Chương thứ bốn mươi bốn
Sáng sớm,
nền trời xuất
dải cầu vồng.
Giao Long nhìn dải sáng bảy màu đó rơi xuống đáy ao, soi rọi cả mặt nước.
“Chào.” Con rồng bảy màu lên tiếng.
Giao Long gật đầu, “Chào.”
Ly nghe thấy tiếng, dụi mắt, “Hồng?”
Hồng bảy sắc bơi qua, xoa đầu Ly, “Tiểu Ngu Si, lâu lắm
gặp.”
Giao Long bất mãn, “Có chuyện gì
mau
, đừng động tay động chân!”
Hồng thu tay về, “Ồ ồ ồ. Khẩu khí gì thế nhỉ?”
Giao Long im lặng.
Hồng thở dài, bơi đến bên Trấn Thủy Kiếm, hét lên: “Giải!”
Gông xiềng lập tức biến mất, Trấn Thủy Kiếm cũng chìm xuống lớp bùn dưới đáy hồ.
Giao Long vận động gân cốt, lên tiếng: “
đến lúc phán quyết rồi hả?”
Hồng lấy ra
cuộn công văn,
: “Tuy
phải tội gì lớn, nhưng dám trốn khỏi xiềng xích, vẫn bị đày xuống nhân gian. ...Trước đây ngươi cũng ở
thiên cung, chắc
sớm có chuẩn bị?”
Giao Long cười, “
sao.”
Hồng có chút khó hiểu. Trong ấn tượng của nó, Giao Long thân là thần tiên, luôn có
kiêu ngạo và tôn nghiêm
bao giờ mất. Nhưng bây giờ hình như những thứ đó
còn quan trọng...
“Thế còn ta? Ta có thể cũng xuống trần gian được
?” Ly vội vã hỏi.
Bất giác, Hồng nở nụ cười, “Làm người rất vất vả, phải chịu đủ sinh lão bệnh tử.”
Ly vuốt móng, “
sao cả.”
Nghe xong câu ấy, Hồng lắc đầu, trêu họ, “Nguyện làm uyên ương
làm tiên...”
Giao Long khùng lên. Nó xông tới, hét: “Đừng có
bậy bạ! Giờ ta
còn bị xích dưới trấn thủy kiếm nữa đâu! Đừng trách ta
nể mặt!”
Hồng vội vã trốn sau lưng Ly, “Đáng sợ quá...”
Ly nhìn cảnh hỗn loạn, ngây thơ hỏi, “Ta
sai gì sao?”
“
...” Giao Long miễn cưỡng trả lời.
“Tiểu Ngu Si, ngươi cũng muốn xuống trần gian sao?” Hồng chỉnh lại tư thế, hỏi.
Ly gật đầu mà
cần suy nghĩ.
“Được rồi. Ngươi trị thủy có công, thiên đình vốn định thăng quan cho
ngươi chuyển
chỗ khác, nhưng ta nghĩ ngươi cũng
muốn như thế... Ngày hạ phàm là ngày mai, còn gì luyến tiếc
hãy
tạm biệt
.” Hồng
xong, tung người rời
.
Giao Long ngẩng lên nhìn quầng sáng bảy màu
biến mất, đôi mắt ánh lên ý cười thân thiết.
“Ta muốn về ao của mình.” Ly bơi đến bên Giao Long, lên tiếng.
“Ừ. Cùng
.”
...
vào đông, gió
mang theo hơi lạnh. Ly biến thành hình người, chậm rãi
đường, thỉnh thoảng nhìn theo Giao Long
ở trước mặt.
Nghe
, xuống trần gian làm người
mất hết đoạn ký ức
tại...
Ly dừng bước nhìn về phía Giao Long
chậm rãi
. Trong lòng nó chợt cảm thấy cay cay. Có rất nhiều thứ nó
thể nhớ nổi. Nhưng nó
muốn quên
tất cả những điều này. Nó còn muốn ghi nhớ lại, từng câu, từng chữ...
Cảm giác thấy Ly có chút khác thường, Giao Long cũng dừng lại, lên tiếng: “Sao thế?”
Ly cười lắc đầu. Nó chạy lên phía trước nắm lấy tay Giao Long.
“Dù có thế nào, ta cũng
tìm thấy chàng! Lần này, ta
rất nhanh!” Nó hét to lên.
Giao Long sững lại, khuôn mặt ửng đỏ.
“Chuyện này... cũng
cần hét to đến thế...” Giao Long hạ giọng.
Ly cười, “Ta học Hồ Ly, việc gì cũng phải hét lên.”
Giao Long cũng cười
. “Tốt
học, toàn học theo cái xấu.”
Ly nắm chặt tay Giao Long, khuôn mặt sáng bừng.
“...” Giao Long nhìn nó hồi lâu, cười
, “Nàng
nhanh chóng cũng
sao. Ta đến tìm nàng là được chứ gì...”
Ly
biết khoảnh khắc đó lòng mình
xúc động vì điều gì, nhưng mà, nó
hiểu ra
ràng, nguyên nhân tại sao cuối cùng Hồ Ly lại muốn làm người...
Giao Long nắm tay Ly, tiếp tục tiến về phía trước.
Bỗng nhiên Ly hy vọng, đoạn đường này, cứ dài mãi dài mãi...
...
Vừa đến bờ ao,
nghe thấy
tiếng kêu thê thảm.
“Ta
muốn...” Cá Chép kêu lên.
“Ta cũng
muốn...” Cá Quả cũng kêu lên.
“Bàng Bàng
đồng ý...” Cua cũng kêu lên thê thảm.
“Đằng nào
ta cũng
... Chẳng sao cả...” Tôm Sông thu dọn hành lý,
giọng
nhàng.
Ếch Xanh, Cá Nheo và Cá Quả đứng bên bờ ao, biểu cảm vô cùng lạ lùng.
Trước mặt họ chính là Nghê bảy màu.
Nghê có chút mất kiên nhẫn, “Lắm lời! Pháp chỉ của thiên cung há có thể để cho bọn tiểu
các ngươi nhạo báng?”
“Ủng hộ dân chủ, phản đối cường quyền!” Cá Chép và Cá Quả hét vang.
Nghê nổi cơn thịnh nộ, “Các ngươi muốn ta phải cưỡng chế thi hành?”
Quần
co rúm lại
góc ao, run lẩy bẩy.
“Sao thế?” Ly chạy tới hỏi.
Nghê nhìn nó,
, “Pháp chỉ thiên cung, Nhạc Hân phụng chỉ hạ phàm bắt giữ tội phạm, Nhạc Hân
làm đúng trách nhiệm, nhấn chìm thành trấn. Giáng quan ba cấp, chuyển đến ao này làm thủy quan.”
“Ồ...” Ly gật đầu.
“Chúng ta
muốn! Thủy quan ở ao này là Ngu Si mà!” Đám tiểu
hét lên.
Hắc Xà cau mày, “Xì, các ngươi
thích, ta cũng chẳng ham!”
“Đừng thế mà.” Ly cười, “Chúng ta đều là bạn tốt.”
“Chúng ta
phải là bạn tốt của
!” Đám tiểu
lại đồng thanh.
Nghê càng lúc càng mất hết kiên nhẫn, “Tất cả im lặng cho ta! Kẻ nào còn dám
lung tung, ta nhốt kẻ đó vào lôi phong tháp!”
...
“Tại sao lại là lôi phong tháp?” Cua ham học thắc mắc.
“
thích Hắc Xà, Bạch Xà được
!” Nghê hùng hồn.
...
Cá Nheo thở dài
, “Các thanh niên, chúng ta
thể thay đổi pháp chỉ
trời. Mọi người hãy nhận
. Tục ngữ
rất phải, kẻ nào dám cãi ông trời, ngày mai kẻ đó than trời ai nghe...”
“Lão Niêm có tư lợi,
chẳng ai nghe đâu!” Cá Chép phản bác.
“Trời đất chứng giám, ta đâu có như thế?” Cá Nheo thanh minh.
“Ai mà chẳng biết lão Niêm và Hắc Xà là huynh đệ tốt! Tất nhiên phải
tốt cho
rồi, cũng giống như ta lúc nào cũng phải giúp Lý Tử!” Cá Quả bổ sung.
“Hắc Tử! Đừng có đem mối quan hệ thuần khiết trong sáng của chúng ta ra so sánh với quan hệ của bọn họ!” Cá Chép đanh thép.
“Đúng! Lý Tử, tình cảm của chúng ta
thể đem ra so sánh với người khác!” Cá Quả phụ họa.
“Hắc Tử!”
“Lý Tử!”
“Hắc Tử!”
...
bờ, Cá Nheo vẫn
sững sờ,
biết nên xen vào câu chuyện kia thế nào...
“Ồ...
tới tình cảm... Ta
từng...” Hồi lâu, Cá Nheo mới lên tiếng.
“Lão Niêm, đừng có chuyển chủ đề!!!”
Quần
và quần tiên đồng thanh.
...
©STENT
Ếch Xanh nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, bất lực thở dài.
“Thế còn ta?” Nó lên tiếng hỏi Nghê.
Nghê nhìn cuộn văn thư trong tay, “Ngươi có công trị thủy,
truy cứu.”
“Ồ.” Ếch Xanh cảm thấy cụt hứng.
“Còn nữa... Tề Thiên Đại Thánh
giúp ngươi đề cử, sau này ngươi
trở thành bộ trưởng bộ giải trí trực thuộc cục văn hóa thiên cung, hàng tháng được nhận miễn phí tạp chí ‘Thiên cung fashion và ‘Chân dung những người nổi tiếng’.” Nghê nhìn công văn, bổ sung.
Đôi mắt của Ếch Xanh bỗng sáng rạng rỡ. “Trời ơi. Hai cuốn đó chỉ lưu hành nội bộ, người ngoài đâu có mua được. Tề Thiên Đại Thánh vạn tuế, bao nhiêu năm nay ta
còn là fan cuồng nữa rồi.
biết Tề Thiên Đại Thánh còn có thể tặng ta
cuốn ‘Phật pháp vô biên – những câu chuyện
thể
kể của ta và Như Lai’ của Kim Thiền Tử
?”
“Quyển đó à, đâu tái bản nữa, ta còn
kiếm được nè!” Nghê cũng rất hứng thú với việc này, bổ sung ngay.
“Thực
rất khó kiếm à?” Ếch Xanh gặp được người chung sở thích, cảm giác thân thiết hẳn.
“Đúng thế. Nghe
bây giờ chỉ mỗi chỗ của Quan
Bồ Tát còn có mấy quyển, nhưng bà ta cũng có bộ sưu tập riêng,
chịu bán!”
“Sao lại như thế chứ! Thế còn phiên bản D
sao?”
“Ở chỗ Thiên Bồng Nguyên Soái, nhưng mà
có ảnh,
thích!”
“A... Làm thế nào bây giờ?”
“Tìm
mạng xem. Chắc chắn có!”
Nghe đến đây, Cua hiếu học lại thắc mắc, “
mạng? Mạng là cái gì?”
Cá Chép và Cá Quả kết thúc màn tâng bốc lẫn nhau, bơi đến.
“Ai da, Bàng Bàng, ngay cả điều này mà ngươi cũng
biết sao?” Cá Chép thở dài, “Đây chắc là sản phẩm của mấy doanh nghiệp mới nổi, nghe
người sáng lập là Bàn Tơ đại tiên, kẻ giàu nhất tam giới, suốt ngày om xòm mấy vụ bê bối tình cảm! Cả Tề Thiên Đại Thánh và Ngưu Ma vương cũng bị lôi vào!”
“Òa...”
“Thế, có thể lên mạng ở đâu hả?” Cua hỏi.
“Tìm những chỗ có mạng nhện đặc biệt của Bàn Tơ đại tiên là có thể lên mạng. Bên hồ lớn có
chỗ, mỗi tội hơi đắt,
lần mất
ngày đạo hạnh.” Cá Chép
.
“Òa...”
Ếch Xanh mỉm cười, “Hà tất phải sang bên hồ lớn, trong giếng của ta cũng có
cái mạng nhện ADSL.”
“Hả?!” Đám tiểu
kinh ngạc.
Nghê gật đầu tán đồng, lát sau, bỗng cảm giác điều gì đó
ổn. “Đám
tinh các ngươi đừng có chuyển chủ đề! Rốt cuộc là có chịu lĩnh pháp chỉ hay
?!
Quần
hết cách.
“Aiz...
đấu
lại với tiên, ta chấp nhận!” Cá Chép ngấn lệ.
“Ta cũng chỉ còn cách chấp nhận!” Cá Quả cũng ngấn lệ.
“Sau này nhất định Bàng Bàng
làm quan!” Cua bi phẫn.
“Tùy thôi, ta
rồi...” Tôm Sông tiếp tục sắp xếp hành lý.
“Quyết định vậy
!” Nghê thu tập công văn, “
là, hại ta bỏ mất nửa tập, ‘
trái bàn đào dẫn đến huyết án’,
thôi!”
xong, nó biến thành
luồng sáng bảy màu, mất hút phía chân trời.
“
trái bàn đào dẫn đến huyết án?” Cua gãi đầu.
“Nhân vật chính là Tề Thiên Đại Thánh.” Ếch Xanh cười
, “May mà ta xem
mạng,
lo.”
...
Cua bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi, “Hắc Xà đến làm thủy quan, vậy Ngu Si tỉ tỉ
thế nào?”
Ly bước tới bên ao, ngồi xuống, “Ta đến để
với cả nhà, ta sắp
làm người...”
“Hả?!” Quần
kinh ngạc.
“Ngươi bị đày xuống trần gian?” Cá Chép hỏi.
“
có...” Ly xua tay, “Ta
cùng Giao Long...”
Quần
yên lặng.
“Nguyện làm uyên ương
làm tiên...”
Quần
đồng thanh rút ra tổng kết, đổi lại là ánh mắt tràn đầy sát khí của Giao Long.
“Khi nào
?” Cá Nheo lên tiếng hỏi.
“Ngày mai.” Ly ngồi xuống trả lời.
“Đều là ngày mai sao...” Cá Nheo có chút buồn rầu.
“Đều?” Ly
hiểu.
Tôm Sông bò lên bờ, “Ngày mai ta cũng
làm người.”
“Đông người quá.” Ly gãi đầu
.
Cá Chép vỗ đầu, “Aiz! Các ngươi
xem, gần đây dân số loài người gia tăng, liệu có phải cũng liên quan đến điều này.”
Cá Quả tỉnh ngộ, “Lý Tử, kiến giải của ngươi
là độc đáo! Khiến người ta tỉnh ngộ! Sau này chúng ta nhất định
làm người!”
“Đúng vậy!
chế dân số, bắt đầu từ ngươi và ta!” Cá Chép nắm vây Cá Quả, hoàn toàn nghiêm túc.
Tôm Sông khinh bỉ nhìn bọn chúng, “Hừ, cá ngu!”
“Òa... Kỳ thị chủng tộc...” Cá Quả và Cá Chép hét lên.
Ếch Xanh tự động bỏ qua đoạn tranh cãi, lên tiếng, “Nếu
là ngày mai, vậy hôm nay hãy vui vẻ thoải mái
.”
“Tán thành.” Quần
ủng hộ.
Ly nhìn Giao Long.
Giao Long cười, nụ cười ấm áp lạ lùng. Nó
còn phải tư đấu để xua tan tĩnh mịch. Sau này, nó
còn chịu cảnh quạnh quẽ
mình...
“
tìm Hồ Ly và Thính Thông cùng đến!” Cua đề nghị.
“Đúng! Hồ Ly cũng chạy
làm người.” Cá Chép phụ họa.
“Lập tổ ba kẻ cùng sở thích làm người.” Cá Quả bổ sung.
“Cút! Đồ cá bại não!” Tôm Sông lại ra tay.
“Oa... Kỳ thị chủng tộc...”
“Các ngươi mới là kẻ kỳ thị!”
...
Hắc Xà nhìn cảnh tượng trước mắt, thở dài.
“Cố lên, Nhạc Hân.” Ếch Xanh vỗ vai nó, cười
, “Sau này đây chính là ao của ngươi rồi.”
“Đây là nhiệm vụ cấp S...” Hắc Xà than thở.
Cá Nheo ngẩng lên, cười
, “Ha ha.
đến nhiệm vụ cấp S, ta
từng...”
“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”
...
Cá Nheo bất lực mỉm cười. Xem ra, sau này
là
thể chuyển chủ đề rồi...
Xem thêm...