà ở trong bảy năm này cũng xảy ra rất nhiều việc, ví dụ như út Diệp ly hôn với dượng út của Diệp Bội bao lâu ta lại kết hôn, nhưng bởi vì tài sản bị út Diệp cầm phần, cho nên cuộc sống của bọn họ cũng khá lắm. Lại ví dụ như em của Diệp Bội bị cơn bệnh nặng như đời trước vậy, nhưng khi đó nhà Diệp Bội cũng tính là nghèo khó, cho nên cũng có nhờ vả người khác khắp nơi, vay tiền khắp nơi giống như đời trước.

      Mẹ Diệp và mẹ Diêu cùng nhau hợp tác mở ra công ty trang phục, buôn bán tệ. út Diệp lại mở ra nhà ăn dây chuyền, cũng tìm được mùa xuân thứ hai.

      Ba Diệp mở xưởng đồ gia dụng, tuy rằng phương diện làm ăn coi là vô cùng tốt, nhưng vẫn có thể sinh tồn cũng có để lại tiền dư, trong lúc này còn thuận tiện giúp đỡ nhà chú hai Diệp chút, cho dù người nhà bọn họ vẫn rất keo kiệt.

      Con đường làm quan của dượng cả Diệp Bội cũng khá hơn so với đời trước. tại ông cũng là người đứng đầu thành phố rồi, tuy rằng cũng ở thành phố H mà là ở thành phố S.

      Hết thảy tất cả đều phát triển về phía chỗ tốt, nhưng chuyện cũng chưa kết thúc, có số chuyện đời trước nên xảy ra cho tới bây giờ còn chưa có xảy ra, "Thanh mai trúc mã" nào đấy của Diêu Cẩn vẫn chưa bị giải quyết.

      Lớp mười ban 9.

      "Này, họ Diệp, giúp tớ lấy sách tới." mặt người chuyện trang điểm nhạt, mặc người là quần áo lưu hành nhất nay,trong đó giá tiền cũng phải người bình thường có thể chịu nổi. tóm lại chính là nhân vật đại tiểu thư tầm thường.

      Diệp Bội mang mắt kính gọng đen, tay cầm quyển sách vừa đọc vừa qua từ bên cạnh nữ sinh, câu cũng nhiều, giống như hoàn toàn có nghe lời mới rồi của nữ sinh.

      Nữ sinh hừ lạnh tiếng, đưa chân ra chính là định ngăn cản Diệp Bội, nhưng hiển nhiên cũng như ta dự đoán, Diệp Bội nhấc chân bèn đạp lên.

      "A. . . . . ." Nữ sinh kêu thảm tiếng, giọng kêu lên, "Diệp Bội là cậu cố ý!"

      Lúc này Diệp Bội
      [​IMG]

      Chương 31:
      Editor: trang bubble ^^

      Kèm theo tiếng chuông tan học vang lên, Trang Ninh từ từ tới bên cạnh Diệp Bội, cẩn thận từng li từng tý : "Chị, mới vừa rồi là lỗi của em, xin lỗi." (Đoạn trước là bạn cùng lớp, còn đây là TN giả vờ giả vịt để lấy lòng nhà DC á)

      Diệp Bội hít sâu hơi, đây cũng là mục đặc sắc của Trang Ninh đấy, cho dù làm chuyện gì sai, đều qua khoảng thời gian xin lỗi. Hơn nữa dáng vẻ ta dè dặt, cũng có người lại trách móc cái gì, Diệp Bội kìm nén ra nụ cười tươi tắn: "Đâu có, mới vừa rồi là lỗi của tôi, có quan hệ với ."

      " tốt quá." Trang Ninh bày ra nụ cười hoàn mỹ, "Em biết ngay là chị tốt nhất, em biết ngay chị tha thứ cho em. Đúng rồi, chị, bạn ấy là ai vậy? Sao em chưa từng gặp gỡ?" Trang Ninh nghiêng đầu tự hỏi, dáng vẻ hết sức đáng .

      Diệp Bội nhìn người còn ngủ, cười : "Là bạn của tôi, quen biết."

      "Vậy à." Trang Ninh bĩu môi, "Nhưng em cũng muốn biết người chị quen biết, tại sao chị giới thiệu cho em biết chứ?"

      "Ưm." vất vả ngủ thiếp còn bị đánh thức, chỉ là từ tiếp nhận giáo dục khiến biết thể nổi giận, nhìn lên người giống như búp bê trước mặt cười vươn tay ra, "Xin chào, chị tên là Nhược Lâm, là bạn tốt của Diệp Bội."

      "Xin chào." Trang Ninh duỗi ra hai ngón tay bắt tay với Nhược Lâm, hoặc là chỉ chạm đến chút mà thôi, sau đó rất nhanh rút tay trở về, xong rồi còn thổi thổi giống như lây thứ gì bẩn thỉu vậy. Nhưng bỉêu mặt vẫn rất vô tội, trừng mắt nhìn, "Chị, có người từng với chị tốt nhất thay quần áo khác ra ngoài hay , còn nữa, đổi lại cách ăn mặc."

      Nhược Lâm cúi đầu nhìn quần áo người mình, cảm thấy có gì ổn, có điều vẫn tốt tính lên tiếng: "Em , cám ơn lời khuyên của em, chị đổi."

      "Ừ, vậy tốt, vậy em trước. Đúng rồi, chị Diệp." Trang Ninh vô tội nhìn chằm chằm Diệp Bội, "Em xin lỗi với chị rồi, hi vọng sau khi trở về chị đừng với mẹ nuôi, có được hay ? Còn có Diêu, nếu âý tức giận."

      "Được rồi, ." Diệp Bội cứ cảm thấy tiếp tục như vậy đầu óc biến thành hồ dán.

      "Hẹn gặp lại." Trang Ninh cười trở về chỗ của mình.

      Nhược Lâm úp mặt mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Diệp Bội, giọng : "Đây chính là nàng gian trá mà cậu lúc đầu đó sao? Ngược lại cậu cũng đúng, nếu phải là sớm biết chỉ sợ ngay cả mình cũng bị ta lừa gạt, còn có vẻ biểu diễn kỹ xảo nữ sinh hơn so với mình đấy."

      "Đúng vậy, làm cho mình rất nhức đầu đấy, đánh cũng đánh được, mắng lại mắng xong. Dĩ nhiên, nếu như mình làm như vậy cuối cùng người bị mắng nhất định là mình. Ngay cả mẹ mình cũng mắng mình, cậu chưa thấy bộ dáng của ta là vô tội biết bao." Diệp Bội đành chịu lắc đầu.

      "Vậy tại sao cậu giải quyết nhanh chút chứ, mình nghĩ chỉ là cậu, ngay cả người kia của cậu cũng rất rối rắm chứ?"

      Diệp Bội buông tay: "Thời cơ chưa tới, có điều cũng xấp xỉ rồi, chỉ là Tiểu Lâm cậu phải quay phim sao? Sao rãnh rỗi tới trường học?"

      "Còn phải là cậu." Nhược Lâm cáu giận , "Kịch bản mà cậu đồng ý với mình đâu, là cậu đồng ý mình rất sớm, nếu cậu chủ động cho mình mình thể làm gì khác hơn là đuổi tới nơi này." Cái tên Nhược Lâm này dĩ nhiên là người trong nhà mới có thể gọi, người bên ngoài chỉ biết nghệ danh Nhược Lâm mà thôi.

      Diệp Bội cười khẽ, hơi áy náy: "Xin lỗi, mình cũng phải cố ý, nhưng ra là ta đánh xong bản thảo nghĩ sẵn trong đầu rồi, đợi rãnh rỗi chỉnh lý cho cậu."

      Bảy năm qua Diệp Bội cũng phải là tiến bộ, bút danh Yên Hoa này nổi tiếng ở sách nhi đồng, nhưng hầu như có rất ít người biết rằng những năm gần đây nhất đột nhiên xuất tác giả tên là Phiêu Miểu cũng được biết đến là Diệp Bội. Thế nhưng khác biệt với Yên Hoa, chính là phần lớn tác phẩm dưới ngòi bút của Phiêu Miểu lại là thế giới người trưởng thành, tư tưởng người trưởng thành, cách làm người trưởng thành, chính là luôn nghĩ về phía tốt là được.

      Chương trình học ngày trôi qua rất nhanh, Trang Ninh cười chạy đến bên cạnh Diệp Bội: "Chị, hôm nay em với chị cùng ."

      "Ừ." Diệp Bội hờ hững gật đầu nhưng lại đứng ở bên kia của Nhược Lâm, cách Trang Ninh rất xa. Trang Ninh lại giống như cũng thèm để ý, dồi dào sức sống theo.

      ra cửa trường học, quả nhiên là thấy được người đó, áo sơ mi màu trắng, quần Tây màu xanh dương,
      thuyt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      [​IMG]
      Chương 32:
      Editor: trang bubble ^^

      Có câu dân đấu với quan, những lời này chỉ có ở thời cổ mà dù là tại cũng áp dụng giống nhau.

      Đời trước tại sao Diệp Bội và Diêu Cẩn phải rơi vào kết cục như vậy, ràng là có năng lực nhưng hết lần này tới lần khác phải từng bước bò lên từ dưới đáy, ràng tỷ lệ thành công kinh doanh được lớn hơn nhiều lắm, thời gian trả nợ cũng ngắn hơn nhiều. Đó là bởi vì bọn họ đắc tội người khác.

      Mà người khác phải là người xa lạ gì, chính là cậu trong miệng Trang Ninh, cậu của ta cũng phải quan chức bình thường mà là người cũng có được địa vị nhất định ở trung ương. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diêu Cẩn và Diệp Bội vẫn luôn có tiếng động, bởi vì bọn họ có thực lực đó, có kiên quyết đó.

      Kể từ tối hôm qua Trang Ninh ném xuống câu như vậy sau đó trong lòng Diệp Bội có chút thấp thỏm, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      "Bội Bội." Diêu Cẩn cầm chặt tay của , " cần căng thẳng, có chuyện gì, cho dù ta lại làm chuyện gì cũng có biện pháp đối phó."

      "Ừ." Nghiêng đầu dựa vào vai Diêu Cẩn, Diệp Bội cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ là tin tưởng người bên cạnh này.

      Theo bản năng Diệp Bội chuyển hộp điều khiển ti vi, xem từng đài trong ti vi chuyển qua cái khác, đợi đến khi chuyển tới tin tức lúc sáng sớm ngừng lại. Lúc này trong tin tức chiếu tin tức mới nhất, phóng viên vác camera cũng đến chỗ cần đến, cũng ra toàn bộ mặt mũi về phía người xem.

      "Dựa vào tiết lộ của người dân thành phố nhiệt tình, phóng viên đài chúng tôi nhanh chóng chạy tới chỗ vụ án xảy ra. Từ trong hình có thể thấy, hai nhà họ Diệp và nhà họ Diêu hợp lại mở đại lý trang phục bị tổn thất rất lớn, chỉ là bên ngoài bị đập phá, bên trong rất nhiều thứ cũng đều bị cướp , hơn nữa bên ngoài còn bị dội sơn đỏ. Vào mấy năm gần đây, mọi người đều biết đại lí này nhanh chóng mở rộng, cũng biết rốt cuộc đắc tội người nào." Xướng ngôn viên tin tức xúc động xong, tin tức cũng rất mau lướt qua.

      Vừa lúc đó, điện thoại di động người Diêu Cẩn vang lên.

      Diêu Cẩn nhìn người điện thoại di động, ánh mắt híp lại, nhận điện thoại.

      "Rốt cuộc muốn làm cái gì?"

      " Diêu." Giọng của đối phương vẫn rất ngọt như cũ, " cầu của em cao, chỉ hi vọng là có thể cùng với em mà thôi, nên biết, chuyện này có người nào phát ra là em làm, hơn nữa cho dù phát em cũng có chuyện gì. Diêu, cầu của em cao, chỉ hy vọng ở chung chỗ với em."

      Diêu Cẩn hừ lạnh tiếng: " cảm thấy việc này có thể sao? Chuyện này ra tay trước, vậy cũng đừng trách tôi vô tình, cứ chờ xem." xong Diêu Cẩn bèn cúp điện thoại.

      Diệp Bội cẩn thận đẩy nắm đấm chặc của Diêu Cẩn ra, dịu dàng : "Diêu Cẩn, đừng như vậy, nên sớm biết có chuyện như vậy. Hơn nữa lần này chúng ta làm xong chuẩn bị phải sao?"

      " cũng biết." Nghe lời Diệp Bội , lòng Diêu Cẩn cũng chầm chậm bình tĩnh lại. Bọn họ cũng chỉ chiếm ưu thế sống lại này mà thôi, bọn họ cũng chút ưu thế về những chuyện khác. Đặc biệt là dưới tình huống cậu của Trang Ninh còn là con cáo già, phải biết, cho dù là ở đời trước lúc Diệp Bội và Diêu Cẩn chết rồi cậu của Trang Ninh vẫn còn sống rất tốt, "Tuy là trước nhiều năm như vậy, nhưng mà lại ngờ ta lại vẫn dùng chiêu này, nghĩ nếu như phải là chúng ta chưa chuẩn bị tốt vậy bước kế tiếp của ta chính là lợi dụng truyền thông khiến sản nghiệp nhà chúng ta Thân Bại Danh Liệt."

      số việc nếu là sai lần rồi, vậy sai nữa.

      Ba Diêu mẹ Diêu tỉnh lại xuống, lúc ba Diệp mẹ Diệp dẫn theo Diệp Lôi vào nhà thấy chính là tình hình hai đứa rúc vào với nhau.

      "Ba mẹ chú." Diêu Cẩn đứng lên, "Có chuyện với mọi người chút, con mua xong năm vé máy bay châu Âu, ngay buổi chiều hôm nay, mọi người chuẩn bị chút ."

      "Xế chiều hôm nay?" Mẹ Diêu kêu lên tiếng, "Con trai, con nghĩ gì đấy, sao gấp gáp như thế, xảy ra chuyện gì sao?"

      "Mẹ." Diêu Cẩn cũng tính gạt mọi người, chuyện này ngờ mọi người đều biết được, "Sáng sớm hôm nay cửa hàng của mẹ và bị đập, mới vừa rồi Trang Ninh gọi điện thoại tới đây ta làm." tới chỗ này, Diêu Cẩn thấy cảm xúc mẹ Diêu có chút xúc động, vội vàng tiếp tục , "Nhưng mẹ cần sốt
      [​IMG]

      Chương 33:
      Editor: trang bubble ^^

      Ngày hôm sau, khi Diệp Bội tới trường học, phát dù là mình gặp người nào đều bị chỉ chỉ chõ chõ, sau đó đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

      Nhược Lâm vốn ở phòng học nhưng biết Diệp Bội đến, bèn vội vàng chạy tới đây, thở hồng hộc: "Bội Bội, xong, cái đó, cậu. . . . . . Cậu. . . . . ."

      Diệp Bội cười vỗ vỗ vai Nhược Lâm: "Đừng nóng vội, từ từ , quan trọng." Kể từ sau khi bên Trang Ninh và mình có vấn đề, Diệp Bội cũng biết là chuyện này thể nào lại qua dễ dàng như vậy. Hơn nữa cũng biết hành động phá tiệm ngày hôm qua sợ rằng chỉ là bước trong đó mà thôi.

      "Còn gấp." Nhược Lâm xoa tóc Diệp Bội, "Cậu có biết cậu bị đuổi rồi hay , là bị đuổi á, đuổi đấy." Tuy là bằng tốt nghiệp gì đó hoàn toàn có quan hệ gì đối với Nhược Lâm, nhưng mà đối với Diệp Bội hẳn rất quan trọng nhỉ.

      "Đuổi?" Diệp Bội híp mắt, " danh nghĩa gì?" Mặc dù có dự định tạm nghỉ học lúc, nhưng ngờ trường học lại dứt khoát như vậy, trực tiếp đuổi , biết vì sao nhỉ. Nghĩ tới đây, Diệp Bội đột nhiên lại rất buồn cười.

      trách được rất nhiều người đều thích cuộc sống có quyền thế, đây rất giống tay nắm giữ mục lợi thế khiến mọi người sợ hãi, hơn nữa cũng có nghĩa là đặc điểm người đắc đạo gà chó lên trời. Người đạt được quyền còn có thể làm cho cuộc sống toàn bộ người thân thuận lợi, đời trước nhà họ Diêu chính là thua ở chỗ này.

      Thấy Diệp Bội lại cười, Nhược Lâm càng thêm nóng nảy: "Trời ơi, Bội Bội, cậu đừng lộ ra vẻ mặt như thế, ra mình cũng biết bọn họ dùng danh nghĩa gì, chỉ biết là bảng thông báo cũng dán bộ dạng cậu ra rồi, giống như có tội lớn gì đó."

      Diệp Bội đương nhiên biết là Nhược Lâm quan tâm mình , vỗ vai của ấy: "Nhược Lâm, chuyện này cậu cần phải để ý, mình giải quyết."

      "Tại sao có thể mặc kệ, rốt cuộc cậu suy nghĩ gì,chúng ta phải bạn bè ư. Nếu mà tớ ngay cả cái này cũng để ý chẳng phải là quá tốt rồi." Nhược Lâm thở phì phò , coi mình là bạn của Diệp Bội.

      " phải, mình xem cậu là bạn bè, cho nên mới để cho cậu trông nom." Diệp Bội lắc đầu, chuyện này đúng là dự định với Diêu Cẩn chỉ hai người gánh vác, nhiều người lo lắng chuyện cũng trở nên nhiều hơn, ngược lại càng thêm tốt, "Hơn nữa phải là mình xem thường cậu, chuyện này cậu trông nom nổi."

      " trông nom nổi sao?" Lần đầu tiên Nhược Lâm cảm thấy giống như có gì đó đúng, chuyện này vượt ra ngoài dự đoán của rồi. Cho dù thế nào bây giờ cũng coi là diễn viên nổi tiếng, ở truyền thông cũng được cho là có chỗ nhoi, vậy mà Diệp Bội lại chuyện này mình trông nom nổi.

      "Đúng, cậu trông nom nổi, phải cậu biết đối thủ của chúng ta là ai, cậu nhớ Trang Ninh chứ?" Hôm nay Diệp Bội cũng đeo mắt kính lên học, cho nên rất nhiều nỗi bùôn cũng che đậy được. Khi ra những lời này trong mắt chợt lóe lên chính là tàn nhẫn.

      Nhược Lâm gật đầu, hiểu Diệp Bội kia thoạt nhìn rất đáng lại giống như cũng phải là đáng lắm, nhưng vẫn suy đoán : "Có liên quan với ta sao?" Lúc này người kia sợ rằng chỉ có nguyên nhân này .

      "Đúng, cho cùng chuyện này cũng bởi vì ta mà xảy ra, nên chắc hẳn cậu nghe chuyện ngày hôm qua cửa hàng nhà mình bị đập chứ, đó cũng là ta làm." Trang Ninh là kẻ điên, điểm này Diệp Bội hiểu từ đời trước. Cho nên còn lâu và Diêu Cẩn mới muốn để bốn trưởng bối ở lại trong nước, cho cùng, bây giờ bọn họ là mạo hiểm.

      Nhược Lâm hít sâu hơi, che miệng kinh ngạc : "Đây, thể nào chứ, mặc dù có lúc bé kia có thể nghịch ngợm chút, nhưng đến nỗi làm ra chuyện như vậy. Tuy rằng mình cũng thể rất ưa thích ta, nhưng muốn ghét cũng đến nỗi, luôn cảm thấy rất có khả năng ta làm ra chuyện như vậy."

      Nghe được Nhược Lâm phân tích, nét mặt Diệp Bội quả nhiên là thế, buông tay: "Cho nên, khi mọi người đều cho là
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :