1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp nông thôn - Tiểu bảo thích ăn dưa hấu (29/314) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Phát hoa tiêu.

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Mưa lất phất cả ngày, chờ Ngư Nhân mang hai đệ đệ về tới nhà Bạch Tam thẩm cũng sớm trở về. Hà thị kéo tiểu Mỹ làm việc. Ngư Nhân tay ôm tiểu Kỳ chui vào bếp, ngàn phòng vạn phòng. Quần áo tiểu Kỳ đều ướt đẫm cả rồi. tay Ngư Nhân cũng chỉ có vỏn vẹn ba con cá nho cỡ hạt giống rau. Kế hoạch ban đầu là tối có thể ăn canh cá, giờ cái gì đều khỏi nghĩ, hong khô áo của tiểu Kỳ mới là chính . Nếu bị cảm mạo, vậy rất phiền toái. Nơi này y học phát triển, thỉnh thầy thuốc còn phải hơn ba dặm.

      Vào phòng bếp, hỏa tốc cởi quần áo ướt sũng của Tiểu Kỳ xuống, tiểu Hổ bắt bếp, tiểu Kỳ ngồi xuống trước lò lửa. Ngư Nhân chạy kiếm ít gừng, cắt , nấu chén nước gừng nóng hầm hập đưa trước mặt tiểu Kỳ. Ở nhà ngay cả đường cũng có, đành phải để tiểu Kỳ chịu khổ vậy, rất là cay.

      Tiểu Kỳ cũng ngoan, đợi nguội chút, nó liền ực ực uống xong. Chờ ba người thu thập ổn thỏa, Hà thị cũng vào phòng bếp. Kỳ , lúc bọn họ về, Hà thị phát , nhưng cũng gì. Trẻ con cũng thể mỗi ngày ở ru rú trong nhà được.

      "Nương, nương xem mai còn mưa . Hôm nay mưa lâu tạnh quá, hẳn là núi có nấm. Đồ ăn của chúng ta còn, nếu mai lên núi tìm nấm ." Ngư Nhân thử đề nghị Hà thị.

      Hà thị nhìn ra ngoài cửa sổ:" Ừ, hẳn là được, nấm núi chắc có. Trước kia nương cũng hái qua rồi, nhưng đường lên núi xa quá, cũng tiện."

      "Ngày mai nếu có mưa, chúng ta sớm . Để tiểu Mỹ và tiểu Kỳ ở nhà, chúng ta hái ít ." Ngư Nhân kiên trì.

      "Được rồi, mai lên núi, cũng lâu rồi , thuận tiện kiếm ít cành cây làm củi." Hà thị vừa nấu cơm vừa .

      "Nương, để con nấu cho, nương ra nghỉ . Ngồi ngày, mắt cũng mỏi rồi." Ngư Nhân rất là săn sóc.

      "À, hoa văn con vẽ hôm qua nương thêu rồi. Nương thấy cũng rất đẹp, Bạch Tâm thẩm của con cũng đẹp. Bà hỏi đó là hoa gì, nương cũng thẳng, chỉ là trước đây bên ngoài tình cờ thấy được." Hà thị .

      "Vậy ạ? Con ăn cơm xong xem chút nha. Tay nghề của nương tốt như vậy, thêu cái gì cũng đẹp." Ngư Nhân vuốt mông ngựa .

      Tiểu Hổ nghe mai có thể lên núi, buổi tối liền giành việc rửa chén. Ngư Nhân và Hà thị vào sương phòng, Hà thị kéo khăn tay từ trong rổ ra đưa Ngư Nhân. khăn tay màu lục nhạt, ở giữa là bông hồng ngạo nghễ đứng. Ha ha, nương thêu đẹp. Chưa nhìn qua mà còn thêu giống như vậy, so với dự đoán của mình còn tốt hơn.

      Ngư Nhân rất vừa lòng. Xem bộ dạng của nương hẳn là cũng rất hài lòng với tác phẩm của mình.

      "Con vẽ cho nương thêm vài hoa văn, nương nhất định thêu. Lần này chúng ta đừng thêu áo gối nữa, trước mắt thêu hai cái khăn tay. Nếu Vương chưởng quỹ cảm thấy tốt, lần sau chúng ta lại thêu áo gối." Hà thị cười .

      "Vâng, nghe theo nương. Mà, tối nay chúng ta đừng làm nữa, nghỉ ngơi ạ. Tiểu Mỹ còn , thể để nó dùng mắt quá nhiều." Ngư Nhân buông khăn .

      "Ừ, nương biết rồi, nương để nó làm nữa. Lát nhờ nó đấm lưng chút rồi để nó nghỉ. hồi nương giặt quần áo cho các con, mai lên núi cũng phải tốn ít công phu đấy." Hà thị xong cũng ra ngoài.

      Ngư Nhân và tiểu Hổ nhàm chán ngồi trong nhà, giờ này còn sớm, ngủ được. Ngư Nhân suy nghĩ trò nào vui vui để chỉ cho bọn tiểu Hổ. Suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa ra. Mấy đứa này tuổi giống nhau, khó mà lựa trò à. Hay là chơi ném bao cát . Nhà hơi , nhưng cũng đủ chơi rồi.

      Nghĩ là làm, nàng nhanh chóng nhờ tiểu Mỹ may cái bao , nàng khâu nổi bao cát rồi, đành phải nhờ tiểu Mỹ làm. vào phòng bếp, nàng bắt đầu tìm gạo kê, đến giỏ may của nương tìm khối vải bố, may thành túi, lưu lại lỗ thủng mặt, sau đó đem gạo kê bỏ vào. Hôm nay trời mưa, bên ngoài có cát đất khô ráo, cho nên phải xa xỉ dùng gạo kê thay thế. Dù sao gạo lát có thể lụm lại ăn mà. Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Bao cát rất nhanh làm xong. Dưới chỉ dẫn của Ngư Nhân, mọi người nhanh chóng chơi vui vẻ. Ở nông thôn rất ít thứ giải trí, bao cát này xem như là món mới rồi. Ở nhà chính nhất thời vang lên trận tiếng cười. Ban đêm, mọi người phá lệ ngủ ngọt ngào.

      Trời sáng, mưa dứt tối hôm qua rồi. Ngư Nhân nghĩ tới hôm nay phải lên núi, cần người gọi, tự mình dậy sớm. Ở phòng bếp Hà thị và tiểu Hổ ăn điểm tâm xong. Trong nồi vẫn còn chừa lại đồ cho tiểu Mỹ và tiểu Kỳ. Ngư Nhân cũng chạy nhanh tới ăn.

      Hà thị mang vài bình nước bỏ vào cái gùi, thể để ba mẹ con chết khát được. Lại cầm thêm vài cánh bánh bột ngô, xem như là cơm trưa. Hà thị mang theo hai tỷ đệ nhàng ra sân, đóng cửa lại. Từ bên ngoài dặn với vào, tiểu Mỹ hôm nay được mang tiểu Kỳ ra ngoài, chỉ được chơi ở sân sau.

      Đường lên núi có chút tốt, hôm qua trời lại mưa, đường rất nhiều bùn, phải nhìn kĩ dưới chân. chút lại dừng, đôi khi còn phải chống gậy. Hai bên đường đầy hoa dại cỏ dại, do dính nước mưa nên càng thêm xanh biếc. hồi lâu, cuối cùng cũng tới chân núi. Nhìn lên , cây xanh tươi tốt, núi có rất nhiều cây tùng. Những cây cối khác Ngư Nhân cũng biết, nhưng nhớ tên.

      "Nào, mỗi đứa cầm cây gậy, cẩn thận có rắn." Hà thị nhặt mấy cây gỗ đất.

      "Cẩn thận chút, đường lên núi hơi trơn. Núi này còn chưa tính là lớn, sâu. Qua núi này, núi tiếp theo mới là vừa sâu vừa lớn, cây núi phải hai người ôm mới hết." Hà thị vừa vừa chuyện.

      Quả , tại nhìn mấy cái cây này cũng chẳng lớn lắm, người ôm là được. Từ dưới nhìn lên tàng cây, còn có thể thấy ánh nắng lắc lư cao. Ánh mặt trời chiếu vào rừng, phá lệ yên tĩnh. Lẳng lặng theo sau Hà thị, tiểu Hổ cũng tiêu sái theo sau Ngư Nhân.

      Hà thị nhìn đông nhìn tây, :" Nhìn kia, có nấm tùng." Hà thị dẫn đầu hái cây nấm kia, Kế tiếp, hai tỷ đệ Ngư Nhân dưới chỉ dẫn của Hà thị, cũng liên tiếp tìm được nấm. Chờ tới khi lên tới giữa sườn núi, gùi lưng ba người cũng chứa non nửa là nấm. Đêm nay có canh nấm ăn rồi, ngon. Ngư Nhân liếm liếm môi nghĩ.

      Hử? Đây là cái gì?

      Ngư Nhân nhìn sang bên phải, phát trước mặt mình có thân cây kỳ quái. là kỳ quái, chính là vì cảm thấy loại cây này thể xuất ở thời này, ai ngờ đâu lại có. Cây hoa tiêu, Ngư Nhân khẳng định. Kiếp trước mình nhìn qua loại cây này, còn tự mình hái qua. Cây trước mặt cao chừng rưỡi đến hai thước, những tàn cây rậm rạp lộ ra những viên cầu nho . Đúng vậy, là cây hoa tiêu, chắc chắn sai. Ngư Nhân sợ chết, từ cây hái xuống quả, bỏ vào miệng. Ặc ặc, tê quá, tê muốn chết. Hắc hắc, phát bảo bối rồi. Thứ này lấy về, đem rang, dùng để xào rau rất ngon. Cái tê của nó có thể dùng nước để ngâm. Lúc xào rau thêm chút nước hoa tiêu vào, đồ ăn càng ngon. Mài thành phấn, lấy làm dưa muối cũng tuyệt. Còn nữa, làm món cay Tứ Xuyên. Trời ạ, nước miếng cũng muốn chảy ra luôn. Ngư Nhân chịu nổi. Cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng, Ngư Nhân nhanh chóng tỉnh táo lại. Mình biết cái này có thể ăn, nhưng nương bọn họ biết. Nương vừa nãy qua đây cũng chú ý, chắc là biết hoa tiêu này. Mặc kệ thế nào, hồi mình phải hái ít đem về mới được.
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Thu hoạch lớn


      "Nương, vừa rồi con thấy gốc cây lạ, cây có mấy chùm quả đó." Ngư Nhân làm bộ lơ đãng hỏi. Người xem, ngay tại kia kìa, cái cây chúng ta mới ngang qua."

      "Con quả đó hả, đó là quả tê, trước kia có người trong thôn lên núi, cẩn thận nếm qua, tê đến nổi uống nước cũng có cảm giác gì. Các con cũng nên hái ăn."

      Hà thị quay đầu nhìn nhìn, cho đám Ngư Nhân. ra là hoa tiêu, xem ra nương cũng biết đây là gia vị. Cái này dùng rất tốt, ngon cực kỳ á. Hoa tiêu còn có tác dụng làm thuốc, Những công hiệu của hoa tiêu "Bản thảo cương mục" đều có ghi lại. Đáng tiếc, người ở niên đại này lại nhìn ra được lợi ích của nó.


      Tiếp tục lên núi, nấm hái được ngày càng nhiều, trong gùi đều đầy. Rừng cây sau mưa rất thích hợp để nấm sinh trưởng. Nấm có thể làm canh uống, có thể đem xào, ăn hết đem phơi, trữ trong nhà ăn dần. Chỉ là, dầu mỡ trong nhà chả có được vài giọt, thể nấu ngon được, Ngư Nhân rất là tiếc nuối.

      Lên tới đỉnh núi, gió mát thổi qua rất thoải mái. Hà thị lấy lương khô buổi sáng đem theo ra, ba mẹ con tìm tảng đá lớn, ngồi lên rồi giải quyết đơn giản bữa cơm trưa.

      "Nương, nương, người nhìn kia, bên kia có rừng trúc, lát lấy ít về bện rổ , rổ trong nhà đều cũ nát rồi." Tiểu Hổ như phát đại lục mới, hưng phấn kêu to.

      Cây trúc sao? Vậy có phải hay có măng? Ngư Nhân nhớ , măng mùa hè cũng có. Từ lúc tới đây, Ngư Nhân luôn tự chủ được mà nghĩ tới phương diện ăn uống.

      ", nghỉ đủ rồi, qua nhìn thử xem, chừng có thể có măng đó." Hà thị xong liền đứng lên.


      Chờ lúc vào, mọi người mới phát , rừng trúc trước mặt quả . Cây cao tới hai thước. Ở núi này, trúc có nhiều tới đâu cũng có tác dụng mấy, nhiều nhất cũng chỉ bện rổ. Vì cách xa thôn, bình thường cũng ai tới chặt trúc, cho nên, rừng trúc mới tươi tốt như vậy. Trong rừng trúc còn lẫn lộn ít bụi cây, rất khó tiến vào. Trong rừng có đường, đều là trúc mọc hoang. Lúc chui vào, ai cũng thích ứng lắm, bên trong có chút tối. Mở to mắt tìm kiếm chung quanh, ha ha, thấy cây. Nàng lưu loát rút lên, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu. Hà thị và tiểu Hổ cũng cố sức tìm.

      "Tỷ, tỷ, đến đây chỗ đệ, có rất nhiều măng nè." Tiểu Hổ lớn tiếng hô, thanh đột ngột khiến Ngư Nhân chăm chú tìm măng hết hồn. Chờ Ngư Nhân qua, nàng khỏi sợ hãi than tiếng. Trước mặt là cây trúc , ước chừng cao thước, nhìn rất khả quan. Tỷ đệ hai người quan tâm trong rừng oi bức, sung sướng nhổ măng. lâu sau, cả hai nhổ được đống lớn ôm trong ngực. Vì cái sọt dùng để chứa nấm, chỉ đành phải dốc sức ôm. Chờ ôm nổi nữa, hai tỷ đệ mới mang thành phẩm quăng xuống ngoài cánh rừng, sau đó lại tiếp tục vào rừng lấy. mặt đầu đầy mồ hôi cũng chú ý. Thẳng tới khi Hà thị từ ngoài rừng hô to:" Ngư Nhân, tiểu Hổ, ra thôi, măng nhiều lắm, lần sau lấy tiếp. Nhiêu đây đủ rồi."

      Ngư Nhân và tiểu Hổ hậm hực ra. Theo ý hai người bọn họ là muốn hái hết măng đây mà. Măng mới có thể xào với rau hẹ, ăn rất ngon, còn có thể lấy nước trộn rau. Ăn hết luộc với nước sôi, rồi xé ra, đem phơi nắng, làm thành măng khô. Dù dùng cách nào cũng rất là ngon.

      Lúc nãy lo hái nên để ý, giờ vừa nhìn thấy, quả đất ít măng. hồi sao mang về nhà đây, cả sọt đều chứa nấm rồi.

      "Nương, con lấy mấy cây trúc về, thuận tiện lấy vài cành cây , hồi đem măng cột lại."

      Tiểu Hổ cầm dao vào rừng trúc. Hà thị dẫn Ngư Nhân sửa sang lại đống măng. Chờ sửa sang xong, tiểu Hổ còn chưa trở lại, chắc là tìm cành cây.

      Ngư Nhân rảnh rỗi cầm lấy cây măng nhào nặn, sau đó đem vỏ măng chia thành hai nửa, bên lấy ngón trỏ đặt lên, ngừng chuyển động, cứ thế lột được nữa. Nửa còn lại cũng theo phương pháp đó, chẳng mấy chốc, cây măng mập mạp xanh nhạt ra trước mặt Ngư Nhân, còn mang theo mùi thơm ngát. Đây là măng rỗng ruột. Tốt quá, măng phải quá đặc ruột, nếu rất đắng, ăn nổi. Hà thị đánh giá hành động của Ngư Nhân, khỏi cười :" Nha đầu ngốc, mấy cây trúc này đều có thể ăn, phải trúc đắng. Cha con hồi đó có lần lên núi, vô tình thấy rừng trúc, nhưng là trúc đắng. Do biết cách phân biệt nên hái về ăn thử, kết quả là đắng chịu nổi." (Khúc này mình cũng hiểu :)) Măng lúc mới hái đắng đúng rồi, cơ mà trúc đắng là cái chi TVT)

      chuyện tiểu Hổ trở lại, tay kéo bốn cây trúc, tay cầm dao và cây mây. Hà thị cầm lấy cây mây, đem măng chia làm vài đống , dùng mây cột lại vài vòng, sau đó thắt nút. Đến cuối cùng, tổng cộng có sáu bó măng. Ba mẹ con mang sọt lên lưng, tiểu Hổ xách hai bó măng, Ngư Nhân và Hà thị cũng vậy. Đường trở về có chút xa, ba mẹ con bắt đầu hướng chân núi mà .

      Ngư Nhân cố ý phía cuối là muốn đợi lúc xuống núi, tới chỗ cây hoa tiêu hái trộm chút. Chờ đem phơi nắng, làm thành món ăn rồi để nương nếm thử. Đợi nương tiếp nhận rồi mới với nương chuyện hoa tiêu, đến lúc đó, chừng còn có thể đem cây hoa tiêu về hậu viện trồng. Đây là bảo bối đó.

      Ngư Nhân cách Hà thị và Tiểu Hổ rất xa.

      "Tỷ, để đệ mang giúp bó măng cho, như vậy tỷ có thể nhanh chút."


      Tiểu Hổ nghĩ là Ngư Nhân xách nặng quá, nổi. Hà thị cũng dừng lại chờ Ngư Nhân. Ngư Nhân thấy cảnh này nóng nảy. Hai người họ cứ thế này hồi mình hái được hoa tiêu nữa.

      " sao đâu, hai người trước , con theo phía sau. Con chỉ cảm thấy chỗ này mát mẻ, cần nhanh như vậy. hồi tới chân núi còn phải phơi nắng." Ngư Nhân tìm cớ .


      Hà thị nghe xong tiếp tục mang tiểu Hổ xuống núi. Dù sao núi này cũng có dã thú, nhiều nhất cũng chỉ có thỏ hoang. Nó muốn chậm tùy nó.

      Ngư Nhân nhìn Hà thị xa mới bước nhanh hơn. lâu sau tới tàng cây hoa tiêu. Hoa tiêu này đúng là nhiều. Nàng nhanh chóng hái ít, dùng lá cây ven đường bao lại, sau đó nhét dưới đống nấm, rồi nhanh chóng chạy theo hướng Hà thị. Hoa tiêu hái xong, Ngư Nhân mới cảm thấy rừng núi yên tĩnh hơi đáng sợ. Vừa rồi do có việc nên nghĩ nhiều như vậy, tại xong xuôi lập tức nghĩ vớ vẩn. Có thể có heo rừng hay chó sói . hồi suy nghĩ để ý, nàng trợt ngã té nhào xuống đất.

      "Ôi, đau chết mất." Oán hận đá tảng đá bên cạnh ra. Hoàn hảo là sọt đổ. Nhặt lại măng đất, nàng lại nhanh chân tiếp.
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Thu thập chiến lợi phẩm.

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Vừa xuống núi, Hà thị và Tiểu Hổ ngồi lên tảng đá ở chân núi nghỉ ngơi. Ngư Nhân buông sọt xuống, xoa xoa bả vai đau nhức, cái sọt này nặng quá. Đối với người kiếp trước chưa từng làm qua việc nặng mà , mấy ngày vừa rồi đều là khảo nghiệm phi thường lớn. Cũng may, Ngư Nhân chấp nhận khảo nghiệm này, chậm rãi thích những ngày ở đây.

      "Nào, lau mồ hôi , nhìn mặt con đỏ hết kìa." Hà thị từ ái nhìn Ngư Nhân.

      "Tỷ, vừa rồi tỷ té phải ? sao chứ?"

      "Đệ và nương xa như vậy mà còn nghe thấy tiếng tỷ chửi, ha ha, nương còn tỷ thùy mị gì hết." Tiểu Hổ tiếp.

      Ngư Nhân vừa lau khô mồ hôi trán mồ hôi lại muốn chảy ra. Hai người họ đều nghe thấy, xấu hổ chết người mà.

      đường về nhà, Ngư Nhân phát ở đầu những thửa ruộng có mấy cây hành hoang. Trong hậu viện nhà mình, Ngư Nhân phát rau hẹ hành lá gì hết. Ngư Nhân cuống quýt nhảy xuống ruộng, đem hành này hái lên. Ừ, buổi tối lấy xào măng. Xong việc, Ngư Nhân còn quên tìm khối đá mỏng, đem cả gốc hành nhổ lên, tính toán đem về nhà mình trồng.

      Xa xa nhìn thấy tiểu Mỹ và tiểu Kỳ đứng ở trước sân nhìn về phía bên này, ba mẹ con lại bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc tới cửa viện. Tiểu Mỹ tiếp nhận hai bó măng vai Hà thị.

      "Tiểu muội chỉ thương nương, thèm đỡ giúp ca." Tiểu Hổ treo ghẹo .

      "Ca ca, đệ giúp ca." Tiểu Kỳ bổ nhào vào người tiểu Hổ, làm bộ muốn lấy măng. Tiểu Hổ nhanh tay đưa măng lên cao.

      "Nhưng đệ lấy tới nha. Cảm ơn, , vào nhà , buổi tối ăn nấm ha."

      Hà thị đem sọt nấm cùng măng để dưới hiên. Nấm phải để chỗ mát, còn măng xử lý sau. Đương nhiên, thừa dịp Hà thị chú ý, lúc Ngư Nhân vào sân nhanh chóng đem gói hoa tiêu giấu rồi, chờ ngày mai đem ra hậu viện phơi nắng.

      Tới giờ làm cơm chiều, hôm nay khó có được mọi người đều tụ ở phòng bếp, đem phòng bếp vốn lớn lấp đầy. Hà thị cũng mắng bọn . Biết mọi người lâu chưa ăn rau cải gì mới, hôm nay khó có được mẻ nấm và măng, mấy con mèo tham ăn đều chạy tới.

      Hà thị lưu loát rửa sạch nấm, sau đó tách ra, bỏ vào nồi vài giọt dầu. Vì trong nhà có nhiều, cho nên lúc xào rau đều lấy giọt làm đơn vị đếm.

      Sau khi cho nấm vào nổi, trở trở vài cái, bà đổ thêm chút nước vào, đống nắp nồi lại, chờ nước sôi, chuẩn bị nấu canh nấm. Tiểu Hổ nhóm bếp, Ngư Nhân và tiểu Mỹ bên lột măng, măng lột xong để trong giỏ, nhìn rất khả quan.

      Canh nấm trong nồi muốn sôi, lại cho thêm chút muối, quấy đều, sau đó múc ra tô. Đem canh đặt bên, Hà thị lấy măng hai tỷ muội Ngư Nhân lột xong, ngâm qua nước lạnh, thái thành từng lát mỏng. Hành Ngư Nhân hái được cũng phát huy công dụng. Măng cắt xong, hành cũng cắt nhuyễn rồi, sau khi chảo nóng, thêm dầu, bỏ măng vào. Hà thị khó có lúc cho nhiều dầu như vậy. Chẳng mấy chốc, mùi măng thơm ngát lan ra toàn phòng. Lúc măng chín, cho thêm vài lát hành cắt vào, trở thêm vài cái, sau đó dọn ra bàn. Ừ, tô canh nấm nóng hổi, dĩa măng xào xanh biếc. Tỷ đệ Ngư Nhân miệng chảy nước miếng. Hà thị cười :" Nhanh dọn lên nhà chính , nương mang thêm mấy cái bánh bột ngô tới."


      Say mê uống ngụm canh nóng.Ngon quá. Lại ăn thêm đũa măng, rất giòn. Bữa ăn này, Hà thị và mấy tỷ đệ đều ăn rất vui vẻ. Ngư Nhân khó có được ăn hơn nửa cái bánh bột ngô. Sau khi ăn xong, tiểu Hổ rửa bát, Hà thị mang theo tiểu Mỹ và Ngư Nhân xử lý thành quả lao động hôm nay.

      Nấm đều để ở dưới mái hiên. Hà thị chuẩn bị giữ lại ít để mai ăn, còn lại đều đem phơi nắng, như vậy dễ cất giữ hơn. Ngư Nhân và tiểu Mỹ ở bên lột măng. Măng khó lột, nhưng số lượng ít. Chẳng lâu sau, tiểu Mỹ chịu nổi:" Tỷ, tay muội đau, vỏ măng cứng quá." Tiểu Mỹ xoa xoa ngón trỏ .

      "Muội giúp nương chuẩn bị nấm , tỷ lột cho." Tay Ngư Nhân tuy rằng cũng đau, nhưng dù sao cũng lớn hơn vài tuổi, có thể chịu được. Sớm lột xong cũng có thể nhanh chóng nghỉ ngơi.

      Hà thị xử lý nấm xong, lấy cây trúc bện cái sọt lớn, sau đó đem nấm bỏ vào, đặt băng ghế ở sân, chờ ngày mai đem phơi.

      Quay đầu lại thấy Ngư Nhân còn chưa lột xong măng, bà bước lại lột phụ. Nhiều người lực lượng lớn, ba người rất nhanh đem năng lột xong. Cả rổ chứa đầy măng. Hà thị định ngày mai bóp nước, sau đó đem phơi nắng. Măng ăn cũng ngon, xào hay nấu canh cũng ngon.

      Lần sau lại lên núi, chọn thêm chút măng về đem lên trấn bán. Cũng có thể làm măng khô, dù sao cũng đổi được bạc. Rừng trúc kia , măng rất nhiều. Nấm nhiều lắm, nếu cũng bán được tiền rồi.

      Vội vàng ngày, bây giờ mới có thể nghỉ ngơi. Ngư Nhân tại hiểu được thế nào là lao động vất vả. Quả , ai ngờ được, để có bữa cơm Trung Quốc vất vả thế nào. Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Nằm giường, Ngư Nhân nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đầu lại bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao để kiếm được bạc. Nấm măng có thể đổi ra tiền, nhưng rất ít. Mình là muốn phát triển nông nghiệp, hoàn thành giấc mộng làm chủ nông trường của mình. Hoa tiêu có thể nhổ cả cây đem về trồng, chính mình tự gia công, làm thành gia vị bán cho mấy tửu lâu. Nhưng chuyện này cũng phải đợi tới năm sau. Quan trọng nhất là, trước mắt làm sao kiếm được tiền. Có tài chính mới tiến hành được bước tiếp theo.

      Đúng rồi, vài ngày nữa lại có họp chợ. Nếu tú phẩm kia của nương vừa mắt Vương chưởng quỹ rất tốt. Đây là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất. Tới lúc đó, nhất định phải hảo hảo chuyện với Vương chưởng quỹ, tốt nhất có thể khiến bà xuất ra số bạc kha khá. Mấy ngày này nên bớt chút thời gian vẽ thêm mấy hoa văn, như vậy cũng có tiền vốn trao đổi.

      Ngư Nhân nghĩ nghĩ lại, chỉ còn biện pháp đó. Lúc này, nàng biết rằng, biện pháp này lại mang cho nàng ít bạc. Vì lý do đó, nàng mới có thể mua hết đất phụ cận, khiến những người này trở thành tá điền của mình.
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Lại họp chợ

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com


      Nấm và măng mấy ngày trước hái được núi cũng phơi xong. Hà thị dùng túi lớn bao lại, chờ tới ngày họp chợ đem ít bán cho tửu lầu ở trấn , nhiều ít cũng đổi được mấy văn tiền. Ngư Nhân hai ngày nay bớt chút thời gian vẽ vài mẫu hoa văn, cái là uyên ương nghịch nước, cái là hoa mẫu đơn, còn cái là mèo kitty. cần chuẩn bị nhiều, trước nhìn xem Vương chưởng quỹ có chấp nhận cái mới lạ này . Nếu được, Ngư Nhân Hà thị mua ít vải sợi, tự thêu ở nhà rồi lại cầm lên trấn tự mình bày hàng bán. Chỉ là, mướn sạp trấn đều là người gần đó, cho dù xài chung cũng phải xuất ra ít tiền.


      Rau trồng trong hậu viện bắt đầu xuất ra chồi non. Từ lúc gieo giống tới giờ lớn hơn gấp hai lần. Nhìn mấy chồi non xanh xanh, Ngư Nhân cảm thấy cuộc sống đẹp. Bất quá, làm người ta lo lắng là, Ngư Nhân phát lá có mấy lỗ sâu. tại trời nóng, thỉnh thoảng lại có chút mưa, rau xanh rất dễ có sâu. Ngư Nhân tỉ mỉ nghĩ nghĩ, nhớ trong báo từng đọc qua vài phương pháp diệt sâu thô sơ, có thể đem tỏi đập ra, cho vào nước rồi tưới lên rau, như vậy sâu chậm rãi giảm bớt. Sâu thích môi trường này. Còn có, ớt cũng có tác dụng. Niên đại này có thuốc trừ sâu, đừng có, mà dù có Ngư Nhân cũng biết dùng. Dùng đồ thiên nhiên mới là tốt nhất. Quay đầu lại, nàng cùng nương , tỏi ở góc hậu viện hình như cũng có ít.


      Đêm trước ngày họp chợ, Ngư Nhân ngàn dặn vạn dặn với Hà thị, rằng sáng mai, lúc lên trấn, đừng bao giờ lấy khăn tay đẹp nhất cho Vương chưởng quỹ xem. Vì nguyên liệu đều do Vương chưởng quỹ cấp, Hà thị chỉ lấy ít tiền gia công. Nếu Vương chưởng quỹ nhất thời nhìn trúng, lại muốn cấp nhiều bạc, giành lại khăn tay chúng ta coi như công dã tràng. Hà thị liên tục đáp ứng, chỉ chỉ trán của Ngư Nhân:" Đứa láu cá, cả cái này cũng nghĩ ra."

      Ha ha, lòng người thể đề phòng mà. Trong lòng Ngư Nhân thầm nghĩ.

      Lần họp chợ này, Hà thị có mang theo tiểu Mỹ, chủ yếu là lên trấn giao hàng thêu cho Vương chưởng quỹ và thương lượng hoa văn mới. Hà thị dặn dò tiểu Hổ mang theo đệ đệ muội muội nhổ cỏ dại ở vườn khoai. Cả nhà còn trông cậy vào chút đồ ăn đấy để qua ngày đó.

      Vẫn lúc trăng chưa lặn mà xuất phát, nhưng trăng đỉnh đầu cũng rất sáng. Tiếc là có hứng thưởng thức này nọ. Sáng sớm, khí tươi mát. Vì để tới trấn trước khi mặt trời mọc, hai mẹ con gần như là chạy . đường, ngẫu nhiên chiếc xe bò. Ngư Nhân rất muốn xe bò, nhưng biết Hà thị cũng có mấy văn tiền, cuối cùng cũng mở miệng. Hai mẹ con vừa tán gẫu vừa tiến vào trấn.

      Cuối cùng cũng tới, nhìn thôn trấn cách mình ngày càng gần, Ngư Nhân thở sâu, lôi kéo Hà thị nhanh hơn, muốn nhanh chóng tới nhà Vương chưởng quỹ, ngồi xuống nghỉ ngơi chút.

      Hà thị nhìn Ngư Nhân bên cạnh, nghĩ " Nha đầu kia, tuy cũng là thịt từ người mình rớt xuống, nhưng con càng ngày càng lớn, làm mẹ ngày càng khó đoán được tâm tư của nó."

      "Ai dà, Hà nương tử đến rồi sao? Ta còn có khách, ngài trước mang khuê nữ qua bên kia ngồi đợi chút nha." Vương chương quỹ vừa thấy Hà thị tới mắt liền cười thành đường cong. Hà nương tử này rất khéo tay, thêu cái gì đều lo khách mua, còn phần tiền công, bản thân mình luôn ép giá nàng ta rất thấp, nàng ta cũng gì, là người thành .

      Ngư Nhân và Hà thị ngồi băng ghế, uống vài ngụm nước, sao đó ngồi nghỉ ngơi chút. Cửa hàng sáng sớm có người tới mua, Ngư Nhân ngồi bên nghe Vương chưởng quỹ giới thiệu tú phẩm cho khách nhân, bên đánh giá chung quanh. Lần trước là mới tới, cẩn thận xem xét kỹ. Tú phẩm trong điếm so với lần trước khác biệt lắm, vẫn là hoa văn cũ, có hàng gì mới.Nhìn thấy khách nhân kia tới bên này, Ngư Nhân nhanh chóng lấy ra khăn tay Hà thị thêu, làm bộ như vô ý bị gió thổi bay. Kỳ , làm gì có gió, đây là buổi sáng, trời mặc dù mát nhưng có gió. Ngư Nhân cảm thấy hành động này của mình buồn cười. Nhưng là, vì để tú phẩm có thể bán với giá tốt, chỉ có thể làm như vậy.

      "A, nương, khăn tay này của ngươi nhìn khác biệt nha." Người chuyện là phụ nhân chừng bốn mươi tuổi. Sau đầu búi búi tóc xoắn ốc, đeo cây trâm bạc khắc hoa, tai mang hoa tai ngọc trai. Bà mặc y phục màu tím đậm, áo choàng ngắn bằng lụa, cổ áo và vạt áo đều có viền hoa xinh đẹp. Hạ thân cũng là váy dài màu tím sẫm. Vừa nhìn biết phụ nhân này xuất thân từ nhà giàu có.


      " nương, nương." Phụ nhân kia lại hô.

      "À, ngại quá, ta vừa rồi có việc suy nghĩ, ngài tìm ta có việc sao?" Ngư Nhân ngừng đánh giá, nhanh chóng đáp lại. Có thể đây là thần tài hôm nay của mình.

      " nương, có thể cho ta mượn khăn tay của ngươi chút được . Màu sắc và hoa văn rất đặc biệt, vừa lúc, tiểu thư nhà ta hôm nay phải về kinh thành, nghĩ muốn mang chút lễ vật trở về hiếu kính lão thái thái, bảo ta đến trấn này tìm thử xem." Phụ nhân kia cười .

      Ngư Nhân nhanh chóng đưa khăn tay qua, phụ nhân cẩn thận đánh giá:" Ừ, tú công tốt lắm, từng đường kim đều rất chú ý, phối màu cũng diễm lệ, ta trước nay chưa từng thấy qua."


      Ngư Nhân đứng bên cạnh rất khẩn trương, hy vọng phụ nhân này nhìn trúng. Nếu có thể bán cho bà ấy, chắc chắn có lời hơn so với bán cho Vương chưởng quỹ.


      Vương chưởng quỹ đứng bên cạnh nhìn, trong lòng gấp đến hoảng. Hà nương tử này cũng đừng phá sinh ý của mình chứ. Bà vừa giới thiệu cho vị phụ nhân họ Tiếu kia ít áo gối, bà ấy vừa có chút hứng thú lại nhảy ra chuyện khăn tay này. muốn lên tiếng cắt ngang bọn họ Tiếu phụ nhân lên tiếng:" Vương chưởng quỹ, hôm nay ngại quá. Mấy cái áo gối vừa nãy cần nữa, khăn tay này nhìn đẹp, lão thái thái nhà chúng ta thích đồ mới mẻ. Nếu mang về, lão nhân gia bà khẳng định rất vui."

      Phụ nhân họ Tiếu nhìn khăn tay xong, trong lòng luyến tiếc buông xuống:" nương, hoa này là hoa gì, còn có, khăn tay này còn mới, có thể nhượng cho ta ?" Tiếu phu nhân có chút khẩn cấp:" Đúng rồi, ta họ Tiếu, nếu chê có thể gọi ta là Tiếu thẩm."

      "Tiếu thẩm, ngài thích khăn tay này?" Ngư Nhân thử hỏi.

      "Ừ, ta rất thích, bất quá, ta còn muốn đem về cho tiểu thư nhà ta coi thử. Nếu nàng đồng ý, ta mới có thể trả lời chính xác cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, cho dù tiểu thư nhà ta thích, chính ta cũng thích, nếu được, ta mua, bao nhiêu bạc tùy ngươi." Tiếu thẩm rất khách khí.

      "Vậy, ngài tại trở về với tiểu thư nhà ngài ." Ngư Nhân cũng thực nóng vội, nếu tiểu thư nhà bà ấy coi trọng, chính mình có thể có bạc. Đây là khởi đầu rất tốt.

      Chương 15: Bán khăn tay

      Editor: Đỗ Thùy Linh
      Beta: Bibibibili

      "Được, ta đây về trước, mọi người chờ ở đây." Tiếu thẩm cũng là người nôn nóng , cầm khăn trả lại cho Ngư nhân, sau đó lập tức ra ngoài. Hà thị nhìn Ngư nhân có chút lo lắng, cứ như vậy ở cửa hàng nhà Vương chưởng quỹ cướp đoạt mối làm ăn, Vương chưởng quỹ nếu như cả đời bực bội, về sau cũng giao cho mình hàng thêu , vậy phải làm sao. Hà thị nhìn nhìn sắc mặt Vương chưởng quỹ , suy nghĩ xem nên gì mới tốt.

      "Vương chưởng quỹ, bà lại đây nhìn khăn tay của ta chút." Ngư Nhân quyết định đánh đòn phủ đầu. Nàng sớm nhìn ra sắc mặt Vương chưởng quỹ tốt.

      Vương chưởng quỹ cầm lấy khăn ở trong tay, xem hết lần này tới lần khác ,nhìn kĩ lại, Hà thị quả có bản lĩnh, dám cản đảm phối màu như thế, người bình thường cũng dám làm. Nhìn thực là đẹp mắt, nếu cửa hàng của mình có loại tú phẩm này, bán cho vị phu nhân họ Tiếu kia, vậy cũng kiếm được vài lượng bạc.

      Vương chưởng quỹ rất là ghen tức.

      "Vương chưởng quỹ, ta cũng lừa bà, khăn tay này chính là nương ta lần trước ở chỗ ngươi lấy về , nhưng mà ta tự động sửa lại hoa văn, chính là nghĩ lần này cầm đến cho ngươi xem, nếu được, chúng ta là có thể hợp tác tốt, song, Tiếu thẩm kia lại coi trọng khăn tay này, lần này là thể giao cho ngươi , nhiều nhất chúng ta bồi thường ngươi tiền vải cùng tiền chỉ. Bất quá, bà nếu cũng thấy đẹp, ta đây còn có vài kiểu hoa văn khác cho bà xem thử, nếu bà đồng ý, mấy kiểu hoa văn này có thể lấy giá thấp bán cho bà. Đồng ý rồi có thể cho nương ta làm hàng thêu , nếu , bà tìm người khác thêu cũng được." Ngư Nhân nhanh tay đem mấy kiểu hoa văn còn lại đưa cho Vương chưởng quỹ.

      Vương chưởng quỹ nhìn kỹ mấy kiểu hoa văn này, cứ loay hoay mãi, hoa là nhìn ra hoa gì, còn tiểu động vật kia, nhìn hẳn là động vật, nhưng cẩn thận xem lại giống, nào có tiểu động vật hình dáng lại đáng như vậy. Ngư nhân thấy thế, tiến lên giải thích "Bà xem, đây là hoa mẫu đơn, có thể thêu quần áo, cũng có thể thêu khăn tay. Đây là uyên ương nghịch nước, lấy đến thêu chăn cùng bao gối là tốt nhất. Hắc hắc, còn cái này á, là ta tự mình nghĩ ra, là con mèo, nhìn thực đáng "

      Ngư Nhân tinh tế giới thiệu , sau đó lập tức chuyển đề tài: "Vương chưởng quỹ, bà nhìn thấy chắc cũng vừa lòng, nếu vừa lòng cái này đều là của bà, bà nghĩ xem, ta phối màu giúp bà, sau đó đem thêu rồi trưng bày trong cửa hàng, nhất định hấp dẫn nhiều người. Bạc cuồn cuộn mà đến. Bất quá , đây cũng mới là hoa văn, chưa phải thành phẩm, cho nên giá cả cũng làm khó bà, bộ lượng bạc. Bà cũng nhìn thấy mà, khăn tay kia cũng phải được vài lượng bạc đó."

      lượng bạc , Vương chưởng quỹ cảm thấy là khó chấp nhận, nhưng nhớ lại bộ dạng thích buông tay của vị Tiếu phu nhân kia, bà cho rằng cũng đáng giá. Nhà mình có thể có thân thích ở kinh thành mở cửa hàng thêu, chờ mình ra hàng mẫu, cho người đưa đến chỗ , chừng ở kinh thành có thể bán được. Thôi thôi, chưa thấy qua hoa văn mới lạ như vậy, tạm thời thử lần. Vương chưởng quỹ cũng là người có quyết đoán , rất nhanh liền đưa tới chủ ý.", ta cũng nhiều lời, hoa văn này ta cầm, lần sau ngươi lại có hoa văn mới, nên trước đưa cho ta."

      Ba người rất nhanh liền thỏa thuận xong xuôi , Hà thị cũng đem giao bức tranh thêu còn lại, cộng thêm ba lượng bạc tiền hoa văn, tiền thêu 500 văn tiền, Hà thị nhưng là chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

      Vì có biện pháp phát tài , Vương chưởng quỹ đối Hà thị cũng cực kỳ khách sáo, "Đến, uống chén nước, ngồi đây đợi lát nữa, Tiếu phụ nhân kia hẳn là nhanh chóng quay lại , nghe , nàng là người hầu của gia đình ở trấn phụ cận, rất có máu mặt. Thỉnh thoảng cũng thấy nàng ra trấn chọn mua vài thứ. Nhà bọn họ cách trấn có hai ba dặm, bình thường đều là ngồi xe ngựa mà ra vào , đây chính là gia đình kẻ có tiền."


      Vương chưởng quỹ cũng chỉ là tin đồn, cũng đầy đủ. , Tiếu phụ nhân kia là quay lại." nương, tiểu thư nhà ta , nghĩ xem trước chút vật, vừa rồi ta cũng chỉ là miệng, nàng quả có hứng thú , để cho ta mang ngươi qua thôn trang nhìn chút. Ngươi xem, có thể " Tiếu thẩm thực khách sáo.

      Ngư nhân cúi đầu cùng Hà thị thương lượng, sau đó đáp ứng. Hai người cùng nhau ra cửa hàng, bên cạnh là chiếc xe ngựa lớn. Ngư nhân lần đầu tiên ngồi xe ngựa, cảm giác thực là mới mẻ. Hà thị trái lại nhìn rất tự nhiên. Ngồi lên xe rồi, mới phát giác gian bên trong lớn giống bên ngoài. Trái phải có ba hàng ghế, chắc cũng ngồi được bốn năm người.

      Dọc theo đường , ba người tùy ý chuyện. ngư nhân thỉnh thoảng vén rèm cửa sổ lên, đánh giá bên ngoài, đường có điểm xóc nảy, hơn nữa con ngựa phía trước người thỉnh thoảng truyền đến mùi hôi, làm Ngư Nhân cảm thấy có chút buồn nôn. Cũng may, cuối cùng đến .

      Lúc xuống xe, đập vào mắt là tòa nhà to , sân trước cửa trái phải mỗi bên có sư tử bằng đá, uy phong lẫm liệt . cửa treo bảng hiệu "Tiếu phủ" ngay ngắn. Tòa nhà bị hàng cây bao vây, có bộ dáng cao đến bốn thước. vào trong viện, trước mắt là sân to, trong viện tứ trồng đủ loại hoa cỏ cây cối, có tùng bách cổ, cây lựu .... Bên trái bên tường mở cái cửa, nhìn lại, bên trong có phòng ở, chắc là cho bọn hạ nhân ở .

      "Đây là Tiền viện, tiểu thư ở tại hậu viện" Tiếu thẩm giới thiệu . Vào hậu viện, cảnh sắc cũng khác biệt, vườn hoa có tòa đình nghỉ chân, có cây thược dược, hoa loa kèn trang trí ở giữa. Đình nghỉ chân có cái hồ nước, lớn, bên trong trông hoa sen. Ngư nhân còn muốn đánh giá Tiếu thẩm lên tiếng: "Đến đây, tiểu thư chờ ở thư phòng" . Hà thị cẩn thận kéo tay Ngư nhân.

      "Tiểu thư, đây là chủ nhân của khăn tay kia, đưa đến rồi ạ." Tiếu thẩm vào thư phòng, liền vội vàng . Thư phòng lớn, tứ phía đều là giá sách, mặt để đầy thư, nữ tử nghiêng người đứng ở cửa sổ, cầm tay quyển sách. Nghe chuyện, nàng xoay người lại đây. đầu là kiểu vấn đơn giản, cao ngất lên đỉnh đầu. búi tóc cài cây trâm đơn giản, phần đuôi trâm có con khổng tước tinh xảo. Hai má hai bên rũ xuống ti phát. Quần áo cắt may vừa khít người, váy dài màu xanh nhạt, eo thắt đai lưng thêu hoa văn tinh xảo. Y phục quả thanh tân động lòng người. Nhìn khí chất là biết xuất thân từ thâm gia đại viện.

      "Ngươi chính là chủ nhân khăn tay?" thanh của nữ tử mềm mại nhu hòa, nghe rất ấm áp.

      "Phải, là ta nghĩ ra hoa văn, mẹ ta thêu , này, ngài nhìn cái" Ngư nhân cuống quít đưa khăn lên .

      ''ừ, tệ, thực rất khác biệt, khó có người có thể nghĩ ra được. Nhũ nương, làm phiền ngươi mang các nàng xuống, cho các nàng mười hai lượng bạc, khăn tay này ta giữ lại." Nữ tử thản nhiên .

      Trời ạ, mười hai, là mười hai, Ngư nhân liều mạng đè nén xuống tâm tình hưng phấn kích động, theo Tiếu thẩm ra khỏi thư phòng.

      "Tiểu thư nhà chúng ta người tệ , nàng a, đối với nhóm hạ nhân đều rất hào phóng "

      " Đây là mười hai lượng, ta phân phó xa phu đưa các ngươi trở về đường cũ."

      "Tiếu thẩm, biết, ngài quay về , đường ra ngoài ta nhớ kỹ, ta tự ."

      Ngư nhân cùng Hà thị tự mình ra nội viện, tòa nhà này nhìn đơn giản, liền có hai đường ra ngoài , hậu viện cùng Tiền viện. Ra khỏi hậu viện là Tiền viện." thôi, nha đầu, đừng nhìn , nhà giàu đều có cấm kỵ , thích người ngoài nhìn ngó xung quanh" Hà thị kéo Ngư nhân, ra ngoài.
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Lần đầu gặp Tiếu Dập

      Editor: Rinnina
      Beta: bibibibili

      Hà thị ở đằng trước, Ngư Nhân theo nghiêng đầu nhìn chung quanh.

      "Bốp"

      lúc đề phòng, bên trong đột nhiên có người lao ra, hai người đụng mạnh vào nhau.

      " Dã nha đầu nên thân, dám đụng vào bổn thiếu gia, ngươi có biết tội của mình ?"

      Chính mình còn rất đau, người này thế nhưng lại dám ác nhân cáo trạng trước, ràng là đụng vào mình. Ngư Nhân tức giận trừng mắt với người nọ.

      Đừng tưởng rằng ngươi cẩm y hoa phục, chị đây sợ ngươi. Xem ta như thế nào thu thập ngươi!

      "Ngươi đường có mắt à, biết là ai đụng ai à!" Ngư Nhân thẳng lưng . Hà thị trước nhìn thấy nhanh chóng trở lại "Công tử, ngượng ngùng, nha đầu kia từ rất lỗ mãng, cẩn thận va chạm ngài, ngài đại nhân chấp tiểu nhân, đừng cùng nha đầu kia so đo.”

      "Hừ, hôm nay bổn thiếu gia tâm tình tốt, cùng ngươi so đo " vị công tử này bộ dáng mười lăm mười sáu, so với Ngư Nhân lớn hơn bao nhiêu, lại còn muốn giả bộ thành ông cụ non. Hà thị lôi kéo Ngư Nhân bước nhanh ra ngoài. Ngư Nhân oán hận quay đầu trừng mắt nhìn công tử kia. Ai ngờ, công tử kia cũng trừng mắt nhìn Ngư Nhân , "Như thế nào, phục? nhớ kỹ, ta tên là Tiếu Dập."

      Hà thị lôi kéo Ngư Nhân lên xe ngựa, muốn bảo xa phu chạy giọng vang lên:"Này, lão Hà, đợi chút, thiếu gia vừa vặn muốn trấn bàn bạc chuyện, nhờ xe ngựa của ngươi chút." gã sai vặt nhìn khôn khéo lưu loát chạy tới phân phó.

      Hà thị cùng Ngư Nhân còn kịp phản ứng, chỉ thấy người nhanh chóng tiến vào bên trong xe ngựa. Hóa ra là vị công tử vừa rồi gặp ở Tiền viện. Hà thị lôi kéo Ngư Nhân ngồi phía trong. Vị công tử này hô về phía ngoài xe "Thư Mạch, ngươi ngồi cùng lão Hà, đem đồ đạc này nọ chuẩn bị tốt !”


      " biết, thiếu gia" Thư Mạch bên ngoài nhanh chóng trở lại.

      Lúc còn ở nội viện, Ngư Nhân chỉ lo tức giận cẩn thận xem xét vị công tử này, nay lòng xem, tuổi chừng mười lăm mười sáu, là còn trẻ, tuấn dật trong sạch, tóm lại là dung mạo tốt, vẻ mặt cũng tốt. Đương nhiên , trừ tính tình đáng ghé ra, cái khác đều rất tốt.

      Vị công tử này lên xe ngựa, ra vẻ xin lỗi với Hà thị "Tiểu tử đường đột , ban đầu định ngồi chung xe với phu nhân và tiểu thư, nhưng phải trấn mua ít đồ, để vài ngày nữa phải trở về nhà ." Tiếu Dập lễ phép giải thích. Ngư Nhân bĩu môi, cũng may niên đại này dân phong cởi mở, nếu cùng nam tử xa lạ ngồi chung xe ngựa, chẳng phải là bại hoại thanh danh bản thân sao?

      "Công tử cần đa lễ, vốn là chúng ta chiếm dụng xe ngựa này, mời công tử ngồi." Hà thị đáp lễ.

      "Đây là tiểu nữ nhà ta, vừa rồi có va chạm nhiều, mong công tử thứ lỗi" , khi nãy trong sân chứng kiến được nhất cử nhất động của , Hà thị phán đoán rằng, vị công tử này phi phú tức quý. Sân kia cũng có thể là biệt viện của nhà này .

      Tiếu Dập cũng đánh giá Ngư Nhân ngồi ở đối diện . Nha đầu kia nhìn bộ dáng cỡ mười hai mười ba tuổi , bộ dáng coi là tuyệt sắc, nhưng rất thanh tú, so với nha đầu nông gia khác xuất sắc hơn ít. Bất quá, tư sắc cỡ này, nha đầu nhị đẳng nhà mình cũng có. Nhưng, xem tính tình vừa rồi, nàng ta cũng là người mạnh mẽ .

      Nhất thời, ba người trong xe ngựa đều có tâm tư riêng, ai lên tiếng. Trong xe ngựa hoàn toàn yên tĩnh. Rất nhanh, xe ngựa liền chạy đến trấn . Hà thị mang theo Ngư Nhân xuống xe ngựa, Tiếu Dập mình rời khỏi.

      Lần gặp này cũng là giữa trưa. Hai mẹ con cứ lại lại, bụng sớm đói meo. Hà thị nghĩ, hôm nay kiếm được ít bạc, từ lúc cha đám còn, chưa từng có qua nhiều bạc như vậy.

      ", Ngư Nhân, hôm nay theo nương chắc là mệt rồi. Chúng ta tửu lâu ăn bữa ngon ". Hà thị lôi kéo Ngư Nhân về phía tửu lâu của trấn . Trấn có hai tửu lâu , nhà quy mô , gọi là tửu lâu, kỳ là tiệm cơm chuẩn xác hơn, nhà khác quy mô lớn hơn, xem như xứng đáng cái tên tửu lâu, chính là so với tửu lâu ở kinh thành còn kém hơn nhiều. Hà thị hôm nay muốn dẫn Ngư Nhân là nhà tửu lâu , chung quy cũng nên tiết kiệm chút bạc, vừa vặn đem nấm vào măng bán cho tửu lầu.

      Vào tửu lâu, Ngư Nhân mới phát tửu lâu này xác thực lớn, đại sảnh tổng cộng có tám cái bàn, bàn tròn làm bằng gỗ tùng, ghế cũng hình tròn. Bàn ghế đều sơn màu đỏ sậm. Nhìn cũng có chút đẳng cấp."Khách quan, ngài tới, mời ngồi, để ta dâng trà cho ngài."

      Hai mẹ con rất nhanh ăn xong. Tiền cơm tới lượng bạc, nếu như là trước kia, Hà thị muốn cũng dám nghĩ tới. tại người còn có mười hai lượng bạc và 500 văn tiền. Hà thị gọi tiểu nhị, lấy ra nấm và măng để cho tiểu nhị nhìn , tiểu nhị dám làm chủ, mang theo hai mẹ con cùng tìm chưởng quầy .Chưởng quầy ra người sảng khoái, nhìn xong lập tức mua vào, còn về sau nếu có thổ sản gì, có thể đều lấy đến bán cho điếm. Cái này, lại thu vào thêm 600 văn .

      Ngư Nhân vừa vừa cao hứng suy nghĩ, cái này có thể mua thêm vài thứ mang về , lại mua chút hạt giống đồ ăn . hậu viện còn nhiều đất lắm, tốt nhất lại mua thêm mấy con gà , thả trong hậu viện nuôi. Nuôi tốt có thể ăn trứng gà, cũng có thể cho bọn đệ đệ muội muội dưỡng thân thể.

      nghĩ ngợi, "rầm" cái, lại cùng người khác va chạm.

      "Ngươi người này, như thế nào nhìn đường " thanh của nam tử vang lên đỉnh đầu.

      Ngư Nhân ngẩng đầu.

      "Là ngươi?"

      "Là ngươi?"

      Hai người hẹn mà cùng ."Ngại quá, vừa suy nghĩ chút chuyện, lại đụng phải công tử , thực xin lỗi" lúc này là bản thân Ngư Nhân đụng vào người ta, nhanh chóng hướng đối phương xin lỗi. Phải lại, vừa còn ngồi xe ngựa của người ta, cũng nên thêm gì nữa.

      "Được rồi, thôi, lần sau đường chú ý nhìn chút" Tiếu Dập mang theo Thư Mạch tự mình vào tửu lâu . Ngư Nhân phẫn nộ sờ sờ cái mũi, theo Hà thị ra tửu lâu. Lần đầu tiên đụng phải, lần hai cũng đụng phải, cũng có duyên! Lắc đầu, nghĩ nhiều nữa. Ngư Nhân trong tiềm thức cảm thấy mình cùng loại thiếu gia nhà giàu này này dính dáng nửa điểm quan hệ nào.

      Lúc này Ngư Nhân còn biết, người tên Tiếu Dập này, cùng mình dây dưa cả đời.



      Chương 17: Mua gà con

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Hà thị và Ngư Nhân đến thẳng chợ, trước vào cửa hàng lương thực mua hai mươi cân bột mì, lại mua mười cân gạo, bột ngô cũng mua, lại mua hai cân dầu hạt cải và cân muối. Bột mì mười văn cân, gạo mười lăm văn cân, còn cả dầu và muối, tổng cộng hết hơn lượng bạc. Ở trấn này bạc tiêu phí còn thấp, mười lượng bạc, nếu nhà bình thường xài tiết kiệm cũng dùng được nửa năm. Nhìn đồ đạc linh tinh trong tay, Hà thị vẫn đau lòng bữa cơm trưa vừa rồi, lượng bạc đó. Ngư Nhân thấy Hà thị như vậy, khỏi an ủi:" Nương, nhìn nương kìa, con về sau nhất định kiếm được rất nhiều tiền, ăn ăn . Chờ lúc có bạc rồi, chúng ta mỗi ngày đều có thịt cá."
      Hà thị cười cười vỗ đầu Ngư Nhân.

      Hai người xách theo đồ, tiếp tục lại trong chợ, vòng xuống, tay nhiều hơn chút hạt giống. Hà thị cảm thấy những thứ khác cần mua nữa, đồ đạc trong nhà còn dùng được. Hơn nữa, bạc còn lại phải để dành phòng lúc cần gấp.

      "Nương, nương, nhìn kìa, là gà con."

      Đến cuối chợ, Ngư Nhân phát tiệm bán gà con. Ngư Nhân muốn nuôi gà xuất trước mặt, này là ý trời, ý trời muốn mình tiếp quản nghiệp nuôi trồng đây mà.

      Ngư Nhân lôi kéo Hà thị tới sạp gà:" Nương, mua vài con , đem về hậu viện nuôi, chờ chúng trưởng thành, có thể đẻ trứng, liền đem cho mấy đứa bồi dưỡng thân thể. Ăn hết đem lên trấn bán, nhiều ít cũng kiếm được tiền, nương xem có được ?" Ngư Nhân năn nỉ Hà thị. Hà thị gật đầu đồng ý. Bạc này cũng là Ngư Nhân kiếm được, với lại, nuôi gà cũng là chuyện đúng đắn.


      " Đại gia, gà con này bán thế nào?" Hà thị hỏi. Có số chuyện vẫn để mình làm , nương vẫn rụt rè chút tốt hơn.

      "Vị phu nhân này, ánh mắt ngươi tốt. Nhìn mấy con gà con này , rất vui vẻ, đây là gà con qua tháng, nuôi tốt lắm. Lấy ngài mười văn con thôi." Người bán gà nhiệt tình tiếp đón. Mười văn cũng rẻ à, bột mì cũng chỉ mười văn cân, gà con còn chưa biết nuôi được hay . Ngư Nhân trong lòng tính toán.

      "Đại gia, mười văn vẫn mắc, hôm kia chợ, ta thấy có người bán có tám văn thôi, gà cũng giống ngươi vậy đó." Hà thị mở miệng trả giá, giá cả Hà thị cơ bản vẫn biết ràng.

      Ngư Nhân thầm vươn ngón cái với Hà thị, cũng biết Hà thị có hiểu ý .

      "Phu nhân à, nhìn ngài kìa, gà con của ta nuôi rất tốt, trong nhà còn nuôi đám kìa. Thôi được, ta cũng khó xử ngài, tám văn , được rồi, ngài mua mấy con?"
      Ông ta vừa vừa lôi gà con từ trong sọt ra. Hà thị quay đầu thương lượng với Ngư Nhân, ấn theo ý tứ của Hà thị, trước mua bảy tám con nuôi thử, nuôi nhiều hơn cũng có thức ăn cho chúng. Nhưng Ngư Nhân đồng ý, Ngư Nhân nghĩ, nuôi phải nuôi cho nhiều, dứt khoát đem ba mươi con về, cùng lắm thả rong sau núi. Ngư Nhân vốn là muốn nuôi trong hậu viện, nhưng như vậy nhiều lắm là mười con. tại sửa lại chủ ý, có thể để gà con tự kiếm ăn. Sau có rất nhiều sâu, để đám gà tự kiếm mồi. Cuối cùng, Hà thị thỏa hiệp.

      "Đại gia, chúng ta lấy ba mươi con." Hà thị với người bán gà.

      "Đây là ba mươi con, đều để ngài cầm."

      "Được rồi, ngài thong thả, nếu muốn mua gà nữa tới tìm ta nha, ta đều bán ở đây." Ông rất nhiệt tình .

      "Đại gia, trước để ở chỗ ngài, ta còn phải mua ít đồ, hồi quay lại lấy."

      Hà thị kéo Ngư Nhân mua ít bánh ngọt mang về cho bọn tiểu Hổ.

      Hai mẹ con cầm đồ vật này nọ đến mệt ngất ngư, vừa vừa dừng, nhưng cũng rất nhanh tới nhà. Tiểu Hổ từ xa nhìn thấy Hà thị, vội vàng chạy ra đón.

      Vừa về tới nơi, hai mẹ con mệt chịu nổi, tiểu Mỹ nhanh chóng rót hai chén nước, hai người hơi uống cạn sạch.

      "Nương, nương, con thấy đồ ăn, cho con ăn." Tiểu Kỳ nghe mùi điểm tâm, chớp mắt nhìn Hà thị.

      "Nào, mấy đứa, đầy là dùng tiền của tỷ tỷ kiếm được mua điểm tâm, cầm ăn ." Tiểu Hổ còn có thể bình tĩnh, nhưng tiểu Mỹ và tiểu Kỳ miệng có chút khẩn trương. lâu ăn qua bánh ngọt, cho nên đám nhóc rất thèm thuồng.

      "Chậm chút, chậm chút, coi chừng nghẹn. Nào, tiểu Kỳ, đến đây uống miếng nước." Hà thị từ ái nhìn huynh muội bọn chúng.

      "Nương, hôm nay trễ rồi, kịp làm lồng gà, đề rổ gà này ra hậu viện thôi. hồi cho ít nước vào, lại lấy gạo cho chúng ăn. Chờ ngày mai, chúng ta lên núi chặt ít trúc về vây dưới chân núi, đem gà con nhốt vào, để chúng tự tìm sâu ăn." Ngư Nhân với Hà thị.

      " biết, nhìn con cũng mệt mỏi rồi, hồi nương nấu cơm cho con. Ăn xong nghỉ ngơi ."

      Hà thị buông chén, định làm cơm.

      "Nương, hôm nay bọn con nhổ hết cỏ dại rồi." Tiểu Hổ báo cáo những việm hôm nay làm.

      "Ừ, ngoan lắm, vất vả cho các con, đều ngồi xuống ăn bánh , nương nấu cơm." Hà thị xong liền ra khỏi nhà chính.

      "Tỷ, tỷ và nương sao có nhiều tiền vậy ạ? Trong nhà trước giờ chưa từng mua nhiều đồ như vậy, chúng ta cũng lâu chưa ăn bánh ngọt. Trước đây lúc cha làm việc bên ngoài, vì ông chủ cho ít, cha ăn, để dành mang về, nên chúng ta mới có mà ăn." Tiểu Mỹ tò mò hỏi.

      "ha ha, cho mấy đứa. Đây là bí mật. Dù sao, về sau để mấy đứa ăn no, tỷ nhất định nuôi mấy đứa trắng trẻo mập mạp."

      "Tỷ, mà." Tiểu Mỹ bám riết tha.

      "Tiểu Kỳ, đừng nghịch gà con nữa, sau này chúng đẻ trứng cho đệ ăn đấy." Nhìn tiểu Kỳ lại muốn chọc gà con, Ngư Nhân cuống quýt hô:" Lại đây, tỷ ôm đệ."

      "Tiểu Mỹ, muội nhớ khăn tay nương thêu , chính là cái đó, được người khác nhìn trúng, bán ra tiền. Cho nên mua nhiều đồ về, sáng mai nương chưng bánh mỳ cho chúng ta ăn." Ngư Nhân cười .

      "Còn có, mai cùng lên núi kiếm trúc , đem gà con nuôi tốt, vừa ăn được vừa bán được."

      "Tỷ, đệ cũng muốn lên núi chặt trúc, đệ muốn giúp tỷ." Tiểu Kỳ cũng theo ồn ào.

      " được, đệ ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ vài bữa nữa chợ, tỷ lại mang đồ ăn ngon về cho đệ." Ngư Nhân rất là thích tiểu đệ đệ này của mình.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :