1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vẻ đẹp nông thôn - Tiểu bảo thích ăn dưa hấu (29/314) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Bước đầu kế hoạch

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Về đến nhà, nhanh chóng uống mấy ngụm nước, nàng lúc này mới xả giận. Trời hôm nay nóng, người lại mặc áo dài. giống kiếp trước có áo tay ngắn hay tay gì đó. Thiệt là nóng muốn chết.


      Nương và tiểu Mỹ còn trong phòng thêu thùa, nóng như vậy mà còn ngồi được. Ngư Nhân lắc đầu, vẫn là tại vì trong nhà có bạc.

      Tiểu Kỳ ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trong sân nhìn kiến. Tiểu Hổ tới phòng bếp bưng cơm trưa lên, Ngư Nhân nhanh chóng ăn vài hớp. Bụng lấp được phân nửa. Đồ ăn thanh đạm, hoa màu đúng là tốt cho thân thể. Nhưng cái này ăn no mau, đói cũng mau, đại bộ phận là nước mà thôi.

      “Tiểu Hổ, , tới sau núi xem chút.” Như Nhân trực tiếp kéo tiểu Hổ ra sau viện.

      Hậu viện có đường trực tiếp lên núi. Lúc đầu nhìn núi có vẻ lớn, nhưng lúc lên mới biết, cũng hề . Chỉ là vì trụi lủi, cho nên khiến người ta có cảm giác như vậy. từ chân núi tới đỉnh cũng hơn canh giờ. Đương nhiên, Ngư Nhân và tiểu Hổ chậm, chút lại dừng, vừa vừa nhìn. Khắp núi đều là bụi cây thấp bé. Hiếm lắm mới có mấy gốc cây tùng, nhưng đều là cây mục. Đá vụn núi tương đối nhiều, đó cũng là nguyên nhân cây núi thể mọc. Khó trách ông bà nội nguyện ý đem núi này phân cho chúng ta. Ngư Nhân vừa nghĩ vừa tiếp tục khảo sát. Núi có thể cải tạo, chỉ là cần tới bạc. Tình hình bây giờ là khai khẩn được. Nhưng, trong lòng Ngư Nhân có kế hoạch. Núi này tuy xói mòn, nhưng vẫn còn lớp thổ nhưỡng. Nếu xử lý tốt có thể vẫn còn tác dụng. Sau này nếu có tiền, có thể lên núi gieo trồng ít cây ăn quả hay tre trúc gì đó, có thể lấy tới nuôi gà. Những điều này là biện pháp kiếm tiền rất tốt, chỉ là tại tay mình có bạc, làm gì được. Bây giờ, trong mắt người khác đây chỉ là núi hoang, nhưng trong mắt Ngư Nhân trở thành núi vàng núi bạc rồi.

      Lên tới đỉnh núi, nhìn quanh bốn phía. Bên trái là từng mảnh đất vườn, mảng xanh rờn bồng bềnh. Chắc đây là lúa nước. Căn cứ theo quan sát của mình, nơi đây thuộc khí hậu cận nhiệt đới, tức là phía nam, khí hậu tương đối ấm áp. Bốn mùa cũng ràng. Xuân hấm hạ nóng, thu mát đông lạnh. Bất quá, mùa hạ kéo hơi dài. Những hộ gia đình bình thường đều gieo chút lúa nước lúa mì gì đó, nhưng sản lượng cao.

      Dù sao tại kỹ thuật nông nghiệp còn lạc hậu, sâu bệnh cũng nhiều, cơ bản đều dựa vào ông trời. Mà người có ruộng màu mỡ chỉ có thể trồng ngô. Tựa như nhà nàng tại, vài mẫu ruộng khô cằn, gạo cũng có ăn.
      Bên phải là núi non trùng điệp. Núi cao rừng sâu, bình thường trừ bỏ thợ săn ra, trong thôn cũng ít người vào. Núi kia vô chủ. Do thuộc về tất cả mọi người, cho nên, ai cũng có thể vào. Sau núi hoàng chính là mảnh ruộng khô lớn. Kia đều là của các gia đình trong thôn, có khế đất hết. Chờ về sau có tiền, nhất định đem cả ruộng và núi mua hết về, chính mình khai phá cho tốt, vậy cũng đều có thể sinh ra tiền. giống tại, chỉ có thể trồng linh tinh vài thứ. Ngư Nhân tin tưởng tràn đầy.

      Lúc xuống núi, Ngư Nhân rất buồn bực. đống bạc cứ lắc lư trước mặt mình, nhưng đều là chuyện về sau. tại cũng sờ tới được. Chính mình cũng có tài chính để bắt đầu. Nguyện vọng bất thành. Đây gọi là lý thuyết suông , ha ha. Phải nhanh nghĩ biện pháp khác mới được.

      Chờ Ngư Nhân và tiểu Hổ về tới nhà mặt trời cũng lặn. ngày nữa lại sắp qua. nóc phòng bếp dâng lên màn khói, chắc nương và tiểu Mỹ nấu cơm. Tiểu Kỳ lấy gậy vẽ loạn đất. Đúng rồi, cũng biết nương có chỉ tụi nó viết chữ . Trong nhà cũng có tiền đưa bọn đệ đệ tới học đường. Chính mình tuy biết chữ, nhưng chữ kia khác với chữ ở niên đại này. Ài, cái này kệ . Ngày mốt nương phải lên trấn họp chợ, đến lúc đó cùng, nhìn xem chợ ở đây là dạng gì, có thể tìm được cách kiếm tiền . Chỉ cần suy nghĩ thêm, khẳng định được.

      Cơm chiều vẫn là những món cũ: Dưa muối, cháo trắng và mấy cái bánh bột ngô, bên trong pha nhiều bột mì hơn chút. Ăn thêm nữa bụng đúng là chịu nổi. Rau trồng ở hậu viện bộ dạng ủ rũ, khiến Ngư Nhân nỡ kêu nương cắt đến ăn. Trong nhà dầu mỡ cũng có, thức ăn đủ kém. Nhìn bọn đệ muội vàng vọt xanh xao, Ngư Nhân càng bức thiết muốn bạc. Bạc bạc bạc, ta muốn thiệt nhiều bạc. Ngư Nhân trong lòng hò hét.

      ————–

      Cuối cũng cũng tới ngày họp chợ. Hôm đó, nương gọi Ngư Nhân và tiểu Mỹ dậy sớm. Mặt trời còn chưa lên, trăng vẫn còn ở đường chân trời. Nương đêm trước sắp xếp tốt rồi, để tiểu Hổ và tiểu Kỳ ở lại giữ nhà, chính bà mang theo Ngư Nhân và tiểu Mỹ lên trấn. Tiểu Mỹ mấy này nay học thêu, mang nó theo phụ giao hàng, sau này mình bận cũng có thể để tiểu Mỹ tự . Còn Ngư Nhân trước đây theo rồi, vừa lúc nó vừa đỡ bệnh, nếu bán được dư chút tiền nhờ đại phu coi qua cái, đỡ phải lưu lại di chứng gì. Hà thị an bài đều thỏa đáng.

      Ăn cơm xong, đưa cơm còn dư trong nồi cho tiểu Hổ và tiểu Kỳ cất, Hà thị mang theo Ngư Nhân và tiểu Mỹ lên trấn tên. Bởi vì còn chưa sáng, khó nhìn thấy đường dưới chân. Bốn phía im ắng, gió lạnh thổi qua. là mùa hè nên cảm giác rất thoải mái. Hit sâu, khí trong lành, cả người đều thư sướng.

      “Nương, chậm chút , vội mà, trời còn sớm như vậy.” Ngư Nhân với Hà thị.

      sớm đâu. Từ đây lên trấn mất hai canh giờ. Chờ chúng ta đến nơi sáng hẳn rồi. Nương có tiền, chỉ có thể bộ. Vất vả cho hai đứa. Kỳ cũng có thể gọi xe bò ven đường để , khoảng hai văn tiền. Chỉ là nương bây giờ…” Hà thị nghẹn ngào.

      Ngư Nhân gì, yên lặng nhìn theo hướng nương . Trời cũng từ từ sáng lên. Rốt cục, lúc trời sáng hẳn thấy được thôn trấn. Lúc này, người đường cũng nhiều hơn, tốp năm tốp ba tụ tập, đại đa số người đều mang theo vài đồ vật này nọ.
      ChrisKem Đá thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6: Họp chợ

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Còn chưa vào trấn náo nhiệt như thế, vậy bên trong hẳn là rất nhiều người. Trời chưa sáng hẳn bắt đầu , tới giờ được hai canh giờ. canh giờ ở đây là hai tiếng ở đại. Mẹ ơi, vậy tức là tới bốn tiếng. Khó trách chân muốn mềm nhũn luôn. tới bắp chân cũng run lên. Cơ thể mình vừa khỏi bệnh, thế mà lại được đoạn đường xa như vậy, khó tưởng tượng nổi. Điều này coi như cũng có ích, xã hội này trừ bỏ xe bò xe ngựa ra, còn lại đều phải dựa vào đôi chân mình.


      Nơi nơi rộn ràng náo nhiệt. Nửa tháng họp chợ lần, khó trách nhiều người như vậy. Thôn dân mười dặm quanh đây đều tới. Có lấy vật đổi vật, có trực tiếp mua bán. Trấn lớn, đông tây chỉ có ngã tư đường thẳng tắp. Hai bên đường là dọc cửa hàng, bán lương thực, bán vải vóc, bán quần áo, còn có tửu lầu, khách điếm nữa. Trấn tuy , nhưng cái gì cũng có đủ. Nơi này tuy là trấn, nhưng lại là cửa thông giữa nam bắc. Vì vậy cũng đủ để tạo thành trấn phồn hoa.

      Hai bên đường trừ bỏ các cửa hàng, còn có những quán xá bày dài đất. Chủ yếu là trải tấm vải bố, đem sản phẩm bày ra. qua các sạp hàng, Ngư Nhân nhìn phát thèm. Có bán đồ ăn, bán gà, bán cá, còn có quần áo… đường qua, đều là những thứ ở nhà mình luyến tiếc dùng, đem tới chợ đổi tiền. Ừ, chờ khi nào ở hậu viện trồng được rau ngon, có thể nấu vài món rau dưa mới mẻ cho mọi người, còn dư đưa lên trấn đổi tiền. Ngư Nhân trong lòng tính toán.

      “Tiểu Mỹ, đây là nơi thu mua sản phẩm thêu của chúng ta. Đến đây, đợi nộp xong rồi quay lại chợ xem có thể mua chút gì .”
      Hà thị xong liền vào cửa hàng.

      Cửa hàng lớn, cửa viết mấy chữ “Hàng thêu Vương thị”. Cũng phải, đây là thôn trấn, bình thường trừ bỏ ít người giàu ở trấn xuống các thôn, cũng có nhiều người sử dụng mấy thứ đồ tốt như vậy. Mấy hộ bình thường lúc cưới vợ, cơ bản tự mình thêu rồi, mấy nhà giàu cũng tới trấn chọn hàng thêu đẹp.

      “a, nương tử đến rồi sao. Mau vào mau vào. Ta đây vừa nhắc tới ngươi đó. sao tới giờ ngươi vẫn chưa tới giao sản phẩm. Hàng thêu của ngươi nha, rất hút hàng.” vị phụ nhân mặc áo bông màu tím tiến lên . “Vương chưỡng quỹ, ngươi xem xem, đây là hàng thêu lần trước. là đẹp.” Hà thị nhanh chóng đưa sản phẩm ra. Đồ thêu của Hà thị Ngư Nhân xem qua, phác họa tệ, nhưng màu hơi tối tăm chút. Kỹ thuật thêu tỉ mỉ, hàng làm ra cũng có hiệu quả nghệ thuật. Mình biết thêu, nhưng kiếp trước cũng mua qua mấy thứ thủ công mỹ nghệ, ước chừng cũng biết vài loại tú pháp. Dù sao cũng chỉ là lý thuyết suông, có lẽ nên cho nương, để xem bà có lĩnh ngộ ra được cái gì . Coi như hết mình với gia đình này.

      Vương chưởng quỹ cũng xem xét hàng thêu. Là vài cái áo gối cùng vài kiểu hài. Có thể nhìn ra được, Vương chưởng quỹ rất vừa lòng với những sản phẩm này. Đây là nương thức đêm làm, chút cũng ăn bớt nguyên vật liệu.

      “Vẫn theo giá trước kia . Ba cái áo gối, năm mẫu hài, tổng cộng 500 văn tiền.”

      Vương chưởng quỹ lưu loát đem vật thu hồi. Hà thị lấy tiền, lại tiếp tục cùng Vương chưởng quỹ bàn bạc cầu sản phẩm. Thừa dịp này, Ngư nhân đánh giá mấy thứ trong cửa hàng. Đại bộ phận là áo gối, bao tay hay vỏ hài. Gian giữa còn trưng bày vài bộ y phục nữ. Hoa văn áo được thêu cẩn thận, tú công vẫn khá tinh xảo. Chỉ là phối màu hoa tốt, nếu hoa thêu thêm con bướm càng thêm tiên diễm, quần áo cũng sáng lên. Ngư Nhân bên đánh giá. Đúng rồi, có thể với chưởng quầy, nếu mình có thể làm ra vài hàng mẫu đến, bà ta thấy nhất định quan tâm. Dù sao niên đại này, tư tưởng con người còn chưa mở rộng, dám phối màu quá kỳ quặc. Nếu như mình có thể làm, khẳng định hấp dẫn ánh mắt người mua, đến lúc đó tiêu thụ rất tốt, bạc thu vào tay.Chỉ là mình tại mới có ý tưởng thôi, có hàng đưa cho Vương chưởng quỹ. Mắt thấy chính là ảo, bà ta thấy hàng giá tin. Thôi được, hồi về kêu nương mua chút chỉ đẹp, về nhà cho nương cách phối màu. Nghĩ tới biện pháp kiếm tiền này, trong lòng Ngư Nhân rất đắc ý.

      Ra khỏi hàng thêu, Hà thị mang theo Ngư Nhân và tiểu Mỹ vào chợ. Kỳ hàng thêu cũng ở ngay chợ, chợ ngay ở hai bên phố. qua từng nhà , phần lớn đều là đồ ăn, gà, trứng linh tinh. Ngư Nhân kéo tay Hà thị:” Nương, chúng ta mua ít hạt giống . Con thấy sân sau đất trống còn nhiều, đồ ăn của chúng ta cũng đủ. Chúng ta trồng trọt ít, như vậy cũng cần tới ruộng hái rau dại.”

      “Cũng được, thôi. Chỉ là nương chưa từng trồng mấy loại rau này, trước kia đều là cha con làm. Cây ở sân sau lớn nổi.” Hà thị hơi uể oải.

      Hà thị mang theo hai tỷ muội Ngư Nhân tới quầy hàng bán hạt giống, mua chút hạt rau xanh dưa chuột, tốn hết mười văn tiền. Sau đó lại tới lương điếm mua ít bột mì. Đây chắc là để trộn với bột ngô ăn. Bột mì ăn nổi. Bột ngô cũng mua thêm, bột ngô có vẻ rẻ hơn bột mì ít. Mua tùm lum đồ, 500 văn tiền rốt cục còn dư mấy.

      Ngư Nhân vốn còn muối kêu nương mua ít dầu với muối. Mỗi ngày ở nhà ăn đồ ăn dầu muối, miệng nhạt như nước ốc. nhớ tới lúc ăn thịt trước kia. Xem ra, phải nhanh kiếm tiền thôi.

      Tới giữa trưa, ít người dọn hàng. Đại bộ phận mọi người đều dựa vào hai chân mà lại. Mấy thôn trang phụ cận cũng gần, tốn ít thời gian. Bây gờ tuy mới trưa, nhưng nếu chậm phải tới tối đen mới về tới nhà. Hà thị tới hàng bánh bao mua năm cái bánh hết năm văn tiền. Lấy ra ba cái để ăn trưa, còn lại cất vào người, trở về cho hai đứa kia. Hà thị dẫn tiểu Mỹ và Ngư Nhân vội vàng về nhà, thỉnh thoảng lau mồ hôi. Hôm nay đúng là nóng. Ngư Nhân thống khổ theo sau. Ài, xe bò cũng được . Bò a bò, chị đây tại muốn có bò, như vậy mới có thể ngồi xe bò lắc lư về nhà.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Khẩn đất trồng rau

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Về tới nhà mặt trời ngã về đằng Tây. Tiểu Hổ mang theo tiểu Kỳ ra cửa đón.

      Nương lấy bánh bao ra đưa cho bọn nó. Tiểu Kỳ ôm bánh bao, gấp rút mở miệng nhai
      ” Rửa tay trước , dơ quá kìa.” Hà thị quát lớn. Tiểu Hồ ngoan ngoãn kéo tiểu Kỳ vào bếp rửa tay.
      “Nương, tỷ, cơm chiều con làm rồi đó. Hai người nghỉ lát là có cơm ăn.” Tiểu Hổ quay lại thông báo chút. Hai đứa trẻ ngoan. Ngư Nhân khỏi lại cảm thấy may mắn vì có người nhà như vậy. Những điều này chính là động lực để mình cố gắng.

      đường lại, bây giờ mệt tới ngất ngư, người đầy bụi đất, cổ họng khô khốc. Ba mẹ con lấy bình nước bàn dồn sức uống. Chờ lấy được chút hơi rồi, tiểu Hổ bưng cơm chiều tới.

      Mọi người im lặng ăn cơm. Hôm nay mệt mỏi ngày, bụng cũng đói, cơm ăn rất ngon. “Nương, đêm nay đừng thêu nữa, nghỉ chút . Tiểu Mỹ còn , nếu thường xuyên thêu trong bóng tối mắt hư đấy. Nương cũng vậy.” Đồng chí Ngư Nhân sớm quên ở niên đại này mình chỉ mới mười ba tuổi, còn là đứa . Bất quá, trẻ con ở niên đại này trưởng thành sớm. Con lại đặc biệt sớm hơn. Bình thường mười lăm mười sáu tuổi xuất giá, cho nên cũng khiến Hà thị hoài nghi.
      “Ừ, nương biết, chúng ta đều nghỉ ngơi. Hôm nay mua được hạt giống, ngày mai phải nhanh chóng trồng.”
      Hà thị buông bát, lấy khăn tay lau miệng. Tuy là phụ nữ nhà nông, Hà thị vẫn biết chút quy củ của người bên ngoài.

      “Đúng rồi, hôm nay con bảo nương chọn chút chỉ màu. Con muốn học thêu sao?” Hà thị hỏi Ngư Nhân.
      Thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng này. Ngư Nhân vỗ chân:” Nương, con cảm thấy đồ thêu của nương màu hơi tối. Con cảm thấy nếu màu tươi hơn chút đẹp mắt hơn, cũng có thể bán được giá cao. Nương xem hoa cỏ bên ngoài kia, rất sống động, nhìn rất đẹp, vì sao thêu như vậy.”

      “Mọi người phải đều thêu như thế sao? Vương chưởng quỹ trong điếm cũng giống vậy. Màu quá sáng sợ là khó coi, vậy hỏng. Bao lâu này thêu đều là như vậy.” Hà thị giải thích với Ngư Nhân.

      “Tuy là thế, nhưng con cảm thấy nếu thử cải tiến, chừng đạt được ít hiệu quả tưởng. Nương, làm thử , nếu thêu đẹp, lần sau họp chợ đưa cho Vương chưởng quỹ coi thử. Nếu bà ấy vừa lòng ta có thể nâng giá chút. Nếu hài lòng, chúng ta cũng chỉ hao chút chỉ và vải.” Ngư Nhân hướng Hà thị đề nghị.

      “Con có thể giúp nương phối màu nha. Đúng rồi, hôm qua con nằm mơ thấy loại động vật kỳ quái, đến giờ còn nhớ nè. hồi con vẽ thử, nương thêu giống vậy xem thử .”
      Ngư Nhân là muốn đem bộ dạng của mèo Kitty vẽ ra, để Hà thị thêu. tới thêu thùa, mặc kệ là niên đại gì, nữ hài tử đều thích mấy thứ đáng . Này nếu làm được có thể kiếm bạc.
      Ngư Nhân bây giờ đều bị bạc làm mờ mắt rồi.

      Hà thị tất cả đều đáp ứng Ngư Nhân.

      Đêm ở nông thôn rất yên tĩnh. Người trong nhà đều ngủ, nghe tiếng hít thở của tiểu Mỹ bên cạnh, còn có tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ, Ngư nhân cảm thấy, ngày trôi qua khổ có chút khổ, nhưng khiến người ta rất an bình. Nghĩ tới việc ngày mai muốn khẩn đất trồng rau. Đó cũng là việc tốn sức, tiểu Hổ mới mười tuổi, thân mình còn non, phải cố gắng để nó làm nhiều. Cứ từ từ nghĩ, nàng dần dần tiến vào mộng đẹp.
      Do hôm qua xa, cho nên buổi sáng vừa thức dậy, chân nàng bị căng cơ. Lúc Ngư Nhân thức những người khác cũng dậy từ lâu rồi. Ngư Nhân có chút xấu hổ. Ngay cả tiểu đệ tiểu Kỳ cũng thức, mình lại ngủ tới như vậy. Nhớ tới hôm nay còn phải trồng cây, nàng nhanh chóng rửa mặt thay đồ. Quần áo chỉ có hai bộ, đều là vải thô. Vì hôm nay phải cày ruộng, Ngư Nhân cố ý mặc lại đồ hôm qua, đỡ làm dơ quần áo sạch. Chuyện này đối với người thích sạch như Ngư Nhân mà là khiêu chiến rất lớn rồi.

      Ăn sáng xong, cả nhà đều ra sân sau. Hậu viện này đúng là lớn, lại vắng vẻ, so được với mấy nhà trong thôn. Phòng ở trước đây của cha chỉ là mảnh đất hoang. Cha phải nộp bốn lượng bạc lên thôn mới xây được cái nhà.

      Hà thị cầm hai cây cuốc tới. Ngư Nhân nhận lấy. là cuốc, nhưng cái này có thể làm bị gãy trời? Bên cuốc bị rỉ sét loang lỗ. Ngư Nhân rất lo lắng.
      Ài, trong nhà ngay cả thứ giống cây cuốc chút cũng có.

      Hà thị và Ngư Nhân lấy cuốc xong, tiểu Hổ cũng muốn lấy.

      “Tiểu Hổ, đệ xách nước tới đây . hồi gieo hạt giống xuống, phải nhờ đệ tưới chút nước đó.” Ngư Nhân đẩy tiểu Hổ qua bên, . Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Từng cuốc từng cuốc rơi lên đất. Nếu đào đất sâu cây lớn được, Ngư Nhân hiểu điều này. Cho nên, nàng dùng sức cuốc đất. lâu sau, tay đau như bốc hỏa. Nhìn Hà thị nhanh chậm cuốc đất, nhìn tư thế kia, ràng là thường xuyên làm việc này.

      Chờ làm xong tương đối qua giờ Thìn. Bấy giờ, Ngư Nhân mới dám nhìn hai tay mình. tay đều nổi bóng nước, Ngư Nhân đau tới hai mắt ửng đỏ.

      hồi nương dùng kim đâm giúp con. Ở kim thêm chút thuốc, ngày mốt là khỏi thôi.” Hà thị tới, quan tâm .

      “Vâng, sao đâu ạ. Nương, chúng ta tiếp tục .”
      Ngư Nhân đặt cuốc sang bên, ngồi xổm xuống nhìn. Ruộng này nằm sát bên trái tường hậu viện, phía bên phải vẫn còn vài loại cây trồng thưa thớt bên trong. Đám cây đó được chăm sóc tốt, có chất dinh dưỡng nên lớn nổi. Đúng rồi, ruộng cày xong, chính là phải chăm sóc làm sao đây. Bây giờ gieo giống xuống, đến lúc nảy mầm cũng phải làm này nọ. tại có cách nào làm đất trở nên phì nhiêu. Phải thừa dịp hạt còn chưa nảy mầm, nhanh chóng nhĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, lại tiến hành bón thúc, hy vọng kịp.
      Hà thị dùng cây bừa chỉnh lại cho bằng phẳng. “Ngư Nhân, mang hạt giống tới đây.”

      Hà thị cầm hạt giống Ngư Nhân đem tới gieo vào trong đất, sau đó lại tản đất ra. Ngư Nhân cũng học làm theo. lâu sau, hạt gieo xong. Tiểu Hổ cầm gáo, từ phía sau cẩn thận tưới nước. Chuyện này liên quan tới việc về sau cần ăn rau dại nữa, cho nên mọi người đều làm rất cẩn thận. “Tiểu Hổ, đệ về sau cũng phải hay tưới nước đó.” Ngư Nhân phân phó tiểu Hổ. Kiếp trước Ngư Nhân từng tới nông trường nhìn người ta trồng rau.

      Nhìn mẫu ruộng rau bằng phẳng, trước mặt Ngư Nhân như xuất hàng loạt đồ ăn tươi ngoan bay bay trước mặt.
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Chế tạo phân bón.

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Ăn cơm trưa xong, Hà thị mang theo tiểu Mỹ tiếp tục thêu, tiểu Hổ rửa chén. Ngư Nhân rất tò mò vì sao mọi người ngủ trưa. Kỳ , nàng biết rằng, người dân ở nông thôn làm gì có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy. Ngủ là chuyện buổi tối, ban ngày đều phải làm việc. Nắng hè rất độc, phụ nữ bình thường đều ở trong nhà may chút đồ, đàn ông nếu phải là đan rổ cũng sữa chữa đồ đạc trong nhà. Ngủ trưa là kiểu hưởng thụ của kẻ có tiền.


      Ngư Nhân mệt quá, ngáp:” Nương, con man tiểu Kỳ nằm chút. Người mệt quá.” Ngư Nhân mang tiểu Kỳ vào sương phòng. Người khác có thể ngủ, tiểu Kỳ còn , nhất định phải ngủ đủ giấc.

      Hà thị cười lắc đầu, con bé này, vừa khỏi bệnh, cơ thể yếu ớt.

      Chờ lúc tỉnh ngủ trong phòng hơi tối rồi. Lần ngủ này chắc cũng phải tới canh giờ . Tiểu Kỳ vẫn còn say mê ngủ. Ngư Nhân cũng gọi nó, cứ để nó nằm.

      Nàng ra nhà chính. Trong sân vẫn còn rất nóng, mặt trời hơi lặn, nhưng vẫn hầm như vậy.

      Ngồi bên bàn, Ngư Nhân thầm suy nghĩ xem chuyện phân bón nên giải quyết thế nào. Mấy thứ thải ra trong nhà xí ở sân sau có thể dùng, nhưng đủ, phải nghĩ thêm biện pháp khác. Kiếp trước khi ở nông thôn, nàng từng thấy nông dân dùng lá cây và cỏ dại để chế phân. Phương pháp tỉ mỉ lắm, nhưng từng giai đoạn đại khái cũng biết. Chờ gần tối gieo xong dưa chuột, liền mang theo bọn tiểu Hổ ra ngoài lụm lá cây và cỏ dại . Trước dùng mấy thứ này thử trước. Ngư Nhân cứ thế tính toán.

      Hà thị vào phòng ngủ, chỉ dạy tiểu Mỹ cách thêu, Ngư Nhân ngồi bên cạnh nhìn nhìn, chuẩn bị buổi tối cho Hà thị chuyện phối màu. Đồng thời, Ngư Nhân còn muốn đem cách chế phân với Hà thị. Hà thị liên tiếp gật đầu tán thành. Ở nông thôn có rất nhiều cỏ dại, chỉ là ai cũng biết việc nó còn có thể dùng để làm phân.

      “Nương, dưa chuột trồng bên này tường . Ở đây mặt trời chiếu tới được, chỉ cần cắm mấy cây gỗ đơn giản bên tường là được, dưa lớn có thể tự leo lên.” Ngư Nhân bên gieo hạt, bên hướng Hà thị đề nghị.
      “Ừ, theo lời con . Ý rất hay.” Hà thị cười gật đầu.

      Trồng dưa chuột xong mặt trời khuất núi. Mùa hè tối chậm, phải tới bảy tám giờ mới tối đen hoàn toàn. Giờ này chắc khoảng sáu giờ rồi. Đương nhiên, đây là Ngư Nhân dựa theo cách đo thời gian của đại mà đánh giá. Còn khoảng canh giờ để thu thập ít lá cây và cỏ dại, vậy cũng đủ rồi. núi hoang đều là bụi cây, lá rụng ít, cả dại cũng rất nhiều. Ngư Nhân trước kia lên núi có nhìn thấy.
      Quay về tiền viện lấy hai cái sọt lớn, cùng hai cái giỏ xách. Vì Hà thị cũn muốn nhặt lá cây, nên Ngư Nhân và Hà thị mỗi người cầm cái sọt lớn, tiểu Hổ và tiểu Mỹ mỗi đứa cầm cái giỏ. Hà thị còn mang theo gậy trúc để làm cái bừa. Mọi người chậm rãi lên núi.

      Lá rụng đúng là nhiều. Hà thị phụ trách dồn lá lại chỗ, tỷ đệ Ngư Nhân nhặt vào sọt. Chờ đầy sọt rồi lại xuống dưới chân núi đổ ra. Ngư Nhân là chuẩn bị ở tường ngoài hậu viện, cũng chính là dưới chân núi, chế tác phân. Tới lui vài bận, lá cây đổ được núi . Được rồi, hôm nay thế là đủ, nữa trời tối mất. Mấy người tới chân núi, tiểu Kỳ vây quanh đóng lá quậy quên trời quên đất.
      Vì lá cây tồn đọng qua mấy mùa thu nên chuyển màu thâm nâu. Nhưng vừa vặn, làm phân bón chính là cần lá như vậy. Lá mới rụng dễ dàng lấy làm phân được, bị dính thành khối, lại có mùi. Hoàn hảo, dò hè nóng nên lá cây đều bị phơi nắng tới khô ráo. Ngư Nhân nhờ Hà thị lấy lửa châm lá cây. Hà thị tuy hiểu lắm, trong lòng vẫn nghi ngờ Ngư Nhân làm sao biết mấy thứ này, nhưng cũng truy cứu. Ngư Nhân từng qua với Hà thị, ở trấn thương gia từ nơi xa đến cho nàng nghe. Vì vậy, bà cũng hỏi tới cùng.

      Đống lá cây bị đốt, ánh lửa chiếu vào khiến mặt mỗi người đều đỏ hồng. Tiểu Hổ và Tiểu Kỳ đặc biệt hưng phấn. Mấy thằng nhóc đều thích cái này. Hà thị sợ bọn cẩn thận làm cháy nhà, bình thường đều cấm bọn nó chơi lửa. Lá cây để nó tự cháy, chung quanh cũng có cây cối gì, gây hỏa hoạn. Ngư Nhân cùng mọi người lấy đất , chất thành đống, hồi trộn với tro lá cây, trộn cho xốp là được.
      Chờ lá cây cháy xong, tại chỗ đó chỉ còn đống tro màu xám. Vì còn rất nóng, Hà thị lo lắng nên bảo Ngư Nhân cầm, chính mình đam đất đến hòa với tro, cẩn thận trộn vài lần . Nguồn: nekofighter.wordpress.com
      Đến giờ mẻ phân đầu tiên chế thành công, còn hiệu quả cụ thể thế nào đương nhiên biết, nhưng chắc cũng tệ đâu. Phân bón lá cây chẳng những nguyên liệu dễ kiếm, hơn nữa đốt qua, vi khuẩn trong lá bị chết, đem bón vào rau trồng còn có thể giảm bớt ít sâu bệnh phát sinh. Mấy cái đó nàng đều đọc qua trong tạp chí. Nhìn thành phẩm tự tay làm ra, trong lòng ngư Nhân tràn ngập tự hào. Có phân này, về sau cũng phải thường xuyên ăn rau dại nữa, , hương vị rau dại ngon chút nào. Hơn nữa, phân này rất thích hợp để phát triển. Chế tác đơn giản, nguyên liệu dễ tìm. Cỏ dại núi cũng có thể cắt về, đem phơi nắng để sau này đốt làm phân dùng. Lá cây có thể trực tiếp lụm rồi đốt. Cũng có đào luôn cái hố, đem lá cây chôn ở trong. Chờ năm sau, lá cây ngầm chuyển thành phân bón, nhiều ít cũng có thể thay đổi thổ nhưỡng.

      “Nương, đống lá cây này cứ để đây tuần , cho nó tự ủ. Chờ rau nẩy mầm, ta lấy ít rải lên .”
      Ngư Nhân nhặt giỏ đất, chuẩn bị theo Hà thị về nhà. Lúc này sắc trời tối. Cũng may, từ đây tới nhà chỉ cách cái sân, vào tới sân chính là hậu viện. Người ở nông thôn, nay cả dầu thắp cũng có. Nhìn phía thôn, cũng đếm được vào điểm sáng nữa là.

      Thôn này nhiều hộ nuôi chó, nuôi bò. Nếu cũng có thể thu thập chút phân động vật rồi. Đây là phân hữu cơ tuyệt hảo đó. Ngư Nhân cảm thấy rất tiếc nuối. Phía sau núi về sau có thể nuôi gà, như vậy vừa có thể bán thịt, bán trứng, còn có nguồn phân gà dồi dào. Có phân sợ cây lớn. Trong óc Ngư Nhân bây giờ toàn nghĩ tới phân, hoàn toàn quên chuyện sâu bệnh ở niên đại này. Kiếp trước có nhiều loại thuốc nông nghiệp, tùy tiện phun có thể giết chết đống sâu. Nhưng tại niên đại này, sản lượng cây trồng thấp phải chỉ có vấn đề phân bón, mà sâu bệnh cũng là trong các nguyên nhân chủ yếu.
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Truyền thụ cách thêu.

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Buổi tối, Hà thị cắt mấy cây rau thưa thớt ở hậu viện vào xào, làm thêm tô canh rau. Ngư Nhân uống ngon lành. Rau sạch ăn tốt. Nhưng hoàn mỹ là, tô canh có hai con sâu trôi lềnh bềnh. Rau là lúc đốt cây bớt chút thời gian tới ruộng cắt, chờ về nhà chỉ rửa sơ, có sâu là bình thường. tại Ngư Nhân cũng so đo nhiều như vậy, có thể uống canh rau xanh thực thỏa mãn rồi.



      Cơm nước xong, tiểu Hổ chăm chỉ nhanh chóng dọn dẹp bắt đũa. Sau khi rửa mặt, rửa tay chân xong có thể ngủ. Buổi tối nông dân thường cũng có gì giải trí, luyến tiếc lãng phí dầu thắp. Tiểu Hổ dẫn tiểu Kỳ ngủ. Ngư Nhân có chút khó khăn. Nhìn Nương và tiểu Mỹ trong bóng tối ngồi thêu áo gối, cũng thể biết xấu hổ mà ngủ. nàng còn muốn chỉ nương phối màu, nên cũng ngủ.

      Kiếp trước đối với mấy thứ thêu thùa này nàng chưa tiếp xúc qua, có hứng nghiên cứu chứ hứng động tay vào. Tú pháp chia thành nhiều loại tú khác nhau, tỷ như Tô tú, Thục tú, Tương tú... tất cả đều rất nổi tiếng. Ngư Nhân thích nhất Tương tú. Trong Tương tú, nàng nhớ nhất là bình tú, chức tú, võn tú, tiễn nhung tú, song diện tú ngũ chủng. Kỳ chỉ có mấy loại này, nhưng Ngư Nhân chỉ nhớ bấy nhiêu. Tú phẩm quan trọng nhất là ngoại hình và chất lượng bên trong. Mặc kệ là váy móng hay chỉ là cái lá, từ chỗ bé nhất đều phải cẩn thận tỉ mỉ. Ngư Nhân trước kia muốn học, thêu hoa cũng có thể khiến người ta tu thân dưỡng tính. Nhưng tay nàng vừa cầm kim tú thêu được quả thực vô cùng thê thảm, cuối cùng giải quyết được gì. Đến nơi này, có tú của Hà thị và tiểu Mỹ, chính mình chỉ cần chút điểm đáng lưu ý, những thứ thêu ra khẳng định giống người thường.

      Ngư Nhân tìm kiếm khắp nhà nhưng tìm được cây bút nào. Cuối cùng, nàng đành phải ủ rũ vào phòng Hà thị hỏi:" Nương, trong nhà có giấy bút ?"

      Ngư Nhân chuẩn bị phác thảo, lại cho nương cách phối màu. Vương chưởng quỹ ở trấn hàng hóa đều là những loại hoa văn bình thường.
      " có con, nhà ai học, chuẩn bị giấy làm gì." Hà thị đầu cũng ngẩng lên, .
      Ngư Nhân nhướng mắt, quyết định phác thảo trực tiếp lên áo gối. Chỉ là có bút.... À, có. Nàng vào bếp, kiếm chút than củi đốt qua. Này chắc là có thể . Ngư Nhân có chút hoài nghi, nhưng nghĩ được nhiều như vậy, thí nghiệm trước sau.

      Nàng lại vào phòng ngủ, lấy từ trong rổ kim chỉ tấm vải. Nàng đem vải trải mặt bàn, trước phải vẽ nhiều hoa hồng, phối màu chính là phân mức độ màu, biết nương có thể làm được . Ngư Nhân cũng quản được nhiều như vậy, chờ đóa hoa hồng được vẽ đầy đủ xong, chính Ngư Nhân cũng sợ hãi than. ngờ tay nghề vẫn tốt như vậy, bản lĩnh phác họa trước kia chút cũng xuống dốc. mặt bốn hướng miếng vải, ngay cả ở giữa cũng vẽ đóa hồng, bức phác họa cứ vậy xong.

      "Nương, người tới xem thử này. Nương nhìn thấy hình này thế nào?" Ngư Nhân kéo kéo Hà thị.

      "Con, nha đầu chết tiệt này, sao con lại lấy cục than vẽ bậy lên vải thế. Đây là số hàng thêu phải giao, phá hư rồi lấy gì đền cho người ta?" Hà thị vừa thấy liền tức giận.
      "Nương, người đừng vội, nghe con này. Đây là hoa văn con mới nghĩ ra, hoa văn Vương chưởng quỹ cho nương đem về đều quê mùa muốn chết, tuyệt đẹp. Người xem con nè, hoa có nhiều tầng, bên trong đỏ thẫm, bên ngoài thêm tầng đỏ, lại thêu tầng đỏ sậm hơn ngoài cùng, thêu xong nhất định là đẹp. Người mau thử xem." Ngư Nhân tới muốn mắc nghẹn, nhanh chóng hết lời.
      Hà thị tinh tế kéo hoa văn xuống dưới đèn nhìn qua. Hoa là chưa thấy qua, biết là hoa gì. Nếu hỏi nha đầu kia khẳng định lại là gặp trong mơ. Quên , chỉ cần người nhà bình an, nó hành động kỳ quái chút cũng lười để ý. Nếu thêu theo lời nha đầu kia , hoa đỏ thẫm, nổi khăn tay xanh nhạt, có lẽ đẹp. Chỉ là màu này quá tươi, biết Vương chưởng quỹ vừa ý . Nếu người ta muốn, chính mình phải bồi thường khối khăn tay này. Hà thị vừa nhìn vừa lo lắng. Quên , thêu thử cũng được. Hà thị buông khăn tay xuống, lần nữa tiếp tục thêu gối đầu.

      Trong lòng Ngư Nhân yên, biết nương có thể thêu loại tú pháp này . Phỏng chừng trước kia cũng chưa từng phối qua màu sáng như vậy.

      "Nương, người xem, có thể thử thêu ? Dù sao con cũng vẽ lên rồi, cũng xóa được, còn bằng làm thử ." Ngư Nhân với Hà thị.

      " biết, mai nương thử." Hà thị bất đắc dĩ . Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Ngư Nhân trong lòng cao hứng. Chỉ cần nương nhận lời là tốt rồi. Vương chưởng quỹ kia, chỉ cần có thành phẩm đưa bà ta xem, tin thể khiến bà ta động tâm. tại những thứ này chỉ là sản phẩm thêu bình thường, nếu có thể thay đổi tú pháp, chắc có thể tạo nên tiếng vang . Chắc phải cho nương phương pháp Song diện tú.

      Ngư Nhân hơi do dự, chính mình cũng biết thêu thế nào, chỉ biết có loại tú pháp như vậy, đó là hai mặt thêu đều giống nhau, sản phẩm tìm thấy bất kì dấu chỉ nào. Đây chính là kỹ thuật thêu cao siêu, biết nương có làm được . Ngư Nhân rất mâu thuẫn, hay cứ , thấy nương thêu cũng tệ, chỉ là phối màu hơi có chút vấn đề. Dù sao mặc kệ là tú pháp gì, đều do người trước ngừng mày mò, cùng người sau ngừng cải tiến mới có thể thành công mà. cho nương, để nương mò thử. Cái này mà làm được chính là đống tiền đó. Có bạc, mình mới có thể thực đại kế điền viên.

      "Nương, người xem hàng thêu tại, chỉ có mặt là có thể nhìn được. Người xem, nếu có thể làm hai mặt đều là hình thêu, phải trái đều có là tốt đúng ?" Ngư Nhân bộ dạng ngây thơ với Hà thị.
      "Ý tưởng này của con tệ, nương trước kia cũng chưa nghĩ tới. Đó giờ vẫn làm theo cầu của Vương chưởng quỹ, con để nương cân nhắc thử xem." Hà thị cảm thấy ý tưởng của Ngư Nhân tồi.
      Hắc hắc, nương thông suốt.
      Ngư Nhân trộm cười. Được rồi, hôm nay nhiêu đó thôi. nửa, sợ là nương hoài nghi là làm sao mình đột nhiên biết mấy thứ này. Vẫn là đừng để nương giật mình. Nếu thêu tốt, về sau có thể giúp tiểu Mỹ mở cửa hàng thêu, hàng thêu độc nhất vô nhị, tiểu Mỹ hẳn là rất vui.

      Chương 10: Ngày mưa.

      Nguồn: nekofighter. wordpress.com

      Hà thị và Tiểu Mỹ vẫn im lặng thêu, tiểu Mỹ học rất chăm. Mới thêu vài ngày rất có dáng có vẻ rồi. Ừ, chờ về sau kiếm được bạc, nhất định mua cửa hàng cho tiểu Mỹ. Nhìn hai người họ, Ngư Nhân tự giác tới sương phòng cách vách ngủ.


      Ngày hôm sau, sáng sớm tỉnh lại cảm giác được khí rất ẩm ướt, hóa ra là bên ngoài trời mưa. xuống giường, mở cửa sổ ra nhìn, bên ngoài quả là mưa phùn. Ngư Nhân ghét nhất là mưa này. Mưa mưa to hẳn, chứ loại mưa phùn kéo dài này rất buồn bực, quần áo cứ ướt ướt. Xem ra hôm nay đâu được rồi.
      Hà thị cũng dậy trễ hơn bình thường chút, lúc này mới bắt đầu ăn sáng.

      “Hà nương tử, nương tử có ở nhà ?” Trước cửa truyền tới giọng .

      “Bạch Tam thẩm, ta tới đây.” Hà thị xong liền hướng ra cửa sân. Vì trời mưa, ra ngoài được nên cửa sân vẫn đóng.

      Từ bên trong mở ra, Bạch Tam thẩm đứng phía trước:” Mau vào . Mưa này lớn , làm gì cũng được, vừa mới ăn sáng đây.” Hạ thị vội vàng nghênh đón Bạch Tam thẩm.
      “Sao lại như vậy. Hôm nay rất tốt, chúng ta có thể ngồi chỗ thêu thùa. Ta đây cũng tới rồi, ngươi khỏi phải vào thôn.” Bạch Tam thẩm như pháo nổ.

      “Mau vào , đừng đứng dưới mưa chuyện. Đem áo tơi cho ta, ta đem treo cho. Ngươi chờ ở phòng bên cạnh, ta thu dọn bát đũa chút.”

      Hà thị giúp Bạch Tam thẩm vào sương phòng. “Nương, để con làm. Người mang tiểu Mỹ , nên chú ý mắt, trời mưa, ánh sáng , mọi người ngồi bên cửa sổ, nhớ mở cửa ra, như vậy sáng chút.” Ngư Nhân khó có lúc chịu khó dọn chén bát. Tiểu Hổ cũng muốn tới dọn, nhưng Ngư Nhân cho. nam hài tử mỗi ngày phải làm mấy cái này, có tiền đồ. Ngư Nhân tự mình rửa chén thôi.
      “Hà nương tử, ngươi cũng lâu vào thôn rồi.” Bạch Tâm thẩm bên đóng đế hài, bên hỏi.

      phải là muốn sao, ngươi cũng biết đó, tại nhà ta là nhi quả phụ, thường xuyên tới thôn cũng thích hợp. Như vậy cũng giảm bớt mấy chuyện phiền toái, để người khác lấy cớ bậy. Hơn nữa, ngươi cũng biết, cha mẹ chồng ta thích chúng ta.” Hà thị khổ sở .

      “Ài…” Bạch Tam thẩm cũng thở dài. “Ta biết, lúc các ngươi thành thân, bọn họ đồng ý, vì ngươi có chút học vấn. Tuy biết trước kia ngươi là ai, nhưng ta biết, phụ nhân nông thôn chúng ta thể so được, kiến thức hẹp, ngay cả tú công của ngươi cũng hơn người bình thường.” Bạch Tam thẩm vẫn tiếp tục cúi đầu đóng đế hài.

      Chính mình trước kia là dạng gì, bà cũng nhớ. Hà thị đột nhiên hồi tưởng, nếu phải cha bị người ta hại, cũng mang mình xa quê, đến thôn núi yên lặng. Trước kia trong nhà dầu gì cũng là thương nhân, tuy phải giàu có nhất vùng, nhưng áo cơm lo. Chỉ vì mình thích thêu, cha còn mời tú nương tới cửa dạy. Chỉ là ngờ được, cha giao hữu sơ suất, làm hại bị liên lụy, gia sản phải bồi thường còn mảnh, cuối cùng phải đem người nhà tị nhập nơi đây. Từ đó, ông nản lòng thoái chí, chính mình cũng phải quen với thôn này. Hà thị hồi tưởng lại, khỏi trận thổn thức. Nguồn: nekofighter. wordpress.com

      “Tiểu Hổ, đệ làm gì vậy.” Ngư Nhân ngồi xổm dưới mái hiên, nhìn tiểu Hổ.

      “Tỷ, đệ cùng tiểu Kỳ hứng nước từ mái hiên.” Tiểu Hổ chạy tới .

      , cùng tỷ ra hậu viện xem thử. Hạt giống vừa gieo gặp phải mưa, đỡ cho đệ mắc công tưới nước.” Tiểu Kỳ ở phía sau cũng nhảy nhót theo, người dính đầy bùn đất. Nơi này chỉ cần có mưa chút nơi nơi đều lầy lội.

      Vườn rau ở hậu viện vẫn như trước, chưa cái nào nảy mầm. Cũng đúng, vừa mới gieo, sao có thể nảy mầm. Ngư Nhân hơi chút nóng vội rồi. Bất đắc dĩ quay lại tiền viện, đứng dưới mái hiên, phủi phủi những hạt nước người. “Tiểu Hổ, nếu chúng ta bắt cá . Lén ra ngoài, đừng cho nương.” Ngư Nhân ở nhà chính là ngồi yên.

      “Vậy tiểu Kỳ làm sao bây giờ, sông sâu, chỉ là nếu đem quần áo làm dơ, nương mắng.”

      Tiểu Hổ dám lập tức đồng ý đề nghị của Ngư Nhân:” sao, chúng ta cứ mang theo tiểu Kỳ. Trời mưa thế này, nước sông cũng dâng cao, mang theo áo tơi cho tiểu Kỳ, chờ về nhà lại tới phòng bếp vụng trộm lấy lửa hơ khô. Nương biết đâu.” Ngư Nhân tiếp tục dụ dỗ tiểu Hổ.

      “Vậy được rồi, tỷ chờ, đệ tìm lưới. Trước kia bọn đệ vớt cá rồi, nhưng thu hoạch nhiều.”
      Tiểu Hổ vốn nghịch ngợm hiếu động, nhưng vì nhà nghèo nên trước giờ vẫn đè nén thiên tính của mình, lúc này có Ngư Nhân mở đầu, nó so với nàng còn muốn hơn.

      Ba người rón rén ra sân. Ngư Nhân đem tiểu Kỳ đặt lưng. Khắp nơi đều là bùn, lưng là an toàn nhất. Tiểu Kỳ cũng cao hứng hoa chân múa tay :” Đại tỷ, đệ cũng muốn vớt cá , được ?” Giọng non nớt của Tiểu Kỳ đặc biệt dễ nghe.

      được, hồi đệ chỉ có thể đứng bên bờ nhìn, coi chừng rỗ cá. Bắt được cho đệ con để nuôi, như vậy mỗi ngày đều có thể ngắm cá .” Ngư Nhân kiên quyết từ chối.

      Muốn tới bờ sông phải ngang qua thôn. Sông ở bên trái thôn. Bình thường người trong thôn đều tới đó tắm rửa giặt quần áo. Lúc ngang qua, Ngư Nhân phát hồ nước. Hồ lớn, nước cũng sâu, biết bên trong có cá . Tiểu Hổ như nhìn thấu suy nghĩ của Ngư Nhân:” Tỷ, hồ nước này, nước sâu nhưng bùn dưới đê rất sâu. Lần trước đệ chính là chơi ở đây, cẩn thận ngã xuống dưới đê. Nếu nhờ tỷ mạng của ta cũng còn rồi.” tới đây, tiểu Hổ áy náy muốn chết.

      ra là vậy. Lúc trước nàng dám chủ động hỏi tại sao mình bị bệnh, sợ làm lộ:” sao, tỷ phúc lớn mạng lớn, đệ cũng thế. Đại nạn chế chính là phúc đó. Ha ha, chúng ta liền chờ hưởng phúc .” Ngư Nhân cười vỗ vỗ bả vai tiểu Hổ. Đường bùn rất sâu, tệ, bùn làm phân rất tốt. Lấy ít, phơi nắng, đây chính là loại đất dễ thấm nha. Ngư Nhân tự chủ vừa vừa nghĩ. Cũng biết hồ nước này có chủ , lúc sau hỏi mới được.

      Rất nhanh qua thôn. Sông ngay trước mắt. Sông rộng, chỉ khoảng ba thước, được cái rất dài, biết là chảy tới đâu, chắc là tới núi xa xa . Ngư Nhân rất hưng phấn. Ha ha, bắt cá , bắt cá .

      Ngư Nhân ràng vẫn còn rất trẻ con.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :