VỀ VINH HOA - MỘC THỦY DU (UPDATE Chương 41) - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Cảm ơn bạn. Ráng lên. Cứ từ từ mà . :3 :3 :yoyo14::yoyo14:

    2. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      từ từ nè nàng, sên rồi cũng đến đích thôi =D

    3. Linh nhi

      Linh nhi Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      177
      Chương 26: Đứng lên trong tuyệt vọng.


      Thiên Dao trở về phòng, ngã vào giường, nàng trừng trừng mở to mắt, nhưng là cái gì cũng thấy, trong mắt có tiêu cự.


      "Ngươi là nha hoàn bên người đại tiểu thư, ngày thường có chuyện gì nàng cũng giấu giếm ngươi, cũng vì thế mà những chuyện đó ngươi đều biết."


      "Mấy chuyện của đại tiểu thư với ta mặc dù lúc đó ngươi ở bên cạnh, nhưng nàng sau khi trở về cũng ít nhiều với ngươi, ngươi có biết cũng có gì lạ cả."


      "Chớ có cho là đại tiểu thư mất trí nhớ, ngươi có thể nhân cơ hội này muốn làm loạn phen, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ!"


      "Cho dù ngươi niệm tình ngày trước ta coi trọng ngươi, cũng phải niệm tình đại tiểu thư từ trước đến giờ đối đãi rất tốt với ngươi, ngươi cũng nên có loại ý tưởng an phận này!"


      "Ta mặc kệ ngươi ôm tâm tư gì, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, danh dự của đại tiểu thư, thể bị vấy bẩn, càng chấp nhận được người khác bàn ra tán vào! Ngươi hôm nay chuyện này với ta, về sau đừng để cho ta lại nghe thấy mấy câu tương tự từ mồm ngươi!"


      ...


      Nàng chưa từng nghe qua ngữ khí của Kim thị nghiêm khắc như vậy, lời bén nhọn như thế, khiến nàng quên chính mình qua cái gì, mà chỉ nhớ Kim thị lúc đó giống như hàn băng lạnh lùng nhìn nàng, làm cho nàng có cảm giác đông lạnh từ nội tâm! Nếu , mẹ con liền tâm, vì sao, mẫu thân của nàng lại chút cũng tin tưởng lời của nàng chứ, chỉ tin tưởng bề ngoài nhìn qua thấy biểu giả dối! Rốt cuộc cái gì là ? Cái gì là giả?


      Thân thể cùng linh hồn, cái nào quan trọng hơn?


      có cái thân xác kia đại biểu thân phận địa vị, đại biểu thân thể này là thể xác mà cha mẹ sinh ra, nàng còn là trưởng nữ Nhậm phủ, còn là thân nữ nhi! Nàng thực hoàn toàn bị từ bỏ, giống rác bị vứt bỏ chút lưu tình!


      Trong phòng ánh sáng dần dần tối, bên ngoài có vài người qua lại chuẩn bị bữa tối, còn có người gõ cửa gọi nàng vài tiếng, nàng đều mặc kệ.


      Thiên Dao nằm ở giường, nhìn đỉnh màn tối đen, trong lòng bi thương cùng tuyệt vọng, nàng như nhìn thấy đó là con hùng ưng, xoay quanh đỉnh đầu nàng, nó chỉ chờ khi nào nàng hoàn toàn mệt mỏi, buông xuôi, liền lao xuống, ngụm đem nàng cắn nuốt!


      Nàng biết chính mình nằm bao lâu, thẳng đến lúc bi thương trong long rốt cuộc che giấu được bụng rỗng đói khát. Bụng lỗ lỗ kêu, ở trong phòng tối đen yên tĩnh, đắc biệt nghe càng ràng. Bất quá chỉ là thay đổi cái thân thể mới, mới ngắn ngủn vài ngày, nàng tưởng chừng như đem những chuyện của mười năm trải qua quá hết thảy.


      Bên ngoài còn người gõ cửa, cũng còn người ở phụ cận lại, lúc này Thiên Dao mới từ giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, sau đó nàng đứng lên, ưỡn thẳng thắt lưng. Nàng tuyệt đối cam chịu, nàng phải người trốn tránh thực, cho dù toàn bộ thế giới đều muốn vứt bỏ nàng, nàng cũng buông tay chính mình, tuyệt !


      Nếu còn đường lùi, như vậy nàng phải tiếp tục về phía trước!


      Đêm đầu thu, trong phòng tối đen chỉ có người đứng đó, người đó từng là thiên chi kiêu nữ, ở hoàn cảnh tuyệt vọng trước mắt, nàng vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đối với chính mình, đối với toàn bộ thế giới, dứt khoát tuyên chiến!


      khuôn mặt nàng là vẻ đẹp thanh xuân diễm lệ, còn có nét mềm mại dịu dàng, dần dần bị loại dũng khí sắc bén mà cứng cỏi thay thế. Từ nay về sau, vô luận tương lai sau này vài chục năm sau, mỗi khi gặp phải chuyện khó khăn gì, Thiên Dao đều tự với chính mình, ngay cả thời điểm tuyệt vọng như vậy nàng đều có thể vượt qua được, còn khó khăn gì có thể làm nàng gục ngã được nữa chứ! Còn có cái gì có thể làm nàng sợ được chứ!


      Lòng của nàng có thêm tầng bảo hộ cứng rắn, làm cho nàng tại khốn cảnh gian nan trước mặt, mặc dù chưa biết thế nào, nhưng chắc chắn là nàng cúi đầu chịu thua, cũng vứt bỏ trong lòng kiêu ngạo của mình, như trước mạnh mẽ sợ hãi!


      ...


      Buổi tối, Nhậm Uyển Hoa được ba bốn nha hoàn hầu hạ thay xiêm y, nàng ta thay chiếc áo lụa màu hoa lan, kết hợp với váy màu thúy lan, đeo bên hông chiếc ngọc bội Hồ Điệp, trâm cài đầu làm bằng ngọc bích khắc hoa, khuyên tai trân châu, sau đó cẩn thận điểm son, xong sau đó mới dẫn nha hoàn qua chỗ Kim thị thỉnh an. Tối nay vừa vặn có Nhậm Chính Hạo, Nhậm Chính Quân, Nhậm Uyển Lộ, Nhậm Uyển Hân cùng với vài vị di nương đều có mặt, mọi người ngồi quay quần trước mặt Kim thị chuyện phiếm, trong phòng đốt hương, đài ánh nến đặc biệt sáng, soi sáng phòng cảnh xuân tươi đẹp, nhìn qua rất náo nhiệt.


      Nhậm Uyển Lộ vẫn là thân hồng sắc, mặt như trước là biểu tình xấu hổ, nếu có thể mở miệng mở miệng, những người khác hầu như cũng cùng nàng chuyện nhiều, may mà Nhậm Chính Hạo bên cạnh thi thoảng cũng hỏi han nàng hai câu quá vắng vẻ nàng, so sánh lại càng giống ca ca hơn. Nhậm Uyển Hân bên cạnh lại như đứa trẻ hiếu động cười ngừng, hồi cùng hai cái đệ đệ tranh cãi hai câu, hồi lại quay qua nịnh nọt Kim thị, hồi cùng Đổng di nương chuyện, hồi lại sai bảo nha hoàn thay trà nóng đến, bất quá chính là nàng ta thèm nhìn mặt hai vị di nương khác.


      Liễu di nương cũng mặc kệ các nàng, trừ bỏ ngẫu nhiên cùng Kim thị hai câu, hầu như chỉ quay qua cùng thân nhi tử của mình. Chỉ có Phạm di nương thủy chung đều là bộ dạng lãnh ý, giống như khinh thường cùng các nàng chuyện, ngay cả khi Kim thị hỏi bà ta hai câu, bà ta cũng chỉ hờ hững đáp lại. Trong ba vị di nương, mỗi mình bà ta mặc xiêm y màu trắng, nhưng mà thân đồ trắng kia lại rất tương xứng với biểu tình mặt bà, thoạt nhìn cũng quá đơn điệu lu mờ, ra có loại ý vị thanh cao thoát tục.


      Ngay tại thời điểm Nhậm Uyển Hoa vừa vào, biết vì sao, Phạm di nương bỗng nhiên liền hướng Kim thị mở miệng : " người thiếp có chút khoẻ, phu nhân cho phép thiếp về trước nghỉ ngơi."


      Kỳ Kim thị cũng muốn mọi người dù hoàn cảnh thế nào cũng phải ở lại vấn an, từ trước đến nay bà cũng đều là tùy ý mọi người, nhưng là khi Phạm di nương mấy lời này, giọng cũng vẫn là khoẻ mạnh có chút bệnh tật nào, mặt cũng vẫn trang điểm như mọi khi. Liễu di nương ngồi bên cạnh lập tức liền hừ tiếng : "Thân mình là mảnh mai yếu ớt a, mới có phải ra ngoài gặp chút gió mà cũng thể chịu được. Cũng khó trách, xem bộ dạng này, có lẽ cũng chỉ thích hợp nằm ở giường, sau đó tùy tiện chỉ tay năm ngón sai sử người khác, ngay cả mồm mép cũng cần động, rồi người khác hầu hạ đến tận nơi."


      Đổng di nương vừa nghe lời này, khó được lần lại phối hợp cùng Liễu di nương cười tiếng, Phạm di nương bị đâm thế mặt ửng hồng lên, định mở miệng phản kích Kim thị lại trước bước lên tiếng : "Nếu thân mình khoẻ, vậy trở về nghỉ ngơi , Minh Nhi cũng cần gắng gượng ở lại đây thỉnh an nữa, ngươi cũng trở về chiếu cố di nương của người . Đến lúc đó lại cho lão gia thêm như tử hay nhi nữ nữa, mới là quan trọng hơn cả."


      Kỳ , Kim thị là rất thích ngồi đó nhìn các nàng tranh cãi vài câu, chính là hôm nay lại có bọn đều ở bên nhìn, nên bà muốn vào hai câu thể cương vị chủ mẫu của mình, tóm lại nếu sau này có trường hợp như thế nữa, bà tránh để làm bẩn mắt mấy đứa .


      Phạm di nương đành phải nuốt xuống cục tức này, liếc mắt nhìn Liễu di nương cái, uốn éo thắt lưng, xong liền xoay người ra ngoài, ngờ lại vừa vặn đối mặt với Nhậm Uyển Hoa cũng vào phòng. Nhậm Uyển Hoa nhìn bà ta cười, bà ta cao thấp đánh giá Nhậm Uyển Hoa cái, trong mắt như mang theo điểm hoài nghi, nhưng cũng cái gì, cứ như vậy tiếng ra ngoài.


      "A, là đại tiểu thư đến đây, cơm chiều hôm nay dùng có hợp khẩu vị ? Biết khẩu vị đại tiểu thư có chút thay đổi, ta cố ý phòng bếp dặn dò mọi người ở đó hồi, chỉ sợ bọn họ làm hợp ý đại tiểu thư." Đổng di nương lên tiếng đầu tiên, khi chuyện đồng thời còn quên tranh công. Liễu di nương bên cạnh hừ tiếng, rồi : "Chỉ là sai bảo người làm trong phủ thôi đâu phải tự mình làm mà kể công!"


      Đổng di nương ngờ phải nghe mấy lời móc máy này, mà nhi nữ bà ta là Nhậm Uyển Hân cũng muỗn lên tiếng cãi lại môt phen.


      Nhậm Uyển Hoa thu hồi ánh mắt vừa dừng người vị Phạm di nương mới kêu mình khoẻ kia lại, trước cấp Kim thị cái lễ, sau đó mới quay đầu : "Di nương lo lắng rồi, ta ăn rất ngon." Nàng xong lại có chút tò mò nhìn nhìn mấy đệ đệ muội muội chưa gặp qua vài lần kia. Lúc này Nhậm Uyển Lộ đứng lên, mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng, nhàng gọi: "Đại tỷ", Nhậm Chính Hạo cũng ở xe lăn ngồi thẳng lên, mặt lộ ra nụ cười ôn hòa: "Tỷ tỷ thân thể hoàn toàn bình phục chưa?"


      Đổng di nương bước nhanh qua khẽ đẩy Nhậm Uyển Hân chút, Nhậm Uyển Hân bĩu môi, lúc đó nàng ta mới tình nguyện mà đứng lên : "Hôm qua muội cũng thấy đại tỷ đến thỉnh an phu nhân, hôm nay như thế nào lại tới đây ?"


      Nhậm Chính Quân lúc này cũng từ vị trí ngồi mà đứng lên, nhưng là ánh mắt lại chuyển tới chuyển lui, nhăn nhó xoay xoay thân mình sau đó dựa vào Liễu di nương, cũng chuyện.


      "Mấy ngày nay là ta cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi, tạm thời miễn mỗi ngày thỉnh an sáng tối." Kim thị xong liền hướng Nhậm Uyển Hoa vẫy vẫy tay, để cho nàng ta lại đây ngồi ở bên cạnh mình, tiếp theo đối với vài vị di nương kia : "Được rồi, các ngươi đều trở về , ta có chút chuyện muốn cùng Hoa Nhi. Hạo ca nhi cùng Quân ca nhi cũng trở về , nghe hôm nay tiên sinh còn bố trí bài tập, trở về viết cho xong ."


      "Hồi mẫu thân, con cũng định trở về hoàn thành bài tập tiên sinh giao cho." Nhậm Chính Hạo ứng thanh, lại quay đầu đối với Nhậm Uyển Hoa cười : "Làm phiền đại tỷ ở lại bồi mẫu thân, mà thân thể đại tỷ cũng là mới khỏi, chú ý đừng quá mệt mỏi, miễn cho mẫu thân lại thêm lo lắng."


      Nhậm Uyển Hoa nhìn đứa này tuổi tuy còn thành thạo, nhịn được mà nhìn hai chân của , khỏi có chút kinh ngạc. Sau đó nàng ta lại mắt nâng lên, chống lại cặp mắt kia với ánh mắt trong suốt, trong lòng nàng khỏi hơi giật mình, vì thế dám tại trước mặt đứa này biểu ra cái gì, chỉ đành tiếng động nở nụ cười chút, gật gật đầu.


      Nhậm Chính Hạo để cho nha hoàn đẩy dời , Nhậm Uyển Lộ cũng đứng dậy theo cáo lui, Đổng di nương cùng Liễu di nương liền cũng dẫn đứa của mình ra ngoài. Chính là khi Nhậm Uyển Hân ra đến ngoài cửa, lại quay đầu nhìn lại Nhậm Uyển Hoa, nhìn lại cách ăn mặc người nàng, lại nhìn mấy thứ đồ trang sức nàng ta mang người, trong mắt khỏi liền toát ra vài phần ghen ghét.


      Mãi cho đến lúc Đổng di nương kéo nàng ta cái, nàng ta mới lấy lại tinh thần, sau đó oán hận cắn răng ra ngoài.


      nghĩ tới Kim thị lưu lại chính mình chuyện, Nhậm Uyển Hoa ngồi bên cạnh có chút khẩn trương, nàng có trực giác, chắc chắn mấy lời kế tiếp muốn , nhất định có liên quan tới Thiên Dao. Trong lòng nàng bắt đầu bồn chồn, bàn tan giấu ở ống tay áo khỏi nắm chặt .


      .
      Hương ThảoPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Thiên Dao qua bể khổ rồi tới hồi thái lai!
      Linh nhi cố lên!!! :3

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ôi nang oi ta ngóng trong truyện này từng ngày. truyện này có motip lạ lại hay. mong nàng mau ra chương mới nha. iu nàng nhìu lắm
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :