1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp nông thôn - Tiểu bảo thích ăn dưa hấu (29/314) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Mua trâu

      Editor: Nekofighter

      Rất nhanh liền tới ngày họp chợ. Lần này Hà thị mang theo cả Ngư Nhân, tiểu Hổ và tiểu Kỳ. Ngư nhân nghĩ lần này có thể cầm tiền thuê đồ, nhất định phải làm cho mỗi người cái áo bông, cho nên thuyết phục Hà thị mang theo tiểu Kỳ, bạc cũng thể thiếu. Nương vẫn như cũ, lúc trăng chưa lặn xuất phát, nhưng lần này vì mang theo tiểu Kỳ, nửa đường Hà thị còn phải cõng nó, cho nên chậm hơn trước chút. Đợi tới trấn sáng bảnh rồi. Bốn người trực tiếp tới hàng thêu, mà Ngư Nhân dẫn bọn họ tìm tiểu viện thuê. Viện này do Vương chưởng quỹ giúp tìm, thuê năm chỉ ba lượng bạc, Ngư Nhân cảm thấy thực có lời. Ngư Nhân cầm chìa khóa, vừa cửa, sân lớn, nhưng có cây mận. Phía Bắc và phía Tây hợp lại có bốn phòng. Phía đông là bức tường, bên tường còn có giếng. Tiểu Mỹ quét sân rất sạch rồi. Khổ cho nha đầu kia, nhưng nó sống mình sợ hãi gì, lại còn đem phòng ở sửa soạn ngăn nắp nha.

      Hà thị cùng bọn tiểu Hổ, tiểu Kỳ lần đầu tới viện này. Lúc trước có biết là thuê viện, nhưng là lần đầu tới, sợ hãi than tiếng. Viện này còn lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều, so với ngôi nhà tại biết tốt hơn bao nhiêu lần. Tiểu Hổ và tiểu Kỳ hưng phấn, đánh giá chung quanh:" Ngư Nhân, viện lớn như vậy, chỉ có mình tiểu Mỹ ở, có chút lãng phí đó." Hà thị vẫn cảm thấy tiền trong tay tại nhiều, cần quá phô trương.

      "Nương, lớn đâu, chờ tiểu Hổ lớn thêm hai tuổi nữa, con còn tính mở cái tửu lầu trấn. Còn có, tiểu Kỳ lớn chút, cũng phải lên trấn học. Khi đó, viện này cũng nữa. Chờ có tiền, chúng ta mua luôn viện." Ngư Nhân giải thích với Hà thị.


      Hà thị gì nữa. Đứa này ngày càng có phong phạm chủ nhà, chủ ý so với người làm mẹ như mình còn nhiều hơn. tại hình như việc gì cũng muốn theo nó rồi. Hà thị xem như khai thông, trong nhà đều dựa vào Ngư Nhân mới có chút khởi sắc, Hà thị cũng càng ngày càng tin tưởng năng lực của Ngư Nhân. Tiếc rằng nó chỉ là nha đầu, nếu là tiểu tử, tiền đồ hẳn là được hơn nhiều.

      Bốn người nghỉ chút, để lại tiểu Hổ và tiểu Kỳ trogn sân. Hà thị và Ngư Nhân tới hàng thêu. Vừa vào cửa liền thấy tiểu Mỹ trải tú phẩm. Tiểu Mỹ thấy có người, buông đồ trong tay ra, xoay người liền thấy hai người:" Nương, tỷ." Giọng có vẻ rất vui sướng.

      "Tiểu Mỹ, con trước đừng vội, nương và tỷ tỷ của con đến tìm Vương chưởng quỹ, tuy chúng ta có nửa cổ phần cửa hàng, nhưng cũng thể ngồi tán gẫu được." Hà thị vội vàng ngăn tiểu Mỹ.

      "Con biết rồi, nương. Vương chưởng quỹ ở phá sau, để con gọi." Tiểu Mỹ lại vào trong.

      "Ai nha nha, Hà gia nương tử, đại tiểu thư của ta, ngươi tới rồi. Ta sớm ngóng tới dài cả cổ. Bạc cũng chuẩn bị tốt rồi." Vương chưởng quỹ vừa thấy Ngư Nhân liền nheo mắt lại, nhiệt tình lôi kéo Hà thị và Ngư Nhân tiến vào buồng trong.

      "Đến đây, đến đây, ngồi uống ly trà trước ."

      'Ta này Ngư Nhân, mấy mẫu con đưa cho ta ý, ta cầm đưa cho thân thích kinh, rất hút hàng. Ngay cả quan gia thái thái cũng muốn mua nữa." Vương chưởng quỹ bưng chén lên, uống ngụm nước.

      "Thân thích nhà ta , nếu sau này lại có hàng, tự mình phái người tới lấy, bạc cũng nhờ người đưa tới đây. Lần trước, cho trăm lượng bạc,trời ạ, ta bán tú phẩm đó giờ cũng chưa từng kiếm được nhiều bạc như vậy. Ngư Nhân à, về sau con chính là tiểu tổ tông của ta." Vương chưởng quỹ càng càng kích động.

      Ngư Nhân mỉm cười:" Vương chưởng quỹ, đây là hoa văn tháng này. Bà giúp đem cho than thích kia . Chúng ta cũng muốn tăng giá chút."

      "Về sau đừng kêu chưởng quỹ nữa. Con tại cũng tính là nửa chưởng quỹ. Nếu chê về sau kêu ta là Vương thẩm . Nào, đây là tiền lãi tháng này, năm mươi hai lượng. Mấy cửa hàng trấn bán tháng cũng được mấy lượng đâu." Vương chưởng quỹ đưa qua bao bạc. hà thị đón lấy, đếm đếm. Thấy sai biệt gì cất .

      "Vương thẩm, chúng ta quấy rầy nữa. Tiểu Mỹ nhờ bà chiếu cố. Con cùng nương còn muốn mua chút đồ." xong, Ngư Nhân và Hà thị đứng dây.

      "Lần sau có thời gian tới đây ngồi nhiều chút." Vương chưởng quỹ đưa hai người ra cửa. Đôi mắt đầy trông mong của tiểu Mỹ nhìn Hà thị và Ngư Nhân. Kỳ , Hà thị cùng Ngư Nhân cũng luyến tiếc, nhưng vì để cuộc sống tốt đẹp hơn, chỉ có thể nhẫn tâm để tiểu Mỹ ở đây rèn luyện. Ngư Nhân quay đầu nhìn tiểu Mỹ, t rong lòng thầm nghĩ, có cơ hội cũng cho tiểu Mỹ học biết chữ.

      Hai mẹ con lên trấn:" Nương, nương xem, bây giờ cũng có chút bạc rồi, chúng ta mua trâu . Cày ruộng đều thể có trâu, lại mua thêm cái xe, về sau lên trấn cũng tiện hơn chút." Ngư Nhân đề nghị.

      "Nghe lời con, tìm trâu ." Hà thị và Ngư Nhân bắt đầu tìm kiếm chung quanh.

      đông tây hồi, cuối cùng tìm được chỗ. Trong chuồng có ba con trâu nhàn nhã đứng, vị hán tử chừng ba mươi tuổi ngồi bên cạnh, thấy khách tới liền chạy ra :" Vị đại tỷ này muốn mua trâu sao? Trâu của ta đầy rất khỏe mạnh đó."

      "Đại ca, chúng ta muốn mua trâu, bán thế nào?" Hà thị mở miệng hỏi giá.

      "Ba đầu này đều tệ đâu, có thể cày ruộng, cũng có thể kéo xe. Mười hai lượng đầu." Hán tử bán trâu ra sức giới thiệu.

      "Nương, con thấy mấy con trâu bên kia tồi. Nương xem, bộ dạng thực tráng kiện, tứ chi cũng mạnh mẽ. Nhìn cái chân nó kìa, rất kiên cố đó." Ngư Nhân nhìn trúng con.

      "Đại tỷ, khuê nữ nhà ngươi xem trâu cũng rất chuẩn nha. Đây là con tốt nhất trong mấy đầu. Hơn nữa cũng rất ôn thuần, dễ sai sử."

      "Vậy đầu này ." Hà thị thống khoái trả tiền, kéo trâu , lại tìm thợ mộc đặt cái xe. Rất nhanh tới cửa hàng, giá xe đều có sẵn, chỉ cần mua là dùng được. Cuối cùng, hai mẹ con chọn lấy cái lớn , có thể ngồi được khoảng năm người. Người trong tiệm giúp lắp xe lên lưng trâu. Nhìn hai khách hàng đều là nữ, người trong tiệm lại chỉ cho hai người cách đánh xe. Lúc định , Ngư Nhân nhớ tới chuyện làm cờ tướng, vội vàng quay lại, tìm chưởng quầy ra cầu của mình, giao tiền cọc, chuẩn bị lần sau lên trấn ghé lấy.

      Hai người đến tiệm may, đặt cho mỗi người cái áo bông, thoải mái hơn nhiều so với làm bằng vải thô. Tiếp theo lại mua chút bột gạo, thêm hai cân thịt. Ngư Nhân định làm vằn thắn.

      Hai mẹ con mang xe tới tiểu viện đón tiểu Hổ và tiểu Kỳ. Hai tiểu tử nhìn thấy xe, cao hứng tới nhảy dựng lên. đường quay về thôn, tiểu Hổ xung phong nhận việc cầm roi, học cách đánh xe

      Chương 24: Thu hoạch vụ thu

      Editor: Tiểu màn thầu

      Beta: Nekofighter

      Nguồn: Nekofighter.wordpress.com

      Mấy mẹ con vất vả mới đánh xe trâu trở về nhà, lúc gần đến thôn, cũng gặp mấy người trong thôn, mọi người đều ngạc nhiên nhìn xe trâu của Ngư Nhân giống như thấy vật quý hiếm, ở nông thôn, trâu thế nhưng chính là vật quý giá, có mấy người có để dùng.

      đến hai ngày, chuyện nhà Ngư Nhân có trâu truyền khắp cả thôn, Hà thị cũng sợ hãi có người nhớ thương ghen tị, nên chỉ cần có người đến xem trâu, : “ Đến ngày mùa, chỉ cần trâu nhàn rỗi, ngài cứ đến nhà mượn.” mới bình ổn mọi người trong thôn chút.
      Hai Bạch lão thái nghe nhà Ngư Nhân mua trâu liền lập tức đến thăm, ngay cả Đại thúc và Nhị thúc bình thường hầu như bao giờ đến cũng tới cửa. Nhị thúc dựa vào cánh cửa, nghiêng nghiêng nhìn Hà thị “ Chị dâu, ca ta để lại ít bạc , trước kia ta cho mượn hai lượng bạc cũng nên trả chứ?”

      Hà thị nghe xong tức giận tới mức run rẩy, lúc trước trượng phu còn, chính mình tìm đến cửa mượn ít tiền của , người khác ngay cả cửa đều đóng cho mình vào, lại nổi tiếng vắt cổ chày ra nước, như thế nào cho người khác mượn tiền, hơn nữa với bà vợ phá sản nhà , có thể tích lũy được tiền bạc mới là lạ .

      “Nhị thúc, cha con mượn người bạc sao? Có giấy vay nợ ? Sao con nghe cha con qua là có mượn người đấy, người lại muốn khi dễ nhi quả phụ chúng ta sao?” Ngư Nhân phẫn nộ .

      “Giấy vay nợ có, nhưng cha ngươi mượn là , có tiền, ta liền đem trâu , nhà các ngươi nam nhân cũng có, làm sao sai sử được trâu.” Nhị thúc bắt đầu tỏ ra vô lại.

      Ngư Nhân nghe xong, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, quay người ra ngoài, đến khi trở lại tay có thêm con dao thái thịt “Muốn đánh chủ ý lên trâu nhà ta, ta cùng với ngươi liều mạng, Tiểu Hổ, gọi thôn trưởng tới. Ta tin có người chủ trì công đạo, ta còn muốn huyện nha cáo trạng.”

      Ngư Nhân chuẩn bị hù dọa tí. Cái Nhị thúc vô lại này nhưng mà cũng tiếc mạng đấy. Nhị thúc thấy điệu bộ này của Ngư Nhân, liền co rụt thân thể lại .

      “Cha, nương, hai người cũng nhìn thấy rồi đấy, nhà con mua trâu, nhưng là lấy tiền trong nhà mua. Nhà của con có nam nhân, chỉ có con với mấy đứa , có con trâu, làm thế nào làm ruộng để sống?”

      Hà thị với cha mẹ chồng. “Nếu có trâu, con cũng sống nổi, mọi người cũng đừng sống, ai cũng đừng nghĩ tới nữa.” Hà thị cũng biết mình là kẻ bị bắt nạt, sợ hãi kẻ mạnh, trước kia mình qua mềm yếu, mới bị khi dễ, tai Ngư Nhân dũng cảm đứng ra rồi, chính mình sau này cũng phải đứng chung chỗ với nó mới được.

      “Được rồi, được rồi, lão tam, mặc kệ lão đại có hay mượn ngươi bạc, việc này cứ như vậy được rồi, về sau đừng nữa.” Bạch lão thái làm bộ lớn tiếng quát mắng. “ Nương tiểu Hổ, cũng phải chúng ta thông cảm các ngươi, ngươi xem chúng ta cũng lớn tuổi rồi, cũng nhúc nhích được, sống được bao lâu, dù sao đến lúc cần, ngươi đưa trâu cho hai lão nhân gia chúng ta dùng là được.” Bạch lão thái thấy Ngư Nhân bọn bộ dạng muốn sống, cũng bắt đầu hòa hoãn xuống.

      “Được, nương, chỉ cần người lên tiếng, con đem trâu cho các người kéo .” Hà thị cũng thuận theo hạ xuống. hồi trò khôi hài cũng giải quyết được gì.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, đảo mắt là vào thu rồi, từ lúc vào thu, tới nay vẫn mưa, trong ruộng đều nứt ra những khe hở, chắc lương thực cũng thu được mấy hạt, Ngư Nhân mỗi tháng đều lên trấn lấy bạc được phân chia, bạc đều đưa cho Hà thị tích lũy. Trong lúc này, lại thêm ba con heo con nuôi trong chuồng heo sau chân núi. Hà thị bởi vì muốn chiếu cố gà heo, còn phải chăm sóc vườn rau…, cũng có thời gian làm đồ thêu, lúc rảnh cũng chỉ làm mấy bộ quần áo cho tỷ đệ các nàng.

      Lúa trong ruộng cũng cần phải thu, khoai lang cũng cũng nên đào. Trong nhà có nam nhân, cả Hà thị, Ngư Nhân cùng tiểu Hổ đều phải thu hoạch, thời gian thu hoạch lúa ít nhất cũng mất vài ngày.

      Tại nông thôn, thu hoạch lúa dựa vào chính đôi tay, vào trong ruộng, cầm kéo, cắt bông lúa rồi đem thả vào bên trong sọt, sau đó gánh về nhà đem phơi nắng trong sân. Ngư Nhân nhìn phương thức thu hoạch như vậy, khóc ra nước mắt, cái này phải thu tới khi nào a. được, cần phải cải tiến phương pháp này, phải dùng liềm mới được, mục tiêu của Ngư Nhân là làm đại địa chủ mà, ruộng đồng này ít nhất phải hơn mười mẫu, cách làm này được.

      Nhưng mà người nơi này từ xưa đến nay đều thu hoạch như vậy. Năm nay chắc được rồi, sang năm chắc chắn phải chuẩn bị tốt liềm. Còn phải làm cối giã gạo lớn để cho trâu kéo ép hạt thóc. Cứ như vậy, người nhà tiến lên trận địa, Tiểu Mỹ cũng trở về hỗ trợ, bỏ ra thời gian bốn ngày, mọi người đều quá sức mệt mỏi. Cuối cùng cũng đem thóc đều thu trở về, trong đất chỉ còn lưu lại cán cây lúa trơn bóng. Những cái này có thể lưu lại tại đó, phơi nắng mấy ngày, rồi dùng đuốc đem đốt , đốt thành tro lưu lại trong đất đem làm phân cho đất. Đến đầu xuân, mang trâu đến, đem đất tinh tế cày lên lần là có thể gieo hạt giống rồi.

      Nhìn thóc kia trải ra nội viện, mỗi người trong nhà mặt đều cười tươi như hoa. Ngư Nhân nhìn nhìn, lúa năm nay sinh trưởng tốt, rất nhiều hạt lép đấy. Cuối cùng cũng được bao nhiêu hạt gạo. Bận rộn liên tục mấy ngày, Hà thị cũng có vội vàng thu khoai lang. Mọi người trong nhà nghỉ ngơi tốt hai ngày. Trong nhà nuôi gà bắt đầu đẻ trứng rồi, thỉnh thoảng cả nhà có thể uống súp trứng gà, mấy tỷ đệ Ngư Nhân còn có thể ăn trứng gà luộc, Hà thị nỡ ăn, còn lại tích lũy…xong cầm lên thị trấn bán, Ngư Nhân rất nhiều lần, nương nàng cũng chịu nghe, nàng cũng đành để tùy ý vậy.

      Lúc ăn cơm. Hà thị với mọi người “Ngày mai đào khoai lang.” Nghe muốn đào khoai lang, Tiểu Hổ cùng Tiểu Kỳ rất cao hứng, đào khoai lang rồi, có thể đem khoai lang vùi trong lò nướng chín ăn, hương vị ngọt ngào vô cùng. Còn có thể làm khoai lang viên ăn, trước kia trong nhà nghèo, phải đem khoai lang thành lương thực chính để ăn, nay cũng có chút tích góp rồi, có thể ăn uống đa dạng hơn, Ngư Nhân cũng có chút chờ mong.

      Ngày hôm sau, sáng tinh mơ, Hà thị mang theo mấy tỷ đệ Ngư Nhân đến ruộng. vào trong ruộng mới phát ruộng năm nay khô hạn cỡ nào, mặt đất cứng rắn như vậy, Ngư Nhân cuốc xuống cái, mới đào cái hố , Ngư Nhân lo lắng trong lúc nhổ khoai lang…như thế này, biết có thể được . Hà thị và Ngư Nhân ra sức đào ở phái trước, Tiểu Hổ cùng Tiểu Kỳ ở phía sau ra sức nhặt lấy. Nhất định phải cẩn thận đào lấy, nếu làm hư khoai lang. Ngư Nhân dốc lòng đào phá “Thời điểm đào cẩn thận chút, nhìn, như mẹ đây này, ở bên cạnh bắt đầu đào, trước dùng cuốc làm cho đất hai bên nới lỏng ra, nếu có đằng (bụi cây quấn quýt, thực vật mọc chằng chịt có tua dây ) dùng tay kéo kéo đằng kia cái, làm cho đất rơi ra, lại dùng tay moi đất kia cho ra, lúc này cũng thuận lợi hơn rồi.” Hà thị đào bên cạnh chỉ dạy Ngư Nhân, tay nghề Ngư Nhân cũng dần dần có tiến triển.

      Giữa trưa có về nhà ăn cơm, đem lương khô tới ăn luôn ở trong ruộng. Cơm nước xong xuôi lại tiếp tục đào, đầu bờ ruộng bên cạnh khoai lang cũng chồng chất thành núi rồi. Thẳng đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, cuối cùng cũng đào xong khoai lang rồi. Hà thị đều đem khoai lang bỏ vào sọt, xếp tràn đầy bốn cái sọt, nhìn thấy cũng phải gần 200 cân rồi. Hà thị chọn lấy hai cái sọt lớn, còn lại hai cái là của Ngư Nhân, thi thoảng Tiểu Hổ cũng phụ giúp gánh bớt.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25: Tiệc mừng đơn giản

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Hà thị cùng mọi người làm việc mấy ngày, cuối cùng cũng đem thóc phơi xong. Bỏ hết thóc vào túi to, chờ lúc cần ăn đem giã. Ngư Nhân nghe Hà thị xong, chỉ gật đầu.

      Vì lượng khoai lang nhiều lắm, cho nên cũng cất vào kho, chỉ dùng mây kết thành chỗ, treo bên ngoài.

      Vội vã mấy ngày, coi như cũng có chút thu hoạch. Hà thị quyết định nấu cho bọn bữa ăn ngon. tại dần dần tốt lên, cũng cần phải làm khổ bọn chúng, đều tới tuổi phát triển rồi.

      Hôm đó, Hà thị sáng sớm lái xe trâu lên trấn chọn mua chút đồ ăn, thuận tiện đem tiểu Mỹ đón về nhà ở vài ngày. Lâu gặp nó, quả rất nhớ. Hà thị cũng mang theo tiểu Hồ cùng lên trấn.

      Ngư Nhân ở nhà, dẫn tiểu Kỳ ra sau viện gieo hạt củ cải. Hạt là hôm kia nhà Bạch tam thẩm mang tới, thừa dịp rảnh gieo xuống luôn. tại vừa vào thu, dưa chuột cũng lớn, Ngư Nhân hái ít, đem phơi nắng, sau đó chà muối vào, lại bỏ thêm chút bột hoa tiêu, lấy sạp che, làm thành dưa chuột muối. tại trong nhà cũng còn, tất cả mọi người đều thích ăn. Ngư Nhân chuẩn bị sang năm trồng thêm nhiều dưa chuột chút.

      Phân tro đều đốt thành đống bên tường viện. Ngư Nhân đem mầm củ cải gieo xuống, lại lấy cào cào cẩn thân lần, tưới thêm chút nước, cuối cùng tát thêm tầng phân tro. Vườn rau bên cạnh cũng ăn được.

      Làm xong này nọ cũng giữa trưa. Ngư Nhân chạy tới chân núi gọi tiểu Kỳ, đứa này có việc gì đều chạy xem gà, xem heo. Mấy con heo lần trước mua cũng được bốn mươi cân. Chờ tới cuối năm, Ngư Nhân tính toán giết ăn thịt, nhà mình ăn nửa, nửa phơi khô. Còn lại mấy đầu, chờ năm sau lớn chút nữa đem lên trấn bán. Ngư Nhân nghĩ muốn nhanh có bạc, nàng tại rất muốn mua thêm đất. Có đất ước mong của mình mới có thể thực được.

      Trở lại tiền viện, rửa tay qua, sau đó chạy nhanh tới phòng bếp nấu cơm. Nương về trễ, thể đề bà nấu cơm nữa. Lát tiểu Mỹ cũng về theo mà. Xào dĩa rau, lại chưng ít canh trứng, măng xào. Ngư Nhân đặc biệt thích ăn măng. Cuối cùng là nấu cơm. tại bạc ăn cơm có, tiền hàng thêu mỗi tháng cũng khả quan. Ngư Nhân cũng dốc hết sức nghĩ ra mấy mẫu hoa văn.

      Làm cơm xong, vừa bưng lên bàn mấy người Hà thị trở lại. Ngư Nhân trước giúp tiểu Kỳ ăn cơm. Còn mình chờ cùng ăn với Hà thị. Mang tiểu Kỳ vào sương phòng, giúp nó cởi giầy, lại đem nó lên giường nằm, Ngư Nhân ngồi bên, kể cho chuyện người đánh cá và con cá vàng. tại, Ngư Nhân đều kiên trì mỗi đêm trước khi ngủ, có thời gian liền kể cho tiểu Kỳ vài chuyện xưa, cho nó thêm chút kiến thức. Tiểu Kỳ ngủ rồi, Ngư Nhân mới nghe thấy tiếng của Hà thị. vén rèm lên, ra khỏi phòng, Hà thị đem xe trâu đuổi vào sân. Giúp bà đỡ đồ vật xuống, sau đó, tiểu Hổ tự kéo trâu hướng vào chuồng. Ở hậu viện cũng đắp cái chuồng trâu., Trâu quý giá, dám thả ra ngoài.

      “Nương, nếu mua nhiều bột ngô như vậy, sao mua thêm chút bột mì và gạo?” Ngư Nhân nhìn hai túi bột ngô lớn, hỏi.

      “Con xem hôm nay xem, từ lúc nhập thu tới giờ có qua giọt mưa, rất có thể có đại hạn. Lương thực nhiều chút trong lòng nương cũng đỡ lo.” Hà thị vừa vừa . Nương cũng có đạo lý, nên Ngư Nhân cũng thêm gì nữa.

      “Tiểu Mỹ, lại đây cho tỷ ôm nào. Tỷ nhớ muội muốn chết.” Ngư Nhân lôi kéo tiểu Mỹ, muội muội mới tháng gặp cao lên thiệt nhiều, lại rất có tinh thần.

      “Tỷ, nương hôm nay mua rất nhiều đồ ăn nha, có tương giò, có cá, còn mua thêm hai khối đậu hủ cùng ít bánh ngọt. Bất quá, nương , bánh ngọt là để đưa qua nhà ông nội bà nội.” Tiểu Mỹ được về nhà, rất vui vẻ. Đối với hiếu tâm của Hà thị, Ngư Nhân cũng thể gì. Người ở niên đại này, có số thứ trong lòng là thâm căn cố đế, khó có thể thay đổi. Dù sao , mình hiếu kính họ là được.

      Ăn trưa xong, quét dọn phòng bếp sạch rồi, Hà thị liền kéo cả nhà chuẩn bị cơm chiều. Tương giò chín, hâm lên cho thêm miếng nước vào là được. Cá vừa giết, Ngư Nhân xung phong nhận việc làm cá. Hà thị ở bên bên nấu khoai lang. Tiểu Hổ nhóm lửa, tiểu Mỹ rửa đồ, tiểu Kỳ tự ngồi chơi.

      Ngư Nhân làm sạch cá xong, cắt vài dao thân cá, sau đó lấy muối, tỏi, hoa tiêu đem trộn vào, ướp nửa giờ. Trong nồi bỏ chút mỡ, chờ nóng lên bỏ cá vào. Đợi tới khi hai mặt khô vàng cho chút nước. Cuối cùng là phóng vào chút gừng, tương, lật lật lại vài cái, món cá kho liền đại công cáo thành.

      Món khoai lang viên của Hà thị cũng làm xong, đều được vo thành đống viên tròn nho đặt thớt. Nấu khoai lang viên trước hết là phải đem khoai chưng chín, lại dùng bột mì vo thành hình tròn, cuối cùng cho vào chảo dầu.

      Trong phòng bếp là mảnh khí thế ngất trời, ai cũng mười phần nhiệt tình. Cuối cùng, tất cả đồ ăn đều làm xong. Vì còn muốn trước hết cúng cha của đám , Hà thị cho đứa nào ăn vụng trước.

      Mang đồ ăn bày lên nhà chính, tới trước bàn thờ của chồng, Hà thị cuối cùng nhịn được, khóc. Bọn Ngư Nhân cũng cảm thấy thương cảm. Hà thị thấy thế, cố nén, giữ vững tinh thần mà dỗ bọn . Ngư Nhân cũng vài lời vui vẻ, khí dần dần tốt lên. Khoai lang viên, cá kho, đậu hũ, tương giò, rau xào, đồ ăn thực phong phú, ăn rất vui vẻ.

      “Nương, nương vất vả rồi, nào, lấy trà thay rượu, con mời nương ly.” Ngư Nhân nâng chung trà lên, tiểu Hổ tiểu Mỹ thấy thế, cũng nâng chung trà. Tiểu Kỳ đáng cũng theo góp vui.

      “Các con đều ăn , ăn cho no. Trước kia khổ cho các con rồi.” Hà thị cũng biết thế nào cho tốt, bà cũng nghĩ có ngày, trong nhà có cá, có thịt để ăn.

      Bữa cơm này, mọi người đều ăn thực vui vẻ.

      Chương 26: kế hoạch của Ngư Nhân

      Edit: Rinnina
      Beta: bibibibili

      Sau khi vào thu, trời cũng dần dần chuyển lạnh. Hà thị từ sớm chuẩn bị áo kép cho bọn . Sau khi gặt lúa xong, Ngư Nhân nghĩ cho nó thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, năm sau mới có thể thu hoạch. Cho nên ruộng cứ bị bỏ như vậy. Hà thị bớt chút thời gian mang theo Ngư Nhân đốt ruộng. Đốt thành tro, sau đó cứ để nó lại trong ruộng.

      Về phần ba mẫu ruộng cạn kia, Hà thị vốn cũng là có ý định trồng trọt, nhưng Ngư Nhân kiên trì muốn ở trồng trong đó hai mẫu củ cải và mẫu rau cải trắng, Hà thị cũng mặc nàng an bài. Trước kia, Hà thị chưa từng sống như vậy bao giờ.

      May mắn trong nhà có con trâu, Ngư Nhân để cho tiểu Hổ giúp đỡ kéo trâu vào trong ruộng, cái cầy buộc bằng dây thừng, cẩn thận cày sâu. Nhiều ngày trời mưa , đất rất khô, đều phải dùng hết sức mới nhìn thấy ít cát lẫn trong đất. Về phần giống cây, từ sớm Ngư Nhân để Hà thị chuẩn bị. Năng lực chống hạn cải củ và cải trắng cũng khá tốt, sau khi cải củ trưởng thành, cải củ mới mẻ ăn rất có dinh dưỡng, tục ngữ đông ăn cải củ hạ ăn tỏi, mùa thu dù sao cũng xem như là bắt đầu của mùa đông . Còn có thể cắt cải củ tẩy sạch thành mảnh . Còn có có thể làm thành cải củ muối, đây mới là mục đích chủ yếu Ngư Nhân.

      Ngư Nhân chợ vài lần, mấy thứ mang theo đều là do bọn họ cầm đồ ăn nhà mình theo để khỏi mua, tiết kiệm được mấy văn tiền, nếu đến lúc mình gieo trồng rau dưa số lượng lớn, lại mang lên bán, vậy các hương dân bán lẻ có đường sống. Ngư Nhân muốn làm như vậy, cho nên Ngư Nhân định lối tắt, nếu muốn tranh với bọn họ, vậy mình làm rau dưa thành rau khô, làm thành dưa muối, cũng được vậy, chỉ cần hương vị ngon, người khác chấp nhận, bán cái này lời nhiều hơn bán rau dưa tươi. Thôn trấn lớn như vậy, dù thế nào thị trường cũng lớn, mà nếu như mình muốn vận chuyển đến kinh thành bán, đến có thể bán hay , lộ trình dài, lúc mang rau dưa còn tươi, nhưng khi đến nơi héo mất. Cho nên, bán rau dưa tươi đúng là thể được. Mình cũng thích ăn dưa muối này nọ, ngay cả bọn nương cũng thích ăn. Vậy mình có thể kiêu ngạo sao. Hắc hắc, đến lúc đó đường làm ăn ở kinh thành rộng mở, còn phải là bạc cuồn cuộn đến ư. Ngư Nhân vẽ ra cảnh tượng tốt đẹp ở trong đầu.

      Chọn rau cải trắng cũng là nguyên nhân này , rau cải trắng có thể làm thành dưa chua, là quan trọng nhất vẫn là có thể làm thành rau cải trắng chua cay (hình như là muối chua cay), đây cũng là món mà Ngư Nhân thích ăn. Nhưng tạm thời còn chưa tìm được hạt tiêu, nhưng Ngư Nhân nghĩ trước tới đầu ra, sau đó mới nghiên cứu tốt rồi thực , trước hết để cho bọn nương nếm thử, nếu bọn họ đều chấp nhận, vậy mở rộng ra diện tích lớn là có thể . còn có rất nhiều loại khác có thể muối chua, nhưng bây giờ ruộng đồng trong nhà nhiều, hơn nữa, biết phản ứng của thị trường thế nào, tạm thời làm chút, để cho người trong nhà nếm thử, lại mở rộng đến tửu lâu của trấn , nếu được, mình lại gieo trồng diện tích lớn, sau đó lại làm dưa chua với số lượng lớn, chậm rãi mở rộng đến kinh thành. Lòng dạ của Ngư Nhân vẫn rất thiện lương, muốn tranh đoạt miếng cơm của người khác, cũng chỉ dựa vào tính toán khéo léo của mình. Hơn nữa, mình còn có vũ khí bí mật, đây là hàng độc quyền, là hoa tiêu, thứ này dùng rất tốt, lúc đó dưa chua của nhà mình nhưng là người có thể vượt qua. Ngư Nhân tự tin nghĩ.

      Hà thị tuy đồng ý loại đồ ăn này của Ngư Nhân, bây giờ trời cũng mưa, ruộng đất có nước, có thể nẩy mầm hay là cả vấn đề. Nhưng cuối cùng cũng phản đối, Ngư Nhân và tiểu Hổ mới cày ruộng xong, Hà thị mang theo Tiểu Kỳ tới.

      "Tiểu Hổ, con giỏi lắm, có thể xới đất rồi sao" Hà thị trêu ghẹo tiểu Hổ chỉnh tề cày xới.

      "Nương, con là nam tử hán của nhà chúng ta , hắc hắc, ra ta từng trộm luyện tập qua" tiểu Hổ xong nhìn Ngư Nhân. Chuyện này Ngư Nhân biết, tiểu Hổ quả thực từng lén lút luyện tập. Bây giờ tình cảm giữa con trâu và tiểu Hổ rất tốt, nó vẫn do tiểu Hổ chăm sóc.

      "Này, bên kia có vũng nước cạn , bây giờ cũng biết có còn , Ngư Nhân, ngươi qua xem" Hà thị với Ngư Nhân. Ngư Nhân vừa nghe, cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên, nàng lo gieo hạt xong, có nước tưới phải làm sao bây giờ, kịp mang theo thùng vội chạy .

      Vừa thấy nơi Hà thị chỉ định , Ngư Nhân lập tức nhục chí , cái này phải kênh, cũng tính là rãnh , nước khô gần hết, chỉ còn nước bùn vàng vàng nâu nâu bên dưới. Nước này thể trông cậy vào được, vậy chỉ có thể mỗi xách nước từ nhà đến, nhưng như vậy rất vất vả. Ngư Nhân ngồi xổm xuống, dùng gáo, từ từ múc lên rồi chắt nước qua muôi, chừa bùn lại. Nàng tìm nước ở xung quanh cái vũng đó, mất cả buổi trời mới đầy muôi.

      Hà thị nhìn thấy cái muôi kia cũng cười , "Làm khó ngươi rồi, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, chỗ kia trước đây là con rạch, hồi chúng ta lấy cái cuốc đào xuống sâu, vậy nước có thể tràn ra."

      Ngư Nhân kế hoạch của mình cho Hà thị biết, Hà thị cảm thấy mỹ mãn với những gì trong nhà có bây giờ. Nhưng Ngư Nhân muốn càng nhiều ruộng đất để thực giấc mộng của mình, bây giờ bước đầu tiên là bán ra, chỉ cần rau dưa này được chấp nhận, vậy là mình thành công hơn nửa, về phần hương vị và chất lượng của dưa chua, Ngư Nhân rất có tin tưởng.

      Bạc được chia từ tiệm thêu, Hà thị đều giữ lại , Ngư Nhân tính qua năm sau, tìm thôn trưởng, xem xem trong thôn có ai bán ruộng, nhà mình qua mua ít, đến lúc đó bộ phận trồng lương thực, bộ phận trồng rau dưa.

      Rau dưa có thể lấy làm dưa chua. Lương thực vừa có thể ăn, vừa có thể bán, vừa có thể lấy ít nuôi gà nuôi heo, Ngư Nhân cũng tính năm sau lại mua thêm gà và heo. Bây giờ đất trồng rau ở hậu viện, được bón phân gà và phân heo vào, sinh trưởng tốt vô cùng. Đều hái được mang tặng cho nhà Bạch tam thẩm và nhà trưởng thôn. ra Hà thị cũng nghĩ đưa cho gia gia và bà nội của Ngư Nhân, nhưng Ngư Nhân kiên trì cho, đồ ăn này nếu đưa , phỏng chừng đất trồng rau trong hậu viện nhà mình được đảm bảo.

      Trước kia Ngư Nhân làm bộ cờ tướng cho tiểu Hổ, tiểu Hổ sớm học xong cách chơi từ Ngư Nhân, buổi tối lúc rảnh rỗi, hai người đều chém giết phen, mỗi lần đều là tiểu Hổ đại bại. Tiểu Hổ thực mê muội cái này. Ngư Nhân cũng nghe ngóng từ trấn , niên đại này ai có cờ tướng cả, Ngư Nhân tính tìm cơ hội mở rộng cái này, đây cũng là trò giải trí độc nhất vô nhị. Hơn nữa già trẻ đều có thể sử dụng. Kiếp trước mình cũng là biết rất nhiều cách chơi bài và cờ khác nhau, niên đại này có TV và các loại trò chơi giải trí, nếu như mình có thể tìm được cơ hội ở phương diện này, vậy còn lo lắng nhà mình giàu lên sao? Chỉ cần có bạc, mình có thể mua ruộng mua đất. Chỉ cần có ruộng đất trong tay trong lòng mới yên ổn được.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27: Chuẩn bị sang đông

      Editor: bibibibili

      Trời ngày càng lạnh, Hà thị dự tính lên trấn mua chút vải vóc, may vài cái áo bông cho tụi . tại trong nhà cũng có dư ít tiền, khổ như trước kia nữa. Tiểu Hổ năm trước còn mặc lại áo bông của Ngư Nhân, lúc ra ngoài đều bị đám trong thôn trêu chọc, khi về nhà liền cáu kỉnh vui. Hà thị lòng chua xót vô cùng. Ngư Nhân qua năm cũng mười bốn, tuổi này nhà người ta tính chuyện mai mối rồi, cũng phải may cho nó hai bộ quần áo. Hai đứa còn lại cũng thể bỏ qua.

      Sáng sớm, Hà thị bảo tiểu Hổ chuẩn bị tốt xe trâu. Người nhà đều sẵn sàng lên trấn mua đồ cho mùa đông. Đầu đông, thời tiết trở lạnh, nhưng tuyết cũng còn ít, nếu thể nào đường rồi. Nhà Bạch tam thẩm hôm nay cũng lên trấn, muốn nhờ xe. Tiểu Hổ vội vàng lái xe tới cửa thôn, Bạch tam thẩm chờ ở đó. Lên xe xong, đoàn người liền hướng trấn . Dọc đường, Bạch tam thẩm luôn miệng khen xe ngồi tốt, so với bộ tốt hơn nhiều lắm. Tuy vậy, ngữ điệu cũng có chút chua chua. Hà thị và Ngư Nhân cũng nhiều, người trong thôn giàu, làm gì có ai có tiền mua trâu, đều là dựa vào bản thân. Nhà thôn trưởng cũng có trâu, bình thường đều coi như bảo bối.

      Tới trấn , Hà thị dẫn Ngư Nhân, tiểu Kỳ cùng Bạch tam thẩm xuống xe. Tiểu Hổ đem trâu tới tiểu viện nhà mình. Cũng dám để Bạch tâm thẩm biết nhà mình còn thuê viện. Cái này mà để người trong thôn biết, hai lão nhân nhà mình biết còn tới cửa nháo tới cỡ nào nữa.

      "Nương, con tự mình tìm muội muội. Nương dẫn tiểu Kỳ bồi Bạch tam thẩm lên trấn mua đồ . Lát hồi con tìm mọi người." Ngư Nhân cố ý tránh , Hà thị cũng hiểu ý nàng, gật gật đầu, lôi kéo Bạch tam thẩm rời .

      Ngư Nhân lần này cũng mang theo chút mẫu hoa văn mới. Hoa văn giao ra ít, bạc cũng cầm lại ít, nhưng tóm lại cũng là nằm trong tay người khác, cái này khiến trong lòng Ngữ Nhân rất mâu thuẫn. Cũng may, mấy mẫu hoa văn này chưa phải đẹp nhất, cái tốt nhất còn ở trong đầu mình. Nếu mình có cửa hàng riêng, tự mình kinh doanh được là tốt biết bao. Chờ thêm năm nữa, Ngư Nhân muốn nghĩ ra cái cớ, chạy tới kinh thành xem.

      Tới cửa hàng, chuyện phiếm với tiểu Mỹ vài câu, lại đem hoa văn giao cho Vương chưởng quỹ, cầm bạc của mình, Ngư Nhân lại chạy tìm Hà thị.

      "Tỷ tỷ." Ngư Nhân vừa nhìn lại tiểu Hổ cũng dã chạy tới.

      "Buộc trâu xong rồi?" Ngư Nhân tuỳ tiện hỏi.

      "Dạ, buộc rồi, có cho nó ít cỏ với nước." Tiểu Hổ ngây thơ cười .

      "Đệ mỗi lần lên trấn đều nhớ mang theo cỏ với nước, đệ đối với tỷ còn chưa tốt như vậy nha." Ngư Nhân chọc ghẹo.

      Kéo kéo tay tiểu Hổ, hai tỷ đệ thân thiết về phía trước. lâu sau, cả hai nhìn thấy Hà thị. tay Hà thị cầm rất nhiều đồ đạc, Ngư Nhân và tiểu Hổ chạy nhanh tới cầm giúp.

      "Tiểu Hổ, con trước lấy xe ." Hà thị phân phó, Bạch tam thẩm nhìn Hà thị mua nhiều đồ như vậy, trong lòng rất hâm mộ.

      Đoàn người tiếp tục lại trấn, tới tiệm may, Hà thị chọn quần áo may sẵn, mà là lựa ba tấm vải bông.

      "Tam thẩm, hồi bà đem cuộn vải này về, may cho Lâm tử kiện xiêm y ." Hà thị quay đầu với Bạch tam thẩm.

      "Làm sao biết xấu hổ như vậy, cần, cần đâu." Bạch tam thẩm liên tục xua tay, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười. Tâm lý hâm mộ ghen tị cũng được an ủi chút.

      "Đều là hương thân, nên khách khí, bà cũng giúp nhà ta ít, chút tâm ý ấy xin đừng từ chối. Tiểu Mỹ nhà ta làm ở tiệm thêu, mỗi tháng có ít tiền mà." Hà thị nhét vải vào tay Bạch tam thẩm.

      Dầu, muối, tương, dấm, gạo, bột mì, Hà thị mỗi thứ mua ít. tại trong nhà có chút khá giả, miệng mấy đứa cũng kén lên. thích canh suông nước ngọt như trước nữa. Lúc tới hàng điểm tâm, Hà thị ghé vào mua chút đồ đám thích ăn. Nhị lão trong thôn cũng cần phải hiếu kính. Đồng thời, bà còn cấp Bạch tam thẩm phần, khiến trong lòng Bạch tam thẩm cân bằng trở lại.

      Tiểu Hổ đuổi xe trâu chạy đến, đem đồ vật bỏ hết lên . Mấy người vừa ngồi lên vừa vặn xe cũng chật rồi. Tiểu Hổ có chút đau lòng cho con trâu.

      Đưa Bạch tam thẩm về cửa thôn xong, nhà Ngư Nhân liền trở về nhà.

      "Nương, gạo trong nhà còn nhiều mà, trong góc sương phòng còn mấy bao to nha."

      "Con nít biết cái gì chứ, đông tới lên trấn được nữa, dựa vào số gạo này cũng đủ dùng đâu. Sắp tới còn phải chuyến nữa." Hà thị vừa sửa sang vừa "Thừa dịp tại thời tiết sáng sủa, từ ngày mai, các con cùng nương lên núi chặt thêm nhiều gỗ chút, mùa đông dùng rất nhiều."

      đêm vô . Ngày hôm sau, Hà thị sáng sớm gọi ba tỷ đệ dạy. Hôm qua qua chỗ Bạch tam thẩm, nhờ bà ấy giúp chăm sóc tiểu Kỳ vài ngày. Buổi sáng ở nhà bà ăn cơm chơi đùa, giữa trưa mới đón về. Đương nhiên phải tay . Hà thị sớm đem ít rau xanh sau viện hái xong, dắt tiểu Kỳ .

      nửa đường, Ngư Nhân vẫn còn buồn ngủ. Lần này là lấy củi để đốt lửa, chỉ cần đốt được là được. Hà thị cũng chạy lên núi, chỉ mang theo hai tỷ đệ tới chân núi, vào trong rừng, tìm mấy cây lớn mà chặt. Hà thị khiêng góc lớn, Ngư Nhân và tiểu Hổ vác mấy gốc hơn. Cứ như vậy mà về. Chờ về tới nhà bả vai đế sưng đỏ hết. Buổi chiều đương nhiên là ở nhà nghỉ ngơi.

      Ăn cơm xong, Hà thị làm áo bông, Ngư Nhân và tiểu Hổ ở bên đánh cờ tướng. Tiểu Kỳ ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn. Ngư Nhân nhìn bộ dạng hứng thú của nó, :" Tiểu Kỳ, muốn học ? Tỷ chỉ đệ."

      "Cờ tướng có ba mươi hai quân, đệ xem, chia thành hai màu đỏ và đen. Mỗi bên mười sáu quân." Ngư Nhân xong. Tiểu Kỳ còn nghiêm túc nghe.

      "Hôm nay trước chỉ đệ nhận thức quân cờ, đệ nhìn, đây là quân suất..." Ngư Nhân kiên nhẫn dạy.

      Liên tục vài ngày, mấy mẹ con đều sáng sớm rời giường đốn củi. Buổi chiều ở nhà bổ củi, để phơi nắng dưới mái hiên .Chờ phơi xong gom lại để trong nhà. Qua vài ngày chất thành núi . Ngư Nhân nghĩ vậy là đủ rồi, nhưng Hà thị , chút kia còn chưa đủ. nếu muốn an ổn ngồi trong nhà qua mùa đông này, còn phải lên núi vài ngày nữa. Lần này ai cũng mệt mỏi, đành phải nghỉ tạm vài ngày rồi mới tiếp tục .

      Lúc rảnh rỗi, Hà thị liền làm áo bông. quá hai ngày, đem áo bông của tiểu Kỳ làm xong. Còn lại ba đứa , tới tối chậm rãi mà làm.

      Bận rộn chừng mười ngày, cuối cùng chuẩn bị xong củi lửa cho mùa đông.

      Chương 28: Sinh nhật của Hà thị ( nhất )

      Editor: Rinnina

      Thu đông lại, trời cũng chuyển lạnh, nơi này thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, Ngư Nhân rất quen. có áo lông, cũng chưa tới lúc mặc áo bông, chỉ phải khoác lên người hai chiếc áo kép dày. Ngư Nhân vẽ kiểu mẫu, để Hà thị chiếu theo đó cắt làm áo ấm, mặc ở trong quần áo rất được . Lúc vừa làm xong, Hà thị nhìn hình dáng kỳ quái của nó, rất hoài nghi có thể dùng được hay , nhìn khuôn mặt đắc ý của Ngư Nhân, cũng là làm cho bọn Tiểu Hổ mỗi người cái. Kết quả người người đều mặc vào rất ấm, Hà thị mới tin .

      Trước khi đến mùa đông chuẩn bị đầy đủ vật tư, bây giờ chỉ cần mỗi ngày ở trong phòng ra ngoài cũng sao. Nhìn đống củi dưới mái hiên, trong lòng thấy ấm áp. Đúng ngày, Hà thị lên trấn trước khi mùa đông bắt đầu để giao kiểu dáng mà Ngư Nhân vẽ, mua nhiều thứ trở về.

      Vừa vào năm mới, phải mua ít gà và heo về. Hàng rào phải tiếp tục xây rộng ra, chuồng heo cũng phải mở rộng hơn. Bởi vậy thừa dịp trời còn chưa đổ tuyết, Hà thị nghĩ còn có thể lên núi, nên mang theo mọi người lên núi, chặt rất nhiều trúc mang về. Đồng thời, cũng ra sau núi chuyển rất nhiều đá về chất đống ở chân núi. Này đó đều phải làm xong... trước mùa đông này.

      Ngư Nhân thường thường xem xét rau dưa, cải củ và rau cải trắng đều dài hơn, trông vô cùng đáng . Ngư Nhân còn hái cải củ về ăn hai lần, lâu sau, là có thể thu hoạch tất cả. Rau cải trắng cần phải thu hoạch trước khi tuyết rơi. Chờ cải củ và rau cải thu hoạch xong, Ngư Nhân tính bắt tay vào làm đợt dưa chua đầu tiên. Rau xanh trồng sau hậu viện là đủ cho người trong nhà ăn qua mùa đông.

      lần vô tình Ngư Nhân nghe Tiểu Hổ nhắc tới sinh nhật Hà thị đến gần, Ngư Nhân đặc biệt để ý, sau đó làm bộ vô tình chứng thực với Hà thị. Ngư Nhân sớm xem Hà thị như nương mình , trước kia trong nhà khó khăn, chắc là Hà thị chưa từng làm sinh nhật. Lần này, có mình, cho Hà thị sinh nhật vô cùng náo nhiệt vô cùng ý nghĩa. Ngư Nhân bắt đầu chuẩn bị từ sớm, thương lượng cùng bọn Tiểu Hổ nên làm thế nào mới có thể để Hà thị vui.

      Qua hai ngày nữa là sinh nhật Hà thị, Ngư Nhân định chuyến lên trấn , mua vài thứ về, ăn ngon để chúc mừng. Sáng sớm, Ngư Nhân để Tiểu Hổ lên xe, Hà thị thấy sắc trời được tốt, rất u, sợ là có đợt tuyết đầu tiên, vốn định cho bọn họ , nhưng Ngư Nhân và Tiểu Hổ kiên trì, là nhớ Tiểu Mỹ, thăm nàng, thuận tiện mua chút đồ về nhà. Ngư Nhân và bọn Tiểu Hổ vẫn gạt Hà thị. Chuẩn bị cho bà kinh hỉ ngoài ý muốn .

      Sau khi có xe trâu, thời gian đến trấn ngắn lại rất nhiều, trước kia hai canh giờ, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ cần canh giờ. Tới trấn , hai người quá vội vào buổi sáng, ngay cả cơm cũng chưa ăn. Trước tiên cất xe trâu vào trong tiểu viện, Ngư Nhân mang Tiểu Hổ vào sạp bán đồ ăn, ăn hai cái bánh bao, uống hai chén cháo, ăn xong lập tức thấy trong người ấm lên.Tuy xe trâu rất nhanh, nhưng bị gió mùa đông thổi, rất lạnh.

      Ăn cơm xong, Ngư Nhân mang Tiểu Hổ trước tiệm thêu đón Tiểu Mỹ, mừng sinh nhật Hà thị, nhất định phải đủ toàn bộ con cái. Lấy mẫu thêu mới ra, thuyết minh nguyên do cùng Vương chưởng quỹ, Vương chưởng quỹ còn khách khí lấy ra hai lượng bạc, để Ngư Nhân mua chút quà cho Hà thị, Ngư Nhân cũng chối từ mà tiếp nhận. Tỷ đệ ba người tay cầm tay đường.

      Ngư Nhân chuẩn bị làm 1 sinh nhật đặc biệt cho Hà thị, tự nhiên phải chuẩn bị chút đồ mới lạ mà Hà thị chưa thấy qua. Ngư Nhân mang theo nhóm đệ mua đồ ăn, mua hai cân thịt, vừa có mỡ vừa có nạc , có thể xào chung với rau để ăn, cũng có thể để gói bánh trẻo. Gà và trứng gà trong nhà có sẵn, cần mua. Sau đó lại mua thêm hai cân thịt bò. thịt để ăn đủ, rau dưa trong nhà cũng có. Ngư Nhân lại mua bột đậu. Đúng rồi, quan trọng nhất là nến, Ngư Nhân nhưng là nhớ vô cùng, cái này thể thiếu, Ngư Nhân chuẩn bị tự chế cái bánh ngọt. Sau khi làm xong, cắm nến lên , nhất định cho Hà thị kinh hỉ lớn. Dưới đề nghị của Tiểu Mỹ, Ngư Nhân còn tiệm quần áo mua cho Hà thị bộ đồ mới, cố ý tuyển có thêu hoa. Ngư Nhân xém quên, may mà Tiểu Mỹ nhắc nhở. Bọn họ đều có áo bông mới, chỉ có Hà thị vẫn mặc áo cũ. Nương là nương, mặc kệ lúc nào cũng chỉ biết lo lắng cho con của mình. Nghĩ nữ nhân đều cái đẹp, Ngư Nhân lại cửa hàng trang sức, chọn đôi bông tai cho Hà thị. Còn cửa hàng son phấn mua son bột nước..., ra người nhà nông dùng mấy cái này, nhưng Ngư Nhân muốn mua, muốn mua cho Hà thị. Ngư Nhân luôn cảm thấy nương nên trang điển cho xinh đẹp, giống phu nhân vậy.

      Mua đồ xong, tỷ đệ Ngư Nhân vội vàng ngồi xe trâu về nhà . đường về, gió thổi rất mạnh, làm đau cả mặt, Ngư Nhân nghĩ , nếu có xe ngựa tốt, có thể ngồi ở trong xe. Nghĩ nghĩ lại, miệng khẽ "gió Bắc kia cứ thổi, bông tuyết kia cứ rơi. . . . ." , chọc bọn Tiểu Hổ cười ngừng được, coi như là xua tan cái lạnh.

      Đảo mắt cũng đến ngày sinh nhật của Hà thị. Đầu đêm, gió thổi vù vù rất mạnh, trời vô cùng u. Đợi đến sáng sớm hôm sau, bầu trời bắt đầu rơi xuống những bông tuyết nho . Tất cả mọi người rất kinh hỉ, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.

      Mọi thứ đều mua xong. Sau khi ăn điểm tâm, Ngư Nhân vội vàng để Hà thị phòng làm việc khâu vá. Tỷ đệ bọn họ đến giờ vẫn chưa lộ ra tí xíu tin tức nào với Hà thị. Ngư Nhân mang theo đệ muội làm việc trong phòng bếp, đương nhiên , hồi xào rau nhất định thể gạt Hà thị, nàng nghe thấy tiếng cũng ngửi được mùi, nhưng mình có thể chuẩn bị trước vài thứ. Mình có thể trước làm bánh ngọt trước, sau đó giấu , chờ lúc ăn cơm đột nhiên mang lên bàn cơm, bọn Hà thị nhất định chưa từng thấy. Làm bánh ngọt phải dùng bột mì và trứng gà, trứng gà trong nhà có, mọi người đều biết. Đầu tiên Ngư Nhân phân phó Tiểu Mỹ giúp nàng tách phần lòng trắng trứng ra bên. Làm bánh ngọt còn cần dùng đến sữa, lúc Ngư Nhân trấn chọn mua đến chỗ người bán trâu lần trước, vừa vặn có trâu mẹ vừa sinh, Ngư Nhân mua chút sữa. Mọi chuyện chuẩn bị, chỉ cần bắt đầu làm. Tiểu Mỹ giúp đỡ trợ thủ. Ngư Nhân cho Tiểu Mỹ cách làm sơ lược, Tiểu Mỹ bắt đầu đánh lòng trắng trứng .

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: Sinh nhật Hà thị (2)

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Về chuyện làm bánh ngọt, kỳ trong lòng Ngư Nhân rất lo lắng. Kiếp trước đều dùng nồi cơm điện để làm, tại phải dùng lò, ai biết có thể thành công hay chứ. Mặc kệ , tốt xấu đều phải thử lần. Rất nhiều chuyện kiểm chứng có kết quả. Trong lúc chờ đợi, Ngư Nhân ngừng cầu nguyện, đây là bánh ngọt mừng sinh nhật nương a, cho bà vui vẻ nha, ông trời có mắt, hy vọng có thể thành công.

      Ngư Nhân ngay cả ông trời đều cầu tới. Ước chừng qua non nửa canh giờ, từ trong bếp toả ra mùi hương của bánh ngọt, Ngư Nhân biết mình thành công. Nàng bưng nồi đặt xuống đất, trước làm nó lạnh tự nhiên. Sau đó, nàng mang theo nhóm đệ muội bắt đầu làm đồ ăn trưa, xào xào nấu nấu, tuy đều là con nít, nhưng làm việc lại rất ngay ngắn gọn gàng.

      Tiếng leng keng trong phòng bếp chung quy thể gạt được lổ tai Hà thị, bà vào bếp, nhìn bọn Ngư Nhân bận rộn, con mắt cũng trợn tròn:" Các con làm gì vậy." Nhìn mấy cái thớt lớn bàn đều đầy thịt là thịt.

      "Các con tính làm tiệc rượu hả." Hà thị vừa buồn cười vừa tức giận, mấy đứa này, tại mỗi đứa đều có chủ ý, cũng cùng mình thương lượng, chuyện này phải nhắc nhở mới được:" Nhìn xem, các con lãng phí quá, hôm qua vừa hạ tuyết, còn biết còn mấy ngày nữa đâu, lương thực phải ăn ít chút, thể quá lãng phí." Hà thị nén giận . Tiểu Kỳ có chút buồn bực nhìn Hà thị:" Nương, chúng con làm...." chưa xong, Ngư Nhân phen chặn miệng nó lại.

      "Nương, hôm nay có đổ tuyết mà, dù sao ở nhà cũng có việc gì, lâu rồi cũng ăn ngon chút, tiểu Mỹ cũng quay về rồi, chúng con muốn mọi người cùng ăn bữa cơm ngon. Nhưng lại sợ nương mắng, nên chúng con tự làm. Nếu , hay nương cũng tới giúp nha." xong, nàng kéo kéo ống tay Hà thị. Hà thị bất đắc dĩ cười, bọn muốn ăn, cũng khó mà ngăn được. Mọi người cùng nhau làm, Ngư Nhân cầm dao tay đưa cho bà, sau đó muốn ra phía sau hái ít rau xanh.

      Ra khỏi bếp, nhìn sân tầng tuyết mỏng, đây là tuyết ban sáng rơi đây mà. vào sân sau, nàng hái được nửa rổ rau xanh. Rau xanh đều chon dưới tuyết, chỉ lộ ra mấy cái lá xanh nho , nhìn rất là cảnh đẹp ý vui. Ngư Nhân mình thưởng thức, lại tới chân núi thăm gà và heo. Lúc nhập thu, Hà thị nghĩ tới vấn đề mùa đông, sớm thả chút rơm rạ trog chuồng heo, chúng có thể nằm ở , sợ lạnh. Về phần gà, ban ngày hoạt động trong rào, thỉnh thoảng thả ra cho chúng quanh chân núi. Gà đều lớn, trời tối đều tự động về chuồng. Ở chân núi nàng có dùng đá và gỗ làm cái chuồng, mùa đông chúng nó có thể sống rất tự tại.

      Nhìn nhìn chung quanh, Ngư Nhân tới cạnh giếng múc nước rửa rau, nước rất lạnh, chờ rửa xong tay còn cảm giác rồi, nàng chạy như ma đuổi về phòng bếp.

      Hà thị làm gà, đầu gà để tiểu Hổ làm, trong nhà chỉ có tiểu Hổ dám giết. Hà thị và Ngư Nhân đều dám. Gà sớm vặt lông, Hà thị lấy hết nội tạng, lại tẩy sạch, cắt thành mấy miếng lớn , bỏ thêm chút dầu, muối cùng hoa tiêu để ướp rồi đặt sang bên. Cắt tới hai cân thịt, Ngư Nhân liền để mình xử lý. Nàng lưu lại nửa làm vằn thắn, nửa chuẩn bị xào với rau. Đợi rau ráo nước, nàng đem thịt ba chỉ để dưới nước lạnh, chờ nước mở, thịt cũng có thể vớt lên, phóng lên thớt cắt thành mấy khối hình chữ nhật, dày mỏng. Cắt xong, nàng bỏ ít đầu vào nồi, lại cho gừng và hành vào, rải thêm ít hoa tiêu, sau đó là nước tương, cuối cùng, nàng bỏ thịt vào, rất nhanh xào vài cái, rắc thêm muối rồi bỏ rau vào xào sơ, sau lại bỏ vào lồng hấp, món này liền xong. Hà thị cũng ở bên đem gà ướt tốt bỏ vào nồi, tiểu Hồ giữ lửa. Gà vừa lật, cả bếp liền nghe thấy mùi thêm vô cùng. Nương là muốn làm gà kho đây mà. Ngư Nhân đem thịt hầm xong, nàng liền bắt đầu làm vằn thắn. Tiểu Mỹ đem vỏ bánh làm xong, tiểu Kỳ cũng vô góp vui, học gói vằn thắn. Chỉ là cái thứ nó làm thể gọi là vằn thắn được.

      Hà thị nấu gà xong, lại làm vài cái trứng gà. Món này mọi người đều thích. Ngư Nhân vốn còn định đem bột đậu làm thành đồ ăn, có thể làm thịt cao nha. Nhưng nhìn thấy đồ ăn hôm nay ít rồi, nên từ bỏ, tạm gác lại để lần sau còn bộc lộ tài năng. Hà thị tại đối với những chỗ dị thường của Ngư Nhân sớm thấy nhưng thể trách. Lúc này, thịt xào rau cũng xong, Ngư Nhân mở nồi, mang ra, mấy người Hà thị nhìn thấy liên khen. ra thịt cũng có thể nấu như vậy, thơm.

      Bận việc cho tới trưa, rốt cuộc đem đồ ăn làm xong. bàn tràn đầy đồ ăn: Gà kho tàu, thịt xào rau, bánh trứng, rau xào, còn cả nồi vằn thắt nóng hôi hổi, nhiều hơn cả năm gọp lại luôn. Hà thị xới cho mỗi đứa chén cơm, muốn thúc giục bọn ăn, Ngư Nhân đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng. lúc Hà thị buồn bực, Ngư Nhân quay vào, bưng theo cái mâm lớn, bên cũng đặt vài cái chén cùng cái bình.

      "Nương, hì hì, xem nè, chúng ta còn có rượu nha. Hôm nay vào trấn con có mua . đông, uống chút có thể ấm người."

      "Con bé này, chúng ta phải nam nhân, các con lại là đám đầu củ cải, uống gì mà uống." Hà thị oán trách .

      " sao mà nương, chúng con uống ít thôi, hại đâu." xong liền phát cho mỗi người ly, nâng bình rót rượu. Nhưng chỉ chia mỗi đứa ít tượng trưng thôi, Ngư Nhân biết, tiểu hài tử nên uống rượu.

      "Nào nào nào, đều bưng chén." Ngư Nhân nháy mắt với bọn tiểu Hỏ, cả đám lập tức hiểu, cùng nhau bưng ly rượu, tới trước mặt Hà thị:" Nương, chúc nương sinh nhật vui vẻ, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn." "Càng ngày càng xinh đẹp." Ngư Nhân chen thêm câu vào.

      Hà thị liền lập tức ngơ ngẩn, nhất thời chưa kịp phản ứng.

      "Nương, nương, hôm nay sinh nhật nương đó." Ngư Nhân tốt bụng đẩy đẩy Hà thị.

      Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật mình. Từ lúc về đây, chính mình còn chưa tổ chức sinh nhật lần này, làm khó mấy đứa còn tri kỷ hơn cha chúng. Hà thị cảm động vô cùng.

      "Nương, uống nhanh nào." Nhìn bộ dạng Hà thị, Ngư Nhân nhanh chóng ồn ào. Hôm nay là ngày vui, hết thảy chuyện xấu đều cho qua. Hà thị cũng kịp phản ứng, phen uống hết rượu, bình ổn rung động trong lòng.

      ra bọn muốn tổ chức sinh nhật cho mình.

      "Ăn ăn , uống cũng uống rồi, nào, Ngư Nhân." Hà thị trước gặp cho Ngư Nhân miếng gà.

      "Nương, bất công." Tiểu Hổ cố ý trêu ghẹo.

      "Nương, nương, cho nương chân gà." Tiểu Kỳ cằm lấy chân gà đưa cho Hà thị, khiến mọi người cười vang trận.

      Thừa dịp bọn họ còn ăn, Ngư Nhân đứng dậy vào phòng bếp lấy bánh. Bánh ngọt có gắn ba ngọn nến, vốn là muốn mua ba mươi hai cái, nhưng nến rất thô, cắm được nhiều, đành phải mua ba cái. Ngụ ý cây mười tuổi, ba cây ba mươi, cũng hy vọng nương càng sống càng trẻ tuổi.

      Đốt nến xong, nàng lại chạy vào nhà, mấy người Hà thị nhìn Ngư Nhân bưng món gì kỳ quái lên, ai cũng mở to hai mắt. Bọn tiểu Mỹ cũng lần đầu nhìn thấy thành phẩm mà.

      "Nương, đây là bánh ngọt, hắc hắc, tự con làm á. hồi nương nếm thử xem, rất ngon đó. Đây là cố ý chúc thọ nương. Nương xem, rất tròn, ngụ ý cuộc sống của chúng ta luôn viên viên mỹ mỹ." Ngư Nhân để bánh bàn, lại . "Nương, nhắm mắt lại ạ, ước điều ước, sau đó chúng ta cùng nhau thổi tắt nến, ước nguyện nhất định thành. Như vậy cuộc sống của chúng ta mới có thể ngày càng náo nhiệt." Ngư Nhân vừa doạ vừa dỗ, Hà thị cũng cuống quýt làm theo. Chờ bánh ngọt ăn tới miệng, mọi người đều bị thuyết phục, mềm mềm béo béo, lại thơm nữa, ăn ngon. Nhìn bộ dạng người nhà mồm to cắn cắn, Ngư Nhân thoả mãn. Có nhà như thế, tiểu nữ tử còn cầu gì nữa.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :