1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vị Vãn - Cảnh Hành

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 57: Nhìn trộm

      "Ồ... sao, ta biết." Giống như đọng lại trong khí, nhàng bay tới câu.

      Tạ Khâm nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn cúi thấp của nàng: "Nàng biết cái gì?"

      "Ta chỉ là, ta có nghĩ tới ngươi lời tin tình cảm linh tinh gì đó, có thể tích cách của người, kinh nghiệm trôi qua vui trong quá khứ là nguyên nhân, nhưng ta có thể khẳng định chuyện kia chẳng quan hệ tới ta, cho nên ta hi vọng lời ta vừa mới tạo thành quấy nhiễu gì với ngươi."

      "Nàng cảm thấy lời của nàng tạo thành quấy nhiễu gì với ta?" Y nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, đột nhiên có chút căm tức.

      Vị Vãn cắn môi, mơ hồ cảm thấy bi thương, lại vẫn kiên trì phán đoán của bản thân: "Lần trước ta nhìn thấy Thiệu Lan, người nàng có ít vết bầm, có lẽ nàng sống cũng tốt, có lẽ nàng có nỗi khổ gì đó, có lẽ nàng vẫn ngươi... Ngươi thể bởi vì từng suy sụp mà hoàn toàn phủ nhận tình cảm."

      "Nàng dạy ta sao?" Tạ Khâm kiên nhẫn mở miệng, chăm chú nhìn nàng trong đôi mắt xanh lên ngọn lửa hung ác nham hiểm, "Nếu thực vĩ đại như nàng , vậy vì sao nàng đột nhiên buông tha tình cảm kiên trì nhiều năm người Tuyên Dương mà chuyển dời đến người ta?"

      Sắc mặt Vị Vãn nhất thời trắng xanh, đôi mắt như làn nước ngạc nhiên mà xấu hổ trừng mắt y, hốc mắt hơi phiếm hồng, lại biết giờ phút này trong lòng y cũng kích động vạn phần, ngôn ngữ khó có thể diễn đạt.

      Vừa ra khỏi miệng, y hối hận rồi.

      Tạ Khâm bực mình đanh mặt, lại tự ái mở miệng bù đắp lại tổn thương của nàng.

      "Ta buông tha cho y, phải chuyện đột nhiên trong lúc đó, ta thích ngươi, cũng phải sớm chiều bắt đầu." Cổ họng nàng khẽ nghẹn ngào, "Ta thừa nhận, Tuyên Dương đối với ta mà là người thường thậm chí thể thay thế được, ở thời điểm ta đơn bất lực nhất, là y thu dưỡng ta, để ta cơm áo lo, dạy ta công phu, y thuật, học thức, làm nam nhân, hề nghi ngờ là y nổi bật, từ mười hai tuổi, trong sinh mệnh của ta ngưỡng mộ và hết lòng mến cũng chỉ có y, ta từng cho rằng, cả đời đều như vậy, cũng biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả bản thân ta phát , trong lòng ta người khác tiến vào chiếm giữ…”

      Nàng bình tĩnh thong dong ra những lời này, vì sao giọng của nàng giờ phút này lại có tiền đồ mà run rẩy, trong mắt toan nóng chịu nổi?

      “Tuyên Dương chấp nhận ta, nhất định có lý do của y, chính như ngươi tin tình cảm, cũng có nguyên nhân của ngươi, ta phải là buông tha cho y mà lựa chọn ngươi, mà là ta thể nào lựa chọn, ngươi có thể lựa chọn coi thường, nhưng ta muốn lừa gạt bản thân – ”

      cần nữa.” Ngón tay dài phủ lên môi của nàng, trong đôi mắt màu xanh của y trở nên thâm sâu, “Ta hiểu .”

      Y nên trêu chọc nàng, đều đẩy hai bên vào khốn cảnh, đối với tình cảm, nàng luôn đơn thuần giống như thủy tinh trong sáng, xinh đẹp lại dễ vỡ, mà nàng như vậy, tình cảm như vậy, làm y sợ hãi.

      “Nhưng mà ta .” Nàng lắcđầu, dũng cảm đưa tay nàng khuôn mặt y lên nhìn thẳng vào y, “Chàng từng qua, chàng thích ta, hi vọng ta có thể dựa vào chàng, ỷ lại chàng, hết tất cả vui buồn với chàng, phải chàng có tình cảm với ta, chỉ là chàng dámđi đối mặt, bằng , chàngđi mưa suốt đêm tớiđây làm gì?”

      “Nếu chàng luôn đồngý tin tưởng tình cảm, tin tưởng lẫn nhau, như vậy tại xin mời chàng rờiđi, ta xem nhưđêm qua chàng tới, lời ngon tiếng ngọt mà chàng cũng chưa từng ra.” Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt y, gằn từng tiếng ra, nụ cười lại đặc biệt vui vẻ ngọt ngào.

      Y ngẩn ra, bàn tay to nắm vai nàng, nhất thời khó có thể tin nàng có thể ra lời quyếtđoán quyết tuyệt kia.

      “Nàngđang đuổi ta?”

      Nàng dịu dàng cười, trả lời, nhàng mà từ trong ngực y tránh ra xuống giường: “Chàng rửa mặt trước, ta làm đồăn sáng.”

      Bóng dáng thướt tha ở chỗ quẹo bên cửa biến mất thấy, trong khí lại còn giữ hương thơm nhàn nhạt.

      Tạ Khâm cứng ngắt ngồiở giường lâu, biểu cảm trầm.

      ************************************************

      tiếng thét kinh hãi kèm với tiếng đồ sứ vỡ, cắt qua khí yên tĩnh vào sáng sớm.

      Thư Nhi tỉnh lại từ trong mơ gần như từ giường bật dậy, phủ thêm áo khoác lập tức chạy ra bên ngoài.

      Chờ nàng đến phòng bếp, Tạ Khâm sớmở nơiđó, cẩn thận kiểm tra Vị Vãn có bị gì hay .

      “Sao vậy, tỷ tỷ?”

      Đồng thời khi Thư Nhi đặt câu hỏi, Tạ Khâm cũng lấy ánh mắt hỏi cùng đợi câu trả lời của nàng.

      “Ta cảm giác ngoài cửa sổ có bóngđen chợt lóe lên.” Vị Vãn thử hít thở lấy bình tĩnh, “Ta có thể khẳngđịnh, đó là bóng người.”

      “Tỷ có ngườiởđây với chúng ta?” Thư Nhi sợ tới mức mặt có chút máu.

      “Hi vọng chỉ là trùng hợp.” Vị Vãn từ từ mở miệng, ở trong mắt Tạ Khâm thấyý tưởng giống vậy, sắc mặt người nào đó, lạnh lùng giống như phủ tầng sương lạnh.

      “Hôm nay các nàng lập tức chuyểnđi.” Y lưu loát kết luận.

      “Nhưng mà dọnđi đâu?” Thư Nhi nhịn được xen mồm vào.

      “Muội có muốn chuyển đến nơi cóăn ngon có phong cảnh đẹp, còn có người hầu hạ ?” Vị Vãn khẽ mỉm cười.

      “A? Nơi như vậy tốn biết bao nhiêu tiền chứ.” Thư Nhi lập tức ước mơ lại hoài nghi.

      “Yên tâm.” Vị Vãn gõ bôm bốp lên tráng nàng, “Tỷ tỷ của muội là ta nghèo đến chỉ còn tiền mà thôi.”

      phải vạn bất đắc dĩ, nàng muốn làm cho người ta biết đến Câu Hoan Nhan làđịa bàn của nàng, mà nàng muốn dọnđi đúng là nơiđó, nơi tốt xấu lẫn lộn, nhìn như náo nhiệt thực ra là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt.

      Ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trước mặt, nàng lại bỗng dưng ngây ngẩn cả người – y lẳng lặng nhìn nàng, biểu cảm kia lạiâm trầm làm cho người ta cả người rét run giống nhưđang suy nghĩ chuyện gìđó quan trọng.

      “Ngươi…”

      “Thu thập đồđạc, nhanh .” Y lạnh nhạt mở miệng, chút kéo dài thời gian.

      “Nhưng mà, chàng còn chưa cho ta đáp án của chàng.” Trước khắc nàng dịch bước chân, quật cường chăm chú nhìnđôi mắt màu xanh sâu lường được kia.

      “Nàng cần thiết phải biết.” Y lãnh khốc mà ngắn gọn trả lời, khỏi có chút nổi giận – cũng thờiđiểm sống còn, có bảo vệđược cái đầu xinh đẹp của nàng hay còn chưa biết, nàng còn rảnh rỗi hỏi y lời vô nghĩa kia?

      “Chàng sợ trả lời – ”

      “Cút!” Y bỗng dưng quay đầu tức giận, “Lập tức cút vào trong phòng nàngđi thu dọn đồđạc ngay!”

      Vị Vãn bị lời dữ dằn hiếm thấy của y làm sợ hãi, sau đso mới phẫn nộ chạy về phía phòng của mình.

      Y sợ trả lời? Trong đầu của nàng chứa thứ gì, từ nơi nào đưa ra kết luận buồn cười như vậy? Y sợ hãi…

      Đúng vậy, giờ phút này y có loại cảm giác rất xấu, giống như có mộtđôi tay vô hìnhđang kéo bọn y về phía vực sâu, hoặc là , là nàng, Vị Vãn.

      Y muốn như thế nào, mới có thể mang nàng tránh khỏi trận gió này?



      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 58: Mưa gió

      "Ngươi là, y vội vàng gấp gáp trở về như vậy, người muốn gặp đầu tiên là Ngụy Vãn?"

      Dung Trạm nhặt vào trong tay, giương mắt nhìn Tần Qua đứng ở bên.

      “Vâng.”

      "Ngươi xác định?"

      "Thám tử phái qua tận mắt nhìn thấy, chỉ là bị Ngụy nương phát rồi."

      " thể tưởng tượng được Tạ đại nhân nổi tiếng trị quân máu lạnh vô tình lại là người si tình." Nam tử ngồi đối diện Dung Trạm nở nụ cười quỷ quyệt, trong lời khỏi châm chọc.

      "Giờ phút này, Lý đại nhân đưa ra kết luận cũng có chút sớm rồi." Dung Trạm thần thái tự nhiên, "Lúc trước mấy lần thử dò xét ngươi cũng nhìn thấy, Tạ Khâm đơn giản như vậy."

      "Hạ quan có ý gì khác, người có thể làm Nhã vương ngài để ý, nhất định phải vật trong ao."

      Dung Trạm nhìn gã mỉm cười: "Lý đại nhân ngươi tại cũng phải ngồi đối diện ta cùng chơi cờ với ta sao?"

      Lý Du khẽ nhếch khóe miệng: "Tạ Nhã vương nâng đỡ."

      "Chỉ là ta tò mò, thái tử đối xử với ngươi tệ, vì sao ngươi kẻ quyền thế ở Đông Cung lựa chọn đứng về phía ta?"

      "Người tìm chỗ cao mà , nước hướng chỗ thấp mà chảy, từ sau án của Trần Vĩnh Niên, Đông Cung ngày càng sa sút, bên Bắc Nội lại ao tù nước đọng, chim khôn lựa cành mà đậu, người xưa , làm được vua, trái lại chịu tội, Vương gia còn cần hỏi nhiều sao?"

      " làm được vua, trái lại chịu tội..." Dung Trạm cười nhạt tiếng, đánh xuống quân cờ, " cho cùng."

      "Chẳng qua là ván cờ này xu thế biến ảo khó dò, chẳng lẽ còn có chiêu vụng trộm giết gì đó, là hạ quan nhìn ra?" Lý Du chậm rãi mở miệng, tầm mắt từ bàn cờ chuyển qua mặt Dung Trạm.

      mặt người nào đó vẫn là nụ cười ấm áp: "Lý đại nhân vẫn nên cẩn thận hơn."

      "Vương gia ngài cũng phải bình chân như vại, có nước cờ thua, giữ lại cũng được, bằng để hạ quan quét sạch giùm ngài."

      "Thời cơ chưa tới, có thể làm chỉ là xao sơn chấn hổ*."

      (*Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là loại chiến lược, chỉ uy hiếp hình thức, phô bày thực lực quân khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.)

      "Nếu hạ quan có thể làm, còn chưa phải những thứ kia đâu?"

      Dung Trạm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bàn cờ trong nháy mắt trong đôi mắt sắc bén xoay tròn.

      "." mở miệng.

      "Sườn núi Hạnh Hoa cách thành Nam năm mươi dặm, tự có người Vương gia muốn tìm." Lý Du nhìn , bên miệng lộ ra nụ cười tự đắc.

      "Đa tạ Lý đại nhân." Dung Trạm từ từ lên tiếng, đôi mắt xưa nay trầm tĩnh lại tràn ngập sương mù.

      - - -

      "Gia, nên trở về cung rồi." Tần Qua vào khoang thuyền, nhìn về phía nam tử dựa vào cạnh cửa sổ.

      Gió đêm mê ly, màn che khẽ động, chỉ nổi bật lên vẻ mặt khó lường khuôn mặt tuấn nhã.

      Tầm mắt thu hồi lại từ ngọn đèn hoa đăng mặt nước, Dung Trạm liếc mắt nhìn gã: "Lời Lý Du lúc nãy, ngươi đều nghe thấy chứ?"

      Tần Qua gật đầu: "Nghe thấy."

      "Chúng ta còn chưa có manh mối gì, người ta điều tra ra được, điều này chứng minh cái gì? Người trong Đông Cung thể khinh thường! Nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của lúc nãy ? Đồ đần độn, lợi hại thế nào cũng chỉ là nô tài, còn cho rằng tự chọn chủ tử hả?”

      “Gia bớt giận, trước mắt chúng ta chỉ muốn người này mà thôi.” Tần Qua nhìn sắc mặt hắnâm trầm hiếm thấy, biết làhắn thoải mái là tin tức mà Lý Du cung cấp, mặt chỉ là giận cá chém thớt Lý Du mà thôi.

      là nhân vật gì, trong lòng ta rất ràng.”Dung Trạm cười lạnh, “Có số việc ta tiện lộ mặt, để xuất đầu lộ diện cũng tốt.”

      “Thời gian này Dung Uyển thế nào?” hỏi tiếp.

      “Từ sau khi ngũ công chúa “qua đời”, ngàiấy thương tâm quá độ, thân thể luôn tốt, mà Tuyên Dương kia cũng xuất .”

      “Tốt nhất là gã vĩnh viễn đừng xuất .” Đối với người này, Dung Trạm luôn có chút kiêng kị, “Trở về phải để mẫu phi khuyên Dung Uyển, hôn giữa muộiấy và Tạ Khâm thể lại kéo dài được nữa.”

      Tần Quan , trong mắt thoáng qua chút kinh hãi.

      …………..

      bàn trà sương trắng bốc lên, Tạ Khâm đưa tay ước chừng, nhưng vẫn buông xuống, ngụm cũng uống.

      Thời tiết dần dần lạnh, trong điệnđã đốt là lửa, cảm giácấmáp dễ chịu, hơn nữa mùi huân hương, làm người dễ sinh mệt mỏi.

      trở lại?” Giọng trong trẻo vang lên, Dung Trạm từ trong ra, tới vỗ vỗ vai y, “Giống như gầy chút, nhớ bảo trọng thân thể.”

      “Tối hôm trướcđã trở lại.” Tạ Khâm lạnh nhạt mở miệng, nhìn vẻ mặt của , “Ngày hôm qua bẩm báo với hoàng thượng tình hình Mạc Bắc, sau đó nghỉ ngơi ngày.”

      “Đúng vậy nên ở nhà nghỉ ngơi tốt, trong triều cũng cóđại gì.” Dung Trạm ngồi xuống đối diện y, vẻ mặt tự nhiên, “ lát nữa theo giúp ta xem nha đầu Dung Uyển kia chứ? Thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.”

      Tạ Khâm mỉm cười gật đầu, gì.

      -----------

      “Thời gian này ta cảm thấy thân thể thoải mái hơn, đa tạ Ngụyđại phu.” Dung Uyển nhìn nữ tử thân áo bàođơn giản trước mắt cười mở miệng.

      “Đây là chuyện Ngụy Vãn phải làm.” Vị Vãn đáp, sửa sang lại hòm thuốc. “Như vậy trước hết xin cáo từ.”

      “Đợi chút.” Dung Uyển gọi lại bước chân của nàng, con ngươi sáng ngời nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, “Ngụyđại phu từng ta bị bệnh tim, đều là nữ tử, ta mạo muội hỏi câu, nương có người trong lòng ?”

      “Có.” Vị Vãn xoay người nhìn về phía nàng: “Ta có người trong lòng.”

      “Ồ?” Dung Uyển mỉm cười, trong mắtánh sáng chợt lóe, “Y là dạng người thế nào?”

      “Vì sao công chúa muốn biết?”

      “Bởi vì ta muốn biết, có phải tất cả tình cảm thế gian cũng đều làm người ta thể trốn tránh được, thích người có tranh cũng được đều phải chịu thương tâm hay .”

      Vị Vãn có chút kinh ngạc nhìn nàngấy - Thẳng thắn của nàngấy làm nàng ngoàiý muốn.

      “Nếu ngài thích người, ở cùng với y chính là muốn cho y hạnh phúc, phải ?” Nàng hỏi Dung Uyển.

      “Đúng.” Người nào đó gật đầu: “Nhưng mà ta làm được.”

      Vị Vãn mỉm cười: “Y nhất định có lý do của y, tuy rằng ngài biết vì sao, nhưng hẳn là y vui vẻ, nếu y vui vẻ, chính là thất bại của ngài.”

      Dung Uyển ngớ ra, trong vẻ mặt nhiễm lên chút khiếp sợ, mà Vị Vãn chúý tới biểu cảm của nàng ấy thay đổi trong nháy mắt này.

      “Thực ra, ta cũng biết nên thích người trong lòng ta thế nào, hằng năm y lẻ loi mình, khát vọng tình cảm lại sợ tình cảm làm tổn thương, ở trong mắt người khác, y lạnh lùng cườngđại, thực ra đó chỉ là hình tượng bên ngoài, ở trong lòng y, luôn có cảm giác bất an giãy dụa, đến cùng y là người độc, mà ta cũng biết nên thích y thế nào, để y có thể thoát khỏi độc, thoát khỏi đơn…” xong, nàng khẽ nở nụ cười, đôi mắt như làn nướcửngđỏ nhìn về phía Dung Uyển, “Thực xin lỗi, ta nhiều lời, ngày khác chuyện tiếp.”

      Dung Uyển vẫn giữ nàng lại, chỉ đứng tại chỗ, đúng là hơi thất thần.

      Vị Vãn nâng hòm thuốcđi ra ngoài, vừa vén rèm châu lên, lập tức đối mặt với mộtđôi mắt màu xanh thâm thúy, nàng nhất thời sửng sốt, trong lòng kinh hãi.

      Y ở nơiđóđã bao lâu? Lại nghe được bao nhiêu?

      Trong nháy mắt, trong đầu nàng suy nghĩ rối loạn, có biện pháp suy xét… Ngay sau đó, cảm giác khó chịu nhảy vào trái tim, nàng cảm thấy ngực chua xót chịu nổi, ở trong này lâu thêm lát đều là dày vò - mỉa mai gượng gạo cỡ nào, khi y tới thăm thê tử tương lai, nàng còn ở nơi này móc tim móc phổi kể ra mảnh thâm tình, trong mắt y, chỉ là chê cười mà thôi.

      “Ngụy - -” Giọng của Dung Trạm còn chưa ra khỏi miệng, nàngđã chẳng quan tâm lễ tiết, chật vật chạy lên phía trước.

      Ngay thời khắc sát qua vai đó, Tạ Khâm đưa tay theo bản năng, lại chỉ chạmđược vạtáo của nàng, y quay đầu, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm ngón tay rỗng tuếch, sau đó mặt biểu cảm bước vào trong phòng.


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 59: Máu nhuộm

      Trận tuyết rơi đầu tiên là tháng mười hai, gió lạnh lạnh lùng, nàng yên lặng rất đậm.

      "Tỷ còn bệnh nặng, sao còn mở cửa sổ?" Thư Nhi tới nghiêm túc đóng cửa sổ lại, xoay người trách mắng Vị Vãn dựa ở trước cửa sổ.

      "Chỉ bị chút phong hàn, sao cả." Vị Vãn cười cười, lại nhíu mày ho khan mấy tiếng.

      " ho thành như vậy rồi còn có chuyện?" Thư Nhi bất mãn vểnh cái môi nhắn, "Cũng biết tỷ làm đại phu thế nào, đến chăm sóc cho bản thân cũng xong."

      "Thực ra ta sợ nhất là uống thuốc." Nàng làm mặt quỷ với Thư Nhi.

      Thời niên thiếu sinh bệnh, nàng sống chết cũng chịu uống chén thuốc đắng kia, sau này cũng biết Tuyên Dương dùng biện pháp gì, mỗi lần cho nàng uống thuốc đều ngọt, nàng hỏi y, y lại mặt thừa nước đục thả câu, chính là bí phương độc nhất vô nhị, ngay cả người đệ tử này cũng truyền dạy.

      Nghĩ đến đây, trong mắt nàng u... lâu gặp, cũng biết y có tốt hay , tại thực ra nàng có thể thản nhiên ngồi xuống uống trà tâm với y được rồi.

      Thư Nhi nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút buồn bã, lo lắng mấp máy môi: "Sáng nay muội xuống lầu giặt xiêm y, nghe ngoài đường trận tiếng động lớn, chạy đến ban công vừa thấy, hình như là đám người Tạ đại nhân thành Bắc."

      "À." Vị Vãn nhàn nhạt lên tiếng, biết Thư Nhi lo lắng cái gì, chẳng qua là rất nhiều chuyện, ngay cả chính nàng bất lực, giải thích ràng lại có tác dụng gì?

      Thành Bắc, là đại doanh cấm quân. Văn võ bá quan đều cực kỳ hâm mộ Tạ Khâm, chỉ là danh hào Phò mã, mà là ba mươi vạn cấm quân phía sau Dương Quốc cữu cậu của tứ công chúa.

      Muốn đánh bại phe đối thủ phải bồi dưỡng người tài, sở dĩ Dung Trạm đồng ý làm huynh đệ với Tạ Khâm, cũng biết y có bao nhiêu trợ lực với bản thân.

      Lần gặp mặt vội vã từ trong cung Dung Uyển, nhiều ngày hai bên liên hệ. Việc đến nước này, nàng còn cần thêm gì nữa?

      "Tỷ tỷ..." Trước khi Thư Nhi lại mở miệng lần nữa, nàng lưu loát đánh gãy lời nàng , "Phương thuốc này còn cần mấy vị thuốc nữa muội đưa đến sườn núi Hạnh Hoa nhé, đến cửa thôn xuống xe, để người đánh xe đợi, chính muội qua."

      "Biết, lần trước với tỷ rồi." Thư Nhi tiếp nhận phương thuốc từ trong tay nàng cất kỹ.

      "Đợi chút." Vị Vãn gọi nàng lại, từ trong tủ lấy ra cái bọc, mở ra là áo choàng lông cáo màu lửa đỏ, nàng

      choàng áo choàng lên cổ Thư Nhi, “Thời tiết lạnh, đừng để bị đông cứng.”

      “Dơ áo choàng xinh đẹp làm sao?” Thư Nhi vội vàng chối từ, “ cần ---”

      “Câm miệng.” Vị Vãn ra vẻ vui khẽ quát, “Cho muội khoác khoác, sớm về sớm.”

      Thư Nhi cảm kích gật đầu, chạy ra cửa sau đó lại dò xét tiến đầu vào, áo choàng Hoả Hồ dày rộng gần như che khuất khuôn mặt nhắn của nàng, chỉ còn lại đôi mắt linh động chớp chớp: “Hy vọng lúc ta trở về có thể nhìn thấy Tạ đại nhân…”

      Vị Vãn cầm lấy sách bàn làm bộ đập nàng, nàng cười khanh khách ngừng, chạy toé khói.

      ---------------------------------

      Khi mặt trời lặn, Thư Nhi vẫn chưa trở về, tới là Lạc trưởng quầy, tay y nâng kiện áo choàng, áo lông cáo lửa đỏ chói mắt, dính mảng lớn dấu vết màu đậm.

      Vị Vãn chậm rãi đứng lên, toàn bộ trái tim như khoảng , đứng lâu thể động đậy.

      Nàng nhìn Lạc chưởng quầy đặt áo choàng ở bàn, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nó, hốc mắt phiếm hồng, lại luôn rơi lệ.

      Nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

      “Thanh kiếm tẩm độc, là muốn đưa người vào chỗ chết, kiếm ngang cổ họng, rất nhanh, chịu bao nhiêu khổ, hẳn là cao thủ gây nên, người đánh xe cũng phát .” Lạc chưởng quầy có chút đành lòng nhìn nàng đè xuống vẻ mặt bị thương, “Thời tiết lạnh, xe ngựa trải tấm đệm dày, máu chảy cả đệm giường, nhưng lưu lại dấu vết gì đường, nên xử lý ta cũng xử lý sạch .

      “Tìm địa phương tốt hạ tang, cần lộ ra.” Vị Vãn hít sâu cái, ngửa mặt lên trời bức lệ chảy ngược vào trong, “Chờ chuyện qua ta đến nhìn nàng.”

      Lạc chưởng quầy gật đầu, im lặng lui ra.

      -----Hy vọng lúc muội trở về có thể thấy Tạ đại nhân.

      Nụ cười thản nhiên vẫn vang ở bên tai… Nàng đau đớn nhắm mắt lại – ngay cả nhìn Thư Nhi lần cuối cùng nàng cũng có dũng khí… Nàng biết là bản thân hại chết Thư Nhi, nếu phải Thư Nhi, hôm nay người gặp bất trắc chính là nàng.

      --------------

      nương muốn ra khỏi cửa?” Lạc chưởng quầy nhìn nữ tử từ thang lầu chậm rãi bước xuống hỏi.

      Ngày mùa đông lạnh lẽo ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào gương mặt tái nhợt của nàng, khuôn mặt này có vẻ trầm tĩnh dị thường, chỉ có đôi con ngươi u ám kia, giống như hồ nước lạnh như băng, hàn khí bức người.

      “Ta muốn vào trong cung chuyến, phong thư này phiền toái ngươi đưa đến phủ Hiền vương.” Vị Vãn cầm thư trong tay đưa cho ông ta, “Buổi tối ta có việc với ông.”

      Lạc chưởng quầy hơi chấn động: “Vâng.”

      Khói bay ra bếp nóng, hoa mai khẽ nở ra như ban đầu.

      Chỗ sâu trong rèm châu, có tiếng đàn uyển chuyển truyền đến – Yến Nhạn vô tâm, những đám mây bay qua Sấu Hồ Tây. Làn khói nước lạnh, tiếng sáo thổi đến bình minh.

      Nghe ra như điệu hát, thiếu vài phần trong trẻo lạnh lùng thuở trước, thêm ít u oán. Thời gian trôi nhanh rồi biến mất, từ bờ Dương Liễu đến thâm cung trùng trùng, phong cảnh thay đổi, đời người thay đổi.

      Khoé miệng nở nụ cười khổ, nàng vỗ tay hưởng ứng.

      Vỗ tay chưa dứt, màn che bị cung nữ kéo ra, Lãnh Hương Nùng từ bên trong ra đón: “Hành vi ngay thẳng phóng khoáng như thế, khẳng định là muội.”

      Vị Vãn mỉm cười: “Tiếng đàn của Hương Nùng tỷ luôn dễ nghe như thế.”

      “Điệu hát dân ca vui vẻ mà thôi, cho dù là cao sơn lưu thuỷ*, có tri cũng thú vị.” Lãnh Hương Nùng tự giễu cười, con mắt sáng nhìn nàng, “Nhiều ngày gặp lại, đến nơi này của ta có việc?”

      (*cao sơn lưu thuỷ: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy Tử Kỳ thốt lên: ‘Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!’)

      “Hương Nùng tỷ cảm thấy muội tới tìm tỷ có chuyện gì?” Vị Vãn nhận trà nóng cung nữ bưng lên, ánh mắt rơi vào bên ngoài cửa sổ, “ thể tưởng tượng được tỷ chuyển những bông hoa Ngu Mỹ Nhân kia tới đây, đáng tiếc cũng cảm ơn, muội thấy bộ dạng hoa nở.”

      “Các ngươi đều xuống .” Lãnh Hương Nùng ra lệnh cho cung nữ hai bên lui ra.

      “Nếu như ngày thường đẹp, cả đời nở lần, cũng đủ rồi.” Môi nàng nở nụ cười lạnh, “Vãn Nhi, tỷ biết hôm nay vì sao muội tới, tỷ cho rằng, ngày ấy gặp mặt ở chỗ Dung Uyển muội nên hiểu tâm ý của tỷ. Ở thời điểm Dương Châu ta nhà muội ngắm hoa, trong lúc Tuyên gia vô ý từng đề cập với tỷ vài thứ, tại tỷ chỉ cần muội đưa phương thuốc hoàn chỉnh cho tỷ.”

      Vị Vãn nhìn nàng, trong lòng chấn động: “Nhưng mà, chẳng lẽ thái tử hề sinh lòng nghi ngờ tỷ sao?”

      Lãnh Hương Nùng giương mắt, vẻ mặt im lặng: “Vốn tỷ trông cậy vào có thể toàn than lui trở ra.”

      Vị Vãn chăm chú nhìn nàng sâu, tiếng nào.

      Phật rằng người có tám nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tắng hội (1), ái biệt ly (2), cầu bất đắc (3), ngũ uẩn uy (4).

      Sinh lão bệnh tử đối với mỗi người mà đều là quy luật thay đổi, chẳng qua là đời người ngắn hay dài, lại chỉ định phải chịu hết đau khổ biệt ly oán lâu dài, đau khổ cầu bất đắc mà bỏ xuống được, mà tư vị trong đó, chỉ có người trong cuộc mới tự mình biết.

      Lãnh Hương Nùng mang giấy bút tới, nghiền mực thay nàng.

      Tuyết rơi ngoài cửa sổ dừng lại, vạn vật màu trắng xoá, bông tuyết trắng noãn im lặng che lại hận và tội ác của thế gian.

      “Hương Nùng tỷ, tỷ biết – thực ra đêm muội gặp Tuyên Dương tuyết cũng rất lớn, nhưng mà muội biết lạnh, tỷ có biết vì sao ? Bởi vì xung quanh muội đều là lửa, lửa lớn hừng hực, chiếu sáng nửa bầu trời…”

      “Vãn Nhi…” Lãnh Hương Nùng rầu rĩ khẽ gọi.

      này, lại uống chén, lần sau cũng biết là khi nào mới gặp lại.” Vị Vãn cười nhạt thu lại lệ nóng trong mắt, châm trà thay bản thân, Lãnh Hương Nùng lại đè tay nàng lại, tiếng run rẩy: “Để tỷ.”

      lâu trước kia Tuyên Dương với nàng, Vãn Nhi, ngươi trở về được nữa.

      ra, nàng cũng muốn quay đầu, sợ quay đầu lại.

      Chẳng qua là, ai có thể cho nàng biết sau này đường như thế nào, nơi nào mới là bến đỗ ấm áp an toàn cho nàng, mà bị người giết, vĩnh viễn sống lại, tay dính máu, cũng vĩnh viễn rửa sạch.

      ……………………….

      Chú thích bát khổ:

      (1)Oán tắng hội: Là khổ về oan gia hội ngộ. Tức bản thân luôn phải sống và làm việc cùng với những kẻ đối nghịch thù oán ở gần bên gièm pha, xấu, phá phách, mưu hại, làm cho ta phải bực tức, khổ sầu, lo sợ, bất an… Hoặc trong gia đình, cha mẹ, em, vợ chồng, con cái… đồng ý kiến, thường có tranh cãi, giận ghét, buồn phiền, mưu hại lẫn nhau. Đây là nỗi khổ oan gia, tức đầu thai vào trong gia đình để gây khổ đau cho nhau, đâu có gì là hạnh phúc.

      (2)Ái biệt ly: Là khổ khi xa lìa người thân .

      (3)Cầu bất tắc: Là khổ về mong cầu toại ý. Trong đời sống, con người có rất nhiều cao vọng, ước mơ, mong cầu… Chẳng hạn, nghèo hèn muốn được giàu sang, xấu xí muốn cho xinh đẹp, thất nghiệp muốn có việc làm, con muốn cho có con, có con muốn cho nó nên người, thông minh, hiếu thuận. Ngàn muôn ước vọng như thế, nếu cầu mong mà toại nguyện, tạo thành nỗi khổ.

      (4)Ngũ uẩn uy: Là khổ về năm ấm hưng thạnh.

      Theophatgiaoaluoi.com


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

      Thê tử của Tà vương :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-the-tu-cua-ta-vuong.30099/
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 60: Đại hôn

      "Thời gian này chúng ta phải xốc lại trăm phần trăm tinh thần, người trong cung chính xác khi nào gọi người vào."

      "Nghe hôm nay hoàng thượng hộc máu đấy?"

      " tiếng chút, ngay lúc này ai cũng dựng thẳng lỗ tai muốn biết tin tức trong cung đấy."

      "Vậy đúng là ?" Người hỏi đè thấp giọng xuống, hiển nhiên cũng khiếp sợ, "Chẳng lẽ bị Hiền vương chọc cho tức giận? Nghe tối hôm qua Hiền vương bị truyền vào trong cung, sáng nay đưa ý chỉ xuống, là bị nhốt ở Hoàng Lăng suy nghĩ lại những chuyện xảy ra."

      "Ta cũng nghe , chỉ là từ trước đến nay Hiền vương minh cẩn thận, sao lại làm ra chuyện chọc giận thánh nhan chứ?"

      "Chuyện này ta cũng , chẳng lẽ còn có ai dám đến hỏi hoàng thượng hay sao?"

      "Cạch."

      thanh đồ bằng ngọc rơi xuống đất vang lên, Vị Vãn nhặt cây trâm Phỉ Thúy đất, vẻ mặt đau lòng vào trong cung: " hay ho, sao tự nhiên lại rơi xuống chứ."

      Ngẩng đầu nhìn thấy hai vị trưởng giả của Thái Y Viện, nàng cười ngọt ngào: "Lục đại nhân, Trương đại nhân."

      "Hóa ra là nha đầu ngươi." Hai người khẽ thở phào nhõm.

      "Sao vậy, sao mặt mày ủ rũ thế?"

      "Tới đúng lúc, chúng ta cùng nhau xem lại phương thuốc này cho chắc chắn." Lục viện sử vẫy tay, ý bảo nàng qua.

      "Hả, vâng ạ." Vị Vãn sảng khoái lên tiếng trả lời, tầm mắt rơi vào phương thuốc ở bàn, con ngươi chợt lóe, nàng kinh ngạc : " dùng liều thuốc mạnh, là dùng cho ai? Giống như bệnh cũng ..."

      Lục Trương Nhị cười khổ nhìn người đối diện, muốn mở miệng, lại nghe thấy thái giám kêu to ở ngoài cửa: "Ngụy tỷ tỷ, bên ngoài có người tìm."

      Ngoài cửa lớn Thái Y Viện dừng chiếc xe ngựa.

      Thấy Vị Vãn ra, xa phu cung kính mở màn che ra góc. Vị Vãn vén rèm lên, chống lại đôi con ngươi đen tĩnh mịch như nước.

      "Nhìn thấy ta sợ hãi kinh ngạc?" Dung Trạm vẫn tao nhã tươi cười.

      "Vì sao ta phải kinh ngạc?" Vị Vãn nhìn cười , "Hay là Vương gia làm chuyện gì khiến ta giật mình? Ta nghĩ ngài đột nhiên tới tìm ta. Cũng phải muốn uống trà chuyện phiếm."

      Xe ngựa chậm rãi về phía trước, Vị Vãn cũng hỏi muốn đâu, luôn bình tĩnh ngồi chỗ đối diện .

      " lâu gặp, rất nhớ giọng điệu chuyện sắc bén của nương."

      "Là chỉ mấy ngày chạm mặt thôi." Vị Vãn mỉm cười, con ngươi trong trẻo nhìn , " vậy, nhất định ngài bận rộn công việc, bận rộn có thời gian."

      Nàng đưa tay nhàng vén rèm xe lên, tầm mắt nhìn chỗ bầu trời, màu xanh trong suốt động lòng người. Khí lạnh ngày mùa đông chui vào, nàng rút tay về hà hơi sưởi ấm.

      " nương và nàng ấy rất giống nhau." Nửa ngày, giọng trầm tĩnh vang lên ở trong toa xe, "Ta nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy nương, ta bị thương mê man, vẫn cho rằng nàng ấy ở bên cạnh chăm sóc ta."

      " thích, vì sao tranh thủ?"

      "Ta ngờ nàng ấy ở cùng với nhị ca."

      "Ngài càng nghĩ tới, vị huynh trưởng trước nay thâm trầm cơ trí của ngài nguyện vì nàng ấy mà làm việc trái với đạo đức, phạm tội khi quân."

      " nương giúp bọn họ." Nụ cười mặt Dung Trạm biến mất, “ nương có biết là nương hại nàng ?”

      “Ta nghĩ có lẽ ngài sớm biết là ta.” Vị Vãn nhìn bình tĩnh mở miệng, “Ta có lựa chọn nào khác, vậy ngài cảm thấy, ta nên liều chết để nàng ấy uống bát thuốc phá thai? Nhã vương gia, tiết mục giai sơn chỉ mỹ nhân qua rồi, phải xem diễn đến khi thấy được kết quả mà bản thân mong muốn, tại ngài thoải mái là vì sao?”

      Dung Trạm bỗng dưng nhìn về phía nàng, trong nháy mắt con ngươi đen xuất hàn khí bức người, Vị Vãn nhìn thẳng , nhúc nhích chút nào.

      “Thái Y Viện, nương thể ở lại được.” lâu sau, trầm giọng mở miệng.

      “Là đảng Thái Tử mật báo?” Vị Vãn thử hỏi.

      “Việc này thể ra, bằng chính là Hoàng thất nhục nhã vô cùng, phụ hoàng phân phó cho ta, phàm là người có liên luỵ đều phải xử lý sạch .” Vẻ mặt Dung Trạm nghiêm túc, trực tiếp trả lời nàng. “Lúc đó nương chẩn bệnh cho Nguỵ Nhiễm, đứng mũi chịu sào, ta thay nương tìm kẻ chết thay.”

      “Ta đây phải cám ơn Vương gia rồi.” Vị Vãn cười nhạt tiếng.

      Xe ngựa dừng lại, nàng vén màn lên xuống xe, là ở cửa Câu Hoan Nhan.

      “Ta biết chuyện giữa nương và Tạ Khâm.” Lúc bước chân , giọng của Dung Trạm lại vang lên lần nữa, “Chỉ là nương phải hiểu, phải tất cả mọi người đều giống như Hiền vương.”

      “Vương gia lo lắng nhiều rồi.” Nàng nâng môi nở nụ cười lạnh, bước chân chưa từng dừng lại.

      Trong quán trà đối diện đường phố, có người dựa vào gần cửa sổ nhìn chăm chú vào người vừa mới tới đường phố kia, thẳng đến khi bóng dáng xinh đẹp vào tửu lâu, ánh mắt thâm trầm mới chậm rãi thu hồi.

      “Gia, ngài cảm thấy người trong xe là ai?” Nhan Tiêu nhìn chủ tử ngồi đối diện, nhìn biểu cảm đen tối mặt người nào đó.

      “Ngươi cảm thấy thế nào?” Tạ Khâm hỏi ngược lại.

      Nhan Tiêu đưa tay viết chữ ở bàn.

      “Chưa hề với ta.” Tạ Khâm nhấp ngụm trà trong tay, mi tâm lại chưa từng giãn ra.

      “Gia, nếu ngài lo lắng, nhìn nàng cũng sao mà…” Nhan Tiêu tắt tiếng, sắc mặt bỗng chuyển sang lạnh lùng của y là gã biết chính mình câu ngu ngốc.

      tại ta cách nàng càng gần, càng đẩy nàng tới gần nguy hiểm.”

      Y cần phải để cho người khác cảm giác y lợi dụng nàng, trước khi tất cả chưa kết thúc, nàng tạm thời an toàn, nhưng sau đó, có mới nới cũ, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, ngay cả chính y cũng xác định được có thể toàn thân mà lui hay , đừng gì bảo vệ nàng… Trước mắt y có thể làm, chỉ có thể là trước khi mưa gió nổi lên bức nàng phải rời khỏi đây.

      Hai mươi sáu tháng chạp, Gia Hựu năm thứ hai mươi bốn, tứ công chúa đại hôn, Phò mã gia Thượng tướng quân Tạ Khâm được phong làm Quận Vương, ban thưởng phủ đệ.

      Lúc này cửa ải cuối năm ngay ngắn, khắp nơi trong kinh thành là cảnh tượng vui mừng, mà dọc theo đường từ cửa phía Đông hoàng cung đến phủ Quận Vương đều giăng đèn kết hoa, ý muốn thưởng thức đại hôn, thấy công chúa Phò mã đại hôn, dân chúng chờ dọc phố từ sáng sớm.

      Khi xe phượng từ cầu cẩm thạch chậm rãi mà đến, xuất trong tầm mắt mọi người, đám người nhất thời sôi trào hừng hực, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc giống như tiếng sóng gầm lên, hoa trong trời đêm đua tranh nở rộ lộng lẫy chói mắt, chiếu lên cả vùng đất.

      “Chưởng quầy, chuẩn bị tốt hết rồi.” Tiểu nhị đứng ở lầu tám Bình Thai, nhìn đội ngũ lớn từ từ về phía trước đường, “Còn mệt cho đám bách quan có thể nghĩ ra chuyện này tới lấy lòng… Ấy, đó phải là Nguỵ nương sao? lâu rồi nàng ra khỏi cửa, sao hôm nay lại ra khỏi cửa?”

      Lạc chưởng quầy theo tầm mắt của gã nhìn qua, phía sau đám người, bóng dáng bé lẳng lặng đứng ở nơi đó.

      “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?” Ông ta giận tái mặt quay đầu quát lớn, “Còn mau buông tay, mọi người mau qua!”

      Trong đám người phát ra tiếng kinh ngạc tán thưởng, Vị Vãn chậm rãi quay đầu lại – Tấm lụa đỏ to lớn vạch ra đường cong xinh đẹp, từ trung lộng lẫy rơi xuống, mặt là bốn chữ viết kim quang lấp lánh, Thiên Tứ Lương Duyên (Lương duyên trời ban).

      Nàng kinh ngạc nhìn, ngửa đầu lâu như vậy cũng động đậy.

      Tạ Khâm cũng nhìn thấy tấm lụa đỏ kia.

      Ánh mắt luôn lạnh như băng nhìn lướt qua bốn chữ kia rồi lập tức thu hồi, trong khoảnh khắc thoáng nhìn thấy bóng dáng nào đó nhất thời ngưng trệ.

      Mọi người đặt lực chú ý lên đội ngũ đón dâu, chỉ có người còn đưa lưng trong đám người, ngửa đầu nhìn tranh chữ yên lặng đứng lặng.

      Bóng dáng rất gầy, hung hăng chiếm lấy hô hấp của y, các đốt ngón tay nắm dây cương cũng trở nên trắng bệch, y thu hồi tầm mắt, khoé miệng khôi phục nụ cười lạnh nhạt, nhận chiêm ngưỡng của người đời.

      Nơi xa bầu trời đêm bát ngát, giống như nơi đại mạc gặp nhau, màu bạc dưới ánh trăng tóc đen của nàng giương , áo trắng như tuyết, kiêu căng trong ánh mắt, y thấy chính mình người khác.

      Lại nghĩ tới gia yến Trung thu, nàng ở bên tai thổi khí, tất cả có ta ở đây, tiếp đến cùng.

      Y sớm biết rằng cuối cùng thiếu hụt là y, nhưng vì sao giờ phút này lại đành lòng như vậy?

      Lại giương mắt, lại đụng phải ánh mắt của nàng, giờ khắc này, tâm trí y đại chấn, ngực chợt đau nhức.

      Biết nên nhìn nàng, nhưng thế nào cũng dời tầm mắt được, y vẫn lấy tự chủ làm kiêu ngạo, lại dễ dàng bị huỷ bởi ánh mắt của nàng.

      Trong đôi mắt sáng ngời kia, có đau đớn, cam lòng, uỷ khuất, quật cường, tự giễu… Sau đó, nàng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm y, sau đó nàng khẽ cười, nước mắt tích luỹ ở trong hốc mắt rơi xuống, xoay người rời .

      Dây cương trong tay cứng chặt, cũng là Nhan Tiêu ở bên thấp kêu “Gia” tiếng, y mới phát lúc nãy bản thân lại có suy nghĩ quay đầu.

      Chật vật đẩy đám người ra về phía trước, nửa bước cũng khó , nàng gần như có thể cảm giác được ánh mắt sau lưng, đao rồi lại đao lăng trì nàng.

      Chẳng phải chưa dự đoán tới kết quả này, lại thế nào cũng phải chờ tới hôm nay chính mắt chứng minh mình thất bại thảm hại.

      cơn đau đớn sắc bén bùng nổ ở ngực, nàng kinh ngạc giương mắt đón nhận khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy sát khí ngoan tuyệt.

      Màu đỏ sậm như vòi máu ở trước ngực chậm rãi tràn ra, trong họng nàng xông lên ngai ngái: “Lý Du ngươi….”

      Lời còn chưa dứt, chưởng phong sắc bén đánh úp lại, cả người bị đánh bay ra ngoài, đám người nhất thời như thuỷ triều thối lui, mọi người ào ào vây xem màn trước mắt.

      “Vãn Nhi.” Đè nén tức giận ở bên tai, cái ôm ấm áp mang theo hơi thở quen thuộc gắt gao ôm nàng, “Thực xin lỗi, ta muộn bước.”

      gương mặt tuấn mỹ là cưng chiều và thương tiếc như lúc trước, nàng rưng rưng mà cười: “ có việc gì, ta đau.”

      Nhanh tay bịt kín chỗ quan trọng người nàng, dốc lòng rắc thuốc bột cầm máu, động tác nhàng làm nàng xót xa.

      “Gia.” Bộ Thiên Thanh giơ kiếm để ở cổ Lý Du trầm giọng , “Ngài đánh mấy chưởng phế gã rồi.”

      phế , còn giữ làm gì.”

      Từ trước đến nay đều là người phong khinh vân đạm, lần đầu tiên, thấy làm việc ngoan độc vô tình như vậy.
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 61: Tình thương

      Đám người xôn xao đứng lên, đao kiếm chói lọi trong nháy mắt dày đặc ép lên trước mắt, quả ngay cả lông mày Tuyên Dương cũng chưa động cái.

      "Quận Vương gia, xin đợi tân hôn." ngẩng đầu nhìn nam tử kia cười nhạt tiếng, "Xem ra ta làm bẩn con đường của ngài rồi."

      "Ngươi cũng biết quấy nhiễu đại hôn là trọng tội, huống chi ngươi còn muốn giết người." Tạ Khâm nhìn gằn từng tiếng, gương mặt lạnh lùng phủ tầng sương lạnh.

      Chỉ có chính y hiểu , y gần như phải dùng toàn bộ sức lực mới để bản thân nhìn nữ tử nhuốm đầy máu trong lòng Tuyên Dương.

      "Xin lỗi Quận Vương gia, mạng của gã ta nhất định phải lấy ." Con ngươi đen nhìn thẳng vào y, Tuyên Dương khẽ quát tiếng: "Bộ Thiên Thanh - "

      Dưới ánh đèn, Bộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, mũi kiếm đâm về phía cổ họng Lý Du lệch chút, chỉ làm cổ gã đường máu, mà Tạ Khâm cũng nhanh chóng tiến lên đấu với gã.

      "Đều dừng tay cho ta!" tiếng kêu khẽ chợt vang lên, người ra từ trong khoảng trống do đám binh lính hộ vệ tạo ra, là tứ công chúa bước nhanh tới, nàng tự kéo khăn đỏ phủ đầu xuống, tháo khăn che mặt, lộ ở bên ngoài là đôi mắt phủ đầy sương mờ.

      "Ngươi chính là muốn để cho ta tốt hơn, đúng ?" Nàng đến phía trước Tuyên Dương, liếc mắt nhìn nữ tử trong lòng y, nụ cười lạnh xuất bên môi, "Quả nhiên là nàng, quả nhiên đều là vì nàng..."

      Nam nhân tuấn dật phi phàm trước mặt, ôn nhu như vậy, lại lãnh khốc như vậy, thẳng cho tới hôm nay nàng còn ảo tưởng chút quan tâm nàng, vì thế nàng tiếc lấy chính đại cả đời của mình làm tiền đặt cược, hy vọng xa vời đến ngăn cản buổi hôn lễ này, thực ra sớm ngày hôm đó nàng hoài nghi Ngụy Vãn, khiếp sợ khi nàng ấy phân tích ràng tình cảm của mình với Tuyên Dương, nên biết từ lúc mới bắt đầu trong mắt có nàng, chỉ có nữ nhân trong lòng , ăn ý giữa bọn họ là bản thân vĩnh viễn cũng có cách nào lĩnh hội ra, tiếp cận nàng lần nữa, lại có thể xoay người hề lưu luyến mà ra , là vì vốn vô tình với nàng.

      “Mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi.” Con ngươi sâu thẳm đen nhìn nàng, giọng điệu của luôn bình tĩnh, có lẽ vĩnh viễn nàng cũng đoán ra tâm tình chân của .

      Hốc mắt ở khoảnh khắc đó phiếm hồng, nàng bỗng nhiên giương tay đánh cho bạt tai.

      Gương mặt khôi ngô hơi nghiêng, dấu tay lên ràng, bạt tai này, nàng đánh .

      Nàng biết khắp thiên hạ đều nhìn hành động điên cuồng của người đường đường là công chúa như nàng, nhưng nàng cần.

      Nàng là nữ nhi hoàng thượng nhất, là Phượng Hoàng Đế Vương gia chói mắt nhất, nhưng mà nam nhân này, lại dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn bẻ gãy cánh của nàng.

      Nhưng mà cũng cần.

      tức giận, cũng với nàng câu, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong khoảnh khắc thấy giọt lệ ở khoé mắt nàng rơi xuống, dường như nàng thấy ánh sáng trong mắt bắt đầu khởi động, nhưng chỉ cái chớp mắt, lại khôi phục biểu cảm bình thản tự nhiên.

      “Tuyên Dương…” Vị Vãn sững sờ nhìn màn này, biết Dung Uyển đánh Tuyên Dương bạt tai, nàng mới lo lắng mở miệng.

      “Đừng chuyện, tiết kiệm chút sức lực.” Tuyên Dương giọng khuyên giải an ủi, đôi mắt lợi hại lập tức nhìn về phía nam tử sắc mặt trầm cách đó xa, “Ngươi nên phụ nàng.”

      Hai tay giấu trong ống tay áo chợt nắm chặt, Tạ Khâm nhàn nhạt mở miệng: “Hai người có tình có ý, Tạ mỗ giúp các người hoàn thành ước nguyện, ngại hoàn thành lương duyên cho hai người.”

      “Ngươi… cái gì?” Vị Vãn dựa ở trong lòng Tuyên Dương nhìn y, gần như thể tin được lời lạnh lẽo như vậy lại bật ra từ trong miệng y.

      “Ngươi dám , trong lòng ngươi buông tha sao?” Đôi mắt màu xanh lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, từng chữ thốt ra trong miệng y đều giống như đao đâm vào trong lòng nàng, “Cho dù đêm ngươi bị hạ dược đó, ngươi cũng tìm trước, ta chỉ là nhặt thứ người khác cần mà thôi.”

      “Tạ Khâm!” Tuyên Dương quát khẽ, mặt nạ trầm tĩnh từ trước đến nay kề cận vỡ tan.

      Cảm giác được sát khí của đột nhiên nổi lên, Vị Vãn đưa tay túm chặt vạt áo y, rưng rưng nhìn lắc đầu, ngay sau đó khắc, ngụm máu đỏ phun từ trong miệng ra, nhiễm đỏ ngực .

      “Vãn Nhi!” Tuyên Dương gọi nàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc, “Ta mang ngươi .”

      …” Nàng cố hết sức ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy đau xót nhìn nam tử mang vẻ mặt im lặng, “Ta chỉ hỏi ngươi câu, ngươi có ta hay ?”

      khí giống như ngưng trệ trong nháy mắt, ngay cả Dung Uyển cũng sững sờ nhìn bọn họ.

      có.” Nửa ngày, lời tuyệt tình lạnh như băng vang lên, “Ta chưa từng ngươi.”

      Ngay tại thời điểm này ánh mắt mọi người đều tập trung ở mặt Vị Vãn, cho rằng thấy biểu cảm thương tâm muốn chết, nhưng mà nàng có, nàng lại khẽ nở nụ cười, nụ cười thoáng gương mặt tái nhợt này xinh đẹp làm cho người ta kinh hãi.

      “Ngươi dối.” Nàng chậm rãi lên tiếng, con mắt chứa lệ sáng quật cường nhìn y, “Ngươi tâm những lời này… Ngươi tâm.”

      Tạ Khâm đứng thẳng bất động tại chỗ có biện pháp nhúc nhích, đón tầm mắt chuyên chú của nàng, ánh mắt của nàng dường như muốn nhìn thấu sâu trong linh hồn của y, lại biết, giờ phút này trong lòng y chấn động, đau đớn thôi.

      “Mang người này thẩm tra.” Chật vật quay mặt , y bảo thị vệ hai bên kéo Lý Du, xoay người rời khỏi.

      “Đợi chút.” Tuyên Dương nhình tình huống Vị Vãn trong lòng, sau khi xác định nàng còn có thể chống đỡ đột nhiên mở miệng, ánh mắt thâm trầm dừng ở người Tạ Khâm và Dung Uyển, “Chuyện cho tới bây giờ, bằng ràng.”

      Dứt lời đưa tay xé rách mảng áo vai trái của mình, dưới ánh trăng, cái bớt hình cánh hoa màu tím nhất thời đập vào mắt mọi người.

      “Hẳn là ngươi rất quen thuộc cái bớt này, sau lưng Vãn Nhi cũng có.” Y cười lạnh, nhìn vẻ mặt chợt thay đổi của Tạ Khâm, “Bởi vì, ta là nhị thúc của nó.”

      khắc này, sắc mặt Tạ Khâm xanh mét, giống bị người liên tục đánh vào, mà Dung Uyển cũng khiếp sợ nhìn và Vị Vãn, biểu cảm buồn vui phân .

      Vị Vãn nhắm mắt lại, cảm giác nước mắt rơi liên tục ngừng từ khoé mắt, giờ phút này trong lòng nàng trăm vị giao tạp, nhưng kinh ngạc nhiều lắm, bản thân cũng sớm đoán trước, nàng thấy có bao nhiêu thất vọng khổ sở, chỉ cảm thấy mệt mỏi, giống như mệt mỏi vì nhiều lần trải qua thiên sơn vạn thuỷ (cách sông cách núi)

      “Xin lỗi vì cho nàng hôn lễ viên mãn, chờ chữa trị cho nó xong, ta nhất định tới cửa tạ tội.” với Dung Uyển câu cuối cùng, ôm lấy nữ tử trong lòng, ở bên tai nàng khẽ , “Vãn Nhi, chúng ta .”

      Giống như con chim bị thương, Vị Vãn cuộn tròn tiến vào cái ô rộng lớn, đau xót và mỏi mệt cắn nuốt chút sức lực cuối cùng của nàng, rơi vào trong bóng đêm dịu dàng.
      Last edited by a moderator: 3/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :