ta cố, ít nhất 1c/ tuần, kiếm thêm xem có ai edit cùng ko. Chứ ta làm chỉ tối về rảnh mới làm đc chút haizzzzz
Chương 27: Thử "Hoa Nhi, con có chỗ nào thoải mái sao? Sao sắc mặt con nhìn kém thế?!" Bà sống vài chục năm, đối với việc quan sát sắc mặt người khác với bà chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nắm được vài phần, cho nên lúc này sau khi mọi người rời khỏi đây, bà vừa quay đầu lại, liền nhìn ra Nhậm Uyển Hoa sắc mặt có chút mất tự nhiên. Nhậm Uyển Hoa sửng sốt, ngờ Kim thị lại tinh mắt như vậy, từ trước đến nay nàng ta còn tưởng rằng bà là người dễ qua mặt, khỏi thân mồ hôi lạnh, nàng ta lấy lại tinh thần, cố gắng chiếu theo công phu học được trước kia, nở nụ cười : "Có thể là giữa trưa con ngủ nhiều quá, tinh thần ngược lại có chút tốt, mà vừa nãy chắc con lại đánh nhiều phấn quá. Con tay chân vụng vể, nương đừng cười con." "Còn ngốc nghếch gì thế." Kim thị cười kéo tay nàng, cẩn thận nhìn lại khuôn mặt nàng ta, sau đó mới : "Có phải con lại sốt ruột suy nghĩ mấy chuyện trước kia, ép chính mình mau nhớ lại?" nghĩ tới Kim thị hỏi như vậy, Nhậm Uyển Hoa có chút sửng sốt, trong lòng mảng mơ hồ, nàng ta đành phải theo ý bà gật gật đầu, cũng dám nhiều. Kim thị thở dài: "Hai ngày này ta cũng có hỏi thăm chút, chứng mất trí nhớ như thế này cũng từng có người bị qua, chỉ cần thân mình có trở ngại gì, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, đừng quá sốt ruột, cứ ép buộc mình phải nhớ lại ngược lại tốt lắm." "Vâng." Nhậm Uyển Hoa thuận theo gật gật đầu, trong lòng khẩn trương dám thả lỏng, nàng ta tổng cảm thấy Kim thị giống như muốn gì đó, nhưng dường như chưa biết bắt đầu thế nào. Kim thị cười cười, thế này mới vào chuyện chình: "Hôm nay bảo con ở lại, chính là vì muốn với con chuyện, Tống gia bên kia tỏ thái độ, bên đó tính toán để tìm ngày đại hôn cho hai đứa. Nương hai ngày này cũng tính, mà hiền giờ còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, chắc là để cuối năm này . Nay gần đến Trung thu rồi, thời gian còn lại cũng nhiều lắm, bức tranh thêu của con mang sang nhà chồng nhanh chóng hoàn thành , nhớ phải làm cẩn thận, đừng có đến lúcđó đưa qua để cho người ta chê cười." Nhậm Uyển Hoa trong lòng nhất thời lộp bộp, nàng ta đây có phải là Kim thị thử lại mình hay , trong lòng khẩn trương hồi lâu, sau mới cười hỏi câu: "Nương, vài thứ kia, có thể để cho vài nha hoàn hỗ trợ con cùng làm cho nhanh hay , hôm nay con cũng có thử thêu thùa chút, mới biết được hình như là con cũng đem châm tuyến quên hết rồi, tay nghề... Thấy cái gì cũng mới lạ, cho nên..." "Ngay cả châm tuyến đều..." Kim thị giống như sửng sốt chút, xong sau đó nhíu chặt lông mày, tiếp: "Mà mấy nha hoàn trong phòng con, trừ bỏ Thiên Dao ra, châm tuyến của con là tốt nhất, tại lại... nay nếu tìm người khác thêu giúp, để cho Tống gia bên kia biết, sợ là mất hứng, mà Tống phu nhân kia cũng biết của trình độ châm tuyến của con rồi." Đúng là có tật giật mình, Nhậm Uyển Hoa nghe Kim thị nhắc tới Thiên Dao, trong lòng khỏi cảm thấy hoảng hốt. Nàng ta nâng mắt lên vụng trộm quan sát biểu tình của Kim thị, nhưng nhìn ra có vấn đề gì, nghĩ nghĩ, liền cười : "Thế nương có thể cho Thiên Dao trở về giúp con được , như vậy cũng ai có thể ra vào được, hơn nữa chuyện con rơi xuống nước, kỳ cũng phải hoàn toàn là lỗi của nàng." Kim thị lại thở dài: "Ta cũng tính cho nàng trở về, nhưng mà ta nghe hôm trước Tống phu nhân tới đây, con nhìn thấy nàng cùng Tống công tử ở cùng chỗ, nếu phải Lã ma ma cho ta ta cũng biết việc này." "Chuyện này cũng có gì đâu chứ." Nhậm Uyển Hoa cụp mắt xuống. "Hoa Nhi, ta là sợ dã tâm của nha đầu kia lớn, nay con quên mấy chuyện trước kia, quản thúc được nàng ta." Kim thị xong liền chăm chú nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu. Nhậm Uyển Hoa cúi mắt, trong lòng chảy mồ hôi lạnh, trầm mặc hồi lâu mới nâng mắt lên : "Nàng bất quá chỉ là nha hoàn, sao có thể nhảy lên đầu cành làm phượng hoàng được, mà phải còn có nương ở đây nữa sao, con còn gì phải lo lắng chứ." " như vậy, ngày ấy nàng cùng Tống công tử thực có chút thích hợp?!" Kim thị lập tức truy vấn. Nhậm Uyển Hoa bị dọa giật mình, vội : "Nương, con có ý tứ này, có lẽ là Lã ma ma quá lên thôi, ngài trăm ngàn lần đừng nghĩ nhiều." Kim thị yên lặng nhìn nàng hồi lâu, mới gật gật đầu: "Cũng có thể là như thế, vậy ta truy cứu việc này. Nhưng mà Hoa Nhi, nương vẫn muốn hỏi con câu, tuy con cùng Tống công tử cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng rốt cuộc ly khai ba năm, mà nay con lại quên những chuyện trước kia, rất nhiều chuyện là bây giờ thành ra tìm hiểu lại lần nữa, trước mắt con có cảm thấy xa lạ đối với ? Đây chính là cùng nhau qua cả đời, bỗng nhiên lại xảy ra việc này, nương nhưng ra có chút yên lòng ." Cũng biết là do chính mình chột dạ hay là như thế nào, Nhậm Uyển Hoa cảm thấy trong lời của Kim thị đêm nay, giống như mang vài phần tìm tòi nghiên cứu ở bên trong, rốt cuộc tìm tòi nghiên cứu cái gì, nàng cũng dám suy nghĩ nhiều. Miễn cưỡng ổn định tâm thần, nàng ta liền lộ ra vài phần ngượng ngùng cười : "Mặc dù quên, nhưng trong lòng con cũng có cảm giác bài xích, hơn nữa nữ nhi cảm thấy làm người tốt lắm, cách năng văn nhã, cử chỉ có lễ, lại được nương xem trọng nữa, thế nên nữ nhi còn có cái gì phải lo lắng ." Kim thị gật gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, nếu là trước kia, Hoa Nhi cũng như vậy, có việc gì cũng đặt mình lên hết, cũng che giấu tâm tư như vậy. Bất quá tính tình chuyển biến thế, cũng thích hợp với cuộc sống trong đại gia tộc hơn, rốt cuộc là bỗng nhiên nghĩ thông suốt, hay là bởi vì mất trí nhớ, trong lòng bất an, cho nên ngôn ngữ cử chỉ cũng lộ ra vài phần đề phòng? Nhậm Uyển Hoa trong lòng lại nghĩ, Kim thị vì sao chưa với nàng ta chuyện Thiên Dao vừa mới nãy chạy tới đây, có thể hỏi câu hay ? Nhưng mà cũng để nàng lo lắng lâu, Kim thị liền mở miệng : "Được rồi, con trở về nghỉ ngơi , nghỉ ngơi sớm chút, bức tranh thêu mặc dù trọng yếu, nhưng là cũng đừng khiến mình mệt mỏi." "Vâng." Nhậm Uyển Hoa đành phải đứng lên, nhưng mà khi sắp sửa xoay người , chần chờ chút, nàng ta rốt cuộc nhịn được hỏi câu: "Nương, nghe trước giờ cơm chiều nay, Thiên Dao chạy tới chỗ người, hình như còn khóc nữa, biết là có chuyện gì?" "Nga, con cũng nghe sao, Hồng Trù lại nhiều nhiều chuyện rồi." Kim thị xong liền liếc mắt nhìn ra bên ngoài, Nhậm Uyển Hoa cười : "Nương đừng trách Hồng Trù tỷ tỷ, là con cho người hỏi nàng ." Kim thị nở nụ cười: "Con đúng là rất quan tâm nha đầu Thiên Dao kia." "Con thế này phải là sợ nàng đem đến việc rắc rồi gì cho nương sao." Nhậm Uyển Hoa ngoài mặt nở nụ cười, trong lòng sốt ruột Kim thị như thế nào còn tơi chuyện kia, liền lại hỏi: "Rốt cuộc nàng vội vàng chạy tới chỗ nương bên này, là vì chuyện gì?" Kim thị cười cười: "Bất quá là ta thấy nàng cũng đến tuổi lập gia đình, nên ta cấp nàng chỉ hôn xứng, trong lòng nàng ta bất mãn, nên tìm ta khóc kể thôi mà. có việc gì, con cần lo lắng." Nhậm Uyển Hoa trong lòng cả kinh, tiếp theo vui vẻ hỏi: "Nương chỉ hôn là ai? Thế nàng ta hài lòng, nương có tính thu hồi lời này ?" "Hôm nay nàng bỗng nhiên hướng ta như vậy, ta cũng chưa kịp chuẩn bị tốt, chiều nay nghe nàng ta khóc lóc kể lể như vậy trong lòng thấy rất phiền, việc này ngày khác lại ." Kim thị thản nhiên câu, xong sau đó lại lôi kéo tay Nhậm Uyển Hoa vỗ vỗ: "Về phần con muốn nàng trở về giúp con việc kia, ta liền đồng ý, hai ngày nữa cho nàng quay lại trong viện của con . Hơn nữa châm tuyến của con cũng phải thừa dịp trong khoảng thời gian này nhanh chóng lấy lại tay nghề , vừa vặn nữ hồng của Thiên Dao cũng rất tốt đấy, ngày thường con nên theo nàng học hỏi thêm, tay nghề nữ hồng này, con gả đến phu gia bên kia cũng là có vài cửa hàng bán đồ thêu, có thể làm, nhưng thể biết, hiểu !" Nhìn Kim thị lúc này mặc dù mang theo ý cười, nhưng thần sắc rất là nghiêm túc, Nhậm Uyển Hoa giật mình, tựa hồ thế này mới ý thức được Kim thị phải đơn giản. Đúng vậy, người có thể đem viện phủ lớn, đông người thế này quản lý được gọn gàng ngăn nắp, lại có thể câu, đem thiếp thất trong phủ dẹp yên, làm sao có thể là người đơn giản được chứ! Nhậm Uyển Hoa dám thêm gì nữa, ngoan ngoãn ứng thanh, rồi làm cái lễ, mới yên tâm rồi ra ngoài. Kim thị nhìn khuê nữ của mình rời khỏi đây, bà ngồi ở kia suy nghĩ hồi lâu, sau đó khe khẽ thở dài, rồi kêu Hồng Trù tiến vào hỏi: "Lúc nãy sau khi Thiên Dao trở về, có xảy ra chuyện gì ?" Hồng Trù yên nhìn Kim thị chút, sau đó mới cẩn thận trả lời: "Sau khi trở về nàng tự khoá mình trong phòng hồi, cơm chiều cũng ăn, Thiên Nguyệt cũng có gọi vài lần, nàng cũng lên tiếng trả lời. Tới tận lúc trời tối, nô tỳ cũng có nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, nên cũng lo lắng là có thể xảy ra chuyện gì hay , nàng bỗng nhiên liền mở cửa ra, là muốn ăn cơm chiều, may mắn Thiên Nguyệt có để phần lại cơm cho nàng. Sau khi ăn xong, nàng rửa mặt rồi lại trở về phòng luôn, cũng có gì khác lạ cả." "Thế nàng ta có gì ?" " có, có lẽ là vì tâm tình tốt, nên trừ bỏ ăn cơm chiều ra, nàng câu cũng ." Kim thị nghe xong hơi cười chút, giống như thở dài, lại hình như có chút ngoài ý muốn : "Tâm tình tốt còn có thể nuốt trôi này nọ, nhưng ra cũng tránh khỏi phải suy nghĩ." Hồng Trù quá hiểu được ý tứ trong lời này, nhưng cũng dám hỏi nhiều. Kim thị nghĩ nghĩ, nhân tiện : "Ngươi gọi Minh Nhi sang đây chút, ta có lời muốn cùng nàng." "Vâng." Hồng Trù ứng thanh, Kim thị khoát tay áo, định cho nàng ra ngoài, nhưng bỗng nhiên lại gọi nàng lại hỏi: "Lão gia còn ở thư phòng bên kia sao?" "Lão gia qua chỗ Phạm di nương, vừa mới nãy nha hoàn bên người Phạm di nương lại đây chuyến, nhưng lúc ấy phu nhân chuyện cùng đại tiểu thư, nên nô tỳ cho nàng tiến vào." "Ân." Kim thị gật gật đầu, lại hỏi câu: "Còn chuyện gì khác nữa ?" " có ạ." Hồng Trù dám nhìn Kim thị, cúi đầu, cẩn thận trả lời. "Được rồi, ngươi xuống ." Kim thị khoát tay áo, trong giọng mang theo vài phần mệt mỏi. Bà định cùng Nhậm Tuần chuyện của Thiên Dao, ngờ lại nghe qua bên chỗ nữ nhân kia, trong tâm mảnh lạnh lẽo. Nhưng ra nếu bà có , cũng để ý quá nhiều, cùng lắm chỉ hai câu, rồi để tự bản thân bà làm hết. Rất nhiều thời điểm, bà cảm thấy Nhậm Tuần giống như là đứa con của nàng vậy, nhưng lại là đứa cực kỳ bốc đồng. Bà cũng hiểu chính mình năm đó làm sao lại có thể coi trọng nam nhân này, thế còn vi vậy mà ngỗ nghịch với mẫu thân của mình... Trong đầu vừa xuất loại ý niệm này, Kim thị buộc chính mình dừng lại suy nghĩ này, bà sống hơn nửa đời như thế này rồi, còn có thể thay đổi được gì nữa chứ. Bất quá cũng tính là quá bạc đãi chính mình, thiếp thất mặc dù có nhiều, bất quá thân phận cùng địa vị chủ mẫu của bà vẫn thay đổi. Đều đến từng này tuổi rồi, còn cái gì để mà oán giận nữa, bà cứ thế này bình thản sống qua ngày vậy. Còn Thiên Dao... Kim thị ngả người nhuyễn tháp, chậm rãi nghĩ lại từng lời hôm nay Thiên Dao với bà, trong lòng nhất thời có chút lo lắng, thôi trước hết cứ xem xem thế nào , chỉ sợ là nha đầu kia đầu óc có vấn đề.
Chương 28: chuyển biến ( nhất ) Khi Nhậm Uyển Hoa trở lại Tĩnh Nguyệt hiên, hướng về phía phòng Thiên Dao ở nhìn thoáng qua, trong lòng có chút do dự, biết có nên qua đó xem chút? Phỉ Thúy đứng bên cạnh nhìn thấy thế, nàng ta sợ Nhậm Uyển Hoa mềm lòng, lúc nãy nàng ta được ở trong phòng Kim thị nên biết được quyết định của Kim thị, liền cười : "Ban đêm trời lạnh, tiểu thư nhanh vào phòng , có lại bị nhiễm lạnh tốt." Nhậm Uyển Hoa thu hồi ánh mắt, nghĩ rằng thôi bỏ qua , vẫn là lấy bất biến đối vạn biến, nàng ta lúc nãy chỉ là muốn làm bộ thăm dò chút, nhưng ngờ lại thực để cho Thiên Dao trở lại. Chỉ tại chính mình lúc trước chưa thăm dò xem trong phòng này ai châm tuyến tốt nhất, thế nhưng lại bị nàng ta lách được sơ hở lần này, đúng là tự bê đá đập chân mình mà! "Thiên Nguyệt đâu?" Nhậm Uyển Hoa vào phòng, chỉ thấy Trân Châu cùng tiểu nha hoàn ở trong phòng trà nước, liền thuận miệng hỏi câu. "Hình như là phòng bếp bên kia ạ." Trân Châu bên dâng lên cho Nhậm Uyển Hoa chén trà nóng, bên tiếp: "Thiên Nguyệt lúc trước giúp Thiên Dao để phần lại cơm chiều, Thiên Dao cũng vừa mới ăn xong, nàng lại giúp đỡ thu dọn chút, thuận tiện xem canh ngân nhĩ hạt sen hầm cho tiểu thư xong chưa." Trân Châu vừa mới xong Thiên Nguyệt liền bước vào, thời điểm Nhậm Uyển Hoa vừa mới nghe Trân Châu lông mày hơi nhíu lại tỏ vẻ vui, nhưng sau khi đem trà đặt xuống mặt nàng ta thay bằng vẻ tươi cười, rồi quay đầu hướng Thiên Nguyệt hỏi: "Thiên Dao thế nào, vẫn vui sao? Lúc nãy ngươi cũng chưa ràng, phải phu nhân cấp cho nàng hôn xứng sao, nàng sao biết ơn lại còn vui chứ?" Lời này vừa ra, Phỉ Thúy cùng Trân Châu đứng bên cạnh đều lắp bắp kinh hãi, nguyên lai hôm nay Thiên Dao chạy tới chỗ Kim thị khóc nháo hồi lâu, sau khi trở về liền vẫn đem chính mình nhốt trong phòng, ra là vì chuyện này. Thiên Nguyệt cũng ngờ rằng tiểu thư liền như vậy đem chuyện này ra, đến cả tiểu thư cũng biết rồi có lẽ mọi người trong phủ ai cũng biết cả. Cũng biết là nhất thời tiểu thư suy nghĩ chu toàn, hay là căn bản thèm để ý thanh danh của Thiên Dao, chính là mặt nàng cũng dám biểu ra cái gì, miễn cưỡng nở nụ cười : "Nghe là như thế, nàng ấy cũng chưa cái gì, cơm nước xong, lại nhốt mình trong phòng ." "Ngươi có biết phu nhân chỉ hôn với ai ?" Nhậm Uyển Hoa gật gật đầu, lại hỏi câu. "Hồng Trù tỷ tỷ cũng gì." Thiên Nguyệt lắc lắc đầu. Nhậm Uyển Hoa liếc mắt nhìn nàng ta cái, nhìn giống như là dối, mà dù sao lời này nàng muốn truyền ra ngoài, bên Minh Nhi tự nhiên có người hỏi thăm hộ, cũng vội vàng cần biết luôn. Chính là nếu hôm nay thực chỉ là chuyện này thôi tốt rồi, chỉ sợ còn có chuyện khác mà nàng biết ... Nàng ta suy nghĩ mấy ý tưởng, cũng nghĩ ra có khả năng là chuyện gì, đành phải cười cười, giả ý vài câu quan tâm, sau đó mới trở về buồng trong tự cân nhắc. Sáng sớm ngày thứ hai, Hồng Trù trước tiên liền cho tiểu nha hoàn truyền lời cho Thiên Dao, Thiên Dao lúc này rửa mặt bằng nước lạnh. Nàng nghe xong, nâng mặt nhìn nha hoàn kia cái, sau đó gật gật đầu : "Ta biết, lúc nữa ta qua." Tiểu nha hoàn kia dự định là sau khi xong liền luôn, nhưng khi nhìn thấy Thiên Dao vừa ngẩng mặt lên, khiến cho nàng ta thình lình liền đối diện với đôi mặt hạnh kia, trong lúc nhất thời lại đứng nhìn ngây người. Thiên Dao bởi vì rửa mặt nước lạnh, khiến cho viền xung quanh mắt nàng có chút phiếm hồng, hơn nữa lông mi bị dính nước nhìn qua rất đậm rất dài, bên dưới là đôi tròng mắt đen nháy, giống như ngọc lưu ly đen vậy, lộ ra ánh sáng bức người. Trước kia vẫn biết Thiên Dao tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, khó trách được phu nhân thích như thế, mới bị phạt vài ngày được quay về chỗ tiểu thư! Tiểu nha hoàn kia sau khi rời khỏi đây, trong lòng còn liên tục tán thưởng, sau đó lập tức lại tiếc hận phen, mình như thế này làm tiểu nha hoàn bé cũng xứng đáng thôi. Thiên Dao lau khô mặt, trở về phòng, nhìn lượt khắp phòng, bắt đầu động tay thu dọn giường, sau đó mới đến trước tủ quần áo, mở ra, đánh giá quần áo bên trong. Đối với nha hoàn mà , quần áo trong tủ cũng xem như ít, váy áo hoa cũng coi như là có đủ, nhưng nếu so với của nàng trước kia, đúng là trời vực. thể cứ nghĩ về chuyện trước kia nữa, nàng ở trong lòng mệnh lệnh chính mình dừng lại, sau đó lật lật quần áo trong tủ lựa chọn, lấy ra kiện áo bông màu hồng phấn sắc hoa đỗ quyên co tay áo màu bạc, cộng thêm kiện váy hoa màu đỏ thẫm, lưng thắt cái đai lưng có đính nút kim loại. Trong phòng này có gương to, chỉ có mặt gương bàn, nàng ở trước mặt gương lui ra xa, miễn cưỡng nhìn nhìn nửa người, thấy có gì ổn mới tiến lên ngồi xuống. Sau vài ngày luyện tập, nàng buộc tóc tốc độ cũng nhanh ít, đến khắc sau liền hoàn thành kiểu tóc đào tâm kế. Chính là thời điểm cầm lấy cái trâm bằng ngọc xanh kia, nàng chần chờ chút, mấy ngày hôm trước đều là làm việc ở phòng giặt quần áo, hơn nữa tâm tình luôn có chút loạn, cho nên cũng rảnh để ý mấy thứ đồ trang sức này nọ. Mãi cho đến tối hôm qua, nàng rốt cuộc suy nghĩ thấu đáo việc, trong lòng cũng bình tĩnh ít, biết tình thể thay đổi, như vậy tại đây điều kiện hữu hạn, hảo hảo đối đãi chính mình, hơn nữa nàng còn phải qua chỗ Kim thị bên kia . Nàng hồi tưởng chuyện ngày hôm qua mình qua chỗ Kim thị, người mình mặc gì đó, nhất thời liền nhíu nhíu mày, hôm nay như thế nào cũng muốn hảo hảo ăn mặc phen, bộ dáng chật vật như vậy, về sau thể để xuất nữa, nếu chính nàng xem thường chính mình . Khi nàng kéo ra vài cái ngăn kéo kia, cũng thấy có nhiều đồ trang sức gì, chỉ có hai đôi hoa tai chân châu, chiếc trâm vàng, hai cây ngọc trâm tính chất ngọc bình thường, còn có mấy kim thoa hình hoa cỏ, cùng với mấy đôi khuyên tai hình thức bình thường, nàng nhìn qua có cái gì ưng ý cả. đại nha hoàn, thể chỉ có từng này trang sức mới đúng, mà chính mình ngày thường cũng thưởng cho hạ nhân bên dưới ít đồ, như thế nào trang sức ở đây lại ít thế này? Thiên Dao chưa từ bỏ ý định, mọi nơi tìm tìm, mới rốt cục ở cái hòm gỗ đựng mấy thứ quần áo cũ mặc đến tìm thấy cái hộp gỗ lim được khoá lại. Nàng lấy ra, sau đó nhìn nhìn cái khoá kia hồi, lại quay lại cái hòm gỗ kia lật tìm, rốt cuộc sau hồi tìm kiếm nàng cũng tìm thấy chiếc chìa khoá. Sau khi mở tráp ra, nàng thấy bên trong gồm hai tầng, mặt tầng toàn đồ trang sức giá trị cùng hình thức quả thực khá được. Nàng lật lật xem xét, đôi vòng tay bằng san hô, đôi vòng tay bằng ngọc Phỉ Thúy chất lượng trung đẳng, cây trâm phượng bằng vàng, và ba cây trâm cài tạo hình xinh đẹp, vài đôi khuyên tai, còn có hai cây trâm cùng với vài chiếc nhẫn mặt ngọc màu lựu. Mấy thứ này cũng tính là nhiều, có mấy thứ đúng là nàng trước kia thưởng cho “nàng ta”, Thiên Dao cầm lấy cây trâm cài hình chim phượng kia, trong lòng thở dài, mấy thứ đồ này trước kia trong mắt nàng đều tính là gì, nhưng tại lại thành trang sức tốt nhất mà mình có! Nàng đem cây trâm hình phượng kia cài ở giữa tóc phía trán xong, lại thêm hai cây trâm cùng đôi hoa tai hình hoa hồng, lại đem đôi vòng tay san hô kia mang ở cổ tay. Sau khi xong xuôi nàng nhấc tầng lên, xem xem tầng phía dưới. Nguyên lai phía dưới là ít bạc vụn, có có vài hạt vàng cỡ bằng hạt ngô, cùng vài quả vàng hình dáng tinh xảo, nhưng đa số đều là bạc vụn. Thiên Dao suy nghĩ, mấy hạt vàng này có lẽ là ngày bình thường được thưởng, còn quả vàng là ngày lễ ngày tết khi phát hồng bao, bạc vụn là tiền tiêu vặt hàng tháng . Thiên Dao nhìn hồi, khỏi lắc lắc đầu, mới có chút trang sức cùng ít bạc này nọ, cũng cất giấu kỹ như thế, còn được khoá lại cẩn thận, ở trong mắt nàng khỏi có chút keo kiệt. Nhưng mà nàng biết là, của cải trong cái tráp này, đối với nha hoàn mà , giá trị tính là , mấy thứ đồ trang sức trong này cầm ra bên ngoài bán, chính là kiếm được ít bạc. Nhưng những thứ này đối với người từ ngậm thìa vàng sinh ra mà , quả là chướng mắt, mặc dù nàng cũng ràng mấy thứ này rốt cuộc giá trị bao nhiêu. Thiên Dao liền đem các ngăn tráp xếp lại rồi đóng nắp, nghĩ nghĩ, vẫn như cũ khóa lại, rồi thả lại chỗ cũ. Nếu trở về được, như vậy mấy thứ này chính là tất cả tài sản nàng có, cẩn thận vẫn hơn. Sau khi thu thập thỏa đáng moi thứ, nàng mở cửa nhìn nhìn sắc trời, tính thời gian thấy cũng nên qua chỗ Kim thị, vừa vặn hôm qua nàng quên với Kim thị mình đáp ứng việc hôn phối kia, hôm nay vô luận như thế nào đều phải đem chuyện này bác bỏ . Khóa kỹ cửa lại, nàng chỉnh trang lại quần áo người, thẳng lưng lưng, liền ra ngoài Tĩnh Nguyệt hiên. Cũng ngờ là khi nàng đường hướng bên Kim thị lại đụng phải Lại ma ma. "A, sáng sớm thế này ngươi đâu thế?" Lại ma ma hôm nay tâm tình rất tốt, nhìn thấy Thiên Dao, khó được dịp chủ động mở miệng bắt chuyện, khi bà ta chuyện cùng Thiên Dao đồng thời ánh mắt lại hướng người nàng quét vòng. Cho nên nhìn Thiên Dao hôm nay như vậy mặc sau, tâm tình lại càng tốt hơn, giống như mấy thứ kia lập tức chạy vào túi tiền của mình ngay vậy. .
Chương 29: Chuyển biến ( nhị ) Thiên Dao vừa nhìn thấy Lại ma ma, nhất thời nghĩ tới việc hôn phối kia của mình chính là do bà ta đề thân, nếu phải bà ta mặt dày đến cầu Kim thị, Kim thị cũng sắp xếp cuộc hôn nhân này cho mình. Lúc này Thiên Dao hận thể tiến lên hung hăng cho bà ta hai cái tát, cho dù nàng thực chỉ là tiểu nha hoàn, cũng tới phiên tên xú tiểu tử kia nhớ thương! "Ta qua chỗ phu nhân bên kia, ma ma cần thúc giục, đến giờ ta tự tới phòng giặt quần áo, chậm trễ đâu!" Rốt cuộc nuốt xuống khẩu khí kia, Thiên Dao nghiêm mặt, cứng rắn câu. Lại ma ma buổi tối ở trong phủ qua đêm, bởi vậy cũng biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, hôm nay sáng sớm tới đây, còn chưa kịp nghe ai chuyện gì gặp Thiên Dao. Cho nên khi xem xét sắc mặt Thiên Dao lúc này, bà ta liền đoán rằng hơn phân nửa là Thiên Dao nghe chuyện hôn xứng, trong lòng bà ta nghĩ nha đầu kia chỉ là được tự nhiên, nên định bụng thân cận chút, như vậy chuyện đến tai phu nhân bà ta càng được tiếng tốt thôi. " nương hiểu lầm, ta phải tới đây để thúc giục nương, bất quá chỉ là ngang qua nơi này thôi. Ta còn biết thường ngày thời gian nương tới làm việc là chuẩn nhất sao, chính là hôm nay ăn mặc đẹp đẽ như vậy, ta từ xa nhìn thấy, nên lên tiếng gọi thôi." Lại ma ma mặt dày cười, xong ánh mắt lại ở người Thiên Dao quét lần nữa từ xuống dưới, bà ta nghĩ rằng nha đầu chết tiệt kia mấy ngày trước quả là cố ý ăn mặc làm cho mình thành bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, may mà chính mình cũng luyện được chút tâm nhãn, mới bị nàng ta làm cho hồ đồ. Xem xét thân trang phục này cũng đủ biết, tài sản tích luỹ của nha đầu kia chắc cũng ít, phỏng chừng so với nha đầu Thúy Lăng còn nhiều hơn, nghĩ đến cái tiểu viện kia mà mình nhìn trúng, có lẽ trước cuối năm là có thể mua được. "Ma ma có tâm, bất quá ma ma vẫn là nên quản những chuyện quan trọng hơn, ta thích ăn mặc như thế nào, liên quan tới ma ma, cần phải ma ma phải nhọc lòng." Thiên Dao hừ lạnh tiếng, xong cũng thèm liếc mắt nhìn Lại ma ma đến cái, nàng trực tiếp lướt qua bà ta về phía trước. Lại ma ma nào có thể nuốt trôi những lời khó nghe như vậy, trong lòng nhất thời tức giận, nhưng Thiên Dao xa. Bà ta xì tiếng khinh miệt, thầm nghĩ, nha đầu thối, ta xem ngươi còn có thể ngông cuồng tới khi nào. Ta còn định về sau chiếu cố ngươi nhiều chút, nếu cứng rắn như thế, từ giờ trở quần áo để cho ngươi giặt hết, xem xem ta có lột xuống tầng da của ngươi ! Thời điểm Thiên Dao vào phòng của Kim thị, bà hỏi chuyện mấy quản , Hồng Trù từ phòng trà nước bên kia ra, sau khi nhìn thấy Thiên Dao, nàng bước lên phía trước : "Ngươi lại đây chờ lát , ta vào thông báo tiếng." Thiên Dao gật gật đầu, liền đứng chờ ở hành lang, mặt mang theo vài phần ngưng trọng cùng lãnh đạm. Hồng Trù nhìn sắc mặt của nàng, chần chờ chút liền dừng lại khuyên câu: "Ta biết trong lòng ngươi khổ sở, nhưng lát nữa vào kia, thấy phu nhân trăm ngàn lần đừng bày ra bộ dạng như này. Ngươi nên hiểu , ngươi thể so với những nha hoàn khác có gia đình, các nàng tốt xấu gì còn có người hộ cho, có chỗ để dựa vào. Mà khi ngươi bán mình vào phủ, ký là tử khế, phu nhân nếu thực câu phân phó xuống dưới, ngươi còn đường nào để trốn chứ." Thiên Dao lên tiếng trả lời, nàng ngước mắt nhìn Hồng Trù, trong đôi mắt kia toát lên kiên nghị sắc bén, ánh mắt mà Hồng Trù chưa bao giờ gặp ở nàng trước đây. "Ai, ta là càng ngày càng hiểu ngươi, khi nào ngươi học được cái tính quật cường như vậy chứ!" Hồng Trù sửng sốt chút, lắc lắc đầu, lại xoay người vào thông báo. bao lâu sau, mấy quản kia liền ra, tiếp đó Hồng Trù vén rèm lên, để cho nàng vào. Thiên Dao vụng trộm thở hắt ra, nàng đứng thẳng thắt lưng, theo sau Hồng Trù, vào. Kim thị hôm nay mặc kiện áo tím hồng sắc hoa mẫu đơn sắc tay áo màu tím thẫm, váy gấm màu xanh ngọc, trán trơn bóng, tóc búi cao, trâm cài sang trọng, ngọc lục bảo đẹp đẽ quý giá, đoan đoan chính chính ngồi ở kia, trong tay bà cầm chén trà , nhàng thổi. Thiên Dao học như thế nào cũng học được cái động tác toát ra cái hương vị quý phái như thế, trong đó lộ ra vài phần e lệ, vài phần tao nhã, lại có vẻ bình tĩnh, như vậy bình tĩnh mà ung dung. Đây là trải qua vài chục năm học hỏi quan sát, cùng với ngày qua ngày tu thân dưỡng tính, mới hiển ra. Thiên Dao nhìn Kim thị, trong mắt khỏi liền lộ ra chút bi thương, mẫu thân nàng hoàn mỹ như vậy, nàng từ trong thâm tâm thập phần kính mẫu thân... "Lại đây." Kim thị buông chén trà xuống, bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá Thiên Dao, bà thản nhiên câu. Thiên Dao thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống, tiến lên hai bước, quy củ hành lễ, sau đó cúi đầu đứng ở bên, chờ Kim thị lên tiếng. "Các ngươi ra ngoài làm việc ." Kim thị thu hồi ánh mắt từ người Thiên Dao lại, sau đó liền hướng Hồng Trù phân phó câu. Hồng Trù lên tiếng trả lời, trước khi rời lại có chút lo lắng liếc nhìn qua Thiên Dao, chỉ thấy Thiên Dao thẳng tắp đứng ở kia, tuy là cúi mặt, nhưng người vẫn lộ ra vài phần quật cường. Nàng thầm thở dài, cũng phải tiểu thư cao quý gì, muốn thể ngạo khí làm cái gì, ngươi nhún nhường xuống vài phần, những lời dễ nghe còn tốt hơn là bộc lô ra bộ dáng quật cường như bây giờ! Sau khi nha hoàn trong phòng lui ra ngoài, Kim thị mới thu hồi ánh mắt từ người Thiên Dao lại, thoáng nhìn qua hôm nay nàng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ hơn, cả người nhìn so với trước kia có tinh thần hơn rất nhiều. Qua hồi lâu, thấy Kim thị còn chưa lên tiếng, Thiên Dao liền nhịn được nâng mắt lên : "Phu nhân hôm nay gọi nô tỳ tới là có cái gì cần phân phó ?" Trong mắt nàng thể quật cường, còn có chút cam lòng, cùng bi thương, nhưng tuyệt nhiên có vẻ hèn mọn mà hạ nhân nên có, người cũng có vẻ khúm núm lấy lòng. Kim thị chống lại ánh mắt như vậy, trong lúc nhất thời có chút thất thần, Thiên Dao đợi hồi lâu, vẫn thấy Kim thị mở miệng, liền lại : "Phu nhân , vậy trước tiên để nô tỳ chuyện này , hôm qua phu nhân cấp cho nô tỳ cái hôn xứng tốt, thứ cho nô tỳ thể theo, thỉnh phu nhân thu hồi lời này." "Ân..." Kim thị lấy lại tinh thần, giống như người vừa mới hoảng hốt, nên để ý lời của Thiên Dao có chút bất kính, bà yên lặng nhìn nàng, sau đó mới : "Ngươi hài lòng?" "Nô tỳ đáp ứng!" Thiên Dao nghiến răng , làm sao có thể vừa lòng, nàng từ có người trong lòng, làm sao có thể vừa lòng! Kim thị trầm mặc, Thiên Dao ngước mắt lên nhìn bà, nhưng lúc này Kim thị lại rũ mắt xuống, cũng nghĩ cái gì. Thiên Dao trong lòng có chút bất an, sợ bỗng nhiên Kim thị ra việc này thể thay đổi được nữa, trong lòng sốt ruột, liền lại : "Trong phủ năm rồi thời điểm cấp nha hoàn hôn xứng, ít nhiều cũng có hỏi qua ý tứ của bản thân họ, bình thường đều là bản thân họ đồng ý mới cho định hôn. Phu nhân cũng từng qua, rốt cuộc đây cũng là hôn nhân đại cả đời, thể qua loa được, hơn nữa việc này cũng quan hệ đến trong phủ, nếu hạ nhân lòng mang oán hận, nhà này tất cũng thể ổn định và hoà bình lâu dài." Kim thị có chút kinh ngạc nâng lên mắt, nhìn Thiên Dao hồi lâu, bỗng nhiên bà cười cười : "Lời của ta, ngươi nhưng ra nhớ được ít." "Nô tỳ chưa từng quên dù câu." Thiên Dao có chút thương cảm rũ mắt xuống. Kim thị đầu tiên là sửng sốt, lâu sau, rốt cục thở dài : "Quên , ngươi nhất định chịu, ta cũng thể cố tình ghép các ngươi làm được. Ngươi hôm nay trở về Tĩnh Nguyệt hiên thôi, bức tranh thêu làm đồ cưới của đại tiểu thư trước cuối năm nay phải xong, mà trong phủ châm tuyến của ngươi rất tốt, nên trong khoảng thời gian này ngươi giúp tiểu thư chuẩn bị mấy thứ kia, thuận tiện để cho tiểu thư theo ngươi học lại nữ hồng , miễn cho nàng đến lúc đó luống cuống tay chân ." Thiên Dao vừa nhàng thở ra, khả vừa nghe Kim thị câu kế tiếp, lại giật mình trụ, nâng lên mặt, kinh ngạc hỏi: "Gả y?" "Ngày đại hôn của tiểu thư định là cuối năm, thời gian còn lại nhiều lắm, ngươi để tâm vào, đừng gây ra sai lầm gì." Kim thị xong, lại đánh giá Thiên Dao hồi, nghĩ nghĩ, cũng gì nữa, khoát tay áo để cho nàng ra ngoài, sau đó gọi Hồng Trù tiến vào phân phó : "Ngươi khố phòng lấy hai sấp vải sa tanh lại đây, sau đó kêu Lại ma ma lại đây chuyến." Thiên Dao sau khi rời khỏi đây, đầu óc còn có chút mơ hồ, ngày thành hôn định rồi! Như thế nào lại nhanh vậy! Còn nàng, nên làm cái gì bây giờ? .