Vẽ mắt - Lâu Vũ Tình (10 chương + Kết thúc + 2 Phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.2
      Edit:Aries92


      thổ lộ với ấy chưa? ”


      “Hả? Chuyện gì? ” đối với câu hỏi bất ngờ của mới hoàn hồn.


      “Em hỏi, thực lòng thương ấy, thổ lộ với người ta chưa? ”


      “Vẫn chưa” thời điểm định mở miệng nhận ngay bạt tai còn có thể hay sao?


      giống với cá tính của chút nào” với tính cách của nếu thích ai đó trực tiếp thổ lộ với người ta, sợ cự tuyệt, sợ tổn thương cho dù được đáp lại vẫn có thể vui vẻ tiếp nhận, dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý nhìn người ta.


      “Chuyện giữa ấy đơn giản như vậy…” cần phải suy tính rất nhiều vấn để, trong lòng vốn dĩ tồn tại rất nhiều khúc mắc lại muốn làm phiền lòng thêm, thể để cảm thấy áp lực, lo lằng càng nhiều càng thể mở miệng


      “Hơn nữa chính ấy là người giúp theo đuổi em…. ”


      Như vậy làm sao có thể có ý với được chứ?


      “Sao lại có khả năng! có loại tình gọi là “chúc hạnh phúc” chưa nghe qua sao? ” Nếu có ý việc gì phải vất vả giúp theo đuổi hạnh phúc của mình?


      chỉ nghe qua “có loại tình gọi là buông tay” thôi nha!


      “Em đạo nhạc! ”


      Diệp Dung Hoa bật cười “Thôi quên ! người đơn giản như còn lâu mới hiểu được lòng phụ nữ”.


      Lần thứ hai bị xem Khấu Quân Khiêm thức thời vùi đầu giải quyết bữa ăn còn sức phản bác.


      “Sao lại ở đây? ” Tôn Kiều Diễm ra ngoài mua đồ ăn, phủi phủi bọt nước dính người lẩm bẩm “ Trời mưa to đấy…. ”


      “Bằng tôi nên ở đâu? ”



      Tôn Kiều Diễm hơi khựng lại quên cả lau mặt



      qua hai ngày rồi, phải ấy cần thay tranh rồi sao? Đáng ra nên ở nhà trông chừng mới đúng chứ? ” Khấu Quân Khiêm quên cả uống nước, khiếp sợ ngẩng đầu “Cái gì? ”


      Mỗi lần hỏi đều vẫn còn sớm, hơn nữa dường như còn cố ý lảng tránh , cảm giác muốn cùng sống dưới mái nhà cho nên mới ra ngoài cho gian của mình.


      Tôn Kiều Diễm đánh giá vẻ mặt của , chợt bừng tỉnh “Khó trách hôm qua ấy đến tìm tôi bộ dạng là lạ…. ” hóa ra là cố ý. Ngay cả cơ hội lời từ biệt cũng cho, ấy biết làm Khấu Quân Khiêm đau lòng thế nào sao?


      Khấu Quân Khiêm đứng phắt dậy, ly nước bàn do động tác của mà va vào nhau tạo ra thanh khiến những bàn bên cạnh đều quay lại nhìn, nhưng để ý được nhiều như vậy, lập tức chạy nhanh ra ngoài.


      Hai chân truyền đến từng trận đau đớn, có lẽ do vận động mạnh mà miệng vết thương lại rách ra rồi nhưng mặc kệ vẫn chạy vội về nhà. qua hai ngày rồi vì sao ? Trước khi còn hỏi vì sao lúc đó ? thừa biết với quan trọng thế nào, chỉ cần câu , ở lại với , vì sao gì hết? thực chán ghét thế sao? chán ghét đến nỗi thà biến mất cũng muốn ở lại bên …. dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, lảo đảo vọt vào trong phòng ngủ, hai chân đau đến đứng vững, kịp thở dốc, sốt ruột tìm khắp các căn phòng, thấy lại nhìn thấy cuộn tranh vẽ bị gió thổi ra tận ban công, nước thâm ướt đẫm bức vẽ… vội vã mở ra, bức vẽ giờ đây chỉ còn xót lại những vệt mầu loang lổ còn nhìn thấy hình dạng ban đầu.


      Đau đớn thấu tâm can!


      “Hải Tần…” sợ hãi gọi khẽ. “Hải Tần em ở đâu…đừng dọa sợ…. ”


      Sao có thể cứ như vậy bỏ ? Yên lặng giống như khi xuất khiến kịp phòng bị, thậm chí còn kịp với …. . ….


      Lúc Tôn Kiều Diễm đuổi theo đến nơi bỗng đứng sững tại cửa ra vào dám tin vào mắt mình…. ta…. phải khóc đấy chứ?


      người đàn ông cao lớn như vậy mà rơi lệ thực bình thường!


      Tôn Kiều Diễm chà sát hai tay nổi da gà đến “…”


      vẫn hề có phản ứng, mặt chút biểu cảm. Có phải vì chịu đả kích quá lớn đến ngây người rồi ? mở miệng định gì đó, đột nhiên nhảy dựng lên giống như phát điên lôi hết dụng cụ vẽ tranh ra điên cuồng vẽ Khúc Hải Tần. Vẽ rất quen tay! Tôn Kiều Diễm nhìn cảnh này cũng đành lòng.


      Mỗi đường nét, đường cong, gương mặt, vẽ rất nhanh rất chuẩn, hiển nhiên ăn sâu vào trong tâm chí. nhớ rất từng đặc điểm cơ thể muốn quên cũng quên được….


      “Vô dụng thôi! ấy muốn có vẽ đến chết cũng xuất đâu”

      Chuyện này vốn dĩ phải do hai bên tình nghuyện, nguyện cấp, nguyện chịu mới có thể thành công, phải cứ cưỡng cầu là đc.


      ấy muốn? ” mờ mịt ngước mắt lên. vì sao muốn? phải sợ bị lãng quên, sợ có ai nghe thấy tiếng mình sao? chuyện với , nhớ đến vì sao lại cần?


      “Tôi cần ấy phải tôi, mình tôi là được. muốn thế nào liền được thế đó. Tôi bỏ hết thói quen mà ấy thích, cái gì cũng nghe theo ấy. Tôi kết bạn , cả đời ở bên , chỉ cần làm bạn thôi cũng được…. vì cái gì lại cần? ”


      hiểu… thực hiểu….


      ấy chính là muốn nhìn hy sinh quá nhiều, là đầu heo sao? Đạo lý đơn giản như vậy cũng hiểu”


      “Tôi đâu có hy sinh cái gì” có bên cạnh sao có thể là hy sinh được?


      “Đó là suy nghĩ của , ngay cả ấy cũng biết nuôi con ma ở trong nhà là phạm phải luật trời, hại chân trái bị như vậy ấy cũng rất khổ sở….
      “Là tôi gặp cướp liên quan đến ấy! ” phản bác.


      “Ngã từ cửa sổ xuống chân kia phải còn đau sao…”


      “Là do tôi béo cần phải giảm cân” cửa sổ cùng đều vô tội.


      “Ở phòng tắm ngã trượt chân đầu sưng mảng…”


      “Là tôi ngu ngốc phải liên quan đến ấy”


      “Lúc trước may mắn của cũng tệ, tại ngay cả trúng sổ số cũng đc”


      “Trúng sổ số có thể trở nên giàu có? Nếu thể trúng hay có còn quan trong? Muốn tiền tôi có thể tự mình kiếm cần đến vận may này”


      Tôn Kiều Diễm nhíu mày “ đối với ấy tình thâm ý trọng” bảo vệ thành ra như vậy.


      “Đó là…. ” theo bản năng lại muốn phản bác nhưng nghe ràng lời của Khấu Quân Khiêm tội nghiệp thừa nhận “Đúng vậy! tôi rất ấy nhưng ấy lại cần…tôi vẻ ngoài đẹp, biết lấy lòng phụ nữ, có tiền lại biết nịnh nọt cho nên ấy cần tôi…. ”


      “Nịnh? ”


      ấy từng phụ nữ đều thích người như vậy” lúc trước mặc kệ ánh mắt thiên hạ ra ngoài hiệu sách mua đống tiểu thuyết cho đọc giết thời gian, sau khi xem xong rốt cuộc kết luận như vậy.


      giống như nam phụ trong truyện nữ chính 18 năm vẫn lay chuyển được cuối cùng xuất nam chính chỉ bằng vài câu tán tỉnh hạ gục nữ chính.


      thực rất thảm hại…


      Cố gắng nhịn cười Tôn Kiều Diễm ho ấy nhưng lại muốn liên lụy đến , tôi mãi vẫn hiểu sao? ” Khúc Hải Tần lựa chọn thà rằng để cho bản thân vĩnh viễn biến mất chính là muốn tự oán trách, cảm thấy áp lực, ấy đúng là suy tính rất kỹ rồi.


      “Cảm ơn ý tốt của nhưng tôi tự hiểu đc…” cần an ủi .


      Từ khi Hải Tần biết được tâm ý của chút cũng cao hứng, còn buồn để ý đến .


      ấy phải để ý đến , bị thương ấy rất sốt ruột lập tức chạy tới tìm tôi đến giúp, ngầm quan tâm , chỉ là muốn lưu lại cho quá nhiều tiếc nuối” đơn phương đau khổ như vậy nếu biết được tâm ý của càng thống khổ, càng khó quên hơn nữa.

      “Vậy sao…” nếu như vậy càng có lý do rời bỏ .


      Khấu Quân Khiêm gì thêm nữa, vùi đầu vẽ tranh, tấm được vẽ hai tấm, hai tấm được 3 tấm, 4 tấm…. tin ngày nào đó có thể đem trở về.


      Tên bại não đáng chết này! Tôn Kiều Diễm còn gì để , những gì nên đều rồi. chịu tin cũng hết cách.


      Rạng sáng hôm sau.


      Khấu Quân Khiêm đêm thức trắng, vẽ vô số bức chân dung của nhưng vẫn xuất .


      phải Tôn Kiều Diễm vẽ rất có linh khí hay sao? toàn tâm toàn ý vẽ vì sao vẫn được. ?


      “Hải Tần! biết em vẫn ở trong này, nghe thấy chuyện, đừng để ý đến được ? Xin em trở về …”


      Sau khi chờ đợi trong vô vọng, cuối cùng cũng nghĩ thông. Nếu như đến tìm tìm . thu lại hết các bức vẽ sàn nhà, ôm tất cả chạy tìm Tôn Kiều Diễm.


      Tôn Kiều Diễm nghe xong thiếu chút nữa phun ngụm trà vừa uống “ cái gì? ”


      “Tôi , nếu ấy đến tìm tôi tôi tìm ấy”


      phải chứ? Tôi này Khấu Quân Khiêm tuy rằng rất đau khổ nhưng đừng nghĩ đến chuyện tự tử chứ, đừng…. ”


      “Ai muốn tự tử? ” kỳ quái liếc cái


      “Tôi muốn thử lại lần nữa, trở về 7 năm trước, ngày bị tai nạn để tìm ấy” nếu muốn tự tử còn đến tìm luyên thuyên nhiều như vậy làm gì?


      “Hóa ra là vậy? cười gượng hai tiếng rồi sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn rống lên “ nghĩ đây là công ty du lịch chắc? Chơi vui quá thành nghiện, lần rồi còn muốn tiếp? ”


      “Tôi muốn sắc mặt đổi, cần biết phạm đại giới gì vẫn muốn


      “Tôi còn rất nhiều lời muốn với ấy, cho dù thay đổi được gì, phạm luật trời cũng được, tôi vẫn muốn , đem những điều nên cho ấy biết. phải tôi nên hiểu được thứ nắm trong tay mà còn để vuột mất, cảm giác hối hận đau khổ đến thế nào…. ”

      “Ai tôi hiểu…. ” lẩm bẩm.


      “Nếu hiểu xin hãy giúp tôi, tôi muốn cả đời sống trong hối hận tiếc nuối”


      biết có phải những lời kia làm đả động đến hay . Tóm lại nhất định điên rồi cho nên mới tự nhiên đáp ứng cùng làm chuyện ngu xuẩn.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10
      Edit: Aries92


      Tôi cố gắng hết sức còn kết quả ra sao ai dám chắc.


      Đó là lời nhắc nhở cuối cùng Tôn kiều diễm với .


      Vẫn ngã tư đó, rốt cuộc Khấu Quân Khiêm cũng hiểu được điều ý trời quả nhiên đến lượt người phàm tục như có thể điều khiển là điều khiển được. ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử đường nhiệt độ hôm nay dưới 13 độ c.


      Mẹ kiếp! lạnh chết rồi.


      Lúc trước Hải Tần cũng cho biết thời tiết khi đó lại lạnh đến như vậy.Người qua đường đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn .


      Có vẻ như lần này Tôn kiền diễm thực tận lực giúp đỡ.Nhớ lại lần trước trở về bị sớm hơn năm còn hôm nay quả đúng ngày chỉ có điều lúc liếc mắt nhìn thời gian phía dưới đồng hồ khỏi muốn phát điên thêm lần nữa.


      4h25…làm sao kịp đây!


      bất chấp ánh mắt quái dị của mọi người nhanh chóng chạy vội đến nhà điên cuồng ấn chuông cửa, liên tục 15 phút vẫn có ai ra mở cửa.Đúng lúc đó cửa nhà 54 bên cạnh mở ra.


      bạn trẻ! tìm bé nhà họ khúc sao? ”


      Khấu Quân Khiêm quay đầu thấy bà lão chừng 70, 80 tuổi đứng đấy.Chính là bà Thái lúc còn sống mà Lâm Giang từng nhắc đến.


      “Đúng vậy! có phải ấy du lịch tốt nghiệp ? ấy rồi sao? ”


      Bà lão nghĩ nghĩ “Hình như con bé chỉ muốn về quê thăm ông bà nội vài ngày”


      Vậy là ? Tại sao chuyện kia vẫn….

      Khấu Quân Khiêm lo sợ bất an


      “Bà! Bà có biết số di động của ấy ? tôi có chuyện quan trọng nhất định phải cho ấy biết”


      “Chuyện này….” Bà lão nhìn lúc như thể đánh giá có nên tin tưởng hay .


      “Cầu xin bà!tôi phải người xấu, vất vả lắm mới tìm được đến đây.Tôi chỉ muốn giúp ấy nếu lỡ mất lần này còn cơ hội nữa”


      Có lẽ vì biểu cảm của rất thành khẩn hoặc bà nhìn thấy được trong ánh mắt lo âu xúc động .Bà lão suy nghĩ lát quyết định tin tưởng, quay trở lại phòng lấy số điện thoại của Khúc Hải Tần cho .


      Nắm trong tay tờ giấy cứu mạng vội vàng bắt taxi thẳng về quê .Trước khi dường như nhớ ra điều gì liền quay đầu lại


      “Bà! nếu có thể hãy mau chóng chuyển ra khỏi đây ” như vậy còn có thể tránh được tai họa thảm sát cả nhà.


      ra đầu ngõ gọi taxi, bắt tài xế dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến nơi muốn đến.Trong lúc đó ngừng gọi điện thoại cho nhưng ai nghe máy.Nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng sâu, đúng lúc này radio xe đưa tin…


      ”khoảng 4h chiều này đại lộ xx, 1 xe du lịch xảy ra cố, thân xe va chạm rơi xuống vách núi, thông tin cho biết toàn bộ hành khách xe đều là học sinh. nay họ vẫn còn mắc kẹt bên trong.Nhân viên cứu hộ hết sức tập trung cấp cứu.Diễn biến mới nhất của vụ tai nạn được cập nhập và phát sóng vào lúc 6h tối nay.


      Đáy lòng Khấu Quân Khiêm lạnh băng.


      Vậy là…vẫn kịp?


      Hao tổn tâm tư như vậy vẫn thể thay đổi được số mệnh.


      Hải Tần rốt cuộc em có ở đó ? Có hay ?


      Giờ khắc này từng lời lần lượt lên ràng trong tâm chí . ấy những gì? Đúng rồi! lúc đó thực sợ hãi, tay cầm chắc di động muốn gọi điện cầu cứu ai đó.Nếu thực gặp nạn hẳn tại ấy vẫn còn chút tỉnh táo.Tay run run lấy di động ra gửi tin nhắn.


      ”Hải Tần! em vẫn ổn chứ? Nếu em sao làm ơn hãy cho biết ”


      Đợi lúc lâu sau vẫn nhận được tin nhắn trả lời cơ hồ đoán ra trường hợp xấu nhất.


      “Có phải em xảy ra chuyện rồi ? luôn luôn nghĩ cách muốn em tránh khỏi cục diện này nhưng nó vẫn xảy ra sao? Nhớ ? luôn nhắc em đừng du lịch…. biết trong lòng em có rất nhiều nghi vấn, kỳ cũng vậy.Chẳng lẽ số mệnh thể thay đổi? chỉ hy vọng em còn sống, có thể thoải mái tận hưởng những điều em chưa kịp trải nghiệm bao gồm ẩm thực …bao gồm cả tình …Như vậy tiếc nuối của em ít chút.Vậy nên mỗi ngày đều nhờ người đem bữa sáng, 1 chậu cúc trắng gửi đến cho em. chỉ muốn em cảm nhận được mình được thương, chăm sóc.”


      biết có thấy được hay chỉ nhớ 4 phía đều tối mịt, có chút thanh khiến càng thêm hoảng loạn… rất sợ. liều mạng gửi tin nhắn để cho thanh, đèn báo còn có cả tâm tư của truyền đến .


      “Đừng sợ! có ở đây.Em nhất định phải dũng cảm lên, chờ em.Hải Tần thực em, tuy bộ dạng được đẹp, có nhiều tiền lại biết cách lấy lòng người khác nhưng lòng.Chỉ nhiêu đó thôi liệu đủ làm nam chính trong câu chuyện của em chưa? luôn muốn hỏi em nhưng lời này nhưng lại dám ra miệng.”


      Truyền thông lần lượt đưa tin, danh sách hành khách chuyến xe cũng có, quả thực chuyến xe đó. dường như hoàn toàn tuyệt vọng.


      Vậy là vận mệnh thực thể thay đổi.


      là nếu….nếu em thực chống đỡ được xin em hãy nhớ kỹ đừng lang thang hãy cứ ở nhà chờ có được ? Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể gặp nhau. tại những lời này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng em hãy tin tưởng, 6 năm sau nhất định ở tại căn nhà của em, nếu em thực có tình cảm với xin em hãy chờ .Mặc kệ em là người hay là ma, nếu bắt lựa chọn 100 lần vẫn muốn được gặp em, được vẽ chân dung em, sau đó được em….”

      gửi rất nhiều tin nhắn, nhiều đến nỗi thể đếm được, cuối cùng thậm chí chỉ có thể đau lòng lặp lại câu kia “ em…”


      Di động ấn phím gửi đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.Lần này trở về vẫn đạt được mục đính của mình. cố gắng giữ cho bản thân bình thản nhất có thể, tay ôm chặt bức chân dung của mang theo vào ngực.Sau đó lặng lẽ đặt bức vẽ ở ghế, thanh toán tiền taxi, giọng cố bình tĩnh


      lái xe! nhờ việc, phiền đến nơi xảy ra tai nạn đưa bức vẽ này cho người tên là Khúc Hải Tần, bất kể ấy còn sống hay …còn nữa, cũng nên chuẩn bị tâm lý tốt, lái xe cẩn thận…”


      Giọng dần sau đó màu đỏ trong mắt càng ngày càng lan rộng.


      Tất cả mọi chuyện giống như giấc mộng dài.


      Khấu Quân Khiêm nhìn căn phòng tĩnh mịch, ngoài vài bức vẽ của cái j cũng có.


      “Hải Tần em còn ở đây ? ”bây giờ mới hiểu sở dĩ còn bồi hồi ở tại gian phòng này chịu là vì muốn chờ đợi gặp .


      luôn nhớ kỹ những lời giống như vẻ lạnh lùng mặt.Nếu chờ từng đấy năm. thậm chí chắc còn sống hay chết, ngày đó… có gắng gượng được hay ?


      Sau khi trở về, có tìm đến khắp các thư viện, lục tìm tin tức về vụ tai nạn báo chí.Danh sách hành khách chuyến xe có tên nhưng tình trạng hành khách ra sao, báo chí cũng chỉ viết qua loa. hoàn toàn thể biết được tình hình của năm đó.


      lần hỏi Lâm Giang “ nhìn xem trong phòng tôi có gì ko? ”


      Lâm Giang đưa mắt nhìn quanh căn phòng hoang mang hỏi “Nên có gì cơ? ”


      cũng nhìn thấy, vậy là thực ra sao?


      Ngày qua ngày vẫn chăm chỉ vẽ nhưng xuất thêm lần nào nữa. thực thể thừa nhận rồi, hoàn toàn triệt để rời xa .


      vẫn ở lại căn hộ này, mẹ có đến hỏi thăm vài lần, bà muốn cứ sống mãi thế này, thể tự chăm sóc bản thân.Trước kia là vì muốn theo đuổi bạn nên mới chuyển đến đây còn tại vẫn độc thân nên chuyển về nhà.


      Nhưng muốn.


      Người ngoài hiểu đối với căn phòng có biết bao nhiêu tình cảm. cũng muốn giải thích nhiều.Hải Tần sinh ra ở đây, lớn lên ở đây.Họ gặp nhau rồi hiểu nhau cũng tại căn phòng này, từng ngóc ngách trong căn nhà đều có dấu tích của .Nhiều khi bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cừơi của như thể chỉ cần quay đầu là nhìn thấy được.


      Cảm giác muốn rời khỏi mà rời được này ai có thể hiểu cho .


      Có lẽ suy nghĩ như vậy có chút ngu muội nhưng có cảm giác nếu như thực rời giữa còn bất kỳ liên quan nào nữa.


      muốn như vậy!


      Những hồi ức này cũng chính là hy vọng của . thể từ bỏ , tin rằng nếu cứ kiên trì ở lại rồi ngày nào đó quay trở về.


      Vạn nhất rời muốn tìm phải làm sao?


      nguyện ý chờ, cam tân tình nguyện chờ….


      Cả đời!!!!!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Kết thúc
      Edit: Aries92

      Nửa năm sau!


      “Quân Khiêm! xong chưa?” ngoài cửa Diệp Dung Hoa lớn tiếng thúc giục.

      “Nhất định phải sao?” Khấu Quân Khiêm vặn vẹo chậm chạp ko muốn bước ra.

      “Chính đồng ý rồi mà. Chẳng lẽ muốn làm bọn trẻ thất vọng, trở thành người vô tình vô nghĩa, thất tín. Mấy đứa vẫn còn học mẫu giáo tương lai nhân cách của chúng mà phát triển lệch lạc tất cả là tại đó nha”

      “…. ” Nghiêm trọng như vậy sao? Cho nên nếu bây giờ ko ra ngoài chính là gián tiếp sát hại nhân cách mầm non tổ quốc. Vì hưng thịnh của quốc gia, hít hơi sâu…Vậy bất chấp !


      Khi vừa bước chân ra ngoài Diệp Dung Hoa liền mở to mắt, miệng khống chế được run rẩy.


      “Em cười! ” bi phẫn lên án.


      ! em có” nhanh chóng chỉnh đốn tinh thần đứng đắn xem em rất nghiêm túc”


      “Phải đó?” liếc cái chất vấn.


      mà! nghĩ đến bọn trẻ hồn nhiên vô tư kia còn mau nhanh lên, chúng ta kịp mất”


      “Được” bị thúc giục Khấu Quân Khiêm cũng chần chờ thêm nữa nhanh chóng lấy chìa khóa ra khỏi nhà. Lúc bọn họ ra đầu ngõ cũng vừa bước xuống xe bus về phía này. Khi ngang qua bọn họ trong nháy mắt nhịn được khẽ liếc cái…kỳ thực chỉ có mà mỗi người đường ai ai cũng phải ngoáy đầu nhìn họ lần.


      Người đàn ông kia quái lạ!


      đánh giá họ hồi rồi nhăn mũi quay đầu tiếp tục về phía ngõ 44 cuối cùng dừng trước số nhà 59.


      Tay ấn chuông mãi mà có người ra mở cửa. kiên nhẫn ấn thêm lần nữa, chờ khoảng ba phút xác định có ai ở nhà mới mở túi xách lấy ra mẩu giấy viết vài dòng sau đó nhét qua khe cửa.


      ”Xin chào! Tôi là chủ nhân trước kia của căn hộ này. Do vội vàng chuyển nên có số thứ vẫn còn để lại đây. Tôi quay lại sau hoặc nếu bận có thể phiền gọi vào số điện thoại này…09821526918 tôi tên là Khúc Hải Tần”


      Rốt cuộc tại sao lại đồng ý làm chuyện ngu xuẩn này? Khấu Quân Khiêm vô số lần tự hỏi chính mình.


      đúng! đúng! đây phải bé quàng khăn đỏ. Chân bé quàng khăn đỏ to như vậy…. ”


      Ô! ! ! ! ! Thằng nhóc này! dù sao cũng là đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, chấp trẻ con hiểu chuyện “! ta là bé quàng khăn đỏ đây, cháu xem…. ”

      liều mạng giơ chân lên chứng minh, ai…. hy sinh nha.


      “Nhưng bé quàng khăn đỏ của cháu đâu có giọng thô thiển đến thế”


      Cái lời thoại đầu heo này rốt cuộc ai là người viết?


      “Ai za! ! ! ! ! bà nội bị bầy sói hoang dọa ngất rồi, bé quàng khăn đỏ mau đến hôn cho bà tỉnh dậy …”


      Biên kịnh điên rồi sao!


      Cốt truyện sao lại thành thế này?


      còn cách nào khác vẫn phải cắn răng diễn nốt phần thoại của mình.


      Khấu! cám ơn tham gia biểu diễn ngày hôm nay, tụi thực rất vui”


      “Tôi cũng thích cùng chúng vui đùa mà” Chỉ cần bắt mặc váy, quấn khăn là được rồi.


      Từ nhà trẻ về nhà cũng quá xa, nhanh chóng băng qua đường trở về. Suốt dọc đường chỉ thầm mong gặp phải người quen nếu thanh danh cả đời coi như xong.


      Lúc bước nhanh qua trạm xe bus bỗng nhiên nhìn chăm chú vào dáng người, chân tự dác chậm lại, thể diễn tả cảm xúc lúc này, dừng hẳn bước… trở lại rồi…nhìn bóng dáng quen thuộc kia ánh mắt bỗng sáng lên.


      cũng nhìn chăm chú đến chớp mắt cũng chớp.


      …. hoa mắt sao?


      Khấu Quân Khiêm dụi mắt, bóng hình xinh đẹp đó vẫn đứng im tại chỗ biến mất, còn dùng ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm.


      Hải Tần…lời chậm chạp thốt ra, hiểu được tại là người hay là ma, liệu có còn nhớ đến ?


      Rồi sau đó ấy bắt đầu đến, bước , hai bước ba bước…dần dần bước nhanh hơn chần chờ mà chạy về phía . vẫn còn nhận ra ! Khấu Quân Khiêm nghẹn ngào, nở nụ cười tươi, ngoan ngoãn dang tay chờ lần nữa nhào vào lòng mình.


      Dường như giây phút này chờ đợi cả đời, chạy vội đến chỗ , lộ ra nụ cười tươi, hướng …. tung cước…


      có khỏe ?” ngồi ghế đá ven đường Khúc Hải Tần tha thiết nhìn xuống. Khấu Quân Khiêm ngước lên hai tay bịt mũi để ngăn máu trào ra.


      “Ra tay độc ác” oán trách.

      Còn tưởng rằng là giây phút gặp lại lãng mạn tuyệt vời, trong đầu còn tưởng tượng nào là hoa đào bay đầy trời, mái tóc dài của phất phới trong gió, bị ôm xoay vòng cảnh tưởng mới tuyệt làm sao. Kết quả…bị tung cước đá giữa phố, váy bạch tuyết người bị hất lên lộ ra chiếc khố tứ giác mặc bên trong khiến người đường ai ai cũng có dịp chiêm ngưỡng.


      hai tay chống nạnh “Đừng tưởng tôi nhận ra , đây là tự chuốc lấy đấy nhé” cước trí mạng 8 năm trước vẫn nhớ như in trong đầu, vô duyên vô cớ đạp rồi lặn mất tăm hại nhan sắc tàn phai mà biết tính sổ với ai.


      có cần trả thù tôi nặng như vậy ?” oán giận đến vậy sao? Vậy mà còn tưởng nhào vào lòng mình …ô ô đau quá mất. Đau nhất phải lỗ mũi chảy máu mà là tại tâm.


      “Làm sao bằng lần đó đá tôi” còn nhớ khi đó dường như ta dốc hết sức lực, váy dài của còn lưu lại dấu chân rất to. Lúc ấy nghĩ nếu để cho gặp lại ta nhất định trả lại mối thù này. màn này tưởng tưởng biết bao nhiêu lần, nay thực được trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rất nhiều.


      “. . Chẳng phải tôi xin lỗi rồi đấy thôi”


      vỗ vỗ tay “Được! Vậy bây giờ chúng ta huề nhau” tiếp theo vươn tay ra trước mặt “Tên tôi là Khúc Hải Tần” chần chừ lúc mới vươn tay ra nắm lấy bàn tay non mềm mịn màng “Khấu Quân Khiêm”


      “Này” thấy nắm tay mình chịu buông, mặt thất thần, giơ tay kia hua hua trước mặt phải bị đá đến ngốc luôn rồi chứ?


      sững sờ nhìn vẫn còn sống?” Người bình thường khi nghe câu này cho cước rồi chửi ầm lên mới lạ nhưng là người được giáo dục kỹ lưỡng nên hỏi lại


      sao? “ ta lại định giở trò gì đây? rút tay lại phòng bị lùi lại bước “Dám rủa tôi, muốn chết à”


      “Tôi có”


      Tay ấm áp, dưới ánh mặt trời thân ảnh càng trở nên ràng hơn. Vậy là ấy chịu đựng được, hổ danh là Hải Tần trong lòng , dũng cảm! Nhưng mà còn nhớ , chết vậy quãng thời gian giữa hai người bọn họ đối với hề tồn tại, ngoại trừ đạp phát còn j khác… thời chỉ là người xa lạ,


      “Nhà ở đâu? Có cần tôi đưa về ?” lúc nãy dùng hết sức, đầu gối ta còn có chút trầy da, bắt đầu cảm thấy áy náy.


      “Được” lợi dụng thiện lương của có vẻ vô sỉ nhưng giờ đây giữa họ ko còn bất cứ liên quan nào, muốn được ở bên là điều ko thể, cơ hội trân quý như vậy ko muốn bỏ lỡ. Khúc Hải Tần đỡ dậy, nhìn dáng có vẻ cũng khó khăn lắm nhưng biết vì sao lại theo bản năng tiến đến dìu …. Quái lạ! người trầy da rách gối đâu phải là . vừa vừa đánh giá Khấu Quân Khiêm “Trang phục của …thực …rất độc đáo”


      nhất thời lúng túng xấu hổ muốn chết “ phải…. là bởi vì…. tôi…”


      “Tôi thích” trang phục trẻ con này rất có tính giải trí.


      “Hả?” định giải thích lại bị nụ cười của làm cho đầu óc choáng váng “Nếu em thích ngày nào cũng mặc thế này”


      “Hả?” ngờ trả lời như vậy Khúc Hải Tần giật mình.


      thất thần nhìn , muốn đưa tay ra vuốt những sợi tóc bị gió thổi tung nhưng nghĩ đến giữa bọn họ chỉ là người xa lạ đành cứng nhắc thu tay về.


      “Nhà rốt cuộc ở đâu?” con ngõ kia sao.


      như sực tỉnh “ quá mất rồi”


      Vì thế hai người lại phải quay lại.


      “Đây là nhà ?” kinh ngạc nhíu mày, số nhà 59.

      “Đúng vậy” vì muốn chứng minh mình nhầm, cũng phải đột nhập nhà riêng lấy chìa khóa mở cửa. Thấy đất có tờ giấy cúi người nhặt lên xem sau đó nghiêng người nhìn còn đồ vật gì ở đây vậy?”


      chỉ chỉ lầu “ đó trước kia là phòng của tôi, về sau tôi xảy ra số chuyện phải nằm hôn mê trong bệnh viện nhiều năm. Bác sĩ còn tôi có khả nằng thành người thực vật. Ba mẹ vì thương tôi nên đem bán căn hộ này nhưng vẫn còn số thứ để lại đây. Bọn họ hiểu món đồ đó đối với tôi rất quan trọng cho nên tôi mới đến đây tìm lại. phiền nếu tôi lên tìm chứ?”


      Khấu Quân Khiêm gật đầu. muốn ở lại đây còn hoan nghênh huống chi lên tìm đồ.


      chờ ! Tôi lên thu dọn phòng trước rồi hãy vào” chạy nhanh lên lầu thu dọn tranh chân dung của , bình thường nghĩ có ngày này nên giấy vẽ mỗi chỗ ít muốn thu dọn cũng dễ chút nào. Nửa năm nay mỗi khi nhớ đến , đều thuận tay vẽ lại, vẽ nhiều đến nỗi trở thành thói quen mất rồi.


      Nên giấu ở đâu đây?


      nhìn xung quanh dừng lại ở cái ghế, đem hết cuộn vẽ giấu trần nhà, cao như vậy nhìn thấy.


      “Xong rồi! vào ” Khúc Hải Tần vừa vào liền trực tiếp đến cái ghế dựa, hướng đến vị trí cạnh tường mà


      “?” há miệng muốn


      sao chứ?”


      có gì” kiên trì phun ra. quay lại trèo lên ghế vươn tay với lên trần nhà lần tìm gì đó. Bàn tay sờ đến cái hộp sắt hơi kiễng mũi chân lấy nó xuống. sung sướng nở nụ cười, lấy tay phủi lớp bụi dày hộp cẩn thận cầm.

      Rốt cuộc là cái gì khiến trân quý, lại còn cười ngọt ngào như vậy, ghen tị!


      muốn nhảy xuống mắt lại để ý đến mấy cuộn giấy trắng đặt bên cạnh, giơ tay muốn lấy…. Mất mặt quá! Khấu Quân Khiêm nhắm mắt lại quả dám nhìn .


      “Hóa ra cũng giống tôi thích lưu giữ đồ ở đây” bàn tay đưa đến nửa liền thu tay về. Đó là đồ riêng tư của người ta nên tùy tiền động vào. Tương tự như , nếu cái hộp sắt này bị người khác sờ vào cũng thích chút nào.


      …. đây là gì vậy?” nhịn được tò mò hỏi.


      “Cũng giống thôi, chỉ là mấy tờ giấy”


      “ Là giấy gì vậy?” hóa ra bảo bối chỉ là mấy tờ giấy.


      “Tôi hỏi , cũng nên hỏi tôi”


      “…” uyển chuyển từ chối ngoan ngoãn thêm gì nữa.


      “Cũng còn sớm nữa tôi về đây hôm nay cám ơn nhiều”


      muốn ở lại chút sao?” nhanh như vậy? nửa năm nhớ nhung còn chưa có ngắm đủ.


      được rồi! người nhà tôi còn chờ tôi vể ăn tối”


      “Vậy à” Khấu Quân Khiêm im lặng, thậm chí dám hỏi liệu còn có thể đến đây nữa hay ?


      Hẳn là đâu! Nơi này còn gì cho lưu luyến còn đến làm chi?


      Sau khi Khúc Hải Tần rời , quay trở lại phòng ngồi im lặng hồi lâu. Nhớ tưởng lại dáng vẻ khi còn sống ở đây, tại ánh mắt nhìn như người xa lạ, giữ khoảng cách, dùng phương thức cự tuyệt người theo đuổi mà cự tuyệt


      thực quá đẹp, còn nét ngây ngô, trẻ con nữa thay vào đó là vẻ quyến rũ nhàng. lại thông minh như vậy tất nhiên thiếu người xin được theo đuổi.

      luôn biết mình dáng vẻ bình thường lại giỏi ăn dựa vào cái gì muốn để ý đến?Nếu phải vì lí do ngoài tưởng tượng kia chắc gì liếc đến lần. Dù có muốn theo đuổi lần nữa cũng thèm quan tâm đâu


      Nhớ tới mấy bản vẽ vừa rồi, vội vàng mang xuống.


      “À! Đúng rồi” đột nhiên có tiếng Khấu Quân Khiêm giật nảy mình run tay, mấy bản vẽ vì vậy mà bay tứ tung. Khúc Hải Tần vừa quay trở lại đứng ngây ngốc ngoài cửa, nhìn những trang giấy bay đến bên chân mình giật mình.


      Đó là bứa chân dung mà người trong bứa vẽ từ trang phục đến thần thái lại vô cùng quen thuộc…đó chính là .


      Tất cả đều là .


      ngẩng đầu nhìn thốt lên lời.


      Khấu Quân Khiêm nhanh chóng cúi xuống nhặt, tránh ánh mắt của


      “Sao còn chưa ?” phải muốn lảng tránh mà việc này nếu kể ra càng coi thường , nghĩ dựng truyện để theo đuổi .


      “Này…” chỉ chỉ con chó trong ngực bất đắc dĩ “Chó nhà sao?”Con chó này từ trong sân nhìn thấy liền bám dính tha, thực cũng hết cách.


      Giờ phút này nhìn đầu con chó còn cọ cọ vào nơi mềm mại của ai đó, Khấu Quân Khiêm khỏi tức chết…Thân là chủ nhân xấu hổ hô to “Tiểu Tần! ”

      Cảm nhận được ánh mắt của nhìn đến càng xấu hổ chạy nhanh đến trước mặt chỉ chỉ “Tôi gọi nó…còn cọ nữa nhanh nhảy xuống cho tao!”


      Chó con thèm để ý đến .


      xấu hổ “Nó bình thường cũng nghe lời tôi” thực ra nó chỉ nghe lời Hải Tần lại thể dựt nó từ ngực . chút uy nghiêm của chủ nhân nó cũng cho .


      “Mày!”


      cười giả lả “Chủ nhân trước của nó là phụ nữ, nó chỉ nghe lời ấy!”


      Cũng thể trách nó, nửa năm nay nó cũng nhớ khác gì . Chỉ là thể tùy hứng mà cọ cọ như vậy.


      sao?” Khúc Hải Tần cúi đầu vỗ vỗ “Tiểu Tần ngoan! xuống dưới , tao còn có việc tối nay lại đến chơi với mày. vào trong ! ngoan lắm, ngồi im đó. ” đúng là chỉ khẩu lệnh động tác Khấu Quân kHiêm khỏi than thầm trong lòng.


      “Tôi luôn luôn muốn tìm người…” thanh của kéo ánh mắt trở về. “Nửa năm sau khi tỉnh dậy tôi phải ở lại bệnh viện làm trị liệu phục hồi chức năng. Tôi muốn người đó nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. Vốn định sau khi tìm lại hộp sắt này tìm người đó” lấy điện thọai từ trong túi ấn vài ký tự.


      Reng reng! Chuông tin nhắn từ đầu giường phát ra. 8 phần là tin nhắn rác. để ý đến nó chỉ chăm chú nghe .


      “Tối đó sau khi xảy ra chuyện, tôi thực sợ hãi, là thanh cùng với ánh sáng tin nhắn mang lại hy vọng sống cho tôi khiến tôi bị rơi vào tuyệt vọng nhưng quan trọng hơn là người kia muốn tôi cố gắng, ấy rất tôi, đợi tôi. Tuy tôi biết đó là ai nhưng tôi nghĩ nếu ấy tôi qua khỏi. ”


      tìm ta?” giọng hơi khan khan “là muốn cám ơn sao?”


      chỉ có vậy” nhìn chằm chằm di động lại ấn vài ký tự sau đó tiếp tục ấy dành nửa năm mỗi ngày đều tặng tôi chậu hoa cúc, viết thư tình cho tôi. Đến khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, khoảng thời gian phục hồi chức năng kia hằng ngày đều nhờ người mang đến bức chân dung vẽ tôi. Lúc đó tôi muốn hỏi điều…”


      Reng reng lại tin nhắn nữa


      Thực phiền toái!


      “Đừng làm ồn! ” vẫy vẫy tay cho rằng di động nghe lời mình “ tiếp


      xem tin nhắn sao?”


      “Chỉ là tin nhắn rác thôi quan trọng” quan trọng hơn! nín thở chờ tiếp phần quan trọng.


      xem kiên trì.


      Được rồi dự định dùng tốc độ nhanh nhất đến rồi quay trở lại.


      Hả? muốn dời ánh mắt đột nhiên nhìn chăm chú màn hình. “Cám ơn yên lặng nhìn em”. Đây là tin thứ 1. nhanh chóng mở tin thứ hai “Như mong muốn em vẫn còn sống. vẫn chờ em chứ?”. hoài nghi ngước mắt nhìn lại thấy tươi cười cổ vũ. Vì vậy run run nhắn lại tin “ vẫn ở tại đây, vẫn luôn luôn chờ đợi em chỉ sợ em quên mất đường về nhà.”


      Reng reng! tiếng chuông tin nhắn cất lên.


      liếc mắt cái ấn xuống “Vậy bây giờ tiến về phía em hay em tiến về phía ?”


      Thoáng chốc hốc mắt mờ sương. gập di động bước về phía . giơ hộp sắt ra chắn phía trước” Mỗi bức thư viết em đều cất ở trong này, mỗi bông hoa cúc em đều ép khô cẩn thận, đem tâm ý của lưu lại. Em nghĩ nếu có ngày xuất em cho biết thực ra cần trong tuyệt vọng như vậy chúng ta có thể thử tìm nhiểu nhau xem sao”


      “Nhưng mà” thanh lành lạnh nuốt hồi nhàn nhạt ghen tuông “ đẹp trai, có tiền, lại biết lời ngon ngọt, còn …. ”


      em?”


      nhanh chóng đáp, chỉ có điểm này là thể nghi ngờ.


      cười “Vậy còn vấn đề gì nữa?” xúc động dang tay ôm chặt vào lòng.


      Nửa năm nay luôn luôn tưởng tượng cảnh ở trong lòng dần trở nên trong suốt rồi biến mất, nhiều khi từ trong giấc mở bừng tỉnh, nhìn quanh gian phòng trống , tự giác thức đến tận sáng.


      cho rằng đời này còn cơ hội ôm trong vòng tay nữa, nhưng trở về bên cạnh , là chân , có độ ấm, có nhịp tim, cần lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, sợ hãi lại biến mất.


      Lúc này đây bao giờ buông tay nữa.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phiên ngoại – 1
      Edit: Aries92


      Rất nhiều năm sau đó. . bỗng có ngày.


      “A” nửa đêm thiu thiu ngủ Khấu Quân Khiêm đột nhiên kêu lên sợ hãi ngồi bật dậy.


      sao vậy? gặp ma à? ” người bên cạnh say ngủ bị giật mình tỉnh giấc khỏi làu bàu vài câu.

      ”Em… em…em…” run tay chỉ vào người bên cạnh nửa câu cũng thốt lên lời.


      “Rốt cuộc là làm sao? ” bị làm cho thể yên tâm ngủ tiếp Khấu phu nhân Khúc Hải Tần ngồi dậy kiên nhẫn chờ khai ra.


      Ông xã này của đột nhiên lại phát bệnh thần kinh gì nữa đây?


      “Em……. khó trách…nhưng mà…. thể…. ”


      Trời ơi! cố gắng lắng nghe, thực muốn sắm vai bà vợ hiền lành nhưng mà…. thở dài “ ràng chút được ? ”


      …nhưng mà…. thể nào…tại sao lại như vậy…. ”


      Gân xanh trán ngừng nổi lên, hít hơi cố gắng giữ vững hòa khí ân cần hỏi han “ muốn gặp lại nắm đấm của em nhanh đến vậy sao? ”

      “Em chết” chập chạp thốt ra.


      Vô nghĩa.


      Khúc Hải Tần trợn trừng mắt nhẫn nại kéo ông xã ôm vào ngực


      “Ngoan nào! chuyện qua 10 năm rồi còn gì, phải bây giờ em vẫn luôn ngủ bên cạnh sao, bước chân ra cửa là Khấu phu nhân rồi đó nhớ ? ”


      tại bọn họ là vợ chồng nhưng Khúc Hải Tần vẫn thể nhớ được khoảng thời gian trở thành hồn ma vương vất kia. chỉ cho rằng đối với là nhất kiến chung tình, thầm bảo vệ mà cũng chưa từng nhắc đến chuyện đó.


      Có điều…. nếu đúng như Tôn Kiều Diễm lịch sử thể thay đổi được . . vậy Hải Tần ngay từ đầu chết. Huống hồ Lâm Giang có thể nhìn thấy hồn của bà Thái và các hồn ma khác trong phố Khởi Tình nhưng mỗi lần vào nhà chưa từng phát ra , bởi vì phải ma chỉ là linh hồn tạm thời thoát xác mà thôi.


      Linh hồn của vì sao lại thoát xác lưu lại nơi này nhiều năm như vậy? bởi vì kêu ở tại đây chờ đợi ngày họ gặp nhau. Cho nên… cho nên…


      Tóm lại đều do hại hồn lìa khỏi xác hôn mê nhiều năm sao? Nếu như vậy rốt cuộc trước đây bọn họ từng gặp nhau sau đó trở về quá khứ kêu chờ ? Hay vẫn là ở đây chờ từ lâu nên bọn họ mới có thể gặp nhau, sau đó mới quay về kêu đợi ? Sau đó mới lại gặp nhau…. Stop! ! ! đổi tới đổi lui làm đau hết cả đầu.


      Thấy vẫn chăm chú nhìn đến mức mắt sắp rơi cả ra ngoài Khúc Hải Tần mới vội vàng ra mặt “Lại đây ông xã nhìn này” ngon ngọt , nâng mặt từng chữ “ xem, em ở đây, chúng ta gặp nhau rồi nhau, rồi kết hôn, vậy nên chuyện quá khứ còn quan trọng nữa” cắn môi “Em tìm được người đàn ông tuyệt nhất đời, rất rất ấy chỉ cần biết như vậy thôi”


      “Em rất rất ta? ”


      “Là đó” sửa lại.


      ? Vậy ân oán gì cũng quan trọng phải ? ”


      “Đúng vậy đấy”.


      “Đúng vậy” gật đầu tán thành.


      “Tốt lắm! xong chuyện rồi, ngủ


      gật đầu nằm giường nhu thuận kéo chăn bông đắp cho “Bà xã ngủ ngon”

      Nhìn ông xã buồn ngủ rũ rượi Khúc Hải Tần thương tiếc cười thầm. Vụ tai nạn năm đó để lại cho bóng ma rất lớn tựa hồ còn hơn cả chính bản thân nữa. Tuy rằng biết lý do vì sao nhưng cho tới bh ngẫu nhiên trong giấc ngủ vẫn có thể giật mình tỉnh dậy kinh hoàng nhìn sang bên cạnh, hoang mang nhìn dường như cho rằng ngay sau đó lập tức biến mất.


      nhất định có điều còn giấu nhưng cũng ép hỏi cũng tỏ vẻ hoàn toàn biết gì cả. phải đồ ngốc có những chuyện thể lý giải nổi ví dụ như làm sao biết xảy ra chuyện mà kêu đừng , mỗi dòng thư của cũng truyền đạt những thông điệp bình thường.


      Nhưng bất luận thế nào 6 năm sau vẫn ở nơi này đợi , tình nguyện xem nó như câu chuyện lãng mạn về nhất kiến chung tình. tình cảm của với biết bắt đầu từ khi nào ngày so với ngày càng thêm sâu sắc, càng ở bên càng nhận ra nhiều ưu điểm của lại càng nhiều hơn. Người đàn ông này là người mà cả đời muốn bỏ lỡ. Về chuyện biết kia nếu muốn cũng tình nguyện muốn biết.


      Bởi vì giống như với trước đó bọn họ gặp nhau nhau đấy mới là điều quan trọng nhất.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phiên ngoại – 2
      Edit: Aries92



      Hôm sau Khấu Quân Khiêm thấy Tôn Kiều Diễm tìm đến cửa, câu đầu tiên “Mau chóng thanh toán cho tôi? ”


      Thanh toán? hàng tháng vẫn thanh toán đủ tiền nhà mà còn muốn thanh toán cái gì nữa?


      cần giả bộ! bản nương hao tổn công sức giúp có ngày hôm nay được ôm mỹ nhân về nhà lẽ nào định bày tỏ chút thành ý hay sao? ”


      sai! Tôn Kiều Diễm đóng vai trò quan trọng trong câu chuyện của và Hải Tần. Nếu cách nào quay về quá khứ, nghiêm túc mà chính là người khiến cho Khúc Hải Tần để mắt đến . quả có công ít.


      Nhưng mà đầu óc trước nay vốn luôn suy nghĩ đơn giản hôm nay lại đột ngột được khai sáng.


      “Có điều tôi còn vài điểm thắc mắc…” cảm thấy có chỗ nào đó đúng.


      “Thắc mắc cái gì? ”


      “Có phải sớm biết Hải Tần chết? ”


      Hả? Sao đầu óc tên này hôm nay bông nhiên dùng được vậy? ?


      Tôn Kiều Diễm nhún vai đáp ràng “Đúng vậy”


      “Ngay từ đầu biết ấy phải ma, thể làm tổn hại đến tôi được”


      Đúng là nuôi ma trong nhà làm giảm dương khí nhưng đâu có nhắc đến Hải Tần.


      chưa từng nghe qua linh hồn có thể làm hại người!


      “Đúng”


      “Vậy chuyện chân tôi bị thương ngã bồn hoa…”


      “Là tại ngốc còn trách ai”


      “Hải Tần là vì những lời này của mà rời ” hại thống khổ lâu như vậy khỏi hoài nghi là do cố tình.


      “Nếu tôi như vậy sao ấy tỉnh lại được? còn muốn người ta hôn mê đến khi nào hả? ”


      Nghe có vẻ đúng khỏi cảm kích chút


      vẫn có thể cho tôi biết trước…. ” cần để thống khổ lâu như vậy, chỉ cần nghĩ đến lúc đó Hải Tân mang tâm trạng áy náy rời thấy đau lòng rồi.


      “Ai là người cho rằng ấy chết? ”


      .


      Khấu Quân Khiêm chột dạ thốt nên lời. Ngay từ đầu khẳng định là hồn ma vì thế theo bản năng cũng tưởng mình chết nên ngoan ngoãn ở nơi này chờ sao đó


      “Vậy ai mới là người có lỗi? ” tiến thêm bước chất vấn.


      “Tôi” nhất thời bắt bẻ được, cúi đầu xám hối.


      “Vậy muốn đền đáp những vất vả của tôi như thế nào đây? ”


      “Bồi thường cái gì? ”


      Tôn Kiều Diễm ngừng chút “Tôi muốn năng lực vẽ thần của


      “Vẽ thần? ” cũng vì cái năng lực này mà Hải Tần mới có thể nhập vào bức họa do vẽ ra? Cũng vì nó mà phải chạy đuổi theo mọi bức họa của mình bấy lâu nay….


      “Thế nào? nỡ? ”


      “Được…Được…. lấy , van xin lấy đợi xong gật đầu như giã tỏi, hận thể lập tức dâng 2 tay lên cho .


      Ơn trời! thế là từ nay về sau cần phải chạy theo deadline của tòa soạn nữa rồi. Chuyện tốt như vậy cầu còn được nữa là.


      “Ách” sửng sốt chút ràng là bị chọc cười. Sớm biết dễ dàng như vậy cần phải quanh co, dài dòng, trực tiếp mở miệng có phải hay hơn ?


      Tôn! Tôi vẫn còn vấn đề muốn hỏi từ lâu…”


      “Chuyện gì? ”


      “Là thế này…. . . ” ấp úng “Rốt cuộc là người hay quỷ? ”


      “…. . ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :