1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẽ nên hạnh phúc - Vương Vu Thủy (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15

      Chuyện này đến cuối vẫn giải quyết được gì, học sinh tốt làm chuyện xấu, ngược lại khiến cho tên tuổi của hai người bọn họ ở trong lòng học sinh lại càng cao hơn. Chỉ là, đối với đám học sinh lớp mười hai mà , tin tức của việc quan hệ bất chính xác thực cũng chỉ là khi mệt mỏi giúp điều tiết khí ngoài lề mà thôi. Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Phong Hoa Tuyết Nguyệ: Gió hoa tuyết trăng, những thứ đẹp nhất của tự nhiên ) cách mọi người khoảng cách rất xa, chỉ có việc học. Lâm Đồng Chi còn kém rất xa, muốn bổ gì đó vẫn còn rất nhiều, biển học bờ, vùi đầu vào sách vở, ghi chép, sách tham khảo đến đổ môi hôi, thản nhiên lại cứ như vậy mà cùng Cố Duy Bình thân. gặp phải vấn đề hiểu, cũng học xong ở lại đợi đến lúc nghỉ giữa giờ nhờ giáo viên hướng dẫn cùng nhau giải quyết vấn đề. Nếu thể khống chế được tình cảm của mình, ít nhất có thể khống chế được khoảng cách với người đó.

      Rốt cuộc ở trong giờ giải lao, Lưu Tinh ngồi ở phía trước xoay người lại ghé vào bàn học của , sau đó dung giọng điệu tang thương và dành đời phù hợp với tuổi tác, giọng thở dài câu, "Cậu nên là cái dạng này. . . . . ."

      Lâm Đồng Chi từ trong giọng nghe ra đồng tình và thương hại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hoảng hốt muồn tìm ra chút gì đó từ vẻ mặt của cậu ấy, sau đó mặt của cậu ấy lại vẫn là bộ nghiêm trang, đùa, "Cậu còn cứ đọc như vậy, tương lai đọc thành nữ tiến sĩ của Thanh Hoa và Bắc Đại, lấy chồng được đâu." Trái tim của Lâm Đồng Chi suýt nữa nhảy ra ngoài giờ mới trở lại trong ngực, chép miệng, tức giận vung tay đuổi người, "Muốn đọc ở Thanh Hoa Bắc Đại là cậu hay mình đây? , mình còn có mấy đề nghĩ ra được, cậu còn quấy rầy mình nữa...mình trở mặt đó."

      Lưu Tinh đâu dễ dàng bị đuổi như vậy, cậu ấy cười hướng chỗ khác giơ ngón tay cái lên, "Ừ, tiểu Cố , tuần này thi xong mời chúng ta ăn cơm, bảo mình tới thông báo với cậu tiếng." Lâm Đồng Chi có chút kỳ quái lại có chút cảnh giác, hỏi, "Tại sao cậu ấy muốn mời khách?” Lưu Tinh le lưỡi, "Mặc kệ, theo bốn người bọn mình, yên tâm, phải sinh nhật cậu ấy, bắt chẹt cũng đến phiên cậu." Cậu ấy lảo đảo đứng lên, lại chớp mắt với rồi giọng câu, "Bọn mình nghe cậu ấy chút về vụ quan hệ bất chính kia chân trải qua cũng được, đúng ?"

      tiến vào mùa đông, mùa đông ở phía nam là khó qua nhất, lạnh, ẩm ướt, Lâm Đồng Chi buồn phiền nhất chính là mùa đông trời mưa, có thể mưa liên tục tuần liền. Sáng chủ nhật thi, bầu trời bắt đầu mưa, đến buổi chiều, mưa tí tách rả rích vẫn ngừng. rất lâu có đối mặt với Cố Duy Bình, nhưng khi và Lý Ngọc Hỉ tới chỗ hẹn, liếc mắt cái nhìn thấy Cố Duy Bình, tâm tình của bỗng nhiên cũng giống như trời mưa ở bên ngoài, tí tách rả rích ngừng.

      Lý Ngọc Hỉ giũ nước mưa dính quần áo, vừa ngồi xuống vừa giễu cợt, "Đúng là khó được, người keo kiệt như cậu, có phải khi người ta đào hoa liền đặc biệt hào phóng ?"

      Cố Duy Bình lườm cái, xem thường, dù sao cũng là thiếu niên mười mấy tuổi, ở trước mặt người nhà, trang khốc nổi. Cũng chỉ có tìm cách sang chuyện khác, "Bên ngoài lạnh ? Nhanh ngồi xuống uống chút nước ấm." Cậu ấy ân cần rót hai cốc nước đưa đến trong tay hai đứa .

      Đúng vào lúc này, Lưu Tinh cũng vào, ngồi xuống, câu đầu tiên chính là, " , tiểu Cố sao cậu mang ‘ Tứ đại mỹ nhân ’ tới đây giới thiệu cho em quen biết chút."

      Cố Duy Bình cũng chỉ cười khổ lắc đầu, bạn xấu, quen nhầm bạn xấu còn tất cả đều là bạn xấu. Chỉ có Lâm Đồng Chi cầm cốc nước, vẫn luôn uống từng ngụm từng ngụm, mỉm cười nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu ấy, đôi mắt trong veo, làm cho cậu ấy bình tĩnh lai trong nháy mắt. Cậu đột nhiên phát , người cậu ấy có thói quen nông nổi như ở người thiếu niên, mà còn có lực lượng có thể làm cho cậu yên tâm.

      Đồ ăn nóng hổi đều được mang lên bàn, về phần chủ đề trong lúc ăn cơm tự nhiên thể rời được câu chuyện tình làm toàn bộ trường học khiếp sợ vài ngày trước, Mỗi ngày Cố Duy Bình đều bị chuyện này quấn lấy, rồi lại bị truyền câu là , đối mặt với bạn xấu, rốt cuộc có thể mở miệng dốc bầu tâm , "Trước kia khi vừa có ý kiến về ‘ Tứ đại mỹ nhân ’, mình chỉ câu ‘ Tứ đại mỹ nhân rốt cuộc có bộ dáng gì, mình còn chưa từng thấy qua.’ mọi người liền bắt đầu truyền mình và Lý Đan Tâm sớm thế nào thế nào, ra căn bản là có chuyện này. Mình cũng phải là người điếc, chuyện kia truyền đến tai mình, làm quen cậu ấy chút, chẳng phải là gánh chịu tiếng xấu uổng phí sao? Trước kia cũng chỉ là thuận miệng chuyện phiếm vài câu thôi, đại hội thể dục thể thao ngày đó, mình nhận đồ uống cho vận động viên, cậu ấy ở đấy phát đồ uống, nhìn rất vừa mắt, về sau lại hẹn cậu ấy buổi tối ra ngoài chuyện, chỉ có như vậy thôi, nếu mình có nửa câu dối phải là người."

      Con tự nhiên có hứng thú với những chuyện bát quái nhiều hơn chút, Lý Ngọc Hỉ nghe xong chuyện này, vội vàng truy hỏi, "Vậy thực tế cảm giác của cậu ra sao?"

      Cố Duy Bình đưa tay gãi gãi phía sau, mặt có mấy phần hoang mang lại có mấy phần hưng phấn, "Mình cũng biết, người cậu ấy rất có hương vị, chỉ là cũng có khoa trương như mọi người , mình lại cảm thấy Lâm Đồng Chi so với cậu ấy càng xinh đẹp hơn chút? Chỉ là Lâm Đồng Chi thiếu loại hương vị. . . . . ."

      Bia và vịt bùng cháy trong nồi phát ra những tiếng lốp bốp rất , giống như tâm tình của Lâm Đồng Chi lúc này. dĩ nhiên biết mình so với nhóm người Thiên Chi Kiều Nữ (con cưng của trời mình cũng trắc lắm) thiếu cái gì, tự tin, loại chỉ cần có chút xíu là có thể khiến bộ mặt của mọi người hoàn toàn đổi mới tươi cười rạng rỡ, cũng bởi vì có tự tin, những kia khi giơ tay nhấc chân dáng vẻ thướt tha mềm mại, càng nhìn càng tốt. Nhưng làm thế nào mới có thể hình thành tự tin? Trong tiểu thuyết võ hiệp thường có câu tự tin là nơi bắt nguồn của thực lực, Lâm Đồng Chi có thực lực đâu? Liều cái mạng, khó khăn lắm mới duy trì được thành tích trung bình? Còn khi gặp chuyện tay chân luống cuống hoàn toàn thể tùy cơ ứng biến? Ngay cả khi từ nghe ba mẹ truyền thụ làm người nên chăm chỉ, thân thiện, khiêm tốn, khoan dung vân vân….. truyền thống đạo đức tốt cũng mơ hồ trở thành đối tượng bị chịu phê phán khinh thường, xã hội ngày càng phù phiếm, kết quả thủ đoạn trở thành tiêu chí đúng sai, như vậy Lâm Đồng Chi còn có cái gì có thể tự tin? Đúng rồi, còn có vẻ ngoài kém người khác, chỉ là vẻ ngoài là ba mẹ cho, tính là bản lĩnh của mình. Huống chi ở cái trọng điểm giáo dục trung học, tốt mã dẻ cùi chỉ có thể làm cho mọi người chế giễu. cũng thể nhảy ra mặt đỏ tai hồng tranh luận "Mình chưa từng nghĩ muốn so sánh với Lý Đan Tâm" ..., chỉ cúi đầu tiếp tục nghe Cố Duy Bình lời lẽ uyên bác, " ra, mình luôn cảm thấy Song Nhi phải giống như cậu mới đúng."

      Lâm Đồng Chi ngẩn ra, Song Nhi biết, " Lộc Đỉnh ký " Lí Song Nhi đúng là nữ chính mà các nam sinh thích nhất dưới ngòi bút của Kim Dung, tính cách cũng có gì đặc biệt, nhưng ở trong lòng các nam sinh địa vị so với Hoàng Mộc Triệu Chu đều cao hơn, thậm chí có nam sinh đây là mẫu người vợ sau này của họ. Cũng chính vì các nam sinh sùng bái, ở trong lòng các , nhân vật này cũng rất nổi tiếng. Lâm Đồng Chi hoàn toàn nghĩ tới mình lại nhận được đánh giá cao như vậy, đôi đũa duỗi ở giữa trung, nửa ngày cũng chưa hạ xuống.

      Buổi tối bọn họ xem bộ phim rất nổi tiếng " Đông Thành Tây Tựu ", quanh quẩn lại tất cả đều là diễn viên nổi tiếng, hơn nữa còn giải thích được rất hài hước, người bên cạnh cười nghiêng ngả, trong bóng tối ở cửa hàng băng đĩa, đột nhiên cảm giác mình hóa thân làm hai, người đối với màn hình Tứ Xuyên em Hồng Thất quên tình cười to, cười ra nước mắt, người khác cười lơ lửng ở trung, trống rỗng, chỗ dựa vào.
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16

      Kỳ nghỉ đông năm nay nghỉ từ hôm đó đến mùng bốn năm sau, chiều hôm nay, là giờ học cuối cùng, khí trong lớp học rất sôi nổi, khổ luyện làm vui vẻ sớm trở thành loại bản năng, có người vừa lấy cặp sách vừa cười, “Công nhân người ta được nghỉ bốn ngày, bọn mình được nghỉ nhiều hơn người khác mấy ngày rồi."

      Lời này lại bị Tương nghe thấy, vào quay đầu liền chửi mắng trận, "Lấy chính mình so sánh với công nhân rất có tiền đồ? Tôi cho các bạn biết, thi đậu đại học các bạn ngay cả công nhân cũng bằng!"

      Mọi người lè lưỡi, đều có chút kiên nhẫn đứng dậy, từ đầu học kỳ tới nay, các bạn học đều ở trong trường, gần như có ai được ngủ ngon như ở nhà, ai muốn sớm về nhà chứ. Nhưng, lúc này vẫn phải yên lòng ngồi ở đây nghe dạy dỗ. Chờ Tưởng ra chữ "Nghỉ" cuối cùng, còn ai sợ lại bị trách mắng nữa, "Oh" trận ồn ào, người của lớp, tan tác như chim muông.

      Người nhà rất nhiệt tình chào đón Lâm Đồng Chi trở về: ba cầm túi giúp , Lâm Giản nhặt giày giúp , chảo dầu trong tay mẹ "lách tách" vang lên. học kỳ gặp, Lâm Giản lại cao hơn nửa cái đầu, hai người vẫn như cũ được mấy câu nghiêm chỉnh lại bắt đầu gây gổ, Lâm Đồng Chi cuộn tờ báo gõ Lâm Giản, lại phát bây giờ chính mình căn bản với tới đầu của tên nhóc này, liền nổi giận. TV trong nhà thay đổi, ghế sofa cũng đổi. Lâm Đồng Chi dò xét vòng, trêu đùa ba, "Ba, nhà chúng ta mọi thứ đều thay đổi, học kỳ sau con về nhà, ba đừng ngay cả mẹ cũng đổi nha."

      Ba cười mắng tiếng, " dưới!" mặt lại có chút mất tự nhiên, Lâm Giản len lén giật vạt áo của , Lâm Đồng Chi hiểu ý ngậm miệng, lấy cớ ra ngoài. Lại qua mấy phút, hai chị em lén lút ở trong phòng sách chụm đầu. Lâm Giản xụ mặt, thở dài tiếng "Gần đây biết tại sao, mẹ cả ngày dương quái khí, ba cũng luôn vui, làm cho người ta phiền chết được, còn như vậy em đều muốn ở lại ký túc xá của trường." suy nghĩ chút, lại hỏi, "Tại sao mẹ vui? Có phải tại ba ở bên ngoài có cái gì rồi ?" Lâm Giản lắc đầu, " có khả năng? Em thấy ba mỗi ngày đều về nhà đúng giờ." dùng sức vỗ đùi em trai, làm ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra, "Chị biết rồi, có thể mẹ đến thời kỳ mãn kinh rồi." lấy giọng điệu từ cầu nhiều phúc với Lâm Giản, "Chú em, nhiệm vụ duy trì bình yên cho gia đình chị đây liền giao cho em đó."

      Buổi tối đêm ba mươi, cả nhà bọn họ nhìn liên hoan văn nghệ tết lịch, Lâm Đồng Chi vừa cảm thấy mình quá xa xỉ, dành quá nhiều thời gian vào những việc liên quan đến học tập như vậy, vừa rồi lại bị Trần Bội Tư, Chu Thời Mậu chọc cười đến đau cả bụng. Sau khi tắt ti vi, trai đường phố, cầm ống chứa hạt thủy tinh nhiều màu, trong vui sướng còn mang theo sâu cảm giác tội lỗi. . . . . . Cuộc sống mâu thuẫn.

      Buổi chiều của ba hôm sau, Lâm Đồng Chi mang theo tha ( muốn) ra ngoài, với ba mẹ, học kỳ sau về nhà, ở trường học chuyên tâm học hành. Cho nên mẹ chuẩn bị đồ cho nhiều hơn so với những năm trước, ba ngoại lệ, làm cho chú Tiểu Chu đưa , khi chú Tiểu Chu nhận lấy cái túi trong tay Lâm Giản rồi để vào phía sau xe, Lâm Giản hô to câu với , "Thi đậu cũng sao, trong nhà còn có em !" Mẹ "Phi" "Phi" kéo Lâm Giản lui về phía sau, trong khí nồng nặc khói thuốc súng, ở nơi xa truyền đến tiếng chuông cửa, biết nhà ai có khách tới nhà chúc tết. Lâm Đồng Chi nắm quần áo chặt, chui vào trong xe, cửa xe đóng lại, dần dần cũng nghe thấy nữa, bị ngăn cách ở bên ngoài náo nhiệt phồn hoa, đến cái thế giới khác.

      Học kỳ mới bắt đầu, liền như thổi lên kèn hiệu xung phong. Trước lớp học bên trái tấm bảng đen dựng biển hiệu tự chế đếm ngược thời gian thi vào trường đại học, mỗi chữ đều có kích thước to khác nhau, rất đậm lại rất đậm, tô đen lại tô đen, rất dọa người. Có vài bạn học chưa tới báo danh, xem ra lựa chọn những con đường khác, có bạn học chuyển ra ngoài, thuê phòng khác để học tập. Còn có người, thậm trí vào giờ cơm trưa cũng muốn lãng phí thời gian, vì vậy đặt ở mấy cái bàn trống phía sau, từng món , có cháo Bát Bảo, mì ăn liền, còn có cả Thái Dương thần, Ba buội cây, và còn nhiều món ngon miệng khác, cái gì cần có đều có, rực rỡ muôn màu, đủ để mở nhà hàng.

      Thành tích của Lâm Đồng Chi vẫn luôn ở vị trí thứ mười, nhưng thái độ của rất nghiêm chỉnh, muốn học nhiều chút vậy biết nhiều hơn về tình hình học tập, đến mức quá thực dụng. Nhưng khí say mê trong lớp học vẫn ảnh hưởng đến , chẳng hạn như buổi trưa trong lớp học có nhóm người quên ăn quên ngủ, ăn xong và trở lại lớp học để đọc sách, thường nhìn thấy nửa, những cái bụng đói kêu vang làm bạn rốt cuộc hiểu ra mình còn có ăn cơm trưa, trong lớp có thể dẫn phát phản ứng dây chuyền, sau đó cả phòng học bốn phương tám hướng nhào tới chỗ mùi thơm của mì ăn liền, làm cho mọi người rất háo hức.

      Ngoại trừ học tập, học tập, vẫn là học tập, Lâm Đồng Chi nghĩ ra trong khoảng thời gian này từng lưu lại cho kỷ niệm gì khác. Đúng rồi, còn có, Cố Duy Bình và Lưu Tinh từ chối danh ngạch cuối cùng của nhóm người được cử học, Lưu Tinh là vì thích bị cử học ở trường chuyên ngành. Mà Cố Duy Bình lại giả vờ khóc, cậu ấy , "Nếu đọc sách nhiều năm như vậy, thi đại học lần, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó." Những lời này tự nhiên dẫn phát ra làn sóng mới.

      Mùa đông dần dần trôi qua, mùa xuân cũng chậm rãi qua, mà mùa hè cuối cùng cũng tới. Sau đó, những khoảnh khắc đặc biệt cuối cùng đến. Làm nhiều chuẩn bị như vậy, chảy nhiều mồ hôi như vậy, nhưng đến ngày này, lại có mấy người dám mình có tự tin tuyệt đối, rất nhiều người vẫn có quá nhiều hối tiếc và hối tiếc có nắm chắc thời gian cho tốt.

      Lâm Đồng Chi đứng ở bên ngoài vạch kẻ màu vàng cho phép, ngẩng đầu hít hơi sâu, sau đó nhìn thấy Lưu Tinh mặc dù cười, nhưng nụ cười có chút tự nhiên, nhìn thấy vẫy tay với sau đó cười cái với Lý Ngọc Hỉ, nhìn thấy Văn Tử, Tề Giai. . . . . . Sau đó, thấy Cố Duy Bình quy củ đứng ở bên ngoài vạch màu vàng cầm thiết bị văn phòng phẩm nhựa , cái tên kia đứng thẳng tắp, như thanh kiếm vừa được mài tốt, trái tim đột nhiên bình tĩnh lại, còn tiếc nuối, tiến vào theo tiếng chuông đầu tiên vang lên, chút do dự tiến vào phòng thi.

      Thi xong, nộp bài thi của môn cuối cùng rồi ra, Lâm Đồng Chi phát trong sân trường có rất nhiều giấy đất, bút máy thước các loại đồ dùng khác, hơn nữa còn có người hét lên rồi ném mấy thứ này xuống đất, sửng sốt chút, theo thói quen nhớ lại đề bài chút, nhưng phát mình nhớ nổi bất kỳ cái công thức nào, trong óc như trống rỗng. Đột nhiên dừng bước, giống người điên dùng hết hơi sức toàn thân hô to tiếng, sau đó lấy giấy và bút máy ra sức ném lên trời.

      có ai kinh ngạc, có ai trách cứ, các giáo viên qua lại ở xung quanh vẻ mặt lý giải tươi cười. Đều biết hành động của bọn họ làm tăng lượng công việc của dì lao công lên, cũng chỉ lắc đầu ra gương mặt tươi cười. Đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, cúi xuống, nhặt giấy ở xung quanh lên, bỏ vào thùng rác.

      cần nghĩ cái gì, cũng cần làm cái gì, ở nhà nhàn nhã xem ti vi và lo lắng chờ kết quả. Cuối cùng có thể cầm điều khiển ở trong tay, cần dùng sách tham khảo để che quyển tiểu thuyết rồi nhìn lén, nhưng lại giống như tù phạm bị nhốt nửa đời người rồi đột nhiên được thả ra, vẫn có chút cách nào thích ứng được với loại ngày đường hoàng chính đáng này, cách nào thích ứng được từ con chuột lại biến thành mèo. Nhưng dần dần, bởi vì phải học tập mà nhận được đối xử đặc biệt những thứ này cũng bị hủy bỏ, làm vệ sinh, mua thức ăn, nấu cơm, giặt quần áo. . . . . . Cả ngày chỉ ăn với ngủ, mập lên rất nhanh, dĩ nhiên, đây cũng là loại phiền não khác.

      Trong ba lần trở lại trường: Đánh giá, xem thành tích, điền bảng nguyện vọng. Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng đậu vào trường đại học, Lý Ngọc Hỉ hổ là bạn xấu, cùng giống nhau như đúc. Lưu Tinh phát huy được tốt lắm, vào được Phục Sáng mà cậu ấy vẫn muốn , mà uất ức Bắc Hàng, hễ tới, cậu ấy lại nghiến răng nghiến lợi cam lòng. Về phần Cố Duy Bình, cậu ấy am hiểu nhất chính là chế tạo ngạc nhiên, lần này tự nhiên cũng ngoại lệ, cậu ấy căn bản có xem thành tích của mình cũng trúng tuyển vào đại học bắc kinh, ba nguyện vọng lại đều điền là đại học Nam Kinh, có vẻ như vậy cũng đủ để chứng minh quyết tâm của cậu ấy. Trong lớp làm cho người tiếc hận chính là Tạ Miêu, cậu ấy vừa nhìn thấy bảng điểm liền ngã xuống đất ngất . Mặc dù Lâm Đồng Chi giao tiếp cùng cậu ấy nhiều, nhưng nghĩ tới liền có lý do thay cậu ấy khổ sở. Cuộc sống giống như ván cờ, có người thắng, có người thua, nhưng ngược lại với tất cả mọi người bỏ ra giá cao mà , người thắng đáng mừng, người thua lại đáng buồn.
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17

      Điền nguyện vọng xong, Gánh nặng trong lòng của Lâm Đồng Chi cơ bản gỡ xuống, ở nhà càng chịu khó hơn. Hôm nay sau khi ăn sáng xong, rửa bát, mẹ muốn làm, lúc gần lại chạy vào phòng bếp dặn dò câu, "Trong nhà hai cây lau nhà đều dùng được nữa, lát nữa con chợ Đại Kiều mua hai cây mới về." Có lẽ mẹ là tiến vào thời kỳ mãn kinh rồi, cả ngày luôn nghiêm mặt giống người nào thiếu tiền của mẹ vậy, tính tình cũng trở nên rất khó chịu. Lâm Đồng Chi dám chậm trễ, đồng ý tiếng, rửa bát đĩa xong liền lấy chiếc xe đạp cũ đạp ra chợ.

      Chợ Đại Kiều vốn là chợ lớn nhất ngũ kim bách hóa thị trường, lớn như TV tủ lạnh, như cúc áo kẹp tóc, thậm chí là dây thừng chất dẻo trong nhà, cái gì cần có đều có, từ sáng đến tối khách hàng như dệt cửi, mà trong chợ này có hơn ngàn quán , thường thường có người bị lạc đường ―― cũng may con đều rất quen thuộc chỗ này, rất nhanh tìm đúng quầy hàng, trả giá xong, chọn hai cây lau nhà, lại nhờ chủ cửa hàng giúp tay đem cây lau nhà ra xe đạp buộc chặt. Mùa hè mặt trời luôn gay gắt, mang những thứ này xếp xong, cả người ra đầy mồ hôi. Đợi đạp xe ra ngoài, ngõ lối duy nhất trong chợ bảo tu sửa được vài năm nhưng vẫn được tu sửa tử tế bị người ta bày hàng hóa rồi người ra ra vào vào chật như nêm cối.

      Lâm Đồng Chi biết làm sao, chỉ có thể xuống dắt xe. cẩn thận né tránh người đường, nhưng cây lau nhà dài như vậy, nhất định tránh được gặp rắc rối, cứ như vậy, vừa được vài phút, ngừng vài câu xin lỗi, người mồ hôi càng chảy nhiều hơn, giọt mồ hôi lớn kéo dài từ trán rơi xuống.

      Đám đông chầm chậm chuyển về phía trước, Lâm Đồng Chi chịu đựng, ánh mắt chú ý khe hở trong đám người, tận dụng mọi khe hở để chen tới trước. Sau đó, sau đó nhìn thấy hàng bán đồ trang sức bên tay phải ở phía trước, Cố Duy Bình, vẻ mặt dịu dàng nhìn bé bên cạnh tinh thần hào hứng. bé kia cầm cái lắc tay thử cổ tay rồi dơ lên cho cậu ấy xem, trong mắt ỷ lại, cả người ngọt ngào.

      Hình ảnh này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cho ngay cả cảm giác ghen tỵ hoặc đau lòng cũng có, chỉ ngẩn ngơ thưởng thức chút, lại cúi đầu nhìn bộ dáng đầy bụi và mồ hôi của mình, lại nhìn cảnh sắc đẹp mắt kia, thẫn thờ đẩy xe từ từ ra ngoài.

      Trưa hôm nay, mẹ về rất sớm, quanh nhà vòng, thấy Lâm Giản, sắc mặt liền tốt, lầm bầm lầu bầu trách mắng câu, "Bài tập cũng làm, suốt ngày ở bên ngoài chơi bời." Lại vào trong phòng bếp Lâm Đồng Chi, "Con cũng vậy, chính mình thi lên đại học rồi cũng quản em trai, cả nhà này ai làm cho người ta bớt lo!"

      Lâm Đồng Chi ngồi trong bếp gọt khoai tây, nghe mẹ quở trách làm sao chịu được, tức giận trong lòng, liền cãi lại, "Sao con phải quản nó? Sao mẹ bảo nó quản con?"

      Mẹ ngờ đứa con trung thực nhất này cãi lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, qua lúc mới lấy lại tinh thần mở miệng, "Thái độ gì đó! Mẹ con câu cũng được sao?"

      Lửa giận ở trong lòng Lâm Đồng Chi càng như gặp được thuốc nổ, "Bùm" tiếng nổ tung. "Con thông cảm vì mẹ làm vất vả, suốt ngày ở nhà làm việc, mẹ thấy con trai của mẹ bao giờ giúp con chút nào chưa? Nó ở nhà mẹ lại mắng con, người sai luôn là con! A, có phải con trai chính là tâm can bảo bối của mẹ, còn con sinh ra là nơi cho mẹ trút giận phải ?"

      ngừng chút, tức giận phát xong rồi, trong lòng lại chột dạ. Thấp thỏm yên chờ mẹ nổi giận, Sau lúc mẹ vẫn tiếp tục nữa. vụng trộm liếc mắt nhìn mẹ, lại giật mình thấy trong mắt mẹ lăn ra hai hàng nước mắt.

      biết mình có chút thái quá, làm bây giờ dám chuyện với mẹ. Vì vậy ra ngoài lúc, tự nhủ , "Hôm nay nóng muốn chết, lại muốn ăn dưa hấu." Lại chậm rì rì vào trong bếp. Lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh ra, cầm miếng dưa hấu, đưa tới trước mặt mẹ, "Ax, ừ, mẹ ăn miếng , đừng tức giận nữa."

      Nước mắt mẹ càng rơi nhiều hơn, Lâm Đồng Chi đến gần mẹ, giống khi còn bé cọ cọ ở người mẹ, cuối cùng cúi đầu nhận lỗi, "Mẹ, con sai rồi, xin lỗi, mẹ đừng đau lòng."

      cố ý và cẩn thận, rốt cuộc, mẹ vừa khóc vừa , "Nhà họ Lâm các người có ai là tốt cả!"

      Lâm Đồng Chi nghe kim khẩu của mẹ vừa mở, vẻ mặt càng thêm cợt nhã kéo cánh tay của mẹ làm nũng, "Mẹ - mẹ -" mẹ cũng để ý tới , liên tục trách mắng, con trai ham chơi, con cãi giả, chồng lại có người khác, muốn chết, đợi chút.

      Lúc đầu Lâm Đồng Chi còn tưởng rằng đây chỉ là mẹ thuận miệng ra hai câu, nhưng mẹ vẫn tiếp tục lên án, làm cho trong lòng rét lạnh.

      Khác với rất nhiều người bạn cùng tuổi, từ biết ba mẹ có nhiều nhau. Ba mẹ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, ba thi đại học và lên thành phố trước, sau đó ba liên tục cổ vũ, mẹ học lại hai khóa, cũng thi ra ngoài. Sau đó hai người đều có nghề nghiệp làm người ta tôn trọng, sau khi sinh Lâm Giản lâu, ba lại bởi vì coi trọng chính sách của Giới Tri Thức. Người nhà hòa thuận vui vẻ, ba quan tâm chăm sóc mẹ vẫn luôn là đề tài khiến mọi người hâm mộ, năm ngoái sinh nhật mẹ, ba còn mang theo chị em bọn họ cùng nhau làm bàn đồ ăn để chúc mừng sinh nhật mẹ. Nhưng từ khi nào ba thay đổi? Tại sao lại thay đổi?

      bức tường chống đỡ trong lòng của Lâm Đồng Chi ầm ầm sụp đổ. vẫn cho là, gia đình hạnh phúc nhất đời, vẫn tin rằng, ba mẹ từng là thanh mai trúc mã, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi, nhất định có ngày khổ tẫn cam lai (đau khổ qua , hạnh phúc đến), lúc tuổi già hạnh phúc mỹ mãn. Đến bây giờ vẫn còn nhớ ba viết thư cho mẹ, mẹ trân quý đặt trong ngăn tủ, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi lấy ra xem chút, gương mặt lại đỏ ửng thẹn thùng. Vậy tại sao bây giờ mọi thứ đều thay đổi?

      biết ngồi ở nhà si ngốc mấy ngày, muốn tin những lời của mẹ là , muốn gọi điện hỏi ba, nhưng dám hỏi, tình nguyện giống như chim đà điểu cũng muốn đối mặt với , lại vẫn hi vọng, ngộ nhỡ là người khác bịa đặt vu khống hãm hại ba? Ngộ nhỡ đây chỉ là do mẹ suy nghĩ lung tung? Cho dù như thế nào, niềm tin vững trắc về hạnh phúc trong lòng còn.

      TV chiếu“ giấc u mộng” , "Ta có mành u mộng, biển người mênh mông người nào chung?" Nhưng tại sao ngay cả TV người thứ ba cũng xinh đẹp tự đắc hơn vợ đầu, đúng lý hợp tình?

      ra vẫn là sai lầm rồi, ra logic ban đầu của tình đại là chỉ cần ta muốn, chỉ cần ta có thể cướp được, ta tự nhiên có thể tìm được lý do cho mình. gần như rơi nước mắt cho điểm ấy nhận thức.

      biết qua bao lâu, lầu dưới mơ hồ có người dường như gọi tên , muốn trả lời. Nhưng cái thanh kia vẫn kiên nhẫn từ tầng hét lên tầng sáu, lát sáu lại từ tầng sáu vọng lại. Rất có ai trả lời quyết bỏ qua xu thế, Lâm Đồng Chi bất đắc dĩ, tới bên cửa sổ thò đầu ra ngoài nhìn xuống, lại nhìn thấy Cố Duy Bình ngước đầu đối diện với cửa sổ nhà cười ha ha.

      giật mình, vội vàng xuống. Cố Duy Bình mồ hôi đầy mặt, thấy xuống, cười với cái để lộ ra hàm răng trắng. Tâm tình của rốt cuộc khá hơn chút, hỏi, "Sao cậu tìm được nhà mình?" Cậu ấy ra vẻ , "Mình là ai chứ? Ngày đó nghe Lý Ngọc Hỉ nhà cậu ở khu này, hôm nay đạp xe lòng vòng nửa thành nội mới đến cái chỗ này."

      đột nhiên xụ mặt xuống, lạnh lùng, "Cậu tìm mình làm gì? sợ bị người khác lung tung sao?" Cố Duy Bình cũng so đo thái độ của , gương mặt vẫn tươi cười như ánh mặt trời, "Cậu cũng quá hẹp hòi , coi như bạn bè tới thăm cậu cũng được sao? Chỉ cần chúng ta đường hoàng chính đáng, để ý người khác xấu làm gì."

      vốn cho rằng chính mình có thể quên nó , rốt cuộc cũng nhịn nổi nữa, đột nhiên cuồng loạn hét lên với cậu ấy, "Nhưng mình thể, mình thể đường hoàng chính đáng, làm sao bây giờ? Mình thích cậu, lại nên làm cái gì bây giờ? Tại sao cậu lại tìm mình? Vì muốn nhìn mình cái rồi sau đó lại liên lạc với mình như bạn bè bình thường nên muốn xa như vậy để tìm mình sao? Như vậy, có phải cậu cũng thích mình đúng ?"

      tất cả, cái gì cũng hỏi. Sau đó, trong lòng chỉ toàn đau khổ.

      Biểu đạt tình phải nên do con trai trước sao? Tại sao lại muốn dùng phương thức biểu đạt gây để ra những điều được giấu kín trong lòng, tình xinh đẹp nhất và cũng rất khát khao có được! cảm thấy xấu hổ, biết xấu hổ, này. rất muốn khóc, nhưng ánh mắt vẫn làm hết phận nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, chờ đợi đáp án mà có thể làm cho sợ hãi tan nát cõi lòng nhưng lại muốn tiếp tục kéo dài.

      Nụ cười của cậu ấy biến mất, má lúm đồng tiền thấy, buông xuống khóe mắt. Rốt cuộc cậu ấy giương mắt, "Mình. . . . . ."

      "Cậu cần nữa!" Lâm Đồng Chi đột nhiên dùng hết hơi sức toàn thân hét lên cắt ngang lời của cậu ấy, sóng ở trong khí khuếch tán, thanh quanh quẩn bên tai . còn hơi sức để chuyện, giọng của rất chán nản, vô lực, "Cậu , sáng hôm kia mình cũng ở chợ Đại Kiều."

      Cố Duy Bình sau nửa ngày im lặng, lo lắng nhìn cái, rốt cuộc dắt xe ra ngoài, Lâm Đồng Chi dám nhìn lâu, xoay người lên lầu. ( trung học đệ nhị cấp thiên hết )
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18

      Trong nháy mắt, Lâm Đồng Chi vào đại học được gần tháng, những thứ xa lạ bên cạnh dần dần trở nên quen thuộc, thành phố mới, trường học mới, bạn học mới, giáo viên mới, hoàn cảnh mới. . . . . .

      Lần đầu tiên trải qua cái việc huấn luyện quân này, ngày đầu tiên huấn luyện viên cũng bắt các làm gì nhiều, chỉ bảo các nghiêm mấy chục lần mà thôi. Quân phục bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, sau đó được ánh nắng chói chang hong khô, rồi lại bị mồ hôi làm ướt. Sau lưng dính dính giống như có lớp kem ngấy dính vào, cổ họng giống như ngừng bốc khói. Ngày hôm đó, khi trở về phòng ngủ thay quần áo, Lâm Đồng Chi vừa cởi áo liền nhìn thấy hai màu da hoàn toàn khác biệt cánh tay. hít vào ngụm khí lạnh, nhanh chóng lấy kem dướng da ra, bôi lên mu bàn tay. Từ đó về sau, có nữ sinh nào dám xắn ống tay áo để huấn luyện giống như nam sinh nữa
      Huấn luyện nhiều ngày như vậy, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ phòng ngủ đều là chị em hoạn nạn với nhau, vì vậy, mọi người làm quen với nhau rất nhanh, ngày qua ngày phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cuộc sống mệt mỏi và đơn điệu tạo nên các chủ đề rất nhàm chán. Cũng rất buồn tẻ, tối hôm đó, rốt cuộc Vương Nguyệt chịu đựng nổi, cúi đầu về bạn trai của cậu ấy, từng chuyện từng chuyện, tất cả đều là chuyện xưa ấm áp của hai vô tư, cho dù chỉ là đoạn làm quen của các thiếu niên với thiếu nữ, nhưng cậu ấy có cảm giác kinh nghiệm của bản thân là có hai, vì vậy lúc cậu ấy nhớ lại, có chút ngọt ngào, chút nhớ nhung, còn lẫn vào chút suy tư ở xa buồn, nhưng cũng hết sức cảm động. Lâm Đồng Chi yên lặng nghe, đáy lòng nổi lên tầng tầng hâm mộ và ghen tỵ, có thể ở trước công chúng đường đường chính chính bày tỏ nối nhớ nhung của mình với ai đó, đúng là rất hạnh phúc! Bị tình cảm này làm cho xúc động, lại càng nhớ quê nhà, nhớ người thân.

      Mặc dù có kinh nghiệm nhiều năm xa nhà ở trong ký túc xá của trường, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy rất khó thích ứng. tại mỗi buổi tối hầu như đều nằm mơ, trong giấc mơ mơ thấy nhiều lần ở địa điểm thi của kỳ thi lên đại học, giáo viên giám thị nhắc nhở nộp bài thi rồi, mà bài thi của mình vẫn còn để trống, thỉnh thoảng còn mơ thấy ba mẹ cãi nhau, mẹ chỉ vào cái mũi của ba phẫn nộ lên án, " đời này đối xử tốt với em, bây giờ sao?" Còn ba chút để ý " đem mình chia làm hai nửa, nửa cho em, nửa cho ấy có được ?" Rồi lấy dao ra, "soạt" tiếng đem mình cắt thành hai mảnh.

      thường xuyên bị sợ tỉnh, sau khi tỉnh lại, nghe thấy trái tim của mình ở trong lồng ngực đập "Bịch bịch" như muốn nhảy ra ngoài vậy, thậm chí dám lại ngủ tiếp, từ từ nhớ lại trước khi , hai bố con ở riêng với nhau, và trước đó nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng ra khỏi miệng cũng chỉ là muốn ba chăm sóc tốt cho mẹ và em trai, ba muốn lại thôi, giống như tình cờ nhớ tới điều gì đó, câu, "Ba, mẹ bây giờ ở thời kỳ mãn kinh, nóng tính, ba đối với mẹ phải kiên nhẫn chút." Ba im lặng lúc, mặc dù chậm nhưng vẫn gật đầu rất kiên định, làm cho trái tim an lòng. tự nhủ, " , có việc gì." Nhưng ngủ được, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong bóng tối từ từ chia ràng hình dáng của mỗi dạng đồ vật ở trong phòng

      Dĩ nhiên, phải tất cả đều là ác mộng, giấc mơ khác thường thấy cảnh mình và Lý Ngọc Hỉ vẫn ngồi chung với nhau ở phía sau của Cố Duy Bình, thỉnh thoảng Cố Duy Bình và Lưu Tinh bí mật quay lại ít chuyện cười với các , làm hai người các gục xuống bàn cười dậy nổi. Trong mộng biết đâu là đâu là giả, nhất thời ham vui.

      Khác với hai giấc mơ lúc trước, tham luyến cảnh trong mơ này, rất lâu cũng muốn tỉnh lại. Biết rất giấc mơ là giả, biết rằng sau khi tỉnh dậy những u sầu này lại đến, nhưng vẫn hi vọng mình có thể tiến vào cảnh trong mơ, như hoàn toàn liên quan đến thực tế, trong mơ có thể thấy cậu ấy nhiều hơn, cũng là rất tốt .

      Trường đại học mà Lâm Đồng Chi học nghiệp vụ kế toán chuyên nghiệp tại các tỉnh lân cận của đại học tài chính. còn chưa báo cáo, tấm ảnh chân dung lớn trong hồ sơ cũng đưa tới rất nhiều đàn , bạn cùng quê, bạn học tập trung đến. Tương tự cách đối xử với các xinh đẹp, các trường đại học và trường trung học là hai loại thái độ hoàn toàn khác nhau. Trường trung học trước kia của Lâm Đồng Chi tuy là trường trọng điểm nhưng cũng tốt được như trường đại học, khiến cho lúc Lâm Đồng Chi bước vào trường đại học giống như lọ lem bước vào vũ hội của hoàng gia vậy. Lại giống như đồ cổ Phan Gia Viên sạp hàng nào đó lai lịch mờ mịt bị chuyển đến trong nhà vương công quý tộc, như món hàng có giá trị. Bắt đầu từ lúc huấn luyện quân , tới lúc nhận thức đồng hương, chỉ ra ít sai lầm cho các đàn em. Mặc dù rất phiền phức, nhưng khách khứa cũng chiếm giữ toàn bộ thời gian và sức lực của , vì vậy những cơn ác mộng của cũng dần dần giảm bớt, cảm xúc nhớ nhà cũng từ từ yếu . . . . . .

      Từ trước đến nay trường tài chính bao giờ thiếu con đẹp, nhưng vẻ đẹp của các tỉnh và thời tiết của tỉnh chung thường thay đổi thất thường, mà vẻ đẹp của các tỉnh lân cận phần lớn giống như đặc sản cây ớt cay nóng, nam sinh hơi thiếu chút can đảm là tuyệt đối ăn tiêu. Mà có tên gọi là Lâm Đồng Chi này, gương mặt rất xinh xắn, hay nhất chính là biểu tình mặt ấy, rất dịu dàng, cũng làm người ta mến vô cùng.

      Kết quả tháng qua, các trai nhà ta phát bé này mặc dù dịu dàng nhưng rất cố chấp, ấy đối với những người đến gần bắt chuyện đều là tươi cười lễ phép đáp lời, nhưng mà đối với lời của bọn họ cũng giống như có nghe được. Tuyệt làm cho ngươi cảm thấy khó chịu, cũng tuyệt cho ngươi có cơ hội nào. Có thể thi đậu đại học cũng có mấy người là kẻ ngu, vì thế ngày nào đó, Lâm Đồng Chi đột nhiên phát những con chim lại hẹn mà cùng biến mất khỏi cuộc sống của .

      Chiều hôm đó tan lớp(Đó là buổi chiều sau giờ học), Lâm Đồng Chi cùng mấy bạn học cùng nhau trở về phòng ngủ, vừa lúc gặp phải vị đồng hương mà đoạn thời gian trước luôn ở dưới ký túc xá chờ hăm hở kéo tay khác từ con đường trước ký túc xá tới đây. vội vã cúi đầu nghiêng người tới. Người cùng biết chuyện tránh được muốn cười da mặt quá mỏng, thực tế thẹn thùng, cho nên cũng lười giải thích, ngậm cười trực tiếp vào ký túc xá, Hạ Lan muốn đến phòng thường trực lấy thư, hỏi , chỉ cười lắc đầu.

      Lúc , Lâm Đồng Chi chưa cùng ai trao đổi địa chỉ, huấn luyện quân tháng, các ngủ chung phòng đều đọc qua thư coi như làm trụ cột tinh thần, đối tượng nhận gửi thư của cũng chỉ có ba mẹ và em trai.

      được bao lâu, Hạ Lan trở lại, trong tay xách túi giấy đựng thư rất lớn. Vừa tức giận oán trách, "Những người này có lương tâm, vừa khai giảng mà thư rất ít rồi, vẫn chưa tới hai tháng, cũng nhớ bạn học cũ." Vừa cầm phong thư to đưa tới trước mặt Lâm Đồng Chi, "Cái này, của cậu."

      Lâm Đồng Chi nghi ngờ nhận lấy lá thư, đống dày như thế, cũng biết là thứ gì, những người khác trong phòng ngủ lại gần chờ mở ra cùng nhau nhìn xem, cũng rất tò mò, vội vàng nhìn vào lá thư, lại chỉ cảm thấy trong đầu "bùm" tiếng, hai tai ù , biết người ở chỗ nào.
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 19

      Sắc mặt của biến hóa ràng như vậy, đến nỗi các chị em khác ở trong phòng ngủ cũng cảm thấy lá thư này có chỗ khác biệt, liếc mắt nhìn nhau rồi từ bên người lục tục ra. nhìn chữ viết đậm và thanh lịch trong lá thư, trong lòng hốt hoảng, lại giống như lấy đến củ khoai lang phỏng tay, nhưng cái đồ chơi này lớn như vậy, nặng như vậy, làm cho người ta cách nào xem cũng cách nào bỏ qua được. Cuối cùng, dùng sức ném lá thư này lên giường của mình, xoay người leo lên giường, buông rèm che xuống.

      Toàn bộ quá trình làm được rất nhanh, tất cả đều là phản ứng theo bản năng. Mãi cho đến khi trốn về thế giới bé của mình, mới bất giác cảm thấy sợ hãi. suy nghĩ nội dung trong lá thư này, cũng vội vã mở ra xem, chỉ tỉ mỉ vuốt ve mỗi chữ trong lá thư, giống khách du lịch lạc đường trong sa mạc sau đó lại phát nguồn nước trong veo. Sau lúc lâu, mãi cho đến khi phát có giọt nước mắt rơi xuống lá thư, chữ bị nhòe lan ra, lúc này mới lau mắt chút, cẩn thận dọc theo mép thư, bóc thư ra.

      đoán được nội dung của bức thư, nhưng dầy như vậy, cũng có khả năng là lá thư. Nhưng sai, đó chính là lá thư, là thư dài 43 trang giấy. Đó là lá thư dài bên trong chứa đầy kỷ niệm của thời trung học, những chuyện trải qua, bạn bè từng biết ( bao gồm Lâm Đồng Chi ), cũng như cuộc sống của mình, bạn bè, tình , hiểu biết, lý tưởng vân vân, nó là bức thư bằng đây là đoạn độc thoại nội tâm dài về những kỷ niệm mà cậu ấy trải qua thời trung học, bên trong có gió hoa tuyết trăng hay tình lãng mạn, đối với Lâm Đồng Chi mà cũng chỉ có số lượng rất , hơn nữa mấy chữ này vẫn như cũ như chủ nhân của nó kiêu ngạo ương ngạnh:

      Mình đem trí nhớ của mình gửi ở chỗ của cậu, như vậy, cho dù có ngày mình quên , vẫn có thể tìm được ở chỗ của cậu.

      Lâm Đồng Chi cầm lá thư này lại giống như nắm giữ nhịp đập trái tim chân thành của thiếu niên, từ trong cổ họng của phát ra hai tiếng "Hu hu", sau đó giống người điên khóc lên, sau đó lại cười lớn.

      Năm lớp ba tiểu học, giáo viên thực vật với mọi người muốn phán đoán số tuổi của cây phải cắt ngang cây ra, nhìn xem mặt cắt ngang của cây có bao nhiêu vòng tròn, những vòng [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :