Chương thứ năm
biết tại sao, Cá Quả lại thích ăn bánh bao xanh. Nhưng,
phải mùa nào cũng có bánh bao xanh…
Cá Quả u sầu nằm
thảm cỏ, nhìn bầu trời xanh như chiếc bánh bao xanh.
“Hắc Tử, đừng có như thế…” Cá Chép cũng biến hình thành người
lên bờ, “Tuyệt vời, ta và ngươi cùng
đạo quan ăn trộm
?”
“Dựa vào đạo hạnh của hai ngươi sao?” Tôm Sông bò lên bậc đá bên bờ ao, khua tít cái càng phơi nắng.
“
phải là ngươi cũng thích Lý Du chứ?” Hồ Ly thất sắc, thảng thốt.
Cá Quả thở dài, “Ta nghĩ, chắc là ta chỉ thích nhân đậu xanh…”
“Ha ha,
đến bánh đậu, ta
từng…” Cá Nheo nổi lên mặt nước, cất tiếng.
“Lão Niêm! Đừng có chuyển chủ đề!”
…
Đột nhiên, quần
bỗng trở nên yên tĩnh, xung quanh im lặng đến nỗi chỉ có tiếng gió lay lá trúc.
Cá Quả và Cá Chép
kịp quay về ao, đành phải giữ nguyên hình dáng, nhìn theo người
ra từ rừng trúc.
Đó là
nam tử chừng hai mươi tuổi, cá người mặc áo trắng, mái tóc đen buộc hờ bằng
sợi dây màu xanh đậm. Với đám quần
quen với nhan sắc mỹ nhân, tướng mạo này cũng rất bình thường, nhưng đôi mắt của người đó lại đẹp
cách kỳ lạ,
màu đen tha thiết, trong vắt đến lạ lùng.
“Xin lỗi, ta lạc đường…” Nam nhân gãi đầu, cười đầy vẻ vô tội.
“Ừ.” Cá Quả và Cá Chép cùng gật đầu đồng ý.
Nam tử hơi ngẩn người, “Thực ra, ta muốn hỏi đường…”
Cá Quả và Cá Chép nhìn nhau
cái, “Hỏi đường à… Ngươi muốn
đâu?”
“Chỉ cần ra được khỏi rừng này.” Nam tử mỉm cười, nhìn hai thiếu niên trước mắt mà
biết họ
mặc trang phục của triều đại nào.
“Làm thế nào bây giờ, Hắc Tử? Ta
biết, ta chỉ toàn bơi ở đây.” Cá Chép khẽ hỏi.
“Ta mới đến đây
lâu, cũng chẳng biết. Làm thế nào bây giờ Lý Tử?” Cá Quả khẽ trả lời.
Nửa tuần hương sau, hai người nước mắt ầng ậc nhìn về phía Tôm Sông
phơi nắng.
Tôm Sông bất đắc dĩ giơ cái càng của mình lên, chỉ về phía Bắc.
“Ồ, ngươi cứ
theo hướng tôm vừa chỉ,
…” Cá Quả chưa
xong,
bị Cá Chép hung hăng cắt ngang.
Cá Chép giẫm lên chân Cá Quả, mặt mũi tươi cười
: “Hướng Bắc,
về hướng Bắc là
ra khỏi rừng…”
Nam tử nhìn tình hình trước mắt, có vẻ
hiểu, nhưng vẫn nở
nụ cười. “Đa tạ.”
Lời này vừa dứt, bầu trời bỗng tối sầm.
con long ly màu trắng bỗng xuất
, mang theo cơn lốc
.
Ly
ngậm
gói lá sen trong miệng,
tiếng, “Ánh ao ây!”
Ngay cùng lúc, Cá Chép và Tôm Sông cùng đưa tay/càng của mình lên
trán, khóc
thành tiếng mà
giọng người/tôm: “Ngu Si!”
Cá Quả bỗng đứng phắt lên, “Cảm ơn ngươi…”
Ngay lập tức, Cá Chép lại đạp cho Cá Quả ngã lăn với tốc độ sét đánh
kịp bưng tai.
Bạch Ly vẫn chưa hiểu tình hình lại
thành người, nhặt lấy cái bánh chạy qua, “Cho ngươi này, Hắc Tử!”
Nam tử chớp mắt, nụ cười lại thêm
phần quái dị.
Cá Quả đầu đầy bánh bao mà
dám nhận lấy.
Cá Chép trừng mắt với Bạch Ly, lấy tay chỉ về phía nam tử đứng bên cạnh.
Bạch Ly quay lại, cười, “Xin chào, ngươi là Cá Trắm ở ao bên cạnh à?
lâu
gặp…”
Tiếp theo, nam tử nghe thấy những
thanh giống như tiếng thở dài.
“Ngu Si!
là người, là người, hiểu
!” Cuối cùng Cá Chép
thể nhẫn nại hơn, “Cá Chép tinh ở ao bên kia là
đại thúc, nhớ
! Ngươi nhìn
mà xem, hai mắt
mũi
miệng,
có vây cá, vảy cá, đuôi cá.
là người, là người hiểu chưa!”
Bạch Ly sững sờ gật đầu, “À. Xin chào, con người, ta là thủy quan của cái
ao này, Bạch Ly…”
Tiếng gió thổi qua rừng trúc mang theo cảm giác yên tĩnh khác thường.
Nam tử đột nhiên bật cười, “Hóa ra là như vậy…”
Quần
thấy phản ứng bất thường của
, nghi ngờ
vì sợ hãi quá độ mà thần kinh chấn động.
“Tên kia, ngươi đừng có bảo đạo sĩ đến bắt chúng ta đấy…” Cá Quả nước mắt lưng tròng, khẽ cầu xin.
“Ha ha, ta đâu có rỗi hơi đến mức
tìm đạo sĩ…”
quay người ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong vắt lạ lùng.
Tôm Sông hóa thành hình người, chầm chậm bước qua.
Nhìn thấy nữ tử áo xanh, buộc tóc, lưng đeo đoản đao, Cá Chép và Cá Quả đều lùi sang
bên.
“Hà Tử định đại khai sát giới hay sao?” Cá Quả sợ hãi hỏi.
“
biết, lâu lắm
thấy Hà Tử biến hình người rồi…” Cá Chép co ro đứng
bên, giọng run run.
“Ngươi muốn làm gì?” Tôm Sông nhìn nam nhân kia, lạnh lùng hỏi.
“Ta tên là
Danh.”
hề sợ hãi, cười
, “Kết bạn
…”
“Hay quá…” Bạch Ly hòa theo, ngay lập tức nhận lấy những cái trừng mắt của quần
.
“Ngươi có biết mình
gì
?” Tôm Sông cười gằn
tiếng, tay trái chống nạnh.
“
được sao?”
ngồi khoanh chân, khuỷu tay đặt
đầu gối, chống lên
bên má, “Là người
thể gia nhập? Ta
cho
đạo sĩ biết đâu…”
“Hà Tử, đừng có dữ dằn như thế… Đều là người tốt mà…” Bạch Ly bước lên, kéo tay Tôm Sông.
“Xuất
rồi, ‘đòn tấn công hảo hữu Ngu Si’ của Bạch Ly…” Cá Chép và Cá Quả cùng đồng thanh.
“Đúng thế đúng thế. Ta là người tốt…” Nam tử gật đầu ngay lập tức, “Có cần uống
cốc
?”
cầm bình rượu lên, cười hiền hòa.
“Hay quá hay quá!” Cá Nheo nhảy vọt từ dưới ao lên với
tốc độ kinh hoàng,
thành hình người, chạy thẳng đến bên bình rượu.
“Ta còn có bánh bao xanh, có thể nhắm rượu…” Bạch Ly cũng ngồi xuống bãi cỏ, cười
.
“Bánh bao xanh của ta chứ!” Cá Quả cướp ngay lấy cái gói lá sen.
“Của ta nữa chứ!” Cá Chép
tới, cùng Cá Quả bảo vệ gói thức ăn.
Tôm Sông chau mày, thở dài, “Mặc kệ các ngươi! Bị đạo sĩ bắt hết
cho xong! Hừ!”
Tôm Sông giận dữ định quay lại ao, bỗng bị gọi giật lại.
“Tên, ngươi còn chưa cho ta biết tên… Chúng ta là bạn mà?” Nam nhân chớp chớp mắt, cười
.
“Hà Tử!” Cá Chép và Cá Quả miệng ngậm bánh xanh, hét lên.
“
càn!” Tôm Sông kêu to, “Ta
rồi, ta tên là Hạ Hà!”
“Đừng mà, Hà Tử nghe thân thiết hơn…” Cá Chép và Cá Quả cầu xin.
“Là Hà Tử nên mới gọi là Hạ Hà, cũng giống như ta tên Bạch Ly, là lý do này phải
?” Bạch Ly nghiêng đầu, hỏi.
“
phải đâu, chỉ là vừa nãy…”
“Ha ha, nhắc tới cái tên Hạ Hà, ta
từng…” Cá Nheo uống rượu, mở lời.
“Lão Niêm, đừng có chuyển chủ đề!”
…
Chuyển chủ đề? Trong chốc lát
sao chuyển được chủ đề…
Xem thêm...