1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẽ nên hạnh phúc - Vương Vu Thủy (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40

      Mùa hè năm nay thường xuyên mất điện, phụ nữ mang thai ngủ lại trong khách sạn cũng có gì lạ, dù sao Lâm Đồng Chi cũng nhàn rỗi có việc gì làm, mới sáng sớm, dậy trang điểm xinh đẹp, mặc bộ đồ mát mẻ thoải mái, đôi giày cao gót màu xám bạc, bên có dây màu hồng buộc tới tận bắp chân – ấy vậy mà mỗi lần nhìn thấy Trần Mặc đều trừng mắt tìm cách bắt bẻ: “Cậu ra đường quên thay đồ ngủ à?” hoặc kéo dài giọng: “Văn Đào, bây giờ kế toán cao cấp cũng thịnh hành kiểu giống mấy nhà giàu hay tới hộp đêm à?” ra cũng có cãi lại mấy câu, nhưng càng như vậy tranh luận lại càng nhiều hơn, người cũng tê liệt, để kệ cho Trần Mặc muốn , bản thân cũng có vận cứt chó như Trần Mặc kiếm được người giống Văn Đào cho nên cứ tự mình ăn mặc chăm chút thôi vậy.

      Mở cửa cho Lâm Đồng Chi là người quen biết, cũng nhìn người nọ là chó mèo phương nào, muốn chờ người nọ tránh sang lập tức bước vào trong nhưng người nọ lại đứng mãi ở cửa, Lâm Đồng Chi bị ánh bắt hâm mộ của người khác giới nhìn nhiều rồi, cho rằng đây là phần tử trong đám người quỳ gối dưới chiếc váy thạch lựu mình nên cũng để ý, mở hàm răng trắng tinh, lễ độ : “Tôi muốn vào bên trong, xin làm ơn nhường lối cho.”

      Ai ngờ người nọ hề khách sáo đánh giá lượt từ xuống dưới, lạnh lùng mở miệng: “ tìm nhầm chỗ rồi, phòng chúng tôi có kêu người phục vụ.”, đồng thời đóng cánh cửa “rầm” tiếng.

      Lâm Đồng Chi phản ứng chậm chạp, qua nửa phút mới hiểu được ý tứ của người nọ, nhất thời khuôn mặt giống như heo bị chọc tiết, đá cước vào cánh cửa, “Tôi ***, mới là phục vụ, cả nhà đều là phục vụ.” đứng bên nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại hỏi tội người đầu sỏ.

      Chỉ chốc lát sau, Văn Đào ân cần ra mở cửa, vẻ mặt kiềm chế được nở nụ cười vặn vẹo. Lâm Đồng Chi xem như thấy, thở phì phò xông vào, trong phòng chung tạm được, liếc mắt lượt, tủ quần áo, sô pha, giường ngủ, bàn uống ước, ti vi, máy tính, trước máy tính có người, ta đưa lưng về phía , ngồi ngay ngắn ở đó di chuột loạn xạ. Sau đó, người phụ nữ dựa nệm ghế sô pha nhàn nhã thưởng thức vải thấy vào niềm nở đón tiếp, “Đến đây, vải này mới chuyển về từ Nghiễm Châu, vẫn còn rất tươi, mau tới ăn nào.”

      Trong lòng Lâm Đồng Chi vẫn còn lửa giận bừng bừng, khỏi giận chó đánh mèo: “Ăn, ăn, ăn!!! Cậu cho rằng trong bụng cậu là con heo à?”

      Trần Mặc ho khan vài tiếng, giới thiệu cho người chúi đầu vào máy tính: “Đây là em của Văn Đào cũng là đối thủ cãi nhau của mình, tên là Hạ Duyên Bình, người này là chim di trú, chạy khắp trời đất Nam Bắc, lần này ta tới đây đưa vải cho chúng mình.”

      Trần Mặc lại thúc giục người nọ: “Này, có người đẹp tới chơi, phong độ của để đâu hết cả rồi?”

      Người nọ giống như tân nương bước lên kiệu, vô cùng xấu hổ quay đầu lại, mặt có vẻ vừa đứng đắn vừa nịnh nọt, đứng đắn hệt như học sinh tiểu học đứng trước hiệu trưởng, lại nịnh nọt gống Tiểu Lý Tử bên cạnh Thái hậu, ta cười với Lâm Đồng Chi, : “Chào người đẹp, tôi là Hạ Duyên Bình, người đẹp làm việc ở đâu?”

      ta vừa quay đầu, đập vào mắt Lâm Đồng Chi là đôi mắt tinh tế cùng bạc môi mỏng, sau đó lại nghe thấy ta chuyện, hóa ra cũng là người năng ngọt xớt, hai người này tương hỗ cho nhau, hoàn toàn gợi nên oán giận giấu trong lòng Lâm Đồng Chi, chuyện hết sức cay nghiệt so với bình thường, cười nhạt trả lời: “ có gì tốt cả, cũng chỉ là phục vụ cho người ta thôi.” Hạ Duyên Bình nghĩ tới xinh đẹp như vậy lại ra lời giống như tảng đá trong hầm phân, trán khỏi xuất giọt mồ hôi lăn xuống gò má. Trần Mặc bên cạnh chỉ cười “he he” vừa ăn vải vừa xem kịch hay, hề tỏ ra vẻ muốn giúp ta giải vây. Vẫn là Văn Đào có ba phần tình nghĩa em tới vỗ cánh tay vợ mình: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều vải bị nhiệt, đừng để con bảo bối sinh ra phải uống nước hoàng liên (hoàng liên: vị thuốc rất đắng)”.

      Hạ Duyên Bình giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, ta vội chuyện sang chủ đề này: “ siêu xác định là con rồi à?” Thấy vợ chồng Văn Đào đồng loạt lắc đầu, dù sao cũng tóm được đề tài, ta lựa lời : “Vậy muốn con để làm gì. Vẫn là sinh con trai tốt hơn, chỉ cần có khí chất bộ dạng có xấu xí cũng thành vấn đề, con nếu giống Trần Mặc tương lai thế nào...” Lời còn chưa hết, vỏ quả vải được ném tới trúng đầu ta, ba người trong phòng cùng nhau trợn mắt nhìn, ngay cả sắc mặt người em của ta cũng bắt đầu trở nên tốt.

      Lúc này, Hạ Duyên Bình mới ý thức được bản thân mình vừa cái gì, ta biết có phải mình ra cửa nhìn lịch hoàng đạo hay đụng phải sao Thái tuế nào hay ? Việc làm ăn của ta vừa mới lên, va chạm ở bên ngoài hơn nửa năm, khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian, chịu trăm cay nghìn đắng mang sọt vải cho cháu mà cũng có thể là cháu trai thưởng thức, ai ngờ thu được chữ tốt nào, ngược lại còn chọc phải người đẹp miệng lưỡi sắc bén, ngay sau đó lại còn đắc tội với đôi cọp, đúng là tự làm khổ mình, chẳng lẽ ăn cơm no có việc gì làm sao?

      Nhất thời, khí trong phòng im lặng cực độ, chỉ nghe thấy tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức, rốt cuộc lương tâm Trần Mặc trỗi dậy, thay đổi đề tài: “Được rồi, được rồi, mọi người muốn tới nơi nào ăn cơm trưa?”

      Hạ Duyên Bình như gặp được đại xá, vội giơ tay : “Tốt, mọi người muốn ăn gì, bữa trưa tôi thanh toán.”

      Trần Mặc tỏ ra rất hài lòng với thái độ của ta, xoay người lại làm công tác tư tưởng cho Lâm Đồng Chi: “Ái chà, tự cậu nghĩ lại xem bản thân mình ăn mặc cái kiểu gì , cổ áo mở thấp như vậy, cậu nhiều rồi mà cậu vẫn thay đổi cũng khó trách người ta hiểu nhầm à.”

      Cuối cùng vẫn là da mặt của Lâm Đồng Chi cũng dày tới mức thảo luận vấn đề có phải cổ áo mình thấp hay với Trần Mặc ngay trước mặt hai người đàn ông, hung hăng trợn mắt liếc Trần Mặc cái lại thấy Văn Đào có khuynh hướng mỉm cười trợ giúp, nếu như Trần Mặc chỉ là đứa ngoài rắn trong mềm Văn Đào chính là lão quái ăn tươi nuốt sống hơn kém. Thứ nhất là biết dù thế nào mình cũng đấu lại được hai người này, thứ hai mình vẫn còn nợ Văn Đào cái nhân tình, chỉ có thể hạ bậc thang, trong miệng “hừ” tiếng tức giận. Trần Mặc thấy mở miệng, bày ra vẻ mặt nịnh hót, ôm cổ riêng: “ cần phải ngại, người này có rất nhiều tiền, muốn ăn gì cứ việc gọi.” Mặc dù cái bụng nhô cao nhưng ấy làm động tác đó mất chút sức lực nào.

      Hạ Duyên Bình cần dựng lỗ tai cũng đoán được hai có thể những gì, ngay tức khắc cả đầu mồ hôi nhễ nhại.

      Tuy Trần Mặc chà xát hai tay làm động tác chặt chém đúng là phí phạm nhưng Lâm Đồng Chi làm được như thế. chỉ tìm cửa tiệm quen thuộc có thức ăn sạch gọi bốn món ăn hằng ngày. Hạ Duyên Bình nghe người bán hàng lặp lại tên món ăn lần nữa trong lòng băn khoăn, ta cầm lấy thực đơn gọi thêm vài món nữa, Lâm Đồng Chi nhíu mày, lại nhìn người có cái bụng lớn bên cạnh, nuốt lời định ra vào trong, chỉ giọng gọi người bán hàng mang thêm hai cặp lồng cơm đến.

      Trần Mặc vội hỏi: “Có phải mình Lâm Giản ở nhà chưa ăn cơm ? Gọi cậu ấy tới đây cùng ăn .” Lâm Đồng Chi vụng về lên tiếng, cũng muốn quá nhiều, chờ đồ ăn ngon là điều khó chịu nhất, mà lại tốt khoản xã giao, quay sang thấy Hạ Duyên Bình cầm kẹp tài liệu trong suốt, thấp thoáng nhìn được hai chữ “Hợp đồng”, bệnh nghề nghiệp tự nhiên bộc phát, cười : “Hợp đồng gì đây? Tôi có thể xem chút được ?”

      Hạ Duyên Bình dám chậm trễ, mỉm cười đưa tài liệu cho : “Đây là hạng mục kiến trúc của công ty Châu Hải, hai bên thảo hợp đồng, tôi vẫn chưa xem qua mang tới đây rồi, Lâm chịu giúp tôi xem qua tốt quá rồi.”

      Trần Mặc cũng thò đầu sang nhìn chút, cười : “ tại bán phòng ốc kiếm tiền rất dễ dàng, người nào cũng tìm cách chen chân vào, phải Hạ Duyên Bình làm nghề phân phối chứ? Đúng là đổi nghề khác trời vực, cũng là người có năng lực thực , hay đầu quân cho Châu Hải .”

      Hạ Duyên Bình cũng cười, “ bậy bạ, nếu tôi có năng lực thực cần rời khỏi Bắc Kinh, lại còn phải chạy loạn khắp nơi giống như nhân viên chào hàng. Đúng rồi, Văn Đào, cậu xem giúp mình có căn phòng nào tốt cho thuê , mình rời khỏi công ty mình tiếp quản hai năm, bây giờ cùng cậu chịu nóng chịu lạnh ở cái nơi quái quỷ này.”

      Văn Đào biết Hạ Duyên Bình có khoản , nhà ta là gia tộc buôn bán, gia đình làm ăn lớn nhân khẩu rất phức tạp, đoán chừng ta đắc tội với người nắm quyền nào đó nên bị đày ra biên cương rồi. Vốn muốn hỏi ta nhận hạng mục ở Quảng Đông chạy tới Hồ Nam làm cái gì, thấy ta bày ra vẻ tôi dự liệu mọi thứ trước hết rồi, Văn Đào cũng lười hỏi lại.

      chưa dứt lời nghe thấy Lâm Đồng Chi “a” lên tiếng, Hạ Duyên Bình quay đầu lại, hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào đúng à?”

      Lâm Đồng Chi lập tức trả lời ta, rất nhanh đọc xong hợp đồng, nghiêm mặt : “Tôi học nhiều về pháp luật, đối với hợp đồng này có gì để , chi là nhìn thấy trong đó có mấy chỗ đúng lắm, ví dụ như thưởng chất lượng của công trình tốt, ngoài ra còn có công trình xuất sắc và công trình tạm ổn, theo quy định phải thưởng, trong hợp đồng cũng chưa quy định ràng các loại thưởng này, mặt khác trong hợp đồng giao ước là gạch đất sét, mà bây giờ trong nước mở rộng dùng gạch xỉ than, mặc dù cấm đoán ràng với gạch đất sét nhưng quy mô sản xuất thứ này cũng còn nhiều, hơn nữa, tòa nhà này có ba mươi hai tầng, tổng cộng trăm linh bản vẽ, thể dùng cốt thép giữ mà phải dùng dây điện chịu được áp lực.”

      Câu “Mời xem qua” của Hạ Duyên Bình khi trước hoàn toàn là lời khách sáo nhưng lúc này khuôn mặt ta bày ra vẻ muốn cúi rạp xuống, Văn Đào cũng nhịn được, hỏi: “Lâm Đồng Chi cậu phải là kế toán cao cấp à? Tại sao có thể hiểu biết về ngành kiến trúc như vậy?”

      Lâm Đồng Chi vẫn nở nụ cười : “Tại sao à, sở chúng mình giám định cả tư pháp lẫ tư chất, cậu cũng biết giám định tư pháp phải trò đùa. Vì vậy mình học thêm số sách, dù sao buổi tối ở nhà cũng chỉ xem ti vi giết thời gian, bằng học sô thứ hữu dụng nào đấy.”

      Trần Mặc lè lưỡi tự làm hỏng hình tượng của mình, khi học xong đại học chuyên nghiệp, trước gia nhập hàng ngũ công nhân viên chức, sau lại vội vàng kết hôn sinh con, còn chút giá trị nào. Văn Đào vỗ vào tay vợ an ủi: “Bây giờ việc quan trọng nhất của em là ăn no ngủ ngon, về sau muốn học thêm chút gì, làm thêm chút gì đó có rất nhiều cơ hội.”

      Những lời này vốn rất bình thường, nhưng hai người kia xong còn đắm đuối đưa tình cần phải , cảnh tượng đó rơi trong mắt người đơn như Lâm Đồng Chi làm oán hận muốn ói ra, quay đầu lại, thấy Hạ Duyên Bình cầm bút đánh dấu vào chỗ mình vừa , vội cười: “Tôi chỉ mới mới học được nửa, đừng có tin tôi hoàn toàn, tôi về nhà xem lại kỹ càng giúp . Tuy tại làm nghề kiến trúc mang đến lợi nhuận rất lớn, nhưng dù sao khác nghề như cách núi, sai chút cũng vô cùng nghiêm trọng.”

      Hạ Duyên Bình nghe chuyện chắc chắn, vội đáp ứng rồi : “Hợp đồng này đúng là hợp đồng ký kết, nhưng nghĩ tới có nhiều chỗ minh bạch như vậy, tôi trở về nhất định tìm người ta bàn kỹ, hôm nay cảm ơn .” Khi chuyện, đồ ăn được bưng lên, cặp lồng cơm cũng được mang lên, Lâm Đồng Chi vừa chia bớt thức ăn vào trong đó vừa cười đúng mực: “ ngại quá! Tôi thấy gọi nhiều món như vậy, đoán chừng bốn người chúng ta ăn cũng hết, tôi tự mình đóng hộp mang vậy.”
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41

      Cơm nước xong xuôi bốn người tự nhiên chia hai đường , Văn Đào còn phải cùng “Thánh mẫu Hoàng thái hậu” tản bộ, Hạ Duyên Bình cần Trần Mặc ép buộc, chủ động tỏ ý muốn đưa Lâm Đồng Chi về nhà. Hành động tự nhiên này làm Trần Mặc yên tâm, sâu trong nội tâm cảm thấy người này có thể dạy dỗ được.

      Sau khi lên taxi Lâm Đồng Chi đọc địa chỉ nhà mình, còn cơ bản là thêm gì nữa, bởi vì xe mở điều hòa, cửa kính đều đóng hết lại cho nên khí hết sức yên tĩnh, ngay cả thanh tài xế giảm tốc độ cũng nghe thấy mồn . Có vẻ như Lâm Đồng Chi vô cùng hưởng thụ loại khí im ắng này, nghiêng đầu sang bên, chăm chú nhìn cảnh vật chạy xuôi qua đường. Mà ngày hôm nay Hạ Duyên Bình đủ mệt, ta bày ra tài ăn thao thao bất tuyệt của mình, chỉ ngồi ở ghế lái phụ nhắm mắt dưỡng sức.

      Sau đó trong xe vang lên thanh như tiếng vo ve của đám ong mật, Lâm Đồng Chi móc điện thoại từ trong túi ra, thấy lời nhắn của Lâm Giản: “Tiền thuê ngày nghỉ dài được trả muộn. Còn nữa, nhớ mua thêm cả que kem.” Lâm Đồng Chi vô thức bật cười, Hạ Duyên Bình nhìn qua gương chiếu hậu biết được việc, lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Đồng Chi, chỉ mỉm cười xua tay: “ có việc gì, có việc gì, chỉ là em trai tôi thúc giục tôi về nhà thôi.” vẻ tiếc rẻ, trong lòng vui mừng nhưng vẫn oán trách: “Tên nhóc đó, lên đại học rồi mà vẫn chưa sửa được cái tật xấu quên trước quên sau, mua đồ mà còn nhớ mua cả kem.” Hạ Duyên Bình là người chạy ngược chạy xuôi khắp nơi nên ngày nào cũng phải ăn cơm tiệm, thịt cá cũng chán ngấy rồi, nghe được đề tài này lại cảm thấy món ăn gia đình bình thường hết sức ấm áp, ta vội hỏi: “ có em trai ruột sao? Tình cảm hai người là tốt.” Lâm Đồng Chi hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo. Hạ Duyên Bình nhớ tới những người em trong nhà giống gà mắt đen, thân ai người ấy lo, luôn để ý chằm chằm vào việc làm ăn của gia tộc như ruồi bọ bu vào miếng thịt, chỉ nhìn thấy cảnh người chết ta sống đâu có thấy tình nghĩa em, trong lòng khỏi sinh ra ước ao được như .

      lâu sau, Lâm Đồng Chi hô tiếng: “Bác tài, phiền bác cho cháu dừng xe ở giao lộ phía trước với.” Nghe vậy, lái xe đạp phanh, Hạ Duyên Bình bừng tỉnh, vội : “Bác tài cứ lái xe , con đường này tối đen như mực...” Lâm Đồng Chi chỉ : “Bên trong rất hẹp, đổi xe rất phiền phức, dù sao tôi cũng quen rồi, có việc gì đâu, dọc đường vất vả rồi, cần lo cho tôi nữa.” Khi chuyện mở cửa xuống xe, quay đầu lại với Hạ Duyên Bình: “Cảm ơn .”

      Tuy rằng Hạ Duyên Bình mới quen chưa lâu, nhưng cũng biết tính tính này rất cố chấp, nếu mình theo chỉ thêm mất mặt, ấy lời khách sáo nữa, vì vậy hạ cửa kính xuống nhìn theo , thấy đôi giày cao gót khoảng bảy phân, được lát bóng người mất hẳn. Đột nhiên trong đầu ta nhớ ra là kế toán Sở Vụ, hạng mục tương lai của còn cần nơi này giải quyết, thế nhưng đầu óc lại hồ đồ quên hỏi phương thức liên lạc của . tavội vàng với tài xế: “Bác tài dừng xe.” Có vẻ tài xế hiểu lầm, cười “hì hì” tiếng rồi dừng xe, vẫn quên ngó đầu sang cổ vũ: “Cố lên.”

      Nhất thời mặt Hạ Duyên Bình nóng bừng bừng, hơn nửa cuộc đời ta chưa từng chật vật như vậy, may mắn là trời tối, ai nhìn thấy cảm xúc của mình. ta bước từng bước vào con hẻm , biết được mấy trăm mét bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, sau đó qua chỗ ngoặt, trước mắt là khu dân cư lớn, ánh sáng từ các ngôi nhà hai bên đường chiếu ra, rất tốt, việc nhìn con đường trước mặt phải là vấn đề.

      Ánh sáng dần xuất thấy bóng dáng người đẹp đâu, bước chân của Hạ Duyên Bình dần chậm lại, dũng khí dần biến mất trong đêm tối, mình phải là đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, vô duyên vô cớ theo người ta làm gì? Người ta thế nào, mình giải thích ra sao? Chẳng lẽ mình rất vội vàng muốn lấy số liên lạc của người ta? Nghĩ đến kia miệng lưỡi sắc bén nể mặt ai ta vô thức hít hơi khí lạnh.

      Nghĩ nghĩ vậy nhưng Hạ Duyên Bình cũng dừng bước, thêm được hai bước, thứ mùi tanh tưởi xông tới mũi, hóa ra có bãi rác lộ thiên ở ven đường, bây giờ là giữa hè, có thể tưởng tượng ra cái mùi tanh đó khiếp đến thế nào, ta bịt mũi lại muốn nhanh qua, lại giật mình khi nhìn thấy hình như có bóng người bên cạnh cái hồ, ta hoảng sợ, chăm chú nhìn, ra bên cạnh bãi rác có hai túp lều đen, người khom lưng đứng ở túp lều bên cạnh,
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42

      Hai ngày sau đó, Trần Mặc gọi điện thoại đến cho Lâm Đồng Chi bảo Hạ Duyên Bình mời mọi người ăn cơm vì muốn cảm ơn rộng rãi của , Lâm Đồng Chi lắc đầu cười khổ: “Mình rộng rãi sao? phải tất cả đều vào trong bụng cậu à?” chỉ mỗi câu này mà ở bên kia điện thoại, Trần Mặc cười khúc khích giống như trộm được con chuột. Nghe thấy điệu cười này, Lâm Đồng Chi có cảm giác nhức đầu, vội bổ sung: “Hai ngày nay mình bận rộn công việc, hơn nữa tối nay còn có bữa tiệc, hay cậu ăn bữa cơm kia thay mình . Dù sao ta cũng mời mình, cậu ngàn vạn lần được tiết kiệm cho mình đó.”

      Trần mặc cười kiểu như ma quỷ: “Có bữa tiệc sao? Vậy người nào mời khách?”

      Lâm Đồng Chi phải bàn chuyện, còn Trần Mặc ngày nào cũng đọc báo uống trà, sao có thể hiểu được vất vả của , công việc quấn lên người giống như thanh kẹo mè xửng, có cách nào bỏ xuống được, chỉ có thể tức giận vừa mở tài liệu bên cạnh vừa : “Là công ty gì đấy có tên Bắc Phương tới làm báo cáo nghiên cứu, ông chủ cho mình biết buổi chiều người bên kia tới, dặn dò buổi tối chúng mình phải thiết đãi họ cho tốt, chỉ tên mình muốn mình “tam bồi”, muốn trốn cũng trốn được.”

      Trần Mặc làm ra vẻ kinh ngạc kéo dài giọng : “Tam bồi? Cậu là tam bồi sao?” Lâm Đồng Chi càng thêm ỉu xìu, có sức lực: “Đúng vậy đó, tam bồi, là phục vụ ăn, phục vụ uống, phục vụ ca hát. Mình còn có việc phải làm, dài dòng với cậu nữa, lần sau chúng ta tán gẫu tiếp.” giải thích, sau đó cúp điện thoại.

      Mở tài liệu thuế vụ tay, khỏi nghĩ lại lời của Trần Mặc, haiz, tam bồi, cũng hẳn là như thế. Tự bản thân biết cái gọi là trí thức chuyên nghiệp, người ngoài chỉ cảm thấy họ có thân phận, có tiền đồ, có nghiệp tốt đẹp – nhưng cũng chỉ người tài giỏi biết trong đó có bao nhiêu gian khổ. Nghề nghiệp này so với làm “tam bồi” cũng chẳng cao quý hơn là bao, ngoại trừ phải có chuyên môn, biết làm sổ sách, còn phải hiểu cách a dua nịnh nọt tạo mối quan hệ với khách hàng. Trừ việc phải bán thân, tính chất khác nhân viên phục vụ gì cả. Hơn nữa lấy nhiều tiền của người khác dễ dàng đâu. Vừa suy nghĩ như vậy, nhiệt huyết công tác suy giảm nghiêm trọng, tốc độ xử lý công việc cũng chậm theo.

      Buổi chiều đối tác đến đây, trực tiếp vào phòng làm việc của sếp, họ đều là người Sơn Đông cao lớn vạm vỡ. Lâm Đồng Chi nhanh chóng thay đổi thân áo T-shit với quần bò. Lúc mới đến sở làm việc biết nặng , căn cứ vào ngày thường cho rằng khi ăn cơm với khách hàng phải ăn mặc đẹp, kết quả là... lực chú ý của người đàn ông kia đều đặt người chịu dời , vì uống rượu nên mấy lời tục tĩu, thấy được tự nhiên lại càng hăng say, chỉ thiếu mỗi cầu Lâm Đồng Chi phục vụ ngủ. Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm đưa cho thêm cái áo khoác, đám người kia mới lưu luyến dời ánh mắt chỗ khác. Về sau, Lâm Đồng Chi tức giận , lần tới nếu muốn tiếp khách hàng ăn cơm đừng gọi , tự tìm nào đó phục vụ . Vị chủ nhiệm đáng tuổi ba vỗ bả vai , thở dài : “Người lăn lộn kiếm ăn ngoài xã hội sao có thể chịu nhịn nhục được chứ.”

      Đến giờ tan tầm, quả nhiên chủ nhiệm gọi vài người nữa cùng ăn cơm với ông, chính sách trăm lần mặc đồ xám xịt của hiệu quả cả trăm, nhóm khách hàng cũng chăm chú đến , bàn bắt đầu cụng ly rượu, sau mấy vòng qua cửa lại kính rượu vòng nữa. Xưa nay, Lâm Đồng Chi chính là người phụ trách ghi chép việc bàn bạc, có thể phán đoán được số chuyện bàn rượu, cho nên khi tiếp rượu là đối tượng quan trọng được bảo vệ. biết qua bao lâu sau, hết bốn chai rượu lại gọi tiếp bốn chai nữa, sau nữa, mấy người nổi danh uống rượu trong sở cũng lảo đảo đứng vững được, tất nhiên càng cần nhắc tới vị chủ nhiệm trung niên, ngay cả giơ ly rượu chuyện cũng run run, nhưng nhóm khách vẫn chưa thỏa mãn. Dù sao Lâm Đồng Chi vẫn còn trẻ tuổi, nhớ tới ngày nào chủ nhiệm làm cũng phải uống rất nhiều thuốc hạ huyết áp, nhịn được quan tâm đến việc vắt chân ngồi xem người, liên quan tới mình, lên tiếng khuyên nhủ: “Chủ nhiệm của chúng tôi bị bệnh huyết áp cao, thể uống nữa, đến khi nào tổng giám đốc Lý ngài mới bỏ
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43

      Vừa ra khỏi phòng hát, Lâm Đồng Chi bị thời tiết nóng bức vây quanh bốn phương tám hướng, mê man trong đầu dần biến mất, nhưng tự nhiên trong lòng lại sinh ra nỗi sợ hãi, biết mình sợ hãi điều gì. Đêm khuya mùa hè, khi mấy ngôi sao tỏa sáng lấp lánh như những viên kim cương bầu trời đen kịt, ngày náo nhiệt ầm ĩ từ từ lắng xống. Sau khi Hạ Duyên Bình bắt tay tạm biệt với người khác bắt chiếc taxi, mở cửa xe phía sau rồi ngước nhìn . Lâm Đồng Chi im lặng lúc lâu, có hơi lưỡng lự, cuối cùng thể chịu đựng nổi ánh mắt đảo qua đảo lại của mọi người xung quanh nữa, cúi đầu chui vào trong xe.

      Đêm khuya taxi mở điều hòa mà chỉ mở cửa kính thông gió. Hạ Duyên Bình uống ít rượu ngồi ở ghế phụ, tay chống đầu cửa xe. Gió thổi qua, men rượu dâng lên, ta hít hơi sâu, đúng là khí trong KTV so sánh được với khí ngoài trời. Đột nhiên, câu phá vỡ im lặng ăn ý của hai người: “Ồ, hình như có mùi hoa nào đó.”

      Lâm Đồng Chi cúi thấp đầu tiếp, nhưng sau khi nghe tài xế vậy, người trẻ tuổi hoạt bát cũng rướn cổ ra ngửi chút: “ có, mùi mày giống với mùi hoa quế.”

      Hạ Duyên Bình lắc đầu cười: “Làm sao có thể, mùa này sao có thể có hoa quế được. phải là mùi nước hoa tương tự như vậy chứ?”

      Lâm Đồng Chi mở miệng giải thích theo bản năng: “Hẳn là hoa quế sớm mùa, quế sớm có thể nở hoa rồi.” xong câu đó, đột nhiên hơi sững sờ, trong lòng quặn thắt lúc, ký ức ào ào mở ra. Vì sao? Vì sao hương hoa quế lại có phần trong cuộc đời ?

      Hôm sau, nguyên ngày Hạ Duyên Bình ra khỏi phòng khách sạn. Bắt đầu từ tám giờ sáng, ta gọi điện cho Lâm Đồng Chi, tiếp đó cứ cách nửa giờ lại gọi lần, ta suy nghĩ mình làm cái gì và làm như thế chứng tỏ ý nghĩa gì, dường như tất cả đều là theo bản năng, dường như chỉ có đợi gọi điện thoại tới ta mới xác định được hành động tiếp theo của mình. Đêm qua ta dám bất cứ chuyện gì, sợ rằng nếu ra thay đổi hoặc mất thứ nào đó. Có lẽ mọi việc đến quá nhanh, nhanh tới mức bản thân ta cũng tin được. Đều là người trưởng thành, mặc kệ là vui vẻ hay đau khổ, dấu vết của đoạn tình cảm khắc sâu trong lòng thể nào xóa nhòa, càng là người như vậy khi đối mặt với tình lại càng thận trọng và mềm yếu, cũng vì thời còn trẻ họ trải qua mối tình nên giờ đây có cách nào đối diện với nó. Điện thoại vẫn được gọi đều đặn cho đến chín giờ tối nhưng đương vẫn như cũ có trả lời.

      Tình huống ngày thứ hai cũng giống ngày đầu tiên.

      Ngày thứ ba vẫn lặp lại y như vậy.

      Ngày thứ tư, Hạ Duyên Bình rời giường buổi sáng vào phòng tắm kinh ngạc phát khuôn mặt nhăn nheo, sắc mặt tiều tụy, râu ria lởm chởm, đôi mắt đầy tơ máu, trông giống kẻ nghiện bị bắt vào trại cai nghiện tuần. ta khiếp sợ nhưng trong lòng lại sinh ra vài phần vui vẻ, có vẻ là vì cuối cùng xác định được tâm ý của mình. ta gần như ngang ngược nghĩ, bản thân mình cho thời gian ba ngày tự ngẫm nghĩ, phía bên kia chắc nhận ra điều gì đó. Cho nên ta trực tiếp tới cơ quan của Lâm Đồng Chi vì ta thấy thái độ của mình rất ràng rồi. Nhưng lúc hát ở KTV, thái độ của Lâm Đồng Chi đối với ta phải là quan tâm cảm động, cả lúc sau khi rời khỏi đó cũng phải là sợ hãi tránh né, nhưng mà hai ngày trước đây lại thân thiết gần gũi với ta. Trong lòng Hạ Duyên Bình vô cùng buồn bực, bởi vì ta thấy tốc độ che giấu sắc mặt của thua kém ta, còn xét từ lời tới hành động, đều cư xử như muốn cách xa ngàn dặm, tìm được bất cứ sơ hở nào.

      ta thử rất nhiều phương pháp, nhưng vẫn như cũ thể nhìn ra nội tâm còn mỏng hơn vỏ trứng gà của , là hết cách. ta bước vào nhà Trần Mặc với tư thế chẳng khác nào chuẩn bị giao dịch với
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44

      Cứ như vậy, hai người bắt đầu quá trình kết giao, người trưởng thành hay lấy tương lai cùng chung sống với nhau làm mục đích lui tới, họ thường ăn cơm, dạo phố, thỉnh thoảng nghe ca nhạc, xem phim... Nếu hai người kết giao có chỗ đặc biệt hơn người khác đó chính là Lâm Đồng Chi có tính cách “hiền thê lương mẫu”(vợ đảm mẹ hiền) thường giúp Hạ Duyên Bình dọn dẹp phòng ở, hầm các loại canh khác nhau. Lúc ở chung chỗ hai người hẹn mà gặp cùng tìm ra những điểm tương đồng, gác cái bất đồng qua bên, cách theo đuổi vô cùng giống nhau. Thu qua đông tới, hai người chuyện tình cảm đúng kiểu “trăng thanh gió mát”, hề có chút gợn sóng, khóe miệng cũng chưa từng mở ra. Đương nhiên chuyện đó ảnh hưởng tới quan hệ của cả hai, Hạ Duyên Bình là loại người sắp bị hành hình mà còn có thể cười với đao phủ: “Người em, ra tay nhớ chút.”, Lâm Đồng Chi càng cần phải , trời sinh chỉ nhắc chuyện tốt, nhắc chuyện xấu, làm cho ai phải lo lắng. Hơn nữa bởi vì công ty nghiệp vụ của Hạ Duyên Bình vừa mới hạt động, hạng mục lớn lại ở Châu Hải, thời gian tàu còn nhiều hơn ở nhà, còn nhiều thời gian chăm sóc chu đáo, cẩn thận nữa. Hai người còn vội, Trần Mặc ở bên cạnh gấp đến độ giống như gà mẹ, oán giận với Văn Đào: “Hai người kia được gọi là gì chứ, phúc hắc với phúc hắc (bụng dạ đen tối), có gì cũng giấu chặt, vẫn còn “tương kính như tân”(tôn trọng nhau như khách).” Bởi vì vợ sắp lâm bồn, tâm tình Văn Đào vô cùng khẩn trương, nếu như thường ngày kính cẩn nghe theo vợ bây giờ chỉ mỉm cười: “Em quản việc mai mối rồi, bây giờ còn muốn xen vào chuyện hai bọn họ sinh đứa sao?” Trần Mặc cũng nghĩ như vậy, Tiểu Trần Mặc trong bụng ngoan ngoãn nhiều ngày rồi, bác sĩ chuẩn đoán ngày đẻ là trong hai ngày tới, lúc này mới đặt lực chú ý trở về.

      Hai ngày sau, khi lễ Giáng sinh đến gần, người đường hết sức rộn ràng náo nhiệt, Lâm Đồng Chi chỉ mua cho con của Trần Mặc chiếc áo lông có thêu chỉ bên ngoài mà còn chuẩn bị cả hai bộ đồ khác. Hơn nữa tất cả đều giặt qua nước, gấp lại gọn gàng, lúc nào cũng có thể dùng được. Hạ Duyên Bình cũng trở lại, mắt thấy mùa xuân sắp tới, mua vé tàu trở về nhà mà làm ổ trong phòng của Lâm Đồng Chi nghe đĩa nhạc. Người này thay phiên đổi qua đổi lại sống ở nơi nóng ẩm và rét mướt nên tay nhanh chóng bị nứt nẻ. Vất vả lắm Lâm Đồng Chi mới tìm ra được phương thuốc dân gian, thừa dịp hôm nay là chủ nhật, ra chợ mua cây củ cải lớn, mang về nhà cắt bỏ mấy mắt rồi đặt bếp, đợi nước tràn ra từ các mắt, nhân lúc củ cải còn nóng, thoa nước lên vết thương. Bởi vì phương thuốc dân gian rằng phải làm lúc còn nóng nên hai người ngồi cạnh bếp lửa luôn. Hạ Duyên Bình lấy tờ báo thể thao tuần lật xem tin tức về NBA (giải bóng rổ nhà nghề Mỹ), Lâm Đồng Chi nhắc tiếng “Tay”, liền làm theo. Sau đó, nước củ cải vào tay nóng bỏng, ta duỗi tay nhảy dựng lên, đau đến mức “nhất Phật thế nhị Phật thăng thiên” (vừa mới sinh ra chết ). Lâm Đồng Chi khỏi hả hê cười “ha ha” hồi, lại còn nghiêm túc nhắc nhở: “Này, đặt tay nằm ngang, được làm đổ nước.”

      Trong bếp ngọn lửa nhảy múa, thỉnh thoảng Lâm Đồng Chi nghe ta hô to gọi , cười khổ “hề hề” nhìn , giống hệt học sinh bướng bỉnh nghiêm túc lắng nghe giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ. bất giác mỉm cười. Ánh mắt chăm chú nhìn cây củ cải bếp tỏa hơi nóng hôi hổi, hàng mi dài thấp thoáng rũ xuống, khuôn mặt có vẻ giống như nhớ lại chuyện cũ:
      “Khi còn bé, vào mùa đông, chúng tôi thường chơi tròchơi, so xem ai dũng cảm nhất, lấy tay cầm sáp nến.” Khó có lúc Hạ Duyên Bình nghe được Lâm Đồng Chi kể về chính mình, khỏi hứng thú: “Trong các ai là người sợ đau nhất? Tôi đoán đó là Văn Đào.” nhàng lắc đầu: “Đâu có chứ, từ khi còn bé đến giờ Văn Đào chơi trò này cùng chúng tôi.” Hạ Duyên Bình tiếp tục đoán: “Là Trần Mặc sao?” lắc đầu như cũ: “ phải là Tiểu Mặc.” Hạ Duyên Bình chần chừ : “Chẳng lẽ lại là ?” khẽ mỉm cười, rồi dần lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Làm sao có thể chứ? Đến nhìn tôi cũng dám.” mỉm cười tiết lộ đáp án: “Là Bằng Bằng, Lưu Bằng Trình, biết cậu ấy đâu.” Hạ Duyên Bình suy nghĩ chút: “À, ra là ta, tôi biết ta nhưng nghe danh lâu, đó phải bạn trai cũ của Trần Mặc sao!” Lâm Đồng Chi lại hé ra nụ cười, nhưng nụ cười này lại mang theo chút buồn phiền, sau đó chậm rãi : “Khi còn bé, rất nhiều người thích Bằng Bằng, dáng dấp cậu ấy, lại còn dũng cảm thông minh. Mặc dù biết cậu ấy và Tiểu Mặc thể nào tách rời nhau nhưng tôi vẫn nhịn được mà thích cậu ấy, vì giả vờ trong nhà có rượu để cậu ấy kéo tay tôi chạy xem, tôi tình nguyện sắm vai bình hoa. Lúc này, cây củ cải phát ra thanh “tách tách”, Lâm Đồng Chi nữa, tiếp tục đổ nước vào tay Hạ Duyên bình cẩn thận, cũng còn kêu la, hỏi rất nghiêm túc: “Sau

      đó sao?”

      cúi đầu bận rộn, làm như nghe thấy câu hỏi của , cho đến khi làm xong lượt, lại đặt củ cải bếp. “Sau đó tôi trở thành người có chút tâm cơ, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, cài hoa, còn kẹp chiếc nơ con bướm rất lớn tóc…” khoa tay múa chân miêu tả cái nơ con bướm, miệng hơi nở nụ cười tự giễu: “Sau đó Bằng Bằng còn chú ý đến tới như trước, nhưng mẹ tôi lại chú ý tới. Bà tẩy não cho tôi, co bé phải xinh đẹp sạch mới có bé trai thích, nhưng bà lại dạy tôi cách ăn mặc – cứ như vậy tôi bị lừa gạt tự học cách giặt đồ, tự mình chải tóc. Sau nữa, tuy Bằng Bằng thích tôi nhưng tôi vẫn dưỡng thói quen trang điểm đó.”

      Hạ Duyên Bình cũng giễu cợt , mà rất chú tâm lắng nghe, nhịn được hỏi: “Thế còn Văn Đào đâu?”

      “Văn Đào?” hơi cau mày suy nghĩ, “Mặc dù dáng dấp Văn Đào tốt nhưng tính tình thúi như rắm, chơi với cậu ấy mà dơ chút là đươc đâu. Ngoại trừ Tiểu Mặc và các bậc cha mẹ muốn lấy lòng ông nội cậu ấy có đứa trẻ nào muốn để ý đến cậu ấy cả.”

      Sau đó, rốt cục hỏi: “Còn ? Khi còn bé là người thế nào?”

      Hạ Duyên Bình mỉm cười từ từ nhớ lại: “Khi còn bé tôi ở tứ hợp viên, trong nhà có ba thế hệ sống cùng nhau, trẻ con cũng ít nên náo nhiệt lắm. Trộm tiền mua quà vặt, cùng nhau trốn học, mùa đông đào củ cải trắng, khi người lớn đẩy cái xe vào trong sân viện, trẻ con thi xem ai ôm được nhiều rau hơn…” đắm chìm vào trong hồi ức, khi còn bé quan hệ của người trong nhà tốt như vậy, tư Diên Khánh giương ná bắn chim cẩn thận rơi vào người , trai lời nào xông lên đánh Diên Khánh trận đến bể đầu chảy máu, sau ấy bị người lớn kéo ra đánh thế nào, mắng thế nào cũng chịu ra nguyên nhân. Ngày hôm sau mấy em lại cười “hì hì” cùng nhau ra ngoài mua đá bào ăn… Nhưng sau đó sao? Sao mọi thứ lại biến thành như vậy chứ…?

      Ngay lúc đó Lâm Đồng Chi cũng hỏi câu: “Sau đó ra sao?”

      Hạ Duyên Bình dẹp bỏ buồn phiên trong lòng sang bên, bình thản : “Sau càng có thêm nhiều người, tứ hợp viện để dành cho dòng trưởng, chúng tôi lần lượt dọn ra ngoài.”

      Lâm Đồng Chi thông minh im lặng lại, người trưởng thành biết cách chuyện phải xem sắc mặt, giữ lại phần đươngg song, phải thức thời để bị người ghét. Nhưng sau khi Hạ Duyên Bình xong những lời này lại hối hận, trong lòng vẫn muốn tiếp tục hỏi thăm. Lúc này thấy hỏi gì nữa, khỏi thấy hơi buồn bực.

      Lâm Đồng Chi vừa xử lý lửa củ cải, vừa cười xấu: “ chỉ thấy an hem của làm gai mắt chứ thấy mình cũng làm người khác khó chịu.”

      Hạ Duyên Bình tưởng là mình nghe , vội hỏi lại: “ gì cơ?”

      Lâm Đồng Chi nghịch ngợm đứng lên: “ có gì, lưng tôi là Kinh thánh đấy.”

      Hạ Duyên Bình biết nên khóc hay nên cười nhất thời cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, này xem mình là người ngoài. ta còn muốn gì nữa điện thoại di động rung lên.

      Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, Hạ Duyên Bình nhận điện thoại, bên đàu kia, giọng của Văn Đào mạch lạc: “Vợ tôi vừa hạ sinh …”

      Hạ DUyên Bình còn chưa kịp trêu ghẹo, điện thoại của Lâm Đồng Chi lên mấy chữ: “Mau tới bệnh viện! Nhớ mang theo quần áo cho con mình! Nhanh lên!”

      Nhất thời, hai người hoảng loạn trận. Lâm Đồng Chi vội vàng khom lưng tắt bếp, rồi về phòng ngủ lấy túi đồ lớn, Hạ DUyên Bình thay giày, nhận lấy túi trong aty , vội dặn dò: “Áo khoác ngoài của ở đâu? Mau mặc vào. Mau mặc vào.”

      Lúc hai người họ chạy tới bệnh viện Trần Mặc ngủ, Văn Đài qua lại bên cạnh , lúc nào có vẻ bình tĩnh, mẹ Trần Mặc ngồi ở bên cạnh giường bệnh. Mấy người còn chưa gì, hộ lý ôm cái tã tới, mẹ Trần Mặc nhận lấy tã, Văn Đào ở bên xoa hai tay nóng lòng muốn nhìn nhưng dám đưa tay ra bế.

      Đó là cục cưng da hồng hào nhăn nheo, trông có vẻ xấu xí nhưng lại rất đáng , Lâm Đồng Chi nhịn được đưa tay chọc cái mặt nó, cục cưng khỏi cau mày, quay mặt ra chỗ khác ngáp cái to. Sau đó nó há miệng , “oa oa” gào khóc lớn lên.

      Bởi vì sinh nở cực khổ và hưng phấn sau giấc ngủ sâu, Trần Mặc nghe thấy tiếng khóc, lập tức phản xạ có điều kiện ngồi dậy, mắt còn chưa mở nhưng đôi tay đưa ra: “Cục cưng. Cục cưng tới đây nào!”

      Trần Mặc oom con của mình, đứa bé nằm trong ngực mẹ, nghe thấy nhịp tim của mẹ, nhanh chóng yên tĩnh lại rồi ngủ thiếp . Đàn ông thường sợ hãi trẻ hơn là phụ nữ, Lâm Đồng Chi nhận cục cưng mềm mại xấu tính tù trong tay Trần Mặc, thấy gương mặt Văn Đào vẫn chờ đợi xen lẫn sợ hãi như cũ, và Trần Mặc nhìn nhau cái, có ý tốt nhét bé con vào tay Văn Đào.

      Văn Đào dám ôm cụ cưng, cũng dám buông nó xuống, dáng điệu cứng ngắc, vẻ mặt khẩn trương, nhưng che giấu nổi tình thương với máu mủ của mình, vẻ mặt xoắn xuýt như vậy, chỉ sợ khi truyền ra ngoài, đời mínhẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

      Lâm Đồng Chi che miệng nở nụ cười khanh khách, Hạ DUyên Bình nhìn rồi lại nhìn sang cục cưng, trong mắt có kính nể, có cảm động, có chúc phúc, còn có…, còn có mong mỏi đối với tương lai.

      Bọn họ ở bệnh viện ngây ngốc rất lâu mới trở về, sau khi ra khỏi đó, Hạ Duyên Bình thận trọng câu: “Vào lễ mừng năm mới, tôi về nhà,, đừng nhớ tôi quá đấy.” Đầu tiên là Lâm ĐỒng Chi sửng sốt lát, sau đó mỉm cười hiểu ý.
      Last edited by a moderator: 29/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :