1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VỢ CHỒNG ĐỒNG LÒNG - Mục Yên (36)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, Chương 11:
      Editor: trang bubble

      Dù sao cũng là tới trải nghiệm cuộc sống, thời gian Nhược Lâm ở chỗ này cũng phải là quá dài, chỉ có tuần lễ ấy phải rời khỏi rồi.

      Có thể bởi vì vừa bắt đầu thầy giáo giải thích chính là Nhược Lâm tới nơi này với cha mẹ ấy, cho nên tại vẫn là lời giải thích này.

      Đứng ở bục giảng, nhìn xung quanh chỗ mình cũng ở lại bao lâu này, nhớ tới ngay từ đầu ghét bỏ chỗ này, Nhược Lâm đột nhiên lại có loại cảm giác dường như mấy đời rồi.

      "Tớ sắp rời , , trong khoảng thời gian này tớ cảm thấy rất vui vẻ, tớ biết nên cái gì, nhưng mà tớ nghĩ sau này chờ tớ có thời gian nhất định tớ trở lại." Cho dù chỉ là tuần, tuy là tình cảm cũng đặc biệt sâu sắc nhưng ở chung như vậy cũng đủ rồi.

      Diệp Bội ngồi ở phía dưới nhìn bộ dạng Nhược Lâm, biết Nhược Lâm là tên , nhưng từ đầu đến đuôi ấy cũng chưa từng họ của mình, hơn nữa sau này khi Nhược Lâm khởi nghiệp cũng phải là dùng tên này, cách khác chỉ có tự ấy trở lại, bằng gần như thể tìm được ấy.

      tuần lễ cũng thể làm cho hình tượng Nhược Lâm để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, chỉ là lúc này rất nhiều người hốc mắt đều đỏ, dù thế nào đây cũng là nhóm bạn cùng chơi trong tuần lễ.

      "Bội Bội, tớ phải , tớ quay trở về thăm cậu." Nếu muốn quan hệ tốt có lẽ quan hệ của hai người là tốt nhất.

      "Ừ, " Gật đầu cái, ra Diệp Bội có quá nhiều cảm xúc, có thể là bởi vì tiếp xúc nhiều người, ly biệt (xa cách) gì đó cũng đáng ngạc nhiên, "Nếu có duyên chúng ta vẫn có thể gặp mặt, phải tại cũng có thể là mười năm sau, hai mươi năm sau."

      Nhược Lâm đẩy Diệp Bội cái, miệng trề ra: "Bội Bội cậu có cần phải như vậy hay , cậu như vậy tớ khóc, chỉ là cho dù tớ tớ cũng viết thư cho cậu, tớ cho cậu biết nha, " Nhược Lâm tiến tới bên tai Diệp Bội, trang #ddlqd# bubble giọng , " thực tế rất nhanh tớ phải quay phim rồi, chính là những thứ kia ti vi, đến lúc đó cậu có thể thấy tớ ở TV rồi, nhưng chuyện này cậu đừng cho người khác biết, tớ muốn để cho người khác biết."

      "Tớ biết rồi." Lúc này mọi người luôn có loại cảm giác gần như thành kính đối với phim truyền hình, cũng cảm thấy nhân vật bên trong là có , mà trong lòng trẻ con tuy là đơn giản, nhưng nếu như biết nhân vật như vậy sống ở bên cạnh lâu như thế nhất định xúc động quá mức.

      "Tớ biết ngay cho cậu biết là đúng mà." Nhược Lâm híp mắt nở nụ cười, dáng mi mày cong cong có vẻ vô cùng đáng , ở nông thôn tuần lễ Nhược Lâm ít chút cẩn thận lại nhiều hơn chút hoạt bát, tuy cũng chưa có hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống như vậy, nhưng lại có thể ràng cảm thấy người ít cảm giác nịnh bợ.

      Cha mẹ của Nhược Lâm rất nhanh tới, là lái xe hơi tới đây.

      "Hẹn gặp lại." Ngồi ở xe, Nhược Lâm vẫy tay với mọi người, cũng lâu lắm, xe biến mất thấy ở trong mắt mọi người nữa.

      Đợi đến khi người thấy, cửa trường học vốn yên tĩnh đột nhiên lại xuất tiếng khóc lớn.

      "Hu.., Nhược Lâm rồi, Nhược Lâm rồi, Bội Bội, tớ nỡ để cậu ấy ." Diệp Tuyệt nhào tới người của Diệp Bội khóc lớn.

      Tuy là trong lòng cảm khái tuyến nước mắt của trẻ là quá phát triển, Diệp Bội vẫn vỗ vỗ phần lưng Diệp Tuyệt: " có chuyện gì, phải cậu ấy trở lại ư, Duyệt Duyệt đừng khóc, khóc nhiều khó coi đó."

      " khó coi sao?" Diệp Tuyệt rời khỏi bả vai Diệp Bội ngay, cặp mắt còn sưng đỏ do mới vừa khóc, đôi mắt chớp chớp giống như trong mắt rất nhanh lại rơi xuống.

      "Đương nhiên là ," Mặt đổi sắc hoảng hốt , tuy là cũng có người từng khóc hỗ trợ nhiều để loại bỏ vi khuẩn gây bệnh trong cơ thể, nhưng mà lời như vậy có lẽ vẫn nên , "Cho nên Duyệt Duyệt cậu đừng khóc, cậu xem phải là tớ cũng khóc sao?"

      "A…, tớ biết rồi, tớ khóc."

      Thứ cảm xúc này, đặc biệt là cảm xúc của trẻ con, tới cũng nhanh cũng nhanh, cũng lâu lắm
      [​IMG]
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      ☆, Chương 12:
      Editor: trang bubble ^^

      "Chị dâu cả à," út Diệp cười ha hả , "Bội Bội đúng là càng ngày càng nghe lời, chờ cả trở lại nhất định rất vui vẻ."

      "Hi vọng như thế." Mẹ Diệp ra đối với Diệp Bội cũng càng ngày càng hài lòng, từ khi Diệp Bội lên tiểu học, bắt đầu từ ngày đó giống như đột nhiên lại hiểu chuyện, mỗi ngày đều tự mình giặt quần áo sau khi tắm rửa, thậm chí có lúc bà nấu cơm còn ở bên cạnh nhìn, là chờ sau này lúc có thể tới bếp lò làm cơm cho bà ăn, tuy rằng biết có thể thực hay , nhưng vui vẻ là chắc chắn.

      Điền Hạo Hạo có thể chơi mệt rồi, cũng dừng lại, chạy đến bên cạnh út Diệp nhìn động tác của Diệp Bội, tò mò hỏi: "Chị, chị làm gì đó?"

      "Đấm chân cho mẹ em, em muốn cùng làm hay , chơi rất vui nha." Diệp Bội làm chị quen rồi, chỉ là bên bà nội, cho dù cộng thêm bên ông ngoại và bà ngoại kia mình cũng chỉ có trai, cho nên bình thường đều làm chị cũng coi là mò mẫm tương đối ràng đối với tâm lý trẻ con.

      Quả nhiên, Điền Hạo Hạo bị lời Diệp Bội gợi ra hứng thú, vui mừng kêu lên: "Được, em cũng đấm chân cho mẹ." xong cũng từng chút bắt đầu đấm chân, tuy là về động tác chẳng ra cái, nhưng khi nhìn vẻ mặt út Diệp vẫn rất hưởng thụ.

      "Vân Tuyết à" Mẹ Diệp trêu ghẹo , "Em xem Hạo Hạo cũng rất nghe lời phải sao?" Diệp Vân Tuyết là tên út Diệp, Diệp Bội còn có cả gọi Diệp Vân Phong, hai cái tên này nghe rất lãng mạn, nhưng thực tế nghe hồi đó lúc ông bà nội đặt tên cũng chỉ là tuỳ tiện tìm chữ trong tự điển Tân Hoa, giống như chỉ ngoài hai người này ra ba em giống nhau, ba Diệp Bội gọi là Diệp Kiến Quân, chú hai gọi là Diệp Kiến Quốc, chú út gọi là Diệp Kiến Đảng, tên như vậy mới là phù hợp tình trong nước.

      "Đó cũng là Bội Bội dạy, tự mình thằng nhóc thúi này tuyệt đối hiếu thuận như vậy, chơi còn kịp đấy." Diệp Vân Tuyết cười xoa đầu con trai của mình, trong lòng ràng là chuyện, vui vẻ là chuyện khác, ít nhất lúc này con trai tuyệt đối là ngoan.

      Điền Hạo Hạo mở to đôi mắt mờ mịt mà còn vô tội nhìn mẹ nhà mình, nhưng tay có dừng lại, cảm thấy đầu truyền tới xúc cảm cười lên ha ha, giống với Diệp Bội, Điền Hạo Hạo học lớp cũng phải đợi đến tám tuổi, cho nên lúc này mới bảy tuổi cậu bé cũng chưa học lớp , hơn nữa bởi vì tuổi còn , cũng rất mờ mịt đối với rất nhiều việc, nhưng trở ngại cậu chơi đến vui vẻ.

      Điền An Vĩnh, cũng chính là dượng út của Diệp Bội thấy bộ dáng này của Diệp Vân Tuyết khỏi phàn nàn : "Em thích , có con trai đấm chân cho em, nhưng có gì cả, em vụng trộm vui vẻ ở trong lòng phải ." Trong giọng có trách cứ, chỉ có trêu đùa và hài hước.

      Nếu phải Diệp Bội có trí nhớ tương lai, nếu như phải là sớm biết kết quả Diệp Bội nhất định cho là hai người kia nhất định là rất đằm thắm, đúng, thừa nhận giữa hai người có thể vẫn còn có tình cảm, nhưng Diệp Bội quyết tâm nhất định phải chia rẽ hai người, ai có thể thay đổi.

      "Diệp Bội," Đột nhiên truyền đến tiếng kêu, sau đó cũng lâu lắm người mặc quần áo màu xanh lục cưởi xe đạp tới, khiêng xuống cái rương xe, còn có lá thư, "Gần đây thư của con cũng nhiều, là ai thế, cần cù như vậy?" Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, đặc biệt là gởi cho đứa bé tám tuổi, vậy càng làm cho người ta khó hiểu.

      Diệp Bội hé miệng cười cười: "Đương nhiên là người có quan hệ tốt với con, đưa thư cho con , đúng rồi, chỗ của con cũng có mấy lá thư muốn gửi ra ngoài, chú chờ chút." xong Diệp Bội lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng của mình, lấy ra bao gồm mấy lá thư gởi cho tòa soạn và thư gởi cho Diêu Cẩn giao vào tay đối phương.

      "Ôi" Đối phương nhìn chút kiểu chữ trong thơ, "Diệp Bội, chữ của con viết rất đẹp, viết đẹp hơn so với rất nhiều người, lợi hại nha," xong bỏ thư vào trong gói đồ mang bên mình, xoay người lên xe đạp, "Vậy chú trước, chú nghĩ lần sau chúng ta còn có thể lại gặp mặt."

      "Chào tạm biệt, chú." Diệp Bội híp mắt, theo tính tình Diêu Cẩn
      [​IMG]
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 13:
      Editor: trang bubble ^^

      Cả nhà Điền An Vĩnh cũng phải ở chỗ này, cho nên tối hôm nay là ngủ ở nhà Diệp Bội, mẹ Diệp Bội bảo Diệp Bội ngủ chung giường với mình, sau đó ba người còn lại ngủ giường lớn, chính là giống với tình huống gia đình Diêu Cẩn lúc trước.

      Diệp Bội nhìn gia đình nhìn như hạnh phúc này, bộ dạng Điền Hạo Hạo vẫn rành việc đời như cũ, mặt Điền An Vĩnh u ám, hiển nhiên là Diệp Bội áp đảo tinh thần vẫn khiến ghi hận ở trong lòng, Diệp Vân Tuyết cười trò chuyện với mẹ Diệp, nhưng Diệp Bội vẫn có thể nhìn ra được trong tươi cười của út còn mang theo chua sót.

      Hậu quả ly dị ở thời đại này và tương lai khác nhau rất lớn, Diệp Bội biết rất ở thời đại này nếu như ly hôn cho dù nguyên nhân tế là gì chỉ khiến người khác xấu ở sau lưng, đặc biệt là phụ nữ, có lẽ đây cũng là trong những nguyên nhân tại sao út Diệp cân nhắc ly dị.

      là người trưởng thành hơn nữa từng kết hôn, Diệp Bội nghĩ đến tâm tính của mình, vào lúc đó nếu như Diêu Cẩn làm chuyện có lỗi với mình nhất định chút do dự ly hôn. Nhưng nếu như mình và Diêu Cẩn cũng là đôi vợ chồng ở vào thời đại này, như vậy cho dù Diêu Cẩn phạm sai lầm Diệp Bội cũng cho Diêu Cẩn cơ hội. Đây là thời đại bối cảnh tạo thành. Chỉ là có chút chuyện khi xảy ra, ở trong lòng hai bên xuất thêm chút vướng mắc, từ tính cách mà , tính tình út Diệp càng có thể chịu đựng hơn so với Diệp Bội, nhưng khi bộc phát vậy thể bù đắp lại.

      Nhớ tới kiếp trước bản thân út Diệp lựa chọn quyết tuyệt như vậy, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng quan tâm. Đó là vì út bị buộc đến đường cùng, chỉ là đời này Diệp Bội để út thương mình có con đường thứ hai có thể , tuyệt đối lên vết xe đổ.

      Diệp Bội cũng sắp xếp xong xuôi toàn bộ đường lui sau khi ly hôn, nếu tương lai cả nhà mình phải thành phố H, vậy hoàn toàn có thể dẫn theo út Diệp cùng , đến lúc đó làm chút buôn bán có lẽ cũng có thể sống tiếp.

      cơ bản mấu chốt nghĩ thông suốt, Diệp Bội thở phào nhõm, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời hơn nhiều, có số việc khi vào ngõ cụt nếu muốn ra lần nữa chính là rất khó, nhưng nếu vừa bắt đầu đường đúng, như vậy kế tiếp nên là thuận buồm xuôi gió thôi.

      Nhìn dáng vẻ Điền Hạo Hạo nhảy tưng tưng bị út Diệp kéo, Diệp Bội cười : "Hạo Hạo, về sau em có thể bảo vệ mẹ tốt hay hả?"

      "Hả?" Đầu nghiêng chút, cái từ này còn chưa phải là rất thích hợp ở trong suy nghĩ của Điền Hạo Hạo, tò mò hỏi: "Chị đó là ý gì?"

      Diệp Bội thầm dẫn đường suy nghĩ của Điền Hạo Hạo: "Bảo vệ nghĩa là, chị nghe là nam tử hán đại trượng phu ( túm lại là đàn ông) mới có thể làm, Hạo Hạo em là đàn ông sao?"

      "Em phải mà." Cái từ này đúng là danh hiệu được người đàn ông theo đuổi cả đời, cho dù là trong phim truyền hình hay là ở ngày thường đều được nhắc tới, cũng được trở thành cái tên bên trong đứa , người có thực lực mới có thể được gọi là đàn ông, cho nên trước tiên Điền Hạo Hạo gần như là gật đầu liền.

      "Cho nên em phải bảo vệ mẹ nha."

      "Dạ," Thằng bé bắt được tay út Diệp, chắn ở trước mặt , đôi tay mở rộng ra, "Chị à, em làm như vậy có đúng hay ?"

      "Đúng rồi," Gật đầu cười, nhưng mà mục đích của Diệp Bội phải là cái này, phải làm từng bước hướng dẫn lựa chọn của Tiểu Hạo Hạo sau này, "Hạo Hạo thông minh, mạnh mẽ, nhớ kỹ, sau này cho dù xảy ra chuyện gì đều phải đứng ở bên mẹ có biết ?"

      "Em biết rồi, Hạo Hạo là nam tử hán đại trượng phu, Hạo Hạo nhất định bảo vệ mẹ tốt." Đứa bé tuổi này có lẽ là dễ dàng bị dẫn dắt nhất, mà dạy bảo khi còn bé cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với người sau khi lớn lên.

      Diệp Vân Tuyết vui mừng nhìn động tác của con trai mình, đứa luôn nghịch ngợm, có lúc cũng nghe lời của , ngờ bây giờ lại còn muốn bảo vệ , nhìn cháu gặp thời gian giống như cao lớn hơn ít, Diệp Vân Tuyết nở nụ cười khẽ: "Quả nhiên là Bội Bội
      [​IMG]
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 14:
      Editor: trang bubble ^^

      Ngồi giường ở phòng , mẹ Diệp nhìn chăm chăm vào Diệp Bội: "Bội Bội, hôm nay con rất kỳ lạ, rất nhiều việc cũng phải là con làm, tại mẹ cũng cần biết nguyên nhân."

      Ánh mắt của Diệp Bội nhàng lập lờ, a a ô ô mà : " có đâu mà mẹ, mẹ nghĩ nhiều đấy?"

      "Bội Bội, " Nét mặt mẹ Diệp nghiêm túc, "Có phải con có chuyện gạt mẹ hay ?"

      Diệp Bội cúi đầu, dáng vẻ làm bộ như hoang mang sợ hãi, xua tay lia lịa: " có, mẹ, con có."

      "Bội Bội."

      "Được rồi, con , nhưng con mẹ đừng tức giận." Cẩn thận từng li từng tí nhìn nét mặt mẹ Diệp, cũng phải là Diệp Bội cố ý tính toán, chỉ là đôi lúc có mấy lời ra cũng có người tin tưởng.

      "Được, con , mẹ tức giận." thể , mẹ Diệp là bị lời Diệp Bội khơi dậy hứng thú, vẻ tò mò mặt càng nặng hơn.

      "Khụ khụ," Trước ho khan tiếng, thái độ của Diệp Bội rất bất đắc dĩ, " ra là như vầy, con có giấc mơ, nằm mơ thấy lúc sang năm út tự sát, hình như chuyện sau đó có liên quan với dượng út."

      Mẹ Diệp thở phào nhõm: "Mẹ còn tưởng rằng chuyện gì chứ, cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, mẹ chứ, tại sao thái độ của con thoáng cái lại tốt với dượng út, ra nguyên do là vậy, được rồi, d!^Nd+n(#Q%*d@n Bội Bội, đây chẳng qua là giấc mơ, dù sao con cũng ** đừng tưởng thiệt, út con có việc gì."

      Cắn cắn môi, Diệp Bội tiếp tục : "Con còn nằm mơ thấy vào lúc út còn chưa qua ngũ thất dượng út dẫn theo người phụ nữ khác trở lại."

      "Chuyện này. . . . . ." Mẹ Diệp cười khổ, "Bội Bội con nghĩ cũng quá nhiều đấy?"

      Diệp Bội ngẩng đầu thấy mẹ Diệp vẫn là bộ dáng coi lời của , tiếp: "Có lúc con cũng nằm mơ thấy dượng út cầm đồ đánh út, nhưng út chưa bao giờ , vốn là con cũng tin, chỉ là hôm nay thấy bộ dạng dượng út giống như là vậy."

      Diệp Bội đến nước này rồi, mẹ Diệp cũng có vẻ đăm chiêu.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Điền An Vĩnh sớm về nhà, Diệp Bội thấy cho dù là ở chỗ này út Diệp vẫn bận rộn nhiều việc, tới tò mò hỏi: " út, ly hôn là gì vậy?"

      "Ly hôn? Bội Bội làm sao con biết cái từ này? phải là ba mẹ của con xảy ra chuyện gì chứ?" út Diệp gấp gáp hỏi.

      Lại lệch đến tình trạng như vậy, Diệp Bội vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên phải, là con xem được từ sách, sách cái gì vợ chồng chung sống hạnh phúc ly hôn, nhưng mà con cũng hiểu cái gì gọi là ly hôn, cho nên nhân tiện hỏi út đấy."

      út Diệp thở phào nhõm, cho là cả và chị dâu cả xảy ra vấn đề gì. cả cũng ở nhà thời gian dài như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì cũng kịp, may là, nhìn mặt Diệp Bội tò mò, út Diệp cười : "Bội Bội, về sau đừng từ này, ly hôn tốt, cũng tốt với vợ chồng đôi bên, dù sao phải là từ hay ho gì."

      Hành động nêu là phụ nữ nông thôn, ly hôn là đần rồng hang hổ đối với út Diệp, có lẽ cho tới bây giờ ấy cũng chưa từng nghĩ tới ly hôn.

      Diệp Bội cũng bỏ qua cơ hội này: "Tại sao tốt chứ, con nghĩ ly hôn chính là tách ra , con xem sách cặp vợ chồng kia rất rắc rối, luôn cãi nhau liên tục ầm ĩ, hơn nữa đàn ông lại luôn đánh phụ nữ, con của bọn họ lại luôn núp ở bên, giống như chúng con kết bạn, quan hệ tốt cần kết bạn thôi, con cũng phải chỉ có người bạn như vậy."

      "Vậy giống nhau," út Diệp bắt đầu kiên nhẫn khuyên bảo, "Ly hôn là chỉ giữa vợ chồng, tiến hành suy luận chút, nếu như ba mẹ của con ly hôn, như vậy Bội Bội cũng chỉ có thể lựa chọn theo người, sau này còn có khả năng có cha dượng mẹ kế, như vậy Bội Bội vui vẻ sao, dĩ nhiên là ba mẹ Bội Bội tuyệt đối ly hôn."

      Diệp Bội lắc đầu: "Dường như có chỗ nào đúng, chẳng qua nếu như ba mẹ của con đều vui vẻ, như vậy bằng ly hôn hơn, phải là cuộc sống vui vẻ hài lòng ư, nếu như vui vẻ vậy mọi thứ đều đúng rồi." ràng út quan tâm con trai như vậy, lại nỡ lòng
      [​IMG]
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 15:
      Editor: trang bubble ^^

      "Niếp Niếp, ba về, có nhớ ba nào." Giọng hào phóng vang lên ở chỗ rẽ, cũng lâu lắm xuất người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tay còn xách theo túi lớn túi , lúc thấy Diệp Bội nụ cười mặt càng thêm nồng đậm.

      Tuy là dáng vẻ trẻ tuổi hơn nhiều, nhưng Diệp Bội vẫn là nhìn cái nhận ra đối phương: "Ba, ba trở lại rồi." Chỉ là dù vui mừng vui mừng, nhưng Diệp Bội làm ra xúc động xông lên ngay khoảnh khắc gặp ba kia như khi mình còn bé.

      "Niếp Niếp," Ngược lại ba Diệp để ý chút nào, tới trước mặt Diệp Bội, buông số túi tay rồi ôm lên, cười trêu : "Ái chà, lại lớn lên, đúng là ngày hình dáng, chỉ là tiếp theo ba có thể ở cùng với hai mẹ con rồi."

      Mẹ Diệp từ cửa ra ngoài, nghe được chính là những lời này của ba Diệp: "Mình ra ngoài nữa sao?"

      " nữa, ở nhà tìm chút công việc làm, chờ mình sinh con xong tôi lại ra ngoài, mình xem, tôi cũng lấy công cụ về lại." Theo ánh mắt của ba Diệp, Diệp Bội cũng nhìn thấy đống đồ lớn chất đống mặt đất kia, ba Diệp là thợ mộc, tuy là công việc ở bên ngoài có thể kiếm được nhiều hơn chút, nhưng cho dù ở trong nhà cũng vẫn có thể tìm được việc làm, lo ăn uống.

      "Vậy tốt rồi, mình còn chưa ăn cơm phải , tôi làm chút đồ cho mình ăn." có chuyện gì có thể càng tốt hơn so với chồng bầu bạn ở bên cạnh, nụ cười mặt mẹ Diệp càng ngày càng sâu.

      Diệp Bội đành chịu nhìn hai người này, nhàm chán nhìn cảnh tượng sau lưng ba Diệp, ngay trong nháy mắt đó Diệp Bội kinh ngạc trợn to hai mắt: "Sao lại tới đây, phải em bảo đừng tới nữa sao?" Diệp Bội nhảy xuống từ người ba Diệp tới trước mặt người kia.

      Chỉ là cơn tức giận của Diệp Bội hiển nhiên có truyền đạt đến trong lòng của đối phương, chỉ thấy vươn tay xoa xoa tóc Diệp Bội, khóe miệng tươi cười: "Bởi vì nhớ em quá."

      Cũng chỉ câu như vậy, thành công loại trừ cơn tức giận của Diệp Bội, giang hai tay ra ôm lấy đối phương: "Diêu Cẩn, em cũng nhớ ." Vợ chồng chưa từng tách ra cuối cùng biết cảm giác chia lìa vô cùng khó chịu, cũng biết loại tâm tình vui sướng khó nhịn lúc gặp mặt lần nữa đó.

      Ba Diệp trợn to hai mắt, nhìn con mình cưng chiều lại ôm lấy nam sinh mà ông cũng chưa từng gặp trước đây, tuy là hai người trở về cùng chiếc xe, đẩy mẹ Diệp bên cạnh cái: "Ngọc Hi, cậu bé này là ai thế, sao tôi chưa từng thấy qua, hơn nữa còn khiến con tôi phản ứng lớn thế này?"

      Mẹ Diệp thở dài sâu xa, hất mặt nhìn ánh mắt của ba Diệp: "Đó có thể là con rể tương lai của mình."

      "Cái gì?" Ba Diệp rất nhanh phản ứng lại, vội vàng xông lên trước kéo hai người ra, vừa che chở con của mình, vừa mở to hai mắt nhìn Diêu Cẩn: "Cậu là ai, lại dám bắt cóc con của tôi?"

      Tuy rằng hai người vất vả mới gặp lại lại bị tách ra nữa, nhưng mà Diêu Cẩn lại thể vì vậy mà nổi giận, chỉ thấy tay phải đặt ở bụng, tay trái khoác ra sau lưng, khom người cúi chào: "Chào chú, ở xe con còn chưa tự giới thiệu, con tên là Diêu Cẩn, chú cũng có thể gọi con là Tiểu Cẩn, con tới từ thành phố H."

      loạt động tác của Diêu Cẩn cứ thế khiến ba Diệp rất xa lạ với Diêu Cẩn và mẹ Diệp chỉ gặp lần trước đây mắt thấy ngây người, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy hành động như vậy ở trong thực tế, tình huống khác cho dù là trong thành phố lớn cũng rất khó thấy được tình huống như vậy, phải ai cũng nhàn rỗi có chuyện gì duy trì dáng vẻ này cả ngày.

      Ước chừng sửng sốt lúc lâu ba Diệp mới phản ứng được, nhưng chỉ là nghẹn ra câu: "Vậy, Diêu Cẩn, hay con cứ vào ngồi ."

      Hôm nay ba Diệp trở lại vốn định cho vợ con ngạc nhiên vui mừng, chỉ là ngờ ngạc nhiên vui mừng của ông lại bị cậu bé biết nhô ra từ nơi nào che lấp, nhìn bộ dạng vợ và con thân thiện với cậu bé này bỗng nhiên trong lòng ba Diệp lại xuất chút ghen tỵ.

      "Niếp Niếp, tại sao
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :