1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: Nhập cuộc

      "Tạ Khâm!" Bóng người từ từ khỏi Ngự Hoa Viên, giọng đè nén nghiến răng gọi kéo lại bước chân nhàn nhã của người nào đó.

      "Vì sao?" Đôi mắt phẫn nộ lên án nhìn chằm chằm y, Vị Vãn gần như thống hận vẻ mặt đếm xỉa gì của y lúc này.

      "Cái gì vì sao?" Y nhíu mày, ra vẻ hồ đồ.

      "Sao các ngươi có thể lợi dụng Hương Nùng tỷ như thế?" Nàng lòng đầy căm phẫn chất vấn.

      Y chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên cười .

      "Đương chấp nhận rồi, ngươi kích động như vậy làm cái gì?" Y khẽ xuy, "Nàng lựa chọn vào cung, lựa chọn người nàng nên , nên biết gặp phải chuyện gì, đây gọi là lợi dụng hay lợi dụng, vốn là chuyện cam tâm tình nguyện, nếu nàng đủ lý trí, tới bước đường hôm nay."

      "Được - ngươi lý trí, ngươi bình tĩnh, ngươi cho rằng ai cũng lãnh huyết vô tình giống như ngươi sao?" Tức giận nhìn vẻ mặt này của y, càng ngày càng kích động, "Đúng rồi, tình cảm là gì, nữ nhân lại là gì chứ? Sao mà quan trọng được bằng quyền thế công danh chứ? Trước hoa dưới trăng khi ưng thuận hứa hẹn chỉ là nhất thời giải trí, bao nhiêu người dâng lên lòng cũng chỉ là tăng thêm hư vinh cho nam nhân mà thôi!"

      "Ngươi để ý ta có lãnh huyết vô tình hay sao?" Y bỗng nhiên mở miệng ngắt lời nàng, đôi mắt màu xanh nhìn chăm chú vào nàng,

      "Ngươi hết tới hai, hết hai tới ba chỉ trích ta như thế, kết quả là vì ngươi cảm thấy ta là người như vậy mà khó chịu, hay là đêm nay có chuyện của người nào đó nên ngươi giận lây sang ta?"

      Nàng bỗng dưng sửng sốt, ngập ngừng nhìn y: "Ngươi... Là có ý gì?"

      "Trong lòng của chính ngươi ràng." Y trào phúng cười, "Cần gì ta ra để tìm khó chịu."

      Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt: "Ngươi bậy bạ gì đó?"

      "Cứng rắn cãi lại?" Y nghiêng người ở bên tai nàng lãnh khốc xem thường: "Hàn Vị Vãn, tốt nhất ngươi nên ràng, ta phải là đối tượng ngươi tùy ý phát tiết lửa giận, đừng bởi vì bản thân bị ai đó bỏ rồi để lộ trò hề, còn có chuyện của Lãnh Hương Nùng tốt nhất ngươi tự thu hồi nghĩa khí mà ngươi tự cho là đúng, nếu mục đích của ngươi cũng là đạp ngã thái tử, vì hy sinh của nàng mà khổ sở chẳng phải là dối trá sao?"

      Lời của y như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong tim, trong nháy mắt kia nàng đau đến khó có thể hít thở, theo bản năng vung tay lên, y lại chặt chẽ chế trụ cổ tay nàng, ôm nàng hành lang, hôn nụ hôn nóng bỏng, bừa bãi cuồng vọng xâm chiếm lưỡi của nàng.

      Sao y dám? Sau khi y dùng lời lẽ công kích nào lại còn nhục nhã nàng như thế?

      lúc Vị Vãn hoảng sợ chịu nổi cắn đẩy y ra, tiếng ho làm cả người y cứng lại.

      "Lý đại nhân." Tạ Khâm nhướng mày, nhìn người tự tại tới cười tiếng.

      Lý Du nhìn Vị Vãn đỏ ửng trong ngực y, giọng cứng ngắc, "Lý mỗ ngang qua, quấy rầy hưng trí của ngài rồi."

      "Tối nay trăng gió, ngày tốt cảnh đẹp chọc người, tại hạ nhất thời động tình, Lý đại nhân chê cười rồi." Vị Vãn cúi đầu nghe tự nhiên bật cười, trước mắt nàng là lồng ngực ấm áp, nhưng nàng biết, nam nhân này am hiểu nhất chính là diễn trò.

      "Buông ra, ta phải ." Đợi cho bóng dáng Lý Du biến mất ở cuối hành lang, nàng thối lui khỏi cái ôm của y, xoay người lập tức bước .

      Ống tay áo bị người túm chặt, nàng cũng ngẩng đầu nhìn y, chỉ khẽ: "Buông tay."

      Tạ Khâm ngớ ra, tay chậm rãi nới ra. Làm y buông tay, phải lời của nàng, mà là mỏi mệt và ủy khuất trong giọng của nàng.

      Đột nhiên, y cảm thấy trong lòng có chút phiền chán.

      Dưới ánh trăng bóng dáng nàng đơn rời , y lẳng lặng nhìn, đứng lặng tại chỗ lâu sau, biểu cảm lại càng trầm.

      - - -

      Đừng bởi vì bản thân bị ai đó bỏ rồi để lộ trò hề… Đúng vậy, nàng thừa nhận đêm nay bản thân kích động là vì thấy cảnh Tuyên Dương thân mật hợp tấu cùng với nữ nhân khác.

      - - Thừa nhận , đối với quá khứ ngươi thể ra sức, hoàn toàn cần ngươi nữa.

      - - Rồi lập tức ngươi biết vì sao.

      Bỗng nhiên nhớ tới lời Tạ Khâm đêm đó, hóa ra y sớm biết tất cả, cũng nhìn thấu tâm buồn cười đáng thương kia của nàng.

      Nhưng vì sao, giọng điệu và dáng vẻ cười nhạo của y làm nàng khổ sở như vậy, nàng để ý cách nhìn của nam nhân cuồng đại cao ngạo kia với nàng như thế sao?

      Cảm xúc cuồn cuộn, bước chân dưới chân nàng lại có chút bất ổn.

      Đỡ lấy tường, nàng hít thở dồn dập, cảm giác trong cơ thể có hơi nóng lan tràn, dần dần ăn mòn xương cốt tay chân.

      Mồ hôi theo giữa trán chảy ra, cả người nàng run rẩy, phát có gì đó đúng –nàng bị hạ dược, nhất định là yến hội có người động tay chân trong ly rượu của nàng.

      Chỉ là, kết quả là ai? Lại vì sao phải tính kế nàng? Cơn nóng xa lạ trong cơ thể dần dần cắn nuốt suy nghĩ của nàng, nàng cũng nhàn rỗi suy nghĩ những thứ kia, chỉ có thể khó khăn tập tễnh mà , hi vọng có thể nhanh chút trở lại chỗ ở của mình tìm ra phương pháp giải cứu, ở lại đây ban đêm, nhiều khắc nhiều thêm phần nguy hiểm.

      “Vãn Nhi!” Hơi thở quen thuộc đánh úp lại, ngẩng đầu lại thấy gương mặt tuấn tú, Tuyên Dương nhìn nàng, trong mắt chứa vẻ lo lắng vô cùng.

      “Ta...” Nàng chật vật mở miệng, rảnh nhận ra nguyên nhân y xuất lúc này.

      “Ta biết.” Y bắt mạch, vẻ mặt cũng khỏi trầm xuống.

      - - -

      Đêm Phù Dung, bí dược cung đình, cân nhắc dùng thuốc và kim châm cứu nhưng khó giải.

      Bóng dáng thon dài đứng ở phía trước cửa sổ, dưới ánh trăng bạch y như tuyết, Tuyên Dương nhìn chằm chằm vẻ mặt ngưng trọng của người nằm giường.

      Sắc mặt của nàng đỏ như lửa, ngay cả ngực cũng bởi vì tác dụng của thuốc mà đỏ mảnh.

      “Sao rồi?” Vị Vãn cắn răng hỏi, mồ hôi thấm ướt tóc mai.

      “Chỉ có biện pháp.” Y khoanh tay đứng, cứng ngắc mở miệng, các đốt ngón tay dấu ở sau lưng bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch.

      Vị Vãn nhắm mắt lại, ngực kịch liệt phập phồng, có nước mắt ở lông mi chớp động.

      Nóng quá... Trong cơ thể hình như có ngọn lửa hừng hực điên cuồng thiêu đốt, nhưng mà mồ hôi nàng chảy xuống lại lạnh như băng, mà nước mắt cũng dừng được, mỗi giọt chảy xuống – nàng cảm thấy rất bất lực, chật vật cũng được.

      Nàng nên làm cái gì bây giờ?

      “Vãn Nhi.” Y gọi nàng, trong giọng bất đắc dĩ và đau đớn có dày đặc.

      Nàng mở mắt ra, thấy y mở đai lưng, áo ngoài...

      “Đừng!” Nàng hốt hoảng lui ra phía sau, khống chế được từ trong miệng bật ra.

      Động tác của y dừng lại, nhìn vẻ khiếp sợ trong con ngươi đen của nàng, sau đó môi nở nụ cười khổ: “ phải như ngươi nghĩ.”

      Nàng khẩn trương nhìn y, thừa nhận dày vò mãnh liệt của thuốc, có loại cảm xúc bất an yên cũng ập vào lòng.

      “Vốn muốn cho con có biết chuyện, cũng là giải thích ta luôn nợ con.” Y lại mặc y phục vào, động tác tao nhã, giọng ôn nhuận, “ tại xem ra quan trọng nữa rồi.”

      “Ngươi... cái gì? Vì sao ta nghe hiểu?” Trong cơ thể sôi nổi quay cuồng, hô hấp nàng bất ổn, lại bởi vì trong giọng điệu của y nhàn nhạt ưu thương mà tâm hoảng ý loạn.

      “Sau này con hiểu.” Y nhìn chằm chằm nàng sâu, cúi người đút cho nàng viên thuốc, “Thứ này có thể áp chế được lúc, tại, ta muốn mang con gặp người có thể cứu người.”

      - - -

      Mây trôi khắp nơi, che khuất nửa ánh trăng, bóng đêm nhất thời tối sầm vài phần.

      Ánh nến phát ra tiếng nhàng mà bạo liệt, nam nhân ngồi trước bàn chợt hoàn hồn.

      Giấy trải ra, nghiền mực, hạ bút... Mực nước nhuộm đẫm, viết đến nửa bỗng nhiên dừng lại, đặt xuống bút, y có chút tâm thần yên.

      “Tam thiếu gia.” Tiếng bước vụn chân truyền đến, hạ nhân ở bên ngoài thấp gọi, “Ngụy nương chờ ở bên ngoài.”

      Y bỗng dưng đứng dậy, đẩy cửa ra nhanh ra ngoài.

      “Ngươi...” đến trước cửa phủ vừa mới mở miệng, thân hình mảnh khảnh lập tức trượt đến ở trong lòng y.

      Nhiệt độ cơ thể của nàng nóng kinh người, mặc dù cách lớp y phục dày, y vẫn có thể cảm giác lửa nóng của nàng.

      Dưới bóng đêm làn da vốn trắng nõn lại sáng rỡ như lửa, cháy tầm mắt của y. Nàng quật cường cắn môi, trong mắt sáng làn nước mờ mờ.

      Khóe mắt thoáng nhìn bóng dáng màu trắng ở góc đường, khóe miệng y nâng thành độ cong tà khí, phen ôm lấy nàng vào trong.

      Bóng cây yên tĩnh, dưới núi giả dòng suối róc rách, đèn lồng nhàng lay động uyển chuyển trong hành lang gấp khúc, dưới đèn đuốc mông lung, biểu cảm mặt y càng sâu lường được.
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Quân cờ

      Ánh nến mờ tối trong phòng, y nhìn chăm chú vào nữ tử phá lệ bé và yếu ớt bất lực trước mắt sâu.

      Vị Vãn khép chặt hai mắt nằm ở giường, cố sức để bình ổn hơi thở dồn dập của nàng, đầu ngón tay hãm sâu vào trong lòng bàn tay trắng nõn, nhưng mà nàng kêu ra tiếng, chỉ gắt gao cắn đôi môi trắng bệch, để tiếng rên rỉ bật ra từ trong miệng, nàng cố chịu đựng.

      Y vươn tay, nhàng lau mồ hôi trán nàng, nàng bởi vì động tác của y miễn cưỡng mở mắt ra, đồng tử mông lung mù mịt hơi nước.

      "Ngươi bị hạ dược." Y cúi người khẽ , đôi mắt xanh thâm thúy khóa lại gương mặt đỏ bừng của nàng, "Tại sao tới tìm ta?"

      Xúc động lại muốn rơi lệ làm nàng mở to mắt, nhìn tầm mắt bức người của y.

      - - Vãn Nhi, con cần ta nữa, chỉ là chính con còn chưa có phát ra mà thôi.

      - - Con phải nhớ kỹ, mặc kệ ta làm cái gì, đều là vì bảo vệ con.

      Khi ý thức sắp gần như sắp vỡ nát, mơ hồ quanh quẩn giọng ôn nhu mà đau đớn của Tuyên Dương ở bên tai lúc nãy.

      Mà đôi mắt của người trước mắt, giống như lốc xoáy vạn kiếp bất phục, hung hăng hấp thụ làm nàng có chỗ nào trốn.

      Vì sao tìm y... Nàng còn sức lực suy nghĩ nữa, nàng chỉ biết là, nàng chống đỡ nổi nữa, được... Cực nóng dày vò chuyển hóa thành đau đớn sắc bén, trong người liên tục đau đớn, nàng run rẩy, rốt cuộc lệ nóng nhịn được chảy xuống: "Ta khó chịu..."

      Tầm mắt lạnh lùng chăm chú nhìn môi nàng thở dốc, môi đỏ tươi này giống như cũng bốc cháy. Nàng rất đau nhỉ? Y nhìn khóe mắt nàng ngừng chảy ra nước mắt.

      "Ngươi muốn ta làm như thế nào?" Y chậm rãi lên tiếng.

      Bàn tay to phủ trán của nàng, nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng cháy của y phủ lên da thịt của nàng, nhưng mà nàng lại cảm thấy thoải mái, kìm lòng đậu càng muốn tới gần y.

      "Cứu ta..." Nàng cảm thấy quá mềm yếu, phải dáng vẻ mình nên có.

      "Cầu ta." Y lãnh khốc mở miệng, ngón tay dao động gương mặt nàng, ngực, giống như uống thuốc độc cho đỡ khát, gây cho nàng hi vọng đồng thời lại hạ mê hoặc quá nặng.

      có biện pháp kiềm chế chấn động, theo đầu ngón tay của y chậm rãi trèo lên trái tim nàng co rút rất nhanh, tất cả đau đớn và bất lực như vỡ đê, cổ họng của nàng khô kỳ lạ: "Ngươi thể bắt nạt ta như vậy..."

      Vật đáng thương, ngay cả sức lực chuyện cũng có.

      Y chế trụ cổ tay nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt như làn nước nhuộm màu đỏ của nàng lại mệnh lệnh lần nữa: "Cầu ta."

      "Cầu ngươi - -" Nước mắt của nàng mãnh liệt tràn ra, gần như từ trong kẽ răng nặn ra câu này, nàng muốn, rất muốn cho y biết, giờ phút này nhất cử nhất động của y, đều có ảnh hưởng có cách nào khống chế được, nhưng mà, y lại có tính hấp dẫn tuyệt đối, giống như nàng là bươm bướm, chỉ có thể lựa chọn hủy diệt giống như dập lửa.

      Chỗ sâu trong đôi mắt xanh nhiễm lên chút ý cười vui vẻ, gương mặt hạ xuống, mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi đỏ tươi như lửa của nàng.

      Y vung tay áo tắt ánh nến bàn, bên trong nhất thời lâm vào tối đen.

      Hai mắt đẫm lệ mông lung làm nàng càng thêm hoảng loạn, mà tầm mắt lợi hại của y ở trong màn đêm vẫn chặt chẽ khóa nàng.

      nhàng cởi váy ra, ngay cả sức lực nâng tay ngăn cản nàng cũng có, giống như đóa hoa mảnh mai xinh đẹp, bị dễ dàng hái rời khỏi đầu cành.

      Cho dù đoán được sau đó xảy ra chuyện gì, nhiệt độ nóng bỏng của y vẫn làm nàng sợ hãi, trong lúc tiếp xúc thân mật quá mức ở trong lòng nàng dấy lên bất an lớn.

      “Tạ Khâm...” Nàng sợ hãi kháng cự, trùng kích xa lạ kia còn đau đớn hơn cả thuốc gây ra làm nàng sợ hãi.

      Y thở dốc, khi nàng gọi y, giọng mềm nhũn cùng với đôi mắt bất lực phủ kín tầng nước kích thích dục vọng mạnh mẽ hơn.

      Y muốn thay nàng dập tắt lửa, nhưng trong phút giây này, y có loại cảm giác mãnh liệt... Là y theo nàng cùng rơi vào trong lửa, cùng nhau về phía vận mệnh khó có thể kháng cự.

      “Đừng sợ,” Hơi thở ấm áp của y quấn quanh ở bên tai nàng, “Nhìn ta.”

      ... Ta thấy ngươi...” Nàng hoảng loạn lắc đầu, nàng nhận ra giọng của bản thân, phản ứng của bản thân, cũng biết cảm nhận y thế nào, bên ngoài xuyên vào ánh nắng mờ tối, đôi mắt y càng thâm thúy, giống như bao phủ sương mù dày đặc... Nàng luôn nhìn hiểu y... Trong hoảng hốt, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp y, y ngồi ngựa, vẻ mặt còn lạnh lẽo hơn cả ánh bên ngoài... Nàng nên tin tưởng y sao... Y có thể cứu nàng sao...

      “Vị Vãn, đây là ta - -” Y kiên định , chút do dự xuyên qua sinh mệnh của nàng.

      Đau đớn tới ào ạt, nàng phí công giãy dụa, lại vẫn tránh thoát khỏi cái ôm cứng như sắt thép của y, y chặt chẽ vây nàng ở dưới thân, lấy tư thế bá đạo nhất hoàn toàn mạnh mẽ đoạt lấy vẻ đẹp của nàng.

      Nàng khép chặt hai tròng mắt, trong đau đớn xen lẫn vui thích lệ chịu kiềm chế chảy xuống gò má, y gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trở nên nồng liệt, cực nóng.

      Nàng giờ phút này, yếu ớt như trẻ con làm cho y vừa muốn thương tiếc, càng muốn tận tình khi dễ. Bàn tay to kìm lòng đậu âu yếm thân thể nóng bức của nàng, lý trí của y hỏng mất... Đây chẳng phải kết quả y mong muốn, trận này, gần như cũng muốn y leo lên đỉnh...

      Đám mây dày đặc trôi , ánh trăng sáng tỏ tiếng động chiếu vào trong phòng, giống như chứng kiến cuộc vận mệnh cũng cách nào quay đầu.

      ******************************

      “Phụ thân, sớm như vậy tới đây, ngài có việc?” Thoáng nhìn bóng dáng vội vàng mà đến, Tạ Khâm dừng luyện tập buổi sáng, ôn hoà cười.

      “Ngươi ít giả bộ cho ta!” Sắc mặt Tạ Đúc trầm, hiển nhiên là cực kì tức giận, “Tối qua cung yến ngươi làm chuyện gì? Ngươi có biết sau đó trong triều có bao nhiêu người hỏi ta ?”

      “Ngài là chỉ chuyện Tứ công chúa?” Khóe miệng Tạ Khâm kéo .

      “Còn có thể là chuyện gì?” Tạ Đúc cả giận , “Ngươi đừng với ta rằng là vì nữ nhân họ Ngụy kia, người trong phủ với ta ngày hôm qua ngươi còn giữ nàng lại qua đêm? Ta thấy ngươi váng đầu rồi, phân ai nặng ai ! Ta mặc kệ ngươi có muốn làm phò mã hay , ngươi đừng quên phía sau tứ công chúa là ba mươi vạn cấm quân của Dương quốc cữu!”

      “Ý của phụ thân ta hiểu được.” Tạ Khâm nhìn ông ta cười nhạt tiếng, trong mắt phải có trào phúng, “Nữ nhân so sánh với quyền thế công danh đáng giá nhắc tới phải ? Quyền cao chức trọng, nữ nhân tính là gì? Cho nên mẫu thân ta ở trong lòng ông cũng chỉ là đồ chơi nhất thời cao hứng mà thôi.”

      “Bốp - -” Tạ Đúc đánh tai mặt y, tức giận đến cả người run rẩy, “Ngươi... Ngươi, đây là có thái độ gì?”

      “Phụ thân.” Tạ Khâm cười lạnh nhìn phụ thân, “Ta thích nữ nhân nào, lựa chọn nữ nhân nào là chuyện của chính ta, sao lúc trước ông tìm nhiều nữ nhân sinh mấy con trai, như vậy có thể xếp hàng làm phò mã rồi!”

      “Ngươi vô liêm sỉ!” Tạ Đúc giận dữ, lại thấy ông ta thể làm gì, chỉ giận dữ vung tay áo mà .

      Tạ Khâm nhìn bóng lưng ông ta xa, mặt trầm xuống đứng tại chỗ lâu động đậy.

      **********************************

      Từ sau khi mẫu thân qua đời, y cần bất kỳ kẻ nào hiểu y, ủng hộ y.

      Cho tới mỗi bước hôm nay - bôn ba ngày ngàn dặm, mài luyện trong đao quang kiếm ảnh, mặt trời gay gắt ở đại mạc giới hạn, mấy ngày gió tuyết y đều y cắn răng chịu đựng, có người biết thống khổ và độc của y, cũng có người chia sẻ thay y.

      Có lẽ y từng tin tưởng còn có ôn nhu tồn tại, khi máu ấm áp bắn tung tóe gương mặt y, khi trong tiếng thét sắc bén chói tai y quay đầu lại, giống như y có thể nghe thấy người nào thổi tiếng sáo, tiếng cười xinh đẹp của bà.

      Sau này mới biết được, cái gì thề non hẹn biển, cái gì nồng tình mật ý... Đều là giả.

      Y có thể tin tưởng, luôn chỉ có chính y.

      Cửa gỗ truyền đến tiếng két rất , y quay đầu, thấy bóng dáng mảnh khảnh dựa vào bên cạnh cửa, ánh mặt trời sáng sớm nhàn nhạt lồng xuống dưới, nàng thân bạch y đơn thuần, đôi mắt trong suốt.

      Từ hơi thở, giống như còn vương hương thơm người nàng.

      Y và nàng nhìn nhau, yên lặng gì.

      Bắt đầu từ đại điển săn vào mùa thu, hoặc là sớm hơn, y cảm giác được có người thầm thử y, mà Hàn Vị Vãn chính là lợi thế. Người nọ muốn biết, kết quả Tạ Khâm y muốn chọn nàng, hay tứ công chúa Dung Uyển, hoặc là , binh quyền ba mươi vạn cấm quân.

      Y buông tha đối tượng hoài nghi nào, lại luôn dám xác định. Nhưng gần như có thể khẳng định chính xác, Dung Uyển với Tuyên Dương là hoa rơi hữu ý, người nào đó cũng nước chảy vô tình, y nhớ tới nam nhân này từng qua câu – ta chỉ phải bảo vệ người ta muốn bảo vệ. Mà người trong miệng Tuyên Dương, chắc là Hàn Vị Vãn thể nghi ngờ. Chỉ là y tiếc khuấy đảo tiến vào giao du với kẻ xấu, nguyên nhân tự tay đẩy nữ nhân mình thương vào trong lòng Tạ Khâm y, lại làm y rất hoang mang.

      Mà tối hôm qua Hàn Vị Vãn bị người tính kế, thực ra y có linh tính, chỉ là rốt cuộc là lấy loại phương thức nào.

      Nhưng mặc kệ thế nào, đây đối với y mà cơ hội, tiết mục “ giang sơn mỹ nhân” vừa đến đúng lúc.

      Thực ra y có chút động tâm với nàng.

      Đáng tiếc chỉ có “ chút”, mà nàng cũng làm y thất vọng – dù sao sau khi nàng phát bị hạ dược, người nam nhân nàng tìm đầu tiên là Tuyên Dương, phải là Tạ Khâm y, đến cùng, chẳng qua là y nhặt của người khác cần.

      Y thưởng thức xinh đẹp và trí tuệ của nàng, cũng thích quật cường và kiêu ngạo tương tự y, càng từng khiếp sợ khi nàng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của y.

      Thiếu chút nữa, y tin tưởng nàng.

      Thiếu chút nữa, y do dự.

      Nhưng ở trong lòng nàng đặt ở vị trí thứ nhất, vĩnh viễn là “lúc đó” của nàng, là Tuyên Dương.

      Nếu y đoán sai, Tuyên Dương cũng vì vậy cho rằng y có tình cảm với Hàn Vị Vãn, từ đây xa lạ Dung Uyển rồi.

      Chỉ là ai cũng biết, Tạ Khâm y muốn chỉ là binh quyền, ở tại đây từng bước từng bước vào trung tâm triều đình, y chỉ có thể tin tưởng bản thân, y dựa vào chính mình. Hàn Vị Vãn sai, y vô tâm vô tình, tim của y, từ rất lâu trước kia hóa thành mảnh tro tàn. Cho nên Hàn Vị Vãn cũng tốt, Dung Uyển cũng tốt, đối y mà cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

      “Xin lỗi.” Giọng êm ái vang lên, Vị Vãn cắn môi nhìn gương mặt lạnh lùng, “Ta nghe thấy phụ thân ngươi và ngươi chuyện ... Là ta làm ngươi khó xử rồi.”

      Y chậm rãi đến gần nàng, nâng tay khẽ vuốt mặt nàng, mỉm cười: “ có gì.”
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 52: Cùng thương


      “Nhưng mà nàng, sao ngủ thêm lát? Nàng nên nghỉ ngơi tốt mới phải.” Tạ Khâm chăm chú nhìn gò má nàng ửng đỏ.

      Người của y tới gần, Vị Vãn cảm thấy nhiệt độ mặt càng nóng, mà trong lời của y chất chứa thâm ý, làm nàng dám giương mắt nhìn y.

      "Vì sao nhìn ta?" Y cười khẽ, giọng trầm thấp mê hoặc, "Xấu hổ?"

      " có - -" Nàng ảo não cắn môi, ngẩng đầu trừng y, lại bởi vì vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của y mà tim bỗng đập mạnh và loạn nhịp.

      Thừa dịp lúc nàng thất thần, y phen ôm nàng, hôn trộm ở môi nàng, ý còn chưa hết : "Vẫn ngọt như vậy."

      "Ngươi!" Ngay cả tai cũng đỏ, Vị Vãn phủi tay vào trong phòng, ai biết y lại túm chặt tay nàng kéo nàng vào trong ngực, vùi đầu vào hương thơm bay ra của nàng, rất lâu mới thấp giọng mở miệng: "Quay đầu lại, bản thân uống chén thuốc nhé?"

      Thân thể Vị Vãn hơi cứng đờ, phủ tay lên bụng theo bản năng, chậm rãi gật đầu: "Ta biết."

      "Ta có ý gì khác." Y đưa tay nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, đôi mắt xanh nhìn nàng sâu, "Chỉ là tình hình trước mắt, chúng ta thể có phiền toái cần thiết."

      Trong lòng có chút đau đớn, Vị Vãn rũ mắt xuống: "Ta hiểu, ta gây phiền toái cho ngươi, cũng cần ngươi chịu trách nhiệm."

      "Đây phải vấn đề chịu trách nhiệm." Y nghe ra ảm đạm trong giọng của nàng, nhìn ánh mắt của nàng càng thâm trầm, "Nếu phải nàng, là nữ nhân khác, ta cứu."

      Y có ý gì? Vị Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt thu lại vui vẻ của y.

      "Ta rồi ta thích nàng, mà tới bước đường này, tất nhiên tất cả giống với trước kia." Ngón tay y vuốt tóc nàng, động tác mềm , "Ta cũng từng với nàng, khóc vì người, khóc vì trốn tránh, cười vì toàn bộ thế giới đều cùng cười với nàng, mà ta hi vọng lúc nàng khóc, có thể để ta thấy được, khi nàng cười, cũng cho ta thấy. Ta muốn biết mỗi lý do nàng khổ sở, hiểu mỗi niềm vui của nàng, lúc nàng cần người chuyện hoặc dựa vào, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên phải là ta."

      Giọng của y trầm thấp có lực, từng chữ đều nặng nề nện ở trong lòng nàng, chấn động đến nàng ra lời.

      "Ta chẳng bắt buộc nàng, cũng cần lời hứa hẹn gì, càng cần thiết tại nàng trả lời ta cái gì, ta chỉ hy vọng nàng nhớ ta theo những lời này, sau đó chặt chẽ ghi nhớ nó ở trong lòng."

      Từ lúc hai bên quen biết cho tới nay, là lần bày tỏ dịu dàng nhất của y, tuy rằng ý tứ trong lời của y vẫn lập lờ nước đôi, mơ hồ lộ ra tin tức nào đó lại vẫn lồng trong tầng đám sương. Nàng cảm thấy bất an, giống như bị y dẫn dắt, vào khu vực nàng hoàn toàn xa lạ, mà nàng biết gặp phải chuyện gì. Khó có thể phủ nhận chính xác, trái tim của nàng vì lời y mà chấn động, y cho rằng cảm giác giữa nàng và Tuyên Dương hoàn toàn khác biệt, mặc kệ tình huống giữa nàng và Tuyên Dương trong lúc đó có hỏng bét bao nhiêu, nàng luôn cảm thấy an toàn, nhưng mà người nam nhân trước mắt, luôn làm nàng cảm thấy nguy hiểm và hoảng loạn, cho dù nụ cười của y dịu dàng cỡ nào, ôm ấp cỡ nào, cảm giác như vậy đuổi được.

      Chịu lần tổn thương, nàng học được cách bảo vệ bản thân, dám dễ dàng lại chìm vào tình cảm, nếu, y cố ý muốn trái tim của nàng, nàng biết như thế nào cho phải - nàng có thể tin tưởng y sao?

      “Ngươi cảm thấy là ai bỏ thuốc ta?” Nàng che giấu mở to mắt, đối điện với ánh mắt cực nóng của y.

      “Ta tra ra.” Y cũng ra suy nghĩ của y, chỉ ngắn gọn bảo đảm, " có việc gì, tất cả có ta ở đây."

      Chua xót nháy mắt xông lên chóp mũi, bởi vì lời y , hốc mắt nàng có tiền đồ phiếm nóng.

      Đôi mắt xanh chăm chú nhìn nàng rũ khuôn mặt nhắn xuống, y mỉm cười.

      *************************

      Uyển công chúa bị bệnh, mấy ngày cũng chuyển biến tốt.

      Vị Vãn dựa ở trước cửa sổ, trong tay có quyển sách chưa lật trang nào, trong lòng lại thầm nghiền ngẫm tin tức truyền trong cung mấy ngày nay.

      “Chỉ là vết thương bình thường mà thôi, sao đều trị mãi hết?” Lão thái y đau đầu vuốt râu bạc trắng, nghĩ mãi xong, ánh mắt dừng ở người Vị Vãn, có chút do dự mở miệng, “Nha đầu, bằng con xem thử?”

      Vị Vãn ngẩn ra, lập tức gật đầu.

      “Ngụy đại phu mời bên này.” Cung nữ cung kính dẫn nàng qua cổng vòm trăng tròn, vào hành lang dài Điêu Lan Ngọc Thế. (Câu dùng để miêu tả lộng lẫy tráng lệ)

      Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Vị Vãn ngạc nhiên nhìn phía vườn hoa.

      Đúng là Ngu Mỹ Nhân, biết là dùng kỹ thuật gì, ràng hoa qua kỳ nở, đám hoa Ngu Mỹ Nhân* này lại vẫn nở đỏ tươi.

      (*Papaver rhoeas là loài thực vật có hoa trong họ túc, còn gọi là túc đỏ, túc cỏ, túc ngô, ngu mỹ nhân. )

      “Là ngươi...” Cảm giác tay bị người chế trụ, người mảnh mai giường mở mắt ra nhìn phía Vị Vãn chuyên tâm bắt mạch, nỗ lực lộ ra nụ cười tươi tắn nhất, “ lâu thấy.”

      Vị Vãn mỉm cười với nàng: “Ngụy Vãn ra mắt công chúa.”

      “Ngươi gọi là Vị Vãn?” Dung Uyển khẽ thở dài, đôi mắt mông lông, “Tên rất hay... Lúc nãy ngươi tới, nhìn thấy mảnh hoa Ngu Mỹ Nhân kia sao?”

      Vị Vãn gật đầu, nhìn nữ tử ý thức trước mắt, nằm dưới tấm chăn thêu công tinh xảo, nàng có vẻ phá lệ mảnh mai bất lực – vì sao mới nửa tháng, khi gặp lại nàng hoàn toàn còn dáng vẻ bừng bừng sức sống khi ở bãi săn?

      “Y thích nhất Ngu Mỹ Nhân, ta ta muốn ở trong cung cũng gieo xuống mảnh, nhưng y vậy chậm, đợi được mùa hoa nở, ta tin... Ta cho người nhổ trồng lại ở đây rất nhiều, ... Ngươi xem, chúng nó còn nở phải sao?”

      “Công chúa...” Trong lòng Vị Vãn chấn động, biết “y” trong miệng nàng là ai.

      Y thích nhất Ngu Mỹ Nhân - câu này như sấm sét đánh vào trong lòng, nàng cứng ngắc ngồi tại chỗ có biện pháp nhúc nhích.

      - - “Những bông hoa đó là loại hoa Ngu Mỹ Nhân ngài trồng cho ta, ta thích người khác chạm vào.”.

      - - “Ta có thể gieo trồng chúng nó, cũng có thể hủy chúng nó .”

      Đoạn đối thoại sâu trong trí nhớ lên, chua ngọt xen lẫn trong lòng nàng... Rốt cuộc trở về được, những cảnh vật trước đây. Thực ra Tuyên Dương vẫn luôn rất tốt, ra là tình thân, chính nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, mới để đến mức hôm nay.

      Nhưng mà nữ tử trước mắt này, lại vì y mà bi thương – nàng chăm chú nhìn Dung Uyển lệ nước mắt, có chút kinh ngạc với cảm giác đồng tình của bản thân.

      “Y rồi, y tới xem hoa nở... Mà ta thầm muốn cùng xem với y.” Phượng Hoàng kiêu ngạo lúc trước, giờ phút này ủy khuất nước mắt ròng ròng, “Y thích ta, y để lại câu nào rời ... Ta biết ta nên tức giận y...”

      Nhớ tới bóng dáng tao nhã trong lòng, nàng có biện kiềm chế khổ sở trong lòng - ngày đó chuồn ra khỏi cung du ngoạn, đợi đến khi chạng vạng mới cùng cung nhân luôn theo hầu vội vàng trở về, vội vàng, đầu lao vào trong ngực của người trong đám đông chật chội đường, khi ngẩng đầu, nàng rơi vào trong ánh mắt ôn nhu như nước của y, nụ cười của y, làm cho người ta nhớ tới tháng tư hoa nở, gió thổi mây di chuyển, trong khí có nhàn nhạt hương thơm. Mặt nàng có chút nóng lên, nhưng lại dám nhìn y lâu.

      Đó là lần đầu tiên trong đời nàng dám đối diện với người khác. Địa vị công chúa cao quý, lại là nữ nhi phụ hoàng thương nhất, cho tới bây giờ đều là người khác nhìn lên ngưỡng mộ nàng, nhưng nam nhân này, lại làm nàng có loại cảm giác ngưỡng mộ... Nàng biết nên xử lý y thế nào mới tốt, cho dù nàng cực kỳ buồn bực giơ kiếm đặt ở cổ y, ra lệnh y thích nàng, y vẫn phong khinh vân đạm cười, giống như nàng là đứa cố tình gây ...
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 53: Sương nặng

      "Tuyên Dương..." Khóc đến mệt, vốn Dung Uyển phát sốt lại bất tỉnh lần nữa, Vị Vãn nhìn gương mặt nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, khỏi sững sờ.

      nữ nhân, cho dù nàng ấy vừa đẹp vừa giàu có sánh ngang quốc gia, nếu có nơi làm nàng ấy có thể yên tâm giao phó tình của mình, như vậy sinh mệnh của nàng ấy vẫn phiêu bạt trong gió, chịu được trống rỗng lạnh lẽo. Ở trong tình cảm, bất kỳ kẻ nào cũng đều ngang hàng, có ai có thể bắt buộc ai... Dung Uyển giống như nàng - giờ khắc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong lòng thoải mái.

      " cần phải uống nhiều thuốc nữa, lượng thuốc lần trước dùng càng ngày càng nặng rồi." Nàng phân phó cung nữ, "Tâm bệnh cần tâm thuốc chữa trị, chú ý giữ ấm trong phòng, nấu chút bát súp bổ dưỡng là được."

      "Cảm ơn Ngụy đại phu." Cung nữ hiểu ý trong lời của nàng, nửa buồn nửa vui , "Ngày hôm qua, Binh bộ Tạ đại nhân vừa tặng cho người nấm Linh Chi, nô tỳ sắc rồi, chỉ còn chờ công chúa tỉnh lại, nhất định hầu hạ ngài ấy uống thêm vài ngụm."

      Binh bộ Tạ đại nhân? Vị Vãn ngẩn ra.

      "Ngụy đại phu?" Cung nữ do dự nhìn nàng thất thần.

      “Ồ, vậy tốt.” Vị Vãn đáp, áp chế khác thường trong lòng, đứng lên , "Ta đây cáo từ."

      Lúc rèm châu vén lên, tiếng leng keng ngọc bội lọt vào tai, mùi thơm nhàn nhạt đánh úp lại, Vị Vãn ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc mặt khi hai người đối diện che giấu được.

      "Thái Y Viện Ngụy Vãn ra mắt Nhiễm công chúa." Vị Vãn thu lại vẻ mặt, cúi đầu thỉnh an.

      Thời gian này lui tới ở trong cung, nàng sớm từ trong miệng người khác biết được tên gốc của ngũ công chúa trước mắt là Ngụy Nhiễm, là nữ nhi của người bạn thân nhất khi đương kim hoàng thượng còn làm tướng, mẫu thân mất sớm, sau khi phụ thân chết trận nơi sa trường, nàng được hoàng thượng thu làm dưỡng nữ.

      Mặc kệ là vẻ luống cuống của Dung Trạm khi gặp nàng lần đầu tiên hay Tiêu quý phi diễn kịch vui cho nàng xem, hoặc ánh mắt kinh ngạc của cung nhân khi mới gặp nàng, đều nhắc nhở nàng trong cung có người có dung mạo cực kỳ tương tự nàng đó là Nhiễm công chúa, hôm nay vừa thấy, quả làm nàng khiếp sợ.

      "Ngươi và ta... Quả nhiên rất giống." Ngụy Nhiễm nhìn nàng cười, thái độ rất khiêm tốn, "Chẳng qua nốt ruồi đỏ mi tâm ngươi rất đẹp mắt."

      "Công chúa khen trật rồi." Vị Vãn mỉm cười, nhìn nàng ấy bình tĩnh, : "Lại tiếp, nếu phải nhờ phúc của công chúa, lần trước ở buổi săn nhất định Vị Vãn gặp dữ nhiều lành ít."

      Sắc mặt Ngụy Nhiễm trắng nhợt, ánh mắt nhất thời đề phòng.

      Vị Vãn mỉm cười: “Xin cho phép hạ quan xuống dưới.”

      “Ngươi…” Nguỵ Nhiễm mở miệng gọi nàng lại, muốn lại thôi, Vị Vãn nhìn thấy sắc mặt nàng ấy càng tái nhợt, lông mi lay tiến lên đỡ lấy nàng ấy.

      Ngón tay để ở cổ tay nàng ấy, Vị Vãn chấn động trong lòng. Ngẩng đầu lên lại đụng phải ánh mắt của Nguỵ Nhiễm, trong mắt người nào đó… hoảng loạn, bất lực, đau khổ - nhất thời nàng sững sờ.

      “Đừng ra ngoài, bằng tính mạng của ngươi khó bảo toàn…” Giọng tận lực đè thấp vang lên ở bên tai, trong ngữ điệu run rẩy, đều phải uy hiếp, càng như khuyên bảo.

      Vị Vãn nhìn đôi mắt đầy hơi nước của nàng ấy, trong lúc nhất thời có biện pháp ra chữ gì, chỉ có thể nhìn bước chân nàng ấy hơi chút hoảng loạn rời .

      *************************************

      Lúc tối muộn, sương mù bao phủ cả tầng lầu.

      Nỗi lòng Vị Vãn hỗn loạn nhìn Ngu Mỹ Nhân bừng bừng trước mặt, bước chân chậm dần.

      “Đoá hoa màu đỏ cành lá mảnh mai này, giống lại giống Ngu cơ sau lưng Phách vương?” Giọng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên ở phía trước.

      Vị Vãn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lãnh Hương Nùng mặc váy đơn thuần đứng ở trước hiên, phía sau theo hai cung nữ, trong lòng nàng mừng thầm, muốn mở miệng, Lãnh Hương Nùng lại gật đầu với nàng trước: “Nguỵ đại phu.”

      “Hương Nùng tỷ.” Đợi tuỳ tùng hai bên lui xuống, Vị Vãn mới lên, “Tỷ có khoẻ ?”

      Lãnh Hương Nùng trả lời, chỉ mỉm cười, giữa lông mày có nỗi buồn phảng phất.

      “Tỷ như bây giờ, đáng giá sao?” Vị Vãn lo lắng nhìn về phía nàng.

      “Chuyện cho tới bây giờ, còn có thể như thế nào nữa? Là đường bản thân ta lựa chọn, chẳng oán được ai, cho dù tính sai, ta cũng phải tiếp.”

      Trong câu bình tính đó, lại lộ ra hơi lạnh lẽo tàn nhẫn, Vị Vãn nhìn sườn bên mặt của nàng ấy bị hoàng hôn phủ lên, cảm thấy trong lòng bất an yên.

      “Hương Nùng tỷ…”

      “Nhưng mà muội, gần đây thế nào?” Lãnh Hương Nùng ngắt lời nàng, ánh mắt bỡn cợt nhìn nàng, “Nghe muội và Tạ Khâm rất thân thiết.”

      mặt Vị Vãn như bị phỏng, biết đáp lại như thế nào, đành hàm hồ : “Muội vẫn tốt… Sao tỷ đến nơi này?”

      “Nhìn tứ công chúa chút, thuận tiện thay thái tử mang chút thuốc bổ tới.” Lãnh Hương Nùng nhàn nhàn đáp.

      Vị Vãn gật gật đầu, hai người đều im lặng.

      “Ngu Mỹ Nhân nơi này, nở vô cùng đẹp.” Tầm mắt rơi ngay vào phiến hoa trước mặt, Lãnh Hương Nùng mở miệng, “Nếu ta nhổ trồng chút ở Đông cung, muội cảm thấy như thế nào?”

      Vị Vãn nhìn nụ cười lạnh bên môi nàng ấy, trong lòng khỏi run lên – tỷ nên nghĩ như thế.

      “Ta phải , có cơ hội gặp lại.” Lãnh Hương Nùng vỗ vỗ bờ vai nàng, vẻ mặt bình tĩnh lại.

      *****************************************************

      “Nguỵ tỷ tỷ, sao trở về trễ như vậy?” Người mở cửa, là nha hoàn Thư Nhi nở nụ cười rực rỡ, “Muội chuẩn bị bữa tối cho tỷ, ăn ngay kẻo nguội.”

      “Cảm ơn.” Vị Vãn cười , cảm kích săn sóc của muội ấy.

      Tạ Khâm thấy nàng ở mình, muốn tìm người hầu hạ nàng, Thư Nhi chính là nha hoàn y mua tới, tiểu nha đầu ngay thẳng thiện lương, làm việc cũng chịu khó lưu loát, mấy ngày nay hai nàng ở chung hoà thuận, tình như tỷ muội.

      “Lại khách khí với muội?” Thư Nhi ra vẻ vui, “Tỷ muốn Tạ đại nhân đến trách cứ muội chăm sóc tốt cho tỷ sao?”

      “Ba hoa!” Vị Vãn khẽ lúng túng, “Nhanh hâm đồ ăn, ta đổi bộ y phục.”

      Cởi ngoại bào, muốn thay cái áo khoác gọn , cả người bị lực nào đó ngang nhiên ôm lấy, ôm chặt vào trong ngực.

      Nàng há mồm kêu lên, tiếng bị bao phủ trong nụ hôn nóng bỏng, sau khi trải qua dây dưa mê man mở mắt ra, thấy đôi mắt màu xanh quen thuộc nhìn nàng, trong ánh mắt có cảm xúc nàng nhìn ra.

      “Ngươi…sao lại đến đây?” Nàng rũ mắt xuống, tay nàng dùng sức tránh khỏi ngực của y thay áo ngoài.

      “Đến ăn cơm, có thể ?” Y nâng cằm của nàng lên, cố ý nhìn mắt của nàng, giống như có chút bất mãn với thái độ nhiệt tình của nàng.

      Vị Vãn ngạc nhiên trừng mắt y, cảm thấy lý do y đến đây hoàn toàn là bịa chuyện, lại nhất thời tìm được cái gì để cải lại, ràng lười đấu võ mồm với y, xoay người thẳng ra ngoài.

      muốn thấy ta?” Vừa bước bước, bị y kéo về trong lòng: “Bảy tám ngày gặp, ta nghĩ rằng nàng nhiệt liệt hoan nghênh ta đến đây.”

      Vị Vãn nghiêng đầu, tránh hơi thở vô cùng thân thiết quá đáng của y. “Ngươi còn lo lắng có chỗ ăn cơm sao? Trong cung, quý phủ, có rất nhiều rượu ngon món ngon chờ ngươi đấy.”

      “Hôm nay thế nào?” Y đưa tay nâng gương mặt lạnh lùng của nàng qua, để nàng đối mặt với y, “Nàng tức giận?”

      Nàng cứng đờ, có chút nôn nóng đáp: “Ta có.”

      Y , suy nghĩ sâu xa nhìn nàng, trong đôi mắt sáng như thuỷ tinh dần dần chuyển sang mờ .
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :