1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 62: Chân tướng

      Đau đớn giống như bị lửa thiêu đốt, từ ngực lan tràn đến đáy lòng, giường bệnh Vị Vãn hít thở dồn dập, nước mắt lại luôn ngừng rơi.

      Đầu ngón tay bởi vì dùng sức bấm sâu vào trong lòng bàn tay mà trắng bệch, Tuyên Dương tách ngón tay mảnh khảnh của nàng ra, chặt chẽ giữ chặt.

      "Tuyên Dương... Ta đau quá." Giọng bất lực mà ủy khuất vang lên, nàng từ từ nhắm hai mắt, ý thức giãy dụa giữa tỉnh táo và hôn mê.

      Chỉ câu ngắn gọn như thế, nháy mắt làm đau trái tim , trong con ngươi đen nhiễm lên thương tiếc và phẫn nộ.

      Từ trước đến nay nàng là đứa bé kiên cường kiêu ngạo, năm mười ba tuổi ấy nàng phát sốt, thần trí cũng câu khó chịu, khi mười bốn tuổi nàng đánh đứa hàng xóm, phụ mẫu người ta tìm tới cửa, y đánh lòng bàn tay nàng đến đỏ bừng nàng cũng luôn cắn môi chịu bởi vì người khác mắng nàng là dã chủng cha mẹ.

      Nhưng mà lúc này đây, nàng bị thương tổn nặng nề, nàng thừa nhận ủy khuất và đau xót, yếu ớt chịu nổi kích.

      Vãn Nhi... Là bảo bối của .

      Mặc kệ hai năm qua để nàng khổ sở thế nào, đều chỉ vì tốt cho nàng, nàng hiểu lầm, cũng quan tâm. Đối y mà , Vãn Nhi giống như là Ngu Mỹ Nhân tự tay trồng vì nàng, nhìn như mềm mại xinh đẹp, thực ra có loại tính cách quật cường như ngọn lửa, mà giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đau đớn.

      "Gia, tại tiểu thư ngủ, chỉ có thể chờ, ngài vẫn nên thay bộ xiêm y nghỉ ngơi lát." Bộ Thiên Thanh đẩy cửa tiến vào, lo lắng nhìn chủ tử của mình.

      Tuyên Dương cúi đầu, vết máu của nàng dính vạt áo trước ngực sớm khô, nhìn chói mắt, từ khi mang nàng trở về trị liệu nàng hôn mê vẻn vẹn ngày đêm, mà luôn canh giữ bên người nàng, cũng quên thay y phục.

      "Ừ." lên tiếng, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt kia lâu, mới đứng dậy rời .

      Sống chết xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay cả đời, bên nhau đến già...

      Là ai ở trong mộng nàng thổi khúc hát như vậy? Đau buồn tăng dần tựa như khẽ thở dài, trêu chọc nàng đau đớn tâm can.

      Giống như nàng lại về tới đại mạc.

      Ánh trăng bao phủ biển cát mênh mông bát ngát, nàng theo tiếng sáo về phía trước, có chút tò mò, cũng có chút hoảng loạn, thẳng đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt màu xanh lạnh lùng lạnh nhạt kia.

      Chính là đôi mắt này, ở trong vô số cái bóng xẹt qua trước mắt nàng, gây cho nàng vô tận vui buồn.

      Là bắt đầu từ khi nào, từ đây về sau tham lam xóa sạch đơn cái bóng kiêu căng kia, thế nào cũng dời tầm mắt ra được.

      Cho tới bây giờ ta cũng ngươi, y .

      Y gạt người.

      Nàng tin... Đau đớn sắc bén lại tập kích vào ngực, nàng đau đến giật mình tỉnh lại.

      "Vãn Nhi." Giọng êm ái vang lên đỉnh đầu, bàn tay to phủ lên cái trán thấm ướt mồ hôi của nàng, Tuyên Dương chỉ nhìn chằm chằm nàng, "Ta ở trong này."

      Đôi mắt phủ đầy sương nhìn , lại hơi thất thần: "Có tiếng sáo, ngươi nghe thấy ?"

      " có." Ngón tay hơi cứng đờ, lạnh nhạt lắc đầu: "Ngủ tiếp lát, con cần nghỉ ngơi tốt."

      khuôn mặt nhắn thoáng qua buồn bã và thất vọng, nàng khẽ gật đầu, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

      ………………………………………………………………………………..

      "Gia, tuyết rơi, cẩn thận đông lạnh thân mình.”

      Nhan Tiêu nhìn nam tử đứng im bất động trước cửa sổ lâu, nhìn được lên tiếng nhắc nhở.

      Cây sáo ngọc bích ở trong tay dính khí lạnh ban đêm, nằm ở lòng bàn tay vẫn lạnh thấu xương, nhưng giờ phút này lạnh lẽo bằng trái tim y.

      Sống chết xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.

      “Nhan Tiêu.” Y giọng mở miệng, môi nở nụ cười khổ, “Ngươi sinh ly tử biệt, có khi chúng ta có biện pháp điều khiển. Nhưng người càng muốn , sinh tử chia lìa, thực ra có chút buồn cười phải ?”

      “Gia…” Nhan Tiêu có chút lo lắng nhìn y, “Thuộc hạ nghĩ nàng hiểu ngài.”

      Theo Tạ Khâm lâu như vậy, chưa từng gặp y quan tâm nữ nhân như vậy. Y đều luôn lạnh lùng, hỉ nộ ra, nhưng chỉ có ở trước mặt Vị Vãn, y mới càng giống người bình thường, có rất nhiều cảm xúc.

      “Trái lại ta thà rằng nàng hiểu.”

      Cho dù, khi y tuyệt tình ra câu kia, nàng vẫn kiên định mà nhu tình nhìn y, ngươi dối, ngươi tâm.

      Y vẫn cảm thấy nàng giống như linh hồn y, cho nên nàng luôn có thể dễ dàng nhìn thấu yếu ớt và ngụy trang của y.

      Nhưng mà nàng đơn thuần hơn y, dũng cảm hơn y, cho dù là bị thương vẫn nghe theo con tim, kiên trì khát vọng của bản thân, chỉ là nàng biết tàn khốc và máu tanh trong cuộc tranh giành này, nơi đó có thiên trường địa cửu, có ôn nhu và tin cậy, là chính nàng lựa chọn cuốn vào lốc đen đáy này, vốn y có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà y thể, bởi vì, nàng đoán ra được, y dối nàng.

      Đêm khuya đầu đường, tuyết roi tiếng động.

      - - dẫn ta .

      Bỗng nhiên nhớ tới đêm ở trấn Mạc Bắc xa xôi, nàng giọng lại kiên định câu.

      Phía sau lại vang lên tiếng bước chân vụn, tần suất nhanh hơn y chút, luôn nhanh chậm theo.

      Y đột nhiên quay đầu lại… Phía sau bóng người.

      “Gia?” Cùng y sóng vai, Nhan Tiêu cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía y.

      Y im lặng , ngửa đầu nhìn thiên hạ đệ nhất lâu cao ngất trong bóng đêm, trong nơi đếm được bao nhiêu ngọn đèn kia, chỗ nào là chỗ ở của nàng?

      Khi đó biết, hôm nay vô cùng hối hận chịu nổi như vậy.

      Ném xuống khát vọng mãnh liệt muốn thấy gương mặt nàng trong lòng, y xoay người nhanh về phía trước, bông tuyết đất văng lên thấm ướt vạt áo, bước chân y càng lúc càng nhanh, giống như hốt hoảng mà chạy.

      Nhưng y biết, cả đời này, y đều trốn thoát nhu tình của nàng, lại nhất định phụ bạc nàng….

      …………………………………………………………………………………

      Nhíu mày uống xong ngụm thuốc cuối cùng, Vị Vãn nhìn nam nhân ở trước mặt vì nàng lau khóe miệng, chậm rãi : “ tại, ngươi có thể với ta rồi.”

      Tuyên Dương nghe vậy chén thuốc buông trong tay, con ngươi đen lẳng lặng chăm chú nhìn nàng: “Tốt.”

      “Con có biết vốn ta họ Dương, nhà ở Hàng Châu.”

      Vị Vãn ngẩn ra: “Mẹ ta cũng là người Hàng Châu.”

      Tuyên Dương gật đầu: “Ta có đại ca, gọi là Dương Dịch, khi còn bé thân thể ta tốt, phụ thân cầu người thay ta xem bói, ta cần rời khỏi nhà lúc còn tuổi mới thoát khỏi kiếp nạn, bằng khó có thể sống đến trưởng thành, cho nên tự mình xa theo thầy, sinh ý trong nhà luôn là đại ca quản lý. Huynh ấy có người trong lòng là thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, ta còn nhớ bản thân từng luôn theo phía sau bọn họ đường chơi, bọn họ đều rất thương ta… Người mà huynh ấy thích chính là mẹ con.”

      “Ngươi cái gì?” Vị Vãn khiếp sợ nhìn , nhất thời tâm loạn như ma, có biện pháp tiếp nhận ý trong lời của , “Ngươi là, ta phải là con đẻ của cha ta?”

      Cảm giác được nàng run rẩy, Tuyên Dương nắm chặt đầu ngón tay lạnh như băng của nàng: “ năm kia đại ca ra ngoài chuyện làm ăn, gặp phải núi đất lỡ, chiếc xe ngựa lật rơi xuống vách núi đen, đợi đến khi được người ta tìm hấp hối, cuối cùng huynh ấy dặn mọi người giấu mẹ con chuyện này, chỉ là y thay lòng, muốn ở bên ngoài lâu dài với người nữ nhân khác, tích cách mẹ con cương liệt, lập tức ôm nỗi hận đồng ý lấy người khác, gả vào Hàn phủ tám tháng sau sinh con.”

      có khả năng!” Vị Vãn phản bác lời theo bản năng, “Bọn họ đều thân thể mẹ ta tốt, ta sinh non!” Muốn nàng chấp nhận thế nào đây, mọi người táng thân nơi biển lửa, thực ra có quan hệ huyết thống với nàng? Bọn họ rất cưng chiều nàng, vĩnh viễn nàng cũng thể trả lại ân tình kia!

      “Vài năm sau, mẹ con mới biết được chân tướng, tỷ ấy cực kỳ bi ai, lại vẫn yên lặng chấp nhận, may mắn cha con đối xử với tỷ ấy luôn tốt, tỷ ấy mới đến mức đắm chìm trong đau đớn. Thẳng đến trận đại hỏa xảy ra ở Hàn phủ vào tám năm trước, tỷ ấy kịp thời tìm được ta, mới cứu con.” Tuyên Dương thương tiếc nhìn nàng chảy nước mắt, tàn nhẫn tiếp tục vạch trần .

      Nước mắt hoảng loạn ngừng chảy ra, nàng giương đôi mắt đau đớn kích động nhìn y: “Từ đầu tới đuôi, ngươi đều biết quan hệ của ta và ngươi? Cho nên, ngươi luôn hy vọng ta báo thù rửa hận cho Hàn phủ, cũng coi thường tình cảm của ta đối với ngươi?”

      đưa tay lau nước mắt của nàng, khẽ lắc đầu: “Vãn Nhi, thực ra vốn ta biết con là con của đại ca, thẳng đến lần con say rượu vào hai năm trước ta mới phát …” tới đây, trong con ngươi đen thoáng ý nghĩ mãnh liệt, “Nhiều thế hệ người Dương gia đều có bớt bẩm sinh, đại ca có, ta có, con cũng có.”

      hy vọng con lòng báo thù, là vì chuyện cũ thể truy cứu, mà ta chỉ muốn cho con vui vẻ tiếp tục sống.” ôm nàng vào trong ngực, ở trán nàng hạ xuống nụ hôn kiềm chế mà run rẩy; “Vãn Nhi, ta thừa nhận… trước khi chưa biết quan hệ huyết thống của ta và con, ta có con, tuy rằng tại vẫn như thế, nhưng phải là tình cảm nam tử, ocn hiểu chứ?”

      Trả lời , là nàng ở trong lòng lớn tiếng khóc, giống như muốn phát tiết tất cả ủy khuất, đè nén và đau thương trong mấy năm nay ra ngoài, bởi vì nàng khóc chỉ nhàng vuốt tóc nàng, làm giống như ở trong vô số đêm nàng gặp ác mộng tỉnh lại.

      Sau đó ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi phiếm nóng.

      Khóc đến mệt, nàng chỉ còn nức nở nhợt nhạt, sau đó nàng ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ nhìn : “Đời này ta gọi ngươi là nhị thúc, ta chỉ gọi ngươi là Tuyên Dương.”

      “Vì sao?” Y chăm chú nhìn nàng, giọng chua xót.

      “Ngươi trẻ tuổi tuấn như vậy, ta gọi như thế sợ ngươi già .” Nàng mỉm cười, “Bởi vì, ngươi là nam nhân đầu tiên mà ta trong cuộc đời ta, mặc kệ quan hệ chúng ta biến thành gì, từng , vĩnh viễn đều thay đổi.”

      ngẩn người, sau đó đưa tay vỗ về mặt nàng, chậm rãi nở nụ cười, nụ cười này ôn nhu mà giải thoát, lại làm nàng thấy đến vô cùng xót xa.

      “Con muốn gọi ta là gì đều được, chính là phải đáp ứng ta, con phải luôn hạnh phúc.” Trong mắt chứa ý cười, giọng dịu dàng êm tai, “Ta muốn luôn quan tâm đến con.”

      “Được.” Nàng ôn nhu , nhìn khéo léo gật đầu - cả đời này, nàng may mắn biết bao, có thể gặp gỡ được nam nhân nàng cưng chiều nàng như vậy.
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 63: Cáo biệt

      Băng tuyết tích tụ nhiều ngày rốt cuộc cũng tan rã, ánh mặt trời theo cửa sổ rộng mở chiếu vào, bầu trời xanh trong suốt như được tẩy.

      Đẩy cửa gỗ khép hờ ra, trong phòng bóng người, ngay cả bàn sách cũng sạch , giấy và bút mực, bàn cờ đều bày biện vô cùng chỉnh tề, như chưa từng được dùng qua.

      "Tiểu thư."

      Vị Vãn xoay người, đứng ở cửa mở miệng chính là Bộ Thiên Thanh.

      "Tuyên Dương đâu?" Nàng cười hỏi, "Từ hôm trước thấy , là ra khỏi thành bàn bạc công chuyện, hôm nay cũng nên trở lại rồi."

      Vẻ mặt Bộ Thiên Thanh có chút được tự nhiên, trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng: "Tiểu thư tìm ngài ấy có việc?"

      " có việc gì." Vị Vãn lắc đầu. "Chỉ là quá rảnh rỗi, ta rất khó khăn mới khôi phục, muốn tìm đánh ván cờ."

      "Hôm nay ngài ấy về." Bộ Thiên Thanh kiên trì đáp.

      "Vậy khi nào trở về?" Cảm thấy có chút thích hợp, Vị Vãn hoài nghi nhìn gã.

      Bộ Thiên Thanh chuyện, mặt vẻ lúng túng.

      "Rốt cuộc là đâu?" Vị Vãn chịu bỏ qua.

      "Gia chỗ Tứ công chúa tạ lỗi." Bộ Thiên Thanh chau mày lại, "Ngài ấy , thiếu tình luôn phải trả."

      Sắc mặt Vị Vãn nhất thời biến đổi: " khi nào?"

      "Buổi sáng ngày hôm qua." Bộ Thiên Thanh báo theo , "Ta cùng với gia, Tứ công chúa ngay cả câu cũng ra lệnh cho người bắt nhốt gia vào đại lao, vốn ta muốn phản kháng, nhưng gia cho."

      Vị Vãn chỉ cảm thấy ngực phập phồng, miệng vết thương vốn khép lại cũng đau đớn.

      "Ta tìm ."

      Nàng ném xuống câu đòi xông ra bên ngoài, Bộ Thiên Thanh ngăn nàng lại: "Gia làm như vậy nhất định có đạo lý của gia, chúng ta thể vội vàng tiến đến, hơn nữa Tứ công chúa vì chuyện của ngài và gia mà luôn canh cánh trong lòng, ngài chuyến này phải là thêm dầu vào lửa sao?"

      Vị Vãn ngớ ra, nhìn gã nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đưa phong thư của ta đến Duệ Quận vương phủ."

      Mặt trời chiều ngã về tây, sương chiều dần dần bao phủ toàn bộ kinh thành. Vị Vãn dựa ở trước cửa sổ, ánh mắt dừng ở phía chân trời xa xôi, ngón tay tinh tế trắng nõn vô ý thức vuốt ve cốc sứ tinh xảo.

      Tiếng bước chân trầm ổn có lực từ bên ngoài nơi cầu thanh truyền đến, nàng hề động đậy, vẫn nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chạng vạng càng mênh mông.

      "Nghe ngươi tìm ta." Giọng quen thuộc mà thấp thuần rót vào trong tai, nàng quay đầu, chống lại đôi mắt màu xanh thâm thúy kia.

      Y vẫn quen mặc thân gấm bào tơ tằm màu đen, khuôn mặt tuấn là vẻ mặt lạnh nhạt.

      "Cảm ơn chàng đến." Vị Vãn giọng mở miệng, bên môi nở cười cay đắng – bao lâu gặp, cảm thấy những hình ảnh hai bên chế giễu cười đùa lẫn nhau, ý loạn tình mê trong nháy mắt... Đều còn ở ngay trước mắt.

      "Có chuyện gì cứ việc thẳng ." Tạ Khâm giương mắt, ánh mắt thâm trầm khóa lại dung nhan tái nhợt của nàng.

      "Ngày hôm qua Tuyên Dương đến chỗ Dung Uyển thỉnh tội, bị nàng nhốt lại, ta biết trong lòng nàng tức giận, hi vọng chàng có thể thay ta khuyên nàng chút..."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      "Ngươi vì gã mà cầu ta?" Tạ Khâm châm chọc ngắt lời nàng, ánh mắt lạnh như băng, "Thực làm người cảm động."

      "Chàng cần như thế để tổn thương ta, lời khó nghe hơn nữa ta cũng nghe qua rồi." Vị Vãn nhìn y, trong ngực mờ hồ đau đớn, "Ta muốn cái gì, trong lòng ta có ai, chàng còn biết sao?"

      có biện pháp kiềm chế chấn động, tập kích trái tim y, nhưng y chỉ nhìn nàng, cái gì cũng .

      Trong mấy ngày nàng rời sau khi bị thương, y gần như cả đêm thể say giấc, ngẫu nhiên nhập vào mắt là biển xanh, đột nhiên bừng tỉnh, cảnh trong mơ và thực đan vào nhau, quấn lấy y tha, ở trong những thướt ảnh lui lui tới tới kia, y thấy tất cả đều là nàng.

      tại, nàng lại xuất ở trước mắt y, ngay tại đối diện y, cách y gần như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được, nhưng lại xa cách như chân trời góc biển.

      Nếu chưa từng gặp nhau, có lẽ là chuyện may mắn.

      Hoặc là, nếu như có thể lặp lại lần nữa, nếu thời gian có thể đảo ngược, y lựa chọn mang nàng rời khỏi nơi hỗn loạn rối loạn này, cái gì núi non ánh trăng biển lớn đều để ý, quyền thế dục vọng cũng đều có quan hệ gì với y, y chỉ muốn nàng sống tốt.

      Như hi vọng tại của y.

      "Tạ đại nhân, quên hỏi ngài, muốn uống trà hay uống rượu?” Tiểu nhị ở bên ngoài cung kính hỏi.

      “Rượu.” Y đáp ngắn gọn.

      “Được rồi, bình ‘quay đầu khó khăn’ - -” Giọng to mà kéo dài của tiểu nhị chậm rãi vang vọng.

      - - sợ quay đầu khó khăn, chỉ sợ quay đầu quá muộn… Ta muốn quay đầu, cũng thể quay đầu.

      Vị Vãn đột nhiên nhớ lại, đêm đó y đến tìm nàng xin lỗi, từng qua câu này.

      Vẻ mặt y vắng vẻ trống trải lại chẳng hề để ý, làm nàng cảm thấy đau lòng.

      Lại sau đó, y hôn nàng, kiên định mà ôn nhu.

      “Hồi ta đánh mất con diều, Tuyên Dương với ta, thích thứ gì, là phải gắt gao nắm lấy nó, nếu bay .” Nàng chậm rãi lên tiếng, đôi mắt như làn nước yên tĩnh nhìn y, “Sau này ta phát , có vài thứ, mặc kệ ta bắt nhanh thế nào, dùng sức nắm lấy thế nào, luôn mất . Chàng có thể với ta, là vì sao ?”

      Thâm tình trong mắt nàng, giống ngọn lửa thiêu đốt y, y tránh tầm mắt , lạnh lùng : “Ngươi hẳn là biết cái gì gọi là buông tha cho.”

      “Ta biết.” Nàng mỉm cười. “Nhưng mà, ta muốn buông tha chàng. Cho dù ta mất toàn bộ thế giới, cũng thể mất những hồi ức từng tạo ra với chàng.”

      Thân hình cao lớn nhất thời cứng đờ, bàn tay to đặt ở đùi nắm chặt thành quyền, y mím môi cười lạnh: “Ta tới phải nghe ngươi lời vô nghĩa.”

      Nàng nhìn y tươi cười thay đổi, sắc mặt lại càng trắng mấy phần, giọng cũng có chút run rẩy: “Cho dù chàng thừa nhận, ta vẫn muốn , chàng tâm tuyệt tình với ta, ta biết trong lòng chàng có ta…”

      “Đủ rồi!” Y hét lên, sắc mặt lạnh như hàn băng, “Sao ngươi cứ rẻ mạc, khiến người chán ghét phiền phức như vậy, thế nào cũng muốn quấn quýt chặt lấy?”

      “Ta…”

      “Tuyên Dương cần ngươi, ngươi đuổi sát tha, tại ta cần ngươi nữa, ngươi cũng chịu bỏ qua, chừng nào ngươi có thể tự cho là đúng nữa, trở thành gánh nặng cho người khác?” Đôi mắt xanh tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng, y nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nhục nhã, “Nếu ngươi lo lắng chính mình có chỗ để , ta có thể thu ngươi làm tiểu thiếp, cho phép ngươi vui vẻ cùng làm tỷ muội với Dung Uyển và còn thả Tuyên Dương nữa!”

      “Im miệng!” Nàng đau đến quát khẽ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy đầy dung nhan tái nhợt, “Đừng làm ta phải hận chàng…”

      “Tùy tiện.” Y kiên nhẫn trầm mặc xuống, “Chuyện ngươi ta giúp ngươi làm được, mời ngươi mau chóng rời khỏi kinh thành, đừng đến phiền ta nữa.”

      “Vì sao?” Nàng thấp giọng hỏi, yết hầu khẽ nghẹn.

      “Đối với ta mà , nữ nhân phân làm hai loại, có tác dụng và có tác dụng.” Giọng của y lạnh lùng gần như lãnh khốc, “Ngươi với ta mà còn giá trị gì nữa rồi.”

      “Tạ đại nhân, rượu ngài muốn.” Tiểu nhị đưa rượu vào, chuyên nghiệp nhìn khí tầm thường giữa hai người.

      nương cũng muốn?”

      Vị Vãn gật đầu, nước mắt mặt khô.

      Miệng vết thương mới khỏi, thực ra nàng nên uống rượu, nhưng nàng lại giơ cái chén trong tay lên, lẳng lặng nhìn Tạ Khâm: “ chén này, là ta muốn cảm ơn chàng.”

      xong, nàng ngửa đầu uống hơi cạn sạch, nước mắt trong mắt lóe ra, lại chưa từng rơi.

      Thời gian nhanh chóng chảy ngược, suy nghĩ trở lại lúc trước, như gió xẹt qua cả vùng đất.

      năm kia, tiểu nương oai hùng khinh người ngồi ngựa, roi trong tay đánh về phía thiếu niên mang ánh mắt kiêu ngạo kia, y gắt gao túm chặt, bất động như núi.

      Sau này nàng , lần sau lại để ta gặp ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận – hóa ra, phải cẩn thận là nàng.

      Quan ải vạn dặm, là y mang theo nàng từ biên giới đại mạc tới kinh thành nơi gặp nhau lúc ban đầu, là ở thời điểm nàng hoảng loạn bất lực y kiên định nắm giữ tay nàng, là y để nàng cảm nhận được ngọt ngào và đau đớn khắc sâu nhất.

      Nhưng mà ở trong tình cảm, người trước luôn thảm hại.

      - -Ngươi với ta mà có giá trị gì nữa rồi.

      Nàng yên tĩnh ngồi ở đối diện y, nhìn dung nhan hoàn mỹ luôn lạnh lùng của y, ngoài cửa sổ, ánh trăng lên ngọn cây, bóng đêm dày đặc động lòng người.

      “Từ trước đến nay phiền toái chàng rồi.” Tâm tình của nàng và giọng điệu đều bình thản ôn nhu, gió êm sóng lặng như sau cuồng phong mưa rào.

      Duy nhất còn sót lại, là trong suốt lóe ra lông mi.

      “Cáo từ.” Nàng đứng lên, liếc y cái, đẩy cửa bước ra.

      Y ngồi tại chỗ lâu động đậy, sau đó nhìn phía chân trời phương xa, nâng chén uống ngụm rượu.

      Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào mặt của y, người, ánh sáng trong trẻo lưu động, lướt qua vẻ mặt thống khổ của y… Thực xin lỗi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều xin nàng tha thứ cho ích kỷ của ta. Ta chỉ muốn nàng sống sót tốt.
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 64: Kết thúc

      Tiếng chuông bi thương thảm thiết kéo dài xé rách màn đêm yên tĩnh, nhịp trống trầm trọng chút lại chút, giống như muốn gõ đến trái tim trong lồng ngực nhảy ra ngoài.

      Vị Vãn xoay người xuống giường mở cửa sổ, bóng đêm cũng thâm trầm, mông lung dưới ánh trăng, tầng mây trôi luôn có loại màu máu mênh mông, gió đêm hàn, cuốn bi oán và lệ khí đập vào mặt... Tiếng chuông này đến từ điện Thiệu Dương đông cung, là trong cung phát tang.

      Đóng cửa sổ, làn khói men theo lò hương lượn lờ, mang theo hơi thở tươi mát của dược thảo chậm rãi tán nhập lồng ngực, mang theo bình thản của Ngưng Hương. Rất nhiều ngày đêm ngủ được, nàng cần tác dụng của thuốc, mà giờ phút này nàng lẳng lặng ngồi ở bên trong bóng tối, làn khói phất qua mặt, ngưng kết ở mi tâm, lại giống như thổi tất cả mệt mỏi.

      Lúc sáng sớm, trời chưa sáng , sương mù dày đặc tràn ngập cả vùng đất.

      Đổ nát thê lương lờ mờ, liếc mắt cái nhìn lại giống như ở trong mộng, nhìn chân .

      Dưới chân truyền đến tiếng thanh thúy, ngồi xổm xuống nhặt ở trong tay, là mảnh thủy tinh mà chanh lục, màu sắc này, hẳn là ngói trong thư phòng của phụ thân.

      Vị Vãn nhắm mắt lại... Vô số ban đêm, nàng có thể nghe thấy có người ở bên tai nhàng gọi, Vãn Nhi.

      Nhưng mà có, giờ phút này nàng nghe được thanh gì.

      Tất cả xung quanh đều rất yên tĩnh, có tiếng gió đêm đó, tiếng ngọn lửa cắn nuốt, tiếng gọi ầm ĩ thê lương, dường như tất cả đều chôn vùi ở trong tro tàn ngày xưa, hoá thành bụi bặm tiếng động.

      Sáu tuổi, bàn tay to dày rộng của phụ thân cầm bàn tay bé của nàng, nâng bút dạy nàng viết tên của mình.

      Tám tuổi, mẫu thân tự tay vì nàng làm diều giấy, cười nhìn bọn nha hoàn mang theo nàng chạy quanh ở trong vườn.

      Mười tuổi, nàng theo hạ nhân trong phủ lén ra ngoài chơi, đường huynh thay nàng viết bài tập, kết quả hai người đều bị phạt quỳ.

      Mười tuổi, thị lực của tổ mẫu cũng tốt híp mắt lại vì nàng cài trâm cài tóc, nhìn nàng mỉm cười trong gương đồng, tương lai Vãn Nhi nhất định có thể tìm được phu quân tốt.

      Việc này, tất cả việc này, tại đời chỉ có mình nàng nhớ lại.

      Nhiều năm như vậy, nàng vẫn cảm thấy bản thân giống như luồng hồn sống tạm bợ ở nhân gian, ngay cả dũng khí trở về liếc mắt cái cũng có.

      Tuyên Dương hi vọng nàng có thể quên tất cả chuyện lúc trước, nhưng nàng làm được, bởi vì chỉ có nàng biết lúc đó trong lòng đau đớn như thế nào, mặc kệ ai an ủi đều làm nên chuyện gì.

      Chỉ có nàng biết, ở trong lòng nàng có hắc động, sâu thấy đáy, hút hết tất cả vui vẻ, hoạt bát cùng với khát vọng của nàng, còn sống, chỉ chờ đợi ngày nào đó, có thể lấp đầy hắc động sâu thấy đáy này.

      Tạ Khâm thấy, cũng hiểu nhưng y lại ở thời điểm nàng cần y nhất buông bỏ.

      Trong mấy ngày này, tuy rằng ở mặt ngoài bình tĩnh như trước, nhưng nàng luôn nghĩ, vì sao tại nàng còn sống.

      Lại cảm thấy mệt, có loại mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Đường dưới chân từng bước từng bước đến cuối cùng, ánh sáng phía trước xuyên qua, nhưng nàng cũng muốn lại xuống, ở trong bóng tối ngã rồi lăn lâu như vậy, nàng quen, cũng có sức lực suy nghĩ tiếp giống như đến cuối cùng lấy được giải thoát như thế nào.

      Bọn mày với ta, ta nên làm sao bây giờ?

      đơn ngồi ở trong sương mù dày đặc, nàng vuốt gạch đá loang lổ dưới người thào hỏi.

      Khi trời lạnh, hi vọng có vòng tay ấm áp.

      Lúc cao hứng hoặc khổ sở, hi vọng có ai có thể im lặng lắng nghe.

      Lúc nhàm chán, có thể có cơ hội tranh cãi ầm ĩ.

      Lúc sáng sớm tỉnh lại, có đôi ánh mắt ngóng nhìn nàng.

      Cùng nhau sánh vai hết nửa con phố ở đêm mưa nào đó.

      Nhớ là có ngày kia, nàng bỗng nhiên phát giác, bản thân muốn, chỉ là những chuyện này mà thôi, những thứ vụn vặt này chỉ bình thường trong nháy mắt.

      Nhưng mà tại, còn cơ hội nữa rồi.

      Nên kết thúc cũng đến gần kề kết thúc.

      Tuyên Dương vẫn cảm thấy tính cách của nàng quá mức cực đoan, nàng như vậy.

      Vãn Nhi.

      Nàng chậm rãi đứng lên, lại nghe thấy tiếng gọi trong mộng đó lần nữa.

      Trong sương trắng dày đặc trong trẻo lạnh lùng, tất cả đều lặng yên, tựa như giấc mộng lâu dài, mà chỗ sâu nhất trong mộng, luôn có người nàng đau cho nàng, vĩnh viễn cũng biến mất.

      Mẫu thân, lâu lắm đâu, mẫu thân hãy chờ con.

      Nâng khoé miệng, nàng nở nụ cười nhàn nhạt.

      Gia Hựu năm hai mươi lăm, Thái tử hoăng (chết), Duệ Quận Vương Tạ Khâm lĩnh bốn mươi vạn chinh chiến Xương Bình.

      Khảo bàn tại giản, thạc nhân chi khoan, độc mỵ ngụ ngôn, vĩnh thỉ phất huyên.

      Khảo bàn tại a, thạc nhân chi khoa, độc mỵ ngụ ca, vĩnh thỉ phất qua.

      Khảo bàn tại lục, thạc nhân chi trục, độc mỵ ngụ túc, vĩnh thỉ phất cốc.

      (*Đây là ba bài khảo bàn – Tử.)

      Trong tiếng đàn trong veo, Vị Vãn từng bước lên tầng cao nhất của Câu Hoan Nhan.

      Tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lầu các lại ấm áp, góc tường đặt lò lửa bằng đồng khắc hoa lớn, cháy hừng hực.

      Vị Vãn vào, ngồi xuống ở bên cạnh bàn lẳng lặng nghe, nghe khúc đàn xong mới mỉm cười vỗ tay.

      lâu rồi nghe tiếng đàn của Nhã vương.”

      Dung Trạm ngẩng đầu, nụ cười tao nhã trước sau như : “Ta từng qua, muốn đánh đàn cho nương nghe.”

      “Cầm nghệ là động lòng người, nhưng ‘Khảo bàn’ này sợ là thích hợp với ngài.”

      Dung Trạm nhíu mày cười: “Vậy nương cảm thấy khúc nào thích hợp với ta?”

      “Giờ phút này ngài nên đàn ‘Đắc thắng lệnh’”. Vị Vãn cười nhạt tiếng, xoay người nhìn xuống đèn đuốc mọi nhà dưới chân kinh thành.

      “Phong cảnh ở tầng thứ chín này quả nhiên là vô cùng tốt, ngài vừa lòng chưa.”

      “Ừm, ta vừa lòng.” Dung Trạm chậm rãi đáp.

      “Hương Nùng tỷ ra sao rồi?” Trong mắt nhiễm lên hàn ý, Vị Vãn đưa lưng về phía y hỏi.

      “Đến chết khai, bị đánh chết.” Giọng phía sau cũng bỗng nhiên lạnh lùng.

      Ngón tay Vị Vãn nắm ở lan can cửa sổ trở nên trắng bệch: “Ngựa của ta và Dung Uyển bị động tay chân trong buổi săn là ý của ngài?”

      “Đúng vậy.”

      “Ta bị hạ dược cũng là ngài?”

      “Đúng vậy.”

      “Thư Nhi là bị người của ngài giết chết?”

      “Đúng vậy.”

      “Ta sớm nên nghĩ đến là ngài.” Nàng xoay người, con mắt sáng oán hận nhìn thẳng vào gả.
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 65: Cháy tình

      "Quả nương cũng nên sớm nghĩ đến." Dung Trạm cười lạnh lùng, đưa tay lấy ly trà bàn, cân nhắc rồi lại buông xuống.

      "Nếu phải nương còn chút tác dụng, nếu phải bận tâm binh quyền Tạ Khâm còn chưa tới tay, ta giữ nương đến bây giờ."

      "Hóa ra ngài mới là người vô sỉ nhất." Vị Vãn nhìn châm chọc lên tiếng, "Ngài đừng quên, lúc trước nếu phải ta cứu ngài vài lần, ngài cũng còn mạng mà ngồi ở chỗ này."

      "Ngươi đừng cho rằng ta biết ngươi diễn trò hề, Hàn Vị Vãn." Dung Trạm cười nhạo, "Vào tám năm trước ngươi là người bị tội chết."

      "Ta có thể cho ngươi biết chuyện, vì sao Trần Vĩnh Niên tự sát? Bởi vì thuộc hạ của gã cũng có người của ta, ngay cả án của Hàn phủ năm đó, cũng là ta sắp xếp người đề nghị với Trần Vĩnh Niên Đông cung tiếp nhận, đại ca của ta chẳng qua là thay ta làm bia đỡ đạn mà thôi." cười lạnh, gương mặt trước nay luôn tao nhã có vẻ trầm đáng sợ, "Nhưng ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì ? Chính là ngươi giúp nhị ca và Ngụy Nhiễm!"

      "Ta biết." Vị Vãn nhìn nghiến răng nghiến lợi, "Ta còn biết, ngươi đáng thương, từ bắt chước nhị ca ngươi khắp nơi, lại sống dưới cái bóng của y, cả chính nữ nhân mình thích cũng đều bị y cướp ."

      "Im miệng! Ta kém hơn bọn họ." đột nhiên gầm , gân xanh trán kéo căng, "Phụ hoàng chỉ luôn nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người cũng vậy, ta muốn làm cho bọn họ biết là bọn họ sai!"

      "Ta muốn nghe ngươi lời điên khùng." Vị Vãn lạnh lùng mở miệng, "Ta biết hôm nay ngươi đến là muốn mạng của ta, ngươi cảm thấy đối với người nên sớm chết , nàng còn sợ chết nữa sao?"

      "Tâm tình của ngươi ở trong suy nghĩ của ta, ta chỉ cần nhìn thấy kết quả mà ta muốn." Dung Trạm nhìn nàng cười lạnh, ngón tay khẽ chạm dây đàn, "tranh" tiếng, cầu thang truyền đến từng trận tiếng bước chân, giống như có rất nhiều người đồng loạt xông vào.

      "Ngươi thấy." Khóe miệng Vị Vãn cong lên thành độ cong kỳ dị, "Hơn nữa, ta làm ngươi vĩnh viễn quên được."

      Vừa dứt lời, nàng nhấc chân đá lò đồng ở
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 66: Mưa xuân

      năm sau.

      Mưa phùn triền miên, mang theo ẩm ướt, gió xuân từ từ thổi lá cây liễu bay lất phất bờ đê, hơi nước mờ mịt tung bay sóng biển, trong mơ hồ có tiếng trúc truyền đến, nghe , lại có loại mềm mại kiều diễm động lòng người.

      "Tuyên gia, ngài nếm thử hồng trà thiếp pha ạ, tính trà ôn nhuận, đúng lúc thích hợp uống vào lúc này." Thân thể nhu nhược xương dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của nam nhân, mỹ nhân dịu dàng lấy lòng.

      "Được." gương mặt tuấn tú lên nụ cười tà mị mê hoặc lòng người, Tuyên Dương đưa môi tới bên chén sứ uống hớp trà, ngẩng đầu nhìn nam nhân nhảy vào thuyền hoa, "Chuyện gì?"

      "Hiền vương đăng cơ kế thừa nghiệp thống nhất đất nước." Bộ Thiên Thanh đáp.

      "Ừm, chuyện trong dự đoán." Tuyên Dương cười , "Nếu phải Vãn Nhi cho y phong thư báo trước, khi đó y chưa hẳn ứng phó thong dong như thế."

      "Còn có việc." Bộ Thiên Thanh nhìn y muốn lại thôi.

      "."

      "Dung Uyển mất tích rồi."

      " biết rồi." Trong con ngươi đen thoáng qua chút cảm xúc, nhanh đến mức Bộ Thiên thanh thể nào bắt được.

      Nhưng mà mỹ nhân trong lòng Tuyên Dương dẩu môi duyên dáng gọi to: "Tuyên gia, ngài tay chút, làm thiếp đau..."

      "Xin lỗi, ngoan." Ngả ngớn in xuống má của nàng nụ hôn, Tuyên Dương mỉm cười nhìn về phía Bộ Thiên Thanh, " có việc gì ngươi ."

      "Tuyên Dương!" Chân trước Bộ Thiên Thanh mới vừa , tiếng kêu to trong trẻo truyền vào trong khoang thuyền.

      Màn tơ tằm vừa vén lên, bóng dáng thon dài xinh đẹp tiến vào.

      "Sao vậy, Tiểu Vãn Nhi?" Bên miệng chứa nụ cười lười nhác, y ngẩng đầu nhìn mỹ nhân nam trang khí xinh đẹp.

      "Mảnh đất mà ta nhìn trúng rất lâu, hôm nay bị người mua rồi!" Vị Vãn tức giận nhìn y, phát tiết thoải mái trong lòng.

      "Ồ, có loại chuyện này?" Tuyên Dương có chút ngoài ý muốn nhíu mày, "Ở Hàng Châu còn có người nào dám tranh đoạt buôn bán với con? Người khác đều biết đến con là tam tiểu thư Dương gia mà."

      "Đúng vậy, quả thực gặp quỷ, vốn bàn thảo rất tốt, ngờ nửa đường bị người khác đoạt trước bước, tức chết ta rồi!" Vị Vãn tức giận bất bình xong, nhìn thấy nữ tử trong lòng Tuyên Dương làm nũng, càng cảm thấy phiền lòng, tiến lên kéo nữ tử kia xuống, "Ngươi tránh ra, cả ngày bám lấy người có phiền hay , !"

      "Tuyên Dương..." Mỹ nhân vừa giãy dụa vừa cầu cứu.

      "Lan Nhi ngoan, buổi tối ta lại tìm nàng." Tuyên Dương tiêu sái cười, thoải mái nhìn tiết mục hai người dây dưa trước mặt

      "Buổi tối lại tìm ả?" Vị Vãn khinh bỉ trừng mắt nhìn y, "Dựa vào cái gì ngươi có thể ôm ấp mỹ nhân dâm loạn cả ngày, chỉ có ta số khổ ở bên ngoài bôn ba?"

      "Bởi vì ta là nhị thúc của con." Tuyên Dương hề áy náy cười , "Vãn Nhi ngoan, nghiệp huy hoàng của Dương gia toàn bộ đều dựa vào con, tại con vừa mới bắt đầu, bận rộn chút là phải."

      "Ta phi." Vị Vãn tức giận liếc y, "Ngươi chỉ biết dỗ ta, vậy ít nhất ngươi cũng thu liễm chút, cả ngày tìm những loại mặt hàng ngực to nhưng có đầu óc, thành Hàng Châu ai chẳng biết tên Tuyên gia ngươi, ta bị ngươi làm mất mặt hết rồi."

      " có biện pháp, ai biểu đời nữ tử vừa có ngực lại vừa có đầu óc như con quá ít." Tuyên Dương tiếc hận thở dài.

      Vị Vãn đỏ mặt, nheo mắt lại nguy hiểm nhìn y: "Ngươi đùa giỡn ta sao, nhị thúc?"

      Con ngươi đen sâu nhìn chằm chằm nàng, Tuyên Dương chỉ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :