VỀ VINH HOA - MỘC THỦY DU (UPDATE Chương 41) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương ba: Long trời lở đất (ba)

      Nàng tựa hồ bị khiếp sợ đến cực hạn, cả người ngược lại có chút trở nên ngơ ngác, ràng nghi vần ở trong lòng như muốn ép vỡ ngực, yết hầu lại như bị tắc nghẽn, cả người đầy hoang mang. Kim thị ánh nhìn kia hoàn toàn là nhìn hạ nhân, là ánh mắt từ cao nhìn xuống, lại nhìn “chính mình” nằm giường, nàng biết rốt cuộc là chuyện hoang đường gì diễn ra, hay chỉ là giấc mộng vớ vẩn.

      Kim thị nhìn Thiên Dao quỳ gối ở trước mặt mình, chỉ thấy khuôn mặt nhắn chút huyết sắc, trông suy yếu đến lợi hại, đôi mắt đen láy nhưng trống rỗng mất hồn, thêm vào đó là hai phiến môi khô nứt, lại bị cắn chặt so với sắc mặt càng tái nhợt hơn.

      Kim thị nhất thời nhíu mày, nhất thời lại thở dài. Bà nhớ Thiên Dao là được mua vào phủ sáu năm trước, mặc dù phải con nhà khá giả, nhưng bộ dáng chỉnh tề, người lại nhanh nhẹn tháo vát, cho nên ngay từ đầu cho ở bên người mình. Lúc ấy nha đầu kia mặc dù còn , nhưng là hầu hạ ở bên người bà hai ba năm càng ngày càng biết việc. Sau lại vì Hoa Nhi thiếu người, nàng liền cho Thiên Dao sang Tĩnh Nguyệt hiên bên này.

      Hoa Nhi tính tình điêu ngoa, lại phách lối, bà làm mẹ trong lòng tự nhiên là ràng. Nhưng đây lại là đứa con bà thương nhất, cho nên trách cứ hai câu cũng thấy thực luyến tiếc, thêm nữa bà lại phải quản lý mọi việc lớn ở trong phủ, nên cũng có nhiều thời gian và tinh lực để quản. Cho nên mới cố ý cho Thiên Dao đến Tĩnh Nguyệt hiên, trừ bỏ muốn nàng hầu hạ Hoa Nhi chuyện áo cơm hàng ngày, chính là trong những lúc nha đầu này bốc đồng ít nhiều có thể khuyên giải hai câu.

      Mà Nhậm Uyển Hoa tùy hừng tùy hứng, nhưng nàng đối với mẫu thân vẫn là cực kỳ kính , bởi vậy đối với lời của Thiên Dao, nàng dù lúc tức giận vẫn là nghe hai câu. Cho nên Thiên Dao đến Tĩnh Nguyệt hiên chưa đến hai năm, mà trong chủ trương của Nhậm Uyển Hoa, trừ bỏ vài người tuổi cũng thời gian làm việc nhiều hơn nàng nàng chính là đại nha hoàn trong Tĩnh Nguyệt hiên này.

      Cho nên Kim thị đối với Thiên Dao càng ngày càng tín nhiệm hơn, ngày thường bên Nhậm Uyển Hoa việc gì cũng đều là nàng sắp xếp, vì vậy có gì cũng chỉ cần gọi nàng tới hỏi, lại tưởng tượng được Hoa nhi lại xảy ra chuyện đại bực này lại là lúc Thiên Dao ở bên cạnh. Kim thị suốt ruột ái nữ, dù là biết lúc ấy Thiên Dao cũng chỉ là theo gặp chuyện may, nhưng nàng vẫn sai đem Thiên Dao về bên người. Chỉ vì thời gian này Thiên Dao cũng cùng hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trong lòng bà lo lắng Hoa nhi, lại giữ thân phận tất nhiên là cái gì quá, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn tồn tại tức giận. Mà trước mắt Hoa Nhi rốt cuộc tỉnh, nhưng tưởng tượng lại , nhưng lại ….

      Kim thị hít sâu chút, lại nhìn đến Thiên Dao kia bộ dáng giống như tùy lúc đều có thể ngã, mà Hoa Nhi cũng là vừa mới tỉnh lại lâu, biết tại trong phòng nên la hét ầm ĩ. Vì thế suy nghĩ lại, bà điều chỉnh tốt cảm xúc của chính mình, sau đó đối với hòa hoãn với Lã mama bên cạnh: “Đỡ nàng ta đứng lên , đứng trả lời là được.”

      Lã mama lên tiếng, hướng Phỉ Thúy bên cạnh ý bảo chút, hai người liền đồng thời tiến lên, mỗi người bên nắm lấy cánh tay Thiên Dao kéo nàng đứng dậy. Chính là trong thời điểm kéo dậy hai người mới phát giác Thiên Dao tựa như rối gỗ, có chút phối hợp. Lã mama trong lòng càng thêm khó chịu, nhất thời trong tay càng thêm dùng sức đem Thiên Dao túm mạnh lên. Nhìn Thiên Dao bộ dáng chật vật, Phỉ Thúy trong lòng đầy vui sướng, miệng thầm câu: “Bộ dáng yếu đuối bệnh tật, cũng tự nhìn gương cái xem thành ra cái đức hạnh gì!”

      Bị Lã mama dùng sức túm lấy, lại vừa nghe được câu thầm của Phỉ Thúy, nàng giật mình hồi thần. Chưa từng có người nào dám lời châm chọc khiêu khích như thế đối với nàng, huống chi còn là từ trong miệng của nha hoàn bên mình, thế mà chuyện như thế thực diễn ra. Nếu là ngày thường, vô luận trong lòng nàng có tức giận đến đâu cũng ở trước mặt Kim thị phát tác, nhưng hôm nay, hôm nay là bất đồng, hôm nay loại tình này nàng xem như biến thành giấc mộng, nhất thời như thế nào còn nhiều băn khoăn. Tâm liền phát hỏa, mặc kệ mọi thứ, ai hướng nào trêu chọc nàng liền hướng người đó phát tiết.

      Vì thế tại thời điểm mọi người trong này còn chưa kịp phản ứng, bên mặt Phỉ Thúy bị trúng cái tát. Bốp, thanh thanh thúy vang lên, giống như là việc đánh người là việc hoàn toàn bình thường, trong chớp mắt tất cả mọi người trong phòng đều có chút sửng sốt. Càng làm cho mọi người giật mình hơn chính là, Thiên Dao sau khi vung tay tát cái, lập tức liền trợn tròn mắt, ngón tay chỉ vào Phỉ Thúy cả giận : “Nơi này đến phiên ngươi tới linh tinh sao, xuống!”

      Phỉ Thúy lúc câu kia cũng phải chỉ có Thiên Dao nghe được, nhưng chỉ có Thiên Dao nghe được ràng. Bất quá mọi người dù là nghe được mơ hồ, nhưng đều có thể từ ánh mắt và thái độ của nàng ta mà đoán ra được đó là lời móc mỉa. Chính là ai nghĩ tới Thiên Dao lại làm ra phản ứng kịch liệt như vậy, hơn nữa nàng ngữ khí tức giận của nàng khi quát Phỉ Thúy căn bản giống như là nha hoàn trong lúc có mâu thuẫn với nhau, mà càng giống chủ tử theo đạo giáo huấn nô tài.

      Vừa mới rồi người ràng như sắp ngã xuống, như thế nào trong chớp mắt liền trở lên lợi hại như thế? Nhìn cặp mắt kia, rất giống như muốn ăn thịt người khác. Đứng ở bên, Trân Châu và Thiên Nguyệt đều cảm thấy sửng sốt, phàm là nha hoàn trong phòng này, lúc này nhìn thấy Thiên Dao trong lòng đều có chút e ngại. Nhưng mà trong lòng các nàng lại ràng, cũng hiểu e ngại rốt cuộc từ đâu mà đến.

      Này đúng lúc, nguyên là ba vị di nương lại đây thăm đại tiểu thư cũng tràn đầy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn màn này. Chuyện tiểu thư rơi xuống nước còn chưa có giải quyết, Thiên Dao này cư nhiên dám ở trước mặt phu nhân mà tát người, chẳng lẽ bị rơi xuống nước đầu cũng bị hỏng luôn hay sao.

      Cả ba vị di nương, ngay cả người được xem là khéo ăn nhất Đổng di nương, lúc này cũng dám lên tiếng, chính là ánh mắt nhìn nhau qua lại, trong lòng đồng thời nghĩ: phải đại tiểu thư kêu nha hoàn Thiên Dao trong phòng này thường ngày sử rất khôn khéo sao, như thế nào trước mắt lại thấy chỉ là quá bình thường. Hay là giống như đại tiểu thư, để lại di chứng gì đó? Đại phu vừa mới như thế nào rồi?

      cái tát kia khiến cho tay nàng tê rần, nhưng cũng là làm tỉnh lại chính nàng, trong lòng lần đầu có cảm giác thoải mái. Đáng tiếc chính là chờ nàng đem cái cảm giác thoải mái đó kéo dài chút, liền lập tức bị chuyện tình kế tiếp làm cho còn bóng dáng tăm hơi.

      “Phản rồi! Phản rồi!” Lã mama phục hồi lại tinh thần trước tiên, nhất thời vẻ mặt trong lúc tức giận đỏ lên, chộp lấy cánh tay Thiên Dao vừa mới đánh người hung hăng nhéo cái, nhất thời Thiên Dao bị đau kêu lên tiếng, lại thấy Thiên Dao đẩy vài cái nhưng thoát khỏi tay của Lã mama.

      Lã mama mặc dù tuổi cao nhưng còn chưa tới mức còn dùng được, hơn nữa Thiên Dao vừa mới vung cái tát, hưng phấn qua trái lại người từ từ vô lực, vì thế làm sao là đối thủ với Lã mama.

      Lã mama túm lấy Thiên Dao, bên đem nàng đẩy đến trước mặt Kim thị, bên lên án : “ Phu nhân ngài cũng thấy đấy, nàng ta trong mắt thế nào còn có Phu nhân cùng tiểu thư, ngày thường nô tỳ thấy nàng ta dù gì cũng là nha hoàn bên người tiểu thư nên cũng kính nàng ta phần, ngờ làm vậy lại càng phát ra tính tình được nuông chiều của nàng ta. Phỉ Thúy là có lòng tốt lên đỡ nàng ta, ai ngờ lại trúng cái tát. có thiên lý mà, nếu phải chính mắt nhìn thấy ai mà có thể tin tưởng chứ. Bất quá đều là nha hoàn hầu hạ chủ tử như thế nào lại muốn đem mình thành bề mà đánh người khác chứ.” Lã mama đến đây thấy Kim thị định ngắt lời bà ta, bà ta liền vung mạnh tay, sau đó : “Dù hôm nay phu nhân có chê nô tỳ lắm miệng nô tỳ cũng phải cho xong lời này, việc hôm nay nếu hảo trừng phạt nàng ta, ai mà lường trước được sau này tiểu thư có bị nàng ta chèn ép hay !”

      “Ngươi câm miệng cho ta, ta là….”cánh tay nàng giống như bị bóp nát, trước mắt chẳng những thể thoát ra, lại còn phải nghe mấy lời hươu vượn linh tinh, nàng chỉ cảm thấy chính mình bi chọc giận tới phát hỏa. Nhưng là vừa mới mở miệng, nàng lại phát giác chân bước lảo đảo, ngay cả đẩu óc cũng mờ mịt, mới chưa đến nửa còn khí lực tiếp. Mà lúc này cánh tay nàng bị siết chặt đến cực ký đau, nhưng trước mắt nếu như có Lã mama sống chết túm lấy nàng, có lẽ nàng cũng đứng vững được.

      “Tốt lắm, đều nữa!” Kim thị như trước ngồi cách đoan trang, nhưng mà mày nhăn lại, mặt lộ vẻ hài lòng, ngữ khí vừa rồi mang theo chút kiên nhẫn. Phỉ Thúy đứng bên cạnh ôm bên mặt, trong lòng mặc dù rất tức giận nhưng cũng dám lên tiếng, cac nha hoàn khác ở phía sau đều dám tùy tiện mở mồm. Mà ba vị di nương đứng bên kia, sớm đem chuyện này thành vở diễn, chính mình lại đứng bên xem kịch hay nên tất nhiên chủ động xen vào.

      “Này rốt cuộc là diễn ra chuyện gì? Các người____” nằm ở giường “Nhậm Uyển Hoa” trước giờ đều yên tĩnh lúc này mới mang theo vài phần mê mang ra câu, mà thời điểm nàng chuyện trong thanh là mang theo vài phần khẩn trương cùng kích động.

      “Hoa Nhi đừng ngồi dậy, hảo hảo nằm nghỉ, đại phu con cần tĩnh dưỡng, cũng được lo lắng gì cả, về sau từ từ nhớ lại…” Nghe được thanh của ái nữ, Kim thị lập tức xoay lại, lúc chuyện mặt thay bằng biểu tình ôn nhu từ ái.

      Đứng ở gần đấy “Thiên Dao” nhìn màn này khỏi ngây người ngẩn ngơ, lập tức liền cảm thấy trong ngực khí huyết trận cuồn cuộn. Cũng biết là lấy sức lực từ đâu, nàng lập tức thoát ra khỏi kiềm chế của Lã mama mạnh mẽ bổ nhào vào trước mặt Kim thị, oa tiếng liền khóc ra, nàng vừa khóc lóc vừa : “Nương, ta, ta mới là Hoa Nhi a…”

      Tất cả mọi người ở đây đều bị nàng hù nhảy dựng, rất là giật mình, số nha hoàn vội vàng tiến lên, sống chết đem Thiên Dao người Kim thị kéo ra. Vì thế mà trận khuyên khuyên, mắng mắng, đẩy đẩy, kéo kéo, kêu loạn ầm ỹ thành đoàn, căn bản là có ai nghe người khác gì, mà Thiên Dao khóc nức nở rốt cuộc cái gì cũng chưa có . Đồng thời Thiên Dao là mới vừa tỉnh lại sau hôn mê dài, tiếp theo lại bị chấn động lơn như vậy, cảm xúc rất ổn định, thể lực chống đỡ hết nổi, vì thế sau phen khóc lóc cùng màn lôi lôi kéo kéo, nàng nhất thời kích động quá độ lại hôn mê bất tỉnh.

      (Ta mấy hôm trước khí thế bừng bừng edit truyện, nhưng sau hồi thấy đứa con tinh thần của ta bị hắt hủi thế này rất là tủi thân:yoyo23:, hứng thú giảm đến luôn, haizzzzzzzz
      Hương Thảo, thuyt, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      truyện rất hay :5::5:
      đừng nản nha bạn :012: mấy chương đầu thường như thế. bạn mà ngưng cái là cmt tới tấp liền ah. :013::013: cơ mà đừng ngưng ah :th_90:

      cố lên, ủng hộ bạn :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Tks nàng động viên ta, ta cố gắng hoàn thành truyện này, nhưng nếu được ủng hộ dĩ nhiên ta có động lực edit nhanh hơn :yoyo42:

    4. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 4 : Hoang đường

      Để cho Thiên Nguyệt cùng hai tiểu nha hoàn khác đưa Thiên Dao ngất xỉu rời khỏi đây, Lã mama thừa dịp có thời gian đến bên ngưởi Phỉ Thúy thấp giọng hỏi câu: “Cho ta xem nào, xem có bị sưng lên ?” Phỉ Thúy liền bỏ tay ra, Lã mama nhìn thoáng qua nhất thời liền hận nghiến răng nghiến lợi : “ là nha đầu chết tiệt có lương tâm, sao lại hạ thủ nặng như vậy, đúng là vô pháp vô thiên mà!”

      “Mama đừng nóng giận, phu nhân trong lòng cũng thoải mái, nô tỳ chút nữa lấy chút băng đem đến phòng cho Phỉ Thúy tỷ tỷ, bao lâu là có thể hết sưng thôi.” Trân Châu tiến lên cười câu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Kim thị ở phía bên kia. Vừa nãy phen hỗn loạn, quần áo người Kim thị thiếu chút nữa bị Thiên Dao kéo hỏng, trước mắt Đổng di nương cùng Liễu di nương ở trước mặt Kim thị hỗ trợ, Phạm di nương như cũ là bộ dáng liên quan đến mình, mắt lạnh nhạt đứng ở bên nhìn.

      Nhậm Uyển Hoa theo giường ngồi dậy, thần sắc mờ mịt mặt từ từ lui dần, hai mắt cũng lén lút đánh giá hết thảy mọi việc trong phòng.

      Lã mama biết được lời vừa rồi phu nhân nghe được, bà ta liền thay đổi sắc mặt tươi cười, bước nhanh đến bên giường cẩn thận hỏi câu: “ Tiểu thư vừa rồi có bị sợ hãi ? Bây giờ người có chỗ nào cảm thấy ổn ?”

      Kim thị sửa sang lại quẩn áo, ngăn chặn lại bực bội trong lòng, lại ngồi trở lại ghế thêu, lôi kéo tay Nhậm Uyển Hoa giọng an ủi vài câu. Sau đó bà để cho nàng nằm xuống hảo hảo nghe ngơi, tiếp theo gọi tất cả nha hoàn trong phòng lại đây nghiêm khắc dặn dò vài câu, mấy nha hoàn gật đầu liên tục và ngừng lên tiếng vâng dạ. Lã mama cũng theo : “Phu nhân yên tâm, mọi việc ở đây có nô tỳ, hơn nữa Phỉ Thúy các nàng đều là những người hiểu chuyện, biết tiến lùi, giống ai đó vừa mới rồi biết nặng gây náo loạn lên!”

      Kim thị gật gật đầu, liền đứng lên phải , hơn nữa canh ở đây thời gian dài như vậy bà có chút chống đỡ được. Thêm nữa là trước mắt tuy rằng Hoa Nhi tỉnh, nhưng là lại bị mất trí nhớ, bà cần phải cẩn thận suy nghĩ lai xem phải như thế nào với nhóm người thân hữu. Hôm trước người tới thăm vốn ít, có lẽ phải đem tin tức Hoa Nhi ra ngoài chút, miễn cho để thời gian lâu dài vạn nhất lại truyền ra bên ngoài cái gì tốt. Chủ yếu là Tống gian bên kia, Tống phu nhân rất có thể lại đây trộm thăm dò tình hình, mà lão gia buổi tối mới trở về, bà cũng phải phái người qua thong báo tiếng.

      Khi Kim thị sắp sửa , Nhậm Uyển Hoa nằm ở giường rốt cuộc nhị được lại mở miệng hỏi câu: “Vừa mới vị kia, ấy làm sao vậy?” (ta để ấy cho hợp vì Uyển Hoa này là người đại mà)

      Kim thị nghe vậy liền cúi xuống ôn nhu : “Nàng ta là nha hoàn bên người của con, thời điểm con rơi xuống nước nàng ta cũng ở bên cạnh con. Mặc dù chủ yếu là đo lan can của cái đình kia bị lỏng dễ gãy, nhưng chuyện rơi xuống nước lần này nàng ta cũng tránh được có trách nhiệm. Chuyện vừa rồi có lẽ là sợ hãi quá, lại sợ bị phạt nên mới vội vàng cầu xin tha thứ, con cũng cần để ý, nương xử lý.”

      Nhậm Uyển Hoa kinh ngạc gật gật đầu, sau đó liền ngậm miệng dám nhiều lời nữa, chính là tay nàng giấu ở trong chăn cũng là khẩn trương nắm chặt lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

      Lại đến sau khi Thiên Nguyệt cùng hai tiểu nha hoàn đem Thiên Dao nâng trở về gian phòng của mình, cũng biết phu nhân xử lý như thế nào, trong lòng nàng rất bất ổn, nhất thời quay sang trách Thiên Dao nên xúc động như thế, nhất thời lại hối hận chính mình nên đỡ nàng ta qua.

      “Thiên Dao tỷ tỷ sắp chết ?” Đem Thiên Dao đỡ tới bên giường nằm xuống, trong hai tiểu nha hoàn nhìn gương mặt nàng tái nhợt nhất thời sợ hãi, liền lén lút câu.

      bậy bạ gì đó, nàng ấy bất quá chỉ là ngất xỉu thôi, cẩn thận phu nhân nghe thấy lại xui xẻo bây giờ, ngại da dầy phải !” Thiên Nguyệt thu hồi lại tâm tình lộn xộn của mình, trừng mắt nhìn hai tiểu nha hoàn kia liếc mắt cái đem các nàng dọa sợ chạy nhanh ra ngoài.

      Chính là lời tuy là như vậy, nhưng kỳ trong lòng nàng quá để tâm, việc hôm nay đến nước này nếu phu nhân phạt chính mình đó là may mắn vạn phần rồi, còn muốn mời đại phu gì gì đó có lẽ là có khả năng. Khi Thiên Dao bán mình vào phủ, chính là ký tử khế ước, ngoài việc sau này phải suốt đời hầu hạ trong phủ thế gả ra ngoài sinh con cái, có ốm có đau cũng có cha mẹ thân thích mà dữa vào…..Thiên Nguyệt cứ như thế miên man suy nghĩ, nhất thời rơi vài giọt lệ đồng tình. Xong sau đó lại quay lại nhìn nhìn Thiên Dao, thấy rằng nàng ta vẫn còn chưa tỉnh, nghĩ rằng phía đại tiểu thư chắc là còn rất loạn, nàng thể ở đây ngây ngốc lâu được. Vì thế liền lau nước mắt, thở dài, tự nhủ : “ Cũng biết là ngươi bị trúng tà hay như thế nào, nhưng lúc nãy làm loạn lại va cham với phu nhân, sau này muốn sống tốt sợ là khó khăn!” đến đó, Thiên Dao nằm giường bỗng nhiên ho chút, lập tức chậm rãi lặng lẽ mở mắt.

      “Ông trời phủ hộ, ngươi tỉnh lại, ta lấy cho ngươi chén nước .” Thiên Nguyệt sửng sốt chút, sau đó dài nhàng thở ra, chính là vừa mới xoay người liền nhìn thấy bên ngoài có người vén mành lên vào. Thiên Nguyệt vừa nâng mắt lên liền thấy, nguyên là Hồng Trù bên người phu nhân, trong lòng nàng lo lắng chút, nhưng ngoài mặt tươi cười hỏi: “Tỷ tỷ như thế nào lại đến tận đây?”

      Hồng Trù trước hết nhìn Thiên Dao nằm giường liếc mắt mắt cái, thấy nàng mở mắt liền hỏi: “ tỉnh?”

      “Vâng, nàng ta vừa mới tỉnh tỷ tỷ liền vào.” Thiên Nguyệt sợ Thiên Dao còn ra cái gì va chạm tới Hồng Trù nên nhanh nhẹn thay nàng trả lời.

      Hồng Trù quay nhìn Thiên Nguyệt chút, sau đó thở dài, liền hướng Thiên Dao đến gần vài bước : “ Phu nhân sai ta lại đây nhìn xem ngươi chút, nếu tỉnh liền mang ngươi qua cho phu nhân hỏi chuyện, người muốn hỏi ràng chuyện lúc ấy đại tiểu thư bị rơi xuống nước.”

      Thiên Nguyệt cầm chén nước trong tay, nghe xong lời này lại nhìn nhìn Thiên Dao chút, hơi chần chờ sau đó liền hướng Hồng Trù cẩn thận hỏi: “Phu nhân có hay muốn phạt……”

      “Chưa tới việc này đâu.” Hồng Trù lắc lắc đầu trả lời, sau đó lại đối với Thiên Dao : “Ngươi cũng là, ngày thường thấy ngươi phải rất có hiểu biết hay sao, như thế nào mới vừa rồi lại biết sống chết như vậy. May mắn chuyện tiểu thư mất trí nhớ làm cho phu nhân phân tâm, trước mắt thừa tinh lực so đo với ngươi, chính là ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sang……”

      “Mất trí nhớ!?” Thiên Dao thanh khàn khàn mang theo chút hỗn loạn cùng vài phần bén nhọn, nghe thấy thế lập tức ngắt lời Hồng Trù hỏi.

      Hồng Trù ngẩn người, lúc này mới nhớ tới Thiên Dao còn chưa biết việc này, liền đơn giản sơ lược giải thích vài câu: “Đúng thế, thời điểm mà tiểu thư vừa mới tỉnh lại phu nhân liền hỏi xem nàng như thế nào lại bị rơi xuống nước, lại nghĩ rằng tiểu thư chút cũng nhớ , lại hỏi tiếp sau đó mới phát tiểu thư thậm chí ngay cả tên của mình cũng quên!” Hồng Trù đến cái này hít sâu cái sau đó chuyển hướng Thiên Nguyệt tiếp: “Lúc nãy ngươi vừa mới rời , đại phu có lại đây xem bệnh cho tiểu thư, tiểu thư bị ngã xuống nước, lại bị rơi từ cao xuống, còn hôn mê ngày đêm cho nên để lại di chứng mất trí nhớ.”

      “Bậy bạ!” Thiên Dao đột nhiên thốt ra hai chữ, nhưng chính là cái ngữ khí đó nghe cũng là thực quái dị, giống như là tin, lại giống như là biết cái gì đó.

      Thiên Nguyệt quả thực bị nàng dọa sợ nhất thời cả kinh, chén nước cầm tay chút nữa bị đổ ra ngoài. Hồng Trù lại chỉ nghĩ là nàng ta về lời của đại phu, kỳ lúc ấy nàng đứng ở đó nghe thấy cũng có chút thể tin được. Bởi vậy nàng cũng quá chú ý đến lời của Thiên Dao, sau đó đối với nàng : “Ngươi thu thập hảo hảo chút, ta trước với phu nhân là ngươi còn chưa có tỉnh, lúc sau ta lại đến nữa, chính là ngươi đừng trì hoãn quá lâu.”

      Hồng Trù rồi, Thiên Nguyệt bên đem nước đưa cho Thiên Dao, bên lo lắng hỏi: “ Ngươi cảm thấy như thế nào rồi, còn có thể đứng lên được ?”

      Thiên Dao cứng ngắc tiếp nhận cái chén, chính là tay nàng nắm cái chén vẫn run đâu, ngay cả nước trong chén cũng sóng sánh theo. lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt, khẽ nâng cằm, cường ngạnh phun ra bốn từ: “ có việc gì.”

      Mặt đều tái nhợt thành như vậy sao có thê có việc gì chứ, Thiên Nguyệt thầm nghĩ, nhưng nàng bất quá cũng chỉ là nha hoàn, trừ bỏ có thể có vài phần đồng tình ra, cái khác cũng thể giúp gì được. Thiên Nguyệt than tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi câu: “Đúng rồi, ngươi vừa mới bậy bạ vậy là có ý tứ gì?”

      Thiên Dao để ý đến nàng, chính là yên lặng ướng nước, sau đó rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay mình, biết là nghĩ gì nhưng đáp lời.

      Như thế nào lại trở lên kỳ quái như vậy, Thiên Nguyệt đầy bụng hồ nghi tiếp nhận lại cái chén đem qua để lên bàn, nguyên bản nàng còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng lại sợ tiểu thư bên kia người hầu hạ đủ, còn nữa nếu làm cho phu nhân nghĩ nàng nhân cơ hội nhàn hạ càng tốt lắm. Vì thế nàng chỉ hai câu quan tâm nhắc nhở, sau đó liền ra khỏi phòng hướng Nhậm Uyển Hoa kia tới.Thiên Nguyệt biết rằng, nàng ta vừa mới khỏi Thiên Dao liền kéo chăn qua, ngồi xuống giường, sau đó ngã vào giường.

      Chính là cái giường này, gối đầu này, sàng đan này, vỏ chăn này, còn có màn trướng hương bao, đều thực thấp kém, cũng phải là những thứ nàng hay dùng, tất cả đều phải. Mấy thứ này làm cho nàng nghĩ đền tương lai đen tối, viễn cảnh đáng sợ!

      Vì sao loại tình này lại phát sinh? Làm sao có thể phát sinh loại tình này!

      Nằm giường suy nghĩ rất lâu, bỗng nhiên nàng xốc chăn lên, mạnh mẽ ngồi dậy từ giường. Đúng, nhất định phải đem việc này với nương, nương thương nàng như vậy nhất định tin tưởng nàng! Chỉ cần nàng bình tĩnh chuyện giống với lúc nãy quá xúc động, nương nhất định tin tưởng nàng. Nàng suy nghĩ như vậy tựa hồ nhìn thấy được hi vọng, vì thế mặc kệ đầu vẫn còn choáng váng lập tức xuống giường, tới ghế dựa ngồi vào trước gương. Chính là nàng nhìn đến khuôn mặt trong gương phút chốc cả người đều cảm thấy rét lạnh, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn che gương lại, cắn răng, bắt tay vào làm bắt đầu chải vuốt lại mái tóc tán loạn của mình.
      Hương Thảo, thuyt, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    5. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 5:Tranh thủ

      Kim thị rời khỏi Tĩnh Nguyệt Hiên, Nhậm Uyển Hoa nằm ở chiếc giường khắc hoa lê mềm mại, nhìn thấy mạn trướng thêu yên hà hồng giao, lại nhìn đền đồ gỗ trong phòng toàn loại quý giá, lại ngửi thấy hương an thần bay ra từ lư hương, lâu sau nàng dần ngủ thiếp .

      Phỉ Thúy gặp Thiên Nguyệt cùng Trân Châu đều ở trong phòng, tiểu thư vẫn còn ngủ, tạm thời cũng có việc gì liền lặng lẽ trở lại phòng mình, sau lại bảo tiểu nha hoàn tới phòng bếp lấy cho mình khối băng . Mà khi tiểu nha hoàn kia rời chưa lâu, Lã mama liền tới đây.

      “Nha đầu chết tiệt kia, lúc này ngươi ở trong phòng hầu hạ tiêu thư mà lại lén chạy về đây làm cái gì.” Lã mama vừa vào phòng của Phỉ Thúy xẵng giọng mắng câu.

      “Tiểu thư phải vẫn còn ngủ sao, con bất quá vừa mới về phòng chút, hơn nữa phải lão nhân gia ngài mặt con bị sưng vù lên sao.” Phỉ Thúy bên nhìn gương bên bất mãn câu.

      “Đúng là thiếu hiểu biết, lúc đó ta cho phu nhân nghe, nha đầu chết tiệt kia ngay cả đứng còn vững nữa, ra tay đánh người có thể có bao nhiêu lực chứ. Ta mới như vậy mà ngươi cho rằng mình là người giấy đụng cái là rớt sao, còn mau trở về phòng tiểu thư mà hầu hạ . Bây giờ tiểu thư xảy ra chuyện, Thiên Dao lại có va chạm với phu nhân, như vậy phu nhân giống trước kia coi trọng nàng ta, hơn nữa tiểu thư lại bị mất trí nhớ tất nhiên nhớ những chuyện trước kia. Trước mắt xem ra, những chuyện trước kia Thiên Dao đảm nhận hơn phân nửa là phu nhân giao cho người khác. Mà lúc này trong Tĩnh Nguyệt Hiên, chính là ngươi và Thiên Nguyệt thời gian hầu hạ tiểu thư là lâu nhất….Còn biết ý của ta sao!” Lã mama thấy chính mình đến ràng như vậy mà bộ dạng Phỉ Thủy vẫn còn bất động, trong lòng sốt ruột, liền tới giữ chặt cổ tay nàng ta, tay túm lấy kéo ra ngoài.

      Lã mama nguyên là bà vú của Nhậm Uyển Hoa, còn Phỉ Thúy là con của bà ta. Thời điểm Thiên Dao đến Tĩnh Nguyệt Hiên năm trước, bà đưa Phỉ Thúy vào hầu hạ trong Tĩnh Nguyệt Hiên, mục đích là nhằm vào vị trí đại nha hoàn kia nhưng lại ngờ được là bị Thiên Dao chiếm lấy. Bởi vậy ghen ghét khó chịu có sẵn ở trong lòng, mặc dù nửa năm trước Phỉ Thúy được thăng lên vị trí đại nha hoàn, nhưng rốt cuộc Nhậm Uyển Hoa vẫn là coi trọng Thiên Dao nhiều hơn chút, phu nhân cũng là tín nhiệm Thiên Dao hơn. Bởi vậy tất cả mọi chuyện lớn trong Tĩnh Nguyệt hiên đều là giao cho Thiên Dao xử lý, cho nên trong đầu bà ta và Phỉ Thúy kết thù kết oán với Thiên Dao ngày càng sâu.

      Mà khó khăn lắm đợi được đến cơ hội lần này tất nhiên bà ta thể buông tha.

      Lã mama đem Phỉ Thúy lôi kéo ra khỏi phòng, miệng ngừng quở trách. Phỉ Thúy được hai bước liền quay sang nhìn phòng ở của Thiên Dao, lập tức kéo Lã mama sau đó thấp giọng : “Nương, người có muốn hay vào xem chút, vừa mới nãy nàng ta ngất xỉu cũng biết là hay chỉ là giả vờ thôi.”

      “Lúc này ngươi còn để ý đến nàng ta làm gì, cẩn thận lại bị dính xúi quẩy vào người. Nhanh đến phòng tiểu thư xem thế nào !” Lã mama xong lại quở trách Phỉ Thúy trận.

      Thẳng đến lúc thanh ở bên ngoài cho thấy hai người xa, “Thiên Dao” mới lần nữa cầm lấy lược, sau đó nhìn đến trong gương đầu tóc đen nhánh, mượt mà. Nhìn thấy là đẹp, mái tóc đen nhánh nhưng là dùng tay xoa lên mới biết được, có mềm mại như tóc của nàng trước kia, ngay cả tóc cũng giống của nàng.

      được, nàng tại thể nghĩ đến việc này nữa, trước mắt đem đầu tóc chải lại gọn gang sau đó đến chỗ nương đem tình kia ràng, những việc khác về sau rồi tính.

      Nghĩ thế nhưng đến lúc chính mình tự làm nàng mới biết được, nguyên lai có nha hoàn hỗ trợ chính mình ngay cả kiểu tóc sơ sài cũng có chút lực bất tòng tâm. Sau khắc cố gắng nàng mới miễn cưỡng làm được kiểu có hình dạng giống búi tóc, vừa vặn lúc này Hồng Trù lại đến tìm. Nàng quan tâm đến Hồng Trù, chính là đem cây trâm bằng ngọc màu xanh rẻ tiền cắm tóc ném tới bàn, lại đem chiếc gương trước mặt đặt xuống, sau đó mới chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Hồng Trù cái liền nâng cằm : “ thôi.”

      Hồng Trù có chút quái dị liếc nhìn Thiên Dao, biết vì sao tổng cảm thấy nàng có chút thích hợp, nhưng cụ thể thích hợp thế nào ra được. Hồng Trù sửng sốt đứng đó, Thiên Dao lướt qua nàng chủ động ra ngoài cũng có ý tứ đợi nàng.Hồng Trù lấy lại tinh thần liền nhanh theo, chính là khi nàng ra ngoài cửa giương mắt nhìn đến Thiên Dao lưng gầy thẳng thắn kiên định từng bước bước về phía trước, nàng bỗng nhiên cảm thấy Thiên Dao lúc này giống như là chuẩn bị tuyên chiến với ai đó. Như vậy quật cường lại kiêu ngạo

      Mà lúc đó bên phía Kim thị, Đổng di nương cẩn thận bên đưa lên chén trà, bên vừa : “Kia Tĩnh Nguyệt đình nguyên lai là ngay tai mặt sau của Tĩnh Nguyệt hiên của đại tiểu thư, khoảng cách lại gần, trong phủ hạ nhân ngày thường cũng dám tùy tiện tới chỗ đó dạo. Về phần việc tuần tra ban đêm là các bà tử, đó đều là những người có tuổi, phu nhân cũng biết đấy, các bà ấy phàm là có thể bớt được bước nào bớt bước đó, nên tất nhiên đến trong cái đình kia để kiểm tra . Hơn nữa hôm qua ta cũng cẩn thận hỏi qua từng hạ nhân trong phủ, bọn họ đều trong khoảng thời gian này sắp đến sinh nhật của tiểu thư đều rất bận rộn, họ cũng đến lương đình đó để quét tước, mà ngày thường cũng có gặp ai đến lương đình đó cả.”

      “Nhưng là lan can tốt thế, như thế nào liền bị lỏng sắp gẫy chứ? Lại đến Hoa nhi là người sạch , khoảng thời gian có người quét tước lan can kia chắc chắn bị dính nhiều bụi đất dơ bẩn, Hoa Nhi có khả năng dựa vào đó.” Kim thị nghe xong lời của Đổng di nương xong, lập tức nghiêm mặt câu.

      Đổng di nương nghe thế liền cười : “Phu nhân đừng nóng giận, kỳ đến việc này, Tĩnh Nguyệt đình ngày thường trừ bỏ đại tiểu thư thường thường qua đó ngồi hồi, còn có Quân Ca nhi cũng ngâu nhiên lên chơi đùa phen, ta nhớ thời điểm Nguyệt Nguyệt còn bé, Quân Ca nhi còn cũng vài gã sai vặt tại đó thả diều đâu, cũng biết là lan can đó bị buông lỏng.” Đổng di nương đến đây khẽ liếc mắt nhìn Kim thị cái, chỉ thấy vẻ mặt Kim thị mang biểu tình trầm ngâm, bà ta liền mân miệng, lặng lẽ giơ giơ lên khóe miệng.

      Quân Ca nhi là con thân sinh của liễu di nượng, ban đầu hỗ trợ phu nhân quản mọi chuyện trong nhà là Liễu di nương. Sau tựa hồ được mọi người quý mếm, lại làm ra vài chuyện sai lầm, nên phu nhân liền cho thay đổi để cho Liễu di nương làm nữa. Cho nên Liễu di nương sau chuyện này liền ghi hận bà, tổng cho rằng bà tước đoạt con đường tài lộc của bà ta, cho nên ngày thường cũng biết đánh bao nhiêu cái ý xấu trong đầu, liên quan đến cả khuê nữ của bà cũng vài lần phải buồn phiền, bà nhưng là vẫn ghi nhớ ở trong lòng.

      Đổng di nương dừng chút, sau đó lại tiếp tục mở miệng : “ lúc nữa Thiên Dao đến đây, phu nhân cứ gặp mặt hảo hảo hỏi chút là biết tình huống lúc ấy là như thế nào mà,rốt cuộc lúc ấy cũng chit có nàng ta mình ở bên người đại tiểu thư đâu. Hoặc là hồi cũng kêu hai gã sai vặt bên người Quân ca nhi lại đây hỏi chút, xem bọn có nhớ tháng trước khi bọn đến đình lý kia chơi đùa, thời điểm đó lan can bị lỏng chưa.”

      Kim thị trầm mặc cầm chén trà, khuôn mặt đoan trang như trước mang biểu tình trầm tư, lúc sau có nha hoàn bên ngoài tiến vào Thiên Dao đến. Kim thị giương mắt, lên tiếng bảo cho nàng tiến vào, sau đó đem chén trà ở trong tay đưa ra , Đổng di nương thấy thế lập tức tiến lên tiếp lấy, sau đó nhàng để bàn trà, sau đó lại bước lui xuống đứng ở phía sau Kim thị, cùng hướng nhìn ra cửa chờ.

      “Thiên Dao” theo Hồng Trù tiến vào, dọc theo đường nàng đều cân nhắc nên mở miệng như thế nào để đem tất cả mọi chuyện ràng với Kim thị. Nhưng là lúc này khi suy nghĩ cân nhắc lại mọi chuyện nàng mới phát giác, ngay cả chính nàng đều làm được là rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vì sao vừa tỉnh dậy nàng liền biến thành Thiên Dao. Nếu với nương nàng mới là Nhậm Uyển Hoa, thế còn người trước mắt ở trong phòng của nàng,nằm giường của nàng là ai!? Mà nàng lấy cái lí gì để làm cho người khác tin tưởng mình chính là Nhậm Uyển Hoa? Lại đến Thiên Dao nguyên là nha hòa bên người của nàng, lại là người được nàng xem trọng, những việc là biết thế nào có việc mà Thiên Dao biết đâu? Liền ngay cả thời điểm ngày thường nàng lại chỗ Kim thị bên này chuyện phiếm, cũng là Thiên Dao bồi ở bên.

      Quan trọng là, quan trọng là, chuyện này rất hoang đường, làm cho người ta thể tin được!

      Nàng càng nghĩ trong lòng càng tháy loạn, lúc vừa mới bắt đầu là lòng tràn đầy tin tưởng nhưng sau hồi cân nhắc suy nghĩ lại, bất tri bất giác tự tin ở trong lòng vơi nửa. Đến lúc nào vào phòng Kim thị, nhìn thấy hai người hướng nàng nhìn lại đây, mà mặt Kim thị ràng mang theo thần sắc vui, nàng nguyên bản trong lòng cũng rất loạn lại lo lắng. Nhưng là nhìn đến người trước mặt, rốt cuộc là mẫu thân nàng từ thương nàng như trân bảo, cho nên vừa thấy Kim thị trong lòng nàng bất giác liền sinh ra đầy bụng ủy khuất. Môi còn chưa giương, còn chưa , đôi mắt đỏ lên, nước mắt nàng phút chốc liền rơi xuống.

      Nhưng là Kim thị làm sao mà biết được người đứng ở trước mặt bà mới là chân chính thân khuê nữ của bà. Mà lúc này bà rất phiền lòng khi mà ái nữ gặp chuyện và phải nằm giường, mà Thiên Dao cũng vì chuyện này mà mất vị trí đại nha hoàn, hai chuyện này đảo loạn tâm trạng của bà. Cho nên lúc này hội nhìn thấy bộ dáng Thiên Dao ở trước mặt của bà rơi lệ, trong lòng lại muốn như thế, cho nên thần sắc của bà càng thêm thâm trầm.

      Hồng Trù đứng bên cạnh, nhìn thấy như vậy liền đền bên Thiên Dao lôi kéo nàng : “Phu nhân còn chưa có hỏi chuyện ngươi mà ngươi khóc cái gì chứ, còn đem nước mắt lau hành lễ với phu nhân, ngày thường quy củ học được đều đâu hêt rồi!”

      Lúc này trong phòng trừ bỏ Kim thị cùng Đổng di nương ra còn vài cái nha hoàn đứng ở trong phòng, thấy Kim thị có mở miệng vì thế mọi người đều lạnh nhạt nhìn màn này, trong ánh mắt có đồng tình, có cả nghi hoặc, có đùa cợt, có cả vui sướng khi người gặp họa.

      Nhậm Uyển Hoa, hoặc là bây giờ biến thành Thiên Dao Nhậm Uyển Hoa, ở trong mười mấy năm trí nhớ của nàng chưa bao giờ từng có giống như bây giờ, ở trước mặt mọi người, nàng giờ giống như chú chó trong nhà có tang bình thường cúi đầu rơi lệ, hơn nữa đồng thời còn nhận được những ánh mắt có hảo cảm.

      Vừa rồi lúc ở Tĩnh Nguyệt hiên nàng thực là mất mặt rồi, có lẽ những người ở trước mắt đây là chờ xem nàng lại làm ra chuyện xấu gì nữa. Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy trong lòng nổi lên cỗ tức giận, tuyệt thể để cho các nàng được như ý! Lòng tự trọn của nàng bị tổn thương, tức làm cho nàng đem cảm giác ủy khuất đè ép xuống.

      Có rất nhiều chuyện, khi mà chúng ta chưa gặp phải liền nghĩ rằng chính mình thế đối mặt, nhưng là khi bị ép buộc phải đối mặt mới phát , con người, kỳ việc gì là thể thừa nhận.

      Nàng nâng tay lau khô nước mắt, cắn răng cố gắng đem nước mắt cấp ép trở về, sau đó liền quy củ làm cái lễ.

      “Quỳ xuống!” Thấy Thiên Dao chính là hành vi như ủy khuất bản thân, làm cái lễ chính là cái lễ thông thường của vãn bối, Hồng Trù trong lòng thầm mắng nha đầu kia như thế nào toàn bộ đầu óc cũng bị biến choáng váng, vừa mới rồi còn cảm thấy nàng có chút giống với mọi khi, nguyên lai là mắt mình nhìn sai đâu.

      Bị Hồng Trù mắng câu, nàng nhất thời sửng sốt, ngước mắt nhìn Kim thị. Đây là mẫu thân của nàng, thế nên có quỳ trước mặt mẫu thân cũng tính là cái gì ủy khuất cả, trước kia ở những thời điểm làm nũng, lấy lòng cũng thiếu lần quỳ xuống. Nhưng là tại, tại nàng quỳ xuống cùng trước kia quỳ xuống bất đồng. Trực giác trong lòng nàng cho biết, trước mắt chỉ cần nàng quỳ xuống, chẳng khác nào nàng hướng chính mình thừa nhận, nàng là Thiên Dao, phải Nhậm Uyển Hoa!





      p/s=Dạo này ta hơi bận, nên có lẽ 1 tuần chỉ edit được 1-2 chương, vì thế ta mong sao truyện này đừng có bị mọi người trong nhà hắt hủi :yoyo44:

      .
      Hương Thảo, thuyt, gaubonganvung2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :