1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 54: Mê tình

      Nàng cũng biết bản thân bị gì, trong lòng vô cùng thoải mái, đưa đôi đũa khẽ đâm đâm cơm trong chén, nàng trừng mắt nhìn nam nhân đối diện dùng bữa – dường như khẩu vị của y rất tốt.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      "Nàng nhìn đủ chưa?" Y bỗng nhiên mở miệng, đôi mắt màu xanh trêu tức nhìn nàng, "Ta nhớ trước kia nàng có dáng dấp đẹp có thể dùng thay cơm, phải ? Ta có thể hiểu là mấy ngày nay nàng rất nhớ ta?"

      Y vừa dứt lời, Thư Nhi bên cạnh cười hì hì ra tiếng, Vị Vãn đỏ mặt cắn răng : "Ngươi bậy bạ gì đó?"

      "Hai người chậm rãi tán gẫu, muội chuẩn bị nước ấm." Thư Nhi làm mặt quỷ với nàng, bước chạy .

      Tạ Khâm nhìn bóng lưng Thư Nhi biến mất ở cửa, lạnh nhạt mở miệng: "Sáng nay Trần Vĩnh Niên tự sát ở trong nhà rồi."

      Vị Vãn chấn động: "Vì sao?"

      "Ông ta để lại phong thư nhận tội, nuốt riêng quân lương quân nhu, ông ta khai ra tất cả chi tiết vụ án, chỉ cầu hoàng thượng tha cho tính mạng già trẻ lớn bé trong nhà ông ta."

      Vị Vãn , chờ y đoạn sau.

      "Chỉ thời gian ngày, án này liên lụy đến trăm tên quan viên lớn , trong đó hơn phân nửa là đảng của thái tử."

      "Vậy thái tử thế nào?" Nàng hỏi.

      "Vốn hoàng thượng mặt rồng giận dữ, sớm hôm nay thái tử còn đến chậm nửa canh giờ, khó tránh được tinh thần uể oải, đối với việc này cũng hàm hồ suy đoán, càng về sau thậm chí chống đối, trong cơn tức giận hoàng thượng hạ lệnh giam cầm ở Đông cung." Y nhìn ánh mắt nàng lóe lên, "Nàng biết , ta còn là người đầu tiên chứng kiến cảnh cười này."

      "Thoạt nhìn Trần Vĩnh Niên là người làm việc cẩn thận, giống như người làm ra loại chuyện này, trừ phi là có người sai sử, hoặc là, ông ta là con cừu thế tội." Vị Vãn tránh ánh mắt của y, ra cái nhìn của bản thân.

      "Thông minh." Y cười đến ý vị thâm trường, nhìn chằm chằm nàng chậm rãi lên tiếng: "Bên Lý Phương Lan kia vẫn dùng phương thuốc của nàng?"

      Vị Vãn gật đầu.

      Lý Phương Lan dùng thuốc thay cơm, từng thỉnh giáo nàng, nàng viết cho nàng ta phương thuốc thể bắt lỗi, có ích rất lớn cho thân thể, chẳng qua mỗi loại đều là nàng căn cứ theo thói quen pha trà của Lý Phương Lan viết ra, nếu hai người cùng dùng hậu quả hoàn toàn ngược lại.

      "Sáng nay tình huống của thái tử thế nào?"

      “Hẳn là dùng.” Nàng lạnh lùng mở miệng.

      " tại hối hận còn kịp." Đôi mắt xanh lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, trong giọng điệu của y mang theo chút lo lắng mà ngay cả bản thân cũng phát .

      "Ta lại tổn thương đến tính mạng của y, chỉ có điều dược tính của thuốc quá lâu, suy nhược tinh thần, nóng nảy dễ giận, cử chỉ thất thường mà thôi - đối với nhiều tính mạng vô tội của Hàn gia mà , chút xử phạt ấy có là gì?" Nàng nghiến răng , " muốn quyền thế, muốn ngôi vị hoàng đế, muốn dẫm đạp vô số người để bò lên , ta cứ để được như ý nguyện đấy!"

      "Ta hiểu." Bàn tay to phủ bàn tay mảnh khảnh của nàng, ánh mắt y thâm thúy nhìn nàng.

      ****************************************

      "Ta còn có việc muốn với ngươi." Nàng mở miệng, thái độ có chút do dự.

      "Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn với nàng.” Y mỉm cười, “Nàng trước .”

      “Hôm nay ta khám bệnh cho tứ công chúa.” Nàng bất động thanh sắc nhìn y, “Thực ra nàng ấy chỉ bị thương hàn bình thường, luôn tốt lên là vì tâm bệnh.”

      “Là sao?” Y nhàn nhạt lên tiếng, mặt nhìn ra cảm xúc dao động gì, “Sau đó?”

      “Nàng ấy thích Tuyên Dương.”

      Y giương mắt nhìn nàng: “Nàng để ý?”

      Vị Vãn sửng sốt, lập tức thành trả lời: “ để ý như trong suy nghĩ.”

      “Vậy nếu đó là ta sao?” Y tự nhiên hỏi, hiểu sao cảm thấy có chút vui vẻ.

      “Hả?” Nàng hiểu nhướng mày.

      “Nếu nàng ấy thích là ta, nàng để ý sao?” Y nhìn chằm chằm nàng giọng khẽ lãnh đạm.

      Nàng chấn động cả người, tầm mắt chống lại tầm mắt của y, trong lòng lại có chút hoảng loạn… Nàng để ý sao? Nếu như đáp án là đúng, như vậy sao nàng có thể dễ dàng thất thủ như thế? Nếu để ý, sao khi nàng biết y đưa thuốc bổ cho Dung Uyển lại cảm thấy khó chịu chua xót?

      “Chỉ đùa chút, cần trả lời.” Y cười vỗ vỗ gương mặt nàng, đánh vỡ khí ái muội giữa hai người, chỉ vì giờ khắc này, y bỗng nhiên sợ hãi đối mặt với đôi mắt sáng ngời của nàng.

      “Ta có cách nào ngăn cản người khác thích ngươi.” Sau lúc lâu, giọng êm ái phiêu lãng ở trong khí, “Chỉ là ta nghĩ… nếu ngươi thích nàng ấy, hẳn là ta … để ý.”

      Có lẽ là từ khi quen biết y và cùng xuất với y, có lẽ là đêm hôm đó làm giữa quan hệ bọn họ xảy ra chút thay đổi… Muốn thừa nhận có cảm giác với y cũng khó khăn, chỉ là nàng cũng biết nàng có bao nhiêu để ý, có năng lực để ý bao nhiêu.

      Y sửng sốt, lâu sau biết phải phản ứng gì. Thẳng thắn như vậy làm y bất ngờ, chợt xông lên cảm giác vui sướng hiểu sao nhưng cũng kéo dài quá lâu, khi cảm giác được chua xót trong giọng của nàng, y lại có chút bất an yên.

      “Sao vậy?” Nàng giọng hỏi, nhìn biểu cảm y bỗng nhiên tình bất định.

      Y lắc đầu.

      Vốn Tuyên Dương rời khỏi, có thể để y cần bỏ công sức ra quấy nhiễu Dung Uyển, y tin tưởng hôm nay nàng vào cung, hẳn là phát giác ra chút gì, vốn y có thể cần để ý đến những việc vặt kia, nhưng vì sao thấy ánh mắt yếu ớt do dự của nàng, y cảm thấy ngực có chút đau?

      Đối với tình cảm, y có cảm giác như bị vây khốn, y xin từ chối vì năng lực kém, mà y hi vọng trong lúc trạng thái tốt nhất hợp với nàng, hợp rời khỏi, dây dưa liên luỵ, thà rằng cắt đứt cũng thể loạn. Nhưng mà là, y mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi, dần dần lệch khỏi quỹ đạo mà y sắp xếp.

      “Nàng muốn là những chuyện này?” Y lên tiếng, giọng điệu khẽ lãnh đạm.

      phải.” Nàng lúng túng, chú ý tới ánh mắt y chuyển sang lạnh. “Ta gặp ngũ công chúa.”

      Y cho là đúng: “Nàng ấy xem Dung Uyển?”

      “Nhưng mà, ta phát nàng mang thai.” Vị Vãn chậm rãi ra tin tức làm người ta khiếp sợ này.

      “Nàng chắc chắn?” Y kinh ngạc hỏi, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng.

      “Ngươi có biết đó là của ai ?” Vị Vãn hỏi y.

      “Thực ra trong lòng nàng sớm có dáp án, cần gì để ta khẳng định lần nữa?” Tạ Khâm nhìn nàng mỉm cười, chứng minh suy nghĩ của nàng, “Có lẽ, chuyện còn phức tạp hơn nhiều, cũng dễ dàng hơn nhiều.”

      “Ta chuyện này cho người khác biết.” Vị Vãn ngắn gọn trả lời.

      “Nha đầu thông minh.” Khoé môi cong lên độ cong tà mỵ, y cưng chiều vuốt mặt nàng, “Ta càng ngày càng thích nàng rồi…”

      Mặt Vị Vãn như bị phỏng, cúi đầu : “Vậy còn ngươi, có chuyện gì muốn cho ta?”

      “Ba ngày sau, ta muốn trở về Mạc Bắc chuyến.”

      Nàng ngẩn ra: “Sao… đột nhiên như vậy?”

      “Xương Bình Tân vương Mục Cáp Nhi luôn rục rịch, nhiều lần quấy rầy biên quan, thủ hạ cũ của Trần Vĩnh Niên cũng cần trấn an, ý của hoàng thượng là cần ta chỉnh đốn lại.”

      “Ồ.” Nàng khẽ lên tiếng, nhìn gò má tuấn tú của y, “ có nguy hiểm sao?”

      “Ta luôn hành quân đánh giặc, chưa bao giờ được ngày thái bình chân chính.” Y tiêu sái cười, đôi mắt màu xanh xinh đẹp khoá nàng lại, “Nàng lo lắng ta?”

      Kìm lòng đậu, trong lòng nảy lên lo lắng.

      Bị y bỡn cợt có chút xấu hổ, nàng nhíu mày, ra vẻ hung hãn trừng y: “Sao vậy, thể?”

      Ngay sau đó, chính nàng cũng buồn cười nở nụ cười.

      Y nheo mắt lại nhìn gương măt ửng đỏ của nàng, tiếng cười thanh thuý từ trong đôi môi màu hồng phấn bật ra, trong thoáng chốc, y có chút hoảng hốt.

      Vị Vãn như ánh trăng trong trẻo trong bóng đêm, ngẫu nhiên xuyên thấu mây mù, khi y bình tĩnh như nước mùa thu lại ngoài ý muốn ném vào đó bóng hình, bóng dáng rất nhạt rất nhạt, có lẽ phải lâu sau này y mới phát giác, ở trong lòng y xoá sạch bóng dáng quá khứ, cất giấu cảnh xuân tươi đẹp, gây sóng gió cắn nuốt y…
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 55: Đêm về

      Lá cây ngô đồng trong sân rơi sạch, chỉ để lại vàng óng ánh đất.

      Cung nhân quét lá vàng thành đống, châm lửa đốt, khói lượn lờ, chim nhạn bay về phía Nam, trời xanh mây.

      "Xin hỏi công chúa suy nghĩ kỹ chưa?" Vị Vãn mở nắp ấm thuốc ra, liếc nhìn chất lỏng màu nâu cuồn cuộn bên trong, nhìn về phía nữ tử dựa vào cửa sổ.

      Bóng dáng mảnh mai nhất thời khẽ run lên, Ngụy Nhiễm quay đầu, sắc mặt tái nhợt: "Thuốc nấu xong rồi?"

      "Thuốc nấu xong rồi." Vị Vãn chậm rãi , ánh mắt sắc bén đón nhận vẻ mặt yên của nàng ấy. "Nhưng biết ngài có uống ."

      "Đổ ra ." Ngụy Nhiễm đau đớn nhắm mắt lại, khăn lụa tay bị giày xéo đến còn dáng vẻ ban đầu.

      Vị Vãn tiếp tục , chỉ đổ thuốc, lọc cặn, đưa tới trước người nàng ấy, mặt biểu cảm nhìn nàng ấy run rẩy nhận lấy.

      Chén thuốc vừa đến bên môi, chưởng đánh tới, tiếng cái bát vỡ vang lên, đồng thời cũng vang lên giọng giận dữ: "Nàng làm gì?"

      "Chàng cảm thấy thế nào?" Ngụy Nhiễm sững sờ nhìn gương mặt phẫn nộ trước mắt, nước mắt chảy ra: "Đây là chuyện của ta..."

      "Nàng dám! Ngươi cũng dám ~" Dung Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng ấy, vẻ mặt vừa giận vừa vội, lúc ánh mắt của rơi vào người Vị Vãn luôn cúi đầu im lặng đứng ở bên, càng thêm tức giận kềm được.

      "Ngươi to gan, lại dám sắc thuốc cho nàng!"

      Vị Vãn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Hạ quan chỉ nghe lệnh làm việc, công chúa muốn hạ quan sắc thuốc, hạ quan phải nghe theo."

      Nhìn nàng ngẩng đầu, Dung Thanh khỏi ngẩn ra: "Ngươi chính là Ngụy Vãn, nữ nhân của Tạ Khâm?"

      "Hạ quan là Ngụy Vãn của Thái Y Viện, đa tạ ngày ấy Hiền vương ra tay cứu giúp." Nàng trả lời câu phía sau của y.

      "Ngươi cũng biết hôm nay ngươi đứng ở chỗ này là sai lầm." Dung Thanh nhìn chằm chằm nàng chậm rãi , con ngươi đen lạnh như băng.

      Vị Vãn mỉm cười: "Hạ quan biết, hơn nữa sớm biết."

      "Ngươi sợ chết?"

      "Sợ chứ." Vị Vãn thong dong đón nhận ánh mắt của y, " đời này có bao nhiêu người sợ chết? Cho dù là Hiền vương ngài cũng ngoại lệ, nếu ngài sợ, cần gì phải muốn mạng của ta? Nhưng ta muốn , nếu hôm nay ta ra khỏi cung, an toàn về nhà, như vậy biết bí mật này bị người khắp thiên hạ biết. Thỉnh Hiền vương cân nhắc, cũng vì thai nhi trong bụng công chúa tích chút đức."

      "Ngươi!" Dung Thanh trừng mắt nhìn nàng, bên miệng nở nụ cười lạnh, "Tốt, rất tốt! Ngươi chắc chắn bổn vương dám động tới ngươi?"

      "Đại trượng phu dám làm dám chịu, hạ quan tin tưởng Hiền vương cũng phải hư danh, nếu phải nam nhi trọng tình trọng nghĩa chính trực, lúc nãy ngài đánh rơi bát thuốc phá thai của công chúa, giải quyết phiền toái cho ngài."

      Dung Thanh nhìn đôi mắt trong trẻo ràng của nàng, trong lúc nhất thời lại nên lời, tầm mắt rơi vào người khóc sướt mướt bất an ở bên cạnh, trong lòng y tràn ra chua xót… Ngay cả người quen biết đều có thể nhìn ra y tình sâu, vì sao chính nàng lại nhìn ra cũng tin chứ? Thôi cũng được, từ lần làm tổn thương nàng sâu sắc kia, giờ nàng tin tưởng xem như báo ứng.

      “Cho dù hôm nay ta để ngươi xuất cung an toàn, ngươi lại dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi?” Y nhìn về phía gương mặt gần giống với người thương, trong mắt thoáng qua tia ánh sáng kỳ lạ, “ bằng chúng ta làm giao dịch, hơn nữa, ta còn có thể cam đoan thêm ít thù lao vào.”

      “Cái gì?” Vị Vãn lạnh nhạt nhướng mày.

      phải Tạ Khâm Mạc Bắc sao, tại trong ngoài đều loạn, gặp phải tình huống khó giải quyết cực kỳ, nhưng ta điều động nhân mã từ kinh thành cho .”

      Vị Vãn chăm chú nhìn làn khói trằng từ từ bốc lên từ ấm thuốc lâu, giọng mở miệng: “Thành giao.”

      **************************************************************

      Cuồng phong tứ cuốn, cát đá bay gần như che khuất cả vùng trời, cho dù cách màn trướng, ánh nến vẫn lúc sáng lúc tối đung đưa ngừng.

      “Trong kinh tới cấp báo!” Nhan Tiêu xốc màn che rất nặng lên bước vào, đưa thư cho Tạ Khâm, chẳng quan tâm rửa mặt nóng lòng hỏi: “Tin tức gì vậy gia?”

      “Trong kinh điều năm vạn nhân mã đến giúp ta.”

      ?” Nhan Tiêu vui mừng vô cùng, chợt nghi hoặc nhìn về phía vẻ mặt ngưng trọng của chủ tử, “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”

      “Năm vạn viện binh này là nhân mã dưới trướng Hiền vương.”

      “Cái gì?” Nhan Tiêu nhất thời sửng sốt, “Khi nào Hiền vương hào phóng với chúng ta như vậy?”

      Vị Vương gia lòng dạ thâm sâu kia ngầm phá bọn họ là tệ rồi!

      “Trong cung xảy ra chuyện.” Tạ Khâm trầm thấp lên tiếng, mi tâm nhíu chặt.

      “Chuyện này và trong cung có liên quan gì?” Nhan Tiêu suy nghĩ đến nát óc cũng nghĩ ra liên quan gì trong đó.

      “Ngươi ra ngoài, để ta yên tĩnh lát.”

      “Gia?” Nhan Tiêu sững sờ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Khâm – ngài ấy sao vậy? Cho dù đối đầu với kẻ địch mạnh, cũng thấy ngài ấy phiền chán kiên nhẫn như thế, giống như vì chuyện gì đó quấy nhiễu.

      Mang theo đầy bụng nghi vấn, gã phẫn nộ rời khỏi.

      *******************************************************

      Tiếng gió thổi lộn xộn, tan tác như huyền cầm, gọi người nghe tâm phiền ý loạn.

      Ánh mắt rơi vào cây bút Thiên Sơn thưởng thức trong tay, trong tai bỗng nhiên vang lên giọng chế nhạo - Mười bốn châu, phải bốn mươi châu sao?

      Ngày đó, y viết là “Cả sảnh đường hoa say mê ba nghìn khách, kiếm sương hàn mười bốn châu” nhỉ, nàng kinh ngạc vui mừng nhìn bút trong tay y, nàng từng dùng “Vạn thủy”, sau đó nàng viết cái gì? “Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng, Đổ thư tiên đắc bát trà hương, Đương chích đạo thị tầm thường.”*… Là câu này sao? Dường như, y còn nhịn được cười nhạo nàng… Để nàng quên “lúc đó” của nàng.

      (*Câu thơ nằm trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) - Nạp Lan Tích Đức)

      Rất kỳ quái, từ trước đến nay y cũng hao tâm tốn sức nhớ những chuyện vặt vãnh, lại ràng nhớ hết tất cả chuyện xảy ra ngày đó.

      Hơi nhếch môi, trong đôi mắt màu xanh lên tầng lo lắng.

      Nhan Tiêu sai, hành động này của Hiền vương, thực tầm thường, mà nguyên nhân trong đó, chỉ có khả năng - người có thể làm y tâm thần bất an ngay trong lúc này.

      ******************************************************

      Mùa thu, Gia Hựu năm thứ hai bốn, khi ngũ công chúa du ngoạn Ngự Hoa Viên vô ý rơi vào hồ tổn thương đến đầu, trị được bỏ mình, trong cung đại tang.

      Mưa to tầm tả, sấm sét đan xen.

      Đám nhân mã rời rạc nhanh chóng chạy tới trước cửa thành, tiếng vó ngựa cấp tốc làm cho đêm mưa tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

      “Người nào?” Thủ vệ đưa vũ khí ra quát.

      người áo đen trong đó đưa ra lệnh bài, cơn sấm sét như xé rách bầu trời, chiếu lên lệnh bài đầu hổ lộ ra uy nghiêm đáng sợ.

      “Cho qua!”

      Cửa thành vừa mở ra, cầm đầu đám nhân mã này như mũi tên lao , sấm sét từng trận, dần dần che lại tiếng vó ngựa xa.

      Cửa gỗ yếu ớt bị người từ bên ngoài đánh chưởng văng ra, sau khi phát giường bóng người, thân hình cao lớn nhất thời cứng ngắc tại chỗ.

      Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi ở nóc nhà, phát ra tiếng tí tách, gió đêm từ ngoài cửa thổi vào, xiêm y người ướt đẫm dính chặt vào da thịt, y cảm thấy lạnh, cảm giác lạnh như băng này từ trong lòng lên.

      “Ai?” Nghe tiếng mà đến, Vị Vãn nhìn cửa phòng của mình rộng mở, tăng thêm can đảm hỏi.

      Bước chân nhanh chóng mà có lực càng ngày càng gần, ngay sau đó nàng bị người to lớn ôm vào trong ngực ẩm ướt, người nọ ôm rất chặt, làm nàng thở nổi.

      “Tạ Khâm?” Cảm giác được hơi thở quen thuộc, cả người nàng đều ngốc , đèn lồng trong tay nhất thời rơi xuống đất, bị nước mưa làm ướt nhẹp, chỉ còn lại vài làn khói nhè .
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 56: chuyện

      "Là ta." Giọng khàn khàn truyền đến, dường như mang theo chút run rẩy.

      "Tại sao ngươi trở lại?" Nàng khiếp sợ hỏi, từ trong ngực của y tránh ra, châm nến lên.

      Trong phòng chậm rãi sáng , nam tử trước mắt thân áo đen, y tháo áo choàng xuống, gương mặt khôi ngô chảy xuống nước mưa, đôi mắt màu xanh sáng rực như ngôi sao, sâu chiếm lấy tầm mắt của nàng

      "Ta nấu chút nước ấm, để ngươi tắm rửa, miễn bị cảm lạnh - "

      còn chưa hết lời, y đột nhiên ôm lấy gáy nàng, hung hăng che môi lại, nụ hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt gần như làm đau nàng, nàng kinh ngạc trừng mắt to, lại kháng cự được xâm lược của y, chỉ có thể mặc y đoạt lấy hô hấp và ý thức của nàng.

      Đá cánh cửa đóng lại, y đè nàng cái chăn mềm mại, nàng muốn giãy dụa, lại bị y gắt gao vây ở dưới thân, thanh xiêm y bị xé rách vang lên, tay y lạnh như băng làm càn ở da thịt nàng, nàng run rẩy như lá rơi trong mưa gió, biết bản thân bị thổi tới nơi nào.

      hề báo trước, lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua thân thể mảnh khảnh của nàng, sâu tới linh hồn của nàng, nàng rơi lệ kêu đau, gần như sợ hãi cuồng nhiệt và thô bạo khác bình thường của y, y cúi người hôn nước mắt khóe mắt nàng, lại chịu vì vậy mà buông tha cho nàng, ngược lại lấy phương thức càng càn rỡ cố ý cầu nàng đáp lại.

      Của nàng ấm áp chặt chẽ bao vây y, làm y nhịn được trầm ngâm thỏa mãn... Quan ải vạn dặm, ngày đêm kiêm trình, hóa ra y hoài niệm chính là phần ấm áp này, ngay giờ phút này y khát vọng cánh tay bé vòng quanh y.

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

      Lúc tờ mờ sáng, suốt cả đêm mưa rốt cuộc ngừng rơi. Sắc trời màu xanh nhạt chiếu vào trong phòng, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có chim chóc khẽ hót, tất cả đều yên tĩnh tốt đẹp.

      Xoay người lại, lại bởi vì cảm giác toàn thân chua xót đau đớn mà nhíu mày bừng tỉnh, Vị Vãn mở mắt ra, chạm phải đôi mắt màu xanh quen thuộc khỏi sững sờ.

      Hóa ra, y trở lại.

      Trí nhớ đêm qua cũng vào ngay giờ khắc này tuôn ra, mặt nàng như bị phỏng, được tự nhiên tránh né tầm mắt.

      Nàng biết y có thể bá đạo cuồng dã, có thể ôn nhu đa tình, lại chưa từng đoán trước y điên cuồng như đêm kia, giống như thế nào đều ăn đủ.

      Nghĩ đến đây, bên má nàng càng thêm nóng lên, trong lòng lại mơ hồ có chút sững sờ.

      Nhìn thấy gương mặt nàng đỏ ửng, y giọng nở nụ cười, mấy ngày liên tiếp lên đường, môi y mọc râu ria, có vẻ nụ cười kềm chế được của y mê hoặc.

      “Ngươi còn chưa với ta, sao trở lại?” Nàng nhịn được đưa tay vuốt đường cong lạnh cứng khuôn mặt y, cảm giác dưới lòng bàn tay thô ráp và đau đớn rất .

      Y bắt lấy tay nàng, dứt khoát vùi vào cổ nàng, giở trò xấu mút lên làn da mềm mại của nàng.

      “Hả?” Cảm giác được hô hấp ấm áp của y chút lại chút phất cổ, nàng có chút kinh ngạc dưới im lặng của y.

      “Ta nhớ nàng.” lâu sau, giọng rầu rĩ của y truyền đến.

      “Hả?”

      “Ngụy Nhiễm xảy ra chuyện, ta nhớ nàng.” Y ngẩng đầu, quyến luyến ngửi hương thơm người nàng.

      Nàng ngạc nhiên, trong phút chốc trong lòng chấn động vạn phần, hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng lên tiếng: “Sao mà ngươi biết được.”

      “Ta biết.” Y lắc đầu. “Nhưng ta có thể đoán được cả chuyện kia nhất định liên quan đến nàng, thứ nhất nàng biết tin tức Ngụy Nhiễm mang thai, thứ hai nàng và nàng ta có dung mạo tương tự, hơn nữa Hiền vương vô duyên vô cớ đưa cho ta năm vạn nhân mã. Cho nên, ta vẫn cảm thấy Ngụy Nhiễm chết, nhưng sợ là nàng làm kẻ chết thay.”

      “Tà là giúp Hiền vương diễn trò, để Ngụy Nhiễm uống thuốc giả chết, nếu phải Dung Trạm xuất cung tuần tra, chuyện thuận lợi như vậy.” Vị Vãn giải thích .

      “Ta có thể nghĩ đến, nhất định cũng có thể nghĩ đến, huống chi từ trước đến nay có tình cảm rất sâu với Ngụy Nhiễm, nhưng khi nắm chắc tình huống, là quả quyết tỏ vẻ hoài nghi ở trước mặt hoàng thượng, trước mắt chỉ ngấm ngầm chịu đựng bất động mà thôi.” biết vì sao, trong lòng y có loại bất an mãnh liệt.

      “Ngươi lo lắng cho ta?” Nàng đưa tay vuốt nếp gấp mi mắt, khẽ cười: “ phải ta tốt ở đây sao, nhưng mà ngươi, liên tục suốt đêm, cũng sợ mệt hả.”

      Thực ra, y là quan tâm nàng nhỉ, bằng , cũng thể gấp gáp trở về vội như thế, vội vàng đến ngay cả gõ cửa cái cũng xông thẳng vào, lòng muốn xác định nàng có ở đây hay , an toàn hay .

      “Vốn cũng nên trở lại rồi, chỉ sớm hai ngày mà thôi.” Y nhàng bâng quơ, “Lại tiếp, có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề Mạc Bắc nàng cũng có công lao.”

      “Như vậy là ta cũng có phần thưởng?”

      “Nàng muốn gì?” Y giọng hỏi, ngón tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng.

      Nàng im lặng lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt khôi ngô của y, tiếng động nở nụ cười.

      “Muốn ngươi, được ?”

      lâu sau, thanh trong trẻo dịu dàng vang lên, ngoài cửa sổ gió sát qua lá cây, vang lên tiếng sào sạt.

      Tay vuốt đột nhiên chấn động, y bỗng dưng nhìn phía khuôn mặt nhắn của nàng, chỉ cảm thấy ngực kích động, nên lời.

      Nhận thức lâu như vậy, từ Mạc Bắc đến Kinh Thành, đường tới xa xôi mà dài lâu, y chưa bao giờ nghĩ tới nàng hề báo trước mở miệng ở trong giờ khắc này trong ngày hôm nay, giọng nhàng giống như đàm luận nàng thích nhất bộ y phục nào.

      ra câu này, ngay cả chính nàng cũng ngây ngẩn cả người.

      Chợt, nàng thoải mái cười… Ở hôm đó, giấy phút sống còn đối mặt với Dung Thanh, nàng phát trong lòng còn lo lắng cho y hơn nữa chút do dự đáp ứng cái gọi là hợp tác của Dung Thanh, nàng cũng phát giác, nàng xong rồi… Nàng kìm lòng đậu bị lạc ở bên trong phong cảnh của y mất rồi.

      Nếu có người, vào trong đêm khuya ở biên quan cùng nhìn lên bầu trời đại mạc ngắm ánh trăng và những ngôi sao với nàng.

      Nếu có người, khi bị trọng thương vẫn rên tiếng hộ tống nàng đến địa phương an toàn.

      Nếu có người, khắc trước còn châm chọc khiêu khích bỗng nhiên cho nàng nụ hôn sâu rung động cả người.

      Nếu có người, khi hôn mê khẽ gọi tên nữ nhân từng mến.

      Nếu có người, có thể nhìn thấu dưới nụ cười bình tĩnh của nàng, là cất giấu tất cả bất an và tối tăm trong lòng.

      Nếu có người, trong thời điểm nàng bất lực quẫn bách nhất, kiên định nắm tay nàng với người khác, đây là nữ nhân của ta.

      Nếu có người, y hy vọng khi nàng khóc, có thể để y nhìn thấy, khi nàng cười, cũng để y thấy. Muốn biết lý do mỗi khổ sở đau đớn của nàng, hiểu mỗi niềm vui của nàng, lúc nàng cần người tâm hoặc dựa vào, người nghĩ đến đầu tiên phải là y.

      Nếu có người như vậy, nàng có thể cho rằng, y đáng được nàng đến gần hay ?

      Y gì, cúi đầu lẳng lặng nhìn ngón tay mảnh khảnh của nàng bỏ vào trong lòng bàn tay y, mười ngón tay đan xen, ấm áp bàn tay chậm rãi truyền , thiêu đốt lòng hai bên. Nàng ngừng thở, thấy đôi mắt thâm thúy của y, ánh mắt của y dường như muốn nhìn thấy sâu trong linh hồn của nàng, nhưng nàng đoán ra.

      Môi mỏng khẽ nhếch, y lạnh nhạt mở miệng: “Ta… tin cảm tình nữa rồi.”
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :