Chương 30: Quay lại Tĩnh Nguyệt hiên "Nương, người, người cái gì? Điều này làm sao lại... Hôm qua phải tất cả đều rất tốt hay sao, như thế nào mới qua đêm liền thay đổi rồi!" Giữa trưa thời điểm rảnh rỗi, Tiểu Đinh định tới phòng giặt quần áo bên kia xem chút, ngờ còn chưa kịp qua, Lại ma ma tới đây tìm , mà bà ta lại cho mang đến cho cái tin khó có thể nhận như thế này! "Phu nhân Thiên Dao đồng ý, bà ấy cũng thể bắt ép được, phu nhân vừa sai người cho ta hai sấp vải sa tanh, cũng tính là quá qua loa tắc trách ." Lại ma ma lôi kéo Tiểu Đinh về nhà, sau đó đem hai sấp sa tanh để ở bàn, lại hướng ghế dựa ngồi xuống, trong lòng cũng đầy tức giận. Tiểu Đinh nhìn hai sấp sa tanh kia, nhất thời có chút tức giận : "Này —— con cần hai sấp vải này làm gì! Này giá trị vài văn tiền chứ mấy! Nương, người lúc ấy sao với phu nhân, ràng là chuyện này phu nhân đáp ứng rồi, làm sao có thể đổi ý liền đổi ý, đây là nuốt lời a! Thiên Dao nàng..." "Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ!" Lại ma ma cũng nóng nảy , buổi sáng mới bị Thiên Dao làm cho nghẹn bụng tức giận, lâu sau lại nghe từ chỗ phu nhân chuyện này, bà ta lúc ấy là tức giận mà dám gì, đến lúc này cơn tức vẫn nghẹn ở trong lòng đây, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta vì kia nha đầu chết tiệt kia mà chống đối phu nhân sao, ngươi quên hoàn cảnh của chính mình hay sao, ngươi cho phu nhân là quả hồng mềm, ai muốn nắn thế nào cũng được sao! Trong phủ này, phu nhân quản lý hơn mười năm rồi, có hạ nhân nào trong phủ chống đối phu nhân mà có thể thăng tiến lên được sao chứ, đến cả lão gia từ trước đến giờ cũng từng hỏi đến chuyện trong nội viện. Bao nhiêu cố gắng từ trước đến giờ của ngươi, chỉ cần câu của phu nhân là thành hư hết, còn đến cả ta đây này, chỉ cần lời của phu nhân thôi cũng tránh được, đấy tuỳ vào ngươi tự suy nghĩ !" Tiểu Đinh cam lòng, suy nghĩ hồi, sau đó tức giận vỗ bàn : "Nhưng là, chuyện này dù sao cũng phải... Dù sao cũng phải cho ràng phen mới được, tuy con chỉ là hạ nhân thôi, nhưng cũng thể để cho người ta đùa giỡn như vậy được! Hơn nữa, việc này cũng phải việc , hôn nhân đại há có thể là trò đùa sao, mà phu nhân là người bề hiểu biết rộng, việc này càng phải hiểu mới phải! Thế mà hôm qua mới được, hôm nay liền thay đổi sắc mặt được rồi, đây phải là coi người khác thành trò đùa sao!" "Ngươi cho là ta qua sao, nhưng phu nhân , là bà ấy hôm qua suy nghĩ chu toàn, tưởng Thiên Dao với ngươi là tình đầu ý hợp, nên nghĩ đến hỏi lại tiếng mà đáp ứng. Hôm nay Thiên Dao lại đây vừa , bà mới biết được đây là do mình đơn phương suy đoán, còn nàng ấy căn bản có ý tứ này, bà lúc ấy cũng là có ý khuyên giải, nhưng mà nha đầu kia chính là liều chết muốn. Phu nhân , bà từ trước đến giờ ở việc hôn nhân đại này cũng bao giờ cưỡng ép hạ nhân, cho nên việc này xem như làm cho ta vừa ý vậy, sau đó liền cho ta hai sấp sa tanh này, gọi là an ủi. Như thế ta còn có thể cái gì, mà nếu ta cứ cố tình đồng ý, đến lúc đó làm phu nhân vui, việc này lại thành ra ta có lỗi!" Lại ma ma khí suyễn mạnh, sau đó lại trừng mắt nhìn Tiểu Đinh quở trách : "Đều là tại ngươi suy nghĩ chu đáo mọi việc, hại ta phải nhờ vả khắp nơi, chẳng những tốn ít bạc, lại mất mặt, kết quả là chút lợi cũng có. Nha đầu kia hôm nay còn được quay lại Tĩnh Nguyệt hiên, còn ta đây tay trắng a! Còn có, chuyện này tất cả mọi người trong phủ đều biết, thời gian tới thể tránh được bị chê cười!" "Nương, phải người cùng Phạm di nương lại rất gần gũi sao, nếu , người qua nhờ bà ấy , để bà ấy qua chỗ phu nhân hộ mấy câu, chuẩn..." Lại ma ma giận dữ vỗ cái bàn: "Ngươi sao lại hồ đồ như thế chứ, bà ấy bất quá chỉ là di nương, lại Thiên Dao cũng phải nha hoàn của bà ta, hơn nữa ý tứ của phu nhân là dù thế nào cũng cưỡng ép nha đầu đó, còn có thể đỡ cái gì nữa chứ! Hơn nữa, nếu ta qua đó nhờ vả, thể thiếu được quà cáp nhờ vả, bạc đó ta lấy đâu ra, ngươi nghĩ ta và ngươi là ngân trang chắc, tùy tiện là có bạc vậy!" ràng là miếng thịt béo này đến miệng rồi bỗng nhiên lại bay mất, Tiểu Đinh lúc này rất là khó chịu, lại nghe Lại ma ma liên tiếp oán giận nặng , vì thế trong lòng vừa tiếc nuối vừa bực bội. ở trong phòng qua lại, sau đó đứng lại hỏi: "Chẳng lẽ ta cứ như vậy ngoan ngoãn bị người khác đùa giỡn, khác gì ngốc tử sao." Lại ma ma hầm hừ : "Còn có thể có biện pháp gì, ta với ngươi đều là hạ nhân mặc người sai bảo, trừ phi ngươi có thế để cho kia nha đầu cam tâm tình nguyện đồng ý, có như thế phu nhân tự nhiên có gì để !" Tiểu Đinh lại lại trong phòng, vừa nghe lời này, nhất thời dừng lại, trong lòng liền sinh ra vài cái ý niệm trong đầu, đến chính mình đầu tiên cũng bị dọa nhảy dựng. Nhưng sau hồi suy nghĩ, lại cảm thấy chuyện này có gì được chứ, chỉ cần đến tay, sợ nàng ngoan ngoãn nghe lời! Vì thế mấy cái ý niệm dơ bẩn trong đầu càng bành trướng, càng thể áp chế được, dù gì đó cũng là người mình tâm tâm niệm niệm vài năm nay rồi, nhớ lại dáng điệu xinh đẹp thướt tha của nàng, mà nay lại vụt mất làm sao có thể cam tâm được! Nếu là ngay từ đầu cho hi vọng, có lẽ điên cuồng tiếc nuối như vậy. Nhưng được cho tia hi vọng, nay lại bỗng nhiên đao chặt đứt tất cả, rốt cuộc cũng là thanh niên khí huyết phương cương, tất nhiên là cam lòng . Tiểu Đinh ngồi xổm cửa, trong đầu cân nhắc hồi, cảm thấy nếu muốn được như ý nguyện, cũng chỉ có biện pháp này là khả thi thôi. Tóm lại việc này chỉ cần tìm cơ hội, trước tiên cần chuẩn bị sẵn sàng mọi việc, cũng khó lắm, hơn nữa sau này việc thành, chính mình là cả tài vật và con người đều rơi vào tay . Lại ma ma tất nhiên là biết chủ ý trong lòng của con trai bà ta, bà ta còn bận suy nghĩ làm sao ứng phó lại chê cười của người khác, việc này những người biết được ít. Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, trong lòng đem Thiên Dao mắng trăm ngàn lần, hận thể tại liền qua đánh nha đầu chết tiệt kia, cho dù là như vậy, cũng còn chưa đủ để bà ta giải hận . ... Thiên Dao ra khỏi phòng giặt quần áo, định hướng Tĩnh Nguyệt hiên đến, nàng quay đầu hướng phòng giặt quần áo đằng sau nhìn thoáng qua, trong lòng có chút chần chờ, sau đó liền xoay người quay trở lại. Lúc này trời còn sớm, hai vú già kia còn tới đây, trong phòng đầy mùi thơm của quần áo giặt sạch, ở đó chỉ có mình Tiểu Thanh bận việc chạy qua chạy lại. Nàng bưng chậu quần áo bẩn đầy từ trong phòng ra, nhìn thấy Thiên Dao quay trở lại, liền buông chậu quần áo trong tay hỏi: "Thiên Dao tỷ tỷ có phải quên cái gì hay ?" Thiên Dao đến trước mặt nàng ta, rũ mắt xuống, xem xét chậu quần áo kia, sau đó lại nâng mắt lên, nhìn chớp mắt tiểu nha hoàn này. Chỉ thấy người nàng mặc kiện quần áo vải thô màu trắng, đó cũng chính là trang phục được phát cho hạ nhân mặc, đầu cũng chỉ cài đoá hoa vải hình thức bình thường, ngay cả cây trâm cũng có, "Này cho ngươi, rốt cuộc vẫn là con , nên mang chút trang sức đẹp đẽ." Thiên Dao xong, liền lấy cây trâm bằng ngọc bích từ đầu mình xuống, đặt vào tay Tiểu Thanh. Tiểu Thanh sửng sốt, nhất thời đỏ mặt, cuống quít đẩy ra : "Thiên Dao tỷ tỷ này, này..." "Cầm , phải cái gì đáng giá, chỉ là mảnh tâm ý thôi, phải suy nghĩ nhiều. Mấy ngày vừa qua, ngươi giúp ta ít, ta còn biết nên cảm ơn ngươi như thế nào đây!" Thiên Dao xong liền cứng rắn nhét vào trong tay nàng, trước kia mấy chiếc trâm phượng xinh đẹp nàng cũng để vào mắt, đồ vật ban thưởng cho hạ nhân này nọ có khi còn quý giá hơn. Mặc dù trong lòng nàng có chút cảm kích đối với Tiểu Thanh, nhưng cũng thể lập tức đem mấy thứ đáng giá đem tặng , thưởng phạt đối với hạ nhân thế này, nàng từ cũng được dạy qua phải biết nặng thế nào. Thưởng đúng còn có thể thể ra chủ tử là người rộng lượng thưởng phạt phân minh, khiến cho hạ nhân mực trung thành. Nghe nàng như vậy, Tiểu Thanh xem xét cây trâm bằng ngọc bích chạm trổ tinh xảo kia, nàng ta chần chờ chút, rốt cục nắm trong tay, sau đó có chút ngượng ngùng : "Cảm ơn Thiên Dao tỷ tỷ." "Ngươi là nha hoàn tốt, về sau nếu có cơ hội, ta cho ngươi chuyển qua làm việc khác thoải mái hơn." Thiên Dao nhìn nàng ta thở dài, xong nhìn thời gian thấy còn sớm, phỏng chừng cũng đến lúc qua chỗ Tĩnh Nguyệt hiên bên kia, liền lại : "Được rồi, ta phải , tiểu thư bên kia kia còn có việc chờ ta, ngươi cũng làm việc ." Tiểu Thanh nắm chặt cây trâm ngọc bích kia, nhìn bóng dáng Thiên Dao xoay xa, biết sao, trong mắt bỗng nhiên cảm giác có chút cay cay, nếu nàng thực có tỷ tỷ như vậy tốt rồi. Tướng mạo nàng cũng thực bình thường, mà người lại khéo ăn , cho nên bị bán vào Nhậm phủ này hai năm, vẫn làm việc nặng tại phòng giặt quần áo này, ngày thường cũng có nhiều người chuyện cùng nàng. Thời gian dài như vậy, cũng chỉ có Thiên Dao đối xử tốt với nàng, chẳng những từng giúp đỡ nàng, mà nay còn thưởng đồ cho nàng nữa. Đáng tiếc chính mình có cái phúc kia, nếu có thể được làm việc nặng trong viện của đại tiểu thư, được theo trợ thủ bên người Thiên Dao tỷ tỷ, tốt biết bao. Nhân sinh gặp gỡ luôn làm cho người ta thể đoán trước, lúc này Tiểu Thanh còn biết, hi vọng của nàng, chỉ lâu lâu nữa, có thể thực . Mặc dù cùng hi vọng ban đầu của nàng có chút khác nhau, nhưng là, bánh xe vận mệnh, đúng là làm cho con người rất nhiều kinh hỉ. .
Chương 31: Nghịch chuyển Tin tức Thiên Dao được trở về người trong Tĩnh Nguyệt hiên đều nghe , cho nên khi nàng vào trong viện, Thiên Nguyệt lập tức lên cười : "Ta mà, ngươi chỉ phải ở đó quá vài ngày đâu, nay phải trở lại sao! Mau vào thôi, tiểu thư chờ ngươi ở trong phòng!" Thiên Dao gì, chỉ là nàng nhìn quét lượt mọi người trong viện, sau đó nàng nhìn thấy Phỉ Thuý thân y phục màu xanh nhạt, nàng ta từ trong phòng vén rèm lên ra, sau đó liền nắm tay đứng ở cửa, vẻ mặt tốt nhìn chằm chằm nàng, như là muốn đục ra hai cái lỗ mặt nàng vậy. Thiên Dao nhìn thấy lạnh mặt nhìn lại, lúc trước nàng chỉ biết giữa các nha hoàn cũng đôi khi có bất hoà, nhưng cũng chưa nháo ra chuyện gì lớn, vì thế đôi khi có chút ít xích mích nàng cũng mặc kệ các nàng. Nhưng nay, thay đổi thân phận, nàng mới cảm giác chuyện này có chút tốt, so với suy nghĩ trước kia của nàng việc này có vẻ nghiêm trọng hơn. Địch ý như vậy, làm cho nàng cảm thấy buồn cười, đồng thời lại sinh ra vài phần hiếu chiến. Nàng vốn phải là người tính tình yếu đuối mềm mỏng, trong hoàn cảnh mang theo địch ý cùng cường thế này, làm trỗi dậy bản tính hiếu chiến của nàng. Hai người nhìn nhau hồi, mãi cho đến lúc Thiên Nguyệt đứng bên cạnh kéo Thiên Dao chút, mới đánh gãy trận chiến tiếng động này. Sau khi Thiên Dao vào nhà, Thiên Nguyệt khỏi liền thở dài, quay đầu nhìn Phỉ Thúy : "Ngươi cũng nên thu liễm lại chút , cũng phải có thâm cừu đại hận gì, ngươi định ở trước mặt tiểu thư mà gây nháo to chuyện ra sao chứ!" "Ta làm sao chứ, ta bất quá chỉ là ra nhìn chút xem đại nhân vật thế nào thôi, chẳng lẽ còn được phép nhìn sao!" Phỉ Thúy liếc nàng ấy trắng mắt, tiếp: "Ta biết ngươi quan hệ cùng nàng ta rất tốt, mà nay nàng ta trở lại, ngươi coi như là có thêm người giúp đỡ, có thể chèn ép ta!" Thiên Nguyệt vốn là nghĩ để ý đến nàng ta, tay chạm đến mành cửa, chính là nghe xong lời này, thể thu hồi. Sau đó nhìn hai bên có vài tiểu nha hoàn tụ tập để ý động tĩnh bên này, mặt khỏi lộ ra cái cười khổ, nàng giọng : "Hảo hảo, ngươi chuyện cũng chịu suy nghĩ kỹ càng lại, cứ thích là , cũng sợ để cho tiểu thư nghe thấy mắng ngươi hiểu chuyện, để cho mấy tiểu nha hoàn kia nghe thấy, cũng chê cười chúng ta." "Hừ, ai chẳng biết ngươi tốt đẹp, ta làm sao so với ngươi được!" Phỉ Thúy xong liền vung tay, lắc mông, hướng bên cạnh qua. "Aiii, ngươi ——" Thiên Nguyệt muốn gọi nàng lại, nhưng sợ Nhậm Uyển Hoa ở trong phòng nghe được hỏi xảy ra chuyện gì, đành phải im lặng, trong lòng thầm mắng nàng ta mấy câu hiểu chuyện, sau đó nàng liền vén rèm lên vào. Lúc này Nhậm Uyển Hoa ngồi ở ghế dựa ở buồng trong, bên cạnh bầy khung thêu giá y cùng các mấy bức tranh thêu dở, Trân Châu cùng Lưu Ly cũng ở bên sửa sang lại này nọ, Thiên Dao đứng ở trước mặt Nhậm Uyển Hoa, nghe phân phó của nàng ta. "Phu nhân nữ hồng của ngươi rất tốt, ta đành phải làm phiền ngươi vậy, nghe thời gian lúc trước khi ta làm mấy thứ này, ngươi cũng đều ở bên cạnh giúp đỡ. Cho nên từ hôm nay trở , mấy thứ này liền đều do ngươi phụ trách ." Nhậm Uyển Hoa xong liền có ý ra hiệu nhìn sang bên cạnh, ở đó giá y màu đỏ tươi mới thêu được nửa. Thiên Dao đem ánh mắt chuyển qua giá y kia, trong lòng nhất thời ngũ vị trần tạp. Nàng xem hồi, sau đó qua, nâng tay lên, nhàng vuốt ve kia từng đường châm tuyến quen thuộc lượt. đời này, còn có chuyện gì so với chuyện này buồn cười hơn sao! Nàng vì chính mình tự tay thêu gía y, cư nhiên nay lại để cho “chính mình” mặc! Nhậm Uyển Hoa nhìn kỹ Thiên Dao, hồi lâu mới cười : "Phu nhân , mấy thứ đồ này cũng ít, mà thời gian nhiều, ngươi xem xem có thể kịp ?" "Có thể." lâu sau, Thiên Dao mới chậm rãi phun ra chữ. Ngữ khí kia rất quái dị, Trân Châu cùng Lưu Ly cũng ngừng châm tuyến tay lại, quay đầu qua nhìn nàng cái. Nhậm Uyển Hoa lại giống như cái gì cũng cảm giác được, mặt như trước mang theo tươi cười, tiếp: "Vậy là tốt rồi , phu nhân sớm ngươi có khả năng làm được, may mắn ta hôm qua cầu tình với phu nhân, để cho ngươi sớm được trở lại." Thiên Dao lúc này mới nâng lên mắt liếc mắt nhìn Nhậm Uyển Hoa cái, cũng là ứng lời của nàng ta, mà là mở miệng hỏi: "Giá y này, tiểu thư tính chính mình động thủ sao?" Nhậm Uyển Hoa giống như ngượng ngùng cười cười: "Mấy thứ này ta cảm thấy có chút quen tay, bằng cũng gọi ngươi đến hỗ trợ." Thiên Dao yên lặng nhìn nàng hồi lâu, gật gật đầu, câu: "Ta hiểu được." Nhậm Uyển Hoa nhìn tới ánh mắt như vậy, ngực tự chủ có chút khẩn trương, mặt tươi cười cũng miễn cưỡng vài phần. Thiên Dao cũng thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía giá y, mặt mang theo vài phần lãnh đạm: "Nếu thời gian nhiều lắm, thế tại nên bắt tay vào làm luôn thôi. Hôm trước phu nhân cũng có để cho ta phụ trách hướng dẫn lại nữ hồng cho tiểu thư, tại trước hết tiểu thư thêu thử mấy đường trước để cho ta xem, nếu là nhớ, lại học lại lần nữa." " tại..." Nhậm Uyển Hoa sửng sốt, nhưng là vừa mới mở miệng, Thiên Dao đánh gãy lời của nàng. Chỉ thấy mặt nàng vừa chuyển, liền hướng Trân Châu cùng Lưu Ly bên cạnh phân phó : "Các ngươi đem vải bố loại tốt trong ngăn tủ bên kia lấy ra đây, còn có châm tuyến tất cả này nọ đều lấy đến đây , Thiên Nguyệt đem trà của tiểu thư dọn hết , có chút nữa lại bị vướng." Cái loại giọng điệu này phi thường quen thuộc, thanh cùng tần suất phân phó hạ nhân làm việc, mấy nha hoàn kia trong lòng nổi lên loại cực cảm giác rất vi diệu, các nàng tựa hồ là phản xạ có điều kiện liền chiếu theo phân phó của Thiên Dao mà làm. Chính là khi Thiên Nguyệt đến trước mặt Nhậm Uyển Hoa, định tiếp nhận khay trà, giống như lúc này mới đột nhiên lấy lại tinh thần, này, tiểu thư còn chưa có lên tiếng mà, Thiên Dao như thế nào liền... Giờ khắc này, Nhậm Uyển Hoa xác thực quả thực cảm giác được uy hiếp, nàng ta nguyên bản nghĩ đến Thiên Dao nhìn đến tình cảnh lần này, uể oải nhận mệnh mà tự giác làm, cũng nghĩ được rằng, nàng ta lại làm cho chính mình rơi vào thế bị động! Nàng quá coi thường nha hoàn này! "Làm gì phải vội vàng làm luôn bây giờ, vả lại ngươi cũng vừa trở về, vẫn nên nghỉ ngơi ngày , Minh Nhi cứ để lại trà ." Nhậm Uyển Hoa nghĩ nghĩ, liền cười . Thiên Dao lại trực tiếp đem ly trà trong tay nàng ta nhận lấy, sau đó đưa cho Thiên Nguyệt đứng bên cạnh, nàng mặt đổi tiếp: "Nếu là phu nhân phân phó xuống dưới, tiểu thư cũng thể nghe theo, thế nên thể cứ thảnh thơi như thế được." Nàng xong, lại quay sang, lông mi nhất thời nhướn lên: "Trân Châu sao còn mang mấy thứ ta vừa bảo lấy lại đây, từ khi nào làm việc lại trở nên chậm chạp như. Lưu Ly, ngươi đem mặt bàn kia thu thập sạch , sau đó ra bên ngoài chờ." Nàng chẳng những khi phân phó công việc cho bọn nha hoàn, giọng điệu mang theo chút khách khí, mà còn khi chuyện cùng Nhậm Uyển Hoa, trong giọng cũng mang theo ý tứ giáo huấn, Thiên Nguyệt ở bên nhìn trong lòng khỏi kinh hãi. Nhưng mà lúc này Nhậm Uyển Hoa cái gì cũng chưa , dường như việc nàng cam chịu thực bình thường, tươi cười mặt nàng ta mặc dù có chút phai nhạt, nhưng là cũng có lộ ra vẻ giận dữ, chỉ là nếu nhìn kỹ sắc mặt kia có vài phần mất tự nhiên, giống như, nàng ta hoàn toàn bị khí thế của Thiên Dao chèn ép xuống. Sau khi trở về phòng, Phỉ Thuý uống ngụm nước rồi ngồi xuống nghỉ ngơi hồi, nàng ta đem bực bội trong lòng áp chế xuống, định qua chỗ Nhậm Uyển Hoa bên kia. Chính là mới đứng lên, thấy Lã ma ma từ bên ngoài vào. "Ta nghe nha đầu chết tiệt kia trở lại, ngươi như thế nào lại trốn ở trong này!" Lã ma ma vào phòng, liền quở trách câu. "Cái gì mà trốn chứ, con trở về uống ngụm nước, xong con định qua đó đây." Phỉ Thúy có chút tức giận . Lã ma ma liếc nàng cái, sau đó quay lại đóng cửa, rồi đến bên người nàng ta đè thấp thanh : "Ta hỏi ngươi, tiểu thư là tính đem kia giá y với mấy thứ kia, đều để cho người khác hỗ trợ làm, còn ngươi có được hỗ trợ chút nào trong đó ?" "Tiểu thư gì." Phỉ Thúy trầm mặc hồi, liền có chút cam lòng câu. Đây mới là việc làm cho nàng tức giận nhất, tuy khả năng thêu thùa của nàng so với Thiên Dao kém chút, nhưng là quá thua kém a, phụ giúp vài đường trong bức tranh thêu là có thể mà, nhưng tiểu thư lại hề đề cập đến. Bất công như vậy, thực làm cho nàng ta cảm thấy rất ủy khuất, cũng bởi vậy đối Thiên Dao càng thêm ôm hận. “Nha đầu ngốc, tiểu thư cho ngươi nhúng tay vào, như thế này mới càng tốt đấy." Lã ma ma nhất thời cười, trong mắt ánh lên tinh quang. Phỉ Thúy phục lại: "Thêu thùa là do nàng ta, về sau công lao cũng là của nàng ta. Hơn nữa nàng ta được tiểu thư chiếu cố, ngày thường con vời nàng ta cùng hầu hạ tiểu thư, tiểu thư cũng trầm trồ khen ngợi!" " biết nên khen ngươi thà hay ngươi ngu ngốc, đầu óc biết suy nghĩ gì cả!" Lã ma ma mắng nàng ta câu, bà ta bĩu môi ra, sau đó mới : "Nay giá y của tiểu thư đều do nàng ta phụ trách, ngươi nghĩ xem, sau này vạn nhất có vấn đề gì, còn phải đều đổ lên đầu nàng ta sao!" Phỉ Thúy sửng sốt, sau đó chính là bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: "Việc này làm sao có thể chứ, nếu giá y của tiểu thư xảy ra vấn đề gì, chỉ là nàng ta, phàm là tất cả mọi người trong phòng, đều tránh được bị liên luỵ!" "Hừ, ngươi cứ nhìn đấy rồi xem." Lã ma ma tự biết khuê nữ của mình trừ bỏ tính tình có chút chua ngoa, chính là có tâm cơ gì, đầu óc cũng nhanh nhạy, nên thể trông chờ nàng có thể nghĩ ra cái gì tốt. Sau đó bà ta ghé sát vào, đem biện pháp mình nghĩ ra lại ràng.
Chương 32: Dạy dỗ Mới có vài ngày phải học nữ hồng mà Nhậm Uyển Hoa có chút chịu nổi. Trước kia nàng ta cũng biết, học nữ hồng thế này, có thể làm người ta phát điên. Hơn nữa Thiên Dao cường thế cũng làm cho nàng ta dần dần thấy khẩn trương, thậm chí nàng ta còn cảm thấy Thiên Dao chính là cố ý sửa trị mình vậy. Từ ngày đầu tiên, ở trước mặt Thiên Dao thêu thử đường thêu đầu tiên xong, chuỗi ngày đen tối của nàng ta chưa từng ngừng lại. Nguyên là lúc trước trong lòng thầm tính, nếu thích, nàng ta còn có thể bày ra bộ dáng tiểu thư của mình đề chèn ép lại. Sau mới biết được, Thiên Dao căn bản để thân phận tiểu thư này của nàng ta vào mắt, ngược lại còn đem Kim thị ra để uy hiếp lại nàng ta, nàng ta sinh khí, lại thể phản bác lại được, đành phải thầm nhịn xuống. Mà hai ngày trước, trong lúc vô ý nàng ta nhìn thấy Kim thị biết từ khi nào nhưng lại có mặt ở chỗ mình, cũng biết ở bên ngoài phòng ngồi bao lâu. Hơn nữa trong khoảng thời gian đó, cũng có nha hoàn tiến vào thông báo tiếng, trong lòng nàng ta lúc ấy hết sức sợ hãi, hiểu được việc này nhất định là Kim thị cố ý tới kiểm tra. Cho nên từ đó về sau, khi nàng ta học nữ hồng, mặt chậm rãi liền thêm vài phần nghiêm túc học hỏi. "Tiểu thư, thời điểm mà thêu phải tận lực nhàng trong từng mũi kim, nếu chỉ thêu rất dễ bị rối lại, chẳng những uổng phí sợi tơ thêu này, mà còn uổng phí công sức." Thiên Dao thêu xong cánh hoa sen, nâng lên mắt, liếc mắt xem xét Nhậm Uyển Hoa chút, nàng đánh giá động tác trong tay nàng ta, liền câu. "Ta biết." Nhậm Uyển Hoa nhàng cắn chặt răng, ngăn chặn bất mãn nơi đáy lòng, đến khi ngẩng mặt lên, mặt lộ ra nụ cười dịu dàng. Thiên Dao lại như cũ là lãnh đạm nghiêm mặt, nhìn khung thêu hoa trước mặt Nhậm Uyển Hoa, lại câu: "Tiểu thư tốt nhất chú tâm vào chút, giờ cũng sắp hết tháng rồi, thêu đóa hoa còn chưa có ra hình ra dạng, thậm chí ngay cả thời điểm khởi châm cùng thu châm cũng luôn luôn phạm sai lầm." "Ta lúc này phải vừa mới bắt đầu học sao, nào có nhanh như vậy ! Ngươi cũng quá ——" đối mặt Thiên Dao lộ ra vài phần ngữ khí quở trách, còn có khuôn mặt nghiêm túc, cùng với ánh mắt như muốn nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng nàng ta, Nhậm Uyển Hoa rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, xong khỏi dùng lực vò sợi tơ trong tay, nhất thời, sợi tơ kia liền rối thành đoàn, công sức bỏ ra nửa ngày nay của nàng ta cuối cùng cũng uổng phí! "Vừa mới bắt đầu học?" Thiên Dao liếc mắt nhìn sợi tơ trong tay Nhậm Uyển Hoa cái, hừ lạnh tiếng, sau đó lây ánh mắt như từ cao nhìn xuống : "Tiểu thư có thể tùy tiện gọi bất kỳ nha hoàn nào vào hỏi, ai cũng có thể được ràng. Tiểu thư năm tuổi bắt đầu học nữ hồng, tám tuổi học được hơn mười loại châm pháp thêu thùa, mười tuổi liền có thể chính mình động thủ làm được xiêm y. Tiểu thư có thể mở tủ quần áo nhìn xem, nơi đó có nửa quần áo đều do chính tay tiểu thư thêu. Còn có ngăn kia gồm hà bao, khăn tay mấy thứ linh tinh, cũng phần nhiều là từ tay của tiểu thư, quần áo lúc của hai vị ca nhi trong phủ, cũng là tiểu thư tự tay làm." Nhậm Uyển Hoa trong lòng thấy khó chịu, nàng bỗng nhiên có loại cảm giác, mấy ngày qua, Thiên Dao chuyện đều là chậm rãi như vậy, nhưng lại lộ ra khí thế bức nhân. Nàng ta dám nhìn thẳng vào mắt của Thiên Dao, mà là có chút phiền chán nắm đoạn tơ sợi rối kia trong tay, trong lòng bắt đầu nổi lên hận ý, nàng ta cảnh báo chính mình thể tiếp tục mềm lòng nữa. Thiên Dao cũng biết trong lòng Nhậm Uyển Hoa nghĩ đến cái gì, nhưng chuyện này khi bắt đầu, nàng tính buông tha nàng ta, vì thế tiếp: "Mấy ngày nay tiểu thư thêu này nọ ta đều cẩn thận xem qua, thứ cho ta câu này có chút bất kính, nay tay nghề của tiểu thư ngay cả hài đồng bảy tuổi đều kém a, căn bản chính là còn chưa nhập môn! Mặc dù tiểu thư có qua là vì mất trí nhớ, cho nên mới đem nữ hồng đều quên, nhưng thế này cũng là quên rất sạch . Bất quá ta cũng từng bị mất trí nhớ nên cũng ràng lắm, nhưng tiểu thư vốn là người thông minh, cho dù bắt đầu học lại lần nữa, đáng ra cũng quá chậm như bây giờ mới đúng!" "Ngươi thế nhưng kiên nhẫn ?" Nhậm Uyển Hoa rốt cục thu lại ý cười, nâng mắt lên nhìn Thiên Dao, tiếp: "Nếu ta qua chỗ phu nhân tiếng, để cho ngươi khỏi phải giúp ta thêu giá y, trong phủ rốt cuộc cũng phải chỉ có mình ngươi biết nữ hồng đâu!" Thiên Dao chống lại ánh mắt của Nhậm Uyển Hoa, trong mắt hề có ý sợ hãi, nàng nâng cằm lên : "Tiểu thư mất trí nhớ rồi hình như cũng quên, phu nhân chưởng quản Nhậm phủ hơn mười năm, mà người lại hết sức thương tiểu thư, cho nên mọi chuyện của tiểu thư, cho tới nay phu nhân rất để tâm. nhiều ngày rồi, tiểu thư rốt cuộc học được như thế nào, nghĩ đến phu nhân trong lòng đều ràng hết sao? Ta khuyên tiểu thư nên tĩnh tâm lại, trước hết đem nữ hồng học cho tốt rồi sau!" "Ngươi ——" Nhậm Uyển Hoa tức giận, lòng bàn tay nắm chặt lại, bỗng nhiên liền đứng lên chỉ vào Thiên Dao cả giận : "Ngươi bất quá là nha hoàn thôi, làm sao dám dùng giọng điệu như vậy chuyện với ta!" Nhưng là thời điểm nàng ta ra những lời này, trong lòng bỗng thấy có chút chột dạ, cho nên khí thế kia, so với chính nàng ta tưởng tượng yếu nhược hơn vài phần. Bất quá động tĩnh thế này ra lại kinh động đến đám người Phỉ Thúy đứng hầu bên bên ngoài, có vài nha hoàn hướng vào trong này xem xét. Thiên Dao lãnh nghiêm mặt, liếc nhìn Nhậm Uyển Hoa tức giận đến thở hổn hển ở kia, đột nhiên cảm thấy phi thường vui vẻ. Nàng căn bản là sợ Nhậm Uyển Hoa lấy thân phận đến áp nàng, bởi vì từ biểu của nàng ta mấy ngày này mà nàng biết được, người trước mắt này là người giả mạo (ý là cũng phải Thiên Dao ), cho nên vô luận là ánh mắt hay là ngữ khí, nàng đều mang theo ý tứ miệt thị ràng. Hơn nữa nàng trời sinh chính là người cường thế tuy nhiên có khi dễ người khác mà thôi, tất nhiên nếu có người khi dễ nàng chống cự lại, về phần đạo hạnh của Nhậm Uyển Hoa kia, ở trong mắt nàng, căn bản là đáng đê quan tâm. Khí chất cùng phong thái, là từ khắc kia sinh ra có, theo tuổi tác tăng trưởng, nó tự nhiên xâm nhập vào cốt tủy, giơ tay nhấc chân liền tự nhiên thể ra, căn bản phải trong sớm chiều là có thể bắt chước được. "Tiểu thư cảm thấy ta nên chuyện cùng tiểu thư như thế nào mới cho là đúng? nay tiểu thư theo ta học tập nữ hồng, ta là tận tâm tận lực chỉ dạy, mà tiểu thư để tâm vào thực học chưa, ta nhắc nhở tiểu thư có gì sai?" Nàng như trước vẫn chậm rãi chuyện, câu đem Nhậm Uyển Hoa bị nghẹn ra lời. Xong sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống khung thêu, tiếp: "Nếu tiểu thư cảm thấy ủy khuất, học nổi nữa, có thể qua chỗ phu nhân cáo trạng, chỉ cần phu nhân lên tiếng, tiểu thư tự nhiên có thể cần học mấy thứ này." Chớ Nhậm Uyển Hoa muốn học, chính là nàng cũng là muốn dạy a. Nhưng là mấy ngày qua, nàng phát , tại Nhậm Uyển Hoa căn bản cũng tính phải học mấy thứ này. Nàng ta có lẽ chỉ là giả trang mặt ngoài như thế thôi, giả bộ thu liễm tính tình, giả bộ ôn hòa dễ gần, giả bộ để ý quan tâm tới hạ nhân, nhưng châm tuyến lại khác, cũng thể giả trang là có thể học được, học cái này là cần kiên nhẫn rất nhiều, từng chút từng chút kiên trì luyện tập, mới có thể học thành. Năm đó Kim thị vì tôi luyện tính tình của nàng, cho nên đối với việc học nữ hồng của nàng cầu cực kỳ nghiêm khắc, mà nàng lại là người hiếu thắng luôn muốn hướng lên, bởi vậy càng ngừng khổ công học tập. Còn nữa, Nhậm Uyển Hân cùng Nhậm Uyển Lộ bản lĩnh nữ hồng cũng hè kém, nàng lại là trưởng nữ Nhậm phủ con vợ cả, tất nhiên thể thua kém rồi. Trước kia, có lẽ những người bên cạnh nàng đều chỉ biết đến nàng là người tùy hứng cùng ương ngạnh, nhưng Kim thị cũng rất ràng, khuê nữ này của bà là người tính tình ngay thẳng, là người kiêu ngạo bất tuân cũng rất kiên nghị, khi định cái gì bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Trong xương tủy của nàng luôn cất giấu cố chấp cùng kiên định, những tính cách đó từ rất lâu trước kia Kim thị sớm từ bỏ. Cho nên làm người mẫu thân, bà thấy ở người nữ nhi những tính cách này tương tự mình năm đó, tất nhiên là vô hạn sủng ái. Chính là, làm phu nhân sinh sống trong đại gia đình quyền quý vài chục năm, trong lòng bà cũng rất ràng, những phẩm tính như vậy, đối với bản thân mà cũng là mối nguy hiểm tiềm tàng. Nhậm Uyển Hoa mặc dù là chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng nàng ta vẫn cảm giác được ánh mắt Thiên Dao nhìn mình mang theo miệt thị cùng coi thường, nên tức giận đến cứng người lại. Thiên Nguyệt nhìn thấy tình hình thế này, nên bước lên phía trước hoà giải: "Tiểu thư chắc là mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngôi chút, uống ngụm trà rồi lại học sau. Thiên Dao cũng là, cứ gấp gáp như vậy làm cái gì, việc này cũng thể ngày hai ngày là có thể học được." "Lời này, ngươi cùng phu nhân ." Thiên Dao liếc mắt nhìn Thiên Nguyệt, sau đó nhàng câu. Nhậm Uyển Hoa hít hơi sâu, sau đó giống như khuất phục : "Ngươi trước ra ngoài , ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi hồi, buổi chiều lại học." Thiên Dao nhìn nàng cái, buông châm tuyến trong tay xuống, đứng lên : "Ta đây buổi chiều lại đến, còn có, xin nhắc nhở tiểu thư câu, Minh Nhi lấy bộ thêu của tiểu thư đưa cho phu nhân nhìn, nên mong rằng tiểu thư dụng tâm chút."