Chương 12: thực cùng giả Bất quá chỉ cách có ngày thôi, mà đen trắng đảo lộn, giả chẳng phân biệt được. Khi Thiên Dao đến cửa nhà giữa củaTĩnh Nguyệt hiên vừa vặn có tiểu nha hoàn bưng nước từ bên trong ra, sau khi nhìn thấy nàng, đầu tiên là sửng sốt chút, mới kêu tiếng "Thiên Dao tỷ tỷ" . Mày Thiên Dao nhíu lại, để ý đến nàng ta liền trực tiếp bước qua rồi vào, nàng đường xuyên qua khách phòng. Nhưng khi nàng bước vào phòng trong, cước bộ của nàng khỏi liền chậm lại, hai mắt có chút kinh ngạc nhìn nơi này, tất cả mọi thứ ở nơi này đều quen thuộc đến thể quen thuộc hơn đối với nàng. Bên cạnh là bức bình phong bằng gỗ đàn trạm trổ điêu lũ mới mẻ đa dạng, cách đó là đôi hoa quang lưu chuyển thất thải ngọc lưu ly mỹ lệ hiếm có, ô vuông bên cạnh trong đó đặt chiếc bình bằng ngọc bính liên châu thượng hàng, chiếc bàn bằng triền ti mã não, bàn là chén thủy tinh khắc hoa, sa man nhũ đỏ bạc, hoàng kim ti thao... gian lưu động, bài trí xa hoa đẹp đẽ, nơi này mà so sánh cùng với căn phòng mà nàng vừa mới ra, nghiễm nhiên là hai cái thái cực như trời và đất! Bên trong bỗng nhiên truyền ra vài tiếng truyện cười, thanh rất , nghe được quá ràng, chỉ nghe Lại ma ma giống như câu nương thực tri kỷ linh tinh trong lời . Thiên Dao chỉ cảm thấy ngực mảnh buồn bực, trong lòng lại là bi lại là phẫn, hai tay bất giác nắm chặt, cũng khống chế được hai tay run run! Lại có tiểu nha hoàn từ phòng trong ra, nhìn thấy nàng, sửng sốt, sau đó lập tức cười: "Thiên Dao tỷ tỷ!" Thanh rơi xuống, Phỉ Thúy liền từ bên trong ra, cao thấp đánh giá nàng liếc mắt cái, khóe miệng nhếch lên: "Cuối cùng ngươi cũng lại đây, tiểu thư chờ ngươi hồi lâu..." Chính là Phỉ Thúy lời còn chưa dứt, Thiên Dao lướt qua nàng hướng phòng trong vào. Phỉ Thúy ngẩn ra, bị Thiên Dao khinh thường nhìn đến như vậy mặt nhất thời có chút nhịn được, lại thấy tiểu nha hoàn vừa nãy còn đứng bên nhìn, trong lòng cảm thấy hết sức xấu hổ. Mà tiểu nha hoàn kia quan sát thấy sắc mặt Phỉ Thúy đúng, đợi nàng ta phát tác, liền ở đó nữa ra ngoài. Phỉ Thúy hừ tiếng, vung tay, lắc mông cũng bước vào. Thời điểm Thiên Dao vào, Nhậm Uyển Hoa ngồi ở trước bàn trang điểm, Thiên Nguyệt cầm chiếc gương giúp nàng soi soi tóc phía sau. Nhậm Uyển Hoa vừa lòng gật đầu, liền theo trong gương nhìn thấy Thiên Dao bước vào. Nàng trước nở nụ cười, sau đó bên đưa tay với lấy cây trâm đính viên trân châu đông châu long nhãn cực lớn đưa cho Thiên Nguyệt, bên theo trong gương đối Thiên Dao : "Đến đây, ngươi trước chờ chút." Thiên Dao có lên tiếng trả lời, chính là bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, cái loại trầm mặc vô lễ này, ngay cả Thiên Nguyệt đều cảm thấy co chút thích hợp. Thiên Nguyệt đem cây trâm đông châu cây giúp Nhậm Uyển Hoa cẩn thận cài vào búi tóc nàng, sau đó mới có chút nghi hoặc quay sang, nàng ta liếc mắt nhìn Thiên Dao cái, nghĩ tới lại thấy trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của Thiên Dao hình như muốn phun hỏa! Nàng nhất thời sinh ra vài phần lo lắng, định muốn gì, vừa vặn Phỉ Thúy lúc này hội tiến vào, hơn nữa nhìn tình hình trong phòng lúc này, liền chút móc đối nàng : "Ta xem ngươi này là nghĩ thông suốt mọi việc rồi, như thế nào tiểu thư lại lên tiếng chứ, duyên cớ định lười biếng sao!" Thiên Nguyệt biết Phỉ Thúy trước giờ nơi nơi vẫn nhằm vào Thiên Dao, chỉ là để ý tới nhứng lời lúc nãy của nàng ta, sau đó đem gương đặt xuống, liền bên thu thập đồ vật này nọ bàn bên : "Ta nghe ngươi thiếu sợi tơ màu hồng nhạt, ta kia còn có nhiều , hồi mang sang cho ngươi ?" Thấy Thiên Nguyệt nhưng lại mở lời chuyển đề tài, Phỉ Thúy hừ lạnh tiếng, sau đó mới : " cần, ta nhờ người ra ngoài mua." Thiên Dao khó khăn chế trụ phẫn nộ trong lòng, sau đó mới chậm rãi thu lại ánh mắt người Nhậm Uyển Hoa, tiếp đó lược lược nhìn quét chút trong phòng. Chỉ thấy Lại ma ma cũng ở bên trong, ngồi ở bên cạnh Trương Tú đôn thượng, trong tay còn bưng chén trà, chắc là vừa rồi Nhậm Uyển Hoa cho người cấp bà ta. Lại ma ma cũng nhìn qua Thiên Dao, tuy có nghĩ rằng muốn móc máy nàng vài câu, nhưng dù sao cũng là ở trước mặt Nhậm Uyển Hoa, rốt cuộc là dám, bà ta tránh ánh mắt của Thiên Dao, sau đó nhìn về phía Nhậm Uyển Hoa cười tủm tỉm nịnh hót : "Hôm trước nô tỳ nghe đại tiểu thư bị ngã xuống nước hôn mê tỉnh thực là tốt quá, nghĩ lại nghe được đại tiểu thư nhớ những chuyện trước kia, trong lòng nô tỳ lúc đó là rất lo lắng. Nhưng là hôm nay nhìn khí sắc đại tiểu thư tốt như vậy, tâm tình cũng sai, rốt nô tỳ cũng yên tâm chút! Nô tỳ thấy là đại tiểu thư là người tốt tất được phù hộ, ngay cả Bồ Tát đều ứng lời cầu nguyện của nô tỳ!" "Chuyện của đại tiểu thư đến phiên bà quan tâm sao, bà bớt dát vàng lên mặt mình !" Phỉ Thúy lập tức trách móc bà ta câu, Thiên Nguyệt nghe thế cũng hé miệng cười trộm. Thấy chính mình bị giễu cợt , Lại ma ma cuống quít đưa tay cầm chén trà đặt lên bàn trà bên cạnh, vẻ mặt còn nghiêm túc : "Trăm ngàn lần đừng coi thường, chuyện hướng Bồ Tát cầu khẩn, ta nào dám bừa, sai ta bị báo ứng a!" "Ta biết ma ma có tâm ." Nhậm Uyển Hoa còn nhìn gương, trong tay còn nghịch hương cầu, thế này mới quay sang cười câu. Chính là khi nàng chuyện, ánh mắt vẫn hướng về phía Thiên Dao nhìn, giống như quên còn có người nữa ở đây. Thấy Nhậm Uyển Hoa cảm kích, Lại ma ma trong lòng rất cao hứng, tưởng là thuận lợi định nịnh hót thêm hai câu, dù sao cũng chỉ là hao chút nước miếng thôi, liền lại mở miệng : "Tuy tiểu thư quên chút việc, nhưng là theo nô tỳ thấy tiểu thư càng trở nên thông tình đạt lý, phu nhân mà biết nhất định cao hứng! Mà tất cả chúng nô tỳ thấy cũng thực vui vẻ!" Nhậm Uyển Hoa nghe như thế xong, biểu tình mặt khỏi có chút cứng ngắc, trong mắt lại ra vài phần tò mò. Tuy rằng lập tức bị nàng che giấu , nhưng Thiên Dao luôn luôn tại bên gắt gao nhìn chằm chằm mọi biểu tình của nàng, thấy màn này. "Thế còn lúc trước sao? Như trước kia chính là tốt sao?" Nhậm Uyển Hoa hơi chần chờ, tiếp theo liền hỏi câu. Lời này vừa ra, Phỉ Thúy cùng Thiên Nguyệt lập tức thu lại ý cười, trong lòng cả kinh, trách cứ nhìn Lại ma ma liếc mắt cái. Lại ma ma nghe ý tứ trong lời của Nhậm Uyển Hoa, biết chính mình vừa mới sai , liền đứng lên : "Là nô tỳ đúng, tiểu thư trăm ngàn lần đừng trách, nô tỳ cũng có ý tiểu thư trước kia tốt, nô tỳ là chỉ..." Nhậm Uyển Hoa lại lắc lắc đầu : "Ma ma quá lời, ta phải có ý trách ma ma, chính là ta giờ nhớ mọi chuyện trước kia, trong lòng cảm thấy rất bất an, sợ có thế nào mình làm gì đó đúng, cho nên mới muốn hỏi câu. Nếu ta trước kia thực có chỗ nào tốt, cũng cứ việc ra, ta hảo chú ý, cũng có thể biết được như thế nào mà sửa lại." Nàng đến đây, ngừng chút, lại tựa tiếu phi tiếu bổ sung câu: "Tóm lại kia đều là chuyện quá khứ, mọi người ta sao nhớ được, phải sao!" ai nghe ra, trong giọng của nàng hàm chứa phần đắc ý, trừ bỏ Thiên Dao ở bên cạnh. nghĩ tới Nhậm Uyển Hoa hộ khách khí khiêm tốn như vậy, Lại ma ma có chút ngoài ý muốn, chính là nếu nghĩ lại, khi cái gì cũng nhớ , hội cảm thấy bất an cũng là chẳng có gì lạ, vì thế lập tức cười : "Tiểu thư lo lắng nhiều rồi, nay tiểu thư là toàn thân khí phái, ai cũng dám coi thường ." Thiên Dao ở bên nghe xong lời này, lại nhìn Nhậm Uyển Hoa mặt mang theo ba phần biểu tình giả cười, trong lòng ứa ra hỏa! Từng là khuôn mặt quen thuộc như vậy, nay lại làm cho nàng nhìn thấy mà sinh ra vài phần ghét bỏ! Bởi vì nàng cho tới bây giờ từng, giống Nhậm Uyển Hoa hiên tại như vậy, chuyện cùng người khác ngoài cười nhưng trong cười; cũng chưa bao giờ từng khi chuyện, đem thanh ép tới thấp như vậy, đem cuối kéo như vậy dài, như này nghe qua dường như cùng với tiếng ruồi bọ ong ong như nhau! Tuy rằng Kim thị cũng từng dạy nàng, tiểu thư khuê các khi mở miệng chuyện, nhất định phải chậm rãi, nhanh cũng chậm, càng thể cất cao thanh . Mẫu thân có lý, mẫu thân cũng là của nàng tấm gương, tuy rằng cho tới nay nàng đều học được quá giống, tuy rằng đôi khi chuyện khó tránh khỏi tật thanh có lúc cáu gắt nặng nề, nhưng là so với tại lúc này Nhậm Uyển Hoa kia giả vờ giả vịt là cách xa vạn dặm ! Thiên Dao cắn chặt răng, môi mân quá chặt chẽ, trong lòng đối với chính mình thầm : thể tức giận , thể tức giận , trăm ngàn thể tức giận ... Ngay tại thời điểm Thiên Dao ở bên trong tâm cùng chính mình giao chiến, Nhậm Uyển Hoa bỗng nhiên liền hướng nàng quay sang, trong tay như trước ngoạn hương cầu bằng đồng kia khắc hoa chạm rỗng, sau đó vẻ mặt thân thiết : "Hôm qua ta có nghe chuyện, ta nghĩ tới phu nhân phạt ngươi, chính là ta lúc ấy biết ngọn nguồn mọi chuyện. Sau lại nghe mọi người kể lại, ngẫm lại việc này kỳ cũng nên trách ngươi, chính là phu nhân nếu muốn phân phó xuống , ta cũng nên lập tức ngăn cản. Bất quá ngươi yên tâm, vừa mới lúc nãy ta cùng Lại ma ma chuyện, để cho bà ta tận lực cho ngươi an bài công việc thoải mái. Hôm nay ngươi hãy cứ qua đó trước , quá mấy ngày ta nhất định ở chỗ phu nhân cầu tình, để cho ngươi ở phòng giặt quần áo chịu phạt tháng ." Lời này vừa ra, Thiên Dao nhưng ra có chút sửng sốt, sau đó đầy bụng hồ nghi nhìn Nhậm Uyển Hoa. Người ngồi kia nguyên là hé ra khuôn mặt quen thuộc với nàng đến thể thuộc mặt hơn, nhưng lúc này lại trở nên có chút xa lạ, hơn nữa là loại cảm giác cực kỳ xa lạ tốt. Giả mù sa mưa, cùng với đeo mặt nạ giống nhau! Người này rốt cuộc là ai? Thực là con người Thiên Dao sao? Đối mặt với hoàn cảnh dụ hoặc lớn như vậy, nàng thể xác định được tiểu nha hoàn trung tâm chính trực trước kia với chính mình trước kia, có thể hay động lòng tham. Mà nếu tại Nhậm Uyển Hoa phải là Thiên Dao trước kia, vừa mới lúc nãy lời cử chỉ của nàng kia, hiển nhiên là đối với hoàn cảnh này cũng cảm thấy xa lạ bao nhiêu. Thiên Dao nhìn chằm chằm ánh mắt người ngồi kia, nàng cảm thấy uy hiếp, ở nơi này phát ra cho nàng loại uy hiếp mơ hồ. Nhưng là loại uy hiếp này lại làm cho bản năng nàng sinh ra tâm lý kiên cường, ở thời điểm khi gặp phải nguy hiểm loại này khiến cho dũng khí hội phẫn nộ hướng mạch máu của nàng, khiến nàng thẳng thắn lưng, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Phỉ Thúy nghe xong lời của Nhậm Uyển Hoa, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất mãn, nhưng mà dám dị nghị ra vào cái gì. Thiên Nguyệt cũng là tự đáy lòng vì Thiên Dao cảm thấy vui vẻ, nhưng khi nhìn lên Thiên Dao sau khi nghe xong lời của tiểu thư, nhưng lại có tạ, còn thẳng tắp thắt lưng đứng ở kia, vẻ mặt là có chút cổ quái. Nàng liền tới bên người Thiên Dao lôi kéo tay áo của nàng : "Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ là vui mừng đến choáng váng, còn mau tạ tiểu thư!" Tạ nàng! ? Thiên Dao lập tức liền trừng mắt nhìn Thiên Nguyệt liếc mắt cái, ngực có chút phập phồng, Thiên Nguyệt bị nhìn có chút hiểu, Nhậm Uyển Hoa bên kia muốn mở miệng: "Tốt lắm, thời điểm cũng sớm, Thiên Dao trước hết ra ngoài dùng đồ ăn sáng, sau khi xong qua chỗ phòng giặt quần áo bên kia kia nhận việc . Hôm nay là ngày đầu tiên, muộn chút qua quan hệ , ma ma liền dàn xếp chút được chứ?" "Tiểu thư đều thế, nô tỳ tất nhiên là thể biết, tiểu thư đúng là tâm địa Bồ Tát, mấy nha hoàn theo bên cạnh người đều hảo phúc khí a!" Lại ma ma bên cười nịnh nọt Nhậm Uyển Hoa, khóe mắt dư quang lại hướng Thiên Dao bên này đảo qua, sau đó ở trong lòng câu: tiểu nha đầu chết tiệt, đừng tưởng rằng có đại tiểu thư cho ngươi chỗ dựa liền mọi đại cát, đến khi rơi vào tay ta, khi đó ta mới cho ngươi biết cái gì gọi là lợi hại! Tuy là Nhậm Uyển Hoa phen hảo ý, nhưng là Thiên Dao nhận lấy phần ân tình này, Lại ma ma trong lời mới xong, nàng lập tức liền lạnh lùng : " cần, ta tại liền qua!" xong cũng quản mọi người ở đây có phản ứng gì, xoay người liền ra ngoài, nhưng khi vừa tới cửa, nàng bỗng nhiên lại ngừng lại, quay người lại, liếc mắt nhìn Nhậm Uyển Hoa cái, rất là đột ngột liền câu: "Ta nhớ là tiểu thư lúc trước kia, chán ghét nhất là vải bồi đế giày đạm màu vàng, nghĩ được rằng lúc này thế nhưng vào !" Nhậm Uyển Hoa ngẩn người ra, xong sau liền cười : "Ta phải quên chút việc lúc trước sao." Thiên Dao đột nhiên mỉm cười, nhìn chằm chằm Nhậm Uyển Hoa lại câu: " ghét cũng theo trí nhớ cùng nhau biến mất?" Nàng xong, cũng đợi Nhậm Uyển Hoa mở miệng, liền xoay người tay vén mành lên, thẳng thắn thắt lưng, rồi ra ngoài! ... ——*——*——
Ta quay trở lại, có nàng nào còn nhớ đến ta cũng như đưa con này của ta vậy Chương 13: Nhân tình Sau khi Thiên Dao ra ngoài lâu, Hổ Phách liền mang theo đồ ăn sáng vào, Thiên Nguyệt các nàng thấy thế cũng ra gian ngoài hỗ trợ. Nhậm Uyển Hoa nhìn thấy lúc này trong phòng tạm thời có người, mới đứng dậy đến phía trước mặt gương to viền giá đỡ bằng gỗ trạm trổ hàng trăm bông hoa, từ xuống dưới đánh giá chính mình. Lúc này thân nàng mặc là kiện áo màu vàng đạm thêu hoa tát vải bồi đế giầy ( hiểu là vải gì cả), phía dưới mặc chiếc váy nguyệt sắc thêu, nhìn qua rất nhàng lại thanh lịch, làm nooit bật dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Đứng trước gương thưởng thức hồi lâu, nàng mới rũ mắt xuống, nâng tay ở quần áo của mình sờ sờ chút, nguyên lai ghét nhất phải mặc màu vàng đạm tát hoa vải bồi đế giầy sao? Ánh mắt thực tục! Thời điểm lúc nãy vừa mới thay quần áo, Thiên Nguyệt nguyên lai muốn đưa nàng kiện váy áo màu quả lựu hồng vải bồi đế giầy, nàng xem thích, làm cho đổi bộ váy áo khác. Ai ngờ Thiên Nguyệt lại mang ra bộ váy áo màu hồng diễm lệ, lại tục tằn chịu nổi. Nàng đành phải chính mình qua nhìn nhìn, cuối cùng mới chọn được bộ váy áo thỏa mãn . Chậc, mấy loại quần áo này là làm phá hư tướng mạo xinh đẹp, Nhậm Uyển Hoa tự cho là đúng cười, lập tức trong lòng tính, chờ thêm đoạn thời gian, nàng tìm cơ hội, lại đem này mấy bộ váy áo thô tục gì đó bộ bộ, chậm rãi đổi lại hết! Nghĩ vậy, nàng lại nâng mắt lên, đối với gương, hồi làm ra bộ dạng trầm tư, hồi làm bộ dạng tức giận, hồi lại bày ra bộ mặt khiêm tốn tươi cười. Cứ như thế nàng thay đổi mấy dạng biểu tình khuôn mặt, mãi cho đến lúc Thiên Nguyệt tiến vào đồ ăn sáng dọn xong, nàng mới giả bộ sửa sang lại quần áo, sau đó xoay người, như vừa mới luyện tập như lúc nãy nở nụ cười chút, rồi xoay bước ra ngoài. Phòng giặt quần áo của Nhậm ở tiểu viện bên sườn đông, lại dựa và tường vây ngoại viện, cho nên cách Tĩnh Nguyệt hiên có đoạn, bất quá nơi này lại lớn. Thiên Dao tới nơi này, xem chỉ thấy trong viện mảnh trật trội, bên cạnh giếng là hai cái bồn giặt lớn, mỗi bồn giặt có hai ngọn núi quần áo bẩn cần giặt, có bà vú già ngồi ở bên cạnh hé ra vẻ mặt mệt mỏi, hai tay bà ta ở bồn giặt dùng sức xoa xoa. Hai bên sườn là những bức tường màu trắng hai đơn giản cùng hai dãy phòng ở, phía trước phòng ở đều có hành lang, mà phía trước hành lang còn có vài chiếc quần áo giặt sạch phơi. vú già khác giũ tấm vải lớn, có lẽ là sàng đan của viện nào đó. Cả hai bà đều chăm chú làm việc. Thiên Dao trước kia chưa bao giờ quá chú ý đến cách làm việc của người dưới, nay nhất nhất xem xét, chỉ cảm thấy mấy động tác kia cực kỳ lanh lẹ, nhưng ra nhìn xem có chút hưng trí. "Ngươi khi vào đây làm cũng như mọi người ở đây, ta để cho ngươi nhàn hạ tự cao tự đại phách lối ở đây, cho dù đại tiểu thư vừa mới vì ngươi cầu tình, nhưng việc của ngươi ngươi vẫn phải làm." Lại ma ma theo phía sau Thiên Dao, vừa tiến đến liền hắng giọng câu. Hai vú già bên kia sớm chú ý tới bên này, vừa nghe thấy khẩu khí mấy thân thiện của Lại ma ma, liền đều ngẩng đầu xoay người, có hứng thú hướng bên này xem. Thiên Dao cũng là để ý tới khẩu khí tốt của Lại ma ma, nàng thu hồi lại ánh mắt quan sát mọi thứ trong viện lại hỏi câu: "Quần áo được giặt giũ phía trước là của viện nào thế? Ta nhìn thấy sàng đan kia (có lẽ là cái đệm trải giường), như thế nào giống đồ ở trong phủ thế?" Vốn dĩ nàng là người rất thích mua thêm quần áo mới, cho nên mỗi lần mấy cửa hàng bên ngoài mang tới phủ mấy súc tơ lụa hay vải dệt mới, nàng đều qua chọn lấy mấy thứ chính mình thích, trong ấn tượng, nàng dường như chưa từng gặp qua loại vải bông màu lam có hoa trắng như thế này. Nàng trước kia cho dù dùng qua rất nhiều loại vải thượng hạng loại vải kia cũng bình thường, nhưng trước mắt nhìn lại thấy loại vải dệt này hoa văn nhàng khoan khoái,vừa mới khẽ giũ cái là nhàng bay lên, nhìn kỹ ra thấy rất đẹp mắt. Loại vải này làm sàng đan có chút đáng tiếc, nếu mà may thành chiếc áo khoác bên ngoài, lại kết hợp với kiện váy dài màu trắng rất hợp, nhìn rất xinh đẹp. Thiên Dao đứng đó nhìn nhìn, trong lòng tự giác liền suy nghĩ cân nhắc như vậy,chính vì mải chìm trong suy nghĩ nên nàng phát thấy, thời điểm chính mình hỏi ra những lời này, sắn mặt Lại ma ma tức biến đổi, mà ngay cả hai vú già kia, mặt cũng lộ ra chút thần sắc mất tự nhiên. "Tất nhiên là đồ ở trong phủ rồi, bằng ngươi cho là từ trời rơi xuống chắc!" Lại ma ma nghe hỏi thế trong lòng căng thẳng, cuống quít cao giọng câu, sau đó cẩn thận xem xét nhìn lại biểu tình mặt Thiên Dao, xem nàng hẳn là phải nhìn ra cái gì bất thường, liền tiếp: "Ngươi đừng nghĩ là tới đây hưởng nhàn hạ, theo ta, để ta giao cho ngươi mấy thứ cần giặt!" Thiên Dao nhíu nhíu mày, nhưng là cái gì, trong lòng hãy còn tính toán, nàng thấy Lại ma ma vào phòng ở sườn tây sườn, liền cũng theo vào. Trong phòng để mấy chiếc rổ, bên trong hỗn độn chứa nào là quần áo, sàng đan rồi khăn trải bàn đủ thứ, đứng gần đó là tiểu nha đầu mặc áo vải thô màu xanh, nàng ta đứng tại kia sửa sang lại mấy chiếc rổ, hình như là phân loại các thứ trong mỗi rổ. Nhìn thấy Thiên Dao các nàng tiến vào, nàng ta lập tức ngừng tay, trước chào hỏi Lại ma ma tiếng, sau đó mới lại bảo tiếng Thiên Dao tỷ tỷ. Lại ma ma để ý tới tiểu nha đầu áo xanh mà trực tiếp thẳng vào, liền chỉ vào đống quần áo bẩn đầy phòng đối Thiên Dao : "Mấy thứ này đều là đồ hôm nay cần phải giặt, vừa vặn hôm nay nhân thủ phòng giặt quần áo đủ, trước khi trời tối, ngươi đem đống quần áo này đều giặt sạch !" Cả phòng đều là quần áo bẩn, mùi tất nhiên là thế nào dễ chịu gì cả, mới vào, Thiên Dao nhíu mày, sau lại nghe Lại ma ma lời này, định muốn gì, nghĩ tới bên ngoài còn có người tìm đến vào phòng. Nàng xoay người ra bên ngoài vừa thấy, nguyên là Thiên Nguyệt, trong tay còn cầm chút quần áo hướng nàng bên này tới. "Thiên Nguyệt nương như thế nào lại đây ?" Lại ma ma ra ngoài nhìn nhìn, khi thấy đó là Thiên Nguyệt nhất thời hãy thu lại vẻ mặt ác độc lúc trước. Thiên Nguyệt trước hết ý chỉ vào hai kiện áo màu hồng sắc vải bồi đế giầy cùng váy, sau đó mới : "Đây là tiểu thư vừa mới nãy cẩn thận, làm cho vài món quần áo bị bẩn, đáng lẽ là chúng ta phải tự mình ở trong viện giặt sạch , nhưng là bên đó thiếu mất Thiên Dao, nhân thủ nhất thời đủ, tiểu thư liền sai ta đưa đến đây. Tiểu thư , nếu ma ma nơi này có cấp việc gì gấp, bảo ta xin với ma ma mượn Thiên Dao lúc được chứ." Lại ma ma nghĩ rằng Nhậm Uyển Hoa sai nha hoàn bên người đến nơi này phân phó, trong lòng nhất thời có chút kinh ngạc, tiếp theo lại có chút tức giận. Sau khi Thiên Nguyệt dứt lời, bà ta mới khó khăn nặn ra nụ cười miễn cưỡng : "Quản cái gì việc gấp hay gấp chứ, trong phủ, trừ bỏ lão gia phu nhân, còn lại tất nhiên chính là đại tiểu thư là lớn nhất rồi! Lại tiếp đại tiểu thư quần áo đều làm từ những loại vải đắt tiền, cho dù tiểu thư có cho mang đồ đến bảo mấy nha hoàn ở đây giặt, ta cũng dám nhận ấy chứ, việc này liền giao cho Thiên Dao , buổi sáng ta an bài việc gì cho nàng ta." "Ta đây liền thay mặt đại tiểu thư cám ơn ma ma!" Thiên Nguyệt nhất thời cười, sau đó qua trái phải xem xem, chỉ thấy ở xung quanh giếng nước trong viện bị hai vú già cấp chiếm. Lại nhìn đến động tác các bà giặt quần áo, động tác lớn, nước ở trong bồn lý bắn tung tóe ra xung quanh. Mà hai người lúc này đều đem ống quần của mình xắn cao lên đến phía đầu gối, lộ ra mảng lớn bắp chân tráng kiện. Đừng là Thiên Dao, cho dù là nàng, chắc chắn vui vẻ gì khi làm việc chung với mấy người này. Lại ma ma vừa thấy thần sắc mặt Thiên Nguyệt, bà ta nghĩ Nhậm Uyển Hoa lúc này phái nàng ta lại đây, phải là vì che chở Thiên Dao sao chứ. Tóm lại thời gian sau này Thiên Dao ở đây, trước mắt liền cứ thuận theo ý tứ của nàng, cấp cái nhân tình, sau này chắc chắn thiệt thòi gì. Nghĩ như thế, bà ta liền vừa cười vừa thêm vào: "Ta biết đại tiểu thư là đau lòng đại nha hoàn bên người, kỳ nếu là ta, trong lòng chắc chắn cũng đành để cho nàng ta làm công việc nặng nhọc như thế này, nhưng là phu nhân phân phó, ta cũng chỉ là lĩnh mệnh mà làm việc thôi. Vừa mới rồi chính ta cũng phiền lòng biết nên an bài công việc gì cho nàng ta mới tốt, nghĩ rằng đại tiểu thư đưa quần áo lại đây, đúng là giải quyết được khó khăn của ta. Nếu là giặt quần áo của đại tiểu thư, tất nhiên là thể cùng các bà ấy cùng giặt ở nơi này, nha, bên kia còn có giếng nữa, Thiên Dao liền qua kia giặt , cần gì đó, cứ tìm tiểu Thanh là được." Lại ma ma xong, liền hướng phòng giặt quần áo phía sau chỉ chỉ, lại phân phó nha hoàn áo xanh câu. Thiên Nguyệt lại câu tạ, sau đó liền lôi kéo Thiên Dao hướng phía sau đến, đồng thời kêu tiểu Thanh lấy bồn đựng nước cùng lá lách (loại lá để giặt quần áo chăng) lại đây. Tiểu Thanh đứng ở cửa có ý hỏi nhìn Lại ma ma cái, Lại ma ma nhìn Thiên Nguyệt rồi, mới nổi giận : "Còn mau chuẩn bị , còn có quần áo ở trong phòng này, hôm nay cũng đều giặt sạch cho ta!" Tiểu Thanh vừa nghe lời này, sửng sốt sửng sốt, đôi mắt nhất thời có chút đỏ, nhưng rốt cuộc dám hé răng, cắn cắn môi, quay người lấy cho Thiên Dao bồn giặt cùng lá lách. Mà tiểu Thanh vừa mới quay người , có cái bà tử theo kia cửa tròn hướng bên này dò xét thăm dò, xem xét Lại ma ma sau, liền hướng bà ta vẫy vẫy tay. Lại ma ma vừa thấy người tới, việc hướng Thiên Nguyệt phía bên kia xem xem, thấy các nàng chú ý bên này, liền chạy nhanh cấp hai vú già giặt quần áo kia nháy mắt ra dấu, sau đó tiếng động tiêu sái ra ngoài. Thiên Nguyệt lôi kéo Thiên Dao về phía sau, mới cười : "Ta lo lắng Lại ma ma vừa mới nãy ở trước tiểu thư khẩu thị tâm phi, cho nên các ngươi vừa , ta liền lặng lẽ cùng tiểu thư trước kia ngươi cùng Lại ma ma có chút chuyện xích mích hợp nhau. Tiểu thư nghe xong liền bảo ta tiện thể nhắn cho ngươi, ngươi cứ việc yên tâm, nàng hội giúp ngươi, còn có, mấy chiếc quần áo này nàng tại thích, cảm thấy rất tục khí, ngươi cứ tùy tiện mà giặt, giặt hỏng rồi cũng quan hệ." Thiên Nguyệt xong đem quần áo trong tay đưa cho Thiên Dao, Thiên Dao tiếp nhận nhìn lên, vài món quần áo này tất cả đều là mấy thứ nàng cực thích ! Thiên Nguyệt chú ý tới sắc mặt của Thiên Dao, lại tiếp: "Ta thực nghĩ tiểu thư nay dễ chuyện như vậy, trước kia mặc dù cũng che chở chúng ta, nhưng khi phạt cũng thực thẳng tay!" "Trước kia! ?" Thiên Dao nhất thời vừa nhướn mi, nhìn Thiên Nguyệt liếc mắt cái. Thiên Nguyệt nghĩ đến nàng quên, nhân tiện : "Ta lúc trước phải là người làm vỡ chiếc bàn bằng thủy tinh sao, kết quả bị tiểu thư phạt quỳ ba ngày, còn kém chút nữa bị đánh trong lòng bàn tay, may mắn ngươi lúc ấy cầu tình, tiểu thư mới từ bỏ ."
Chương 14: cam lòng Thiên Dao vừa nghe lời này, nhất thời lớn tiếng trách mắng: "Ngươi ở đây là oán ai! Ngươi cũng biết cái bàn kia là rất quý giá thể có gì sơ sẩy! Đó là đồ mà lúc lão gia thượng phong gia phu nhân tặng phu nhân, lúc ấy ta, là tiểu thư người nhìn thấy chiếc bàn kia bên bày biện hoa quả nhìn vô cùng đẹp mắt, cầu phu nhân lâu, khó khăn lắm phu nhân mới cho, nào biết ngay ngày hôm sau ngươi làm ngã vỡ nát! Vì cho lão gia biết, ta, nương lúc ấy còn phải thay ngươi đem chuyện này giấu giếm mọi người!" (Ta lại cứ nghĩ là đồ trang trí bằng thủy tinh gì đó chứ, haizzzzz ta chỉnh lại chương trước, các nàng thông cảm) Thiên Nguyệt sửng sốt, nàng biết cái bàn thủy tinh kia là vật tinh quý, lại ngờ được rằng là nó lại quý giá đến mức như vậy. Mà từ trước cho tới nay các đồ vật này nọ trong phòng Nhậm Uyển Hoa đều là Thiên Dao quản lý, nàng cũng từng hỏi qua. Nay vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời đối Nhậm Uyển Hoa sinh ra vài phần áy náy cùng cảm kích. Mở miệng, sợ run hồi mới lẩm bẩm : "Nguyên lai là như vậy, khó trách lúc ấy ngươi còn nhất nhất dặn dò cẩn thân ta, để cho ta trăm ngàn lần được với người khác chuyện chiếc bàn thủy tinh bị vỡ nát!" Thấy nàng ta vẻ mặt biết chuyện, Thiên Dao bĩu môi, thu lại tức giận, câu: "Biết là tốt rồi!" Thiên Nguyệt giương mắt, cười : "Bất quá là ngươi quá đa tâm, ta phải ở đây oán ai, làm sai chuyện vốn nên bị phạt, ta chỉ là cảm thấy nay sau khi tiểu thư bị mất trí nhớ, tính tình so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng dễ dàng chuyện hơn!" Thiên Dao vừa nghe ngờ câu chuyện lại chuyển tới bên kia, trong lòng thực tại như đổ thêm dầu vào lửa, nhưng là biết cùng Thiên Nguyệt phát tác cũng giải quyết được việc gì, đành phải nghẹn hơi, hừ lạnh tiếng. Thiên Nguyệt còn cho rằng nàng là vì mấy câu chính mình vừa mới kia mà còn khó chịu trong lòng, ngượng ngùng cười cười, liền tiếp: "Kỳ vừa mới nãy thời điểm mà ta kể với tiểu thư về khúc mắc giữa ngươi cùng Lại ma ma trước kia, ta còn lo lắng tiểu thư sau khi nghe qua xong cho dù có lòng quan tâm cũng nhúng tay vào, cũng ngờ rằng tiểu thư ngay lập tức đứng dậy lấy ra này vài món quần áo, sau đó đem bàn còn vương đầy điểm tâm lau ! Ta lúc đó thực là bất ngờ, ngươi cũng biết, mấy món quần áo đó đều là mấy thứ trước kia tiểu thư cực thích, vì ngươi, đúng là chút cũng chần chờ!" Thiên Nguyệt đến này, ngừng chút liền ghé sát vào nàng : "Ta coi ngươi này hai ngày, nhìn sắc mặt ngươi, ta còn lo lắng ngươi vì chuyện bị phạt đến bên này làm việc nặng, trong lòng còn oán khí, khó tránh khỏi phụ mảnh tâm ý của tiểu thư, kết quả là gặp chuyện tốt cũng là ngươi thôi. Bất quá thấy lúc nãy ta vừa mới mới sai câu, ngươi liền chấp nhận được, xem ra là ta lo lắng nhiều, tóm lại trong lòng ngươi ràng mọi chuyện là tốt rồi. đến cùng mọi chuyện của chúng ta, chắc cũng có ai ngoài tiểu quan tâm như vậy. Hơn nữa nhìn mọi việc trước mắt như vậy, ta thấy ngày ngươi trở về chắc là xa, chắc đến vài ngày ." Nhưng mà Thiên Dao nghe xong lời này, chẳng những vui, sắc mặt trái lại càng thêm khó coi hơn! Nàng biết, nàng biết tại Nhậm Uyển Hoa kia là có ý tứ gì, đây là cũng phải muốn giúp nàng, mà là ở mượn chuyện của nàng để phá hủy mấy thứ quần áo đó! Chiếm thân thể của nàng, chi phối thân thể của nàng phân tính, lại vẫn ngại quần áo của nàng rất tục khí! "Ngươi, làm sao vậy?" Thiên Nguyệt này cuối cùng cũng chú ý tới sắc mặt Thiên Dao có điểm đúng, vừa mới thả lỏng tâm tình, hiểu sao lúc này lại có chút yên tâm, chẳng lẽ nàng còn sai câu nào . Thiên Dao nghĩ nghĩ, nắm chặt trong tay quần áo, nhướng lông mi, nổi giận đùng đùng hỏi: "Tiểu thư , mấy thứ quần áo này nàng cũng muốn nữa?" Thiên Nguyệt sửng sốt, càng nghe lời này, nàng càng cảm thấy thích hợp, bởi vì ngữ khí kia, thần sắc kia, thực là quá mức bất kính. Nhưng là biết vì sao, mấy lời kia nàng thế nhưng cách nào trước mặt Thiên Dao ra được. Hai người trong lúc đó khí chính là trở nên có chút quái dị cùng cứng ngắc, vừa vặn Tiểu Thanh cầm thủy bồn tới : "Thiên Dao tỷ tỷ, hai chiếc bồn này đều sạch , còn có này lá lách cũng là mới." Thiên Dao quay đầu, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh cái, lại nhìn nhìn mấy thứ này nọ nàng lấy tới, vốn là muốn bảo nàng ta cút ngay, nhưng là vừa mới mở miệng, trong lòng bỗng nhiên có chủ ý khác, nàng cố gắng ngăn chận tức giận trong lòng, hờn dỗi, gật gật đầu : "Để đó ." Tiểu Thanh có chút câu nệ cười, đưa tay buông mấy thứ kia xuống xong, lại chủ động đến bên cạnh miệng giếng, đem dây thừng cùng với gầu nước to ném vào trong giếng. Thân mình nàng mặc dù nhìn qua rất gầy yếu, nhưng động tác cũng rất lưu loát, chỉ hai ba lần cúi kéo lên gầu nước to đầy tràn cả ra ngoài, xoay người đổ vào chiếc bồn kia. Như thế vài lần, thẳng đến lúc đem kia hai chiếc bồn đựng đầy nước, lúc này nàng mới buông chiếc gầu ra, đứng thẳng thắt lưng, thực đơn thuần cười : "Thời điểm này nước trong giếng rất cạn, kéo lên rất mệt, Thiên Dao tỷ tỷ dùng hết, kêu ta tiếng, ta tới đây phụ." Thiên Dao có chút ngoài ý muốn liếc mắt đánh giá nàng cái, thấy bộ dáng nàng ta chắc cũng chỉ khoảng mười ba bốn tuổi, thân mình gầy gò, mặt mang theo hai phiến hồng hồng vì vừa mới làm việc, cùng nàng chuyện đôi khi lộ ra vài phần câu nệ, nhưng này trong mắt cười cũng thực đơn thuần. giống ngày thường lý hạ nhân đối nàng cười lấy lòng, mặc dù mang theo chút ngượng ngùng, nhưng cũng mang theo biểu nịnh nọt. "Ngươi kêu tiểu Thanh?" Thiên Dao đánh giá xong, mới lên tiếng hỏi nàng ta. "Nàng chính là cái nha đầu kia, ngươi như thế nào quên? Chính là nha đầu bị Lại ma ma lôi ra gánh tội thay lúc trước đó!" Thiên Nguyệt ở bên nhắc nhở câu. "Cái gì?" Thiên Dao giật mình, tiếp theo cỗ tức giận dâng lên, rồi lên tiếng biểu thị nàng biết, sau đó đối với tiểu Thanh : "Ta biết, ngươi làm việc của ngươi , lúc nữa cần gì ta gọi ngươi." "Vâng!" Giống như cao hứng khi thấy Thiên Dao nguyện ý cho nàng hỗ trợ, Tiểu Thanh vui vẻ đáp lại, sau đó mới xoay người tránh ra . "Đúng là nha đầu thành , phỏng chừng là nàng ta nhớ kỹ ân tình trước kia của ngươi đó." Nhìn bóng dáng tiểu Thanh xa, Thiên Nguyệt nở nụ cười câu, sau đó lại tiếp: "Vậy ngươi trước hết cứ làm việc , ta cũng cần phải trở về, nghe hôm nay Tống phu nhân cùng Tống công tử đều đến phủ, tiểu thư lôi kéo Phỉ Thúy cùng Trân Châu để hỏi mấy chuyện trước kia. Cũng biết đến lúc đó Tống phu nhân có đến Tĩnh Nguyệt hiên bên này gặp tiểu thư nữa, hay là vẫn chỉ ở chơi bên chỗ phu nhân bên kia." Nàng cũng chỉ là thuận miệng câu, lại nghĩ rằng Thiên Dao sau khi nghe xong, còn chờ nàng xoay người, liền cầm chặt cánh tay của nàng vội vàng hỏi: "Ngươi cái gì? lúc nữa ai muốn tới đây?" "Tống phu nhân cùng Tống công tử a." Thiên Nguyệt lại bị nàng dọa nhảy dựng, nhìn cặp mắt đen láy kia hấp tấp trợn tròn, trong lòng có chút hiểu. Thiên Dao sợ run hồi lâu, lúc này mới nhớ tới từ sau khi chính mình tỉnh lại, mọi chuyện biến đổi quá mức kỳ lạ, khiến nàng cứ ngỡ như mình chỉ là nằm mơ, căn bản rảnh suy nghĩ tới chuyện của Tống Ôn Quân. Cũng biết được ngày đó nàng bị rơi xuống nước, có từng lại đây ? Nhưng là nay, nay... Nàng bỗng nhiên nghĩ đến việc hứa hôn giữa hai người, bỗng nhiên nghĩ đến nàng tại phải Nhậm Uyển Hoa, mà là biến thành Thiên Dao! tình trở nên hoang đường như vậy! Thế việc hứa hôn của hai người nên làm cái gì bây giờ? Chỉ trong chớp mắt, mặt mũi Thiên Dao như biến mất huyết sắc trở nên tái nhợt, Thiên Nguyệt nhìn thấy cả kinh, cuống quít hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" "Ngày ấy ta rơi xuống nước, Tống phu nhân cùng Tống công tử có từng đến đây lần nào ?" Thiên Dao nghĩ tời thanh của chính mình cư nhiên còn có thể bảo trì bình tĩnh như vậy, giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi có, nàng chỉ bình thường thuận miệng hỏi câu mà thôi. "Ngày ấy Tống phu nhân có lại đây, nhưng ta nghe Tống công tử là hôm qua mới hồi kinh." Thiên Nguyệt lắc lắc đầu, lại nhìn nhìn Thiên Dao, sau đó lo lắng : "Ngươi sao chứ? Sắc mặt củangươi tốt!" " có việc gì, ta tốt lắm! thể tốt hơn !" Thiên Dao giống như nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ ra. Thiên Nguyệt từ phòng giặt quần áo ra, sau đó bên hướng Tĩnh Nguyệt hiên , trong lòng lại bên cân nhắc xem Thiên Dao vừa mới nãy là có chuyện gì xảy ra, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy! Tựa hồ thời điểm đến Tống phu nhân cùng Tống công tử muốn tới, sắc mặt của nàng liền thay đổi... Nghe Tống công tử lần này hồi kinh, chính là chuẩn bị chuyện cùng tiểu thư thành hôn, phỏng chừng mọi việc quá năm nay , tiểu thư nay mười sáu . Mà Thiên Dao, năm nay hình như là mười bảy ... Thiên Nguyệt trầm ngâm hồi, bỗng nhiên nghĩ đến Tống công tử ba năm trước, trước khi đây rời Kinh Châu, đến Nhậm phủ chia tay, ngày đó cũng vừa vặn Thiên Dao được tới Tĩnh Nguyệt hiên. Mà thời điểm tiểu thư qua chỗ phu nhân để gặp Tống công tử, Thiên Dao là từ trong phòng phu nhân ra, cho nên tiểu thư liền đem Thiên Dao mang theo người... Vị Tống công tử kia nàng cũng từng gặp qua lần, Thiên Nguyệt hồi nghĩ lại, lại nhất cân nhắc biểu tình cũng câu hỏi của Thiên Dao lúc nãy, trong lòng nhất thời ngộ ra, mặt khỏi nóng lên, có lã nàng đoán ra vài phần đáp án. Chính là việc này, còn phải xem ý tứ của tiểu thư , mà Thiên Dao so với tiểu thư là nhiều hơn tuổi. Bất quá tiểu thư nay thay đổi rất nhiều, phỏng chừng việc này cũng biết có đúng , ai biết về sau thế nào chứ. Thiên Nguyệt nghĩ nghĩ, thấy cũng sắp đến Tĩnh Nguyệt hiên , liền trước sờ sờ mặt mình, mặt trưng ra thần sắc thảnh thơi, sau đó mới chậm rãi rồi vào. Lúc đó, Thiên Dao bên này, Thiên Nguyệt vừa , nàng lập tức đem quần áo trong tay, hướng chiếc bồn kia đựng đầy nước, hung hăng dẫm đạp qua! Làm bắn tung tóe lên bọt nước, tức đem váy của nàng bị dính ẩm ướt . Nàng cam lòng, cam lòng! cam lòng cứ như vậy đem mọi vật sở hữu của mình, đều chắp tay nhường cho người khác! . ——*——*——*——
@Linh nhi Bộ này ngưng lâu quá rồi nha bạn. Nếu bạn bận hay drop truyện phiền bạn báo với mình 1 tiếng. Còn nếu bạn vẫn edit tiếp mong bạn theo đúng tiến độ qđ của Cung là 2chuong /1 tuần nhé