1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp quyến rũ - Điểm Tâm Sáng (27) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25.2:

      Lúc chú thím Phạm tới, xung quanh ~*******************~ xuất rất nhiều phóng viên tới bệnh viện để phỏng vấn, may có Lâm Sanh là luật sư, với cha tôi cũng là người biết được tình, cung cấp cho bọn họ số tin tức mới nhất.

      Đến tám giờ sáng, xác định được có hai người tử vong sau vụ tai nạn, nhiều người bị thương, và số người bị thương .

      số người bị thương nặng, ai cũng bị thương vô số chỗ khác nhau, người bị thương ở đầu, người xương bị gãy vụn, nát bấy, người bị sốc còn phải đợi xem tình trạng.

      Phạm Đông Ly ở chung với ba người tài xế, xương chậu bị gãy, ruột cũng nát bấy, huyết áp ổn định, đến bây giờ mới được đẩy từ phòng giải phẫu ra ngoài.

      Tổng cộng có sáu người bạn chung với Phạm Đông Ly, Phạm Đông Ly cũng phải người bị thương nặng nhất, giáo viên nữ cùng trường bây giờ mới được chuyển tới khu giải phẫu, trị liệu thần kinh, cả người ấy bị thương rất nhiều, xương trán bị lõm xuống, có thể là bị gãy xương.

      Phạm Đông Ly phải giải phẫu cắt bỏ tỳ tạng, tay trái bị nát bấy được chẩn đoán là gãy xương, bây giờ cố định. Bác sĩ nghi mắt cá chân và đầu gối của ấy bị gãy, bây giờ chờ kết quả X-quang để xem lại.

      Ba tôi mua ít đồ ăn sáng cho tôi, tôi cũng muốn ăn, chỉ uống ly sữa bò.

      Mắt thím Phạm đỏ ngầu, biết là vì khóc hay là vì thức khuya.

      Lâm Sanh đến cái khách sạn gần bệnh viện đặt mấy phòng, bây giờ chưa thể biết chắc được, hai người lớn này lại cả đêm ngủ rồi, tôi rất vất vả mới khuyên được bọn họ nghỉ ngơi trước.

      Đến gần trưa, Phạm Đông Ly được chuyển vào phòng bình thường, tình huống ổn định lại, chỉ là vừa tỉnh được lúc, hôn mê.

      Sau khi ba tôi xác định Phạm Đông Ly chuyển phòng xong, mới ra ngoài.

      "Làm phiền rồi, Lâm Sanh."

      Cả đêm này Lâm Sanh bận trước bận sau, còn nộp viện phí giúp. Vốn ấy còn phải xử lý chuyện riêng, vậy mà bây giờ phải giúp đỡ chúng tôi, cùng nhau bận rộn cả đêm.

      "Chuyện này, cũng là phần công việc." ta đẩy đẩy mắt kiếng.

      Tôi quay đầu nhìn Phạm Đông Ly nằm giường bệnh, mới mấy ngày gặp, tôi tưởng tượng được cuộc đời vô thường.

      Tôi tới nhàng cầm tay ấy lên, tay trái của ấy bị băng trắng toát, tay phải chỉ bị thương .

      "Trần Cẩn, nghĩ em hiểu tình huống bây giờ, em có quyền lựa chọn."

      Tôi đắp mền lại cho Phạm Đông Ly, quay đầu nhìn Lâm Sanh.

      Ánh mắt ấy trở nên nghiêm túc, "Bây giờ ngoại thương của cậu ấy được chuẩn đoán chính xác, nhờ ơn phù hộ, tình huống của Đông Ly coi là nặng. Nhưng tay trái của cậu ấy bị gãy, xương ống chân cũng bị gãy. Nhưng tay là nghiêm trọng nhất, vốn là nghĩ nặng hơn cơ."

      Tôi gật đầu, đường từ Phúc Kiến tới đây tôi cũng nghĩ tới vô số tình huống khác nhau, thậm chí còn nghĩ tới tình huống xấu nhất.....

      "Nhất định có di chứng, chỉ là nghiêm trọng hay thôi. Bây giờ mặc dù mọi thứ ổn định, có lẽ khôi phục bình thường, nhưng ai có thể bảo đảm tương lai, tình huống xấu nhất, chính là cố lần này ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của Phạm Đông Ly, thậm chí tới công việc của cậu ấy."

      "Em biết ." Tôi trả lời rất nghiêm túc.

      "Em là người thông minh, biết em hiểu ý ." ta cười cười, ánh mắt hướng về phía Phạm Đông Ly, im lặng.

      Buổi tối tôi ở khách sạn, mà trực đêm ở bệnh viện, bệnh viện cũng sắp xếp ghế nằm.

      Phòng này là ba người nằm, hai bệnh nhân khác cũng phải bệnh nhân của vụ tai nạn xe cộ này, bọn họ cũng có người thân gác đêm.

      Lúc xế chiều Phạm Đông Ly tỉnh lại, chỉ là lúc đó tôi bị ba tôi gọi ra ngoài, chờ tôi về tới ấy hôn mê tiếp.

      Sau khi trông nom ấy vệ sinh xong, vu đầy, tôi mới rửa ráy sạch , sau đó rón rén trở lại phòng bệnh.

      Cũng buồn ngủ, nên tôi ngồi ghế, cầm tay Phạm Đông Ly.

      Ba tôi về rồi, ở nhà ông ấy cũng có rất nhiều chuyện cần làm. Nhưng trước khi , ông ấy có chuyện với tôi.

      Buổi trưa ông ấy ra ngoài, chắc là tìm bác sĩ. Sau đó thuật lại lời của bác sĩ cho tôi.

      Câu cuối cùng ông hỏi, chính là con hiểu ?

      Tôi gật đầu, ba tôi và Lâm Sanh đều hỏi tôi có hiểu hay ? Chỉ là điểm xuất phát của hai người khác nhau.

      Lâm Sanh đứng ở góc độ của Phạm Đông Ly, còn ba tôi đứng ở góc độ của tôi mà nghĩ cho tôi.

      Ba tôi gì nữa, chỉ thở dài, vỗ bả vai của tôi, "Con , kiên trì nhất thời dễ dàng, nhưng ai có thể bảo đảm sau này ảnh hưởng gì. Ngộ nhỡ có di chứng, đó là chuyện cả đời, con phải hiểu ràng. Lời ba , tuy hơi nhẫn tâm, nhưng mà cũng vì tốt cho con thôi......."

      Nhìn Phạm Đông Ly lúc ngủ, má trái ấy có mấy vết xước, lông mày cau lại.

      Tôi đưa tay từ từ cẩn thận vuốt ve, ấm. Ngón tay tôi đến sống mũi ấy, thăm dò hơi thở ấy.

      lòng bàn tay ấy có vết máu kết khối ở bên trong. Tôi nhìn chiếc nhẫn vô danh đeo tay ấy, ra màu bạc ấy cũng phai rồi.

      Tôi cởi sợi dây chuyển của mình xuống, lấy chiếc nhẫn ra, sau đó đeo lên ngón tay mình.

      Tôi nhàng luồn tay mình vào tay ấy, sau đó từ từ ấn xuống để mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.

      Ngày thứ hai Phạm Đông Ly đỡ hơn, chú Phạm và thím Phạm tới canh ấy thay tôi.

      Tôi khách sạn tắm rửa sạch , sau đó tôi gọi điện thoại cho Lâm Sanh.

      Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê cách bệnh viện xa, ta vẫn luôn mặc tây trang, và mang chiếc mắt kính.

      "Em muốn uống gì?"

      Tôi cười cười, "Giống thôi."

      Cả đêm ngủ, quả cũng hơi mệt chút, thần kinh quá căng thẳng.

      " số tài xế muốn hợp tác với nhau để kiện cục quản lý cao tốc."

      Lâm Sanh đưa số tài liệu cho tôi xem, tôi nhìn ta, sau cặp kính là đôi mắt thâm quầng, chắc là ta cũng mất ngủ cả đêm hôm qua rồi.

      Tôi nhìn Lâm Sanh, mà mở số tài liệu đó ra: "Trạm thu phí đường cao tốc, ở mức nhất định là phải phục vụ, trong đó bao gồm bảo đảm an toàn của tài xế và hành khách, bọn họ cũng nên nhận trách nhiệm nhất định trong chuyện này."

      Đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ vì có vách che giữa đường, tài xế phía sau thể thấy được tình huống xảy ra phía trước. Hơn nữa khi cố xảy ra lúc lâu, cũng có bất cứ nhà chức trách nào biết được, thậm chí cũng có bất kì biển báo nào, mới để cho nhiều chiếc xe khác đâm vào đuôi xe.

      ra chuyện lớn như vậy vốn nên báo trước cho người đường, đâu thể để khi xảy ra tai nạn, bị các tài xế bị thương kiện cáo, mới nghĩ cách?

      Chuyện thu phí đường này, khi thời tiết khắc nghiệt, giống như dùng tiền mua mạng sống, cục quản lý đường bộ lần này nhất định phải cho người dân câu trả lời hợp lý.

      "Chỉ là kẻ đầu sỏ, nhất định thể bỏ qua." Tôi nắm chặt xấp tài liệu, thể để cho những đau khổ Phạm Đông Ly uổng phí được.

      Tiếp theo là tài liệu về người gây tai nạn, chiếc xe đụng phải xe của Phạm Đông Ly ở ngã ba là chiếc xe tải, sau vụ tai nạn người tài xế cũng bỏ chạy, ta cũng bị vài vết xước, nên cũng được đưa vào bệnh viện.

      Người tài xế kia làm bản tường trình, ta nhận là xe của mình khi đến chỗ rẽ bị lắc lư.

      Khi cố xảy ra, ràng mặt đường có vết bánh xe ấn xuống. Có vết bánh xe là do chiếc xe kia chở hàng quá tải, mà đường cao tốc cấm xe chở quá tải trọng cho phép.

      Nhưng ràng là hai phe đều sai, vì luật pháp nghiêm, nên tài xế mới làm theo ý mình.

      Chiếc xe hàng gây tai nạn chở tới 30 tấn hàng, nhiều gấp đôi tải trọng cho phép. Hơn nữa xe còn chạy nhanh như ngựa, khi gần xảy ra vụ tai nạn, tài xế cố thắng xe, nhưng thắng lại ăn.

      Khi gặp tình huống khẩn cấp tài xế cũng chỉ có thể thắng gấp, nhưng bởi vì quán tính, nên đâm vào xa của Phạm Đông Ly.

      Lần tai nạn xe cộ liên hoàn này, có nghi vấn gì, đương gây chuyện tất nhiên phải gánh trách nhiệm nhưng bên cạnh đó cục quản lý cao tốc cũng phải gánh phần trách nhiệm.

      Sinh mạng con người, như ngọn cỏ lau yếu ớt.

      Tôi trả tài liệu lại cho lâm này, "Em hiểu nhiều về luật pháp. Dù xem là người ngoài, nhưng cũng phải tiếng làm phiền rồi."

      "Nhân chứng vật chứng xong, nhưng xem như thiếu chứng cứ, quan tòa cũng phải xử thôi."

      Tôi gật đầu, cảm ơn lần nữa, lại cảm giác bản thân có vẻ làm kiêu.

      "Xem ra em quyết định rồi, vậy đừng hối hận, cuộc sống sau này mong em chăm sóc Đông Ly tốt, cảm ơn." ấy nhìn tôi với vẻ mặt thành khẩn.

      "Em hiểu rồi."

      Tôi chưa bao giờ quyết định, vì từ đầu chí cuối tôi chưa bao giờ có suy nghĩ rời xa Phạm Đông Ly, bất luận ấy bị thương nặng hay .

      Tôi chỉ vẫn, vẫn, ngừng suy nghĩ:

      Phạm Đông Ly có muốn rời xa tôi hay .

      Tôi gọi điện thoại xin nghỉ, trường đại học của tôi cũng rất quan tâm tới vụ tai nạn này, nên đặc biệt cho người tới thăm hỏi.

      Tôi cũng chưa quen cuộc sống ở đây, may mà có Lâm Sanh, còn thủ tục chuyển viện ít nhất phải đợi tình hình của Phạm Đông Ly ổn định hơn .

      Lúc tôi tới bệnh viện, trời gần trưa, y tá vừa đo huyết áp cho Phạm Đông Ly xong.

      Tôi đứng ngoài cửa, thấy Lâm Sanh dán mắt vào lớp thủy tinh nhìn vào bên trong phòng bệnh.

      " nghĩ mình cũng được coi là người tỉnh táo, nhưng so ra kém hơn em rồi. nghĩ em là người có cảm xúc rất ổn định, còn là người rất biết kiềm chế bản bản thân?"

      Mắt tôi khép hờ, "Kiềm chế cũng chỉ là cách xử lý việc thôi."

      Hai người lớn ở đây, đúng là tôi rất cực khổ, nhưng cho dù cực khổ hơn nữa, tôi cũng gánh vác.

      Và điều quan trọng nhất là: Phạm Đông Ly vẫn còn ở đây.

      Lúc vừa tới Phúc Kiến, tôi nhận được cuộc điện thoại , bây giờ chúng tôi có thể nhận giấy tờ nhà rồi.

      Các loại thủ tục, hóa đơn, vật tư, phí thi công, phí đo đạc còn phải bù tiền thêm.

      giấy tờ Phạm Đông Ly viết tên tôi và tên ấy, nhưng ra chúng tôi vẫn chưa đăng kí kết hôn, nếu ấy viết tên tôi vào, căn nhà này vẫn là tài sản riêng của ấy, nhưng bây giờ chúng tôi có tài sản chung rồi.

      Vốn khi đặt cọc người ta nên dùng nhiều tiền, đợi khi chờ nhà cửa ổn định rồi, mới dọn vào ở, vì bây giờ nhiều người cam kết trả góp năm nhưng hoàn thành được.

      Tôi cũng nghĩ tới mình nhận được giấy tờ nhà nhanh như vậy, chắc ấy can thiệp chút rồi.

      Tôi rất muốn gọi điện thoại cho Phạm Đông Ly, nhưng điện thoại của ấy bị hư trong vụ tai nạn rồi.

      Chuyện phòng ốc từ trước tới giờ đều do tay Phạm Đông Ly lo liệu, ấy làm ổn thỏa mọi chuyện rồi.

      Tôi nghĩ mấy ngày nữa mình phải tới đó, vì đây là nhà của tôi và Phạm Đông Ly, tôi muốn xử lý mọi chuyện tốt.

      Lâm Sanh mang số đồ của Phạm Đông Ly về, tôi mở điện thoại của Phạm Đông Ly ra, trong phần tin nhắn nháp của ấy có tin nhắn chưa gởi.

      Nhìn thời gian máy, là lúc trước khi xảy ra cố.

      " về rồi."

      Khi đó, là lúc sắp được nghỉ tết Nguyên đán, tôi loay hoay trong căn nhà mới. ban công có để bồn trồng hoa , mỗi lần tới tôi đều lục tục chuẩn bị mọi thứ, tôi chuẩn bị cái xích đu, vừa đủ chỗ cho hai người ngồi.

      Tôi ngồi xích đu nhàng đu đưa, nhắn tin cho Phạm Đông Ly.

      Tôi : "Tết năm nay tới sớm, sắp được nghỉ rồi, năm nay em ở lại với , có được ?"

      Rất lâu sau Phạm Đông Ly mới trả lời: "Giao thừa em cũng về sao?"

      Tôi cười: "Đêm ba mươi em về nhà, mùng lại về với ."

      Lần này ấy trả lời lại rất nhanh: "Sau này phải ngược lại, lúc đó nếu em lại nghĩ tới chuyện về nhà, tha cho em đâu."

      Vậy sao, tôi yên lặng mỉm cười: "Về nhanh nha, chúng ta cùng nhau xem ghế salon."

      ấy nhắn tin lại, bộ ghế salon lúc ấy cũng phải là bộ chúng tôi mua bây giờ, nó là cái ban đầu mà tôi thích, nhưng lúc ấy giá mắc quá, nên tôi chọn bộ khác: "Người ta chuyển tới rồi, chờ về, chúng ta cùng xem."

      này......Tôi cười cười: "Phạm Đông Ly, khi nào về."

      Điện thoại di động run lên: "Chờ ."

      Tôi chưa bao giờ nghĩ tới Phạm Đông Ly bỏ tôi , tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống của mình thể thiếu ấy nữa. Ngày càng thích ấy nhiều hơn, ngày kia phát tim mình chứa đầy hình ảnh ấy, con tim này rất đau.

      Cái này có phải là hay ? Nếu quả như vậy, ra khi hay biết, tôi ấy rất nhiều.

      Tôi nắm chặt chiếc nhẫn cổ áo, Phạm Đông Ly nhất định sao, nếu như đây là cái giá mà em phải trả khi sống lại, đây cũng là lần đầu tiên em oán trách ông trời.

      Nếu như bỏ em ...em thà mình chưa từng có khoảng thời gian sống lại quý báu này.

      Ít nhất khi đó em hiểu thế nào là tình , nên thể nữa.

      Em chịu nổi kết cục đau buồn như vậy, em yếu đuối và đủ dũng cảm, nên lúc bắt đầu em trốn tránh và từ bỏ.

      Đó chính là những lời cầu khẩn của tôi đường từ Phúc Kiến tới đây, lúc đó mặt tôi tái nhợt, chỉ có thể cầu trời:

      Phạm Đông Ly, nhất định phải khỏe mạnh, em chờ đợi về xem ghế salon với em, hứa rồi mà......Cái mền lần trước muốn mua, em mua cái web rồi, vốn em định khi về cho biết đấy.....Nhà mới cũng sửa xong rồi, đó là nhà của chúng ta, căn nhà lớn như vậy, ở chung, em ở mình sợ...... ra lúc đính hôn, em rất muốn với , chúng ta kết hôn ......Em có thói quen ôm ngủ, sau này có ở đây, em ngủ được phải làm sao đây.... .... đối xử với em tốt....... còn chưa lấy em mà.... ...

      Tôi im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gió thổi vào mặt tôi ào ào, rất đau.

      Tôi phải là người như vậy.....

      Thím Phạm bị cảm , nên tôi chú Phạm đưa thím mua ít thuốc. Để tôi coi chừng ở đây là được rồi, bọn họ thấy tôi cố chấp, nên cũng đành chiều theo tôi.

      Ngồi giường lim dim hồi, nửa tỉnh nửa mê, bỗng cảm thấy có gì đó chạm vào tay tôi.

      Tôi tỉnh lại, "Phạm Đông Ly...."

      Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt ấy, khóe miệng ấy hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn tôi vẫn ôn hòa như cũ.

      Tôi há miệng, thấy miệng mình rất khô, nước mắt khống chế được rơi xuống.

      "Đừng khóc.....bảo bối....." Giọng ấy rất và đứt quãng, tiếng khàn khàn.

      Cơ thể tôi run rẩy cách ~*******************~ kiềm chế được, từ từ đứng lên, nhưng lại dám đứng quá gần ấy, chỉ nhàng áp gò má mình lên mặt ấy, nhàng mè nheo.

      "Phạm Đông Ly......."

      " ở đây."

      "Phạm Đông Ly......."

      " ở đây."

      ... ....
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26:

      Lúc tôi vào lần nữa, tâm trạng tôi bình tĩnh hơn. bác sĩ kiểm tra xong, y tá ở bên cạnh ấy thay nước biển.

      Bác sĩ ấy sốt , nhưng đó chỉ là nhiệt độ bình thường sau khi cắt bỏ tỳ, nhiệt độ cũng cao. Hơn nữa huyết áp ấy rất ổn, vết thương cũng có dấu hiệu nhiễm trùng.

      ra bác sĩ rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, tôi cũng hiểu lắm, giống như đàn gảy tai trâu vậy, nhưng cơ bản cũng hiểu đôi ba chỗ, phải quan sát xem vết thương có chảy máu , bệnh có bị biến chứng .

      Nhưng tôi chỉ cần biết trước mắt bệnh tình Phạm Đông Ly ổn định, vậy là tốt rồi.

      Tôi đứng ở cuối giường, chờ sau khi bác sĩ và y tá khỏi, mới ngồi bên mép giường.

      Chợt tôi biết gì, hỏi, " có đau ?"

      Phạm Đông lắc đầu, nhìn tôi chằm chằm.

      " có mệt , ngủ thêm chút nữa ?"

      " muốn chuyện với em..." ấy rất chậm rãi và nhàng.

      Tôi kéo tay ấy, từ chuyện thím Phạm bị ho , chú Phạm mua thuốc với bà rồi. Đến chuyện mấy ngày nay Lâm Sanh đều giúp đỡ tôi tay, số người ở trường tới thăm, mẹ tôi vốn muốn tới, nhưng lại bị tôi khuyên ở nhà. Bác sĩ nếu ấy dưỡng bệnh tốt, khỏi rất nhanh...

      ấy vẫn cười, nghe tôi xong, cuối cùng câu, " làm cho em lo lắng rồi."

      Vành mắt tôi đỏ lên, tôi phải người thích khóc, lúc nghe được chuyện ấy bị tai nạn xe, tôi cũng khóc.

      Nhưng bây giờ khi ấy tỉnh lại, trong lòng tôi chợt ê ẩm.

      " phải nhanh chóng khỏe lên."

      "Được."

      Chờ khi Phạm Đông Ly có thể ăn cơm, là chạng vạng tối. Mấy ngày trước ấy chỉ có thể ăn qua ống dẫn truyền, đồ ăn trong bệnh viện cũng ngon lắm nhưng cũng phải ăn chút cháo trắng.

      Tay ấy bị thương, nên khi cháo nguội, tôi đút ấy nghe cái chén .

      Thím Phạm kêu tôi ra ngoài, và đưa cho tôi bọc quần áo, "Tiểu Cẩn, tối nay để thím ở lại canh chừng, con về ngủ giấc , mắt con đầy tia máu kìa, cơ thể con vốn yếu, chờ khi Đông Ly khỏe lại, con vừa mệt vừa bệnh rồi..."

      Tôi gật đầu, cảm giác được điều thím Phạm lo lắng, tôi kéo tay bà, "Chờ khi ấy khỏe hơn, chúng con cùng nhau đăng kí."

      Giọng bà hơi nghẹn ngào, "Con là người tốt, có câu, đại nạn chết ắt có phúc, mọi chuyện ổn thôi."

      Về khách sạn, tôi vệ sinh đơn giản, vừa đặt lưng xuống giường là ngủ rồi, chỉ là tôi ngủ cũng yên, ngủ được chút thức dậy, tự giác cầm điện thoại lên xem bây giờ là mấy giờ.

      Lúc sáng sớm, tôi rửa mắt nghe điện thoại rung, tôi vội vàng lau mặt rồi chạy ra ngoài.

      "Là mình đây, Trần Cẩn."

      Tôi bình tĩnh lại, là giọng của Giang Tá, bây giờ chuyện này lan truyền trong trường, tất nhiên bọn họ cũng phải biết chút tin tức.

      Khi chuyện xảy ra, ngoại trừ lúc xin nghỉ, tôi cũng liên lạc với các ấy.

      " sao? Thầy Phạm bây giờ sao rồi?"

      "Ừ, ấy tỉnh lại, giờ sao rồi!" Tôi kể đơn giản vụ tai nạn lại cho họ nghe.

      Lúc đầu điện thoại truyền tới giọng của Chương Tiểu Hữu, "Cẩn à, bạn đừng quá lo lắng, người hiền có trời phù hộ, cổ nhân có câu, Tái ông mất ngựa họa phúc lường."

      Tôi cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, ra từ khi chúng tôi quen biết nhau, hai người họ đều ngừng muốn tiếp cận tôi hơn.

      "Mình biết rồi, cảm ơn nhiều."

      "...!...! Trần Cẩn, sau này bạn đừng khách sáo nữa, đừng xem mình là chị em." Giang Tá cố ý lớn giọng.

      Tôi bật cười, trả lời vâng dạ, tán gẫu mấy câu xong, tôi mới cúp điện thoại. Toi nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi.

      Khách sạn có phục vụ bữa sáng, tôi ăn xong bệnh viện ngay.

      Lúc tới nơi, bác sĩ kiểm tra định kì cho Phạm Đông Ly, bác sĩ phẫu thuật rất thành công, xương của ấy cũng chỉ bị thương , chỗ xương ống chân bị gãy dùng thép cố định, hình chụp X - quang cho thấy chỗ xương bị nát, thay bằng đoạn ống thép.

      Nhất định có di chứng sau phẫu thuật, nhưng quan trọng nhất là phải tĩnh dưỡng tốt, sau khi gãy xương, thần kinh bắp thịt nhất định bị rút lại.

      Chỉ là phần xương đùi bị nát cũng được xem là gãy xương, chỉ cần trị liệu ổn thỏa nhất định trở thành người què, bác sĩ rất chắc chắn, làm chúng tôi cũng yên tâm hơn.

      Chỉ là trị liệu phần tay trái hơi khó, bác sĩ chỗ đó bị tổn thương thần kinh, sau khi chụp điện cơ đồ, mới xác định được mức độ tổn thương.

      Tinh thần của Phạm Đông Ly hôm nay tốt hơn hôm qua, giường của ấy nằm kế cửa sổ, tôi kéo rèm cửa sổ, để ánh mặt trời chiếu vào phòng.

      Tôi biết cuốn Lan Đồ Đằng này phải mua ở Phúc Kiến, mà đường về ấy tới nhà sách Tân Hoa, mua mấy quyển sách.

      Chú Phạm và thím Phạm về, tôi ngồi bên cạnh đọc sách cho ấy nghe.

      " nghe mẹ , em muốn đăng kí kết hôn sớm hơn dự định."

      Tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn ấy, tai nạn giao thông lần này cũng ảnh hưởng gì tới tâm trạng ấy, từ khi ấy tỉnh lại, bất luận là lúc kiểm tra định kì hay là lúc bị ốm, bị mệt, vẻ mặt ấy vẫn bình tĩnh như thường, tôi biết đó là do ấy biết chúng tôi lo cho ấy hay ấy vốn bình tĩnh như vậy rồi.

      "... muốn sao?" Tôi bỗng hơi mất tự nhiên.

      Tay phải ấy từ từ giơ lên, cầm tay tôi, ấy mỉm cười, thản nhiên , "Em muốn gả cho hả?"

      Tôi nhìn vào mắt ấy, sau đó gật đầu, gì nữa.

      "Gọi là chồng thử xem."

      Mặt tôi đỏ lên, cầm cuốn sách lên, cúi đầu, "Để em đọc tiếp cho nghe."

      ấy khẽ cười, giỡn nữa, chỉ kéo tay tôi.

      Người ta thường bị thương gân cốt đừng di chuyển trăm ngày, nhanh khỏi, nhưng khi vừa động đậy hay là chạm tới vết thương, lại phải khôi phục lại từ đầu.

      Tay trái của Phạm Đông Ly cũng bị tổn thương thần kinh nặng, bây giờ mỗi ngày ấy đều truyền nước biển nằm nghỉ dưỡng.

      Bác sĩ bây giờ có thể tập luyện với cường độ , nhưng lúc mới bắt đầu rất khó khăn. Tay ấy vẫn phải bó bột, ấy từ từ tập co duỗi ngón tay, ấy cố gắng hết sức, tôi thấy ngón tay ấy run run, kiểm soát được.

      Mũi tôi cay cay, vội vàng nhắm mắt lại.

      Chờ khi ấy tập luyện xong, tôi khẽ xoa bóp ngón tay ấy. Sau khi lau sạch xong, tôi lại tiếp tục đọc cuốn sách hôm qua cho ấy nghe, khi đọc xong cuốn Lang Đồ Đằng, tôi lại đổi cuốn khác.

      Mấy ngày nay Lâm Sanh cũng tới thăm tôi mấy lần, cũng sơ qua về tình hình tiếp theo của cố này.

      Bởi vì nhiều người bị thương, và can thiệp của truyền thông, nên mức độ bồi thường và trừng phạt cũng mạnh hơn bình thường.

      Mấy ngày trước hiệu trưởng và mấy vị lãnh đạo trường học tới thăm Phạm Đông Ly, bọn họ vừa xuống máy bay tới bệnh viện ngay. Xem tình hình, tình cảm của bọn họ với Phạm Đông Ly cũng khá sâu, nên cũng chỉ an ủi.

      Ở đây, mỗi ngày mẹ tôi đều gọi tới.

      mỗi ngày bà đều ở giáo đường nhờ chị em cầu nguyện cho Phạm Đông Ly, tôi với bà muốn sớm đăng kí với Phạm Đông Ly, mẹ tôi cũng có ý kiến gì.

      Còn về phần ba tôi, tôi cũng báo cho ông ấy biết tình huống tại của Phạm Đông Ly, ông ấy cũng gì, chỉ chờ khi Phạm Đông Ly khỏe lại hãy bàn.

      Hai tuần sau Phạm Đông Ly chuyển viện về Phúc Kiến, lúc đến bệnh viện địa phương là 9 giờ sáng.

      Phòng bệnh là do trường sắp xếp, là phòng đơn, dịch vụ chăm sóc cũng rất tốt.

      Bây giờ Phạm Đông Ly có thể ngồi dậy, ngón tay trái cử động linh hoạt hơn trước, mỗi ngày ấy đều thả tay xuống, sau đó vẽ vòng tròn.

      Dưới đùi ấy có để cái gối, cũng dám để cho ấy làm quá sức, chân ấy cũng thích ứng được, đầu ấy cũng gác cái gối, để dễ hoạt động hơn.

      Ở bệnh viện này Phạm Đông Ly được làm kiểm tra thêm lần nữa, kết quả rất tốt, xương từ từ hồi phục.

      Còn tay trái bị tổn thương thần kinh hồi phục khá chậm, nhưng cũng chỉ là tụ máu bầm, còn dây thần kinh ổn, có thể khẳng định sau này có thể hồi phục lại bình thường.

      Về trường, xin phép giáo viên, tôi lại học lại bình thường.

      Gần thi cuối kì, may mà tôi nắm vững kiến thức, nên quá lo lắng.

      Gặp Giang Tá và Chương Tiểu Hữu lớp, thấy bọn họ thi thoảng tự dưng lại quay xuống nhìn tôi.

      Hết giờ học, chúng tôi tìm chỗ rồi cùng ngồi ăn cơm. Giang Tá hỏi, ''Bạn cũng bị bệnh sao?"

      Tôi lắc đầu, "Sao vậy?"

      "Bạn gầy nhiều quá, sắc mặt cũng rất kém, mình còn tưởng bạn bị bệnh đấy."

      Tôi cười cười, lấy tay sờ lên mặt, tôi cũng phát ra, " có gì đâu, chắc là do mình lạ chỗ nên ngủ được."

      "Thầy Phạm bây giờ sao rồi?" Chương Tiểu Hữu hỏi tôi.

      Tất nhiên tôi tốt khoe xấu che, chỉ giờ Phạm Đông Ly nằm bệnh viện, và hồi phục.

      "Lần sau bọn mình thăm thầy ấy với bạn, dù thế nào cũng phải thăm thầy ấy."

      Tôi suy nghĩ, rồi lắc đầu, nếu có người tới thăm Phạm Đông Ly làm cho ấy mệt, nên trong khoảng thời gian này tốt nhất là ai tới thăm cả.

      Ba chúng tôi ngồi hàn huyên số chuyện, họ kể lại cho tôi nghe số chuyện xảy ra vào tuần vừa rồi, vì tôi học, Phạm Đông Ly lại bị tai nạn, nên lời đồn đại cũng ít , tin tức mới lại xuất .

      "Bây giờ mọi người đều biết bạn là vị hôn thê của Phạm Đông Ly, bây giờ đến cả quan tòa cũng phải đồng tình với bạn rồi." Giang Tá với giọng trêu ghẹo.

      Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, lời đồn đại đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.

      Buổi chiều, sau khi tan học vẫn còn sớm, tôi ngồi hai chuyến xe buýt tới bệnh viện.

      Tôi dừng chân trước cửa phòng bệnh.

      Bên trong phòng có người, nhìn xuyên qua lớp kính, tôi thấy Tô Hầu.

      Hình như hai người họ gì đó, Tô Hầu khoa tay múa chân, còn Phạm Đông Ly chỉ mỉm cười.

      Tôi suy nghĩ, rồi quyết định vào, tôi xuống lầu, dạo trong vườn hoa bệnh viện, giết thời gian.

      Bầu trời hơi u, tôi ngồi xuống chiếc ghế đá khá sạch , tựa vào đó nhìn căn phòng bệnh ở xa xa.

      Trong vườn hoa, thỉng thoảng có vài bệnh nhân mặc đồ trắng và người thân của họ qua, từng đôi từng đôi dìu nhau tản bộ. mặt họ đều nở nụ cười nên tôi đoán có lẽ họ sắp ra viện rồi.

      Tôi cười, ngẩng đầu nhìn trời. đám chim nhạn bay.

      Kiếp trước, cuộc sống của Phạm Đông Ly bình thường an ổn, ngờ kiếp này lại bị tai nạn.

      Tôi tự cho đó là lỗi của mình, tự trách bản thân lại chuốc thêm lo lắng, quan trọng nhất là phải chăm sóc cho ấy tốt.

      Có lẽ, trời cao cho chúng tôi gặp tai nạn lần này,là để cho chúng tôi nhau nhiều hơn chăng.
      Last edited: 3/5/16
      trangtrongnuoc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Tản văn nhàng, rất hay. Cố lên nàng @Hành Tinh nhé

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27:

      Tuyết vừa rơi, nhưng mặt trời lại tỏa nắng rất rực rỡ, tôi sắp xếp đồ đạc về nhà họ Phạm, lúc tới nơi trời gần tối.

      Tôi xách hành lí, xe đường cũng nhiều, tôi bộ dọc theo con đường, tuyết đọng dọc đường bị tôi đạp nghe ra tiếng, tôi dám nhanh vì sợ trượt chân.

      Mở cửa ra, mùi thơm truyền tới, thím Phạm nấu ăn trong bếp, bà ấy nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy tôi, vội lấy khăn lông lau tay.

      Tôi cười cười, để hành lí xuống, "Thím muốn con giúp tay ?"

      "Được! Thím làm nhân bánh rồi, con nặn sủi cảo ." Bà thân mật vỗ tay tôi.

      Chú Phạm ở nhà, tôi hỏi ra mới biết chú ấy chợ mua thức ăn rồi, hôm nay đường trơn, thím Phạm muốn chợ, chú Phạm cho, nên cầm giấy mình, nhìn đồng hồ chắc chú ấy cũng sắp về rồi.

      Nhân bánh thím Phạm làm có tôm tươi, thịt heo, còn có bánh ngọt ở trong, thím Phạm có chút bánh ngọt ăn thịt mới ngán, còn ngon hơn.

      Khi chú Phạm về, tôi còn làm hoành thánh, thím Phạm nhấc nồi lên bếp.

      "Tiểu Cẩn, con đến rồi à." Chú Phạm cười ha hả chào tôi.

      "Ông già, chợ về rồi à? Đưa tôi xem xem."

      "Mua theo giấy bà ghi mà, cũng đâu phải tôi chưa từng chợ, bà lo cái gì." Chú Phạm nháy mắt với tôi, thím Phạm bĩu môi.

      Tôi cong cong khóe miệng, thím Phạm và chú Phạm rất thích cãi nhau, thím Phạm rất thích càu nhàu, chú Phạm già rồi, mà lại như lão ngoan đồng vậy*.

      *Lão ngoan đồng: Chỉ những người già rồi mà giống trẻ con.

      Lúc tôi ra ngoài, trời tối, ngoài cửa, tuyết lại bắt đầu rơi, gió lớn, nên tôi cũng cảm thấy lạnh.

      Thím Phạm sờ tay tôi, ''Tiểu Cẩn, mặc thêm áo , coi chừng cảm lạnh."

      "Con mặc thêm rồi, thím biết tay con luôn lạnh mà." Tôi cười .

      "Oh, ngày mai thím đưa con mấy gói trà, đó là trà Thổ Phương Tử, chữa chứng bệnh này rất hiệu quả..."

      "Được rồi, trời tối rồi, bà còn nữa, thằng nhóc kia nằm trong bệnh viện chờ mòn con mắt luôn đấy." Giọng chú Phạm truyền từ đầu hành lang tới.

      "Lão già này..." Thím Phạm sẳng giọng, vỗ tay tôi, ý bảo tôi xuống.

      Lúc xe của chú Phạm tới bệnh viện là bảy giờ tối. Tôi chào tạm biệt chú Phạm, bảo chú ấy lúc về lái xe cẩn thận.

      Gió lạnh hơn, tôi choàng khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt, sờ hộp cơm, đáy nó vẫn còn nóng.

      Tuyết con đường mòn vào bệnh viện được quét ra hai bên, tôi đội mũ, chạy nhanh về phía phòng bệnh.

      Chợt tôi bị trượt chân, tôi vội vàng ôm chặt hộp cơm trong ngực, may mắn chỉ lảo đảo ngã xuống chứ sao.

      Chân hơi đau, nhờ có ánh sáng của đèn đường máng cây ngô đồng, tôi từ từ cởi giày ra.

      Nhấn mấy cái, hơi đau, tôi thở dài, kế bên có cái ghế đá, nhờ cây ngô đồng cản tuyết, nên ghế đá bị ướt.

      Lúc ngồi xuống hình như tôi nghe được tiếng gì đó. Tôi ngồi ghế đá, nhìn xung quanh.

      ngờ lại tìm thấy, sau ghế đá là chú chó nằm sấp, cơ thể bé của nó run run, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng.

      Tôi cởi khăn quàng cổ xuống, gói kĩ hộp cơm lại để ghế, sau đó ngồi chồm hổm xuống nhìn nó.

      Tôi cởi bao tay, đầu ngón tay đụng vào đầu nó, bộ lông của nó màu trắng, chỗ cụp xuống chỗ lại dựng lên, hơi dơ.

      Lỗ tai nó cử động, nó đáp lại ô ô, nó ngẩng cái đầu nhắn lên nhìn tôi, nó có cái mũi màu đen xinh xắn, đôi mắt trong veo như thủy tinh, và vẻ mặt ngờ nghệch.

      Nó hơi sợ hãi lè lưỡi, làm chóp mũi rung động, muốn liếm ngón tay tôi.

      Tôi suy nghĩ, rồi rụt tay về, đụng tới nó nữa.

      Tới phòng bệnh của Phạm Đông Ly, có thể nghe được tiếng TV vọng ra. Tôi cười, gõ gõ vào cửa kính.

      "Vào ."

      Tôi vặn nắm cửa, thấy chân Phạm Đông Ly được gác lên, đầu gối cái gối xem TV.

      "Đói bụng chưa." Tôi cười, lắc lư hộp cơm.

      ấy ngoắc tôi, cười , "Lạnh ?"

      Tôi lắc đầu, lật cái bàn xếp dưới giường lên, ngồi mép giường, mở hộp cơm ra.

      "Em ăn chút ." ấy gắp đồ ăn.

      "Ở đây còn mà." Tôi lấy hộp khác trong túi ra.

      ấy cười kéo tay tôi, "Ăn thêm chút nữa ."

      Trong phòng có lò sưởi, tôi cởi bộ quần áo bằng nhung bên ngoài ra, suy nghĩ chút rồi rửa tay.

      Nhìn xuyên qua nhà vệ sinh bằng thủy tinh, vừa đúng lúc đối diện với boulevard, tôi đứng lát, rồi mới ra ngoài.

      Sau khi ăn xong, dọn dẹp mọi thứ xong, tôi mới từ từ đỡ ấy xuống.

      Từ lúc xảy ra cố đến giờ được 50 ngày, bác sĩ vài ngày sau kiểm tra độ hồi phục của xương.

      Mỗi ngày Phạm Đông Ly đều kiên trì rèn luyện, mặc dù thể hoạt động mạnh, chỉ tăng co duỗi các ngón tay, từ từ vẽ vòng tròn nhiều hơn, dừng lại, tránh cho nó bị thoái hóa.

      Bác sĩ ấy rèn luyện rất tốt, chỉ còn chờ thời gian thôi, đợi tới thời gian thích hợp từ từ tốt lên thôi.

      Lúc mới đầu, thím Phạm còn nấu rất nhiều canh xương, người xưa có câu: ăn cái gì, bổ cái đó.

      Nhưng bác sĩ , lúc xương hồi phục, thể uống canh xương. Ngộ nhỡ có gì sai, xương lâu lành hơn những bộ phận khác rất nhiều.

      Nghe như thế, thím Phạm sợ tới mức chảy mồ hôi hột, sau này muốn làm gì, đều tới hỏi y tá bác sĩ trước.

      Trong khoảng thời gian này, tôi từ bệnh viện tới trường học, trường học tới bệnh viện, nên kiến thức ở phương diện này cũng nhiều hơn.

      Tôi kéo cái ghế tới, ngồi xuống, Phạm Đông Ly nhất định phải nằm giường.

      Tôi cố ý chọc ghẹo, “Giáo sư Phạm, tay chân bị thương rồi, làm gì được nữa đây.”

      ấy nheo mắt lại, tôi cảm thấy bình thường, nên vội vàng đứng lên muốn chạy.

      ấy kéo tay tôi lại, tôi sợ ấy động tới vết thương, dám làm gì, nên chỉ đành giả bộ đáng thương mong ấy tha thứ, “Phạm Đông Ly à, em sai rồi.”

      “Càng ngày càng bướng bỉnh.” ấy nắm mũi tôi.

      Giường của Phạm Đông Ly cũng lớn, tôi cởi giày ngoan ngoãn nằm chung với ấy.

      Tay phải của ấy vòng lên eo tôi, bả vai ấy, tiếng nào, tôi nhè vuốt cánh tay ấy từ xuống dưới.

      Tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn ấy, “Phạm Đông Ly…”

      “Lúc trước phải rất vất vả mới nuôi em béo lên chút, tay mập mạp, bây giờ…” Tay của ấy vòng theo eo tôi, rồi bóp trước ngực tôi.

      Tôi che miệng ấy lại, mặt đỏ lên, “ vẫn như vậy, biết an phận gì cả.”

      ấy siết chặt mặt tôi, “Giận sao?”

      Thấy tôi trừng mắt nhìn ấy, ấy càng ôm sát tôi, lại gần hôn tôi, “Gần đây cực khổ cho em rồi.”

      Tôi lướt qua lỗ tai ấy, lắc đầu.

      ấy vỗ đầu tôi, “Tối nay ở lại đây .”

      Tôi gật đầu, lót cái ghế dưới chân ấy, để ấy thoải mái hơn.

      Tôi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu xuống đất có thể thấy được những bông tuyết tán loạn, “Tuyết lại rơi rồi.”

      ấy chau mày, “Sao vậy?”

      Tôi chần chờ, rồi mới chuyện con chó vừa nãy cho ấy biết.

      “Em muốn nuôi sao?”

      “Cũng phải, chỉ là gặp nó đúng lúc, lại thấy nó tội nghiệp, nhưng em lại sợ nó là chó lang thang, có bệnh truyền nhiễm, ừ… dám ôm nó.” Tôi thành trả lời.

      cũng biết em thích động vật đó.” ấy xoay xoay tóc tôi, “Em xem chút , nếu có duyên, nó vẫn ở đó, vậy mình nh6a5n nuôi. Khi ở bên cạnh, em cũng có người làm bạn.”

      “Bây giờ.” Lòng tôi ra cũng hơi rục rịch.

      “Kế bên có phòng khám thú y, nếu cho em , sợ rằng tối nay em ngủ được mất.” ấy cọ cọ mũi tôi, cười trêu ghẹo tôi.

      Tuyết rơi lớn hơn, tôi cầm theo cây dù, dọc theo hàng ngô đồng, tới cái ghế ban nãy.

      Tôi thở ra, ngồi chồm hỗm, con chó ban nãy nằm im nhúc nhích, tôi đặt tay lên đầu nó, nó bỗng phát ra tiếng nghẹn ngào.

      Tôi cười ôm lấy nó, rất , cũng biết nó là giống chó gì.

      Bỗng cảm thấy mình cao, con chó trong tay tôi, uốn éo người, liếm vào mặt tôi, thở hừ hừ.

      Chờ khi tôi từ phòng khám ra, tôi cong khóe miệng, ngờ nó lại là con chó chồn.

      Kết quả kiểm tra cho thấy nó bị suy yếu, cũng có bệnh truyền nhiễm, nhưng vẫn cần tiêm thuốc.

      Bác sĩ nên để nó ở đây qua đêm, ngày mai hãy đem về.

      Do lòng thương hại quá lớn, nếu vừa rồi xuống lầu tôi gặp nó, tôi cũng đành trở về.

      Chẳng qua là tôi chưa từng nuôi chó, nhìn con chó khiếp sợ, làm cho ấn tượng tốt của tôi với nó cũng tăng lên.

      Lần sau khi vào bệnh viện thăm Phạm Đông Ly, bên cạnh có thêm người hộ tống, tôi gọi nó là: Đại nhiều.

      Nó rất dính tôi, thường xuyên vẫy đuôi với tôi, nhưng lại sủa Phạm Đông Ly.

      Phạm Đông Ly nắm đuôi nó xoay chiều, sau đó đưa cho tôi, : “ trách được…”

      Thấy tôi hiểu, ấy ho cái, : “Khác phái hấp dẫn nhau, đồng phái xa cách.”

      Tôi che miệng cười, nó chắc cũng cái hiểu cái , rũ mông, bốn chân ôm chân tôi, cái đầu cọ vào cánh tay tôi, còn ngậm ngón tay tôi vào miệng.

      Phạm Đông Ly bắn lỗ tai nó, “Tết em có về ?”

      “Em muốn ở lại với .” Tôi xoa xoa lỗ tai của nó.

      ra nhà mới có thể ở được, lắp đặt các thiết bị xong, giấy tờ nhà đất tôi cũng có rồi.

      Chỉ là gần đến cuối năm, lại phải đón năm mới trong bệnh viện.

      “Em với người lớn chưa?”

      Tôi gật đầu, mẹ tôi cũng biết, còn ba tôi, thái độ của ông đối với Phạm Đông Ly bây giờ tôi cũng đoán được, nhưng cũng tốt. Chỉ là trước kì nghỉ, tôi xin phép ông rồi.

      Tốc độ khôi phục của Phạm Đông Ly khá tốt, cho dù sau này có di chứng gì, ba tôi cũng thể lấy lý do gì tới để chia rẽ chúng tôi được.

      biết gì hết, chờ khi mọi chuyện xảy ra rồi buồn coi bộ tốt hơn.

      Kết quả chụp phim của Phạm Đông Ly có, kết vảy rồi, bác sĩ có thể rèn luyện mạnh hơn.

      Đêm 30, lúc tôi tới nơi, ấy chống tay trái lên tường, năm ngón tay từ từ đặt lên cao hơn, mùa đông thời tiết khắc nghiệt, vậy mà cả khuôn mặt của Phạm Đông Ly đều đầy mồ hôi.

      Chân của ấy cũng thể chịu lực, ngồi bên giường bệnh, nghiêng người đối mặt với vách tường. Tôi gấp gáp tới vịn tay ấy oán trách , “Sao đợi em tới rồi mới tập, ngộ nhỡ ngã xuống sao?”

      ấy cười nhìn tôi, “Tại sốt ruột.”

      Tôi cầm khăn giấy lau mồ hôi cho ấy. Sau đó đấm bóp cùi chỏ của ấy. “Có tốt hơn ?”

      Phạm Đông Ly gật đầu,s sau đó hướng mắt về phía cửa, “ tên hộ hoa sứ giả này sao tới chứ.”

      Tôi quay đầu nhìn con chó thở ô ô, nhảy đến cạnh chân, tôi bật cười.

      Buổi tối, tôi ngồi trong phòng bệnh với Phạm Đông Ly.

      Vốn chú Phạm và thím Phạm cũng tới, nhưng cuối cùng, bọn họ lại lẩm bẩm kiếm cớ ở nhà.

      Đại nhiều chịu , chỉ xoay vòng vòng quanh chân tôi, thím Phạm muốn ôm nó, nó liền kêu ô ô, sau đó ngồi thẳng lên, lấy hai cái móng vuốt nắm quần tôi, ngừng quẫy cái đuôi .

      Tôi ôm lấy nó, tay nâng mông nó lên, nó lập tức lấy lòng, lè lưỡi liếm mặt tôi, đầu ngừng cạ cạ vào cằm tôi.

      Phạm Đông Ly nắm cổ nó, nhìn nó giương nanh múa vuốt giữa trung, sủa to.

      “Muốn ở lại?” Phạm Đông Ly hỏi.

      Tôi sợ động đến vết thương của Phạm Đông Ly, nên ôm nó về, chỉ thấy nó nhanh chóng sủa ấy.

      Tôi cố gắng nhịn cười, dường như nó nghe hiểu được chúng tôi cái gì.

      Tôi để chút thức ăn trong cái đĩa , để dưới chân giường, Đại Nhiều vui vẻ chôn mặt trong cái đĩa.

      Phạm Đông Ly thích ăn tôm, có người tặng hải sản, tôi nấu luôn, có thêm gia vị, tôi lột mấy con để vào trong đĩa ấy.

      “Ăn lúc còn nóng.” ấy múc mấy cái bánh trôi đưa cho tôi.

      Là thức ăn mình là, chân dày Tổ dự án mỏng, ăn rất ngon.

      Sắp xếp đồ đạc xong, gần tám giờ, tôi ôm Đại Nhiều tựa vào ngực Phạm Đông Ly, cùng nhau xem chương trình cuối năm.

      Tôi nhàng ấn đầu nó xuống, nó kêu nho , mở miệng ngậm lấy ngón tay tôi.

      Phạm Đông Ly nhéo lỗ tai nó, nhìn nó mở miệng trách móc, khua chân lên bụng, tôi cười khẽ.

      Tối nay là tối giao thừa đầu tiên tôi ở bên cạnh Phạm Đông Ly, địa điểm cũng là ở bệnh viện.

      Tôi muốn nhiều năm sau nữa, giao thừa đầu tiên này, vẫn tồn tại trong trí nhớ của chúng tôi.
      Last edited by a moderator: 14/5/16
      Phong Vũ Yên, Christrangtrongnuoc thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :