Vật hi sinh tu chân ký - Nhu Nạo Khinh Mạn (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Cám ơn các nàng ủng hộ ^^, ta tiếp tục cố gắng. @bornthisway011091 truyện có nhưng ít lắm nàng chỉ tả sơ sơ thôi. @Alice Huynh nếu nàng thích thể loại mạt thế nàng có thể đọc Tận thế trùng sinh chi tuyệt đối độc sủng của Vụ Thỉ Dực ta thấy bộ đó cũng hay link convert đây
      Alice Huynhbornthisway011091 thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      oa đọc 1 lèo sau đó ôm gối ngồi đợi nàng tiếp :x
      lovesu thích bài này.

    3. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 19
      Editor: lovesu
      Tô Ngưng Mi nhìn chằm chằm người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia , “Nghe cho , tôi bán!” Sắc mặt của ta lập tức thay đổi, Tô Ngưng Mi tiếp tục nhếch miệng cười,“Còn nữa, mau cút , chó ngoan cản đường!”

      Có người ngang qua bọn họ, trong tay còn mang theo thùng xăng rỗng, xem ra hẳn là muốn đến trạm xăng ở trước phía trước nhìn thử.

      Sắc mặt của người đàn ông mập mạp trắng trẻo ngay lập tức biến thành màu sắc của con heo, quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, giận dữ hét: “Còn đứng sững ở đó làm gì, phát con kỹ nữ này nhục mạ tao sao?”

      Người đàn ông vạm vỡ dạ tiếng, vung nắm đấm đánh về phía Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi lặng lẽ nhìn nắm đấm cách càng ngày càng gần, nhếch miệng cười, nếu đoán sai, người này chắc hẳn là năng lực thức tỉnh giả, chẳng qua chỉ là năng lực thức tỉnh giả lại có thể làm cho người đàn ông mập mạp trắng trẻo này kiêu ngạo đến như vậy.

      đợi nắm đấm kia đánh tới trước mặt, Tô Ngưng Mi trực tiếp khom lưng, quyền đấm mạnh vào bụng ta, người đàn ông vạm vỡ cao gần 1m9 kia lập tức bị đánh văng ra ngoài đến bốn năm thước, rầm tiếng đụng vào dãy phân cách quốc lộ, vang lên tiếng nổ lớn.

      Bên cạnh có người la lên từng tiếng thét chói tai, nhanh chân chạy về trạm xăng ở phía trước.

      Mọi người Tô gia đều bước xuống xe, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Tô Hạo đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, “Chị Tiểu Mi, có chuyện gì vậy?”

      Tô Ngưng Mi cười nhạo nhìn thoáng qua người đàn ông mập mạp trắng trẻo và người phụ nữ run rẩy đứng ở phía sau ta, “ có việc gì.”

      Người đàn ông vạm vỡ nằm ở ven đường ôm bụng ngừng rên rỉ, ánh mắt nhìn Tô Ngưng Mi thêm vài phần sợ hãi, hai binh lính ở phía trước cầm theo súng trường tới, dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Được rồi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa!”

      Tô Ngưng Mi nhìn thoáng qua người đàn ông mập mạp trắng trẻo, nhìn hai binh lính : “ phải tại tôi, là ta muốn cướp xăng của tôi!”

      Trong đó có binh lính nhìn người đàn ông mập mạp trắng trẻo sắc mặt khó coi : “Có nghe thấy , đừng tiếp tục gây chuyện!”

      Hai binh lính cảnh cáo ta phen, lúc này mới quay trở lại xe quân đội.

      Người đàn ông mập mạp trắng trẻo sắc mặt trầm nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi hề để ý tới , quay đầu nhìn người Tô gia : “Được rồi, mọi người lên xe , rất nhanh khởi hành.”

      Mọi người cũng chần chờ gì, đều nhanh chóng trở về xe, Tô Ngưng Mi chuẩn bị lên xe, liền nghe thấy tiếng súng lên đạn cách mạnh mẽ ở phía sau truyền lại, “Con kỹ nữ thối tha, mày đứng lại đó cho tao!” Tô Ngưng Mi quay đầu, ánh mắt lóe lên, người đàn ông mập mạp trắng trẻo cầm khẩu súng, họng súng đen ngòm chỉa thẳng về phía .

      Tô Ngưng Mi cười cười, hèn chi ta có thể kiêu ngạo như vậy, ra là có súng. Đúng lúc, còn đau đầu biết tìm súng ở nơi nào, bây giờ liền có người đến dâng tận nơi cho .

      Nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm, Tô Ngưng Mi mở miệng : “ muốn như thế nào?”

      ta cười vài tiếng,“Con kỹ nữ thối tha, vừa rồi phải còn rất kiêu ngạo sao? Tại sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy! Nhanh chân đưa xăng cho tao, vừa rồi còn có thể đưa tiền cho mày, tại xu mày cũng đừng hòng lấy được, con kỹ nữ chết tiệt!”

      Mấy người Hàn Bảo đứng ở phía sau Tô Ngưng Mi, mặt lạnh như băng nhìn người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia, Tô Ngưng Mi lui về phía sau phất phất tay, “Hàn Bảo, mọi người lên xe , cũng đỡ ông ngoại bà ngoại lên xe, đừng lo lắng, chị giải quyết chuyện này.”

      Người đàn ông mập mạp trắng trẻo chút kiên nhẫn cũng có, lấy súng chỉ vào bả vai của Tô Ngưng Mi,“Nhanh chút, đừng nhiều chuyện, tin hay tao bắn nát đầu mày!”

      Hàn Bảo có chần chờ, đỡ ông ngoại Tô và bà ngoại Tô lên xe, những người ở phía sau cũng theo đó bước lên xe, lúc này Tô Ngưng Mi mới nhìn về phía người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia nở ra nụ cười thản nhiên, tiếp theo ta chỉ thấy được thân ảnh xẹt ngang qua trước mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền nhận thấy được con dao kề cổ của mình. Con dao rất sắc bén, thậm chí ta còn cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ thân dao truyền đến, lúc này người đàn ông mập mạp trắng trẻo mới nhận ra được mình chọc đến nhân vật lợi hại, cơ thể khỏi phát run lên.

      Ngón tay của Tô Ngưng Mi khẽ động, cổ của ta liền xuất vết máu.

      Người đàn ông mập mạp trắng trẻo bị dọa liền sợ hãi la lớn lên,“Cứu mạng, cứu mạng...... Mày...... Mày muốn làm gì?”

      Tô Ngưng Mi vươn tay ra lấy cây súng ống trong tay của ta nhét vào túi áo của mình, tâm tình vô cùng sung sướng,“Tôi muốn làm gì, chính là muốn hỏi chút những khẩu súng ống như vậy còn ?”

      Ánh mắt của người đàn ông mập mạp trắng trẻo đảo qua đảo lại,“...... có, tao cũng vất vả mới có được khẩu súng như vậy.”

      Tô Ngưng Mi làm sao có thể tin, tay đánh vào gáy của ta, lập tức người đàn ông mập mạp trắng trẻo liền ngất xỉu ngã sấp xuống đất. Tô Ngưng Mi thu hồi con dao Thụy Sĩ, quay đầu mặt lạnh như băng nhìn người phụ nữ có thân hình nóng bỏng run lên,“Xe của mấy người ở nơi nào? Mang tôi qua nhìn thử!”

      Người phụ nữ bị dọa sợ hãi, gật đầu, Tô Ngưng Mi lấy chân đá người đàn ông mập mạp trắng trẻo nằm đất, sau đó mới theo phía sau người phụ nữ. Xe của người đàn ông mập mạp trắng trẻo cách xe của bọn họ xa, khoảng cách chỉ có vài chiếc xe, Tô Ngưng Mi ở trong xe tìm kiếm lần, có cái bao lớn, phen kéo nó gần lại, bên trong đều là thức ăn và nước uống. Lại cẩn thận nhìn trong xe lần, lúc này Tô Ngưng Mi mới về phía sau xe, mở cốp xe ra, bên trong có cái bao màu đen lớn, Tô Ngưng Mi lấy tay sờ sờ, liền nở nụ cười, nhìn thoáng qua sau đó đem miệng bao cột lại, ý cười mặt nhiều hơn vài phần, lập tức nâng lấy cái bao trở về.

      Người phụ nữ trốn ở bên cạnh run run lên, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi.

      Trở về xe, Tô Ngưng Mi nhét cái bao lớn vào trong xe, lại bước xuống xe liếc mắt nhìn người đàn ông mập mạp trắng trẻo cái, thầm đoán thân phận của ta, ta có nhiều súng đạn như vậy, có điều chắc chắn bản thân phải là thức tỉnh giả, cho nên những khẩu súng ống và đạn này hẳn là trước khi tận thế có, nếu như đoán đúng, ta chắc hẳn thuộc xã hội đen hay cso liên quan đến việc buôn bán súng ống, mặc kệ như thế nào, cho dù người đàn ông này có bối cảnh lớn cũng giữ lại , Tô Ngưng Mi đồng ý để chính mình lưu lại mối nguy hiểm tiềm tàng.

      Chẳng qua bây giờ thể ra tay, người ở đây rất nhiều.

      tiếng liền trôi qua rất nhanh, đám người đến trạm xăng ở phía trước còn chưa trở về, người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia từ từ tỉnh lại, giống như nhớ đến cái gì, thân hình khẽ run về phía chiếc xe của mình, mở cốp xe ra, nhìn thấy bên trong cốp xe trống rỗng, sắc mặt liền trắng bệch, quay đầu lại hung hăng tát cái vào người phụ nữ có dáng người nóng bỏng và người đàn ông vạm vỡ, “Đồ ăn hại, chỉ có chút đồ cũng trông coi được, ông đây nuôi chúng mày để làm gì.”

      Hai người cũng dám phản kháng, cúi đầu đứng ở bên, người đàn ông mập mạp trắng trẻo hung tợn trừng mắt nhìn về phía Tô Ngưng Mi, trong mắt tràn ngập tia lãnh ác độc.

      Lại thêm nửa tiếng trôi qua, đám người về phía trạm xăng trở lại, lúc này vị thiếu úy mới vung tay lên, đoàn xe tiếp tục xuất phát.

      Số lượng zombie quốc lộ rất ít, chỉ có rải rác bấm lấy vài chiếc xe.

      Tô Ngưng Mi biết hôm nay có thể phải lái xe cả đêm, cũng may người của bon họ nhiều, mọi người có thể thay phiên nhau lái, cho nên tất cả đều có thời gian để nghỉ ngơi.

      xe im ắng, Tô Ngưng Mi nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, mười giờ đêm, bên ngoài cửa sổ xe là mảnh tối đen, chỉ có ánh sáng của chiếc xe ở phía sau truyền đến, đêm trăng mông lung, sương mù dần dần nổi lên, tốc độ xe cũng bắt đầu chậm lại.

      Mọi người trong xe đều ngủ say, Tô Ngưng Mi muốn mở miệng chú út dừng xe lại, để thay thế, đột nhiên chiếc xe quân đội ở phía trước ngừng lại.

      Những chiếc xe ở phía sau cũng theo sau đó dừng lại.

      Tô Ngưng Mi nhìn phía bên ngoài cửa sổ xe, có hai bính lính từ xe của quân đội phía trước nhảy xuống, hai người đến phía trước của chiếc xe quân đội ngồi xổm xuống kiểm tra. Chỉ chốc lát vị thiếu úy kia cũng theo đó nhảy xuống, la lên tiếng xui xẻo, về đoàn xe ở phía sau, la lên: “Con đường ở phía trước bị nứt ra, bây giờ xe qua được, nghỉ ngơi tại chỗ cả đêm, buổi sáng lại tính tiếp.”

      Tô Ngưng Mi nhảy xuống xe chạy về phía trước của chiếc xe quân đội nhìn chút, quả nhiên con đường bị nứt ra lớn tạo thành khe hở, muốn xe chạy qua là có khả năng, nếu theo đường cũ trở về để thay đổi tuyến đường lại phải ngang qua hai thành phố, bây giờ sương mù lại nổi lên thành phố rất nguy hiểm, chỉ có thể đợi đến buổi sáng ngày mai lại tính tiếp.

      Mọi người trong xe đều tỉnh lại, nhìn tình huống ở bên ngoài, Tô Ngưng Mi : “Xem ra tối nay tiếp tục được, ngày mai lại tìm cách xem có thể đem con đường ở phía trước sửa chữa lại chút được , nếu được chỉ còn cách đường khác, ông ngoại bà ngoại hai người nghỉ ngơi , con và Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt ở lại đây gác đêm.”

      Bà ngoại Tô nắm lấy bàn tay của Tô Ngưng Mi, “Tiểu Mi, ở đây có nhiều người như vậy, chắc xảy ra chuyện gì đâu, cần phải gác đêm, con cũng phải nghỉ ngơi .”

      được, bà ngoại mấy người phải nghỉ ngơi cho tốt, họ ban ngày phải lái xe, buổi tối nên để cho con và mấy người Hàn Bảo gác đêm.” Tô Ngưng Mi sợ có chuyện bất ngờ xảy ra, cho nên nhất định phải gác đêm.

      Đèn của đoàn xe phần lớn đều tắt, chỉ còn vài chiếc xe là vẫn mở, nhưng bởi vì sương mù nổi lên cho nên cảnh vật ở phía xa vẫn mơ hồ như cũ .

      Nửa đêm đầu là do Tô Ngưng Mi và Tưởng Nguyệt coi giữ, còn nửa đêm sau cho đến sáng là do Hàn Bảo và Tưởng Nhật trông chừng. Hai người mặc quần áo dầy ngồi ở nóc xe, Tô Ngưng Mi còn suy nghĩ đến người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia, nhìn Tưởng Nguyệt : “Chị có việc ra ngoài chút, em ở lại đây coi chừng lát.”

      “Ừm, chị Tiểu Mi, chị nhớ phải cẩn thận.”

      Tô Ngưng Mi gật đầu, nhàng nhảy xuống nóc xe, về phía bãi đất trống bên cạnh quốc lộ.

      Ở hai bên quốc lộ đều là những bãi đất trống, hỗn ngang những tảng đá lớn, Tô Ngưng Mi qua bãi đất trống đến vị trí xe của người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia, định ngang qua nhìn xem ta có ở xe hay , bên tai lại truyền đến tiếng rên thống khổ của người phụ nữ,“ Trần, đau quá...... chút......”

      “Đau con khỉ, ông nuôi mày cho mày ăn cho mày uống, lúc này mày còn dám kêu đau!”

      Theo sau đó vang lên thanh va chạm ‘ba ba ba’ cùng với tiếng rên thống khổ của người phụ nữ.

      Giọng của người đàn ông này, Tô Ngưng Mi rất quen thuộc, chính là người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia. Tô Ngưng Mi mở ra thần thức, liếc mắt cái liền nhìn thấy ở phía sau hai thước có tảng đá to rất cao, ở phía sau tảng đá là người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia ta ôm lấy cặp mông trắng nõn của người phụ nữ, người phụ nữ này là người phụ nữ có thân hình nóng bỏng mà Tô Ngưng Mi gặp qua, bây giờ trần truồng nằm sấp tảng đá, cơ thể run lên vì lạnh.

      Người đàn ông mập mạp trắng trẻo bên làm, bên đưa tay dùng sức đánh mạnh vào vào mông của người phụ nữ, mặt khác bàn tay còn lại dùng sức vân vê ngắt nhéo ngực của ta, cuối cùng dùng sức bóp cái, ta đau nhịn được liền kêu lên.

      Tô Ngưng Mi cười lạnh hai tiếng, thầm nắm chặt tay, điều khiển tia lửa điện tay từ trời đánh thẳng xuống đầu của người đàn ông mập mạp trắng trẻo. Tia lửa điện rất trong nháy mắt liền chui vào trong đầu của ta, động tác ngừng lại chút, liền ngất xỉu nằm sấp xuống lưng của người phụ nữ, ta chịu nổi sức nặng của , hai người ngay tức khắc ngã lăn xuống đất.

      Người phụ nữ liền hoảng loạn, bàn tay run run đẩy người đàn ông nằm đất, lại phát vẫn động đậy. Trong bóng tối, người phụ nữ đưa tay về phía chiếc mũi của ta, liền cảm nhận được hô hấp của , cúi đầu che miệng la lên tiếng, hoảng loạn chạy lấy quần áo của mình, cuối cùng còn dùng sức đá cái vào người đàn ông nằm đất, lúc này mới nhanh chóng trở về xe.

      Sử dụng thần thức hao tổn linh khí rất nhiều, linh khí trong cơ thể của Tô Ngưng Mi lúc này còn mảnh, vội vàng thu hồi thần thức của mình, từ trong gian lấy ra hai viên linh thạch, hấp thu linh khí ở bên trong, lúc này mới quay trở về xe.
      1012, Abby, phuongvutyty8 others thích bài này.

    4. Alice Huynh

      Alice Huynh New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      8
      Có chap mới rồi ^^
      @lovesu thanks nàng nhe,cơ mà đó h ta nuốt k trôi bản convert :-(( . Nang biết Phiếu Cơm của Nhất Độ Quân Hoa k,ta tìm mãi mới thấy, k tu chân nhưng tận thế vs zombie nhé, đọc cũng ghiền lắm nàng ạ
      lovesu thích bài này.

    5. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 20
      Editor: lovesu
      Trở lại xe, Tưởng Nguyệt nằm trong chiếc túi ngủ ở đỉnh xe, “Chị Tiểu Mi, mau lên đây.” Tưởng Nguyệt đưa tay ra kéo Tô Ngưng Mi lên, chỉ về phía chiếc túi ngủ còn lại ở bên cạnh, “Mau vào , nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, em sắp lạnh chết rồi.” Tưởng Nguyệt nằm ở trong túi ngủ xoa xoa hai bàn tay.

      Tô Ngưng Mi cũng làm theo Tưởng Nguyệt đem túi ngủ khóa lại bọc hết thân hình mình, quay đầu nhìn gò má của người con trai ở bên cạnh cười : “Khi nào đến căn cứ tốt hơn.” Bọn họ là thức tỉnh giả nếu đến căn cứ những người đứng đầu ở đó rất coi trọng, mỗi ngày ăn no mặc ấm đó là chắc chắn, về phần người Tô gia, Tô Ngưng Mi ít nhất có thể bảo đảm cho bọn họ ăn uống lo.

      Hai người giọng trò chuyện, chú ý tình hình xung quanh, chỉ còn có ánh sáng từ chiếc đèn ô tô rọi về phía trước vào, mông lung, mơ hồ.

      Dần dần cảnh vật xung quanh đều chìm trong mảnh yên tĩnh, hai giờ sáng, Tô Ngưng Mi chuẩn bị nhảy xuống xe kêu Hàn Bảo và Tưởng Nhật thức dậy thay ca, lại mơ hồ nghe thấy phía xa truyền đến thanh hừ hừ. Tô Ngưng Mi và Tưởng Nguyệt nhìn lẫn nhau cái, sắc mặt hai người có chút khó coi.

      Tô Ngưng Mi giọng : “Chị xuống nhìn thử, em đánh thức bọn Bảo Nhi .”

      Tưởng Nguyệt gật đầu, hai người nhàng nhảy xuống xe, Tô Ngưng Mi chạy về phía phát ra thanh, Tưởng Nguyệt mở cửa xe ra đánh thức mọi người, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tô Hạo biết phía trước có khả năng xuất thứ gì đó nguy hiểm đều lật đật xuống xe, để cho ngươi Tô gia ở lại trong xe.

      Nơi phát ra thanh là ở phía trước quốc lộ, những bính lính gác đêm ở xe cũng nghe thấy, đánh thức những bính lính còn lại, sau đó vị thiếu úy kia cũng nhảy xuống xe, về phía trước, thấy Tô Ngưng Mi liền nhìn gật đầu cái. Phía trước sương mù quá nhiều, vị thiếu úy căn bản nhìn thấy việc gì xảy ra, chỉ nghe thấy thanh hừ hừ càng ngày càng gần, quay đầu nhìn đám binh lính : “ đánh thức tất cả mọi người ở phía sau, có nguy hiểm, mặt khác các thức tỉnh giả ở đây bắt đầu chuẩn bị chiến đấu!”

      “Vâng, thiếu úy!”

      Tô Ngưng Mi chỉ nhìn thấy mơ hồ ở xa xa có cái gì đó chạy nhanh về phía này, mở thần thức ra, khoảng cách đến thứ kia có chút xa, thần thức căn bản tới đó được. Tô Ngưng Mi thu hồi thần thức, cho đến khi khoảng cách đến thứ đó chỉ còn có mấy thước lại lần nữa mở thần thức, liền nhìn thấy số quái vật lớn vội vàng chạy về phía .

      Nhìn cái bóng trắng chớp léo lên, và những đốm trắng đen thi nhau lên, Tô Ngưng Mi mở to hai mắt nhìn, đây phải là heo sao?

      Ước chừng có khoảng hai mươi con heo, trong đó có hai con thân hình cao đến hai thước, ràng là thú biến dị, còn có con heo màu đen tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt chạy đến trước khe hở, nhìn về phía bọn Tô Ngưng Mi ở đối diện phát ra thanh hừ hừ, mặt khác ở phía sau nó còn có vài con răng nanh bị biến dị mọc dài ra, và cuối cùng là mười con hình dạng bình thường.

      Chờ sau khi vị thiếu úy kia có thể nhìn thấy ràng tình huống ở bên đó sắc mặt liền thay đổi, nhấc chân lui về, nhìn đám binh lính ở phía sau : “Thức tỉnh giả tiến lên, còn những người khác nếu thấy có gì bất thường lập tức nổ súng về phía đối diện.”

      Vừa xong, vài con heo ở phía đối diện bỗng dưng lui về sau, bắt đầu chạy lấy đà hướng tới bên này nhảy vọt qua.

      Vị thiếu úy nhổ ngụm nước bọt mặt đất, mắng: “Chết tiệt, trò đùa gì đây, đầu năm nay heo cũng biết chạy lấy đà sao?! Dị năng giả nhanh dùng dị năng công kích, dù sao cũng được để bọn chúng nó xông lại đây, mặt khác những người còn lại nổ súng về phía đối diện, từ từ đánh chết từng con .”

      Tô Ngưng Mi cũng rút ra thanh đao tùy thân mang theo bên người, phía sau bọn người Hàn Bảo cũng chạy tới, nhìn thấy tình huống ở phía đối diện sắc mặt có chút khó coi, những thức tỉnh giả ở trong đoàn xe cũng tất tả chạy đến.

      mặt đường có khe hở rộng 1m5, người thường nếu như chạy lấy đà cũng có thể nhảy qua, cũng biết những con heo biến dị này có thể làm được hay .

      Dị năng giả bắt đầu phóng thích dị năng của mình đánh về phía đối diện, dị năng hệ hỏa, dị năng hệ phong, dị năng hệ băng, các loại dị năng khác nhau như điên cuồng ngừng đánh về phía đối diện.

      Đám heo biến dị ở phía đối diện chạy tới trước khe hở, nhàng nhảy qua, mọi người bất ngờ nhìn chằm chằm vài con heo ung dung chạy lại, có người nhịn được chửi ầm lên, “Mẹ nó, cái tình huống gì đây!”

      Phía trước có hai con heo biến dị thân hình to lớn cao hai thước, theo ở phía sau là con heo màu đen biến dị về tốc độ, mặt khác còn có bảy con răng nanh biến dị mọc dài dài, còn lại là những con heo hình dạng bình thường ở phía đối diện qua được phát ra thanh hừ hừ. Phía trước có hai con heo biến dị to lớn nắm quyền, súng bắn trúng hai con đó chỉ gây ra thương tích ngoài da, cũng có tạo nên thương tổn trí mạng nào, dị năng đánh vào lại chỉ có thể tạo nên những vết thương người của bọn chúng.

      Trong nháy mắt con heo răng nanh dài biến dị về tốc độ tấn công được binh lính, cái răng nanh dài đâm xuyên qua lồng ngực của , lồng ngực xuất lỗ hở máu chảy ra ngừng.

      Sắc mặt của mọi người liền tái .

      Hai con heo biến dị thân hình to lớn chạy về chỗ nghỉ ngơi ở phía sau, mặt của Tô Ngưng Mi liền biến sắc, thân hình hai con heo này lớn như vậy, nếu như xe bị chúng nó đụng vào, nhất định bị hư hại. Tô Ngưng Mi cắn răng nắm chặt thanh đao đánh về phía trong số hai con heo biến dị to lớn, đao chém vào cổ của nó, nhưng chỉ có thể tạo nên vết thương . Con heo biến dị bị kích thích càng trở nên điên cuồng chạy nhanh về phía chiếc xe Benz, sắc mặt của Tô Ngưng Mi đại biến, chút do dự nhanh chân nhảy vọt về phía trước của chiếc xe Benz, dùng bả vai của mình đánh về phía con heo biến dị, con heo biến dị thân hình to lớn bị đánh văng ra vài thước, ngã xuống mặt đất, thân hình của Tô Ngưng Mi cũng bị phản lại đập mạnh vào thân xe Benz, xe Jeep bị đẩy lùi về phía sau ước chừng khoảng thước.

      Ông ngoại Tô, bà ngoại Tô và những người ở xe vô cùng lo lắng, lại dám ra ngoài, sợ trở thành gánh nặng của Tô Ngưng Mi.

      Bả vai truyền đến trận đau nhức, Tô Ngưng Mi biết chỉ sợ bị trật khớp. Những dị năng giả khác cũng gia nhập chiến đấu, đến ốc của mình còn mang nổi.

      Con heo biến dị thân hình to lớn kia té mặt đất phát ra thanh hừ hừ, mặt khác con còn lại tấn công đoàn xe ở phía sau, khiến những người trong xe liên tục thét từng trận chói tai, nhanh chóng vội vàng nhảy xuống xe chạy .

      Tô Ngưng Mi nhịn đau, thừa dịp con heo biến dị kia còn chưa đứng dậy được, mau chóng nhảy lên người của nó, dùng hết toàn bộ khí lực đâm vào trong óc của con heo biến dị, nó gào thét lên từng tiếng thảm thiết, lâu sau còn cử động nữa.

      Mặt khác tình hình chiến đấu của bên còn lại cũng vô cùng thê thảm, vài thức tỉnh giả đối phó con heo biến dị, những binh lính ở bên cạnh lại dám tùy tiện nổ súng, sợ bị thương đến người của mình.

      Tuy chỉ còn lại con heo biến dị thân hình to lớn những vẫn làm ít người bị thương, cũng làm nghiêng đổ ít xe tiếp theo lại chạy về phía bên này, Tô Ngưng Mi người còn khí lực, kéo lấy binh lính, vừa nhìn diện mạo trông còn rất trẻ, là tân binh, Tô Ngưng Mi nắm lấy tay áo của tân binh đó, chỉ về phía con heo biến dị thân hình to lớn chạy tới, : “Thấy con heo kia ? Có thể chính xác bắn vào mắt nó ?”

      Vị tân binh kia mờ mịt gật đầu, “Để tôi thử xem.” xong liên giơ súng lên nhắm, tiếng ‘bàng’, con heo biến dị to lớn kêu lên tiếng thảm thiết, đau đớn vùng vẫy làm ngã những chiếc xe ở xung quanh, máu ở mắt chảy ra đầm đìa, dễ nhận thấy được vị tân binh kia bắn trúng.

      “Tiếp tục bắn vào con mắt còn lại!” Tô Ngưng Mi vừa , cắn răng cái bẻ khớp trật trở lại vị trí cũ, lại lén lút lấy viên linh thạch trong gian ra để bổ sung linh khí trong cơ thể.

      Vị tân binh vội vàng giơ súng lên nhắm vào con mắt còn lại của con heo biến dị to lớn, lại thêm tiếng ‘bàng’, con mắt còn lại cũng bị bắn trúng. Nhìn con heo biến dị to lớn đau đớn chạy loạn gào thét lên. Tô Ngưng Mi cắn răng cái, từ dưới mặt đất nhảy lên, xông về phía con heo lớn bị mù kia, đao đâm vào bụng của nó, con heo biến dị to lớn biến liền ầm ầm ngã xuống đất nhưng vẫn có chết , Tô Ngưng Mi hít sâu hơi, rút thanh đao ra tiếp tục đâm vào đầu nó, lúc này thanh hừ hừ của con heo lớn mới dừng lại, hoàn toàn còn hơi thở.

      Tô Ngưng Mi vô cùng mệt mỏi, giương mắt nhìn tình hình chiến đấu bên còn lại, xem như cũng gần kết thúc, chỉ còn lại con heo biến dị tốc độ, cuối cùng cũng chịu nổi tấn công của nhiều người ầm ầm ngã xuống đất, chẳng qua bên này của bọn họ bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng, vài binh lính chết, bính lính thức tỉnh giả cũng chết , còn có dị năng giả hệ thủy cũng chết, mặt khác có vài người bị thương, Hàn Bảo và Tô Hạo cũng bị thương.

      Bởi vì có hai con heo biến dị thân hình to lớn cắm đầu đánh thẳng về phía trước, cho nên đoàn người ở phía sau có hơn bốn trăm người cũng chết hết mười người, mặt khác hơn chục người bị thương lẫn nặng.


      Lúc này người Tô gia mới vội vã xuống xe, Tô Vũ chạy về phía trước dùng hết sức mạnh những vẫn đỡ được Tô Hạo, thấy vết thương người , sắc mặt liền thay đổi,“ họ, ...... bị thương.”

      Tô Hạo cười khổ. Tưởng Nhật đỡ lấy Hàn Bảo, sắc mặt cũng vô cùng khó coi. Vết thương dothú biến dị gây ra tuy trực tiếp biến thành zombie, nhưng lại có khả năng tiếp xúc với bệnh độc trong khí trở thành zombie, tỉ lệ là 50/50, đặc biệt trong tình hình thiếu thuốc phòng trị như bây giờ.


      họ, làm sao bây giờ...... Làm sao bây giờ, ô ô......” Tô Vũ bị dọa khóc lớn lên, tâm tình của người Tô gia cũng dễ chịu bao nhiêu, nghĩ có khả năng thể giữ được Tô Hạo.

      Mọi người đều chạy lại, vây quanh nhìn con heo biến dị mặt đất yên lặng gì. Những người vừa rồi chiến đấugiờ phút này mới có thể thở phào hơi, ngồi xếp bằng mặt đất.

      Trong lòng của Tô Ngưng Mi cũng thoải mái, Tô Hạo và Hàn Bảo đều bị thương, có khả năng bị lây nhiễm.

      Người Tô gia đỡ Tô Hạo và Hàn Bảo lên xe, Tô Ngưng Mi lại lấy những tinh hạch của vài con thú biến dị, lúc này mới theo mọi người lên xe. Tất cả mọi người chen chúc ở bên trong chiếc xe Benz, Tô Hạo, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đều vô cùng mệt mỏi, tựa vào ghế nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều trở nêntrầm mặc, Tô Ngưng Mi lấy tay để vào trong ba lô theo đó từ trong gian lấy ra hai bình linh dịch được pha loãng, lọ cồn iod và thuốc giảm sốt, dùng bình linh dịch pha loãng rửa sạch vết thương của Tô Hạo và Hàn Bảo, lại dùng cồn iod lau lại lần, cuối cùng đưa thuốc giảm sốt và nửa bình linh dịch còn lại cho bọn họ uống. Làm xong những việc đó mới :“Mọi người nghỉ ngơi chút, con làm vài món thức ăn.”

      Tưởng Nguyệt cũng theo xuống ,“Chị Tiểu Mi, để em giúp chị.”

      Bên ngoài mọi người ngồi thành vòng tròn, vị thiếu úy sai người dọn dẹp chiến trường, Tô Ngưng Mi trực tiếp đến phía trước của con heo biến dị, lấy ra con dao Thụy Sĩ cắt xuống từng miếng thịt heo. Ở bên cạnh quốc lộ có rừng cây, Tô Ngưng Mi kêu Tưởng Nguyệt nhặt chút lá khô và nhánh cây về, Tưởng Nguyệt liền nhanh chân chạy .

      Tô Ngưng Mi cắt bỏ da heo, lại rải thêm ít muối lên thịt heo, lại đưa tay vào trong ba lô từ trong gian lấy ra vài bình linh dịch pha loãng, hơn năm mươi bình linh dịch pha loãng, những bình này vốn muốn đưa cho người của Tô gia uống, dùng để cường thân kiện thể. Sau đó lại đến ven đường nhặt lên những khối đá tạo thành cái đế rồi đem chiếc nồi đặt lên , đốt những nhánh cây mà Tưởng Nguyệt nhặt được, đổ nước khoáng vào trong nồi, nấu sôi, lại cắt thịt heo thành từng miếng bỏ vào trong nồi nước.

      Đám người xung quanh thấy như vậy đều mở to hai mắt nhìn, vị thiếu úy đến bên cạnh Tô Ngưng Mi hít sâu hơi, cười :“ thơm...... Xin chào , tôi gọi là Ngô Thần, là thiếu úy của căn cứ thành phố G, xin hỏi nên gọi như thế nào?”

      Động tác cắt thịt của Tô Ngưng Mi cũng dừng lại, :“Tôi tên là Tô Ngưng Mi.”

      Ngô Thần cười :“ Tô xin chào, thịt thú biến dị này có thể ăn sao?” Sau khi căn cứ được thành lập liền mang theo đám binh lính ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên cũng biết có những nhà khoa học trong căn cứ nghiên cứu được thịt của thú biến dị có thể ăn.


      Tô Ngưng Mi lại tiếp tục đưa tay vào ba lô từ trong gian lấy ra ít gia vị bỏ vào trong nồi, :“Yên tâm , có thể ăn .”

      Đám người xung quanh nghe thấy thịt của thú biến dị có thể ăn được, liềnvội vàng chạy tìm dao về phía con heo biến dị bắt đầu cắt thịt, nhặt củi, chẳng qua nước uống của mọi người có giới hạn nhất định, dám lãng phí, cho nên liền chọn cách nướng thịt.

      Tưởng Nguyệt nhặt củi xong, Tô Ngưng Mi lại kêu cắtthêm nhiều thịt chút, dự định đem tất cả làm thành tương thịt, sau này còn có thể thuận tiện mang theo.

      Sau khi canh thịt nấu xong, Tô Ngưng Mi kêu những người xe xuống ăn, rất lâu rồi mọi người chưa được ăn thịt thơm đến như vậy, cho nên đều muốn thoải mái ăn no lần. Tô Hạo, Hàn Bảo biết có phải là vì uống linh dịch pha loãng mà tinh thần tốt hơn rất nhiều, hai gò má cũng trở nên hồng nhuận, hai người cũng ăn được vài bát.Tô Ngưng Mi phải nấu hết sáu bảy nồi mọi người mới có thể ăn no, tiếp theo lại vội vàng làm tương thịt, làm xong tương thịt lại đặt lên lửa nướng hết nửa.

      Mấy con heo biến dị cộng lại cũng khoản ba ngàn cân, cũng đủ để tất cả người ở đây ăn no, cuối cùng mọi người đều làm theo Tô Ngưng Mi nấu tương thịt, chẳng qua tương thịt mà Tô Ngưng Mi làm có cho vào đó các loại gia vị, còn bọn họ chỉ cho muối, cuối cùng mấy con heo biến dị chỉ còn lại khung xương.

      Ngô Thần kêu người ta đem khung xương chôn xuống, phía trước những người chết dùng lửa thiêu, nhìn những người còn lại có khoảng mấy chục người bị thương Ngô Thần có chút khó xử, có mang hay mang theo những người này đều là vấn đề khó, tại nên làm cái gì bây giờ?

      Mắt thấy bầu trời dần dần sáng lên, Ngô Thần rốt cục vẫy tay muốn buông tha cho những người bị thương kia, nhưng là người thân của những người này đều đồng ý đứng trước xe của quân đội chặn lại chịu . Ngô Thần còn cách nào khác, tính toán thời gian, thời kỳ lây bệnh ủ bệnh là sáu tiếng, nếu sau sáu tiếng bọn họ có việc gì mọi việc trở lại bình thường. Lúc này ba tiếng trôi qua, chỉ cần đợi thêm ba tiếng nữa mới có thể xác định được những người này có bị lây nhiễm bệnh độc hay .

      Mọi người chỉ còn cách ở lại thêm ba tiếng nữa, trong khoảng thời gian này cũng có zombie lại, chẳng qua zombie so với thú biến dị dễ đối phó hơn nhiều, toàn bộ đều bị nát đầu, Tô Ngưng Mi theo ở phía sau lấy tinh hạch.

      Sau ba tiếng nữa, Tô Hạo và Hàn Bảo đều có chuyện gì, tinh thần cũng rất tốt, còn những người bị thương kia chỉ có mười mấy người có việc gì, còn lại toàn bộ bị lây nhiễm, Ngô Thần lập tức ra lệnh tiêu diệt.

      Trong ba tiếng này, mọi người cũng rảnh rỗi, lấy những tảng đá đắp thành con đường khe hở, tuy có chút nhấp nhô, những xe vẫn có thể chạy qua.

      Tiếp sau đó, lại tiếp tục khởi hành.
      Tôm Thỏ, Abby, phuongvutyty10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :