1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẽ nên hạnh phúc - Vương Vu Thủy (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35

      Ngược lại, việc học của Lâm Đồng Chi ngày càng tốt hơn. Toàn bộ thời gian dùng để đánh bài, viết thơ, khiêu vũ, đan áo len,... trước kia dành hết ở trong phòng học và thư viện. Vương Nguyệt hiểu, “Cậu cần gì mà phải khổ như vậy? Dù sao chúng ta có chỗ sẵn rồi (ý là được phân sẵn chỗ làm rồi). phải cậu vẫn còn nghĩ về ta chứ? Chẳng lẽ cậu muốn mình trở nên ưu tú để phục thù...? Lúc ra lời này, Lâm Đồng Chi học xong đại học năm ba, lấy được chứng chỉ kế toán, chứng chỉ tiếng cấp sáu, còn vượt qua tám môn thi, có gì bất ngờ, lấy được bằng tốt nghiệp chính quy của trường sớm hơn. Tính tình của ngày càng dịu dàng, giống như giọt nước mưa yên tĩnh, tóc dài cũng cắt thành kiểu tóc ngắn ngang tai, duy nhất thay đổi là dáng người mặc đồ có thể tạo nên xu hướng thời trang. Đối mặt với vấn đề của Vương Nguyệt, mỉm cười , ‘phục thù’, trong từ điển của có từ này, suy nghĩ của rất đơn giản, , nếu như lần sau vẫn có thể gặp được người con trai ưu tú, hi vọng mình có thể hoàn toàn toàn tự tin đứng bên cạnh ấy, mà phải là nằm rạp dưới chân ấy.

      Thành tích của cùng cuộc sống thường ngày thể kiên nhẫn, tỉ mỉ, có tinh thần trách nhiệm khiến cho thầy giáo khá coi trọng . Mỗi lần thầy giáo nhận vụ làm ăn nào ở bên ngoài, luôn gọi giúp tay, trả công cho cũng tính theo mức của kế toán cao cấp, cứ như vậy, còn xin cha mẹ bỏ tiền sinh hoạt nữa, trong túi tiền của mình cũng có khoản khả quan có thể mang gửi ngân hàng.

      Trong hai năm vừa qua, mọi thứ thay đổi rất nhanh, sinh viên có thể tự kiếm tiền trả cho mình, học sinh cũng lần lượt cũng học lên cao, ràng thành tích Lâm Giản bết bát như vậy mà cũng thi đỗ trường, Lâm Đồng Chi mững rỡ thưởng cho cậu bao lì xì lớn, lại còn dẫn cậu ra ngoài mua quần áo mới, vào lúc Lâm Giản thay quần áo trong phòng thử đồ, ở bên ngoài ngừng than vãn mình sinh ra gặp thời, Lâm Giản trả lời lại cách mỉa mai: “Chị à, khi đó mặc dù chị nằm trong nhóm giỏi nhưng cuối cùng phải cũng được nhận rồi hay sao? Chị đâu có thiệt thòi chứ?” Vừa Lâm Giản vừa ra ngoài, nhân lúc cậu đứng trước gương chỉnh lại quần áo Lâm Đồng Chi vỗ vỗ vào vai cậu, lâu rồi làm như vậy, cười ‘he he’ tổng kết: “Nhóc con, thời đại này của em, cũng là của chúng ta, nhưng xét cho cùng vẫn là của lứa tụi em.” nhìn đứa em có chút trưởng thành của mình qua gương , thỉnh thoảng đưa tay sửa sang lại cổ áo giúp cậu, vuốt phẳng tay áo, vân vân...

      Đột nhiên, trong gương, em trai chuyện: “Lâm Đồng Chi.”, “Hả?” tiếng, nhìn cậu kinh ngạc, rất lâu rồi Lâm Giản gọi cả họ lẫn tên giống như bây giờ..., hình như Lâm Giản
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36

      Cảm thấy điều đó rất tốt, lập tức cất bước về phía nhà ga, tiện tay mua chiếc vé tàu sớm nhất, điểm đến là Nam Xương. Sau đó xuống xe ở Nam Xương, đứng ngoài xa, có rất nhiều người mời chào hành khách, bên cạnh xe cũng có rất nhiều người, chỉ cần có người hơi do dự chút, lập tức bị những người này bao vây. Vừa mới xuống xe, bắt đầu hối hận, ra ngoài quá vội vàng,... đồ ăn cũng chưa ăn, quần áo cũng mặc thiếu, rùng mình, kéo chặt quần áo, lúc này nghe thấy giọng nữ cao vút: “Lư Sơn(*) - Giang Tây, du lịch Lư Sơn đây..., có người nào muốn Lư Sơn du lịch ?” Giọng khàn khàn nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ lôi cuốn. Biển hiệu xe của ta chỉ điểm đến là Cửu Giang, đột nhiên trong lòng Lâm Đồng Chi thấy thông cảm với này, dường như lại có ấn tượng, Lư Sơn là nơi rất tốt, có thác nước, cây cối, còn có núi Tử Long, Ngũ Lão. Chủ yếu chính là, Lư Sơn cho cảm giác rất ấm áp, dường như có cảnh tượng mơ hồ, cũng là vào thời điểm rất lạnh, nhóm bé cậu bé chen chúc nhau tại nơi đục ngầu, khắp nơi đều là mùi lưu huỳnh, bùn nhão bao phủ trong hồ, nước rất nóng, cũng rất thoải mái. người lớn ở trong cái hồ khác, thỉnh thoảng lại ném sang đây câu: “Tiểu Mặc, trông cháu tốt lắm, cháu xem người bạn nào thoải mái hoặc là mặt trắng bệch bảo chúng ra ngoài .” Trong cái hồ này hầu như giọng kéo dài trả lời giòn giã: “Cháu biết rồi...” Sau đó giọng đó với : “Chi Chi, mặt cậu trắng hết rồi, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay ?” Bản thân lưu luyến cái cảm giác ấm ấp trong nước, liều mạng lắc đầu tỏ vẻ mình sao. Nước ở đó rất ấm, lời dặn dò của cha mẹ ấm, sắc mặt nghiêm túc trông nom bé bên cạnh cũng rất ấm áp... Dường như đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ này bao quanh quần áo, thấy toàn thân đều lạnh, lạnh đến mức phát run, làm cho muốn về phía nguồn nước ấm áp đó... Vì vậy hề do dự lên xe.

      (*) Lư Sơn hay còn gọi là Lô Sơn là dãy núi nằm ở phía nam thành phố Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc, gần hồ Bà Dương. Lư Sơn có 99 ngọn núi, trong đó đỉnh cao nhất là Đại Hán Dương với độ cao 1.474 m mực nước biển.

      Quả nhiên trong buồng xe ấm áp hơn nhiều, ngả đầu vào chỗ ngồi phía sau, rùng mình hai cái, khôi phục khả năng suy nghĩ chút, đột nhiên sau đó lại cảm thấy buồn cười, mình được coi là gì đây? Trong thực thiếu hụt quá nhiều ấm áp nên lưu luyến trí nhớ? Cho dù Lư Sơn sao, vẫn còn muốn tìm lại điều gì? hơi dịch chuyển cơ thể, suy nghĩ xem có nên xuống xe hay , nhưng bên ngoài xe rất lạnh làm bỏ qua ý nghĩ này, vậy phải làm sao? Tự mình có thể nuôi sống bản thân trưởng thành, muốn nơi nào ai có thể quản được ? Vì vậy tự mình quyết định thăm vùng đất cũ lần, nhưng trước khi lên núi, còn phải mua bộ quần áo dày, mỉm cười nghĩ.

      Có vẻ người xe đợi rất lâu rồi, ngồi phía trước bất mãn kêu la: “Bảo có thêm hành khách bắt đầu xuất phát, bây giờ có sáu, bảy người lên xe rồi, tại sao xe vẫn chưa chạy vậy?” Đối với những lời than phiền kiểu này của họ, lái xe quen rồi, người bán vé nghiêng đầu cười: “Nhanh thôi, nhanh thôi, lát nữa là rồi.”

      kia bực bội đến mức đập tay vào chỗ ngồi nhưng chẳng có tác dụng gì. Sau đó, chàng trai ngồi bên cạnh chậm rãi lên tiếng khuyên nhủ: “Chắc là họ muốn đợi phía cuối xe có nhiều người ngồi rồi mới bắt đầu xuất phát, cậu kiên nhẫn chút nữa .” ta vừa đưa tay sờ tóc giống như muốn làm mái tóc ngắn trở nên lộn xộn, vừa vỗ về động viên “con mèo ”.
      “Con mèo ” giương nanh múa vuốt quay đầu lại tóm lấy chàng trai, trút hết giận dữ lên người : “Đều tại cậu hết, bình thường luôn muốn ngồi xe du lịch riêng, tại sao vừa nghe tớ muốn xe này cậu lại đồng ý theo chứ? ‘Chỉ có sấm mà mưa’**, có chút chủ kiến nào cả.”

      (**) Chỉ làm.

      Người con trai nào đó cũng tức giận, lấy gói hạt dẻ cười từ trong cái túi mang theo bên người ra, “Nào, ăn chút đồ ăn vặt .” Tính tình kia tới cũng nhanh cũng nhanh, trong nháy mắt cắn ‘tách, tách’ ra nắm vỏ.

      Có lẽ là bởi vì còn trẻ, kiểu cố tình gây như vậy cũng làm cho người khác ghét bỏ, nhưng Lâm Đồng Chi nhìn thấy lại cảm thấy chua xót trong lòng, hốc mắt nóng lên, dường như có thứ gì đó chảy tràn ra khoé mi. biết tại sao mình lại có cảm xúc như vậy. Là hâm mộ? Hay ghen tỵ? Hoặc là có cả hai? Đều là con , tại sao người ta có vận mệnh tốt như vậy? Hơn nữa, tính cách điêu ngoa tuỳ hứng nhưng vẫn được chiều chuộng? Mà tại sao vận mệnh của mình lại kém như vậy? Từ khéo léo hiểu chuyện cũng chỉ vì muốn có người nuông chiều thôi mà?

      Trong lúc tự thương xót bản thân bạc mệnh, kia lại lên tiếng, bây giờ đổi sang giọng điệu đầy hoài niệm: “À, lần này nhất định thể quên việc ngâm suối nước nóng, cậu biết đâu, hồi , trong viện tổ chức chuyến đến đó, chúng mình chơi đùa vui lắm.”

      Những lời này thu hút toàn bộ chú ý của Lâm Đồng Chi, kìm lòng nổi liên hệ đáp án với vế đầu của câu vừa rồi, chẳng lẽ lại là ấy sao? Là bạn thân còn giữ liên lạc từ sau khi họ chia ly sao? vội vàng nghiêng cơ thể về phía trước, muốn tiếp tục tìm kiếm manh mối từ cuộc đối thoại của họ.

      Hình như cảm nhận được khác thường ở phía sau, người con trai đó quay đầu lại, cười với , đôi mắt như muốn : “Xin lỗi vì quấy rầy .” Ngay tức khắc, hô hấp của như ngừng lại, gương mặt tuấn tú “như nguyệt chi huy, như ngọc chi nhuận”*** kia giống như từng quen biết, tuy nhiên tính tình lại khác hẳn với lạnh lùng cao ngạo trong trí nhớ của .

      (***) như hoa như ngọc, chung quy là đẹp.

      Hình như chàng trai đó quen với việc người ta nhìn mình đều có phản ứng khác lạ, chỉ gật đầu với cái rồi quay mặt . kia quay người lại, hét lên như sư tử Hà Đông: “Cậu lại muốn lừa gạt à?”. Sau đó ấy ngẩng đầu lên cười toét miệng với : “ đừng để ý đến ta, tuy ta có gương mặt đẹp nhưng lòng dạ đen tối lắm, cẩn thận kẻo bị bán mất mà còn giúp ta đếm tiền.” Lúc này ấy mới nhìn kỹ càng: “Trời lạnh lắm, mặc ít như thế thấy lạnh sao?” Ánh mắt của ngày càng do
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37

      bắt đầu ấp úng về buổi chiều mùa thu năm đó, vào lúc sinh nhật mười bảy tuổi, ví dụ như là việc ấy, lần đó dưới lầu nhà tranh cãi ầm ĩ về lá thư dài bốn mươi ba trang kia, sau đó lại chia tay chút do dự, nhưng biết có phải thói quen ăn sâu vào xương tuỷ hay , vô thức nhận trách nhiệm về phía mình, hạ thấp bản thân xuống, thấp đến mức giống như hạt bụi dưới chân Cố Duy Bình.

      Trần Mặc chăm chú nghe xong, cắt ngang cũng bình luận, điều này làm trong lòng cảm thấy khá dễ chịu, sau đó nghe thấy Trần Mặc hỏi: “ phải cậu vẫn cảm thấy mình xứng với ta chứ?”

      lắc đầu hơi mờ mịt: “Mình biết, Tiểu Mặc, đúng là mình xứng với...” Nhưng lời này bị Trần Mặc mở miệng cắt đứt, dứt khoát xen vào câu: “Cậu xem người kia tốt hơn Văn Đào bao nhiêu?” Lâm Đồng Chi cảm thấy kì quái khi ấy hỏi tới vấn đề này nhưng vẫn trả lời thành : “So với Văn Đào kém hơn.” Lúc này mặt Trần Mặc mới tươi cười, “Con bé ngốc này, đúng là, từ trước đến giờ mấy chữ xứng hay xứng dùng với người trong lòng mình.”

      Những lời này của Trần Mặc giống như bác sĩ cầm con dao mổ, rạch “xoẹt” chỗ miệng vết thương, lấy cái kim từ bên trong ra, mặc dù giải phẫu dĩ nhiên rất đau, nhưng loại đau này là “nhất lao vĩnh dật”*, trong bụng trở nên nhõm, tuy vậy mặt vẫn còn do dự: “Nhưng mà Tiểu Mặc, mình thông minh như cậu, cũng có lá gan lớn như người kia, cuộc đời mình còn có thể có hạnh phúc sao?” Lần này, ràng mặt Trần Mặc vui: “Sao cậu luôn coi bản thân mình kém cỏi như vậy? Sao cậu mình xinh đẹp như cậu? Cũng có tâm địa tốt như cậu? Mình thừa nhận ông trời đối xử với mình rất tốt, nhưng mà, ngốc này, lòng dạ cậu tốt bụng, mọi việc đều suy nghĩ rất tốt, chắc chắn sau này ông trời đền đáp cậu. Cậu quên khi còn bé mình với cậu về truyền thuyết sao? Tên lưu manh côn đồ Trầm Vạn Tam có ý
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38

      Năm ấy Lâm Đồng Chi tốt nghiệp là lúc hai mươi mốt tuổi, lẽ ra còn cách tuổi kết hôn đẹp nhất thời gian nữa. Nhưng vừa tốt nghiệp mẹ theo sau tẩy não cho : “Chi Chi à, nếu như bây giờ con có người bạn trai nào thời học có thể dẫn về đây cho ba mẹ xem chút .” Bà hoàn toàn quên mất thời học dùng giọng quyết đoán cảnh cáo: “Trong lúc đến trường mà chuyện đương có kết quả tốt.” Ngụ ý thay đổi ràng làm Lâm Đồng Chi có cảm giác thể tượng tượng nổi, muốn nhắc nhở mẹ về lời trước kia chút nhớ ra bà mắc chứng hay quên của thời kỳ mãn kinh, ba lại luôn đứng về phía mẹ, khỏi ao ước bấm ngón tay, “Chi Chi à, Tiểu Mặc còn hơn con bốn tháng nhưng bây giờ người ta sắp kết hôn rồi...” Lâm Đồng Chi thở ra hơi, suýt nữa bị sặc chết, Lâm Giản còn cố tình trịnh trọng hùa theo: “Chị, chị nên tìm người nào đó , chẳng ai muốn lấy đâu...” Đây là người nhà kiểu gì thế này, có ai muốn trở lại làm việc cả. Tự gây nghiệt thể sống, trong lúc lơ đãng rơi vào biển chiến tranh nhân dân mênh mông cuồn cuộn. Nhất là nửa năm sau, khi Lâm Đồng Chi thi đỗ kế toán cao cấp, các dì chú bác đến nhà làm khách lại càng như “cá diếc sang sông” (người mù quáng chạy theo mốt), lúc này mới tin tưởng nghệ thuật đến từ cuộc sống. Vì nhắc nhở ba mẹ người làm mai đúng , vào buổi tối, dẫn ba mẹ tới đài truyền hình trung ương xem “Hoa vì môi”.

      Sau đó Lâm Đồng Chi suy nghĩ đến đối tượng hẹn hò đầu tiên của mình, ra thế nào nữa, trình độ học vấn, gia thế, nhân phẩm đều rất tốt nhưng mà người cùng xem mắt ai khác lại chính là Trần Mặc, vốn là ở bên ngoài Trần Mặc năng trôi chảy hơn Lâm Đồng Chi, khăng khăng muốn cùng để làm nền – nhưng ngày hôm đó ấy vô cùng nhiệt tình, cùng ăn cơm xong lại cùng uống trà – điều này cũng có gì, nhưng ấy trò chuyện vui vẻ quên mất đêm đó mình có hẹn xem phim với Văn Đào, bởi vậy sau đó ta tới cửa đón tận nơi, sau đó nữa, người kia ăn tầm thường, cư xử lễ độ, bất kể phương diện nào Văn Đào cũng đều chê được. Hai người họ biến Lâm Đồng Chi trong phòng bếp thành cái giẻ lau – hơn nữa còn là giẻ lau cũ, cả hai tranh luận mạch, như Phật tranh nhau nén hương, người ta mang lại hiệu quả đối lập như vậy, sao Lâm Đồng Chi có thể cam tâm đây?

      Lúc này, trong đầu Lâm Đồng Chi dừng lại ở tiêu đề cỡ lớn báo Tin tức: “Tỷ lệ nam nữ Trung Quốc mất cân đối nghiêm trọng!!!”, phía sau còn có ba dấu chấm than to đùng, cho nên khi người làm mai đến hỏi ý kiến còn ậm ừ lúc, sau lại khéo léo từ chối. Nửa năm sau, vào trường hợp nào đó, hai người vô duyên, may mắn gặp lại, Lâm Đồng Chi vẫn thanh nhã như trước trong khi người bên cạnh bụng nhô lên vì có em bé, ấy nhìn chằm chằm như gà mẹ bảo vệ lãnh thổ, ánh mắt sắc bén làm ngay lập tức sinh ra cảm giác mình giống con chồn lông vàng hiếm thấy, đây là chuyện sau còn bây giờ đề cập tới.

      Từ đó về sau, đối tượng xem mặt của Lâm Đồng Chi phân biệt tốt xấu, nhưng càng về sau càng thấy “nước sông ngày rút xuống” (ý tình hình ngày xấu ), nhắc tới lại cảm thấy chua xót, người trong toàn bộ cuộc hẹn luôn có mẹ ở bên cạnh, đặt câu hỏi hay đáp lại đều do mẹ truyền đạt; có người vừa tới gặp quan tâm liệu Lâm Đồng Chi có đủ tiền để trả căn nhà trăm sáu mươi mét vuông , sau còn có thể giữ nguyên lối sinh hoạt cũ nếu như hai người kết hôn , của hồi môn nhà thông gia có bao nhiêu, mẹ vợ có thiên vị để lại hết tiền cho con trai mà giúp đỡ kinh tế cho gia đình con ? Còn có người, khi ta vừa tới quán trà hẹn trước lấy quyển sổ trong túi ra bảo Lâm Đồng Chi giúp ta hạch toán lần. Lâm Đồng Chi là kế toán cao cấp, đơn thuần có mẫn cảm với những con số vì đặc thù nghề nghiệp, lúc này trong lòng tính toán chút, ba ly trà xanh với cả tiền xe ta lại tổng cộng là trăm bảy mươi đồng, mà trong quyển hạch toán các thứ giá thấp nhất cũng là năm ngàn bốn trăm đồng, ra người này còn thích hợp với việc gảy bàn tính hơn .

      Buổi tối thứ sáu, bạn bè thân thiết tụ tập ăn cơm, Lâm Đồng Chi than thở,
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39

      gương mặt Lâm Đồng Chi nở nụ cười , trước đây trong sở phải làm đánh giá quan trọng, tuy rằng có bảy, tám người nữa, nhưng chỉ có cùng mấy đồng nghiệp trẻ tuổi khác làm việc, gần tháng chưa về nhà, ngủ cũng ngon giấc, bây giờ đánh giá gần kết thúc mới chuồn được ra khỏi sở, người mặc bộ đồ công sở đơn giản, vì cuộc hẹn lại đeo thêm vòng ngọc trai cổ. Bình thường ở cơ quan, các đồng nghiệp vẻ mặt y như học sinh, nhưng lúc này so sánh với Cố Duy Bình đứng trước mặt, nhất thời cảm giác mình có vẻ người lớn hơn rất nhiều, giả vờ làm học sinh sợ hơi khó khăn.

      Cố Duy Bình kể lại những chuyện xảy ra cho , giọng khỏi hưng phấn: “Công việc ổn định, mình làm cho công ty ở Thượng Hải, cậu biết công ty TAP ?”

      Công ty TAP, dĩ nhiên là Lâm Đồng Chi biết, đó là công ty đa quốc gia khổng lồ, bên trong toàn là nhân tài xuất trúng, công ty đó nhận thứ hai có ai dám nhận thứ nhất, tới lui, Cố Duy Bình vẫn là người ưu tú như thế, Lâm Đồng Chi cảm thấy hết sức vui mừng cho , thấy thú vị hỏi: “ phải công ty đó nếu phải thạc sĩ cần sao? Họ ra điều kiện gì cho cậu à? lẽ trước hết phải làm công việc tạp vụ?”

      Cố Duy Bình cười hì hì, khuôn mặt hơi đắc ý giống như : “Cố Duy Bình mình đây...” Nhưng mà dù sao là người trưởng thành, chín chắn hơn so với trước kia, những lời này ra khỏi miệng được. Chỉ là mãn nguyện : “Họ sắp xếp hộ khẩu ở Thượng Hải giúp mình, lương thử việc hai ngàn tám trăm tệ tháng, trở thành nhân viên chính thức ba ngàn sáu trăm tệ, bao gồm hoa hồng và tiền thưởng cuối năm, cậu cảm thấy điều kiện này thế nào?”

      “Ba ngàn sáu trăm?!” Lâm Đồng Chi cho là mình nghe , khỏi lặp lại lần nữa, còn lại càng khiêm tốn, kiên nhẫn giải thích: “Ba ngàn sáu trăm nghe có vẻ rất lớn, nhưng ở Thượng Hải tính là gì cả, công ty có vốn nước ngoài phân biệt đối xử, chờ mình tạo ra thành tích họ đối xử khác .” Nét mặt phấn khích, hai tay xát vào nhau, nóng lòng muốn thử, mong muốn thể tài năng.

      hiểu nhầm Lâm Đồng Chi bị làm cho kinh ngạc, vừa vội vã dốc sức hoàn thành đánh giá nên thu hoạch cũng tương đối nhiều, trừ phần thuế thực tế còn lại khoảng mười tám ngàn bảy trăm bốn hai tệ, tất nhiên đây là thành quả chết sống lại cả tháng trời trong ba tháng làm việc. Mặc dù bình thường thu nhập của ổn định nhưng có tháng nào thấp hơn ba ngàn tệ. Đương nhiên biết ở trong thành phố số tiền này khá lớn, ba mẹ vất vả hơn nửa đời người, tiền lương hai người cộng lại còn nhiều bằng của . Dĩ nhiên bây giờ người trẻ tuổi kiếm tiền thể so với bậc cha chú, tuy Trần Mặc kia làm tháng chỉ có tám trăm tệ, nhưng vì sau lưng ấy có Văn Đào, cho nên số tiền đó cũng chỉ dùng tiêu vặt thôi. Bởi vậy, mỗi lần Trần Mặc trở về luôn mượn cớ chúng ta nghèo như nhau để ăn nhờ chút, cho tới bây giờ cũng cảm thấy thu nhập của mình cao quá mức. Lúc này, vừa nghe được lời của Cố Duy Bình, Lâm Đồng Chi bắt đầu so sánh ba ngàn sáu trăm ở Thượng Hải và ba ngàn ở đây, tính thêm cả gánh nặng tiền nhà, tiền nước, tiền lại phải xoay xở, thấy mình hề kém chút nào, trong lòng đủ loại mùi vị, ngay lúc đó tự hào, lúc sau lại lo lắng thay , nhưng thể được
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :