1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

VỢ À, QUÂN HÔN NHƯ SƠN - Sơ Ảnh Thanh (c38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 037 : Con của bà

      “Được rồi, đừng lo lắng, có việc gì!” Trần An người phụ nữ hoang mang lo sợ, ôm lấy nhanh chóng lên xe.

      Trong hành lang bệnh viện, Tô Vân Tường cũng lo lắng vạn phần, qua lại. Xoay người lại nhìn thấy bóng dáng của xinh xắn vội vội vàng vàng chạy tới, ánh mắt vui mừng, sải bước tới đón, “Tần Tần …”

      Nhưng là, kia vui mừng nơi đáy mắt chưa kịp biểu đạt dư quang khóe mắt thấy bóng dáng theo sau, đột nhiên biến sắc.

      Tầm mắt Trần An cùng Tô Vân Tường đối diện với nhau, hai người đều sắc bén như chim ưng, lẫn nhau tin phục.

      “Tô Vân Tường, bà tôi như thế nào rồi?” Toàn bộ tâm tư của Tần Vi Lan đều đặt người bà, có chú ý tới đàn ông lúc này bắn luồng tia điện với nhau, lôi kéo Tô Vân Tường, trong ánh mắt tất cả đều là lo lắng.

      Tô Vân Tường thu hồi tầm mắt, nhìn lên trước mặt , sắc mặt trong khoảnh khắc hòa hoãn xuống, “Tần Tần, em yên tâm, tôi đưa tới kịp thời, bác sĩ cũng có vấn đề .”

      Tần Vi Lan nhìn thần sắc giữa lông mày , tâm trạng bất ổn hiểu sao yên ổn hơn chút. biết vì sao, nhìn thấy , cảm thấy an tâm. “… …vậy giải phẫu kia còn bao lâu nữa kết thúc?” như cũ chau mày lại, dán mắt vào cửa phòng cấp cứu, giọng lại bình tĩnh ít.

      biết, bất quá chắc cũng nhanh thôi, trước ngồi xuống nghỉ ngơi chút.” Tô Vân Tường cũng liếc mắt nhìn phòng cấp cứu, thấy vẫn còn ở thở dốc, an ủi.

      Trần An lúc này cũng tiến lên, vỗ vỗ vai Tần Vi Lan, “Vi Lan, cần quá lo lắng, bây giờ y học phát triển, có vấn đề . Chính là giờ nên nghỉ ngơi chút , đợi lát nữa mới có tinh lực chăm sóc bà.”

      Tần Vi Lan ngốc trệ ngẩn ánh mắt ra nhìn chút Trần An, lúc này mới gật đầu cái, chầm chậm ngồi xuống .

      Tô Vân Tường thấy nghe theo lời tên mặt trắng này như vậy, nhất thời trong lòng lại buồn phiền khó chịu. ra có ở đây hai tháng, tên mặt trắng này đều là cả ngày vây bên cạnh người phụ nữ của ?

      Thấy Trần An trong lúc vô tình liếc mắt về phía giống như khoe khoang cái gì, Tô Vân Tường tức giận thầm cắn răng: Mẹ nó! Đáng đời, có việc gì đánh cuộc gì! tại cho người khác lợi dụng sơ hở rồi!

      Tô Vân Tường hung hăng mắng mình.

      Tần Vi Lan giờ mới bình tĩnh lại, mới đột nhiên nhớ tới chút chuyện, chợt ngẩng đầu nhìn đàn ông cao lớn rắn rỏi bên cạnh, “Tô Vân Tường, xin hỏi bà vì thế nào phát bệnh hay sao? Còn nữa…, , làm sao biết bà phát bệnh chứ?” nhíu chặt lông mày vô cùng nghi ngờ.

      Tô Vân Tường ở bên người ngồi xuống, ấm giọng : “Tôi vừa lúc thăm bà, đúng lúc gặp phải nên đưa bà tới đây.”

      “Nhưng mà, thân thể bà cũng tệ , trừ lần đó bị cảm nắng, mấy năm nay bà cũng bệnh qua lần nào. Lần này, làm sao đột nhiên phát bệnh nghiêm trọng như thế. . . . . .” giống như là hỏi, lại như là tự lẩm bẩm.

      Tô Vân Tường lông mi chau lại hạ xuống, biết có nên ra , suy nghĩ , cảm thấy cần phải ra, nếu như chỗ đó thích hợp để ở, cũng có thể làm cho Tần Tần đưa bà nơi tốt hơn. Vì vậy, người nào đó cân nhắc chút, “Tần Tần, bình thường quan hệ giữa bà với hàng xóm như thế nào?”

      Tần Vi Lan bị giải thích được đặt câu hỏi làm cho càng thêm nghi ngờ, “Này. . . . . . Cái này có quan hệ gì?”

      “..Là như thế này, lúc tôi đến xích mích với người hàng xóm, hai người xảy ra tranh cãi, sau người nọ đẩy bà …”

      “Cái gì? !” Tần Vi Lan đột nhiên đứng dậy, trừng tròng mắt nhìn Tô Vân Tường, “ thể nào, nhân duyên bà rất tốt, làm sao có thể lớn tuổi như vậy cùng người ta cãi nhau, còn động thủ?” cảm thấy khó tin vô cùng, việc này căn bản là thể nào, “Vậy nghe được họ tranh luận cái gì ?”

      Tô Vân Tường cũng đứng dậy, nhịn được đưa tay đè lại bả vai của , “Tần Tần, em trước nên xúc động, chuyện này còn có biết , hoặc giả bà chẳng qua là người bị hại đấy.”

      Thấy tránh đáp, Tần Vi Lan kiên trì hỏi, “ rốt cuộc nghe được cái gì chưa?”

      Ánh mắt của thâm thúy, bên trong lóe ra đen tối quang, “Tôi chỉ nghe đến người đàn bà kia cái gì là, thể nào vĩnh viễn lừa gạt được, còn con bà thế nào . . . . .”

      Tần Vi Lan lần nữa khiếp sợ, con của bà? Theo như nhớ, bà chỉ có mình, chẳng lẽ bà có con ? lúc trầm tư, cửa phòng cấp cứu đẩy ra

      Chương 38

      Dũng , tình hình ra sao?”



      “Bác sĩ, bà tôi như thế nào rồi?”



      Nhìn bác sĩ đẩy ra cửa phòng giải phẩu ra, chờ bên ngoài ba người đều là vội vàng xông lên.



      Lục Thiên Dũng trấn an bọn họ, liếc mắt nhìn Tô Vân Tường, “May nhờ cậu đưa tới kịp thời, bà cụ qua khỏi, chẳng qua là dù sao tuổi lớn, còn phải dành thời gian chăm sóc chút. Hơn nữa, về sau phải tránh kích động, để tránh tâm trạng bà vô cùng kích động bệnh tái phát.”



      “Ừ, được rồi, cám ơn Dũng ca.” Tô Vân Tường cám ơn với Lục Thiên Dũng, cao hứng rất nhiều kìm được vươn tay ôm nữ nhân vai ngọc, trong mắt ánh sáng ôn hòa, “Tần Tần, em xem, rồi bà có chuyện gì đâu.”



      Nghe xong lời của bác sĩ, thần kinh căng thẳng của Tần Vi Lan lúc này mới từ từ thư giãn, ngưng mắt nhìn ánh mắt lấp lánh của Tô Vân Tường , chứa cảm kích, “Ừhm.” vô tình gật đầu cái, có phát giác được hành động của đàn ông nào đó.



      Tô Vân Tường lúc này mới ý thức được gần gũi của hai người, trong lòng cảm thấy vui vẻ, kiềm lại tiếng trái tim nhảy loạn, làm bộ như nghiêm trang, “Dũng ca, vậy chúng ta bây giờ có thể vào thăm bà ?”



      “Ừ, có thể, ” Lục Thiên Dũng gật đầu cái, ánh mắt thấy cánh tay Tô Vân Tường đặt ở vai nọ lộ ra tia cười, “ lát bệnh nhân đưa đến phòng bệnh, các người có thể vào thăm, nhưng là nên quấy rầy bà ấy, tại bà ấy cần được nghỉ ngơi.”



      chuyện, hộ sĩ đẩy bà ra, Tần Vi Lan vừa thấy, vội vàng nhào tới. Nhìn bà sắc mặt chợt tái nhợt vẫn còn hôn mê, nhất thời chóp mũi đau xót, liền muốn khóc lên, “. . . . . . Bà, đều tại con, tại con chăm sóc tốt cho bà. . . . . .”



      Tô Vân Tường vì giai nhân bay mà mất mác, thấy bộ dạng khóc sướt mướt của , lại đau lòng đến ôm vào, an ủi, “Được rồi, bà phải có chuyện gì rồi sao? Nhìn xem bộ dạng lúc này của em, bà tỉnh lại ngược lại lo lắng cho em. . . . . .”



      vừa nghe, liếc cái, mắt hổ sáng ngời có thần, rồi lại ôn hòa bình tĩnh, gật đầu cái, nén vẻ thẹn thùng trong mắt, theo bà vào phòng bệnh. Tô Vân Tường trước đó an bài xong, cho nên bà ở phòng bệnh trong bệnh viện là phòng sang trọng cao cấp nhất, tất cả phương tiện đầy đủ mọi thứ.



      Trần An nhìn hỗ động* giữa hai người, khuôn mặt văn nhã tuấn tú tia biểu tình, thỉnh thoảng cùng tầm mắt Tô Vân Tường chống lại, cũng chỉ là nhàn nhạt nhếch miệng, tựa hồ mang theo châm chọc cùng cười nhạo.



      Tần Vi Lan thấy bà mặc dù vẫn chưa có tỉnh lại, nhưng là ngủ bình thản, trong lòng lo lắng rốt cuộc từ từ để xuống, ngồi bên giường bệnh nắm tay bà lẳng lặng nhìn nếp nhăn đầy gò má bà, khỏi lại nghĩ tới lời vừa rồi của Tô Vân Tường.



      Bà, có con sao? Như vậy, người con kia đâu?



      “Tần Tần. . . . . . Tần Tần. . . . . .”



      “Ừ?” cả kinh, quay đầu thấy Tô Vân Tường, “Chuyện gì?”



      Tô Vân Tường thấy bộ dáng mất hồn của , cau mày, “Em suy nghĩ gì vậy? gọi em mấy tiếng.”



      “A, có gì. . . . . .”



      “Vậy chúng ta ra ngoài , bà cần nghỉ ngơi.” hạ thấp giọng, nhắc nhở.



      “Được.” đem tay bà thả lại trong chăn, lại quên liếc mắt nhìn cái rồi mới theo ta ra ngoài.



      Trong phòng khách của phòng bệnh, Tần Vi Lan thấy Trần An ngồi ghế salon, mới nhớ tới mình hoàn toàn quên mất , cười cười sin lỗi, tới, “Trần An đại ca, làm phiền đưa tôi tới đây, tại có việc gì nữa rồi, chính là nên nhanh làm việc của . Những cảnh chúng ta thảo luận cũng sai biệt lắm, những ngày tiếp theo, đoán chừng tôi có thời gian đến studio rồi, tôi tin tưởng Trần An đại ca nhất định có thể chụp tốt!”



      Trần An nho nhã cười cười, đôi tay cắm ở trong túi quần, cả người ngọc thụ lâm phong, “ cần khách khí với như vậy, trong khoảng thời gian này em chỉ việc chăm sóc tốt cho bà . Đợi sau khi phim quay xong, lúc tuyên truyền đến tìm em. Vậy hôm nay, trước, thay chúc bà sớm ngày bình phục.”



      “Ừ, cám ơn .” Tần Vi Lan gật đầu cái, dừng cái, thấy Trần An xoay người rời , chợt đuổi theo , “Tôi tiễn ra ngoài.”



      Trần An ngoái đầu nhìn lại cười tiếng, có cự tuyệt.



      Tô Vân Tường nhìn bộ dáng phòng tránh như mãnh hổ, khỏi cảm thấy bực mình. Hừ, dù sao bà ở chỗ này, tôi còn cũng tin trở lại!



      Thân thể cao lớn cường tráng nặng nề ngồi xuống sofa, đàn ông hai tay ôm cánh tay, ngay từ đầu gương mặt tuấn tú giận đùng đùng, sau lại nghĩ đến mới vừa rồi cảm giác ôm lấy , khóe miệng bất giác gợi lên tươi cười kỳ lạ.



      Tần Vi Lan ở bên ngoài sửng sốt chút, mới vừa rồi chút bị tốt để vào đối mặt người đàn ông này. Nhưng là, vừa tiến đến, nhìn người đàn ông này cười có chút”Dâm đãng” , nổi lên ý tốt muốn cảm ơn liền trong nháy mắt có, tức giận trực tiếp hỏi: “ bị trúng tà rồi hả ? !”

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :