1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 72: Mặt nạ

      Tổng hiệu buôn của Hàn gia ở đường Đông.

      Vừa vào cửa, Vị Vãn lập tức thấy Hàn Khâm ngồi ở chỗ kia chuyện với chưởng quầy.

      Đôi mắt xanh nhìn phía nàng, mặt của y cũng có vẻ mặt ngoài ý muốn, giống như đoán được nàng tới đây.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      "Ta có việc tìm ngươi." Nàng thẳng.

      "Đúng lúc, ta còn chưa trà lâu nàng mới mở, ngại ngồi chút." Y đứng lên, tư thế tao nhã làm tư thế “mời”.

      Vị Vãn phất tay áo trước.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      "Tiểu thư, vừa vặn có trà búp Minh Tiền Long Tĩnh mới, cho ngài và Hàn gia bình loại ?" Tiểu nhị ân cần gọi.

      Vị Vãn gật đầu.

      "Cần bánh trà gì?"

      "Ngươi tùy tiện chọn loại tinh xảo nhất." Vị Vãn nhìn nam nhân đối diện, ý vị thâm trường dương môi, "Đúng rồi, chuẩn bị cho Hàn gia đĩa bánh mềm hạt sen."

      Chống lại ánh mắt nghi hoặc của y, nàng cao giọng cười: "Có lẽ kém hơn đồ Phong Nguyệt làm cho ngươi ăn, ngươi chấp nhận chút."

      "Ta thích ăn đồ ngọt." Y nhàn nhạt đáp.

      "Ngươi thừa nhận mới là lạ." Nàng lộ ra khinh bỉ.

      Hàn Khâm cũng so đo với nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: "Nàng tìm ta có chuyện gì?"

      "Sách này là có ý gì?" Nàng ném bản《mai đàm tiểu trát》lên bàn.

      Tiếng vang thanh thúy, làm khách nhân bên cạnh vươn cổ nhìn.

      "Thấy bản của nàng bị dính bùn đất, nên nghĩ đưa đến cho nàng bản mới." Y thong dong trả lời.

      "Ngày đó chúng ta ở thư trai gặp nhau là ngươi cố ý chờ ở đó?" Nàng lớn mật đoán.

      "Chúc mừng nàng, rốt cuộc cũng biết." Đôi mắt xanh mang theo trêu chọc nhìn nàng, giọng của y khàn khàn trầm thấp, "Có lẽ sớm hơn trước đó, chúng ta gặp nhau."

      "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Trong ngực Vị Vãn sôi trào, thể là vì cảm thấy bị trêu đùa, hay là ái muội như có như trong lời của y.

      "Ý đồ của ta rất ràng, ta muốn cái gì, nàng biết." Tiếng của quanh quẩn ở bên tai nàng, lộ ra nhẫn, cũng lộ ra ranh giới kiên nhẫn. "Nàng có thể tiếp tục giả ngu hoặc trốn tránh, nhưng ta để cho nàng biết có hậu quả gì."

      "Hậu quả gì?" Trước khi Vị Vãn mở miệng, tiếng bước chân linh hoạt ở bậc thang vang lên, Phong Nguyệt Tiếu chậm rãi tới, "Hăng hái như vậy, sao gọi ta?"

      Vị Vãn cứng ngắc cả người, biết vì sao, lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của Phong Nguyệt Tiếu, lại có loại cảm giác chột dạ, giống như, nàng lấy thứ thuộc về nàng.

      "A, Vãn Nhi, đây phải là sách mới mà ngươi luôn muốn sao, ngươi tìm được?" Phong Nguyệt Tiếu nhìn sách bàn, nghi hoặc nhìn Vị Vãn.

      "Ta..."

      "Đủ rồi." giọng lạnh lùng ngắt lời của nàng ta, Hàn Khâm nhấp ngụm trà trong tay, "Đừng đóng kịch nữa, Phong Nguyệt Tiếu."

      Y cái gì? Diễn trò gì?

      Vị Vãn ngạc nhiên nhìn về phía hai bọn họ, mà hai tay Phong Nguyệt Tiếu giấu trong ống tay áo lại nắm chặt thành quyền, sắc mặt tái nhợt: "Hàn gia đùa."

      "Ngươi rất ràng ta có đùa hay ." Hàn Khâm biểu cảm nhìn nàng ta, "Ngày đó ta ở khu vực săn bắn với ngươi những gì, hi vọng ngươi cho nàng biết ràng."

      "Hai người các ngươi... Rốt cuộc làm gì?" Vị Vãn
      [​IMG]

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 73: Buông tay

      "Chuyện ngày đó, ta đều biết rồi." Tuyên Dương nhìn nam nhân mang vẻ mặt im lặng ở đối diện.

      "Trong thành Hàng Châu này, còn có ai chưa biết ư?" Hàn Khâm kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười tự giễu.

      Tuyên Dương lắc đầu: "Từ đầu tới cuối ta đều ở lầu ba, tận mắt thấy tất cả, người khác hiểu Vãn Nhi, ta rất quen thuộc nó, nó quan tâm ngươi, cũng phải như nó biểu ra."

      "Quan tâm như thế nào? Ta muốn chỉ là nàng quan tâm."

      "Nó cần thời gian đón nhận phần tình cảm này, ngươi đối với nó mà , gần như là người xa lạ."

      "Người xa lạ." dung nhan lạnh lùng xuất vẻ biết làm sao, "Ngươi sai, tại ta ở trong mắt nàng quả chỉ là người quen biết."

      "Thực ra nàng thích, vẫn luôn là người khiêm tốn, phong lưu nho nhã, ôn nhuận như ngọc như ngươi vậy, lúc trước theo từ Mạc Bắc đến Kinh Thành, ta hoàn toàn cảm nhận được nàng ỷ lại và mê luyến ngươi, có lẽ đúng là nàng đơn thuần chấp nhất nhiệt tình, đó cũng là trong những nguyên nhân nàng hấp dẫn ta, nếu phải sau này ta bá đạo tiến vào chiếm giữ cuộc sống của nàng, sau đó lại có đủ loại dây dưa, có lẽ nàng động tâm với ta nhanh như vậy. Thậm chí, ta cảm thấy sở dĩ nàng được ăn cả ngã về đặt tình cảm ở người ta, là vì ngươi làm nàng rất thống khổ, cũng bởi vì sau này ta và Dung Uyển thành thân, tính tình kiêu ngạo của nàng bị kích thích, nàng cam lòng."

      Hàn Khâm nhìn Tuyên Dương, trong đôi mắt màu xanh chứa chua xót, "Ta từng rất hâm mộ ngươi, thậm chí còn ghen tị, từ trước đến nay ta là người tự phụ, điểm này bản thân ta ràng, nhưng mỗi khi đối mặt với nàng, cuối cùng ta lại biết nên dùng phương thức gì ở chung với nàng, ta và nàng rất tương tự, giống như hai con nhím, đụng tới chỗ nào là đau chỗ đó."

      "Phòng vệ của nàng rất chặt chẽ, tính tình lại ngang ngược, khi ta vừa đến thành Hàng Châu, có hơn tháng đều ở từ xa nhìn nàng, sau đó phát giác tuy rằng nàng có thể nhàng trò chuyện vui vẻ với người khác như thường, nhưng người chân chính có thể vào trong lòng nàng, là quá ít. Nàng thông minh, kiêu ngạo, mẫn cảm, ta chỉ có thể sử dụng phương thức đặc biệt để cho nàng chú ý, khơi mào hứng thú của nàng, hoặc là , kích khởi ý chí chiến đấu của nàng."

      "Cho nên, ngươi giành mua mảnh đất mà nó nhìn trúng từ rất lâu." Tuyên Dương mỉm cười, " là hao tổn tâm huyết."

      "Tình cảm là chuyện rất hao tâm tổn huyết, phải sao?" Hàn Khâm nâng ly uống cạn, trong đáy mắt tràn ngập mờ mịt hiếm thấy, "Nhưng mà, hình như ta làm sai rồi, rất nóng vội, ngược lại hoàn toàn ngược lại, càng dự đoán được dính dáng đến Phong Nguyệt Tiếu."

      "Vãn Nhi rất coi trọng người bằng hữu này." Tuyên Dương nhìn y .

      "Nhưng mà ta có cách nào thương, người ta để ý chỉ có mình nàng." Y lưu loát trả lời.

      "Lúc trước nghĩ tới ngươi còn sống, nó trải qua lần thống khổ, hoàn toàn có cách nào tiếp nhận được đả kích ngươi mất , cho nên chúng ta lựa chọn xóa trí nhớ của nó, tại lại thành loại khảo nghiệm khác." Tuyên Dương có chút cảm khái, "Có lẽ, hẳn là nên để nó biết chân tướng, ta có thể cho nó - "

      " cần." Hàn Khâm bác bỏ, "Ngươi cần phải cho nàng biết, nếu nàng biết chuyện lúc trước, có lẽ thái độ của nàng với ta thay đổi, nhưng cũng có thể là đồng tình, có thể là áy náy, nhất định là thích thuần túy, chuyện này đối với ta mà loại vũ nhục, nếu giữa ta và nàng chỉ có thể phát triển như vậy, ta đây thà rằng nàng tiếp tục chán ghét ta."

      "Hơn nữa, nếu nàng chán ghét ta, chân tướng tình chỉ làm nàng cảm thấy phức tạp, vậy cần gì phải như thế?" Y nhìn Tuyên Dương chậm rãi mở miệng, "Ta muốn, là nàng cam tâm tình nguyện."

      "Ta vẫn cho rằng chỉ có ta là hiểu nó nhất, tại mới phát giác, hóa ra người hiểu nó nhất lại là người." Tuyên Dương cười , trong con ngươi đen có thoải mái cũng có chua xót,
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 74: Hướng Vãn

      Xuân thu đến, thời tiết dần dần mát trở lại, mắt thấy tuyết rơi bay tán loạn, lại là năm mới.

      con đường sớm phủ tầng màu trắng mỏng manh, ngẩng đầu nhìn trời, cũng là pháo hoa lộng lẫy nở rộ ở dưới bầu trời đêm, theo bông tuyết dày đặc tiếng động rơi xuống, giống như rơi xuống cơn mưa tuyết trắng mềm mại.

      "Tiểu thư, hôm nay là đêm giao thừa, chắc chắn quý phủ chờ ngài trở về ăn cơm tất niên." Tùy tùng cưỡi ngựa bên cạnh Vị Vãn, cười với nàng.

      Vị Vãn quay đầu nhìn đoàn xe hàng hóa thu hoạch lớn phía sau, khỏi cười : "Chỉ là vất vả mọi người rồi, lúc này còn theo ta chạy ở bên ngoài."

      "Tiểu thư khách khí rồi, đàm phán mua bán làm ăn được khoản lớn, tất cả mọi người đều có thể sống tốt qua năm, lại , phải những cái này đều đến cửa hàng ư?" Trong đoàn xe, người làm cười liên thanh phản bác.

      Vị Vãn nghe vậy mỉm cười, ngửa đầu lại trông thấy tửu lâu to lớn tráng lệ trước mắt, trong bóng đêm đèn đuốc sáng trưng - trong lúc nhất thời, ý cười ngừng lại ở bờ môi.

      "Tiểu thư?" Người khác thấy nàng ghìm chặt dây cương, khỏi kinh ngạc hỏi.

      "Các ngươi trước , đưa hàng hóa đến hiệu buôn rồi trở về đoàn tụ với người nhà, tiền lương của mọi người trong năm nay đều tăng lên hai phần, trong mấy ngày tới hãy tới phòng thu chi nhận tiền thù lao, coi như ta chúc tết mọi người."

      "Cảm ơn tiểu thư!" Tất cả mọi người vui mừng quá đỗi, ào ào cảm ơn rời .

      Vị Vãn nhìn đoàn xe xa, tầm mắt dời về tửu lâu trước mắt, nàng xuống ngựa, chậm rãi tới ngưỡng cửa.

      Tửu lâu mới xây này là xây mảnh đất nàng rất muốn trước đó, lần trước Hàng Châu nó còn chưa làm xong, lần này trở về khai trương rồi.

      tấm biển đen thùi là ba chữ lớn cứng rắn như thép – Hướng Vãn lâu.

      Nàng biết đó là bút tích của ai.

      Thế bút của y trầm ổn, nét ngang mạnh mẽ, nét dọc lưu loát, phác thảo uyển chuyển, nét phẩy cuối khí phách... giống như bốn chữ Tú Sắc Khả Xan y cố ý làm nàng xấu hổ lần trước. (tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm)

      Hướng Vãn lâu, hướng về phía Vãn.

      Tay nắm roi ngựa tự chủ được run rẩy, cảm giác trong lồng ngực giống như có cái gì đó đè nén lâu, rục rịch, cho dù nàng giấu nó sâu, sâu như vậy.
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      " nương, thời tiết rét lạnh, ngại tiến vào ngồi xuống, nếm ly rượu bổn điếm mới ra." vị nam tử trung niên vóc người gầy cao, tướng mạo lịch đứng ở cửa miệng mỉm cười hỏi thăm.

      Vị Vãn chần chờ chút, vẫn chậm rãi đến tiến vào.

      Làm người ta ngoài ý muốn là, mặc dù
      [​IMG]

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 75: Ngoái đầu nhìn lại

      Hóa ra đây là Mạc Bắc.

      Mặt trời lặn ở nơi tận cùng của Đại Mạc, mây đỏ từ từ trôi , tiếng sáo tấu muộn, hồ cầm du dương. (hồ cầm: đàn nhị)di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      Gió to đập vào mặt, thổi bay khăn che mặt mũ, nhưng Vị Vãn lại cảm thấy trong gió có loại hơi thở quen thuộc, giống nhau nàng tới nơi này.

      Chỗ tại nàng đứng là ở tiểu bộ lạc, bọn họ vây quanh hồ nước mà sống, tất cả các bộ tộc ở đây đều giống nhau, sống du mục.

      " nương, ngày mai nữ nhi của ta thành thân, bằng nương ở lại tham gia." chuyện, là đại thẩm của nhà nàng ngủ nhờ.

      " sao?" Vị Vãn kinh hỉ nhìn nữ tử xinh đẹp mang mặt xấu hổ đứng ở bên cạnh đại thẩm, "Ta nhất định tham gia hôn lễ của A Nhã."

      Nàng đưa tay nhổ chiếc trâm cài tóc Phỉ Thúy đầu xuống đưa tới trước mặt các nàng: " người ta cũng có lễ vật gì, thôi lấy trâm này đưa cho A Nhã làm đồ cưới."

      "Vị Vãn tỷ, sao muội lại biết xấu hổ như vậy được..." A Nhã nhìn ra được chiếc trâm này rất quý, liên tục từ chối.

      "Nhận lấy , làm tân nương xinh đẹp." Vị Vãn cứng rắn nhét trâm cài trong tay nàng, cười trêu ghẹo , "Muốn cảm tạ ta, vậy về tân lang của muội cho ta nghe."

      Gò má của A Nhã càng đỏ hơn: "Chàng là người làm ăn, năm trước chuyển đến Mạc Bắc, muội và chàng biết nhau chợ."

      "Có phải rất tuấn ?" Vị Vãn nhíu mày cười.

      "Cũng được ạ, ánh mắt chàng màu xanh, rất xinh đẹp." A Nhã nỉ non lên tiếng, để ý vẻ mặt Vị Vãn bỗng nhiên cứng đờ, "Tuy rằng mặt chàng có sẹo, nhưng muội quan tâm, muội cảm thấy rất tốt..."

      Sau đó nàng ấy gì đó nữa, nhưng chữ Vị Vãn cũng nghe vào.

      Chàng là người làm ăn đến Mạc Bắc vào năm trước.

      Ánh mắt chàng có màu xanh.

      mặt chàng có sẹo.

      Nàng kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, cảm thấy cả trái tim chìm xuống, giống như muốn chìm đến vực sâu thấy đáy.

      "Vị Vãn tỷ?" A Nhã kêu nàng tiếng.

      Nàng lấy lại tinh thần, mặt cố ra vẻ mỉm cười: "Nghe muội tốt như vậy, làm tỷ rất tò mò, y ở đâu, bây giờ tỷ phải chúc mừng tân lang mới được."

      "Chàng ở phía tây hồ, cách nơi này xa." A Nhã cười đáp, hoàn toàn phát giác nàng khác thường.

      Đợi đến khi Vị Vãn ra khỏi lều trại, nàng ấy mới nhớ tới bản thân còn chưa tên vị hôn phu cho nàng biết

      "Tiểu đệ đệ, đệ có biết thúc thúc có đôi mắt màu xanh, mặt có sẹo ở nơi nào ?" Vị Vãn giữ chặt đứa trẻ đùa giỡn bên hồ hỏi, giọng có chút run rẩy.

      Đứa bé nháy mắt mấy cái, chỉ về phía chỗ.

      Vị Vãn nhìn qua, có nam nhân thân hình cao lớn ngồi ở bờ sông.

      Hoàng hôn dần sâu hơn, nàng nhìn thấy bộ dạng của y, nàng từng bước qua, dừng lại chỗ cách y xa, lẳng lặng nhìn bóng lưng y.

      cái gì quay đầu quá khó khăn, cái gì quay đầu quá muộn, giờ khắc này đều vô dụng rồi... Tất cả đều kịp.

      Có lẽ đây là trừng phạt trời đối với nàng, trừng phạt yếu đuối của nàng, tự tôn buồn cười của nàng, ngoan cố và quật cường của nàng.

      "Vì sao muốn thành thân cùng người khác?" Nàng chậm rãi hỏi bóng lưng rộng lớn kia, trong mắt hơi nóng tràn ngập, "Chàng có khả năng luôn bị động chờ ta, chỉ cần ta suy nghĩ cẩn thận tất nhiên tìm chàng, nhưng mà vì sao chỉ năm mà chàng cũng đợi được?"

      " được quay đầu, ta muốn chàng nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của ta bây giờ!" Nàng khàn giọng khóc to, ngăn cản y xoay người, "Hàn Khâm, chàng là tên khốn kiếp! Đồ siêu lừa đảo! cái gì thích ta, cái gì ‘Thà phụ mùa xuân, trái tim vẫn luôn hướng về phía Vãn’, đều là gạt người!"di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      " tại nhìn thấy ta tới tìm chàng, chàng vui rồi chứ, phải chàng muốn ta cam tâm tình nguyện sao, tại ta cam tâm tình nguyện chạy đến nơi đây cho chàng chê cười ta, chàng thắng rồi, chàng là chuyện buồn cười nhất trong cuộc đời ta, tại ta bước , ta bao giờ nhớ đến chàng nữa!"

      " nương, ta nghĩ nương hiểu lầm rồi." Rốt cuộc nam nhân bên hồ kiềm chế được xoay người lại, "Ta muốn thành hôn đúng vậy, nhưng mà ta giống như biết nương..."

      Vị Vãn nhất thời ngẩn ra, chẳng quan tâm nước mắt còn chảy ra, ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước mặt y – Đôi mắt màu xanh, vết đao, nhưng hoàn toàn là gương mặt nam nhân xa lạ.

      Nàng xấu hổ đứng tại chỗ, cảm thấy trong đầu ông ông thôi.

      "Nàng làm gì đấy?" Phía sau bỗng truyền đến giọng lạnh lùng, quen thuộc mà khàn khàn.

      Nàng chấn động cả người, dám tin chậm rãi xoay người, trong bóng đêm, có người đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn nàng.

      Giọng này, nàng bao giờ nhận sai.

      "Hàn đại ca, hóa ra là nàng tìm huynh." Nam nhân phía sau cười ha ha, "Ta trước bước, xem A Nhã ."

      Mặt Vị Vãn như bị thiêu đốt, đây là lần bẽ mặt nhất trong cuộc đời nàng.

      thanh sàn xạc, là y bước từng bước đến trước mặt nàng.

      Nàng gần như có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của y, nhàng phất qua cái trán của nàng, nhưng y lại chuyện.

      "Vừa rồi... Chàng nghe thấy rồi?" Nàng ỉu xìu hỏi, hận thể ngất luôn trong giây phút này.

      " có." Y nhàn nhạt đáp, "Nếu nàng lặp lại lần nữa nhé?"

      "Chàng..." Nàng cắn môi - y vẫn ác như vậy.

      "A Nhã vị hôn phu của muội ấy có ánh mắt màu xanh, mặt có sẹo." Nàng xoắn ngón tay, kiên trì giải thích, "Ta tưởng là chàng."

      Hàn Khâm hít hơi sâu, nhẫn nại nhìn nàng: "Nơi này phải là Trung Nguyên, dân tộc du mục có ánh mắt màu xanh rất nhiều, lại nam nhân lưu lạc ở bên ngoài, người mặt có sẹo cũng chẳng có gì lạ."

      "Ngu ngốc, bị người ta bán đúng là kỳ tích." Y lưu tình chút nào tổng kết, lời lãnh khốc.

      " có chuyện gì tại sao lại muốn bán ta?" Mấy ngày này bôn ba mệt mỏi, nóng lòng, cùng với ủy khuất lúc này chồng chất lên nhau, nước mắt nàng lại chảy ra, "Chính là chàng bắt nạt ta, trêu cợt ta, thiết kế ta, làm cho ta nhiều chuyện như vậy lại đột nhiên biến mất, Hàn Khâm chàng có gì đặc biệt hơn người? phải ta muốn quên chàng, năm qua mỗi ngày mỗi đêm ta đều kiếm việc cho mình, ta sợ dừng lại nghĩ đến chàng..."

      Dáng vẻ rơi lệ của nàng ngừng tiến vào trong mắt y, nhen nhóm nhiệt huyết sâu trong mắt y, cuối cùng lạnh lùng thối lui, y cúi đầu hôn nàng.

      Môi mỏng nóng như bàn ủi, tham lam ôn lại tư vị ngọt ngào của nàng, theo tiếng ưm của nàng, y xâm chiếm càng sâu.

      Hôn cách bừa bãi mà mãnh liệt, làm Vị Vãn gần như thở được. Y ôm như vậy, giống như muốn vui nàng vào trong thân thể mình.

      Giờ khắc này, y đợi lâu lắm rồi.

      Ánh trăng màu trắng bạc chiếu khắp vùng đất, y nhớ tới đêm gặp nhau ở đại mạc, nàng mặc bạch y cưỡi ngựa lướt , cầm cung chỉ về phía y, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt diễm. Hóa ra cách muôn sông nghìn núi, thời gian thấm thoát, y muốn chỉ là chút ấm áp còn quý hơn vàng ở trong ngực nàng vào giờ phút này.

      Trong doanh trướng, ánh nến nhu hòa.

      "Trước kia chúng ta nhau?" Vị Vãn chần chờ mở miệng, nhìn dung nhan lạnh lùng trước mắt, giờ phút này bị y gắt gao ôm ở trong ngực, nàng vẫn khó có thể tưởng tượng bản thân và người nam nhân lạnh lùng kiêu ngạo này thời gian bên nhau.

      "Tuyên Dương cho nàng biết?" Thân thể Hàn Khâm cứng đờ.

      " có, là bản thân ta nghe được đoạn chuyện của các người ngày ấy." Nàng đưa tay khẽ vuốt mi tâm cau chặt của y, "Chàng muốn để ta biết, ta hỏi, cũng muốn biết, chàng chỉ cần hiểu, ta phải bởi vì quá khứ mới bị chàng hấp dẫn, mà là tại chàng làm ta cam tâm tình nguyện."

      Ánh sáng trong con mắt dày đặc, y nâng cằm của nàng lên, nhìn chăm chú vào nàng: "Thực ra trước kia ta đối xử với nàng tốt."

      Vị Vãn nhíu mày: " tốt thế nào?"

      "Ngay từ đầu tiếp cận là vì lợi dụng nàng, muốn nàng thành thân với người khác, nhiều lần với nàng là cho tới bây giờ ta đều nàng." Y bộc trực, giọng khàn khàn.

      Nàng sững sờ, làm y có chút yên.

      "Ý của chàng là, chàng là nam nhân có thê tử?" Nàng suy xét trọng điểm, hoàn toàn lo lắng khác chuyện y nghĩ.

      "Đây phải trọng điểm, trọng điểm là nàng sớm là người của ta rồi." Y bá đạo phản bác.

      Lời ràng của làm hai gò má Vị Vãn ửng hồng: "Vậy chàng muốn Tề Nhân Chi Phúc..." (ý chỉ cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp)

      "Tề Nhân Chi Phúc quỷ ấy." Y chịu nổi trừng mắt nhìn nàng, "Nàng nghĩ rằng vì sao ta lo làm phò mã sung sướng lại chạy tới Hàng Châu tìm nàng?"

      "Đúng vậy nhỉ, vì sao?" Nàng vô tội nháy mắt mấy cái, nhịn được thở dài, "Hóa ra chàng chỉ làm qua đại tướng quân, mà còn làm Phò mã gia nữa."

      "Bởi vì ta tên đần độn." Y lạnh lùng mở miệng, "Nếu nàng nghĩ ra, tại còn kịp."

      Vị Vãn ngạc nhiên trừng mắt nhìn y - lại biến thành khối băng lạnh nữa rồi.

      "Này." Nàng gọi y, giọng mềm yếu, "Là thông minh, ta chàng là chuyện thông minh nhất trong cuộc đời của ta."

      " phải lúc nãy còn là chuyện buồn cười nhất sao?" Y chút nào cảm kích.

      "Vậy ta là được, dù sao chàng cũng quan tâm mà." Nàng đứng dậy muốn rời khỏi.

      Còn chưa bước ra nửa bước, cả người nàng bị sức mạnh kéo về, bị y hung hăng ép vào giường.

      "Nàng dám?" Y hổn hển, nghiến răng nghiến lợi thở khí ở bên tai nàng, "Nàng đừng hòng rời khỏi ta."

      Nàng lại nở nụ cười, khẽ hôn lên môi của y, hai tay tinh tế chủ động ôm thắt lưng vững chắc của y.

      "Nàng chơi với lửa đấy." Giọng của y càng khàn khàn, mang theo nguy hiểm ám chỉ.

      Trong mắt sáng nhiễm lên ý cười nũng nịu, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt màu xanh lộ ra ánh sáng của y, " ta chơi với lửa mà."

      Sau lát, nàng bắt đầu hối hận những lời nàng .

      Nụ hôn của y, dừng ở cổ nàng, mềm tra tấn làn da mẫn cảm mềm mại của nàng, đường xuống phía dưới, gây cho nàng huyễn hoặc vui thích.

      Giống như chậm rãi thức tỉnh sau giấc ngủ say trong mộng, đây là giấc mơ ấm áp, nhiệt độ cơ thể của y giống cái kén, bảo vệ nàng chặt chẽ, nàng run rẩy cuộn mình lại, ý đồ dùng hai tay che lại hình bóng của mình ở trong con ngươi của y.

      "Sợ ta sao, Vãn Nhi?" Y cúi người, khẽ hôn vành tai trắng nõn của nàng.

      Hô hấp của y, giống như ngọn lửa tội ác nhất đời, đốt lấy bả vai mảnh khảnh, tấm lưng uyển chuyển, eo đủ bàn tay của nàng.

      Nàng lắc đầu, lệ quang trong mắt lóe ra.

      Ngay sau đó nàng thở gấp ra tiếng, nhéo bả vai y, cảm giác cực nóng kia ngang nhiên tiến vào chiếm giữ tính mạng của nàng lần nữa, xuyên thấu qua linh hồn của nàng.

      "Ta nhớ chàng." Nàng nhàng ra câu với y, thấy trong đôi mắt quen thuộc kia, nháy mắt tràn đầy tình cảm.

      Cho dù quên tất cả, quên từng y như thế nào, lại bị y thương hại như thế nào, cơ thể của nàng vẫn nhớ rung động và nhiệt tình y gây ra cho nàng.

      Ngàn dặm xa xôi, ngân hà tối tăm, nhất định là y đến vò nát hư đơn sâu trong đáy lòng nàng... Là y... Mà sinh mệnh của nàng, được triệt chứa đầy, hoàn chỉnh phong phú.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      Tìm tìm kiếm kiếm, thà rằng phụ mùa xuân, chỉ là vì chờ lần ngoái đầu nhìn lại.

      Ngoài trướng, ánh trăng gương sáng ở đại mạc, bông tuyết rơi xuống, đọng hoa cỏ.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Ngoại truyện - Gặp đàn lang lầm cả đời (1)

      Tối nay thành Hàng Châu náo nhiệt vô cùng. Cho dù Tây Hồ ngày đêm ca múa, cũng kém chiêng trống phố dài, khói trắng đầy trời, đàn sáo trong Hướng Vẫn lâu vang lên liên tục, đèn đuốc sáng trưng.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Đầy đủ mọi thứ, đều đơn giản là hôm nay tiểu thư Dương phủ xuất giá, mười dặm hồng trang.

      " biết là đời trước Dương tiểu thư tu được phúc phận gì, đến công chúa gả cũng có cảnh tượng như vậy." Nha hoàn Hồng Đậu cực kỳ hâm mộ thở dài.

      Ta gì, chỉ cười nhạt tiếng, vinh hoa phú quý ta cần, ta chỉ ghen tị phần hạnh phúc này, nhưng ta cũng biết , cho tới bây giờ hạnh phúc cũng phải việc dễ dàng.

      Ta vẫn nhớ vào ngày hôm nay năm ngoái, người nữ tử xinh đẹp quật cường kia, chống đỡ thân thể bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt nhìn người nam nhân bản thân sâu sắc : “Chàng dối, chàng tâm muốn lời như vậy.”

      Ngay cả đối mặt với lời tàn khốc nhất của , nàng ấy cũng luôn rơi giọt nước mắt.

      Mà nam nhân làm nàng ấy nhớ mãi quên, tân lang đêm nay lại là chồng của ta, phải nên là chồng trước.

      Dù bị mây che phủ nhưng vẫn được ánh trắng chiếu rọi, phải sao? Nhưng mà khi mỗi đôi tình nhân trở nên thân thuộc hơn, tất nhiên cũng người thương tâm.

      Hồng Đậu sai, cho dù là công chúa, cũng có được cảnh tượng như lúc Dương Vị Vãn gả , bởi vì nàng ấy nhận hết đau khổ tu thành chính quả, mà Dung Uyển ta, Tứ công chúa có tất cả vinh quang lại thể ở bên người thương.

      --- ------ ------ ------ ---

      Đêm dần dần thâm trầm, gió dần dần thổi chập chờn. Dưới ánh nến ta nhàng gẩy dây đàn, mà khói trắng ngoài cửa sổ rốt cuộc chậm rãi tan tác .

      Thuyền hoa hơi chấn động cái, tiếng bước chân truyền đến có chút hỗn độn. Ta đứng lên, tim đập có chút nhanh hơn, vừa đưa tay vén màn tơ lên, lại bị cái ngực rộng lớn đè lại, ta miễn cưỡng chống đỡ, mới đứng vững bước chân.

      cần ngẩng đầu, ta cũng biết là ai. Mùi thuốc nhàn nhạt lượn lờ, mà nhiều hơn là mùi rượu, trong khi từ trước đến nay y là người rất uống ít rượu.

      "Xin lỗi Phượng nương, hôm nay gia uống say rồi." Nam tử cao lớn theo vào có chút bất đắc dĩ nhìn ta.

      " sao, ta tới chăm sóc y." Ta nhìn mở miệng, nhìn thấy yên tâm rời .

      "Trà." Giọng có chút khàn khàn truyền đến, giống như y rất khó chịu, đỡ lấy cái trán, còn chút ý thức thanh tỉnh.

      Ta xoay người rót trà, vừa cẩn thận thổi cho nguội trà, khi xoay người lại, y dựa ở giường, dường như ngủ.

      Đôi con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, giờ phút này khép chặt đôi mắt lại nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt, ta đưa tay khẽ vuốt gương mặt tuấn tú của y, thử khẽ gọi y: "Tuyên gia."

      "Vãn Nhi..." Tiếng kêu thể nghe bật ra từ trong miệng y, nhưng ta vẫn nghe thấy, trong lòng đau đớn trận, dường như có máu tươi ồ ạt chảy ra, trong tay như mất sức lực, ly trà nhất thời rơi xuống sàn thuyền, tiếng vỡ vụn cắt qua đêm yên tĩnh.

      Có lẽ y bị đánh thức, cố hết sức mở hai mắt, con ngươi ngăm đen mà mông lung nhìn chằm chằm ta, sau lúc lâu mới hỏi: "Phượng Nhi, sao vậy?"

      Tên tại của ta là Phượng Nhi. Trong hoàng thành mọi người đều bởi vì Tứ công chúa mất tích mà náo loạn đến lòng người hoảng sợ, có ai đoán được ta tới Hàng Châu, trở thành ca cơ che mặt thuyền hoa Tây Hồ.

      Nhưng mà, ta ca hát, thậm chí đến chuyện cũng đè thấp giọng xuống, ngày nào đó, ta lấy tiếng đàn giữ lại bước chân của y.

      Mang khăn che mặt, rũ xuống tay áo xanh biếc, nơi nào đánh đàn, đưa tình khẽ trêu chọc. Dưới ánh trăng mờ, cười gặp nhau, giống như thấy Quỳnh Chi Ngọc Thụ* dựa vào nhau, trời ấm áp mây đen biến mất. (Ý chỉ cây phủ đầy tuyết và băng, theo như trong câu là chỉ như hai người thương dựa dẫm vào nhau)๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Ta nghĩ y cảm thấy quen thuộc, nhưng chắc nhớ , đêm cung yến đó, ta đánh đàn, y thổi tiêu, dưới ánh trăng y mặc áo trắng trắng như tuyết, giống như trích tiên, mà ta từ đây rốt cuộc khó quên ánh mắt dịu dàng ngày đó của y.

      Sau này mới biết được, chút ít dịu dàng đó chỉ có thể đếm đầu ngón tay, cho tới bây giờ cũng phải tâm cho ta.

      "Phượng Nhi?" Y chần chờ gọi ta, giọng trầm thấp êm tai.

      " có việc gì." Ta lắc đầu, cúi người nhặt đồ sứ bị bể sàn thuyền, hồn phách lại bị tiếng gọi “Vãn Nhi” của y đánh cho tan tác, chưa từng quay về.

      Vãn Nhi, ta cúi đầu cười chua xót, lúc trước y gọi ta là Uyển Nhi, ra là đều nhớ đến người khác.

      Đầu ngón tay đau đớn, ta kinh ngạc nhìn, mới phát tay nhuộm đỏ mảnh.

      Lúc này, bàn tay to ấm áp cầm lấy tay của ta, y than ở bên tai: "Sao cẩn thận như thế chứ?"

      Trong mũi ta chua xót, nén lấy nước mắt trong mắt.

      --- ------ ------ ---

      Y vừa thuần thục vừa nhàng băng bó lại vết thương tay ta, mà khi ta ngẩng đầu, lại phát trán của y chảy ra tầng mồ hôi mỏng.

      Ta nâng chiếc khăn tơ lụa lau cho y, y lại cầm tay ta: "Ta có chút thoải mái, hôm nay uống hơi nhiều."

      "Thiếp biết." Ta cười nhạt, rót cho y ly trà: "Uống , ngủ giấc, rồi chuyện gì cũng quên."

      Cho dù trái tim bản thân đau đớn đến chảy máu, ta vẫn muốn cười an ủi y, bởi vì ta cũng đau đớn như y.

      Chỉ trong nháy mắt, ta nhìn thấy trong đôi mắt y xuất vẻ điên cuồng, ta biết đó là cảm xúc y đè nén rất lâu rồi

      Vươn tay, ta muốn đụng chạm vào mặt y, lại bị y bắt được, cả người đều kéo đến trong lòng y.

      Sau trận trời đất quay cuồng, ta bị y đè ở giường, ta giương mắt, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt y.

      "Phượng Nhi, vì sao nàng luôn đeo khăn che mặt?" Y nhìn ta chằm chằm, giọng khàn khàn.

      "Thiếp rồi, dung mạo của thiếp bị hủy, sợ làm người sợ." Ta cố gắng bình tĩnh mỉm cười.

      "Có lẽ, ta có thể chữa khỏi cho nàng." Ngón tay y, để ở mái tóc ta.

      " nên nhìn." Ta kéo tay y xuống, "Thiếp muốn để chàng nhìn thấy bộ dạng thiếp nhếch nhác."

      Càng sợ y tháo khăn che mặt ra, bao giờ quay đầu lại nữa.

      "Được, ta xem."

      Y giọng mở miệng, nụ hôn dịu dàng cách cái khăn che mặt dừng ở môi ta, ta sắp rơi lệ rồi.

      Ngay sau đó, những nụ hôn như mưa gió tập kích cổ ta, trước ngực, ta cảm giác bản thân giống như nụ hoa, từng chút bị y mở ra, lộ ra mệt mỏi dưới tầm mắt cực nóng của y.

      Trong ấn tượng, y là người dịu dàng đến gần như lạnh nhạt, luôn lười nhác cười lạnh nhạt, kỳ thực mang theo xa cách, nhưng y giờ phút này, làm càn mà càn rỡ, nhiệt tình như thủy triều gần như làm ta sợ hãi.

      Nhưng ta thể sợ hãi, cũng muốn sợ hãi, chỉ đưa tay gắt gao ôm lấy bả vai vững chắc của y, mặc cho y châm ngọn lửa xa lạ lên cơ thể mình, tuy ta biết , tối nay ta chỉ là vật thay thế, người để y phát tiết tất cả tình cảm và đau đớn.

      hề đoán trước, thô bạo tiến giữ, làm toàn thân ta run rẩy, đau gần như khó có thể hô hấp.

      Nước mắt chịu kiềm chế chảy ra ồ ạt, ta chưa từng yếu đuối nỉ non như vậy.

      "Thực xin lỗi, Phượng Nhi... Ta biết..." Y khiếp sợ áy náy , trong hai mắt đẫm lệ mông lung ta thấy vẻ mặt của y, ta như ở trong nước, như ở trong lửa, đồng thời bị lạnh và nóng tra tấn.

      Y nhàng hôn tới khóe mắt đầy nước mắt của ta, nhưng y lại chịu buông ta, y dịu dàng như vậy, nhưng lại luôn làm ta đau đớn.

      Ta giãy dụa đẩy bả vai rộng lớn của y, nhưng cách nào kháng cự được sức lực khống chế được của y, cảm giác gần như điên cuồng xâm chiếm càng đáng sợ hơn đau đớn, ta bất lực kêu khóc, thấy gương mặt tuấn tú kia xuất đau lòng, rốt cuộc chịu nổi nữa, ý thức lâm vào trong bóng tối.

      --- ------ ------ ----

      Sáng sớm tỉnh lại, người đau nhức cùng với nhiều vết ứ đọng nhắc nhở ta đêm qua điên cuồng thế nào.

      Ta ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi đen quen thuộc kia, y nhìn ta, trong mắt có tơ máu nhàn nhạt, làm như đêm ngủ.

      "Thực xin lỗi, Phượng Nhi." Y giọng mở miệng, "Tối hôm qua ta khống chế được."

      " có việc gì." Ta nhìn y ra vẻ thoải mái mà mỉm cười, "Giống chúng ta như vậy, sớm muộn gì cũng ngày này, Tuyên gia cho chỗ tốt là được rồi."

      Cánh tay ôm ta bỗng nhiên căng cứng, y nhìn ta, ánh mắt đen tối .

      "Ngày mai nàng chuyển đến biệt viện ở thành Nam ." Sau lúc lâu, y mới chậm rãi lên tiếng.

      "Cảm ơn Tuyên gia." Ta vẫn nở nụ cười, trong khoảng khắc cúi đầu vào trong ngực y, cười đến chảy nước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :