1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ơ truyện này ngược sao soosyl nàng ơi, truyện hay quá mà ta sợ đọc truyện ngược lắm. huhu

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Tiến hành cứu giúp

      "Ngươi theo được ?" Lúc giơ roi lên, y cười trầm thấp, tuấn mã dưới thân nhanh như tia chớp phi .

      Vị Vãn nhìn bóng lưng y, trong mắt tràn đầy vẻ thong dong, vỗ xuống cổ con ngựa, tiếng chuông thanh thúy như bài ca vang lên, trong nháy mắt đuổi theo y, nàng nhướng mày cười, con mắt còn sáng hơn ánh trăng, lại kêu khẽ tiếng, chạy vượt qua y mấy trượng.

      Y giương mắt nhìn, trong ngàn dặm cát trắng, lúc lúc như mộng dưới ánh trăng là áo trắng cùng với ngựa phi về phía trước, nàng ngoái đầu nhìn lại khí khái bức người cười khiêu khích, lại có loại quyến rũ khác người.

      Khóe môi nâng lên, y giục ngựa đuổi theo nàng, chạy song song.

      Vị Vãn lườm nam nhân cao lớn bên cạnh cái, trong lòng khỏi kinh ngạc khả năng cưỡi ngựa của y, mà nàng thể rơi vào phía sau người khác, vì con ngựa dưới thân của nàng là nhận được khi khám bệnh, là ngựa quý giá nhất ở Tây Bắc - Hãn Huyết Bão Mã.

      Khom người cái bên cạnh xuất tầng tầng lớp lớp đèn đuốc, vài bóng người trong lều trại, thoạt nhìn bọn họ như thương đội lui tới.

      Vị Vãn theo nam nhân kia vào, mùi máu tươi xông vào mũi, vẻ mặt nàng chợt tắt, nhìn về phía giường - nơi đó nằm người, ngực đỏ mảng lớn, nhìn thấy rất ghê người, hẳn là bị thương .

      "Cứu ." Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào nàng, mệnh lệnh ngắn gọn mà có lực vang lên ở đỉnh đầu.

      Vị Vãn ngẩng đầu, mới phát bản thân chỉ tới ngực của y, nhìn lên , là cằm có đường cong nét, nhìn môi mỏng cũng rất vô tình -- người này trước sau luôn nhếch môi, biết khi hôn, kết quả có cảm giác gì?

      "Ngươi nhìn cái gì?" Đôi mắt màu xanh lạnh nhạt liếc nàng, khẩu khí của y có chút kiên nhẫn: "Ta cho ngươi lãng phí thời gian."

      mặt Vị Vãn nóng lên, trong lòng mắng bản thân suy nghĩ linh tinh, bước nhanh đến trước bên cạnh giường.

      Trước mắt là chàng trai trẻ tuổi, gương mặt tuấn nhã bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ đặc biệt tái nhợt, hơi híp mắt, mi tâm bởi vì đau đớn mà nhíu chặt, lâm vào trạng thái hôn mê, có thể thấy được là dựa vào nỗ lực cố gắng mà chống đỡ.

      Vị Vãn lấy túi đại phu luôn mang theo bên người ra, cởi áo và lấy sợi bông cầm máu ở trước ngực ra, nhìn thấy miệng vết thương ghê người xuất trước mắt, miệng vết thương hình chữ thập, mơ hồ có thể thấy vũ khí màu đen ở sâu trong đó, nếu vội vàng rút ra, bất cứ lúc nào đều ảnh hưởng đến tính mạng.

      Vị Vãn cân nhắc trong chốc lát, trong lòng có tính toán, nàng lấy mấy vị thuốc trong túi thuốc ra, quay đầy nhanh nhẹn phân phó: "Dập nát ba thứ này trộn vào nhau, mặc khác ngay lập tức nấu, ta còn cần ánh nến, nước ấm, vải."

      Vừa lấy ra thanh kiếm lưỡi mỏng, cánh tay của nàng đột nhiên bị người nắm chặt, ngay cả xương cổ tay cũng bị nắm đến đau.

      "Nhiễm.... ......" Tiếng gọi khàn khàn mà vội vàng từ trong miệng người bị thương bật ra, gương mặt tuấn tú tao nhã tràn đầy khát vọng và vui sướng, trong con ngươi đen thoáng nhiệt tình làm nàng nhất thời giật mình.

      " phải nàng." bàn tay to gỡ từng ngón tay cánh tay nàng ra, giải vây giúp nàng, đôi mắt màu xanh thâm trầm nhìn về phía nàng. " ý thức , ngươi phải nhanh lên."

      " cần ngươi nhắc nhở ta." Nàng tức giận cãi lại, trong lòng lại xuất hoài nghi.

      phải nàng -- phải nàng cái gì?

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      Trong lều trại lớn đứng vài người, lại im lặng có tiếng người, chỉ có gió đêm ngoài sa mạc gào thét thổi qua.

      Vị Vãn cầm dao cẩn thận chọn chỗ da thịt để cắt vào ám khí, trán chảy ra tầng mồ hôi mỏng, biết qua bao lâu, chỉ nghe cạch tiếng, ám khí hình chữ thập nằm khay bạc.

      Có thể đều khẽ thở phào nhõm, tiếng vui mừng xì xào bàn tán truyền đến, tiếng chuyện dần dần lớn.

      "Câm miệng." Tiếng cảnh cáo kiên nhẫn bật ra từ trong miệng Vị Vãn, nàng khâu lại miệng vết thương, lạnh lùng liếc nhìn mọi người. "Còn muốn cứu mạng của , đừng chọc ta phiền lòng."

      Mọi người trong lều đều hai mặt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ và tức giận, lại chỉ có thể lên tiếng, chỉ có nam tử có đôi mắt màu xanh kiêu ngạo nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên.

      Sau khi khâu xong miệng vết thương, Vị Vãn dùng vải bông thấm nước rửa sạch quanh miệng vết thương của người nọ rồi chuẩn bị rịt thuốc, khoảnh khắc kéo áo lại, khối ngọc bội xuất ở trước mặt nàng, Dương Chi Bạch Ngọc*, chạm khắc quả là rồng bay.

      (Dương Chi Bạch Ngọc hay còn gọi là "Bạch ngọc", được biết đến với màu trắng lẫn với màu khác)

      Trong lòng nàng chấn động, ngón tay khẽ run, cũng lộ vẻ mặt kéo áo lại, tiếp tục rịt thuốc.

      Trong nháy mắt ngẩng đầu, lại đón nhận ánh mắt lạnh như băng, đôi mắt màu xanh tà mị khóa chặt nàng, trong đôi mắt màu xanh đó, có nghiên cứu tìm tòi, có chế giễu - có sát khí.

      Nàng đột nhiên cảm thấy, cuộc gặp gỡ đêm này dữ nhiều lành ít, mà giờ, cũng đâm lao phải theo lao.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

      Vén rèm cửa sổ lên, lộ ra phía chân trời.

      Tận cùng của sa mạc có nhuộm màu đỏ, chậm rãi, mây màu đỏ đốt đỏ khắp sa mạc, nàng lẳng lặng nhìn, ngón tay thon dài trắng nõn vô ý thức bắt đầu làm đồ chặn giấy.

      Cũng biết chủ nhân của đồ chặn giấy này là ai, chỉ là chữ mảnh vải bàn tay, bị nàng nhìn thấy rảnh rỗi việc gì làm, nên ngắm nghía.

      -- Say rượu đối ứng tuyết núi Yến, là tháng đông lạnh nhất, sáng sớm bay đám mây dài.

      Chữ viết bá khí, số bút mực ít ỏi, vẽ ra phong cảnh hùng tráng của biên quan nước Bắc, càng thêm có người nhìn trộm sách viết hào hùng vạn trượng, cùng với khí thế liếc nhìn thiên hạ.

      Kết quả là dạng người gì, có thể viết ra chữ như vậy? Giờ khắc này, nàng có chút tò mò.

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng quay đầu lại.

      "Công tử, đây là canh bổ gia chúng ta đặc biệt phân phó cho người nấu." người hầu tiến lên, cung kính nâng khay.

      Bên cạnh gã, người có đôi mắt màu xanh kia chỉ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt mang vẻ thâm thúy.

      truyện chỉ đăng duy nhất tại *******************

      Vị Vãn nhàn nhạt nhìn về phía gã, cũng nhìn trong chén rốt cuộc có gì, ngửa đầu uống sạch.

      Trong đôi mắt màu xanh thoáng qua kinh ngạc, rồi biến mất trong nháy mắt.

      Vị Vãn rũ mắt thu lại nụ cười nhạo khóe miệng - tại y là dao thớt, nàng là thịt cá, tránh được nhất thời cũng phòng được cả đời, bằng đếm xỉa đến thẳng thắn vô tư mà chống đỡ, nhìn y còn có thủ đoạn gì.

      Chương 11: Kinh hãi gặp nhau

      " đêm ngủ?" Giọng lười biếng vang lên bên tai, y lại chỉ cách nàng bước, gần như Vị Vãn có thể cảm nhận được hơi thở người y, phải nàng ngửi thấy mùi thuốc như có như quen, mà là mùi nam tính thuần túy, tràn ngập cảm giác áp bách cùng với cướp đoạt.

      "Biết còn cố hỏi." Trong lòng thoáng qua bóng dáng kia làm sắc mặt nàng hơi trầm xuống: "Ta còn muốn Hỏa Hồ tay ngươi, đương nhiên đêm này ta phải chú ý tình trạng thay đổi vết thương của ."

      "Yên tâm." Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp mà đắc ý: "Ta đáp ứng nương rồi, nuốt lời."

      Vị Vãn gì, chỉ nhìn y, sau đó cười lạnh.

      Y nhìn nàng lát, xoay người vén rèm rời .

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      Ba thanh kiếm mỏng hình dạng khác nhau, hai hàng ngâm châm dài ngắn phẩm chất đồng nhất, nàng cầm lấy vải tỉ mỉ lau sạch, giống như những thứ này vô giá với nàng.

      Trong lều trại chỉ xuyên vào chút nắng, ánh nến vẫn đung đưa, ánh lửa màu vàng khẽ đứng thẳng, trong khoảnh khắc lưỡi kiếm mỏng đột nhiên chợt lóe lên ánh sáng, nàng hoảng hốt thất thần.

      Ngày hôm nay hàng năm, là ngày sinh của nàng.

      Bất tri bất giác, xa như thế, lâu như vậy rồi.

      Lại nhớ ngày đó ở phương Nam mưa phùn tiếng động mùa xuân đến , ở con đê bông liêu* bay tán loạn, có người ngồi thuyền dựa vào cửa sổ mà đọc, nhướng mày cười từ từ trong làn sương dập dờn bay thẳng vào đáy lòng, vô số ban đêm, vẫn mơ hồ nghe thấy có người khẽ gọi "Vãn Nhi." ở bên tai.

      (*Bông liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)

      Khi tỉnh lại, từng chút đều là mộng.

      Y , bảo trọng, đừng nhớ.

      Bảo trọng thế nào, đừng nhớ thế nào?

      Bỗng nhiên trong lúc ly biệt đó, nếu như cố chịu đựng thêm đao, mở đầu chính là sợ hãi do dự, máu tươi do tự mình làm tổn thương mình tràn ra miệng nhưng biết đau, đợi đến khi hồn phách hơi tỉnh lại, mới chính thức đau đến chết lòng.

      Cũng may đau đớn này, cũng dần dần làm chết lặng cảm giác.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

      "Ngươi làm gì?" Giọng rất khàn khàn vang lên, Vị Vãn nhất thời ngẩn người, tưởng bản thân nghe lầm, sau đó mới nhìn thấy đôi mắt đen như mực.

      "Ngài tỉnh." Vị Vãn nhàn nhạt trần thuật, đưa lưỡi dao nắm chặt trong tay vừa rồi vào trong túi đựng thuốc theo bản năng, sau đó đứng lên: "Ta gọi người đến."

      Việc của nàng hoàn thành, nên lãng phí thời gian quan trọng.

      "Đợi chút."

      Vị Vãn xoay người lại, ánh mắt mang theo ý hỏi nhìn nam tử giường.

      " mặt ngươi có nước mắt." thẳng thắn lên tiếng, trong mắt bình tĩnh gợn sóng.

      Vị Vãn cứng đờ cả người.

      muốn đưa tay áo lau, màn vải đột nhiên bị người xốc lên, tiếp đó ánh mắt nghiền ngẫm mà nóng rực dừng ở mặt nàng.

      "Nam nhi Tây Bắc có Thần Châu, đừng lệ bên cầu phía Tây." Đôi mắt xanh sâu như hồ nước giễu cợt nhìn nàng, người tới chậm rãi mở miệng, giọng điệu bỡn cợt: "Chẳng lẽ đại phu có chuyện gì thương tâm sao?"

      Vị Vãn trợn mắt nhìn y, gần như tức giận đến nghiến răng.

      Y biết ràng thân phận nữ nhi của nàng, lại còn vui vẻ trêu chọc nàng!

      " như vậy, vết thương của ta là ngài chữa khỏi?" Nam tử nằm giường ôn hòa lên tiếng, gương mặt có chút tái nhợt xuất nụ cười tao nhã. "Ân cứu mạng, rất cảm tạ."d.ie.n.d.a.n.l.e.q.uy.d.on

      "Cảm tạ nàng làm gì?" Nam tử có đôi mắt màu xanh bày ra dáng vẻ lười nhác dựa vào ghế dựa, chậm rãi giương mắt nhìn Vị Vãn: "Chỉ vì con Hỏa Hồ."

      "Ha ha." Vị Vãn cao giọng cười, trả lời lại cách mỉa mai: "Vị công tử này hẳn là bằng hữu của ngươi, hóa ra trong mắt của ngươi mạng của y chỉ bằng con súc sinh, có người bạn như vậy, đúng là đáng buồn."

      "Nhanh mồm nhanh miệng." Giữa trán có vẻ lạnh lùng chợt lên, y lại cười đến hết sức đứng đắn. " sai, ngươi có chút gan dạ sáng suốt."

      "Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?" Nam tử bị thương như quen với tính tình bất định của bạn tốt, vẫn gì, mà mỉm cười nhìn về phía Vị Vãn.

      Vị Vãn trầm mặc chút, chậm rãi mở miệng: "Ngụy Vãn."

      "Công tử họ --- Ngụy?" gương mặt tuấn tú tái nhợt của nam nhân kia có vẻ mừng rỡ, lại có chút hồn bay phách lạc.

      "Vâng." Vị Vãn kiên trì khẳng định. "Nếu có chuyện gì khác, xin cho ta rời trước."

      "Ngươi hỏi tên họ của chúng ta sao?" Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp, nghe qua chút để ý, nhưng có mười phần uy hiếp.

      "Đường rộng thênh thang, mỗi người bên, cũng chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, cần gì phải hỏi nhiều." Vị Vãn cũng quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời.

      Thực ra nàng sợ sau khi biết bọn họ là ai nàng ra khỏi được doanh trướng này.

      Khẽ nhếch khóe môi lên mang theo ý cười lạnh lùng, đôi mắt màu xanh lợi hại như chim ưng nhìn bóng lưng nàng: "Nếu ta càng muốn tên của ta cho ngươi biết sao?"

      Y thích người thông minh, cần phải rất thông minh, mới gây phiền toái.

      Vị Vãn chấn động cả người, bước ra bên ngoài như xông ra.

      Cánh tay bị sức mạnh giữ chặt, nàng tức giận ngoái đầu nhìn lại, lực kiềm chế cánh tay càng ngày càng chặt, gương mặt lạnh lùng ra nụ cười sâu xa khó hiểu: "Ta gọi là Tạ, Khâm, nhớ kỹ chưa?"

      "Dung Trạm." Nam tử giường lạnh nhạt lên tiếng, giới thiệu bản thân, giọng điệu bình tĩnh.

      Nhất thời Vị Vãn cương cứng tại chỗ, ngực bởi vì đập nhanh mà gần như hít thở thoải mái, lâu sau cũng nên lời.

      Đây là hai cái tên như sấm bên tai!"

      Tạ Khâm, chỉ ba mươi tuổi là đốc quân Tây Bắc chiến công huy hoàng, là Thiết Huyết tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, từng san bằng ngàn dặm lãnh thổ bên ngoài nước Tần, từ nay về sau ròng rã ba năm giặc ngoại xâm chưa từng dám bước đến gần nửa bước.

      Dung Trạm, Tam hoàng tử đương triều, tuổi để tang mẫu thân, do Tiêu quý phi nuôi dưỡng thành người, kể lại tính cách của y ôn hòa, thích cảnh sắc thiên nhiên, chú trọng vào luật thi từ, xưa nay luôn quan tâm đến việc triều đình.

      Nhưng hai người vốn hợp nhau trước mắt này, lại hiểu sao cùng trong lều trại ở Quan Ngoại*, làm người khác khỏi sinh lòng kinh ngạc.*******************.... ........

      (*Quan Ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc)

      Vị Vãn nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy cả trái tim mình càng ngừng trầm xuống, thấy lạnh lẽo tràn ngập cả người.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Chạy trốn

      Đôi mắt ưng sắc bén như thủy tinh cười như cười nhìn nàng, giống như mong đợi phản ứng của nàng.

      "Xin lỗi nhị vị, con người của ta, trí nhớ tốt, cho tới bây giờ đều nhớ được." Vị Vãn nâng khóe miệng cười , "Hơn nữa người lang bạt chỉ cầu y phục ngựa chạy nhanh, sáng này vừa thấy, ngày mai có lẽ cách núi cao, cần hao tổn tâm trí quen biết với người khác."

      " như vậy, đợi ăn sáng xong ta lập tức sai người đưa Ngụy công tử rời , công tử thấy thế nào?" Dung Trạm nhìn nàng mỉm cười, thần thái khiêm tốn nhún nhường có lễ.

      "Đồ ăn sáng?" Vị Vãn cười đến ý vị thâm trường, "Được."

      Chỉ chốc lát có hạ nhân bưng bàn thức ăn vào, mặc dù thể tinh xảo, nhưng từng đợt khói trắng nóng hầm hập xông vào mũi, cũng làm bụng đói meo, Vị Vãn động ngón tay.

      Lúc này Tạ Khâm đột nhiên biến sắc, lui về phía sau bước.

      "Ngươi làm sao vậy?" Vị Vãn cầm đôi đũa, có chút hứng thú nhìn y.

      Dung Trạm chân tướng nhìn Tạ Khâm, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.

      Tạ Khâm cứng ngắc đứng ở chỗ lúc lâu, bỗng nhưng trừng mắt nhìn Vị Vãn: "Ngươi dùng độc?"

      "Cảm giác của các hạ quả nhiên sâu sắc hơn người thường, bội phục." Vị Vãn gắp hạt đậu phộng cho vào miệng, ăn từ từ. "Thế nào, mùi hương này thích chứ?"

      Khói trắng trong bát hương bốc lên, trong lúc đó cả phòng tràn đầy mùi hương thơm mát, có mùi thơm ngào ngạt của hoa cỏ, lại có mùi các vị thuốc thoang thoảng, hít vào, làm cho người ta có cảm giác yên bình lạ thường.

      Ngay sau đó, bàn tay khóa cổ họng nàng lại, cả người Vị Vãn đều bị sức mạnh nâng lên, nàng kinh hãi nắm lấy cánh tay kia, ra sức muốc bẻ ra, thể lay động được đối phương chút nào. Vì thế nàng dứt khoát buông tha giãy giụa, giương đôi mắt sáng ngời quật cường lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt lãnh khốc trước mắt.

      " muốn cái cổ bé đáng thương này bị vặn nát bươm, thành với ta ngươi làm gì." Khoảng cách gần như vậy, Vị Vãn cảm thấy trong đôi mắt màu xanh kia tóe ra khí lạnh, gần như có thể làm cho nàng từ đầu đến chân đều đóng băng.

      "Ngươi buông ta ra trước, ta thích bị người bóp cổ chuyện." Nàng tăng thêm can đảm cố giữ vững bình tĩnh.

      chút kinh ngạc xuất trong mắt, Tạ Khâm gần như muốn khen ngợi nữ tử có dũng khí biết trời cao đất rộng này.

      "Được lắm." Y cười trầm. "Ta rất chán ghét người uy hiếp ta."

      Sức lực tác dụng vào cần cổ lưu tình chút nào tăng thêm, Vị Vãn trừng lớn mắt, bởi vì hô hấp ngừng trệ mà mặt đỏ lên, nàng dám tin trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt -- Vương bát đản! Nếu ánh mắt có thể giết người, y sớm bị nàng lăng trì đến chết rồi!

      "Là Sở Khinh....." Nàng giãy giụa phun ra mấy chữ.

      "Cái gì?" Y khẽ mở miệng, giọng điệu lại mang theo nguy hiểm mãnh liệt.

      Bàn tay cổ nàng chợt nới lỏng ra, lâu khí vào cổ họng, nàng cúi người ho khan dữ dội, sau lúc mới có thể đứng thẳng.

      "Là độc cho tự ta nghiên cứu ra, thành phần chủ yếu có Đăng tiêu[1], hoa dâm bụt, sương tím, lá cây táo, bình thảo[2]." Nàng gần như cắn chặt răng, lại mị hoặc cười: "Ta gọi là Sở Khinh, dễ nghe ?"

      ([1]Đăng tiêu hay đăng tiêu hoa to (danh pháp khoa học: Campsis grandiflora) là loài thực vật có hoa trong họ Chùm ớt.

      [2]: Marsilea quadrifoliata là loài dương xỉ trong họ Marsileaceae. Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1763. Theo wikipedia)

      Tạ Khâm lạnh lùng nhìn nàng.

      "Nếu người bị thương ngửi thấy, có thể tĩnh tâm an thần, có tác dụng dưỡng bệnh, nhưng nếu người có thân thể kiện khang ngửi phải, ăn cơm được, ăn vào là nôn, sau đó từ từ gầy yếu , cuối cùng thân thể suy kiệt mà chết." Nàng giương mắt nhìn y, trong vẻ mặt có chút vui sướng khi người gặp họa.

      "Thuốc giải đâu?"

      "Bị ta ăn rồi, người hạ nhân vừa rồi tiếp xúc cũng lâu, có gì đáng ngại, cho nên người trúng độc chỉ có ngươi."

      "Ngụy công tử......" Dung Trạm nhìn nàng mang vẻ bất đắc dĩ -- người này, ràng là dữ hổ mưu bì*.

      (*Dữ hổ mưu bì: thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sống còn của đối phương)

      "Ngươi muốn thế nào?" Tạ Khâm cười lạnh.

      "Bảo vệ ta an toàn rời , bốn ngày sau ta sai người đưa thuốc giải tới." Vị Vãn nhìn sắc mặt trầm của y, đưa ra điều kiện của mình.

      "Bốn ngày?" Y cười nhạo. "Nhưng mà cũng đủ để người trốn được rất xa."

      "Ngươi đường đường là nam nhân có thân thể khỏe mạnh, chẳng lẽ bốn ngày ăn cơm sống được sao?" Vị Vãn kiêng nể gì đánh giá y, trêu chọc cười.

      "Sao mà ta biết được ngươi nuốt lời?" Y chậm rãi mở miệng, ánh mắt sắc bén.

      "Giữ ta lại, ngươi càng khó như ý nguyện."

      "Nếu ta làm cho ngươi sống bằng chết?" Giọng điệu của y bình thản hề giống như uy hiếp.

      "Tin ta , ta có vô số biện pháp có thể tự sát." Vị Vãn lạnh lùng giương mắt, trong con mắt sáng ngời có chút độc ác, kém y chút nào. "Có người chôn cùng, ta cũng lỗ."

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

      Mặt trời đỏ đứng giữa bầu trời, như đám mây bầu trời xanh thẵm, khắp nơi đều là ánh nắng chói sáng, làm con người mở được mắt ra, mà cát nóng dưới chân, cách giày vải đều có thể cảm nhận được.

      "Đội cái nóng hừng hực này mà chạy , cũng sợ rám đen thân làn da vô cùng trắng này sao?" Giọng tà mị mà giễu cợt truyền đến từ sau lưng, người chuyện cười giễu cợt.

      "Chuyện này nhọc ngươi lo." Vị Vãn quay đầu nhìn về phía nam tử cao lớn. "Ngươi vẫn nên nhanh chóng thay bộ y phục này , miễn cho người ta hoài nghi ngươi có ham mê đoạn tụ, hay là, đúng lúc ngươi coi cơ hội tuyên bố này cầu còn được?"

      Tạ Khâm nhìn lướt qua tay áo bị nàng cắt mảnh đêm qua, môi mỏng tà mị cong lên: "Ngươi có hứng thú nghiên cứu qua ham mê của ta ?"

      Ám muội trong giọng điệu của y, làm cho người ta muốn xem cũng khó, gò má Vị Vãn như bị phỏng, hất mặt giả bộ nắm chặt dây thừng buộc bọc hành lý lưng ngựa.

      Thoáng nhìn lỗ tai nhuộm đỏ của nàng, trong đôi mắt màu xanh toát lên chút đắc ý, y nhếch miệng xoay người: "Đến đây tạm biệt, tiễn."

      "Này!" Vị Vãn vội vàng gọi y.

      Y đứng tại chỗ, nghiêng người nhìn nàng, nhàn nhạt nhíu mày.

      "Hỏa Hồ đâu?? Nàng hỏi.

      "Bốn ngày sau, ngươi đưa thuốc giải, ta đưa Hỏa Hồ." Y trả lời lưu loát, giống như câu hỏi của nàng sớm trong dự đoán của y.

      "Ngươi...." Nàng chán nản. "Khi đó nó thối rồi!"

      "Đó là chuyện của nương." Y khoanh tay đứng, khí định thần nhàn.

      trận gió thổi qua, nàng nhớ tới bóng dáng, cao lớn vững chãi con đê ở dưới ánh trăng, cười nhạt tiếng điên đảo chúng sinh.

      Trong lòng đau xót, nàng xoay mình lên ngựa, lời nào mà giơ roi quất ngựa chạy .

      Tạ Khâm nhìn bóng dáng màu trắng dần dần xa, trong mắt lên ý cười xảo quyệt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Bị tập kích

      Khi chạng vạng phong vân đột biến, ban đầu mặt trời còn nóng rát trong nháy mắt bị mây đen che lại, bầu trời tối tăm trầm dọa người, gió lạnh rít gào thổi qua, cuốn lấy cát đất, Vị Vãn nằm sấp lưng ngựa gần như mở mắt ra được.

      Nhìn sắc trời này có lẽ là bão tuyết, may mắn thêm đoạn nữa có thể đến khách điếm bên cạnh sa mạc, nàng ra sức đánh roi, để con ngựa chạy nhanh hơn chút.

      là khách điếm, thực ra là nhà đất cũ nát, ban đêm có gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, trong phòng vẫn lạnh lẽo bức người.

      Vị Vãn cuộn tròn ở trong chăn mê man ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, vốn ngủ yên ổn nàng nhất thời cả kinh, đột ngột ngồi dậy giường.

      Lại khôi phục yên tĩnh, bóng đêm đen đặc, xung quanh đưa tay thấy được năm ngón, chỉ nghe thấy cuồng phong gào thét ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi cửa sổ phát ra tiếng.

      Nàng có chút tâm thần yên, ràng xuống giường chuẩn bị đốt nến lại đụng phải bàn.

      Ánh nến vừa vụt sáng trong nháy mắt, Vị Vãn chỉ cảm thấy sau lưng tràn tới cơn lạnh lẽo, ánh sáng trắng thoáng qua trước mắt, nhảy ra hai gã áo đen cầm kiếm -- bọn họ đều che mặt, nhìn được gương mặt , ánh mắt lại đều lộ ra vẻ độc ác.

      "Các ngươi là ai?" Vị Vãn kiềm chế sợ hãi trong lòng lên tiếng hỏi. Tay phải cầm ngân châm để trong ống tay áo.

      " ra là nữ tử." người trong đó cười lạnh tiếng, dường như thả lỏng cảnh giác, chậm rãi ép tới gần nàng: " với ta, ngày hôm qua ngươi có cứu người phải ?"

      Vị Vãn suy nghĩ, phủ nhận: "Đúng vậy."

      "Người thế nào?"

      "Nam nhân trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú lịch ." Nàng dừng chút. "Trước ngực có ngọc bội khắc rồng bay."

      Quả nhiên thoát khỏi dự đoán của nàng, bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong mắt chứa đắc ý.

      "Coi như nương thức thời." Tên áo đen kia mở miệng. "Thương thế của thế nào?"

      "Rất nghiêm trọng, ám khí vào ngực gần nửa tấc, muốn khỏi hẳn phải phí chút thời gian, nếu tĩnh dưỡng tốt có khả năng để lại bệnh căn."

      "Tốt lắm." Người áo đen nhe răng cười. "Như vậy nương cũng có thể yên tâm ra được rồi ---"

      Trong nháy mắt kiếm trong tay gã đâm tới, Vị Vãn lắc mình cái, ngân châm trong tay bắn về phía yết hầu của gã, hơn nữa khoảng cách quá gần nên hoàn toàn đoán trước nàng phản kích, người nọ thể tin được trừng lớn hai mắt ngã xuống đất.

      Vị Vãn tóm lấy kiếm trong tay gã, sau đó ngăn chặn tiến công của người mặc áo đen còn lại phía sau, nhưng mà mấy chiêu sau nàng dần dần cố hết sức -- hai người này tuyệt đối là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ công cao cường hơn nàng rất nhiều, nếu phải giải quyết được người, vừa rồi nàng bị mất mạng.

      Trường kiếm trong tay người kia múa tung bay, như rắn độc quấn chặt kiếm trong tay nàng, theo sát sau ta là đánh tới chưởng, Vị Vãn chỉ cảm thấy cánh tay trái đau đớn dữ dội, rốt cuộc giơ lên được.

      Ngay sau đó kiếm của nàng bị ta đánh bay, cả người bị ép đến bên giường.

      " nương đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Lấy kiếm để cổ nàng, người kia trào phúng mở miệng."

      "Đúng vậy, mọi người đều sợ chết." Giọng của Vị Vãn khẽ run, đôi mắt sạch nhìn ta. "Phải như thế nào ngươi mới buông tha cho ta?"

      "Đáng tiếc, đúng là mỹ nhân khó gặp --" Câu dâm tục bật ra khỏi miệng, ngườii kia nhìn nàng nâng tay phải lên, mũi kiếm nhất thời đưa lên trước: "Ngươi muốn làm gì?"

      Ở trong ánh mắt kinh ngạc ta, Vị Vãn tháo nút buộc xiêm y ra, nhất thời bầu ngực tuyết trắng với cái túi màu tím đồng thời đều lộ ra ở trong khí, ở dưới ánh nến màu vàng lóng lánh sáng bóng mê người.

      Hầu kết nam nhân kia vừa động, kiếm trong tay chậm rãi dời xuống, chạm vào dây buộc mỏng manh của cái túi.

      Vị Vãn ngừng thở.

      "Thân thể này quả làm người mất hồn," Ánh mắt si mê của nam nhân kia nháy mắt chuyển sang lạnh lẽo: "Đáng tiếc nương vẫn nên --"

      Chữ "chết" chưa ra khỏi miệng, hai cây ngân châm chia nhau cắm vào yếu hầu và ngực của ta!

      Vị Vãn nhìn ta ngã xuống đất còn hơi thở, bỗng chốc ngồi sững giường, trong tay nắm chặt túi ngân châm vừa mới lấy từ dưới gối ra.

      May mắn nàng hy sinh sắc đẹp vô ích, chính trong nháy mắt ta thất thần, cũng đủ làm nàng chớp được tiên cơ, nhưng nhớ đến ánh mắt đáng khinh vừa rồi của người kia, nàng có cảm giác buồn nôn.

      Chính vào lúc này, cửa sổ vốn khép chặt đột ngột bị người đẩy ra, cái bóng bay vào phòng, đảo mắt ở trước mặt nàng.

      Vị Vãn tuyệt vọng nhắm mắt lại, biết lúc này đây chạy cũng thoát.

      lâu sau, trong phòng cũng có động tĩnh gì.

      Nàng chần chờ, chậm rãi mở mắt ra, chống lại đôi mắt màu xanh sắc bén -- đúng là Tạ Khâm!

      "Lộ như vậy, sợ cảm lạnh sao?"

      Khóe miệng của y chứa chút ý cười nghiền ngẫm, ánh mắt cực nóng kiêng nể gì đánh giá bờ vai và bầu ngực lõa lồ của nàng, Vị Vãn hít hơi khí lạnh, lập tức kéo áo mình lên, xấu hổ nhìn chằm chằm y.

      "Đáng tiếc, ta còn chưa nhìn đủ." Y vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt bức người dừng ở hai gò má đỏ bừng của nàng. "Hào phóng với người khác như vậy, sao lại keo kiệt với ta như thế, công bằng."

      "Ngươi đều biết toàn bộ? Ngươi ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn?" Vị Vãn nghe ra tin tức khác trong câu của y, nhất thời tức giận chất vấn.

      "Ta biết như thế nào? Thấy sao?" Y lạnh lùng mở miệng, kiêu căng nhìn nàng: " nương là gì của ta, dựa vào gì mà muốn ta cứu nương?

      Vị Vãn im bặt, chỉ có thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn y -- nam nhân lãnh huyết vô tình bỉ ổi này!

      "Vậy tại ngươi xông vào làm cái gì? Đây là phòng của ta!" Nàng phản bác, trong lòng vô cùng oán hận.

      "Có người khác quan tâm nương." Y nhàn nhạt mở miệng.

      Vị Vãn ngớ ra, phải là y, như vậy người "quan tâm" nàng chính là Dung Trạm rồi.

      Chỉ là thái độ kiêu ngạo của người nam nhân trước mặt này làm trong lòng nàng rất buồn bực, giống như giờ phút này y bị buộc ở cùng nàng là có bao nhiêu tình nguyện.

      "Ngươi nghe lời, lại chuyến dưới gió tuyết này." Nàng châm chọc. "Đáng tiếc là việc hoàn toàn quan trọng."

      "Chuyện này là đương nhiên, nương cũng có nhiều bản lĩnh, đến người giết người, đừng giết mấy nam nhân, mười vạn đại quân cũng thành vấn đề." Y nhìn nàng lạnh lùng phản kích.

      "Ngươi ---" Vị Vãn cắn răng, tức giận đến ra lời.

      Y lại xem như thấy, chân đá thi thể bên cạnh: " mất hứng, đều bị ngươi giết, nếu giữ lại nhân chứng sống để trở về báo tin cũng được."

      hiển nhiên, y biết hai người mặc áo đen này tới điều tra Dung Trạm.

      " nương nhanh chóng thu dọn chút, chúng ta phải lập tức khỏi nơi này." Y ra lệnh cho nàng.

      "Vì sao ta phải nghe lời ngươi?" Tuy rằng rất muốn lập tức rời khỏi nơi kỳ quái có hai cỗ thi thể này, nhưng Vị Vãn vẫn quật cường tranh cãi lại.

      " muốn chết, tốt nhất tại bắt đầu làm theo lời ta ." Y nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Cắn môi trầm ngâm trong lát, Vị Vãn đứng lên: "Đợi chút."

      " nương lề mề cái gì, ngân châm vứt còn là bảo bối sao?" Y kiên nhẫn nhìn nàng rút ba cây châm từ thi thể của hai người áo đen lên.

      Nàng --- túi châm kia là Tuyên Dương đưa cho nàng.

      Trầm mặc dưới cái bóng đen che phủ, y cúi người để ý kháng nghị của nàng phen vác nàng lên nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Chương 14: Đồng hành

      Ngựa của nàng bị giết, hẳn là người áo đen gây ra.

      Cho nên tại nàng chỉ có thể bị bắt cùng cưỡi con ngựa với nam tử cao ngạo lãnh huyết vô tình kia.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      "Nếu nương muốn tẽ gãy cổ, vậy cứ cách ta xa chút." Y khẽ xuy tiếng, nhận ra nàng cố ý dịch thân mình ra phía trước.

      Nhất thời nàng cứng đờ.

      Y kiên nhẫn đưa tay kéo nàng, lại nghe thấy tiếng nàng hít hơi.

      "Làm sao vậy?" Y chăm chú nhìn sắc mặt đặc biệt tái nhợt của nàng dưới ánh trăng, ràng là trời cực lạnh, trán nàng lại phủ kín mồ hôi.

      " cánh tay trái của ta bị trúng chưởng, hẳn là gãy rồi." Nàng dùng sức cắn môi mất màu máu, để tiếng rên nào bật ra từ trong miệng nàng, chỉ quật cường chịu đựng.

      Ánh mắt của y lưu lại mặt nàng lát, sau đó nắm chặt cánh tay của nàng.

      Nàng hiểu ý đồ của y, hít sâu hơi.

      Y nhìn chằm chằm nàng, xuống tay lãnh khốc lưu loát, sau cơn đau đớn tan lòng nát dạ, môi nàng xuất máu.

      "Vẫn bướng bĩnh." Y cao giọng lên tiếng, cánh tay tráng kiện đột nhiên ôm eo nàng, để thân thể của nàng dán chặt vào người y, y hơi nghiêng người về phía trước, giục ngựa chạy , càng làm tư thế của hai người đặc biệt thân mật.

      Cho dù cách xiêm y, Vị Vãn vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng truyền đến lưng, nhiệt độ cơ thể của y quả nóng người, làm cho nàng cảm thấy toàn thân đều nóng lên.

      Ở trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ Tuyên Dương, nàng chưa từng đến gần nam nhân nào khác như thế này. Hàm dưới của y để ở tóc nàng, cả người nàng đều nằm hoàn toàn trong lồng ngực rộng lớn của y, bị áo choàng của y bọc lại, tránh gió tuyết bên ngoài, chỉ còn lại ấm áp bao phủ quanh thân.

      Giờ khắc này, nàng lại cảm thấy ấm áp mà an toàn.

      Càng buồn cười là, nàng gần như nằm trong lòng nam nhân, kẻ địch của nàng --- vừa nghĩ đến đây trong lòng lập tức buồn bực, khỏi nhéo nửa mình dưới.

      " nên lộn xộn, tại ta có tâm trạng chơi với nương." Bởi vì khí trời rét lạnh, hơi thở của y biến thành làn sương trắng, có vẻ đặc biệt ngả ngớn và mị hoặc. "Nếu nương có hứng thú, thay đổi thời gian chúng ta "thân thiết"."

      Vị Vãn ngẩn người, chờ khi phản ứng lại màu đỏ theo từ lỗ tai tràn đến hai gò má: "Hạ lưu!"

      "Ta cái gì sai hả?" Chạy suốt đêm, y còn rảnh rỗi đùa giỡn nàng.

      Nàng dứt khoát hung hăng nhéo đùi y cái, đây chính là thủ đoạn Phượng Nương thường xuyên dùng để đối phó với tay chân sạch của đám nam nhân.

      Y khẽ kêu tiếng, hơi kinh ngạc, ngờ rằng nàng hề cố kỵ mà làm ra loại hành động này, nữ nhân này quả nhiên đủ hoang dã -- môi mỏng nâng thành độ cong giễu cợt.

      Vị Vãn nào đoán được giờ phút này y nghĩ gì, nàng chỉ nhìn qua khe hở của áo chương ra bóng đêm tối đen bên ngoài, ánh trăng quạnh quẽ hắt vào, nhiều bông tuyết rơi lộn xộn hình thành điệu múa tuyệt mỹ.

      Bên tai, là tiếng gió gào thét, còn có, nhịp tim vững vàng mà có lực, truyền đến từ ngực của người phía sau.

      Dần dần, nàng buồn ngủ.

      Từ biệt lâu năm, nhớ cỡ nào, nhớ cái ôm ấm áp của người kia cỡ nào.

      Làm bộ cũng được, nằm mộng cũng được, thực ra nàng đều luôn sợ ở mình.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

      Khi xuống ngựa, Tạ Khâm mới phát nàng thích hợp.

      Đưa tay sờ trán của nàng, trừng mắt nhìn hai gò má đỏ bừng của nàng, y nhịn được khẽ nguyền rủa tiếng.

      Nàng phát sốt.

      Y ôm nàng vào quán trọ, đặt nàng ở giường xong, cầm bếp lò tới gần chút.

      thể lộ ra quá mức, y chỉ tự tay lấy khăn bông làm cho ướt lần lượt để trán nàng.

      Bị thêu đốt mơ mơ màng màng, nàng mờ mịt mở hai mắt ra, tầm mắt dừng ánh lửa lò, sâu trong đáy lòng nhớ lại cảnh địa ngục nhất thời ngưng thành hoảng sợ la lên.

      Nàng nghe thấy tiếng xà nhà sập đổ, ngọn lửa cắn nuốt song cửa sổ, người bên trong phát ra tiếng gọi thê lương, đau khổ rên rỉ.

      Nàng kiểm soát được nhảy bổ vào vùng biển lửa kia, nàng nhìn thấy người thân quen thuộc của nàng tuyệt vọng duỗi cánh tay về phía nàng, nàng cảm thấy nóng quá đau quá, giống như ngọn lửa chạm vào da thịt của nàng, nàng cũng bị cắn nuốt -- phải có người kéo nàng ra ngoài chứ, là ai, là ai?

      Tạ Khâm trầm ngâm nghe nàng kêu khóc, ánh mắt thâm trầm dừng nước mắt chảy ngừng gương mặt.

      Nàng như vậy làm y có cảm giác quen thuộc.

      nhớ là năm nào tháng nào, thiếu niên nho cuộn tròn ở trong góc, cắn chặt hàm răng vào bàn tay, cũng để nước mắt chảy xuống.

      Y thể đưa tay ra giữ chặt thân thể bất an giãy giụa, nhưng nàng lại cầm lấy tay y, gắt gao cầm lấy.

      "Vì sao rời ? Vì sao cần ta?" Nàng muốn quay đầu tìm bóng dáng luôn bảo vệ sau lưng nàng, nhưng mà có, nàng chỉ thấy màn hoa Túc diêm dúa lòe loẹt, hóa thành tro trong biển lửa.

      Tạ Khâm chấn động cả người.

      Vì sao rời ? Vì sao cần ta?

      -- Câu hỏi đơn giản xuyên qua giới hạn gian, trùng hợp cũng khi còn bé trong lòng y tuyệt vọng la lên, cho dù thời gian như nước cọ rửa vô số lần, mài mòn chuyện bất công ngày xưa nhưng vẫn còn dấu vết loang lỗ như xưa.

      Trái tim của y, sớm mai táng ở sâu trong mạch nước ngầm dưới tảng đá, cứng rắn lạnh như băng, lại vết thương chồng chất.

      Rốt cuộc y hiểu cảm giác quen thuộc ở trong lòng từ đâu mà đến -- có lẽ, bọn họ giống nhau.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

      Vị Vãn dậy lúc sáng sớm vắng vẻ, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, y dựa vào trước giường, gần như lập tức mở mắt nhìn lại nàng, đôi mắt màu xanh trầm như biển.

      "Chúng ta ở đây....." Mới mở miệng, nàng mới ngạc nhiên phát giọng của bản thân khàn đục lưu loát.

      "Khách điếm." Y đoán ra vấn đề của nàng.

      "Ta bị làm sao?" Nàng hỏi, chỉ cảm thấy đầu đau nhức.

      "Phát sốt." Y nhàn nhạt liếc nhìn nàng. "Là đại phu nhưng tự chữa bệnh được cho mình."

      Vị Vãn nâng tay lên trán, còn chút nóng, trong đầu thoáng ra đoạn ngắn hình ảnh vỡ vụn, có khoảng khắc tim nàng đập rất nhanh, nhưng lại cảm thấy xót xa.

      "Ta mớ hả?" Mới ra tiếng nàng hối hận -- thực là vấn đề của kẻ ngốc.

      " nghe thấy." Y vẫn bày ra dáng vẻ đúng mực, Vị Vãn lại cảm thấy ngực khẽ phồng lên.

      Nàng đột nhiên ngửa đầu nhìn y: "Ngươi có người trong lòng ?"

      Vẻ mặt y cứng đờ: " có."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      "Gạt người." Nàng giọng phát bác, sợ chết nhìn chằm chằm y.

      "Nhàm chán." Y đứng lên, giọng lạnh lùng.

      Muốn gạt người khác, trước hết phải học cách lừa gạt chính mình.

      Y có người trong lòng ? Y cũng biết -- hoặc , đời này, có nữ nhân nào đáng giá để y thích ?

      Thực là vấn đề buồn cười!
      Last edited: 9/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :