1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẽ nên hạnh phúc - Vương Vu Thủy (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10


      Kiến thức cơ bản của Lâm Đồng Chi từ từ vững chắc lên, những kiến thức trước kia từng học qua liền quên bây giờ khắc sâu vào đầu, việc học cũng chầm chậm vững trắc tiến bộ, lần kiểm tra trắc nghiệm vật lý nho , lại được 90 điểm, cuối cùng cũng đạt cầu rồi. nắm chặt tờ bài thi trắc nghiệm, nhiều cảm xúc đan xen, dựa theo hình dung của Lưu Tinh quả giống hệt phản ứng của Phạm Tiến khi vừa nghe trúng cử.


      Hai thầy giáo cười híp mắt đợi vui vẻ xong rồi, Cố Duy Bình đưa đầu lại gần, khóe mắt giương lên, miệng khẽ cười, lúc này Lâm Đồng Chi nắm được chiêu số của bọn họ, biết những người này lại nổi lên ý xấu, vội trước, "Tối hôm nay mở tiệc cảm ơn thầy giáo, chỉ là người mình có tiền, tự học buổi tối xong mình mời mọi người ra cổng trường học ăn đậu hủ thúi."


      Ba người bọn họ đồng loạt "Cắt" tiếng, Lưu Tinh bĩu môi cau mày, "Lâm Đồng Chi cậu cũng quá keo kiệt rồi? Lưu Tinh mình ra ngoài tiếng muốn bổ túc toán học, người xếp hàng đầy đến chân cầu thang tầng , cậu tốt ý lấy đậu hủ thúi tới đuổi mình?"


      Hết giờ tự học buổi tối, tiếng chuông vừa kêu Lâm Đồng Chi nghĩ muốn chạy , bị Lý Ngọc Hỉ kéo lại, " nhanh như vậy làm gì? Phải mọi người cùng nhau ."


      Lâm Đồng Chi bị bắt tại trận, vẻ mặt cợt nhả chống chế, " phải đâu? phải các cậu đều thích đậu hủ thúi sao?"


      Cố Duy Bình cười, ", sau đó bọn mình thảo luận lại, nhất trí cho rằng cần phải chấp nhận thành ý của cậu, hơn nữa, có ăn dù sao vẫn tốt hơn có ăn."


      Cứ quyết định như vậy, bốn người chạy nhanh đến quán tự nướng quen thuộc ở cổng trường học. Lưu Tinh vừa thở vừa gọi 30 xiên thịt dê, 10 xiên gà, 10 xiên cá mực, 4 cái cánh gà lớn, 20 miếng đậu hủ thúi, Cố Duy Bình buồn buồn chờ cậu ấy gọi xong, chậm rãi gọi thêm, "Ăn đồ nướng phải có thêm rau dưa mới đúng, như vậy , chủ quán, súp lơ, rau hẹ, ngó sen, bánh mật mỗi loại 5 xâu, à, lấy thêm 4 bát bánh đậu, chai Coke lạnh." Cậu quay đầu hỏi ý kiến Lưu Tinh, "Ngày nóng như vậy, nếu bọn mình gọi thêm mấy chai bia lạnh được ?"


      Ánh mắt của cậu nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Đồng Chi, nén cười, lại nghiêm trang , "Bọn mình còn phải về trước chuông tắt đèn, bia liền thôi, quá lãng phí rồi."


      Bà chủ dọn ra cái bàn ở ngoài trời, bảo bọn họ ngồi xuống. Chính mình giúp ông chủ thêm than cầm xâu đồ nướng giúp, đêm tháng mười, thời tiết vẫn nóng, may là có cơn gió thổi qua, Lâm Đồng Chi nghe mấy người bên cạnh cười đùa, giống như trở về quê nhà trong trí nhớ. ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như đá quý ở tấm vải nhung bầu trời cũng có ngôi sao như trong trí nhớ, nhưng ánh trăng rất tròn, ánh trăng màu trắng bạc tỏa ra thành từng tầng, mọi thứ dưới ánh trăng so với ban ngày, ít mấy phần ồn ào náo động, nhiều hơn mấy phần yên tĩnh. Bao gồm những chiếc ô tô vội vàng lại đường phố, lại chen lấn đường, nôn nóng ấn còi lung tung, cảnh sắc an lành.


      Có người đột nhiên gọi tiếng, thanh giống như ở rất xa, làm cho mơ hồ, lại giống như gọi , Lý Ngọc Hỉ đẩy cái, lấy lại tinh thần, Cố Duy Bình hề cố kỵ quan sát từ xuống dưới.


      biết mình có cái gì ổn, vội cúi đầu kiểm tra quần áo người chút, Cố Duy Bình bật cười.


      Biết lại bị cậu ấy trêu, Lâm Đồng Chi có chút thẹn quá hóa giận. Cố Duy Bình cũng rất nghiêm túc trầm tư nhìn , "Lâm Đồng Chi hình như cậu rất thích màu hồng nhạt, luôn thấy cậu mặc đồ hồng nhạt. ra bề ngoài của cậu rất xinh đẹp, mặc quần áo màu khác cũng rất hợp. Các cậu thấy đúng ?" Cậu trưng cầu ý kiến của hai người kia.


      Lưu Tinh lắc đầu đưa ra bình luận, " phải ngày nào cậu cũng mình có mắt thẩm mỹ sao, vấn đề này nên hỏi mình." Lý Ngọc Hỉ cũng thấy như vậy rồi lại bất bình, "Lâm Đồng Chi so với cái gì mà ‘Tứ đại mỹ nhân’ do con trai các cậu bình chọn tuyệt đối kém chút nào, chỉ là cậu ấy thích khoe mẽ, đúng ? Lâm Đồng Chi?"


      Cố Duy Bình cũng tiếp, ha ha cười tiếng, tự rót cho mình ly coca uống hơi cạn sạch, lại bị sặc ho mấy tiếng, ngược lại Lưu Tinh rất có hứng thú hỏi, "Các cậu cũng biết Tứ đại mỹ nhân? Vậy con bọn cậu cũng bình chọn ‘tứ đại mỹ nam’ chứ?"


      Cố Duy Bình ngồi thẳng, nghe xong lời này ho càng thêm lợi hại. Lâm Đồng Chi cũng nghĩ tới người này ngày thường da mặt dày tự luyến như vậy lại có mặt ngây thơ như thế, nhìn cậu ấy ho đến vẻ mặt sung huyết đỏ bừng, lấy khăn giấy từ người ra, đưa cho mỗi người tờ, lại thân thiết hỏi, "Như thế nào? Bị sặc lợi hại sao? Bây giờ cậu tốt hơn chưa?" tỏ ý quan tâm, bà chủ bưng mâm đồ ăn to mang lên.


      Cái bàn của bọn họ chỉ có hai nguồn sáng, là ánh sáng từ ánh trăng chiếu xuống, là ánh đèn treo bếp lò của ông chủ quán, ánh sáng dĩ nhiên là rất tối, Lưu Tinh chỉ vừa mới nhận ra xâu nướng trong tay mình là xâu gà. Bên kia Lâm Đồng Chi ném hai cái que xuống. Lý Ngọc Hỉ cũng cam chịu yếu thế. Hai bạn nam trợn mắt há mồm nhìn hồi lâu, chợt nhớ tới chính mình còn chưa ăn vội vàng nhìn vào trong mâm, mà trong mâm chỉ còn lại đến phần ba. Mà hai bạn nữ rất lịch lấy tăm xỉa răng, còn câu rất tri kỷ, "Đừng vội, còn lại đều là của các cậu, từ từ ăn."


      Lúc bọn họ trở về phòng ngủ, là rất muộn. Phòng ngủ của nam sinh xa hơn phòng ngủ của nữ sinh, hai bạn trai lại khăng khăng muốn đưa hai bạn về trước. Bởi vì vừa rồi ăn rất no, cũng dám chạy, chầm chậm về, lúc qua vườn hoa , Cố Duy Bình đột nhiên đứng lại, ngửi xung quanh, rồi kêu lên, "Hoa quế! Các cậu ngửi thử xem, có phải hoa quế nở rồi ?" Lưu Tinh và Lý Ngọc Hỉ vẫn tiếp, để ý đến cảm xúc riêng của cậu ấy tràn lan, Lâm Đồng Chi nghe vậy cũng đứng lại, hít hơi sâu, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào. , " là mùi hoa quế." Ánh trăng trời tròn như thế sáng như thế, mơ hồ có thể nhìn thấy cây hoa quế bên trong, Lâm Đồng Chi đột nhiên thất thần, nghĩ, nếu như hôm nay bốn người đóng vai nhân vật có liên quan đến ánh trăng, ai là Hậu Nghệ, người nào là Hằng Nga, ai là Ngô Cương, người nào là Thỏ Ngọc đây?
      Last edited: 6/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11

      Lại tuần nữa, lần này buổi chiều, đến phiên tổ của Lâm Đồng Chi dọn vệ sinh, các vệ sinh đường chạy sân thể dục rồi đến sân bóng bàn.

      Lớp khoa học tự nhiên vốn rất ít con , tổ bọn họ càng ít ỏi, cũng chỉ có . Lâm Đồng Chi tự giác cầm cái chổi đến khu bên kia dọn vệ sinh, cách xa các bạn nam. Đó là cái chổi tre rất lớn, lớn đến nỗi gần như che khuất nửa người . vất vả cẩn thận dọn dẹp cát đất, tảng đá, giấy vụn, cành cây. Cũng biết qua bao lâu, bất giác quét đến gần sân bóng bàn, kỳ quái, chỗ này sao chưa có ai quét qua? cảm thấy hơi mệt. Vì vậy cầm cái chổi nghỉ ngơi lát, rất tự hào nhìn chiến lợi phẩm dưới chân, đột nhiên phát những chỗ cái chổi quét qua để lại dấu vết giống chữ cái ngữ. Sau đó, tự nhiên nghĩ đến hai ngày nay ôn tập tiếng tại tương lai và quá khứ tương lai, mặc dù trong tiết học chăm chú nghe giảng và chép bài, nhưng hai cái chia động từ này rất dễ lẫn lộn, khi học trung học học tốt, vì vậy vừa nhớ lại lời của giáo viên, vừa lầm bẩm mấy câu trong miệng, "she does. . . . . ."

      đắm chìm ở trong trong thế giới riêng của mình, mãi cho đến lúc phát quả bóng màu vàng bay đến dưới chân , hơn nữa nghe thấy nhóm người ở bên kia kêu la, "Này, làm phiền, nhặt giúp bọn mình quả bóng dưới chân!" Sau đó, cúi người xuống nhặt quả bóng lên, muốn ném quả bóng tới cái bàn bên kia, nhìn lên, cơn giận liền bốc lên.

      Cái bàn phía trước, mặc kệ là cầm vợt hay hò hét cổ vũ, đều là các bạn nam tổ , theo lý nên cầm chổi hoặc hót rác cùng dọn dẹp vệ sinh giống mới đúng, nhưng lúc này, biết bọn họ mượn bộ bóng bàn từ bạn lớp dưới nào của lớp thể dục thứ 7, lại đùn đẩy dọn vệ sinh mà chơi đùa. Khó trách lại cảm thấy mệt mỏi, khó trách quét đến sân bóng bàn bên này lại nhìn thấy rác đầy đất, cả tổ chỉ có mình làm, sao có thể mệt được?

      Bọn họ cũng thấy tức giận mặt , tự biết đuối lý gãi cái ót, giọng trao đổi mấy câu, lát sau, liền có đáp án, bởi vì ngồi trước , lại vừa vặn là người được tất cả mọi người thích, vì vậy liền bị đám con trai kia đề cử ra đàm phán với .

      Lâm Đồng Chi thấy người kia hết nhìn đông tới nhìn tây, cúi người tìm bên cạnh sân bóng bàn biết ngắt thứ gì cỏ, lúc này mới làm như bước tới.

      Rất nhiều năm trước kia, Lâm Đồng Chi nhớ lại cảnh tượng trải qua vào ngày này, giờ phút này, gần tối ngày mùa thu, mặt trời tròn tròn hồng hồng, ánh nắng chiều càng thêm tươi đẹp lóa mắt, người thiếu niên kia mặt mày tuấn tú, thân hình cao lớn, khóe miệng chứa nụ cười, ánh nắng phản chiếu về phía . Tim của đập chậm nửa nhịp, lại chậm nửa nhịp. Vốn tức giận nhất thời biến mất. Thiếu niên như vậy, đừng chỉ là ham chơi, vô luận làm cái gì đều làm cho người ta nên tha thứ.

      Cậu ấy lấy lòng cẩn thận giơ thứ gì đó đưa cho , bởi vì ánh nắng phản chiếu, cũng thấy thứ kia là gì, bởi vì vẻ mặt cậu ấy có vẻ rất cẩn thận, còn có chút hưng phấn. Cho nên từ chối, cũng cẩn thận đưa tay nhận lấy. Giờ mới hiểu được tại sao cậu ấy lại cẩn thận như vậy, ra là bông hoa bồ công trắng trắng tròn tròn như quả bóng , bồ công hoàn toàn nở rộ, mỗi hạt giống làm ra tư thế muốn đung đưa bay theo gió, dường như chỉ hơi dùng lực quả bóng phân tán ra. mặt cậu ấy vẫn mang theo biểu tình dè dặt cẩn thận quan sát vẻ mặt của , thấy cũng muốn đem bóng bàn đá vào cống thoát nước. Lúc này mới lên tiếng, "Cậu xem, nó mập mạp, đáng ? Mình luyện ít nhất 50 lần mới có thể mang theo nó mà bị phân tán ra. Cậu xem, chỉ cần thổi cái, nó phân tán ra."

      Hình như câu cũng nghe được, nhưng mỗi chữ mỗi giọng điệu cũng giống viên đạn bắn thẳng vào thần kinh thính giác của , khi nghe đến mấy câu chữ này, cũng hiểu hàm nghĩa của những chữ đó, nhưng chính là mấy câu đó về sau cùng trôi qua rất nhiều rất nhiều đêm ngủ.

      chỉ chăm chú nhìn đóa hoa bồ công trong tay, ánh mắt dưới che dấu của lông mi dài, thỉnh thoảng len lén nhìn gương mặt cậu ấy lần, lại lần. . . . . .

      Mà giọng điệu của cậu ấy, từ lấy lòng chuyển sang để tài riêng tư nào đó của bản thân, trong lúc vô tình, cậu ấy hướng về phía mở ra cánh cửa tâm hồn mà ngày thường vẫn bị đóng chặt.

      Lâm Đồng Chi nhàng chầm chậm đem đóa hoa bồ công ở trước mắt giơ cao lên chút, sau đó làm theo lời của cậu ấy, đôi môi nhàng đến gần, nhàng thổi. "Phù" tiếng, bồ công liền trơ trụi.

      Hai người bọn họ chăm chú nhìn những hạt giống bé kia bay lên trời, bay theo gió. Cậu ấy hình như cảm nhận được mất mát của , cười nhìn , " sao, sang năm nơi này lại mọc ra rất nhiều hoa bồ công ."

      nhàng ừ tiếng, nhặt quả bóng bàn lên đưa vào tay cậu ấy, "Mau , đợi lát nữa hết giờ học thu vợt đó."

      Cậu ấy lại mỉm cười với , xoay người chạy về phía sân bóng bàn bên kia, nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy, như Báo săn —— loài vật đó thấy trong thế giới động vật là con vật được thích ở thảo nguyên Châu Phi.

      Cơn gió mùa thu thổi vào người , cảm giác có chút hanh khô lại có chút lạnh lẽo, lại giống từ Honnolulu miệng núi lửa đảo di chuyển đến đỉnh núi Mã Phong Châu Mục, người có chút lạnh lại có chút nóng, tiếng ồn ào từ các học sinh từ bốn phía lúc ràng lúc , mà trong miệng của giống như vừa uống vào ly Cafe Đen, hoặc giống như vừa giải đề khó, đắng và ngọt, đắng và ngọt hòa quyện vào nhau, mỗi vị đều tinh tế, kéo dài ba ngày, đặc biệt đủ.
      Last edited: 6/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12


      Cuộc thi lần này qua, khi chuyển chỗ ngồi cuối cùng Lâm Đồng Chi từ phía sau Cố Duy Bình bị chuyển chỗ khác, để tránh tiếp tục độc hại học trò cưng của giáo, Lý Ngọc Hỉ cũng bị tách ra, bốn người ba chỗ. Bạn ngồi cùng bàn mới của tên Hoàng Dung Tuệ, hai chữ trước tên giống hệt Dung Nhi trong truyện Hùng Xạ Điêu, tính tình cũng rất cởi mở, có tâm nhãn lòng dạ, cái miệng nhắn líu ríu biết ra bao nhiêu bát quái ở trong trường cho Lâm Đồng Chi nghe. Hơn nữa cậu ấy rất đẹp, ba phần là đẹp tự nhiên, bảy phần do cách ăn mặc mà thành. Dù sao cậu ấy cũng quyết định muốn thi vào trường cao đẳng, bình thường cũng gây chuyện, cho nên giáo viên đối với cậu ấy cũng là nhắm mắt mở mắt, thỉnh thoảng trang điểm chút cũng có người để ý đến cậu ấy.


      Cậu ấy dạy Lâm Đồng Chi đánh mắt, dạy dùng son môi đánh má hồng, dạy làm sao để phối quần áo, dạy cách phân biệt quần áo nhìn qua giống hệt nhau nhưng lại khác nhau về nhãn hiệu chất lượng, dạy cách xem giầy da. . . . . . Lâm Đồng Chi có lúc chỉ cười cho qua, có lúc lại bận rộn học pha chế thuốc phẩm, nhưng về sau khi bước ra xã hội, mới phát trong lúc lơ đãng vô tình học được những thứ so với cái kia "3. 14159" còn có ích hơn nhiều. . . . . .


      Dĩ nhiên, có chút bát quái Lâm Đồng Chi vẫn rất thích nghe, như em Cố Duy Bình học ở trường chúng ta hai ngày đầu, mặc dù theo kịp trai của mình, nhưng cũng là người rất giỏi, chính là bé mà hội học sinh kiểm tra. Lại như bạn ở lớp nào đó, trong ngày thường tự cho mình là rất giỏi mắt cao hơn đỉnh, nhưng cũng từng lén nhét thư tình vào trong ngăn bàn của Cố Duy Bình. . . . . .


      Lâm Đồng Chi nghe được những lời chê bai con , mỉm cười phản bác, "Các cậu luôn Cố Duy Bình có rất nhiêu người thích, mình ngồi phía sau cậu ấy lâu như vậy, ngay cả ai đưa thư tình cho cậu ấy mình cũng chưa từng thấy qua lần."


      Hoàng Dung Tuệ chỉ cười, cười đến có chút ý tứ "Chỉ có thể ngầm hiểu, thể ", Lâm Đồng Chi thấy cậu ấy , lấy ấm muốn đến phòng nước lấy nước sôi. Cậu ấy cầm ấm chạy theo, nhìn hai bên chút, ghé vào tai Lâm Đồng Chi giọng , "Cậu đúng là kém thông minh, mình cho cậu biết, Cố Duy Bình và Lý Đan Tâm của ban ba sớm có chút thích nhau, đây là bí mật công khai, ai biết, cậu biết Lý Đan Tâm ? Cậu những người khác có thể so với Lý Đan Tâm sao?" Cậu ấy lại tiếp tục bát quái, mà để ý dưới chân, biết vấp phải thứ gì, liền ngã về phía trước, may Lâm Đồng Chi nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đỡ lấy cậu ấy, trong lòng sợ hãi, đề tài lúc trước liền quên sạch.


      Lâm Đồng Chi trong lòng hỗn loạn, ràng cái gì cũng muốn nghĩ, nhưng học lại nghe vào, mặc dù cố gắng kiểm soát chính mình, nhưng hiệu quả cũng lớn. Hôm nay giáo viên toán học trình bày bài giảng bảng, giảng về hình học gian chính là phần học yếu nhất, biết mình cần phải chăm chú nghe giáo viên giảng từng phần, nhưng như mong muốn, ánh mắt nhìn chằm chằm bảng đen, trong lòng lại mơ hồ, biết bay nơi nào.


      Sau đó, biết qua bao lâu, có ánh sáng rất mạnh chiếu thẳng vào ánh mắt , hai mắt hoa lên, theo phản xạ nhắm mắt lại, sợ run cả người. Khi lấy lại tinh thần, bảng đen giáo viên trình bày đề bài khác, chậm chút nữa thôi, đề bài vừa rồi bị xóa , vội vàng chép lại các bước giải của đề vừa rồi, lại vội vàng vẽ hình của đề mới —— đúng lúc theo kịp giáo viên giảng giải, giờ học này, rốt cuộc vẫn là nghe được chút gì đó.


      Sau khi tan học, ánh mắt Lâm Đồng Chi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này mặt trời ràng vẫn ở phía đông ngoài cửa sổ, làm sao có thể vô duyên vô cớ chiếu đến chỗ ngồi ở phía sau bức tường còn chiếu cả vào mắt được?


      nhìn thấy người, thuần túy là thói quen, chỉ cần người kia ở giữa đám người, luôn có thể từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, người kia ha ha cầm cái thước cuộn bằng thép quơ quơ, tia ánh sáng chiếu vào quyển sách ở trước mặt . Lâm Đồng Chi biết là cậu ấy gây rối, muốn nghiêm mặt trách cứ trò đùa dai của cậu ấy, cậu ấy giơ cái thước lên, vẻ mặt đắc ý khi thực được trò đùa, sau đó phát sắc mặt tốt, lại lập tức làm khẩu hình, "Buổi trưa mình tới tìm cậu."


      Lâm Đồng Chi muốn đem những lời này của cậu ấy để ở trong lòng, nhưng thời gian còn lại lại vì câu này mà hồi hộp, cậu ấy tìm làm gì? Chẳng lẽ cậu ấy muốn gì với mình? Chẳng lẽ tất cả những tin đồn kia đều là giả? Nghi ngờ buồn phiền vui vẻ hưng phấn, nhiều loại cảm xúc trong lòng luân phiên xuất , giày vò . khó khắn thuyết phục chính mình cứ như thói quen bình thường mà đến lớp học, giả vờ trấn định ngồi xuống bên cạnh bàn học. Trái tim bỗng đập rất nhanh, tiện tay lấy quyển sách mở ra, cậu ấy liền xuất . Nhìn bàn học của chút, mặt ra biểu tình ngoài dự đoán, ha ha vẫy tay ý bảo ra ngoài.


      Lâm Đồng Chi muốn ra ngoài, nhưng thân thể tự chủ được theo sát cậu ấy ra ngoài. Cậu ấy kẹp quyển vở dưới nách, đôi tay đút trong túi quần, ngẩng đầu, trong miệng thổi bài hát nào đó của Hongkong TV, thong thả dẫn qua khu xà đơn xà kép đến vườn cây bên kia. Trời sáng mây cao, xung quanh vườn cây ít dấu chân người, Lâm Đồng Chi biết cậu ấy dẫn mình tới đây làm gì, trái tim bịch bịch nhảy loạn.


      Cậu ấy ngồi xuống bậc thang ở vườn cây phía trước, vừa gọi qua, vừa cười, "Sáng nay mình thoáng thất thần liền nhìn thấy cậu vẻ mặt ngơ ngác, mình liền biết cậu bị cái hình học gian kia làm cho choáng váng, vừa rồi nhìn sách của cậu chút, quả nhiên cậu buồn vì cái này, đến đây, đừng buồn, thầy giáo dạy cậu hai chiêu."


      Đột nhiên Lâm Đồng Chi thấy lo lắng trong lòng, theo lời ngồi xuống, Tên con trai bên cạnh mở quyển vở ra, lấy bút nhanh chóng vẽ đề bài trong lớp của giáo viên, "Hình học gian có chút khó, liền khó ở phần tìm giao điểm, chỉ cần tìm đúng giao điểm, còn lại cũng rất đơn giản." Cậu ấy cầm bút chỉ cho xem, "Ừ, nơi này, nơi này, nơi này, nếu cậu vẻ mấy đường giao tuyến ở chỗ này chắc chắn đúng. . . . . ." Cậu ấy chăm chú giải thích cặn kẽ, Lâm Đồng Chi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng ra nghi vấn của mình, quần áo của từ trước đến nay vẫn luôn đúng mốt, nửa ống quần ngoài màu trắng thêu chữ tiếng , ánh mắt nhìn lướt qua chữ cái, biết là thơ của ai? Dệt thành mảnh, ý nghĩa đau buồn. . . . . . lại cảm thấy buồn bã trong lòng.


      Trời thế nào quản được, đất thế nào quản được, cậu ấy thích ai quản được, chỉ có thể quản chính mình thích cậu ấy, nhưng cậu ấy thích ai lại có lien quan gì đến đâu? biết, thích cậu ấy, vậy là đủ rồi.
      Last edited: 6/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13



      Thứ năm tuần này, Lâm Đồng Chi về nhà, mẹ mặt mày hớn hở ra đón. Lâm Đồng Chi cũng để ý, sau khi gọi tiếng mẹ liền giống ngày thường, thay đôi dép rồi chui vào phòng của mình, để túi sách xuống lấy giấy bút ra, tìm đề hình học của chiều nay ra, sau đó dựa theo phương pháp của Cố Duy Bình vẽ giao tuyến ra và tính toán lần, khi xác định nhớ kỹ cách giải loại đề hình này, trong lòng khỏi sinh ra chút nho hài lòng, mình cũng phải đần như vậy ha, coi như nó khác , mình cũng biết cách giải rồi, vì vậy Lâm Đồng Chi giơ tay lên búng cái.



      Đúng lúc này, mẹ ở bên ngoài gọi, "Đồng Chi, ra nhặt rau giúp mẹ."



      Rất lâu rồi mẹ bảo làm việc gì..., Lâm Đồng Chi có chút kinh ngạc, vội vàng để giấy bút xuống ra ngoài, chính mình còn mở miệng , Lâm Giản kéo dài giọng, hơi khoa trương kêu lên, "Mặt trời mọc lên từ phía tây hay sao, mẹ lại bảo Lâm Đồng Chi làm việc?"



      Mẹ đánh cho nó cái, mặt vẫn cười dịu dàng hiền lành, ám ảnh họp phụ huynh hình như bị xua tan hoàn toàn, lại làm cho tâm tình của Lâm Đồng Chi tốt lên ít, vào bếp, tìm rổ, mang ghế ngồi xuống động tác nhanh nhẹn ngắt đầu bỏ đuôi, chọn đậu nành.



      bao lâu, mẹ cũng vào, ngồi xuống vừa giúp đỡ vừa vui vẻ mở miệng, "Đồng Chi, cho con tin tức tốt, con cần lại thi vào trường đại học nữa."



      Quả đỗ trong tay Lâm Đồng Chi được nhặt tốt liền tiến vào sọt rác, nghiêng mặt, vẻ mặt thắc mắc nhìn mẹ.



      Mẹ lại lý giải biểu tình của thành quá độ vui mừng, lại tiếp, "Ba con chuẩn bị cho con tham gia quân ngũ, ừ, địa phương cần nghĩ, Tân Cương, dù sao con cần lại thi đại học quái quỷ gì đó nữa."



      Thình lình xảy ra biến cố lại có thể quyết định số phận của , cứ như vậy bị mẹ nhàng bâng quơ ra khỏi miệng, làm Lâm Đồng Chi có cảm giác rất khó tin và trống rỗng, mà lúc này, ba cũng thong thả vào bếp, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của , mỉm cười bổ sung, "Học đại học cũng phải con đường duy nhất, cái đó dù sao cũng là ngồi cầu độc mộc, phải mỗi người đều thích hợp với nó, Đồng Chi, lần này con vào quân đội rèn luyện chút, thay đổi hoàn cảnh Đồng Chi của chúng ta chừng càng có thể giỏi hơn đấy."





      Cổ họng của Lâm Đồng Chi đột nhiên có loại cảm giác nghẹt thở, ba mẹ chu đáo như vậy, còn cầu mong gì hơn nữa? Chỉ cần nghe theo sắp xếp của ba mẹ con đường này, thi đại học, luôn làm cho người ta lo lắng và sợ hãi, nhưng những loài thú dữ thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì tới nữa, muốn reo hò, muốn cười to, muốn la hét, tảng đá lớn trong lòng lâu đột nhiên biến mất, trái tim chỉ còn lại khoảng trống lớn, điều này chỉ là gánh nặng sao? Vừa rồi giải quyết được vấn đề khó khắn nhưng niềm vui lại từ đâu mà đến? Và vì sao vừa nghĩ đến phải rời khỏi trường học liền cảm thấy chua xót trong lòng muốn rơi nước mắt? Bản tính là thứ gì mà làm cho Lâm Đồng Chi phản ứng theo bản năng, "Thành tích của con tiến bộ rồi, con muốn lính."



      Chỉ nghe "bộp" tiếng, mẹ ném rổ rau xuống đất, Lâm Giản ở trong phòng khách chạy nhanh vào bếp, nôn nóng sốt ruột hỏi, "Chuyện gì? Chuyện gì?" Nhìn sắc mặt của mẹ, lại thè lưỡi rồi chạy nhanh về phòng khách tắt ti vi chạy vào phòng của mình.



      "Ngươi đứa bé này sao lại tùy hứng như vậy? Con có biết, cả thành phố năm có bao nhiêu chỉ tiêu nữ binh ? Chỉ vì con mà ba con phải cầu xin ông nội và bà nội, ăn khép nép, nhờ vả khắp nơi đút lót khắp nơi, những nơi có thể liên hệ đều tìm đến, con hỏi người ta chút, ba con đời này cầu xin ai như vậy lần thứ hai chưa? Con cho rằng chợ mua rau mua là mua được sao?" Mẹ càng càng tức giận, "Con cũng rất hiểu chuyện rồi, những lời này mẹ vốn muốn ra, thành tích của con tiến bộ hơn vẫn là chỉ đứng dưới 20 người trong lớp, hi vọng có thể thi đậu đại học là rất mong manh, nếu con chịu cố gắng hơn, có nắm chắc thi được đại học, người làm ba mẹ như chúng ta cũng đến mức như vậy?"



      Lâm Đồng Chi ôm lấy đầu gối, chôn đầu sâu xuống dưới, nước mắt cũng tuôn ra, ba, cả đời ba luôn ngay thẳng trí thức kiêu ngạo lại vì mà làm ra những chuyện như vậy? Con cái nhà người ta mang tới vinh dự và vui vẻ cho ba mẹ và gia đình, còn ? Lại làm cho ba mẹ phải quan tâm, lo lắng, chạy đôn chạy đáo, đầu càng chôn thấp hơn, dường như muốn thu thân thể của mình lại là có thể cố gắng làm cho khuất nhục của ba mẹ thu lại, đến mức có thể chui vào lòng đất, đến nỗi làm cho người khác chú ý đến.



      Ba đến nhặt cái rổ lên, hơn nữa đè tay mẹ xuống. Ánh mắt của ba mang theo ôn hòa, tìm tòi nghiên cứu, khích lệ nhìn , "Đồng Chi, bây giờ con lớn rồi, hãy cho ba mẹ biết, con nghĩ thế nào?"



      Ánh mắt thương kia làm cho Lâm Đồng Chi từ từ ngẩng đầu lên, cắn môi, giọng rất nhưng rất kiên định, "Ba, con muốn làm lính đào ngũ."



      "Cái gì?" Ba cũng tức giận, chỉ là rất hứng thú nhìn , trong ánh mắt thậm chí có loại có thể gọi là tha thiết, ánh mắt này khích lệ , nhìn ba , "Ba, con cảm thấy con vẫn có thể cố gắng. Đều thi đại học như chiến đấu, như vậy thắng hay thua chỉ có thể chiến đấu xong mới biết được, con thể chưa đánh chạy."



      Chính cũng dám tin là mình lại có thể được mấy câu đó, đột nhiên nhìn thấy bản chất của trái tim mình và những gì thực muốn, ra cũng yếu đuối, nhát gan, sợ phiền phức như vậy, ra khi đối mặt với khó khăn chẳng những trốn tránh khóc lóc, Hóa ra tròng lòng của còn có thể phát ra những tiếng gào thét như trong ca khúc về trận tử chiến của Sở."Sở tuy tam hộ, vong tần tất sở (Tuy nước sở chỉ còn 3 hộ nhưng diệt tần tất là sở)." Đây là huyết mạch và dũng khí tổ tiên di truyền lại làm cho vô số địch nhân nghe tin sợ mất mật, như vậy, còn sợ cái gì?



      nhàng mở miệng, cũng xác định được tâm tư của mình và bày tỏ thái độ với ba, "Trận đánh này, con nhất định phải đánh, trận đánh này, con thua."



      Vẻ mặt của ba vui mừng, giống như con nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, vui mừng và tự hào, tức giận của mẹ sớm bị ném lên chín tầng mây, mẹ mang theo biểu tình xa lạ kinh ngạc vui sướng nhìn Lâm Đồng Chi, giống như thấy được món đồ quý giá mất mà tìm lại được, hoặc là, có người chứng minh cái bình hay tảng đá ở trong nhà lại là khối vàng.
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14


      Trong cuộc thi lần này, Lâm Đồng Chi phụ mong đợi của mọi người, đứng ở vị trí thứ 16 trong lớp, cách khác, chỉ cần vẫn kiên trì tốt như vậy, cánh cửa đại học ở ngay trước mắt rồi. Mẹ lập tức làm bát cánh gà và ngũ vị hương thịt bò lớn mà thích ăn đưa đến trường học khao , vừa nghĩ tới mình chỉ cần nhiều nỗ lực chút, lại có thể cho mang đến cho người nhà nhiều vui vẻ như vậy, Lâm Đồng Chi sâu sắc cảm thấy trọng trách vai rất nặng, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều hơn nữa. Mà phần cánh gà và ngũ vị hương thịt bò mặc dù rất nhiều, Lâm Đồng Chi cũng cần lo lắng, bởi vì hôm sau tổ chức đại hội thể dục thể thao.


      Mặc dù trường học và chủ nhiệm lớp đối với đại hôi thể dục thể thao của lớp mười hai cũng cầu gì, nhưng đối với mọi người đây là lần cuối cùng tham gia đại hội thể dục thể thao nhiệt tình chỉ tăng chứ giảm, ngày trước tất cả mọi người cho là trò chơi đội hình đội ngũ này rất ấu trĩ tất cả người tham gia đều là qua loa cho xong, nhưng lần này tất cả mọi người đều tham gia vào việc thiết kế đủ loại đội hình hoạt động, đồng phục và đạo cụ đều tốt hơn, chọn lại chọn, đổi lại đổi, tập luyện lại tập luyện. Đợi đến lúc bắt đầu đại hội thể dục thể thao, mọi người đều mặc đồng phục quần áo thể thao mới tinh, lúc thay đổi đội hình tinh thần rất hăng hái qua khán đài, khán đài mỗi người đều tự chủ được đứng lên, đứng ngay ngắn nhìn bọn họ rời .


      Lâm Đồng Chi ngoại trừ tham gia đội hình đội ngũ còn là thành viên của nhóm cổ vũ, cánh gà và ngũ vị hương thịt bò của ở trong sân thi đấu còn được mọi người rất thích. Cố Duy Bình , khi cậu ấy tham gia thi đấu nhảy cao, mùi thơm của cánh gà ở trong miệng làm cho quán quân đều bị cám dỗ, người ta chỉ cần bọn họ lấy ra hai cánh gà, người ta nguyện ý giả vờ nhảy, làm cho đám cổ động viên cười nghiêng ngả, chỉ câu từ miệng của Cố Duy Bình, có thể tin được bao nhiêu, ai biết .


      biết là bởi vì thành tích của tiến bộ hơn hay vì trong nhà lấy được chỉ tiêu nữ binh, bây giờ thái độ của Tưởng đối với khác trời vực rồi, ấy đứng ở bên cạnh Lâm Đồng Chi nghe Cố Duy Binh tán dóc, đưa tay ấn trán Cố Duy Bình chút, "Mồm mép láu lỉnh, có chút tiền đồ." Lại lấy giọng điệu người nhà cười với Lâm Đồng Chi, "Người như vậy, nửa cánh gà cũng cần cho em ấy."

      tức giận ở trong lòng Lâm Đồng Chi hóa thành nụ cười bên môi, chỉ cần mình cố gắng, có gì là thể, nếu chịu cầu tiến, vĩnh viễn cũng thể ưỡn thẳng lưng ở trước mặt ấy.


      Tối nay ngủ rất ngon rất an ổn, đêm mơ, lúc rời giường tâm tình cũng rất vui vẻ, ngày trực và Hoàng Dung Tuệ sớm tinh mơ đến sân thi đấu sắp xếp ghế ngồi, nhưng bọn phát có chút đúng, Tưởng vẻ mặt xanh mét cùng Trần chủ nhiệm lớp là giáo viên vật lý còn có thầy chủ nhiệm ở trước mặt đám học sinh tranh cãi kịch liệt. Mấy học sinh bên cạnh hình như biết nội tình, hề kinh ngạc. Hoàng Dung Tuệ chạy ra ngoài nghe ngóng vòng, trở lại kéo Lâm Đồng Chi đến bên, vẻ mặt của cậu ấy che giấu được kích động và hưng phấn, giọng thận trọng ( cái loại thận trọng này giống như ký giả bát quái phát vụ tai tiếng trăm năm khó gặp ) , "Cố Duy Bình và Lý Đan Tâm xảy ra chuyện."


      Dựa theo tin tức mình nghe ngóng được, tối hôm qua sau khi tắt đèn, bảo vệ tuần tra như mọi ngày bắt đươc đôi uyên ương của lớp mười hai ở bãi cỏ sân thể dục. Sau khi xảy ra chuyện, cho dù ai hỏi, Cố Duy Bình chỉ giương mắt lên lạnh lùng hỏi ngược lại câu, "Khi bọn họ nhìn thấy chúng em chúng em làm gì, làm cái gì." Những lời này kích thích mọi người muốn giáo huấn cậu ấy chút, nhà trường đối với chuyện như vậy từ trước đến nay đều xử phạt chứ dung túng, nhưng hai người có lên quan đều là nhân vật quan trọng ở trong trường tự nhiên lại thể xử phạt theo quy định như bình thường. Với lại thực tế, lúc nhân viên bảo vệ phát hai người bọn họ, bọn họ cũng chỉ ngồi ở cỏ ngắm sao, hình ảnh mặc dù duy mỹ mập mờ, nhưng đúng là hai người ngay cả tay cũng nắm. Hai chủ nhiệm lớp vừa nghe học trò cưng của mình có thể bị xử phạt, liền đồng ý, la hét có chứng cớ, dựa vào cái gì muốn xử phạt học sinh? Nhưng nếu như dễ dàng bỏ qua, về sau lấy cái gì để quản lý học sinh? Chuyện này dễ giải quyết. Cho nên nhà trường cũng nhức đầu.


      Lâm Đồng Chi lẳng lặng nghe, có gì biểu tình. Sau đó, đột nhiên, cảm thấy dưới xương sườn ngực bên trái như bị kim đâm rất đau, sau đó cảm giác đau càng ngày càng ràng, càng ngày càng đau hơn, lấy điểm kia làm trung tâm lan tới toàn thân, sức lực toàn thân bỗng nhiên như cạn kiệt.


      biết mình xứng với cậu ấy. biết mình chỉ là thầm mến, cho là thầm mến chẳng qua là lấy tư cách người xem nhìn cậu ấy khóc, nhìn cậu ấy cười, nhìn cậu ấy vui vẻ hay đau khổ. . . . . . Sau đó giữ lại cho mình chút buồn phiền. Hơn nữa trải qua đả kích khi nghe cậu ấy có người trong lòng, cho là cảm xúc của mình dành cho cậu ấy cũng chẳng qua chính là khi nghe được tin tức này - thoáng mất mát, cho là mình có thể khống chế tốt. ra đúng là vẫn còn tự lừa dối mình, ra cho dù thầm mến, cũng ghen tỵ khi chỉ là người đứng xem, đau lòng cùng với, . . . . . . Bi thương.
      Last edited by a moderator: 16/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :