Chương 23: Hôn xứng Kim thị đắn đo, Lại ma ma suy tính thiệt hơn, Lã ma ma đưa chuyện, còn Thiên Dao biết chuyện gì, chung quy nàng cũng làm ở phòng giặt quần áo được ba ngày, Lại ma ma mặc dù chưa từng gây khó dễ với nàng, nhưng mà cũng tính dung túng cho nàng, nên lượng quần áo giao cho nàng giặt, bộ cũng chưa từng giảm xuống. Mà từ ngày đầu tiên, sau lần Thiên Nguyệt cầm quần áo của Nhậm Uyển Hoa tới cứu nàng lần, sau đó cũng thấy đến đây nữa. Về phần số quần áo đem đến giặt đó, sau khi Thiên Dao "giặt" tốt xong, rồi đưa đến Tĩnh Nguyệt hiên, Nhậm Uyển Hoa nhìn đống quần áo bị giặt hỏng kia, chỉ cười cười, câu: "Số quần áo vốn ta cũng tính mặc nữa, hỏng rồi ném ." Thiên Dao nhìn số quần áo kia bị coi như rác mà ném , bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh trước kia của mình, cũng giống như số quần áo hoa mỹ kia bị phá hỏng, còn chút tác dụng, liền chút khách khí bị ném bỏ! ai thương tiếc, cũng có người lưu luyến, trừ bỏ chính mình. Sau khi từ Tĩnh Nguyệt hiên trở về phòng giặt quần áo, nàng thấy Tiểu Thanh ngồi xổm bên canh giếng nước, cắm cúi giặt chậu quần áo đầy. Mặt khác hai vú già kia biết đâu, Lại ma ma cũng có ở đây, ánh nắng hắt vào phòng, trong khí thoang thoảng mùi thơm của xà phòng, chỉ mình Tiểu Thanh yên lặng làm việc. Thiên Dao đứng ở kia nhìn rất lâu, Tiểu Thanh rốt cục cảm thấy có điểm khác thường, nâng lên mắt khó hiểu nhìn Thiên Dao, sau đó có chút ngượng ngùng cười cười : "Thiên Dao tỷ tỷ, nếu mệt tỷ vào trong phòng nghỉ lát , Lại ma ma vừa mới ra ngoài, đống quần áo này muội giặt chút là xong ngay ấy mà." Thiên Dao rũ mắt xuống, nàng chăm chú nhìn tiểu nha đầu này chớp mắt. Nàng tới phòng giặt quần áo này ba ngày, Lại ma ma cố tình chén ép cho nàng sống thoải mái nên giao rất nhiều việc, mà phần lớn đều bị Tiểu Thanh cướp giặt giúp nàng. Mà nàng, liền đương nhiên nhận giúp đỡ của Tiểu Thanh, thậm chí trong lòng nàng còn cảm thấy, đây là chuyện hiển nhiên. Mãi cho đến hôm qua, nàng mới thuận miệng hỏi Tiểu Thanh câu, vì sao phải giúp nàng như vậy, là muốn được tiền thưởng sao? Tiểu Thanh lúc ấy khuôn mặt đỏ bừng lên, lắp bắp hồi lâu mới hiểu được, nàng ấy chính là vì báo đáp việc lúc trước Thiên Dao giúp mình rửa sạch oan khuất, có ý tứ gì khác. Thiên Dao nghe xong lời này, nhất thời có chút giật mình. Tựa hồ mãi cho đến lúc này, nàng mới ý thức được, có chuyện mà từ lúc tỉnh lại đến giờ nàng vẫn xem . Chính là chủ nhân trước kia của khối thân thể này, ban đầu là tiểu nha hoàn chính trực trung tâm, có phải hay ... chết? Nghĩ vậy, trong lòng nàng khỏi liền sinh ra vài phần thương xót, sau đó quay đầu nhìn lại thân ảnh của Tiểu Thanh. Các nàng đều là nha hoàn phải hầu hạ người khác, đều yên lặng làm việc của mình, rất ít vì bản thân mà cầu cái gì, mà lúc nào cũng đều suy nghĩ vì người khác. Kỳ , nàng cũng là chiếm lấy thân thể này cùng hết thảy mọi thứ, cùng Nhậm Uyển Hoa tại giống nhau, các nàng đều ở lại chiếm dụng của người khác gì đó. Nhưng mà từ trước đến giờ, nàng chưa từng có khắc nào, vì chính mình có thể lần nữa đạt được sinh mệnh mới, mà có chút cảm kích nào, cũng chưa bao giờ đối với việc mình chiếm thân thể người khác, mà từng có chút áy náy! Trong cái chớp mắt kia, nàng mới giật mình hiểu ra, chính mình vì sao đối với Nhậm Uyển Hoa tại, lại có bất mãn lớn như vậy. chỉ vì nàng ta chiếm dụng hết thảy mọi thứ của chính mình, mà còn bởi vì nàng hề cảm thấy nàng ta có chút gì là cảm kích cùng xin lỗi, mà chỉ cảm thấy giả tạo, nàng ta còn muốn phủ nhận hết tất cả mọi chuyện trước kia của nàng! Cho nên trong lòng nàng mới bất mãn nhiều như thế, cam lòng cùng phẫn hận! Có rất nhiều thời điểm, chút cảm kích, cùng chút xin lỗi, có thể giảm bớt ít vấn đề, nhưng là có người, vĩnh viễn cũng biết tới chuyện này. Thiên Dao chậm rãi đến bên người Tiểu Thanh, ngồi xuống : "Ta với ngươi cùng nhau giặt , nhưng mà ta giặt hơi chậm đấy, ngươi chịu khó cùng ta vậy." Đây là lời lòng, kỳ nàng muốn từ trước rồi, nay rốt cục ra, mới phát giác nguyên lai cũng phải quá khó khăn, hơn nữa sau khi ra trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Tiểu Thanh nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Thiên Dao, cuống quýt xua tay : "Thiên Dao tỷ tỷ quá lời rồi, muội có mệt gì đâu chứ, đây đều là chuyện muội nên làm mà! Tỷ tỷ cứ nghỉ , muội làm mình cũng được mà, mà Lại ma ma tại cũng có ở đây mà." "Chúng ta đều là nha hoàn, có đạo lý ta chiếm tiện nghi của ngươi!" Thiên Dao trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó từ trong chậu giặt lấy ra kiện quần áo, học bộ dáng của Tiểu Thanh, dùng sức chà xát. Tiểu Thanh ngẩn người, lại nhìn động tác của Thiên Dao, chần chờ chút, lại : "Thiên Dao tỷ tỷ, này..." "Cái gì?" "Này…. cái quần áo này trước hết nên giặt áo trước, như thế nhanh hơn, quần áo lại bền, mà áo chỉ cần chà xát qua là được." Tiểu Thanh xong liền tự mình làm mẫu. "Như này?" Thiên Dao cẩn thận quan sát, sau đó liền làm theo, rốt cuộc cái thân thể này trước kia cũng là làm việc quen, chỉ lúc sau động tác của nàng thành thục rất nhiều. Ngay tại thời điểm Thiên Dao bắt đầu học làm việc, Lại ma ma bên kia cũng muốn hành động . Trong ba ngày này, bà ta liền vội vàng lặng lẽ chuẩn bị đánh tiếng với quản trong phủ là Trần nương, bà ta tính toán nếu có thể cần phải qua chỗ phu nhân, mà bên Trần nương trực tiếp chỉ định danh sách hôn xứng luôn bớt rất nhiều việc. Nhưng mà Trần nương lại chính mình làm chủ được chuyện này, năm rồi hôn của đại nha hoàn trong phủ đều phải trải qua phu nhân xem xét đồng ý mới được. Lại ma ma lại lên tiếng nhờ vả, Trần nương suy nghĩ, sắc mặt dịu chút, rồi mới : "Lão nhân ngươi để ý tới coi như là phúc khí của nha đầu kia, nhưng mà theo ta thấy, nha đầu kêu Thiên Dao kia, trước mắt mới mười bảy tuổi, tuổi tính quá lớn, mấy năm rồi đại nha hoàn trong phủ đều là sau mười tám tuổi mới chuẩn bị hôn xứng, còn có những người kéo dài tới hai mươi đấy thôi. Còn nữa nha đầu kia lại là nha hoàn bên người đại tiểu thư, mà nay tiểu thư còn tại khuê trung ( hiểu lắm, có lẽ là còn chưa lấy chồng), tuy nàng so với tiểu thư lớn hơn tuổi, của hồi môn có khả năng nhiều, nhưng ai biết phu nhân định an bài thế nào. Ta là giúp được bà việc này, bất quá khi ở trước mặt phu nhân ta hộ cho hai câu, giúp bà thăm dò ý tứ của phu nhân, sau đó bà tự mình thưa chuyện, chỉ cần phu nhân gật đầu, chuyện này có vấn đề gì!"(Mình để Trần nương xưng ta-bà vì Trần nương là quản nên cấp bậc cao hơn chút, lên tính quan cách hay thể của bà ta). Trần nương đến mức này, lại hợp lý hợp tình, Lại ma ma chỉ phải gật gật đầu : "Vậy phiền bà giúp thêm vài lời hay, việc mà thành, tôi chắc chắn quên công lao của bà." Trần nương cười cười, câu: "Vừa vặn ta có việc phải qua chỗ của phu nhân, lát nữa ta giúp bà, bà cứ chờ , có gì ta nhất định thông báo cho bà." Bà ta xong liền . Lại ma ma ngồi ở đấy đợi cả buổi sáng, trong lòng có chút kiên nhẫn, ra vào ngóng nhìn ra cửa mấy lần cũng thấy Trần nương trở về. Trong lòng bà ta bắt đầu có chút yên, sợ Trần nương , khiến cho chuyện tốt này thất bại, thế đúng là tiền mất mà việc xong! Bà ta càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, chờ nổi nữa, định qua chỗ Kim thị thăm dò chút, nhưng khi bà ta vừa ra ngoài, nghĩ tới liền thấy Trần nương trở lại. "Ôi, tẩu tử tốt của tôi, có chuyện gì mà lâu như vậy chứ, để tôi chờ bao lâu!" Lại ma ma nhàng thở ra, cùng tiến vào phòng, tiếp theo liền hỏi: "Bà chưa, ý tứ của phu nhân như thế nào?" "Bà gấp gì chứ, là cố ý , làm sao có thể được chứ!" Trần nương xong liền tự rót cho mình chén trà, chậm rì rì uống ngụm, sau đó mới tiếp: "Cũng là vận khí của bà tốt, ta vừa mới ở trước mặt phu nhân bóng gió về chuyện này, phu nhân nghe thấy thế, có vẻ như phu nhân cũng tính chuyện hôn phối cho Thiên Dao. Mấy ngày trước phải người của Tống gia lại đây sao, nghe chính vì thương lượng chọn ngày tốt cho đại tiểu thư, cho nên a, vài nha hoàn bên người đại tiểu thư, cũng đến lúc nên tính toán xem an bài ai cùng ai ở lại phủ. Ta cũng tính thuận nước giong thuyền, liền hỏi phu nhân, có nên nhân dịp này để cho lão Kỷ đưa ra luôn danh sách hôn xứng cho hạ nhân hay ." Trần nương đến này, cảm thấy miệng có chút khô, liền dừng lại uống ngụm nước. "Phu nhân như thế nào?" Lại ma ma chờ kịp, vội hỏi. Trần nương nhìn bà ta cái, buông cái chén : "Phu nhân chưa gì, chỉ là lắc lắc đầu, ta cũng nhìn ra cái ý tứ gì." "Kia..." Lại ma ma nghĩ nghĩ, chần chờ hỏi câu: "Kia phu nhân ngay lúc đó sắc mặt thế nào? Là cao hứng, hay là mất hứng?" "Ta thấy giống cao hứng, cũng giống mất hứng." Trần nương nghĩ nghĩ, liền lắc lắc đầu. "Lời này như thế nào, có gì bà ra xem nào!" Lại ma ma nóng nảy hỏi lại. Trần nương cũng luôn, mím mím miệng ra chiều suy nghĩ, sau đó mới : "Hắc, bà lời này đến là kỳ quái, ta cũng phải con giun trong bụng phu nhân, sao có thể biết được trong long phu nhân suy nghĩ cái gì chứ, hơn nữa, ta chẳng phải giúp bà thăm dò chuyện kia rồi sao, bà còn muốn thế nào nữa!" "Bà…….hảo hảo hảo, tôi tự hỏi vậy, dám làm phiền ngài!" Lại ma ma tức giận quá, xoay người bước . Trần nương ở phía sau hừ tiếng, nghĩ thầm, ai chẳng biết chút tâm tư này của bà ta, phải là ham của người ta chút của hồi môn hay sao, cũng nhìn lại xem con trai mình là cái mặt hàng gì, có xứng với đại nha hoàn bên người đại tiểu thư sao, đúng là trèo cao, nếu mà có chuyện sắp xếp hôn cũng tới phiên bà ta ! Sau khi Lại ma ma vào trong viện của Kim thị, sửa sang lại quần áo người, sau đó giữ lại tiểu nha hoàn hỏi han vài câu, biết Kim thị vừa vặn nhàn rỗi, mới cười cười, để cho người ta vào báo tiếng. Bà ta lại thừa dịp còn đứng chờ bên ngoài, ở trong lòng sắp xếp sẵn suy nghĩ trong đầu, chờ nha hoàn kia ra kêu bà ta vào, bà ta mới thay bằng vẻ mặt trang nghiêm rồi cẩn thận vào. Kim thị nghe xong Lại ma ma , chưa cái gì, chỉ là từ ghế nằm ngồi thẳng lên, lại để cho Hồng Trù xoa bóp bả vai. Lại ma ma đợi lúc, nhìn Kim thị giống như là mất hứng, liền lại : "Kỳ nô tỳ cũng biết là Tiểu Đinh trèo cao, nhưng mà nô tỳ là là thích nha đầu Thiên Dao kia, vì thế nên muối mặt đến cầu xin phu nhân." "Nha đầu Thiên Dao này đúng là được người ta thích, được rồi, ta biết." Kim thị nở nụ cười, liền khoát tay áo, lại nhàng ách xì cái. "Phu nhân nghỉ lát , từ trưa đến giờ người có nghỉ ngơi được gì đâu." Hồng Trù ở bên nhàng khuyên câu. "Ân." Kim thị gật đầu, sau đó vịn vào tay Hồng Trù đứng lên, Lại ma ma ở bên có chút hồ đồ, cũng biết rốt cuộc là Kim thị có ý tứ gì, là đáp ứng rồi, hay là đáp ứng. Bà ta định hỏi lại, nhưng nhìn lên thấy vẻ mặt Kim thị có chút mệt mỏi, nên bà ta dám mở miệng, đành đứng yên ở đấy vẻ mặt muốn lại thôi. Sau khi Kim thị đứng, nhìn Lại ma ma cái, cười : "Ngươi có tâm như vậy, cố ý đến cầu xin ta, coi như là tạo hoá của nha đầu kia, bất quá nàng cũng hầu hạ ta thời gian dài, sau đấy lại hầu hạ đại tiểu thư vài năm, ngươi về sau đừng ủy khuất nàng." Lại ma ma vừa nghe lời này, có ý đáp ứng, trong lòng mừng rỡ, vội hỏi: "Đó là đương nhiên, phu nhân cứ việc yên tâm, nô tỳ nhất định đối xử với nàng như con ruột của mình." Kim thị gật gật đầu, cái gì nữa, liền vào buồng trong nghỉ ngơi. Hồng Trù đứng bên cạnh giật mình, nàng nằm mơ cũng nghĩ tới, phu nhân thế nhưng lại chỉ hôn liền cho Thiên Dao! Mà lại là cho tiểu tử ra gì cả! .
Chương 24: ra chân tướng Công việc của phòng giặt quần áo cuối cùng cũng xong trước bữa tối, Thiên Dao đường xoa xoa hai cánh tay đau nhức cùng thắt lưng nhức mỏi trở về Tĩnh Nguyệt hiên, kể từ ngày nàng bước chân ra khỏi cửa phòng của Nhậm Uyển Hoa với thân phận Thiên Dao đến giờ, nàng cũng chưa từng nhìn lại căn phòng đó lần, nàng đường chớp mắt trở về phòng, sau đó thở phào nhõm, cũng buồn thay quần áo, liền trực tiếp hướng giường ngã xuống. Tuy thân thể này phải là được nuông chiều từ bé, nhưng mà nàng cũng chưa từng giặt quá nhiều quần áo như vậy, rốt cuộc là có chút ăn tiêu. Bây giờ Thiên Dao chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như muốn rời ra, mệt đến mức tay cũng muốn nâng lên. Nhưng mà khi nàng vừa định ngủ, bụng lại bắt đầu kêu lên, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn đỉnh màn màu trắng đầu, lại nhìn quanh trong phòng lạnh lẽo sơ sài, rồi lại đưa tay sờ sờ cái bụng xẹp lép, là muốn đứng lên... Nhất thời nàng lại nhớ lại trước kia, lúc đó bên cạnh nàng lúc nào cũng có bốn năm nha hoàn chăm lo tất cả mọi sinh hoạt, cẩn thận hầu hạ chính mình, nghĩ đến đây nàng mạnh mẽ ngồi dậy, ép chính mình ngừng nhớ lại cùng khát vọng về cuộc sống trước kia! Trôi qua cũng trôiqua rồi, bao giờ có thể quay lại nữa, mà nếu bản thân cứ luôn nghĩ lại, như là gặp nạn mà lại thấy ảo giác, chỉ càng tăng thêm khó chịu mà thôi. Nàng bước xuống giường, tính ra ngoài nhìn xem khi nào có thể ăn cơm chiều, nghĩ tới lại nghe thấy có người gõ cửa. Mở cửa nhìn ra, ra là Hồng Trù, Thiên Dao ngẩn người, biết hôm nay Hồng Trù tới đây là có việc gì. Nhưng mà khi nàng nhìn thấy hộp đựng điểm tâm Hồng Trù cầm trong tay, thần sắc mặt nàng nhất thời giãn ra, tránh người ra để nàng ấy vào. "Đây là phu nhân hôm nay thưởng, ta ăn thấy ngon, liền lấy phần cho ngươi ít, thuận tiện tìm ngươi trò chuyện." Hồng Trù bên hướng trong phòng vào, bên cười . "Ngươi có lòng." Thiên Dao giống như bình thường, thản nhiên câu, sau đó tuỳ ý ngồi xuống. Hồng Trù lại lắc lắc đầu, đưa tay chỉ vào hộp điểm tâm nàng mang tới đặt bàn, sau đó lại ra ngoài cửa xem xét nhìn xung quanh, rồi mới cẩn thận đóng cửa lại. "Ngươi làm cái gì vậy?" Thiên Dao vốn định ăn tạm chút điểm tâm lót dạ trược, nhưng khi nàng nhìn thấy Hồng Trù thần thần bí bí, bộ dạng lén lút, nhất thời nhíu mày, khó hiểu hỏi. Hồng Trù trở lại cẩn thận quan sát nàng rồi hỏi: "Ngươi biết chuyện gì sao?" "Biết cái gì?" Thiên Dao giật mình, nhìn nhìn sắc mặt của Hồng Trù, giống như đùa. "Aizz, ta cũng cũng đoán thế mà!" Hồng Trù đến bên người nàng, có chút vội vàng nhìn nàng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là như thế nào lại đắc tội phu nhân, hôm nay phu nhân thế nhưng lại đem ngươi ghép hôn với con trai của Lại ma ma, chính là tiểu tử làm việc vặt bên ngoài đấy. Tiểu tử đấy là người chỉ biết ăn ngồi rồi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, ở trong phủ làm bao nhiêu năm, cũng có được việc gì ra hồn đâu!" Nhất thời Thiên Dao bị những lời này làm cho mơ hồ, lâu sau mới hỏi lại: "Ngươi bậy bạ gì đó, phu nhân làm sao có thể ……." Hồng Trù thở dài : "Chính xác là buổi chiều ngày hôm nay, lúc đấy ta ở trong phòng đấm bóp cho phu nhân, Lại ma ma tới đấy, ngươi xem bà ta đến vì chuyện gì?" "Có chuyện gì ngươi thẳng ra luôn ." Thiên Dao trong lòng sinh ra vài phần bất an, nên kiên nhẫn câu. Hồng Trù cũng giận, tiếp: "Bà ta tới là cố ý cầu thân cho con trai bà ta, chính xác là cầu thân với ngươi! Ta lúc ấy cũng bị dọa ít, trong lòng ta lúc ây chính là cười con trai bà ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ai ngờ phu nhân sau khi nghe xong, thế nhưng lại đáp ứng rồi!" " bậy!" Thiên Dao trừng mắt, giận giữ phun ra hai chữ. Hồng Trù đồng tình nhìn nàng, nhất thời cũng biết phải cái gì cho tốt, nghĩ nghĩ rồi : "Lẽ ra, như những năm vừa rồi đại nha hoàn trong phủ đến tuổi cưới gả, ít nhiều cũng được hỏi trước ý kiến mới cho chỉ hôn xứng, ít có trường hợp nào cứ trực tiếp định luận hôn xứng như ngươi. Ngươi cẩn thận nghĩn lại xem, rốt cuộc đắc tội phu nhân thế nào, làm cho trong lòng phu nhân vui, nếu muốn là vì chuyện ngày đó của đại tiểu thư, phải phạt ngươi đến phòng giặt quần áo rồi đó sao, sao để đến chuyện chung thân đại còn..." Hồng Trù còn chưa xong, thấy Thiên Dao bỗng nhiên xoay người muốn ra ngoài, nàng ấy bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng túm lấy Thiên Dao hỏi: "Ngươi làm gì?" "Ta muốn tìm phu nhân hỏi ràng việc này, phu nhân làm sao có thể… làm sao có thể đối xử với ta như vậy..." Thiên Dao thanh có chút nghẹn ngào, xong liền cắn môi, sau đó dùng sức gỡ tay Hồng Trù, mở cửa ra, vội vã ra ngoài. Thời điểm Thiên Dao lao ra khỏi viện, Phỉ Thúy cũng vừa vặn từ bên ngoài vào, nàng ta bị Thiên Dao đụng mạnh cái lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã xuống. Sau khi nàng ta khó khăn đứng vững lại, muốn mắng to, lại quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng xa, nhưng chỉ trong chớp mắt liền thấy nữa! Tức giận mà có chỗ nào phát tiết, nàng ta tùy ý túm lấy tiểu nha hoàn bên cạnh hỏi xem vừa mới là nãy ai, đúng là có quy củ, khi nào Tĩnh Nguyệt hiên lại có cái người điên khùng như thế! Tiểu nha hoàn kia sợ hãi đó là Thiên Dao tỷ tỷ. "Hừ, nguyên lai là nàng ta, ta chỉ biết, trong viện này trừ bỏ nàng ta, tìm ra người thứ hai!" Phỉ Thúy bĩu môi, xì tiếng đầy khinh miệt, lại hỏi: "Ngươi có biết là chuyện gì ? Nàng ta muốn đâu thế?" "Muội biết." Tiểu nha đầu kia cũng là vẻ mặt khó hiểu lắc lắc đầu. Vừa vặn lúc này Hồng Trù cũng đuổi theo tới, Phỉ Thúy muốn chào hỏi, Hồng Trù trong lòng sốt ruột, sợ Thiên Dao qua chỗ Kim thị bên kia gây rắc rối gì, nên vội vàng nở nụ cười câu: "Giúp ta vấn an tiểu thư của các ngươi." xong liền vội vàng tiếp. Phỉ Thúy ở phía sau nhìn theo hồi, tràn đầy hiếu kỳ câu: "Đây là có chuyện gì vậy, người này so với người kia càng kỳ quái hơn! Chẳng lẽ Thiên Dao lại gặp phải cái gì cháy tới thân?" Lúc này Kim thị ở buồng trong nghe bà tử quản đáp lời, Thiên Dao bỗng nhiên xông vào phòng, Kim thị lúc ấy cũng phản ứng kịp xem là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà khí trong phòng lúc này lây nhiễm loại khí thế kiêu ngạo, dũng mãnh sợ gì, nhất thời làm cho bà sửng sốt, có chút hiểu, nhưng trong lòng lại lên càm giác quen thuộc khác thường. Kim thị nâng lên mắt, nhìn lại thấy đấy là Thiên Dao, bà nhất thời nhíu mày, giận dữ : "Sao lại có quy củ như vậy!" Đám nha hoàn bà tử hầu ở trong phòng lúc này mới giật mình lấy lại tinh thần, sau đó qua giữ lại Thiên Dao, định đem nàng kéo ra bên ngoài. Thiên Dao lại dung sức đẩy mọi người ra, sau đó hai ba bước đến trước mặt Kim thị, bùm tiếng liền thẳng tắp quỳ xuống, bạnh cằm, mắt hồng hồng, nàng bặm môi vẻ mặt quật cường : "Ta muốn cùng phu nhân chuyện, nếu phu nhân nghe, ta hôm nay liền đập đầu chết ở chỗ này!" "Hồ nháo!" Kim thị nhất thời ngồi thẳng người dậy, hướng nha hoàn bên cạnh quát: "Còn đem nàng ta kéo ra ngoài, thế này còn ra thể thống gì!" Vừa vặn Hồng Trù lúc này cũng đuổi theo tiến vào, nàng vừa mới ở ngoài cửa nghe thấy Thiên Dao như thế, tại bì hù giật mình, mà trước mắt lại thấy Kim thị tức giận , trong lòng càng hoảng hốt, nên nàng bước lên phía trước giữ chặt Thiên Dao quát khẽ : "Ngươi làm cái gì vậy, nhìn thấy phu nhân bận việc sao, mau ra ngoài! Có cái gì để sau , ngươi trước mắt cứ nghe theo ta , tội gì lại phải tìm cái chết như vậy!" Thiên Dao liều mạng bỏ tay Hồng Trù ra, nàng hôm nay là bằng bất cứ giá nào cũng phải với Kim thị, vì thế khí lực chút cũng khách khí, thế nhưng nhất thời lại kéo được tay Hồng Trù ra, mà chút nữa còn bị đẩy ngã. Kim thị ở bên nhìn màn này, lại nghe mấy lời Hồng Trù vừa mới khuyên nhủ kia, trong lòng liền hiểu được vài phần. Thiên Dao nhất định là nghe chuyện hôn phối hôm nay, nên trong lòng có bất mãn, nhưng bà lại ngoài ý muốn là nha đầu kia, nay tính nết lại lớn như vậy, lại dám tự tiện tiến vào phòng. Kim thị nhìn nha đầu quỳ gối quật cường như vậy trước mặt mình, bà nhăn mặt nhíu, nhưng chưa mở miệng, cũng biết nghĩ đến cái gì. Hồng Trù trong lòng sốt ruột, sợ khi mình lui xuống, Kim thị thực nổi giận, nhất thời trách tội xuống dưới, lúc ấy ai tránh được. Nàng ta định kêu thêm vài nha hoàn bên cạnh, cùng nhau đem Thiên Dao mạnh mẽ kéo ra ngoài, nghĩ tới Kim thị lại bỗng nhiên mở miệng: "Được rồi, cần lôi kéo nữa, ngươi muốn cái gì cứ ." Đám người Hồng Trù sửng sốt, nhìn lại Kim thị, sau đó có chút khẩn trương lùi ra phía sau. Thế mà Thiên Dao lại còn thức thời, khuôn mặt tái nhợt, nhưng mang theo biểu tình quật cường, mở miệng : "Việc này ta chỉ với mình phu nhân, thỉnh cầu phu nhân cho mọi người liên quan ra ngoài." Hồng Trù hút ngụm khí lạnh, hận thể lập tức đem Thiên Dao kéo ra ngoài hung hăng đánh cho trận, nha đầu kia hôm nay như thế nào lại chỉ có lớn người mà có suy nghĩ như vậy, là càng ngày càng biết đúng mực! Có thể mở miệng chuyện cùng phu nhân như vậy sao, quả thực là biết sống chết! Kim thị yên lặng nhìn Thiên Dao, lâu sau, liền gật gật đầu, đối với mọi người xung quanh : "Các ngươi đều ra ngoài , Hồng Trù đứng thủ ở cửa, ai cũng đều cho vào, mà mọi người ra ngoài nên làm cái gì làm cái đó , chính là phải nhớ quản tốt cái miệng của mình." Thẳng đến lúc trong phòng mọi người đều lui ra ngoài, Thiên Dao kinh ngạc nhìn người ngồi bên kia, nước mắt rốt cục nhịn được chảy ra, ngay sau đó liền khóc nức nở thành tiếng! Kim thị ngẩn người, nguyên lai là muốn trách cứ nàng, chính là biết vì sao, nghe nàng khóc, hiểu liền sinh ra vài phần đành lòng, nhất thời mềm lòng, liền giọng lại : "Ngươi sao lại có quy củ tự tiện chạy vào, lại bảo ta kêu nha hoàn trong phòng đều cho ra ngoài, lẽ tính ở đây khóc nháo sao!" Thiên Dao thế này mới miễn cưỡng ngừng khóc, nâng mắt lên, nàng cứ nghĩ rằng nhìn thấy bất mãn khó chịu trong mắt Kim thị, nhưng ngờ nàng nhìn thấy trong đấy là ôn nhu! Trong lòng nàng ngẩn ra, đầu óc trống rỗng, những suy nghĩ mới chuẩn bị tốt trong đầu đều quên, liền như vậy quỳ qua, ôm lấy chân Kim thị, ghé vào chân của bà, khóc thành tiếng: "Nương, nương, con là Hoa Nhi, con mới là Hoa Nhi của người a! Người vì sao nhận ra con, con mới là Hoa Nhi mà!" .
Chương 25: Lo lắng "Tiểu thư, vừa lúc nãy Thiên Dao như người điên chạy ra khỏi viện, cũng biết là có chuyện gì, nàng ta cứ như vậy chạy tới viện của phu nhân!" Phỉ Thúy bị Thiên Dao đụng phải, trong lòng nuốt trôi được cục tức kia, liền ra ngoài hỏi thăm vòng. Sau mới biết được Thiên Dao là chạy qua chỗ Kim thị, chỉ tiếc bên ngoài có Hồng Trù đứng thủ, Kim thị lại hạ cấm lệnh, nàng ta nhất thời hỏi thăm được là có chuyện gì, đành trở về chuyện lại với Nhậm Uyển Hoa. Nhậm Uyển Hoa lúc này học thêu thùa, vừa nghe lời này, nhất thời ngẩng mặt lên hỏi: "Thiên Dao? Nàng ta sốt ruột qua chỗ phu nhân làm gì?" "Nô tỳ ." Phỉ Thúy lắc lắc đầu, hoang mang câu: "Chỉ nghe nàng ta vào đó, lâu sau phu nhân lệnh cho mọi người trong phòng đều ra ngoài, chỉ lưu lại nàng ta ở bên trong chuyện, lại còn cho Hồng Trù canh giữ ở ngoài cửa, ai cũng để vào. Cũng biết là muốn chuyện gì, cẩn thận như vậy ..." Nhậm Uyển Hoa nghe xong lời này, bỗng nhiên cảm giác tay tê rần, khỏi kêu lên tiếng, nàng ta lấy lại tinh thần mới phát mình cẩn thận đâm vào ngón tay. Nàng ta hơi nhíu mày, nâng tay lên xoa xoa ngón tay, giọt máu đỏ tươi lập tức liền theo đầu ngón tay chảy ra. "Nha, tiểu thư sao lại cẩn thận như vậy! Tự làm đau mình!" Phỉ Thúy định bước lên xem xét. Nhậm Uyển Hoa mặt mơ hồ lộ ra vài phần chán ghét, nhưng ngay sau đó nàng lập tức liền nhận ra, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, câu: " có chuyện gì, ngươi xem chút khi nào đến giờ cơm chiều." Nàng ta xong nhìn lại thành quả thêu thùa của mình nửa ngày hôm nay, nàng ta cầm chiếc khăn tay bị thêu hỏng, tùy ý xoa xoa ngón tay. Phỉ Thúy ở bên nhìn đến động tác này, lại nhìn tới chiếc khăn tay bị thêu hỏng kia, biết vì sao, trong lòng luôn luôn có cảm giác kỳ quái. Động tác này của tiểu thư, cảm giác xa lạ, trước kia cũng bao giờ cầm đồ thêu của mình mà lau tay. Còn có chiếc khăn tay mà Nhậm Uyển Hoa vừa mới thêu, so với trước kia, tựa như là người mới học thêu vậy, chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ, ngay cả những việc vốn quen làm cũng đều quên hết? Sau khi Phỉ Thúy rời khỏi đây, Nhậm Uyển Hoa nhất thời ngồi nổi nữa, nàng ta liền đứng lên, ở trong phòng qua lại suy nghĩ, nàng ta định ra ngoài xem, nhưng khi tới cửa, lại đứng lại. Sau đó nàng ta đứng ngốc ở cạnh cửa nhìn bên ngoài, cũng biết nghĩ cái gì, mãi cho đến lúc Thiên Nguyệt quay lại, nàng mới lấy lại tinh thần, hỏi câu: "Ngươi có nghe ngóng thấy hôm nay xảy ra chuyện gì ?" "Có chuyện gì xấu sao? Ý tiểu thư chỉ chuyện gì?" Thiên Nguyệt khó hiểu. Mắt Nhậm Uyển Hoa chuyển động, liền cười : "Nga, nghe bỗng nhiên lúc nãy Thiên Dao chạy tới chỗ phu nhân, cũng biết là có chuyện gì, ta lo lắng nàng ta có phải là lại gây ra hoạ gì ." "Có việc này!" Thiên Nguyệt lúc nãy có mặt ở trong viện, bởi vậy cũng biết việc này, nên vừa nghe thế đầu tiên là sửng sốt, xong sau đó nhìn thần sắc của Nhậm Uyển Hoa, liền cười : "Nếu nô tỳ qua chỗ của phu nhân hỏi thăm chút dùm tiểu thư?" Nhậm Uyển Hoa muốn gật đầu, nhưng suy nghĩ, lại lắc lắc đầu : "Quên , chờ nàng ấy trở về hỏi lại vậy, ta thấy còn lúc nữa mời tới bữa tối, ngươi cứ làm việc của ngươi ." Nàng ta xong liền xoay người vào buồng trong, lần nữa cầm lấy châm tuyến, nhưng hai tai vẫn chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy Thiên Nguyệt ở trong phòng thu thập chút, lại phân công công việc cho hai tiểu nha hoàn vài câu, xong sau đó mới ra ngoài. Nhậm Uyển Hoa liền buông đồ thêu trong tay xuống, rồi nhàng ra ngoài nhìn, thấy Thiên Nguyệt quả thực ra khỏi viện. ... "Nương, người thực chứ, phu nhân thực đáp ứng rồi!" Phía đông Nhậm phủ có dãy phòng ở thấp bé, đó đều là địa phương mà trong phủ cung cấp cho hạ nhân ở. Lúc này Tiểu Đinh ngồi ở cửa phòng bếp nhà mình, miệng cắn ngụm mỳ sợi, nghe xong lời của Lại ma ma, nhất thời kích động đứng lên, cũng tiếp tục ăn nữa. ta vội vàng chạy tới đem Lại ma ma kéo đến bên ghế dựa ngồi xuống, mở to mắt, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Phu nhân liền như vậy, đáp ứng?" "Thế này, tốt xấu gì ta cũng làm ở trong phủ hơn nửa đời rồi, phu nhân dù sao cũng phải nể cái mặt già của ta chứ." Lại ma ma có chút đắc ý câu, xong sau đó nhìn lại nhi tử của mình, : "Ngươi làm việc nên cẩn thận cho ta, chuyện lần này tốn của ta ít bạc đâu. Đến lúc nha đầu kia gả vào nhà ta, mấy thứ của hồi môn của nó, ngươi phụ trách lấy lại, ta giúp các ngươi bảo quản. Về sau mỗi tháng xuất nhập bao nhiêu, đều có ghi chép lại ràng, thể giống như lúc trước ngươi chỉ có mình, có bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, có tý tiền dành dụm nào cả!" "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên..." Tiểu Đinh xoa xoa tay, hắc hắc cười hai tiếng. Lại ma ma nhìn bộ dạng được tích gì của , tức giận đến vỗ cái quát: "Mọi việc ta đều lo cho ngươi rồi, ngươi về sau ở trong phủ phải chú ý làm việc cho ta, đừng có suốt ngày lúc nào cũng chỉ lo uống rượu thôi, sau này cho phép làm việc thất bại nữa! Lần trước nhờ Trần quản cũng là bạc ta bỏ ra, ngươi mới bị đuổi ra ngoài, từng việc người đều nhớ kỹ cho ta!" "Con hiểu được hiểu được, con nhất định sớm báo hiếu cho người." Tiểu Đinh trong lòng cao hứng, như con gà trống khoe khoang khoác lác, sau đó lại tiếp: "Nương người yên tâm, hôm qua con cố ý hỏi Tiểu Vinh, nhị đệ của mới mở cái tửu điếm mới, chính là mượn bạc của Thúy Lăng mới làm lên. Người tính xem, muốn mở tửu điếm cũng ít bạc đâu, cho nên người cứ yên tâm , bây giờ người chi ra, sau này chắc chắn con để người thiệt thòi đâu." "Hừ, kia cũng phải nàng ta nguyện ý lấy ra nữa mới được." Lại ma ma mắt sáng ngời, lắc lắc cổ, bĩu môi . "Nếu vào cửa nhà chúng ta rồi, phải đều là của chúng ta sao, có cái gì phải lo lắng chứ. cũng phải lại, Thiên Dao chính là do phu nhân mua vào phủ, sớm cùng người nhà xa cách, tiền tiết kiệm của nàng ấy từ trước đến giờ, đến lúc đó còn đều mang đến nhà ta sao!" Tiểu Đinh bên bàn tính, vừa nghĩ tới bộ dáng của Thiên Dao, trong lòng ngứa ngáy hận thể lập tức liền qua đem nàng cưới về luôn, trực tiếp động phòng. Lại ma ma cũng nghĩ tới vấn đề này, bà ta liền bắt đầu cùng Tiểu Đinh cẩn thận thương lượng lại việc này. Bà ta cũng vất vả hơn nửa đời người, nên cũng sớm nghĩ tới ở phía sau phố kia mua chỗ có thể dưỡng lão, hơn nữa vị trí kia còn có thể làm tiểu điếm buôn bán, mặc dù trước mắt tiền cũng còn đủ, nhưng bỏ ra thêm nữa vẫn thấy tiếc. nay rốt cục đợi được đến lúc có người đưa tiền tới cửa, tất nhiên là phải hảo hảo tính toán phen. ... Trời cũng dần tối, lão gia cũng hồi phủ, Hồng Trù ở bên ngoài cửa viện thủ được nửa canh giờ, lại vẫn thấy Thiên Dao ra. Cẩn thận nghe ngóng bên trong, cũng có nghe thấy bên trong có động tĩnh gì lớn cả, chỉ có lúc mới bắt đầu, bên trong truyền ra tiếng khóc của Thiên Dao ra, nhưng rất nhanh, thanh kia liền biến mất. Nha đầu Thiên Dao kia, tính tình như thế nào bỗng nhiên trở nên nóng nảy như vậy, là! Hồng Trù bên ngoài sốt ruột qua lại, trong lòng bắt đầu thấy hối hận, nhẽ ra mình vừa lúc nãy nên cho nàng ấy biết việc này, chính là... Nàng ấy sớm hay muộn cũng biết, ai, cũng biết bên trong rốt cuộc thế nào. Nàng ấy cùng phu nhân gì? Mà buổi chiều nay phu nhân đáp ứng Lại ma ma rồi, nếu là đổi ý, phu nhân chẳng phải tự mình mà giữ lời sao! Ngay tại lúc này, Thiên Nguyệt từ bên ngoài lặng lẽ đến, Hồng Trù nhìn thấy, liền đối với nàng làm cái thủ thế, sau đó hạ giọng : "Ngươi ở bên kia tới có chuyện gì, trước mắt phu nhân rảnh." "Ta phải đến tìm phu nhân, nghe Thiên Dao..." Thiên Nguyệt có lỗi cười, xong sau đó mới hỏi tiếp: "Có phải xảy ra chuyện gì hay , ta mới vừa ở bên kia nghe Thiên Dao từ trong viện trực tiếp liền chạy tới chỗ phu nhân, bây giờ vẫn còn ở trong phòng sao? ở trong đấy bao lâu rồi?" "Cũng khá lâu rồi, ngươi vẫn là nên về trước , có chuyện gì sau, ta lúc này cũng dám nhiều lời." Hồng Trù xong liền lắc lắc đầu. "Nhưng mà mọi chuyện tốt đẹp, Thiên Dao như thế nào lại chạy tới đây ?" "Ai, chính là chuyện xứng hôn ấy, trong lòng nàng ấy bất mãn..." Hồng Trù thấp giọng câu, vừa vặn lúc này nghe được trong phòng có tiếng động, liền ngừng , tiếp theo hướng Thiên Nguyệt khoát tay áo, lại nháy mắt ra dấu, xong việc liền xoay người trở về, đứng hầu ở trước cửa. Nàng ấy vừa mới đứng vững, cửa bị kéo ra, tiếp theo nhìn thấy Thiên Dao khuôn mặt tái nhợt, từ bên trong ra. "Thiên Dao..." Hồng Trù kêu tiếng, Thiên Dao lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt cũng nhìn nàng ấy cứ thế qua. Thiên Nguyệt cũng kêu nàng tiếng, nàng cũng phản ứng gì, cứ như vậy, thẳng tắp ra ngoài. ——*————*——