1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

VỢ CÓ THUẬT CỦA VỢ - DƯ SAN SAN (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 2: Chỉ cần bạn trai cũ và ta sống hạnh phúc là tôi có thể yên tâm rồi

      2.1

      Vừa mở miệng hẹn Lê Bằng cùng tôi tham dự lễ cưới bí mật của bạn trai và bạn cũ, trong đầu tôi lên câu hỏi, câu hỏi này liên quan đến xưng hô. Ban đầu, tôi gọi ta là Đại gia, sau khi bỏ việc, tôi gọi là Vưu tiên sinh, bây giờ còn là cấp của tôi, theo lẽ thường tôi nên gọi là Lê Bằng, chứ phải Lê tổng.

      Lúc này Lê Bằng mới : “Trương Lực chính là bạn trai cũ của ?”.

      Tôi suy nghĩ lúc rồi : “ ta là bạn trai cũ của tôi, lý do chia tay theo lời ta là do tính cách hợp, nhưng thực tế là do ta ngoại tình, ngoại tình với bạn cũ của ”.

      “Tính cách hợp” là lý do chia tay muôn thuở.

      Lê Bằng lại hỏi: “Loại đàn ông như vậy, tại sao ban đầu lại chọn ta?”

      Ngữ điệu mà Lê Bằng hỏi câu này kỳ lạ. Nó vừa giống như ám chỉ Trương Lực cám dỗ Lâm Nhược, lại có ý tôi có mắt tròng.

      Tôi rất tức giận : “Vậy tại sao lại chọn Lâm Nhược? Có phải đàn ông các thường thích người như ta?”. Nếu là tôi lúc trước, khi phản kháng lại Lê Bằng, có lẽ tôi thế này: “Có phải đàn ông các thường thích loại người như ta?”. Hai câu chỉ khác nhau chữ, nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau, may mà tôi ra.

      Lê Bằng hơi cau mày, hỏi lại tôi có quen Lâm Nhược .

      Tôi : “ quen, thế nhưng tôi từng thích người đàn ông từng có “quan hệ” với ta”.

      Tôi cố ý nhấn mạnh hai từ “quan hệ”, và chắc chắn rằng với trí tưởng tượng phong phú của đàn ông ai cũng hiểu được ý nghĩa đó.

      Lông mày của Lê Bằng càng cong hơn, dường như ta hiểu.

      Tôi cũng phát ra ta rất hay cau mày, cũng giống như trước kia, luôn có sức hấp dẫn đặc biệt.

      Lê Bằng trầm tư lúc, khi bắt đầu lại câu chuyện vẫn là chủ đề xoay quanh Trương Lực, chỉ có điều ta dùng cách hỏi vòng vo.

      ta : “ có thể kể cho tôi nghe về tình giữa hai người được ? Nó được bắt đầu thế nào?”.

      Nghe ta vậy, tôi rất thất vọng, tôi cho rằng ta muốn tìm hiểu về Trương Lực để so sánh với mình, sau đó xông vào hôn trường cướp dâu. Chuyện như vậy vốn dĩ rất lãng mạn, tôi nhiều lần tưởng tượng rằng khoảnh khắc tôi tiến vào lễ đường, cùng lúc có đến ba người đàn ông quỳ xuống cầu xin tôi đừng lấy chồng. Nhưng những lúc nghĩ tới chuyện này có thể xảy ra với Lâm Nhược tôi lại chỉ thấy ghen ghét.

      Tôi uống ngụm nước, quyết định kể cho ta nghe cách tường tận về chuyện của tôi. Kẻ nhen như tôi, đột nhiên rất hy vọng được xem màn kịch hay.

      Tôi với Lê Bằng, Trương Lực rất khéo ăn , luôn khen tôi nấu ăn giỏi, dáng chuẩn, tính hay, hòa nhã. Tóm lại, trong mắt ta tôi là hoàn hảo. Tôi rất hài lòng về điều đó.

      Lê Bằng xen vào: “ ta dối, chẳng lẽ nhận ra điều đó sao?”.

      Tôi lườm Lê Bằng cái: “Phụ nữ luôn muốn bị che mắt như vậy đây, chưa bao giờ khen Lâm Nhược sao?”.

      ta im lặng, tôi tiếp tục kể.

      Tôi , Trương Lực có giọng hát hay giống như Trương Tín Triết.

      Rất nhiều khi nghe những bản tình ca của Trương Tín Triết đều thể kìm nén được cảm xúc, chúng tôi rơi nước mắt và tự hồi tưởng về chuyện cũ, tìm người để tâm , thậm chí lấy cái cớ này để có thể uống say bí tỉ.

      Đáng tiếc là bên cạnh tôi phải là Trương Tín Triết mà là Trương Lực.

      trong số những bạn của tôi cũng phát ra điều này.

      Ban đầu, Trương Lực xuất tại nhà bạn của tôi, ra ra vào vào, ta chinh phục hết này đến khác, lại có khả năng giấu bí mật đó rất tài tình, chí ít ta cho là vậy.

      Lê Bằng hỏi tôi: “Vậy tại sao lại phát ra?”.

      Tôi : “Tôi phát từ lâu rồi, nhưng tôi mắt nhắm mắt mở, bởi lúc đó tôi có chứng cứ”.

      Cho đến khi tôi bỏ việc và đến công ty cũ làm, tôi quen Miumiu, rồi Miumiu quen Trương Lực và Trương Lực có mục tiêu mới, chuẩn bị cưa Miumiu.

      Nhưng Trương Lực quên mất điều này, ta biết rằng, bạn trai của Miumiu mở quán KTV, lại là quán mà Trương Lực hay lui tới.

      Hằng ngày, bạn trai Miumiu mở cửa làm ăn, kiếm tiền từ giọng hát người khác, nghe nhạc miễn phí, còn Trương Lực dù hát hay thế nào nữa cũng vẫn phải bỏ tiền ra để có nơi phô diễn giọng hát của mình.

      người kiếm tiền, người tiêu tiền, Trương Lực thua ngay từ xuất phát điểm.

      Miumiu nhắc nhở tôi phải cẩn thận với Trương Lực, tôi với Miumiu tôi định chia tay ta, nhưng tiếc rằng chưa có lý do nào hợp lý.

      ấy kiến nghị: “Cậu có thể rằng, gia đình cậu thích ta”.

      “Lý do này phổ biến quá, đủ sức thuyết phục, hơn nữa chưa bao giờ mẹ tớ tỏ ra hài lòng.”

      “Vậy cậu hãy rằng, cậu thích người khác.”

      “Thực ra ta mới là người thích người khác, hết này đến khác, tớ muốn thay ta gánh tiếng xấu.”

      “Ồ, cậu cũng có thể do tính cách hai người hợp nhau.”

      “Đây là cái lý do tệ nhất mà tớ từng nghe.”

      Nhưng cuối cùng, Trương Lực lại lôi lý do đó ra với tôi, và ngạc nhiên là tôi chấp nhận, bởi cái lý do tệ hại đó đưa ra rất đúng lúc.

      Nghe đến đây, Lê Bằng hỏi xen vào: “Vậy biết lý do khiến hai người chia tay nhau từ khi nào?”.

      Tôi : “Dựa vào trực giác của phụ nữ”.

      Lê Bằng lại cau mày, tôi phát ra cặp lông mày của ta có thể thể rất nhiều ý nghĩa khác nhau, ví dụ như kinh ngạc, thể tin nổi, hoang đường, khinh bỉ, hào hứng, chẳng ra sao...

      Tôi giải thích: “Trực giác của phụ nữ là thứ rất đáng sợ”.

      “Lâm Nhược cũng thường như vậy.”

      Tôi hận Lâm Nhược, ta những cướp mất người đàn ông của tôi, mà ngay cả những câu hay cũng trước tôi.

      Nhắc đến Lâm Nhược, tôi hỏi Lê Bằng: “Lúc đầu là theo đuổi ta, hay ta quyến rũ ?”. Lê Bằng giãn cặp lông mày, rồi nheo mắt.

      Có vẻ như ta hài lòng với hai từ “quyến rũ”, cũng có thể nó khiến ta có cảm giác bản thân mình là người hời hợt, nhưng trong mắt phụ nữ chúng tôi, những người đàn ông bị Lâm Nhược chiếm hữu đều là kẻ hời hợt, thế gọi là vật hợp theo loài.

      Tôi giải thích: “Quyến rũ thực ra là từ trung tính, có lúc dùng để ca ngợi người phụ nữ mạnh mẽ lại tỉ mỉ”.

      Hai bên mép ta nhếch lên, : “Có những lúc phụ nữ mạnh mẽ, tỉ mỉ lại rất có sức hấp dẫn”.

      Tôi nghĩ, ta ca ngợi chiếm hữu của Lâm Nhược với mình, nhưng khi những lời này ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi khỏi nghi ngờ rằng, phải chăng có lúc nào đó tôi chiếm hữu được trái tim ta.

      Nhưng chứng minh, tôi chưa bao giờ chiếm hữu được người đàn ông nào.

      Lê Bằng bắt đầu kể chuyện giữa ta và Lâm Nhược.

      ta kể, những lúc ta phải làm việc, Lâm Nhược chỉ lặng lẽ ngồi bên đọc tạp chí, bao giờ làm phiền, cũng bao giờ hỏi bộ quần áo này có đẹp hay , bộ dưỡng da nào phù hợp, thỉnh thoảng còn mang bát canh nóng đến cho ta.

      Tôi xen vào: “Những người đàn ông vĩ đại thường thích phụ nữ bé... Có lẽ ta đóng kịch?”. Lê Bằng lườm tôi cái, tiếp tục .

      năm trở lại đây, Lâm Nhược bắt đầu đưa ra những cầu. Xem ra, ta phải là mẫu phụ nữ cầu gì, chẳng qua đợi thời cơ chín muồi mà thôi.

      Lâm Nhược cầu Lê Bằng phải ở bên cạnh nhiều hơn, từ lúc hết giờ làm ngày hôm trước, cho đến giờ làm của ngày hôm sau. Lâm Nhược cầu Lê Bằng cho dù trong giờ làm hay đến giờ nghỉ đều phải duy trì tần suất tiếng gọi điện cho ta lần, hơn nữa chấp nhận lý do “ bận họp”. Lâm Nhược còn thâu tóm hết mọi ngày nghỉ của Lê Bằng, nếu như Lê Bằng mở miệng đòi có khoảng gian riêng, liền bị quy kết là còn ta.

      Tôi thể tin được vào những điều đó nên lần nữa xen vào: “Thực ra ta coi như đứa con trai”.

      Chỉ thiếu điều chưa cho bú sữa.

      lần nữa Lê Bằng lại lườm tôi, rồi tiếp tục kể.

      Lâm Nhược ghi chép lại tất cả những ngày nghỉ theo quy định của nhà nước, rồi cả ngày kỷ niệm năm họ quen nhau, kỷ niệm năm ngày họ nhau, kỷ niệm năm ngày họ nắm tay, kỷ niệm năm ngày họ hôn nhau, thậm chí...

      Lê Bằng đột nhiên dừng lại, ta đưa mắt nhìn tôi, vờ ho hai tiếng và tiếp.

      Tôi đoán, chắc đó là kỷ niệm năm ngày ta cho Lê Bằng bú sữa.

      Lê Bằng tiếp, kể từ đó ta bắt đầu thể chịu đựng được nữa, nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng mỗi lần quay trở về, đều phải đối mặt với Lâm Nhược thích to tiếng, làm lớn mọi chuyện.

      Lê Bằng , ta giỏi trong việc cãi cọ, nên lần nào cũng thua, mỗi lần thua như vậy đều bỏ nhà . Lần cãi nhau trước là vào ngày mười ba tháng Hai, ta lại thua.

      Lần đó, ta bỏ tuần.

      Nghe đến đây, tôi thể chịu đựng hơn được nữa, vỗ bàn mạnh, : “ quá đáng!”.

      Lê Bằng tỏ ra áy náy: “Tôi cũng biết là mình nên như vậy, tôi nên để cho ấy có chút...”.

      Tôi để ý đến những lời giải thích của ta, : “Hóa ra, bọn họ có ý đồ với nhau từ trước!”.

      Lê Bằng ngừng hẳn lại, nhìn thẳng vào tôi.

      Tôi tiếp: “Lễ Tình nhân vừa rồi, Trương Lực với tôi ta bận việc, bù đắp cho tôi sau. Nhưng đáng ghét là, tôi cứ cho rằng, hôm đó ta với Lệ Lệ, hoặc Tiểu Man nào đó”.

      Lê Bằng dường như tỉnh ngộ.

      ta thở dài : “Giờ sao nào? Hai kẻ bại trận ngồi chia sẻ với nhau kinh nghiệm thất bại ư?”.

      Nghĩ đến Trương Lực sinh năm Sửu, tôi liền cầm lấy đĩa thịt trâu đổ hết vào nồi lẩu, tranh thủ lúc thịt chưa chín, tôi : “Thực ra, mọi đều cần có bạn trai ở bên cạnh, có những lúc chúng tôi rất cần quan tâm của người khác, cần có cảm giác an toàn”.

      “Các những cần có được cảm giác an toàn, mà tính chiếm hữu cũng rất cao.”

      Tôi chớp chớp mắt, an ủi ta: “Về mặt chiếm hữu, đàn ông các cũng kém cạnh đâu... Phụ nữ có thể cần ăn cơm, nhưng thể ghen, mọi điều kiện của đều rất tốt, ta sợ người khác cướp mất cho dù ta bỏ cùng người khác trước”.

      “Thế còn , cũng vậy sao?”

      “Liên quan gì đến tôi, chúng ta về cơ mà.”

      “Chúng ta có thể chuyện cách đan xen.”

      Tôi ngừng lại, Lê Bằng tiếp: “Xem ra, con thường thích những lời đường mật, tiếc rằng tôi lại phải là kẻ có tài ăn ”.

      , chúng tôi chỉ thích người mình những lời đường mật.”

      Lê Bằng lại như ngộ ra điều gì.

      Thịt trâu chín, hai chúng tôi nhanh chóng chia nhau ăn hết.

      Lúc đó, tôi nhắc lại lần nữa, muốn cùng Lê Bằng tham dự lễ cưới của họ, chứng kiến con trâu mập và nhà vệ sinh công cộng làm lễ trói buộc nhau.

      Lê Bằng đồng ý.

      Tôi hỏi: “Tại sao Lâm Nhược lại gửi thiếp mời cho , chẳng lẽ ta muốn chọc tức , muốn phải đố kị? Hay là hy vọng cướp dâu trong lễ cưới?”.

      “Có lẽ ấy cho rằng tôi gây chuyện.”

      “Ý là tôi gây chuyện?”

      “Nếu tại sao Trương Lực lại mời ?”

      “Tại vì ta chột dạ, ta sợ tôi kiềm chế được.”

      Lê Bằng giương cao đôi lông mày, gì.

      Tôi nheo mắt, chửi thầm.

      Về đến nhà, vừa bật máy tính, QQ lại ra tin nhắn.

      Trước ánh bình minh: Nhớ hôm đó phải mặc đẹp chút.

      Tôi vừa đưa tay vào bàn phím, chợt nhớ ra bàn phím hỏng, chưa kịp thay cái mới, đáng buồn, đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin trả lời ta: Điều đó là tất nhiên, định mặc trang phục màu gì để tôi còn chọn đồ phối hợp?

      Gõ xong dòng tin nhắn này tôi mới bừng tỉnh ra , Lê Bằng toàn dùng QQ để trả lời tin nhắn của tôi. Mỗi tin nhắn gửi , tôi phải trả đồng rưỡi tiền cước phí, còn ta chẳng tốn xu nào. ta hổ là thương nhân, ngay cả hàn huyên cũng phải phù hợp với lợi ích kinh tế.

      Tôi rất ức chế, sau khi ta trả lời: Mặc comple đen, tôi bèn hỏi: Sao nhắn tin cho tôi?

      ta , QQ gõ chữ nhanh hơn.

      Tôi nhất trí với câu trả lời đó, và quyết định tiêu tiền cước của hai trăm tin nhắn để mua cái bàn phím mới.

      Tôi với ta rằng, tôi mặc áo đỏ và quần đỏ.

      ta : Màu đỏ là màu của dâu.

      Tôi trả lời: dâu mặc váy cưới trắng.

      ta im lặng lúc, rồi , hy vọng tôi luôn ở bên cạnh ta từ đầu đến cuối buổi tiệc và đừng hành động cách nông nổi.

      Tôi với ta rằng, nếu dâu muốn đánh tôi, ta phải là người đầu tiên đứng ra “trả miếng”.

      Sau khi quyết định trang phục là đỏ và đen, chúng tôi lại cùng thảo luận xem hôm đó nên tặng quà gì.

      ta , tặng đồ trang trí pha lê.

      Tôi lại cho rằng nên tặng đồ gia dụng.

      Lê Bằng cho rằng, đồ trang trí pha lê mới thể được hết thành ý.

      Tôi lại nghĩ, đồ gia dụng mới thích hợp với đôi mèo mả gà đồng đó.

      Sau hồi tranh cãi, chúng tôi đến quyết định tặng pha lê, bởi vì ta là người trả tiền.

      ta : Đây là lần đầu tiên chúng ta thống nhất ý kiến với nhau, hóa ra cũng là người dễ thuyết phục đấy chứ.

      Tôi trả lời: Bởi vì chúng ta có cùng chung lợi ích.

      Tôi thể suy nghĩ lại về : Tôi quen Lê Bằng mới chỉ vài tháng, nhưng có hôm nào là chúng tôi cãi nhau, lúc đó ta là cấp của tôi. Sau khi nghỉ việc, tôi lại phải lắng nghe chàng Lê Bằng này tâm cả tháng trời, chúng tôi rất hòa hợp, xem ra, thứ thay đổi vốn phải là con người, mà là thân phận.

      Thân phận thay đổi, tính cách mới càng nét.
      Phong Vũ YênNhi Đặng thích bài này.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      2.2

      Trước khi tham dự tiệc cưới, tôi lại về thăm mẹ chuyến.

      Tôi thấy tôi cần phải kể với mẹ chuyện tình cảm của tôi nay, nhưng thế nào lại là cả vấn đề.

      Mẹ tôi là người phụ nữ trung niên chịu nhiều tổn thương trong tình cảm, bà ở vào giai đoạn tiền mãn kinh và sắp ly hôn, nên có lẽ rất khó để chấp nhận rằng tôi giẫm lên vết xe đổ của bà, vì vậy tôi quyết định kể câu chuyện với nội dung ngược lại.

      Bạn biết đấy, câu chuyện được kể ngược thường đem lại cho bạn nhiều điều bất ngờ.

      Tôi : “Mẹ, con tìm được người tốt hơn Trương Lực, khôi ngô tuấn tú, giàu có, lại chung thủy”.

      Mẹ tôi vừa nghe thấy vậy liền đặt xẻng lật xuống, nhìn tôi cách nghiêm túc: “ đời này có người đàn ông nào chung thủy sao? Con ấm đầu rồi”.

      chàng này khá chung thủy, ấy cất công tìm bạn mình cả tháng nay, nhưng bạn ấy biết trân trọng điều đó, lại còn cưới chàng củ cải lăng nhăng, con nghĩ, con thay ta trân trọng chàng này.”

      “Trước khi lấy mẹ, bố con thích người phụ nữ khác, người phụ nữ đó chê bố con nghèo nên lấy người khác, nhưng đến nay bố con vẫn thể quên được ta. Con sợ chàng đó cũng quên được người cũ sao?”

      “Con thà chấp nhận việc ấy quên được người cũ, chứ mong sau này ấy lại có kẻ khác.”

      Giống như bố tôi vậy, ông quên được mẹ, nhưng cũng tìm được người mới như ông kỳ vọng, ông tài giỏi.

      Mẹ tranh luận với tôi vấn đề này nữa, bà chỉ mỗi câu: “Đường dài mới biết sức ngựa”.

      Tôi cười, đế vào: “Đúng rồi mẹ ạ, thực ra trước khi Trương Lực người khác, con có cảm tình với chàng Vưu tiên sinh này rồi”.

      Mẹ nhìn tôi cái, dường như trút được gánh nặng: “Thế cũng tốt, thà con mẹ làm tổn thương người khác, còn hơn để người khác làm tổn thương con”.

      Xưa kia vào cuối triều nhà Thanh, trọng thần Tăng Quốc Phiên từng hạ lệnh cho Lý Thứ Thanh đưa quân đánh trận, Lý Thứ Thanh xuất quân trận nào thua trận đó. Khi Tăng Quốc Phiên vạch tội Lý Thứ Thanh viết bốn chữ: “Càng chiến càng bại”, sau đó Nhất Mộc Liêu cầu xin cho Lý Thứ Thanh và đổi vị trí của bốn chữ đó thành “Càng bại càng chiến”. Nhờ vậy mà Lý Thứ Thanh thoát tội chết.

      Chỉ cần mẹ tôi phải canh cánh trong lòng vì chuyện “tôi bị đá”, lời dối thiện chí chính là thứ đáng nhất.

      Kết thúc câu chuyện, mẹ tôi lấy ra cuốn sách, đó là tác phẩm mới của Hòa Mục có tên Giải mã đàn bà. Đây là cuốn kế tiếp sau tập sách Điều khiển đàn ông.

      Mẹ : “Mẹ luôn ngưỡng mộ những người đàn ông như Hòa Mục, bởi cậu ấy là người trung lập. Cậu ấy có thể đứng ở góc độ của đàn ông để giúp họ lên tiếng, nhưng cũng có thể đứng ở góc độ đàn bà để thấu hiểu phụ nữ”.

      Tôi : “Cũng có thể Hòa Mục là người phụ nữ. Chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được chính mình”.

      Mẹ lại lấy ra cuốn tạp chí có tên Niềm vui đọc sách, mấy chục năm nay, bà chỉ xem loại tạp chí này. Trong mắt bà, cuốn tạp chí này là thước đo quyền uy của những người nổi tiếng. Bất cứ ai từng được phỏng vấn tạp chí, đều là nhân vật nổi tiếng. Nửa năm trước, bà viết bức thư cho ban biên tập tạp chí Niềm vui đọc sách, kiến nghị họ nên phỏng vấn Hòa Mục, nhưng ban biên tập chẳng đoái hoài gì đến lá thư đó. tháng sau, bà gọi điện đến tòa soạn, người nhận điện thoại hứa hẹn cách khách sáo, nhưng vẫn phỏng vấn nhân vật này. Lại tháng nữa trôi qua, mẹ nghe tổng biên tập của tờ tạp chí đó sống gần khu nhà của chúng tôi, thế là bà mua giỏ hoa quả, đến tận nơi thăm hỏi, chuyện hơn tiếng đồng hồ, chẳng mấy mà Hòa Mục được phỏng vấn.

      Nhưng lạ điều, bà vẫn quen được Hòa Mục qua tạp chí Niềm vui đọc sách.

      Mẹ : “Xa thơm, gần thối. Mẹ và bố con do ở gần nhau quá, nên mới cảm thấy vừa mắt nhau”.

      Vừa rời khỏi nhà mẹ, tôi đụng phải người đàn ông. Người đàn ông đó trắng trẻo, đầu tóc gọn gàng, đằng sau còn tết thêm bím tóc , tuy nhiên ngũ quan của ta rất ưa nhìn, chỉ tiếc rằng hình ảnh này rất nhanh biến mất khỏi bộ nhớ của tôi.

      Người đó giúp tôi nhặt cuốn Giải mã đàn bà rơi ở dưới đất lên, cười toét miệng: “Cuốn sách này rất hay”.

      Tôi hỏi lại: “ đọc rồi à?”. ta gật đầu, lại nở nụ cười rồi quay lưng lên lầu.

      Trong ngày có đến hai người cùng khen ngợi cuốn sách, khiến tôi có thêm hứng thú để đọc nó. Nó cũng giống như việc có hơn hai người bạn với tôi rằng Trương Lực phải là người tốt và quả thực Trương Lực tốt .

      Trong cuốn sách này tôi đọc được đoạn: “Phụ nữ đều coi chuyện lên giường l việc rất nghiêm trọng, nhưng khi có người đàn ông coi chuyện đó còn nghiêm trọng hơn bản thân người phụ nữ, phụ nữ lại coi trọng người đàn ông đó. Đánh giá người đàn ông thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ngón tay họ dài hay ngắn cũng thể quyết định năng lực của họ cao hay thấp. Có đến phân nửa các cặp tình nhân chia tay nhau chỉ vì chuyện lên giường trước hay sau hôn nhân. Số còn lại, nửa chia tay sau khi lên giường cùng nhau. Cuối cùng còn lại phần tư, nhưng lại có đến nửa trong số đó chia tay sau khi cùng nhau chặng đường, bởi đường dài luôn bộc lộ được bản chất của con người”.

      Đọc đến đây, tôi chợt nhớ đến Trương Lực.

      Trương Lực ba lần đòi lên giường cùng tôi, nhưng đều bị tôi lấy cớ là dính “đèn đỏ” để từ chối và thế là ta khắp nơi tán tỉnh bạn của người khác.

      Tôi vừa bước qua cửa nhà, nhận được điện của Miumiu. ấy thở hổn hển, do dự mất vài giây, sau đó dường như hạ được quyết tâm hỏi tôi có phải biết chuyện Trương Lực lấy vợ.

      Tôi bảo rằng biết, còn thêm tôi cảm thấy tiếc nuối, bởi vì Hòa Mục từng : Đàn ông mà coi trọng chuyện lên giường hơn bản thân người phụ nữ đáng để .

      Miumiu hét lên: “Cậu cũng đọc Giải mã đàn bà à! Cuốn sách đó thực viết rất hay”.

      Đây là người thứ ba khen ngợi về nó, vậy chắc chắn nó là cuốn sách hay.

      Miumiu lại tiếp, cuốn sách này viết về cậu chuyện từng xảy ra ở , có chàng muốn chuyển giới và thành công. Mười mấy năm sau, ta thay đổi trở lại, rồi kết hôn với người phụ nữ. Vợ ta với giới truyền thông rằng, bởi vì chồng mình từng là phụ nữ, nên biết đứng ở góc độ của người phụ nữ mà nghĩ cho phụ nữ, ấy tin cuộc hôn nhân của họ hạnh phúc.

      Miumiu có chút nghẹn ngào, tôi biết đó là do ấy ngưỡng mộ người phụ nữ kia có chồng từng chuyển giới, hay bởi chàng chuyển giới đó có vợ thấu tình đạt lý.

      Tôi : “Cậu thấy lạ sao, ta làm sao có thể chuyển giới hai lần được”.

      ấy vặn hỏi tôi tại sao thể, còn chất vấn tôi lẽ nào hiểu rằng trọng tâm của câu chuyện là cảm động. Miumiu còn rằng, thứ khiến cho người phụ nữ hoa mắt phải là dung mạo hay tiền tài, mà là người đàn ông có thể ấy như sinh mệnh, “người đàn ông” có thể vì ấy mà chuyển đổi giới tính chẳng khác gì ta trao cả tính mạng của mình cho ấy.

      Tôi : “Vậy cậu thử xem đàn ông chuyển giới thành đàn bà có phải cắt bỏ cái đó rồi lắp thêm tử cung nhân tạo ?”.

      Miumiu do dự lúc rồi : “Tất nhiên rồi”.

      Tôi tiếp: “ thứ cắt rồi làm sao lắp được lại? Nếu thay thế cái giả vào, làm sao có được phản ứng tự nhiên?”. Miumiu bị hỏi khó, ấy rất ít khi rơi vào tình cảnh như vậy.

      Tôi cảm thấy khâm phục chính mình, lại hỏi tiếp: “Tớ hỏi cậu tiếp, bò sữa là con đực hay con cái?”.

      Miumiu trả lời: “Tất nhiên là con cái rồi”.

      Tôi tiếp: “Nếu tất cả đều là con cái, làm sao chúng nhân giống ra được đời sau? Nếu đều là con đực, tại sao lại có sữa?”.

      Miumiu lại ngẩn người thêm lần nữa, sau đó ấy với tôi rằng, ấy đau đầu cần yên tĩnh.

      Tôi cũng thấy Miumiu cần yên tĩnh nên tôi tắt máy, sau đó nhắn tin ngay cho Lê Bằng, bởi vì câu hỏi lúc nãy chỉ làm khó Miumiu, mà làm khó cả chính tôi, dù lúc hỏi tôi tỏ ra rất bác học.

      Lê Bằng trả lời tôi thế này: “Bò sữa là bò cái, còn chuyện duy trì nòi giống được giao cho bò giống, bò giống phải bò sữa, mà là con bò đực chuyên phối giống”.

      người đàn ông cần tốn nhiều công sức có thể giải quyết vấn đề mà hai người phụ nữ nghĩ mãi cũng hiểu, ta làm sao khiến phụ nữ mê mệt được đây?

      Tôi lại hỏi Lê Bằng, người đàn ông phẫu thuật chuyển giới có cần phải cắt bỏ cái đó ?

      trả lời: “Có lẽ cần”.

      Tôi lại hỏi, vậy có thể quay trở về như cũ được ?

      trả lời: “Nếu muốn làm phụ nữ, còn muốn quay trở lại làm đàn ông làm gì?”.

      Tôi đáp: “Vì ta trót người phụ nữ”.

      Lê Bằng im lặng rất lâu, mới vặn hỏi lại tôi: “Tại sao lại hỏi tôi những câu hỏi này?”.

      Tôi trả lời: “Vì là đàn ông”.

      gửi cho tôi mặt cười, còn đùa câu: “ làm tôi chột dạ, tôi tưởng cho rằng tôi thích hợp chuyển giới”.

      Tôi cũng cười. Khi bạn biết gì nữa, nụ cười là ngn ngữ thích hợp nhất.

      Sau buổi tôi hôm đó, tôi phát ra rằng, tồn tại của Hòa Mục là điều thần kỳ. Bởi chỉ cần câu của ta, mà chủ đề chuyện giữa tôi và Lê Bằng chuyển từ trao đổi kinh nghiệm thất bại sang giới tính.

      Ngày tham dự đám cưới của Trương Lực và Lâm Nhược, tôi lại được nghe đến cái tên “Hòa Mục” lần nữa.

      Trương Lực , Hòa Mục cũng đến.

      Trương Lực câu này sau khi ta hỏi tôi vì sao lại đến.

      Tôi khoác tay Lê Bằng: “Đây là bạn trai em, còn đây là quà mừng của chúng em”.

      Trương Lực đón lấy quà tặng và hỏi chúng tôi nhau bao lâu.

      Tôi đáp: “Nửa năm”.

      Sắc mặt Trương Lực rất khó coi, có lẽ đàn ông thích bị cắm sừng như vậy. Thế nên ta ba hoa với tôi rằng, Hòa Mục cũng đến tham dự lễ cưới của ta, vì Lâm Nhược rất hâm mộ người đó.

      Lâm Nhược và tôi luôn thích cùng người đàn ông, đúng lúc tôi bắt đầu thần tượng Hòa Mục hôn lễ của ta lại sắp có được lời chúc phúc của ấy.

      Tôi truy hỏi Trương Lực đến cùng, Hòa Mục là vị nào?

      Trương Lực bắt tay vị khách khác, giơ ngón tay lên làm biểu tượng “suỵt” với tôi, rồi : “Em đừng to thế, thích kín đáo”.

      Tôi chưa kịp hỏi tiếp bị Lê Bằng kéo .

      Chúng tôi cùng nhau ngồi ở bàn số 1.

      Bàn số 1 còn có bảy người khác, theo thứ tự là bố mẹ của Trương Lực, bố mẹ của Lâm Nhược và các cậu, các mợ của họ.

      Tôi phụ trách hàn huyên cùng bố mẹ Trương Lực, còn Lê Bằng ôn lại chuyện cũ với bố mẹ Lâm Nhược.

      Sắc mặt của bậc cha chú rất tệ, nhưng họ lại thể sắp xếp chúng tôi ngồi vào bàn khác.

      Lê Bằng giải thích: “Đó là bởi họ sợ chúng ta khắp nơi nhảm, nên mới xếp ngồi tại đây cho an toàn”.

      Tôi cảm thấy Lê Bằng gì cũng có lý. Bất kể vấn đề gì khó khăn, cũng đều có lời giải đáp. Sau đó, tôi với Lê Bằng rằng tôi tưởng Lâm Nhược mời tất cả bạn trai cũ đến, rồi xếp họ ngồi cùng bàn, vậy vui biết mấy.

      Trước khi dâu xuất , bố Trương Lực mở chai rượu vang, rồi rót cho tôi ly to. Người nhà Trương Lực đều tôi biết uống rượu, họ còn biết chỉ cần uống ngụm là tôi choáng váng, nổi câu lưu loát. Họ định dùng rượu giúp Trương Lực bịt mồm tôi. hiểu hành động này của họ là do sợ hãi hay muốn che giấu xấu hổ.

      Tôi định uống, nhưng Lê Bằng rằng, tôi chỉ cần nhấp ngụm, còn lại để .

      Tôi như được uống liều thuốc trợ tim, uống liền ngụm, chẳng mấy mà tôi bắt đầu choáng váng, nên nhìn mặt mũi dâu bước tới.

      biết bao lâu sau, chỉ biết rằng trong thế giới mờ mờ ào ảo trước mắt, tôi mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng đen trắng đáng sợ bước về phía mình. Bóng màu trắng mặc váy bồng, hở ngực. Bóng màu đen đeo kính, cổ còn thắt dây thừng.

      Họ bước đến càng gần, trong lòng tôi càng thấy sợ hãi, lập tức tóm chặt lấy tay Lê Bằng che lên mặt.

      Lê Bằng cố rút tay ra, tôi bị buộc phải nhìn thấy những cái bóng đáng sợ lần nữa nên òa khóc.

      Tôi lao vào lòng Lê Bằng, chỉ sợ cái bóng trắng lao vào cắn đứt động mạch chủ ở cổ mình.

      Lê Bằng vừa phải trấn an tôi, lại vừa phải tiếp chuyện cùng họ.

      Cuối cùng, Lê Bằng cam đoan bên tai tôi ai có thể làm tổn thương tôi, tôi mới dám lộ mặt ra.

      Nhưng cái bóng trắng đó hề hòa nhã, nó chìa cánh tay về phía tôi, tay còn cầm cốc máu.

      Tôi sợ đến tột cùng, trong lúc lao vào lòng Lê Bằng lần nữa, vứt thứ nắm trong tay về phía bóng trắng.

      Sau đó, cả hội trường ồn ào, lao xao nghe .

      Tối hôm đó mẹ Trương Lực gọi điện trách móc mẹ tôi. Theo những lời bà ta , tôi phá hỏng đám cưới, những hất cả cốc rượu vang vào ngực Lâm Nhược, làm hỏng bộ váy cưới của ta, mà còn khiến cho bố Lâm Nhược tăng xông, phải nhập viện.

      Mẹ tôi nghe thấy vậy liền gọi điện cho tôi, nhưng tôi tắt máy.

      Khi tỉnh lại, việc làm đầu tiên của tôi là vơ lấy điện thoại để xem giờ. Thấy điện thoại tắt, tôi liền tìm sạc pin, nhưng tủ đầu giường có, đó chỉ có chiếc đồng hồ của đàn ông.

      Tôi kịp nghĩ tại sao lại có chiếc đồng hồ của đàn ông ở đây, tay vừa cầm nó lên liền nghe thấy tiếng lật sách phía sau.

      Tôi ngoảnh đầu nhìn lại thấy Lê Bằng.

      Lê Bằng cũng nhìn tôi và hỏi: “ tìm gì?”.

      ~♥~♥~♥~
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Chương 3: Hạnh phúc luôn được hình thành từ đau khổ

      3.1

      ở trong nhà tôi làm gì vậy!” Tôi trợn mắt lên nhìn Lê Bằng, nhưng mắt tôi vẫn còn cay, rất khó để có thể mở ra cách bình thường.

      Sau đó, tôi phát ra , vội vàng : “Sao lại nằm giường của tôi!”.

      Lê Bằng đặt cuốn tạp chí xuống, vỗ vỗ xuống đệm, rồi : “Đây là giường của tôi”.

      “Giường của ?”

      “Đúng thế.”

      mua à?”

      “Đúng vậy.”

      “Vậy tại sao tôi lại ở giường của ?” Tôi hét lên, theo bản năng lướt nhìn thân mình lượt. Ồ, vẫn chưa làm cái chuyện bằng loài cầm thú đó.

      Lê Bằng dường như đoán được suy nghĩ của tôi, tỏ ra rất thản nhiên, : “ uống hơi nhiều trong hôn lễ, tôi lại biết nhà ở đâu, đành phải đưa về nhà tôi, rồi cho mượn giường”.

      “Tôi uống say?”

      “Đúng thế, những uống say, mà còn hất rượu vang khắp người dâu.”

      Tôi hết sức kinh ngạc, nhắc lại: “Tôi hất rượu vang khắp người dâu!”.

      “Đúng thế, còn làm cho bố ấy tức đến mức huyết áp tăng cao, phải nhập viện.”

      Tôi vô cùng kinh ngạc, hét lên: “Cao huyết áp! Nhập viện! Bố ta bị tôi làm cho tức chết?”.

      Lê Bằng ngừng lại khoảng giây, rồi tiếp: “Mới nhập viện thôi, tính đến giờ phút này vẫn chưa chết”.

      Tôi càng căng thẳng hơn, hoa mắt chóng mặt, lẩm bẩm: “Đến giờ này vẫn chưa chết, tức là sắp chết”.

      mong ông ấy tức mà chết à?”

      “Tất nhiên phải. Là tôi sợ chết. Tôi làm cho người ta tức chết chẳng phải phải ngồi tù sao?”

      chớp chớp mắt với tôi, lập tức : “Hình như cần”.

      biết ý muốn cần ngồi tù hay cần làm bố Lâm Nhược phải chết vì tức, tôi chỉ cảm thấy như vừa trút được gánh nặng, nhưng lo lắng khác lại xuất : “Vậy tôi phải bồi thường tổn thất ư?”.

      lại thở dài, : “Tôi đảm bảo với rằng ông ấy chết, có thể yên tâm”.

      Tôi cau mày, đột nhiên thấy lời của Lê Bằng hợp lý: “Sao dám chắc vậy, là bác sĩ à?”.

      nhìn tôi cái, rồi lại cầm cuốn tạp chí lên, tức tối giống như tôi gây chuyện cách vô cớ.

      Tôi vội vàng giật lấy cuốn tạp chí của , để đề phòng hai bên giằng co làm cuốn tạp chí bị văng ra ngoài. Nhưng tôi giật quá mạnh, lại đúng lúc, cuốn tạp chí vẫn phải nhận lấy kết cục bay “viu” đường, rơi trúng quả táo pha lê ở phía tủ đối diện.

      Quả táo rơi xuống đất, vỡ làm đôi.

      Lê Bằng chậm rãi quay đầu nhìn tôi, tiếng nào.

      Tôi dám ngẩng đầu lên, xấu hổ tăng lên gấp bội, tôi : “Hay là tôi đền nhé”.

      Nhưng tôi chợt nghĩ lại, câu này còn có ý nghĩa khác, bèn bổ sung: “Tôi đền quả táo pha lê khác”.

      cần, sau đó lại lôi cuốn tạp chí phía dưới gối, tiếp tục xem, dường như đoán được tôi gây chuyện nữa. Cũng bởi nhân từ bỏ qua mọi chuyện của Lê Bằng khiến tôi càng xấu hổ hơn, thâm hiểm.

      Năm phút sau đó khi đọc tạp chí, tôi đứng ngồi yên, hết sức lo lắng, đồng thời nghĩ ngợi rất mông lung.

      Trong mắt tôi, Lê Bằng là người rất quyến rũ, nhất là dáng vẻ ngồi tựa thành giường xem tạp chí, còn quyến rũ hơn những người phụ nữ nghiên cứu tư vấn thời trang theo mùa. Tôi từng mất ngủ vì những tin nhắn của , cũng từng vì mà mất khoản phí nhắn tin lớn, nhưng tôi chưa hề suy tính điều đó, mà còn cho rằng làm vậy là xứng đáng.

      Tôi biết thích những người phụ nữ điềm đạm, tôi cũng luôn là người phụ nữ điềm đạm, chỉ có điều vừa rồi tôi quá kích động, kích động đến mức làm vỡ mất quả táo pha lê. Đàn ông bao giờ thích phụ nữ đập phá đồ đạc hoặc làm to chuyện, vậy mà tôi làm những chuyện đó, thất sách.

      Tôi phải cứu vãn lại, cứu vãn ngay lập tức.

      Nghĩ đến đây, tôi nhảy xuống giường, trước ánh mắt nghi hoặc của Lê Bằng tôi chỉnh sửa lại quần áo của mình, trở lại làm người phụ nữ điềm đạm, cho dù tôi leo lên giường của .

      định đâu?”

      “Tôi chuẩn bị về nhà.”

      ngước lên, liếc chiếc đồng hồ treo tường: “Bây giờ là hai giờ sáng”.

      Điềm đạm thất bại, tôi ngập ngừng, ngồi lại xuống phía đầu giường, ngoái đầu nhìn : “Vậy tôi có thể ngủ nhờ nhà đêm được ? Tôi ngủ ở phòng khách cũng được”.

      gật đầu, cất cuốn tạp chí xuống dưới gối, ra khỏi giường, mở chiếc tủ phía góc phòng, lấy ra bộ chăn gối, với tôi rằng, ngủ ở phòng khách. Rồi ngoái đầu thẳng, còn tiện tay đóng cửa lại.

      Tôi đứng ngây ra đó, được câu gì. Nhưng tôi vẫn còn sáng suốt, lại bắt đầu nghĩ đến các khả năng. Nếu như định ngủ ở phòng khách và nhường lại giường cho tôi, vậy tại sao ban nãy lại ngồi đây và đọc tạp chí, nếu như cả đêm tôi tỉnh lại, có làm cái chuyện bằng loài cầm thú đó ?

      Tôi lôi cuốn tạp chí dưới gối ra, cau mày.

      Đây đâu phải là tạp chí? Đây là danh mục sản phẩm khuyến mại ngoài thị trường.

      Vốn dĩ nó được đút trong hòm thư nhà tôi, sáng nay tôi tiện tay nhét vào túi xách, định bụng nếu hôn lễ quá nhàm chán lôi ra nghiên cứu những sản phẩm đáng chú ý. Ai ngờ tôi uống say. Hình như tôi lấy nó ra làm quạt đường Lê Bằng đưa tôi về. Mà hình như tôi còn cuộn tròn nó để làm micro hát bài Có chết cũng phải .

      Tôi ra khỏi giường, nhặt cuốn tạp chí dưới đất lên, mở ra xem, lại là cuốn danh mục sản phẩm khuyến mại của siêu thị.

      Tôi ngồi lại giường, tay cầm hai cuốn danh mục, nghĩ thông chuyện, chắc chắn Lê Bằng nhập tâm khi xem thứ này, bởi đàn ông đâu có để ý đến các thông tin khuyến mại, họ chỉ để ý đến phụ nữ và trả tiền cho những thứ giảm giá mà phụ nữ quan tâm.

      Từ đó có thể đoán được, Lê Bằng lưu lại trong phòng ngủ là để ngắm tư thế ngủ của tôi và đấu tranh tư tưởng xem có nên hành động như cầm thú lúc này .

      Sau khi rút ra được kết luận này, tôi bắt đầu băn khoăn, biết nên mặc bộ đồ đỏ này ngủ hay mở tủ mượn Lê Bằng bộ khác.

      Đồ ngủ của đàn ông luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ với phụ nữ.

      tò mò đánh bại lý trí, tôi lại nhảy ra khỏi giường lần nữa, mở tủ, tất cả đều là comple, sơ mi và đồ jeans. Tôi lại mở ngăn kéo phía bên dưới, tầng thứ nhất toàn là các phụ kiện, tầng thứ hai toàn là đồ lót, tầng thứ ba toàn là tất.

      Rốt cuộc mặc gì ngủ?

      Khỏa thân.

      Hai từ này đột nhiên xuất trong đầu tôi. Tôi cảm thấy phấn khích, chưa kịp nghĩ gì nhàng mở cửa phòng ngủ, nhòm qua khe cửa, cũng hiểu có phải bản thân chờ đợi được nhìn thấy cảnh khỏa thân hay . Nhưng tôi chỉ nhìn thấy mặt sau của chiếc ghế sofa, mái tóc đen thấp thoáng, phía trước là chiếc ti-vi chiếu phần 5 bộ phim Hồ sơ công lý.

      Tôi thích xem Hồ sơ công lý, nhất là nữ diễn viên chính Tuyên Huyên, bởi ấy luôn đóng những vai nữ chính rất thông minh, còn nữa, các vai mà ấy diễn thường người đàn ông rất chung tình với bạn cũ, ngốc nghếch.

      Miumiu từng , tôi thích những người phụ nữ như vậy là bởi tôi luôn tự đề cao mình. Phụ nữ càng thông minh, càng biết trân trọng những người đàn ông chung thủy, mà người đàn ông chung thủy với bạn cũ chẳng khác gì chung thủy với heroin.

      Khoảng phút sau Lê Bằng phát ra tôi đứng phía sau , quay đầu lại nhìn hỏi tôi có muốn xem cùng . Đó phải là lời mời khách sáo, có vẻ như rất chắc chắn rằng tôi cùng ngồi xem.

      Quả nhiên, tôi về phía đó, ngồi xuống, cố ý liếc cái từ cổ xuống đến chân , vẫn là bộ quần áo lúc nãy, hề cởi ra.

      Cùng lúc với thất vọng, tôi thở dài cái.

      Phim chiếu đến cảnh nam diễn viên chính u Dương Chấn Hoa trong những nữ diễn viên chính của bộ phim là Thái Thiếu Phân. ấy làm nghề rất đặc biệt, dù ấy muốn cuộc sống lưu lạc nhưng do số phận đưa đẩy nên đành bước chân theo. Đàn ông và đàn bà thế giới này lúc nào cũng v vào số phận, bởi đó là cái cớ tốt nhất trong cuộc sống. Có người vì số phận đưa đẩy mà giết người, có người vì số phận đưa đẩy mà bị giết, có người vì số phận đưa đẩy mà ngoại tình, có người lại vì số phận đưa đẩy mà phải công bố giới tính của mình. Trong bộ phim này, cũng do số phận đưa đẩy nên u Dương Chấn Hoa gián tiếp giết chết chồng của Thái Thiếu Phân, vì vậy muốn bù đắp cho , ngờ phải bù đắp luôn cả tình cảm của mình cho .



      Đây là thể loại phim mà phụ nữ rất thích xem, cảm giác được chính là điểm nhấn.

      Xem đến đây tôi thấy rất bức xúc, thốt lên câu: “Tại sao ta lại bỏ rơi bạn trong sáng trước kia, để con gà(*) vậy?”

      (*) Tiếng lóng, ý chỉ bao.

      Lê Bằng uống nước, nghe tôi vậy bị sặc, ho rất lâu.

      Sau đó : “Sao biết bạn trước kia rất trong sáng?”.

      Tôi nhìn về phía , cách nghiêm túc “Lúc ta lên giường cùng bạn cũ, ấy rất ngượng ngùng, có lẽ đó là lần đầu tiên của ấy. ta bỏ rơi người con dâng hiến cho ta lần đầu tiên, để chạy theo nàng biết trao cho cái lần thứ mấy của mình, như thế chẳng phải rất lạ sao?”.

      Lê Bằng phản bác lại cách tôi phân tích mối quan hệ biện chứng giữa trong sáng và gà, chỉ rất nghiêm túc với tôi rằng: “Tình cảm thể dùng số lần để đo đếm”.

      Tôi cho rằng về chính mình và Lâm Nhược, hoặc gợi ý với tôi rằng và u Dương Chấn Hoa hào phóng như nhau, sẵn sàng chia sẻ.

      lúc sau, tôi lại : “Vậy con gà ?”.

      Lê Bằng lại sặc nước lần nữa, đặt cốc nước ra xa, dường như định uống nữa.

      Sau đó, lại nghiêm túc nhìn tôi: “Lần sau trước khi cất lời, có thể báo cho tôi trước được ?”.

      “Cất lời báo trước thế nào được cơ chứ? vẫn chưa trả lời tôi.”

      “Chuyện chưa xảy ra, ai trước được.”

      Tôi rất hài lòng, tại sao lại phủ nhận, sao lại chịu chia sẻ như vậy?

      Tôi tiếp: “Chẳng lẽ cũng có thể nàng gà mái?”.

      lừ mắt nhìn tôi.

      Bộ phim vẫn tiếp tục, đến đoạn u Dương Chấn Hoa cầu hôn Thái Thiếu Phân.

      Tôi thở dài, đút hai tay vào túi áo, vừa thưởng thức khoảnh khắc chàng trai trao chiếc nhẫn cưới cho , vừa tưởng tượng đến khi nào mình mới có được chiếc nhẫn?

      nghĩ về điều đó, tay phải tôi sờ thấy vật gì đó.

      Lôi ra nhìn, là chiếc nhẫn kim cương.

      Tôi kinh ngạc, chớp chớp mắt, tha thiết khẩn cầu ông trời đừng làm tôi tỉnh giấc.

      Lê Bằng cũng ngạc nhiên, nhìn chiếc nhẫn tay tôi, dám tin.

      Tôi hỏi: “Tôi mơ sao?”.

      đáp: “ hề, chiếc nhẫn mà cầm đúng là kim cương đấy”.

      Tôi rất mừng rỡ, khoe khoang rằng: “Chẳng lẽ tôi là Doraemon! Ha ha, tôi đùa đấy”.

      Doraemon là chàng rô bốt xanh béo nổi tiếng nhất trong lịch sử phim hoạt hình của Nhật, bạn muốn gì chỉ cần với chàng đó, ta chỉ cần sờ vào cái túi trắng trước bụng là có thể giúp bạn toại nguyện, nhưng những điều ước được thực phải lúc nào cũng là cái kết hạnh phúc.

      Lê Bằng cất lời phá tan phép màu của chàng rô bốt xanh béo: “Chiếc nhẫn đó là của Lâm Nhược”.

      đến quá đường đột, tôi liếc nhìn , : “ thể thế được, tại sao ta lại tặng tôi nhẫn?”.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.2

      suy nghĩ thoáng lên trong đầu, chẳng lẽ Lê Bằng đánh cắp nhẫn của Lâm Nhược rồi thả vào túi tôi?

      Vậy là Lê Bằng muốn giá họa cho tôi, hay định trả thù Lâm Nhược?

      Việc này khác nào tặng cho Lâm Nhược cái tát trước mặt mọi người.

      Lê Bằng giải thích: “Chiếc nhẫn đó có lẽ là của Lâm Nhược. Hôm nay, lúc gây chuyện tại lễ cưới, nhẫn của ấy bị rơi ra. Lúc tôi đưa khỏi đó, tất cả khách khứa đều sàn tìm giúp ấy”.

      Nghe thấy câu này, tôi biết phải phản ứng thế nào nữa, nhưng tôi biết rằng, chắc chắn Lâm Nhược rất hận tôi.

      với ta chứ? Thực tôi biết tại sao chiếc nhẫn lại nằm trong túi áo tôi.”

      “Có lẽ là do lúc say, ngồi xuống đất và nhặt được nó.”

      Tiếp đó, cau mày, bán tín bán nghi : “ say à?”.

      để tôi say khướt, ngã lăn ra đất? Tại sao kéo tôi đứng lên!”

      Tôi hỏi đằng, Lê Bằng trả lời nẻo: “Tìm cơ hội nào đó, trả lại chiếc nhẫn cho Lâm Nhược ”.

      Tôi biết, dâu có cảm tưởng như thế nào khi được bạn cũ của chú rể tận tay đeo nhẫn cưới cho, tôi chỉ biết nhìn chiếc ti-vi rồi lại nhìn Lê Bằng và : “Vậy hãy đeo thử cho tôi trước , giống như cảnh diễn vừa rồi trong phim ấy”.

      Lê Bằng hỏi tại sao?

      Tại sao ư?

      chiếc nhẫn cưới thông thường chỉ dành để chú rể đeo vào tay dâu. Nhưng Lâm Nhược làm mất nó, và tôi nhặt được, thế nên tôi muốn bạn trai cũ của ta đeo nó cho người bạn cũ của chồng ta cũng chính là tôi đây, để nó có lịch trình đặc biệt.

      Tất nhiên, Lê Bằng chấp nhận lý do này.

      Thế nên tôi giải thích: “Tôi chỉ muốn thử cảm giác được đeo nhẫn, xem nó có cảm động như trong phim ?”.

      Tôi chìa cánh tay đưa chiếc nhẫn ra trước mặt Lê Bằng, nhúc nhích, mà nhìn thẳng vào tôi, tôi lại đưa tay về phía trước, vẫn ngồi im, tiếp tục nhìn thẳng vào tôi, tôi vẫn tiến đến gần, đưa sát đến mi mắt , lùi lại theo bản năng, tôi cũng nghiêng người theo.

      Vì quá chú ý đến chuyện này, nên tôi để ý đến tư thế của mình rất chênh vênh, tôi muốn nghiêng chân phải để tựa về bên phải, nhưng vẫn mất thăng bằng, ngã vào Lê Bằng trong tư thế rướn người.

      Lê Bằng hoảng hốt giơ tay đỡ tôi, tôi cũng hoảng hốt lấy lại thăng bằng, cùng lúc chúng tôi há mồm kinh ngạc.

      nắm bờ vai tôi, giúp tôi đứng vững.

      Còn tôi đưa thẳng chiếc nhẫn vào miệng , rồi trơ mắt nhìn nuốt mất. những nhìn thấy tư thế ngủ của tôi, mà còn nuốt mất chiếc nhẫn làm của riêng!

      Lê Bằng nhìn tôi chằm chằm, duy trì tư thế ở phía dưới, tôi ở phía lúc lâu.

      Tôi cũng nhìn thẳng vào , tôi đợi nhả chiếc nhẫn ra, nhưng đừng có nhả vào mặt tôi.

      Sau đó, chúng tôi cùng di chuyển, tôi lăn xuống khỏi người , quỳ thảm phía trước sofa, nhìn đứng dậy, khom lưng, cúi đầu, há mồm, móc họng.

      Tôi nghĩ, nguy rồi nguy rồi, chiếc nhẫn thuộc về !

      Tôi hét lên: “Lê Bằng, mau nhả ra, nhả ra!”. Tiếp đó, dùng hết sức mình liên tục vỗ vào lưng .

      Lê Bằng càng sặc sụa hơn, hất tay tôi ra, mặt đỏ tía tai nhìn thẳng vào tôi.

      nhả ra được nữa rồi.”

      “Vậy hãy mau trồng cây chuối !”

      “Tôi biết trồng cây chuối.”

      “Vậy lộn vòng .”

      gì nữa, đứng dậy thẳng vào bếp. Tôi nối gót theo sau, nhìn thấy lấy quả chuối, bình sữa và túi bánh mì gối.

      Rồi quay đầu lại với tôi rằng vẫn còn cách khác.

      Sau đó, Lê Bằng cầm những món đồ ăn này vào toilet, đóng sầm cửa ngay trước mắt tôi.

      Tôi bị nhốt bên ngoài, tâm trạng càng thêm phức tạp. Tôi biết định dùng phương pháp bài tiết để đẩy chiếc nhẫn ra ngoài, hay định mình thưởng thức những món ngon đó. Tôi có chút bực dọc và thất vọng, quay về phòng khách tiếp tục xem ti-vi. Bộ phim chiếu đến đoạn Thái Thiếu Phân thú nhận với u Dương Chấn Hoa rằng ấy người đàn ông khác, chính là nhân vật cảnh sát mà Ngô Khởi Hoa đóng.

      u Dương Chấn Hoa và tôi đều cùng bực dọc và thất vọng, chúc phúc cho họ, đồng thời lấy lại chiếc nhẫn đen đủi kia.

      Thời gian trôi qua khá lâu nhưng Lê Bằng vẫn chưa ra. Thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng xối nước, sau đó gian lại tiếp tục rơi vào yên lặng... Vài lần như vậy tôi càng bực dọc, càng thất vọng hơn, nhìn phòng khách trống rỗng, chẳng buồn ngủ chút nào. Cho đến khi ti-vi lên màn hình xanh, tôi mới biết rằng bộ phim Hồ sơ công lý vừa được phát bằng VCD.

      Tôi tìm được đĩa phim Khu rừng Trùng Khánh trong ngăn tủ dưới kệ ti-vi, đó là bộ phim có Vương Phi và Lương Triều Vỹ đóng.

      Lương Triều Vỹ đóng vai viên cảnh sát, còn Vương Phi là nhân viên của quán ăn nhanh. Hằng ngày ta đều đến quán ăn nhanh này để ăn cho no bụng, còn ấy luôn tranh thủ những hôm ta trực để lẻn vào nhà dọn dẹp giúp. ấy thay tất cả những thứ mà bạn cũ của ta để lại như ga giường, con rối, đồ hộp, xà phòng. Lương Triều Vỹ cũng đâu có ngốc, ta nhanh chóng phát ra ngay bánh xà phòng to hơn, con rối thay đổi hình dạng, đồ hộp có vị khác, ga giường càng dùng càng thấy sạch. ta thường rất hài hước với chúng như vậy, cho đến ngày ta bắt gặp Vương Phi làm những công việc đó trong nhà mình.

      Xem đến đây, tôi bật ngọn đèn tuýp trong phòng khách lên, dùng ánh mắt hoàn toàn khác để ngắm nhìn lượt những thứ này.

      Tôi chạy vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào hai mảnh táo vỡ nền nhà, nghĩ đến bộ phim Thế kỷ đương.

      Tôi còn nhớ, trong bộ phim này cũng có quả táo thủy tinh như vậy, là của hãng Swarovski. Nó là kết tinh cho kết quả của tình viên mãn, là sứ giả của tình . Hơn nữa, quả táo này chắc chắn do Lâm Nhược mua, bởi đàn ông bao giờ để ý đến tiểu tiết, họ cũng đâu có hiểu và thích “thế kỷ đương”, chỉ có phụ nữ mới tin vào tất cả những truyền thuyết về những lời thề nguyền trong tình .

      Tôi nhặt nửa quả táo lên, giơ cao, buông tay, rồi nhìn nó rơi cách tự do, lại vỡ thành hai mảnh sàn nhà. Mấy lần như vậy nó thể hàn gắn được nữa, còn đủ tư cách để làm sứ giả, cũng giống như chiếc nhẫn kia, nó mất tư cách để gửi gắm tình .

      Tôi tìm thấy chổi và xẻng hót rác trong bếp, dọn sạch những mảnh vỡ từ quả táo, lột bỏ hết ga giường và vỏ gối, rồi đến rèm cửa và vỏ bọc sofa, tiếp đó là khăn trải bàn, gối tựa, đệm ghế. Tôi đóng gói chúng lại, để ra ngoài cửa nhà. Sau đó, dùng khăn lau sạch ượt tất cả đồ gia dụng trong nhà, rửa sạch bát đũa trong bồn rửa bát, lau sạch tất cả những khu vực nền nhà kê đồ đạc.

      Vất vả cả đêm, tôi ngồi tựa ghế sofa mơ màng ngủ, cho đến khi trời sáng, tôi lại nghe thấy tiếng giật nước lần nữa trong nhà tắm, “ào ào” tiếng nước chảy rất lâu.

      Cửa nhà vệ sinh được mở ra, Lê Bằng mặt mũi trắng bệch bấu vào khung cửa, nhìn tôi cách yếu ớt.

      Tôi chạy ngay đến, thấy giơ cao cánh lay phải, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chiếc nhẫn, ướt sũng, nhưng rất sạch .

      Tôi lùi lại bước : “Cái này chui ra từ chỗ đó của à?”.

      gật đầu.

      “Vậy cứ giữ lấy, tặng đấy.”

      nhìn tôi, lại cau mày, nhưng cũng kiên quyết phải đưa được nhẫn cho tôi, mà thẳng vào phòng ngủ, lấy chiếc hộp giấy trong tủ đầu giường, đặt chiếc nhẫn vào đó, rồi đưa cho tôi.

      Tôi muốn câu gì đó, bắt gặp Lê Bằng rất hoảng hốt nhìn vào giường.

      hỏi tôi cách nghi hoặc: “Ga trải giường và vỏ gối đâu rồi?”.

      Tôi trả lời: “Ở bên ngoài”.

      Ánh mắt hướng lên nhìn cửa sổ trống , lại hỏi tiếp: “Rèm cửa đâu?”.

      Tôi trả lời: “Cũng ở bên ngoài”.

      nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc, bước ra phòng khách lại hỏi: “Thế còn vỏ bọc sofa?”.

      Tôi trả lời: “Tất cả đều ở bên ngoài! Thậm chí còn có cả khăn trải bàn, đệm ghế, gối ôm, tôi định giúp làm cuộc cách mạng dọn dẹp”.

      hít sâu đến ba lần mới mở miệng với tôi: “Tùy , tôi phải ngủ đây”.

      Tôi : “ ngủ trong phòng ngủ , tôi buồn ngủ”.

      gật đầu cách mệt mỏi, vào trong, đóng sập cửa.

      Hôm đó, Lê Bằng dậy rất muộn. Sau khi tôi quẳng những thứ đó xuống cạnh thùng rác dưới nhà, còn mua về suất ăn nhanh, vẫn chưa ngủ dậy. Tôi gõ cửa, cũng trả lời. Tôi xoay tay cầm, mở cửa, thấy ngủ rất say, bèn lại gần đẩy . vẫn mặc kệ, tôi lại tiếp tục đẩy, vẫn ngủ, tôi giơ chân lên đá, vẫn diễn cảnh ngủ say như chết, hơn nữa còn diễn rất đạt.

      Tôi bắt đầu ý thức được rằng, có gì đó ổn, đưa tay sờ vào trán , nóng quá.

      Tôi lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu, kể sơ qua cho nhân viên cứu thương biết về những gì trải qua rồi cùng lên xe cấp cứu, tới bệnh viện.

      Bác sĩ rằng, Lê Bằng bị viêm đường ruột dẫn đến sốt cao. Chỉ cần truyền nước, nằm viện mấy hôm là khỏi.

      Tôi thở phào nhõm, nhưng tôi vẫn cầu bác sĩ chụp X-Quang cho , xem bên trong có bị chiếc nhẫn làm tổn thương .

      Tranh thủ hai ngày Lê Bằng nằm viện, tôi về nhà chuyến, trả lời những câu thẩm vấn của mẹ, cũng tranh thủ gặp Miumiu để chia sẻ với ấy câu chuyện kỳ lạ mà tôi vừa trải qua. Cả mẹ và Miumiu đều rất kinh ngạc và cho rằng, tôi là nữ hùng.

      Cuối cùng, tôi cũng gặp Trương Lực, quên mang theo chiếc hộp giấy đó.

      Khi gặp tôi, Trương Lực sa sầm nét mặt, nhưng giây phút nhận lại hộp nhẫn rồi mở ra xem, mừng vui ra mặt, nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác.

      Trương Lực : “Nhược Nhược, trước nay cứ nghĩ em là tiền bạc như sinh mệnh, đúng là tưởng nhầm rồi”.

      Tôi : “Giờ biết tôi là người có nhặt được vàng cũng màng tới rồi chứ, tôi tha thứ cho lỗi lầm của ”.

      Trương Lực cầm chiếc nhẫn lên, mân mê nó dưới ánh nắng, cảm động đến mức tiến sát vào hôn lên chiếc nhẫn, sau đó nâng niu nó tay, vô cùng xúc động.

      Tôi ngắm nhìn từng cử chỉ của Trương Lực cách đầy thiện ý, lần đầu tiên cảm ơn ta vì đưa ra quyết định chia tay với tôi và cũng là lần đầu tiên tôi còn thấy hận Lâm Nhược nữa. Tôi càng tiết lộ chuyện chiếc nhẫn chuyến chu du trong dạ dày và đường ruột của người đàn ông.

      Tôi ở nhà Lê Bằng bốn ngày để chăm sóc được tốt hơn.

      Lê Bằng rất vừa ý trước ân cần của tôi, bởi đưa ra bất kỳ ám chỉ nào nhằm cầu tôi khỏi, thậm chí còn khen tôi nấu cháo ngon. Khi người đàn ông ngầm cho phép người phụ nữ được ở trong nhà mình, mà người phụ nữ đó cũng ở lại cách tự nguyện, điều đó có nghĩa là họ ngầm cho phép rất nhiều chuyện có thể diễn ra sau đó.

      Trong bốn ngày này, tôi và Lê Bằng hề có tiếp xúc về xác thịt, chỉ tìm hiểu rất nhiều điều về nhau qua những câu , trong đó có câu chuyện về số điện thoại.

      Tôi : “Em lại định đổi số điện thoại”.

      hỏi tôi tại sao.

      Tôi đáp: “Em thích dùng số mà vợ của bạn trai cũ từng dùng”.

      gì.

      Tôi lại : “Em cũng giúp đổi số khác luôn nhé”.

      lại hỏi tại sao.

      Tôi : “Em nghĩ, cũng giống như em, cũng muốn dùng tiếp số mà bạn trước kia đăng ký giúp ”.

      vẫn tiếp tục im lặng.

      Tôi tiếp: “Tại sao lại dùng hai số điện thoại?”.

      trả lời: “ số là để dùng cho công việc, còn số kia là số cá nhân”.

      Tôi : “Đúng vậy, rất nhiều đàn ông đều như vậy, nhốt người phụ nữ trong bếp, còn giường lại có khác”.

      Lê Bằng liếc tôi cái, nhưng cũng ngăn cản tôi, tôi tiếp túc : “Trương Lực cũng có hai số điện thoại, số để dùng liên lạc với đàn ông, số để liên lạc với các chị em phụ nữ”.

      : “ ta phải là người đàn ông tốt”.

      Câu vừa rồi của Lê Bằng khiến tôi cảm động, nhìn thấu bản chất của Trương Lực và cũng thấu hiểu tôi, hơn nữa điều này càng bộc lộ hơn về chính con người .

      “Đúng vậy, trước kia em từng hỏi ta, em có phải là mối tình đầu của ta . Tất nhiên em biết phải, nhưng em vẫn muốn nghe câu trả lời của ta. Kết quả ta rằng phải, còn cho biết thêm mối tình đầu là ai chính ta cũng quên mất. Phụ nữ bọn em chắc chắn nhớ mãi mối tình đầu của mình, nhưng tại sao đàn ông có thể quên nhanh vậy được?”

      phải gã đàn ông nào cũng như vậy.”

      “Thế còn , có nhớ mối tình đầu của mình là ai ?”

      “Nhớ chứ.”

      “Kể em nghe .”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      3.3

      Quả nhiên Lê Bằng kể, thậm chí còn kể hết sức sinh động, tôi ngồi nghe mà như muốn khóc.

      kể thuở còn học rất thích dáng người dong dỏng cao, ấy những học giỏi, mà còn xinh đẹp, váy đồng phục lúc nào cũng ngay ngắn, mái tóc vừa đen vừa dài, ấy còn biết thổi sáo. Tất cả đám con trai đều mê mệt ấy. Lê Bằng cho rằng, bao giờ được ấy để mắt tới, nhưng ngờ ấy mới là người chủ động đặt quan hệ đương. Tất cả mọi người đều rằng họ hợp nhau, nhưng Lê Bằng chưa bao giờ để ý đến điều đó, luôn nghĩ ấy là nữ nhân vật chính trong truyện tranh mà mình thích nhất, tưởng tượng ra họ kết hôn, sinh con đẻ cái. Cho đến ngày được nghỉ trước giờ tan lớp, nhìn thấy đó bước ra từ phòng của chàng hàng xóm...

      Tôi xen vào: “ nghĩ chàng hàng xóm đó nhanh chân hơn rồi hay sao?”.

      “Đúng vậy, ta thẳng thắn thừa nhận, ta tiếp cận tôi chỉ mong có cơ hội gặp gỡ chàng kia nhiều hơn.”

      “Ồ, thích truyện tranh nào nhất?”

      “Doraemon.”

      có cùng sở thích với tôi, nhưng tôi vẫn tiếp: “Nhưng thế giới này làm gì có Doraemon , nếu có, tôi hy vọng người đó đưa tôi quay trở lại quá khứ”.

      hỏi tôi, quay trở lại quá khứ, tôi trở về giai đoạn nào.

      “Em quay về làm quen Lâm Nhược trước khi gặp ấy.”

      hỏi tôi tại sao.

      “Như vậy em có thể giới thiệu Trương Lực cho ta, chỉ cần họ ở bên nhau, chúng ta đều bị tổn thương.”

      Lê Bằng cười, nụ cười khiến trái tim tôi càng ấm áp hơn.

      Sau khi Lê Bằng khỏe lại, chúng tôi cùng nhau mua sắm, mua ga trải giường, vỏ gối, vỏ bọc sofa, gối ôm, khăn trải bàn, tựa gối. luôn rằng, tôi có gu thẩm mỹ, tôi cũng khen rất hòa đồng, hỏi tôi tại sao, tôi rằng những thứ chọn mua đều theo ý thích của tôi, nhưng lại là người trả tiền. Việc đàn ông tình nguyện trả tiền cho sở thích của người phụ nữ đó cũng được coi là sở thích.

      Ngày thứ hai, chúng tôi cùng nhau thay thế mọi đồ đùng nhà bếp, thậm chí là cả thảm chùi chân.

      Ngày thứ ba, là bàn chải, kem đánh răng, ăn mặt, khăn tắm.

      Ngày thứ tư, là rèm cửa.

      Ngày thứ năm, chúng tôi thay mới tất cả những thứ đồ chưa phải dùng đến nhưng vừa nhìn đập ngay vào mắt.

      Sau khi tất cả được bố trí xong xuôi, tôi mới có thời gian rảnh để suy nghĩ điều: Phải chăng Lê Bằng cũng có chút gì đó thích tôi?

      Tại sao người đàn ông lại phải mua sắm cùng người phụ nữ và trả tiền cho tất cả sở thích của ấy? Tại sao ta lại chịu thay đổi toàn bộ nội thất trong nhà theo sở thích của ấy?

      Tôi suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ có thể rút ra đáp án, tuy nhiên tôi vẫn cần phải chứng thực, chứng thực mức độ của việc thích.

      Nhân lúc chúng tôi cùng ngồi xem ti-vi, tôi hỏi điều mình băn khoăn.

      Lê Bằng thoáng kinh ngạc, nhưng lại cho đó là chuyện đương nhiên, : “Tất nhiên là bởi vì thích em”.

      thẳng thắn, lại tự nhiên, cho tôi có thời gian chuẩn bị tư tưởng.

      Tôi lắp bắp : “Vậy tại sao với em, bắt em phải hỏi rồi mới ”.

      trách móc: “Lẽ ra định , nhưng bị em cướp lời”.

      Tôi lại hỏi tiếp: “Thế tại sao lại thích em? Em đem lại rất nhiều phiền phức cho ”.

      , biết cách xử lý mọi phiền phức nên để ý đến điều đó.

      “Nhưng thích người chắc chắn phải có nguyên nhân?”

      nghĩ ngợi rất lâu, khiến tôi rất sốt ruột.

      Lý do để thích người mà phải nghĩ nát óc vậy sao?

      Cuối cùng Lê Bằng : “Chẳng có nguyên nhân gì cả, thích là thích, thế thôi”.

      Tôi vẫn truy hỏi tiếp: “Vậy cũng sớm biết em thích đúng ?”.

      gật đầu, khiến tôi ngại ngùng.

      Tôi im lặng rất lâu, cuộn mình ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm tựa lên đầu gối.

      Lê Bằng tiến lại gần, tay quàng lên vai tôi, tay vén tóc tôi lên, nhìn tôi.

      Tôi cũng ngước mắt nhìn : “Chúng ta phải làm thế nào đây?”.

      cười: “Còn làm gì được nữa. Làm bạn nhé”.

      Lại lần nữa tôi nhào vào lòng , còn tặng cho đôi môi thứ, nụ hôn của tôi.

      Bố tôi phải vào đồn cảnh sát.

      Khi tôi nhận được điện thoại của bố cũng là lúc tôi và chàng bạn trai vừa được chính thức công nhận vài ngày khởi động để lâm trận, trang phục cởi được nửa, cần phải , cú điện thoại đó đến đúng lúc cỡ nào.

      Chúng tôi nhanh chóng đến đồn cảnh sát, bố tôi mặt mũi bầm tím đứng bên ngoài cổng đồn cảnh sát.

      Tôi trừng mắt nhìn cảnh sát đứng cạnh bên, : “Các đánh người à?”.

      chàng cảnh sát giải thích: “Là ta đánh. Nếu chúng tôi can thiệp kịp thời, đồng chí này còn bị thương nặng hơn”.

      Tôi đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của cảnh sát, nhìn về phía hung thủ: “Là đánh sao?”.

      Vừa dứt lời, tôi liền ý thức ngay được vấn đề, chàng hung thủ kia chẳng những bị thương nặng hơn bố tôi mà còn có vẻ rất quen. Hình như là chàng tết tóc đuôi sam tôi gặp dưới khu nhà mẹ tôi ở.

      Tôi : “Này đồng chí, nhìn xem bố tôi bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể ra tay?”.

      Sau đó tôi quay lưng lại, vừa kéo tay áo Lê Bằng giơ lên, vừa : “Nếu muốn đánh, cũng phải đánh nhau với người ngang chứ ai lại đánh nhau với người già, có thắng cũng chẳng vẻ vang”.

      chàng tết tóc đó đẩy đẩy tờ giấy ăn nhét ở mũi, : “Tôi có phải là người đánh trước đâu”.

      “Chẳng lẽ là ông ấy?”

      Bố tôi đứng ra giữa hai chúng tôi, : “Cả bố và cậu ta cùng ra tay lúc”.

      Tôi kinh ngạc, nhìn bố khoác tay lên vai chàng tết tóc đuôi sam, nghe ông tiếp: “Chúng ta đánh quen nhau”.

      “Vậy bố gọi con đến làm gì?”

      Bố tôi , cốp sau xe ông có thùng hải sản và thùng cá biển, ông bảo tôi mang về cho mẹ.

      “Bố định mang cho ả đàn bà ấy có.”

      Bố tôi vẫn khăng khăng là mua cho mẹ con tôi. Ông ấy bao giờ nhớ được rằng, mẹ tôi ăn cá.

      Bố tôi là Vi Nguyên, năm nay năm mươi hai tuổi, ly thân với mẹ tôi và chuẩn bị ly hôn. Nguyên nhân dẫn đến việc ly thân xuất phát từ người phụ nữ, kẻ thứ ba mà tôi và mẹ chưa bao giờ gặp mặt, kẻ thứ ba đó chỉ hơn tôi có hai tuổi.

      Bố tôi , chàng tết tóc đuôi sam đánh ông và cũng bị ông đánh tên là Trâu Chi Minh, hai mươi sáu tuổi.

      Chuyện là thế này, buổi tối của ba hôm trước, bố tôi uống say, lái chiếc xe Buick đánh võng đường vành đai ba, may va quệt với chiếc Passat, chiếc Passat này chịu kém miếng, đạp chân ga vọt lên, chẳng mấy mà lại dẫn trước. Bố tôi bực tức đuổi theo, với ý định đua cùng đối phương. Đối thủ cũng có ý đó, nhất định muốn thử tài cao thấp cùng bố tôi, kẻ vượt lên, người tụt xuống, cả hai đua tốc độ đến nửa tiếng đồng hồ, kết thúc phân thắng bại.

      Hôm nay, bố tôi hề uống rượu, ông mua hải sản và cá định bụng mang đến cho mẹ, xe vừa lên đường vành đai ba lâu chiếc xe Passat phóng vọt lên từ phía sau, liếc ông cái rồi phóng về phía trước. Bố tôi nhận ra ngay đối thủ tối hôm trước, chẳng lời nào ông liền tăng tốc vượt lên, định lấy lại vị trí dẫn đầu.

      Hai người lần nữa lại so kè cùng nhau, ai chịu thua kém ai. Lạ điều là, họ chạy tới tận đoạn đường vành đai ba rất thông thoáng, nhưng thấy bất kỳ chiếc xe nào cản đường, tuy nhiên hai người khề để ý đến điều này, họ chạy mạch mãi đến khi nhìn thấy biển báo giới nghiêm, mới dừng xe, bước xuống, vừa thấy mặt nhau liền vung nắm đấm, lao vào nhau đánh đấm túi bụi.

      Đánh được lúc, họ bị lực lượng cảnh sát ập tới can ngăn.

      Cảnh sát nghi ngờ họ là dân xã hội đen muốn thanh toán nhau, bởi vì, thứ nhất họ hề cãi vã mà lao vào đánh nhau luôn; thứ hai đoạn đường vành đai ba này giới nghiêm, họ lại dám chạy quá tốc độ, vượt qua biển giới nghiêm đến đây chỉ để đánh nhau, rất giống với tác phong của xã hội đen.

      Sau vài tiếng đồng hồ điều tra, cảnh sát mới biết đây chỉ là hiểu lầm, cảnh sát bắt họ nghe giáo huấn. Bố tôi rằng, ông quen đồn phó của đồn cảnh sát này, thế nên họ mới nhanh chóng được thả ra.

      Tôi cau mày nhìn ông, chỉ mỗi câu: “Bố mất mặt”.

      Bố tôi rất xấu hổ, vẻ mặt lúng túng, sau đó nhìn về phía Lê Bằng, chỉ rồi lại chỉ sang tôi, : “ chàng này là... bạn trai con à?”.

      Tôi để ý đến câu đó, mà quay sang nhìn Trâu Chi Minh, : “Sau này nên chú ý chút, phải biết nhường nhịn người già chứ”.

      Trâu Chi Minh vừa xin lỗi, vừa đưa danh thiếp cho tôi, tôi vừa nhìn kinh ngạc, lập tức tiến đến bắt tay , : “Hóa ra là thầy Hòa! Mẹ tôi rất thích , cuốn sách nào của bà ấy cũng đều đọc hết. Còn nữa, người mà tôi sùng bái nhất cũng họ Hòa...”

      Trâu Chi Minh đúng là Hòa Mục, tuy rằng hành vi của chẳng “hòa mục”(*) chút nào.

      (*) Hòa mục: Hòa thuận, hòa nhã.

      Lê Bằng đứng cạnh tôi vờ hắng giọng hai tiếng, tôi nhìn , rồi lại nhìn sang bố tôi, rút tay lại và với Trâu Chi Minh: “Thầy Hòa, có thể ký tặng vào sách của tôi , tôi xin cho mẹ mình, cho dù bà ấy biết đánh bố tôi, chắc chắn cũng truy cứu trách nhiệm...”

      Bố tôi cũng vờ ho tiếng, trừng mắt nhìn tôi.

      Tôi để ý đến ông, tiếp tục : “Tôi còn nhớ sách của từng viết đàn ông thường rất dễ kích động, nếu dùng miệng mà giải quyết được vấn đề, chắc chắn dùng đến tiền để giải quyết, dùng tiền cũng giải quyết được dùng đến nắm đấm. Trước kia tôi tin, nhưng giờ đây tôi đồng ý với quan điểm của ”.

      Mãi cho đến khi ra về, tôi thêm câu nào với bố. Biết vết thương mặt ông sao, tôi lại khôi phục lại thái độ trước kia: Coi như ông ấy chết.

      Lê Bằng chuyển hai thùng hải sản và cá biển lên taxi, rồi khách sáo chào hỏi bố tôi vài câu.

      Tôi ngồi ghế trước nghe họ chuyện, lặng lẽ gọi điện về cho mẹ, với mẹ rằng Hòa Mục là thanh niên tài ba.

      “Điều đó là chắc chắn, mẹ chưa nhìn nhầm ai bao giờ.”

      “Vậy tại sao mẹ lại nhìn nhầm ba con?”

      Mẹ tôi , bố tôi thể coi là con người, còn dặn tôi sau này nhất định phải tìm con người để kết hôn.

      Tôi tiếp, bởi cái người được coi là con người ấy cống hiến cho tôi hai mươi ba nhiễm sắc thể.

      ~♥~♥~♥~
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :