1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 67: Trận đầu

      Hoàng hôn.

      Phía chân trời đám mây di động, bầu trời chiều nhiễm lên màu vàng rực rỡ, tất cả đều bao phủ ở trong màu vàng mỏng ấm áp, yên tĩnh tốt đẹp.

      Có ai thổi sáo, làn điệu triền miên xa xưa, giống như mỗi tiếng thể thở dài, làm người nghe có chút hoảng hốt.

      "Dương tiểu thư?" Hạ nhân dẫn đường chần chờ gọi nàng tiếng.

      Vị Vãn hoàn hồn, theo gã về phía trước.

      Đình viện trước mắt u nhã tĩnh mịch rất khác biệt, cầu nước chảy, thanh tú nhưng mất đại khí.

      Đây là thương gia giàu có thần bí thành Hàng Châu sao, nàng thử thăm dò xin gặp mặt, ngờ y lại sảng khoái đồng ý gặp.

      "Ngài ở trong này uống ly trà, tiểu nhân phải thông báo với chủ tử."

      Vị Vãn gật đầu, ngồi ở trong sảnh lẳng lặng chờ.

      Tiếng sáo càng ràng, hẳn là người ở trong đình viện này thổi, nghe ra trình độ luật của người nọ có chút tinh sảo, nàng ngưng thần nghe, nhưng lại chậm rãi đắm chìm trong đó.

      "Dương tiểu thư."

      nam tử trẻ tuổi tuấn tới, Vị Vãn đứng lên, nhất thời thể xác định thân phận của : "Ngài là?"

      "Tại hạ họ Quý, chủ tử của ta bảo ta mang ngài thư phòng gặp ngài ấy."

      "Ồ." Vị Vãn lên tiếng, nghĩ rằng người kia phải thổi sáo, nàng rồi, qua lát nữa gặp người khẳng định như nàng đoán, phải người bệnh tật chính là người bị hỏng đầu óc, ngay cả gặp mặt cũng lề mề vất vả như vậy.

      "Xin hỏi quý công tử, quý phủ có người thổi sáo, phải ?" Nàng tò mò vừa vừa hỏi.

      "Ừ, là chủ tử nhà ta."

      "Là sao?" Vị Vãn khỏi ngẩn ra.

      "Chính là nơi này." Nam tử họ Quý dẫn nàng vào trong phòng, vào bên trong: "Gia, Dương tiểu thư đến."

      --- ------ ------ --------

      Vị Vãn theo tầm mắt của nhìn lại, phía trước cửa sổ đứng nam tử thân hình cao lớn mặc y phục màu đen, ánh chiều tà buổi chiều nhàn nhạt lồng ở người y, mê mẩn mông lông, làm bóng lưng y thêm vài phần đơn và hiu quạnh.

      Tay y nắm sáo ngọc bích, cũng vì bọn họ đến mà ngừng thổi, tiếng sáo du dương lưu động ở trong phòng, giống như muốn
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 68: Câu dẫn

      Nàng và Hàn Khâm đội trời chung.

      Khi nàng Dương Vị Vãn chính thức gia nhập vào cơ nghiệp ngũ đại Dương gia, liên tiếp đàm phán được mấy cọc buôn bán lớn, mảnh đất ở thành Đông trở thành nét bút hỏng sỉ nhục tên tuổi của nàng.

      Lấy lời Bộ Thiên Thanh mà , là chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời, đừng để miếng thịt béo gần rơi vào miệng mà còn bị người ta cứng rắn cướp , còn phải trơ mắt nhìn đối phương ăn rất ngon miệng.

      "Ngươi có biết ngươi thua ở đâu ?" Nữ nhi của ông chủ Phong Kháp thư trai Phong Nguyệt Tiếu, bạn khuê phòng của nàng nâng đôi mắt quyến rũ lên .

      "Chỗ nào?" Vị Vãn tức giận hỏi.

      "Đầu tiên, y là nam nhân."

      "Ừ." Theo nàng nhìn ra, đúng vậy.

      "Tiếp theo, ngươi là nữ nhân."diễn đàn lê qúy dôn

      " nhảm!"

      "Ngươi có biết ngươi là ai ?" Phong Nguyệt Tiếu nghiêm nghị nhìn nàng.

      Vị Vãn bị vẻ mặt của nàng ta làm phát hoảng: "Có ý gì?"

      "Ta là chỉ tiếc rèn sắt thành thép." Phong Nguyệt Tiếu dậm chân, "Lại bàn về vô số nam nhân thèm thuồng gia thế hiển hách, ngươi có bàn tay mềm mại, làn da trắng nõn, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán mềm mại, uyển chuyển như rồng bay Dương Vị Vãn à."

      Vị Vãn nháy mắt mấy cái, nhất thời tiêu hóa hết được những lời bắn ra liên tục kia.

      "Ngươi xem ngươi, cả ngày ăn mặc nam trang lúc lúc , ngươi cũng biết trang điểm chút, mê hoặc Hàn gì kia thất điên bát đảo, sau đó muốn bắt người thế nào chả được?"

      "Ngươi bảo ta quyến rũ con ruồi bọ mắt xanh kia?" Rốt cuộc Vị Vãn cũng hiểu ý của nàng ta.

      Phong Nguyệt Tiếu thở phào nhõm, vui mừng gật gật đầu.

      "Ngươi nằm mơ !" Vị Vãn rống giận, "Bảo ta quyến rũ gã? tại ngay cả suy nghĩ giết gã cũng có đấy!"

      "Vô dụng." Phong Nguyệt Tiếu khinh miệt liếc nàng cái, " nhịn, loạn mưu lớn ngươi có biết hay ? Cho ngươi quyến rũ y, cũng phải để ngươi gả cho y sống cả đời với y, có cần phải đau khổ như vậy ? Ngươi lừa mảnh đất kia tới tay, sau đó đá y phải là được rồi sao?"dien/dan/le/quy.don

      Vị Vãn nhìn vẻ mặt của nàng ta tình bất định.

      lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: "Biện pháp kia được sao?"

      Phong Nguyệt Tiếu gật mạnh cái: "Nếu được, mỗi lần ngươi nhìn mặt y, mặc niệm trong lòng, đây là khối bạc, đây là khối bạc óng ánh."

      "Ta
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 69: Cảnh đẹp

      Hồi 2 trong《chiết liễu thủ ký》: Hợp ý.

      Nhà thủy tạ phía Tây chùa Thanh Tịnh.

      " là viết tích của Hàn Sơn tiên sinh." Trong đình hóng mát, Hàn Khâm nhìn cổ thiếp trong tay, ánh mắt tán thưởng, "Năm năm trước vãn bối từng thấy qua bức chữ khác của ngài ấy, đến nay khó quên, nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy lần nữa."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      "Vậy tấm bái thiếp này đưa cho Hàn gia." Nguyên Giác đại sư vuốt râu mỉm cười, "Bảo kiếm tặng hùng, cổ thiếp đưa tri , ta và Hàn gia lần đầu gặp mặt như quen thân, hơn nữa ngài vốn lời quyên góp rất phong phú, lão nạp vô cùng cảm kích."

      Hàn Khâm khẽ kinh ngạc: "Thiếp này vô giá, chuyện của vãn bối đáng nhắc đến."

      "Hàn gia xứng đáng, chẳng qua là lão nạp có chuyện muốn nhờ, biết ngài có thể giúp tay ?"

      "Đại sư cứ đừng ngại."

      "Tháng sau Tân Đế đón Hậu, xưa nay hoàng thượng thích thư họa chế tác, khi ngày xưa đến Hàng Châu thị sát còn làm tấm bia đề tên bản tự, mấy ngày trước tuần phủ đại nhân đây tới chơi, hi vọng lão nạp vì đại hôn viết chữ lưu niệm."

      "Đại sư là nhân vật được mọi người kính trọng, vậy cũng là ý của hoàng thượng." Hàn Khâm cười nhạt mở miệng.

      Nguyên Giác gật đầu: "Lão nạp định viết bức 'Long Phượng Trình Tường', Dương tương xứng, lấy bút ‘Vạn Thủy Thiên Sơn’ cầm đầu thiên hạ, vạn thủy là Tử hào bút, dương cương trầm liễm, 'Thiên Sơn' là Tử hào bút, nhu sắc bén, nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, đó là điều thể tốt hơn, lão nạp biết tay Hàn gia có 'Thiên Sơn', cố muốn mượn đến dùng chút, lại biết cây bút ‘Vạn Thủy’ ở nơi nào."

      "Đại sư đừng gấp gáp." Hàn Khâm nhìn đại sư cười nhạt tiếng, "Nhất định vãn bối cố hết sức hỗ trợ."

      "Mặc kệ có thể tìm được 'Vạn Thủy' hay , lão nạp đều phải cám ơn Hàn gia trước." Nguyên Giác cười , "Giờ tụng kinh đến, lão nạp xin được cáo lui trước, ngài ở lại chậm rãi dùng trà, lát có tiểu tăng đưa ngài ra khỏi chùa."

      "Đại sư cần khách khí." Hàn Khâm đứng lên nhìn đại sư rời , mi tâm hơi nhíu lại.

      - - Thiên Sơn?

      - - ngươi biết?

      - - ta dùng cây bút khác, là Vạn Thủy.

      Giọng quen thuộc vang lên ở bên tai, giống như vẫn là ngày hôm qua, có loại xa xôi muôn sông nghìn núi.

      "Sảng khoái đáp ứng người ta như vậy, cũng sợ giúp được sao."

      Giọng sau lưng chồng lên giọng trong trí nhớ, y xoay người, nữ tử áo vàng dựa ở cạnh lan can, trong mắt sáng chứa nụ cười châm chọc.

      "Hóa ra Dương tiểu thư còn có sở thích nghe lén người chuyện." Y nhìn nàng lạnh nhạt mở miệng.

      "Trời đất bao la, ai quy định ngươi tới nơi này, ta thể tới được?" Vị Vãn tới ngồi xuống bên cạnh bàn đá, bộ dạng thong dong nhìn phía y.

      "Đây là khéo, lại gặp nương nữa rồi." Y chậm rãi lặp lại lời nàng ngày đó, thành công nhìn thấy gò má phấn nộn hơi phiếm hồng.

      Trong giọng điệu của y chứa ám chỉ và trào phúng quá mức ràng, làm Vị Vãn muốn xem cũng khó, nàng được tự nhiên mở to mắt: "Ngươi định tìm ‘Vạn Thủy’ như thế nào?"

      "Nghe ở trong tay nương." Y nhàn nhã uống ngụm trà, giương mắt nhìn nàng kinh ngạc.

      "Ngươi nghe từ đâu?" Nàng vô cùng ngoài ý muốn.

      "Đây phải trọng điểm, mấu chốt là rốt cuộc nương có hay ?" Y từng bước ép sát.

      "Ta có." Nàng tuyên bố, khiêu khích nâng cằm lên, thủy mâu khẽ nheo nhìn y - nàng biết dáng vẻ của mình giờ phút này có bao nhiêu mê người.

      "Vậy nương điều kiện , thế nào mới cho ta mượn." Y nhìn chằm chằm nàng lưu loát mở miệng, "Ta hi vọng cầu của nương phải là mảnh đất thành Đông, nếu nương lấy
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 70: Phong Nguyệt

      Tiếng pháo nổ, chiêng trống chấn động, múa sư tử bay lên, kéo tấm vải đỏ treo mái hiên xuống, bốn chữ to lấp lánh kim quang nhất thời nhảy vào mắt - Thiên Hương trà lâu.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

      Vị Vãn đứng ở lầu hai nhìn đám người phía dưới vây xem, mặt tràn đầy vui sướng.

      Đầu đường bỗng nhiên truyền đến trận xôn xao, có mấy người nâng đồ vào trong đám người.

      "Quà tặng đến!" Đại hán cầm đầu khí vận đan điền, rống lớn , thành công hấp dẫn chú ý của mọi người.

      "Ai tặng lễ?" Tuyên Dương đến bên cửa sổ liếc mắt cái, nhíu mày hỏi.

      " biết." Vị Vãn lắc đầu, "Cùng xuống xem thế nào."

      Bước xuống bậc thềm, nàng đến trước mặt mấy người kia: "Cái gì vậy?"

      "Hồi tiểu thư, là tấm bảng hiệu."

      Vị Vãn sửng sốt.

      - - nghe Thiên Hương trà lâu của nương qua vài ngày nữa khai trương, ta đề biển gửi đến chúc mừng.

      Lập tức, lời Hàn Khâm ngày đó vang lên ở bên tai.

      Khẽ bực bội cắn môi, nàng có chút yên.

      "Sao vậy?" Tuyên Dương hoài nghi nhìn vẻ mặt cổ quái của nàng, "Mở ra xem thử."

      Chắc có việc gì - y y viết lời hay.

      Cắn răng cái, nàng đưa tay kéo lụa đỏ xuống.

      Xông vào tầm mắt là bốn chữ to.

      Tú, Sắc, Khả, Xan.

      Chữ viết rồng bay phượng múa cứng cáp có lực khắc vào bảng hiệu đen thùi, phía dưới còn đề ràng lạc khoản: Hàn Khâm.

      Đồng loạt hít sâu hơi, mọi người ồ lên.

      "Tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay cơm) - -" Có người lặp lại kéo dài, tiếng cười ái muội.

      "Hàn Khâm kia, phải là phú hào mới nổi sao, lão có xung đột buôn bán với Dương gia à?"

      "Đúng vậy, nghe trước đó y đoạt mảnh đất, Dương tiểu thư rất mất hứng."

      "Nhưng đưa tấm bảng hiệu này là có ý gì? Ồ..." Có người bỗng nhiên ngộ ra, "Hay là bọn họ bất hòa là giả, thực ra sớm nảy sinh tình cảm?"

      "Đúng đúng đúng, đánh nhau quen biết, vui mừng oan gia..."

      "Chỉ là, cách thức họ Hàn cầu chưa chắc quá ràng, nương nhà người ta chịu được ư?"

      Vị Vãn trừng mắt nhìn bốn chữ kia, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, cả người cứng ngắc như tảng đá.

      Hàn Khâm đáng chết! Nàng chỉ biết, y tuyệt đối có lòng tốt, ngờ dám trước mặt mọi người đùa giỡn nàng!

      "Vãn Nhi, mang bảng hiệu này vào trước." Tuyên Dương lạnh nhạt lên tiếng.

      "Lấy cái quỷ!" Nàng hổn hển, "Ta chém nó!"

      xong bóng dáng của nàng đột ngột chạy vào trà lâu, đảo mắt mượn con dao phay từ phòng bếp chạy , nhưng vừa đến đại sảnh bị người gắt gao ôm lấy.

      "Phong Nguyệt Tiếu, ngươi ngăn cản ta làm gì?" Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nữ nhân ôm nàng.

      " tại ngươi ra ngoài chém cái phải kiếm củi ba năm thiêu giờ rồi sao!" Phong Nguyệt Tiếu chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn nàng, "Ngươi quên nhiệm vụ tại của ngươi là gì? Mục tiêu là gì rồi hả?"

      "Cái gì?" Vị Vãn giọng .

      " tại y dám ở trước mặt dân chúng toàn thành đưa ngươi tấm biển tình phơi phới này, ngươi nên tương kế tựu kế, để mọi người nghĩ đến hai người léng phéng, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng!" Phong Nguyệt Tiếu đến vẻ mặt hăng hái.

      "Tương kế tựu kế?" Vị Vãn ấp úng lặp lại lời của nàng.

      "Ừ, ngươi đưa cái này cho ta." Phong Nguyệt Tiếu phen đoạt lấy con dao phay trong tay nàng, " tại ra ngoài, đỏ mặt lấy bảng hiệu vào, tìm chỗ tốt bày ra, sau đó mỉm cười mời mọi người uống trà."

      Vị Vãn ngoan ngoãn làm theo.

      "Ông trời tác hợp, ông trời tác hợp." Mọi người nối đuôi nhau mà vào, nhiệt tình quên động viên khích lệ nàng.

      "Con làm gì vậy?" Tuyên Dương liếc nàng, hơi nhíu mày.

      "Nhị thúc." Nàng hít hơi sâu, hạ giọng vào bên tai y, "Thúc phải tin tưởng con, tất cả đều vì bạc."

      Y nhìn nàng nửa ngày, vẻ mặt có chút kỳ quái.

      "Tùy con." Y làm như than tiếng, trong con ngươi đen có chút bất đắc dĩ.

      "Tuyên gia." Có mấy vị nữ tử lộ vẻ thẹn thùng vây lấy y, "Sau này ngài thường đến cửa hàng mới này sao?"

      Vị Vãn vỗ vỗ vai y, chuyển cho y ánh mắt bảo trọng, xoay người cười rời .

      Tuyên Dương lại nhìn bóng lưng nàng, lâu sau dời tầm mắt.

      Y biết thuộc về y, cuối cùng mất .

      Nếu có thể, y hi vọng cỡ nào người mất trí nhớ là y.

      - - -

      Trong góc thang gác, Phong Nguyệt Tiếu xì xào bàn tán với gã sai vặt.

      “Tiểu thư, ngày mai Tiểu Báo của thư trai chúng ta viết chuyện ngày hôm nay ư?”

      Phong Nguyệt Tiếu gật đầu: "Lúc nãy thấy hết tình cảnh rồi chứ?"

      "Vâng. " Gã sai vặt vui rạo rực gật đầu, "Ta nghĩ tốt rồi, sáng mai tiêu đề Tiểu Báo là ‘Thiên kim nhà giàu nhất và Hắc Mã mới tới Hàng Châu, giả oan gia nhưng chất là uyên ương’, nhất định có thể bán được nhiều!"

      "Thông minh!" Phong Nguyệt Tiếu khen ngợi, "Tiền lương tháng này cho ngươi gấp bội!"di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

      "Cảm ơn tiểu thư." Gã sai vặt mặt mày hớn hở, "Cũng là ngài có ánh mắt quan sát thị trường."

      "Phong Nguyệt." giọng trong trẻo
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 71: Nếu như

      "Vì sao mình ngồi ở chỗ này?" biết qua bao lâu, giọng khàn khàn vang lên ở đỉnh đầu, ánh mặt trời bị che khuất, đất là bóng đen cao lớn kéo dài.

      cần ngẩng đầu, Vị Vãn cũng biết người chuyện là ai, tuy rằng nàng cảm thấy lời y có chút dư thừa, nhưng vẫn nhìn về phía y mỉm cười: "Ngắm phong cảnh cũng rất tốt."

      "Phong Nguyệt đâu?" Nàng nhìn quanh bốn phía.

      "Quý Tiêu dạy nàng bắn tên." Y liếc mắt nhìn phía xa, ánh mắt lại trở lại mặt nàng, " nương cưỡi ngựa?"

      "Cũng biết cưỡi thế nào." Nàng miễn cưỡng trả lời, "Nhị thúc năm trước ta từ ngựa ngã xuống rồi mất trí nhớ."

      "Mất trí nhớ?" Y giọng lặp lại.

      "Ừm, rất nhiều chuyện nhớ được." Nàng tiêu sái nhún vai, " sao, nhớ nổi hoặc có lẽ là chuyện quan trọng, hoặc là hồi ức vui."

      Y tiếp lời, gió thổi qua mặt cỏ bát ngát, hơi rung động.

      Im lặng có chút bất thường làm Vị Vãn nhịn được ngẩng đầu nhìn y, lại chạm phải ánh mắt của y, trong hồ nước thâm trầm kia, dường như trôi nổi lơ lửng cảm xúc gì đó, cũng làm nàng nhìn lắm.

      "Sao vậy?" Nàng hoài nghi hỏi.

      "Ta suy nghĩ." Y cười khẽ, đôi mắt xanh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Có phải nương ngã đến hỏng đầu hay ."

      "Ngươi mới ngã đến hỏng đầu." Nàng buồn bực, "Cũng biết ngươi câu gì tốt, nhưng chuyện bảng hiệu ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu."

      "Bảng hiệu có vấn đề?" Y cho là đúng, chút ý xin lỗi cũng , "Ta nghĩ đến chuyện gì chỉ viết theo cảm xúc mà thôi."

      Nụ cười ái muội của y cùng với hàm nghĩa trong lời làm nàng ngẩn ra, lập tức hai gò má đỏ ửng

      "Có nguyện ý thử cưỡi ngựa chút hay ?" Y lại mở miệng, "Có lẽ thuật cưỡi ngựa của ngươi tốt hơn."

      Đề nghị của y làm nàng có chút động tâm.

      Mới ngẩng đầu, lại thấy Phong Nguyệt Tiếu vẫy vẫy tay với nàng, cười đến vô cùng vui vẻ.

      Nhớ tới ánh mắt ái mộ của Phong Nguyệt khi nhìn Hàn Khâm, ánh mắt của nàng u: "Ta nhớ tới còn có chút việc bận, về trước đây, phiền ngài để ý đưa Phong Nguyệt về nhà."

      Dứt lời, nàng đứng lên cũng quay đầu lại về phía xe ngựa của mình.

      "Nếu ta , ta hi vọng người cùng cưỡi ngựa với ta lúc nãy là nàng sao?" Sau lưng vang lên giọng trầm thấp, giống như chứa tức giận.

      Trong nháy mắt trái tim nàng khẽ run lên, nhưng nàng làm như nghe thấy, tiếp tục về phía trước.

      Sau khi tiếng huýt gió vang lên, tiếng vó ngựa lộn xộn vậy mà ngừng lại, ngay sau đó nàng bị người chặn ngang ôm lấy, trực tiếp kéo lên.

      Xóc nảy kịch liệt làm nàng quá sợ hãi, mà càng làm cho nàng hoảng hốt là cánh tay gắt gao kiềm chế ở eo nàng, còn có hơi thở nam tính bên tai.

      "Ngươi để ta xuống!" Nàng giãy dụa, lại phát y ôm chặt vào trong ngực, tất cả đều phí công.

      "Nếu nàng còn chịu yên tĩnh lại, ta có thể trực tiếp mang nàng ra khỏi thành Hàng Châu." Y cắn răng uy hiếp, trong giọng lộ ra kiên nhẫn.

      Nàng nhất thời chấn động, cả người đều cứng đờ: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

      "Ta cho rằng lúc nãy ta ràng rồi." Y lạnh lùng lên tiếng, "Hay nàng ngã đến hỏng đầu rồi hả?"

      - - Nếu ta , ta hi vọng người cùng cưỡi ngựa với ta lúc nãy là nàng sao?

      Lời y bùng nổ trong đầu lần nữa, nàng hoang mang, sắc mặt tái nhợt - nàng sợ loại cảm giác này, giống như năm trước khi nàng nghe tin nàng mất trí nhớ, tất cả mọi thứ đối với nàng đều xa lạ, mới tinh, nàng cảm thấy mờ mịt, cảm thấy phù phiếm, biết nên làm thế nào mới tốt.

      Nàng cũng sợ người nam nhân Hàn Khâm này - đối với nàng mà , y thần bí hơn nữa có loại cảm giác áp bách, nàng biết y đến từ nơi nào,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :