Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh: Tập 3 Tác giả: Băng Nguyệt – Mun Chỉnh sửa: Khuyên “May là tôi biết nó sớm. Nếu tôi sẽ chỉ là một trò chơi của .” Nghe Kim nói vậy, Hoàng đủ khiên nhẫn gầm lên. Hắn thật sự đủ khiên nhẫn như thế. Rốt cục chuyện gì khiến phải rời xa hắn ngay trong đêm đó. “ nói cái quái gì vậy” “Phải, đúng vậy. Ngay cả tôi cũng tin lại có chuyện quái quỷ đó xảy ra. Chưa kịp tỉnh lại thì cái tin sét đánh ấy đã dìm tôi xuống nghìn tầng ̣a ngục. Tôi cũng ngờ mình lại nghe điện thoại của . Chỉ thấy đầu giây bên kia giọng nói vui mừng hết cỡ như đâm vào tim tôi.” “ biết người ta nói gì . Họ nói chúc mừng , chúc mừng vì một tháng nữa hôn lễ của sẽ được tiến hành. Đó còn là món quà bất ngờ mà dành cho vợ sắp cưới nữa kia mà. đừng nói tôi nghe ai nói lung tung, tôi cũng mong là mình nghe người xa lạ nào nói xạo chứ phải là người bạn thân của ”. (t/g: Vâng, đáp án chính là chàng nhiều chuyện Quốc An. chàng này lúc ấy ở New York nên múi giờ lệch Việt Nam. ta báo tin cho Hoàng biết là gia ̀nh đã hứa hẹn gây bất ngờ cho Kim. Nhưng ta cứ quen miệng nói là “Vợ tương lai” -> Hiểu lầm. Ha ha ha, mọi người dính chưởng. Hì hì. Thật ra, mình chỉ coi đây là hiểu lầm nhỏ thôi. Đôi khi chỉ một chuyện nhỏ cũng khiến tình cảm tan vỡ mà. Hì hì. Chứ hiểu lầm lớn nghiêm trọng thì chưa đâu. Hô hô.) Hoàng nhíu hai hàng lông mày lại, Quốc An? Sao lại là Quốc An? Chẳng lẽ cú điện thoại mà hắn để ý đó sao? Nhưng tại sao hỏi hắn? “Sao cho tôi giải thích? Sự việc nhỡ đâu là hiểu lầm?” “Hỏi làm gì? Nhìn lấy vợ sao? Thôi thì cứ tự dời xa.” Hắn tức, hắn hoàn toàn tức giận khi bỏ rơi hắn vì tin tưởng hắn. Hắn ngờ lại xem nhẹ hắn như thế này. Người phụ nữ ngu dốt này, tại sao hắn lại thích ta chứ? Thật khùng điên khi chỉ có chuyện như thế mà bỏ rơi hắn suốt năm năm. Năm năm hắn sống trong đau khổ, ngày qua ngày tuyện vọng biết bao nhiêu. Vậy mà chỉ cái lí do thật nhảm nhí. (t/g: Nhảm mới lạ. Nếu mà là người khác cũng thế thôi. Ai kêu nói trước. Ơ! xl mọi người. Là do Mun làm nó vậy. Đừng ném dép Mun) “Vậy cũng có vị hôn phu mà?” Câu nói đột ngột của Hoàng làm Kim mở to đôi mắt nhìn hắn. Hắn biết có vị hôn phu? Nhưng sao hắn lại biết? Chuyện này chỉ có gia ̀nh biết, ngoài ra chỉ có Nghi nữa thôi. Nhưng Nghi sẽ thể nào nói cho hắn. Vì muốn tự giải quyết xong mới nói cho hắn hiểu. Vậy tại sao hắn lại biết được? Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc bối rối lo lắng của Kim, Hoàng nói lại cho biết chuyện tại sao mình vào làm thầy của , rồi việc nhận vào làm tại công ty để làm gì. Cho tới lúc hắn biết từ khi nào đã vợ xa lạ này. Ngay cả chuyện muốn dành cho một bất ngờ vào ngày sinh nhật như thế nào. Sau đó hắn chỉ để lại câu nói rồi quay người bước . “Tất cả là do đã tin tưởng tôi. Trong thời gian này hãy suy nghĩ lại những chuyện ngu ngốc của mình .” Sau khi Hoàng , Kim như người mất hết sức lực mà ngồi phịch xuống sán nhà. Đôi mắt mở to còn đong đầy nước mắt. Khuôn mặt ngây ngốc như đứa trẻ hiểu chuyện gì xảy ra.Vậy là sao? Tất cả chỉ là hiểu lầm? vẫn chưa tin những gì mình nghe được. Là ngu ngốc sao? Vậy bây giờ nên làm gì? Tại sao đầu óc trống rỗng nghĩ ra được gì thế này. Dĩ nhiên điều đầu tiên khi mà Hoàng bước chân ra khỏi nơi Kim ở là gọi điện mắng vốn tên bạn chết bầm Quốc An. Tưởng chuyện gì nghiêm trọng lớn lao, nào ngờ chỉ vì câu nói cửa miệng của gã. Nhưng cũng chính vì thế mà hắn thấy rõ rằng chưa tin cưởng mình. Nếu tin thì tại sao lại dời xa, nếu tin thì tại sao lại đợi hắn một câu trả lời. Hắn phải trừng phạt để nhớ kĩ bài học này. (t/g: Cách trừng phạt đó thể hiện rõ bản chất biến thái của ông. Hành hạ đến nỗi người ta lại mang thai cơ đấy. Hô hô hô) Mấy ngày sau đó Thiên kim sống trong lo lắng bất an. Tại sao hắn đến? Hắn đến thì thôi, đằng này cũng cho được gặp con. Chuyện bỏ cũng đâu phải một mình lỗi của . Tại sao có thể đổ hết trách nhiệm cho . Nghĩ lại thật buồn cười. chẳng hối hận việc mình bỏ trong trường hợp đó cả. Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì đây? Gia Hoàng ngồi bên cạnh nhìn hai con chơi. Hắn rất nhớ . Mấy lần lái xe tới chỗ ở nhưng lại bước vào mà chỉ ngồi trong xe nhìn vào. Biết là chuyện này thể trách , nhưng đây cũng là do sự ngu ngốc của làm lên. Hắn sao có thể hạ mình xuống với . Có cũng là phải nhận sai về mình và hứa xảy ra chuyện như thế. phải đảm bảo suốt đời này chỉ bên cạnh hắn và hai con. ( t/g: ~.~’’ Thật là… 5 năm mà cái suy nghĩ chẳng tiến bộ tẹo nào.) “Thưa thiếu gia! Kim đã đến” Cũng vì chịu nổi nhớ thương nên hắn mới cho người đến đón , lý do chỉ là vì con nhớ nên đòi gặp chứ phải là hắn. Thấy bước vào, khuôn mặt của hắn bất giác thả lỏng ra, lòng ấm áp vui vui lạ thường.. Nhìn khuôn mặt rõ ràng có chữ vui to tướng của ông ba nhưng lại ́ tình làm ra vẻ chẳng có gì, Băng Băng lắc đầu nghĩ. Người lớn ai cũng ngốc như thế sao? ( =.=!!!!!!!) Gia Hoàng mặt lạnh tí cảm xúc nào liếc qua người phụ nữ òa khóc ôm hai đứa nhỏ. biết lấy đâu mà lắm nước mắt thế! Lúc nào cũng có thể khóc. Vừa mới tới mà chỉ biết đến hai con, hắn ngồi rõ ràng như vậy mà chẳng liếc mắt qua. Người phụ nữ này thật đáng ghét. Một lúc sau, Gia Hoàng chịu được nữa. Giọng lạnh nhạt có chứa sự vừa lòng. “Hừm…Mang thiếu gia và tiểu thư về phòng.” Ngay lập tức có người hầu nữ bước ra. Thiên Kim thấy vậy ngỡ ngàng ngẩng đôi mắt ươn ướt lên nhìn hắn. Vừa nói vừa khóc nhưng vẫn ôm hai con vào lòng. sợ nếu buông tay thì hắn sẽ lấy chúng một lần nữa. “… làm gì vậy. Sao lại mang chúng . Tôi cho phép.” Hai hầu nữ bối rối biết làm gì, nhìn về phía Gia Hoàng xin ý kiến. Nhận dược cái liếc của hắn thì liền nhanh tay đưa hai đứa nhỏ lên. Hạo Thiên thấy mẹ, chưa kịp được ôm đã bị đưa . Nó oa oa khóc sợ hãi. “Ma ma…ma ma…. Ba ba trả ma ma….” Gia Hoàng nhìn con gái, hắn biết bây giờ chỉ có con mới giúp được mình. “Băng Băng dỗ em lên cho ba nói chuyện”. Băng Băng liếc nhìn sau đó lau nhẹ khóe mắt cho rồi dẫn em trai . “Hạo Thiên ngoan phải ? Chị hai dẫn Thiên chơi để ba mẹ nói chuyện với nhau. Lát nữa mẹ lên với Hạo Thiên nga.” “Chị hai nói thật hở? Hạo Thiên là đứa trẻ ngoan. Hạo Thiên sẽ nghe lời.” (t/g: siêu cute) Thiên Kim nhìn con gái mình nghe lời hắn mà mang em lên, khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác như người ngoài hành tinh. Chẳng lẽ chúng cần nữa? Mới có cha mà đã cần người mẹ này sao? Hắn thật sự sẽ cướp mất con của ư? Hoàng mỉm cười trong lòng hài lòng nhìn con gái nghe lời. Người ta nói con gái hợp với cha nhất quả là sai. Thấy vẫn còn ngơ ngác ngồi đó làm hắn cười to trong lòng. tưởng con sẽ cần hắn sao? Nhưng ngồi đấy biết lạnh sao? Muốn bị bệnh nữa chắc? Hắn giọng mấy vui vẻ nhắc nhở . “Còn ngồi đấy nữa. Gặp con rồi có thể về”. Kim chấn động trong lòng, hắn đuổi về? Nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng như có gì đè lại. Có lẽ hắn đã hết rồi. Bây giờ chỉ muốn lấy lại con. Nhưng con của , hắn lấy quyền gì chứ? “Tôi phải mang chúng về”. “Hừ, hai con bây giờ sẽ sống với tôi và luật pháp đã công nhận. bây giờ là người tự do, có thể lấy chồng sinh con khác tùy ý” (t/g: Thật nham hiểm.) “Nhưng chúng là con tôi, tôi phải ở bên chúng. Mà và tôi đã kết hôn đâu?” Nhìn xem ta còn trả treo nữa. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của là hắn lại muốn cắn một ngụm. Thời gian còn dài, xem hắn xử phạt như thế nào. Cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt, hắn lạnh lùng xa lạ nói sẽ cho ở đây chăm sóc hai con mà được đâu.
Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh: Tập 3 Tác giả: Băng Nguyệt – Mun Chỉnh sửa: Khuyên Kim ngẩn người ngồi nghe, từ khi bước vào đây cảm thấy đầu óc mình ngừng hoạt động. ta nói cái gì thế? Chẳng suy nghĩ được gì, nỗi nhớ con đã chiến thắng hoàn toàn. Chính vì vậy nên sẽ sống ở nhà của cha con mình. Nhưng trong thân phận người giúp việc đặc biệt của hắn. Thiên Kim ngồi nhìn hai con đã ngủ, khóe mắt cay cay cùng cái mũ đỏ au thật trông tội nghiệp. Trong lòng bây giờ bao nhiêu cảm xúc. Vui có buồn có, hạnh phúc có đau thương cũng có. ngờ gặp lại , ngờ càng xa lại càng nhớ, ngờ gặp lại nhưng chẳng biết nói câu gì, càng ngờ vẫn có thể . Gia Hoàng nhẹ nhàng bế lên, đúng là con nít. Khóc đã rồi ngủ. Mà sao vẫn đáng như vậy. Nhưng nhẹ nhiều. Mấy năm qua cũng phải chịu nhiều đau khổ rồi. đã tìm được em. Chào mừng em quay lại! Đặt xuống giường. Thấy người con gái rúc rúc vào lòng mình nhìn rất giống con mèo nhỏ tìm nơi ấm áp. Khóe môi hắn hài lòng mỉm cười hạnh phúc. Lau giọt lệ còn đọng lại, hắn cứ ôm mà nhìn. Dường như cảm thấy nhìn mãi cũng đủ. “Hoàng….” gọi tên hắn? Tim đập mạnh, trong lòng hắn nhu có dòng nước ấm bao lấy. Hắn ôm chặt hơn để có thể nhận hắn bên cạnh. Ai có thể biết bây giờ hắn hạnh phúc như thế nào. Đặt nụ hôn lên đôi môi mọng nước sau đó lại luyến liếc dời ra. Hắn ôm chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn lại ngủ liền mạch mà tỉnh giấc sau khi dời . Dĩ nhiên Kim cũng vậy. Có lẽ cảm nhận sự ấm áp quen thuộc an toàn nên Kim ngủ ngon lành tới tận sáng. Mở đôi mắt còn mơ màng, sao người thấy nóng thế này? Nóng nực quá . Xoay người qua trái, lại xoay qua phải. Đột nhiên đập vào lồng ngực rắn chắc. Ngước mắt lên nhìn. “A………….!” Giọng nói tà mị khàn khàn gợi tình vang lên, Hoàng khóe môi kẽ nhếch nhìn . thật giống con mèo nhỏ. “Mới sáng sớm thật ồn ào.” Ngồi bật dậy, Kim lắp bắp chỉ tay vào hắn. “… sao…sao lại…sao lại ngủ ở đây?” Bàn tay chỉ lung tung chợt bị kéo mạnh, cả người đổ ầm xuống vòm ngực nửa kín nửa mở. Quên mất phải đẩy ra, chỉ đơ người nằm trong đó. Nhịp tim đập bang bang như trống đánh, tay chân bủn rủn ngày càng nóng lên. Ngước mắt nhìn lên. Hắn mái tóc hơi rối càng gợi cảm. Hắn đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khiến nhịp tim đập càng nhanh, đôi mắt cụp xuống, mặt đỏ nóng rực. Nâng mặt lên, hắn nhìn thẳng vào mà hề che dấu dục vọng trong đáy mắt. Khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau cm thì tiếng gọi cửa non nớt phá vỡ khí ám muội này. “Ma ma…..ba ba…” Thiên Kim nghe thấy tiếng con trai, đẩy Gia Hoàng ra, sửa sang lại quần áo. Gương mặt vẫn còn đỏ bừng. làm sao vậy? Mở cánh cửa ra, nhìn thấy con trai trong bộ đồ ngủ mickey màu xanh, một tay ôm con gấu nhỏ tay còn lại thì dụi dụi mắt thật đáng . Ôm con lên, Kim bước ra ngoài dỗ dành. “Ma ma đây, Hạo Thiên ngoan nhé!” Gia Hoàng mặt xám xịt nhìn bóng khuất sau cánh cửa. Trán nổi một tầng mồ hôi, thật đáng ghét. Tên nhóc con phá đám. Đổ người xuống nơi vừa nằm, cảm nhận hương thơm còn đọng lại. Hắn mỉm cười vui vẻ sau đó mới bước xuống giường. Thiên Kim im lặng bao nhiêu thì trong lòng lại tức bấy nhiêu. Hắn bắt làm mấy việc khùng điên cho hắn. Nào là phải chuẩn bị quần áo cho hắn vào mọi thời điểm: ngủ, làm, đồ thường. Lại còn nấu ăn mang lên công ty rồi chuẩn bị giường trước khi hắn ngủ. Nhiều khi vô lý làm ầm lên một chuyện đáng. Thật là tên hẹp hòi, ích kỉ, nhỏ nhen. Tất cả người làm tại Triệu Gia đều cảm thấy lạ. khí trong nhà còn băng tuyết như xưa nữa. Mặc dù suốt ngày nghe tiếng la hét của Gia Hoàng với Thiên Kim nhưng lại cảm nhận được hắn vui. Nhưng hiện tại nhìn gương mặt mây đen kéo đến của hắn chỉ khiến mọi cười thở dài trong lòng. Bão sắp đổ vào Triệu Gia rồi. Triệu Gia Hoàng mặt đen xám lại, hắn quả thật trong lòng hắn rất khó chịu. Mỗi tối hắn đều lấy cớ là người đặc biệt của hắn, buộc phải chung phòng. Thế mà vào mỗi thời điểm quan trọng thì thằng nhóc nhỏ kia lại phá đám. Chính vì vậy mà một tuần vừa qua hai người chưa cùng phòng chân chính lần nào. Nếu cứ như vậy, hắn quả thật chịu nổi. Khác nào món ngon trước mắt mà chỉ được nhìn và ngửi. Mà hắn lại là người đói. Hừ hừ, đúng là tên nhóc đáng ghét. Hắn phải nghĩ biện pháp nào mới được. “Thưa thiếu gia, có người tên Tống Thiên Kì muốn gặp ngài” Hắn tới đây làm gì? Hay đã biết được gì? Khóe môi nhếch lên tà ác. Gia Hoàng cho người “mời” hắn vào. Tống Thiên Kì sau khi biết mẹ con Thiên Kim còn ở nhà nữa rất lo lắng. Nhận được tin ở cùng người đàn ông này, tim hắn chùng xuống đau nói thành lời. Tại sao lại ở đây? Nhìn người đàn ông cao ngạo ngồi phía trước, hắn đè xuống bất an cùng nghi hoặc trong lòng. “Chào Triệu tiên sinh”. “ “Hoan nghênh” Tống tổng, mời ngồi” Hai người im lặng nói gì hết! Hoàn toàn im lặng. Nhưng đằng sau sự im lặng này lại là cả một cuộc chiến. Họ chỉ là chưa ai lên tiếng kiêu chiến thôi. “Xin hỏi, Thiên Kim có phải ở đây?” Dĩ nhiên, so với hắn - một con cáo già của thương trường thì Tống Thiên Kì - cừu non làm sao mà bằng. Cười thầm trong lòng, hắn muốn đấu với . Chuyện này thật làm khó hắn quá. (t/g: Tự kiêu, chảnh! Cười , mai mốt con cừu non cũng có thể làm ngươi khóc cạn nước mắt đấy!) “Phải!” Tống Thiên Kì bối rối nhìn gương mặt thản nhiên như chuyện này là dĩ nhiên của hắn. Miệng vô ý cầu. “Tôi có thể gặp ấy?” “Có chuyện gì sao?” “Phải” “ nói được?” “Phải!” Hai người nhìn nhau rồi lại im lặng. khí càng ngày càng đậm mùi súng thì tiếng nói vui vẻ của Kim đánh tan cuộc chiến. “Thiên Kì! Sao lại ở đây?” Nghe nói Tống Thiên Kì tới, Kim muốn nhờ hắn sắp xếp một số việc trong công ty nên đành ôm Hạo Thiên xuống. Nhưng sao khí hai người lại kì lạ thế này? Tống Thiên Kì thấy Thiên Kim xuống, mỉm cười vui vẻ với . Nói muốn gặp hỏi thăm mẹ con dạo này như nào. Gia Hoàng nhìn hai người nói chuyện vui vẻ với nhau, lòng bao nhiêu con sóng cuộn trào. thật to gan, trước mặt hắn mà giám vui vẻ nói chuyện với người con trai khác. Đã vậy còn đồng ý nếu khi nào có việc gì thì Tống Thiên kì cứ tìm . Giỏi lắm! Thật đáng khen! muốn làm cho tên họ Tống kia biết mình tức giận, hắn mỉm cười hôn một cái lên trán rồi ôm Hạo Thiên vào. Thiên Kim thấy Gia Hoàng làm vậy trước mặt người lạ, mặt tự giác đỏ bừng. Hắn ta biết ngại thì phải chừa cho chứ? Tống Thiên Kì nhìn thấy cảnh này, trong lòng buồn đau dứt. Nhìn vui vẻ, khuôn mạnh hạnh phúc mỉm cười. Hắn thấy tim mình đau, lòng như có cái gì đó kéo xuống nặng hơn. Hắn thật ích kỉ! Lẽ ra hắn phải mong hạnh phúc chứ? Nhưng tại sao lại thể dối lòng được, đã biết thuộc về mình nhưng lại thể ngừng được mà . Gia Hoàng sau khi giao chuyên gia phá đám kia cho con gái, hắn trầm ổn bước lại phòng ngủ. Thấy người con gái trải ga giường, người mặc bộ đồ ngủ màu hồng mickey lửng. Nhìn thấy vậy, bực tức lúc sáng nay bớt một tí. Nhưng nghĩ tới ánh mắt tên họ Tống kia nhìn say đắm lại còn muốn về. Bước chân hắn như nện xuống sàn nhà. Thiên Kim thoáng rùng mình, quay lại thì thấy hắn mặt đầy giận dữ bước về phía mình. Theo bản năng trốn tránh nhưng chưa kịp làm gì đã rơi vào vòng tay rắn chắc của . Cả hai người đều đổ xuống chiếc giường to khủng. Ga nệm chịu được trọng lượng nên nún sâu xuống, bao phủ lấy thân thể hai người. Sức nặng hoàn toàn của hắn thả lên người , da thịt đột ngột tiếp xúc thân thiết. Hơi thở nóng rực của hắn phả lên gáy làm tim đâp như vỡ tung ra, cả khuôn mặt đỏ bừng càng quyến rũ hơn. Hai tay run run chống ở ngực hắn nhưng muốn rụt lại vì nhịp tim đập quá mạnh của hắn. Hồi hộp rụt rè hỏi. “… làm gì vậy?” Chỉ thấy khi hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt chứa đầy ham muốn như ngọn lửa thiêu đốt bao lấy . Chưa kịp thốt lên lời thì đôi môi mình đã bị ai đó mạnh mẽ cướp . (t/g: Chuyện gì xảy ra nhỉ? Đừng nhìn Mun. Tập sau sẽ rõ. Hì hì) Hết tập 3 Vài lời của tác giả: *Cúi đầu 90 độ* Xin chào mọi người. Điều đầu tiên cho Mun xin gửi lời cảm ơn đến các bạn theo dõi truyện. Chân thành cảm ơn những lời động viên của mọi người dành cho Mun. Cảm ơn mọi người nhiều lắm vì nếu có các bạn sẽ có truyện “Vị Hôn Thê”. Vậy là tập 3 đã hoàn. Mun nhận thấy tập này hơi nhàm chán thì phải. biết mọi người thấy sao? Nhưng thấy hơi lắc rắc. Có gì mọi người cho Mun ý kiến với nga. Hẹn gặp lại tập sau! Chúc mọi người may mắn nha!
Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh: Tập 4 Tác giả: Băng Nguyệt – Mun Chỉnh sửa: Khuyên Nhắn Riêng với Mun, Mấy hôm nay mình bận quá Mun à, nàng mail cho mình địa chỉ nhà nàng, để mình up lên cho mọi người cùng qua nhà nàng ủng hộ nhé, dạo này lên wp rất ít, nàng thông cảm ta nhé. #cc99ff;']Vài lời của tác giả: #cc99ff;']Vâng, Cuối cùng Mun cũng hoàn thành tập 4 trước ngày thi. Cám ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi truyện đến tập 4 này. Mun dự ̣nh đầu tháng 1 sẽ ra mắt tập cuối. Ngày giờ Mun chưa nói trước được. Nhưng Mun sẽ ́ gắng hoàn thành sớm nhất có thể. Chân thành cảm ơn những lời động viên góp ý của mọi người dành cho Mun. Còn bây giờ, mời mọi người theo dõi. <img class="aligncenter size-full wp-image-33505" alt="13" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/04/131.jpg" height="2492" width="590" />
Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh: Tập 4 Tác giả: Băng Nguyệt – Mun Chỉnh sửa: Khuyên Giọng nói nỉ non rên rỉ thoát ra khỏi khóe miệng hé mở, cùng với tiếng thở dốc đầy nam tính nghe đến gây nghiện. Mồ hôi hai người hòa quyện vào nhau như thân thể của chủ nhân chúng vậy. Mười ngón tay đan xen vào nhau như keo dán mà dính chặt đầy mồ hôi nóng.Bên trong chiếc giường, hai thân thể như quấn lại vào nhau mà dây dưa dứt. khí đầy mùi hoan ái làm người ta phải ngượng ngùng cúi đầu. Nữ nhân càng van xin dừng lại thì nam nhân lại càng đòi hỏi nhiều hơn nữa. Đêm vẫn còn dài, ngoài cửa sổ ánh trăng hình như đã di chuyển đâu mà thấy xuất hiện. Tiếng mưa tí tách rơi nhỏ hạt như một giai điệu vail trữ tình lãng mạn. Gió thổi nhẹ reo vui như mang hưởng tiếng cười mà ru hồn người vào giấc ngủ êm đềm trọn giấc. Để những đôi lứa say trong biển tình kia sẽ phải rụt rè e ngại. Hạnh phúc vẹn tròn hơn sau những tháng ngày xa cách. Và họ sẽ trân trọng nhau hơn cho khoảng thời gian chờ đợi. Tình cũng được nhân nhiều lên mà giới hạn. Có những điều mà khi chúng ta phải trải qua, phải vấp ngã, phải mất thì mới nhận ra nó đáng quý đáng trân trọng nâng niu biết nhường nào. Hãy cứ tin , đừng e ngại. Hạnh phúc sẽ đến với những người biết trân trọng, biết hy vọng và chờ đợi nó. Nắng sớm đã lên mang đến khí ấm áp dịu dàng như vòng tay mẹ hiền hay cái ôm đầy thương của người tình bé nhỏ. Tiếng chim hót líu lo rộn ràng cùng với làn gió thổi man mát xoa dịu những nỗi đau trong lòng mỗi người. Ngày mới đã ló rạng sau một cơn mưa dài nặng hạt. Hạnh phúc cũng bắt đầu sau những đau thương. chiếc giường rối tinh, người con gái nằm úp sấp để lộ ra phần lưng trắng mịn đầy dấu hôn ngân. Người đàn ông tay quàng qua eo , đầu gục vào lưng nàng say giấc ngủ. khí hòa hợp yên tĩnh chợt bị khuấy động. “Ma ma…. Hạo Thiên muốn ma ma…” Hạo Thiên một tay ôm gấu một tay dụi dụi nước mắt. Tội nghiệp cậu nhóc tối qua bị chị hành xử bắt nằm im một chỗ ngủ. Mặc dù được chị kể chuyện và hát ru nhưng nó thấy thật khủng bố nên mắt cứ mở to mà sụt sịt. Làm nũng mệt đến nỗi ngủ lúc nào cũng hay biết. Sáng dậy thấy mẹ bên cạnh nên nó liền tìm. Cánh cửa mở ra, người đàn ông cao to khoác mỗi cái áo choàng. Tóc rối quyến rũ, đôi mắt mê hồn vừa mới tỉnh giấc đầy dụ dỗ. Nó ngẩn ra một lúc mới bập bẹ nói được. “Ba ba….Hạo Thiên muốn ma ma” Giọng nói khàn khàn mị hoặc, hắn hai tay vắt trước ngực nhìn nhóc con chuyên gia phá đám. “ ngủ nhóc con! ấy từ bây giờ là của ta” (t/g: Mất hình tượng quá ~.~’’) Hạo Thiên ngơ ngác nhìn ba ba sau đó nghe nói ma ma phải của mình chợt sụt sịt. Cái mũi đỏ au, nước mắt đọng lại trong đôi mắt to chưa kịp chảy đã bị tiếng nói trầm thấp nguy hiểm làm nó tuôn rơi. Băng Băng nhìn thấy em trai và ba mình như thế. Nhẹ nhàng ngồi xuống lau nước mắt cho em rồi bế nó lên. Liếc qua ba mình tiêu sái bước chỉ để lại câu nhắn gửi. “Người lớn nhưng sức khỏe có hạn” (t/g: ha ha ha @,,,@!) Quay lại chiếc giường ấm áp, hắn nhẹ nhàng giúp chuyển người. Nhìn thấy khắp nơi cơ thể đều in dấu ấn của mình. Khóe môi hắn cong lên cười hài lòng. Đêm qua chắc mệt lắm. Nhưng cũng thể trách hắn, là do đã mê hoặc hắn trước. Hắn đã bao lần chợt tỉnh giữa đêm khuya vắng lặng. Cũng biết bao nhiêu buổi sáng thức giấc đều thấy gối chăn lạnh ngắt. Ngày dời xa hắn, lòng cũng ngày một lạnh dần . Cứ ngỡ đêm qua chỉ là mộng. Cũng bật tỉnh một lần. Nhưng khi ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc. Hắn biết…đây hoàn toàn là thực. và các con hắn. Tất cả đều phải là mơ. Đầu tựa vào vùng ngực bên trái , nghe thấy nhịp tim dập nhịp nhàng. Có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể . Vòng tay vô thức ôm siết lại như sợ nếu buông ra sẽ vụt mất lần nữa. Hắn nhắm mắt lại. Bên khóe mắt khẽ run, giọt nước trong lặng lẽ rơi. “ đã nhớ em rất nhiều.” Nếu ai đó nói hắn là người máu lạnh. Thì người ta phải nhìn thấy máu hắn đã nóng như thế nào khi có . Nếu ai đó nói hắn là người cảm xúc. Thì người ta phải thấy hắn đã , đã hận như thế nào khi được và mất . Nếu ai đó nói rằng hắn là người có trái tim. Thì người ta cũng phải nhìn thấy tim hắn đã đập rôn ràng như thế nào lúc và nó cũng đã đau nhói như thế nào lúc dời xa. Nếu một ai đó cũng nói rằng hắn biết đau lòng là gì. Thì người đó cũng phải nhìn thấy hắn đã thầm khóc trong đêm như thế nào lúc mất . Nếu mọi người nói hắn sẽ . Thì mọi người phải nhìn thấy hắn đã điên cuồng như thế nào. Nhưng tất cả hắn sẽ chỉ cho biết. Chỉ một mình mới thấy được hắn yếu đuối, mạnh mẽ, đau khổ hay hạnh phúc mà thôi. Tình của hắn cũng giành cho một mình . Hắn ngờ mình đã lún sâu vào hố tình như thế này. Tưởng chừng cho hắn hạnh phúc nhưng rất nhanh lại cướp nó , cũng giống như cho hắn hơi thở rồi lại lấy nó vậy. sâu đậm… khắc ́t ghi tâm… mãi mãi. (t/g: Chúng ta thấy được phải mọi người..hô hô….^,,,^!!) Nhận thấy có gì đó trêu đùa da thịt mình. Kim mơ màng mở đôi mắt to trong suốt, chớp chớp để thích nghi với ánh sáng. Chưa quen được bao lâu thì bàn tay tà ác phủ bộ ngực mình tiếp tục hoành hành. Đẩy ra nhưng được. Quay sang bên cạnh, nhìn thấy hắn người tựa vào gối, bàn tay di chuyển lung tung cơ thể mình. Mặt lập tức đỏ bừng như trái cà chua chín. Thấy hắn đôi mắt như cười, khóe môi cong cong ám muội. Nàng đẩy tay của hắn ra, chùm chăn kín đầu, tim đập như trống dồn. Nhớ đến cảnh tượng tối qua, nàng quả thực giám gặp mặt hắn. Thấy hành động cực kì dễ thương của nàng, Gia Hoàng còn muốn đùa dai tiếp. Luồn bàn tay vào trong chăn rồi người cũng chui tọt vào. Nàng đẩy hắn ra, hắn càng ôm sáp lại. Đặc biệt cái tư thế hắn nằm giữa hai chân nàng rất kì quái và xấu xa.Trong chăn cuộc chiến diễn ra giữa người đuổi và người bắt. Một lúc sau nó bị bàn tay của ai đó kéo ra. Chỉ thấy nàng đôi mắt lẩn tránh ánh mắt hắn mà quay nơi khác. Hắn nhẹ nâng chiếc cằm nàng lại đối diện chính mình. Nhìn sâu trong mắt nàng như dò tìm bóng hắn. Thấy đôi mắt nàng bắt đầu long lanh ngấn lệ nhìn hắn. thương, đau lòng hắn cúi xuống môi nàng nói lời trấn an. “Mọi chuyện đã qua. Yên tâm, đã có bên cạnh.”
Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh: Tập 4 Tác giả: Băng Nguyệt – Mun Chỉnh sửa: Khuyên <img class="alignnone size-full wp-image-13093" title="1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/04/16.jpg" alt="" width="590" height="2901" />