1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẽ nên hạnh phúc - Vương Vu Thủy (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45

      Sau khi Hạ Duyên Bình trở về nhà, Lâm Đồng Chi dành toàn bộ thời gian ở nhà Trần Mặc. hiểu tại sao rất thích trêu chọc cục cưng xấu tính, mỗi lần nhéo lên mặt cục cưng, nhìn khuôn mặt cục cưng thay đổi liên tục lại cười vui vẻ, làm cho hai vợ chồng Trần Mặc nhìn thấy màn kia đau lòng thôi.

      Nhưng hai vợ chồng nhà này đều gì cả, bởi vì Lâm Đồng Chi làm rất nhiều chuyện, tắm rửa xoa bóp cho cục cưng, mặc cho cục cưng đồ giặt qua nước ấm, chăm sóc cục cưng kiên nhẫn, tỉ mỉ khác gì so với mẹ ruột. Trần Mặc nhìn than thở: “Cậu thích trẻ con như vậy, tại sao hết hôn sớm chút rồi sinh lấy đứa?”

      Lâm Đồng Chi lắc cái chuông đùa với cục cưng, cũng ngẩng đầu lên, : “Chuyện đó biết ngày tháng năm nào mới thực được.”

      Trần Mặc cất cao giọng: “Còn Tiểu Hạ của chúng ta? Những lời này của cậu vứt Tiểu Hạ vào trong góc nào rồi?”

      Lâm Đồng Chi cười “ha ha” tiếng: “À, ấy sao, chỉ cần là chuyện thực được cũng ôm hy vọng quá lớn sao?”

      Trần Mặc tiện thêm gì nữa, điện thoại trong nhà kêu vang “reng reng”, ấy nhận điện thoại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại vui mừng, chỉ nghe thấy câu nịnh hót: “, chị dâu.” Sau dó ấy bắt đầu thầm chuyện phiếm. Lâm Đồng Chi rất tự giác bế cục cưng vào phong bếp chơi đùa với nó, sau lại ra phòng khách chuyện với ông bà nội của cục cưng. Đến lúc vòng trở lại, Trần Mặc vẫn còn chuyện điện thoại. Mãi khi cục cưng đói bụng hậm hực hướng mũi lên trời, lúc này Trần Mặc mới ngắt điện thoại ôm lấy con , Lâm Đồng Chi giúp ấy cất điện thoại xong, ống bị cầm đến nóng rực, khỏi ai oán: “ biết là người nào, có thể tán gẫu lâu như vậy?”

      Trần Mặc đổi tư thế thoải mái, ôm con cho bú, bên cười : “À, là Lăng Phong và Lưu Phong. Lưu Phong là người quen, cũng là học trưởng của mình, Lăng Phong là vợ ấy, là học tỷ của mình. Hai người là mỹ nam mỹ nữ ông trời tác hợp, nay sống ở Bắc Kinh, hai, ba năm nay mình chưa gặp họ rồi.” Ánh mắt quét qua gương mặt Lâm Đồng Chi rất nhanh, có ý tốt làm ra vẻ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi, thiếu chút nữa mình quên mất, Lưu Phong ấy à, là hoa khôi của trường mà Tiểu Hạ thích nhiều năm đấy.”

      Lâm Đồng Chi dọn dẹp phòng run tay cái, ngay sau đó khôi phục thái độ bình thường. Trần Mặc bỏ qua bất kì thay đổi dị thường nào của , cười trộm rồi tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Mình kể với cậu chưa, có năm vào lễ tình nhân, Tiểu Hạ mua chín mươi chín đóa hồng, đứng trước cửa ký túc xá của Lăng Phong rất lâu, chuyện đó trở thành truyền kỳ của trường nữ sinh chúng mình đấy.” Lâm Đồng Chi giống như chỉ nghe chuyện cũ của người lạ, chẳng qua chỉ “à” tiếng, tỏ vẻ gì cả, điều này khỏi làm Trần Mặc mất hứng. muốn phát hỏa nhưng cơ thể vừa chuyển động quấy rầy cục cưng, nó nhăn mặt khóc ầm ĩ.

      nghĩ tới người kia từng như vậy, đều là người trưởng thành, có thể thông cảm được, mặc dù bây giờ nhớ lại cảm thấy tình trước kia rất khờ khạo, nhưng cũng rất thẳng thắn, che giấu chút nào. Tại sao Lâm Đồng Chi phải là người nồng cháy như con thiêu thân lao đầu vào lửa được chứ? Lâm Đồng Chi muốn nhếch miệng cười bày tỏ mình quan tâm hoặc là mình cũng chung cảnh ngộ, nhưng miệng nhếch được lên độ nào, phát mình thể cười nổi. Ngực có loại cảm giác hơi buồn bã mà phát tác được, chín mươi chín đóa hồng, cúi đầu, lễ tình nhân tặng chín mươi chín đóa hồng có ý nghĩa gì? Nhưng tại sao ta chỉ nới với mình: “ là thơm! Hôm nay có canh gì vậy?” Lần nào ta cũng lặp lại vấn đề đó giống như tiếng chuông đồng hồ, rốt cuộc người bình tĩnh như Lâm Đồng Chi cũng phát ra tia lửa: “TMD, chẳng lẽ ở trong ta mình chỉ là người nấu canh thôi sao?”

      Nếu người họ Hạ nào đó biết Trần Mặc lôi chuyện trường bọn bọ lưu truyền mà ta cho là ngu ngốc ra để , biết ta có thể liều mạng với ấy hay ? Nhưng ngược lại, rất nhanh sau đó ta phát ( bằng là cảm thấy) có điều bất thương.

      Hôm nay lúc ta gọi điện cho Lâm Đồng Chi phát người bình thường bao giờ ngắt điện thoại trước, chỉ biết mỉm cười nghe ta càu nhàu lại thấy đâu, chỉ sơ sơ vài câu, kêu ở đầu bên kia: “A, sườn sắp chín rồi.” ta nghe được tiếng kêu biết ý, lễ độ cụp điện thoại.

      Hai ngày sau, cũng giống hệt như lần trước gọi điện, mở miệng : “À, ngại quá, bạn bè ở dưới lầu, chúng tôi hẹn dạo phố, lúc rảnh gọi lại cho .” cũng chờ ta , “cạnh” cái cúp điện thoại. cầm điện thoại ngắt kết nối, bất giác vừa tức giận vừa buồn cười, trời sinh phải người biết giả bộ, muốn giả bộ cũng phải dể ý đế khí. Nhưng mà giận dỗi với làm cảm thấy hơi bất ngờ, ai đàn ông phải kẻ đầu gỗ?

      Lần này ngây người ở nhà lâu hơn trước kia nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn. phải căn nhà sửa sang lại khiến ta dễ chịu, mà là thái độ đối nhân xử thế chín chắn thận trọng khiến mọi người nhìn với thái độ thay đổi . bình thường Lầm Đồng Chi luôn treo bên miệng mấy câu như “thua thiệt chỉ chứng minh hay so sánh mình với người khác, cái đó có ăn được ?” hay là “ tiền phải là vấn đề thường tiền tài mới là vấn đề lớn nhất.” Những câu răn dạy người trần tục uyen bác kiểu này loitj vào tai ta như rễ cây cắm sâu, ta phát mình còn oán hận như trước nữa. lúc ở nhà thường bày trò lấy lòng mọi người, cha mẹ hay đùa còn kịp, về phần những người khác đối xử với tam hay là giả vờ, cũng đều đáp lại bằng khuôn mật mỉm cười. trong lời của người khá còn có ý gì, cũng bình tĩnh hòa nhã hề châm chọc nữa.

      Sắp hết năm, ông nội hỏi ta có ở lại nhà , giao công ty cho người khác xử lý. Lão thái gia lên tiếng chứng tỏ ông chuẩn bị đặc xá kiếp sống lưu lạc của . lại làm như nghe thấy, cười đúng mực: “Công ty vừa mới hoạt động, sao cháu có thể bỏ được? nếu ông muốn nhìn thấy cháu, chỉ cần ông gọi điện cháu trở về.”

      Ông nọi đưa mất nhìn hồi lâu, dường như muốn tìm dấu vết lấy lui làm tiến, hoặc là tỏ vẻ oán giận gương mặt , nhìn thẳng vào ông chút sợ hãi, , trước kia phải là có oán giận, chung quy đều cảm thấy tới công ty nghiệp vụ bé chẳng khác nào đầy, ngày nào đó ta trở về. hơn nữa lúc đó ta thể hiểu nôi Văn Đào, gác chuyện của mình lại rồi chyaj đến địa phương chịu khổ, giúp gây dựng trụ cột công ty. Mãi cho đến lần về nhà này, ở được mấy ngày thấy nơi này quá mực buồn chán,nước cũng ngọt, phòng ốc trong nhà tuy lớn nhưng trống vắng có hơi thở con người, các bị trưởng bối quản thúc khổ nên lời mà mình có tay có chân, cần lệ thuộc vào người lớn giống như mấy em khác. bắt đầu nhớ công ty của mình, mặc dù chỉ là chim sẻ bé, nhưng cũng là do mồ hôi tạo nên, đó là nghiệp thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về mình. nhớ đến căn phòng bé đơn sơ nhưng thiếu ấm áp, cùng với người nào đó.

      Tết lịch năm nay muộn hơn mỗi năm, còn tám ngày nữa là đến lễ tình nhân, ta ở nhà đến phát ngán, dường như lấy tâm trạng đào tẩu thành công về tàu về phía Nam. còn suy nghĩ muốn vào thành phố trước lễ tình nhân, cùng Lầm Đồng Chi trải qua lễ tình nhân đầu tiên của họ. giữa những người nhau, đó phải là “tiểu biết thắng tân hôn” sao?

      Nhưng Lâm Đồng Chi là người vô cùng hiểu phong tình, buổi tối ngày lễ tình nhân, vừa mới trải qua tám tiếng ngồi tàu, Hạ Duyên Bình rất hào hứng gọi ra ngoài. thể chấp nhận, chính là đến chậm mười mấy phút đồng hồ so với giờ hẹn. Nhưng dù sao cũng vừa trải qua những ngày tạm chia xa, mới đầu thấy rất vui vẻ. Hạ Duyên Bình hỏi ý kiến muốn có buổi tối lễ tình nhân thế nào, ánh mắt đảo qua tay nhanh, thấy hai tay trống trươn, quần áo người cũng giống như có thể giấu được hoa, đầu liền cúi xuống, lơ đãng : “Ăn thịt bò bít tết .”

      Bữa cơm Tây vào lễ tình nahan có giá như thế nào, Lầm Đồng Chi hung hăng nhìn giá niêm yết thực đơn, thuận tay chọn lấy món ăn sang trọng đắt giá nhất, “Sao phải tiết kiệm tiền giúp ta chứ?” Lâm đồng Chi vô cùng oán hận, “Mình ăn nhiều hơn nữa cũng bằng chín mưới chín đóa hồng kia đâu.”

      Suy nghĩ như vậy trong lúc vô tình, bất kể là rượu New Zealand còn là rượu đổ 1986 năm, bất kể là ăn hay uống, dù sao mõi loại thức ăn kia vào miệng đều như nhai hoa hông, hơn nữa còn mang theo địch ý. Hạ Duyên Bình nhìn thấy vẻ mặt sinh động của , bất giác mỉm cười, móc ra chiếc hoppj tinh xảo như biểu diễn ảo thuật, đưa nó cho .

      thích của phái nữ đối với quà tặng thúc giục Lâm Đồng Chi mở chiếc hộp ra, bởi vì mặt chiếc hộp là dòng nhãn hiệu nổi tiếng vô cùng quen thuộc với người dân trong nước nên Lầm Đồng Chi hít hơi nhuần nhuyễn, vội mở nắp ra. Bên trong là sợi dây chuyền bạch kim, viên hồng ngọc màu đỏ hình trái tim gắn ở chính giữa, màu của hồng ngọc đỏ sâu như biển, trang nhã mà tinh xảo, kết hợp được với mọi loại trang phục.

      Hạ Duyên Bình còn căng thẳng, ràng nhìn thấy thích như mạng, trong giọng còn cố tình ra vẻ thân sĩ: “Khẩn cấp quá có thời gian chọn lễ vật, thích là tốt rồi.” ra năm trước cũng mẹ dạo phố, vào trong cửa hàng giá đắt muốn chết thấy sợ dây này, nhất thời hai mắt tinh sáng rực lên, trực giác mách bảo nó thích hợp nhất với , nhưng mẹ ở bên cạnh, cũng chỉ có thể giả bộ quan tâm chút nào, chằng qua là dạo phố với mẹ thôi, cho đến khi mẹ sang phố bên cạnh thử quần áo lúc, mới chạy lộn trở lại nhanh như làn khói mua nó về.

      Đầu tiên là Lầm Đồng Chi vui đến rạo rực tiếng, “Cảm ơn,” sau đó đặt dây chuyền lên cổ ướm thử, vốn mọi chuyện có xu hướng bình yên, chẳng ngờ Hạ Duyên Bình uống muỗng canh đuôi bò, nhíu mi đánh giá: “Canh này ngon như canh nấu.”

      Lẽ ra đó là câu lấy lòng, nhưng bởi vì đúng thời điểm, hiệu quả cũng lập tức khác biệt. trong lòng Lâm Đồng Chi suy nghĩ, chung quy đối với ta mình chỉ là người nấu canh. hết nhẫn rồi lại nhịn, chẳng hiểu tại sao, thường ngày ở cơ quan là người vô cùng nhẫn nại chịu cực khổ, nhưng lúc này trong tròng giống như ấm nước sôi, hơi nước bốc lên nắp kêu vang “ùng ục.”

      Đợi đến khi Hạ Duyên Bình dùng giọng điệu nghiêm túc chính với : “Cuối năm nay mặt tiền cửa hàng của em hết kỳ hạn cho thuê nhỉ? bằng cho tôi thuê .” câu được ra vào lúc này, rốt cuộc hung dữ câu: “ Tôi phải người nấu canh.”
      Last edited by a moderator: 11/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46

      Sau khi nghỉ lễ, Lâm Đồng Chi làm, vốn là làm ngày đầu tiên, tâm tình của rất tốt, Văn Đào gọi điện tới xung phong nhận làm đầu bếp, bảo hai người họ đến nhà ta ăn cơm. Văn Đào nấu ăn ngon như vây, nếu ăn chẳng phải là uổng phí sao? Kết quả là vừa bước vào phòng làm việc, nghe được tin vui. Hóa ra, bởi vì kế toán viên cao cấp ở Sở Vụ như các thuộc về bên dưới của Cục kế toán, theo chính sách của phía , lúc này là muốn thay đổi, bỏ mối liên hệ.

      Trong sở náo nhiệt như cái chợ, tất cả mọi người hưng phấn thảo luận sau khi còn liên hệ, rốt cuộc sở của họ trở thành cái dạng gì. Lâm Đồng Chi nghe được bất mãn hồi, cũng phải là người ủng hộ chế độ cũ cách mù quáng. Trước kia dưới chế độ cơm tập thể, mặc dù chịu thiệt nhưng phải người coi lợi ích. Kế toán cao cấp là từng làm nhiều nơi bên ngoài sở, ở đó, bằng cố gắng của mình, lợi nhuận thu vào cũng phải con số . Chẳng qua quen với khí hòa hợp như đại gia đình bên trong sở, thích công danh lợi lộc bị nhưng con số chiếm lấy hết suy nghĩ của người.

      Buổi tối lúc ăn cơm, Văn Đào làm món canh xương mà thích nhất, tủy xương được chưng cách thủy cho mềm, ngấm, chỉ có hình dạng xương giữ nguyên, hút cái, toàn bộ tủy xương có thể bị rút hết sạch vào miệng.

      Thức ăn ngon như vậy nhưng khi ăn Lâm Đồng Chi vẫn đăm chiêu lo lắng, chỉ có lúc bế cục cưng mới lộ ra chút vui vẻ. tại cục cưng bắt đầu có khả năng nhận thức, vừa cảm thấy tâm trạng của bình thường liền mở miệng “oa oa” chực khóc, Lâm Đồng Chi bực tức trề môi đưa tay nhéo khuôn mặt phấn hồng của nó, sau đó mới trả cho Trần Mặc. Sau khi có con, Trần Mặc từ bà mẹ giống như biến thành bà lão bảy mươi tuổi, mở miệng lải nhải: “Cậu gặp báo ứng.” Lâm Đồng Chi chỉ cười “ha ha” hai tiếng, “Có báo ứng cũng bằng diện mạo lúc này của cậu.”

      Hai người phụ nữ cãi nhau, mấy người đàn ông cũng chỉ sờ lên mũi cười khổ giống hệt như Sở Lưu Hương*, ai ngu ngốc chạy tới khuyên can ngăn cản. Hạ Duyên Bình rất thích tư thế oai hùng của Lâm Đồng Chi, càng xem càng thấy thú vị. Lúc này thấy Trần Mặc lại có thể Bị Lâm Đồng Chi làm cho ngậm miệng được gì, ta tự hào lắc đầu cảm thán: “Nhìn thấy chưa, nhóc nhà chúng ta rất mạnh mẽ.”

      (*) nhân vật chính trong tác phẩm kiếm hiệp của Cổ Long

      Đúng lúc đó Văn Đào nổi hứng thi sĩ: “, mù quáng ngu ngốc, ở trong ánh mắt tôi em làm gì, khiến tôi làm như thấy.” Hạ Duyên Bình huých khuỷu tay vào ngực ta: “Đừng có coi thường tôi học.”

      Văn Đào né tránh, cười: “Người đó của cậu có tâm , nếu chẳng sắc bén như vậy.”

      Hạ Duyên Bình lẳng lặng cười: “ ấy à, treo hết toàn bộ tâm lên mặt, đúng là ngốc.”

      Từ nhà Trần Mặc về, Hạ Duyên Bình mời Lâm Đồng Chi vào nhà ngồi lát, Lâm Đồng Chi xem qua đồng hồ: “ bảy rưỡi rồi, có chuyện gì ngày mai hãy .”

      Hạ Duyên Bình thấy xong liền bất động, lập tức thay đổi giọng điệu: “Chủ nhà à, nước trong toilet phòng của cho thuê bị chặn, vậy có phải chịu trách nhiệm ?”

      Lâm Đồng Chi có cách nào khác, liếc mắt cái rồi theo ta về nhà. Hơn nửa tháng chưa tới căn phòng này, sau khi Hạ Duyên Bình trở lại tự mình làm vệ sinh qua loa, so với phòng ngủ sạch thời đại học, tự giác biết nơi nào. Rơi vào trong mắt người bạn học cần cù lao động như Lâm Đông Chi, cảm thấy khắp cả căn phòng đều thảm thương nỡ nhìn, hoàn toàn nghĩ tới là có người sinh sống ở đây.

      hai lời, tìm cái giẻ lau chuẩn bị làm vệ sinh, Hạ Duyên Bình vội vàng ngăn lại, “Chỉ nước toilet có vấn đề, làm vệ sinh để làm gì? Sáng mai bảo người thông đường ống nước làm .”

      ngày sau khi khi về nhà Hạ Duyên Bình liền nằm ghế salon xem ti vi, ra cái ghế salon này được cọ rửa rất sạch . Lâm Đồng Chi nhìn xung quanh phòng, có chỗ nào có thể đặt chân, hiển nhiên tới ngồi ghế salon. Hạ Duyên Bình cúi đầu xuống gần cái ghế, dọa Lâm Đồng Chi phải vội vàng nhường chỗ bên cạnh cho, mà dường như cảm thấy nếu có thêm người nữa ghế salon đủ rộng rãi, quay người sang chỗ chen lấn, lại vội vàng nhường chỗ bên cạnh cho… tới ba lần, chẳng còn biện pháp, có thể giữ thăng bằng, cả người sắp ngã xuống đất. may là động tác của Hạ Duyên Bình khá nhanh, phen bắt lấy cánh tay , les này mới để cho mặc áo khoát hồng nghiêng ngả.

      căm hận liếc Hạ Duyên Bình cái, khuôn mặt ta còn tươi cười “hì hì” giữ lấy tay tự cho mình là ân nhân cứu mạng. Cánh tay của bị ta bắt được dám cử động, cảm giác dần tê dại, giống như hề tồn tại. Lâm Đồng Chi thẹn đến mức muốn chui xuống đất, liếc ta cái, biết tại sao ta lại cười xấu xa nhưng dám nhắc nhở ta, chỉ có thể lừa mình dối người: “Quên , dù sao cũng còn cảm giác, coi như bị chó tha vậy.”

      Hạ Duyên Bình cười gian, vẫn như cũ vô sĩ làm bộ quên buông tay Lâm Đồng Chi ra, chỉ hỏi : “Dạo này tâm tình của được tốt lắm, rốt cuộc là có chuyện gì? Thử ra xem tôi có thể chia sẻ với chút nào ?”

      Lâm Đồng Chi rầu rĩ mở miệng: “Trong sở còn mối liên hệ, mọi người muốn sở theo hình thức công ty cổ phần.”

      ta thu lại gương mặt cười xấu xa, suy tư : “Chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần rất hợp lý đó, có phải người có nhiều cổ phần nhất là chủ nhiệm các hay ? muốn làm thực luôn , đừng lo về vấn đề tiền bạc, chỗ tôi vẫn còn ít.”

      Lâm Đồng Chi lắc đầu, để ý tay người khác nắm lấy tay , “ năm nay chủ nhiệm lôi kéo quan hệ ngày ngày phải tam bồi, xem tôi có khiếu làm chủ nhiệm đâu. Chẳng qua là sau khi sửa lại hình thức đầu tư cổ phần, khí trong sở còn tốt như trước kia nữa.” cong miệng oán trách, chỉ là mà vô cùng cố gắng, khiến nhịp tim người bên cạnh tăng theo, cánh tay quỷ dị khác đặt lên bả vai kia của với tốc độ rất nhanh, ta che giấu vội ho khan tiếng, sang chuyện khác: “À,lễ tình nhân tôi có tặng quà cho đúng ? vẫn chưa trả lễ lại, rốt cuộc tính đưa tôi cái gì?”

      lập tức ý thức được có cánh tay thuộc về mình đặt bả vai, lông tơ lưng dựng đứng, gương mặt bỗng nhiên hồng rực lên, nếu như mở miệng là gián tiếp khích lệ người khác tiếp tục hành động. Vì vậy giả bộ vô ý quay người, kỳ là bỏ tay ta ra, “ muốn thứ gì?”

      Hạ Duyên Bình nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay Lâm Đồng Chi, giống như nhà thám hiểm bước vào thế giới mới hoàn toàn biết gì cả bàn tay xinh, da dẻ mềm mịn nhẵn bóng, ở đầu ngón giữa có vết chai . Đó là lý do mà câu trả lời của lại “sáng nắng chiều mưa” thất thường: “Bất cứ thứ gì, chỉ cần là tặng, cho dù là bông hoa hay cái lá cây cũng được.”

      Lời này lại nhắc nhở Lâm Đồng Chi, “hừ” tiếng, dùng sức đẩy tay ta ra, mũi thở phì phò: “Tôi tặng chín mươi chin đóa hồng được .”

      ta vẫn hơi yên lòng: “Tặng hoa hồng để làm gì, đắt lại còn dùng được.” Đột nhiên nhận ra điều gì, đôi mắt hồ ly cũng nheo lại, “ kỳ lạ! Tại sao mấy ngày gần đây trong miệng ta luôn nhắc tới hai từ ‘hoa hồng’ thế nhỉ?” ta vốn làm biếng nằm ghế salon, lúc này nhíu chặt mày, ngồi dậy giày vào, Lâm Đồng Chi vội hỏi: “ muốn làm gì?” Hạ Duyên Bình “hừ” tiếng từ trong kẽ răng: “Dạo này trong lời của luôn nhắc tới ‘hoa hồng’, bây giờ tôi xuống dưới lầu mua toàn bộ hoa hồng trong cửa hàng về, chất đầy phòng được ?”

      Lâm Đồng Chi nhìn dáng vẻ lúc này của giống như giả bộ, đột nhiên nghĩ tới Trần Mặc là người thích làm việc xấu, nếu như điều tra ra, ta vô tội, hành vi đó của mình cũng đủ thua. biết mình đuối lý, cộng thêm tay mình vẫn còn ở trong tay người ta, mặt cũng đỏ lên, vô tình bán rẻ bạn bè, “Là Tiểu Mặc cho tôi, ấy dối sao?”

      Hạ Duyên Bình vừa nghe thấy đối thủ của mình gây rối, khuôn mặt nhất thời nhịn được, muốn lập tức chạy tới nhà ấy thay mặt ánh trăng tiêu diệt ma nữ này, nhưng người đẹp bên cạnh cúi đầu phong tình vạn chủng như thế bảo buông tay sao được. ta hắng giọng cái: “Chuyện này, lời của Trần Mặc cũng phải sai hoàn toàn, hồi còn học đại học tôi từng theo đuổi chị dâu tại của ấy.” Cảm giác được bàn tay mềm mại có thay đổi, là người đàn ông phải co được dãn được, ta lập tức ra lời trái lương tâm đến mức bản thân cũng thấy rét run: “ có cách nào cả, ai bảo khi đó tôi vẫn chưa quen .”

      Lâm Đồng Chi hừ tiếng nhưng còn giận nữa. ta bẽn lẽn nhìn sắc mặt , “ ra tôi muốn những món quà khác, chỉ muốn xem dáng vẻ khi để tóc dài, xem cổ nhân ‘Uyển cứ lang tất hạ, hà xử bất khả liên’ có đúng hay ?”

      Câu phía sau của biết xấu hổ, tai Lâm Đồng Chi cũng đỏ ửng, lúng túng nhảy dựng lên, “Mau, chín giờ rồi, tôi phải về nhà.” mặt có vẻ gì là tức giận, trong lòng hoan hô tiếng, rốt cuộc qua được cửa nữa ‘nhân họa đắc phúc’ (qua được hoạn nạn nhất định có phúc), quan hệ của hai người tiến thêm bước.

      Hạ Duyên Bình tới công ty làm với tâm tình vui sướng, trong thời gian này, công ty lại nhận thêm dự án mới. Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Lâm Đồng Chi nhìn thấy ta, thiên hạ an bình, đôi chân khỏi tới nơi đó. Hạ Duyên Bình nhận ra từ đằng xa, nhanh chóng ra ngoài đón tiếp, còn dặn em làm việc vặt pha trà. Lâm Đồng Chi nghe thấy trả lời, khỏi cười : “À, dùng lao động trẻ em sao. Chuyện này là phi pháp đấy.” Hạ Duyên Bình chần chừ cười : “Đâu có, người ta là sinh viên đại học tới làm việc ngoài giờ trong kỳ nghỉ đông chứ.”

      Sau đó Hạ Duyên Bình giới thiệu tình huống công ty cho nghe, ngẩng đầu nhìn thay đổi thái độ hoàn toàn, lại thấy công ty làm ăn khá tốt, nhân viên bận rộn trong văn phòng, khỏi mỉm cười. Đúng vào lúc này, kia mang trà tới đây, khi rót nước, Lâm Đồng Chi nhìn thấy mặt mũi ấy, nụ cười ngay lập tức bị thu lại.

      cố gắng kiềm chế tâm tình kích động, nhận lấy trà đặt vào khay, bây giờ mới gọi tiếng “Duy Hân!” kia vốn cười vui vẻ, vừa nghe gọi, nhất thời cũng ngây người. Lâm Đồng Chi nhìn ấy lượt từ xuống dưới, quần áo chỉnh tề sạch nhưng ràng chất lượng được tốt như lúc trước, xem ra ấy cũng phải chỉ là làm việc ngoài giờ, ân cần hỏi: “Duy Hân, xảy ra chuyện gì rồi sao? trai đâu?”
      Last edited by a moderator: 9/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47

      Kể từ khi Cố Duy Bình hẹn gặp lần trước rồi sau đó trở về Thượng Hải, ta chưa từng liên lạc lại với . Tuy là Lâm Đồng Chi ôm nhiều hy vọng với nhưng vẫn khỏi thổn thức, những lời nghiêm túc đó mà cho người ngoài khác gì láo, chỉ sợ cả đời này cũng ra.

      Lúc này nhìn thấy Duy Hân, mới phát có điều gì đó đúng, Cố Duy Bình thương chiều chuộng em như vậy, ta đồng ý cho làm bên ngoài sao? Sắc mặt Lâm Đồng Chi cũng thay đổi, run run hỏi lại câu: “Duy Hân, tôi là bạn học của trai , trước kia từng đến nhà chơi, trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?”

      Cố Duy Hân trai ở bên cạnh, đúng lúc trong nhà lại gặp chuyện lớn, phải nếm hết lạnh ấm của xã hội, ấy vốn là cao ngạo, lúc này vừa nghe thấy Lâm Đồng Chi nhàng an ủi, nước mắt nhịn được chảy ra, nức nở, “Mẹ tôi bị bệnh, tôi lại biết trai ở đâu.” Được Lâm Đồng Chi an ủi xong, lúc này ấy mới nghẹn ngào kể lại ngọn nguồn.

      Năm Cố Duy Bình học năm thứ ba đại học, cơ quan của ba mẹ họ đều đóng cửa, may mắn là nghề nghiệp của ba là thợ cơ khí, tay nghề giỏi, trong nhà vẫn phải lo lắng đến miếng ăn. Chỉ là ông nghĩ rằng con họ còn phải học bốn năm đại học, muốn kiếm nhiều tiền chút đóng học phí cho để giảm bớt gánh nặng cho con trai lớn, hôm nào cũng gạt làm việc từ sáng đến đêm, vất vả lâu ngày sinh bệnh, kết quả là vào buổi sáng sau khi thức dậy thể đứng lên nổi. Đưa đến bệnh viện chuẩn đoán, lúc đó ông bị xơ gan giai đoạn cuối, tất cả tiền trong nhà cộng thêm khoản tiền Cố Duy Bình dành dụm được rốt cuộc cũng trả được viện phí đắt đỏ, nhưng ba vừa ra viện đến lượt bệnh tiểu đường của mẹ lại tái phát. Trong nhà có hai bệnh nhân đồng nghĩa với việc có rất nhiều khoản phải chi, toàn bộ cuộc sống của gia đình dồn hết lên người Cố Duy Bình, vậy mà ta vẫn với người trong nhà tất cả mọi chuyện đều có để muốn mọi người phải lo lắng. Thế nhưng lần này mẹ sống chết chịu cho biết, Cố Duy Hân suy nghĩ tiền lương tháng của trai là sáu ngàn, nhiều là bảy ngàn, trang trải nuôi cả nhà, còn phải cho học phí, phí sinh hoạt cũng quá cực khổ, mẹ lại như thế, vì vậy muốn ra ngoài làm kiếm chút phí sinh hoạt giảm bớt phần nào gánh nặng cho trai.

      Sắc mặt Lâm Đồng Chi thay đổi liên tục, nào có thể ngờ được trong lúc bản thân đương, cuộc sống khá ổn định trong nhà người mình thích trước đây có chuyện lớn như vậy? vội vàng đứng dậy, “Duy Hân tôi theo về thăm ba mẹ chút có được hay ?” lại quay đầu với Hạ Duyên Bình: “ người có tiền ? Cho tôi mượn...” vẫn chưa hết Hạ Duyên Bình lấy ví tiền ra nhét vào trong tay , còn chạy ra ngoài giúp gọi taxi.

      mua rất nhiều thuốc bổ để thăm người lớn, mặc dù trước kia có duyên gặp qua hai người nhưng vẫn luôn bội phục và kính trọng họ, có thể dạy dỗ hai đứa con trở nên ưu tú như vậy, có thể đoán được tâm huyết mà hai người bỏ ra nhiều như thế nào.

      Trước khi về, để lại bao lì xì, số tiền tính là quá nhiều, gom hết số tiền có của mình và lấy toàn bộ số tiền trong ví Hạ Duyên Bình, tổng cộng được năm ngàn đồng, cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi. ràng mẹ Cố bị con lừa gạt “Đây là bạn học của , trước kia đến chơi nhà chúng ta”, nhận lấy bao lì xì, khỏi áy náy nắm tay Lâm Đồng Chi, thành : “cháu yên tâm, mặc dù ba Duy Bình thể nuôi sống gia đình nhưng chúng tôi vẫn có biện pháp nuôi sống bản thân mình, chỉ có Duy Hân, vẫn còn phải liên lụy các cháu thêm mấy năm...”

      Lâm Đồng Ch chỉ muốn nhận phần công lao, rồi lại sợ khi hiểu lầm được làm sáng tỏ, mẹ Cố chịu nhận tiền của nữa nhưng cũng cười tiếng cho qua chuyện. Nhưng suy nghĩ chút vẫn cảm thấy yên tâm, chạy đến chỗ Hạ Duyên Bình là trả lại ví tiền, ra là cho câu trả lời thỏa đáng, thẹn với lương tâm mình, nhưng ai bảo trời sinh đàn ông có lòng bao dung như phụ nữ chứ? lại muốn dối lừa gạt , nếu như hai người quen nhau đối xử với nhau chân thành, vậy ở chung chỗ có ý nghĩa gì ?

      Hạ Duyên Bình nằm ghế salon xem ti vi, thấy từ khi bước phòng khuôn mặt chột dạ, lúng ta lúng túng muốn lại thôi. Trong lòng cười mắng câu ngốc, tuy nhiên ngoài mặt lại kiêu ngạo vẫy tay, ra vẻ đắc ý : “ tại phút tôi cũng kiếm ra dưới mười mấy đồng, thanh niên đẹp trai tài giỏi như vậy, người ngây ngô giống trong bài ‘Tình táo xanh’(*) như cần đến chỗ tôi đòi tiền lời đâu, ha ha.” Lâm Đồng Chi khinh thường “hừ” tiếng, ngay tức khắc tâm tình buông lỏng xuống.

      (*) bài hát do ca sĩ Quần Tinh thể .

      thao thao bất tuyệt than thở với quá trình cải chế trong sở, mặt mày lại đăm chiêu, vân vê lọn tóc của trong tay, nhịn được : “ ấy à, ngốc này.”

      Lâm Đồng Chi phục, giữ lấy mái tóc đến bả vai, ngẩng đầu lân “hừ” tiếng: “Tôi khờ? có biết sau khi sở chúng tôi cải chế xong người trẻ tuổi nào nắm nhiều cổ phần nhất ? Nhất thời hoàn toàn quên mất rằng cổ phần của mình trước khi cải chế là bao nhiêu, hơn nữa còn phải trưng cầu ý kiến người khác, thay mình quyết định, người kia nghe vậy còn cười đắc ý như kẻ gian trong phim truyền hình Hồng Kông, “Ha ha! Ý muốn cả đời này tôi có thể ‘ăn cơm mềm’ sao?” cũng cười lớn, “Ăn cơm mềm cũng được thôi, hôm nay có muốn ăn chút gì ? Tôi làm thức ăn ngon cho . Trong khoảng thời gian này cũng đủ mệt rồi, nhìn xem đôi mắt cũng lồi hết kìa.” lại bị ăn vạ phen : “Cái gì cũng muốn ăn, thấy tôi đáng thương hôn cái .”

      Lâm Đồng Chi đỏ mặt “phi” tiếng, nhưng lại thể thắng được sức lực của , người giãy người giữ làm ngã ngồi người , ôm chặt thả đứng dậy, hai tay giữ chặt đầu , khuôn mặt đưa lại gần muốn hôn. Lâm Đồng Chi nhìn khuôn mặt ngày càng gần, trong mắt vô cùng thương, “ưm” tiếng, nhắm mắt lại, rốt cuộc còn giãy dụa nữa.

      Ngày hôm sau, Lâm Đồng Chi tỉnh lại từ rất sớm, mượn chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, cẩn thận quan sát người bên cạnh bá đạo chiếm lấy ba phần tư gường lớn, cánh tay còn đặt dưới cổ mình, mắt, mũi, miệng có chỗ nào đặc biệt xuất sắc nhưng ngũ quan bình thường này kết hợp lại tạo ra khuôn mặt vô cùng thân thiết. hài lòng cười tiếng, đây là chiếc cần câu cơm cả đời , là người chồng duy nhất, đột nhiên hơi xấu hổ, người cực kỳ đàng hoàng, bảo thủ như Lâm Đồng Chi lại điên cuồng thế này? Nếu để cho Tiểu Mặc biết... Nhất thời mặt đỏ bừng như có lửa đốt.

      Sau đó, Hạ Duyên Bình trở mình, hai tay dùng chút sức lực lại đặt từ người mình xuống, “Sáng sớm em ngủ nhiều chút nữa , suy nghĩ gì đó?”

      Trong lòng rất nhàng, nghĩ cái gì cái đó: “Tiểu Mặc , cảm giác giống như dang bay mây vậy.” Giọng vẫn lơ mơ như cũ, nhịn được xua tay: “Phụ nữ các em, mấy thứ loạn thất bát tao mà cũng mang ra cho nhau nghe.” Đột nhiên giọng ngừng lại, tỉnh táo ra, mở mắt lớn hơn, “ phải các em ... ...” Giọng cà lăm, lại nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Lâm Đồng Chi, hổn hển mắng, “***, Văn Đào quản giáo phụ nữ có chồng thế nào vậy!” vội vàng tiến tới hôn lên mặt Lâm Đồng Chi cái, “Vợ ngoan, lý lịch hai vợ chồng chúng ta cũng nên trao đổi chút .”

      Lâm Đồng Chi nhăn mũi ra vẻ đáng thương giúp gì được, lại mắng tiếng: “***” Lâm Đồng Chi hờn dỗi: “ mắng người nào vậy?” giả bộ làm như nghe thấy, nhắm mắt biết suy nghĩ cái gì, vốn là Lâm Đồng Chi muốn nhéo qua nhéo lại lỗ tai , nhưng trong lòng ngay lập tức được từ khác lấp đầy “vợ chồng chúng ta”, là tốt, rất có lòng trung thành. Qua mấy phút nữa, lúc Hạ Duyên Bình mở miệng đổi thành giọng điệu nghiêm túc suy nghĩ sâu xa, “Bảo bố, bây giờ ngay cả người em cũng trộm rồi, chẳng lẽ em vẫn chưa tính toán đưa gặp ba mẹ vợ? Người ta mốn làm gian phu dâm phụ đâu.”

      Lúc này Lâm Đồng Chi mới nhớ tới đêm qua mình về, tức giận, dùng sức cắn cánh tay phát, quăng câu chịu trách nhiệm, “Em làm. Chuyện này liên quan gì đến em?” Trong phòng vang lên tiếng kêu the thé thảm thiết, sau đó gian phu ra khỏi chăn, vô cùng buồn bã nhìn , “Em lợi dụng xong rồi liền muốn giết người diệt khẩu sao?” Những lời này lại đưa tới hai cái gối và chiếc dép, ah hổn hển hét, “Người nào bị mù em giống Song Nhi (**)? ràng là Kiến Trữ (***) mà.”

      (**)(***) Hai nhân vật trong tác phẩm “Lộc đỉnh ký”

      Lâm Đồng Chi vẫn cho rằng bộ dạng của Hạ Duyên Bình chẳng ra sao cả, nhưng sau khi vào phòng thay đồ đổi thân tây trang, mắt Lâm Đồng Chi lại sáng rực lên, trong bụng cảm thán, quả nhiên là người đẹp vì lụa, nhãn hiệu nổi tiếng đúng là nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả người như Hạ Duyên Bình cũng có phong thái khác hẳn thường ngày.

      Ba mẹ của sớm nghe đồn đương, hơn nữa con đưa căn phòng mình đứng tên cho bạn trai ở, con mang cậu ta về hai người họ cũng có cách nào cả. Trần Mặc thần bí cười “hề hề” khẳng định cho họ biết: “Bạn trai Chi Chi rất tốt với ấy, ta là con rể tốt, hai người cứ yên tâm, yên tâm.” Bình thường ngoan ngoãn đúng chín giờ tối về nhà nhưng đêm qua về, sáng sớm hôm nay lại dẫn chàng trai trẻ tuổi về, trong lòng hai người lớn hiểu, bất giác vừa giận vừa vui mừng. Sau đó nhà ba người sáu con mắt cùng chăm chú nhìn người thanh niên tài giỏi đẹp trai vừa bước vào cửa, chỉ thấy xách theo lễ vật lớn , sắc mặt thấp thỏm, vẻ mặt hốt hoảng, mực lễ độ đứng ở cửa chờ đợi người nào gọi ta câu “ vào”, tóm lại người viết bốn chữ “con rể mao chân”. Mẹ Lâm là người đầu tiên mềm lòng, thầm trách Lâm Đồng Chi con nhóc chết tiệt này, dẫn khách về dùng cơm cũng báo tiếng để trong nhà chuẩn bị, chẳng lẽ lần đầu tiên chiêu đãi “con rể mao chân” lại mời ăn trứng gà xào rau hẹ? Nghĩ tới đây, bà ngồi yên nữa, mấy câu qua loa liền tìm cớ đến chỗ tủ lạnh trong phòng bếp xem còn thức ăn ngon nào . Sau đó là Lâm Giản, cậu trịnh trọng chạy về phòng đeo mắt kiếng mới ra ngoài, muốn hỏi bạn trai đẹp trai của chị chút, kết quả cậu vừa mới tra xét, hỏi Hạ Duyên Bình quen biết chị mình thế nào trả lời: “À, là Trần Mặc – bạn tốt của ấy giới thiệu cho.” Khi mến người, chuyện chung thân là thể tránh khỏi, Lâm Giản vừa nghe được Trần Mặc giới thiệu cũng hỏi thêm gì nữa, mà trực tiếp tìm đôi dép cho Hạ Duyên Bình , lại còn là đôi mới.

      Chỉ có ba Lâm vẫn là ba vợ truyền thống, đôi mắt sắc bén nhìn kỹ Hạ Duyên Bình từ xuống dưới, Hạ Duyên Bình thấy thế, trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng, điều này khiến cho trong lòng Lâm Đồng Chi được an ủi. Nếu , đúng là loại hàng hóa ế ẩm bị người nhà đẩy mạnh tiêu thụ. Sau đó ba vợ và con rể tương lai có cuộc chuyện trò giống trong truyền thuyết, với nhau được dăm ba câu, ba Lâm mời mình vào trong phòng riêng. Lâm Đồng Chi cười, tặng cho Hạ Duyên Bình ánh mắt “Chúc may mắn”, mắt thấy cẩn thận theo sát sau lưng ba, bất giác mỉm cười.
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48

      Sau khi Hạ Duyên Bình cái người gian xảo này tới nhà họ Lâm, mỗi ngày đều ra ra vào vào vào nhà người ta, nghiễm nhiên tự cho mình là con rể họ Lâm, sau khi Lâm Giản học, tất cả mọi cộng việc nặng nhọc trong nhà, đều xung phong nhận hết, dĩ nhiên, phát ra vấn đề nan giải nhất phải đối mặt chính là mình giống như gả cho Lâm Đồng Chi.

      Trong sở Lâm Đồng Chi vừa cải chế xong, đay chính là thời kỳ công tác hoàng kim, sao có thể nguyện ý nhanh chóng lập gia đình? Đó là lí do mà cho dù ba mẹ, Hạ Duyên Bình và đám Trầm Mặc khuyên thế nào chăng nữa, cũng chịu hé miệng. Bởi vì trong khoảng thời gian này, bất kể là công việc hay trong cuộc sống, ngày càng gặp nhiều thử thách, cho nên cảm xúc về kiện của nhà họ Cố cũng dần phai mờ, dường như đến mức còn thấy dấu vết.

      Sau đó đến cuối tháng chín, trong sở có vị khách mời mà tới.

      Buổi xế chiều hôm ấy, ở trong căn phòng lớn với hai thực tập sinh làm công tác đánh giá tư pháp mới tới, chỉ dạy rất cẩn thận, thái độ cũng rất hòa nhã, nhưng từ trong giọng sinh ra chút uy quyền. dạy họ được lúc, sau đó phát ánh mắt vốn khiêm tốn học hỏi nhìn ra cửa nhiều lần. Lâm Đồng Chi hơi tức giận, cũng ngẩng đầu nhìn sang, khỏi “a” tiếng lùi lại vài bước.

      Ở cửa là chàng trai tuấn nhìn cười,d.d*l.q.d người kia thân trang phục tiêu chuẩn của người tài giỏi trong thành phố, nhưng ràng vẻ mặt vẫn còn nét ngang bướng chịu thuần phục, điều đó làm cho khuôn mặt ta có thêm vài phần quyến rũ đến kỳ lạ.

      Nhất thời trong lòng Lâm Đồng Chi dâng lên niềm vui sướng khi gặp lại bạn cũ, lại thêm chút kiêu ngạo, việc mình từng thích người đàn ông này xem ra cũng phải chuyện mất mặt, cười nghênh đón, “Trở về lúc nào vậy? Đến phòng làm việc của mình ngồi lát .”

      mỉm cười gật đầu, theo vào căn phòng bên trong, nhìn qua bàn làm việc, trong hộc tủ đầy những bộ tài liệu xếp ngăn nắp, bất giác cười , “Đúng là rất tốt đó.”

      Lâm Đồng Chi cũng cười, “Kiếm đủ cơm ăn thôi, đừng cười d.d*l.q.d nhạo mình. Đúng rồi, sao cậu lại trở về? Về dịp quốc khánh à?”

      Rốt cuộc Cố Duy Bình thu lại nụ cười mặt, “Chuyện trong nhà, Duy Hân cho mình biết, mình trở về thăm mẹ chút.”

      vội hỏi, “ tại bác tốt chưa?”

      gật đầu cái, đưa ra đề nghị, “Chúng ta ra ngoài chút , dù sao cũng phải ăn cơm tối.”

      Từ trước đến nay Lâm Đồng Chi đều rất nghe lời, đứng dậy theo , “Cậu muốn nơi nào?”

      Cố Duy Bình cười lớn, “Cậu ở nơi này lại hỏi người vừa mới trở về như mình muốn tới đâu ăn cơm?” Thấy dáng vẻ của , nhịn được đưa ra quyết định, “ đến sông Châu .”

      Lâm Đồng Chi chỉ nghe qua sông Châu mới được khai phá thành địa điểm nghỉ ngơi ăn cá, còn chưa tới đó đâu. Chủ chiều theo khách, dĩ nhiên là gật đầu đáp ứng, “Được rồi, vậy sông Châu.”

      Mãi cho đến khi lên taxi, đột nhiên nghĩ, sông Châu, cái tên này dường như nghe qua ở nơi nào đó. Nhưng khả năng suy nghĩ của từ xưa tới nay tốt, suy nghĩ chút nghĩ ra để đó.

      Hai người tới cái bàn gần bờ sông, Cố Duy Bình tùy ý gọi mấy món ăn, rồi đặt toàn bộ chú ý lên người Lâm Đồng Chi, d.d.*l.q.d ánh mắt chăm chú nhìn , “Mẹ mình tốt hơn nhiều rồi, đúng rồi, quên mất còn chưa cảm ơn cậu.”

      Lâm Đồng Chi bị nhìn như vậy đỏ mặt, lúc mở miệng trở nên giống thời học sinh hay xấu hổ, “Gì chứ, phải là chuyện nên làm sao? Người nào mà có lúc khó khăn? Cậu cần trịnh trọng như vậy.”

      Cố Duy Bình lắc đầu cười tiếng, “Cậu đó, vẫn thay đổi gì hết. Người ta khen cậu câu, phản ứng của cậu còn nghiêm trọng hơn lúc bị mắng.”

      Lâm Đồng Chi cười ngượng ngùng, đây chính là điểm tốt của bạn học, tính tình mình thế nào cậu ấy đều biết .

      Cố Duy Bình nhìn hồi lâu, rốt cục hỏi, “Còn cậu? Bây giờ tìm bạn trai sao?”

      Lâm Đồng Chi nghe nhắc tới việc riêng tư của mình, vẻ mặt càng trở nên ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu cái.

      Trong lòng Cố Duy Bình thở dài nhưng mặt vẫn là nụ cười xấu xa, “Gọi ra đây , để mình giúp cậu đánh giá chút.”

      Lâm Đồng Chi lắc đầu cái, cũng tiếp lời nữa.

      Thức ăn được đưa lên, quả nhiên mùi vị tươi, Lâm Đồng Chi vui vẻ gọi hai chai bia, còn gọi thêm hai cái ly, rót đầy ly cho , bản thân mình cũng muốn bồi chút.

      Chiều tà sông còn sót lại, ánh nắng lẻ loi, có thể cảm nhận được làn gió hiu hiu, đúng là cảm nhận khác hẳn khi ở thành phố chặt hẹp. Hai người chuyện ít dần , miệng chầm chậm uống rượu, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh.

      Cuối cùng Cố Duy Bình cũng mở miệng, nhưng là với giọng nghiêm túc thận trọng, “Lâm Đồng Chi, d.d*l.q.d lần đó mình trở lại đón cậu, phải là thuận miệng bậy.”

      Lâm Đồng Chi gật đầu cái, giọng cũng thay đổi thận trọng theo, “Mình biết.”

      Có lẽ là do trả lời đúng quá nhanh, nhìn cái, khỏi hoài nghi, “ là cậu biết chứ?”

      Lâm Đồng Chi cắn môi dưới teo thói quen, nhìn về phía dòng sông, phong cảnh vẫn đẹp như thế, cách đó xa có đám người thích bơi lội tranh tài, thỉnh thoảng nghe được giọng vui vẻ của họ, ràng là cách xa như vậy nhưng lại giống như ở ngay trước mắt.

      Lâm Đồng Chi từ từ mở miệng, “Cố Duy Bình phải là loại người hai lời.” đúng là vốn hiểu lầm gạt , nhưng điều đó khác hẳn với tính tình kiêu ngạo của , sau lại tới thăm d.d*l.q.d mẹ hiểu tất cả mọi chuyện. Là do điều kiện kinh tế nhà thay đổi làm cách nào thực được lời hứa của mình.

      Vốn dĩ là phải vui vẻ vì hiểu như vậy, nhưng vận mệnh đùa cợt, nhưng lời ra lúc này lại làm khí giữa hai người dưới ánh mặt trời chiều rôi vào tình huống bất đắc dĩ.

      uống xong ly bia, dùng sức gật đầu, “Trước kia mình vẫn cho rằng cậu là yếu đuối như cây cỏ...” nửa câu, còn nửa câu cuối theo bia nuốt vào trong bụng, “Nhưng là thơ xưa , gió mạnh mới biết cỏ cứng.”

      lấy cái phong bì ra, “ tại mình tự mở công ty, mọi thứ hoạt động bình thường, điều kiện kinh tế trong nhà cũng tốt hơn rất nhiều, cảm ơn tấm lòng của cậu, số tiền này cậu lấy lại .”

      Lâm Đồng Chi ngẩn người ra, muốn khuyên mấy câu nhưng lời ra lại làm có cách nào từ chối, “Cố Duy Bình mình từ lúc nào có thể dùng tiền của phụ nữ.” cười “ha ha” tiếng, khôi phục lại khí phách cao ngất thời niên thiếu, “Dĩ nhiên, nếu cậu là vợ mình chuyện đó lại giống nhau.” nhàng vòng vo giỡn câu.

      Lâm Đồng Chi ra vẻ tức giận, “phi” tiếng, nhưng tính ra vẫn là đùa giỡn, những năm tháng qua lâu vậy hẹn mà gặp cùng lên trước mặt hai người, dường như là tìm được chung giấc mộng, cả hai người đều rầu rĩ, lại buồn phiền như cũ, thể thoát ra được.

      Đầu óc căng thẳng của Lâm Đồng Chi phá lệ xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên nghĩ ra nơi từng nghe qua từ “sông Châu”, “Hà châu trọng đổ diện, phương thị hảo phu thê.” Trong lòng nhảy “bịch” tiếng nặng d.d*l.q.d nề, chẳng lẽ lựa chọn cuối cùng vẫn là sai lầm sao? Chẳng lẽ số mệnh nhất định phải trêu đùa như vậy?

      khuôn mặt dám lộ ra chút do dự, nhưng trong lòng lại giống như đánh trống, tiết tấu “thùng thùng” nhảy loạn dứt. Lúc này, Cố Duy Bình bất ngở mở miệng, “Lâm Đồng Chi, tại mình muốn cậu theo mình lần nữa, cậu có đồng ý hay ?”

      có lên tiếng, vẫn cúi đầu, tất cả đều kịp nữa rồi, coi như là sai lầm cũng kịp nữa. Bởi vì người , còn là nữa.

      Hai giọt nước mắt trong suốt của từ từ chảy ra, vì tình si mê suốt bao năm tháng của mình trôi qua, làm coi biết quý trọng, để bây giờ phải hối hận...

      Đột nhiên, đôi tay ướt nhẹp quàng qua bả vai, sợ hãi muốn kêu lên theo bản năng nhưng cảm nhận được mùi hương quen thuộc của người sau lưng yên tĩnh lại.

      Người nọ cười hì hì, “Thế nào? Nước nấu cá khiến em cay như vậy sao?”

      Lâm Đồng Chi quay đầu lại, thấy toàn thân người nọ chỉ có chiếc quần bơi, bọt nước theo bắp thịt của ta lăn xuống, vội , “ phải hôm nay tiếp khách hộ à? Tại sao lại tới nơi này?”

      cười hì hì lên tiếng chào hỏi Cố Duy Bình rồi trả lời : “Là người tiếp khách hộ, khách hàng phải ra sông bơi lội. Bọn cùng họ tới đây tranh tài, đôi mắt của Tiểu Lý rất tốt, ngó qua bên này thấy có người trông giống em, liền tới đây xem chút.”

      Trái tim Lâm Đồng Chi bỗng nhiên yên ổn lại, có thể lão Thiên (cách gọi của “ông trời”) thích mình, ngay cả lúc mình ở rất gần hạnh phúc cũng muốn đùa cợt mình, làm cho lo lắng hãi hùng, phúc hậu mà.

      Nhưng bất luận là lão Thiên có thích người hay , cho dù chịu khổ bao lâu, chỉ cần người ta kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng đợi được hạnh phúc, mà cuộc sống hạnh phúc của Lâm Đồng Chi, rốt cuộc cũng mở ra.

      Hoàn chính văn​

      Tác giả có lời muốn : Viết xong đại kết cục, có xem lại các chương trước, bởi vì là canh hai (1 giờ sáng) ~~~ có mấy câu , có thể nổi da gà chút. Thứ nhất, tôi rất bội phục chính mình, chưa đến hai tháng viết được ra 11 vạn chữ (110000 chữ), cũng là do cái gậy VIP rất công hiệu, đuổi theo tôi làm tôi biến thành con thỏ vậy ~~~ Thứ hai, nhân phẩm của tôi bộc phát, cũng là do tôi còng lưng đổi lấy ~~~ tôi đây đau nhừ người hai ngày hai đêm ~~~ hơn nữa tôi cảm thấy văn mình viết cũng tệ (hì hì, văn chương của mình rất tốt) ~~~ còn nữa, cảm ơn nhưng người bạn xem qua tác phẩm này, mọi người chính là động lực của tôi ~~~ Thứ ba, truyện của tôi cơ bản là dựa vào nguyên mẫu nhân vật được sửa đổi, mục đích là viết về con đường qua của trẻ, cho nên đối với vai nam chính xử lý được hoàn mỹ, mặt khác, trong cuộc sống thực tế có số tình tiết như mong muốn, ví dụ như trước khi Lâm Đồng Chi kết hôn ngày Cố Duy Bình xuất , điều đó chẳng khác nào trò đùa, viết ra ngược lại chân thực. Ngoài ra còn có ba của Lâm Đồng Chi dạy bảo người khác quả cũng biến mất. Có số , các giỏi giang như thế, số mệnh cũng tốt như thế, cũng từng chần chừ oán trách, nhưng các ấy lương thiện, nhẫn nhịn, chăm chỉ tiến về phía trước, yếu đuối nhưng mất kiên cường... Tôi vẫn cảm thấy những người như vậy có thể đại diện chính xác nhất cho hình tượng người phụ nữ. Đây chính là suy nghĩ của tôi trong truyện. Tôi choáng, từ tôi có năng lực với thứ gọi là quy nạp trong văn chương ~~~ vân vân, quên mất chuyện, chính là về bạn học Cố Duy Bình đứng ngoài lần đó, quả thực là viết cẩn thận, thêm nữa là kết cục cũng quá hoàn hảo, tôi bỏ mất số thứ, chờ sáng mai cái lưng đau của tôi tốt hơn cẩn thận sửa đổi chút ~~~
      Last edited: 26/6/16

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :