1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp quyến rũ - Điểm Tâm Sáng (27) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      tuần lễ trước khi vào học, cuối cùng tôi cũng quên mất mấy điểm lúc ở trường, Phạm Đông Ly đúng là phải mạnh mẽ bình thường, thứ hai khi tôi còn ngủ, cả người bị ấy kèm hai bên xách .

      Khi sống chung , ~lqd~tôi mới phát ấy rất khác với suy nghĩ trước kia của tôi, chỉ là mỗi người đều có nhiều màu sắc, nhìn thấu , đoán , mới là con người - loại sinh vật vừa mâu thuẫn vừa hấp dẫn.

      Người đẹp nhờ quần áo, cái đẹp đó chính là giả tạo, cuộc sống này thể loại bỏ giả tạo. Giống như có người muốn vạch trần bộ mặt của người khác, muốn dùng tay tháo mặt nạ của họ xuống, nhưng lột da ra chảy máu.

      Ai có thể khẳng định rằng mình có mặt nạ, mặt nạ thấm vào cơ thể, thành phần của nó, giả cũng thành .

      Tác dụng lớn nhất của cuộc sống, chính là thời gian, thời gian cũng mài được nước. Cái gọi là hai người hợp làm , hai thân thể ngừng hòa nhập, tức là thân thể khác cùng sống chung với thân thể đơn độc lúc trước.

      Khi tình dục mất ngày bình thản lại trôi qua, lộ ra cảm xúc trong nội tâm lẫn nhau, mới phát phải cùng nhau dung hòa lần nữa.

      Lúc này hai người cần phải tha thứ cho nhau, cùng nhau học tập làm thế nào nào để sống chung với nhau.

      Tôi biết sống chung với nhau thời gian, Phạm Đông Ly lựa chọn tôi, hay là thất vọng?

      Tôi lo lắng ấy bỏ rơi mình, chỉ là bây giờ tôi thích ấy, loại tâm trạng này chính là - lo được lo mất?

      Thành tôi rất thích loại cảm xúc nào, nó làm cho tôi thấy an toàn.

      Mấy ngày trước khi vào học, người đàn ông ở chung với tôi kiêm chức phụ đạo viên, cũng bắt đầu bận rộn, tôi cũng phải quét dọn sửa sang lại phòng ngủ.

      Tôi cũng có chút bất ngờ vì Giang Tá cũng tới trước lúc nhập học, ấy thấy tôi cũng có chút ngạc nhiên, mới nháy mắt cái đụng ngã tôi.

      Ngày tựu trường đến gần, cũng có thể thấy được rất nhiều học sinh hoặc ôm sách hoặc cùng nhau ra vào.

      ngày mới phát biết từ khi nào sân trường vô cùng nhộn nhịp, từng đôi từng cặp đến rất đông, vô cùng đẹp mắt.

      Tôi đây lẹp xẹp đôi giày bằng vải bông, thỉnh thoảng xuống lầu mình, như người khó sống chung.

      hay biết tôi phát ra hôm nay là Valentine, ngày những người nhau chịu ở nhà, ~lqd~những bé ngoan cũng rục rịch chộn rộn học.

      Tôi sửng sốt hồi, mới nhớ tới mục đích xuống lầu của mình, ngoại trừ mua nước hoa quả còn phải mang bánh ngọt cho Giang Tá.

      Còn chưa tới được cửa hàng bánh ngọt, tôi gặp người quen, nhìn khuôn mặt to lớn tươi cười của ta, tôi cũng mím môi cái.

      " là đúng dịp."

      "Đúng vậy." Có lòng tự nhiên khéo.

      "Ừ, bạn chắc chưa ăn cơm chứ." Khó gặp được dịp hình như ta chuyện hơi khó khăn.

      Tôi gật đầu cái, ý bảo ta tiếp tụ.

      " xinh đẹp này có thể nể mặt ăn bữa cơm với tôi?"

      "Được." Tôi nhìn khuôn mặt cười tươi của ta, : "Lớp trưởng đại nhân à, mình mang thêm người bạn nữa nha."

      Vẻ mặt của ta xìu xuống, tôi cầm nước trái cây, vỗ vỗ vai ta: "Yên tâm, là người quen, hơn nữa còn là đẹp."

      Cơm nước xong xuôi đường về, ba người chung, làm rất nhiều cặp hai người khác phải liếc mắt nhìn.

      Giang Tá và Tưởng Phong đều là những người rất nhiệt tình, ngày thường chính là hai oan gia chuyên tranh cãi, hôm nay ở cùng nhau mọi thủ đoạn nhạo báng cười đùa đều xuất .

      Chỉ là đề tài vi diệu làm sao vẫn dẫn tới đề tài về tôi, tôi cũng muốn phụ ý tốt của người ta, nhất thời khí vô cùng hòa hợp.

      "À! Trần Cẩn, bạn chờ mình chút, mình mua bánh ngọt." Chưa hết câu, cả người Giang Tá giống như con chim bay theo hướng cửa hàng bánh ngọt.

      Trước khi còn trợn mắt nhìn Tưởng Phong, quát: "Này, bạn đừng có khi dễ Trần Cẩn nhà mình, tiếp đãi cho chu đáo!"

      Tôi nhìn ta, chỉ vào cái ghế bên kia: "Ngồi xuống ."

      ta có chút thụ sủng nhược kinh* gật đầu cái, giống người vừa mới năng ngọt xớt vừa rồi chút nào.

      *Thụ sủng nhược kinh: Nghĩa là được thương mà sợ dám nhận, bất ngờ vì được quý.

      Tôi nhìn Tưởng Phong tỉ mỉ cầm bánh trứng đưa cho tôi, : "Cảm ơn."

      "Bạn phải khách sáo." ta nhìn tôi chằm chằm.

      "Tưởng Phong, bữa cơm hôm nay mình còn chưa cảm ơn bạn đấy."

      "Mình còn cho rằng chúng ta là bạn bè." ta bĩu môi,
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9:

      Trung Quốc có rất nhiều ngày lễ, hơn nữa còn trộn lẫn với ngày lễ của quốc tế, rất thích hợp với tính tình thích tham gia náo nhiệt của người dân. Thời gian tựu trường, tuyên bố kết thúc kì nghỉ xuân, ngày lễ Nguyên Tiêu cũng tới.

      Học sinh qua lại có thể thấy được rất nhiều dãy đèn lồng màu hồng, ngày lễ may mắn mà chọn đèn lồng màu đỏ chót có vẻ như rất ra vẻ.

      Dạo chơi công viên mấy công viên hoạt động tốt mang tất cả lòng hiếu kì và sức lực của những thiếu nữ nhiều chuyện, nhiệt tình đối với chuyện thầy trò nhau hay già trẻ xứng cũng phai nhạt nhiều, tai của tôi căn bản cũng khôi phục lại bình thường.

      Quan hệ của tôi và Tưởng Phong vẫn như cũ là quen sơ, thỉng thoảng trong lúc đổi phòng ngẫu nhiên ngồi chung, cũng tán dóc vài câu như lúc trước, chỉ là ánh mắt của những người bên cạnh cũng nóng rực.

      Đối mặt với lời mời vào đảng, tôi đồng ý, giữ vững vị trí duy nhất trong lớp đóng đóng góp thân mình cho tổ quốc.

      Mê tín cũng được, phóng khoáng cũng tốt, tôi có độc ác, Giang Tá nhất định phải hỏi lý do của tôi.

      Tôi mỉm cười gật đầu, : "Tông giáo và tín ngưỡng xung đột, phải mình vào, là bọn họ chịu nhận mình thôi."

      Cũng phải là tham gia phản loạn, có gì lớn.

      Theo thành tích trong trường, tôi lấy được giải đặc biệt, 1500, tính tiền bị trừ.

      Xác nhận số thẻ và kí tên xong rồi, chỉ là tiền này cuối học kì này mới có thể lấy, có cảm giác như có miếng thịt mà ăn được vậy.

      Chỉ là đám sói cái trong phòng tôi, vẫn vô cùng hào hứng bắt tôi mời khách.

      nhóm người trơ mắt nhìn tôi, tôi gật đầu cái: "Được, phòng ăn, cơm tẻ, bao ăn no."

      Cuối cùng phải mua cái lẩu ở thị trấn Đại Học Thành, cũng ồ ào lên mỗi người uống hết mấy chén bia. Cơm nước no nê, bốn người chao đảo tản bộ về nơi mình sống.

      Mới vừa lên đèn, Giang Tá cầm lấy bả vai của tôi, trước mặt hai người giày cao gót mở đường, biết điều ca hát chuyện.

      Đến gần quảng trường của khu sinh hoạt Bách Thành, hai người trước mặt được, cùng ôm lấy nhau vào rừng cây .

      Chờ hai người đó tê liệt ngã ngồi ghế đá, tôi còn chưa đẩy Giang Tá ngồi xuống ghế được,
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Mùa xuân thể thiếu mưa phùn rả rích, sau cơn mưa, nhiệt độ cũng theo đó mà tăng trở lại. ~lqd~Tôi thích bốn mùa ràng, mỗi mùa có các ưu khuyết điểm khác nhau, thay phiên nhau tuần hoàn, người có mới nới cũ cũng cảm thấy chán.

      Lên đại học, tôi chỉ có thể mua quần áo vào kì nghỉ hè, quần áo bây giờ phần lớn đều là đồ hồi cấp ba. Sau lớp mười , tôi cũng lớn nữa, thân hình cũng càng ngày càng gầy, những bộ quần áo rộng rãi tôi thích bây giờ càng lộ vẻ to lớn, nhiều lần tôi bị Giang Tá hỏi, có phải tôi mặc lại đồ của chị mình .

      Vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên tôi thường dạo phố, chạy đến nơi, mấy nơi nữa tôi dạo phố xong. Tôi xách theo mấy cái túi đến nhà sách Tân Hoa.

      Hôm nay thời tiết tốt, khắp nơi đều phủ màu xanh, tôi chọn quyển sách, ngồi vào chỗ có ánh sáng mặt trời.

      Chờ chân tôi cảm thấy nóng tới chiều rồi, tôi đọc được nửa chồng sách, lại ngồi thêm chút nữa. Tôi xem Harry Potter, hàng loạt cuốn sách mấy năm nay tôi chỉ xem giữa chừng rồi bỏ, phim cũng chỉ xem bộ.

      Chồng này gồm sách báo dành cho thanh thiếu niên của nước ngoài và mấy quyển nhạc dạo, cuốn sách lấy ra tiêu khiển xem cuối cùng lại giống như mấy cuốn trước. Tình tiết phải là loại tâm cơ rối rắm, trong lịch sử 5000 năm của Trung Quốc, bất cứ triều đại nào, mấy mưu kế cung đấu cũng thâm hậu hơn rất nhiều.

      Chỉ là quyển sách này đem lại cho tôi rất nhiều cảm xúc đặc biệt, nhất là vai phụ. Nhân vật phản diện giả. Severus chết rồi, nhân vật bi kịch nhất định phải chết, lời độc địa, lạnh lùng, tính tình kì quái, nhưng lại biết chung tình đến lạ kì, người kiêu ngạo ngang trời nhưng lại tự ti tới đất, cực đoan mâu thuẫn lại vô cùng phong phú hơn nữa còn chứa đầy bản chất của con người, cả đời làm bụi gai đơn ngoài đường, cái chết, sợ gì, chết vốn là giải thoát.]

      Trong quyển sách nhất định phải có con người có được tất cả, chỉ là trong mắt tôi đám vai chính có đủ mọi hào quang, bàn tay vàng* lại chính nghĩa, là nhờ đám vai phụ giúp cho ta. câu look at me, thắng được ngàn câu khác.

      Tôi đặt cuốn sách xuống, đội mũ ra khỏi tiệm sách.

      Xem quyển sách cảm thán cho cả cuộc đời người khác, nhưng vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.

      Có lẽ bản thân mình là nhân vật nho trong lòng người khác, a, ai biết được.

      về bằng xe buýt trường học, lảo đảo, người buồn ngủ dao động.

      Trời chiều ráng hồng, tôi lấy mp3 ra, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

      "À, bạn à, chào bạn."

      Tôi ngước mắt nhìn người vừa chuyện với mình, nhíu mày.

      ta gãi gãi ót, cười ha hả mấy tiếng: "Bạn có phải là XX là học sinh đại học công thương ?"

      Sau khi thấy tôi gật đầu, vẻ mặt của ta trở nên gấp gáp: "Vậy bạn tên là Trần Cẩn đúng ?"

      Tôi híp híp mắt, vẫn gật đầu như cũ.

      ta càng thêm hưng phấn: "A ha, vậy bạn phải là bạn của thầy Phạm sao?"

      Tôi cong cong khóe miệng, nhìn mặt ta: "Bạn thừa nhận , nhanh lên." Tôi thong thả cất máy mp3, sau đó gật đầu cái.

      "Ha ha, mình rồi." Hai mắt ta cong thành hình vầng trăng khuyết, đưa tay ra: " giáo , xin chào, mình là học sinh của thầy Phạm, lớn hơn bạn hai tuổi, học trưởng!"

      Tôi mỉm cười, giáo? Học trưởng? Thân phận này, thú vị.

      "Bạn biết tôi sao?" Tôi cầm tay ta.

      "Ha ha, chúng ta rất có duyên, từ xa mình thấy giống rồi, hôm nay mình lại được gặp người ." ta phô trương từ ghế sau bước lên ngồi cạnh tôi: "Cả lớp chúng mình đều biết bạn."

      Tôi ho tiếng: "Hi vọng phải tiếng xấu."

      "No, no! Là Hủy Diệt giả độc thân, nuôi dưỡng tiểu Loli." ta thấy nét mặt tôi cười như cười, lập tức biết điều đổi đề tài khác.

      Xe buýt tới trạm trời tối, mọi người cũng giải tán.

      Tôi nhìn xa xa phía trước có Dunk (người tay nhét bóng vào rổ), cười cười lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Phạm Đông Ly.

      " chuyện có được ?" lâu mới có người trả lời.

      "Có chuyến chơi, em chờ chút."

      Tôi ồ lên tiếng, dừng lại dựa vào cây nhìn con phố cổ kính. Trong điện thoại là chỗ rất ồn ào, mơ hồ có thể nghe được tiếng chuyện: "! đâu." "......'Đừng, đừng, ở chỗ đông người mà.' ... ......' Trốn em làm gì' ... ....'Ha ha, nhất định là có gì đó mờ ám! Ngăn lại! Ngăn lại!'... ......

      " vẫn còn ở đó chứ?"

      "Ừ."

      " ăn cơm chưa."

      " đói bụng, buổi trưa ăn ở thành phố rồi."

      "Hôm nay thị xã à?"

      "Ừ, hôm nay về sớm , em tới chỗ của nha." Tôi cúi đầu đếm mấy cái cây rồi lại tới mấy con kiến.

      Đầu bên kia điện thoại có tiếng cười : "Được."

      "Đừng uống nhiều rượu quá nha."

      " biết mà." Trong giọng của ấy mang nét cười: "Em ở nhà chờ ."

      "Ừ, em cúp máy đây."

      tuần trừ tối chủ nhật tôi ra ngoài, từ thứ hai đến thứ sáu còn phải chọn hai ngày để tự học buổi tối. Tôi trở về phòng ngủ, chỉ thấy người tóc tai bù xù mang laptop ngồi giường.

      "Ồ ô, Trần Cẩn, bạn trở về cũng gọi điện thoại gì hết, mình sắp chết đói rồi." Vẻ mặt ấy đau khổ nhìn tôi.

      "Lúc sau mình còn phải ra ngoài, bạn cùng ." Tôi lấy quần áo trong túi ra, vừa dùng móc treo từng món vào tủ, vừa : "Vậy hai oan gia kia đâu?"

      "Trần Cẩn, mình với bạn này, hai người bọn họ có lương tâm, sau giờ học buổi sáng thấy bóng dáng đâu, Lạc Đan số khổ mình buổi chiều phải xem bộ phim điện ảnh mình, khóc sưng mí mắt rồi, tối nay ra ngoài rất mất mặt." ấy leo xuống giường, tới bên cạnh tôi, trừng mắt nhìn tôi.

      Tôi ho tiếng, rồi gật đầu cái.

      Chờ mỹ nhân tắm xong, thay quần áo xong, xuống lầu lúc tháng cao hơn ngọn liễu.

      "Bên ngoài lạnh lắm." Vừa xuống lầu ấy nắm cánh tay tôi thả.

      Tôi nhìn quần áo của ấy chút, rồi gì.

      Chờ ngang qua khu chợ, tôi ngừng lại: "Được rồi."

      ấy nhìn
      [​IMG]
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      năm này, đối với học sinh mà . Chỉ đơn giản là bị phân thành hai năm học, hai ngày nghỉ.

      Khi thay ống tay áo, váy dây tử mãn phố bay cũng sắp kết thúc học kì.

      Bình thường, ổn định.

      Đêm trước kì thi, bạn cùng phòng liên hoan với nhau nhiều. Năm thứ nhất đại học kết thúc ý nghĩa, ~lqđ~tiếp theo phải lựa chọn chuyên ngành cho mấy năm kế tiếp. Bốn người, mỗi người chọn chuyên ngành khác nhau. Tôi thay đổi, vẫn chọn quản lý tài vụ. Sau đó Giang Tá và Thị Tiêu cũng bối rối, cuối cùng chọn ngành Marketing.

      Quản lí tài vụ, thực ra rất quen thuộc, theo lối cũ chính là kế toán, ba mẹ đối với lựa chọn chuyên ngành của tôi cũng rất ủng hộ.

      Mẹ tôi cảm thấy con nên an phận chút, học cái này sau này cũng dễ tìm việc làm.

      Trong điện thoại ba tôi gì cả, nhưng tôi biết tầm nhìn của ông ấy rất cao, có lẽ muốn tôi vào làm trong ngân hàng, thuế đất, thuế quốc tế .

      Đồ đạc của tôi nhiều lắm, chút quần áo, sách vở và số thứ linh tinh khác, chờ tất cả được sắp xếp ổn thỏa, mấy người họ còn mè nheo muốn leo lên leo xuống kéo tấm màn.

      "Trần ~ Cẩn......"

      Tôi tiện tay cầm lấy tờ báo tiếng cấp 4, nhét vào người ấy. Buồn cười nhìn ấy giả bộ đáng thương, kéo tay áo của tôi.

      "Ai, ngày mai mình chuyến xe sáng sớm, các cậu sao?"

      "Vậy tối nay bạn ngủ giường lớn à." Tôi nhìn ấy.

      "Bạn, chắc là có chỗ ngồi rồi nhỉ." Giang Tá với ấy.

      Tôi cười cười gì, mỗi ngày từng giây từng phút đều phải thấy hai oan gia này cãi nhau, người khác nên xen vào làm gì.

      "Hắc, lời này của bạn sao mình nghe, cảm thấy ngứa lỗ tai quá, trong lòng thoải mái tí nào." ấy kéo băng ghế dời xa Giang Tá, nhíu mày nhìn.

      Giang Tá ghét vuốt tay ấy: "Chương Tiểu Hữu, lỗ tai bạn to như tai thỏ, mà sao lòng lại như lỗ kim thế."

      Hai người này hợp lại, rất thú vị, làm cho người khác hâm mộ.

      Tôi nhìn họ đùa giỡn, rũ mắt xuống, có chút muốn về, a a.

      "Trần Cẩn, bạn sao?"

      "Mình buổi tối."

      Hai khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mặt tôi, tôi buồn cười kéo xa khoảng cách: "Thế nào?"

      "Người kia của bạn, hình như chưa bao giờ nghỉ nhỉ, mình có người bạn chuyên nghiệp, bọn họ nghỉ trễ hơn chúng ta hai ngày.

      "Bạn? Là nam hả?" Giang Tá nhìn ấy với vẻ mặt mờ ám.

      "!"

      Tôi nhìn khuôn mặt muốn lại thôi của ấy, chau mày tiếp tục thu dọn đồ đạc.

      "Ai nha, ai kia vẻ mặt giống như bị táo bón kìa!" Giọng của Giang Tá kéo ấy ra.

      ấy tới kế bên tôi, giọng : "Trần Cẩn, dạo này ngày nào bạn cũng an ổn ngủ trong phòng, bạn cãi nhau với "chồng" của bạn sao?"

      "Mình làm vậy để dễ dàng học tập thôi."

      "Bạn còn cần học gì nữa, lại phòng này có máy điều hòa, nóng y như ở trong cái lồng hấp, bạn cũng phải ra khỏi phòng chút chứ."

      "Muốn biết sao?" Tôi ngừng tay thấp giọng hỏi, sau đó nhìn hai người trong tư thế của hai con chim gõ kiến: " có gì để biết."

      Kết quả của cuộc chuyện này, trở nên vô cùng kì lạ, cuối cùng hai người họ kết luận.

      "Bạn phải phụ nữ sao?"... ..."Nhìn ta rất nghiêm túc, bạn cũng là người thích chuyện, hai người bình thường gì vậy?"....."Chắc ta dụ dỗ bạn từ chứ gì?" ... ..."Ngu ngốc, sao lại gọi là dụ dỗ?!".....A, Trần Cẩn, có phải chờ sau khi bạn tốt nghiệp, hai người kết hôn , ấy phải rất gấp sao?" ... ..."Sao vậy nhỉ, có phải ta sớm dòm ngó bạn từ lâu, chờ bạn lớn lên, sau đó ra tay." ......Trần Cẩn, ha ha, chỉ là thôi, nhất định là ta theo đuổi bạn đúng ?"....

      Tôi nghiêng đầu hồi lâu: "Các bạn bình thường toàn suy nghĩ mấy chuyện này, trách được cuối kì gặp chuyện toàn ôm chân phật, nhưng mà ngón tay cái của Phật cũng ôm nổi."

      Tôi nhìn ~lqđ~vẻ mặt như táo bón của hai người bọn họ, nghiêm túc : " phải, nhiều lắm, phải, ràng lắm, phải, phải."

      Tôi nháy mắt mấy cái: "Trả lời xong hết rồi, có bỏ sót câu nào ?"

      "...... có." Cả hai vẻ mặt đều mờ mịt.

      "Còn muốn hỏi thêm gì ?"

      " có......"

      Hai người tiếp tục lắc đầu, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi.

      "Vừa rồi chúng ta hỏi những chuyện gì"......"Để mình suy nghĩ.......A oh! Vấn đề đầu tiên hỏi là ai theo đuổi ai? Đây là mình hỏi, mình nhớ được." ... ..."Ngu ngốc! Bạn hỏi toàn những vấn đề có đầu óc, bình thường bạn đều ăn rất nhiều đồ bổ đều dồn đến cổ, chừa chút cho cái đầu phải tốt hơn sao?! " ....."Này! Cổ mình mặc dù , nhưng cũng đâu lớn lắm."....."Đúng đúng, cổ bạn có thể so với mặt bồn cầu....."

      Tôi day day trán, cúi đầu tiếp tục làm việc.

      Mặc dù trời ngả về
      [​IMG]
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.1:

      Kì nghỉ hè được chia thành ba phần, trừ thời gian ở Thượng Hải ra thời gian tôi sống ở nhà họ Phạm cũng lâu hơn ở nhà.

      Mẹ tôi cũng lầm bầm mấy câu, quở trách đứa con mà mình cực khổ nuôi lớn, bây giờ lại ở nhà người ta. Ba tôi bận rộn ở ngoài, nhưng cũng nhờ tôi tặng cho nhà họ Phạm mấy thùng hải sản, hai người tuy có chút oán trách, nhưng cũng có ý nghĩ kì lạ nào.

      biết Phạm Đông Ly có , mà thím Phạm ngày càng nhiệt tình với tôi hơn. Còn thân mật lôi kéo tôi mua đông mua tây, từ đầu đến chân, suy nghĩ của bà cũng bao quát hơn tôi.

      Tôi lựa những thứ quý giá ra bên, đưa cho Phạm Đông Ly. Nhìn ánh mắt ấy nhìn chiếc nhẫn bạc, trêu ghẹo : "Mẹ còn kĩ hơn cả ."

      "Rất quý." Sau khi tôi cất chiếc nhẫn xong, đẩy nó tới trước mặt ấy.

      ấy kéo tôi lên đùi mình, đeo nữ trang cho tôi, tiếng nào đeo cho tôi, sau đó nhòm ngó xung quanh, cuối cùng hôn vào tay tôi cái bẹp: "Nhìn rất đẹp."

      "Phạm Đông Ly......." Tôi hé miệng nhìn ấy, ánh mắt của ấy quýnh lên, đen như mực nhìn ra cảm xúc.

      Tôi cúi đầu nhìn tay mình, mỉm cười.

      Sau đó lấy chiếc nhẫn khác ra, đeo vào ngón áp út của ấy.

      ấy vẫn mỉm cười yên lặng nhìn từng cử chỉ của tôi, chỉ là cuối cùng cũng nắm tay tôi.

      Dưới ánh mặt trời, hai bàn tay đeo nhẫn, mười ngón tay đan xen nhau, nhanh chóng, sáng lấp lánh.

      Học kì mới, ngành học mới, bạn bè mới, thầy mới, bầu khí mới......
      ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :