1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp nông thôn - Tiểu bảo thích ăn dưa hấu (29/314) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Tiểu thử ngưu đao

      Editor: Rinnina
      Beta: Bibibibili

      Ngày thứ hai, Hà thị dậy sớm, bởi vì bột mì nở vào buổi tối ngày hôm trước, buổi sáng khi thức dậy, chỉ cầm nắn bột thành bánh rồi hấp trong nồi là có thể ăn được . Vừa hấp xong, mấy tỷ đệ cũng thức dậy. Dưới cầu mãnh liệt của Ngư Nhân, mấy đứa cũng học được cách dùng muối đánh răng. Rửa mặt đơn giản, vào phòng liền nhìn thấy bàn cơm có vài cái màn thầu mập mạp , nước miếng đều ứa ra. Cả mấy miếng dưa muối ăn chung với màn thầu cũng thơm ngon. Nếu như có ít dưa chuột muối, lại thêm bát cháo trắng, thêm chút bánh màn thầu này, cuộc sống quả rất tươi đẹp. Ngư Nhân hạnh phúc nghĩ.

      Cơm nước xong, Tiểu Mỹ muốn cùng lên núi , nhưng lo lắng đường xa, Tiểu Kỳ thể có người trông chừng được. Vẫn như cũ, Tiểu Mỹ ở nhà trông Tiểu Kỳ. Hà thị cầm theo ba cái màn thầu để vào trong túi , kêu Ngư Nhân và tiểu Hổ cùng nhau lên đường.

      Lần trước lên núi đường lầy lội dễ , lần này, đường trải đầy đá vụn và đất khô, so với lần trước thoải mái hơn. Trong tay có ít bạc, cả người cũng có sức lực, đường cũng nhàng. Ngư Nhân vừa vừa hát. "Xem nha đầu con kìa, đắc ý thành cái dạng này , trong nhà này trước sau đều có chỗ cần dùng tiền, chút bạc ấy thế nhưng nhiều, nương còn tính chờ Tiểu Kỳ lớn hơn vài tuổi, đưa nó lên trấn học chữ. Tốt xấu cũng hi vọng nhà chúng ta có người biết chút học vấn." Hà thị gõ lên đầu Ngư Nhân cái.

      Ngư Nhân đáp lời, mấy tính toán nhặt cứ nổ lùng bùng trong đầu, mấy mẫu hoa thêu kiểu dáng mới, chờ mình trở về mới vẽ thêm vài bộ đẹp, lần này lên trấn mua bút, cũng mua giấy, hảo hảo tốn chút tâm tư, còn sợ Vương chưởng quỹ kia ngoan ngoãn đưa bạc ra sao? Quan trọng nhất là, nàng từ trong cửa hàng phát ra được, chữ của niên đại này mình có thể nhận thức, chính là chữ phồn thể, viết chắc là biết viết, nhưng đọc hiểu có vấn đề .

      Đoàn người vẫn là đến nơi hái măng lần trước, lần này mục tiêu chủ yếu là chặt trúc, hơn nữa, măng kia cũng đổi được tiền nhiều, Hà thị cũng tự mình ở rừng bên cạnh hái ít măng đủ nhà ăn. Ngư Nhân cùng tiểu Hổ ở chung quanh chọn lựa những cây trúc bộ dạng khỏe mạnh chặt xuống. lâu sau, liền chặt được ba bó, ba người mỗi người bó, cõng trúc về nhà. Lúc xuống núi ngang qua cây hoa tiêu kia, Ngư Nhân rất muốn lập tức dời về nhà, "Nương, cây tê này chỉ có cây này sao, nơi khác có ?" Ngư Nhân thăm dò thử hỏi."Có, theo phía trước qua chỗ khác, còn có mấy cây, con hỏi cái này để làm gì, tê lắm." Hà thị lơ đễnh . Ngư Nhân gì nữa, còn mấy cây là tốt rồi.

      Ba người cố sức khiêng gậy trúc, cuối cùng cũng về đến nhà. Về tới nhà, mặt trời ngả về đằng Tây, chắc khoảng ba giờ chiều. Nhanh chóng uống chút nước vào bụng, Hà thị liền phân phó: "Tiểu Hổ, con lấy con dao đến, chặt đôi cây trúc, nhớ giữ lại ít rễ để bện giỏ."

      Ngư Nhân vào hậu viện, nhìn nhìn con gà con, hoàn hảo, tinh thần cũng tệ. Vị đại gia kia sai, cả đàn đều rất vui vẻ. Ngư Nhân còn nhìn nhìn những cây rau xanh trong ruộng, bộ dạng rất tốt, chính là hơi sát nhau chút, lát kêu nương tốn ít sức, nhổ ít trồng ở bên tường. Dưa chuột cũng rất khả quan.

      Trở lại Tiền viện, tiểu Hổ cũng sắp chẻ trúc xong, Hà thị cầm lên ít để đan giỏ."Đan, đan, đan lẵng hoa, cái lẵng hoa lên Nam Sơn. . . . ." Ngư Nhân tự chủ được ca hát ,

      "Ngư Nhân, con rầm rì cái gì đấy, đến, ôm mấy bó trúc này đến chân núi." Hà thị cắt ngang lời Ngư Nhân.

      "Tỷ, đệ chẻ xong rồi, , chúng ta cùng nhau ôm qua !" tiểu Hổ ôm lấy bó trúc, dẫn đầu đến hậu viện. Tiểu Mỹ cũng theo ôm ít. Ôm hết mấy bó trúc đến sau chân núi, phía sau núi giáp với hậu viện nhà mình , phụ cận cũng có người nào, cáo chồn gì cũng có, cho nên, người nhà rất yên tâm nuôi thả gà con ở đây, hơn nữa, lúc trời tối , lùa gà con vào trong hậu viện, đóng kỹ cửa sân, cũng sợ mất trộm.

      Hà thị mang theo vài cái tỷ đệ, ngăn ra khu đất khoảng mười mét vuông, cẩn thận cắm nghiêng mấy cây trúc giao nhau vào trong đất, đầu trúc bị tiểu Hổ chuốt nhọn. Mất phen khí lực, cuối cùng hoàn thành cái nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang này , nhìn thành quả lao động của mình, cả nhà đều hưng phấn vô cùng.

      "Tỷ, tỷ xem, nơi này b chỉ chút cỏ dại, gà con ăn cái gì đây? Cũng thể ăn hết cỏ, hơn nữa, cỏ này ăn xong rồi, chúng nó lại ăn cái gì" tiểu Hổ có chút lo lắng.

      Về vấn đề này, kỳ Ngư Nhân sớm nghĩ tới, lúc này gà con còn , chỗ này cũng đủ cho chúng nó ăn vài ngày , lại lớn chút nữa đủ, bất quá đến lúc đó, đám gà con này chắc là nuôi tốt, buổi tối cũng biết tự quay về lồng. Đến lúc đó chỉ cần thả ra, cho chúng nó ở phía sau núi nhà mình tìm sâu ăn, núi này lớn như vậy, chẳng lẽ đủ chúng nó ăn sao. Ngư Nhân nghĩ đến là tốt đẹp. " có việc gì, tại đủ ăn là được, chuyện sau này để sau này " Ngư Nhân nghĩ giải thích nhiều như vậy.

      Hà thị để gà con vào trong khu đất, nhìn gà con ở bên trong lắc lắc lắc lắc chạy tới chạy lui, trong lòng ấm áp , đây mới là bước đầu tiên, về sau rất tốt . Ngày mai mang theo Tiểu Mỹ lấy chút rau dại, băm ra rồi trộn lẫn chút bột ngô vào, cho mấy con gà con thêm tí thức ăn, làm cho chúng nó mau mau lớn lên, vậy là trong nhà có thể có thịt gà, có trứng gà ăn. Ngư Nhân cảm thấy ngày mai tốt đẹp. Cuộc sống hạnh phúc vẫy tay với mình..

      Làm xong công việc, trời cũng sắp tối, Hà thị lo lắng cho gà con vào bên trong, lần nữa lao lực bỏ gà con vào trong giỏ, cái lồng gà có chút , ngày mai nhanh chóng làm cái chuồng gà ở phía sau viện. Hà thị nghiễm nhiên yên tâm để mấy con gà con trong.

      “Ngư Nhân, con mấy con gà con này nếu có thể nuôi lớn, chúng ta tích góp trứng gà, đến khi lên trấn lấy theo bán , biết có thể bán được bao nhiêu bạc, nương thấy người khác bán trứng chợ đều bán hai văn tiền quả đó" Hà thị cũng chưa nghĩ để lại cho nhà mình ăn, nghĩ bán toàn bộ đổi tiền.

      "Nương, trước để nhà mình ăn , con buổi tối vẽ vài loại hoa văn nữa, chờ về sau nuôi nhiều gà mới bán ."

      "Đúng rồi, nương, con thấy nhà Bạch tam thẩm tệ, đối với nhà chúng ta cũng tốt, ngày mai nương lấy mấy con đưa cho thẩm ấy nuôi " Ngư Nhân vừa ăn cơm vừa với Hà thị.

      "Ừ, phiền con nhắc nhở nương, nếu nương cũng nhớ chuyện này." Hà thị đáp.

      Hôm nay xem như hoàn thành đại , tuy là nhiều gà lắm, nhưng cũng là khởi đầu tốt, có khởi đầu tốt, mới có thể làm cho người ta tràn đầy hi vọng. Ngư Nhân là đánh tâm lý xem họ trở thành ngươi nhà, từ đáy lòng chấp nhận người nhà này. Mình nhất định phải làm cho nương sống những ngày cẩm y ngọc thực, làm cho đại đệ cùng tiểu đệ có thể đến trường, làm cho tiểu muội có thể gả đến nhà người tốt.
      Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Bắt lỗi

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Trải qua chuẩn bị hôm qua, đàn gà cuối cùng cũng được an bày tốt. Sáng sớm, tiểu Hổ dắt tiểu Kỳ ra vườn tìm sâu cho gà con ăn. Ngư Nhân chỉ Hà thị phương pháp bắt sâu tương đối có tác dụng, còn tiểu Hổ và tiểu Kỳ tìm nửa ngày mới được con.

      Ăn sáng xong, Hà thị đem lồng gà ra sau chân núi, đem gà con để vào khoảng sân rào hôm qua, thuận tiện bắt ba con đưa qua cho Bạch Tam thẩm.

      Bạch tam thẩm này cũng là người nhiệt tình. Nhà bà dư dả gì, hai năm trước cũng có nuôi gà, chỉ là, bao lâu sau lại chết hết, cũng còn tiền thừa để mua tiếp, nên nuôi nữa. Đột nhiên cho bà ba con gà, bà tất nhiên rất cao hứng.

      Chờ Hà thị đưa gà trở về, Ngư Nhân dọn dẹp nhà cửa sạch . Hà thị tính hôm nay mang cả nhà trừ cỏ, với lại đem tro lần trước đốt lá cây rải vào ruộng. Đợi thu qua đông tới, trong nhà còn cái để đối mặt với giá rét. Trong nhà có lương thực, làm gì cũng sợ.

      Đoàn người chậm rãi vào ruộng. Đất nhiều lắm, Ngư Nhân ước chừng chỉ có ba mẫu. Trong nhà chỉ có mấy mẫu ruộng khô như vậy, sao đủ cho cả nhà ăn đây? Nghe nương , loại đất tốt có thể trồng lúa đều bị ông bà nội đoạt rồi.

      Ngư Nhân cũng từng hỏi, sao Hà thị phản kháng, Hà thị :” Nơi này đều là lấy hiếu làm đầu. Bản thân chúng ta là nhi quả phụ, nào dám mang đầu cái mũ bất hiếu, đành phải tùy bọn họ thôi.” Ngư Nhân nghe vậy rất tức giận. Cha còn, nhưng có cần phải cướp luôn cả phần đất của nhà mình ? chừng còn băn khoăn cả căn nhà tại của nhà mình đấy, nghe nhi tử nhà đại thúc sắp cưới vợ.

      Nương dám đội cái mũ này, nhưng nàng sợ. Sau này phải suy nghĩ tìm cách đem ruộng đất kia giành lại mới được. Nhìn xem, nhà mình đất đai cằn cỗi, lại nhìn người ta có nhà tốt đất tốt. Ngư Nhân thầm thề, chờ có tiền, nhất định phải mua nhiều đất, làm đại địa chủ.

      là cả nhà cùng làm việc, nhưng chân chính có khả năng chỉ có Hà thị và tiểu Hổ. Đừng nhìn tiểu Hổ còn , nhưng làm rất ra dáng đó. Hà thị và tiểu Hổ cầm cuốc xới đất, Ngư Nhân mang theo tiểu Mỹ rải đám tro. Tiểu Kỳ ngoan ngoãn ngồi chồm hổm bên cạnh. Người nhà ra sức chăm sóc đất.

      Trời càng ngày càng nóng, mọi người đều ướt đẫm mồ hôi. Hà thị nghĩ, thời tiết này cũng làm được nữa, dứt khoát để qua trưa hẳn làm tiếp.

      “Thôi, về nhà mấy đứa, trời nắng quá, chịu nổi.” Hà thị thu thập nông cụ, mang theo mấy tỷ đệ về nhà.

      Đứng xa xa nhìn cửa sân mở rộng, trong lòng Hà thị run run. Dưới giường còn giấu bạc, mong là phải trộm.

      Mấy mẹ con nhanh chóng chạy tới sân, còn chưa vào nghe thấy tiếng chuyện bên trong. “… Cái con vô lương tâm, có gà cũng thèm hiếu kính bà lão ta, lại còn cho người ngoài. Ta mạng khổ mới có đứa con dâu phá sản như vậy.”

      Ngư Nhân nghe thấy liền hiểu, xem ra lại là tôn đại phật kia tới nhà rồi. biết họ nghe đâu chuyện nhà mình cho Bạch tam thẩm ba con gà, trong lòng buồn bực nên chạy tới gây đây mà.


      Trong lòng Hà thị thầm nghĩ, buổi sáng quên dặn Bạch tam thẩm đừng là mình đưa. Giờ hay rồi, biết lại bị công công bà bà cầm bao nhiêu đây. Sắc mặt Hà thị có chút khó coi.

      Ngư Nhân quan tâm được nhiều như vậy. Nàng có nỗi lo như Hà thị, cùng lắm trở mặt. Dù sao người khác cũng chưa từng hòa nhã với mình, thân làm trưởng bối, nhưng chưa lần chiếu cố qua nhà mình.

      “Tiểu Mỹ, muội dẫn tiểu Kỳ tìm thôn trưởng. Nhanh lên đó.” Ngư Nhân cúi đầu phân phó:” đường cẩn thận chút, đừng để tiểu Kỳ té.”

      . .

      “Bà nội, bà làm gì vậy, bỏ gà xuống.” Ngư Nhân quản nhiều, nhìn Bạch lão thái tay ôm rổ gà nhà mình, nhìn cũng ít, dưới cũng phải mười con. Nếu nàng ra mặt chắc nhà mình giữ được con nào quá. ”

      “ Con này, nương bây gì, ai cho bây lên tiếng.” Giọng chua ngoa của Bạch lão thái vang lên.

      “Nương, nương đừng quản con, con chịu nổi rồi.” Ngư Nhân ngăn Hà thị muốn tiến lên.

      “Gà này là nhà con nuôi, đương nhiên là con có quyền . Các người xông vào nhà con, trộm gà của nhà con, lẽ cho con ?”

      “Hơn nữa, từ lúc cha con mất, trừ lần ông bà tới thu đất, có lần nào tới thăm ? Hôm nay sao tự nhiên tới.” Ngư Nhân tràng như pháo nổ.

      “Mẹ con cũng ít lần hiếu kính ông bà, ngay cả mấy mảnh ruộng tốt cuối cùng trong nhà cũng cho. Ông bà còn muốn thế nào nữa, con cho mấy người biết, gà là nhà con mua mười văn con. Muốn lấy, có thể, đưa tiền đây.”

      Bạch lão thái nghe xong, tiến lên mấy bước, giow tay làm bộ muốn tát Ngư Nhân. Ngư Nhân lùi bước, :” Sao, giờ còn muốn đánh người? Trộm gà nhà chúng ta, còn muốn đánh người? Bà phải là sớm , muốn lui tới nhà chúng ta nữa sao? Giờ tự mình chạy tới là đạo lý gì đây?” Ngư Nhân cũng phải ngồi .

      Bạch lão thái ngờ Ngư Nhân lại lanh miệng như vậy, nhất thời gì được, chỉ vào Hà thị mắng:” Ngươi nhìn , ngươi nuôi con tốt. Số ta khổ mà, biết gieo nghiệt gì mà bị đứa con nít chửi thành như vậy.”

      Bạch lão thái hung hăng dậm chân. Hà thị đứng bên, biết làm thế nào mới tốt. Trong lòng tuy muốn để bọn họ chiếm tiện nghi, nhưng cũng dám phản kháng.

      “Bà cũng đừng giả bộ đáng thương. Nương khi xưa bị khi dễ, trong nhà phàm là cái gì cũng bị bà cầm . Bà xem, tại trong nhà, nếu nương thêu ít đồ, đem bán, đổi tiền mua ít gà về, bà chúng con còn có gì ? nhi quả phụ, sao trước đây thấy các người tới cửa hỏi thăm. Cha chưa tới hai ngày, các người liền tới lấy đất. đời này có loại ông bà nội như vậy sao? lại, hôm nay, gà này đừng hòng lấy . Dám bước ra khoải cửa, con chết trước mặt hai người, dù sao cũng sống nổi nữa.” Ngư Nhân cũng bắt đầu nổi lên. Từ lúc vào cửa, Ngư Nhân vẫn cho bọn họ có được cơ hội chuyện.

      Bạch lão thái nhìn Ngư Nhân quyết liệt như vậy, nhất thời cũng biết làm sao cho tốt. Trước kia cũng như vậy, chính mình muốn thế nào được thế ấy. Bất quá, Bạch lão thái quen chiếm nghi, cho nên tính toán buông tha:” Mặc kệ thế nào, ta cũng là bà nội của tụi bây. Vãn bối hiếu kính trưởng bối là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù là nháo tới chân thiên tử cũng là như thế. Hôm nay ta nhất định đem gà này về, còn có, ba nó, ông ra hậu viện lấy mấy mầm rau xanh về trồng .”
      cucai_yunnieChris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20: Góp vốn tiệm thêu

      Editor: Rinnina

      Beta: Bibibibili

      Cái gì, còn muốn đánh chủ ý lên rau xanh trong hậu viện nhà mình, Ngư Nhân lại càng đồng ý chuyện này , đây là thành quả do chính mình hao hết tâm tư tạo thành, khó khăn lắm mới lớn lên chút, qua giai đoạn nữa là có thể ăn, lần trước dời chỗ lần, lại tiếp tục dời nữa cây hư mất.

      "Đứng lại, đây là nhà của chúng ta , cùng các người chút quan hệ, ông nếu dám đụng vào, con nhổ tất cả rau trồng trong đất nhà hai người." Ngư Nhân đứng chắn ở trước mặt Bạch lão đa. lúc cãi cọ, Tiểu Mỹ dẫn thôn trưởng đến.

      "Bạch Phúc, dừng lại mau, ngươi cùng khuê nữ so đo cái gì" thôn trưởng vội vàng bảo hai người ngừng cãi cọ lại.

      "thôn trưởng gia gia, con, con... " Ngư Nhân giữ chặt góc áo của thôn trưởng, ủy khuất khóc lên. Bả vai còn run rẩy từng trận, giống như thương tâm.

      "Ài, hai người các ngươi, cũng phải ta các ngươi, nhìn xem, khuê nữ này đáng thương như thế. Ngươi , nhà các ngươi cũng thiếu ăn, phải mỗi ngày đều ăn bánh bột mì còn thêm gạo, đến bột ngô cũng có thể ăn vào bụng. Chạy tới nhà của nhi quả phụ người ta tính toán cái gì" thôn trưởng cũng quen nhìn hai người này, lúc trước là chuyện nhà người khác thể nhúng tay, nhưng hôm nay tiểu Mỹ tìm mình từ nhà đến đây, như thế nào cũng phải cho mấy người nhi quả phụ này vài lời công đạo.

      Bạch lão thái gia hai người thấy thôn trưởng đến đây, cũng được gì .

      Hà thị nhìn Ngư Nhân khóc ở kia, chính mình cũng bắt đầu thương tâm. thôn trưởng mở miệng "Bạch Phúc, hai người các ngươi cũng già rồi, bây giờ còn bày trò náo loạn quá kỳ cục. Còn mau buông gà ra, nếu để mọi người nhìn thấy, các ngươi về sau ngẩng đầu làm người như thế nào? Trước kia thế nào, ta mặc kệ, dầu gì cũng là chuyện nhà các ngươi. Nhưng làm thôn trưởng lâu rồi, bây giờ ta còn muốn chủ trì chút công đạo ." thôn trưởng vuốt râu.

      "Nhà Bạch đại, mau kéo mấy đứa đến đây" Cha của Ngư Nhân là cả trong nhà, người trong thôn đều kêu Bạch đại. "Như vậy , ta xem hai nhà cũng nên thông cảm cho nhau, cái kia, Bạch đại đương gia , ngươi lấy mười con gà cho mẹ chồng ngươi mang về ."

      "Bạch Phúc, ngươi xem, lão đại nhà ngươi vừa mất, trong nhà bọn chúng cũng có thu vào, ta làm chủ, ngươi lấy ra ruộng đất trước kia của nhà lão đại trả lại cho bọn chúng , để bọn chúng tự trồng trọt, trồng tốt rồi, đến cuối năm, bọn chúng cũng quên hiếu kính hai người già các ngươi." Thôn trưởng lời ra cũng rất công bằng. May mắn là, Ngư Nhân cho Tiểu Mỹ kêu thôn trưởng, để Tiểu Mỹ trước tiên đề cập việc này với thôn trưởng. Nàng biết, bằng vào nhà mình là lấy lại đất được .

      Bạch lão thái vừa nghe thôn trưởng như vậy, lập tức “ Ruộng đất kia tại là của nhà lão nhị, trong đó còn trồng lương thực, cầm lại được"

      "Như thế nào được? Lương thực cũng là do cha bọn trước đây trồng mà. Quyết định như vậy , ngươi trở lại đưa khế đất cho ta , ta đưa cho mẹ con chúng."

      Bạch lão thái còn muốn điều gì, Bạch lão đa ngăn bà lại. Thôn trưởng đều như vậy , đành phải nghe theo thôi, về sau còn phải ở cùng thôn mà. Hơn nữa, thôn trưởng nếu định như vậy, bọn họ còn thêm gì nữa, nếu thôn trưởng đòi mở Từ Đường về sau bọn họ làm gì còn mặt mũi làm người.

      Cuối cùng, ở dưới chứng kiến của thôn trưởng , Bạch lão thái cầm mười con gà cùng mớ mầm rau xanh. Mà nhà Ngư Nhân cũng lấy lại được đất. Đối với kết quả này, Hà thị cũng tương đối vừa lòng.

      Giằng co xong, tất cả mọi người có chút vui vẻ. Đây là cái loại người nhà, thân thích gì chứ? Hoàn hảo bọn họ biết nhà mình còn lại ít bạc, nếu , khẳng định để yên.

      Buổi chiều, mặt trời ngã về tây, Hà thị dẫn vài tỷ đệ làm nốt công việc ban sáng.

      Buổi tối, Ngư Nhân rất là nghiêm túc vẽ thêm mười hoa văn mới: Nào là lồng đèn quả, chim hỉ thước...

      Ngư Nhân để cho Hà thị nhìn, Hà thị quả muốn tự mình thêu. Mấy mẫu này thêu ra khẳng định nhìn rất đẹp, Ngư Nhân cho, thêu ra cái này phải tốn ít thời gian, hơn nữa, thêu như vậy rất mệt. Còn bằng đưa cho Vương chưởng quỹ , bà có thể phân công người khác thêu. Ngư Nhân tự có tính toán nhặt, chính là lấy này đó làm tiền vốn, góp cổ phần vào tiệm thêu của Vương chưởng quỹ. Để cho Tiểu Mỹ theo học kinh doanh quản lý tiệm thêu.

      Qua mấy ngày, thừa dịp trong nhà cũng còn chuyện quan trọng, Ngư Nhân tính chuyến lên trấn .

      Ngư Nhân mới sáng sớm thức dậy, ăn cơm đơn giản, bản thân liền , lần này Ngư Nhân mình, phải họp chợ nên cũng phải mua cái gì. Đến trấn , nàng thẳng đến tiệm thêu.

      Tiệm thêu vừa mới mở cửa, Vương chưởng quỹ bộ dáng nhập nhèm chưa tỉnh ngủ.

      "Vương chưởng quỹ" Ngư Nhân kêu lên.

      "A, đây phải là Ngư Nhân nương sao, như thế nào, tới mua đồ sao?" Vương chưởng quỹ dụi dụi con ngươi.

      "Chưởng quầy , cửa tiệm này có người làm sao?" đến đây hai lần, đều thấy Vương chưởng quỹ thân tự làm việc.

      "Tiệm , cần phải thuê, đúng rồi, mấy mẫu lần trước ngươi đưa cho ta đấy...." còn chưa dứt lời, Vương chưởng quỹ cười đến mị ánh mắt."Ta để người mang kinh thành cho nhà thân thích của ta bán , tìm người thêu , bày trong tiệm, tại thành trấn tiệm chi bảo . Rất nhiều quý phu nhân tiểu thư muốn, nhưng chưa bán, để lại làm chiêu bài, chưa hết, còn để người đưa tin cho ta, đưa thêm vài mẫu qua, chuẩn bị bán."

      "Ừ, hoa văn kia thành vấn đề, ta hôm nay tới chính là tìm bà việc này , muốn cùng bà thương lượng. Mấy loại kiểu dáng ta đưa ra, chúng ta thêu đưa tới kinh thành cũng tốt, hoặc là trực tiếp cho bọn hoa văn để bọn họ tự thêu cũng tốt, ta nghĩ lấy hoa văn để nhập cổ phần vào cửa hàng này của bà. Sau khi nhập vào, ăn chia năm năm. Bà xem, tại cửa hàng này mỗi tháng kiếm được mấy lượng bạc, khăn tay lần trước của ta thế nhưng bán ra mười hai lượng , thế nào, chính bà suy nghĩ ." Ngư Nhân thẳng mục đích.

      Vương chưởng quỹ ngây ngẩn cả người, ba kiểu lần trước đưa chỗ thân thích, mỗi loại thêu cái, vừa bày trong điếm, lập tức có người lấy giá cả cao mua hai bộ, còn lại bộ bán, làm trấn điếm chi bảo treo lên cao. Vốn là muốn chờ nha đầu kia đến, lại lấy của nàng thêm vài mẫu. Đây chính là vụ mua bán tốt, vốn bốn lời. Nhưng nhà đầu này đột nhiên đưa ra này ý tưởng góp vốn. Nên đồng ý hay đây?

      Ngư Nhân sốt ruột, chậm rãi uống trà chờ. ly trà cũng sắp uống xong .

      "Được, ta đáp ứng ngươi, liền theo lời ngươi mà làm, cho ngươi nhập cổ phần vào, phân chia năm năm. Bất quá, hoa văn toàn bộ đều là ngươi làm, còn người thêu hàng thêu ta phụ trách.

      "Vương chưởng quỹ sảng khoái đáp ứng, nàng là tính sang sổ, mặc kệ thế nào, mình là người nhặt được bảo vật. "Vương chưởng quỹ, hồi chúng ta vào trong thương lượng tốt công việc hợp tác, thương lượng xong chúng ta ký kết khế ước, sau khi làm tốt, ta để cho Tiểu Mỹ vào cửa hàng theo bà học tập, giúp đỡ bà kinh doanh. Bà cứ coi nó như học đồ thôi. Đây, đây là mười kiểu hoa văn mới." Ngư Nhân bình tĩnh an bài. "Được, đều đáp ứng ngươi, , vào trong." Hai người vừa vừa cẩn thận thương lượng.

      ra cửa hàng, vuốt ve khế ước trong lòng , làm xong đại rồi, trong lòng Ngư Nhân yên ổn rất nhiều, bước đầu tiên thành công, còn lại liền xem chính mình cố gắng kinh doanh như thế nào. Nghĩ thời gian còn sớm, Ngư Nhân loanh quanh trấn vài vòng. Gà trong nhà thoáng cái mất mười ba con, hồi còn phải lại mua mấy con mang về. Đợi đến lúc về, Ngư Nhân tay trái xách khuông gà, tay phải kéo đầu heo, Ngư Nhân nghĩ rằng nuôi heo xong là có thể ăn thịt, ăn hết cũng có thể bán . Ngư Nhân còn muốn mua thêm mấy con, nhưng chỉ có bàn tay, chỉ có thể kéo con về. Lần sau nên mang theo tiểu Hổ, lại mua thêm mấy con về nuôi.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 20: Góp vốn tiệm thêu

      Editor: Rinnina

      Beta: Bibibibili

      Cái gì, còn muốn đánh chủ ý lên rau xanh trong hậu viện nhà mình, Ngư Nhân lại càng đồng ý chuyện này , đây là thành quả do chính mình hao hết tâm tư tạo thành, khó khăn lắm mới lớn lên chút, qua giai đoạn nữa là có thể ăn, lần trước dời chỗ lần, lại tiếp tục dời nữa cây hư mất.

      "Đứng lại, đây là nhà của chúng ta , cùng các người chút quan hệ, ông nếu dám đụng vào, con nhổ tất cả rau trồng trong đất nhà hai người." Ngư Nhân đứng chắn ở trước mặt Bạch lão đa. lúc cãi cọ, Tiểu Mỹ dẫn thôn trưởng đến.

      "Bạch Phúc, dừng lại mau, ngươi cùng khuê nữ so đo cái gì" thôn trưởng vội vàng bảo hai người ngừng cãi cọ lại.

      "thôn trưởng gia gia, con, con... " Ngư Nhân giữ chặt góc áo của thôn trưởng, ủy khuất khóc lên. Bả vai còn run rẩy từng trận, giống như thương tâm.

      "Ài, hai người các ngươi, cũng phải ta các ngươi, nhìn xem, khuê nữ này đáng thương như thế. Ngươi , nhà các ngươi cũng thiếu ăn, phải mỗi ngày đều ăn bánh bột mì còn thêm gạo, đến bột ngô cũng có thể ăn vào bụng. Chạy tới nhà của nhi quả phụ người ta tính toán cái gì" thôn trưởng cũng quen nhìn hai người này, lúc trước là chuyện nhà người khác thể nhúng tay, nhưng hôm nay tiểu Mỹ tìm mình từ nhà đến đây, như thế nào cũng phải cho mấy người nhi quả phụ này vài lời công đạo.

      Bạch lão thái gia hai người thấy thôn trưởng đến đây, cũng được gì .

      Hà thị nhìn Ngư Nhân khóc ở kia, chính mình cũng bắt đầu thương tâm. thôn trưởng mở miệng "Bạch Phúc, hai người các ngươi cũng già rồi, bây giờ còn bày trò náo loạn quá kỳ cục. Còn mau buông gà ra, nếu để mọi người nhìn thấy, các ngươi về sau ngẩng đầu làm người như thế nào? Trước kia thế nào, ta mặc kệ, dầu gì cũng là chuyện nhà các ngươi. Nhưng làm thôn trưởng lâu rồi, bây giờ ta còn muốn chủ trì chút công đạo ." thôn trưởng vuốt râu.

      "Nhà Bạch đại, mau kéo mấy đứa đến đây" Cha của Ngư Nhân là cả trong nhà, người trong thôn đều kêu Bạch đại.

      "Như vậy , ta xem hai nhà cũng nên thông cảm cho nhau, cái kia, Bạch đại đương gia , ngươi lấy mười con gà cho mẹ chồng ngươi mang về ."

      "Bạch Phúc, ngươi xem, lão đại nhà ngươi vừa mất, trong nhà bọn chúng cũng có thu vào, ta làm chủ, ngươi lấy ra ruộng đất trước kia của nhà lão đại trả lại cho bọn chúng , để bọn chúng tự trồng trọt, trồng tốt rồi, đến cuối năm, bọn chúng cũng quên hiếu kính hai người già các ngươi." Thôn trưởng lời ra cũng rất công bằng. May mắn là, Ngư Nhân cho Tiểu Mỹ kêu thôn trưởng, để Tiểu Mỹ trước tiên đề cập việc này với thôn trưởng. Nàng biết, bằng vào nhà mình là lấy lại đất được .

      Bạch lão thái vừa nghe thôn trưởng như vậy, lập tức “ Ruộng đất kia tại là của nhà lão nhị, trong đó còn trồng lương thực, cầm lại được"

      "Như thế nào được? Lương thực cũng là do cha bọn trước đây trồng mà. Quyết định như vậy , ngươi trở lại đưa khế đất cho ta , ta đưa cho mẹ con chúng."

      Bạch lão thái còn muốn điều gì, Bạch lão đa ngăn bà lại. Thôn trưởng đều như vậy , đành phải nghe theo thôi, về sau còn phải ở cùng thôn mà. Hơn nữa, thôn trưởng nếu định như vậy, bọn họ còn thêm gì nữa, nếu thôn trưởng đòi mở Từ Đường về sau bọn họ làm gì còn mặt mũi làm người.

      Cuối cùng, ở dưới chứng kiến của thôn trưởng , Bạch lão thái cầm mười con gà cùng mớ mầm rau xanh. Mà nhà Ngư Nhân cũng lấy lại được đất. Đối với kết quả này, Hà thị cũng tương đối vừa lòng.

      Giằng co xong, tất cả mọi người có chút vui vẻ. Đây là cái loại người nhà, thân thích gì chứ? Hoàn hảo bọn họ biết nhà mình còn lại ít bạc, nếu , khẳng định để yên. Buổi chiều, mặt trời ngã về tây, Hà thị dẫn vài tỷ đệ làm nốt công việc ban sáng.

      Buổi tối, Ngư Nhân rất là nghiêm túc vẽ thêm mười hoa văn mới: Nào là lồng đèn quả, chim hỉ thước...

      Ngư Nhân để cho Hà thị nhìn, Hà thị quả muốn tự mình thêu. Mấy mẫu này thêu ra khẳng định nhìn rất đẹp, Ngư Nhân cho, thêu ra cái này phải tốn ít thời gian, hơn nữa, thêu như vậy rất mệt. Còn bằng đưa cho Vương chưởng quỹ , bà có thể phân công người khác thêu. Ngư Nhân tự có tính toán nhặt, chính là lấy này đó làm tiền vốn, góp cổ phần vào tiệm thêu của Vương chưởng quỹ. Để cho Tiểu Mỹ theo học kinh doanh quản lý tiệm thêu.

      Qua mấy ngày, thừa dịp trong nhà cũng còn chuyện quan trọng, Ngư Nhân tính chuyến lên trấn .

      Ngư Nhân mới sáng sớm thức dậy, ăn cơm đơn giản, bản thân liền , lần này Ngư Nhân mình, phải họp chợ nên cũng phải mua cái gì. Đến trấn , nàng thẳng đến tiệm thêu. Tiệm thêu vừa mới mở cửa, Vương chưởng quỹ bộ dáng nhập nhèm chưa tỉnh ngủ.

      "Vương chưởng quỹ" Ngư Nhân kêu lên.

      "A, đây phải là Ngư Nhân nương sao, như thế nào, tới mua đồ sao?" Vương chưởng quỹ dụi dụi con ngươi.

      "Chưởng quầy , cửa tiệm này có người làm sao?" đến đây hai lần, đều thấy Vương chưởng quỹ thân tự làm việc.

      "Tiệm , cần phải thuê, đúng rồi, mấy mẫu lần trước ngươi đưa cho ta đấy...." còn chưa dứt lời, Vương chưởng quỹ cười đến mị ánh mắt."Ta để người mang kinh thành cho nhà thân thích của ta bán , tìm người thêu , bày trong tiệm, tại thành trấn tiệm chi bảo . Rất nhiều quý phu nhân tiểu thư muốn, nhưng chưa bán, để lại làm chiêu bài, chưa hết, còn để người đưa tin cho ta, đưa thêm vài mẫu qua, chuẩn bị bán."

      "Ừ, hoa văn kia thành vấn đề, ta hôm nay tới chính là tìm bà việc này , muốn cùng bà thương lượng. Mấy loại kiểu dáng ta đưa ra, chúng ta thêu đưa tới kinh thành cũng tốt, hoặc là trực tiếp cho bọn hoa văn để bọn họ tự thêu cũng tốt, ta nghĩ lấy hoa văn để nhập cổ phần vào cửa hàng này của bà. Sau khi nhập vào, ăn chia năm năm. Bà xem, tại cửa hàng này mỗi tháng kiếm được mấy lượng bạc, khăn tay lần trước của ta thế nhưng bán ra mười hai lượng , thế nào, chính bà suy nghĩ ." Ngư Nhân thẳng mục đích.

      Vương chưởng quỹ ngây ngẩn cả người, ba kiểu lần trước đưa chỗ thân thích, mỗi loại thêu cái, vừa bày trong điếm, lập tức có người lấy giá cả cao mua hai bộ, còn lại bộ bán, làm trấn điếm chi bảo treo lên cao. Vốn là muốn chờ nha đầu kia đến, lại lấy của nàng thêm vài mẫu. Đây chính là vụ mua bán tốt, vốn bốn lời. Nhưng nhà đầu này đột nhiên đưa ra này ý tưởng góp vốn. Nên đồng ý hay đây?

      Ngư Nhân sốt ruột, chậm rãi uống trà chờ. ly trà cũng sắp uống xong .

      "Được, ta đáp ứng ngươi, liền theo lời ngươi mà làm, cho ngươi nhập cổ phần vào, phân chia năm năm. Bất quá, hoa văn toàn bộ đều là ngươi làm, còn người thêu hàng thêu ta phụ trách."

      Vương chưởng quỹ sảng khoái đáp ứng, nàng là tính sang sổ, mặc kệ thế nào, mình là người nhặt được bảo vật. "Vương chưởng quỹ, hồi chúng ta vào trong thương lượng tốt công việc hợp tác, thương lượng xong chúng ta ký kết khế ước, sau khi làm tốt, ta để cho Tiểu Mỹ vào cửa hàng theo bà học tập, giúp đỡ bà kinh doanh. Bà cứ coi nó như học đồ thôi. Đây, đây là mười kiểu hoa văn mới." Ngư Nhân bình tĩnh an bài. "Được, đều đáp ứng ngươi, , vào trong." Hai người vừa vừa cẩn thận thương lượng.

      ra cửa hàng, vuốt ve khế ước trong lòng , làm xong đại rồi, trong lòng Ngư Nhân yên ổn rất nhiều, bước đầu tiên thành công, còn lại liền xem chính mình cố gắng kinh doanh như thế nào. Nghĩ thời gian còn sớm, Ngư Nhân loanh quanh trấn vài vòng. Gà trong nhà thoáng cái mất mười ba con, hồi còn phải lại mua mấy con mang về. Đợi đến lúc về, Ngư Nhân tay trái xách khuông gà, tay phải kéo đầu heo, Ngư Nhân nghĩ rằng nuôi heo xong là có thể ăn thịt, ăn hết cũng có thể bán . Ngư Nhân còn muốn mua thêm mấy con, nhưng chỉ có bàn tay, chỉ có thể kéo con về. Lần sau nên mang theo tiểu Hổ, lại mua thêm mấy con về nuôi.
      cucai_yunnie thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Dời gốc hoa tiêu.

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Tay trái giỏ gà, tay phải con heo. Ngư Nhân rất chật vật. Trước kia cũng chưa từng chăm sóc qua mấy thứ này, gà còn đỡ, bỏ vào giỏ chạy loạn, mang theo là ổn rồi. Nhưng heo con ít nhất cũng phải hai mươi cân, nó nghe lời, Ngư Nhân phải vừa vừa giữ, rất vất vả mới đem được về nhà.


      Hà thị thấy Ngư Nhân lôi về đầu heo rất hoảng sợ. Nha đầu này làm việc ngoài ý muốn. Gà còn chấp nhận được, giờ đột nhiên kéo về con heo, trong nhà đâu có ai biết nuôi?

      "Nương, nương xem nè, con mua thêm gà đó, chắc cũng phải hơn ba mươi con. À, còn nữa, con heo này cũng làm con tốn rất nhiều nước miếng mới mua được từ đại nương kia. Bạc sáng nay nương cho con cũng tiêu hết rồi." Ngư Nhân đem dây thừng đưa cho Hà thị.

      Uống xong ngụm nước, nàng tiếp:" Nương cũng đừng đau lòng số bạc này. Tiền còn kiếm được mà. Nương nhớ hôm bữa con vẽ được mấy loại hoa văn , cả mười cái con đều góp vốn vào cửa hàng của Vương chưởng quỹ rồi." Ngư Nhân thốt ra lời này khiến Hà thị bị hoảng sợ . Nha đầu này cũng lớn mật quá, chưa cùng minh thương lượng tự mình làm chủ. Cũng may, Vương chưởng quỹ kia cũng đúng mực, khi dễ nha đầu này. Cũng biết nó làm thế nào để thuyết phục Vương chưởng quỹ.

      "Nương, còn nữa, con định để tiểu Mỹ tới hàng thêu làm học đồ. là học đồ, kỳ là nửa chưởng quầy nha. Tiểu Mỹ có thể vừa học thêu, vừa học kinh doanh, về sau con tặng cho tiểu Mỹ cửa hàng thêu làm đồ cưới." Ngư Nhân mạnh miệng ra kế hoạch.

      Việc tiểu Mỹ muốn đến cửa hàng trấn, Hà thị nghe xong cũng có chút luyến tiếc. Nó còn , cũng biết có thể làm được . Hà thị rất lo lắng.


      "Nương, đừng nghĩ nhiều, tiểu Mỹ tới Tết cũng tám tuổi rồi. Tuy còn nhưng cũng sao, Vương chưởng quỹ tệ, bạc đãi nó đâu. Đây là khế ước, nương, nương cất kỹ nha, chúng ta còn trông cậy cái này đề lấy bạc đó." Ngư Nhân trịnh trọng dặn dò.

      "Chờ có bạc rồi, chúng ta mua hết đất trong thôn, nương làm đại địa chủ." Ngư Nhân thân thiết ôm cánh tay Hà thị.

      "Nương, con mua hai cân thịt này, là ba rọi, buổi tối con tự mình xuống bếp nấu món ngon cho nương. Còn lại làm sủi cảo, ha ha."

      Ngư Nhân mua gà và heo về khiến cả nhà bận việc tới quá trưa. Gà mới mua cuối cùng cũng được đám gà mua lần trước tiếp nhận rồi. Lúc mới bỏ vào, bọn gà kia còn đuổi đánh mấy con mới này. ngờ là súc sinh cũng biết ăn hiếp nhau.

      Thời điểm làm cơm chiều, Ngư Nhân nghĩ muốn lấy hoa tiêu phơi nắng, đem giã chung với tỏi, tẩy sạch lau khô, sao đó đem hoa tiêu bỏ vào nồi xào. Từ bếp lập tức bay ra cỗ mùi hoa tiêu nồng đậm.

      "Tỷ, tỷ nấu cái gì ngon vậy. Thơm quá." Tiểu Hổ mũi rất tinh.

      " có gì, là quả tê lần trước hái núi. Tỷ nghĩ cái này ăn vào miệng tuy tê tê, nhưng cũng độc chết người, nghĩ muốn dùng thử, xem có cách nào đem nấu ăn ." Ngư Nhân tiếp tục rang hoa tiêu. lâu sau, hoa tiêu rang xong, nàng đổ ra dĩa chờ nguội, sau đó cho vào cối, dùng sức giã. hồi công phu, cuối cùng cũng giã xong, nàng đổ vào cái bình . Còn dư ít, Ngư Nhân để vào chai, cho vào chút nước, đem ngâm. Nước hoa tiêu này cũng có thể làm gia vị.

      Tất cả chuẩn bị xong, Ngư Nhân chuẩn bị nấu cơm. Tiểu Hổ nhóm lửa, Ngư Nhân trước đem gạo vo. Hôm nay có thịt, đương nhiên phải ăn cơm trắng mới xứng. Rửa sạch thịt xong, cho thêm nước vào nồi, bỏ thịt vào, nhóm lửa, chờ nước sôi, thịt cũng sắp chín rồi, nàng lại vớt thịt ra, giữ lại nước, đem ít rau xanh bỏ vào nấu canh. Nàng bỏ thịt lên thớt cắt , cắt dày mỏng. Đem nổi rửa sạch, nhóm lửa, bỏ chút dầu, cho thịt vào rồi xào. Lát sau, nàng lại tiếp tục cho ít muối và hoa tiêu vào trong.Chẳng mấy chốc, mùi hương tỏa ra khắp nơi.

      "Tỷ, thơm quá à." Tiểu Hổ vươn tay định lấy miếng ăn, cũng thèm dùng đũa.

      "Mèo tham ăn." Ngư Nhân cười . "Đến đây bưng lên bàn , tỷ còn nấu nồi canh nữa, hồi kêu nương lấy chút dưa muối."

      mâm thịt ba rọi, dĩa dưa muối , nồi canh rau xanh khiến đôi mắt Hà thị có chút ướt át, trước đây nào dám nghĩ có thể được ăn thịt chứ.

      "Ngư Nhân, hương vị của thịt giống thường ngày. Lúc ăn vào miệng có chút tê tê, nhưng cảm giác đó qua lại xuất mùi đặc biệt." Hà thị vừa gắp miếng thịt cho tiểu Kỳ, vừa hỏi.

      "Ha ha, nương, nương còn nhớ cái cây tê tê kia . Nương xem có khéo , con hôm đó vừa thấy cây đó, tối về liền nằm mơ thấy nó có thể dùng làm gia vị. Con nghĩ ăn cũng chết người, nên thử lần. Nương xem, đúng là thành công." Ngư Nhân giả bộ đáng .

      "Ừ, ăn rất lạ, cũng ngon" Hà thị quên hỏi Ngư Nhân hái hoa tiêu khi nào.

      "Nương, con nghĩ muốn đem cây hoa tiêu dời về nhà. tại chưa ai biết đây là gia vị, nếu chúng ta chuẩn bị tốt chính là bí quyết gia truyền đó. Về sau mở cho tiểu Hổ cái tửu lâu, đem cái này ra dùng. Nương nghĩ xem, chúng ta phải phát tài sao?" Ngư Nhân tiếp tục dụ dỗ.

      "Sáng mai cũng có việc gì, chúng ta lên núi . Muốn dời dời, thuận tiện chặt thêm ít trúc. Gà con lớn chút nữa đủ ở." Hà thị cũng vui vẻ đáp ứng.

      Hôm sau, Hà thị mang theo hai tỷ đệ lên núi. Lần này mục đích chủ yếu là dời cây hoa tiêu, cho nên Hà thị mang Ngư Nhân và tiểu Hổ tới thẳng chỗ cây hoa tiêu. Trừ bỏ gốc cây ở ven đường kia, quẹo vào trong còn thêm ba gốc nữa. Còn về việc mấy chỗ khác có hay Hà thị cũng biết, dù sao cũng nghe người trong thôn qua.

      Ba mẹ con cố sức đào:" Nương, chừa lại chút đất rễ, vậy mới trồng tốt được." Ngư Nhân rất lo lắng cho mấy gốc cây này.

      Tổng cộng đào được bốn cây, như thế rất tốt. Trúc cũng chặt được nữa, cho nên, Ngư Nhân và tiểu Hổ mỗi người khiêng cây, Hà thị khiêng hai cây, cứ thế trở về.

      "Nương, đường gặp phải người, nếu người ta hỏi đem cây về làm gì phải làm sao đây?" Ngư Nhân đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

      "Ừ, để nương nghĩ ." Hà thị cũng phiền não.

      "Ha ha, để con xem. Hay là nhìn cây này đẹp, trồng trong viện trang trí?" Tiểu Hổ đùa giỡn .

      "Ừ, cứ vậy , tiểu Hổ thông minh." Ngư Nhân tán thưởng.


      Về tới nhà cũng được nghỉ ngơi. Mọi người nhanh chóng ra sau viện đào bốn cái hố, cho nước vào, đem hoa tiêu cẩn thận chôn vào trong, lấp đất lại, san bằng phẳng, sau đó lại tưới thêm lần nước. Hy vọng cả bốn cây đều sống sót.
      cucai_yunnie thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Cuộc sống vụn vặt.

      Nguồn: Nekofighter.wordpress.com

      Ngư Nhân mỗi ngày đều chạy tới vườn sau xem bảo bối của mình. Cây hoa tiêu phụ mong đợi của mọi người, cả bốn gốc đều sống. Hoa tiêu vừa dời, nàng cũng cam lòng xuống hái hoa tiêu. Cứ như vậy, mỗi ngày tới nhìn, trong lòng so với ăn vào miệng càng thoải mái hơn.


      Rau xanh trồng cũng lớn lên vô cùng tốt, có thể ngắt lá ăn. Dưa chuột cũng bắt đầu xuất dây leo, bên có những bông hoa màu vàng nho . Cây hành vừa hái cũng có bộ dạng tốt. Những chú gà con bắt đầu chậm rãi lớn lên. Chỉ là, có mấy con biết tại sao lại chết, khiến tiểu Kỳ muốn khóc hết nước mắt. Đây chính là đồng bọn tốt của nó mà.

      Đầu heo kia cũng được Ngư Nhân và tiểu Mỹ mỗi ngày ra ruộng lấy ít rau dại về nuôi cho béo tròn lên. Khoai lang qua vài lần bón phân, sau mùa thu hẳn là có thể thu hoạch. Bốn mẫu đất lấy lại từ tay Bạch lão thái kia, bên trong vốn còn vài loại lúa, qua hai tháng nữa cũng có thể tiến hành gặt thu.

      Ngư Nhân đứng trong hậu viện nghĩ này nọ, cuối cùng thở phào cái. tại trong nhà cuối cũng cần chịu đói nữa, còn có chút điểm nho tư bản. Tiểu Mỹ ở lần họp chợ trước cũng tới cửa hàng của Vương chưởng quỹ. Hà thị nghĩ đến lo lắng, hôm qua tới thăm. Tiểu Mỹ ở đó rất tốt, Vương chưởng quỹ là người tồi. Ngư Nhân tính toán hao chút tâm tư vẽ thêm vài loại hoa văn nữa đưa qua. Nếu được, ở trấn tìm thuê cái viện, để tiểu Mỹ dọn qua ở. ở đây dân phong thuần phác, lo lắng kẻ xấu. Về sau có lên trấn, chính mình cũng có chỗ nghỉ ngơi. Ừ, cứ vậy , chờ lấy được tiền tháng này của cửa hàng rồi thuê viện.
      “Ngư Nhân, con mang tiểu Kỳ chơi . Nương và tiểu Hổ ra ruộng xem, lúa trong ruộng trổ bông, tại ngày nóng, năm nay sợ là mất mùa.” Hà thị rất lo lắng.

      “Nương, sao đâu, vốn cũng trông cậy vào mấy mẫu ruộng này. Nay lấy lại được, thu được nhiều ít cũng có thêm chút thức ăn.” Ngư Nhân an ủi.

      Ngư Nhân dẫn tiểu Kỳ vào sân chơi, kỳ , tiểu Kỳ chỉ là ngồi chồm hổm đất chọt chọt mấy cục đá, Ngư nhân ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn.

      “Tiểu Kỳ, cái này chơi vui lắm sao? Tỷ chỉ đệ trò mới, chúng ta chơi cân ký. Đệ xem, tìm mấy viên giống tay tỷ nè. Cần ít nhất bảy cục nha.” Ngư Nhân trước đây cũng từng chơi mấy thứ này, bây giờ mới nhớ tới.

      Rất nhanh, tiểu Kỳ tìm tới vài cục đá, nhìn cũng có thể chấp nhận được.

      “Nhìn tỷ nè, ném cục đá lên, tay kia rải đá ra, nhớ phải giữ lại viên tay. Rồi, lại ném viên tay lên, sau đó nhanh chóng dùng tay đó chụp viên dưới đất. Lần đầu lấy viên, lần sau lấy hai viên.” Ngư Nhân kiên nhẫn giải thích.
      Tiểu Kỳ mới chơi, tay lại , bắt nữa ngày cũng thể vừa ném vừa lấy đá. Ngư Nhân nhìn bộ dạng khó khăn của tiểu Kỳ, rất muốn cười. Đệ đệ bảo bối đáng .

      Ngư Nhân làm mẫu lần nữa, tiểu Kỳ cuối cùng cũng làm được. Chỉ là mỗi lần chỉ có thể nắm được viên, lập tức nắm hai viên vẫn được. Tiểu Kỳ chơi đến biết mệt.

      “Tiểu Kỳ, đệ mình đừng rời khỏi nhà nha, tỷ vào bếp nấu cơm trưa cho nương.”

      Ngư Nhân nhìn trời tới giữa trưa, nương bọn họ vẫn chưa quay về, Ngư Nhân liền tính nấu cơm.

      Giữa trưa làm dĩa rau xào, măng đem ngâm nước rồi cũng xào mâm. Ngư Nhân tiếp tục chưng bánh bột ngô. Đồ ăn vô cùng đơn giản, nhưng thỏa mãn rồi. Hết thảy đều bắt đầu hướng tới tương lai tốt đẹp, còn có cái gì thể vượt qua sao?

      Chờ Hà thị quay về, người nhà tụ lại chỗ. bàn cơm, Hà thị nhắc tới tiểu Mỹ, lo lắng nó còn nhớ nhà. Nghe thấy Hà thị nhắc nhở, Ngư Nhân nghĩ nghĩ, mấy ngày nữa lại họp chợ, tháng này Vương chưởng quỹ cũng nên chia lãi cho mình rồi. Cũng biết nhiều ít gì, trong lòng có chút chờ mong.

      Sau khi ăn xong, Hà thị tự vào sương phong thêu thùa, ngày cũng bỏ qua. Ngư Nhân khuyên cũng được, đành tùy bà.

      Ngư Nhân rửa chén, nhìn tiểu Hổ còn ngồi dưới mái hiên nhìn tiểu Kỳ chơi đá, đột nhiên có ý tưởng mới. Mấy đứa nhà nông cũng có thứ gì để giải trí, càng có đồ chơi. tại hè còn đỡ, buổi tối ngắn. Tới mùa đông, đêm dài lại lạnh, nếu có thứ để tiêu khiển tốt. Làm cái gì để tiểu Hổ chơi đây. Đồ chơi mình làm được, nếu làm cờ tướng , trước kia mình rất thích cờ tướng mà. Còn thường xuyên lên mạng tìm người chơi cùng. Bàn cờ dễ làm, tìm khối gỗ lớn vẽ lên là được. Quân cờ , dùng cưa cưa ít gỗ, đem mài cho bóng, sau đó dùng bút vẽ lên, tìm người biết điêu khắc khắc lên là xong. Vài bữa nữa đem việc này làm. Còn có, mua cho mỗi người trong nhà thêm hai bộ y phục, quần áo quá rách rồi.

      “Tỷ, tỷ xem mấy con gà kia, lớn ít đâu, biết chừng nào đẻ trứng ha.”

      Ngư Nhân cho gà ăn, dưới ánh mắt trông mong của tiểu Hổ, :” Chắc phải thời gian nữa.” Ngư Nhân cho gà ăn xong, bắt đầu đếm:” , hai, ba, bốn… Tổng cộng ba mươi mốt con. Cũng tệ lắm, có thể sống nhiều như vậy. Chỉ là gà trống có tám con, tại còn , có thể đánh nhau.”

      “Tiểu Kỳ, qua thời gian nữa, tỷ làm gà quay cho đệ ăn, chịu ?” Ngư Nhân đùa với tiểu Kỳ. Gà trống này hơi dư, đợi lớn chút nữa giết hai con cho cả nhà ăn.

      “Tỷ, chúng ta cùng nhau ăn, nương cũng ăn.”

      Ngư Nhân muốn bị cảm động:” Tiểu Hổ, thức ăn cho heo nấu tốt rồi, đệ tới cho heo ăn .”

      “Còn nữa, cho heo ăn xong chúng ta ra ruộng kiếm sâu cho gà con ăn.”

      Bởi vì trời nóng, khi làm việc đều là lựa sáng sớm làm, còn lại đều ngồi trong phòng. Cắt rau dại cho heo gà ăn, chăm sóc vườn rau trong hậu viện, thỉnh thoảng thăm ruộng. Có đôi khi cũng lên núi chặt ít trúc. Gà con trưởng thành, khoảng sân ban đầu cũng đủ lớn nữa. Chặt ít trúc về, bớt thời giờ mở rộng sân, tiện sau này mua thêm gà.

      Chuồng heo cũng xây xong, Hà thị dẫn vài tỷ đệ lên núi kiếm rất nhiều đá vụn, ở chân núi đắp thành chuồng heo, cố ý làm lớn chút, đủ để nuôi ba con. Ngư Nhân nghĩ, heo cũng có thể nuôi nhiều. Chờ đầu mùa đông, có thể đem heo bán cho đồ tể trấn, giữ lại ít ở nhà ăn, còn lại làm thành thịt khô. Vườn rau cũng còn chút ít đồ ăn.

      Ngày cứ vậy lẳng lặng trôi qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :