Chương 40: Chuyện cũ Tưởng Tinh Phàm vừa ra khỏi vườn, gã sai vặt Ngũ Thuận bên người chạy lên : "Nhậm phu nhân vừa cho người tìm ngài, Cửu gia chỉ chỉnh lại tay áo mà sao lại lâu như vậy? Nãy nô tài có đến chỗ đó tìm ngài, nhưng lại thấy người đâu!" "Ta thấy cảnh sắc trong vườn hoa cũng tệ, nên tùy tiện thưởng thức chút. Có đụng phải con mèo hoang , dừng lại đùa chút, nhưng bị cắn lại cái." Tưởng Tinh Phàm thuận miệng câu, xong lại cười. là nam nhân rất thích cười, đến cả lúc thịnh nộ, cũng có thể cười được. Ngũ Thuận theo bên ngươi được năm năm, nhưng vẫn hoàn toàn thăm dò được hỉ nộ của . "Mèo hoang? Cửu gia bị thương sao?" Ngũ Thuận sững sốt, vội hỏi. "Sao có thể chứ." Tưởng Tinh Phàm xong, tay tự chủ đưa lên mặt sờ sờ. Ngũ Thuận cũng nghĩ lại, dù là hổ cũng chẳng thể thương tổn được Cửu gia, huống chi đó chỉ là con mèo hoang, nghĩ như vậy liền lập tức thả lòng xuống, nhưng lại đột nhiên nhớ tới khu vườn Tưởng Tinh Phàm vừa tới, liền cười : "Tiểu viên này cũng lọt vào mắt của Cửu gia sao, vậy ở bên Cửu Châu kia, vô luận là Tướng phủ hay là Tề phủ, có nơi nào kém hơn chỗ này, những vậy mà còn lớn gấp mười lần nơi này!" "Đây là kinh thành, nơi khác sao có thể so sánh được, vườn này mặc dù lớn, nhưng bố trí lại tinh xảo, có thể nhận thấy trình độ thưởng thức của chủ nhân hề tầm thường." Tưởng Tinh Phàm xong, liếc mắt nhìn Ngũ Thuận cái: " có mắt nhìn, cũng đừng bình phẩm loạn." Nhìn ánh mắt Tưởng Tinh Tường phóng tới, trong lòng Ngũ Thuận rùng mình cái, chỉnh lại sắc mặt, cung kính : "Vâng." Thiên Dao vừa đến Tĩnh Nguyệt hiên bên kia, trong lòng vừa thầm mắng, nhất thời quên chuyện mình bị Tống Ôn Quân cự tuyệt. Tâm tình vốn có chút tốt lên, lúc này lại trần ngập phẫn nộ nhưng lại thể phát tiết ra được, thậm chí còn thể . Trong đầu tái lại ánh mắt làm càn và thần sắc đầy càn rỡ của nam nhân kia, cử chỉ vô lễ, xúc phạm nàng! Suốt đường Thiên Dao đều nắm chặt nắm đấm, trong lòng nghẹn bụng tức giận. rốt cuộc là ai? Người quen cũ của Phu nhân? Sao nàng lại chưa từng nghe qua có nhân vật nào như thế này? Khi Thiên Dao sắp sửa vào cửa lớn của Tĩnh Nguyệt Hiên, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng cam lòng, đột nhiên lại quay người trở ra. Nàng muốn hỏi thăm chút về thân phận của người nọ, đến phủ này làm gì, bây giờ phải ngay, khắc cũng chờ được. Nhưng vừa đến cửa viện của Kim thị, ngờ lại gặp Tiểu Đinh từ bên trong ra, hai người thấy nhau đều giật mình dừng chân lại. Thiên Dao đầu tiên là lấy lại tinh thần, lập tức hừ tiếng, dời ánh mắt, ngang qua người . Nhưng Tiêu Đinhlại chặn nàng lại. "Ngươi làm gì? Tránh ra." Thiên Dao nhăn mi khẽ quát. "Nhiều ngày gặp, ngươi có khỏe ? Nghe ngươi sắp trở về Tĩnh Nguyệt Hiên." Tiểu Đinh cười ngượng ngùng, nhìn Thiên Dao đứng ở trước mặt, trong mắt che hết được thèm muốn và cam lòng. "Liên quan gì đến ngươi" Thiên Dao vốn cũng có thành kiến gì với , nhưng từ sau khi xảy ra chuyện hôn phối kia, trong nàng sinh ra mấy phần ác cảm với , bây giờ vừa thấy, cảm giác chán ghét lại tăng thêm vài phần! Tiểu Đinh vẫn cười đến dãi như trước, thấp giọng : "Đừng như vậy, ta vẫn luôn rất quan tâm ngươi, sao lại trưng ra bộ mặt như vậy với ta, ta...." "Im miệng, nếu tiếp tục chắn đường của ta, cẩn thận ta gọi người đến đấy! Đây là nơi ngươi có thể đến sao, đến từ chỗ nào chạy nhanh về chỗ đấy !" Thiên Dao muốn dong dài với , chút khách khí phun ra câu đuổi người . Sắc mặt Tiểu Đinh khẽ biến, nhưng đợi mở miệng, Hồng Trù xuất , thấy bọn họ, đầu tiên là sửng sốt chút, sau đó liền với Thiên Dao: "Vừa nghe giọng biết là ngươi, sao lúc này còn đứng đây!" Nàng ta xong lại quay đầu với Tiểu Đinh: "Ngươi còn ở đây làm gì? phải Lục quản gia còn giao ngươi việc sao, còn mau làm . sao ở đây chỉ toàn là nữ tử, biết xấu hổ sao, mau!" Tiểu Đinh cười hắc hắc ra tiếng, trước khi xoay ngươi lại còn liếc mắt nhìn Thiên Dao cái, mới chịu rời . Nhưng sau khi xa, lại tiếp tục quay đầu liếc mắt nhìn lại, vừa vặn thấy bóng dáng nổi bật của Thiên Dao, nhưng chỉ là trong nháy mắt, nàng rẽ vào trong viện Kim thị, rốt cuộc cũng nhìn được nữa. lập tức chửi về phía trước tiếng, mắng: "Đồ đàn bà thối, dám xem thường ta, chắn chắn có lúc ngươi phải cầu xin gia." "Lại đây chuyện với ta chút , phải nhiều ngày nay ngươi vẫn vội vàng sao, sao bây giờ vẫn còn nhàn rỗi đến đây?" Hồng Trù dẫn Thiên Dao vào viện, nàng ta cùng nàng ngồi xuống bên hành lang. Bây giờ Kim thị tiếp khách ở trong phòng, nàng ta bất quá cũng chỉ lười biếng trộm ra ngoài chút, thể quá xa. Sau khi Thiên Dao ngồi xuống, nhìn thoáng qua cửa phòng chính, nhân tiện : "Ừ, là có chút việc, nhưng cũng có gì quan trọng, ta có thể ghé lại đây. Xảy ra chút chuyện đến cả hít khí cũng khó khăn, nhưng sao ngươi lại ra đây? Dường như hôm nay là ngày Tống công tử đến chơi mà, Phu nhân cho ngươi hầu hạ trước mặt sao?" "Có bốn năm nha hoàn trong phòng cũng được chu toàn rồi, các nàng tranh tranh giành giành, ta mơi thích tranh mặt mũi với các nàng ấy." Hồng Trù cười cười, tiếp: "Nhưng khách ở đó cũng phải là Tống công tử, Tống công tử bây giờ vẫn còn chờ lão gia ở thư phòng, lão gia cho mời tới đó." Thiên Dao sửng sốt, liền hỏi: "Vậy người bây giờ ở trong phòng là ai?" "Nửa tháng trước, chẳng phải Phu nhân có phái Lục quản gia đến Liễu Châu chuyến sao, nghe vừa , gặp được nhi tử của vị bằng hữu khuê phòng trước kia của Phu nhân, họ Tưởng. khéo là Lục quản gia lại nhận ra được, vừa vặn vị Công tử kia cũng muốn đến đây có việc gì đó, vì thế Tưởng công tử kia liền tự thân tới, hôm nay Phu nhân rất vui vẻ." " là người quen cũ của Phu nhân sao?" Thiên Dao giật mình, Hồng Trù thính tai, nghe lời nàng có chút đúng, liền xoay qua nhìn nàng cái, hỏi: "Ngươi biết vị Công tử kia sao?" " có." Thiên Dao lấy lại tinh thần: "Ta chỉ có chút bất ngờ, lúc trước làm đương sai của Phu nhân, chưa từng nghe qua Phu nhân có ngươi quen ở Liễu Châu." Hồng Trù cười cái, liếc mắt nhìn nàng : "Thân phận ngươi là cái gì, chuyện gì Phu nhân đều phải cho ngươi biết sao? Ngươi chỉ còn thiếu lấy tay trát vàng lên mặt mình nữa thôi đấy." Trong lúc các nàng chuyện bên ngoài, trong phòng, Kim thị lại hỏi Tưởng Tinh Phàm những chuyện xảy ra mấy năm nay. "Sức khỏe nương ngươi sao rồi?" "Đa tạ Kim di quan tâm, nương cháu rất tốt, chỉ có điều thân mình người cũng còn như trước kia nữa." Tưởng Tinh Phàm than tiếng, sau đó lại cười : "Mấy năm gần đây, nương rất hay nhắc đến Kim di trước mặt cháu, rất nhiều lần dặn dò cháu, bảo tuyệt đối được vong ân. Lần này nghe cháu vào Kinh để thăm Kim di, nương còn muốn theo vào nữa, nhưng nương vừa bị trận phong hàn, cháu sợ thân người chịu nổi đường dài mệt nhọc, nên ngăn cản, chỉ mong Kim di đừng trách." "Cái gì mà trách móc, tình cảm giữa ta với nương ngươi còn cần những thứ này sao?" Kim thị lắc lắc đầu, hỏi tiếp: "Nhưng nàng bây giờ tốt lên được chút nào chưa? Có nặng lắm ?" "Người khỏi hẳn, nhưng cháu vẫn còn chút lo lắng, liền để người ở nhà tịnh dưỡng nhiều hơn." "Rất tốt, dù sao sức khỏe cũng còn như lúc trẻ nữa rồi, chăm sóc tỉ mỉ như vậy mới yên tâm." Kim thị nhàng thở ra, cười : "Lần đầu nhìn thấy ngươi, ta rất ngạc nhiên, là nhận ra. Nhớ năm đó, ngươi còn chưa có thân khí chất thanh tao như vậy đâu, chuyện cũng hấp ta hấp tấp. ngờ bây giờ lại thay đổi lớn như vậy, thời gian hai mươi năm, nháy mắt cái trôi qua, nhìn ngươi, Kim di mới phát giác ra chính mình già mất rồi." " ra khi cháu vừa thấy Kim di, cháu cũng bất ngờ đến nhảy dựng, chỉ cảm thấy thời gian hai mươi năm qua hình như chỉ có tác dụng lên mỗi cháu, sao Kim di chút biến hóa cũng có, giống hệt hai mươi năm trước, xinh đẹp tươi trẻ như vậy." Tưởng Tinh Phàm cười, lời ca ngợi liền thốt ra, mặc dù trắng ra chút che dấu nhưng lại ra vẻ rất tự nhiên, khiến người khác nghe cũng cảm thấy chẳng có gì là ổn. Bây giờ, mặt thu hồi lại thần sắc càn rỡ, thay vào đó là cung kính, đó là loại cung kính của vãn bối với trưởng bối. Nhìn lời cử chỉ của , chút kiêu ngạo siểm nịnh, vì vậy khiến người khác nghe lời của liền khỏi cảm thấy tin phục. "Lời ngươi khiến Kim di ngượng ngùng, ngờ ngươi trưởng thành vậy rồi mà tính cách ấy vẫn thay đổi." Kim thị cười, tuy biết đó chỉ là lời khách sáo, nhưng lòng vẫn nhịn được mà hưởng thụ: "Nhưng lần này ngươi vào kinh, lại để nương ngươi ở lại với vị phu nhân kia sao? Sau này nếu có cơ hội, đưa nương ngươi đến cho Kim di nhìn chút, năm đó ta và nương ngươi còn , vị Công tử biết làm vui lòng người như vậy, sau này biết khuê nữ nha ai có phúc khí này đây." Khóe miệng Tưởng Tinh Phàm vểnh vểnh lên cao, ánh mắt cụp xuống phía dưới, trong nhất thời khiến người ta có loại cảm giác như cười mà như cười rất khó hiểu. Đúng lúc Tố Đoạn tiến lên rót nước trà cho , nâng mắt lên câu cảm tạ, Tố Đoạn sửng sốt, mặt đỏ lên, lắc đầu dám nhận,sau đó liền thối lui xuống bên. "Khiến Kim di thất vọng rồi, nay cháu còn chưa đón dâu." Tưởng Tinh Phàm đưa trà lên môi, nhàng thổi cái, uống xong hớp mới . Khi ra lời này, thần sắc mang theo vào phần tùy ý, như việc này căn bản phải là thứ khiến quan tâm. Kim thị sửng sốt: "Nương ngươi nóng ruột cho ngươi sao, ngươi nay cũng hai mươi sáu rồi, chẳng lẽ danh môn khuê tú ở Đại Cảnh đó, có nữ tử nào vừa mắt sao?" "Kim di đừng chê cười cháu." Tưởng Tinh Phàm buông chén trà xuống, lắc lắc đầu : " ra lúc trước từng có gia đình rất tốt, nhưng vì cháu có việc Tây Dương, chuyến này, vài năm thể trở về, ngờ khiến nương nhà người ta bị chậm trễ, nên lui hôn. Mà cháu cũng chỉ mới trở về năm nay, chuyện ở Tây Dương kia cháu bỏ bê cả bốn năm, bởi vậy lần này đến, chuyện cần xử lí cũng ít, vì thế chuyện này vẫn còn trì hoãn đến bây giờ. Nay ngay cả thời gian bồi nương cháu cũng có, hơn nữa có chuyện lui hôn lúc trước, đoán chừng cũng có gia môn trong sạch nào dám gả nữ nhi cho cháu." "Chuyện chê cười, thân gia bậc này, tướng mạo bậc này, phỏng chừng bà mối đạp cửa đến sắp hỏng mất rồi." Kim thị xong, lại liếc mắt sang đánh giá cái, trong lòng thầm nghĩ, khó trách bà lại cảm thấy cử chỉ của có chút giống, ra là mới du lịch ở Tây Dương về. Đánh giá xong, nghĩ nghĩ, liền thở dài: "Nhưng ngươi cũng trưởng thành, dù suy nghĩ cho mình cũng nên suy nghĩ cho nương ngươi chút, nàng chỉ có mỗi mình ngươi là nhi tử, từ xem như bảo bối tâm can, tất cả ta đều thấy ở trong mắt. Nay ngươi cưới thê tử, dù ngày thường quan tâm đến công việc của mình, tốt xấu cũng nên có con dâu thay ngươi tẫn hiếu, cũng là loại an ủi." "Lời dạy của Kim di rất đúng." Tưởng Tinh Phàm cụp tay xuống, cũng kính lên tiếng. lát sau, mới ngước mặt lên, mặt mang theo nụ cười tuấn lãng: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất chính , Ngũ Thuận, lấy đồ ra, cho Nhậm phu nhân xem chút." Giọng vừa dứt, Ngũ Thuận hầu bên ra hiệu cho gã sai vặt khác, cầm hòm trong tay, tiến lên trước, nhàng đặt trước mặt Kim thị. P/S: cám ơn nàng Cáo_Tib giúp đỡ ta 2 chương này nha Mà đợt này ta bận quá ko kịp edit, truyện rất chậm, có nàng nào giúp đỡ ta thêm ko
Chương 41: Thỉnh cầu của Kim thị. Thứ được lấy từ trong hộp ra là pho tượng cao ước chừng thước, toàn bộ dùng ngà voi điêu khắc thành, đó là mười hai Tiên nữ bay múa. Chỉ thấy khuôn mặt mười hai tiên nữ kia trông rất sống động, đường cong cực kỳ tuyệt đẹp, quần áo trang sức người cứ như bay lên nếu người đó động, hơn nữa ngà voi này sáng trắng tinh khiết đồng nhất, làm cho người ta vừa thấy, liền rời mắt được. Kim thị nhất thời thở dài: "Quả là trân phẩm khó có được!" "Kim di thích là tốt rồi." Tưởng Tinh Phàm cười cười, mặt có gì kiêu ngạo, chỉ có thản nhiên. Lại mở ra cái hòm thứ hai, lấy ra bộ cờ vua Tây Dương, đặc biệt là bàn cờ kia là dùng ngọc lưu ly chế tạo mà thành, trắng như ngọc, đen như mực, tinh xảo khéo léo, đối lập ràng, mà đầu mỗi quân cờ, thế nhưng lại đều khảm viên bảo thạch lớn chừng ngón tay, chỉ thấy lưu quang hơi đổi, cực kỳ lóa mắt! Kim thị ra biết thứ này là đồ chơi Tây Dương bên kia truyền tới, tự năm năm trước sau khi đường hàng hải lần nữa khai thông, mấy thứ này tính là hiếm thấy, bất quá bộ cờ vua làm bằng bảo thạch và ngọc lưu ly chưa từng gặp qua. Nguyên bản bà vừa là liếc mắt cái liền nhìn trúng tượng điêu khắc bằng ngà voi kia, nhưng khi nhìn thấy bộ cờ vua Tây Dương này xong, Kim thị bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, Nhậm Tuần từng cùng bà qua câu. răng Tiết đại nhân kia gần nhất tựa hồ say mê cái gì cờ vua Tây Dương, chỉ cần khi có thời gian nhàn rỗi tìm người đánh cờ, đáng tiếc đối với thứ đồ chơi Tây Dương này thích, cũng hiểu biết, chỉ là vì lấy lòng Tiết đại nhân, định khi nào đó học. Kim thị chần chờ chút, theo lý thuyết, đưa biếu thứ này chừng có thể hợp tâm ý của Tiết đại nhân, chính là... Cũng chính xác trong nhà ông ta có thứ đồ tốt kiểu này chưa, còn nữa mọi người đều biết Tiết đại nhân rất mê thứ này, bảo cho phép những người khác đưa quà kiểu này. Còn nếu đưa tượng điêu khắc bằng ngà voi kia, ra có chút bảo thủ, ít nhất giá trị là nhìn thấy được, mà đó lại là kiện trân phẩm... Kim thị nhất thời quyết định được. Cả hai thứ đều muốn, nhưng nếu đều mua, sợ là rất quý giá ngân lượng ít, hay là lát nữa để lão gia lại đây xem sau đó lại quyết định? Tưởng Tinh Phàm liếc mắt nhìn Kim thị, rồi cười : "Hai món lễ vật này kỳ là nương của cháu cho cháu đưa tới, mong rằng Kim di trăm ngàn lần đừng khách sáo hãy nhận lấy, bằng cháu trở về có cách nào công đạo với nương!" Kim thị sửng sốt, sau đó liền lắc lắc đầu cười : "Sao có thể làm như thế được chứ, cháu nay là thương nhân, nên biết nhất mã về nhất mã. Lại những thứ này quý giá như thế, nào có chuyện ta vô duyên vô cớ lấy . Lúc trước nếu người của ta phái Liễu Châu mà mua đồ ở đó, chắc chắn cũng tốn ít bạc." "So với ân tình năm đó của Kim di đối với mẹ con cháu, chút này căn bản là gì, Kim di lại chối từ, chính là khách khí với nương cháu rồi." Tưởng Tinh Phàm thu lại nét cười, vẻ mặt trịnh trọng : "Từ cháu xem Kim di như thân di mà đối đãi, mà hai mươi năm qua, nương cháu, bà lòng đều nhớ thương ngài. Lần này lại đây, bà cũng dặn dặn lại cháu, dù có như thế nào cũng thể lấy bạc của ngài, nếu trở về nhất định đánh đòn cháu. Mà cháu lớn từng này rồi, nay nếu lại bị đánh bằng roi, chẳng phải làm cho người ta chê cười, Kim di nhẫn tâm sao!" Kim thị nhìn khuôn mặt góc cạnh ràng, làn da ngăm đen, ràng là thần sắc nghiêm trang, nhưng trong mắt lại hàm chứa vài phần thân thiết cùng ý cười. chuyện ngữ khí còn thực nghiêm túc, nhưng lại mất ôn hòa, phải giả bộ, quả làm cho người ta cảm thấy là thực lòng, nếu lại cự tuyệt, chính là mình đúng. biết vì sao, Kim thị liền nở nụ cười, kiên trì trong lòng khỏi buông lỏng vài phần, sau đó lại đánh giá nam tử thu hút trước mặt. Đó là nam tử có thể khống chế cảm xúc của chính mình, đồng thời cũng có thể chi phối cảm xúc của người khác, có ánh mắt cơ trí, biết như thế nào để thu hồi kiêu ngạo của mình, có thể mình đảm đương phía, lại thành thục ổn trọng, nhưng cũng mất hài hước, lời cử chỉ đều mang theo vẻ thô tục cùng hơi tiền của thương nhân, thêm vào đó tướng mạo tuấn, dáng vẻ đường đường, lại có thân gia bối cảnh như vậy... Quan trọng là, rất hiếu thuận, tâm cũng hướng thiện. Chỉ là đáng tiếc, Lộ nhi tuổi quá , kém quá nhiều. hiểu sao, trong lòng Kim thị liền sinh ra cái ý niệm, khiến bà giật mình. Tưởng Tinh Phàm thấy bà chậm chạp mở miệng, liền cười : "Kim di đừng do dự nữa, coi như nể tình cháu đường xa vất vả đưa tới, ngài nên từ chối. Hơn nữa, những năm gần đây, Kim di cũng có thêm vài vị công tử cùng tiểu thư, chúng ta cũng từng lần đưa qua hạ lễ. Nương cháu đến nay lòng vẫn luôn áy náy, nay nương cháu gửi tới hai thứ đồ này là còn tính ít đấy, chứ phải là Kim di trong lòng thực ghét bỏ? Cháu đây lần khác tìm thứ tốt đến!" "Ngươi đứa này, là cái gì cũng bị cháu dành hết!" Kim thị cười cười, lại liếc mắt cái nhìn hai kiện lễ vật kia, trong lòng chủ ý định, vì thế nhân tiện : "Coi như ta thua cháu, bất quá Kim di nay có chuyện muốn cầu cháu, hi vọng cháu có thể giúp chút." Tưởng Tinh Phàm nở nụ cười: "Kim di cứ ra, chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định giúp ngài hết sức!" " nên vội đáp ứng, việc này phải là thực tâm cháu muốn mới được, thể có tia miễn cưỡng." Kim thị lắc lắc đầu, trầm mặc hồi, lại cho nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ lưu lại lão mama đứng đằng sau, tiếp đó mới đưa cái ý niệm mới nãy trong đầu chậm rãi ra, xong lại bổ sung câu: "Cũng phải bắt cháu tại phải đáp ứng, nếu cháu cảm thấy khó xử, cháu cứ chủ động ra, Kim di trách cháu, dù sao việc này, là Kim di cầu có chút quá đáng ." Tưởng Tinh Phàm sau khi nghe xong, mặt có vẻ khó xử, chỉ là có vài phần kinh ngạc, nghĩ nghĩ liền cười : "Khó xử hay thể , chỉ là cháu có chút kinh ngạc, Kim di làm sao có thể..." " như vậy, cháu là đáp ứng rồi?" Lúc này lại đến phiên Kim thị kinh ngạc, hơn nữa khi thấy đáp ứng nhanh như vậy, trong lòng bà ngược lại sinh ra vài phần bất an, nhưng khi nhìn lại , bà lại cảm thấy chính mình nhìn lầm người. Tuy rằng chuyện này quyết định có chút nhanh, nhưng có số việc, nếu chậm lại có khả năng liền mất tiên cơ. Còn nữa, bà chuyện cũng để lại đường lui, mà trước mắt thời gian cũng còn nhiều, cho dù về sau có biến cố gì, cũng quá mức lo lắng. "Nếu Kim di trịnh trọng như vậy, chuyện này đối với cháu cũng phải cái gì khó xử, có đạo lý đáp ứng." Tưởng Tinh Phàm xong liền dựa vào lưng ghế phía sau, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, nhưng cũng khong hỏi ra. Vừa mới nãy hỏi qua lần, nhưng Kim thị ràng là muốn giải thích nghi hoặc này cho , xuất phát từ tôn kính, liền gì nữa. Thấy là đáp ứng rồi, Kim thị nhàng thở ra, lại sợ hỏi lại, liền triệu nha hoàn tiến vào thêm nước trà, xong sau mới lại hỏi: "Lần này đến kinh, cháu tính ở lại bao lâu? an bài tốt nơi ở lại chưa?" "Cháu cũng biết chính xác nữa, khả năng đợi cho đến cuối năm, thời gian cũng tính là dài, ở khách sạn là được." Tưởng Tinh Phàm thanh vừa dứt, đám nha hoàn vừa mới lui ra ngoài nối đuôi nhau mà vào, Hồng Trù cũng theo đến, trong tay còn cầm mâm trái cây mới mẻ. Kim thị nhìn nàng ta, liền hỏi: "Vừa mới nãy ta nghe được bên ngoài có tiếng chuyện, là ai tới?" Hồng Trù ngẩn ra, ngờ lỗ tai Kim thị thính như vậy, cười cười nhân tiện : "Là Thiên Dao ạ, cũng có chuyện gì, nô tỳ chỉ là cùng nàng chuyện vài câu, lúc này mới vừa ." "Thiên Dao, vậy ngươi kêu nàng tiến vào chút, vừa vặn ta có việc giao cho nàng." Kim thị phân phó câu, bên cạnh Tưởng Tinh Phàm uống trà, nghe xong lời này, khóe miệng khỏi giương lên. Thiên Dao vốn ra đến sân, nghĩ tới Hồng Trù lại chạy đến gọi nàng lại. Trong lòng nàng mang theo vài phần nghi hoặc vào, chỉ thấy bên trong trang trí xinh đẹp, đồ đạc quý giá bày chung quanh phòng, nhưng nam nhân kia có vẻ càng thu hút ánh mắt của người khác, làm cho người ta muốn xem cũng được. Nàng đường được tới trước mặt Kim thị, đều có thể cảm giác được ánh mắt của nhìn chăm chú vào nàng, mang theo vài phần chút để ý, nhưng cũng chỉ có nàng mới có thể cảm giác được ánh mắt đó có bao nhiêu làm càn cùng tham lam, giống như muốn quan sát nàng từ đầu đến chân lần. Thiên Dao cảm thấy nổi giận muốn bộc phát, lại dám biểu lộ ra ngoài. .
@Linh nhi chào bạn, nửa năm mình ko thấy bạn post chương mới, cũng off khá lâu rồi. Vậy nên trong vòng 3 ngày nếu bạn vẫn onl mình xử lý topic theo luật. Thân!