1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VỢ CHỒNG ĐỒNG LÒNG - Mục Yên (36)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21:

      Lễ mừng năm mới có gì khác khác biệt là ăn cơm tất niên, thăm người thân.

      Hôm nay là đêm ba mươi, từ khi vào đông tới nay lần đầu tiên Diệp Bội lại tỉnh dậy vào sáng sớm, sau đó bò dậy từ giường.

      "Bội Bội" Ba Diệp ở dưới lầu sớm, thấy Diệp Bội lại tỉnh dậy sớm như vậy, cười trêu chọc, "Sao hôm nay dậy sớm như thế nhỉ, phải là muốn cái gì, muốn có cái gì ba mua cho con." Gần sang năm mới, ba Diệp cũng keo kiệt chút nào.

      "Ba phải mua đồ sao? Con với ba cùng nhé." Diệp Bội vui sướng , tuy là thời đại này đồ đạt vốn thể thỏa mãn nhu cầu của Diệp Bội, nhưng mà lúc tết đồ đạt cũng tương đối nhiều, nếu như có thể dạo chút cũng tồi.

      "Được." Ba Diệp cười ôm lấy Diệp Bội, "Con bảo bối, vậy chúng ta mua, con xem trúng cái gì ba mua cái đó cho con, được ?"

      "Dạ."

      Diệp Bội yên tâm được Ba Diệp ôm, hoàn toàn nghĩ tới tránh né, cũng chỉ có thể được ôm khi còn bé, đợi lớn lên rồi thể. Ở cao nhìn xuống tình hình trong thôn, Diệp Bội cảm thấy đây mới loại trải nghiệm mới mẻ.

      Dọc theo đường từng người quen biết cười chào hỏi với ba Diệp, câu chúc tết, lúc này thông thường cũng có cãi vả, cho dù bình thường người có quan hệ tốt cũng là khuôn mặt tươi cười gặp người khác vào ngày đó, ai cũng mong muốn tìm xúi quẩy cho mình.

      tới tiệm trong thôn, tuy là đồ cũng nhiều nhưng cũng coi là rực rỡ muôn màu. Người trong cửa tiệm này, người này tiếp người kia tìm đồ mình muốn, thỉnh thoảng có tiếng cười truyền tới, đưa đến nhiều tiếng cười xuất hơn.

      "Bội Bội." Ba Diệp mở miệng cười, "Con muốn cái gì, ba mua cho con."

      Diệp Bội nghe lời ba Diệp vội vàng lắc đầu, chỉ là tới xem náo nhiệt, vả lại cũng phải là con nít bình thường, cho nên những thứ đồ này thế nào hợp sở thích của : " cần, ba, con xem chút là được."

      "Ôi, cả cũng ở đây à, dẫn theo Bội Bội mua đồ ư, sao chút cũng mua, có phải là nỡ lòng bỏ ra hay ? cả cũng thể như vậy, gần sang năm mới, nếu như Bội Bội thích, đương nhiên là phải mua cho cháu nó, xem Thần Thần nhà em cũng mua rất nhiều thứ, chao ôi, hết cách rồi, chỉ cần là con cái thích người lớn chúng ta có thể thỏa mãn sao." Giọng nữ chói tai vang lên hết sức rệt ở trong tiệm này, khiến tiếng cười trong tiệm cũng dừng chút, sau lại thấy đây chẳng qua là chuyện người nhà nên cũng quan tâm, tiếp tục trò chuyện đề tài mình nên tán gẫu.

      Diệp Bội nghe vào trong tai, cảm thấy hết sức chói tai. rất tính tình thím hai, đoạn lời này sợ rằng lại khoe khoang nhà bọn họ có tiền hơn so với nhà mình, chỉ là cuối năm cũng muốn cãi vả với thím hai, lắc lắc tay ba Diệp: "Ba, con muốn cái khác, mua cho con cây kẹo que , con muốn ăn kẹo."

      Ba Diệp có lẽ cũng cho là đúng muốn gây nhiều chuyện rắc rối, vội vàng tiếp lời: "Được, ba mua kẹo cho con, con muốn bao nhiêu?"

      Diệp Bội cảm thấy lặng im, duỗi ra ngón tay: " là đủ rồi."

      Bên này hai người muốn cãi vả với thím hai Diệp, nhưng bên kia cũng nghĩ như vậy, nghe được lời Diệp Bội cười : "Sao chỉ cần cây chứ, Bội Bội con muốn mấy cây thím hai mua cho con, thế nào?" Mấy cây kẹo que cũng đáng tiền, bà mua cũng tốn bao nhiêu tiền, quan trọng là cứ như vậy mà có thể chứng tỏ bà rộng rãi cớ sao làm chứ.

      Diệp Bội cắn môi, lắc đầu: "Con chỉ muốn , thím hai à chẳng lẽ thím biết ăn kẹo nhiều sâu răng ư, cám ơn thím hai, thím mua cho Thần Thần ."

      Diệp Bội vừa ăn kẹo nhiều sâu răng, bên kia lại bảo thím hai Diệp mua cho con mình, đây ràng phải là bảo thím hai Diệp nên gieo họa người khác, còn bằng gieo họa con của mình đựơc rồi, mà bên kia con thím hai Diệp lại còn tự biết, quấn quít thím hai Diệp kêu lên: "Mẹ con muốn ăn kẹo, mẹ mua kẹo cho con ăn ."

      Thím hai Diệp cũng suy nghĩ ràng ý của Diệp Bội, tức giận với con : "Con nghe thấy chị của con ăn kẹo nhiều sâu răng sao, còn ăn? cho phép ăn."

      "Hu hu." Thần Thần lớn tiếng khóc, "Con mặc kệ đấy, con chính là muốn ăn kẹo, mẹ mua kẹo cho con ăn."

      "Thôi được rồi." Bị con dây dưa có cách nào, thím hai Diệp thể làm gì khác hơn là kéo con mua kẹo nhưng mà trước khi lại quay đầu lại trợn mắt dữ tợn nhìn Diệp Bội cái.

      Diệp Bội vô tội nhìn thím hai Diệp, chuyện lần này có ý khác, ra câu kia chỉ là vì có lựa chọn tốt hơn. Bởi vì, mấy ngày gần đây phát răng cửa của mình giống như hơi lung lay. Đây là dấu hiệu thay răng nhưng lại muốn mình sắp thay răng, nên phải là bởi vì sợ sâu răng, chỉ là thím hai Diệp nghĩ lệch mà thôi.

      "Ba, con cái gì mà, tại sao thím hai lại giận con, còn trừng con?" Người khác có quan hệ với , chỉ cần khiến người thân của mình cảm giác tâm tư mình sâu xa là tốt rồi.

      Ba Diệp vỗ lưng Diệp Bội: " có quan hệ tới con, là thím hai con tự mình nghĩ ra, đúng rồi, Bội Bội, con thực chỉ muốn cây kẹo que là được rồi sao? cần cái khác, món đồ chơi đó hình như rất đẹp."

      Diệp Bội lại lắc đầu lần nữa: " cần, ba, hơn nữa nếu mà con muốn cái gì Diêu Cẩn cũng mua cho con."

      Diêu Cẩn, nghĩ đến đứa bé kia Ba Diệp lắc đầu, ông nghĩ ra cậu bé như vậy lại có nhiều ý tưởng như thế, hơn nữa đúng là phải suy nghĩ chút về quan hệ của cậu bé kia và con mình rồi. Thành phố H gọi điện thoại tới đây coi như là đường dài, bởi vì tiền điện thoại quá đắt nên người bình thường gọi lần tháng là được rồi, nhưng riêng Diêu Cẩn hầu như mỗi ngày đều gọi tới, cũng biết rốt cuộc là nghị lực từ đâu tới mà cha mẹ của Diêu Cẩn vẫn chưa ngăn lại.

      "Bội Bội." Ba Diệp cảm thấy cần dặn dò chuyện với con , "Chúng ta làm người quang minh chính đại, thể nợ người khác, trước kia là Tiểu Cẩn mua xong rồi cho nên chúng ta thể nhận. Nhưng nếu như con còn con cần cái này muốn cái kia với Tiểu Cẩn, như vậy là tốt, con hiểu ?"

      Diệp Bội cũng phải là lần đầu tiên biết thái độ ba Diệp, chính là luôn luôn tuân theo tôn chỉ nợ người khác. Diêu Cẩn tới hai lần, hai lần đều mang tới rất nhiều thứ, mà những thứ đó xem như là rất quý giá đối với nhà Diệp Bội, đây cũng chưa tính đồ đạt mà Diêu Cẩn gửi đến đây thông qua bưu điện. Có lẽ nếu như Diêu Cẩn có lý do tốt sợ rằng lần sau Ba Diệp tuyệt đối thể nhận những thứ đó.

      Bên kia ba Diệp thấy Diệp Bội rơi vào đăm chiêu còn tưởng rằng là nỡ bỏ đồ Diêu Cẩn gửi đến đây, quyết định nhất định phải thuyết phục con : "Bội Bội, dùng tiền bạc giữ tình cảm lâu dài, đặc biệt là tình huống tại như thế, chỉ có nhà Tiểu Cẩn bọn họ cho chúng ta đồ, mà nhà chúng ta cũng có bỏ ra chút, như vậy tốt." đến tại, ba Diệp hoàn toàn nghĩ tới lời của mình rốt cuộc Diệp Bội có nghe hiểu hay . Ông sống nhiều năm như vậy, thích nhất chính là nợ người khác, như vậy là tăng thêm áp lực cho mình, cũng thêm áp lực cho người khác.

      Diệp Bội hiểu nỗi lo âu của Ba Diệp, cũng biết thái độ mới vừa của mình khiến Ba Diệp sinh ra hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: "Ba, con đương nhiên hiểu lời của ba là có ý gì, con cũng từng chuyện này với Diêu Cẩn, ấy đồng ý đấy, ba yên tâm , lần sau con nhất định bảo ấy đừng gửi đến đây nữa."

      tại Diêu Cẩn còn chưa phải là con rể nhà họ Diệp, cho nên có số việc cũng thể làm quá mức, nếu đừng là trong lòng ba Diệp và mẹ Diệp nơi này có áp lực, cho dù là cha Diêu mẹ Diêu nơi đó sợ rằng cũng biết xảy ra vấn đề gì. là vẫn chưa định ra con dâu mà thôi, xài quá nhiều đáng phải, ai biết sau này có biến cố gì.

      Bình tĩnh mà xem xét, nếu như có đoạn cuộc sống giúp đỡ lẫn nhau kiếp trước kia với Diêu Cẩn, cho dù là mình gặp phải chuyện như vậy cũng giống với ý nghĩ của ba Diệp. thích nhất chính là bỗng dưng nhận ý tốt của người khác, thứ có được như vậy cuối cùng biết bộc phát vào lúc nào, sau đó chia tay hoặc là xuất hậu quả nghiêm trọng hơn.

      Ban đầu vào lúc nhà Diêu Cẩn rất giàu có Diệp Bội chấp nhận Diêu Cẩn cũng là vì vậy. Hai vợ chồng bình đẳng cuối cùng tới hai loại kết quả, loại là giống như hoàng tử và bé lọ lem cuối cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, loại khác chính là gây gỗ tan rã trong vui, từ người thân thiết nhất rơi xuống làm kẻ địch.

      Diệp Bội là người nhát gan, chơi nổi đánh cược này, cho nên ngay từ đầu lựa chọn trốn tránh, cho đến khi trong nhà Diêu Cẩn xảy ra vấn đề mới nhắc tới chuyện này lần nữa.

      Ba Diệp thấy Diệp Bội cũng có gạt bỏ đề nghị của ông vui mừng, cuối cùng còn mua cây pháo hoa cũng coi là đắt tý vào lúc này.

      tay cầm cây pháo hoa kia, Diệp Bội bĩu môi, phải là trẻ con, cũng thế nào có hứng thú với thứ như vậy, nhưng nếu ba Diệp cảm thấy thích, như vậy thích thôi.

      Lúc hơn ba giờ, cơm tất niên được làm xong, lần này là cơm tất niên của người nhà, ngoại trừ gả đều phải ăn cơm ở chung chỗ, đương nhiên chú hai Diệp thím hai Diệp cũng phải ăn cơm ở chung chỗ.

      Cho tới bây giờ bà nội Diệp cũng thích ở các con dính vào ở bên trong, với thể lực bây giờ của bà hoàn toàn có thể tự cấp tự túc, trông nom nhiều khó khăn lại được cám ơn, với tính tình của bà càng làm. Đốt xong cây nến, bà nội Diệp lại đốt hương rồi đứng xuống chỗ.

      "Liệt tổ liệt tông phù hộ chúng con, con cầu xin cao, chỉ hy vọng gia đình hòa thuận, con cái mọi người đều có thể cao trúng trạng nguyên, lại muốn phù hộ trong nhà tốt, nhưng nếu như lại có thể để cho người gia đình chúng ta trở nên chia năm xẻ bảy, liệt tổ liệt tông tự xem làm ." Bà nội Diệp xong đoạn này ánh mắt vô ý liếc qua thím hai Diệp.

      Thím hai Diệp run run chút, trốn sau lưng chú hai Diệp, tránh né ánh mắt bà nội Diệp.

      Kiếp trước Diệp Bội thể có tin Phật hay , loại này luôn tin có, tin , chỉ là vì bà nội vẫn luôn niệm Phật, cho nên vào số tình huống đặc biệt nào đấy Diệp Bội vẫn gửi gắm hi vọng vào phương diện thần Phật hư vô mờ mịt. Đời này sống lại lần, lại đứng ở chỗ này, Diệp Bội trở nên thành kính hơn nhiều, lúc thầm gì đó ở trong lòng cũng cung kính hơn, cuối cùng lạy xuống sâu.

      đến lúc lễ mừng năm mới chuyện vui vẻ nhất gì bằng cầm tiền mừng tuổi rồi, Diệp Bội cầm tay tuy rằng nhiều nhưng cũng vui vẻ. Tuy là biết số tiền kia có khả năng ở lại tay mình, chỉ là trong lúc này cũng xuất chút nhạc đệm . Ba Diệp cho Thần Thần 20 đồng tiền mừng tuổi, nhưng bên kia thím hai Diệp cũng chỉ lấy ra có năm đồng tiền từ trong túi cho Diệp Bội, chỉ có phần tư mà thôi.

      Chuyện này cũng bị bà nội Diệp nhìn ở trong mắt, lúc cho hai đứa tiền mừng tuổi cũng giữ lại nắm, Diệp Bội 20, Diệp Thần 10 đồng. Thím hai Diệp vốn muốn gì đó, nhưng bị bà nội Diệp trừng mắt liếc cũng dám gì nữa rồi, thể làm gì khác hơn là nuốt xuống đầy bụng bực tức, nhưng từ vẻ mặt bà ta có thể biết là bà ta rất vui.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Diệp Bội: Diêu Cẩn, cho em thêm thời gian nửa năm "
      thuytTrâu thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 22:

      Ăn xong cơm tất niên thời gian mới chỉ có năm giờ, thời đại này cũng có cái gì vui. Dưới thúc giục của ba Diệp mẹ Diệp, Diệp Bội ra ngoài gọi điện thoại cho nhà bà ngoại, mấy ngày trước gặp nhau lần sau đó bởi vì lo thân thể mẹ Diệp cho nên cũng ở nhà bà ngoại bao lâu, lần này là lần đầu tiên liên lạc sau hôm ấy.

      Nghe điện thoại đối diện là mợ cả của Diệp Bội.

      "Alô, chào mợ cả, năm mới vui vẻ."

      "Bội Bội à," Giọng nữ đối diện mang ý cười, "Nhà con ăn xong rồi sao?"

      "Ăn rồi ạ, mợ cả, nhà mợ ăn xong chưa ạ?" Lúc này Diệp Bội chợt cảm thấy giống như mình trở lại độ tuổi này, kể từ lớn lên sau đó kết hôn gần như có thêm cảm giác như thế nữa.

      "Vẫn chưa đâu, nếu Bội Bội con và ba mẹ cũng đến đây , trở lại qua năm mới có được hay ." Thời gian lễ mừng năm mới của mỗi nhà cũng giống nhau, mà thời gian nhà bà ngoại Diệp Bội ăn cơm tối chính là thuộc về hơi trễ, dĩ nhiên, có lẽ vẫn sớm hơn chút so với bình thường.

      " cần, mợ cả, con ăn no rồi, mới vừa nãy ăn nhiều rồi, hơn nữa mẹ con tiện quá xa."

      "Vậy thôi." Người đối diện cười , "Bội Bội hiếu thảo như vậy, mợ cũng thể làm người xấu nhỉ, đúng rồi, bằng vài lời với ông ngoại và bà ngoại nhé."

      "Dạ, mợ cả mợ mở chế độ rảnh tay ." Sống lại lần, đương nhiên Diệp Bội làm chuyện gì cứ phải thúc giục giống đứa bé vậy, nghe thấy đối diện giống như mở ra hands-free, Diệp Bội la lớn, "Ông ngoại, bà ngoại, cậu cả, cậu , mọi người năm mới vui vẻ."

      Chuyện năm mới, năm mới lần, lúc này cuối cùng Diệp Bội cũng coi như lại làm con nít lần nữa trong chốc lát.

      Chúc tết nhà bà ngoại xong sau đó Diệp Bội lại bắt đầu chúc tết từng nhà cho cả, nhà út vân vân. Dù sao tại gần sang năm mới, Diệp Bội cũng hi vọng khí lập tức giảm xuống, cho nên vào lúc gọi điện thoại cho nhà út cho dù nghe điện thoại chính là dượng út, cũng cũng dùng giọng tốt để chuyện, chờ qua năm sau đương nhiên tiếp tục áp dụng kế hoạch của mình.

      Trong bóng đêm mùa đông rất nhanh tối xuống, người nhà Diệp Bội ngồi quanh ở bên lò lửa trò chuyện, từ nhà này tới nhà kia, khí rất náo nhiệt.

      chuyện lúc, mẹ Diệp đột nhiên ngáp cái, kể từ sau khi mang thai bà cũng rất dễ dàng mệt rã rời, tại cũng là như vậy.

      Ba Diệp cẩn thận mở miệng: "Ngọc Hi, có phải mình buồn ngủ hay , bằng ngủ trước ."

      "Nhưng. . . . . ." Mẹ Diệp vẫn còn hơi chần chờ, dù sao hôm nay là cuối năm.

      "Mẹ." Diệp Bội cũng lên tiếng, " ngủ , trong bụng mẹ có cục cưng, vân là ngủ sớm chút mới tốt."

      Lúc này bà nội Diệp cũng lên tiếng: "Nếu như vậy, trước hết ngủ , cố ép cũng tốt."

      nhà ba người Diệp Bội cộng thêm ấy trong bụng mẹ Diệp cứ về nhà như vậy, đợi đến sau khi về đến nhà mới phát điện thoại nhà vẫn kêu vang.

      "Alô, chào bạn."

      Nghe được điện thoại cuối cùng cũng thông rồi, người đối diện cuối cùng cũng thở phào nhõm: "Bội Bội, sao em vẫn luôn nhận điện thoại vậy?"

      Nghe thấy thanh này Diệp Bội cũng biết là người nào, lễ mừng năm mới ở nước Hoa là ngày rất quan trọng, người nhà đều phải cùng trải qua ở chung chỗ. Nhiều năm trước đây chỉ cần là vào lúc lễ mừng năm mới, cho dù Diệp Bội và Diêu Cẩn có nhiều chuyện hơn nữa cũng từ chối, sau đó cùng nhau qua năm mới, cho dù vào khi đó khí lễ mừng năm mới rất kém rồi.

      "Vừa nãy là dùng cơm, chú với đâu? Còn chưa chúc họ tết lịch vui vẻ đấy."

      "Ở đây, nhà đều ở đây." Đối diện điện thoại của Diêu Cẩn thoáng cái bị mẹ Diêu đoạt mất, "Bội Bội à con là có lòng, còn nhớ chào hỏi với chúng ta."

      Diêu Cẩn cười khổ nhìn mẹ mình dùng điện thoại mà mình vất vả nối được trò chuyện với Diệp Bội, cũng muốn chuyện với Diệp Bội biết bao, chỉ là bây giờ lại thể đoạt lại điện thoại được, thể làm gì khác hơn là lắng tai nghe nội dung hai người chuyện.

      Nội dung của hai người họ từ lúc mới bắt đầu thăm hỏi đến sau đó biến thành thảo luận quần áo mà mẹ Diêu mua cho Diệp Bội, cuối cùng từ từ trở thành bàn bạc đối với loại hình quần áo duy nhất tại, chỉ có thể hai người kia tìm được đề tài.

      Cách nhìn của Diệp Bội đối với kiểu dáng quần áo vốn là kinh nghiệm ở đời sau, nhưng mẹ Diêu cũng có nhiều kinh nghiệm như Diệp Bội vậy. Cho nên ánh mắt mẹ Diêu khiến Diệp Bội vô cùng kinh ngạc, bắt đầu nổi dậy giựt dây tư tưởng mẹ Diêu mở công ty đồng phục, cũng ra đồ đạt mà mình có thể nghĩ tới.

      Mẹ Diêu cũng là càng chuyện càng hưng phấn, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể hiểu toàn bộ ý tưởng của bà như vậy, cho nên bây giờ vào lúc đối mặt Diệp Bội chỉ xem Diệp Bội trở thành con nít, mà là dùng ánh mắt bình đẳng nhìn Diệp Bội.

      Chớp mắt thời gian hai người trò chuyện qua giờ.

      "Mẹ." Diêu Cẩn đợi sốt ruột rồi, "Mẹ hãy để cho con chuyện với Bội Bội chút ." Tiền lúc nào cũng có thể kiếm, loại ý tưởng tiên tiến này cũng có thể thảo luận bất cứ lúc nào, nhưng mà hôm nay gần sang năm mới thảo luận những thứ đó dù sao cũng phải là tốt lắm.

      Mẹ Diêu liếc nhìn Diêu Cẩn: "Chẳng lẽ con cứ gấp gáp như vậy ư, cho dù con gấp nữa cũng thể lấy Bội Bội về nhà ngay, gấp cái gì, mẹ con vất vả mới tìm được người chung chí hướng với mẹ, con lại dám phá hư, hả?"

      "Mẹ. . . . . ."

      Diệp Bội ở đầu này điện thoại cũng nghe thấy tiếng động đối diện, đợi đến sau đó nghe được giọng đành chịu của Diêu Cẩn "Xì" nở nụ cười. Khí thế của mẹ Diêu là mạnh mẽ trước sau như mà, mỗi lần đều khiến Diêu Cẩn còn lời nào để , chỉ có thể biết làm sao tố cáo.

      vất vả Diêu Cẩn cướp được điện thoại, Diệp Bội lại muốn nghe điện thoại ở dưới lầu, lạnh lẽo, định trở về chăn, bảo Diêu Cẩn lát nữa lại gọi tới.

      Bỏ điện thoại xuống, tay Diệp Bội cầm hơi cứng ngắc, nhiệt độ lạnh lẽo làm cho tay cũng sắp lạnh cóng, nhưng đối mặt nhiệt tình của mẹ Diêu, cũng khó mà ra lời cúp điện thoại ngay, thể làm gì khác hơn là đợi chút đến bây giờ.

      Vào lúc mẹ Diệp ngủ, đồng thời Diệp Bội bận điện thoại ba Diệp ra ngoài dạo, bây giờ trong nhà cũng có người.

      Đóng cửa lại, cũng lâu lắm, cuối cùng Diệp Bội cũng xem như là đến ổ chăn, ngay vào lúc thân thể của rốt cuộc có chút nhiệt độ sau đó điện thoại lại gọi tới.

      "Bà xã, chỉ tiếc là có ở bên cạnh em, nếu có thể sưởi ấm giường cho em rồi." Đây là lời dạo đầu của Diêu Cẩn, mà nếu ra lời này vậy cha Diêu mẹ Diêu cũng ở bên cạnh .

      "Dĩ nhiên, chỉ là bây giờ cần đến rồi, giường của em ấm áp rồi, nếu như tới vậy phải là ấm giường cho em, mà là em sưởi ấm giường cho ." Diệp Bội tức giận mở miệng, chút nào để ở trong lòng đối với lời Diêu Cẩn .

      "Nhưng mà lại rất muốn bay tới ôm em chặt." Đối diện Diêu Cẩn thở dài, qua tết lịch tuy là có cơ hội tới thăm Diệp Bội, nhưng cho dù là gia đình nào đều phải thăm người thân vào khoảng thời gian đầu năm đó, đương nhiên nhà Diêu Cẩn cũng ngoại lệ, cho nên thời gian tới thăm Diệp Bội bị lui về sau này rồi.

      "Ừ, em cũng muốn ôm ... rất ấm áp, đặc biệt là vào lúc mùa đông."

      Lời Diệp Bội khiến Diêu Cẩn dở khóc dở cười, ra chính là thân thể sống sưởi ấm, chỉ là vào sau lúc Diệp Bội ra câu sau đó lòng của Diêu Cẩn nhảy vọt lên ngay, tiếp theo Diệp Bội tiếp câu mới vừa rồi kia: "Hơn nữa mỗi lần vào lúc em nhàm chán em nhớ tới , nhưng bây giờ chuyện của em nhiều lắm, chỉ có thể mỗi ngày nhớ tới sống qua ngày."

      Ở trong trí nhớ Diệp Bội, Diêu Cẩn là người hướng nội, có lúc cho dù là có ý nghĩ cũng chôn ở trong lòng, giống như kiếp trước lúc mình vừa bắt đầu theo đuổi Diệp Bội, khi đó cho tới bây giờ nét mặt Diệp Bội cũng chưa từng lộ vẻ xúc động, nếu phải sau đó xảy ra chuyện, tự mình Diệp Bội chủ động ra vậy sợ rằng hai người cũng ở chung chỗ. Sau khi cưới tuy là Diệp Bội thỉnh thoảng gây xúc động mạnh tý, nhưng phần lớn thời điểm cũng ra, vì vậy Diêu Cẩn mới có thể xúc động như vậy.

      "Bà xã, tốt, chúng ta đều nghĩ tới đối phương, vậy nhớ nhung của chúng ta cũng đơn lạnh lẽo rồi."

      "Ừ, ông xã, em đồng ý với , em nhất định mau chóng xử lý tốt chuyện bên này đoàn tụ với , tuy là vào khi đó chúng ta cũng nhất định chung chỗ ở mọi khoảnh khắc, nhưng ít nhất em ra được bước kia." Đột nhiên Diệp Bội nghĩ thông suốt, dù thế nào nữa bọn họ là vợ chồng, chán ngán chút chán ngán chút, bởi vì đây là chuyện hai vợ chồng bọn họ, liên quan tới người khác.

      Diêu Cẩn ngạc nhiên với thay đổi của Diệp Bội, nhưng cũng có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, giống như đến lúc này chính là nên như vậy, : "Bà xã, chờ em, kiếp trước chờ lâu như vậy mới đợi được mình em, kiếp này cần chờ nữa, dù sao cũng chỉ là nửa năm mà thôi, chờ được."

      Giống như lời của Diêu Cẩn, thời gian nửa năm có thể rất nhanh, đợi nửa năm rồi, vậy nên cũng quan tâm lại chờ thêm nửa năm nữa.

      Kế tiếp hai người lại vạch kế hoạch tý về chuẩn bị tương lai, bọn họ cũng cần trở thành Đại Phú Hào (trùm lớn), nguyện vọng duy nhất chính là người nhà cũng có thể yên ổn vượt qua nửa đời sau, hạnh phúc, lo ăn lo mặc, thỉnh thoảng lúc rãnh rỗi còn có thể du lịch trải qua nửa đời sau.

      Đợi đến sau khi Diêu Cẩn cúp điện thoại bên này hơn mười giờ, ngay vào lúc Diệp Bội muốn ngủ điện thoại lại reo, nghe được tiếng đối diện lòng như lửa đốt, khóe miệng Diệp Bội xuất nụ cười.

      "Được rồi, từ từ , chúng ta vội."

      "Bội Bội, sao bạn cũng nhận điện thoại của mình, phải biết mình gọi rất nhiều lần, đường dây vẫn cứ bận."

      "Bây giờ phải là thông rồi sao, thiếu chút nữa mình quên rồi, Nhựơc Lâm, năm mới vui vẻ." Diệp Bội cảm thấy hình như có chuyện gì quên mất, ra là chuyện này.

      Đối diện Nhựơc Lâm vốn là có đống lớn hờn giận muốn trút ra, nhưng sau khi nghe thấy câu kia của Diệp Bội tức giận biến mất ngay: "Được rồi được rồi, cậu cũng năm mới vui vẻ, đúng rồi, mình diễn bộ phim kia giành giải thưởng rồi đó." Lúc chuyện trong giọng hả hê, cảm giác bộ dáng muốn được khen thưởng.

      "Ừ, chúc mừng, Nhựơc Lâm, cậu ở con đường này nhất định càng chạy càng xa, mình tin tưởng cậu." Nhựơc Lâm thành công, đây là nhất định, Diệp Bội cũng nhìn ra được người của Nhựơc Lâm tồn tại loại vầng sáng minh tinh đó.

      "Ừ, hy vọng ." Nghe được khen ngợi, Nhựơc Lâm cười vui vẻ, chỉ là rất nhanh lại đổi đề tài, nếu như vẫn khen thành tựu của bản thân có vẻ như thành phần khoe khoang, điểm này Nhựơc Lâm quá biết rồi, "Đúng rồi, Bội Bội, gần đây tờ tạp chí kia xuất người tên là tác giả yên hoả, ta viết rất nhiều đoản văn cũng khá để thưởng thức đó, mình đề cử cậu xem đấy."

      Diệp Bội cảm thấy xuất giọt mồ hôi ót, người gọi yên hoả kia phải là người khác, chính là mình, từ trong thư tòa soạn đối phương gửi đến đây cũng có thể nhìn ra là bọn họ thích ít đoản văn mà mình viết, nhưng mà nghe được loại khoa trương này ra từ trong miệng người quen cảm thấy có loại cảm giác rất kỳ quái.

      "Ấy, Nhựơc Lâm, nếu như mà mình mình chính là yên hoả cậu tin ?"

      "A, cái gì?" có tin hay , Nhựơc Lâm lại trực tiếp thét lên, "Bội Bội cậu lợi hại, sau này mình nhất định phải tìm cậu ký tên."

      Ở đầu này điện thoại, Diệp Bội im lặng cười cười, có người bạn tin tưởng mình điều kiện như vậy cũng coi là chuyện tốt nhỉ, chỉ là: "Nhựơc Lâm, mình vẫn chờ cậu ký tên cho mình thôi, lại so ra mình kém nổi tiếng hơn cậu."

      Cú điện thoại này khiến Diệp Bội chợt cảm thấy đời này có lẽ chắc là có bạn thân xuất , mà sau khi trò chuyện xong lúc ngủ Diệp Bội cũng cười. Cuộc sống như thế tệ.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " hai phe đều tới "
      thuytTrâu thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23:
      Mùng đầu năm, đây là ngày rất tốt, cũng là ngày sớm nhất trong năm, cũng cho thấy Diệp Bội lại lớn thêm tuổi.

      Mở mắt, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, Diệp Bội chợt trợn to hai mắt, mảnh trắng xóa, lại liếc nhìn tất cả nóc nhà bị bao phủ toàn bộ, vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế. Lần đầu tiên vào thời gian mùa đông Diệp Bội dậy sớm như thế.

      ra ngoài cửa, nhìn mặt đất bên ngoài cũng tích tụ đầy tuyết, chân nhàng đạp lên rất nhanh phát ra tiếng lạo xạo, hơn phân nửa chân bước vào trong tuyết rồi.

      "Bội Bội, sao hôm nay dậy sớm như vậy, phải là thấy tuyết rơi mới dậy sớm như thế chứ?" Hôm nay là mùng đầu năm, theo quy củ phải ra ngoài thăm người thân, năm trước cũng là như vậy, người nhà Diệp Bội cùng tới nhà bà ngoại, nhưng theo tình huống bây giờ xem ra có khả năng lắm, dù sao cơ thể mẹ Diệp cũng phải là thuận tiện lắm.

      "Đúng vậy ạ." Bởi vì thế giới đời sau bị hiệu ứng nhà kính ảnh hưởng, tuy rằng hàng năm cũng có tuyết rơi nhưng bàn về độ dầy khác nhau xa, còn lâu lắm mới được độ sâu như tại. Cho nên, Diệp Bội mới có thể tuyết xúc động đối với trận tuyết này như vậy, "Ba, ba xếp người Tuyết cho con chơi ." ngày này, tâm tính trẻ con của Diệp Bội bị kích thích ra toàn bộ, hoặc là lại mặc kệ là tuổi nào mọi người đều có trái tim trẻ thơ. Giờ phút này, Diệp Bội có hứng thú rất lớn đối với làm người tuyết.

      Tuy là tuyết đời sau cũng rơi xuống, nhưng nếu như dùng để làm người tuyết lại còn thiếu rất nhiều, Diệp Bội hà hơi về phía lòng bàn tay, bắt đầu rục rà rục rịch.

      Ba Diệp thấy Diệp Bội hào hứng cao như vậy cười gật đầu đồng ý, bắt đầu bắt tay làm quả cầu.

      Cũng lâu lắm, tuy rằng quả đầu tiên tính là rất tròn, cũng được làm ra có bộ dạng quả cầu tuyết. Diệp Bội cũng tự mình ra tay làm quả cầu tuyết nho , sau đó đặt vào phía quả cầu tuyết lớn kia, cũng chính là Ba Diệp làm ra để làm đầu.

      Hàng xóm chung quanh qua lại tới lui, khi ngang qua quả cầu tuyết này cũng khỏi lộ ra nụ cười, cũng chủ động tới vòng quanh quả cầu tuyết này. Người niên đại này còn có niềm vui thú phong phú của trẻ con đời sau, khác xa nhau như vậy. Cho nên làm người tuyết cũng là ký ức mà những người lớn này chôn giấu sâu nhất ở trong lòng.

      Sau khi người Tuyết cơ bản làm xong, Diệp Bội lại chạy về trong nhà cầm vài củ cà rốt và rau cải khác có thể dùng, tự mình đặt mỗi loại lên, cuối cùng xuất người Tuyết tuy cũng coi là đẹp đẽ lắm, nhưng lại giống như mang theo nụ cười.

      Diệp Bội lui về phía sau mấy bước, nhìn thành quả mình xếp đống ra, lắc đầu cái lại gật đầu cái, lắc đầu là xúc động quả nhiên quan điểm thẩm mỹ của mình vẫn rách nát như nhau, gật đầu cũng là vì ở trong lòng thầm chấp nhận bản thân cố gắng làm vẫn có hiệu quả. Chí ít người tuyết này vẫn có loại cảm giác làm cho người ta vừa nhìn thấy liền rất vui vẻ.

      Hàng xóm ngang qua nhìn người tuyết này, chứng kiến Diệp Bội đứng bên cạnh người Tuyết, cười : "Bội Bội, người tuyết này là con làm sao? Làm rất đẹp, người tuyết cười hì hì, mùng đầu năm để ở chỗ này làm cho trong lòng những người thể thăm người thân như chúng ta cũng ít chút buồn bực."

      "Bác cả cảm thấy vui vẻ là được rồi." Tuy biết đối phương có thể những lời này mang theo ba phần lòng bảy phần thành ý, nhưng Diệp Bội nghe thấy vẫn rất thoải mái, ít nhất là rất dễ nghe.

      Lần đầu tiên làm ra tác phẩm nghệ thuật sau khi sống lại, tha thứ Diệp Bội đội lên danh tiếng tác phẩm nghệ thuật cho món đồ này. Đây chỉ là loại chấp niệm thôi, trong lòng Diệp Bội chỉ cảm thấy tự nhiên sinh ra loại cảm giác mâu thuẫn vừa vui vẻ vừa chê bai.

      Lần đầu tiên, Diệp Bội chủ động gọi điện thoại cho Diêu Cẩn.

      Hiển nhiên Diêu Cẩn đối diện vẫn chưa có tỉnh táo, nghe được giọng Diệp Bội mới tỉnh lại, vui vẻ : "Bà xã đại nhân, vậy mà làm phiền đại giá của ngài gọi điện thoại cho tôi, là cực khổ rồi."

      Ở chỗ này Diệp Bội tiếng động nở nụ cười, nhưng lúc điện thoại giọng điệu cũng tốt lắm: "Lại lắm lời em cúp điện thoại đấy, gọi điện thoại cho cũng cà lơ phất phơ như vậy."

      "Thôi được rồi, lắm lời, xảy ra chuyện gì sao? Bà xã đại nhân."

      "Ừ, vốn là chuyện vui vẻ, bị ngắt lời như vậy lại cảm thấy vui vẻ, là em muốn bên em có tuyết rơi rồi. Mới vừa rồi em còn xếp người Tuyết, cảm giác lại trở về cuộc sống tuổi thơ buồn lo." Diệp Bội xúc động .

      biết bên đầu điện thoại kia Diêu Cẩn lại suy nghĩ rất nhiều, trong ký ức của lúc nào Diệp Bội cũng những lời này, nhưng mà khi đó hai người cũng trở lại được tuổi thơ. Tuy rằng cũng hiểu đây chỉ là Diệp Bội theo bản năng mà thôi, có điều vẫn khíên Diêu Cẩn suy nghĩ hơi nhiều: "Bà xã, bây giờ chúng ta trở lại tuổi thơ, cũng phải cảm giác, em hiểu ?"

      "Hình như là vậy." Diệp Bội bừng tỉnh hiểu ra, " phải là em còn nhận thấy được, đúng rồi, bên kia xắp xếp thế nào rồi?"

      đến chỗ này, Diêu Cẩn cũng đứng đắn hơn nhiều, công là công, tư là tư, hai thứ thuận tiên lại cần dùng hai loại cảm xúc đối xử: "Gần đây làm việc vững chắc hơn nhiều, vào lúc làm việc cũng phát rất nhiều việc cũng phát triển đúng như trong trí nhớ của . Cho nên nghĩ con đường tương lai của chúng ta nhiều khó khăn lắm."

      " quan trọng, Diêu Cẩn, đừng quá nóng lòng theo đuổi thành công, bây giờ tuổi tác chúng ta còn , sau này có nhiều thời gian, dựa vào trí nhớ của chúng ta, múôn kiếm tiền cũng rất dễ dàng. Tuy chúng ta thể giống như vé số rất nhanh đến như vậy nhưng chúng ta cũng cần thứ đó. Bây giờ chủ yếu là có ai thảo luận với , chờ em xử lý tốt chuyện nơi đây sau đó cùng ." Ít nhiều gì, Diệp Bội cũng phát ra lo lắng của Diêu Cẩn, cũng may là có người giúp đỡ, có thể chút tâm . Diệp Bội thể tưởng tượng bản thân những người kia phấn đấu mình người rốt cuộc làm sao mới có thể tới từng bước .

      Diêu Cẩn đáp tiếng: "Được, chờ em."

      Cúp điện thoại, Diêu Cẩn mở ra các mục giấy tờ và kế hoạch tương lai mà tự mình làm ra. Phần kế hoạch này và ban đầu cho Diệp Bội nhìn có khác biệt chênh lệch quá nhiều trong rất nhiều chỗ nhặt cho dù là chỗ chút xíu có thể mắc sai lầm cũng được suy tính rất ràng, hoàn toàn giống như gian nan hoặc là khó khăn với Diệp Bội thế kia. Về phần tại sao vào lúc chuyện điện thoại với Diệp Bội lại tự nhiên như vậy cũng có lý do của .

      Lại nhìn chút cú điện thoại khác, sau khi nhận nghe thấy đối phương với mình, Diêu Cẩn đột nhiên nở nụ cười, biết vì sao ánh mắt của xem ra cuối cùng phải đơn giản như vậy, thậm chí có chút tàn nhẫn, làm ăn mà cũng bị người khác ưa. cũng luôn cảm thấy nếu như người khác xâm lấn mình, vậy mình cũng ra tay trước, nhưng nếu như bị người tới bặt nạt, ra tay nữa chỉ sợ cũng bị coi thành quả hồng mềm mà nắm, như vậy tốt, rất tốt.

      Đứng lên từ ghế, có số việc bên ba Diêu mẹ Diêu kia sớm hiểu được. Bọn họ cũng để cho Diêu Cẩn tự mình xử lý chuyện của mình, dù là tốt hay xấu bọn họ cũng nhúng tay. Vì vậy cho dù có người chạy đến gây rối gì đó trong tiệm Diêu Cẩn mở cũng là tự mình Diêu Cẩn giải quyết.

      Ở nhà ngoại trừ tin tức từ điện thoại với Diêu Cẩn Diệp Bội hoàn toàn có nguồn gốc tin tức gì, cho nên cũng biết Diêu Cẩn này lại bắt đầu ngay mặt bộ dáng sau lưng bộ dáng. Chỉ là, ngày nào đó ở tương lai sau khi Diệp Bội biết kế hoạch mà Diêu Cẩn tính toán cho tới nay đúng là "Mạnh mẽ" xử lý tên Diêu Cẩn này hồi.

      "Chị, chúng ta tới rồi."

      Nghe được tiếng ngoài cửa truyền đến, Diệp Bội cười ra ngoài: "Hạo Hạo, gần đây sao rồi?"

      Điền Hạo Hạo nhìn chút Điền An Vĩnh bên cạnh cậu, biết vì sao lại che kín miệng mình, lúc buông tay ra lần nữa bèn đổi lại loại thái độ : "Dĩ nhiên rồi, nhà em đều rất tốt, mẹ cũng rất khoẻ, ba cũng rất khoẻ, tất cả mọi người đều khoẻ."

      "Ha ha, Hạo Hạo đáng ." Vuốt đầu Điền Hạo Hạo, tiềm thức Diệp Bội cho biết người em trai này nhất định có chuyện gạt mình, kéo tay Hạo Hạo: "Chị dẫn em ăn đồ ngon nhé, theo chị lên lầu , út, có thể ?"

      "Dĩ nhiên, gần đây Hạo Hạo lại càng ngày càng nghe lời, đây có thể đều là công lao của Bội Bội con, , cùng chơi cũng tốt." Diệp Bội hoàn toàn nhìn ra bực bội từ mặt út Diệp, chỉ là cũng biết ấy làm bộ tốt hay là như vậy.

      Lên lầu, bảo Điền Hạo Hạo ngồi ở giường, Diệp Bội lấy ra kẹo trong ngăn kéo bỏ vào trong tay cậu, lúc này mới hỏi: "Hạo Hạo, có lời gì muốn với chị ?"

      Điền Hạo Hạo lập tức hăng hái, giọng mở miệng: "Chị, chuyện này em với chị, chị đừng với ba có được hay ?"

      "Được."

      "Ngày đó." Bí mật thuộc về trẻ con có lẽ cũng phải vô cùng quan trọng, nhưng lại thể phủ nhận trẻ con là đám làm cho người ta khó lòng phòng bị, "Em thấy ba và đánh nhau ở trong phòng, hơn nữa đánh đến rất dữ dội, ngay cả quẩn áo cũng bị xé rách."

      Diệp Bội hiểu ra ngay đây là xảy ra chuyện gì, vẫn cho là vào sau khi út Diệp chết Điền An Vĩnh mới có phụ nữ khác, ngờ bây giờ có, nhìn chút ánh mắt tò mò của Điền Hạo Hạo, Diệp Bội bèn vội vàng hỏi: "Vậy em có cho ba em biết ?"

      "Dĩ nhiên có, chị là người đầu tiên biết, em cũng dám cho ba. Bởi vì em đột nhiên phát ba là đáng sợ mà. Ngày đó ba lại muốn đánh mẹ, nhưng mà em là đàn ông, cho nên em bèn ngăn ở trước mặt mẹ, như vậy ba đánh được mẹ rồi." Sau khi xong Điền Hạo Hạo hài lòng đầy mặt, rốt cuộc cậu có thể trở thành đàn ông rồi.

      Diệp Bội híp mắt, đương nhiên hiểu trong miệng Hạo Hạo ý đánh nhau đầu tiên và đánh nhau thứ hai là khác nhau, loại đàn ông đó thể tiếp tục cần mà.

      Nhìn dáng vẻ Hạo Hạo ngây thơ, trong lòng Diệp Bội quyết định, dù như thế nào, vẫn còn cần bắt tay vào làm từ hai phía Hạo Hạo và út, tăng nhanh tiến độ út ly hôn với tên cặn bã kia, có Hạo Hạo ở đây, chỉ sợ út cũng coi thường mạng sống của mình chứ.

      "Hạo Hạo, em hi vọng mẹ em vẫn vui vẻ ?"

      "Dĩ nhiên."

      "Chị với em đấy, nếu như mẹ em với ba em tách ra mẹ em vui vẻ, còn có. . . . . ." Diệp Bội rất nhiều chuyện về ly hôn còn có mẹ ghẻ còn có chiến tranh giữa vợ chồng ảnh hưởng đến con cái. Tuy rằng việc này có chút tàn nhẫn đối với Hạo Hạo, nhưng mà Diệp Bội vẫn hi vọng Hạo Hạo có thể đứng ở bên cạnh út. Bởi vì Diệp Bội rất ích kỷ, ích kỷ hi vọng người thân của mình được hạnh phúc, đặc biệt là út vẫn luôn rất tốt với mình kia.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp : vui mừng
      Trâuthuyt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 24:

      Chăm sóc tốt Tiểu Hạo Hạo, Diệp Bội bắt đầu đưa chú ý tới người út Diệp.

      " út, con đấm lưng cho có được hay ?"

      "Hả? Bội Bội à, sao con đấm lưng cho mẹ con ấy?" út Diệp cảm thấy có chút buồn cười đối với hành động lấy lòng của Diệp Bội, biết cháu này lại có ý định gì.

      Diệp Bội bĩu môi: " út, muốn con đấm lưng sao?"

      "Thôi được rồi" Thấy bộ dạng Diệp Bội sắp khóc lên ngay, út Diệp bèn lập tức đồng ý, có điều sau khi Diệp Bội bắt đầu làm út Diệp trêu , "Bội Bội, có phải con có chuyện gì muốn út giúp tay hay đây, hay là muốn mua đồ gì, con với út, vậy út mua cho con." xong bèn định lấy tiền từ trong túi tiền.

      Diệp Bội khóc ra nước mắt, chẳng lẽ hình tượng của chính là dáng vẻ này sao, vội vàng ngăn lại động tác của út Diệp: " út, con có gì cần hay muốn mua, cần phải bận rộn, là con muốn ba mẹ của con định sau khi mẹ sinh em bé xong thành phố H, út muốn cùng với nhà con ?"

      "Thành phố H?" út Diệp kinh ngạc kêu thành tiếng, "Xa như vậy, tại sao cả chưa từng với , hay chỉ là ý kiến của mình con vậy Bội Bội?"

      " út." Diệp Bội khoác tay lên người út Diệp, "Ý ba là chỗ thành phố H đó phát triển khá hơn chút, tại cũng hỏi thăm tin tức nơi đó, chẳng qua nếu như út có thể cùng theo nhà con tốt." Những lời này Diệp Bội cũng láo, bên thành phố H kia ba Diêu mẹ Diêu gọi điện thoại tới đây có lúc cũng chuyện phiếm với ba Diệp. Hơn nữa biết có phải là bởi vì Diệp Bội quạt gió thổi lửa ở bên cạnh hay mà ba Diệp bắt đầu suy nghĩ đối với chuyện thành phố H rồi.

      út Diệp vỗ tay Diệp Bội, an ủi: "Các con thành phố H cứ thành phố H, làm cái gì, nhà của ở chỗ này, dượng út và em trai của con cũng ở nơi đây nên thể nào xa."

      Tuy rằng út Diệp như vậy, Diệp Bội vẫn thấy được trong mắt út lóe lên, lại liên tưởng tới lời Hạo Hạo , có lẽ ấy biết gì đó. Trong mắt lóe lên tia sáng mờ, xem ra út cũng có dự định, chẳng qua ngại vì ly hôn ảnh hưởng tốt trong nông thôn cho nên mới luôn nhẫn nại.

      Vượt qua giới hạn, nếu như chuyện này khiến Diệp Bội làm lựa chọn, tuyệt đối kiềm chế, nhìn chút dáng vẻ út, Diệp Bội nở nụ cười: " út, xem ra là con nghĩ quá ít, có điều Hạo Hạo coi như xong, con thích dượng út, bằng út ly hôn với dượng út . Giống như trong sách , nếu như hai vợ chồng chung sống hạnh phúc còn bằng tách ra, nếu quay đầu lại hai người đều đau khổ."

      út Diệp nở nụ cười ha ha: "Bội Bội cho dù con xem nhiều sách, thậm chí cũng biết con xem sách gì, cả cũng trông nom chút nào."

      "Còn lâu mới vậy, ba con mới trông nom con, hơn nữa sách có xem nhiều hơn cũng phải là có lợi, sách đều đọc sách vượt mười ngàn cuốn đặt bút như có thần, sau này con cũng nhất định phải đạt tới trạng thái này." Diệp Bội cũng tính ép buộc út Diệp mau chóng tính toán được, chỉ là có vài thứ vẫn còn cần thấm vào từng chút, muốn cho út Diệp biết ra ly hôn cũng phải là chuyện gì thể làm, sau khi ly hôn cũng chưa chắc sống khổ sở.

      Diệp Vân Tuyết cúi đầu tự hỏi gì đó, tuy là biết Bội Bội có thể chỉ là thuận miệng chút, nhưng mà thể thừa nhận là nghiêm túc suy nghĩ khả năng này. Thời gian trước kia tuy là hối hận thể nghe theo lời mẹ gả cho người kia, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn. Nhưng mà bây giờ, nếu như vượt qua nổi nữa, vậy ly hôn cũng vẫn có thể coi là chọn lựa rất tốt.

      Lúc này, từ bên ngoài chỗ rẽ xuất thêm vài người, dáng vẻ gió bụi mệt mỏi hiển nhiên là mới vừa bộ tới đây, đặc biệt là vào trong ngày tuyết rơi này càng có vẻ nhếch nhác hơn.

      "Bội Bội. . . . . ."

      " cả, dượng cả, , con gọi ba mẹ." Quả nhiên lễ mừng năm mới là ngày tốt, thân thích người này tiếp người kia cũng tới, có vài thân thích lâu chưa từng thấy cũng đều tới đây, phải đời này, mà còn về đời trước, đừng bảo là Diệp Bội gả ra ngoài gần như rất ít về nhà, ngay cả chưa gả ra ngoài, theo thời gian trôi qua, luôn có người chịu đựng được năm tháng qua mà chết, dù sao người nhất định phải trải qua sinh lão bệnh tử.

      Chỗ út Diệp kia Diệp Bội gieo hạt mầm, tại cứ xem lúc nào hạt mầm nảy mầm. Đến lúc đó Diệp Bội cũng coi là xong được nỗi lòng, ít nhất đời này út Diệp tuyệt đối luẩn quẩn trong lòng tìm tới cái chết.

      Trong mấy ngày lễ mừng năm mới này các thân thích tới tốp lại đợt, người nhà Diệp Bội cũng thăm thân thích.

      ngày này, thân thích nhà họ Diệp đều xong rồi, Diệp Bội ở nhà nhàm chán nhìn ti vi trắng đen nhà mình, vào thời gian này vốn có chuyện gì phải làm còn bằng xem TV chút, ít nhất còn có thể thấy Nhựơc Lâm, có điều Diệp Bội vẫn thể bùi ngùi người thời đại này thiếu thốn về phương diện giải trí.

      "Đoán xem mình là ai?"

      Sau lưng đột nhiên có người che ánh mắt của Diệp Bội, sau đó dùng giọng non nớt ra câu như vậy. Diệp Bội thoáng cái đoán được người sau lưng này là ai, chỉ là, khóe miệng nhếch lên đường cong: "Ái chà, tôi đoán chút, là ai vậy ta, ôi, sao đoán cũng đoán ra được, chỉ là có lẽ cũng phải là người quan trọng gì, cậu buông ra cho tôi , tôi còn muốn xem ti vi đấy."

      Nghe thấy Diệp Bội như vậy, người phía sau kia giống như đột nhiên lại tức giận, ôm cổ Diệp Bội, cứ bế lên từ ghế như vậy.

      "Này này, Diêu Cẩn, buông em ra, có biết như vậy rất nguy hiểm hay ?!"

      Diêu Cẩn để Diệp Bội xuống, nắm mũi Diệp Bội, trêu chọc: "Rốt cuộc em làm bộ biết, còn tưởng rằng nhanh như vậy em quên đấy."

      "Sao có thể chứ, quan trọng vậy, nhưng làm sao chưa báo cáo cho em sắp tới chứ?" Mặt khó chịu, Diệp Bội chất vấn Diêu Cẩn.

      "Được rồi." Diêu Cẩn hôn xuống ở gò má của Diệp Bội, "Em đừng tức giận mà, cục cưng, cũng chỉ muốn cho em ngạc nhiên thôi, bây giờ nhìn lại hiệu quả tệ." Lần lượt xa cách, nhưng mà lần này có lẽ dễ chịu hơn nhiều so với lần trước, dù sao trong nhà Diệp Bội lắp điện thoại rồi, bình thường nếu nhớ chỉ cần cú điện thoại là có thể tán gẫu để an ủi rồi.

      Diệp Bội ngắt mặt của Diêu Cẩn, nhíu mày, luôn cảm thấy xúc cảm tốt chút nào: " gầy , rốt cuộc mấy ngày này làm gì vậy, em cảnh cáo ... Nếu lại gầy nữa em cần nữa."

      "Vậy cũng được." Diêu Cẩn bắt được tay Diệp Bội, giọng ở bên tai Diệp Bội, " dâu, đây phải nhớ em nhớ đến gầy ư, lại là ông chồng cám bã* của em (chồng tào khang), nếu em cứ bỏ như vậy nhất định. . .

      * Tào khang hay Tao khang nghĩa đen là bã rượu và cám, đó là hai thức ăn dùng để nuôi heo, nhưng đối với người quá nghèo khổ họ dùng hai thức nầy ăn để sống. Do đó hai chữ Tào khang là để chỉ lúc nghèo khổ.

      Vợ Tào khang là người vợ lúc còn nghèo khổ, tức là người vợ tình nghĩa thuở ban đầu còn sống nghèo khổ với nhau. Tương tự với người chồng


      "Nhất định cái gì?" Diệp Bội nhướng mày, ngược lại muốn nghe chút rốt cuộc Diêu Cẩn ra lời gì.

      "Dĩ nhiên là nhất định phải dây dưa với em đến cùng rồi, cho dù thế nào em cũng là vợ tào khang của , có câu thể vứt bỏ vợ tào khang, có thể nào vứt bỏ em chứ." Diêu Cẩn ưỡn mặt , cho dù biểu chín chắn ở chỗ ba Diêu mẹ Diêu nữa, nhưng mà ở trước mặt Diệp Bội lại giống như là đứa bé.

      Diệp Bội đẩy Diêu Cẩn cái, ánh mắt thoáng nhìn, mang theo tý ghét bỏ: ", nghe được tục ngữ nơi nào."

      "Ai u này, mẹ nhé, thằng nhóc này chạy sao mà nhanh như vậy, ra là dâu quên mẹ mà. Mẹ thằng nhóc thúi, con lại là mẹ nuôi lớn, dâu quan trọng hay là mẹ con quan trọng?" Mẹ Diêu vừa vào cửa thấy được mặt Diệp Bội ghét bỏ nhìn Diêu Cẩn, sau khi hài lòng còn khỏi nhạo báng. biết bắt đầu từ ngày nào đó, đứa con trai này lại vẫn luôn giống như người lớn, bình thường dù xảy ra chuyện gì cũng tìm bọn họ giúp đỡ. Lần trước, nếu phải là chuyện làm có chút quá lớn sợ rằng bọn họ còn bị giấu giếm ở trong cái trống (giấu ở trong bóng tối), vẫn biết đứa con trai này lại trở nên có bản lĩnh như vậy rồi.

      Diệp Bội khoanh tay trước ngực, cũng nhìn Diêu Cẩn, mẹ Diêu hỏi vấn đề rất hay. Vấn đề này rất giống với vợ và mẹ cùng nhảy xuống sông cứu ai trước, đặc biệt là tại lúc hai người đều ở trước mặt càng khó trả lời rồi.

      Chỉ là hiển nhiên Diêu Cẩn cũng phải đồ đần, sờ lên cằm suy nghĩ lúc, qua lúc lâu mới : "Vấn đề này ấy mà, là rất khó trả lời, chẳng qua con có thể tại miễn cưỡng mẹ khá là quan trọng, nhưng chờ Bội Bội vào cửa, khẳng định là Bội Bội quan trọng, đây là nhất định." Có vài vấn đề có quan hệ với tuổi tác, cũng may là Diêu Cẩn biết Diệp Bội và mẹ Diêu cũng phải là người rối rắm vấn đề này, vì vậy trả lời như thế cũng có thể lừa dối qua cửa.

      Sau lưng mẹ Diêu, ba Diêu vừa vào cửa bị vợ mình ôm chặt: "Ô, quả nhiên con trai lớn nghe theo mẹ, ba nó, mình chúng ta muốn đứa con trai này có ích lợi gì chứ."

      Ba Diêu luống cuống tay chân, thể làm gì khác hơn là hung hăng nhìn chằm chằm Diêu Cẩn, ánh mắt im lặng hỏi rốt cuộc con làm gì với mẹ con, tay lại nhàn rỗi, vỗ lưng của mẹ Diêu: "Thôi được rồi, nếu lỗi của Tiểu Cẩn chờ chúng ta về nhà lại dạy dỗ con nhé, tại dù sao phải là ở nhà mình." Cùng lúc đó ánh mắt của ba Diêu nhìn chằm chằm Diêu Cẩn yếu xuống chút nào.

      Diêu Cẩn nhún vai vẫy vẫy tay, hết cách rồi, từ xưa mẹ chồng con dâu đều khó cả đôi đường.

      Bên kia mẹ Diêu quay người lại thấy chính là bộ dáng này của Diêu Cẩn, giận dễ sợ, cắn răng : "Thôi, tôi muốn đứa con trai này rồi, Bội Bội tới đây, bằng con làm con của , thích đứa con trai này vẫn là Bội Bội tốt."

      "Mẹ." Diêu Cẩn bíêt làm sao , "Mẹ có lý lẽ hay đây,Bội Bội còn là dâu tương lai của con."

      Diệp Bội cười cười, bèn tới trước mặt mẹ Diêu, khéo léo chào hỏi: "Chào , lâu gặp, gần đây có khoẻ hay ?" Mẹ chồng quan trọng hay là ông xã quan trọng, ưm, đây là vấn đề, chỉ là, ở trước khi gả vẫn là mẹ chồng tương lai khá là quan trọng nhỉ.

      "Ôi chao, Bội Bội con là ngoan, nếu Tiểu Cẩn có nửa ngoan ngoãn của con cũng yên tâm rồi. Nhưng mà bây giờ cũng tốt, Bội Bội con có thể thay quản lý nó, đúng rồi, hôn, khụ." Chỉ chữ, mẹ Diêu vẫn chưa lời nào, quả nhiên là chuyện cười nhiều hơn, thiếu chút nữa ra bà thông gia rồi, "Ngọc Hi à, Bội Bội thông minh như vậy, ra tôi vốn là muốn Bội Bội làm con nuôi của tôi. Chỉ tiếc đứa con trai này của tôi lớn rồi đúng là hiểu chuyện, chết sống để cho tôi nhận Bội Bội làm con nuôi. Nguyên nhân đó, tôi cũng , chỉ là trong lòng tôi Bội Bội cũng gần giống như con tôi, cái khác tôi cũng nhiều, chỉ hi vọng chờ đứa bé của Ngọc Hi sinh ra rồi, xong tháng ở cử có thể đến thành phố H để phát triển, có thể ?"

      Mẹ Diệp nhìn ba Diệp chút, ngay sau đó gật đầu cái: "Chúng tôi xem xét, dù sao điều kiện cuộc sống thành phố H cũng tốt hơn, đúng rồi, cũng nhanh ngồi xuống , tôi pha trà."

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Ba Diệp: người con rể này tốt "
      Trâuthuyt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 25:

      Tuy là lúc bình thường nhà họ Diệp vốn cũng có giường dư, nhưng đến lễ mừng năm mới, bởi vì các thân thích đều tới lui, ở nhà khó tránh khỏi ít dùng cho khẫn cấp. thí dụ như trong nhà Diệp Bội có ghế sô pha, lúc bình thường cũng dùng lắm, nhưng sô pha này lại có thể mở ra dùng làm giường, đương nhiên cũng lo lắng ba người nhà họ Diêu ngủ ở chỗ nào.

      Chỉ là vào lúc ăn cơm người kia lại vào.

      Ánh mắt Diệp Bội lướt qua người kia, cười nhạo tiếng: "Thím hai, khách ít đến mà, sao hôm nay nhớ tới nhà con rồi hả?" Có loại người gọi là chỗ nào có ích lợi bèn chui vào chỗ đó, có loại chuyện gọi là có việc lên điện tam bảo. Mà đối với thím hai Diệp mà , bà ta chính là như vậy, trừ phi là có lợi ích có thể theo, nếu cũng hoàn toàn vào cửa.

      "Xem con kìa." Thím hai Diệp nâng eo sẳng giọng, "Chúng ta phải là người nhà đấy thôi, tại sao thím lại thể tới thăm chút chứ?"

      Diệp Bội bị động tác đột nhiên xuất của thím hai doạ sợ đến rùng mình cái, quả nhiên ai có thể ngăn cản người da mặt dày, có điều vẫn chuyện tiếp. tại là đứa bé, câu hai câu cũng chẳng có gì, nhưng nếu như tiếp chỉ sợ cũng tốt.

      Diêu Cẩn ở bên cạnh cũng có ý định tham dự, bây giờ vẫn là người ngoài, vươn tay bao lại tay Diệp Bội, cảm thấy truyền tới cảm giác lạnh như băng từ trong lòng bàn tay, trách cứ : "Sao em chứ, tay lạnh như vậy rồi." xong hà hơi về phía tay Diệp Bội.

      Cảm thấy quan tâm lòng truyền tới từ chỗ Diêu Cẩn, Diệp Bội cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng mà cũng cảm thấy tay Diêu Cẩn cũng phải là rất nóng, cũng cúi đầu hà hơi giúp Diêu Cẩn, vừa hà hơi vừa trách móc: "Còn vậy, phải chính cũng giống như vậy, tay lạnh như vậy."

      Có lẽ là thói quen, người ở ngoài nhìn biểu hai người này thấy vô cùng hài hòa,cũng có cảm giác sai trái chút nào.

      Chỉ là biết vì sao biểu của bọn họ lại chọc giận thím hai Diệp mới vừa tiến vào, kỳ quái với ba Diệp: "Em cả chứ, sau này Bội Bội lại phải lập gia đình, nhưng mà bây giờ cháu nó và cậu bé này làm chuyện thân mật như vậy nếu để cho vị hôn phu tương lai của Bội Bội biết sợ rằng khiến cho quan hệ vợ chồng hòa thuận đấy." Thím hai Diệp chỉ cảm thấy hành vi của Diệp Bội và Diêu Cẩn khiến bà nhìn rất thuận mắt, nhưng bà lại quên bây giờ cho dù vừa qua khỏi năm Diệp Bội và Diêu Cẩn lại cũng chỉ là chín, mười tuổi mà thôi.

      Ba Diệp nhìn Diệp Bội và Diêu Cẩn, chân mày nhíu lại như thím hai Diệp dự đoán, nhưng lời ra cũng trách cứ thím hai Diệp: "Thím hai à, , đừng Bội Bội và Tiểu Cẩn có gì, cho dù có cái gì đó cũng là chuyện đồng lứa ít tuổi tụi , đợi cho đến lúc đó chỉ sợ tôi với chị dâu cả thím cũng già rồi, cũng trông nom được. Hơn nữa ai có thể biết sau này xảy ra chuyện gì, có lẽ mười năm sau chừng bọn họ còn có thể trở thành đôi."

      Lời ba Diệp vừa ra khỏi miệng, thím hai Diệp bắt đầu cắn răng. Chỉ là bà ràng lắm rốt cuộc nhà họ Diêu có bao nhiêu tài sản, nhưng mà quan sát từ nhiều thời gian như vậy bà cũng phát sợ rằng tiền của nhà họ Diêu còn nhiều hơn so với tiền phần ba người toàn thôn gộp lại. Nếu như để cho người nhà cả được hời như vậy mặt mũi của bọn họ đặt ở phía nào đây.

      Trong lúc trong đầu thím hai Diệp chuyển qua vô số ý nghĩ, nhìn trong phòng ngoại trừ bà ra giống như người nhà, bèn chợt nở nụ cười: "Ai u, em cũng quấy rầy rồi. Đúng rồi, Bội Bội, gần sang năm mới, Thần Thần ở mình trong nhà cũng buồn chán, nếu như con có rãnh rỗi tìm Thần Thần chơi đùa cùng nhau , dĩ nhiên, có thể dẫn theo Tiểu Cẩn cùng nhau."

      Diệp Bội nhìn thím hai, nghĩ rất nhanh hiểu bà ta nghĩ gì, bà ta cũng nghĩ chút Thần Thần mới mấy tuổi chứ, nhưng mà vẫn trả lời qua loa: "Ồ, được ạ, con biết rồi, thím hai."

      Thím hai Diệp vừa rời , khí hơi ngột ngạt bởi vì lúc thím hai Diệp vào được xoa dịu lại ngay.

      Ba Diệp nhìn hai đứa Diệp Bội và Diêu Cẩn, có người ngoài, ông bèn bắt đầu dạy dỗ: "Hai đứa các con, Tiểu Cẩn phải là con của chú nên chú cũng tiện gì, Bội Bội sau này tốt nhất con nên gần gũi với Tiểu Cẩn ở mọi giây phút như vậy. Giống như theo lời thím hai con, nếu như sau này chồng con bởi vì chuyện này mà hài lòng đối với con tốt." Có lẽ là lời thím hai Diệp mới vừa rồi nổi lên chút tác dụng, biết vì sao ba Diệp cũng bắt đầu coi trọng chuyện này hơn.

      Diệp Bội trợn mắt nhìn Diêu Cẩn cái, quả nhiên nhé, làm quá mức rồi.

      Diêu Cẩn cho Diệp Bội ánh mắt động viên, sau đó ho khan tiếng, nhìn chăm chăm vào ba Diệp: "Chú, con quan tâm chú tin hay , nhưng mà sau này con nhất định kết hôn với Bội Bội, để cho người đàn ông khác đến gần Bội Bội. Nếu như chú tin tưởng có thể xác định thoả thuận với cha của con, đời này con tuyệt đối phải kết hôn với Bội Bội."

      Lời Diêu Cẩn thành công hù ba Diệp sợ, nhíu chặt lông mày: "Tiểu Cẩn, bây giờ con mới mười tuổi, sợ rằng có năng lực gánh vác đâu. Hơn nữa trong mấy năm sau ai biết có thể xảy ra biến cố gì hay , con và Bội Bội?" Đây có lẽ là lần đầu tiên ba Diệp nhìn thẳng vào vấn đề này sau khi biết chuyện Diêu Cẩn và Diệp Bội. Lúc trước ông vẫn cho là chuyện hai đứa cũng chỉ là lời đùa giữa con nít mà thôi.

      Đương nhiên Diêu Cẩn biết muốn những người lớn này tán thành dự định của mình rất có khả năng, nhưng mà đây cũng phải có biện pháp: "Chú, con nghĩ nếu như sau này giao Bội Bội cho người ngoài mà chú quen thuộc nhất định chú yên tâm nhỉ, bằng cứ để cho con thử chút. Chú có thể quan sát liên tục từ lúc con còn , xem con có mắc sai lầm hay , sau này có thể làm ra chuyện khiến chú hài lòng hay , hơn nữa lúc nào chú cũng có thể dạy dỗ con, cần quan tâm ba mẹ con."

      con rể do tự mình nhìn lớn lên, phẩm hạnh tính tình đều hết sức hiểu . Điểm này là chuyện rất có sức dụ dỗ với ba Diệp, bởi vì cứ như vậy ông cần lo lắng hạnh phúc tương lai của con . Chỉ là, ba Diệp đặt ánh mắt ở người ba Diêu mẹ Diêu, dù sao đây cũng là con trai của hai người.

      Ba Diêu lắc đầu, đành chịu : "Thằng nhóc này tôi quản lý được, nhiều mưu ma chước quỷ lắm đấy. Lần trước còn chút biến sắc mà giải quyết hết mấy tên côn đồ đến khiêu khích trong tiệm. Nếu phải là tôi tình cờ nghe được, tôi và mẹ nó còn bị giấu ở trong trống. Cho nên tôi cảm thấy lời thằng nhóc này vẫn là có độ tin cậy rất cao. Về phần dạy dỗ, tôi đúng là tìm được lý do dạy dỗ nó chút nào, nếu như có thể tôi phản đối." Đây chính là điển hình người cha bị con trai hạn chế.

      Dư lại còn có mẹ Diêu, chỉ thấy bà ôm cổ Diệp Bội, vò mẻ lại sứt mà với ba Diệp: "Tôi muốn con này là được rồi, con trai thích quản lý như thế nào quản lý như thế ấy. Nếu phải là tôi biết Bội Bội cũng là cục cưng của nhà chị, tôi muốn đổi với nhà chị."

      Diêu Cẩn nhìn cặp ba mẹ chịu trách nhiệm kia, cũng ra câu: "Con cũng muốn đến ở lại chỗ này cùng với Bội Bội, chỉ tiếc Bội Bội chịu đâu, ôi!"

      Diệp Bội nhìn qua lại nhà ba người ghét bỏ lẫn nhau này, xì bật cười, phương thức này cũng là loại tương tự trong phương thức chung sống của người nhà, hoàn toàn khác biệt với nhà họ Diệp, nhưng cho dù là loại phương thức nào đều rất ấm áp là được.

      Mẹ Diêu thấy Diệp Bội cười, dùng sức giày vò tóc Diệp Bội: "Quả nhiên Bội Bội cười lên cũng đáng nhỉ, sao chuyện gì tốt cũng để cho thằng nhóc kia chiếm chứ. Ngọc Hi à, bây giờ tôi mong đợi người nhà chị đến thành phố H sinh sống." Nửa câu trước là mẹ Diêu với Diệp Bội, nửa câu sau lại là với mẹ Diệp.

      Nghe thấy lời mẹ Diêu , mẹ Diệp cười vuốt bụng: "Tôi mới vừa cảm thấy đứa trong bụng giống như bỗng nhúc nhích, có thể là nó cũng hi vọng đến thành phố H đấy." Những lời này vừa ra khỏi miệng cho thấy gần như là xác định đến thành phố H.

      Ba Diệp nghe lời mẹ Diệp vội vàng kề sát lỗ tai vào bụng của mẹ Diệp.

      Mà Diệp Bội bên cạnh thấy thái độ ba mình như vậy khỏi xuất chút mồ hôi lạnh. Cho tới bây giờ ở trong trí nhớ của cũng chưa từng gặp ba có lúc như vậy, trí nhớ khi còn bé có lẽ là lúc mình cứng đầu cứng cổ bị đánh, trí nhớ khi lớn lên là người ba này quen biểu đạt nhưng cũng xem là người ba tốt. Nhưng bây giờ ai có thể cho biết đây có phải là nhìn lầm rồi hay .

      Kéo miệng, Diệp Bội mở miệng: "Mẹ, trước đây phải lúc mẹ có thai con ba đúng là như vậy?"

      Mẹ Diệp cười chua xót: "Dĩ nhiên là phải, khi đó ba con bận bịu công việc, gần như cũng có thời gian ở nhà với mẹ, nhưng mà lần này cũng khác biệt, mẹ cũng phải ở nhà mình." Lúc đến phần sau nét mặt mẹ Diệp càng ngày càng ngọt ngào.

      Ba Diệp còn tưởng rằng là Diệp Bội ghen, vừa muốn gì, lại thấy Diệp Bội thở phào nhõm nhanh chóng : " may mà, may là có như vậy, bằng con cũng nổi da gà." xong Diệp Bội làm cái mặt quỷ với ba Diệp.

      Động tác lần này của Diệp Bội khiến mọi người đều nở nụ cười, nhất là mẹ Diêu, cười lớn tiếng nhất: "Bội Bội quả nhiên con là báu vật, sao lại có sinh ra ở nhà chúng ta chứ?"

      Mà cả khuôn mặt ba Diệp cũng biến thành màu đen, nhưng mà cũng lâu lắm lại nở nụ cười, giống như cũng sai.

      Diêu Cẩn tiến tới bên tai Diệp Bội, khẽ: " dâu, phải em chỉ là tuổi tác ngoài mặt đấy sao, sao ngay cả tuổi tác trong lòng cũng rồi, hả?" Tuy là rất vui vẻ.

      Diệp Bội nắm tay Diêu Cẩn cũng nặng nề cắn cái, sau đó lớn tiếng : " em ngây thơ vậy em ngây thơ cho xem." Nguyên nhân lớn tiếng như vậy chính là muốn cho bốn người lớn này biết, nguyên nhân gây ra kiện lần này cũng phải là bởi vì mình.

      Quả nhiên như Diệp Bội dự đoán, Diêu Cẩn bị dạy dỗ trận, nhưng mà sau khi bị dạy dỗ xong cũng chỉ có thể dùng ánh mắt "Xem như em lợi hại" nhìn Diệp Bội. Về phần bình thường sau "Xem như ngươi lợi hại" cũng cộng thêm "Chờ xem" dĩ nhiên là có, Diêu Cẩn còn phải vui vẻ nắm tay Diệp Bội tiếp tục ấm tay cho , làm lò sưởi thiên nhiên, nghe đây cũng là việc người chồng tốt cần phải có.

      biết vì sao, ba Diệp nhìn tình hình hai đứa như vậy khỏi đặt ra kết luận ở trong lòng, sợ rằng con rể tương lai này bị con của mình đè ở phía dưới suốt, đến cả trở mình cũng lật được. Nhưng mà chính bởi vì như vậy, ba Diệp cũng bắt đầu nhìn Diêu Cẩn với con mắt khác, cảm thấy con rể như vậy vẫn là có thể có.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp: 1000 đồng đấy
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :