Chương 49: Lục
Còn nhớ khi chia tay y, hoa đào vẫn đỏ, cây liễu buông cành.
Trong nháy mắt cảnh xuân trôi qua, quay trở về ánh trăng.
Ta là trái tim cây liễu, chiều cuối chiều cuối sớm mai sớm mai, tươi tốt rồi khô héo khô héo rồi tươi tốt.
Gió Tây bao nhiêu hận, tháng tháng năm năm, thổi tan lông mày cong.
Cung điện vào đêm như chiếc lồng, đèn đuốc mê ly. Ngoài điện hoa rơi tiếng động, ánh trăng mùa thu như sương. Trong điện xạ hương lượn lờ, như mộng như ảo.
Hoa đăng thấp thoáng, nữ tử mặc xiêm y tơ lụa màu xanh biếc mỏng nhàng nhảy múa, vạt váy tung bay, ngón tay nõn nà vạch qua dây đàn tỳ bà, khúc du dương cùng với tiếng ca ràng của nàng, ôm cột nhà ba thước, người nghe như si như say.
Vòng eo đầy nắm tay thắt đai lưng phỉ thúy chân thành đong đưa, nếu như liễu rũ xuống, làm cho người ta nhịn được muốn tới nâng lên phen, lại giống như lá sen vừa nghiêng, sương buổi sớm khẽ chảy ra, đều thanh tao khôn kể.
Cố gắng ca múa xong, cả nửa ngày sau mọi người mới hồi phục lại. Mặc dù Vị Vãn sớm biết tài hoa phong thái của Lãnh Hương Nùng nhưng giờ phút này trong lòng cũng vô cùng rung động.
Hoàng đế khỏi than thở: "Điệu múa “Lục ” xưa nay lấy sở trường mềm mại, từ khi hoàng hậu qua đời còn người thứ hai có thể múa ra tuyệt kỹ như thế, thể tưởng tượng được đêm nay điệu múa cũ được diễn mới, trẫm cảm giác vui mừng sâu sắc."
"Hoàng thượng đúng lắm, nha đầu múa lúc nãy rất thú vị, quả cực kỳ giống hoàng hậu qua đời." Tiêu quý phi phụ họa mỉm cười, nhìn về phía Lãnh Hương Nùng dưới đài, "Ngẩng đầu lên, kéo mạng che mặt ra."
"Nô tì Lãnh Hương Nùng khấu kiến hoàng thượng, Quý Phi nương nương." Mạng che mặt màu xanh nhạt chậm rãi trượt xuống, gương mặt tuyệt sắc nhất thời chiếm lấy tầm mắt mọi người, nhất là đôi mắt đen nhánh như điểm nước sơn, trong quyến rũ lộ ra trong trẻo lạnh lùng, giống như ngôi sao, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển bất định.
"Tên rất hay, dung mạo đẹp, kỹ thuật múa tốt." Tiêu quý phi cũng khỏi khen ba tiếng.
"Phụ hoàng." Trong lúc mọi người xì xào bàn tán, thái tử Dung Thao đột nhiên mở miệng, "Tuy rằng mẫu hậu qua đời nhiều năm, nhưng ngày nhi thần cũng chưa từng quên mất phong thái ngày xưa của bà, tại đây nhi thần khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn Lãnh Hương Nùng nhập Đông Cung dạy cung nữ múa, để giảm bớt nhụ mộ chi tư* của nhi thần."
(*Thành ngữ nhụ mộ chi tử, ý ban đầu là tình cảm đứa bé tôn kính cha mẹ, sau đó nghĩa rộng đối với thầy giáo, vai vế là cảm giác thân thiết tôn trọng và sùng bái)
Lời vừa ra, mặt Lãnh Hương Nùng trắng bệch. Theo bản năng, nàng nhìn về phía bóng dáng quen thuộc chỗ ngồi hoàng tử, nhưng Dung Trạm liếc nhìn nàng cái, tầm mắt của y luôn ở ly rượu trong tay, biểu cảm nhàn nhạt, giống như ngoảnh mặt làm ngơ tất cả.
Mà giờ phút này, ánh mắt Vị Vãn cũng gắt gao theo dõi y, trong lòng bàn tay chảy ra tầng mồ hôi mỏng.
Cái gì nhụ mộ chi tư? Đứa ngốc cũng biết, là thái tử muốn Lãnh Hương Nùng. Tạm thời, mặc kệ lý do này của y nghe qua đường đường chính chính, mà từ trước đến nay hoàng đế có tình cảm khó bỏ với hoàng hậu qua đời, chỉ là ở nơi rộng lớn thế này, lấy địa vị của thái tử, hoàng đế tuyệt làm mất mặt. Nếu Dung Trạm mở miệng Lãnh Hương Nùng là người của y, nàng nhất định bị ban thưởng nhập Đông Cung.
- - Dung Trạm thích tỷ múa “Lục ” nhất.
Lời Lãnh Hương Nùng với nàng vừa nãy bỗng dưng xuất trong đầu, nhất thời cả người Vị Vãn run lên – chẳng lẽ tất cả đều là Dung Trạm cố ý sắp xếp? Y xem Lãnh Hương Nùng là gì? Y chà đạp lên người lòng dạ như vậy?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng mang theo phẫn nộ bắn về phía người khác – Tạ Khâm vô liêm sỉ, cơ bản là y giúp người làm điều xấu!
Làm nàng ngoài ý muốn là, trong đám người, người nào đó cũng nhìn nàng, mà ánh mắt của y càng ngưng trọng thâm trầm hơn bình thường - giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy trái tim lạnh như băng.
Hóa ra, là bọn họ liên thủ bố trí!
“Trẫm cho phép.”
“Tạ ân điển của hoàng thượng.” Lời lạnh như băng từ trong miệng Lãnh Hương Nùng ra, nàng ngẩng đầu, tươi cười cũng rất tươi đẹp, làm cho người ta xem run rẩy và ý châm biếm trong giọng của nàng.
Tạ Khâm rũ mắt xuống, mặt có biểu cảm gì.
Y có thể cảm giác được tầm mắt lạnh như băng lăng trì y, hận thể phanh thây y. cần đoán, y cũng biết là Hàn Vị Vãn.
Môi mỏng khỏi nở nụ cười khổ - tối nay dài đằng đẵng, còn gian nan hơn.
Bỗng nhiên trong lúc đó, mấy đèn lồng trong góc điện tắt.
Bốn phía nhất thời tối lại, chỉ còn đèn đuốc lờ mờ trong điện, trăng trong như nước chiếu vào, trong khí có mùi hương thoang thoảng, tất cả đều mông lung mê huyễn, cảnh sắc như mộng.
Lúc này có tiếng đàn vang lên, giống như mưa phùn ngô đồng, trong veo khóa sâu trong viện. Gió trở về, giọt mưa, chiếc đèn chiếu sáng song cửa sổ ngủ yên tĩnh, trong mộng có ai đung đưa ánh mắt ôn nhu, như nhớ lại yên lặng trùng điệp của nước biển.
“Phụ hoàng, khúc phổ mới này của con thế nào?” Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, có người cười duyên dáng, trong trẻo như chuông vang.
“Biết là con.” Hoàng đế nhìn thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy trước mắt, thương mỉm cười nhìn tứ công chúa mà bản thân sủng ái nhất, “ ngại tìm người hợp tấu với con, vận càng tốt.”
“Tốt.” Dung Uyển cười ngọt ngào, “Ai muốn hợp tấu cùng ta?”
“Gia.” Nhan Tiêu ở bên khẽ gọi.
Tạ Khâm tiếp lời, chỉ chuyển ánh mắt chớ có lên tiếng, y cảm giác được ánh mắt mọi nơi ào ào chuyển tới, khí định thần nhàn cười nhạt, án binh bất động.
Giương mắt, lại chạm phải đôi mắt sáng, Vị Vãn liếc y, chút nào che giấu châm chọc trong mắt.
Y rót ly rượu, lười biếng đưa đến bên môi uống hết, hoàn toàn nhìn ánh mắt ngờ vực quanh mình.
“Gia, hoàng thượng cũng nhìn về phía bên này rồi.” Nhan Tiêu nhịn được nhắc nhở, trong lòng chủ tử của mình nghĩ gì.
“Đêm nay, chúng ta chỉ xem diễn.” Tạ Khâm giọng mở miệng, gương mặt tuấn tú vẫn mỉm cười chê vào đâu được.
Phủ màn che rủ tay áo xuống, nơi nào đánh đàn, chuyện đưa tình khẽ trêu chọc. Hoa kính trăng mờ cười gặp nhau, giống như thấy nhánh Quỳnh dựa vào cây ngọc, ánh mặt trời ấm áp sáng rực. Chuyện nước Phán Lan, vốn bình sinh hiếm gặp. Trong bức tranh, có quen biết gió xuân hướng về, ai biết, tự đến bên Dao Đài.
Tiếng tiêu lọt vào tai, bóng dáng cao lớn chậm rãi vào trong điện, ánh trăng như bạc, chỉ nổi bật lên áo trắng như tuyết của người nọ, phong tư lỗi lạc, giống như trích tiên. Chẳng qua là trong tiếng tiêu kia, lại dấu diếm nhu tình uyển chuyển, trong du dương lộ ra cảnh xuân triền miên, Dung Uyển lấy cầm cùng hòa vào, đến cuối cùng lại hai gò má ửng đỏ, tiếng đàn hơi chậm.
“Uyển Nhi, người giỏi còn có người giỏi hơn, công phu luật của con, rốt cuộc là thiếu trình độ điêu luyện.” Hoàng đế cười , ánh mắt thong dong uyển chuyển hướng người nam tử kia, “ thể tưởng tượng được Tuyên ái khanh chỉ có ý chí xã tắc lê dân, tài tình càng cao thâm, khó trách Hiền vương cực lực tiến cử ngươi với trẫm.”
“Hoàng thượng quá khen, thần dám nhận.” Tuyên Dương thong dong đáp lễ.
Cung nữ châm lại đèn bằng vải lụa, đèn đuốc sáng lên, gương mặt quen thuộc cũng càng ràng, Vị Vãn kinh ngạc nhìn, chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn.
Là mộng sao?
Cũng ở ban đêm như vậy, dưới ánh trăng mê ly bờ sông Thu Phong, ánh nến trong thuyền hoa , tay nàng gối lên quyển sách, nhìn y dựa ở bên giường thổi tiêu, sau đó dần dần ngủ, chỉ nhớ trong mộng giống như cũng có tiếng nhạc mềm mại lượn lờ, như ánh mắt của y, như con sông, sâu xa trùng điệp.
Mà giờ, y thổi tiêu cho ai nghe, ánh mắt của y lại nhìn ai?
Đột nhiên, nàng bắt đầu hoài nghi, nàng biết người này hay , có lẽ tất cả trí nhớ, đều chính nàng tự tạo ra trong mơ?
- - từ nay về sau, ngươi chỉ có thể thổi tiêu cho ta, đánh đàn cho ta nghe, viết chữ cho ta...
- - được.
- - đây là lời thề, thể đổi ý.
Y mỉm cười gật đầu.
Bây giờ mới phát giác, lời thề, đều từ “miệng” mà ra, cố tình nhiều chứ có ý .
Last edited by a moderator: 27/11/16