VỀ VINH HOA - MỘC THỦY DU (UPDATE Chương 41) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 19: chuyện


      Thiên Dao quay đầu nhìn Hồng Trù ý tứ muốn hỏi, thế nhưng Hồng Trù cũng là bộ biểu tình khó hiểu, vừa rồi thời điểm mà nàng từ trong phòng ra, Tống công tử vẫn còn cùng phu nhân chuyện mà, sao lúc này lại bỗng nhiên liền ra, hơn nữa nhìn bộ dạng còn rất vội vàng, xảy ra chuyện gì sao? Nhưng hình như trong phòng cũng nghe được có động tĩnh gì, nghĩ như thế, nàng ta liền cũng để ý tời Thiên Dao nữa, xoay người bước qua bậc cửa, vén rèm lên bước vào.


      Thiên Dao nguyên lai là muốn đuổi theo vào, nhưng mà vừa động chân, nàng lại thu chân trở về, nếu Tử Tuấn ra, thế nàng lúc này vào cũng có ý tứ gì, còn bằng….. còn bằng vụng trộm đuổi kịp bên kia xem chút, là rốt cuộc đâu? Có chuyện gì? Vì thế liền xoay người, lặng lẽ ly khai kia.


      Vài cái tiểu nha hoàn hầu ở trước cửa phòng Kim thị vừa nãy bị Tống Ôn Quân qua câu mất hồn, tại tụm lại chỗ vẻ mặt hưng phấn, giọng thảo luận với nhau rất sôi nổi, tất nhiên là chú ý tới Thiên Dao khi nào .


      Thiên Dao theo hướng chân của bọn họ đường về phía tây viện, may mắn là dọc theo đường cũng gặp được người nào, bao lâu liền thấy được thân ảnh của Tống Ôn Quân cùng bà tử kia ở phía trước, Thiên Dao lặng lẽ chậm lại cước bộ, tiếp tục theo phía sau. Nhưng kế tiếp còn chưa được hai bước, nàng liền thấy bà tử kia mang theo Tống Ôn Quân ở khúc quẹo dừng lại, sau đó đối Tống Ôn Quân câu gì đó, tiếp đó chỉ thấy Tống Ôn Quân ra chiều suy nghĩ đưa tay lên xoa xoa cằm nhưng lại chưa có mở miệng, bất quá nhìn qua tổng cảm giác bộ dáng của có chút gì đó tự nhiên.


      Thiên Dao nhìn đến lúc này, hiểu được đây là muốn làm cái gì, mặt nàng khỏi nóng lên. Sợ hồi bọn họ quay trở về nhìn thấy mình, nàng đứng đó nhìn hai phía phải trái, bước chân thay đổi lặng lẽ vòng đến hướng rẽ khác, tránh ở phía sau chỗ mấy bụi hoa. Sau khi trốn tốt xong, nàng vụng trộm thở hắt ra, lại đưa hai tay lên ôm mặt nóng lên, nhất thời cảm thấy có chút thẹn thùng, nhất thời lại cảm thấy có chút biết nên làm gì! Nàng biết, cái nơi mà vừa lúc nãy bà tử kia dẫn Tống Ôn Quân vào là nơi nào, đó là địa phương trong phủ chuẩn bị vì trường hợp khách nhân muốn vệ sinh (là dẫn toilet ạ, thế mà cứ như buôn bạc giả, haizzzzzzzz).


      Thiên Dao đứng ở phía sau bụi hoa, thoáng bình ổn lại hô hấp, sau đó lại ló ra ngoài xem xét tình hình xem thế nào, mà lúc này cũng chỉ có bà tử kia canh giữ ở bên ngoài, lâu sau liền thấy gã sai vặt từ hướng bên kia vội vàng chạy tới. Nàng bèn lùi đầu vào, có chút thất thần mà nhìn dưới mặt đất, nghĩ đến , Tử Tuấn người như vậy cũng quá mót! Nhưng ngờ đến nhất lại là chuyện xảy ra khi tới đây bái phỏng, từ bên chỗ Kim thị bên kia đột nhiên chạy đến! Tất nhiên là nhịn được mới... Nghĩ vậy, Thiên Dao cảm thấy chính mình quả thực là nhịn được muốn cười ra tiếng. Nhưng mà mới vừa nhếch miệng lên, nàng lập tức liền bưng kín miệng mình lại, đồng thời trong lòng sinh ra vài phần áy náy, loại tình này, nàng làm sao có thể cười !


      Ngay tại lúc nàng bên trách cứ chính mình, bên bắt buộc tự chính mình vứt mấy cái ý niệm này trong đầu , bỗng nhiên lại nghe thấy bên kia có động tĩnh, nàng nhanh chóng lặng lẽ thò đầu ra tìm hiểu, nguyên lai là Tống Ôn Quân ra, chỉ thấy có chút xấu hổ vỗ vỗ ống tay áo mình, bên cạnh gã sai vặt tất cung tất kính đối gì đó, sau đó lại chỉ chỉ phương hướng Thiên Dao.


      Tống Ôn Quân đầu tiên là đưa tay lên vuốt cằm, tiếp theo lại hướng gã sai vặt kia lắc lắc đầu, sau đó mới xoay người hướng về chỗ Thiên Dao bên này tới.


      Thiên Dao cả kinh, bắt đầu nghĩ rằng chính mình bị phát , sau mới thấy Tống Ôn Quân bất quá chỉ là đổi đường khác mà trở về thôi. Phỏng chừng là muốn làm cho người ta đoán được lúc nãy vì sao ra, nhưng mà tại chỗ nàng thân này, hoàn toàn nằm ngay đường qua.


      Này, còn phải là đúng tâm tư của nàng sao, mắt thấy sắp lại đây !


      Thiên Dao nhìn chằm chằm thân ảnh kia càng ngày càng gần, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, trong lúc nhất thời cơ hồ quên chính mình nay thay đổi bộ dáng.


      Giờ phút này là mặt trời lên chính giữa đỉnh đầu, ánh nắng chiếu xuống là mạnh nhất, chung quanh hoa cỏ cây cối đều được chiếu sáng như nhiễm tầng kim quang hoa mỹ. Nàng bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng của ba năm trước đây, vội vàng đến phủ bái phỏng, nàng ở Tĩnh Nguyệt hiên sau khi nghe được tin tức, lập tức đứng dậy qua tìm . Nàng nhớ chính mình gặp là lúc hoa sắc vi độ nở rực rỡ, xung quanh mảnh sắc vi hồng rực đua nhau khoe sắc, nhưng ở khung cảnh như thế tất cả lại trở thành bối cảnh phụ trợ cho . là quý công tử trời sinh, bất cứ lúc nào chỗ nào, giơ tay nhấc chân, đều mang theo loại khí tức rất riêng mà ai có thể bắt chước được.


      Kỳ ngày đó là lại đây cáo biệt, thời điểm đó phụ thân mới mất chưa được đến tháng, cho nên khi mà nàng nhìn thấy , chỉ cảm thấy khuôn mặt vẫn chứa đựng nỗi u buồn nhàn nhạt, giống như đem bụi hoa sắc vi cũng đều lây nhiễm mảnh thương cảm. Nhìn thấy cảnh sắc bi thương như vậy, khỏi làm cho nàng thu hồi lại cái tính tùy hứng kiêu ngạo ngày thường, lần đầu tiên ở trước mặt nàng thể mặt ôn nhu săn sóc.


      đối với nàng lại lộ ra nụ cười chua xót, hiểu sao lại hướng nàng câu: "Kỳ ta lúc này rất hoảng sợ, sợ hãi khi phải đối mặt với mọi thứ, thực hi vọng vĩnh viễn được sống như lúc trước, có gánh nặng, có trách nhiệm, cũng phải lo lắng làm ai thất vọng ..."


      Nàng nghe hiểu ý tứ trong lời đó, hoặc là nàng hi vọng chính mình có thể hiểu, nhưng ngay lúc đó chính mình quả thấu hiểu được phần chua xót trong lời đó. Nhưng mà thanh của khi câu đó rất trầm, nàng thực cảm thấy chính mình cũng khổ sở giống , vì thế thào : "Ta hiểu được."


      ", nàng !" lại lập tức lắc đầu, sau đó nhìn nàng, giống như hâm mộ, lại giống như bất đắc dĩ cười: "Nàng hiểu được, nàng giống như ta, mặc dù là giống nhau đều cẩm y ngọc thực, mà nàng từ còn có tâm lý hiếu thắng vĩnh viễn chịu, vì thế nên nàng có thể ngừng nghỉ tiến về phía trước để đạt được mục đích của mình, nhưng ta có..."


      Lúc ấy lời của sao nhiều thương cảm, nàng thậm chí nghĩ ra nên cái gì để an ủi , bởi vì lời , nàng thậm chí nghe hiểu. Cái loại cảm giác này đồng thời làm cho nàng cảm thấy khổ sở, lại có vài phần tức giận cùng nghẹn khuất, nàng thống hận người khác mà nàng nghe hiểu, đặc biệt những lời này lại đến từ miệng của Tống Ôn Quân. Bởi vì như thế làm nàng cảm thấy khoảng cách của chính mình cùng trong lúc đó rất xa, nàng chán ghét cảm giác này!


      Bất quá nàng đứng đó nhớ lại mà thất thần lát, Tống Ôn Quân cũng tới ! Thiên Dao thậm chí còn kịp hoàn hồn, Tống Ôn Quân phát nàng!


      Hai người đều có chút sửng sốt, Thiên Dao là nhất thời nghĩ tới phản ứng như thế nào, còn Tống Ôn Quân lại là dự đoán được là có người lại vẫn đứng nấp ở đây.


      Chỉ thấy hoa mộc phồn nở phía dưới chân, mà nữ tử mặc quần cái áo màu lục phối với quần đỏ nhìn phá lệ xinh đẹp động lòng người, đặc biệt là vẻ mặt của nàng như vậy, biết vì sao, nhìn tổng cảm thấy phải là bộ dạng tiểu nha hoàn có được.


      Nàng nấp ở chỗ này là tính làm gì? Vừa cân nhắc như thế, Tống Ôn Quân bỗng nhiên nghĩ tới việc xấu hổ vừa mới kia của mình, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ... Bị nàng đánh chủ ý tới? Nghĩ vậy, nhất thời nhất quẫn, lập tức bước chân liền nhanh hơn, tính nhanh chóng rời khỏi đây.


      Thiên Dao theo bản năng liền muốn đuổi theo, nhưng mà lúc này Tống Ôn Quân là muốn tránh nàng, tất nhiên là càng càng nhanh. Vì thế hai người trước sau, thời điểm đến hành lang ở hậu viện của Kim thị, Thiên Dao cảm thấy mình đuổi kịp, đành ở phía sau hô tiếng: "Tử Tuấn!"


      Tống Ôn Quân đột nhiên giật mình đứng lại, quay người, kinh ngạc nhìn nàng hỏi: "Ngươi là?"


      "Ta ——" Thiên Dao vừa mới mở miệng, bỗng nhiên liền ý thức bộ dáng của mình nay thay đổi, nàng nhất thời cứng người lại, kinh ngạc nhìn , thanh cũng nghẹn ở trong cổ họng, phun ra, mà cũng nuốt xuống được!


      Tống Ôn Quân đợi lúc, thấy nàng chuyện, chần chờ hồi liền hỏi: "Nhậm phu nhân cho ngươi tới tìm ta sao?"


      Thiên Dao lắc lắc đầu, Tống Ôn Quân lại nhìn nàng đánh giá phen, bỗng nhiên liền nhíu nhíu mày, chính là đối phương rốt cuộc là nha hoàn của Nhậm phủ, khó mà cái gì, liền xoay người. Thiên Dao nhìn lên thấy phải , trong lòng quýnh lên, lại hô tiếng: "Tử Tuấn!"


      Tống Ôn Quân lại dừng lại, quay đầu còn nhìn nàng cái, nghi hoặc hỏi: " nương như thế nào lại biết được tên tự của ta?"


      Thiên Dao sửng sốt, như thế nào biết được, nàng vốn vẫn biết a! Nhưng mà nàng nên mình biết được từ đâu?


      Tống Ôn Quân còn đứng chờ câu trả lời của nàng, Thiên Dao khẩn trương đến mức hai lòng bàn tay đều là mồ hôi, muốn cho sao? Trước mắt chính là cơ hội, muốn cho sao? tin tưởng sao?


      "Ta tất nhiên biết được!" Nàng bỗng nhiên liền mở miệng.


      "Cái gì?" Tống Ôn Quân sửng sốt.


      "Ta thực hiểu được, bởi vì tại ta với chàng khi đó giống nhau, thực khủng hoảng, thực sợ hãi khi phải đối mặt với tất cả mọi chuyện, hi vọng vĩnh viễn đều sống như lúc trước! Hi vọng việc này hết thảy đều là giả !" Thiên Dao chuyện quá mau, khuôn mặt đỏ bừng, mà khi nàng vừa mở miệng chuyện, cặp mắt hạnh kia lập tức liền trợn tròn, lông mi là hướng lên giơ lên, toàn thân đều lộ ra vài phần khí thế bức người!


      Tống Ôn Quân giật mình đứng ở đó, từng lới nàng đều là lời mà qua, tất nhiên là nhớ , nhưng mà, tại sao những lời đó lại được nhắc lại từ miện của nha hoàn trước mắt này được? Trầm tư hồi lâu, vừa cẩn thận đánh giá lại Thiên Dao, rốt cục nghĩ tới gì đó, tỉnh ngộ : "Nga, ngươi là nha hoàn theo bên người của Uyển Hoa lúc đó."


      Thiên Dao ngẩn ra, biết ngay là hiểu lầm, vừa muốn mở miệng, Tống Ôn Quân lại : "Ngày đó tâm trạng ta tốt chuyện có chút tùy tính, là khiến nương chê cười rồi, còn thỉnh quên ."


      nghĩ tới mọi chuyện lại bất ngờ bị hiểu lầm thành như vậy, Thiên Dao sốt ruột mở miệng: " phải, ta là —— "


      Nhưng cố tình đợi nàng đem lời muốn cho hết, Nhậm Uyển Hoa bỗng nhiên liền xuất ở đầu kia của hành lang, cũng nhìn bọn họ mà cười : "Nguyên lai là ở đây, Tống tam ca bất quá ra ngoài chút, như thế nào liền lâu như vậy, phu nhân còn tưởng rằng là chiêu đãi chu toàn đâu. Ta ta ra nhìn cái, đúng là khéo đụng phải a." Nhậm Uyển Hoa vừa , bên hướng bên này tới, sau khi đến gần, giống như mới phát ra Thiên Dao, liền vừa cười hỏi: "Ngươi như thế nào lại ở đây? Các ngươi đây là —— "



      P/s: mấy nàng update chương mới dùm ta

    2. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 20: Uất ức


      Nhậm Uyển Hoa bỗng nhiên xuất , Thiên Dao lúc này mới giật mình nhận ra, hóa ra mình quay lại viện của Kim thị rồi. Nàng quay qua nhìn Nhậm Uyển Hoa, hoài nghi nàng ấy vừa mới nãy nghe lén mình cùng Tử Tuấn chuyện, trong lòng nhất thời lại sinh ra vài phần chán ghét đối với ác lai (chắc là chỉ linh hồn bên trong Nhậm Uyển Hoa, biết dùng từ gì thay thế), định mở miệng, Tống Ôn Quân lại ở bên có chút xấu hổ : "Nhậm bá mẫu suy nghĩ nhiều rồi, ta muốn trở vào đây, Hoa muội cần tìm."


      "Kỳ là nương của muội cùng bá mẫu có chuyện muốn , muội tiệnở bên trong, liền lấy cớ này ra hít thở khí." Nhậm Uyển Hoa xong liền đưa mắt liếc nhìn về phía Thiên Dao cái, lộ ra cái ý vị thâm trường cười, tiếp theo lại nhìn về phía Tống Ôn Quân : "Muội thấy hai người còn phải chuyện hồi lâu nữa, trước mắt thời điểm cũng sớm, Tống tam ca với muội đến trong vườn chút . Vừa vặn có thể theo muội chút chuyện trước kia, chừng muội có thể nhớ được ít."


      " chuyện..." Tống Ôn Quân liền giật mình, lập tức hiểu , sau đó nhìn nhìn Nhậm Uyển Hoa, chỉ thấy mặt nàng cũng có dị sắc gì, lại nghĩ tới nàng tại mọi chuyện trước kia đều quên hết, trong lòng khỏi thương tiếc, liền gật gật đầu.


      Nhậm Uyển Hoa cười, xoay người trước, giống như bỗng nhiên nhớ tới Thiên Dao còn ở đây, liền quay đầu lại săn sóc : "Ngươi đừng lo lắng, chờ lúc nào tâm tình phu nhân vui vẻ, ta nhất định cầu tình cho ngươi. Ngươi đừng sốt ruột , về trước , bằng bị Lại ma ma thấy được, ta cũng tiện thêm cái gì. Hơn nữa việc này, nếu ta cứ cố ý bao che cho ngươi, phu nhân biết được vui, thành ra mọi chuyện lại khó hơn!" (chém, câu này ko hiểu lắm)


      Nguyên là khi nãy Thiên Dao nhìn bọn họ chuyện, lại hoàn toàn đem chính mình để vào mắt, nàng trong lòng là cực độ khó chịu, giờ lại nghe hai người từng câu từng chữ xưng hô vô cùng thân thiết như chính nàng trước kia, nhưng nay đối tượng thay đổi, nàng càng thêm ủy khuất. Cho nên khi nàng nhìn tới Nhậm Uyển Hoa trước mắt như vậy, nàng ta nghiễm nhiên chiếm lấy tất thảy đáng lẽ là của nàng! Mà bây giờ nàng ta lại vẫn đối chính mình bày ra bộ dáng giả mù sa mưa, làm bộ tốt bụng cầu tình dùm nàng nữa chứ! Thiên Dao chỉ cảm thấy cơn tức giận xông lên tận đầu, nhất thời nhướn mi mắt lên quát: "Ta chưa từng qua muốn ngươi cầu tình cho ta, ngươi cần nhiều lần ở bên người khác cố ý khơi ra chuyện này! Đây là chuyện của ta, tới phiên ngươi quản!"


      Lời này vừa ra, Tống Ôn Quân đứng bên cạnh nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thiên Dao, sau đó lại khó hiểu nhìn nhìn Nhậm Uyển Hoa, trong lúc nhất thời cảm thấy tình huống trước mắt mình có chút thích hợp, định trước. Chính là còn chưa ra, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng quát khẽ: "Tiểu thư bất quá là có ý tốt đối với ngươi, đúng là thành ra rước lấy rắc rối cho mình mà! Hừ! Chuyện của ngươi tới phiên tiểu thư đến quản, vậy ngươi nhưng ra muốn cho ai tới quản?"


      Thiên Dao theo thanh hướng tới góc kia nhìn lại, nhìn thấy Phỉ Thúy cầm trong tay kiện áo choàng, hướng bên này tới, mà phía sau nàng ta còn có Lã ma ma. Lã ma ma sau khi tới vẻ mặt giận dữ, nhưng nhìn thấy còn có Tống công tử cũng có mặt ở đây, tiện trách mắng Thiên Dao, chỉ gắt gao trừng mắt nhìn Thiên Dao, sau đó mới thay vẻ mặt tươi cười đối với Nhậm Uyển Hoa : "Tiểu thư nếu muốn ra ngoài cũng nên khoác thêm cái áo, mà tại trời trở lạnh, thân mình tiểu thư lại vừa mới khỏe lại, nên chú ý cẩn thận chút. Hơn nữa bên người tiểu thư người có thể sử dụng càng ngày càng ít, nô tỳ năm nay tuổi lại lớn, khí thế so ra còn kém người khác, mọi viêc ngày thường cần đến, những việc còn lại chỉ có thể dựa vào tiểu thư tự mình suy nghĩ, đừng vì mấy người vô ơn mà phí công lo lắng này kia. Rốt cuộc ông trời vẫn luôn có mắt, nếu là tốt, phu nhân làm sao có thể nhìn thấy, như thế nào có thể oan uổng người tốt!"


      Nhậm Uyển Hoa nhàng thở dài, sau đó còn có chút khó xử liếc nhìn Thiên Dao. Thiên Dao bị Lã ma ma trong lời như giấu thương đao tức giận đến mắt đều đỏ, đây chính là bà vú của nàng từ thương nàng nhất, làm sao có thể đối với nàng đến mức này!


      Lã ma ma làm sao biết giờ phút này Thiên Dao trong lòng nghĩ cái gì, sau khi bà ta xong những lời này, tiếp theo liền hướng Phỉ Thúy phân phó: "Cẩn thận hầu hạ tiểu thư cho tốt, bất quá là ở trong vườn dạo chút thôi, ngươi nếu ngay cả an toàn của tiểu thư đều làm tốt được, về sau cũng đừng mang theo khuôn mặt này ra ngoài đường !"


      Phỉ Thúy cố ý cười, giọng ứng thanh "Vâng", Nhậm Uyển Hoa lại : "Ma ma đùa, ta nào có yếu ớt như thế chứ."


      "Tiểu thư nên nhanh quên mọi chuyện như vậy chứ (ý chỉ chuyện bị ngã xuống hồ ấy)! Hơn nữa, tiểu thư là người nhân hậu, nỡ quát mắng nha hoàn bên người, kết quả là làm cho gan của đám nha hoàn này cũng càng ngày càng lớn dám trừng mắt với người, thế mà tiểu thư lại vẫn dễ dàng tha thứ, làm cho lão nô nhìn thấy mà bất bình thay tiểu thư đấy!"


      Thiên Dao đứng ở bên nghe mấy lời đảo ngược phải trái này, tức giận đến tay đều run lên.


      "Ngươi xem ở đây ai là người vô ơn, nếu có gan , vậy ở trước mặt ta chín mười ràng ra !" Ngay tại lúc Nhậm Uyển Hoa các nàng sắp sửa nâng bước rời , Thiên Dao rốt cuộc nhịn được ở phía sau bước ra. Lã ma ma có chút kinh ngạc quay đầu, Thiên Dao lập tức nâng cằm lên, nhướn mi tiếp: "Thắt lưng của ngươi vốn tốt, vừa đến mùa đông liền bị đau, là ai cho ngươi tìm dược ở Thiên Kim đường đưa cho ngươi! Con của ngươi năm trước xảy ra chuyện, thiếu chút nữa bị phán tội, là ai cầu phu nhân giúp chiếu cố! Còn có những năm gần đây, ngươi ở Tĩnh Nguyệt hiên uống rượu đánh bạc, có bao nhiêu chuyện đều bị người bẩm báo cho phu nhân biết, lại đều là ai giúp ngươi đem chuyện này che giấu hết chứ!"


      Lời này vừa ra, vô luận là Lã ma ma, Phỉ Thúy, hay là Nhậm Uyển Hoa, mặt đều nổi lên chút biến hóa.


      "Ngươi, ngươi mê sảng cái gì chứ!" Lã mẹ lúc đầu khẩn trương qua , lập tức liền trấn định xuống, sau đó liền cười lạnh tiếng, tiếp: "Thuốc ở Thiên Kim đường, kia nhưng là đại tiểu thư cho người mua về cho ta, chuyện này ai nấy đều biết, chẳng lẽ ngươi lại muốn đem công lao mang đến người ngươi hay sao! là chuyện đáng cười mà, nếu là đầu óc hồ đồ , thuốc ở Thiên Kim đường kia người như ngươi có thể mua được chắc! Ngươi đem mọi chuyện được ràng như vậy, mà tại tiểu thư lại quên hết những chuyện trước kia, ta đây tất nhiên là thể cho ngươi câu. Lúc trước tiểu thư thân thiết với ngươi như thế, mọi việc đều với ngươi, đó là coi trọng ngươi, nhưng tiểu thư cũng muốn hi vọng ngươi đừng ỷ vào việc tiểu thư xem trọng ngươi mà mắt để đỉnh đầu coi ai ra gì! Hôm nay ngươi đem chuyện của ta ra cũng sao hết, cùng lắm nếu phu nhân muốn phạt, ta bất quá là chịu vài trượng. Nhưng mà ngươi hãy nhớ kỹ rằng, đừng nghĩ tiểu thư từ trước đến giờ tính tình hiền hoà, có thể dung thứ cho cái ác nô ngươi, nhưng rốt cuộc trong phủ vẫn có quy củ, cái gì nên , cái gì nên , cái gì nên làm, cái gì nên làm, nếu ngươi hoàn toàn quên, chút nữa ta phải bẩm phu nhân, chính là mệt nhọc thêm chút, cũng phải giáo huấn ngươi lần nữa!" Lã ma ma sau khi xong, còn cố ý đưa mắt nhìn Thiên Dao cùng Tống Ôn Quân hai người chút, cuối cùng ánh mắt dừng ở mặt Thiên Dao, trong mắt là ràng có ý cảnh cáo. Nếu phải bởi vì Tống công tử có mặt ở đây, bà ta còn muốn thêm mấy lời khó nghe hơn nữa, ít nhất có thể làm cho nha đầu chết tiệt kia về sau lại mặt mũi gặp người khác!


      Thiên Dao bị lời này làm cho ngực từng đợt phập phồng kịch liệt, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, tức giận đến mức cả người phát run, lại ra lời. Nhưng vừa mới mở miệng, nàng liền phát , nay mặc kệ nàng cái gì, người khác đều tự động đem lời của nàng hiểu thành nàng công kích Nhậm Uyển Hoa! Tất cả mọi thứ thuộc về nàng trước đây, đều bị cái nữ nhân biết đến từ nơi nào chiếm lấy!


      Tất nhiên chuyện này, những người khác đều biết, nhưng có người, cũng là từ đầu tới đuôi đều biết ràng. Có lẽ nàng ta (Nhậm Uyển Hoa tại) cũng biết chính mình mới là chính chủ, nhưng nàng lại biết, nàng ta giả mạo thân phận người khác! Thiên Dao nghĩ, lập tức liền trừng mắt hướng về phía Nhậm Uyển Hoa nhìn nhìn, Nhậm Uyển Hoa ngờ nàng lại đột nhiên nhìn qua, đắc ý trong mắt nhất thời kịp che giấu, bị Thiên Dao nhìn thấy.


      Nàng ta cư nhiên còn ở đây đắc ý! Đắc ý cái gì, đắc ý là chuyện đến mức này hết thảy đều uổng công nàng ta diễn kịch sao!


      "Ở đây có chuyện gì mà ầm ĩ thế!" Ngay tại lúc mọi người đứng cứng ngắc ở đây, Hồng Trù bỗng nhiên theo hành lang bên kia bước nhanh hướng này tới. Chính là nàng sau khi tới đây, nghĩ tới lại có nhiều người ở đây như thế, lại thấy Thiên Dao vẫn còn ở đây, trong lòng khó hiểu, lại lo lắng chắc phải là xảy ra chuyện gì chứ, liền nghi hoặc hỏi: "Đây là làm sao vậy?"


      Nhậm Uyển Hoa chớp mắt, lập tức liền lộ ra nụ cười : "Hồng Trù tỷ tỷ đừng trách móc, là ta cùng bọn nha hoàn cười đùa thôi, thanh nhất thời có chút lớn, có chuyện gì đâu."


      Cuối cùng trước khi rời Tống Ôn Quân nhịn được lại quay đầu nhìn Thiên Dao cái, Nhậm Uyển Hoa đứng bên cạnh chú ý thấy, cười câu: "Nàng ấy hôm qua bị phu nhân phạt đến phòng giặt quần áo làm nha hoàn thô sử tháng, khả năng trong lòng nhất thời tiếp thụ được, cho nên nắng mới thiếu ổn trọng, thái độ cũng tốt như thế, làm cho Tống tam ca chê cười rồi."


      Tống Ôn Quân thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Nhậm Uyển Hoa, sau đó cũng cười : "Hoa muội là thay đổi nhiều, nếu phải vẫn là khuôn mặt như trước kia, ta hoài nghi có phải hay là đổi thành người khác!"


      Nhậm Uyển Hoa rũ mắt xuống, biểu tình có chút khó hiểu : "Huynh lời này là như thế nào?"


      "Có khả năng là muội trưởng thành, tính tình thu liễm rất nhiều, nếu là trước kia, Hoa muội làm sao dễ dàng tha thứ cho nha hoàn vô lễ như vậy!" Tống Ôn Quân cười cười, chần chờ chút, lại câu: "Có phải hay nha hoàn kia theo bên cạnh người muội thời gian dài, ra lại học được vài phần khí thế trước kia của muội!"


      Nhậm Uyển Hoa nghe xong lời này, bước chân nàng khỏi chậm lại, mặt là biểu tình cứng đờ. Chính là trước khi người bên cạnh phát được, nàng lại khôi phục như bình thường, sau đó lại nâng mắt lên, nhìn người nam nhân đứng trước mặt nàng, khuôn mặt đẹp trai thua gì những ngôi sao nổi tiếng nàng từng gặp qua, mà những người đó làm sao so sánh được với người này, người tự nhiên mang theo loại quý khí (khí tức quý phái) phong lưu trời sinh. Nàng khỏi nắm chặt lòng bàn tay, sau đó đem đề tài chuyển hướng khác.


      Thiên Dao bỏ tay Hồng Trù ra, mặt mày nghiêm nghị lại, sau khi từ viện Kim thị ra, nàng tùy tiện tìm chỗ hẻo lánh, lại lôi kéo váy hướng bậc thang kia ngồi xuống. Sau đó nàng hai tay ôm đầu, đem đầu gục xuống đầu gối, toàn thân chút khí lực, trong lòng ngừng điên cuồng hò hét, thẳng đến khi nàng cảm thấy sắp nín được nước mắt, mới nâng lên mặt, dài nhàng thở ra.


      Cũng biết nàng ngồi ở đây bao lâu, cảm giác ánh nắng đỉnh đầu gay gắt hơn vài phần, nàng mới giật mình hoàn hồn.


      Thiên Dao đứng dậy, tùy tay vỗ vỗ váy, nàng muốn tránh ra, nghĩ nhìn thấy bên kia chạy tới cái thân ảnh đáng khinh, nàng nhất thời nhíu mày.


      .


      ——*——*——
      Hương Thảo, thuytPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 21: Thừa cơ dựng chuyện


      "Muội tới đây tìm ta?" Tiểu Đinh sau khi chạy tới, liền vui tươi hớn hở hỏi, nguyên lai định tới phòng quản bên kia, ai ngờ đến nửa đường, bỗng nhiên nhìn thấy Thiên Dao ở đây. lập tức liền giật mình, sau đó là bộ dạng như hiểu .


      "Ai tới tìm ngươi, tránh ra!" Thiên Dao trừng mắt nhìn , mặt ra biểu tình chán ghét.


      Tiểu Đinh ngượng ngùng cười : "Muội đừng trưng ra bộ mặt bề như thế, trước kia gặp muội đâu có như vậy."


      Trước kia trước kia, lại là trước kia, khó khăn lắm Thiên Dao vừa mới bình ổn được lửa giận trong lòng, nghe được câu này lại có vẻ muốn phát hỏa lần nữa, nàng hít sâu chút, dừng lại bước chân, quay mặt lại nhìn rồi hỏi: "Vậy ngươi xem, trước kia ta là như thế nào ?"


      ngờ nàng lại hỏi như vậy, Tiểu Đinh hơi ngẩn người, sau đó liền cười : "Cũng phải muội như thế nào, chính là trước kia nàng dễ dàng phát giận như vậy, chuyện cũng luôn hòa hòa khí khí. Lại tiếp chúng ta đều là hạ nhân, đâu có người nào từng bị phạt qua, ta tháng trước còn còn bị Trần quản cho vài cái cái tát nữa đấy, sau đấy còn phải là trước mặt cười hì hì nịnh hót sao. Muội nay như vậy, chỉ cần mặt còn thể ra bất kỳ bất mãn nào, cũng đừng có hi vọng mọi chuyện tốt hơn!" Tiểu Đinh đến đây, liền dừng lại, cẩn thận nhìn xem sắc mặt Thiên Dao, thấy mặt nàng giống như vừa nãy lộ phiền chán như vậy, liền tiếp: "Ta nghe cộng trước kia của muội, là nha hoàn Phỉ Thúy, từ lâu mong muốn thay thế được vị trí của muội ở trong viện rồi. nay muội lại gây ra việc này, nàng ta thừa dịp này chiếm lấy vị trị của muội, mà muội lúc này cần phải chịu khó nín nhịn mọi việc, tận lực sớm chút trở về bên đại tiểu thư mới được."


      Thiên Dao nghe thế khỏi liếc mắt đánh giá cái, hỏi: "Ngươi như thế nào biết được những chuyện này?"


      "Muội quên, nương của ta cùng Lã ma ma quen biết bao nhiêu năm a, có chuyện gì hai người ít nhiều cũng cho nhau biết, ta quan tâm muội, liền thường thường theo nương ta hỏi chút chuyện liên quan." Tiểu Đinh hắc hắc cười vui vẻ hai tiếng, xong lại : "Được rồi, ta nhiều lời, lát nữa để cho người ta nhìn thấy ta đứng đây chuyện với muội, đối với muội cũng tốt. Ta trước, muội cũng nhanh trở về , nhớ kỹ chuyện ta đấy!"


      Tiểu Đinh rồi, Thiên Dao đứng ở kia trầm tư lâu sau, sau đó ngước mặt lên, nhìn ngắm bầu trời trong xanh, hai tay nắm chặt, lại thở hắt ra, sau đó nàng mới nâng bước hướng phòng giặt quần áo bên kia đến.


      Thiên Dao cứ nghĩ rằng lần này , Lại ma ma chắc chắn bắt lấy cơ hội này, nghĩ ra mấy biện pháp gì đó đến tra tấn nàng phen, nàng thậm chí đều làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu. Nhưng nàng lại ngờ là Lại ma ma chính là chỉ liếc mắt nhìn nàng cái, căn bản có hỏi nàng đâu, cũng làm khó dễ quá nhiều, chỉ sai nàng đem mấy thứ quần áo giặt sạch gấp lại, cũng đem phòng này thu thập gọn gàng.


      Thiên Dao có chút ngoài ý muốn nhìn Lại ma ma chút, muốn hỏi cái gì, lại nhịn xuống , chậm rãi đến đống quần áo giặt ở trước mặ kia, bình tĩnh nhìn hồi, sau đó vươn tay, lấy ra thứ ra, nhàng vuốt lên, kéo thẳng góc áo. Tuy nàng biết giặt quần áo, nhưng gấp quần áo lại làm khó được nàng, bao gồm may quần áo, thêu hoa nạp hài cùng bản lãnh nữ hồng, nàng so với người khác cũng kém. Thậm chí lúc trước trong phủ từng thỉnh Tây Tịch tiên sinh về dạy, nàng cũng từng nghe bài học qua vài năm, đáng tiếc nàng đối thi từ Văn Chương cũng thích nhiều lắm, nhưng ra đối toán học có vài phần hứng thú. Chính là tiên sinh lại dạy nhiều lắm, chỉ sơ lược về căn bản của toán học xong, tiên sinh liền bắt đầu lấy tứ thư Ngũ kinh thường được làm đề thi khảo văn để giảng dạy, nàng liền lười nghe.


      Nhân trong lòng vui, cho nên ngày thường nàng cũng miễn cưỡng chính mình, vì bản thân nàng cũng có tham gia thi cử gì mà phải ép mình đọc thi từ văn chương, chỉ ngẫu nhiên xem chút hải ngoại du ký hoặc là nhân vật truyện ký. May mà Kim thị từ trước giờ vẫn luôn quan niệm nữ tử tài đó là đức, bởi vậy tại mặt này cũng có quá nhiều cầu đối với nàng. Bất quá Tử Tuấn cũng là cực thích Xuân Hoa Thu Nguyệt thi từ, còn thường thường tự bản thân mình cũng đề bút làm ra mấy bài, nàng từng đọc qua, lại chút đều phẩm ra ý tứ trong đó đến. Điều này làm cho nàng cảm giác thực thất bại, từng bởi vậy nàng hạ phen khổ công phu, đáng tiếc mỗi lần khi cầm lấy mấy quyển thi tập, chỉ lúc là nàng ngủ gà ngủ gật. Cố gắng hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu vài câu thi từ Tử Tuấn thích, nhưng mà mấy cái văn tự thương thu buồn xuân này nàng tuyệt thích.


      Lại ma ma đứng ở bên cạnh, mang theo ánh mắt soi mói, từ xuống dưới đánh giá Thiên Dao hồi lâu. Sau đó trong lòng bà ta hừ lạnh tiếng, cũng khó trách bản thân con trai bà ta lại để bụng như vậy, riêng luận về tư sắc, dáng người nàng so với mấy nha hoàn khác đẹp hơn rất nhiều. Dáng người cao gầy, tứ chi thon dài, vòng eo tinh tế, chỗ nên gầy gầy chỗ nên béo béo, chút cũng dư thừa. Lại ma ma bên nhìn, trong lòng bên cân nhắc tính toán thiệt hơn, mặc dù tính tình nàng kém chút, nhưng làm việc nhưng ra tính là kém; còn nữa, nàng cũng là đại nha hoàn ở bên người đại tiểu thư được vài năm, mấy cái công phu hầu hạ người khác tất nhiên là cần hoài nghi. Đến lúc đó rước nàng vào cửa, về sau chính mình ở trong phủ làm việc ngày, sau khi trở về còn có người bưng trà rót nước, nâng tay còn có người giặt quần áo nấu cơm cho, nếu lúc nào đó có chút thỏa mái, còn có thể đánh chửi cho nguôi giận...


      Càng suy nghĩ, trong lòng bà ta càng vừa lòng. Vì thế bà ta lại tinh tế quan sát chút về xiêm y cùng trang sức Thiên Dao mang người, nghĩ xem có thể hay từ những thứ này đoán được nàng rốt cuộc có bao nhiêu tài sản. Nhưng mà khi nhìn tới, lại phát toàn thân Thiên Dao, trừ bỏ búi tóc đầu mang cây trâm có giá trị khoảng hai lạng bạc ra, cai gì cũng đều có, ngay cả đối khuyên tai cũng mang, trắng trong thuần khiết so ra ngay cả tiểu nha hoàn đều bằng. Nếu phải người nàng mặc chiếc áo đoạn mặt in hoa, nhìn qua cùng mấy nha hoàn bình thường kia cùng dạng, cũng hơn ai!


      Vì thế Lại ma ma trong lòng khỏi còn có chút suy nghĩ thầm trong lòng, nàng là hôm nay cố ý mặc như vậy ? Bất quá bà ta nhớ trước kia, nha đầu chết tiệt kia người ăn mặc cùng phục sức cũng tính là kém, phỏng chừng là biết hôm nay phải lại đây, cố ý cho rằng phải ăn mặc thành như vậy, dù sao làm việc nặng, thể so với lúc còn hầu hạ tiểu thư, ăn mặc cầu kỳ hóa ra lại phù hợp.


      Lại ma ma tự ở trong lòng giải thích phen, lại nhìn Thiên Dao bị chính mình nhìn soi mói như vậy hồi, vẫn có thể an an phân phân tại kia làm việc, chưa từng phản đối tiếng, nhưng ra thêm vài phần vừa lòng, nhân tiện câu: "Sau khi thu thập tốt mọi thứ liền ăn cơm trưa, giữa trưa có thể trở về nghỉ ngơi canh giờ, sau đó hãy lại tới."


      Lại ma ma rồi, Thiên Dao nâng mặt lên, dài thở hắt ra, vừa mới lúc nãy Lại ma ma ở bên cạnh giống đánh giá con mồi nhìn chằm chằm nàng, nàng phải nhẫn nhịn mấy lần mới phát tác. Tiểu Đinh đúng vậy, tại nàng nếu rơi xuống địa vị này, có thể có việc gì cũng đều đem cảm xúc viết ra mặt, như thế đúng là có lợi gì cả, còn khiến người khác thừa dịp gây khó dễ cho nàng.


      ...


      Sau giữa trưa, Lã mẹ tiến Tĩnh Nguyệt hiên nhìn thoáng qua, nhìn thấy Nhậm Uyển Hoa ngủ, liền lằng lẽ kêu Phỉ Thúy ra ngoài.


      "Tiểu thư hôm nay có công việc quản của Thiên Dao trước kia giờ do ai tiếp nhận ?"


      "Làm sao đến việc này, lão nhân gia người cũng phải biết hôm nay người của Tống gia lại đây.Tiểu thư ở trong vườn cùng Tống công tử chuyện hơn phân nửa ngày, sau lại quay lại chỗ phu nhân kia đợi hồi lâu, sau khi ra liền trực tiếp dùng cơm trưa, xong lại nghỉ ngơi hồi, giờ phải ngủ trưa sao, nào có rảnh rỗi lúc nào."


      "Con cũng nên tìm cơ hội cùng tiểu thư qua việc này chút mới tốt, nay tiểu thư chuyện gì cũng nhớ , tính tình cũng thay đổi ít, con phải hảo hảo đem cơ hội này nắm cho chắc! Nếu chờ cho nha đầu kia trở về, mọi chuyện dễ dàng nữa!"


      "Con như thế nào lại biết, chính là việc này muốn gấp cũng thể gấp được, chờ khi nào thời điểm thích hợp, con mới tranh thủ đem chuyện này ra. Người nhưng đừng có nghĩ tiểu thư nay là ngốc tử, ra tiểu thư rất khôn khéo, con xem xét thấy so với trước kia cũng kém hơn đâu. Bất quá là vì mất trí nhớ, cho nên mới biến ôn nhu chút. Ai biết có thể hay ngày nào đó tiểu thư vừa vặn tỉnh lại, liền bỗng nhiên cái gì cũng đều nhớ được, đến lúc đó phát con là nhân cơ hội đối với Thiên Dao bỏ đá xuống giếng, con đây phải là chính mình tự bê đá đập chính chân mình sao. Rốt cuộc lại Thiên Dao cũng là người tiểu thư coi trọng nhất, ngài thấy là tiểu thư mất trí nhớ, Thiên Dao lại vẫn kiêu ngạo như vậy, nhưng tiểu thư vẫn là che chở nàng khắp nơi sao!"


      " ngươi thiếu tâm nhãn chính là thiếu tâm nhãn, chuyện cần suy nghĩ nghĩ, mấy cái này ảnh hưởng tới chuyện chúng ta tính toán!" Lã ma ma có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép giáo huấn Phỉ Thúy chút, xong sau đó mới lại tiếp: "Con bất quá là hỏi chút, về sau này trong viện chi phí ăn mặc, nên do ai đến tổng quản, cái này chính là tranh thủ thời cơ."(Lúc giáo huấn để “ngươi” tâm để con)


      Lã ma ma sau khi giáo huấn xong, cũng quản Phỉ Thúy mang vẻ mặt tức giận, tự mình bên ở trong lòng tính, miệng bên liền tiếp: "Mỗi ngày đồ ăn khen ngược , dù sao trong phủ đều có lệ, có thể được tự ra ngoài mua sắm cũng hữu hạn, bất quá chân chính chiếm lớn nhất là quần áo của tiểu thư, trang sức cài đầu tram hoa mấy thứ này, đây chính là ít. Con cũng thấy ở trong mắt sao, năm rồi tiểu thư trong lòng cao hứng, vung tay mua sắm loạt đồ vật này nọ trong viện sao, phu nhân cho tới bây giờ cũng vì việc này có chút trách mắng qua tiểu thư. nay lại sắp đến Trung thu, nếu con có thể đem chuyện mua quần áo mới cho tiểu thư nắm được trong tay, ta liền nhanh chóng cùng người chọn mua ăn mặc trong phủ qua lại . Bất quá chỉ là mấy câu thôi, phải là tiền bạc liền tự động chui vào túi chúng ta sao! Tuy nhiên mấy thứ tiền đen này cho dù chúng ta có ăn cũng nên chia cho người khác chút, thể ăn cả được."


      Phỉ Thúy xoa cánh tay, bĩu môi : "Nương nghe như mọi chuyện dễ dàng, mấy chuyện này của tiểu thư từ trước giờ là do Thiên Dao phụ trách , trung gian còn có phu nhân tiếp tục quản, còn nữa, nay cách Trung thu còn có tháng thời gian thôi. Mặc dù chuyện của Thiên Dao có quay lại trong viện , có ai tới, nhưng kỳ hạn phạt tháng kia, vừa vặn cũng ở trước Trung thu chấm dứt. Chưa chắc phu nhân còn kêu nàng phụ trách việc này như cũ, rốt cuộc nàng ta ở trong viện làm gì, phu nhân cũng chưa ràng, hơn nữa tiểu thư còn luôn miệng nên vì nàng cầu tình đó thôi."


      Lã ma ma hừ lạnh tiếng, lại hắc hắc cười hai tiếng sau đó lại : "Phu nhân bên kia con cứ yên tâm, ta cam đoan, qua đêm nay, phu nhân liền còn coi trọng nha đầu chết tiệt kia nữa!"


      "Nương lời này là ý như thế nào?" Phỉ Thúy vừa nghe liền hiểu ra sao, nên hỏi lại.


      Lã ma ma liếc nhìn nàng cái, đầu tiên là mắng câu: "Ta với con bao nhiêu lần rồi, đều cùng làm trong phủ nhiều năm rồi mà vẫn dốt, bị người khác áp ở đầu quả oan mà, đúng là vô dụng mà!"


      "Hừ, nàng ta làm việc lâu năm sao chứ, nay còn phải bị đưa đến phòng giặt quần áo bên kia sao!" Phỉ Thúy vui câu.


      "Ngươi cứ mạnh mồn mạnh miệng , ông trời cho thêm cơ hội lần thứ hai nữa đâu!"


      "Được rồi, người mau cho con nghe chút , rốt cuộc như thế nào làm cho phu nhân đối nàng ta sinh ra thành kiến?"


      Lã ma ma trừng mắt nhìn nàng cái, xong sau mới : "Hôm nay con cũng nhìn thấy sao, phải là nha đầu kia chạy đến chỗ phu nhân sao, cần quan tâm nàng ta là tới làm cái gì, cái thời điểm kia còn phải là ở chỗ hành lang hậu viện thế nhưng lại gặp được Tống công tử đó sao! Hơn nữa chuyện này còn làm cho đại tiểu thư gặp được, chính là tiểu thư rốt cuộc vẫn là nương chưa lấy chồng, da mặt mỏng, cho nên tiện mở miệng cái gì, bất đắc dĩ mới giả vờ hồ đồ."


      Phỉ Thúy nghe xong lời này, sửng sốt hồi lâu mới có chút thể tin được : "Người là , kia Thiên Dao nàng..."


      "Bằng còn có thể như thế nào?" Lã ma ma lại cười lạnh tiếng, "Rốt cuộc nàng cũng là đến tuổi, mà Tống công tử lại là nhân trung long phượng, có này tâm tư cũng..." Lã ma ma đến đây, bỗng nhiên ý thức được việc này cùng khuê nữ có chút thỏa đáng, lập tức liền dừng lại.


      Phỉ Thúy còn muốn hỏi, Lã ma ma lại mắng nàng câu: "Được rồi, tóm lại trong lòng con ràng việc này là được, về sau chính mình cũng phải chú ý nhiều hơn, trăm ngàn lần đừng để cho người khác tìm được nhược điểm!"


      .


      ——*——*——
      Mikovu, thuytPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 22: Kế


      Đêm đó, khi Kim thị cùng Nhậm Tuần dùng chung bữa tối, liền đem chuyện ngày hôm nay Tống phu nhân cùng Tống Ôn Quân lại đây bái phỏng ra.


      "Thiếp thấy đứa Tử Tuấn kia quả là so với ba năm trước đây xuất sắc hơn rất nhiều, lời cử chỉ thong dong bình tĩnh hơn, nhìn qua có vài phần giống như Tống đại nhân năm đó, đáng tiếc Tống đại nhân hôm nay còn." Kim thị cười, liền nhìn Nhậm Tuần cảm khái.


      Nhậm Tuần bên lấy khăn mặt nóng lau tay, bên : "Nguyên lai hôm nay ta cũng định gặp , nhưng mà Tiết đại nhân hôm nay có việc, ta thể rời được, chỉ có thể ngày khác lại mời lại đây chuyến. Nghe lần này cùng Tống lão gia hồi kinh, có lẽ có dự định gì đó. Năm đó Tống đại nhân bỗng nhiên ra , cũng đem hậu xử lý tốt, may mắn có tống lão gia ở đó, ba năm, bọn họ nhà lớn bé kia coi như là bình yên vượt qua."


      Kim thị cười cười, muốn nhiều về chuyện quá khứ, bên đưa cho Nhậm Tuần đĩa rau, bên : "Hôm nay thiếp cùng Tống phu nhân có chuyện về hôn nhân của hai đứa , tóm lại Tử Tuấn qua lễ trưởng thành, Hoa Nhi nay cũng mười sáu, hơn nữa nhà bọn họ tang kỳ cũng qua, việc này cũng nên chuẩn bị làm mới được."


      Nhậm Tuần đem khăn mặt đưa lại cho nha hoàn, sau đó cầm lấy đôi đũa, nhìn Kim thị hỏi: "Tống phu nhân như thế nào? Tống gia bên kia biết chuyện Hoa Nhi nay mất trí nhớ chưa, bên đó có ý kiến gì chứ?"


      "Tống phu nhân hôm nay cũng là vì chuyện này nên mới tới, có thể có cái ý kiến gì khác chứ, Hoa Nhi của chúng ta bất quá chỉ là mất trí nhớ, cũng phải biến thành ngốc tử!" Kim thị đến chuyện này, vừa cười cười, tiếp: " đến chuyện Hoa Nhi sau khi mất trí nhớ, tính tình trở nên dịu ngoan hơn, Tống phu nhân ngược lại vừa lòng hơn vài phần. ra hôm nay thiếp còn chưa có ra, mà là Tống phu nhân lại ra trước, thế là cả hai chúng ta đều nhanh chóng xem hoàng lịch, mọi người cùng nhau thương lượng chọn ra ngày tốt, tận lực ở trước cuối năm nay liền đem chuyện này làm cho xong. Sau khi Tử Tuấn thành gia, bên người cũng có tri kỷ giúp đỡ, liền có thể lòng chuẩn bị lập nghiệp, bà ấy cũng yên tâm hơn."


      Nhậm Tuần nghe xong lời này, cũng quá cao hứng, mà là trước gắp gắp đồ ăn, sau đó trầm mặc ăn có lên tiếng. Kim thị vốn là còn muốn chuyện thêm, nhưng thấy Nhậm Tuần sắc mặt thay đổi, liền cũng im lặng, nhìn cái, khó hiểu hỏi: "Lão gia hôm nay nhưng là có tâm ?"


      "Ân, có, nàng tiếp tục ." Nhậm Tuần giống như bỗng nhiên lấy lại tinh thần, còn có chút yên lòng .


      Kim thị nhớ tới buổi sáng hôm nay Đổng di nương chuyện đó, chần chờ hồi, liền cẩn thận hỏi câu: "Lão gia, có phải là quan trường có cái gì hài lòng , buổi sáng hôm nay thiếp nghe Đổng di nương , chàng tính cuối năm chuẩn bị cái hậu lễ đem biếu Tiết đại nhân. Là có cái gì khó sao, lão gia sao ra, chuyện này chúng ta nên chuẩn bị sớm, trước mắt bạc trong tay thiếp có thể sử dụng mặc dù tính là nhiều, nhưng chỉ cần phải quá khó khăn gì đó, hẳn là đều có thể dùng được."


      Nghe Kim thị thoải mái ra như vậy, Nhậm Tuần ra lại có chút được tự nhiên, khụ hai tiếng mới : "Cũng phải cái đại gì, còn phải là chuyện của hai phe phái mới cũ hay sao. Tiết đại nhân nay là đứng đắn dựa vào bên phe Nhiếp Chính vương, vừa vặn tháng sau chính là đại thọ sáu mươi của Tiết đại nhân, lại trùng hợp luôn đó cũng là Trung thu luôn, người bên dưới tất nhiên là muốn nhân cơ hội này tỏ thái độ phen."


      Kim thị nghe xong lời này, trong lòng khỏi cả kinh, vội hỏi: "Kia như vậy có thể hay đắc tội ..."


      " đến mức nghiêm trọng như vậy, ta còn chưa chính thức theo bên nào, lại Thánh Thượng rốt cuộc tuổi trẻ..." Nhậm Tuần đến câu này, ý thức được trong giọng chính mình có vài phần bất kính, liền đình chỉ, sau đó chuyển chuyện khác mở lời : "Tống gia người lại đông, mà người ra làm quan cũng có ít, cho nên nay trong gia tộc bọn họ hai bên đều có người đầu nhập vào, tình thế cụ thể cũng . Mà chúng ta lại chuẩn bị cùng bên đó kết thân, Tử Tuấn lại muốn quan lộ, nếu là chỉ muốn an ổn cũng là thôi, nhưng nếu là nghĩ muốn lập nghiệp, thể thiếu được dựa vào các mối quan hệ cũ của phụ thân năm đó. Ta lúc trước có hỏi thăm chút, nay những người đó đều quy về dưới chướng của Nhiếp Chính vương, cho nên trước mắt ta biếu Tiết đại nhân cái đại lễ, cũng coi là hảo hảo chuẩn bị, đó là vì suy nghĩ cho sau này của Hoa Nhi."


      Kim thị nghe xong lời này, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút yên, bà mặc dù hiểu lắm những phân tranh chốn quan trường, nhưng tổng cảm thấy đây phải cái chuyện tốt gì. Nhưng mà trước mắt bà cũng chỉ ra được là tốt ở điểm nào, trầm mặc lâu sau, bà mới gật gật đầu : "Thiếp biết, lão gia yên tâm, vừa vặn Lục quản gia sáng sớm mai Liễu Châu, thiếp phái thêm vài người cẩn thận cùng, xem xem ở đấy có cái gì tốt, liền đem về."


      "Được, phu nhân phải lắm." Nhậm Tuần gật gật đầu, lại : "Hoa Nhi bên kia, ta gần đây bận việc, thể chiếu cố nhiều, nàng nên quan tâm nhiều đến con bé, việc hôn nhân xem chọn ngày lành rồi bắt đầu chuẩn bị ."


      Kim thị lên tiếng trả lời, việc này như thế là định rồi, sau đó hai người yên lặng dùng cơm cho xong, rồi có nha hoàn dâng trà, Nhậm Tuần khó được dịp lại ngồi lúc, cùng nhiều hơn mọi khi, sau nhìn trời thấy thời điểm còn sớm, mới đứng dậy thư phòng.


      Khi Lã ma ma tìm tới, Kim thị cầm hoàng lịch để xem ngày, nghe thấy nha hoàn tiến vào báo, cũng ngẩng đầu chỉ là nhàng khoát tay áo.


      Lã ma ma tiến vào làm cái hạ lễ, sau đó liền tiến đến trước mặt Kim thị cười : "Phu nhân đây là chuẩn bị xem ngày tốt cho đại tiểu thư sao, là chuyện vui a!"


      Kim thị lúc này mới nâng lên mắt, nhu nhu huyệt Thái Dương, sau đó thở dài: "Đứa này, ngay từ khi vừa ra sinh, ta liền ngóng trông ngày này. Nay trước mặt việc cũng sắp xong, nhưng ra trong lòng ta lại có chút luyến tiếc, người làm nương, là trái cũng khó xử phải cũng khó xử!" Kim thị xong, lại nâng tay cho nha hoàn đem cái ghế lại đây, rồi cho Lã ma ma ngồi xuống .


      Sau khi Lã ma ma tạ ơn rồi mới cẩn thận ngồi xuống, bà ta vẻ mặt lý giải gật gật đầu : "Đừng là phu nhân, ngay chính nô tỳ đây, bất quá chỉ là bà vú của tiểu thư thôi, mà mỗi khi nghĩ đến tiểu thư phải lập gia đình, này trong lòng cũng giống như bị khoét khối thịt. Chính là tiểu thư lớn, dù sao cũng phải tìm chàng rể tốt, như thế nhân sinh mới tính viên mãn."


      Kim thị gật gật đầu, mặt liền dẫn theo vài phần tươi cười, Lã ma ma nhìn thấy thế, lại : "Kỳ trước mắt quan trọng là, phu nhân vì tiểu thư nên cẩn thận chọn tốt mấy nha hoàn bên người , khi sang nhà chồng, mội việc thường ngày của tiểu thư phải là đều phải dựa vào hạ nhân bên người sao. tới ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện gì, cũng thể thiếu mấy người tin cậy được, đây chính là chuẩn bị chu đáo cho mọi tình huống! Còn nữa tiểu thư nay lại quên hết những chuyện trước kia lại làm cho người ta càng lo lắng, phu nhân nên vì tiểu thư suy nghĩ nhiều hơn!"


      Kim thị nghe xong lời này, mặt lập tức thu lại ý cười, cân nhắc hồi, nhân tiện : "Ma ma như thế nào còn chuyện vòng vo với ta như thế, có chuyện cứ việc thẳng."


      Lã ma ma có chút khó xử cười cười, sau đó liền liếc mắt nhìn Hồng Trù đứng hầu ở bên, Kim thị hiểu ý hướng Hồng Trù khoát tay áo: "Được rồi, các ngươi đều xuống ."


      Sau khi nhìn thấy Hồng Trù dẫn theo vài tiểu nha hoàn lui ra ngoài, Lã ma ma mới hơi đưa thân mình về phía trước, đè thấp thanh , đem việc hôm nay Thiên Dao cùng Tống Ôn Quân tại hành lang chạm mặt ra, dù chưa có thêm mắm thêm muối, nhưng có chút cố ý khéo léo đưa đẩy , tổng hội làm cho người nghe hiểu được ý tứ hàm xúc trong đó.


      Cuối cùng Lã ma ma còn cố ý câu: "Thời điểm mà tiểu thư bắt gặp, nô ỳ thấy sắc mặt tiểu thư có chút thay đổi, nhưng cuối cùng cái gì cũng , chỉ đem ủy khuất kia nuốt xuống bụng thôi. Càng đáng giận hơn là, Thiên Dao lúc ấy chuyện, câu so với câu càng kiêu ngạo hơn, nô tỳ ở bên cạnh nghe mà cũng thể nào chịu được, nên có hung hăng quở trách nàng ta vài câu, nàng ta khôn ngoan nên yên lặng lại, bằng hiểu chuyện nháo thành cái dạng gì đâu!"


      Kim thị nghe xong, mặt cũng thấy có tức giận ràng, chỉ là nhíu nhíu mày, "Nguyên lai là có chuyện như vậy sao, thế nào mà Hồng Trù trở về cũng với ta tiếng!"


      "Việc này cũng thể trách được Hồng Trù nương, khi ấy qua, chuyện lúc đó sai biệt lắm, hơn nữa tiểu thư lại chủ động giúp Thiên Dao che giấu, chuyện này đương nhiên liền truyền đến tai phu nhân được. Ngẫm lại tiểu thư cũng là làm cho người ta đau lòng, nếu trước kia, tiểu thư làm sao chịu nhịn xuống ủy khuất này, mà sớm đem tên nô tài trong mắt chủ tử đuổi rồi!"


      Kim thị nghe thế nhíu mày lại, trầm ngâm hồi mới mở miệng: "Thời điểm trước kia khi nha đầu này còn ở bên ta, nhìn qua rất an phận thành , sau đấy theo hầu hạ bên người Hoa Nhi mấy năm nay, mọi chuyện cũng đều làm được ổn thỏa, như thế nào bỗng nhiên trở nên biết lớn như vậy!"


      Lã ma ma nhất thời thở dài: "Chắc là trong lòng cất giấu oán giận, lại thêm đà tiểu thư nay mất trí nhớ mà vẫn còn che chở nàng ta như vậy, nên nhất thời biết trời cao đất rộng là gì chăng."


      Kim thị nghe thế giận tái mặt, cũng quan tâm lời này có phải thực , có thêm mắm thêm muối ở bên trong hay , việc này nhưng ra lại khiến cho bà như tỉnh lại. Vài cái nha hoàn bên người Hoa Nhi, trước hết nên an bài chút, bà tính tính niên kỷ của Thiên Dao, trong lòng liền có suy nghĩ. Lúc trước bà còn tính trước mắt phạt nặng Thiên Dao, quá vài ngày liền cho nàng hồi Tĩnh Nguyệt hiên, việc cứ thế coi như xong .


      Lã ma ma sau khi từ chỗ Kim thị ra, lại quay lại Tĩnh Nguyệt hiên bên kia xem Nhậm Uyển Hoa chút, Nhậm Uyển Hoa mời bà ta tiến vào, chuyện thân thiết, đồng thời còn cho nha hoàn đem lên trà bánh ngon. Lã ma ma trong lòng thực cao hứng, bà ta đem chuyện gặp Kim thị kể ra ràng, hoàn sau còn khuyên Nhậm Uyển Hoa về sau đừng đối xử khách khí với hạ nhân như vậy nữa, miễn cho bọn chúng được nước làm càn, về sau liền quản được. Nhậm Uyển Hoa chỉ cười cười gật đầu, lại thêm cái gì, câu cũng từng qua Lã ma ma thế là phải hay phải, tựa như quên thời điểm ban ngày, nàng ta còn cầu tình cho Thiên Dao.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Truyện mượt lắm.
      Cốt truyện lạ, hấp dẫn.
      Thiên Dao cố lên.
      Linh Nhi tỷ ráng lên.
      Năm mới vui vẻ! :3
      Linh nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :