1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẽ nên hạnh phúc - Vương Vu Thủy (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5

      Lâm Đồng Chi say sưa xem xong màn kịch vui này, ngược lại buồn ngủ nữa, ra đây chính là Cố Duy Bình tiếng tăm lừng lẫy, gặp ít trai đẹp, nghĩ đến, mặt mũi của Văn Đào tuyệt đối so với cậu ấy mạnh chút, nhưng vô luận là Văn Đào quý phái Thanh cao hay Lưu Bằng Trình chững chạc thân thiện, khi ra đều là hình tượng ông cụ non, bàn về sức quyến rũ, cũng là thua xa kịp Cố Duy Bình, người này trời sinh ba phần tà khí chính là người phong lưu rồi. vừa nghĩ, vừa tiếp tục vùi đầu trở lại trong sách vở ở bàn.

      Buổi sáng giáo viên Tưởng mang theo sách bắt đầu học tập, đối mặt với thứ chính mình năm có chạm qua, nhìn qua mấy hình vẽ toán học vừa xa lạ lại quen thuộc, mấy đề bài trước mặt còn có chút ấn tượng, vì vậy trả lời, đến đề số 5 lại có chút khó khăn, nửa đoán nửa mơ hồ chọn đáp án, kết quả may mắn đoán đúng rồi. Vì vậy thận trọng làm tiếp đề số 6, lại đúng với câu kia "Sợ điều gì gặp điều đó" tính hai lần, lại ra hai đáp án khác nhau, nhưng có đáp án nào trùng với bốn đáp án ở trong đề bài này cả.

      có chút lo lắng, có chút sợ. Cái này chỉ mới bắt đầu huấn luyện cơ bản cho các bộ phận căn bản mà thôi, mà vừa bắt đầu, dường như quên mất hơn phân nửa kiến thức cơ bản, các đề bài tiếp theo sao có thể làm được?

      dám làm những bài bên dưới, tâm lý có chút lo lắng, mở sách giáo khoa ra từ Chương 1: bắt đầu, ôn lại bài tập, vừa làm bài tập phía sau sách giáo khóa, chăm chú nhìn, ít bài tập cũng toàn bộ trả lời, nhưng khi quay lại làm tiếp huấn luyện cơ bản Chương 1: vẫn cảm thấy rất khó. Hơn nữa đáp án làm ra chỉ đúng sáu bảy phần trăm, còn có điểm rất quan trọng, chỉ mới trả lời hết chương này thôi, trong sân trường tiếng chuông vang lên, Lâm Đồng Chi xa xa có vượt qua kế hoạch học tập vạch ra.

      Sau khi tiếng chuông vang lên, trong lớp học từ từ náo nhiệt lên, Lâm Đồng Chi đẩy Lý Ngọc Hỉ ở bên cạnh cái, mở miệng hỏi, "Cậu sao vậy?"

      Lý Ngọc Hỉ cũng lập tức chuyện, hơi nhíu lông mày cùng vẻ mặt khó có thể mở miệng.

      Lâm Đồng Chi thở dài, kéo bàn ra, tìm sách vở mà buổi chiều muốn dùng. Đột nhiên nghe được có người gõ cái lên bàn của , "Éc, bạn học, phiền toái di chuyển cái bàn chút, để cho mình vào."

      biết là ai, nhưng vẫn nhịn được ngẩng đầu nhìn người có gương mặt đẹp trai làm cho người ta nhìn có cảm giác vui vẻ thoải mái kia, lúc này mới ừ tiếng, xê dịch chỗ ngồi về phía sau, rồi kéo bàn học xuống, sau khi người kia vào chỗ ngồi, rất có lễ phép cười với , hai chữ "Cám ơn".

      Lâm Đồng Chi định mỉm cười cái cho rằng đáp lại, ánh mắt lơ đãng ở trong lớp quét qua, lại phát trong lớp có mấy đôi mắt kín đáo chú ý góc này. liền nghiêm mặt vội vã gật đầu coi như nghe được những lời này.

      Trong lòng thầm buồn cười, quả nhiên là trong núi có cọp, con khỉ xưng bá vương, nếu như là Văn Đào ngồi ở chỗ này, nghĩ đến việc ngày thường rất ít thấy người trai đẹp, lập tức nghĩ tới người giống như bé đen đúa gầy gò thích cười thích quậy, trong lòng bất giác có chút ngọt ngào, nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như xuyên qua tầng tầng chướng ngại nhìn thấy được bé kia, khóe miệng bất giác ra nụ cười yếu ớt. Sau đó trong lớp đột nhiên yên tĩnh lại, lát sau, có giọng , "Stand up", nghe vậy nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, đứng dậy cùng những người khác đồng thanh hô, "Good afternoon, Mr. He"

      Lúc nghỉ giữa giờ, Lâm Đồng Chi mới biết cảm giác làm người hàng xóm, buổi trưa ngủ, tiết học tiếp theo tự nhiên muốn gục xuống bàn chợp mắt, bốn phía lại giống như tự động tạo thành vòng xoáy ngôn ngữ, làm cho còn buồn ngủ nữa. là rắc rối chịu nổi, ngủ cũng là hy vọng xa vời. và Lý Ngọc Hỉ liếc mắt nhìn nhau, hẹn mà cùng đứng dậy, ra cửa hóng mát.

      hành lang cũng là đống người, các bạn tốp năm tốp ba xúm lại chỗ đơn giản là để buôn chuyện, váy người này đẹp, cửa hàng ngoài kia có kẹp tóc tinh xảo, Lý Ngọc Hỉ vừa ngáp vừa bĩu môi gọi Lâm Đồng Chi nhìn trong lớp, bên cạnh chỗ ngồi của bọn càng lúc càng đông, đám con trai đáng ghét vây thành đoàn cười cợt, mặt mày hớn hở thảo luận trận bóng vừa xem, xong lại có hai tên con trai tới đặt mông ngồi ở bàn học của . Lâm Đồng Chi trong lòng than thở tiếng, việc này khi nào mới kết thúc, làm sao mới có thể được yên tĩnh đây?

      Cùng nhân vật truyền kỳ làm hàng xóm quả thực là có lợi. Ba ngày hai bữa cứ như vậy xuống, Lý Ngọc Hỉ tự nhiên có cái gì tốt sắc mặt, cố tình bọn con trai này học rất giỏi và chỗ nào cũng có, người cũng đắc tội nổi. chỉ có thể tức giận , "Bọn mình nhường nhịn mãi, đám con trai đáng ghét kia còn cho rằng đó là chỗ dành riêng cho bọn họ, giờ học hôm nay muộn chút, mọi người liền liếc mắt nhìn , như trách , con bà nó, tại sao? Ngày mai đánh chết cũng ra."

      Lâm Đồng Chi cũng khuyên cậu ấy, chỉ thò đầu ra ngoài hành lang ngửi mùi hoa Ngọc Lan trong khí, , "Cậu cũng ngửi thử chút, hoa này rất thơm." Nhìn Lý Ngọc Hỉ hình như vẫn còn rất tức giận, lúc này mới mỉm cười ra hiệu cho Lý Ngọc Hỉ nhìn xem các bạn nam trong lớp thỉnh thoảng có hai bạn nữ chống má ngồi nghe được hết sức chăm chú, "Bọn mình ở trong lớp ngồi lâu như vậy ra ngoài hóng mát chút ngửi mùi hoa cũng là rất tốt, nếu cậu biến thành như vậy?"

      Trương Ngọc Hỉ nghe vậy chán nản, qua lúc rồi lại tự giễu cười rộ lên, "Cũng đúng, những người ngồi ở bên trong thứ mình muốn nghe mình có thể ra khỏi chỗ ngồi, 80% chỉ biết mình thầm mến Cố Duy Bình mới là ."

      Ở trong lòng Lâm Đồng Chi, nghỉ giữa giờ thể ở trong lớp nằm nghỉ ngơi chút mà phải chạy ra hành lang giết thời gian quả phải việc gì lớn, chỉ lo lắng việc, đó cũng là việc mà chủ yếu tất cả các bạn học sinh lo lắng: đó là việc học.

      Sau khi đăng ký vào khoa tự nhiên, Lâm Đồng Chi từng có ý chí rất cao, tự cho là bỏ rơi những môn phí thời gian như chính trị, lịch sử, để thời gian cho việc học tương đối thoải mái, như vậy, còn lại mấy môn trước kia, kém nhưng cũng tính là quá kém lại có thể nâng cao bài tập. Nhưng, đến bây giờ mới phát , có môn nào là nổi trội để có khả năng xem được, tất cả các môm đều cần thời gian, ngữ văn, ngữ cần thời gian học thuộc lòng, toán lý hóa cần thời gian để làm bài tập. Hơn nữa thảm nhất chính là, cần thời gian cho môn lịch sử, về cơ bản môn chính trị là có thể lập tức nhìn ra hiệu quả, mà tốn nhiều thời gian nhất ở bài tập của mấy môn toán, lý, hóa này, mức độ khó khăn và kết quả lại thường kém xa.

      Lần này bắt đầu ôn tập lại từ đầu thời gian cũng lâu, nhưng phát những thứ từng học hai năm trước ngoại trừ mấy cái công thức, những nội dung chủ yếu quên sạch . Thường vừa nhìn liền hiểu, nhưng khi làm lại sai. Cách học tập từ trước đến nay của cứng nhắc, cũng phải cái loại suy ra ba nhân tài, nội dung đơn giản chút còn được, đề bài mà khó chút, trong đầu liền biết nên làm như thế nào. Cũng ai có thể giúp , Lý Ngọc Hỉ ngồi cùng bàn, cũng giống , lý hoá giỏi hơn chút, những cũng giỏi hơn bao nhiêu, ngoại ngữ so với kém chút, chênh lệch cũng ràng. Gặp phải vấn đề khó khăn, giống nhau đặt bút xuống rồi lại giương mắt nhìn, đôi chị em giống nhau.
      Last edited: 26/12/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6:

      Hơn nữa còn bị loại quấy nhiễu khác. Dù sao ngay từ đầu chính là chọn bừa chỗ ngồi, căn bản dựa theo cao thấp mập ốm xếp chỗ ngồi, Cố Duy Bình cũng giống như trong truyền thuyết loại này thiên tài khinh thường ở cùng chỗ với các bạn học nhận giáo dục giống nhau, mỗi tiết cậu ấy đều rất chú ý nghe giảng, thân thể ngồi thẳng, cách khác mỗi lần Lâm Đồng Chi nhìn lên bảng cũng chính là nhìn cậu ấy, thân người cao to, chắn tầm mắt của Lâm Đồng Chi.

      Trong đầu Lâm Đồng Chi chỉ có chữ "Nhịn", cố gắng rướn cổ lên tìm khe hở ở giữa hai bạn nam phía trước hoặc mượn vờ của Lý Ngọc Hỉ sau khi giờ học kết thúc. Nhưng điều này ràng có hại như vậy, rốt cuộc có ngày, giáo viên lớp toán giảng đề bài hàm số, chính là bài mà tối hôm trước Lâm Đồng Chi hiểu khi chuẩn bị kiến thức cho bài học hôm sau, giáo viên vừa vừa viết bảng, Lâm Đồng Chi thấy được tấm bảng đen, quýnh lên, thể nhịn được nữa, giơ tay cầm bút chọc vào lưng người ở bên cái.

      Động tác của rất , đến mức Cố Duy Bình căn bản có cảm giác, chứ đừng là phản ứng. Qua chút nữa, giáo viên cũng nhanh xong đề kia, khẽ cắn răng, cây bút ở lưng cậu ấy chọc mạnh hơn.

      Người nọ quay đầu lại mở miệng trách móc, trong đôi mắt tất cả đều là thắc mắc, Lâm Đồng Chi cách đơn giản, "Có thể xích ra chút được , mình nhìn thấy bảng."

      Ánh mắt cậu ấy rất nhanh từ đỉnh đầu của quét qua, lập tức hiểu ý của , vì vậy rất dứt khoát quay đầu lại. Khi Lâm Đồng Chi lại ngẩng đầu lên, Cố Duy Bình và bạn cùng bàn của cậu ấy ngồi cách ra để lộ cái khe hở rất lớn, đủ để xem ràng từng chữ viết bảng, hơn nữa tất cả những tiết học sau đó, tầm mắt của từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên ở khoảng cách rộng lớn này, đây là thời gian từ khi lên cấp ba tới nay, trả qua tiết học tốt nhất, nhanh chóng chộp lấy cây bút, đúng lúc theo kịp lời giảng của giáo viên, hơn nữa nghe hiểu mỗi câu giảng của giáo viên.

      Mãi cho đến lúc giáo viên ra khỏi lớp, căng thẳng trong đầu mới được thả lỏng. Đây là tiết thứ hai, tiết cuối cùng là thời gian thể dục, đợi ghi xong chữ cuối cùng, Cố Duy Bình sớm cùng nhóm bạn nam tươi cười khoác vai ra ngoài, cũng đợi tiếng cám ơn.

      Tâm tình của Lâm Đồng Chi rất tốt, chầm chập đứng dậy, theo dòng người cùng đến sân thể dục chỗ lớp mình tập chung,trong lớp đám bạn học đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, liếc mắt cái liền thấy Cố Duy Bình—— cậu ấy căn bản đứng ở trong hàng ngũ mà người đứng ở phía sau hàng ngũ, cùng học sinh phân công phụ trách kiểm tra kề tai với bé rất thanh tú. Em lớp dưới hiển nhiên là người quen của cậu ấy, hai người cười rất sáng lạng, nam đẹp trai nữ xinh , rất đẹp đôi.

      Sau đó bé kia đột nhiên kinh ngạc chỉ vào quần áo Cố Duy Bình gì đó, Lâm Đồng Chi nhìn theo hướng tay bé kia chỉ, liếc mắt cái liền nhìn thấy người cậu ấy mặc cái áo tay ngắn màu trắng xanh đan xen nổi bật, áo có vết bẩn lớn, Cố Duy Bình để ý nhìn bé kia nhún nhún vai, đưa tay ở quần áo tùy tiện vỗ hai cái, lại chào tiếng, lúc này mới đứng về trong hàng ngũ.

      Cả thời gian tập thể dục, Lâm Đồng Chi đều suy nghĩ về dấu vết ở áo cậu ấy, người chính là như vậy, cậu ấy càng quan tâm, càng cảm thấy băn khoăn. Cho nên việc đầu tiên khi trở lại lớp học chính là nghiêm túc , " xin lỗi, làm dơ quần áo của cậu" với Cố Duy Bình.

      Cố Duy Bình vội vàng xua tay, "Đâu có, là mình nên xin lỗi mới đúng, trước kia mình ngồi phía sau quen, cậu mình căn bản chú ý tới sau lưng có ngồi." Cậu ấy nghiêm trang , nhưng khi "Cố " chữ "" lại lộ ra chút nụ cười, sau đó ánh mắt cười như cười từ đỉnh đầu của nhìn xuống dây kéo ở cổ áo của chính mình—— đây chính là chênh lệch về chiều cao của hai người.

      Ngày thường Lâm Đồng Chi kiêng kỵ nhất chính là vóc dáng của mình, bị câu của cậu ấy kích thích đến nỗi hai mắt xám ngắt. hung tợn trừng lại cậu ấy, cậu ấy thấy tình thế ổn cười ha ha, rất nhanh xoay đầu lại ngồi thẳng lên. Nhưng Lâm Đồng Chi dám cá là, đôi vai người kia run run nhất định phải là khóc.

      tức giận nghĩ, 5 phút trước còn tưởng rằng người này là người chính trực, nhưng ra là người xấu đáng đánh đòn, sau đó thuận cứ như vậy cầm lấy vở, đập "Bộp" cái lên lưng cậu ấy, người kia bị đau quay đầu lại, Lâm Đồng Chi đem vở lật tới bài hiểu, đôi mắt to chớp chớp vô cùng khiêm tốn xin đợi dạy bảo.

      Người tuổi trẻ tình bạn rất nhanh có thể thân thiết, có thể so sánh mức độ nhanh chậm với thế giới, có lẽ chỉ có thời gian. Lâm Đồng Chi còn chưa kịp hỏi Cố Duy Bình mấy đề bài, cũng gần tới lúc kiềm tra rồi.

      Trường học của bọn họ kiểm tra trong vòng hai ngày là kết thúc, là vào ngày thứ bảy với ngày chủ nhật, ngày thứ nhất ba môn, ngày thứ hai hai môn. Số câu hỏi về hình học và độ khó so với đề thi vào trường cao đẳng đều ngang nhau. Thời gian so với thi vào trường cao đẳng còn gấp hơn chút, nghe làm như vậy có thể rèn luyện phản ứng nhanh nhạy cho học sinh. Sau khi thi xong, rất nhiều học sinh gần như mệt lả. Trường học rốt cuộc mở ra, buổi tối ngày chủ nhật thả học sinh ở nội trú trong trường đêm, cần phải đến lớp tự học buổi tối. Lý Ngọc Hỉ muốn về nhà chuyến, đổi mấy bộ quần áo ngủ giấc. Mẹ Lâm Đồng Chi mới đưa đồ ăn và quần áo tới, còn cảm thấy kết quả mình thi cũng được tốt, dám cũng muốn về nhà đối mặt với quan tâm tha thiết của ba mẹ.

      nghỉ ngơi chút, nhưng cảm thấy sức khỏe và trí nhớ đều thả lỏng mà cảm thấy càng thêm mệt mỏi, vì vậy cũng mua cơm hoặc về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà nằm ở bàn học chỉ đơn thuần là muốn động. Trong lớp học số người ở lại ít, có người giống như mệt mỏi uể oải nằm bò ra bàn, còn có mấy người thần kinh trâu bò vẫn chưa thỏa mãn ngồi cùng nhau so đáp án.

      Cố Duy Bình và bạn cùng bàn lớp toán thay mặt Lưu Tinh hơn nữa đặt mông ngồi vào chỗ của Lý Ngọc Hỉ lớp trưởng Văn Tử bên tự nhiên đều thuộc loại trâu bò này, ba người trả lời đúng đáp án của mấy đề lớn, Văn Tử hình như sai chỗ nên sai, luôn chán nản gõ đầu mình, lại luôn miệng mắng "Đần, đần, đần, loại đề này sao có thể sai được." Cậu ấy nghiến răng ngừng mắng chính mình trận, nhìn Cố Duy Bình nhàng nở nụ cười, khỏi cáu kỉnh lên, vòng vo mắt , "Lưu Tinh, cần phải lần này lại là tên Cố Duy Bình này đứng hạng nhất, chúng ta nên giúp cậu ấy đổ máu chút?"

      Lưu Tinh là bạn xấu của Cố Duy Bình, tự nhiên cũng là tay bỏ đá xuống giếng, cậu ta nghiêm trang nhăn mày lại, "Cố Duy Bình, nghe thấy , lớp trưởng chúng ta muốn cậu mời khách, nếu như cậu mời, về sau cũng đừng nghĩ lăn lộn ở lớp chúng ta." Vừa nghe có người mời khách, lớp học có 5, 6 người mệt mỏi lập tức ngồi thẳng dậy.

      Cố Duy Bình hơi lúng túng " thể nào? Ngữ văn, ngữ của mình đều giống nhau, dựa vào cái gì các cậu mình đứng thứ nhất?" Nhưng là ánh mắt của cậy ấy lóe lên tự tin hoàn toàn khác biệt với lời khiêm tốn kia, cho dù là người mù cũng nhìn ra được cậu ấy nghĩ đằng nẻo, đám bạn học này chơi với nhau lâu ngày càng thêm thể nào bỏ qua cho cậu ấy, ngay cả Lâm Đồng Chi vốn muốn ăn cũng nghĩ muốn hung hăng chơi cậu ấy chút.

      Trong lớp học rải rác tiếng dần dần trở nên có tiết tấu, "Mời khách! Mời khách! Mời khách! . . . . . ."

      Cố Duy Bình chính là bao giờ thiếu ánh mắt thức thời, dẫn đầu trước lúc tất cả mọi người chuẩn bị cầm hộp bút sách tham khảo liền vội vàng đứng lên làm yên lòng mọi người, "Mời khách có thể, trước, người mình chỉ còn 100 đồng, vượt qua số này người nào gọi người đó bổ sung thêm."

      Văn Tử cười ha ha, "Yên tâm! Chúng ta liền ra cửa trường học gọi mấy món xào, tiền còn lại cho các bạn mua chút đồ ăn vặt, chúng ta chút tiền cũng lãng phí."

      Cố Duy Bình cũng dây dưa, đứng dậy vỗ tay phát ra tiếng, khóe mắt xếch lên, "Vậy còn chờ gì nữa? GO, GO, thôi mọi người."
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 7

      Giữa trưa ngày hôm sau giờ đọc báo, Tưởng vào lớp học. Bình thường mỗi ngày giờ này ấy đều phải đến xem chút, trong lớp ngoại trừ bạn học vừa lo lắng đề phòng nhìn tờ giấy viết ba chữ rất vui vẻ mặt suy đoán là ai lại đụng vào họng súng bên ngoài, những người khác nên làm gì làm cái đó, cũng ra quá nhiều cảnh giác.

      Lâm Đồng Chi cầm giấy bút chép lại từ đơn, rất thản nhiên, ai ngờ Tưởng vòng ở trong lớp, rồi dừng lại ở bên cạnh Lý Ngọc Hỉ, kêu tiếng, "Lâm Đồng Chi, em theo tôi ra ngoài chút."

      Ánh mắt cả lớp nhất thời tập chung vào người Lâm Đồng Chi, bình thường, nếu bị giáo viên gọi ra ngoài chuyện đều là chuyện rất quan trọng, Lâm Đồng Chi cũng biết chính mình làm sai chuyện gì, vừa nhìn vẻ mặt trầm của Tưởng liền khẳng định phải là chuyện gì tốt, "Vâng" tiếng, lo lắng yên đứng lên, bước theo sau lưng của Tưởng ra ngoài.

      tới chỗ rẽ ngoài hành lang, Tưởng dừng bước, quay đầu lại, giọng điệu hình như rất thất vọng, "Lâm Đồng Chi, bình thường em cũng là người rất ngoan." ấy chỉ cau mày nửa câu, Lâm Đồng Chi sợ đến sắc mặt xanh mét, theo giọng điệu nửa câu sau này, chẳng lẽ chính mình có lúc nào lại ngoan rồi sao?

      Tưởng đại khái chính là muốn phản ứng này của , giọng điệu của ấy dịu chút, "Chuyện hôm qua là sao? Các em?"

      Lâm Đồng Chi vừa nghe là vì việc này, lập tức yên lòng, chắc là người nào lỡ miếng để lộ cho Tưởng biết, bị ấy hiểu lầm. Vì vậy rất nhàng đem chuyện ngày hôm qua Cố Duy Bình tại sao lại mời khách và các bạn trong lớp tham gia lúc nào trở về phòng ngủ ra hết. nghĩ chuyện này vốn là liên quan đến mình, người bắt nạt và người bị bắt nạt đều là học sinh quý của ấy, chẳng qua là bữa cơm, ăn chung còn có hai nữ sinh, chính mình là buổi tối cũng chuyện với bạn học sinh nam nào quá năm câu, chắc cũng có gì lớn .

      Nghe thản nhiên mạch xong mọi việc, giống như dối, sắc mặt Tưởng hơi nguôi giận, nửa tin nửa ngờ hỏi câu, " sao? Chỉ có như vậy sao?" Giọng cũng dịu xuống. Lâm Đồng Chi vội vàng gật đầu, cảm thấy giáo viên nhất định phải muốn tìm , cho nên lại thêm câu, "Ngày hôm qua tất cả mọi người trong lớp đều thấy, tất cả mọi người cùng nhau ăn, chỉ có vậy thôi."

      Tưởng trầm ngâm chốc lát, thay đổi vẻ mặt cười mà như cười nhìn , "Chỉ như vậy ư? em vô duyên vô cớ theo mấy bạn nam ra ăn cơm lại có ý khác? Con hay là muốn tự ái." Lâm Đồng Chi sửng sốt chút mới hiểu được ý tứ của ấy, quả thể tin vào tai của mình, nhất thời chỉ cảm thấy ông tiếng, thanh gì đều nghe được, chỉ có máu trong toàn thân cũng vọt tới đầu mình. mang theo ánh mắt khiếp sợ thể tin nhìn về phía Tưởng, phải vậy, những lời này phải ấy hoặc là hiểu sái ý của ấy, nếu ấy lặp lại lần nữa?

      phút kia, Lâm Đồng Chi đối mặt với người phụ nữ trung niên trước mặt này ra oán giận. ta cũng là phụ nữ, cũng từng có nội tâm nhạy cảm dịu dàng, như vậy bây giờ tại sao ta có thể lấy nội tâm tàn nhẫn cùng ác độc tới đo lường nội tâm nhạy cảm yếu của thiếu nữ? Đúng, phải học sinh ưu tú, thành tích của so với người khác kém, nhưng phải nhân cách của kém, mà ta lại càng có tư cách hoài nghi và vũ nhục !

      Tưởng bị ánh mắt tuyệt vọng đó của chất vấn có chút sợ hãi, ta mất tự nhiên vò vò tóc, né tránh ánh mắt của , lại tìm mấy bậc thang cho mình, "Ý phải vậy, ừ, cái đó, Lâm Đồng Chi, em đừng để trong lòng, chỉ là có học sinh phản ảnh tối qua bọn em cùng ăn cơm, tới đây tìm hiểu chút, có việc gì thôi. Cái đó, bây giờ em phải nắm chặt thời gian học tập, em về lớp trước , lại tìm những người khác hỏi chút." ta mấy câu đó càng càng ràng, hình như cố ý trốn tránh. Lại về phía lớp học, mà Lâm Đồng Chi giống như có nghe thấy lời của ta, chỉ đứng tại chỗ, nhúc nhích. giáo Tưởng vốn xoay người chuẩn bị tới lớp học, nhưng dường như có mắt ở phía sau nhìn cử động của Lâm Đồng Chi, giọng lại càng dịu dàng, dịu dàng giống như dỗ, " có việc gì, trở về lớp , chỉ tìm hiểu chút tình hình thôi, em cần có gánh nặng tâm lý."

      Lâm Đồng Chi vẫn là học sinh nghe lời, bị ta vũ nhục bày tỏ ý muốn phản đối cũng chỉ là cố chấp đứng, chờ giáo giải thích cho ý nghĩa của những lời đó phải theo ý hiểu của , nhưng giáo lại hết sức né tránh cầu của học sinh. Mặc dù răng Lâm Đồng Chi cắn chặt vào môi, trong miệng tràn ngập cỗ tanh vị mặn, mặc dù móng tay của cắm sâu vào lòng bàn tay làm chảy máu. vẫn nghe lời của giáo viên, cứng nhắc về chỗ ngồi của mình.

      Ánh mắt nghiêm túc của Tưởng nhìn xung quanh vòng, ép học sinh nhã nhặn bình thường ra ngoài với ta chuyến lúc quay lại trở nên hoàn toàn bình thường các học sinh khác kinh ngạc cùng đồng tình. Sau đó ta lại hô tiếng, "Văn Tử, ra ngoài."

      Văn Tử quay đầu lại nhìn Lâm Đồng Chi chút, có chút hiểu, nhưng vẫn theo phía sau ta ra ngoài. Hai người bọn họ vừa , trong lớp mọi ánh mắt lại tập trung vào người Lâm Đồng Chi, vẫn cắn chặt môi, mặt trắng bệch còn chút máu. Nước mắt như sắp rơi xuống, lại bị đè lại, có lỗi, tại sao phải khóc? nhịn được, cho dù Lý Ngọc Hỉ lo lắng khuyên cần hạnh hạ mình cũng rơi giọt nước mắt nào, cái người đầu sỏ gây nên trước mặt này cũng quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng cùng ân cần làm cho Lâm Đồng Chi cảm thấy đau xót, kìm được nước mắt, nước mắt nhanh chóng thi nhau rơi xuống.

      Cố Duy Bình đại khái đoán được chút, khi Văn Tử mang theo gương mặt nhịn được trở lại lớp học với lời nhắn để cho cậu ra ngoài chuyến, cậu vỗ tay cái, làm ra cái rất khoa trương " hùng mỉm cười đợi bị tra khảo" tư thế ra ngoài, thành công làm cho cả lớp cười ầm lên.

      Lâm Đồng Chi muốn nhìn nữa, quả nhiên Cố Duy Bình rất nhanh quay lại, vẻ mặt thoải mái. Học trò cưng của ta nhất định bị đối sử hay vũ nhục như vậy, lại vẫn là Lâm Đồng Chi đúng, Cố Duy Bình mời khách nếu như chính mình kiên trì muốn , căn bản tự rước lấy nhục. Vốn chính là người của hai thế giới, tại sao phải dính vào bọn họ chứ?

      nghĩ xong liền làm ngay, từ đó về sau, đối với Cố Duy Bình và nhóm bạn tốt của cậu ấy, vẻ mặt đều rất lạnh lùng, đừng chuyện, ngay cả nụ cười cũng trông thấy. Lý Ngọc Hỉ khuyên , "Vậy cũng mặc kệ chuyện của Cố Duy Bình , người ta gặp mình mấy lần, làm cho mình thay cậu ấy tiếng xin lỗi với cậu, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Cậu cũng thể vì sai lầm của người khác mà trừng phạt mình chứ?" Cậu ấy ba bốn lần, Lâm Đồng Chi nhàn nhạt trả lời câu, "Cậu phải là mình, cậu hiểu được cảm nhận của mình." trầm tư chút, lại thêm vài câu, "Trước kia mình đọc sách thấy trời mưa cùng người che chung cái ô, nước mưa dọc theo cái ô xuống người cậu tuyệt đối so với cậu đội mưa lại bị ướt càng nhiều hơn, mình nghĩ, làm bạn với nhóm người Cố Duy Bình mang đến cho mình rất nhiều phiền toái, cũng tuyệt đối so với làm bạn với cậu ấy càng phiền toái hơn."

      Lý Ngọc Hỉ còn muốn cái gì, hành lang có tiếng kêu la dán thành tích của kỳ thi vừa rồi, họ kết bạn xem thành tích, Lý Ngọc Hỉ còn hứng thú thuyết phục nữa.
      Last edited: 26/12/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8

      Tên hai người kia đều xếp dưới 30 trong danh sách, người đứng thứ 31, người đứng thứ 34, mà năm nay trong trường học thu được tin tức về kỳ thi, số người trúng tuyển năm nay so với năm trước cao hơn: 10%, dự tính trường học của bọn họ tối đa cũng là 30%, cách khác, cho dù Lâm Đồng Chi chỉ muốn học chuyên trung, ở trong lớp tên cũng phải xếp 15.

      Danh sách thành tích của kỳ thi được dán bảng thông báo ở bên ngoài, trong lớp lập tức sôi nổi lên, khí cố gắng học tập. Mỗi người đều cảm thấy thời gian tinh thần và sức lực đủ dùng, các bạn nữ buổi tối trở về phòng ngủ, nhất định phải đợi sau khi tắt đèn mới có thể để quyển sách xuống nhà vệ sinh rửa mặt. Trước kia chỗ đó là nơi buổi tối tụ tập chuyện phiếm giờ trở thành nơi rửa mặt trao đổi học tập.
      Lại rất nhanh, ở ký túc xá biết từ chỗ nào lưu truyền ra phương pháp, mọi người mua đèn pin đợi sau khi tắt đèn chui vào trong chăn đọc sách, mùa hè chăn mỏng, khi giáo viên đời sống kiểm tra phòng ngủ, thường đứng tầng cách xa phòng ngủ nhìn thấy trong phòng ngủ khu cấp ba có đốm ánh sáng, đợi bọn họ vào phòng ngủ xem, toàn bộ ánh sáng lại tắt, giống như đom đóm lập lòe. may là tất cả mọi người có thể hiểu được, nhắm mắt mở mắt cũng liền cho qua.

      Lâm Đồng Chi đối với người nghĩ ra biện pháp này bội phục sát đất, và Lý Ngọc Hỉ mỗi người mua cái mang về, cũng gia nhập đại quân khổ luyện học hành. Dần dần, hai bé này sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, cân nặng cũng trực tiếp giảm xuống, ăn nhiều thịt hơn nữa cũng bổ trở lại. Trong phòng ngủ mặc kệ ba mẹ của người nào tới, thấy mọi đứa bé đều là giống nhau, cũng chỉ có ở sau lưng than thở mấy tiếng "Tội nghiệp!"

      Sau kỳ thi, trong lớp thay đổi chỗ ngồi, biết có phải Tưởng lương tâm có thẹn, cũng đem Lâm Đồng Chi và Lý Ngọc Hỉ tách ra, cũng đem bọn họ chuyển ra khỏi phía sau Cố Duy Bình. Lâm Đồng Chi ngược lại cảm thấy Tưởng càng sớm đem chuyển khỏi vị trí này càng tốt, nhưng ngược lại Lý Ngọc Hỉ cùng hai người kia rất hòa đồng. Giờ học hôm nay, Cố Duy Bình quay đầu lại, cẩn thận nhìn Lâm Đồng Chi chút, rồi mới với Lý Ngọc Hỉ, "Theo mình, hai cậu buổi tối đừng thức đêm nữa, thân thể mệt mỏi kiệt sức thành tích cũng khá lên được."

      Lý Ngọc Hỉ cười nhạt, "Loại lời mát này của cậu có ích lợi gì? Cho dù thân thể của mình khá hơn nữa mà thành tích tốt lên cũng dùng, cậu có lòng cũng đừng giấu giếm, đem phương pháp học tập của cậu cho mình ."

      Lưu Tinh cũng quay đầu lại, cười, " phải cậu ấy mát, cho tới bây giờ bọn mình cũng thức qua đêm, nghỉ ngơi khẳng định học tập tốt, cậu xem mấy đứa bọn mình buổi trưa cùng nhau chơi bóng, có mấy người thành tích tốt? Cậu muốn nghe phương pháp học tập của cậu ấy, mình giúp cậu ấy ."

      Lâm Đồng Chi thầm than trong lòng, cho dù biết phương pháp học tập của người kia cũng nhất định có ích, nhưng lại nhịn được tò mò, cầm bài tập trong tay, hai tai sớm dựng thẳng lên so với cái gì cũng cao.

      Cố Duy Bình chỉ xua tay, “Mình cũng biết mình có kinh nghiệm học tập gì, cậu ."

      Lưu Tinh dơ ba ngón tay ra, vừa vừa bấm ngón tay, "Cậu ấy học có ba loại, thứ nhất, chăm chú nghe giảng, thứ hai xem kỹ sách, thứ ba, làm tốt ghi chép ôn tập, mặc kệ là sách hướng dẫn, cậu ấy quyển cũng xem qua."

      Lời này đừng Lý Ngọc Hỉ, Lâm Đồng Nhi nửa tin nửa ngờ, liền bài tập đơn giản như vậy? Mình tùy tiện làm chút cũng có thể làm được chín mươi phần, Lý Ngọc Hỉ chuẩn bị bọn họ cần lại cho mình, cũng có ý muốn hỏi thăm vốn kinh nghiệm riêng của người khác, vẻ mặt nghiêm trang của hai bạn nam kia giống dối. Cố Duy Bình cũng , " ra, ví dụ như toán học, mệnh đề định lý chỉ có mấy
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9


      thể tin được ánh mắt của mình, vài phút trước đồ trong ngăn kéo của còn lộn xộn. Nhưng chỉ sau mấy phút, ngăn kéo của được xếp gọn gàng, cùng để tấm thiệp nhạc sinh nhật, mở tấm thiệp ra, kèm theo nhạc "Chúc sinh nhật vui vẻ", còn có hai hàng chữ viết khác nhau, hàng chữ là của Lý Ngọc Hỉ, còn hàng chữ xấu xí làm người muốn hộc máu kia, đại khái biết là của ai, chỉ giữ lại sáu chữ rất đơn giản "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!". loại chữ khác là kiểu chữ in rất đều, chép bài thơ rất nổi tiếng tên 《 Nếu đời nỡ lừa dối em》:


      Nếu đời nỡ lừa dối em tác giả Pushkin

      Nếu đời nỡ lừa dối em,

      Đừng hờn, đừng giận mà thêm âu sầu;

      Ngày buồn bình thản đương đầu

      Ngày vui lại đến mang màu sáng tươi.

      Con tim đập nhịp xa vời,

      Nay thời hiu hắt, mai thời đáng

      Tất cả đều thoáng qua mau,

      Mà chuyện qua rồi lại dễ thương.

      Hơn trăm năm trước nhà thơ hình như biết trước Lâm Đồng Chi bị bất công cùng nội tâm khổ sở, mỗi câu của bài thơ này đều là liều thuốc tốt nhất. Dùng ngôn ngữ nhàng nhất ra rung động khích lệ lòng người, từng chút vuốt lên miệng vết thương của .


      Nước mắt của Lâm Đồng Chi bất giác lại rơi xuống, giọt nước mắt rất lớn trong suốt, từng viên như trân châu rơi vào tấm thiệp sinh nhật, nhàng cầm tấm thiệp sinh nhật lên, để trước [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :