Chương thứ mười bảy
Khi trận mưa thu đầu tiên rơi xuống, Ly khoan khoái ngẩng đầu, nhìn những hạt mưa lao xao
mặt ao. Thiên cung
hề có mưa, nên đến tận bây giờ, nó vẫn rất hào hứng với
tượng kỳ thú này.
“Ta
…” Giọng của Giao Long cất lên có chút thiếu kiên nhẫn, “Ngươi là thuỷ quan ao bên kia mà! Sao ngày nào cũng ở đây thế?”
Ly vuốt móng, “Nhưng mà, bọn cá
có ở đó, bên ao ta quạnh quẽ lắm… Ta lại
thể ở mãi trong giếng của Ếch Xanh…”
“Hừ, mới
đơn
chút
chịu được rồi!” Giao Long khinh bỉ.
“Nhưng… Ngươi cũng vì buồn quá nên mới tư đấu với đồng liêu mà…” Ly
hiểu.
“Ta…” Giao Long bỗng câm nín.
Ly bơi đến bên nó, lên tiếng: “Lão Niêm
với ta rằng,
đơn là thứ đáng sợ nhất. Trước đây ta
hiểu, nhưng mấy hôm nay bọn họ
có ở đó, ta
hiểu, cảm giác trống rỗng đáng sợ đến mức nào…”
Giao Long nhắm mắt giả vờ ngủ, mặc kệ nó.
“
mình ngươi bị trói ở đây bao nhiêu lâu như thế, chắc chắn còn cảm thấy trống trải hơn cả ta?”
Giọng của Ly vẫn vang lên du dương bên tai.
Giao Long mở mắt nhìn Ly, “Ta
! Cuộc sống thanh tịnh lúc trước của ta
bị ngươi phá hoại rồi!”
Ly nhìn nó, “Gạt người.”
“Ai gạt ngươi!” Giao Long tức điên mà hét lên.
“Ồ ồ ồ… Hoả khí ngút trời…”
luồng sáng bảy sắc bay vào trong hồ,
con rồng vây bảy sắc nghênh ngang xuất
trước mặt Ly và Giao Long.
“Là ngươi sao.” Giao Long nghiến răng kèn kẹt, lên tiếng.
“Lâu lắm
gặp!” Con rồng đó vui vẻ bơi qua, khiến cho cả mặt ao ánh lên những luồng sáng bảy sắc.
“Xin chào. Ta là Bạch Ly.” Ly lịch
chào hỏi.
Rồng nhìn nó, gật đầu, “Nhìn qua
biết. Ta là Hồng[1]”
[1] Hồng: Cầu vồng.
“Hồng?” Ly trợn tròn mắt, “Là cầu vồng bảy sắc á?”
“Đúng thế đúng thế…” Hồng cười, “Ta đến ban mưa, nhân tiện ghé thăm
bằng hữu cũ!”
“Ai là bằng hữu của ngươi?” Giao Long uể oải trả lời.
“Chậc chậc, sao vẫn dữ dằn thế.” Hồng bơi qua, nhìn nó, “Ồ, khí sắc cũng khá đấy chứ. Gông xiềng bao lâu nay như thế mà tinh thần vẫn tốt thế kia sao,
hổ là Tiểu Giao.”
“Đừng – có – gọi – ta – là – Tiểu – Giao!” Giao Long trừng mắt nhìn nó.
“Ha ha…” Hồng lượn
vòng quanh đáy ao, cười
, “Dễ cáu giận là vì thiếu canxi đấy.”
“Hừ.” Giao Long quay
, mặc kệ nó.
“Hai người là bằng hữu sao?” Ly thận trọng hỏi.
“Đúng thế, năm xưa khi Giao Long tư đấu, ta là
trong những kẻ đứng ngoài. Ừm, trận đấu đó
đẹp mắt…”
Thế là Hồng miêu tả vô cùng sinh động cuộc chiến năm xưa. Biển xanh dậy sóng, gió thét sấm gào, cả Đông Hải chìm trong chiến trận, sát khí kiêu hùng vang vọng tận thiên cung.
Ly nghe mà xúc động vô cùng. Từng này tuổi, nó chưa từng nhìn thấy người ta chiến đấu, cũng chưa từng cảm nhận được cái gọi là sát khí.
“Aiz.” Hồng kể
lúc lâu lại thở dài, “Chiến sĩ phải ở
chiến trường, thế mà nay lại bị gông xiềng ở đây thế này
thực lãng phí.”
“Việc của ngươi à?” Giao Long bực dọc thả ra
câu.
“Vậy sau đó, con rồng ở Đông Hải thế nào?” Ly hiếu kỳ hỏi.
“Nó ấy à?” Hồng lắc đầu, “Nó đấu
lại Tiểu Giao nên
tìm đồng nam đồng nữ để tăng cường công lực, sau đó bị Na Tra thái tử tiêu diệt.
là đáng thương, đáng thương…”
“Nó hà tất phải…” Giao Long khẽ thở dài.
“Ha ha, ngươi vẫn chẳng khác xưa.
phải ai cũng giống ngươi đâu.” Hồng tiến lại gần Giao Long, nhìn ngó
tỉ mỉ, “Nội đan tinh phách ở đâu thế?”
Giao Long còn chưa lên tiếng, Ly
trả lời: “Của Ếch Xanh.”
“Ếch Xanh?” Ánh mắt của Hồng lộ vẻ chê cười, “Truy sát mấy trăm năm, quả nhiên
nảy sinh tình cảm!”
“Ngươi…” Giao Long vừa động đậy
bị trấn thuỷ kiếm khứa vào da thịt, cắt đứt mấy cái vây vàng.
“Đừng xúc động, ta chỉ là sợ ngươi buồn nên kể chuyện cười cho ngươi vui thôi.” Hồng huơ huơ móng vuốt.
“Ngươi mới buồn chán!”
“Ha ha.” Hồng nhìn Ly, cười
, “Đúng thế, giờ
ngươi
còn buồn chán nữa rồi.” Nó lim dim mắt, “Thực ra, khi người ta có đôi
dù ở đâu cũng cảm thấy vui vẻ… Năm xưa nếu ngươi hiểu được đạo lý này
phạm thiên quy.”
“Đâu phải ai cũng giống ngươi…” Giao Long bất mãn lầu bầu.
Lúc này,
luồng ánh sáng bảy màu khác lại xuất
trong ao,
con rồng bảy màu nữa xuất
.
“Hồng,
ban mưa xong, chúng ta về thôi.” Con rồng vừa đến
với Hồng.
“Ừ!” Hồng vẫy vẫy cái đuôi, “Ha ha, Tiểu Giao, chúng ta
đây. Lần sau lại tới thăm ngươi.”
“
cần đến nữa!” Giao Long hét theo bóng nó.
“Ha ha…” Hồng bay ra khỏi ao, lượn vòng trong
trung, thu mây thu mưa.
“Ngươi
là hay lo chuyện đâu đâu, tù nhân
có gì đáng xem chứ.” Con rồng bảy màu kia lên tiếng.
“Đừng có
thế, Nghê[2].” Nghê nhìn về phía cái ao kia, “… Ai cũng sợ
đơn…”
[1] Nghê: Cầu vồng nhạt. Hồng và Nghê đứng cạnh
thành cầu vồng kép.
Nghê thở dài, “Trống trải…”
…
“Oa, cầu vồng…”
Dưới giếng, quần
đồng loạt ngẩng đầu, nhìn lên cầu vồng đẹp đẽ bên
miệng giếng.
“
phải cầu vồng, chỉ là cầu vồng nhạt!” Ếch Xanh liếc qua,
.
“Cầu vồng nhạt?” Quần
hiểu.
Ếch Xanh chậm rãi lên tiếng, “Hồng và Nghê vốn là
đôi. Có điều, hồng là con đực nên màu sắc tươi tắn hơn. Hôm nay trời mưa, nên là nghê.”
“Ồ… Trời sinh
đôi…
là tốt quá…” Cá Quả và Cá Chép nhìn vòng cầu vồng bảy sắc, cảm thán.
“Oà… Cùng ở cùng bay,
là cảm động…” Hồ Ly cũng cảm thán.
“Ừm… Nghe
phía cuối của cầu vồng kép là báu vật!” Tôm Sông cầm quyển Sưu thần ký,
.
“Hy vọng là có
nhiều mứt táo…” Cua mơ màng.
“…” Ếch Xanh thở dài, “Trẻ con đúng là trẻ con…”
“Tại sao lại có trời sinh
là
đôi nhỉ?” Cá Quả hỏi.
“Điều này
ngươi
biết rồi. Kiểu phối đôi này hoàn toàn là tự nhiên. Giống như phượng hoàng, kỳ lân chính là trời sinh
đôi…” Cá Nheo từ góc nào bơi ra, đáp.
“Oà,
là thích quá…” Cá Quả và Cá Chép lại thêm
lần cảm động.
“Tại sao cua lại
có
đôi trời sinh nhỉ?” Cua gãi đầu hỏi.
“Thế gian này,
đơn vẫn chiếm phần nhiều.” Ếch Xanh đáp, “Vì
đơn nên phải khổ sở kiếm tìm, để thoát khỏi cảm giác
đơn ấy.”
Thế là, Cá Quả nghĩ đến
đơn khi mình vừa tu luyện thành hình người. Cảm giác ấy
được hoá giải bởi
cái bánh đậu… Cũng có thể, nó tu luyện bao lâu như thế, chỉ vì muốn tìm được
người bầu bạn chuyện trò.
“Chẳng trách…” Giọng
mê muội của Hồ Ly phá vỡ khoảnh khắc lắng đọng, “Cuối cùng ta cũng hiểu ra tại sao mình phải tu luyện, chính là để ta và Lý Du ca ca thành
đôi trời sinh.”
“Xì…”
“Ha ha,
đến
đôi trời sinh, ta
từng…”
“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!!!”
= = #
Ếch Xanh thở dài, cười.
Vì
muốn sống
độc, chết
độc, mới phải liều mạng kiếm tìm… Nếu cả đời này vẫn tìm
thấy,
phải thế nào?
Xem thêm...