Chương 15: khởi thân Vào ngày mà Thiên Dao phải đến phòng giặt quần áo, Kim thị phái người Liễu Châu mua mấy thứ cần dùng trong phủ mà trong đoạn thời gian trước mấy công việc chuẩn bị được thu xếp tốt. Cho nên sáng sớm ngày hôm ấy, Kim thị cho gọi Lục quản gia tới, tinh tế hỏi han cụ thể mọi việc lượt, lại giao phó thêm vài câu. Thẳng đến khi bà cảm thấy có gì sai sót nữa, mới gật gật đầu, lệnh cho Lục quản gia ngày mai liền khởi hành, tận lực sớm về sớm. Lục quản gia lên tiếng trả lời xong liền lui ra ngoài, Đổng di nương nhìn thấy lúc này trong phòng có người, mới cười câu: "Phu nhân, lão gia hôm qua hỏi thiếp câu." Kim thị vừa nâng lên chén trà, tay khỏi liền ngừng lại chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, sau đó đem trà chậm rãi đưa tới bên môi, nhàng nhấp ngụm. Từ khi bà sinh xong Hạo ca nhi, Nhậm Tuần cực kỳ ít khi ngủ lại phòng bà qua đêm, bà biết tối hôm qua Nhậm Tuần qua chỗ Đổng di nương. Bà cứ nghĩ rằng sau khi Hoa Nhi xảy ra việc kia, trượng phu ít nhất cũng ở chỗ của bà mấy hôm, cũng ngờ được là... Kim thị đôi mắt bỗng tối lại, bất quá hoàn hảo phải qua chỗ Phạm di nương kia. đến cũng kỳ quái, trong ba vị di nương kia, bà thích nhất ngược lại là cái người kia có con cái, lại tự cho mình thanh cao Phạm Ngọc Khiết. Nữ nhân kia ánh mắt làm cho người ta rất vui, quá mức cao ngạo, nàng ta cho rằng người mà trượng phu thích nhấtchính là nàng ta. Kim thị nghĩ vậy, trong lòng khỏi liền thở dài, dù sao trong ba vị di nương Phạm Ngọc Khiết kia là người trẻ tuổi nhất lại là cực kỳ xinh đẹp, nam nhân rốt cuộc là khó tránh khỏi bị mê hoặc. Đổng di nương nhìn thấy Kim thị lên tiếng trả lời, trong lòng liền biết Kim thị là chờ chính mình chủ động ra, vì thế vừa cười cười, mới : "Lão gia hỏi thiếp, năm trước hai tiền trang tơ lụa bên ngoài kia tiền lời là bao nhiêu, có phải tiền trang tiền lời nhiều hơn. Thiếp cũng biết lão gia vì sao lại hỏi như vậy, liền cụ thể thiếp cũng ràng, tiền trang tơ lụa trước giờ vẫn là phu nhân tự mình xem xét, lão gia có chuyện gì trực tiếp hỏi phu nhân hơn. Thiếp thử hỏi câu, lão gia chỉ hàm hồ , tính ở thời điểm cuối năm, biếu Tiết đại nhân phân hậu lễ." Sản nghiệp của cả Nhậm phủ này, ít nhất có tám phần là đồ cưới của Kim thị mang tới, ngay cả gian đại trạch trước mắt này, cũng là sau khi Kim thị lên làm chủ mẫu mới xây dựng thêm lên. Năm đó Nhậm phủ bất quá là cái thùng rỗng, mặc dù Nhậm gia tổ Tôn Tam đại giai làm quan, nhưng quan chức cũng cao. Mà sau khi Kim thị được gả lại đây, quá hai năm, cha mẹ chồng đều lần lượt mất, phía có người đè nặng, bà làm đương gia tác chủ đứng lên mọi chuyện liền thuận lợi rất nhiều. Mà Nhậm Tuần lại là người mặc kệ mợi việc nội viện, cũng biết quản lý tiền tài, cho nên mấy năm nay trong phủ số lượng tiền bạc ra vào cụ thể, chỉ có Kim thị trong lòng ràng, cho tới bây giờ đều chỉ biết cái đại khái. Kim thị có chút ngoài ý muốn nâng lên mắt: "Nhưng là tiền đồ của lão gia có cái gì thay đổi?" Đổng di nương lắc lắc đầu : "Này thiếp cũng biết, lão gia lúc đó cũng việc này ." "Ta biết." Kim thị gật gật đầu, đem chuyện tiền trang này để ở trong lòng, tính buổi tối mới hảo hảo hỏi chút . Bản than bà mặc dù hiểu chuyện chốn quan trường, nhưng ít nhiều cũng có biết chút chuyện, nay trong triều mới cũ hai phái đấu tranh kịch liệt. Nhậm Tuần quan chức mặc dù lớn, nhưng rốt cuộc cũng là làm quan ở kinh thành, nghĩ tới là cũng gặp vạ lây. Kim thị trong lòng cân nhắc hồi, lại hỏi Đổng di nương về vài việc vặt trong phủ, sau đó liền đối với Hồng Trù đứng bên cạnh : "Ngươi qua chỗ đại tiểu thư bên kia nhìn xem, hôm nay thân thể còn có gì ngại , sau đó lại cho con bé hồi nữa Tống phu nhân cùng Tống công tử muốn tới đây, nhắc con bé hảo hảo chuẩn bị chút." Hồng Trù lĩnh mệnh xong liền rời khỏi đây, Kim thị trầm ngâm hồi, lại nhìn nhìn xiên áo người mình, liền đứng dậy, tính đổi kiện quần áo thích hợp, sau đó qua chỗ Nhậm Uyển Hoa bên kia xem chút. Tử Tuấn đứa kia cuối cùng là trở lại, cũng biết là có phải so với ba năm trước đây càng tuấn tú hơn . Còn có Tống phu nhân lag người lúc nào mắt cũng nhìn cao lại hay soi mói, chuyên Hoa Nhi mất trí nhớ bà ta biết, cũng biết hôm nay lại đây, rốt cuộc cái gì. Bất quá mặc kệ như thế nào, việc hôn nhân của hai đứa , cũng đến lúc nên thương lượng nhắc tới. Vì thế, tại thời điểm Nhậm Uyển Hoa có chút yên, lại có chút chờ mong đề ra nghi vấn đối với Phỉ Thúy cùng trân châu, về các tình có liên quan tới Tống phu nhân cùng Tống Ôn Quân kia, người ở tại phòng giặt quần áo kia, Thiên Dao trong lòng nặng nề lại tràn đầy cam lòng cùng phẫn nộ, ngồi xổm xuống thân mình, nhìn chằm chằm kia đống quần áo bị chính mình vứt vào bồn giặt. Nàng căn bản là giặt quần áo, mà từ trước cho đến giờ cũng chưa từng phải giặt qua! Nhưng là hai tay này... Nàng ngồi xổm xuống về phía sau, mới vươn tay nhúng chút vào bông nước, lập tức lại thu trở về, sau đó kinh ngạc nhìn nhìn lại hai tay. Ngón tay so với tay nàng nguyên lai hơi dài, bàn tay cũng so với nàng ban đầu to hơn, mặc dù có thô kệch, nhưng nhìn sơ qua cũng biết, đây cũng phải là đôi tay của người quen sống an nhàn sung sướng. Nàng nhớ tới đôi tay của chính mình ban đầu, non mềm khéo léo, da thịt vô cùng mịn màng, khi mở ra, phía mu bàn tay còn có bốn núm hoa đáng ... Mà tại đôi bàn tay này, vô luận là mở ra hay là nắm thành quyền, đều có thể nhìn thấy được các khớp xương ràng! đôi tay như vậy, vô luận như thế nào, cũng thể dưỡng giống của nàng ban đầu như vậy. Nàng nhìn lại lần nữa, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác kho chịu, oán hận đập nước trong bồn, làm cho bọt nước bắn tung tóe lên cả mặt, sau đó liền đặt mông ngồi vào chiếc ghé bên cạnh, hơn nữa hai chân mở ra, thân mình cúi xuống nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay gác ở đùi. Đây là động tác làm càn mà cũng rất lỗ mãng, có tiểu thư khuê các nào dám ngồi xuống như vậy, nàng trước kia cũng chưa bao giờ từng ngồi với tư thế như vậy. Nhưng là tại, nàng cảm thấy chính mình phải làm chuyên gì đó khác người, mới có khiến trong lòng mìnhbình tĩnh ít! muốn lại đây ! Tống Ôn Quân muốn lại đây ! Tử Tuấn muốn lại đây ! Từ sau khi Thiên Nguyệt rồi, trong đầu nàng trong đầu vẫn luôn xoay quanh mấy câu đó, cố gắng như thế nào cũng dứt ra được. Sinh nhật ngày đó, vẫn là tràn đầy chờ mong, mà nay, trong lòng nàng lại sinh ra vài phần khiếp ý. có người nào biết được, cuộc sống của nàng bị chia thành hai đoạn, chỉ có chính mình mới biết được vết rách trung gian khắc cốt ràng! Thiên Dao ngồi thừ người ghế lúc, sau khẽ nâng mặt nhìn lên, thấy bầu trời vừa mới nãycòn trong xanh biết khi nào bị đám mây đen bao trùm, dương quang trở nên có chút mơ hồ. Trong mắt nàng là nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cắn răng cho nước mắt rơi xuống, nàng từng đối chính mình qua, tuyệt đối khóc ! Hơn nữa nay cho dù nàng có khóc cũng vô dụng, chỉ có thời điểm bên người có người thương chính mình, khóc mới có điểm ý tứ. Nàng nhớ tới nữ tử kia xinh đẹp lại cao ngạo; nhớ tới khuôn mặt tuấn của nam tử kia, nhớ tới nam tử kia với ánh mắt u buồn; nhớ tới những ngày kia từng vô ưu vô lo... Sau đó nàng lại nhìn lại hết thảy mọi việc trước mắt, hoàn cảnh tại đúng là trước kia nàng có nằm mơ cũng bao giờ nghĩ tới được, nghĩ vậy lập tức cỗ phẫn nộ bỗng nhiên ập tới khiến cho tay chân nàng gồng lên. Nàng cúi mạnh than người về phía trước, phen vớt lên quần áo ở trong nước, cũng quản là áo hay là váy, tóm lại vớt lên, sau đó hai tay nắm lấy, xuất hết khí lực bản thân, ra sức vò xé mớ quần áo đó! Mà mấy đó tơ l ụa đắt tiền thường phải bảo quản rất cản thận chịu được khi bị dùng lực mạnh, đúng như ý nguyện nàng nghe được tiếng roẹt thanh thúy vang lên, lúc này rốt cục nàng mới cảm thấy hơi hả giận. Sau đó nàng nhìn chằm chằm quần áo trong tay, trong lòng hung tợn , ngại tục khí sao, tốt lắm, cần là tốt, dù sao ngươi cũng xứng mặc mấy thứ tốt như thế này! Quần áo của ta, ngươi xứng mặc ở người! Những thứ của ta, thà rằng đem hủy hết cũng thể cho ngươi! Thiên Dao lại dùng sức xả vài cái, cho đến lúc cảm giác có chút mệt mỏi mới dừng tay, sau đó đem đống quần áo còn ra hình dạng gì nữa này thả lại bồn, nàng lại đem hai tay tỳ lên đầu gối, như trước chuyển hướng hai chân, ngồi ở kia thở phì phò. Trải qua loạt hành động phát tiết, lệ trong mắt nàng cuối cùng cũng ép trở vào. Nàng tại là lo lắng nếu đem mấy thứ quần áo này tất cả đều có nên chà đạp hồi, hay là vẫn ngâm chúng trong bồn hồi hồi, sau đó trực tiếp vớt lên báo cáo kết quả công tác, bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến thanh đầy sợ hãi: "Thiên Dao tỷ tỷ." Nàng quay đầu lại, nguyên lai là tiểu Thanh, mắt thấy nha đầu kia từ góc tường phía kia ra, hướng nàng bên này lặng lẽ tới. Thiên Dao đứng yên nhúc nhích, cũng mở miệng, vẫn như trước ngồi yên lặng ở kia, nâng mắt thấy có người qua. Nàng giờ mặc dù là ngồi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, nhưng mà làm cho người ta cảm thấy đó là tư thế từ cao nhìn xuống. Sau khi Tiểu Thanh lại đây, nhìn bồn quần áo kia, hỏi nhiều, liền ngồi xổm xuống, bên cầm lấy lá lách, bên cười : "Thiên Dao tỷ tỷ chắc là quen làm mấy công việc nặng này, việc này cứ để nô tỳ làm cho, nô tỳ giặt quần áo rất nhanh , lát là xong ngay thôi." Nhưng nàng ta cũng ngờ được là Thiên Dao lập tức liền quát tiếng: "Ngươi đừng động!" Thanh kia nghiêm khắc làm cho tiểu Thanh tại giật mình hoảng sợ, nhất thời liền ném lá lách, buông quần áo, sau đó có chút lo sợ bất an đứng lên, sợ hãi nhìn lại Thiên Dao. Thiên Dao hai mắt thẳng tắp nhìn nàng ta, sau đó mới hỏi: "Hôm nay bên này có đồ gì cần đưa đến chỗ phu nhân hay ? Trướng mạn được giặt sạch, mành, hoặc là khăn trải bàn cái gì đó, có hay ?" Tiểu Thanh dám hỏi nhiều, gật gật đầu lên tiếng: "Có, hai ngày trước Hồng Trù tỷ tỷ đưa tới mấy bức chiên mành, là đồ trong việc của phu nhân, hôm qua cũng được giặt xong xuôi, Lại ma ma hôm nay lại phơi nắng ngày, sau đó buổi chiều đưa qua cho phu nhân đưa." "Ngươi có biết chúng được để ở đâu ?" Thiên Dao lại hỏi câu. "Biết, mấy thứ này đều là nô tỳ sửa sang lại ." "Tốt, ngươi tại đem mấy cài chiên mành của phu nhân đưa ra đây, ta lát nữa liền mang qua đó." Thiên Dao lập tức phân phó, tiểu Thanh sửng sốt, chần chờ hồi, giọng : "Nhưng là Lại ma ma bà ấy..." "Bà ta nếu có hỏi, ngươi cứ là Hồng Trù trước đấy có lại đây hỏi, ta mới đưa qua chỗ phu nhân, việc này liên lụy đến ngươi. Ta lúc nữa giặt xong mấy thứ này, tới tìm ngươi để mang !" Thiên Dao xong liền nhướng lông mi, ngữ khí lại chân đáng tin. Tiểu Thanh căn bản thể kháng cự nàng, kinh ngạc gật gật đầu, sau đó liền xoay người trở về. Thiên Dao nhìn nàng ta rời , mới cúi người về phía trước, đem mấy món quần áo kia vớt lên, tùy ý vò vò vài cái, sau đó đem bồn nước đổ , liền đại công cáo thành, coi như giặt xong đống quần áo đó. Sau đó nàng quay sang bồn nước khác, hướng mặt nước nhìn lại mình cẩn thận sửa sang lại đầu tóc, lại xem xem người, thấy váy áo bị ướt đáng kể, khỏi liền nhíu nhíu mày, sau đó tùy tiện giũ giũ hai cái, rồi mới cẩn thận đứng lên. Quên , tại phải thời điểm so đo này nọ, vô luận như thế nào, nàng hôm nay đều phải qua nhìn xem, thể cứ ngây ngốc tại đây đợi. .
Chương 16 : Kế sách dự phòng Kim thị thay đổi kiện áo choàng có màu hồng tím, tiếp đó đeo thêm chuỗi ngọc to cổ, bà nhìn lại thấy tất cả đều thỏa đáng, sau đó liền ra phòng, hướng Tĩnh Nguyệt hiên bên kia đến. Nhưng vừa mới được hai bước, bà bỗng nhiên lại dừng lại, rồi quay lại người phía sau hỏi câu: "Đúng rồi, đại nha hoàn bên người đại tiểu thư bị phái đến phòng giặt quần áo sao ?" Đổng di nương theo phía sau giật mình, sau đó bà gật gật đầu : "Vâng, hôm qua sau khi phu nhân lên tiếng, thiếp liền qua cho Lại ma ma biết. Nghe nó sáng sớm hôm nay, Lại ma ma đích thân Tĩnh Nguyệt hiên chuyến." Kim thị nghe xong trầm ngâm hồi, giống như muốn cái gì, nhưng cuối cùng lại chỉ câu: "Thôi." Sau đó xoay người lần nữa bước tiếp, hướng Tĩnh Nguyệt hiên đến. Đổng di nương đứng ở kia nhìn Kim thị rời , sau đó bà ta cân nhắc lại biểu tình vừa rồi của Kim thị, nghĩ rằng chứ phải là đành lòng ? Nghĩ vậy, bà ta nhất thời phát ra tiếng cười lạnh, sau đó bà ta tiếp tục suy tính, lại cảm thấy chính mình có lẽ nên tìm thời gian qua xem nha đầu chút. Dù sao phu nhân cũng hủy bỏ của nàng chuyện gì, về sau mọi chi phí rồi ăn mặc của đại tiểu thư trong phòng phỏng chừng vẫn là Thiên Dao quản . Thời điểm Kim thị vào Tĩnh Nguyệt hiên, Nhậm Uyển Hoa nghe Thiên Nguyệt lại chuyện bên phòng giặt quần áo phòng, nhưng là Thiên Nguyệt còn chưa xong, bên ngoài tiểu nha hoàn liền tiến vào báo phu nhân lại đây. Nhậm Uyển Hoa lập tức bảo Thiên Nguyệt dừng lại, sau đó đứng dậy, có chút yên ra ngoài đón. "Nương như thế nào lại tới đây, con định lúc nữa phải qua bên kia thỉnh an người nữa." Nhậm Uyển Hoa từ trong phòng ra, bộ dáng thực tự nhiên, tiến lên liền đỡ lấy cánh tay Kim thị, cười câu. Kim thị có chút ngoài ý muốn nhìn lại Nhậm Uyển Hoa cái, sau đó hướng trong phòng tới, bên hỏi: "Trong lòng ta thấy yên tâm, hôm nay thân mình con thấy tốt hơn chưa? Trong phòng có cái gì thấy thói quen ?" "Đa tạ nương quan tâm, com cảm thấy còn gì đáng ngại nữa, mà cũng có gì cảm thấy quen." Nhậm Uyển Hoa cẩn thận trả lời, sau đó giúp đỡ Kim thị đến ghế dựa trước mặt ngồi xuống, còn chính mình rũ mắt xuống nghiêm mặt đứng ở bên. Kim thị gật gật đầu, sau đó bà ngồi xuống, lại cao thấp đánh giá Nhậm Uyển Hoa vài lần, chỉ thấy nàng hôm nay ăn mặc cực vì thanh lịch, hoàn toàn giống ngày xưa diễm lệ đoạt nhân. Hơn nữa ngôn hành cử chỉ lúc vừa nãy so với dĩ vãng có bất đồng to lớn, tuy rằng bà biết những tình trước kia nàng đều quên hết, nhưng trước mắt nhìn thấy như vậy, lại cảm thấy có vài phần xa lạ. Nhậm Uyển Hoa thấy Kim thị đánh giá nhìn chính mình, cũng gì, trong lòng có thêm vài phần yên. Nhất thời nàng cảm thấy có chút hối hận, có lẽ nàng hôm nay nên chọn bộ váy áo này mặc ở người, đồng thời lại hồi tưởng lại thời điểm chuyện vừa rồi, có phải hay có câu nào sai rồi. "Hoa Nhi lại đây." Kim thị nhìn vài lần, liền hướng nàng vẫy vẫy tay, lại bảo Nhậm Uyển Hoa ngồi ở bên người mình, xong sau đó bà mới tiếp: "Hôm nay như thế nào con lại mặc bộ váy áo này thế, so với trước kia thay đổi ít đâu." "Nương vui sao? Thế con lập tức thay đổi!" Nhậm Uyển Hoa xong liền làm bộ muốn đứng lên, Kim thị nhìn lên thấy nàng lúc này bộ dáng khẩn trương, trong lòng mềm nhũn, bà cười cười, trấn an : " cần cần, như vậy tốt lắm, mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng ra nhìn so với trước kia hơn vài phần thanh tú khả ái, như vậy có lẽ càng hợp với ý của Tống phu nhân, bà ấy lúc trước vẫn thấy con ăn mặc nên đàng hoàng chút." Nhậm Uyển Hoa nhàng thở ra, liền hỏi : "Vị Tống phu nhân kia thực nghiêm khắc lắm sao? Bà ấy trước kia có phải hay thích con?" " phải ý tứ này, chính là Tống gia là đại gia tộc, người trong gia tộc bọn họ làm quan nhân ít, trong gia tộc người lại nhiều, cho nên quy củ khó tránh khỏi có chút khắt khe." Kim thị đến việc này, liền thở dài: "Cũng biết con đến chừng nào mới có thể nhớ được những chuyện trước kia." Nhậm Uyển Hoa ngực nhảy dựng lên, nàng rũ mắt xuống, bất an : "Nếu là …. con rốt cuộc vẫn nhớ ra, nương có phải hay còn thương con?" Nguyên lai là lo lắng việc này, khó trách được ngay từ đầu, kia trước sau, ngôn hành cử chỉ đều mang theo chút ý tứ lấy lòng, so với trước kia trừ phi là tính cầu xin cái gì, bằng nàng khuê nữ này của bà rất ít khi như vậy. Kim thị nghĩ, liền vừa cẩn thận nhìn Nhậm Uyển Hoa hồi, nay nàng chuyện gì cũng đều quên hết, chính mình mặc dù cảm thấy khổ sở, nhưng kỳ trước mắt mà thấy người trong lòng bất an nhất vẫn là Hoa Nhi . Nghĩ như thế, Kim thị liền kéo tay Nhậm Uyển Hoa, vỗ rồi : "Con cái gì ngốc nghếch vậy, dù là con trước kia hay bây giờ con vẫn là con ngoan của nương đó thôi.” "Nương thực ghét bỏ con!" Nhậm Uyển Hoa lập tức bắt lấy cơ hội, nâng mắt lên, lập tức trong mắt liền ra nước mắt, đồng thời mặt cũng thực phù hợp mà lộ ra biểu tình thất phân bất an, điềm đạm đáng nhìn Kim thị. "Hài tử ngốc, từ xưa đến nay làm gì có người mẹ nào ghét bỏ con cái của mình chứ! Sau này đừng mấy lời ngốc nghếch như thế nữa!" Kim thị nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, trong lòng bà khỏi liền sinh ra vài phần chua xót. Nhậm Uyển Hoa nhanh nhạy nhận ra nàng thừa cơ truy kích, lông mi chớp chớp, nước mắt rơi liền rơi luôn. Nàng nhưng có lấy ra khăn tay lau nước mắt, mà là bên vừa khóc, vừa : "Con cái gì cũng đều quên, liền ngay cả trước kia thích cái gì, thích cái gì, cũng nhớ . Vừa mới nãy Thiên Dao mới với con, con trước kia là thích nhất cái loại vải bồi đế giầy này, nên hôm nay sáng sớm thời điểm thay quần áo, liền xem xét thấy bộ váy áo này thuận mắt nhất, cũng tưởng... tại con ngay cả chuyện, đều có chút lo lắng đề phòng, chỉ sợ có câu nào đúng, nương có hay đem con đuổi ra ! Con..." Nàng đến đây, giống như tiếp được, liền mặt cúi thấp, cắn môi, hai vai khẽ run, mặc cho nước mắt giọt giọt cứ thế rơi xuống. "Làm sao con có thể có ý nghĩ như vậy, bất quá là kiện quần áo thôi, hôm qua chán ghét, hôm nay thích, phải đều là chuyện thực bình thường sao, sao lại để ý như vậy chứ! Thiên Dao cũng là lắm chuyện, với ngươi mấy chuyện này làm gì! Thôi ngoan, khóc nữa, có hồi nữa mắt lại sưng lên, mau lau nước mắt rồi rửa mặt, lát nữa Tống phu nhân cùng Tống công tử tới đây, đừng làm cho người ta nhìn thấy mà chê cười a!" Kim thị xong lời này,trong lòng thấy vừa đau lòng lại là buồn cười, vội vàng vài câu an ủi. Bà nghĩ tới nữ nhi của mình, Nhậm đại tiểu thư ương ngạnh trước kia, tâm tư có thời điểm tinh tế mẫn cảm như vậy. Bất quá đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, bà cũng hiểu phần nào nội tình bên trong, nay Hoa Nhi mất trí nhớ, như vậy Nhậm phủ lúc này mà đối với nàng chính là địa phương xa lạ, bên người cũng đều là người xa lạ, trong lòng tự nhiên có bất an cùng lo lắng. Kim thị dỗ Nhậm Uyển Hoa nín khóc, sau đó bà cho gọi nha hoàn đem bưng nước tiến vào, lại tự tay giúp nàng lau sạch lại mặt xong đưa nàng vào phòng trong, để cho nàng ở đến trước bàn trang điểm ngồi xuống. Tiếp theo bà mở nắp hộp son để bàn, cười : " là hài tử ngốc, vừa nãy con mới khóc xong, nhìn xem này mặt mũi trắng bệch, nương bôi lại cho ngươi chút son, miễn cho hồi nữa người khác trông thấy, làm cho người ta tưởng làm sao a!" "Ân." Nhậm Uyển Hoa gật gật đầu, lập tức liền ngượng ngùng cười. "Con đó giờ cười được luôn, vẫn là cái tính tình kia, lúc nắng lúc mưa ." Kim thị thấy nàng cười cũng nở nụ cười trách mắng câu, xong sau đó liền mở ra son hộp, bên giúp nàng bôi son, bên tinh tế chuyện của Tống gia. Nhậm Uyển Hoa đến lúc này rốt cục cảm thấy có chút gần gũi với Kim thị, sau đó lại qua lời của bà mà biết được mấy chuyện trước kia như thế nào, vì thế hoảng hốt trong lòng cũng tạm lui, hơn nữa trong lòng khỏi liền sinh ra vài phần đắc ý cùng tự tin. Chiêu thứ nhất này quả nhiên hữu dụng, hơn nữa có hôm nay cũng có dự phòng cho sau này , vị trí này của nàng liền ngồi có vài phần an ổn hơn, về sau nếu có người nào ở trước mặt Kim thị bóng gió gì đó nàng cũng e ngại . Tóm lại đây là lựa chọn hoàn hảo, sau này ai cũng chẳng trách được nàng! Thiên Dao cầm mấy bức mành mà tTểu Thanh giao cho nàng lúc trước ra phía sau phòng giặt quần áo, mới nhớ tới trước mắt trời hãy còn sớm, cũng biết mấy người Tống phu nhân tới đây hay chưa. Nếu là mà còn chưa có qua đây nàng lúc này phải nhanh chóng qua bên đó, may ra mới có khả năng gặp được bọn họ, nhất định phải , có lẽ phải là chuyến về trắng tay! lúc nàng cân nhắc xem nên tìm ai để dò hỏi chút, nghĩ tới liền nghe được có người ở phía sau lặng lẽ hô tiếng: "Thiên Dao, Thiên Dao!" Nàng sửng sốt, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy là tên tiểu tử, từ con đường ở sườn phía tây của phòng giặt quần áo bước nhanh hướng nàng tới. Phòng giặt quần áo phòng này tuy là ở phía sau viện, nhưng đay là địa phương mà bọn hạ nhân làm việc, nơi này cách chỗ ở của mấy vị phu nhân cùng tiểu thư đoạn xa, cho nên mọi người cũng có kiêng dè nhiều lắm. Đường bên kia là hợp với ngoại viện, ngẫu nhiên cũng có mấy gia đinh ở ngoại viện cầm quần áo đưa tới bên này giặt, chỉ cần chính mình xuất tiền túi đưa cho nhóm bà tử vài đồng lẻ, tự nhiên có người nguyện ý giặt hộ cho. Thiên Dao cẩn thận đánh giá người nọ vài lượt, mới nhớ tới là con của Lại ma ma, hình như là kêu Tiểu Đinh, ngày thường đều ở bên ngoài viện làm mấy việc vặt. Tại vì có quan hệ như thế với Lại ma ma, nên ngẫu nhiên thi thoảng tới chỗ Kim thị làm mấy việc chạy vặt, cho nên nàng gặp qua vài lần, nhưng chưa từng chân chính liếc mắt nhìn qua, chứ càng đừng tới chuyện qua. Chính là tại nhìn biểu tình này của , ràng là bộ dáng rất quen thuộc, Thiên Dao trong lòng nhất thời sinh ra vài phần thoải mái. Nàng nghĩ rằng nên lập tức tránh ra, đạo lý là muốn cùng cái tiểu tử tại đây chạm mặt, chính là bỗng nhiên nghĩ đến cũng là từ chỗ ngoại viện kia mà tới, nhất định biết Tống phu nhân bọn họ đến đây hay chưa, vì thế mới đứng lại, chính là lông mày lại nhịn được hơi hơi nhăn lại. "Ta nghe ngươi bị phu nhân phạt đến bênnày, ta vừa mới xem xét có việc gì, liền vụng trộm lại đây nhìn xem ngươi." Tiểu Đinh cũng nhìn thấy lần này Thiên Dao có trưng ra cho thấy vẻ mặt vui như mọi khi, mà vừa mới nãy nàng nghe được chính mình kêu nàng sau đó có lập tức tránh mặt, trong lòng cũng rất cao hứng , vì thế vừa tiến lên, lập tức liền cười hớ hớ . Thiên Dao lại để ý đến lời của , thấy đến gần xong liền mở miệng hỏi: "Ngươi vừa nãy có nhìn thấy người Tống gia tới đây chưa?" "Người Tống gia?" Tiểu Đinh sửng sốt. "Chính là Tống phu nhân cùng Tống công tử!" Thiên Dao có chút kiên nhẫn bổ sung câu. "Nga ——" Tiểu Đinh tỉnh ngộ gật gật đầu, Thiên Dao nhìn lên thấy nửa ngày còn chưa có trả lời mình, nhất thời quát lên: "Nga cái gì nga, rốt cuộc là tới hay có tới?" Tiểu Đinh bị dọa nhảy dựng, chưa từng gặp qua Thiên Dao phát giận như vậy, hai mắt khỏi liền cẩn thận xem xét nhìn lại nàng, lại phát giác lúc tức giận nàng trừng trừng đôi mắt bộ dáng càng đẹp mắt, bất giác liền ngây ngốc nở nụ cười hai tiếng. Thiên Dao lông nhước mi lại quát: "Ngươi cười cái gì!" ", có gì, đúng rồi, ngươi vừa mới hỏi cái gì?" Tiểu Đinh lấy lại tinh thần, lại ngượng ngùng cười hai tiếng. "Tống phu nhân cùng Tống công tử tới đây chưa?" Thiên Dao đè nén lại cơn giận, nhẫn nại, lặp lại câu. Nếu mà lần này còn có hảo hảo trả lời câu hỏi của nàng, nàng nhất định làm cho đẹp mặt!
ta tại rất rất là bận, nhưng vẫn có lết để lấp cho xong cái hồ này, tại sao có ai động viên ta chút nào vạy hả....hả......hả