1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm - Tẫn Tương Tư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      042 Đừng nghĩ nhiều


      Đây là pha động tác chậm.

      Chu Tĩnh Tuệ giang hai tay, ưỡn ngực, vẻ mặt sợ hãi như thế khiến thích khách, vốn bởi vì mất máu quá nhiều mà hoảng hốt, cảm thấy, dáng vẻ của nàng ta dường như trở nên rất cao lớn, rất dũng mãnh, vì vậy tay run lên, thanh đao vốn nên đâm trúng trái tim của nàng ta, lệch lên , đâm vào phía dưới xương quai xanh của nàng ta, sau đó, bị kẹt lại.

      Lưỡi đao lạnh lẽo xé toạc máu thịt, loại cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt này lại làm cho cả người nàng ta đều hưng phấn đến run rẩy, nàng ta hoàn toàn cảm thấy đau đớn, suy nghĩ duy nhất là, nàng thành công.

      Công cứu giá, rốt cuộc rơi xuống đầu nàng!

      Nàng nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, lộ ra vẻ mặt hề tiếc nuối, từ từ quay đầu, nàng còn phải tiếp tục tăng thêm độ hảo cảm ở chỗ Hoàng thượng, nàng muốn dùng giọng tuyệt vời của mình cho biết, nàng muốn bị thương, đỡ kiếm thay , nàng cam tâm tình nguyện, nàng hối hận!

      Đợi đến khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy lại là mảnh vắng vẻ.

      Quay trở về thời điểm Chu Tĩnh Tuệ dùng sức đụng vào đẩy Hoàng hậu “lương lương” ra ——

      Tạ Bích Sơ bị nàng ta đụng, cả người khống chế được mà ngã sang bên cạnh, sau đó Cảnh Diệp, vẫn dùng sức nắm chặt cổ tay nàng, bị nàng lôi kéo, cũng ngã theo,
      [​IMG]



      043 Xấu mặt:


      Bên này, sau khi Hoàng đế Bệ hạ xử lý công việc xong, sai người bày bàn đồ ăn chờ Hoàng hậu “lương lương” đến ăn, bên kia rất nhanh có người báo lại rằng tiểu Hoàng hậu phát sốt, tâm tình của Hoàng đế Bệ hạ ngồi cao lập tức tốt nổi nữa, nhìn chằm chằm mâm thịt hươu nướng lớn nhất bàn, vừa đứng lên vừa trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Lý Lộc vội vã theo bước chân của , đồng thời giọng : "Người bên cạnh nương nương cũng xem như là được việc, mời thái y qua, thái y là bị sợ hãi."

      Bước chân của Cảnh Diệp dừng lại, sau đó lại tiếp tục về phía trước, ngón tay lại sờ lên chiếc nhẫn ngón cái, lúc mang nàng trở lại, ràng còn có thể chuyện vui vẻ với , chỉ nghĩ nàng sợ, ngờ. . . . . .d/đ.dLEe#quý*đôn

      sai, Tạ Bích Sơ đúng là bị dọa sợ, ở đại ngay cả mua con gà cũng là được làm thịt xong ngoài chợ, hoàn toàn có cơ hội thấy máu, kết quả nàng chạy tới địa phương quỷ quái này mới hơn tháng, cũng gặp phải kiện dùng binh khí đánh nhau đến đổ máu hai lần rồi, lần trước coi như may mắn, nàng núp trong xe ngựa thấy
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      044 người giật dây:

      Cảnh Diệp liên miên đống lớn, miệng đắng lưỡi khô mà dừng lại, nhìn thấy Lý Lộc chỉ ngây ngốc đứng đó, nhịn được đưa chân đạp cái, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Ngươi còn đứng đây làm gì, còn mau !"

      Lý Lộc: ". . . . . ." Ngài chưa xong tiểu nhân dám sao?

      Lý Lộc bị đá ngã, thuận thế lăn vòng mặt đất, cút ra khỏi phạm vi công kích của Hoàng đế Bệ hạ, sau đó lập tức bò dậy truyền lời, mới được hai bước, lại nghe Hoàng đế Bệ hạ : "Còn nữa, gọi người để ý, sau khi Tể Tướng về lập tức báo cho trẫm!"

      đề cập tới việc Lý Lộc qua thấy Hoàng hậu nương nương nhà mình nước mắt lưng tròng mà cáo hắc trạng Hoàng thượng với Tể Tướng đại nhân, bên này Cảnh Diệp lấy được tin tức về đám thích khách, có lẽ là bởi vì sớm có suy đoán, Cảnh Diệp trực tiếp sai người trước hết điều tra Tôn gia thử xem, kết quả nửa trong dự liệu của , nửa lại ngoài dự đoán.

      Thân bút bạch ngọc trong tay Cảnh Diệp "Kẽo kẹt" tiếng bị bóp nát, xanh mặt nhìn chằm chằm người quỳ phía dưới, lạnh lùng : "Ngươi thực tra sai?!"

      "Hồi Hoàng thượng, thực sai, thuộc hạ tìm được mấy tòng phạm còn có nhân chứng mấu chốt, giam lại, chờ Hoàng thượng xử lý."

      Cảnh Diệp cười lạnh tiếng, trong mắt như bị đóng băng ngàn dặm, ngay cả lửa giận tăng vọt cũng thể hòa tan lạnh lẽo trong đó, "Mấy tòng phạm, chà, rất tốt, Tôn gia, là tốt!"

      Nhớ lại lúc trước khi gặp phải ám sát, mặc dù biết rất có thể là do Tôn gia phái tới, nhưng cho rằng mục tiêu của Tôn gia là tiểu Hoàng hậu, cho nên vẫn buông tiểu Hoàng hậu ra, chỉ sợ cẩn thận nàng bị thương.

      Khi đó trong lòng vẫn
      [​IMG]
      Dion, sanone2112, KisaragiYue3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      045 Nhìn ngươi rồi nam chính căn bã:

      Tạ Dịch Giang nghe vào cảm thấy Bảo nhi nhà mình quá thông minh, bình thường cũng có ai với nàng những chuyện này, chính nàng cũng có thể nghĩ ra được nhiều điểm quan trọng như vậy, mặt cười vui mừng, trong lòng lại thầm hận: Cảnh Diệp, ngươi được lắm, có phải sớm biết chuyện này nên mới bắt đầu cưng chiều Bảo Nhi đúng , còn mang theo Bảo Nhi nhà ta cùng săn thú, muốn từ đó gợi lên mối thù sống chết giữa Tạ gia và Tôn gia? Nhất định là như vậy!

      Tạ Bích Sơ cũng thầm hận trong lòng: Cảnh Diệp, ngươi được lắm, lúc đó tại sao nàng phải cam chịu số phận làm lá chắn thịt cho ? Cũng là bởi vì nàng biết kịch tình, cho rằng thích khách là do Tôn gia phái tới đối phó nàng, nghĩ rằng mình làm liên lụy nên còn cảm thấy rất có lỗi với , ngờ rằng là ngược lại, nhớ lại cứ kéo nàng có chết cũng thả, nhất định là bởi vì biết trước hành động của Tôn gia, muốn kéo nàng làm lá chắn thịt! Nhìn ngươi rồi nam chính căn bã!

      Càng nghĩ càng cảm thấy
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      046 làm mình làm mẩy với ta:

      Sau khi Tạ Bích Sơ tiến hành cuộc đối thoại quá thân thiện với Tĩnh Vương Điện hạ của Đại Hoàn, sâu sắc hiểu ra, trừ phụ thân nam thần, nàng hoàn toàn có cách nào trao đổi bình thường với đám người cổ đại này, quả nhiên đều là phàm nhân ngu xuẩn.

      Đối với tên ngạo kiều Cảnh Diệp đó chỉ có thể làm nũng, đối với tên tâm thần phân liệt Cảnh Hoan này phải quăng ra { kỹ năng trào phúng }, cảm thấy chỉ số thông minh trung bình của cả Đại Hoàn đế quốc đều bị hai thành viên hoàng thất này kéo xuống, hiểu sao càng thấy lo lắng cho tương lai Đại Hoàn đế quốc đó.

      Khó trách đến cuối cùng nữ chính có thể xưng bá Đại Hoàn, rốt cuộc tìm được nguyên nhân.

      Tạ Bích Sơ lại ở trong lòng khoe khoang phụ thân nam thần nhà mình từ đầu đến chân từ trong ra ngoài lần nữa, sau đó hất cằm lên, lấy loại giong điệu ban ơn cắt đứt cơn dài dòng của Cảnh Hoan: " , cuối cùng là có chuyện gì mà trễ thế này còn cố ý chạy tới?"

      Trong bóng tối nhìn thấy biểu cảm của Cảnh Hoan, nhưng vừa nghe giọng là có thể biết ngay chắc chắn bày ra vẻ mặt vô tội, "Tiểu tẩu tử đúng là sốt đến ngốc rồi, ta cũng rồi, nghe tiểu tẩu tử bị bệnh, cố ý đến thăm."

      Tạ Bích Sơ thong thả ung dung : "Thăm bệnh mà lại tay đến, còn có chút quy củ ?"

      Cảnh Hoan vô tội : "Tới vội vàng, hơn nữa đêm khuya tối đen nhìn thấy gì, tìm được thứ gì tốt, tìm ra chỉ sợ tiểu tẩu tử cũng ghét bỏ."

      "Đêm khuya tìm được gì, là có thể
      [​IMG]


      047 Lần đầu tiên gặp mặt nam phụ:


      Có mục đích có động lực, sau khi Tạ Bích Sơ biết đúng là rạng sáng ngày hôm sau Hoàng đế Bệ hồi cung, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà khỏe lại, biểu cụ thể là buổi sáng ngày thứ ba rời giường từ sớm, vui chơi khắp nơi.

      Hoàng đế có ở đây, tất cả người ở lại Thượng Lâm Uyển giờ đều là cấp bậc tôm tép, Tạ Bích Sơ thể đầy đủ sâu sắc tinh túy của câu "Cọp ở nhà, khỉ xưng đại vương", mang theo chạy khắp nơi, làm cho cả khu Thượng Lâm Uyển người ngã ngựa đổ, thú chạy chim kinh (hoảng).

      Vì vậy mấy ngày sau, Tạ Bích Sơ và tứ Cẩm khiến người phiền chó ngại cứ thuận theo tự nhiên như vậy mà cưỡi ngựa chạy ra khỏi Thượng Lâm Uyển.

      Đợi đến khi tiểu nương Tạ Bích Sơ "vui sướng như chim sổ lồng" với đủ loại cảm xúc vui mừng suốt đường cuối cùng tới địa điểm hẹn trước, chỉ thấy trong đình nghỉ mát bát giác kia có ba bóng dáng hoặc ngồi hoặc dựa.

      Tạ Bích Sơ còn chưa kịp nhìn kỹ, nam tử nằm nghiêng ngả lan can đình bát giác trong số đó nhìn thấy bóng dáng của nàng, lập tức đứng dậy đón nàng.

      người nam tử mặc thân áo bào nho sinh màu xanh, đầu đội mũ nho, ràng là cách ăn mặc của thư sinh, phong thái nho nhã lịch , hiền lành ấm áp, khiêm nhường cần kiệm đó, là làm cho người ta vui vẻ thoải mái sảng khoái tinh thần.

      từng bước đến gần, bước chân giống như mang theo luồng gió xuân, đến
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      048: Thư viện Lăng Vân:


      Sau khi chào hỏi lẫn nhau, các thiếu niên thiếu nữ bắt đầu thảo luận nơi nào chơi đùa, Tạ Bích Sơ làm trạch nữ1 quanh năm ra ngoài nên đương nhiên chỉ có thể nghe theo bọn họ, sau khi trải qua quá trình thảo luận bằng miệng chuyển sang thảo luận bằng tay chân kịch liệt, cuối cùng ba người khác cũng đạt được ý kiến thống nhất: đạp thanh2.

      Tạ Bích Sơ đỡ trán: "Cho nên các ngươi định đạp thanh ở ngay đây luôn?"

      Ba người thấy nàng kéo dây cương khiến vó ngựa đạp đạp thảm cỏ, nhìn nhau cái, sau đó tiểu nương Thẩm Thường Lê giương cằm lên giành : " phía sau núi của thư viện các ngươi, quyết định như vậy !"

      Thấy hai người khác có vẻ như cũng có () ý kiến (dám) khác (có), cuối cùng ý kiến này cũng đạt thành nhất trí, bốn người cưỡi ngựa chậm rãi về phía Thư viện Lăng Vân, tiểu nương Thẩm Thường Lê hoạt bát từ từ đến gần Tạ Bích Sơ chuyện ríu ra ríu rít, khiến Tạ Bích Sơ cũng coi như là có chút hiểu biết về Thư viện Lăng Vân.

      Trường học cấp quốc gia đó, tương đương với đại học ở thủ đô của đại, nghe kể lúc trước tiên đế có Hoàng tử, đương nhiên là vui mừng rồi, nhưng muốn dạy dỗ bọn họ có thời gian, dù sao khi đó tiên đế cứ hở ra là lại phải đánh giặc mà.

      Đương nhiên các hoàng tử vốn cũng thể do Hoàng đế tự mình dạy dỗ, nếu còn mệt chết, còn có cơ quan chuyên môn Thượng Thư Phòng ở đây, ban đầu tiên đế muốn để phụ thân nam thần làm hiệu trưởng, nhưng phụ thân nam thần cũng thường theo xuất chinh, cuối cùng tiên đế có biện pháp nào khác, phải mời thầy của phụ thân nam thần.

      Nhưng ông chịu làm, : Vì dân chúng trong thiên hạ, mỗi ngày học trò của ta để cho ngươi sai bảo ta cũng gì nhiều, vậy mà bây giờ ngay cả ông già như ta đây cũng chịu buông tha, vậy còn chưa tính, nếu ngươi vì chuyện của quốc gia mà tới tìm ta, chừng ta còn nghĩ kế gì gì đó giúp ngươi, chỉ vì mời ta dạy học cho con ngươi? Ha ha, ông đây !

      chỉ chịu , mà ông lão tùy hứng này còn vui, quay đầu đánh mặt tiên đế ngay, ông ta chạy đến Thành Nam mua đỉnh núi, xây tòa thư viện, còn khiêu khích truyền lời cho tiên đế : Ta chính là thích dạy con ngươi, ta chỉ thích dạy con nhà người ta, ngươi có bản lĩnh mời ta vào cung, ngươi có bản lĩnh đưa con ngươi ra cung .

      Sau đó tiên đế còn tùy hứng hơn, đưa hoàng tử đến thư viện này, thuận tiện đề tên cho thư viện: Thư viện Lăng Vân. Điều này làm cho ông cụ còn chưa kịp đặt tên cho thư viện đắc chí lên trước tức giận tới mức giơ chân, vào cung lần nào nữa trong suốt quãng đời còn lại.

      Tạ Bích Sơ nghe được cảm thấy vui vẻ, đáng tiếc ông cụ đó qua đời, nếu dựa vào quan hệ với phụ thân nam thần, nhất định phải chào hỏi lần, trong truyện gốc cũng có nhắc qua người sáng lập Thư viện Lăng Vân, ngay cả việc Cảnh Diệp từng học ở thư viện này cũng thấy , chứ đừng chi Cảnh Hoan, điều duy nhất nhắc tới có lẽ chính là thư viện đào tạo ra rất nhiều nhân tài giỏi giang, Lâm Vân Tranh chính là người nổi bật trong số đó.

      Ánh mắt Tạ Bích Sơ nhịn được quanh quẩn người Lâm Vân Tranh, đáng tiếc cho khối tiểu thịt tươi, ai có thể ngờ tới sau này lại trở thành cái vỏ xe phòng hờ.d*đ@l$q&đ

      Thẩm Thường Lê nhìn theo ánh mắt Tạ Bích Sơ, thấy Lâm Vân Tranh nhận ra được nên hơi mỉm cười về phía này, mặt lên làn phấn mỏng, vội quay đầu kéo tay áo Tạ Bích Sơ dời đề tài, " phải Thanh Ngọc là tộc muội của Hoàng hậu nương nương sao, Tể Tướng đại nhân lại là tộc thúc của ngươi, vậy mà ngay cả những chuyện này cũng chưa từng nghe sao?"3

      Tạ Bích Sơ giật mình, coi như thấy ánh mắt trêu tức của Cảnh Hoan, cười : "Ta từng nghe người khác , nhưng chưa từng nghe ngươi mà, người khác làm sao thú vị như ngươi được?"

      Thẩm tiểu nương vừa nghe, cái đuôi lập tức vểnh lên trời, "Đó là đương nhiên, ngay cả Hoàng hậu tỷ tỷ của ngươi cũng chưa chắc từng nghe kể chuyện thú vị như vậy," nghe Cảnh Hoan bên cạnh ho khan tiếng, hình như nghĩ đến gì đó, con ngươi xoay chuyển tiếp: "Ta còn biết trước kia Vương Gia. . . . . ."

      Tĩnh Vương Điện hạ: "Khụ khụ khụ!"

      Thẩm tiểu nương cười "hì hì" tiếng:
      [​IMG]
      Dion, sanone2112thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :