1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện - hận tuy thưa (7)

      "Công chúa, cây mai này kết nụ hoa rồi." Cung nữ vui vẻ chỉ vào nhiều chỗ trắng cành cây.

      Ngụy Nhiễm nhìn cây mai đứng sừng sững đơn bên hồ, khẽ: "Các ngươi lui ra , ta muốn mình yên tĩnh chút."

      Khi còn bé trong phủ từng có mấy gốc cây mai, khi mùa đông đến, vô cùng rực rỡ trong băng tuyết ngập tràn.

      Nàng nhớ được khi đó Dung Thanh luôn hái xuống nhánh đẹp nhất, đưa cho Lưu Ly. Tư thế y bay lên hái nhánh mai xuống, vô cùng đẹp mắt.

      Mới đầu Lưu Ly hỏi nàng, có thích hoa mai hay , tỷ ấy có thể hái mấy đóa cho nàng, Ngụy Nhiễm nhìn nhánh hoa mai thơm tho vào lòng người trong tay tỷ ấy, lắc đầu thích.

      Sau đó, Lưu Ly hỏi nàng nữa.

      Mà hàng năm nàng đều lẳng lặng đứng ở bên, nhìn Dung Thanh hái mai hiến giai nhân.

      Chỉ là vào lúc đêm khuya yên tĩnh, nàng lén lút chuyển ghế dựa đứng dưới tàng cây, hái xuống đóa, sau đó dốc lòng ép cánh hoa vào trong quyển sách.

      Gốc cây mai duy nhất trước mắt này, là nàng tự tay gieo xuống.

      Nàng nhớ được ngày nàng gieo giống cây xuống, nàng mang Dung Thanh đến xem, lúc đó sắc mặt y thay đổi, y rất tức giận… Nhưng cho dù hài lòng, y vẫn để lại gốc cây mai này.

      Nàng nghĩ, là y nhớ tới Lưu Ly, cho nên mới có phản ứng lớn như thế.

      Y vĩnh viễn biết, nàng hi vọng cỡ nào y có thể hái mai lần cho nàng, cho dù là đóa cũng tốt.

      Hoa mai chịu lạnh rất tốt, thường đơm hoa khi qua năm.

      Năm nay hoa nở, nàng được nhìn thấy, khi đó có lẽ nàng ở tha hương.

      Ngay tại hôm qua, phụ hoàng ban bố chiếu thư hòa thân, từ đây, chuyện cũ thành bụi bậm, biến mất ở trong bầu trời này.

      Về phần đứa trong bụng, nàng lại xin Ngụy Vãn giúp đỡ, quyết ý tối nay kết thúc tất cả.

      Nằm mơ nhiều năm như thế, rốt cuộc cũng phải đến lúc tỉnh lại.

      Đôi mắt như làn nước lẳng lặng nhìn nụ hoa sắp nở cây mai, nàng cẩn thận thăm dò di chuyển đưa tay bẻ lấy cành mai xinh đẹp này.

      Sương làm gạch đá trơn trợt, khi nàng bẻ lấy nhanh mai, chân trượt, mất trọng tâm thân thể thẳng tắp rớt xuống mặt nước!

      Khi thân thể nàng rơi xuống hồ nước, trán của nàng nặng nề đụng phải tảng đá ngầm bờ, màu máu xuất ở trong hồ nước, đau nhức làm ý thức của nàng dần dần tan rã, hồ nước lạnh như băng càng ngừng dũng mãnh truyền vào miệng mũi nàng, đoạt hô hấp và tính mạng của nàng…

      Vào đêm hạ mưa to, bầu trời đen như mực.

      Trong tẩm cung yên tĩnh khác thường, đèn đuốc lộ ra bất an, bên trong phòng sáng rực, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của người nằm giường.

      Đó là loại trắng bệch còn sinh khí, mà trong băng gạc trán nàng lộ ra màu máu, lại làm cho người ta kinh hãi.

      Khi Dung Thanh bước nhanh vào trong phòng, thấy Ngụy Nhiễm như vậy.

      Bước chân cách giường vài bước chợt dừng lại, y nhìn nàng nằm ở giường, bỗng nhiên dám tới phía trước, cả trái tim trong ngực nhảy lên kịch liệt, hơi thở nghẽn lại, y nắm tay khẽ mở miệng: "Nàng thế nào rồi?"

      Vị Vãn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn y: "Luôn hôn mê, tỉnh lại."

      Tuyên Dương theo Dung Thanh vào ra phía trước, cẩn thận thăm hỏi tình huống của Ngụy Nhiễm, lâu sau hơi nhếch môi đứng lên, giữa lông mày nhíu lại nhìn Dung Thanh.

      Nhìn thấy vẻ mặt của , sắc mặt Dung Thanh nhất thời biến đổi.

      Tiêu quý phi nhịn được rơi lệ : "Ngày hôm qua còn êm đẹp, tại sao có thể như vậy?"

      "Khi ta cứu nàng lên, trong tay nàng còn nắm chặt cành mai." Thư Hà vẫn đứng trước giường chậm rãi , "Có lẽ nàng hái mai mới cẩn thận rơi xuống nước."

      "Hoa mai này còn chưa nở, hái nó làm gì chứ." Dung Uyển sớm khóc đỏ mắt, vừa tức vừa lo, "Nô tỳ khốn nạn kia, chỉ người mà cũng trông được!"

      - - Khi ta cứu nàng, trong tay nàng còn nắm chặt cành mai.

      - - Có lẽ nàng hái mai mới cẩn thận rơi xuống nước.

      Lời Thư Hà , hung hăng đánh vào tim Dung Thanh, đau đớn mãnh liệt, lan tràn đến khắp toàn thân, làm y gần như đứng vững.

      Người khác ý đồ nàng hái mai nhưng y biết.

      Sau khi biết được, y giống như bị vật gì nhọn đâm vào tim, chút lại chút làm đau đớn trái tim y, vẻ mặt của y càng tái nhợt.

      "Việc đến nước này, trách cứ cung nhân cũng làm nên chuyện gì." Thư Hà ngồi xuống ở bên giường, nhàng mà nắm tay Ngụy Nhiễm, ngẩng đầu ánh mắt kiên định, "Hoàng thượng, Quý phi nương nương, Nhiễm Nhi là thể tử chưa xuất giá của ta, ta nhất định dốc lòng chăm sóc, đến khi nàng tỉnh lại."

      " tại cũng chỉ có thể xem vận mệnh của các ngươi mà thôi." Hoàng thượng khỏi thở dài, xoay người nhìn về phía mọi người, "Đều trở về , để Nhiễm Nhi tĩnh dưỡng cho tốt."

      Biểu cảm Dung Thanh cứng ngắc nhìn chằm chằm chỗ bàn tay Thư Hà nắm tay ngón tay nàng, toàn thân đều cứng ngắc.

      - - Nhiễm Nhi là thê tử chưa xuất giá của ta.

      Y phải dùng tất cả sức lực, mới có thể kiềm chế tiến lên trước kéo Thư Hà cách xa nàng, mới có thể kiềm chế bản thân lên vuốt ve dung nhan tái nhợt kia.

      Phẫn nộ và chua xót cắn nuốt tri giác của y, làm trái tim vốn đau đến nứt ra hoàn toàn vỡ nát, nàng nằm ở nơi đó, cách y gần như vậy, chỉ cần lên phía trước đưa tay là có thể chạm được, nhưng y lại chỉ có thể đứng ở chỗ này, cái gì cũng thể làm.

      "Nhị ca, thôi." Dung Uyển giữ chặt cánh tay y, trong mắt mang theo hận ý.

      Y kéo tay nàng ấy, nhìn người giường người lát, xoay người bước nhanh rời .

      Đèn lồng lay động trong hành lang dài, gió mạnh mang theo nước mưa làm ướt mặt y, y từng bước rời khỏi tẩm cung đèn đuốc sáng trưng kia.

      từng, chỉ có y cách nàng gần nhất, mà tại, đến tư cách ở lại nhìn nàng y cũng có.

      "Tình hình của nàng lạc quan." Tuyên Dương sau lưng y lạnh nhạt mở miệng.

      Bước chân chợt dừng lại, cảm xúc nhẫn nại rất lâu nháy mắt bùng nổ, y phen túm lấy Tuyên Dương, tàn nhẫn : "Huynh phải chữa khỏi cho nàng."

      Tuyên Dương nhìn y, thấy tất cả trong con ngươi đen luôn bình tĩnh kia, giờ phút này chứa yếu ớt và sợ hãi.

      Còn tiếp.... ...... ...... .....

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện - hận tuy thưa (8-)

      Mấy ngày liên tiếp mưa to ngừng, gió lạnh rì rào.

      Trong đêm khuya, mưa ngừng rơi, vạn vật yên tĩnh tiếng động.

      Bóng dáng hôn mê nhiều ngày giường cuối cùng nhổ ra ngụm hơi thở ấm áp, nhưng vẫn tỉnh lại.

      Bóng tường thành dưới ngọn đèn dầu bao trùm, tiếng chuông bi thương cắt qua bóng đêm nặng nề, tiếng vọng vang xa.

      Trước giường, bóng dáng tuấn tú đứng rất lâu ở đó.

      "Đây là lựa chọn của nàng sao, Ngụy Nhiễm?" Thư Hà nhìn gương mặt tái nhợt thầm, trong mắt lộ ra vẻ đau đớn kịch liệt.

      Mùa thu năm 24 Gia Hựu, ngũ công chúa vô ý rơi vào hồ tổn thương đến đầu, trị được bỏ mình, trong cung đại tang, cả nước chia buồn.

      Trong khí, có mùi hoa nhàn nhạt.

      Trong trẻo nhưng lạnh lùng, vắng vẻ, như hương mai vào năm kia.

      Có đau hay ?

      Giọng trầm thấp vẫn còn vang ở bên tai, thiếu niên trong trí nhớ, tươi cười ấm áp, ánh mắt như nước.

      Từ đây về sau trong năm tháng dài đằng đẳng, bóng dáng của y vĩnh viễn vây khốn trong ánh mắt của nàng.

      Nếu có thể, nàng nguyện ý trả giá tất cả đến hóa giải thù hận và đau đớn trong lòng y, chỉ là ở trong mắt y, nàng là gì cả.

      Nhiễm Nhi.

      Nàng giống như nghe thấy y khẽ gọi nàng.

      Nhiễm Nhi, nàng nhanh tỉnh lại.

      .

      Nàng sợ hãi lui ra phía sau, muốn lui về càng sâu trong bóng đêm, như vậy nàng cảm thấy an toàn.

      Nàng đừng tỉnh lại, nàng lại thấy gương mặt lạnh lùng của y.

      Cho tới bây giờ, ta đều chưa từng muốn con của chúng ta.

      Y dối, nàng đừng tin y.

      Nhiễm Nhi.

      Đây là nàng nợ ta.

      Ta hận nàng.

      Cho dù xuống Địa ngục, ta cũng muốn nàng theo cùng ta.

      Nàng từng bước lui ra phía sau, rời xa chỗ ánh sáng mơ hồ kia, tình nguyện tiến vào vực sâu đáy.

      Dù sao, nàng sớm vạn kiếp bất phục.

      Nhưng mà, có người gắt gao nắm tay nàng, chịu buông ra.

      Nhiễm Nhi.

      Giọng của y run rẩy như thế.

      Nàng mau tỉnh lại.

      có khả năng là y, giọng bất lực như vậy, làm sao có thể là y được?

      Nhiễm Nhi, hoa mai nở rồi.

      Nhiễm Nhi, nàng thích hoa mai ư?

      Nàng thích.

      Bởi vì, phải hái cho nàng.

      Nhiễm Nhi.

      Nhiễm Nhi...

      Giọng dần dần mơ hồ, như cánh hoa bị gió mưa thổi rơi, ào ào rơi xuống đất, lặng yên yên lặng.

      "Vì sao nàng vẫn bất tỉnh?" Nam nhân ngồi trước giường vẫn có biện pháp nào bình tĩnh được.

      "Vốn dược tính rất nặng, hơn nữa nàng bị thương yếu ớt, lại có thai trong người, khi nào tỉnh lại rất khó , chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ." Vị Vãn nhìn y , "Nhưng tốt nhất ngài đừng nên thường xuyên chạy tới nơi này, lộ ra dấu vết gì như kiếm củi ba năm thiêu giờ."

      Dung Thanh nhìn gương mặt luôn ngủ say kia, ánh mắt ủ dột.

      Y nhớ tới khi nàng niên thiếu, líu ríu, chuyện hết, những câu nhàm chán, tự vui vẻ.

      Khi đó y biết thế nào mà nàng luôn có thể cười đến đáng như vậy, tim phổi, thậm chí làm y nhìn thấy mà có chút phiền chán.

      Càng về sau, trong đôi mắt xinh đẹp kia nhìn y luôn mang theo giật mình.

      phải y phát ra mỗi lần khi bản thân xoay người, trong mắt nàng đều luôn lộ ra bi thương và đơn.

      Chỉ là y quên được Lưu Ly, nữ tử ôn nhu trong sáng kia, là chút tươi đẹp trong cõi lòng tràn đầy vết thương của y.

      Nhưng trước mắt, khi nàng lẳng lặng nằm ở nơi đó, chuyện, mỉm cười, cũng yên lặng nhìn chăm chú y... Trong lòng y, dần dần hoang vu mà sợ hãi.

      Nếu, nàng vĩnh viễn tỉnh lại.

      Nghĩ tới khả năng này... Y nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều giống bị xiết chặt, đánh nát.

      Đau đớn như vậy, ít hơn lúc Lưu Ly rời khỏi y.

      Nhị ca.

      Y nhớ tới nàng nhìn y, ngọt ngào, e lệ mỉm cười.

      Ta cười, là vì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy chàng nở nụ cười, trong mắt nàng tràn đầy nước mắt nhìn y... Chàng sớm biết tâm ý của ta.

      Nàng khổ sở như vậy, đau khổ như vậy, đều là do tay y tạo thành.

      Nhưng vì sao, y cảm nhận được khoái cảm khi báo thù?

      Mà thù hận chính nàng gánh vác dần dần héo rũ.

      "Nàng tỉnh lại cho ta!" Y nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, rốt cuộc thể nhịn được nữa gầm , "Nàng trả thù ta sao? cho nàng biết, vô dụng thôi! Nếu nàng chịu tỉnh lại, ta vĩnh viễn tha thứ cho nàng, ta vĩnh viễn hận nàng!"

      Nàng im hơi lặng tiếng như trước, giống như đắm chìm trong giấc mơ nơi phương xa, cảm nhận được cũng như nghe được tính hét của y, linh hồn của nàng lùi đến nơi có biện pháp nào có thể chạm đến, ở nơi đó, y cũng có biện pháp nào thương hại nàng, nàng cũng cần lại cầu xin thương của y, hay sợ hãi ánh mắt của y.

      "Nàng mở mắt ra nhìn ta!" Y khống chế được giữ chặt bả vai bé và yếu ớt của nàng, lý trí gần sắp hỏng rồi, "Nàng định làm gì thế hả? Ngụy Nhiễm, nàng cũng chỉ lấy loại phương thức đáng thương này uy hếp ta! Nàng nhìn ta , ta ra lệnh cho nàng tỉnh lại!"

      "Ngài điên rồi!" Vị Vãn muốn bước lên ngăn y lại, lại bị cái đánh sắc bén của y bức lui, ngã về phía sau vài bước, tiến vào trong cái ôm ấm áp.

      "Tuyên Dương." Nàng nhíu mày nhìn người tới, biểu cảm hơi cáu mà bất đắc dĩ.

      Tuyên Dương đỡ cho nàng ổn định, sắc mặt ngưng trọng về phía Dung Thanh.

      Tay vừa để vào vai Dung Thanh, phải chào đón thêm cú đánh nữa, chút nào nhường, hai người đứng lên đấu nhau.

      "Huynh bình tĩnh chút!" Tuyên Dương lạnh lùng lên tiếng, quyền đánh Dung Thanh lảo đảo, xuống tay lưu tình, ván cửa rất nặng bị Dung Thanh đụng phải nứt ra.

      Dung Thanh đứng tại chỗ, hai tay suy sụp rũ xuống, y nhìn người còn sinh khí giường, trong ánh mắt dâng lên chua sót, nghẹn ngào với Tuyên Dương và Vị Vãn: "Phiền toái chăm sóc nàng ấy cho tốt."

      Sau đó, y nặng nề bước rời .

      Tuyết năm nay tới rất sớm.

      Trời chiều, mang theo tư thế quyết tuyệt, chậm rãi ngã xuống phía chân trời.

      Con quạ yếu ớt bay qua, chết rồi mối hận trao ai? Bão tuyết cuồn cuộn thổi qua phiêu hương các, gió lướt qua mang theo nỗi niềm của nhánh hoa, trái tim này xem như biến thành tro bụi.

      Lò sưởi sinh hương, tiếng đàn lạnh lẽo tắt nghẽn.

      Dung Thanh đứng ở ngoài cửa, cách rèm châu nhìn bóng dáng gầy yếu trong phòng.

      Nàng tỉnh, rốt cuộc tỉnh lại.

      Chợt nghe tin tức này, y ngựa dừng vó chạy tới, ở chỗ cách nàng vài bước, dám lại phía trước.

      Y có chút sợ hãi, tất cả như ở trong mơ, tỉnh khỏi giấc mơ, nàng vẫn chưa trở lại bên cạnh y.

      Y nên với nàng câu đầu tiên nào đây? Đột nhiên, y tâm loạn như ma, đúng mực.

      Nghe được nàng thở tiếng, là dây đàn đột nhiên bị đứt, cắt vào tay nàng.

      Rốt cuộc y kìm nén được, vén rèm chạy tới bên người nàng, bắt được tay nàng, nâng lên xem, sau đó dùng tơ lụa cẩn thận băng bó cho nàng.

      "Nhị ca..." Nàng khiếp sợ nhìn y, cả người cứng ngắc.

      Y giương mắt, con ngươi đen chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như nước.

      "Cây mai trong cung nở hoa rồi." Y chậm rãi , từ trong tay áo lấy ra nhánh mai, đặt lên bàn, "Ta thấy, liền thuận tay hái nhánh cho nàng."

      Ngụy Nhiễm nhìn nhánh hóa đẹp đẽ kia, ánh mắt khẽ run lên cái, cuối cùng lại cúi đầu, khẽ: "Nhị ca nhớ nhầm rồi, ta thích hoa mai."

      Lợi dụng thương thế của nàng sắp xếp nàng giả chết, y phạm vào tội khi quân. tại nàng chỉ liên lụy đến tiền đồ và an nguy của y.

      Theo trong ánh mắt y, nàng nhìn ra những tình ý y chưa từng ra, nhưng mà, nàng dám nữa rồi, cũng muốn nổi.

      "Nàng cái gì?" Y hỏi, giọng rất , rất ôn nhu.

      "Ta thích hoa mai..."

      "Nàng dối." Y bá đạo lên tiếng, lấy nụ hôn cực nóng mạnh mẽ che lời dối của nàng, cũng ngăn trở nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt nàng.

      Ngụy Nhiễm gắt gao bắt lấy vạt áo của y, cảm thấy lòng đau như cắt... Vì sao bọn họ lại lâm vào tình cảnh này?

      Ôm ấp của y hung hăng vây nàng, cho nàng lùi bước, cho nàng trốn tránh, nhưng nàng vẫn liều mạng đẩy y.

      "Nhị ca... Giống như cây đàn này... nếu dây đàn trong đó cẩn thận bị đứt, cho dù sau đó có sửa tốt chăng nữa vẫn thể tấu ra làn điệu tuyệt diệu và hài hòa như lúc đầu nữa." Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, lời trái lương tâm, "Sợi dây trong lòng ta, chặt đứt..."

      Trả lời nàng, là bị y chưởng đánh bay cây đàn kia, vỡ vụn mặt đất, tư thế quyết tuyệt như vậy, giống như quyết tâm của y.

      "Nhớ kỹ, Nhiễm Nhi." Y nhìn nàng khẽ cười, khẩu khí trầm thấp dị thường, lại cất giấu lạnh lùng, "Ai cũng đừng nghĩ mang nàng rời khỏi ta được."

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện - hận tuy thưa (9)

      Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là rừng cây trắng xóa như bông tuyết.

      Bên sườn núi hoa Hạnh có cây mai, trong phòng nàng lại luôn có mùi hương mờ ám.

      Ngụy Nhiễm cúi đầu nhìn nhánh hoa mai thơm trong bình, trong lòng nửa là chua xót nửa là ngọt ngào.

      " nghĩ cái gì?" Giọng trầm thấp truyền đến, y xoay người, Dung Thanh đứng ở cửa mở miệng, đôi mắt như sao, lông mày như kiếm, bóng người đứng thắng lạnh nhạt.

      Nàng lắc đầu, rũ mắt, cảm giác được y chậm rãi tới gần nàng.

      "Bên ngoài lạnh lẽo, sao còn mở cửa sổ ra?" Y kéo cửa sổ lại, trong giọng thân thiết mang ý vui.

      Lúc thu cánh tay tráng kiến về, lại thuận thế ôm eo của nàng, khóa nàng chặt chẽ vào trong lòng y.

      "Nhớ ta ?" Y chôn ở cổ nàng, ngửi nhàn nhạt mùi thơm người nàng, giọng có chút mơ hồ.

      Mặt nàng có chút đỏ lên, trả lời, có chút quen y ôn nhu vô cùng thân thiết như vậy.

      da thịt truyền đến chút đau đớn nặng , cũng là y trừng phạt im lặng của nàng.

      "Nhị ca." Nàng khẽ gọi, có chút bất lực cắn môi.

      "Trả lời ta." Y chuyển thành khẽ hôn, chọc người nào đó cứng ngắc.

      " có." Nàng bị buộc thể lui, chỉ lạnh nhạt đáp.

      "Nàng lại bắt đầu dối, Nhiễm Nhi, đó là thói quen xấu..." Giọng điệu y trầm , ngón tay dài nâng luồng tóc mảnh buông rơi vai nàng, chậm rãi chơi đùa ở trong tay, cưng chiều cảm nhận xúc cảm trơn mịn như tơ lụa thượng hạng này, "Ta nhìn nàng lớn lên, trong lòng nàng nghĩ cái gì, làm sao có thể lừa gạt được ta?"

      người bá đạo... Y biết, y cần gì phải truy hỏi tâm tình của nàng? Luôn như thế này, nàng ở ngoài sáng, y ở trong tối, thấy người kia luôn là nàng.

      Y ngồi xuống nhuyễn tháp, lại vẫn ôm lấy nàng chịu buông tay.

      "Ta chuẩn bị cho chàng ly trà nóng, được ?" Nàng có chút được tự nhiên.

      "Được." Y gật đầu.

      Phân phó nha đầu ngâm trà, lại chuẩn bị điểm tâm, nàng suy nghĩ, lấy hộp cờ.

      Khi trở lại trong phòng, thấy y dựa vào nhuyễn tháp, dường như nhắm mắt dưỡng thần.

      bước tới, y vẫn mở mắt ra, từ trước đến nay tính cảnh giác của y rất cao, như vậy là ngủ.

      Nàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh y, chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú mà hơi lộ vẻ mệt mỏi của y.

      Người trước mắt, y là Hiền vương rất được phụ hoàng coi trọng, quan lại trong triều kính sợ, mà nàng lại thấy y độc, vất vả và đau đớn.

      Trước mắt phụ hoàng chậm rãi già , chuyện lớn trong triều đại từ từ giao cho ba huynh đệ y làm, phía sau triều vụ phức tạp, cũng có nhiều lục đục tranh giành quyền thế với nhau.

      Y bận như vậy, lại vẫn bất chợt tới thăm nàng, mặc kệ chuyện lộ ra dấu vết, gây ra cho y bao nhiêu phiền toái.

      Nhịn được vươn tay, muốn xóa tan vết nhăn giữa lông mày của y.

      "Tiểu thư." Ngay khi nàng còn chưa kịp ra dấu im lặng, nha hoàn lên tiếng.

      Đợi trà và điểm tâm được bưng tới bàn , y bị đánh thức, lười biếng mở hai tròng mắt: "Sao ta lại ngủ?"

      Nàng nâng lên ly trà đưa cho y: "Có lẽ là do mệt?"

      "Đêm qua ngủ trễ." Y lạnh nhạt , uống ngụm trà, hoạt động gân cốt, nhìn thấy nàng vì y chọn điểm tâm, khỏi mỉm cười: "Sao ta cảm thấy ở cùng nàng trong phòng này hơn nửa đời người rồi nhỉ?"

      Ngụy Nhiễm nghe vậy, ngực nhất thời đau nhức.

      Nếu có thể, nàng cũng hi vọng như thế.

      "Nhiễm Nhi." Y nhìn nàng, giọng khàn khàn, "Nàng có biết, có mấy lời, ngay cả ta ra khỏi miệng nhưng ở trong lòng từ lâu rồi... Nàng có nghe thấy ?"

      Nàng chấn động cả người, lại dùng hết tất cả sức lực ép cho nước mắt chảy ngược vào trong, lời.

      Nàng rất muốn nàng có thể nghe thấy, nếu như là trước kia, nhất định nàng như có chuyện gì đáp lại, nhưng hôm nay, nàng dám.

      Ánh mắt y phức tạp lẳng lặng ngóng nhìn nàng, cũng lại ép hỏi.

      Mặt trời chậm rãi lặn, ánh sáng trắng sắp hết dần dần nhiễm lên màu đen.

      Trong tuyết, vài người nâng nhuyễn kiệu chậm rãi mà đến.

      Đứng ở trước cửa sổ, Ngụy Nhiễm khỏi lo lắng - bình thường y đều cưỡi ngựa, là thân thể khoẻ ư?

      "Tiểu thư, có khách tới." Chỉ chốc lát sau, nha hoàn vào thông báo, vẻ mặt có chút yên, "Nô tỳ tưởng nhị gia, kết quả phải..."

      Trong lòng Ngụy Nhiễm run lên, hít sâu hơi, theo nàng đến phòng trước.

      chiếc ghế làm từ gỗ lim khắc hoa, ngồi bóng dáng quen thuộc, làm nàng cứng ngắc toàn thân.

      "Quả nhiên là con, Nhiễm Nhi." Giọng của Tiêu quý phi còn lạnh hơn cả tuyết ngoài trời, bà ấy chỉ dẫn theo cung nữ bên người tiến vào, những người còn lại đều đợi ở bên ngoài.

      Ngụy Nhiễm run lên, cổ họng khẽ nghẹn lại: "Mẫu phi."

      "Trong mắt con còn có mẫu phi và phụ hoàng ?" Tiêu quý phi tức giận đến , đè lại ngực giận dữ mắng mỏ.

      "Thực xin lỗi..." Ngụy Nhiễm quỳ xuống trước người bà ấy, nước mắt rớt xuống, "Nữ nhi tự biết nghiệp chướng nặng nề, nữ nhi nguyện ý gánh vác tất cả tội, chỉ cầu mẫu phi và phụ hoàng đừng trách tội nhị ca!"

      Nàng sớm dự liệu ngày này, nhưng ngờ nhanh như vậy.

      "Con còn biết xấu hổ nhắc tới nó!" Tiêu quý phi giận kềm được, "Các con làm chuyện hồ đồ đấy có biết ! Cho dù cùng chung huyết thống, đó cũng là chuyện vụng trộm! Bây giờ còn làm ra chuyện giả chết nữa, đây là tội khi quân, vốn phụ hoàng con mang bệnh trong người, vì con mà bi thương chịu nổi, các con còn đâm đao vào ngực ông ấy nữa!"

      "Mẫu phi." Ngụy Nhiễm xấu hổ ray rức chịu nổi, khóc thành tiếng, "Là con kìm lòng được... Con và nhị ca cũng là bất đắc dĩ..."

      " kìm lòng được? Bất đắc dĩ?" Tiêu quý phi cười khổ, "Con cũng biết làm như vậy có hậu quả gì ? phải mẫu phi ta ích kỷ, con và đứa trong bụng hại chết Dung Thanh."

      "Hơn nữa, vốn con có hôn ước với Thư Hà, là vương phi nước Bắc Dã, nếu chuyện này lộ ra ngoài, ảnh hưởng lớn như thế nào tới ngoại giao hai nước?"

      Từng chữ từng chữ của bà ấy đánh vào trọng điểm, làm cho Ngụy Nhiễm dù rất hiểu trong lòng, cũng dám đối mặt với hoàn toàn mở ra này.

      "Nhiễm Nhi, con phải hiểu, ta thể trơ mắt nhìn nhị ca con lâm vào nguy hiểm." Vẻ mặt Tiêu quý phi phức tạp, nhìn chằm chằm nàng chậm rãi mở miệng, "Con có biết nó là người có năng lực hơn người ?"

      Trong lòng Ngụy Nhiễm nhất thời lạnh lẽo, làm cả người nàng lạnh như băng, nàng ngẩng đầu, đôi mắt như làn nước lẳng lặng nhìn Tiêu quý phi: "Chỉ cần là vì nhị ca... Mẫu phi muốn con làm gì con đều nguyện ý."

      Tại thời điểm này, đôi mắt trong suốt ràng của nàng làm Tiêu quý phi chua xót, bà ấy nhắm mắt, nắm chặt khăn lụa trong tay, hít hơi sâu : "Nhiễm Nhi, hi vọng con hận ta."

      Ngụy Nhiễm mỉm cười, nước mắt trào ra: "Con , mẫu phi."

      Tiêu quý phi nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dừng ở bụng hơi gồ lên của nàng, ánh mắt dần dần phiếm hồng, sau đó đột ngột đứng lên, bước nhanh ra bên ngoài

      Cung nữ kia mở gói đồ trong tay, đưa tới trước mặt Ngụy Nhiễm.

      mảnh vải dài màu trắng được đặt phía mảnh vải màu đỏ.

      Cung nữ lặng yên đẩy ra, Ngụy Nhiễm đưa tay khẽ vuốt mảnh vải trắng dài này, rưng rưng tiếng động nở nụ cười.

      Tử sinh khiết thoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.

      (*Đây là bài thơ Kích cổ 4 - Khổng Tử: Chết sống hay xa cách, cùng nàng thành lời thề ước. Ta nắm tay nàng, (Hẹn ước) sống chung với nhau đến tuổi già.Theo thivien.net)

      Nhưng mà sinh ly tử biệt, quả hoàn toàn có cách nào do chúng ta điều khiển. Nhưng người trong lòng lại , sinh tử chia cách, buồn cười mà đáng thương.

      Cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận.

      Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy đáng.

      - - Nàng có biết, có mấy lời, mặc dù ta ra khỏi miệng nhưng ở trong lòng từ lâu rồi... Nàng nghe thấy ?

      Hối hận là trả lời chàng câu hỏi kia, nàng nghe thấy. Cho dù bởi vì đoạn cảm tình mà thương hại nhau, nhận hết dày vò, nàng vẫn nghe thấy được giọng trong lòng y, từ trốn tránh, mơ hồ... Đến ràng, kiên định.

      Khổ sở là, là nàng giống như Lưu Ly, lại mang đến cho y độc và đau xót, lại có cách nào ở chung chỗ với y, đợi đứa của bọn họ tới thế giới này.

      Tha thứ cho ta, nhị ca.

      Từ khi đặt người ở trong lòng ta, ta chưa bao giờ được chính thức yên bình.

      tại, rốt cuộc ta có thể yên giấc mãi mãi được rồi.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện - hận tuy thưa (10)

      Lại mùa đông tới.

      Tuyết rơi mấy ngày liền, như bông liễu bay theo gió ngày xuân, xoay quanh ở bờ hồ kết thành những giọt băng ở cây Liễu.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      "Chủ tử, ngài vừa mới tiến cung, lạ nước lại cái, cẩn thận lạc đường." mặt hồ kết băng dày, có người lo lắng khẽ gọi.

      " có việc gì đâu, tuyết rơi đẹp như vậy, ra ngoài xem rất đáng tiếc." chuyện, là nữ tử trẻ tuổi mặc áo khoác trắng, mắt ngọc mày ngài, má tuyết trắng bởi vì rét lạnh mà hơi đỏ lên, lại có vẻ phá lệ xinh đẹp động lòng người.

      "Chủ từ đừng xa, nô tỳ trở về lấy túi sưởi tay cho ngài." Cung nữ , "Trời lạnh như vậy, bị lạnh tốt lắm."

      "Ừ." Nữ tử gật đầu, bản thân tiếp tục về phía trước.

      "A, bờ này đều trồng Dương Liễu, vì sao chỉ riêng nơi này có gốc cây mai?" Nàng ấy nhìn gốc mai duy nhất trong trời băng đất tuyết, khỏi kinh ngạc.

      "Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương*...." Nàng ấy ngửi mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, kiễng chân lên, muốn hái nhánh hoa mai mà bản thân nhìn trúng.

      (Đây là 2 câu cuối trong bài thơ Tuyết mai kỳ 1 - Lư Mai Pha. Dịch: Mai thua tuyết ấy vài phân trắng, Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương. Theo thivien.net)

      Cố gắng thế nào vẫn hái được.

      Nàng ấy có chút ảo não, lại nâng đầu lên, lại thấy bông tuyết rơi xuống, cành mai run rẩy, đóa hoa nở rộ ở trong tay người.

      Ánh mắt của nàng theo bàn tay to có lực kia nhìn lên, ống tay áo thêu hoa văn, bả vai cao ngất... đường hướng lên , dừng lại dung nhan tao nhã tuấn tú kia.

      "Nàng thích?" Người nọ mở miệng, giọng nhàn nhạt, trầm thấp êm tai.

      Nàng ấy gật đầu.

      "Cho nàng." Người nọ đưa cành mai cho nàng ấy.

      "Cảm ơn." Nàng ấy , vốn định tự báo tên họ, hỏi lại thân phận của y, lại cảm thấy ổn, vì thế chỉ cảm ơn.

      Người nọ cũng có ý tứ muốn tiếp tục chuyện với nàng ấy, chỉ nhìn cây mai này, lâm vào trong trầm tư.

      Nàng ấy thầm đánh giá y – mặc áo bào màu đen, áo khoác lông chồn màu đen, ở trong trời đất phủ tuyết trắng này bóng dáng y có vẻ thâm trầm, đơn.

      Nàng ấy hình dung ra được loại cảm giác này... thân nam nhân này có khí thế cường đại, như giận tự uy, bề ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ biểu lộ ra như nàng ấy.

      "Chủ tử." Cung nữ từ xa chạy tới, nhét túi sưởi tay vào trong lòng nàng ấy, "Ngài để nô tỳ tìm rất khổ sở."

      Thoáng nhìn nam tử đứng ở bên, sắc mặt cung nữ đột nhiên đại biến, lập tức quỳ xuống: "Nữ tỳ biết hoàng thượng ở đây, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"

      Nàng ấy giật mình trong lòng, hai chân khỏi mềm nhũn: "Tú nữ Dương Nhiễm khấu kiến hoàng thượng, dân nữ là nữ nhi của Dương Bỉnh Văn Công bộ thị lang, biết mặt rồng, mạo phạm hoàng thượng."

      "Đứng lên ." Hoàng đế lạnh nhạt , xoay người nhìn nàng ấy, "Nàng ... Nàng tên gì?"

      "Bẩm hoàng thượng, dân nữ tên là Dương Nhiễm, Dương trong cây gỗ, Nhiễm trong thong thả."

      "Ồ, tên rất hay." Y khẽ, dường như vẻ mặt có chút hoảng hốt.

      Dương Nhiễm cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn lên dung nhan xuất sắc kia, trong lòng có chút rung động, giống như có gì đó rục rịch ngóc đầu dậy.

      Trong con ngươi đen thâm thúy kia, cất giấu những điều khó đoán, làm cho người ta nhịn được muốn gần xem, lại biết tới gần y thế nào.

      Người nam nhân trước mắt này, là cửu ngũ chí tôn được người trong thiên hạ ngưỡng mộ, lại như câu đố sâu xa huyền bí.

      Nàng ấy nhịn được suy nghĩ, có thể có người đoán được đáp án? Nhưng ai có thể chân chính tới gần được y?

      Nàng ấy đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt nóng lên, nhưng mà nàng ấy hiểu được cảm giác của mình... Đó là loại kích động, phá kén mà ra, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

      "Hoàng thượng!" Có người chạy vội tới.

      "Có chuyện gì mà la to như thế." Y nhíu mày lại, trách cứ tiểu thái giám chạy đến bên cạnh.

      Tiểu thái giám liếc nhìn Dương Nhiễm, tiến đến bên lỗ tai y vài câu.

      "Sao lại bị bệnh?" Y nhất thời lạnh mặt, tức giận , " đám phế vật, chăm sóc người như thế đấy hả!"

      xong, y phất tay áo bước nhanh rời .

      Dương Nhiễm nhìn bóng lưng cao lớn dần dần rời , có chút buồn bã thất vọng.

      Nàng ấy cảm giác được, y là vì người tức giận rời , người kia... Có lẽ là tần phi rất được sủng ái nào đó trong cung.

      Nắm chặt túi sưởi trong tay, trong đôi mắt như làn nước, chậm rãi lộ ra ánh sáng sáng ngời mà hiếu thắng.

      Ngủ mê man, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị lửa thiêu.

      Nàng từ từ nhắm hai mắt, khẽ rên rỉ: "Nước..."

      Xúc cảm dịu dàng phủ lên môi nàng, sau đó, làn nước lạnh từ giữa răng tràn vào trong cổ họng, ngực nhất thời dễ chịu, nàng muốn càng nhiều hơn, nhưng trong miệng lại xuất cảm giác cực nóng, làm nàng khó thở - trong đầu nhất thời thoáng cái gì đó, nàng hoảng sợ cắn cái, mở mắt ra.

      Mùi máu tươi truyền vào trong miệng, nàng nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, trong lúc nhất thời ra lời.

      "Nàng cũng hung dữ, Nhiễm Nhi." Người nọ lấy mu bàn tay lau vết máu môi, dở khóc dở cười nhìn nàng, "Thiên hạ này cũng chỉ có nàng dám cắn trẫm."

      "Ta cho rằng phải chàng..." Ngụy Nhiễm vừa xấu hổ vừa áy náy nhìn y.

      " phải trẫm, vậy ai?" Y lạnh lùng , con ngươi đen nhiễm lên vui - còn có ai dám động đến nữ nhân của y?

      Nàng nháy mắt: "Thực xin lỗi, hoàng thượng..."

      "Phạm phải lỗi rồi." Ngón tay thon dài giữ chặt môi nàng, "Nàng thích gọi trẫm là hoàng thượng."

      Nàng buồn bực mím môi, thế y còn lải nhải tự xưng là “trẫm”.

      "Lại nghĩ gì?" Dường như y nhìn thấu nàng bất mãn.

      "Gọi hoàng huynh cũng rất kỳ quái." Nàng than , cho nên, cơ bản nàng tránh gọi y.

      "Trẫm thích nhất nghe nàng gọi nhị ca." Môi mỏng nâng lên độ cong tùy ý, y mỉm cười chăm chú nhìn nàng, "Nhất là sau chuyện đó."

      Vốn bởi vì phát sốt hai gò má đỏ nay càng đỏ hơn, nàng cúi đầu, kháng nghị y ái muội giễu cợt.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      "Còn chưa hết nóng." Vươn tay dò xét độ ấm trán nàng, y có chút trách cứ, "Có thai rồi, mà cũng biết chăm sóc bản thân."

      " có việc gì." Nàng kéo tay y xuống, mặc cho bàn tay ấm áp của y dịu dàng ôm nàng.

      "Lần này, trẫm để con của chúng ta gặp chuyện may." Tay y nắm chặt như vậy, gần như làm đau nàng, "Đau đớn ruột gan đứt từng khúc kia, trẫm muốn chịu lần thứ hai, cũng thể cho nàng bị bất cứ tổn thương gì."

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện - hận tuy thưa (11)

      Sáng sớm, khí u nhàn nhạt di động ở trong phòng.

      Nàng yên tĩnh ngủ ở trong lòng y, tay để ở y ngực, tư thế muốn xa rời cũng dây dưa.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      Gương mặt tinh tế tỉ mỉ, mềm mại phong tình này, y nhìn hoài chán.

      Kìm lòng đậu đưa tay, xoa bụng hơi gồ lên của nàng... loại cảm giác kỳ lạ, theo đầu ngón tay chậm rãi truyền vào trong lòng.

      Chỗ sâu trong ngực, có ấm áp, cũng có đau đớn khó có thể quên được.

      Y nhớ tới ngày nào đó, mảnh vải trắng giắt giữa trung, nét mặt nàng có chút máu nằm ở trong lòng Tuyên Dương, đến nay vẫn có cảm giác khó có thể hô hấp.

      Y chưa bao giờ chịu đau đớn như vậy, chỉ cảm thấy bản thân trong nháy mắt già trăm ngàn tuổi, cả người cứng ngắc đứng ở nơi đó nhìn nàng, dường như chỉ cần động tác cũng có thể làm y tan thành bột phấn.

      Cuối cùng, bọn họ vẫn mất đứa đầu tiên.

      Nhìn dưới thân nàng chảy ra máu tươi, lần đầu tiên y cảm thấy ghét bản thân.

      Y vẫn cho rằng mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay, khó khăn thế nào cũng có thể giải quyết dễ dàng, y cũng rất tin cho dù phạm phải tội khi quân, y vẫn có thể bảo vệ nàng an toàn.

      Đối với tình cảm hai người, y cũng kiêu ngạo tự phụ, khi Dung Trạm nhìn nàng đến thất thần, y vẫn cười, chỉ là nếu trong tình được rót vào nọc độc ghen ghét căm hận, trở thành vũ khí đáng sợ cỡ nào, mà y hi sinh người vô tội nhất trong tranh đấu quyền thế và tranh đoạt tình .

      Nhưng mà nàng luôn nguyện vì y hi sinh tất cả, cho dù là kết thúc sinh mệnh của chính mình.

      Sau đó, lần đầu buông y tha cho lý trí, để ý tiền đồ và an nguy của bản thân thỉnh tội với mẫu phi và hoàng thượng... Trong thời gian canh giữ Hoàng Lăng, y từ vương vị hiển hách vạn người rơi xuống thành đối tượng bị quan lại trong triều tranh nhau né tránh nhưng y cũng hối hận.

      Khi mùa xuân chậm rãi đến, nàng đến đây, xuất ở trong tầm mắt của y, ở phía cuối con đường bằng đá có bóng người, chậm rãi tới.

      khắc kia, y biết tất cả bản thân làm đều đáng giá.

      Đại ca chết trong bẫy tam đệ Dung Trạm thiết kế, khi nhận được tin tức của Hàn Vị Vãn y đuổi tới Câu Hoan Nhan, đêm đó ánh lửa tận trời, thiêu hủy tất cả máu tanh thành tro tàn.

      Vận mệnh trêu người như thế, có số người hao tổn tâm cơ nhưng vẫn công dã tràng (công toi, tan như bọt xà phòng), khi y quyết tâm bỏ xuống tất cả những gì y từng khát vọng lại lấy tư thế bi thương bất đắc dĩ rơi vào tay y.

      Y muốn đào tẩu, nhưng nhìn bóng lưng già nua của hoàng thượng, còn có ánh mắt buồn bã của mẫu phi, y bước được.

      Mà nàng nhìn y mỉm cười , nhị ca, sao cả, thiếp luôn ở chỗ này.

      Mỗi lần y quay đầu, nàng luôn sau lưng y, ở trong hồi ức, cười ríu rít, vẫn như lúc trước.

      cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      "Hoàng thượng, nên lâm triều rồi."

      Y cẩn thận mặc y phục đứng dậy, e sợ đánh thức nàng.

      Khi ra khỏi cửa, nhịn được lại quay đầu liếc mắt nhìn, môi y nở nụ cười khổ.

      Y có thiên hạ, có trăm vạn hùng binh, rừng vàng biển bạc, nhưng ở trước mặt nàng, y lại nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng cho nàng được.

      Nửa đêm nghe thấy thanh tuyết rơi.

      thanh tuyết rơi vào cửa sổ, gió gào thét mà qua. Trong lòng có cảm giác ấm áp hiểu, nỗ lực suy nghĩ, muốn bắt được, sau này mới phát tận cùng manh mối là ngón tay thon dài của y, cực nóng, có lực, xuyên qua tóc nàng, mơn trớn mặt nàng.

      Còn có ôm ấp chặt chẽ, tiếng tim đập của y.

      Cho rất nhiều đêm ôm ấp nhau, dây dưa, thế giới ở bên cạnh bọn họ lẳng lặng trôi qua. Mà khi trời sáng, y mặc y phục đứng dậy, nhàng hôn lên mi nàng, y yên lặng chăm chú nhìn dung nhan ngủ say, hô hấp bình tĩnh, chỉ khi y rời nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn y biến mất sau cánh cửa kia.

      Thỉnh thoảng có thời gian y đến, trong đêm dài đốt đèn, người đọc sách đến đêm dài, mệt mỏi, rồi ngủ.

      phải nàng thấy ánh mắt thương đau lòng của y.

      Chỉ là cuộc sống như vậy đối với nàng mà tốt lắm rồi, ngày qua ngày, năm qua năm, ở trong sân hẻo lánh này, đàn khúc thanh bình, nhìn đứa của bọn họ chậm rãi trưởng thành, mà bọn họ dần dần già . Thỉnh thoảng y oán giận với nàng, những phi tần trong hậu cung tranh giành tình cảm như thế nào, còn náo loạn đến trước mặt Thái hậu và y, còn dò hỏi tình huống của nàng, làm y thấy phiền thôi.

      Y xuất cung số lần hơn, dần dần cũng truyền ra chuyện Hoàng đế sắp xếp ở biệt viện nữ nhân.

      Nghe nàng kia có chút giống với công chúa qua đời, có thể là Ngụy đại phu người mất tích trong viện thái y... thể phủ nhận là, nàng rất được sủng ái.

      Nàng nghe đủ loại phiên bản, luôn buồn cười, cười đến chọc giận y, y oán hận trừng mắt nàng , nàng làm như chuyện liên quan đến mình vậy, những nữ nhân kia vì ghen với nàng mà làm phiền trẫm.

      Đứa sinh ra lúc vào hè.

      Y bỏ lại văn võ bá quan trong lúc lâm triều cưỡi ngựa chạy vội đến, dưới tia nắng ban mai tự tay ôm đứa bé quấn trong tã lót đến ngồi ở đầu giường, ôn nhu lau nước mắt trong mắt nàng, dung nhan vẫn luôn thâm trầm kia, xuất nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, giống như gặp khi con bé, y nâng nàng dậy, mỉm cười hỏi nàng có đau hay .

      Hỏi y, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

      Y đáp, đợi đến khi đứa trưởng thành, y có thể chắp tay nhường thiên hạ này, mang theo nàng từ đây hành tẩu thiên nhai, xem sông núi khắp nơi.

      - - Nhiễm Nhi, cả đời này tâm nguyện lớn nhất của ta, phải là làm huynh muội với nàng, cũng phải là hoàng đế có nàng và các phi tần khác, mà là làm đôi phu thê bình thường, làm cho nàng âu lo đau đớn, hạnh phúc vui vẻ.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      Rất nhiều năm sau, khi bọn họ giục ngựa rong ruổi thảo nguyên, y khẽ ở bên tai nàng.

      Mà nàng quay đầu nhìn y, cười tươi như hoa.

      Năm tháng như nước trôi, lẳng lặng chảy xuôi, cho dù thời gian yên lặng ‘chạm khắc’ lên dung nhan hai người, nàng trong lòng ta, vẫn như lúc ban đầu, làm ta quyến luyến cả đời, hối hận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :