1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp quyến rũ - Điểm Tâm Sáng (27) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.2:

      Tôi tiếp tục ở phòng của Phạm Đông Ly nữa, dù sao ấy cũng là thầy giáo trong trường, bổn phận thầy trò vẫn phải giữ.

      Vốn tính tình ngoan ngoãn, năm nhất đại học, trừ mấy người Giang Tá ra, tôi cũng quen biết ai. Khi Chương Tiểu Hữu lôi kéo tôi nhìn xung quanh: có gì khó khăn hay sao, Trần Cẩn đứng đầu bảng.

      Tôi cười cảm xúc, ức hiếp người chịu ức hiếp, chuyện tôi đủ khả năng làm, có chuyện cần nhờ, tôi đều giúp hết mình.

      Năm thứ hai đại học, thị tiêu và hậu cần đều có khóa, nên thường phải gặp Giang Tá và Chương Tiểu Hữu, ~lqđ~hai người bọn họ vẫn thích cãi nhau, đánh nhau như cũ, nhưng nhìn chung cũng là người tốt.

      Tưởng Phong học chung lớp với Giang Tá, lúc trước ta làm bộ trưởng của phòng đoàn ủy, bị đẩy xuống làm lớp trưởng, thỉnh thoảng đội chúng tôi hồ đồ, bốn người chúng tôi đột nhiên xuất danh hiệu: "Đội bốn người."

      Khi Chương Tiểu Hữu nghe được cái danh hiệu này cười : "Phốc, đội bốn người, hay tí nào, ít nhất cũng phải được gọi là F4 chứ."

      "Hứ, phải là ba chàng lính ngự lâm, còn ta, nên làm gì làm ." Giang Tá trừng mắt nhìn Tưởng Phong ở phía xa.

      "Bị từ chối rồi, cần như vậy mà, có cảm tình với nhau, cũng đừng nên trở thành kẻ thù chứ."

      Giang Tá thấy tôi, ý vị đưa mắt ra hiệu cho ấy.

      "Đấu mắt gà nữa à." ấy buồn cười đâm đâm vào mặt Giang Tá, sau đó kéo tay tôi: "Trần Cẩn cũng là người có gia đình rồi, ấy và chủ nhiệm lớp rời nhau bước, tên nhóc Tưởng Phong kia lại muốn chen chân vào, đúng là bằng chân giò hun khói được."

      Tôi nhìn bộ dạng lúng túng lâu lâu mới thấy của Giang Tá: "Buổi trưa mình mời các bạn ăn cơm."

      "A ha! Là rượu mừng sao? Bạn rốt cuộc cũng vào phần mộ hôn nhân rồi sao?"

      Giang Tá tiện tay lấy cuốn sách đánh lên đầu ấy, : "Ngu ngốc, chuyện trước tiên phải nhìn lại thứ cổ mình ."

      "Tóc của mình, tóc của mình! trách được chủ nhiệm lớp thích bạn, dã man, bạo lực, miệng đầy nọc độc, ăn ở hai lòng......"

      "Đó là mình nhất thời nhìn lầm, hồn bị quỷ mê hoặc thôi." Giang Tá hạ thấp giọng: "Bạn còn nữa, ngại còn chưa đủ rối loạn sao?"

      "Được rồi, được rồi." ấy bĩu môi, giọng thầm: "Giả bộ là trang hảo hán."

      Tôi đem hai người phải trái kéo xuống, chỉ vào thầy giáo ngồi bục giảng nhìn chúng tôi cười híp mắt.

      Lúc buổi liên hoan kết thúc hơn 1 giờ, hai người họ buổi chiều còn hai tiết học nữa. Sau khi đưa tổ hợp hai kẻ đó xong, tôi xe đạp từ từ lên thị trấn, tiệm thuốc mua miếng băng trắng dán lên bao móng tay đánh đàn cổ.

      Hai tháng nghỉ hè, dưới sắp xếp của giáo viên, tôi thi lên cấp tiếng . Ở trường nhận được chứng chỉ cấp sáu. Tôi giỡn với Phạm Đông Ly: "Người khác hỏi, qua , em qua cấp sáu. Như vậy em cần phí thời giờ học tiếng cấp 4 nữa.

      Bây giờ là đầu mùa thu, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, nắng gắt cuối hè vô cùng mạnh mẽ. Hôm nay tôi chỉ đội cái mũ, vừa hết bão, mấy ngày nay khó có được cảnh mưa thuận gió hòa.

      Tôi mua ít trái cây Phạm Đông Ly thích ăn, còn mua thêm chục bút lông, vì ấy dùng bút rất nhanh hết.

      Lịch dạy của ấy nhiều, dạy chính khóa ban ngày, thỉnh thoảng dạy thêm buổi tối, tôi cũng hiểu chuyện của ấy lắm, tôi chỉ biết ấy trừ nhận dạy bên ngoài ra cũng có đầu tư địa ốc.

      Học kì này tôi dọn đến chỗ ấy ở, cần mua giường nữa, ấy chọn rất nhiều giấy dán tường với tôi, lại sắm thêm ít đồ gia dụng, trang trí nhà lại lần nữa.

      ấy thích kéo mì sợi, trước kia ở đây bất kể là nguyên liệu hay bát đũa
      [​IMG]
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13:

      Mấy tuần lễ sau, Phạm Đông Ly đều rất bận, hình như là có liên quan gì đó đến trường học.

      Tôi cũng quan tâm tới chuyện này lắm, chỉ là nghe thư viện Tân Hoa mới sắm thêm 50 vạn đầu sách mới, tôi hỏi chuyện này với Phạm Đông Ly.

      ấy gì cả, chỉ cười cười lấy cuốn sách tôi đọc ra, : " phải 50 vạn, mà là 60 vạn đầu sách." ấy cạo cạo đầu mũi tôi, lại thêm câu: "Chỉ là hình như thư viện Tân Hoa này muốn bán lại mấy cuốn sách cũ."

      Tôi gấp gáp thư viện xem, nhưng lúc tới thư viện lại còn cuốn sách nào.

      Mặc dù tôi quan tâm tới chuyện đánh giá này nhưng mà trường cao đẳng quan tâm, ai ai cũng đều cổ động, đây là cái mà thầy trò trong trường tôn sùng nhất.

      Học kì này mỗi người chúng tôi đều phải lên lớp sớm để tự học, hơn nữa còn quy định là phải học tiếng , ra cho oai: "Vì mọi người phải chuẩn bị để thi tiếng cấp sáu."

      Ok, con chim dậy sớm có côn trùng ăn, còn học sinh dậy sớm , đổi chỗ ngủ thôi.

      Chỉ là phải hề có lợi ích gì, ví như trường học lấy lí do cúm gia cầm làm đồ dùng tăng giá, bắt mỗi học sinh muốn có phiếu ăn phải đóng 20 đồng. Vả lại toàn bộ phòng học cũng được gắn máy chiếu hết, máy vi tính cũng vô cùng đầy đủ.

      Khuôn viên trường bị cơn bão quét qua hư vài chiếc đèn đường, nhưng cũng sửa xong rất nhanh.

      Nghe hồ nhân tạo trong trường còn mua thêm mấy con thiên nga, uyên ương, chuyện này còn được tờ báo địa phương và TV tuyên truyền thời gian.

      Lúc bận rộn Phạm Đông Ly tự mình giải quyết vấn đề ăn uống của bản thân, về nhà còn mang theo đống bài thi và tài liệu. Có mấy ngày tới nửa đêm ấy mới ngủ, khi tôi ngủ liền mang ly cà phê để lên bàn cho ấy.

      Có lúc tôi muốn giúp đỡ ấy, nhưng bình thường ấy cho tôi đụng vào, thỉnh ~lqđ~thoảng khi tôi quá kiên quyết, ấy cũng cầm mấy bài thi năm nhất để cho tôi sửa lại, để tôi chấm điểm số bài.

      Khi thấy tôi hiểu, ấy rút ra tờ với tôi: "Trường học cầu cung cấp những bài thi trong mấy năm gần đây, cầu người thầy giáo phải: trừ mấy điểm này ra....."

      ấy chỉ vào quyển sổ điểm, lại lấy quyển khác cho tôi xem: "Còn phải nhận xét, nếu vi phạm, bị phê bình rất nặng."

      Tôi hé miệng: "Phiền , ngộ nhỡ mất bài thi sao?"

      ấy chau mày, sau đó tiếp tục ung dung chấm điểm: "Như vậy lúc này chính là thời kì em nên biểu tốt."

      Tuần cuối tháng, tổ đánh giá của cấp cuối cùng cũng tới trường.

      Tôi ngồi trong phòng ăn tiện nghi ăn bữa cơm bình thường, sau đó híp mắt nhìn đoàn người dài qua, giật khóe miệng. Sau khi cơm nước xong, tôi gói phần mang về.

      Số lần tôi tới phòng làm việc của Phạm Đông Ly có thể là chỉ đếm được đầu ngón tay, cũng phải muốn , nhưng ít nhất cũng phải có chút ngại ngùng, là Tờ Hoa, hai là thi thoảng đụng phải học sinh ở phòng làm việc của ấy.

      Tôi thích bản thân mình bị người khác thấy rồi đem ra tám chuyện, hơn nữa cũng có chuyện gì cần tôi phải tự .

      Tôi từ trong thang máy ra ngoài, rồi gọi điện cho Phạm Đông Ly.

      Thang máy ở phòng làm việc của ấy sáng đèn, tôi vừa cúp điện thoại, mở ra.

      Tôi cười với ấy, đem hộp cơm trong tay mình đưa cho ấy.

      tay ấy nhận hộp cơm, còn tay còn lại kéo tay ấy.

      Tôi vỗ vỗ ấy, đứng im: "Em vào, cũng có chuyện gì."

      "Ở ngoài mặt trời lên cao như vậy, em lại xa như vậy, trong phòng rất mát, em vào ngồi chút ." ấy khẽ cúi người xuống, nhìn vào mắt tôi.

      Tôi bĩu môi, kéo tay ấy vào phòng làm việc.

      Trong phòng làm việc rất ồn ào, bên này đống, bên kia đống. Khi thấy tôi nắm tay Phạm Đông Ly vào phòng, họ dừng lại trong mấy giây, sau đó lại khôi phục như bình thường.

      Phạm Đông Ly tự nhiên kéo tay tôi, tới trước bàn làm việc của ấy.

      "Thầy Phạm, thầy chưa ăn cơm
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14:

      Bữa cơm này, tôi ăn nhiều ít, có ba tôi làm người phát ngôn, tôi cần lo lắng bữa ăn này tẻ nhạt và ngại ngùng, khí cũng có thể coi như tốt đẹp.

      Biến nơi này thành nơi coi mắt, tôi nhàng dùng thìa khuấy khuấy, có lẽ tôi và Đồng Minh Chiêu nối lại mối duyên kiếp trước , tôi giật khóe miệng.

      Nhưng nó là lương duyên hay nghiệt duyên?

      là làm cho người ta biết nên khóc hay nên cười, cuộc sống gia đình bình yên chưa trải qua được bao lâu, con ngựa ốm cũ kĩ lại xuất rồi, chẳng lẽ đây là mục đích sống lại của tôi sao?

      Tình tiết trong phim truyền hình đủ ly kì hấp dẫn, nhưng thực tế còn phức tạp và hoang đường hơn.

      Đây là cần tôi xóa bỏ giấc mộng cũ, tích cực rút kinh nghiệm, viết lại câu chuyện khác sao?

      A, nhưng nếu bắt đầu lại lần nữa, vậy tại sao tôi phải lựa chọn cùng vai nam chính chứ.

      Cái thế giới này, có rất nhiều người, nhất là đàn ông, ai thể sống tiếp.

      Hơn nữa cuộc sống của tôi sao cứ bị bọn họ quấy rầy, bọn họ cũng có năng lực có thể cản đường tôi được nữa, nếu tôi cho bọn họ cơ hội bước vào cuộc sống của tôi đây.

      Tôi dừng khuấy lại, ăn miếng bánh trôi. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, tôi đều thích ăn đồ ngọt, nhưng nó lại là món Đồng Minh Chiêu thích.

      Ông lão cảm giác được đồ trước đây tốt hơn bây giờ, nghi ngờ là thứ tốt đẹp, nó giúp ta nhận ra thứ gì mới quý giá.

      thể phủ nhận mặc dù tôi chưa già, để mà ngồi nhớ lại thưở xưa. Nhưng chỉ trong phút đồng hồ mọi thứ lại diễn ra như cũ, chỉ là thay đổi thứ tự trước sau thôi.

      tỏ ra quan tâm, thích tôi tình, tôi cũng giấu quý mến với . lòng với tôi, tôi tốt với , cái gì cũng đều có tính tương đối.

      Cho dù tôi và Đồng Minh Chiêu sống với nhau cả đời, quan hệ ngoài luồng bị tôi bắt gặp. ~lqđ~ Nhưng cho dù kín đáo hơn nữa, cũng có sơ sót, ở phương diện
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14.2:

      "Ba có ý này, ba phải là người cổ hủ, nhưng người con tìm, cũng phải qua cửa của ba . Ba biết con luôn là đứa bé biết chừng mực, từ đến lớn đều rất nghe lời, cũng chưa từng khiến ba mẹ lo lắng." Ông chậm lại: "Ba cũng tin tưởng ánh mắt của con ba, vậy lúc nào con định cho thằng nhóc đó ra mắt với ba, ăn cơm chung đây."

      " ấy, là người ba biết."

      "Hả? Con ra xem."

      Sau khi tôi người đó là Phạm Đông Ly, ba tôi liền im lặng.

      "Tiểu Cẩn, con hãy thành cho ba biết, có phải ta theo đuổi con trước ?"

      "Là con mà." Tôi lên giọng: "Là con theo đuổi ấy."

      "Đứa bé này, con biết cái gì.......Tiểu Cẩn, con biết, xã hội bây giờ rất phức tạp, trừ ba mẹ lòng tốt với con ra, nhưng người khác con đều phải cẩn thận.

      Ba tôi có ý chỉ tiếc rèn sắt thành thép được, tôi cười mỉm: "Ba, chúng con rất nghiêm túc, cũng nghĩ tới tương lai."

      "Biết người biết mặt nhưng biết lòng, tiểu cẩn, con còn , đừng nghĩ lung tung, chuyện này ba xử lý."

      Cách chuyện của ba tôi rất có bài bản, ông đặc biệt am hiểu cách thuyết phục người khác, đó chính là đánh cây gậy, cho quả táo.

      Đối với ông ấy, Phạm Đông Ly là người có gia thế, tôi biết bây giờ ấy có bao nhiêu tư cách giành giật, nhưng lời ba tôi dạo gần đây ngày càng có trọng lượng, người nhờ vả ba tôi cũng ngày càng nhiều. Mà nhà họ Phạm, dù ngoài mặt ông vẫn tỏ ra hòa thuận, thân thiết, nhưng mà tôi vẫn biết ông xem thường họ.

      "Ba, con ở chung với ấy rồi." Tôi thản nhiên .

      Nếu như ném quả bom hạng nặng, đầm nước này rối loạn lên, bản thân tôi biểu thái độ cứng rắn, đụng tường cũng quay đầu. Ba tôi chắc chắn lại tìm con cái trong đám bạn của ông, tự nhận là người đàn ông xứng đôi vừa lứa rồi gán ghép cho tôi.

      Tôi từ từ vân vê chiếc nhẫn tay, yên lặng nghe ba tôi .

      "Ba phải muốn la con, tiểu Cẩn à, ba cũng chỉ có mình con là con , dù là đánh con mắng con cũng là muốn tốt cho con. Ba biết con là người có cá tính, thích chuyện với người lạ, con ở nhà họ Phạm nhiều năm như vậy, thân thiết với con trai nhà họ cũng là chuyện đương nhiên. Lùi bước mà , ba phản đối con làm bạn với ta, ba chỉ giận con lúc còn học, mà lại ở chung với đàn ông. Từ đây cũng có thể thấy được nhân phẩm của ta, con còn , ba trách con, nhưng ta trưởng thành rồi, lại còn là giáo viên, nếu như vào thời xưa, ta là người đại diên cho nhân phẩm con người, thế này được xem là dụ dỗ trẻ vị thành niên sao? Hơn nữa Cẩn à, con còn , suy nghĩ khó tránh khỏi toàn diện, con và ta chênh lệch nhiều tuổi như vậy, bây giờ có lẽ chưa nhìn thấy gì, nhưng khi lập gia đình sống chung, giống cuộc sống chiếu TV đâu. Chuyện này, người chịu thiệt là con, mà ta chịu chút tổn thất nào. Con cho ba biết chuyện này tốt chỗ nào, đây là chuyện cả đời đó, quyết định này của con quá thiếu suy nghĩ, ba coi trọng tương lai của con đâu. Cẩn à, con phải suy nghĩ kĩ, đây là suy nghĩ của ba."

      Ba tôi tận tình khuyên bảo, tôi cũng biết những lời ông lòng.

      Tôi đồng ý với ông: "Ba, con biết rồi."

      Ba tôi còn lục tục phân tích các mặt đen tối phía sau, lập tức đạp đổ tất cả mọi người tiếp xúc với tôi, giống như căn cứ vào hiệu quả và lợi ích mà tính xem tôi nên giao du với người nào.

      ra người khi muốn phê bình người khác phải có căn cứ. Nếu có vẻ như mình trèo cao, ra bản thân mình cũng rất lùn, làm vậy chỉ tự làm xấu mình thôi.

      Ngoại trừ thân phận và lập trường của ba tôi, ông cũng chẳng có gì cả, làm người đàn ông, mà bản thân có cuộc hôn nhân hạnh phúc, hoặc có thể ông là người đàn ông vô tâm, chỉ quan tâm đến chuyện làm ăn, cũng có tư cách phê phán người khác.

      Tôi hiểu chuyện, nhưng cuộc sống thực tế lại là chuyện khác. Khi ta hạn chế thời gian (dead-line), giống như thức ăn còn tươi. Nhưng khi hòa nhập vào cuộc sống, bị thực tế bào mòn, làm cho nó lộ ra bản chất .

      Bao nhiêu người phải nhai nhai lại thứ tình cảm quá hạn, nhớ lại quá khứ, tìm niềm vui trong đau khổ, tự lừa mình dối người.

      Cũng như ba tôi, thời xưa phải mẹ tôi cũng say đắm ông đó sao? Ít nhiều cũng có .

      Năm tháng trôi , oán giận của mẹ tôi ngày càng lớn, che dấu biết bao nhiêu tâm trạng ngổn ngang muốn người khác biết.

      Sau khi về nhà, trong phòng tối đen, tôi bước nhàng, nhờ ánh sáng của ánh trăng mà vào phòng tắm.

      Sau khi rửa mặt xong, đèn trong phòng mở.

      "Em làm thức giấc sao?" Tôi thấy Phạm Đông Ly chỉ mặc cái quần ngủ.

      " ra ngoài uống nước."

      ấy cầm lấy cái khăn lông tay tôi, giúp tôi lau những giọt nước còn vương tóc.

      " ngủ , phải ngày mai có việc bận sao?"

      "Nhiệm vụ của kết thúc gần hết rồi, mấy ngày nay hết bận, ở bên cạnh chăm sóc cho em tốt." ấy lau lau tóc tôi, rồi lại kéo tôi vào ngực mình.

      Tôi gật đầu, mắt khép hờ tựa vào người ấy.

      "Ba em.... ...."

      "Hả?" ấy dừng lại.

      Tôi ngẩng đầu nhìn ấy: "Tin em ở đây, ba em biết rồi."

      ấy kê đầu vai tôi, nhàn nhạt: " định chờ qua khoảng thời gian này, hết bận rồi, chuyện của chúng ta với người nhà."

      "Ừ."

      ấy chuyển người tôi qua, nâng mặt tôi lên: "Ba em hài lòng với sao?"

      Tôi cười cười ôm vào hông ấy, lắc đầu: "Chỉ cần em hài lòng là được rồi."

      Phạm Đông Ly vỗ vỗ lưng tôi, tôi thấy tay ấy lần mò vào áo ngủ của tôi, sau đó móc chiếc vòng cổ tôi ra.

      ấy hôn vào trán tôi cái, sau đó nhìn vào mắt tôi: "Em vẫn muốn đeo nó sao?"

      Tôi gật đầu, tay tôi cầm lấy tay ấy: " cũng phải đeo."

      "Được." ấy cười cười hôn môi tôi, ôm tôi vào ngực: "Chuyện khác giao cho là được rồi."

      "Ừ."

      Tay tôi ôm lên cổ ấy, ôm chặt lại.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15:

      Ngoại truyện của Phạm Đông Ly.

      Số lần tôi về nhà nhiều, ~lqđ~đó chỉ là bến đỗ khi thỉnh thoảng tôi cảm thấy mệt mỏi.

      Khi ấy tới nhà tôi, lúc đó tôi tốt nghiệp đại học, trong nhà có thêm thành viên, tôi cũng hề chú ý nhiều.

      Nhà tôi cũng nghèo khó, tôi cảm thấy khá bình tĩnh, hơn nữa mẹ tôi rất vui vì ấy tới. Nếu mẹ tôi thích, có người có thể ở bên cạnh bà cũng tốt.

      ấy là thiếu nữ kì lạ, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với ấy.

      Mặc dù theo thời gian ấy ngày càng lớn, nhưng đối với tôi, ấy chẳng qua chỉ là bé làm người ta có ấn tượng sâu sắc thôi.

      Ở bên ngoài du lịch mấy năm, sống ở các thành phố khác nhau.

      canada học tiến sĩ, làm ca sĩ trong quán bar, diễn xiếc đường, đánh nhau.

      Lông bông lâu, thấy tình người lạnh ấm, tính cách của tôi cũng trầm lắng lại.

      Trường học tôi lựa chọn bây giờ, ra là lá rụng về cội, mặc khác giáo trình rất lỏng, tôi lại có nhiều thời gian rảnh hơn.

      Tuổi trẻ ngông cuồng, phụ nữ ở nước ngoài tôi cũng quen mấy người. Nhưng nghĩ đến tương lai, tôi sợ phiền phức, hợp quen, hợp chia tay.

      Năm tháng thấm thoát, tất cả đều kết thúc, đối mặt với chờ đợi mờ mịt của ba mẹ, nghĩ đến số tuổi của bản thân, đích thực tôi cũng nên tìm vợ.

      Tờ Hoa đối với tôi, chưa có tình cảm, chỉ là thích hợp với tôi, mẹ tôi cũng gặp ấy, dường như bà hài lòng, vậy chọn ấy thôi.

      Người và chuyện có thể làm cho tôi hứng thú nhiều. Cuộc sống bình thản quá lâu, cũng mài mòn phần tính tình nóng nảy kích động của tôi, chỉ là bản tính vẫn còn chút tìm kiếm cái lạ.

      Sau khi ổn định lại, tôi cũng bắt đầu giai đoạn thường xuyên về nhà. Nhiều năm qua, ấn tượng của tôi với ấy vẫn thay đổi, kì lạ.

      Thành tích của ấy chỉ trung bình, coi như là khách trọ lâu dài ở nhà tôi, tôi thường xuyên dạy bổ túc cho ấy. Nhưng ra ấy rất thông minh, chỉ là lòng muốn học mà thôi.

      Mấy lần về nhà gần đây, cũng khơi dậy lòng hiếu kì của tôi.

      ấy sắp phải thi tốt nghiệp trung học, thành tích lại đột nhiên tăng mạnh, ấy phải đứa bế giả tạo. Tôi đảo qua đảo lại bài thi, suy nghĩ trong lòng.

      Cố ý áp chế thành tích, muốn lộ danh tiếng? Sao lại có ý định lớn như vậy? ấy làm cho tôi cảm thấy khó hiểu.

      Tôi bắt đầu chú ý
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :