VỀ VINH HOA - MỘC THỦY DU (UPDATE Chương 41) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 33: Bắt đầu


      Buổi tối, khi Nhậm Uyển Hoa thỉnh an Kim thị, chưa để nàng ta suy nghĩ tốt xem có nên cho Kim thị biết chuyện hôm nay , Kim thị mở miệng hỏi trước: "Ta nghe hôm nay con cùng Thiên Dao có chút tranh chấp , như thế nào, là nàng chỉ dẫn con tận tình sao?"


      Nhậm Uyển Hoa trong lòng cả kinh, bất quá chỉ là vài câu lời qua tiếng lại thôi, lại còn là ở buồng trong , thanh cũng tính là lớn, như thế nào liền đến tai Kim thị bên này rồi. Là do vài nha hoàn hay đưa chuyện, hay là Thiên Dao ác nhân kia cáo trạng trước? Nàng ta nâng mắt lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Kim thị, chỉ thấy Kim thị mặt như trước mang theo nụ cười từ ái. Nàng ta liền ổn định tâm thần, ý niệm trong đầu vừa chuyển, mặt lộ ra vài phần ủy khuất thỏa đáng, lại rũ mắt xuống, lắc lắc đầu : "Cũng có, chỉ là con học có chút mệt, có mấy đường thêu đều thêu nhầm hết cả, Thiên Dao nhất thời sốt ruột, vài câu ổn."


      Kim thị nhìn nàng ta cái, lúc sau mới đưa tay lên vuốt tóc mái trước trán nàng ta : "Con cũng đừng rất miễn cưỡng mình quá, nếu cảm thấy mệt nên nghỉ ngơi chút, thả lỏng tâm tình, như thế mới có thể học mau được. Hai ngày trước ta cùng Tống phu nhân thương lượng tốt, lại tìm người xem ngày sinh tháng đẻ của hai con, ngày liền định là mùng tám tháng chạp, mà nay cũng sắp hết tháng bảy, tính lại thực cũng còn lại mấy tháng nữa. Trong lòng nương cũng rất sốt ruột, mà con nay cái gì cũng đều quên hết, nếu nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, đến lúc đó vào Tống gia, chưa chừng bị người chê cười, trước mắt phải chịu khổ vất vả chút, ngày tháng sau này mới có thể thảnh thơi được."


      Vừa nghe Kim thị lời này, Nhậm Uyển Hoa nhất thời liền nghiêm túc lại, nguyên lai nàng ta còn muốn giả vờ ủy khuất, khiến cho Kim thị ác cảm đối với Thiên Dao, cũng ngờ rằng, Kim thị thế nhưng câu cũng chưa nhắc tới chuyện kia, trái lại khuyên răn nàng ta! Nàng ta nhớ tới thần sắc của Thiên Dao lúc trước, trong lòng nhất thời e ngại, nhất thời hối hận, lại có chút chột dạ, lâu sau, mới nâng lên mặt, giống như chuyện gì cũng đều có để ý mà cười : "Nương yên tâm, con nhất định chú tâm, đến lúc đó làm nương mất mặt."


      "Nha đầu ngốc, đây phải là suy nghĩ cho con sao." Kim thị cười cười, lại : "Thiên Dao chẳng qua là tính tình ngay thẳng, nàng con hai câu, cũng là vì tốt cho con, nàng chẳng phải là thiếp thân nha hoàn của con sao, ít việc , con cũng đừng để ở trong lòng, coi như là trước tiên luyện tính tình của mình. Phải biết rằng, Tống gia bên kia người so với phủ chúng ta còn nhiều hơn, mỗi ngày việc lớn việc trong phủ phải là ít, con phải học cách khống chế cảm xúc của chính mình, như vậy đến nơi đó, mới làm cho người ta tìm được sai lầm của mình."


      Nhậm Uyển Hoa che dấu tâm trạng bất mãn, thuận theo gật gật đầu, trong lòng lại , thương cài gì chứ, nguyên lai cũng chỉ cho có mà thôi. Còn có hôm nay nghe thấy thời gian định hôn rồi thực làm cho người ta cảm thấy phiền, bất quá chuyện uốn mình theo ý người khác muốn đối với nàng ta cũng xa lạ gì. Chủ yếu là nha đầu Thiên Dao kia, là cái tai họa, nếu cứ giữ lại bên mình cũng phải là chuyện tốt!


      Sau khi Nhậm Uyển Hoa rời khỏi đây, Kim thị thở dài, xoa xoa cái trán, Hồng Trù ở bên nhìn thấy thế, liền tiến lên : "Đê nô tỳ giúp phu nhân xoa bóp , vừa vặn mấy ngày trước nô tỳ có học được cách xoa bóp mới, xoa bóp hồi, có thể làm cho người ta thả lỏng ít."


      "Được, vậy ngươi xoa bóp đầu cho ta , ngày hôm nay nhiều chuyện, thực là làm cho ta cảm thấy có chút đau đầu." Kim thị xong, liền nghiêng người dựa vào tháp.


      Hồng Trù trước tiên lấy cái thảm lông dê đắp lên cho Kim thị, lại đem ly trà để bên cạnh đem qua chỗ khác, xong sau đó mới đến trước mặt Kim thị vươn tay để ở trán nhàng nhu ấn.


      Trong phòng ánh nến lay động chiếu sáng, lư hương lượn lờ, ghế quý phi bọc gấm màu nhũ đỏ, Kim thị nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên bà liền hỏi câu: "Ta nhớ , năm đó ngươi cùng Thiên Dao sai biệt lắm đều cùng lúc tới viện này làm đương sai."


      Hồng Trù sửng sốt, lập tức liền giọng đáp: "Vâng, nô tỳ tới đây được vài ngày Thiên Dao cũng liền vào. Nhớ lúc ấy nàng cái gì cũng đều hiểu, bất quá nàng cũng thực lanh lợi, tay chân lại lưu loát, quy củ học được cũng mau, cho nên rất nhanh được phu nhân coi trọng."


      "Ân..." Kim thị nghĩ nghĩ, chậm rãi mở mắt ra, định gì đó, ngay lúc đó Nhậm Tuần từ bên ngoài vào, bà ngẩn người ra, liền thu hồi lời , ngồi xuống sửa sang lại người, sau đó mới đứng dậy tiến lên hỏi: "Có chuyện gì mà lão gia lại tới đây?"


      "Ân, có chút mệt mỏi, ta định nghỉ ngơi sớm chút." Nhậm Tuần xong liền nhìn bà hỏi: "Phu nhân còn có việc?"


      " có." Kim thị có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ bà nghĩ rằng Nhậm Tuần hôm nay lại qua chỗ Phạm di nương kia, ngờ thế nhưng lại đến chỗ bà bên này. Chính là ngoài ý muốn ngoài ý muốn, nhưng trong lòng bà cũng là có vài phần vui mừng, xong để cho nha hoàn chuẩn bị nước ấm, sau đó lại hỏi: "Lão gia có muốn ăn khuya , thiếp có bảo phòng bếp làm canh hạt sen đấy."


      " cần." Nhậm Tuần lau mặt, ngồi xuống sau, sau đó tiếp nhận chén trà Kim thị đưa qua uống ngụm, xong sau mới hỏi: "Ta nghe Hoa Nhi hai ngày này lần nữa bắt đầu học lại nữ hồng? Như thế nào ngay cả việc này cũng đều quên sạch!"


      "Thiếp cũng phát sầu đây." Kim thị thở dài, nhìn Nhậm Tuần liếc mắt cái, lại : "Tóm lại còn có chút thời gian, để cho con bé từ từ học được , hi vọng con bé có thể nhanh chóng nhớ lại."


      Nhậm Tuần ừ tiếng, nhiều lời, buông trà xuống nhân tiện : "Mấy người phái Liễu Châu cũng được nửa tháng, tính toán thời gian với thời gian về cũng mất khoảng mười ngày, có lẽ cũng sắp về đến nới ?."


      Kim thị nhìn nhìn Nhậm Tuần, chuyện của nữ nhi, như vậy liền để ở trong lòng. Trong lòng bà thở dài, sau đó mới gật gật đầu : "Phỏng chừng khoảng hai ba ngày nữa cũng trở lại. Lục quản gia là người ổn trọng, hơn nữa lần này cùng người cũng ít, lão gia cứ yên tâm , xảy ra chuyện gì đâu."


      Nhậm Tuần suy nghĩ, sau đó lại : "Vừa vặn ba ngày nữa ta định gọi Tử Tuấn lại đây chuyến, thứ nhất là cùng tâm , sau thuận tiện để cho gặp gỡ mấy vị khách khanh trong phủ, còn có vài vị đồng nghiệp nữa."


      "Lão gia tính để Tử Tuấn nhập quan trường? Chuyện này có phải vội vàng quá hay , vì sao đợi cùng Hoa Nhi thành hôn xong mới an bài việc này, lại Tống gia còn có Tống lão gia ở đó, lão gia làm như vậy, ông ấy có thể cảm thấy chúng ta làm quá lên vượt mặt mình hay ?"


      "Đây là ý tứ của Tống lão gia, ông ấy cảm thấy sớm ngày tốt ngày, vừa vặn ta thấy lúc này thời cơ cũng thích hợp. Trước mắt để cho làm quen với mọi người , đến Trung thu ta lại cho theo ta tới Tiết phủ chúc thọ, như thế, sai biệt lắm liền để cho thể khả năng của mình. Đến ngày đại hôn cùng Hoa Nhi, chúng ta hai phủ lại làm lớn, đem những người nên mời đều mời tới hết, đến lúc đó xem ai đến ai đến, trong lòng cũng liền ràng." Nhậm Tuần xong, lại uống ngụm trà, sau đó liền đứng lên : "Thời gian cũng còn sớm, ngủ ."


      Kim thị tổng cảm thấy có chút bất an, lại biết bất an ở cái gì, trong lòng thở dài, liền đứng dậy theo giúp Nhậm Tuần cởi áo. Cũng ngờ được Nhậm Tuần bỗng nhiên lại câu: "Nàng tìm đại phu giúp Phạm di nương xem chút, nàng ấy trong khoảng thời gian này sức khỏe luôn tốt, nhìn người cũng có vẻ có tinh thần. Để cho đại phu giúp nàng ấy hảo hảo điều trị, tuổi còn trẻ, trăm ngàn lần đừng coi thường sau này lại để lại di chứng gì."


      Kim thị vừa nghe lời này, động tác trong tay nhất thời cứng lại, chính là lập tức bà lại khôi phục bình thường, cười : "Thiếp biết, sáng sớm mai thiếp cho người thỉnh đại phu tới." Nguyên lai là lo lắng cho sức khỏe của Phạm di nương, nên Nhậm Tuần mới qua chỗ bà bên này... Kim thị tiếng động cười cười, trong lòng khỏi sinh ra vài phần thê lương.


      …………..



      Khi Nhậm Uyển Hoa sắp sửa vào Tĩnh Nguyệt hiên, Thiên Nguyệt theo bên người nàng ta bỗng nhiên : "Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ định qua chỗ tam tiểu thư lấy chút đồ, thế mà lại quên mất, tiểu thư vào trước , nô tỳ qua bên kia chuyến trở lại."


      "Lấy cái gì?" Nhậm Uyển Hoa trong lòng suy tính mọi chuyện, nghe xong lời này, lấy lại tinh thần, liền thuận miệng hỏi câu.


      "Là mấy khối có khiếu ( hiểu là gì nên để nguyên >.<), Tam nương hôm trước cần, nô tỳ nhìn thấy rất thích, liền xin lại."


      "Vậy ngươi ." Nhậm Uyển Hoa gật gật đầu, liền tự hướng trong viện rồi vào. Lúc này nàng ta ở trong viện, cho nên bọn nha hoàn đều tự ở trong phòng ngốc, mấy bà tử gác đêm bên ngoài cũng biết đâu, trước mắt trong viện người cũng có, ngẫu nhiên từ trong phòng hạ nhân truyền ra tiếng vài nữ tử trẻ tuổi chuyện, biết có chuyện gì mà đám nha hoàn cười đùa trong phòng.


      Nhậm Uyển Hoa có chút ủ rũ hướng phòng mình đến, ngờ được bỗng nhiên nhìn thấy Phỉ Thúy vén mành lên, sau đó nhìn trai nhìn phải, bộ dạng có chút lén lút, nàng ta trong lòng nghi hoặc, bèn trốn bên góc tường quan sát.
      Hương ThảoPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 34: Giá y ( nhất )


      Nhân Nhậm Uyển Hoa nấp đúng lúc, địa phương nàng ta thân cách phòng chính đoạn khoảng cách, mà Phỉ Thúy lại chỉ lo xem hành lang hai bên có người hay , tất nhiên biết bộ dạng lén lút của mình lúc này, đều lọt hết vào trong mắt của Nhậm Uyển Hoa.


      Chỉ thấy Phỉ Thúy nhìn bên ngoài có người xong, liền vội vàng ra khỏi phòng, sau đó vẫn như trước là bộ dạng cẩn thận, trái nhìn phải xem cố gắng thả bước chân, lén lút ly khai nơi đó. Nhậm Uyển Hoa tránh ở góc tường chỗ kia, đầy bụng khó hiểu nhìn này màn, nhất thời nàng ta cũng Phỉ Thúy vừa mới ở trong phòng rốt cuộc làm cái gì? Nàng ta cân nhắc hồi, nghĩ rằng chẳng lẽ là trộm đồ này nọ? Rất có khả năng này, trong phòng chỉ cần tùy tiện lấy hai thứ đồ trang trí, giá trị cũng hề . Còn có trang sức trong hộp của nàng ta phải vàng là ngọc, chính là bảo thạch cũng thiếu! Hơn nữa vài thứ kia, cũng chưa khóa lại, còn nữa vài nha hoàn bên người đều biết chỗ để cụ thể của chúng, vạn nhất thực nổi lòng tham... Nhậm Uyển Hoa càng nghĩ, càng cảm thấy có khả năng này!


      Ở trong phủ này quả thực có vài chỗ làm nàng ta thấy thích, trong lòng nghĩ thế, nàng ta bắt đầu từng cái từng cái oán giận soi mói. Nào là Kim thị đối với chính mình tốt, ghét bỏ bọn nha hoàn đủ trung thành, thêm nữa nơi này thực nhiều quy củ, ngại cuộc sống rất nặng nề, ghét bỏ hạ nhân dáng vẻ rất quê mùa, thậm chí còn ngại ăn tốt, mặc cũng thỏa mãn...


      Mọi thứ từ lớn đến ở trong lòng ghét bỏ hồi xong, Nhậm Uyển Hoa mới thở hắt ra, thu thập tốt tâm tình, mặt lộ ra vài phần ý cười ôn hòa thích hợp, lại sửa sang lại quần áo người. Đợi nàng ta kiểm tra lại mọi thứ cho tốt, nếu là Phỉ Thúy vừa mới trộm đồ, đây chính là cơ hội. Nàng ta phải hảo hảo xử lý, tốt nhất mượn cơ hội lần này để bẻ gãy hết nhuệ khí của Thiên Dao, túm ả trong tay hảo hảo giáo huấn, làm cho ả ở trước mặt mình bao giờ bày ra vẻ mặt ta đây nữa! (vì là suy nghĩ của Nhậm Uyển Hoa nên ta để ngôi xưng của Thiên Dao là ả)


      Chính là khi Nhậm Uyển Hoa muốn hướng chính phòng tới, bên kia bỗng nhiên truyền ra mở cửa, ngay sau đó liền nghe được có người : "Thiên Dao tỷ tỷ, nếu tỷ muốn châm tuyến cứ bảo để muội lấy tới cho."


      "Được, ngươi để lại ở bàn trong phòng ta , ta trước đem mấy mặt đôi giày này đem tới chỗ của tiểu thư ." Thiên Dao lên tiếng, xong liền hướng chính phòng đến.


      Nhậm Uyển Hoa lại nấp lại chỗ góc khuất, ở góc kia chờ Thiên Dao trở ra, nàng ta cẩn thận rời khỏi chỗ nấp, nhìn trái nhìn phải, sau đó mới giả vờ làm như có việc gì, hướng phòng mình đến.


      Mới tới cửa, còn chưa vén rèm lên, Thiên Dao liền từ bên trong ra, miệng còn nhắc nhắc lại câu: "Như thế nào người cũng có, đều học được nhàn hạ! là ——" chính là nàng vừa nhìn thấy Nhậm Uyển Hoa, lập tức liền ngừng , yên lặng nhìn Nhậm Uyển Hoa, sau đó mới câu: "Tiểu thư trở lại, sao thấy Thiên Nguyệt theo bên người?"


      "Ân, ngươi ở trong phòng làm cái gì thế?" Nhậm Uyển Hoa xong liền lộ ra nụ cười thân thiết, giống như tùy ý hỏi câu.


      "Tiểu thư quên rồi sao, hai ngày trước phải là ta cầm mặt hai đôi giày thêu trở về hay sao, hôm nay thêu xong, liền cầm đem đến đây cho tiểu thư." Thiên Dao nhìn Nhậm Uyển Hoa kia vẻ mặt giả ý cười, chút cũng chịu nhượng bộ, như trước là lãnh nghiêm mặt câu. Nhưng lúc này nàng lại suy nghĩ, lúc này trong phòng có nha hoàn nào khác, Nhậm Uyển Hoa lại vừa trở về, còn bị chính mình gây khó khăn, chắc tý nữa bắt mình bưng trà đổ nước, nghĩ thế trong lòng nàng càng thêm vui, sau đó nàng thầm nắm chặt tay, cuối cùng cắn răng tiếp theo câu: "Tiểu thư vào , trong phòng nước trà vẫn là còn nóng ."


      "Đồ cần thêu trong tay ngươi cũng còn ít, cần ở lại đây hầu hạ ta, ngươi cứ làm việc của ngươi . Thiên Nguyệt vừa qua chỗ cuả Tam tiểu thư bên kia, lát trở lại thôi, mà bây giờ ta cũng cần ai hầu hạ." Nhậm Uyển Hoa vào phòng, đầu tiên là quét mắt nhìn vòng trong phòng, nghĩ nghĩ, liền hướng Thiên Dao cười . Có Thiên Dao ở đây, nàng ta cũng tiện kiểm tra lại đồ đạc trong phòng, tốt nhất để cho nàng ra ngoài . Tóm lại là nàng ta bị chính mình nhìn thấy nàng ta ở thời điểm có người mà vào phòng, hơn nữa vừa mới nãy tiểu nha hoàn kia cũng nhìn thấy, chỉ cần có chuyện, Thiên Dao tất là chạy thoát!


      Thiên Dao tràn đầy hồ nghi nhìn Nhậm Uyển Hoa, nàng tổng cảm thấy nàng ta phải là người thiện tâm như vậy. Bất quá cần ở lại đây hầu hạ Nhậm Uyển Hoa, trong lòng nàng tự nhiên là vui, bởi vậy liền có chối từ. Mà với tình trạng trong phòng có ai, nàng cũng lười quản, ngay cả gọi tiểu nha hoàn vào hầu hạ Nhậm Uyển Hoa nàng cũng buồn kêu tiến vào, gật gật đầu liền ra ngoài.


      Chờ sau khi Thiên Dao rời khỏi đây, Nhậm Uyển Hoa vội vàng nhanh vào buồng trong, đem mấy cái tráp để trang sức tất cả đều mở ra, nhưng là sau hồi tinh tế kiểm tra, nàng ta có chút nản lòng. Trang sức để trong tráp thực là quá nhiều, lớn có trâm cài , dây tua rua bằng vàng, có nhẫn, khuyên tai cái gì cũng thiếu, nàng ta lại mới đến lâu, tất nhiên là còn chưa kịp nhận mấy thứ này, cho nên trước mắt cũng có cách nào khác xác định rốt cuộc có thiếu cài gì hay ?


      Nhậm Uyển Hoa nhìn mấy tráp kia đều là trang sức bằng vàng, rồi hồng ngọc bảo thạch, vòng ngọc Phỉ Thúy, trân châu vô số chiếu rọi rạng rỡ sinh huy. Nàng ta vươn tay, cầm lên tram cài đầu hình phượng hoàng ba đuôi ngậm viên đan châu lên cầm trong tay, trang sức đẹp đẽ quý giá như vậy, chế tác rất tinh sảo, lại đại biểu thân phận cùng địa vị, có nữ nhân nào mà thích? Có nữ nhân có thể chống lại được dụ hoặc như vậy!


      Nàng ta nhàng vuốt ve chiếc trâm cài kia, mặc dù nàng ta nhớ rốt cuộc thiếu thiếu cái gì hay , nhưng nếu muốn cho thứ này thiếu, còn phải là chuyện rất dễ dàng hay sao! Nhậm Uyển Hoa nghĩ như thế liền cười lên, bên đem chiếc tram kia cất vào trong tay áo, bên ở trong lòng oán trách chính mình như thế nào lại sớm nghĩ ra cách này, bất quá, tại thời cơ càng thích hợp. Thiên Dao a Thiên Dao, ngươi cũng đừng trách ta, đây đều là ngươi ép ta, ai bảo ngươi chịu nhận mệnh, nên đối nghịch với ta, ta cũng dùng cách này để chỉnh ngươi.

      Nàng ta đem mấy cái tráp kia đóng lại lần nữa để lại chỗ cũ xong, thấy Thiên Nguyệt còn chưa có trở về, cũng có nha hoàn khác nào tiến vào, trong phòng thực yên lặng, Nhậm Uyển Hoa ngồi ở kia nghĩ nghĩ. Lại cảm thấy hành động lúc nãy của Phỉ Thúy khả nghi, trong lòng có chút bất an, nàng ta rốt cuộc làm cái gì?


      Càng suy nghĩ, càng ngồi yên được, nàng ta liền đứng lên, quanh phòng nhìn mọi thứ lượt, nhưng lại nhìn ra có cái gì khác thường. Nàng ta định buông tha tìm kiếm nữa, bỗng nhiên nhớ tới vừa mới nãy mặt hài mà Thiên Dao , trong lòng nàng sáng tỏ, vội vàng mở ngăn tủ đựng giá y ra, chỉ thấy bên trong mọi thứ đều sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn, nhìn thấy có gì ổn. Nhưng khi nàng ta đem vài thứ kia lấy ra, sau khi nhìn kỹ lại thực giống như thế.


      Nguyên lai là việc này, Nhậm Uyển Hoa nhịn được nở nụ cười! là quá tốt!



      ………………



      Sáng sớm ngày thứ hai, Tĩnh Nguyệt hiên liền xảy ra chuyện lớn, việc này nghiêm trọng đến mức Kim thị cũng phải tới đây giải quyết. Ngay cả vài vị di nương bên kia cũng đều nghe được tiếng gió, nhưng là Kim thị để cho nhiều người qua xem náo nhiệt, vì thế các vị di nương đành phải lặng lẽ phái người qua thám thính tin tức. Đáng tiếc khi vài vị nha hoàn kia qua mới phát , ngoài cửa Tĩnh Nguyệt hiên có hai bà tử canh giữ, trừ phi Kim thị mở miệng, nếu ai cũng cho vào.


      "Thế nào, di nương nghe được cái gì ?" Nhìn nha hoàn sau khi trở về, Nhậm Uyển Hân liền cũng chạy nhanh đến chỗ Đổng di nương hỏi thăm tin tức, ngày thường, thời điểm để cho nàng ta cảm thấy vui vẻ, chính là nghe được Nhậm Uyển Hoa bên kia xảy ra chuyện gì đó hài lòng.


      "Phu nhân cho người khác canh giữ ở ngoài sân, ai cũng thể vào được." Đổng di nương lắc lắc đầu, lại tiếp: "Nhìn tình cũng , nghe là giá y của đại tiểu thư biết bị ai đâm thủng mấy chỗ rất lớn. Sáng sớm, trong viện liền náo loạn hồi, chính là phu nhân đuổi người quá nhanh, bằng ta cũng có thể qua xem xét chút chuyện."


      Nhậm Uyển Hân nhất thời vỗ tay tỏ ý vui mừng: "Như thế rất tốt, đại hôn còn chưa có cử hành, gía y liền xảy ra vấn đề, đây chính là điềm xấu a! Ai khiến nàng ta ngày thường ngang ngược hống hách vậy chứ, ngay cả nha hoàn bên người chính mình cũng đều ghi hận trong lòng, lập tức liền đâm nàng ta nhát như thế, thực là hả lòng mà! Sau chuyện này Tống gia bên kia khẳng định cũng đối nàng ta sinh ra thành kiến, chừng còn có thể vì chuyện này mà hủy hôn luôn , tốt quá tốt quá!"


      "Tiểu thư ngoan của ta, con chút được, lời này cũng là có thể lung tung được đâu!"


      "Di nương sợ cái gì, tại mọi người đều chạy tới Tĩnh Nguyệt hiên bên kia hỏi thăm tin tức, ai còn chú ý đến ta bên này!"


      Đổng di nương lười cùng nàng ta tranh cãi, ra ngoài phòng tới bên nha hoàn bên người đưa tới, lặng lẽ phân phó câu: "Hạ nguyệt, ngươi lại bên kia thăm dò lần nữa, vào được xem chung quanh, phải thông minh lên."


      "Nô tỳ hiểu được." Hạ nguyệt hiểu ý, gật đầu liền ra ngoài.
      Hương ThảoPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 35: Giá y ( nhị )


      Kim thị nhìn giá y đỏ tươi ở trước mặt mình, chỉ thấy hai vạt áo là hai lỗ thủng rất to. Vừa thấy, khẳng định chính là trước tiên dùng cây kéo cắt cái miệng , sau đó lại dùng tay xé rộng ra. Mà vải dùng để làm giá y này chính là loại vải thượng đẳng, cách xé như vậy, tất làm cho hai bên của miệng chỗ bị xé đồng nhất, sợi vải hai bên đều sổ hết ra, căn bản là thể sửa chữa gì được nữa, trước mắt xem như giá y lần này bị hỏng hoàn toàn!


      Trong phòng lúc này, trừ bỏ Kim thị cùng Nhậm Uyển Hoa ra, vài nha hoàn đều cúi đầu đứng ở bên, ai dám hé răng gì. Toàn bộ phòng tràn ngập loại áp lực làm người ta hít thở thông, Thiên Dao khẽ nâng mắt lên, nhìn giá y bị phá hủy kia, ai biết, giờ phút này người trong lòng thấy khó chịu nhất, kỳ là nàng. giá y kia mỗi châm mỗi tuyến, đều là tâm huyết của nàng, ngưng kết của nàng hơn mười năm mộng đẹp. Mặc dù mộng đẹp này ở khắc khi mà nàng biến thành Thiên Dao, biến mất, nhưng là, rốt cuộc vẫn là bỏ xuống được.


      Nàng nhìn lại đống vải vốn lúc trước còn là giá y kia, màu đỏ rực rỡ khiến người ta thấy chói mắt, lâu sau, biết vì sao, trong lòng nàng hiểu liền nhàng thở ra, vận mệnh thay nàng làm lựa chọn. Như vậy cũng tốt, nếu thực ngày, giá y này được khoác người người khác, so với bây giờ nàng còn cảm thấy khó chấp nhận hơn, như vậy cũng tốt...


      "Buổi tối ngày hôm qua, có những ai ở trong phòng?" Kim thị chậm rãi ra tiếng, đem suy nghĩ của Thiên Dao kéo lại.


      Nhậm Uyển Hoa nhìn Kim thị cái, bỗng nhiên liền thở dài tiếng thấp giọng khuyên nhủ: "Nương, coi như hết, tóm lại đây là chuyện xấu, vẫn nên nhanh nhanh cho người làm lại cho con bộ mới, chuyện khác cũng đừng truy cứu."


      Kim thị nhìn nàng cái, bỗng nhiên liền thay bằng sắc mặt nghiêm khắc : "Việc này nhất định phải làm cho ràng, trong phủ còn chưa từng xảy ra việc to gan lớn mật đế mức này! Con hôm nay cũng hảo hảo nhìn cho ta, về sau cũng đến phiên con tới trị gia, có việc có thể bỏ qua, nhưng có những việc nhất định phải xử lý ràng. Nếu , tai ương lần sau, có thể là kiện quần áo đơn giản như vậy!"


      Kim thị vừa sau, mấy nha hoàn đứng ở bên kia, trừ bỏ Thiên Dao, tất cả đều bị dọa mặt mũi trắng bệch. Nhậm Uyển Hoa là bị thần sắc cùng ngữ khí nghiêm khắc của Kim thị ra vẻ mặt phức tạp, chính là lập tức trong lòng nàng ta liền thấy vui vẻ, nàng ta muốn chính là hiệu quả này, Kim thị càng tức giận, đối với nàng ta lại càng có lợi.


      "Nương, con muốn làm lớn chuyện này." Nhậm Uyển Hoa xong liền rũ mắt xuống, thanh thấp vài phần, "Rốt cuộc, rốt cuộc cũng đều là người bên cạnh con..."


      Kim thị vừa nghe lời này, ánh mắt lại thêm vài phần nghiêm khắc: "Ý con là , con biết là ai làm !"


      "Con..." Nhậm Uyển Hoa nhất thời có chút bối rối nâng mắt lên, làm bộ dạng muốn lại thôi, thần sắc đều là thể giãy dụa.


      "Là mấy nha hoàn bên người của con? !" Kim thị hỏi lại.


      Nhậm Uyển Hoa cũng là hợp thời trầm mặc, vừa gật đầu, cũng lắc đầu, chỉ cắn môi, lời nào. Kim thị cũng hiểu được, sau đó liền vỗ mạnh cái lên bàn trà bên cạnh, bà nhìn về phía đám người Thiên Dao lạnh lùng : "Chẳng lẽ phải chờ ta xuất gia pháp, đến lúc đó dù là có làm, hay làm, tất cả đều trốn thoát!"


      Đám người Thiên Nguyệt sợ tới mức chân đều nhũn ra, bùm tiếng liền đều quỳ xuống, người người đều đồng thanh : "Thỉnh phu nhân làm !"


      Mọi người đều quỳ xuống, chỉ còn Thiên Dao là vẫn thẳng tắp đứng ở kia, trong lúc nhất thời có vẻ đột ngột như vậy, nhưng dù vậy chính bản thân nàng lại dường như hồn nhiên thấy gì khác biệt. Kim thị khỏi liền nhìn về phía nàng, mà nàng trước nhìn Nhậm Uyển Hoa cái, sau đó mới nhìn hướng Kim thị, ngắn gọn : " phải con."


      Ngay từ đầu thấy khó chịu xong sau khi lấy lại tinh thần, bà cũng bắt đầu cân nhắc ngọn nguồn của việc này, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, dám ở sau lưng bà động tay động chân? Là vì cái gì?


      Nhưng mà Thiên Dao câu kia " phải con.” giống như lập tức kích thích đến Nhậm Uyển Hoa, chỉ thấy nàng ta bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn về hướng Thiên Dao, mà trong biểu tình kia còn mang theo vài phần thể tin được. Liếc mắt cái, chợt nghe nàng ta tràn đầy đau lòng mở miệng : "Thiên Dao, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn các nàng chịu đòn thay cho ngươi!"


      Thiên Dao nhất thời nhướn lông mi lên : "Tiểu thư lời này là có ý tứ gì? Cái gì kêu là các nàng ấy chịu đòn thay cho ta? lẽ tiểu thư nghĩ chuyện lần này là do ta làm ra sao?"


      Nhậm Uyển Hoa nhắm mắt lại, thở dài, sau đó như bất đắc dĩ mở miệng : "Hôm qua, thời điểm ta từ chỗ phu nhân trở về, trong phòng lại chỉ có mình ngươi. Khi bị ta nhìn thấy, ngươi còn có vẻ có chút khẩn trương, vốn ta cũng có để ý, nhưng khi mọi chuyện xảy ra vào sáng nay, ta mới nhớ tới chuyện này. Lại , chuyện ngươi vào phòng ta lúc ấy, chỉ có ta nhìn thấy, còn có nha hoàn tên là Thủy Nhi cũng thấy được, nếu ngươi thừa nhận, có thể kêu Thủy Nhi lại đây đối chất."


      Thiên Dao rốt cục hiểu được Nhậm Uyển Hoa đây là muốn làm cái gì, hảo cái vu oan giá họa, nàng giận dữ mà cười: "Ta tối hôm qua quả có tiến vào phòng của tiểu thư, bất quá chính là đem mặt hài thêu xong đem đến, còn mọi thứ khác ta chưa từng chạm qua. Còn chuyện tiểu thư thấy ta khẩn trương, ta cũng , ta chính, ngồi thẳng, tại sao lại khẩn trương, cho dù mấy ngày hôm nay ta làm gì khiến cho tiểu thư thấy vui, tiểu thư cũng nên dùng chuyện này để vu oan hãm hại ta khiến ta là người bất nghĩa như vậy!"


      ràng là nàng ta ám chỉ chuyện này trước, mắt thấy chuyện sắp xảy ra theo hướng nàng ta mong muốn, nhưng lại bị Thiên Dao cứ như vậy đem chuyện này cho ràng. Nhậm Uyển Hoa giương mắt nhìn Thiên Dao thần sắc kiên nghị, trong đôi mắt chứa tức giận, trong lòng nàng ta hiểu sao liền sinh ra vài phần e ngại, nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười, : "Ngươi là nha hoàn bên người ta, lại khắp nơi suy nghĩ mọi chuyện cho ta, phàm là có tia khả năng, ta đều nguyện ý đem chuyện này bỏ , coi như chưa từng phát sinh. Nhưng là, các nàng ấy rốt cuộc vô tội, ta cũng thể vì người là ngươi lại để ý đến các nàng ấy."


      dám ngay mặt đáp lại lời của nàng, cố ý chuyện vòng vo, muốn đem nước bẩn hắt đến người nàng! Thiên Dao cười lạnh tiếng, lập tức bước đến chỗ để giá y kia, sau đó nàng cầm lên và : "Giá y này, ta nhớ chạng vạng ngày hôm qua, ta gấp lại cẩn thận, đặt ở ngăn tủ phía dưới kia, xong sau đó mặt còn để tầng vải gấm nữa. Thời điểm buổi sáng nay tiểu thư lấy ra, có phải mọi thứ vẫn còn y nguyên hay ?"


      "Đúng vậy." Nhậm Uyển Hoa chần chờ chút, liền gật gật đầu.


      "Hôm nay khi mà tiểu thư lấy ra, vừa vặn ta cũng ở bên, ta nhớ khi lấy giá y ra khỏi ngăn tủ kia, giá y vẫn còn được gấp gọn như cũ, có chút tán loạn, nếu phải được mở ra, cũng thể phát được đó có hai lỗ hổng lớn phải ?" Thiên Dao hỏi tiếp, thần sắc mặt mày, vẫn như trước mang theo vài phần khí thế bức người.


      Kim thị ở bên nhìn, biết vì sao, nhưng tiếng cũng chưa . Nhậm Uyển Hoa phát giác có chút thích hợp, nhưng là khi nghe đến câu hỏi thế này, nàng ta đành phải lại gật gật đầu. Đây là tối hôm qua nàng ta lại lần nữa gấp tốt rồi bỏ vào, tất nhiên là mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ rồi, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, tựa hồ như lúc ấy mình xem cái gì...


      "Như vậy tiểu thư cảm thấy, đem bộ gía y lấy ra, lại cắt, lại xé, xong sau đó lại gấp lại như cũ, rồi bỏ vào ngăn tủ, để lại tầng vải gấm lên , ít nhất cần bao lâu?"


      Nhậm Uyển Hoa nhất thời giật mình, há mồm, lại ra lời. Thiên Dao từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng, tiếp đó nàng đáp : "Trước chỉ riêng việc gấp giá y này, là ta mấy ngày nay đều tay làm, chỉ là gấp xong, rồi đem cất lại gọn gàng, ít nhất mất nửa khắc. Mà thời gian tối hôm qua khi ta tiến vào trong phòng này, cũng bất quá là ở trong phòng qua lại thôi, tiểu thư vừa mới cũng , đúng là Thủy Nhi nhìn thấy ta vào phòng tiểu thư, như vậy nàng ta rất ràng, tổng cộng thời gian ta vào mất bao lâu, có tới nửa khắc hay !"


      Nhậm Uyển Hoa sắc mặt có chút khó coi, bị Thiên Dao câu lại câu ràng hợp lý, khiến nàng ta thể phản bác nổi chữ. Thời gian, nàng ta như thế nào lại bỏ sót điểm này cơ chứ, mà lại càng thể nghĩ tới là, Thiên Dao thế nhưng lại cẩn thận suy nghĩ đến mức này! Thiên Dao nhìn chằm chằm Nhậm Uyển Hoa hồi lâu, mặc dù là ở trước mặt Kim thị, nàng chút cũng có thu liễm miệt thị trong ánh mắt.


      Đối với chuyện thân phận bị chuyển hoán hề có đạo lý này, nàng lựa chọn tạm thời thỏa hiệp, nhưng mà mặc dù tại thân phận mới của nàng dù hèn mọn đến đâu, nàng cũng muốn sống ngẩng cao đầu. Đây là khí chất tiềm tàng ở trong con người rồi, ai cũng cướp đoạt được, cho dù là lão thiên gia cũng được.


      Giờ phút này, đám người Thiên Nguyệt quỳ mặt đất đều ngẩng mặt lên, đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thiên Dao. ràng phu nhân còn ngồi ở bên, tiểu thư cơ hồ vừa mới nhất định là nàng làm, nhưng nàng chỉ mới mấy câu, thế mà đến mức khiến sắc mặt tiểu thư đều thay đổi, mà ngay cả phu nhân cũng chưa từng lên tiếng! Này, Thiên Dao làm sao có thể có to gan như vậy?


      Nếu Thiên Nguyệt, Trân Châu cùng Lưu Ly chỉ là kinh ngạc thôi, như vậy giờ phút này Phỉ Thúy chính là dám tin, trong lòng nàng ta chấn động, chút cũng ít hơn so với Nhậm Uyển Hoa. Xem tình hình này, tựa hồ đạt được kết quả mà nàng ta mong muốn, tại sao có thể như vậy?


      "Phu nhân, con vừa mới , đều là những câu , phu nhân nếu tin, con tại kêu Thủy Nhi lại đây làm chứng. Còn có, tại ngay trước mặt phu nhân con đem giá y này gấp lại lần nữa, để người nhìn xem có phải hay cần bằng ấy thời gian." Thiên Dao xong cũng chờ Kim thị gật đầu, hai tay mở ra, đem kia giá y lần nữa giũ phẳng ra.


      Nhậm Uyển Hoa có chút sốt ruột, quay sang nhìn Kim thị, lại phát Kim thị lúc này thế nhưng lại nhìn Thiên Dao, mặt là biểu tình trầm tư. Nàng ta cả kinh, trong lòng tức liền sinh ra vài phần e ngại, trong lòng bàn tay bắt đầu rét run. Việc này, mắt thấy phát triển theo hướng nàng ta mong muốn, được, vô luận như thế nào cũng thể để chuyện này trôi qua dễ dàng như thế được!


      Nàng ta muốn cái gì đó để đánh vỡ cục diện này, nhưng là nội tâm nàng ta bắt đầu hốt hoảng, đầu óc loạn thành đoàn. Đến phiên biểu diễn của nàng ta, thế nhưng nàng ta lại nhớ nổi chính mình kế tiếp muốn lời kịch gì, ánh mắt mọi người đều bị Thiên Dao thu hút! Chính là vẻ mặt nàng ta lúc này còn như nhìn Thiên Dao gấp lại giá y, nàng ta giống như nhìn thấy nữ nhân từng đoạt vai diễn của mình trước kia, ràng chỉ là đối thủ mới ra diễn, nhưng hào quang mà nàng ta sở hữu lại đều bị đối phương đoạt mất! Nha đầu này, người nó có loại khí thế bức người, trời sinh có thể cướp ánh mắt cùng chú ý của người khác!


      "Di!" Ngay tại thời điểm mọi người đều dồn tâm tư vào nhìn Thiên Dao gấp giá y, Thiên Dao lại bỗng nhiên ngừng động tác trong tay, sau đó từ phía trong vạt áo kia lấy ra cái đinh ước chừng cỡ móng tay.


      "Trong giá y, làm sao có thể có thứ này?" Nàng cầm trong tay, mới bắt đầu chỉ là nghi hoặc, nhưng là sau khi xem vài lần, nhất thời liền giật mình, giống như nhận ra cái gì.


      "Làm sao vậy?" Kim thị rốt cục mở miệng.


      "Phu nhân, là chiếc hoa tai." Thiên Dao lấy lại tinh thần, đem chiếc hoa tai kia đưa cho Kim thị, tiếp: "Gấp giá y, mặt thêu hoa được xếp lên , cho nên vừa mới có người phát ."


      Kim thị tiếp nhận vừa thấy, trong lòng hiểu được vài phần, sau đó nâng mắt lên, nhìn mấy nha hoàn quỳ mặt đất kia, nhàng hỏi câu: "Này, là ai ?"
      Last edited: 8/9/16

    4. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Vào up thấy có thêm người quan tâm, mừng quá:yoyo44:
      Hương Thảo thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ôi bạn trở lại. <3
      Linh nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :