1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VỢ CHỒNG ĐỒNG LÒNG - Mục Yên (36)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 16:
      Editor: trang bubble ^^

      Ba Diệp khuất phục thể làm gì, mặt là vợ, mặt khác là con , còn có người mà ông hoàn toàn cũng biết chuyện, quan trọng nhất là cậu bé này và bản thân gặp nhau ở xe lại khéo như vậy là đến nhà mình.

      Kế tiếp mẹ Diệp ngọn nguồn cho ba Diệp, đợi đến lúc xong thời gian hơn sáu giờ.

      Nghe xong cả việc, ba Diệp nhíu nhíu mày, nhìn Diêu Cẩn: "Từ trong chuyện này có thể thấy được nhóc con quả tệ, có can đảm, nhưng có chút chú thể chấp nhận, tại sao con luôn quấn quít lấy con của chú?"

      Nghe được câu này, Diêu Cẩn là ngây ngẩn cả người, bởi vì kiếp trước ba Diệp cũng hỏi vấn đề tương tự này, chỉ là trả lời như thế nào nhỉ, đúng rồi, hình như mình nhất định có thể mang lại hạnh phúc đời sau cho Diệp Bội. Kết quả cuối cùng tuy là về mặt tiền tài cũng làm được, nhưng trong sinh hoạt hàng ngày lại làm được, chỉ là, Diêu Cẩn nhìn chút tay của mình, quan trọng là tại mới chỉ có chín tuổi, dù chuyện gì đều là suông.

      Mẹ Diệp ở bên cạnh im lặng nở nụ cười, tình huống như thế giống như Diêu Cẩn đứa con rể chừng hai mươi tuổi tới nhà rồi, ba Diệp khảo nghiệm người con rể này rốt cuộc như thế nào, có xứng hay xứng với con của mình. Qua lúc lâu, mẹ Diệp cảm thấy cơ hội xấp xỉ rồi, định đổi chủ đề, đúng lúc này, Diêu Cẩn đột nhiên lên tiếng.

      "Chú, bây giờ con còn , thể bảo đảm cái gì, con chỉ có thể chính là con nhất định đối xử tốt với Bội Bội, tuyệt đối để Bội Bội bị người khác bắt nạt, cho dù xuất tình huống nguy hiểm như thế nào con đều bảo vệ Bội Bội ở phía sau, để em ấy chịu chút tổn thương." Những thứ khác có lẽ Diêu Cẩn vẫn thể cho phép cam kết, nhưng điểm này nhất định có thể làm được, giống như kiếp trước vậy, dù khi đó mình cũng chưa che chở chu đáo cho Diệp Bội.

      "Hi vọng con được làm được." Cuối cùng mặt ba Diệp lộ ra nụ cười.

      "Kiến Quân." Mẹ Diệp ở bên cạnh đẩy ba Diệp cái, "Được rồi, cười cái gì, giống như cho là đến lúc đó vậy, đến lúc đó con mình lấy chồng biết mình lại cái gì, mình đừng quên trước mặt mình là hai đứa trẻ, tôi đói rồi, trước nấu cơm thôi."

      "Ồ, hừ, tôi biết rồi, Ngọc Hi mình nghỉ , tôi nấu cơm." Nghe được lời mẹ Diệp , ba Diệp bèn vội vàng đứng lên rồi tới phòng bếp.

      Diệp Bội vỗ vỗ vai Diêu Cẩn: "Có nhiều chỗ còn phải học tập với ba em, cho dù có lúc em cũng nhìn ông rất vừa mắt, nhưng vẫn coi như là người chồng tốt, có ít nhất điểm, nếu ba em ở nhà mẹ em tuyệt đối xuống bếp."

      Ba Diệp và mẹ Diệp có lẽ càng được tính là vợ chồng già hơn so với Diêu Cẩn và Diệp Bội, ít nhất ở trong mắt hai người Diêu Cẩn và Diệp Bội là như vậy.

      "Bà xã." Diêu Cẩn giọng kháng nghị, "Lúc nào ở nhà từng để cho em xuống bếp, em còn chưa hài lòng sao?"

      Diệp Bội ngẩn người, sau đó mới phát hình như đúng là như vậy, khi đó bình thường Diêu Cẩn khá bận rộn, bình thường đều là Diệp Bội làm xong cơm chờ Diêu Cẩn trở lại, nhưng chỉ cần Diêu Cẩn ở nhà đều là Diêu Cẩn xuống bếp, tuyệt đối để Diệp Bội chạm vào.

      Nhớ lại chân tướng Diệp Bội khỏi cúi đầu, khóe mắt lại thoáng liếc thấy ý cười khóe môi Diêu Cẩn, vươn tay véo véo cánh tay bên cạnh của người kia, cắn răng mở miệng: "Đúng vậy, rất tốt, em đương nhiên hài lòng, đúng là ông chồng hoàn mỹ."

      "Úi úi, đau, bà xã đại nhân, sai rồi, phải là ông chồng hoàn mỹ được sao? Cũng biết làm sao tìm được bà xã bạo lực như vậy." Câu sau cùng Diêu Cẩn rất khẽ, chỉ là trong miệng tuy là oán trách, nụ cười lại cũng kiềm chế vượt ra từ trong lòng.

      Hình thức hai người chung đụng vẫn chính là như vậy, cũng phải hoàn mỹ, hai người đều có khuyết điểm, nhưng mà quan trọng là bọn họ có thể bao dung khuyết điểm của đối phương. Hơn nữa có thể dưới thời gian dài chung đụng, điều này cũng cho thấy bọn họ sớm trải qua thời kỳ rèn luyện, sau này vấn đề có thể xuất , nhưng mà tuyệt đối xuất vấn đề lớn lao gì.

      Hình thức kiếp trước, tình trạng kiếp này, đoạn thời gian trước bởi vì số nguyên nhân bên ngoài khiến hai người đều có chút gò bó, nhưng bây giờ động tác của Diệp Bội lại làm cho Diêu Cẩn cảm thấy cho dù mọi người thay đổi, chỉ cần lòng thay đổi, như vậy vẫn có thể sống tiếp tục mãi, lần này nhất định có thể nắm tay lẫn nhau đến già.

      bàn tràn đầy món ăn, tất cả đều đến từ tay ba Diệp, đều là
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 17:
      Editor: trang bubble

      Có thể là sống thời gian dài, có số việc cũng thấy được, có vài người bạn coi người ta là người nhà, người ta cũng chưa chắc xem ngươi trở thành người nhà, giống như chú hai Diệp vậy, cho tới bây giờ đều chỉ biết đội ích lợi ở đầu cũng để ý tình thân gì đó, Diệp Bội là biết điểm này.

      Đời trước nhà mình tuy rằng có lăn lộn quá kém, nhưng cũng phải là tốt lắm, có lúc xảy ra việc gấp còn cần xin người giúp tay, mà chú hai này chính là nhân vật điển hình bỏ đá xuống giếng, khiến lúc Diệp Bội đối mặt với ông cũng có vẻ mặt tốt.

      "Ba." Nhìn ba Diệp, Diệp Bội lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Ba vừa cực khổ trở về, ngồi xuống nghỉ ngơi chút ." Chuyện chú hai quả làm cho Diệp Bội rất bất mãn, nhưng đó dù sao cũng là "Người ngoài", chờ khoảng thời gian này qua sau này chỉ sợ cũng có quá nhiều liên hệ với nhà mình, cần gì vì ông ta mà ầm ĩ nhà mình vui.

      Ba Diệp vốn đúng là định nổi giận, nhưng khi thấy khuôn mặt tươi cười của con những thứ tức giận kia cũng như thấy, ôm lấy Diệp Bội đặt vào đùi của mình: "Con đó, có biện pháp đối với con, chỉ là nhớ kỹ chút, sau này dù sao cũng được như vậy với chú hai nữa, biết ?"

      "Con biết rồi, ba."

      Lúc này mẹ Diệp mới ra từ bên trong, tay cũng cầm ly trà, có lẽ cũng nghe được lời mới rồi: "Tôi thấy bọn họ cũng phải là tới uống trà, nên tôi pha trà, chúng ta vẫn tiếp tục ăn cơm, ăn nữa nguội lạnh."

      Mẹ Diệp lên tiếng, ba Diệp cũng tiện gì, chào hỏi với Diêu Cẩn: "Tới đây, ăn nhiều chút, còn có Bội Bội, muốn ba đút cho con ăn sao?" Tức giận rồi, ba Diệp vẫn là ba Diệp kia.

      " cần, tự con ăn." Tuổi lớn như vậy, nếu còn để ba đút, Diệp Bội có thể khẳng định về sau chuyện này nhất định bị Diêu Cẩn nhắc tới làm chuyện cười.

      Diêu Cẩn nhìn dáng vẻ người nhà hòa thuận lập tức nở nụ cười, nhưng trong lòng càng thêm cố chấp đối với chuyện lúc nào có thể cùng Diệp Bội sinh đứa con. Trước kia biết, tại phát có lẽ có đứa con cuộc sống càng thêm thú vị, càng thêm tràn đầy sức sống hơn so với cuộc sống của hai người.

      Nghĩ tới đây, Diêu Cẩn nhìn mặt của Diệp Bội chút, non nớt, chỉ có thể như vậy, hết than lại thở, hết cách rồi, dựa theo lời Diệp Bội, hai người đều còn , cho dù muốn sinh cũng là sinh ra được.

      Theo hai người chú hai Diệp và thím hai Diệp rời , ra là căn nhà tràn đầy mùi lửa trong nháy mắt lại biến thành ấm áp, Diêu Cẩn cười cười, mở miệng : "Chú ơi, chú muốn uống rượu ?"

      "Uống rượu?" Mắt ba Diệp sáng rực lên, lúc trước kia ông chính là hút thuốc lá lại uống rượu, nhưng sau lại suy tính đến trong nhà có trẻ con hút thuốc lá tốt lắm, cho nên cai thuốc rồi, nhưng mà ông lại vẫn duy trì uống rượu. Hôm nay ông vội vã trở về, mua rượu, miệng mới vừa thèm, cho nên tại nghe thấy Diêu Cẩn có rượu uống mới có thể kích động như thế.

      "Đúng vậy." Diêu Cẩn tới trong đống đồ kia của ba Diệp, đẩy chút, quả nhiên lấy ra mấy bình rượu, "Bởi vì chú cầm đồ giùm con, con cũng thiếu chút nữa quên mất con còn có đồ cầm tới." tay Diêu Cẩn cầm chỉ là rượu, còn có thứ khác.

      Diệp Bội nhìn tay Diêu Cẩn giống như làm ảo thuật biến ra nhiều đồ như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn lại chút đống đồ kia của ba Diệp, trong lòng hiểu rồi, trách được mới vừa rồi chú hai Diệp và thím hai Diệp phát , bởi vì bọn họ biết ba Diệp mang về chắc phải là đồ tốt, cũng quan sát quá mức.

      Mấy bình rượu, chút thuốc bổ, phía ký hiệu cho phụ nữ có thai ăn, còn có chồng thư, những thứ này dĩ nhiên là thuộc về Diệp Bội.

      "Chú, chỗ rượu này là cố ý mang cho chú, những thứ thuốc bổ này là cho bổ sung vào rất tốt đối với sinh trưởng của đứa bé, mẹ con còn sau này vẫn liên tục gửi ít thứ tới đây, nhưng mà bởi vì biết trong bụng là con trai hay là con , cho nên quần áo gì đó sau." Đồ lần này tính là nhiều lắm, nhưng mỗi loại cũng nhìn ra được là người mua đồ có lòng.

      "Như vậy quá tốn kém rồi, chúng ta. . . . . ."

      " à, ba mẹ con rồi, đây là phần tấm lòng của bọn họ, hi vọng chú đừng từ chối, sau này bọn họ còn hi vọng sau khi sinh con xong có thể đến thành phố H phát triển đấy." Mặt Diêu Cẩn thản nhiên, tiền những thứ này có phần đúng là ra, coi như là sớm lấy lòng ba mẹ vợ thôi.

      Ba Diệp và mẹ Diệp cũng vẫn khách sáo, chỉ có bộ dạng Diệp Bội rất bình thường, thúc giục: "Hay là trước ăn cơm , lạnh ăn ngon." Đời sau thịt cá, Diệp Bội ăn cơm ngon thức ăn ngon rồi, lúc này cũng cảm thấy món ăn trong nhà có gì đúng, đều luôn luôn chọn lựa, chỉ có phải đặc biệt khó ăn liên quan.

      bữa cơm ăn là khách hết sức vui mừng, hành động của Diêu Cẩn khiến ấn tượng của ba Diệp và mẹ Diệp đối với tốt hơn chỉ chút, cậu bé mới chín tuổi có thể có phong thái như thế là rất tốt, cho dù là có số người trưởng thành cũng chưa chắc có thể làm được như Diêu Cẩn vậy.

      Buổi tối lúc ngủ ba Diệp và mẹ Diệp ngủ giường lớn, Diêu Cẩn và Diệp Bội ngủ giường , vừa bắt đầu ba Diệp vẫn đồng ý lắm, nhưng sau khi lướt qua lại xuống Diêu Cẩn bèn gật đầu đồng ý, cũng chỉ là trẻ con mà thôi, cho dù xem như trưởng thành nữa cũng chỉ là con nít.

      Đóng cửa lại, Diệp Bội nhéo mặt của Diêu Cẩn: " đừng cười nữa, gian kế được như ý muốn khoe khoang chứ, có cái gì tốt đáng để vui mừng." Làm vợ chồng thời gian dài như vậy rồi, sao Diệp Bội có thể hiểu trong lòng Diêu Cẩn suy nghĩ gì, loạt chuyện vừa mới xảy ra cũng chỉ là vì để cho ba Diệp buông xuống lòng đề phòng mà thôi.

      "Bà xã." Diêu Cẩn ôm chặt lấy Diệp Bội, " khổ sở cực nhọc mới có thể làm cho hai chúng ta có thể ở ngủ chung, chuyện phiếm, em lại thể khen thưởng chút sao?"

      Sau đó.

      Hai người do người cao hơn kém cái đầu, cũng được coi là cặp rất xứng đôi, nhưng lúc này bởi vì còn chưa đến thời kỳ trổ mã, cho nên chiều cao gần như kém nhiều, cũng cần cúi đầu, Diêu Cẩn hôn cái ở ngoài miệng Diệp Bội: "Bà xã, đời này nụ hôn đầu của em cũng là của , chỉ là khác biệt giữa mùi vị bà xã khi còn bé và mùi vị bà xã trưởng thành đúng là lớn."

      " thiệt là." có xấu hổ, cũng có ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì thói quen, ngay cả có chút cũng quen thuộc lắm, số tuổi hai người đều quá .

      "Đúng rồi." Diêu Cẩn giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở cửa chạy xuống lầu, lát sau lại chạy tới, tay cầm bộ quần áo, là quần áo mặc vào mùa Thu Đông, nhưng cái loại hình dạng kia cũng là quần áo điển hình của bé , ngực là con vịt nào đó rất khác, chỗ góc viền còn có Lace (viền tơ) mờ ảo, "Đây là mẹ đặc biệt chọn quần áo cho em, bà xã em cảm thấy như thế nào?"

      Trong chốc lát Diệp Bội có loại cảm giác biết nên đâu để nổi giận, nén lửa giận xuống cuối cùng chỉ cắn răng câu: " cứ ?"

      " cảm thấy tệ, chắc rất thích hợp cho bà xã mặc." Diêu Cẩn đứng đắn gật đầu.

      Diệp Bội cau mày: "Ánh mắt mẹ chồng chọn quần áo vẫn là đặc biệt trước sau như nhỉ, nhưng cảm thấy loại quần áo này là em có thể mặc sao, cũng suy nghĩ là em mấy tuổi."

      "Làm sao có thể biết bà xã bao nhiêu tuổi chứ, chính là đếm ngày từng ngày, mới tám tuổi phải sao? Mặc quần áo như thế mới thích hợp." Diêu Cẩn cười ha hả , rất ít gặp lúc Diệp Bội xuất vẻ mặt như thế.

      Đúng vậy, tám tuổi, Diệp Bội nâng trán, chính là vì mới tám tuổi, mẹ chồng mới có thể làm biết mệt như vậy, nhưng còn nhớ khi đó bà luôn hi vọng mình và Diêu Cẩn sinh cho bà chăm. Nhưng bà cũng biết tình hình ở trong nhà, cũng có cưỡng cầu, ngờ đời này lại bị mình vấp phải.

      " phải là còn có muội muội thanh mai trúc mã sao? Mẹ chồng chọn quần áo cho ấy?" Diệp Bội đột nhiên ra những lời này, trong giọng mang theo giễu cợt ràng.

      "Ôi," Diêu Cẩn thở dài, "Hình tượng của ấy ở trong lòng mẹ gần như là cố định, rất khó thay đổi, nhưng mà em yên tâm, nhất định để cho chuyện của kiếp trước xảy ra lần nữa, em cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa, chuyện của kiếp trước qua cũng qua, đời này chúng ta nên cố gắng sống hạnh phúc phải sao?"

      "Em biết rồi." liếc nhìn Diêu Cẩn, biết cũng có cách nào, Diệp Bội cũng biết thêm gì nữa, " quay đầu , em thay quần áo, mẹ chồng mua, nếu em mặc cũng quá nể mặt bà rồi."

      "Cần gì xoay người chứ, thân thể bà xã chỗ nào chưa từng thấy, hơn nữa tại em còn chưa tới thời kỳ trổ mã, nhìn chút có gì ghê gớm đâu." Diêu Cẩn lẩm bẩm, ngờ sống lại lần lại cũng có phúc lợi như vậy, đây cũng quá hỏng việc rồi đó.

      "Hả? đồng ý?" Diệp Bội xoi mói cao giọng, "Dĩ nhiên, nếu như muốn làm sói háo sắc em có thể miễn cưỡng đồng ý để cho nhìn em thay quần áo." Diệp Bội cho là như vậy Diêu Cẩn quay đầu , chỉ ngờ là chẳng những Diêu Cẩn quay đầu, ngược lại cặp mắt càng thêm lấp lánh có hồn.

      " sao, bà xã, chỉ biết háo sắc mình em." xong câu này, Diêu Cẩn ngẩng đầu lại thấy được vẻ mặt khủng bố mặt Diệp Bội, vội vàng xoay người qua, hết cách rồi, sợ vợ là sửa đổi được, "Ôi, thôi rồi, là quá đáng thương, bà xã em chúng ta cũng là vợ chồng già rồi, em còn ngượng ngùng cái gì chứ, ở trước mặt hoàn toàn là cần thiết mà."

      Diêu Cẩn lẩm bẩm mình, đợi đến sau khi xoay người lần nữa Diệp Bội thay quần áo xong, quần áo màu hồng khiến Diệp Bội có vẻ càng đáng hơn, Diêu Cẩn đưa tay đội cái mũ ở sau lưng Diệp Bội lên đầu , chốc lát hai lỗ tai thỏ lộ lên, kéo đứng thẳng ở đầu Diệp Bội.

      "Bà xã, em đáng nha, đúng là rất ít thấy lúc em lại đáng như vậy." Sau khi xong Diêu Cẩn lại nhịn được hôn cái ở mặt Diệp Bội, trong lòng tiếc nuối, mới vừa rồi tại sao mình lại nghe lời xoay người sang chỗ khác như vậy.

      "Đáng cái gì chứ." Diệp Bội giật hai lỗ tai này, "Em cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy ngốc, trưởng thành rồi, còn là cái bộ dạng này, chịu nổi." Trong lòng số tuổi khá lớn khiến Diệp Bội chịu nổi bộ dáng này.

      Diêu Cẩn cười đẩy Diệp Bội tới trước gương, trong gương Diệp Bội mặc quần áo màu hồng, lại thêm cái mũ đầu, chỉ còn lại khuôn mặt Diệp Bội lộ ra bên ngoài. Hơn nữa cũng biết là có phải là vì nhiệt độ trong phòng có chút cao hay , mặt của Diệp Bội ra màu phấn hồng, như vậy vừa nhìn giống như là búp bê. Ở sau lưng , Diêu Cẩn mặc khéo léo, đôi tay khoác lên vai Diệp Bội, nụ cười mặt có thể nhìn ra được là tản mát ra từ trong đáy lòng, xem ra là cả người giống như hoàng tử bé ôm chặt món đồ chơi thích.

      Thấy tình hình như vậy, Diệp Bội cũng lộ ra nụ cười, giống như, cũng tệ lắm.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Là vai phụ hay là nhân vật chính mỗi người ý phải?! "
      thuytTrâu thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18:

      "Hô, mệt quá, chưa từng có bộ dáng như vậy." Diệp Bội thở hồng hộc đứng thẳng người.

      Diêu Cẩn cười cười, lôi kéo tay Diệp Bội: " kéo em nhé, được nữa còn có thể cõng em."

      "Vẫn là thôi ." Diệp Bội lại khom người xuống, tay chống ở đầu gối, miệng lớn hít thở, "Chẳng qua thân thể bé vậy, em còn chưa lên đấy, ngã xuống rồi, tự em thôi." Bản thân Diệp Bội cũng hiểu sao hôm nay lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng leo núi, làm cho mình mệt mỏi như vậy.

      Đường núi cũng có đường chính xác, bọn họ chỉ có thể leo dọc theo con đường bị giẫm ra được kia lên, bên cạnh là cây lớn xanh um tươi tốt, chỉ có lấm tấm ánh sáng lọt vào từ trong khe hở, may là mấy ngày nay có mưa xuống, nếu đúng là rất khó leo lên núi.

      Qua lúc lâu, con đường phía trước mới chậm rãi lộ ra, cây lớn bên cạnh cũng ít rất nhiều, tay Diêu Cẩn nắm tay Diệp Bội chặt, đường nơi này cũng dễ , sợ nếu như bản thân nới lỏng tay Diệp Bội ngã xuống, dù thế nào cũng hy vọng xuất điều bất trắc như vậy.

      Khoảng cách giữa đỉnh núi cách với hai người càng ngày càng gần, khóe miệng Diệp Bội cũng coi như xuất nụ cười. Lúc vừa bắt đầu định leo núi, vẫn hào hứng bừng bừng nhưng cũng lâu lắm lại hối hận. Nếu có Diêu Cẩn ở bên cạnh chắc chắn sớm quay đầu lại, tại rốt cuộc thấy được bình minh lên đỉnh, nếu vui là thể nào.

      Đứng ở đỉnh núi, cao nhìn xuống cảnh toàn thôn, bây giờ thôn còn lâu mới có được sắc thái phức tạp sau này vậy, cũng chỉ có nhà cửa cổ xưa, xem toàn thể đều là màu xám tro, nhưng lại có thể thấy được dấu vết lịch sử lắng đọng.

      "Diêu Cẩn, nhà em ở chỗ đó." Diệp Bội nhớ vài năm sau chỗ này phải dỡ xuống, hơn nữa cũng thể nào luôn đợi ở chỗ này, sau này có thể thấy được cảnh như vậy nữa.

      "Ừ." Xoa Diệp Bội tóc, Diêu Cẩn biết ra Diệp Bội thích loại sinh hoạt nông thôn yên tĩnh, mát mẻ này, dù điểm nào cũng rất phù hợp với tính tình Diệp Bội, nhưng nếu như muốn phát triển tiếp chí ít mới bắt đầu tuyệt đối thể nào ở lại nơi này, "Chờ sau này chúng ta xông xáo ra trời đất lần sau đó trở về ở lại, đến lúc đó dù xảy ra chuyện gì chúng ta cũng chỉ cần điều khiển từ xa đường dài là được rồi, cho đến lúc ấy Internet cũng rất phát triển."

      " chứ?"

      "." Thận trọng gật đầu, khi đó tuy là mình theo Diệp Bội chuyển đến thành phố S, nhưng thành phố S có nghĩa là nơi này, so ra hai người đều có nhượng bộ.

      "Vậy tốt." Diệp Bội cười đến híp cả mắt, " đến lúc đó em cũng phải là nhất định muốn ở nơi này, chỉ cần là chỗ phong cảnh khá hơn chút là được, , tuy rằng ở trong thành phố H lâu như vậy, nhưng mà em vẫn quen cuộc sống mỗi ngày ngửi khói xe hơi, khiến người ta chịu nổi."

      Kiếp trước là có lựa chọn, nhưng mà đời này bọn họ có thể lựa chọn rồi, đương nhiên phải lựa chọn loại phương thức sống thích, kiếm đủ tiền, đủ là được rồi. Bọn họ cũng có mơ ước nhất định phải thống trị thế giới, dù cho cả đời vui vẻ mới đựơc sao?

      "Ừ." Diêu Cẩn nắm vai Diệp Bội, hai người cùng nhau nhìn cảnh tượng trong thôn phía dưới, tất cả chung quanh đây giống như đều vì bọn họ mà tồn tại, dù là tiếng chim hót hay là tiếng gió xào xạc lúc thổi qua cây lớn, toàn bộ đều là thiên nhiên trong lành.

      Tình cảm xúc động lát, vẫn là Diệp Bội kiềm chế được trước: "Em Diêu Cẩn, chúng ta tới nơi đây là làm cái gì thế?"

      "Ngắm phong cảnh."

      "Kế tiếp sao?"

      "Trở về, đây chẳng lẽ phải là kế hoạch của em?"

      Diệp Bội há to miệng, lần đầu tiên cảm thấy im lặng đối với mình, cúi đầu thỏa hiệp: "Thôi, em mới phát giống như em cũng có lúc vờ ngớ ngẩn, thanh niên văn nghệ, ha ha." Số tuổi trong lòng sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn bình tĩnh được chút.

      "Em đó." Tay Diêu Cẩn vò rối tóc Diệp Bội, "Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, làm em vui vẻ là được rồi phải sao?"

      "Cũng đúng, đúng rồi, Diêu Cẩn, chừng nào ?"

      đến đề tài này khiến khí ở giữa hai người nhất định trở nên nồng đậm, nhưng mà đề tài giống nhau cũng thể trốn tránh: "Ngày mai, nghe chú gia đình em muốn lắp điện thoại ngay, đến lúc đó gọi điện thoại cho em." Nếu như theo xưng hô kiếp trước, Diêu Cẩn nên kêu ba Diệp như nhau là ba, nhưng vì xuất sai lầm ở thời điểm nào đó, hai người đồng ý, ngay cả Diệp Bội, Diêu Cẩn cũng thể gọi bà xã, điểm này coi như là hai người thống nhất.

      Ngồi xổm người xuống, Diệp Bội nhổ cỏ đất: " , ở đây em cũng nhớ , nhưng em lại thể mặc kệ chuyện út, em thể để cho ấy chết giống như kiếp trước vậy, nếu vừa bắt đầu em cùng đến thành phố H."

      " hiểu." Diêu Cẩn ôm chặt lấy Diệp Bội, "Mặc dù ràng lắm út em là người như thế nào, nhưng mà lại hiểu em, nếu như phải là rất nghiêm trọng cũng khiến em ở lại. hiểu tính cách của em, người giống như chú hai của em vậy nhiều nhất chỉ là khiến cho em chán ghét đối phó chút trong thời gian ngắn, nhưng chuyện út em cũng là sinh mạng, em thể bỏ mặc ấy."

      "Ừ, lúc út chết còn trẻ tuổi như thế, tuy là trí nhớ em cũng phải rất sâu sắc đối với kiếp trước khi còn bé, nhưng em cũng nhớ út đối với em rất tốt. biết , khi đó em nhìn di ảnh út trong linh đường, trong lòng nghĩ đến em nhất định phải nhớ kỹ gương mặt đó, nhưng sau đó theo thời gian dài thêm, trí nhớ mờ nhạt, gương mặt đó cũng biến mất theo trong đầu em, chỉ là đời này em tuyệt đối để cho chuyện giống vậy xảy ra nữa." Trong nội tâm mỗi người đều có chuyện tiếc nuối, chỉ là bị chôn sâu ở trong lòng, có cơ hội cũng lấy ra ngoài, nhưng khi có cơ hội, như vậy tuyệt đối bỏ lỡ cơ hội kia.

      Diêu Cẩn nghe thấy trong giọng Diệp Bội có cái gì đúng, vội vàng nâng mặt của lên, có gì bất ngờ thấy dáng vẻ nước mắt đầy mặt, vội vàng dùng tay lau nước mắt của Diệp Bội: " sao, Bội Bội, đời này tuyệt đối thể xảy ra chuyện tương tự nữa, đời này có em ở đây phải sao, út chết."

      "Ừ." Diệp Bội xoay người đặt tay ở vai Diêu Cẩn ghìm chặt cổ của , "Em hy vọng người thân của em xảy ra bất kỳ điều bất trắc gì, rất khó chịu."

      " hiểu."

      "Đúng rồi, Diêu Cẩn, em xem qua câu chuyện cũ, nó đôi tình nhân bị bắt, nhưng mà trong đó chỉ có thể có người còn sống, dùng kéo đá bao quyết thắng thua, đôi tình nhân này thương lượng vậy còn bằng cùng chết, vì vậy cùng nhau giao hẹn ra tảng đá, nhưng kết quả cuối cùng là cậu trai ra cây kéo, ra bao, kết quả chết là nhà . Nếu như là , chọn người nào?" Chuyện xưa này là Diệp Bội tình cờ thấy được, tuy chỉ là mấy câu ngắn ngủn, nhưng lại có thể nhìn ra cậu trai vĩ đại và ích kỷ, nếu chỉ cần lấy chuyện xưa này mà có lẽ là cậu trai vĩ đại đó thắng lợi, Diệp Bội cũng chỉ là nảy sinh ý nghĩ bất chợt mà thôi.

      "Cây kéo." Diêu Cẩn trả lời do dự chút nào, đây tuyệt đối lựa chọn của , giống như ban đầu lúc xảy ra động đất vậy, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là che chở người mình , nếu tuyệt đối thể tha thứ cho bản thân mình.

      Diệp Bội lắc đầu cái: " đúng, nên ra đá, thay vì mình chết, còn bằng hai người cùng chết, phải giống như chúng ta bây giờ sao, nếu phải là chúng ta cùng chết rồi, bây giờ chúng ta cũng có cuộc sống như vậy."

      " biết rồi, nghe lời em, bà xã đại nhân." Diêu Cẩn cười , đối với đáp án trả lời có lẽ lẫn lộn của vấn đề này, có số việc trong lòng sớm có quyết định phải sao, cần gì phải nhiều lời.

      Diệp Bội hài lòng gật đầu, chỉ là ngờ chính là hôm nay đặt giả thiết vậy mà lại xảy ra, mà khi đó xảy ra kết quả cũng vượt ngoài dự đoán của , đến lúc đó lại là lần trải nghiệm mới.

      Nắm tay Diêu Cẩn, hai người chuẩn bị xuống núi, nhưng Diệp Bội vẫn cứ nhìn chung quanh giống như là tìm thứ gì đó.

      " tìm cái gì, giúp em tìm nhé, bà xã."

      "Ưmh, em xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, trong nội dung cho là sau khi nhân vật chính xuyên qua đến chỗ nào đó tùy tiện chân núi có thể tìm được các loại dược liệu (vị thuốc) rất quý, còn có thể nhặt vàng bạc châu báu, nhưng mà tại sao em lại tìm được chứ, vận may kém." Diệp Bội oán trách, tiện tay đánh vào cây lớn bên cạnh.

      Buồn cười nhìn hành động của Diệp Bội, lần đầu tiên Diêu Cẩn cảm thấy vợ mình sau khi sống lại có thay đổi rất lớn. Nếu là lúc trước, ấy tuyệt đối thể nào gửi hi vọng lên chuyện mờ mịt như vậy, chỉ là thay đổi như vậy lại cũng thú vị, nắm chặt tay Diệp Bội: "Có lẽ là bởi vì chúng ta phải là nhân vật chính đâu, ông trời có mở phần mềm hack cho chúng ta."

      Diệp Bội cười hì hì rồi lại cười: " cũng đúng, chẳng qua em cảm thấy chúng ta có thể sống lại là phần mềm hack rất mạnh mẽ rồi, em cũng quan tâm những thứ khác, có dược liệu trân quý gì đó tuy là quả rất đau lòng á..., nhưng mà sau này chúng ta vẫn còn có thể kiếm nhiều tiền mua, thôi, chúng ta xuống núi."

      người nên quá tham lam, lòng quá tham có thể bị sét đánh, có khoảnh khắc như vậy Diệp Bội cảm giác mình sống lại như vậy tuy là chuyện gì cũng sao hết, nhưng nghe lời Diêu Cẩn lại cảm thấy chuyện cũng phải là như thế, là vật hy sinh hay là nhân vật chính có lẽ cũng là mỗi người ý.

      Ngày hôm sau, Diêu Cẩn lại lên xe về, cha Diêu mẹ Diêu chờ ở trạm xe bên kia.

      Vào lúc trước khi Diêu Cẩn rời , Diệp Bội cảnh cáo : "Nhớ, nếu sau này còn dám mình chạy tới cẩn thận chút cho em, bây giờ là chín tuổi mà phải sắp ba mươi tuổi kiếp trước, với số tuổi bây giờ của thích hợp lên đường mình, hiểu chưa?"

      "Dạ, biết rồi, bà xã đại nhân là lớn nhất, nhất định nghe lời của em, nhưng mà điều kiện."

      "Cái gì?"

      "Chờ sau này lúc chúng ta ‘ Kết hôn lần hai ’, muốn em sinh hai đứa cho ." Diêu Cẩn giọng ở bên tai Diệp Bội.

      " biết xấu hổ, nhanh lên xe, chuyện sau này đợi sau này hãy ." Vẻ mặt Diệp Bội trở nên hồng.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Diệp Bội: Diêu Cẩn càng ngày càng biết xấu hổ! "
      thuytTrâu thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 19:
      Editor: trang bubble

      Sau khi Diêu Cẩn , thời gian này giống như tên lửa bay cái vèo, dĩ nhiên, công thần có thể làm cho thời gian được nhanh như vậy phải chính là điện thoại nhà Diệp Bội chẳng còn gì khác.

      "Reng reng reng." Điện thoại lại reo.

      Dưới lầu ba Diệp tiếp nhấc lên điện thoại: "Alô, Tiểu Cẩn à, Bội Bội còn ngủ, con chờ, chú giúp con gọi em ấy." Che ống , ba Diệp la lớn, "Bội Bội, Tiểu Cẩn gọi điện thoại tới."

      "Con muốn nhận, bảo ấy chờ lát lại gọi tới." Diệp Bội ló đầu ra khỏi ổ chăn đáp lại tiếng, sau đó lại chui đầu vào, giữa mùa đông lạnh muốn chết, mới muốn đứng lên đâu, hơn nữa gần như là Diêu Cẩn gọi điện thoại tới đây mỗi ngày ( cái này dĩ nhiên nguyên nhân phải là Diêu Cẩn, mà bởi vì Diệp Bội , vì tiết kiệm tiền điện thoại của nhà mình, cho nên cầu Diêu Cẩn gọi điện thoại), dính chết rồi, cùng dạng với người ở chỗ này, "Cha, con muốn dậy."

      biết vì sao, Diệp Bội cảm thấy trước kia cũng phải là rất sợ lạnh, nhưng bây giờ sống lại biến thành đứa bé, ngược lại bắt đầu sợ lạnh rồi, hơn nữa còn là rất sợ cực kỳ sợ lạnh.

      "Bội Bội, mười giờ, cũng nên dậy rồi, con xem Tiểu Cẩn nhà người ta, để phối hợp thời gian của con, ngay cả thời gian gọi điện thoại tới đây cũng lùi lại, mặc quần áo nhanh lên chút."

      Diệp Bội cau mày, tuy rằng Ba Diệp như vậy, nhưng vẫn muốn đứng lên: "Cha, phải mẹ con còn ngủ sao?"

      "Nhưng con với mẹ con giống nhau sao? tại trong bụng mẹ con có bé cưng, nhanh lên chút, trễ như vậy còn chưa chịu rời giường." Bản thân ba Diệp rời giường sớm, quan trọng nhất là ông làm xong bữa sáng rất sớm sau đó bưng cho mẹ Diệp ăn rồi, mà Diệp Bội cũng ăn rồi, chỉ là làm ổ trong chăn cũng định ra.

      chịu muốn bò dậy, trong lòng Diệp Bội càng ngày càng bất mãn đối với Diêu Cẩn, mặc quần áo tử tế, bao bọc mình giống như gấu Bắc cực, lúc này Diệp Bội mới xuống lầu.

      "Alô." Lúc cầm điện thoại Diệp Bội vẫn tràn đầy khó chịu, giọng cũng uể oải, "Diêu Cẩn, phải là đổi giờ thành buổi chiều gọi tới ư, sao hôm nay sớm như vậy chứ." Kể từ sau khi biết Diệp Bội càng ngày càng sợ lạnh Diêu Cẩn dùng rất nhiều biện pháp, gửi từng loại quần áo, thiết bị giữ ấm đến đây, thậm chí vốn là gọi điện thoại vào buổi sáng cũng đổi thành buổi chiều.

      "Bà xã." Ống đối diện, giọng Diêu Cẩn có chút nặng nề.

      Diệp Bội nghe thấy bộ dáng này của Diêu Cẩn vội vàng chỉnh chỉnh thân thể, là đần, Diêu Cẩn vẫn luôn suy nghĩ cho mình, có chuyện gì sao có thể gọi điện thoại tới đây vào tại, vốn là dáng vẻ uể oải thoáng cái thấy tăm hơi: " , em nghe."

      "Bà xã, thua lỗ."

      "Bao nhiêu?" hỏi rốt cuộc thua lỗ cái gì, vấn đề của Diệp Bội cũng tận lực giản lược, mới như vậy biết bị ba Diệp và mẹ Diệp nhận ra bọn họ bàn bạc đến cùng là liên quan tới cái gì.

      " vạn."

      Chỉ hai chữ, Diệp Bội hít hơi, 1 vạn tệ ở đời sau mà có thể cũng có cái gì, nhưng mà ở tại tuyệt đối là số tiền lớn, chỉ là rất nhanh Diệp Bội bình tĩnh lại. nhớ khoản thời gian trước Diêu Cẩn vừa mới kiếm ba vạn, bây giờ vạn cũng chỉ là phần ba mà thôi, đến là đả kích rất lớn cũng có khả năng có lắm, vả lại Diêu Cẩn trải qua đời sau, để số tiền vạn tệ này ở trong lòng, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cảm xúc Diêu Cẩn xuống thấp như vậy.

      Trong lòng thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng Diệp Bội xác định chút, mở miệng hỏi: " cảm thấy sai ở nơi nào?"

      Vấn đề ràng những khiến Diêu Cẩn cảm thấy hiểu, đối diện điện thoại lại nở nụ cười, quả nhiên gọi số điện thoại này là đúng: " cảm thấy rằng quá liều lĩnh, ỷ vào mình là sống lại bèn coi trời bằng vung, nhưng mà thế giới vẫn biến đổi, cố chấp vào loại ý tưởng đó là thể nào thành công."

      " đúng." Diệp Bội chuyển cái ghế tới ngồi lên, tiếp theo sau đó gọi điện thoại, "Ở vài phương diện khác mà chúng ta có thể có ưu thế, nhưng phần lớn thời gian chúng ta cũng có ưu thế, cũng , rất có thể chúng ta cũng phải là nhân vật chính phải sao?"

      "Đúng." Vợ của mình có ý nghĩ ràng như thế, Diêu Cẩn cảm thấy có chọn nhầm, "Phương diện kinh tế gì đó luôn thường xuyên biến đổi, đặc biệt là thị trường chứng khoán, bây giờ thị trường vẫn chưa hoàn thiện, nhưng lại cố chấp, có lẽ hiểu rốt cuộc vấn đề của ở chỗ nào, nhưng tổn thất sau đó lòng vẫn thể bình tĩnh, nhưng mà nghe thấy em giảng giải như thế đột nhiên lòng bình tĩnh lại."

      "Ở phương diện này lợi hại hơn em nhiều lắm, nhưng cần phải biết hiệu ứng bươm bướm, sau này ưu thế của chúng ta càng ngày càng kém, phương diện kinh tế gì đó. . . . . ."

      Diệp Bội còn chưa có xong bị Diêu Cẩn cắt đứt: " hiểu , khoản thời gian này vẫn học, chuyện lần này cũng là quá dựa dẫm vào trí nhớ của rồi, ràng cảm thấy có gì đó đúng, giải quyết xong vẫn tin chắc trí nhớ có mắc sai lầm, phải tạo ra quỹ đạo cuộc sống hoàn mỹ nhất cho em, nhất định thực lời hứa của ."

      Cuối cùng Diệp Bội cũng coi như yên tâm, còn nhớ kiếp trước lúc ban đầu trong nhà Diêu Cẩn phá sản là sa sút tinh thần lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi ra. Tuy rằng cùng có hi vọng cũng muốn tiếp tục mạo hiểm, hy vọng Diêu Cẩn rơi vào trong ngõ cụt nào đó vẫn luôn ra được, sống lại là điều kiện trước tiên mà phải tương lai: "Vậy bây giờ . . . . . ."

      " có việc gì, hoàn toàn xử lý tốt, bà xã em yên tâm là tốt rồi, chỉ là đột nhiên lại rất muốn gọi điện thoại cho em, nghe giọng của em, xin lỗi, bà xã, khiến em ra chăn ấm áp được nghỉ ngơi." Nếu chưa có xử lý tốt cũng gọi điện thoại cho Diệp Bội, hy vọng Diệp Bội lo lắng.

      "Giữa chúng ta cũng cần hai chữ đó đâu. Về phần giường ấm áp, nếu lần sau xảy ra chuyện như vậy nữa em nhất định tha cho ... có biết em lạnh muốn chết hay , trời mới biết tại sao em lại trở nên sợ lạnh như vậy." Xoa xoa cánh tay, Diệp Bội cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

      "Bà xã." Điện thoại đối diện Diêu Cẩn khẽ cười , "Nghe người ta béo sợ lạnh lắm, bằng em ăn nhiều chút , nuôi cho mập phải sợ lạnh rồi."

      "Em mới cần." Đề nghị này là quá lừa bịp rồi, "Chẳng lẽ chưa nghe mập lên dễ dàng gầy xuống khó khăn ư, nếu em trở nên béo rất khó gầy xuống được, sau này tìm được đàn ông." Giọng Diệp Bội khỏi lớn, sau đó lại thấy mặt ba Diệp kinh ngạc nhìn , vội vàng che miệng, lớn tiếng như vậy là mất mặt chết.

      Ba Diệp nhìn bộ dáng này của con mình, im lặng cười, ngược lại ba Diệp cảm thấy Diêu Cẩn cũng tệ lắm, coi như là đồng bọn rất tốt, về phần con rể, còn sớm, tuy là vẫn bị nhắc tới nhưng cho tới bây giờ ba Diệp cũng chưa từng để ở trong lòng.

      Diêu Cẩn muốn những thứ khác, lỗ tai rất thính nghe được tiếng động bên kia, tò mò hỏi : "Sao thế, bà xã?"

      "Lời của em mới vừa rồi bị ba em nghe thấy, thiệt là."

      Diêu Cẩn nở nụ cười lớn tiếng: "Bà xã, đây chính là đáng đời em rồi, em có ông xã như còn chưa đủ, còn muốn tìm đàn ông khác, em ăn tùy ý, ngại, hơn nữa thịt thịt sờ mới thoải mái." ra còn muốn mập chút chờ sau này sinh con cũng tốt hơn chút, nhưng cuối cùng lời đến khóe miệng vẫn ra, bởi vì hiểu lời này vừa ra lại bị xem thường quá .

      Diệp Bội nhíu mày: " sợ em biến thành mập mạp hơn hai trăm cân? Đến lúc đó chỉ sợ cũng cần em nữa thôi."

      "Vậy ngược lại cũng phải cân nhắc suy tính chút." Đối diện giọng Diêu Cẩn có chút chần chờ, Diệp Bội cũng gấp, lẳng lặng chờ Diêu Cẩn trả lời, qua trong chốc lát, Diêu Cẩn lên tiếng, "Như vậy , bà xã, chúng ta thương lượng, đừng vựơt ra ngoài hai trăm cân được ? Như vậy về sau lúc gì đó em đè chết."

      Nếu như bây giờ Diệp Bội uống nước nhất định phun ra ngay, nhưng có, chỉ có thể chửi ầm lên: "Diêu Cẩn, em phát gần đây càng ngày càng biết xấu hổ, thể dè đặt chút à, thôi, em muốn với , chính tìm mặt vách tường rồi úp mặt vào tường hối lỗi ." xong Diệp Bội bèn thở phì phò cúp điện thoại, được mấy câu đối phương lại hình dáng đứng đắn rồi. Bản thân Diệp Bội cũng phát , mặt vùi ở trong khăn quàng cổ đỏ lên, cái gì ngoại trừ trong vòng hai trăm cân, với chiều cao thân thể của mình mà tuyệt đối để cho cân nặng của mình vựơt ngoài 110, đè chết cái gì chứ.

      Tại thành phố H cách xa, Diêu Cẩn kinh ngạc nhìn điện thoại của mình bị cúp, còn chưa mấy ngày nữa thành phố S thăm Diệp Bội đấy, còn nữa, biết xấu hổ cái gì, biết xấu hổ với bà xã mình chút chẳng lẽ cũng được à, cái này phải gọi là biết xấu hổ chứ, ràng là tình thú.

      ra khỏi cửa nhà, thở ra sâu hít hơi, tuy là khí trong lành như ở nhà vợ, nhưng coi như là tệ so với khí tương lai, kế tiếp vẫn phải cố gắng, kiếm nhiều tiền chút, sau này lúc bà xã có cần có thể trực tiếp giao thẻ, bản thân coi như công nhân bốc vác là được.

      Mười giờ, mẹ Diệp rời giường, làm phụ nữ có thai bảy tháng, bà thích ngủ, bà sợ lạnh, nhưng mà về mặt vẫn sánh bằng với Diệp Bội,.

      Thân hình mẹ Diệp tròn vo, thân hình Diệp Bội giống như gấu Bắc cực, đôi như vậy lại đặc biệt ràng so với ba Diệp mặc tương đối ít.

      "Ha ha." Lúc ăn cơm ba Diệp đột nhiên lại nở nụ cười, "Tôi đột nhiên phát nhà chúng ta đột nhiên lại thêm hai con gấu, con gấu lớn vụng về, con gấu lóng ngóng." câu này của ông đổi lấy chính là hai người phụ nữ đối diện xem thường.

      Cơm nước xong, Diệp Bội kéo tay mẹ Diệp: "Mẹ, chúng ta phơi nắng , cha mang cái ghế nhanh lên chút."

      "Dạ, hai vị Thái hậu." Ba Diệp tay chân lanh lẹ đưa đến hai cái ghế đặt ra ngoài cửa, lúc này mặt trời cũng tệ lắm.

      Leo lên cái ghế, Diệp Bội híp mắt phơi nắng, mùa đông phơi nắng là thoải mái, nghiêng đầu lại thấy mẹ lại ngủ thiếp . Quả nhiên phụ nữ có thai rất thích ngủ phải là giả, nhưng mà vẫn phải tìm cơ hội bảo mẹ cùng ra ngoài với mình lại chút, tại tuy là đứa trong bụng mẹ là thai thứ hai rồi, nhưng thân thể khỏe mạnh chút sinh con cũng dễ dàng hơn chút.

      Nhìn dáng vẻ mẹ ngủ, Diệp Bội bèn định trở về nhà gọi ba cầm cái áo choàng dài đắp lên cho mẹ, ngờ áo khoác xuất rồi.

      Quan sát động tác ba cẩn thận đắp áo cho mẹ, lần đầu tiên Diệp Bội cảm thấy ba mẹ ép duyên cũng là có tình giống nhau, chỉ là càng về sau lại càng bị tình thân che kín rồi, càng ngày càng bình tĩnh, tương tự cũng có đủ loại vấn đề nhưng thể tách rời.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp “đứa trẻ giả bộ rất mệt mỏi oa”
      thuytTrâu thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20:

      "Ba, ba làm gì đấy?" Diệp Bội tò mò nhìn ba Diệp tới tới lui lui, còn kéo đường dây, cũng đợi ba Diệp trả lời, Diệp Bội bèn tự mình nhìn, ngờ lại thấy trong phòng mình lắp xong điện thoại.

      "Như thế nào, Bội Bội, tệ chứ." Ba Diệp cười hả hê.

      "Ừm, cám ơn ba." Sau khi xong keo kiệt chút nào cho ba Diệp nụ cười, ba Diệp có thể giống người ba khác là mọi chuyện đều tốt, nhưng thể cũng được cho là người ba tốt xứng chức.

      Ba Diệp cười ôm Diệp Bội lên: "Con trưởng thành, cũng nghe theo ba, vẫn là thằng nhóc kia có vẻ quan trọng đúng ?"

      "Dĩ nhiên phải, nhất định vẫn là ba khá quan trọng." ấy và ba, hai người này vốn cũng thể so sánh, nhưng mà đối với Diệp Bội mà , thừa nhận vào thời điểm nào đó trong lòng cảm thấy Diêu Cẩn tương đối quan trọng, bởi vì ba là của mẹ, ông xã là của mình.

      Theo thời gian trôi qua nhanh chóng, mùa xuân năm nay cũng đến, đây là lần đầu tiên sau khi sống lại Diệp Bội qua tết lịch.

      Lúc này đường còn chưa tưới nước bùn, mấy ngày trước lại vừa mới mưa, đường lầy lội nếu như muốn rất khó .

      "Bội Bội. . . . . ." người đàn ông mọc đầy râu quai nón xuất ở trước mặt Diệp Bội.

      "Cậu cả." Diệp Bội vui mừng kêu lên, từ sau khi trở lại cũng chưa có qua nhà bà ngoại, đương nhiên cũng chưa gặp được cậu cả này, nhìn bộ mặt cậu đều là dáng vẻ râu ria buồn cười, ràng mới hai mươi mấy tuổi, nhưng xem ra có lẽ còn lớn hơn so với mẹ Diệp, "Sao cậu lại tới đây, nhà con định đấy."

      Cậu cả Diệp Bội ngắt mũi Diệp Bội: "Cậu đến làm sao nhà con chứ, đây phải là cậu tới đón nhà con à."

      "Đông Vũ." Mẹ Diệp nâng cao bụng bự ra, "Sao cậu lại tới đây?"

      "Chị." Tuy rằng mặt dần dần là râu quai nón , nhưng Lưu Đông vũ, cũng chính là cậu cả Diệp Bội xem ra lại cũng dọa người chút nào, "Cha bảo em tới đón chị, lại bộ dạng này của chị cũng dễ dàng phải sao?" Bụng bảy tháng xem ra tuy cũng phải đặc biệt lớn, nhưng mà rất đồ sộ.

      Lúc này ba Diệp cũng trở lại từ bên ngoài, liếc mắt thấy Lưu Đông vũ: "Đông Vũ, vốn là còn định lúc xế chiều mượn chiếc xe đấy, ngờ cậu tới rồi, cùng nhau ăn cơm thôi."

      " rể, cần, trong nhà làm xong cơm, lúc này nhà theo em , ba mẹ lại vẫn luôn nhắc tới lúc nào nhà mới có thể đấy, còn có cũng lâu gặp Bội Bội."

      "Được được, cậu chờ chút, chúng ta chuẩn bị ngay."

      Diệp Bội nhìn dáng vẻ ba Diệp bận rộn khỏi cười tiếng, bây giờ tết lịch còn có dáng vẻ tết lịch, nhưng theo thời gian mỗi năm trôi qua, cảm giác tết lịch là càng ngày càng ít, hơn nữa, Diệp Bội cúi đầu, sang năm bản thân nhất định là muốn để bọn họ cùng thành phố H, đến lúc đó biết có thể trở về trải qua tết lịch hay .

      Chuẩn bị đồ cũng cần quá đặc biệt, cũng chỉ là chuẩn bị ít quả vải vân vân mang tới, ba Diệp cũng keo kiệt bèn lấy ra phần trong ít đồ vật mà Diêu Cẩn mang tới từ lúc trước, định đưa qua cho ba mẹ vợ.

      Mà nếu xe cũng chỉ là xe ba bánh mà thôi, chỉ là tăng thêm nóc lều chắn gió, lúc cậu cả Diệp Bội tới có thể cũng suy tính đến thân thể mẹ Diệp đặc biệt, cho nên bên trong chỗ ngồi cũng đổi thành vô cùng thoải mái, lúc lái xe cũng rất chậm, cố gắng làm cho xe lắc lư.

      Từ nhà Diệp Bội đến nhà bà ngoại bộ cần gần tiếng, nhưng nếu như là lái xe cho dù cậu cả Diệp Bội lái chậm nữa cũng rất nhanh đến.

      Đến nơi, xuống xe, bên kia có người chờ.

      "Ông ngoại, bà ngoại, mợ cả, dì hai, dượng hai, dì ba, dượng ba, dì út, cậu , chào mọi người, con tới đây." Cái thời đại này người ta lấy sinh đẻ nhiều làm quang vinh, bà nội Diệp sinh năm, mà bà ngoại Diệp Bội lại sinh sáu, dĩ nhiên, ở thời đại này cũng phải là đặc biệt nhiều.

      "Ôi chao." Cậu Diệp Bội vừa ôm lấy Diệp Bội, "Mới bao lâu thấy, lại lớn như vậy, sao nào, nhớ cậu ?"

      "Nhớ ạ." Diệp Bội ngọt ngào đáp lại tiếng, sau đó nghiêng đầu, " như vậy cậu có phần thưởng ?"

      Cậu cả Diệp Bội gọi là Lưu Đông vũ, mà cậu gọi là Lưu Đông Văn, năm nay mới chỉ mười chín tuổi, nghe thấy lời Diệp Bội cười ha ha: "Có, đương nhiên là có, theo cậu , Bội Bội con muốn ăn cái gì cậu đều có thể tìm được cho con."

      "Cám ơn cậu ." Diệp Bội cười nở hoa, từ cậu này đặc biệt thương , vào kiếp trước lúc và Diêu Cẩn kết hôn cậu cũng vất vả ít, mợ cũng tốt lắm, bây giờ tuy là còn chưa bị cậu tìm được, dĩ nhiên, Diệp Bội nhất định để cho con bướm của mình cũng quạt việc này .

      "Bội Bội con chỉ cần cậu nhỉ, cần mợ nữa sao? Tới đây, đưa cho tôi ôm cái." Người phụ nữ đối diện vươn tay.

      " cần." Diệp Bội lắc đầu cái.

      mặt người phụ nữ cứng lại, cảm giác bị đứa bé từ chối rất vui, chỉ là rất nhanh lấy lại bình tĩnh, dằn lại tính tình hỏi "Tại sao vậy chứ? Bội Bội, phải con muốn để cho mợ cả ôm sao?"

      "Dĩ nhiên muốn." Diệp Bội nhìn vẻ mặt của người đàn bà có gì đó đúng, mọi người bên cạnh cũng hơi lúng túng, đột nhiên lại nở nụ cười, "Con mới cần mợ cả ôm đâu, bằng cậu cả nổi giận."

      "Tại sao cậu cả tức giận chứ?" Người phụ nữ mê muội hỏi.

      Diệp Bội cười hắc hắc: "Bởi vì trong bụng mợ cả có cục cưng đó, trong bụng mẹ con có cục cưng thể ôm con, trong bụng mợ cả có cục cưng dĩ nhiên cũng thể ôm con, nếu cậu cả nhất định tức giận." ra Diệp Bội vẫn cảm thấy người nhà của mình coi như là rất tốt, trừ chú hai thím hai nhà mình ra, còn có dượng út rác rưởi kia người khác cũng rất tốt đối với mình, tuy rằng tính là cưng chiều tới cực điểm, nhưng cũng phải là rất kém.

      Mợ cả nhìn bụng của mình chút, bởi vì chính bản thân lại có chút mập, cho nên chút cũng nhìn ra, thực tế bọn họ cũng mới phát mang thai lúc kiểm tra mấy ngày trước, vẫn chưa kịp cho người trong nhà, vì vậy tò mò hỏi : "Bội Bội, làm sao con biết mợ cả mang thai?"

      Ông ngoại bà ngoại của Diệp Bội cũng là lần đầu tiên nghe được tin tức này, kinh hãi: "Bội Bội ?"

      "Đúng vậy ạ." Mợ cả gật đầu cái, "Vốn định tìm cơ hội với ba mẹ mà mãi luôn tìm được, nhưng Bội Bội, làm sao con biết?"

      Diệp Bội len lén le lưỡi cái, cũng là căn cứ thời gian đứa trong bụng mợ cả ra đời kiếp trước mà đoán, đứa em trai này kém năm tháng với em mình. Lúc mình phát mẹ mang thai 5 tháng rồi, vậy chắc hẳn mợ cả cũng mang thai, ngờ chuyện này những người khác cũng còn chưa biết, nhưng chuyện bị toạc ra, Diệp Bội cũng đành phải mở miệng dưới áp lực của mọi người: "Con đương nhiên biết, nhưng con cũng biết làm sao con biết được, dù sao con biết là được."

      Ba Diệp ở bên cạnh cười ha hả: "Mọi người nên ép Bội Bội, gần đây con bé lại càng ngày càng kỳ quái, khoản thời gian trước còn trong bụng Ngọc Hi nhất định là em đấy, trẻ con có thể có lúc biết những thứ chúng ta biết thôi."

      "Ngay cả trong bụng mẹ con là em cũng biết?" Cậu nhéo mũi Diệp Bội, "Vậy con cảm thấy trong bụng mợ cả con là em trai hay là em đây?"

      "Đương nhiên là em trai, dù sao phải là của nhà con, cũng cần nhà con trông nom. Mẹ sinh ra đứa bé lại là nhà con phải trông coi, sinh em trai quá bướng bỉnh dễ trông nom." Diệp Bội dùng giọng non nớt vẻ con nít ra đoạn văn này, làm cho người khác cảm giác mình cũng chỉ là tính trẻ con đoán trúng, dù sao cũng tốt quá đột xuất rồi.

      Quả nhiên Diệp Bội vừa thốt lên xong người chung quanh cũng phá lên cười ha ha, cũng nghĩ sâu xa đối với chuyện mới vừa rồi.

      Thở ra hơi, cuối cùng tránh được kiếp, Diệp Bội đẩy cậu ôm cái: "Cậu thả con xuống, con có thể tự mình , con lên tiểu học rồi, cần cậu ôm."

      "Được được, thả con xuống."

      Diệp Bội thoát khỏi lồng ngực cậu rốt cuộc cũng khá hơn chút, là người trửơng thành, còn muốn được người ôm là rất quen.

      "Chị à." Đúng lúc Diệp Bội mới vừa đứng vững bên cạnh đột nhiên có đứa bé tới, nhút nhát kêu Diệp Bội, "Chúng ta cùng chơi có được hay ?"

      "Được, chị chơi với em." tại cũng chỉ có hai đứa bé ở chỗ này, là Diệp Bội với con của dì hai, có chút náo nhiệt nào, nhưng chờ thêm mấy năm trẻ con nhiều lên, đến lúc đó náo nhiệt hơn nhiều. Mà em trai này, Diệp Bội nhịn được chọt chọt mặt của cậu, khi còn bé đáng hơn nhiều, chờ sau khi lớn lên lại trưởng thành cao như vậy, cao hơn mình rất nhiều có chút thú vị nào.

      "Chị, đừng chọt mặt em."

      "Được rồi, chọt chọt vậy, ai mà thèm."

      Thời gian cơm trưa rất nhanh tới, Diệp Bội nhịn được mở TV lên, lúc này ti vi vẫn là trắng đen, hết cách rồi, ai kêu bây giờ người nghèo phổ biến chứ.

      XXX, qua;XXXXX, qua; ah, cái TV này, Diệp Bội nhìn người kia ti vi, cười cười, quả nhiên hổ là ngôi sao lớn tương lai, từ kỹ thuật diễn xuất lại tốt như vậy, diễn đứa bé nông thôn tốt như vậy.

      "Ah, Bội Bội, bé này phải là bé tới nhà của chúng ta ngày đó sao?" Mẹ Diệp mắt tinh, liếc mắt cái nhận ra Nhược Lâm.

      Diệp Bội gật đầu cái: "Đúng vậy, tệ."

      "Bội Bội con kinh ngạc sao? Đây phải là bạn học của con sao?" Ngay cả lúc mẹ Diệp thấy Nhược Lâm cũng sợ hết hồn, ngờ người như vậy lại xuất ở bên cạnh mình.

      "Ngạc nhiên chứ, nhưng lúc Nhược Lâm từng là cậu ấy diễn kịch, nên chắc là cái này phải." Đối với Nhựơc Lâm, có thể lúc mới bắt đầu Diệp Bội cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó cũng đáng kể, có lẽ sau này cũng tiếp xúc nữa.

      Mẹ Diệp xoa tóc Diệp Bội: "Cái đứa này, mẹ càng ngày càng nhìn hiểu con, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ, có lúc mẹ cảm thấy số tuổi của con xấp xỉ với mẹ đấy, mới vừa rồi ở trước mặt cậu con mới giống như đứa bé."

      "Mẹ." Mặt Diệp Bội đen sì, người trưởng thành, muốn cho vẫn giả bộ làm trẻ con cũng rất mệt mỏi, chỉ là, có biện pháp, ngẩng đầu cố vờ nghi ngờ, "Cái gì gọi là số tuổi xấp xỉ với mẹ chứ, con rất lớn ư, đúng rồi, Nhược Lam viết thư cho con, gần đây cũng có." xong Diệp Bội bĩu môi, bộ mặt hài lòng.

      "Ha ha." Mẹ Diệp cười cười, quả nhiên là bà nghĩ hơi nhiều, nhìn bộ dáng này của con khỏi an ủi, "Có thể là quá bận rộn thôi, sau này nhất định gửi thư tới mà."

      "Ừm, mẹ, nhanh lên chút, ăn cơm, chúng ta cũng thôi."

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Thím hai Diệp luôn nhảy lên "
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :