Chương 17 Editor: lovesu Khoảng hai mươi người bộ đội nối đuôi nhau từ hai chiếc xe cải trang của quân đội xuống, trong tay mỗi người đều cầm súng trường, đứng thành hàng thẳng tắp ở bên cạnh, có vài người bộ đội cầm theo súng trường lên lầu. Cửa ở phía dưới khóa, Tô Ngưng Mi nghĩ rằng bọn họ lên được, kết quả chưa tới 1 phút liền nghe tiếng bước chân ở lầu dưới truyền lên. Như vậy trong quân đội có người am hiểu về bẻ khóa. Mọi người đều nhìn thấy tình huống phía dưới, nhìn nhau cái, Hàn Bảo : “Chị Tiểu Mi, tại sao lại có bộ đội đến đây? Có phải hay quốc gia bắt đầu cứu giúp những người sống sót ?” Trong sách có tình tiết này, Tô Ngưng Mi cũng đoán ra, nhưng biết rằng việc này phải là do quốc gia bắt đầu cứu giúp những người sống sót, nhìn tình hình như vậy hơn phân nửa là có người tới đón người nhà di chuyển đến địa phương an toàn hơn. Bên ngoài vài con zombie bắt đầu di chuyển về phía tiểu khu, lập tức có bộ đội tiến lên tiêu diệt, họ cũng dám dùng súng trường, sợ tiếng súng đưa tới nhiều zombie hơn. Nhìn chằm chằm súng trường trong tay bộ đội ở phía dưới, ánh mắt Tô Ngưng Mi lóe lên. Giữa nhóm người của bọn họ, chỉ có năm người là có thể chiến đấu, là người tu chân, có thể dùng linh thạch để bổ sung linh khí trong cơ thể để chiến đấu, nhưng bọn người Hàn Bảo lại khác, lúc tinh thần lực trong cơ thể tiêu hao hết, dùng tinh hạch để bổ sung cũng tiêu hao rất nhiều thời gian, ở trong chiến đấu dùng tinh hạch để bổ sung tinh thần lực có tác dụng gì lớn. Nếu trong tay có súng trường quá tốt, lúc tinh thần lực trong cơ thể hết có thể lấy ra sử dụng, hơn nữa người Tô gia cũng có thể dùng. Nhưng muốn có súng trường quá khó, trước khi tận thế cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tại chỉ có thể bước tính bước, để xem về sau có thể hay mua được vài cây súng trường. Đám người Tô Ngưng Mi tiếp tục đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xuống, phát có số người trong tiểu khu lục đục ra, vây quanh trước xe quân đội. Đa số mọi người nhìn trông chật vật, thân ảnh gầy yếu, mặc người quần áo mùa đông dày, mái tóc rối bời, chỉ có số ít người tinh thần coi như tệ, nhưng người lại sạch như vậy, sợ là trong nhà có dự trữ đồ ăn, lại còn nước để rửa mặt chải đầu. Tính toán số người, khoảng mấy trăm, so với số lượng mấy ngàn người ở tiểu khu lúc trước bây giờ muốn giảm nhiều. Thấy binh lính, mặt nhiều người đều lộ ra tia hi vọng,“ Các bộ đội, các là tới cứu chúng tôi sao? Là quốc gia phái các tới đón chúng tôi sao?” “Các bộ đội, xe các có đồ ăn hay ? Đứa nhà tôi vài ngày có gì vào bụng, các bộ đội, cầu xin các cho ít thức ăn , bằng đứa của tôi chết đói, các bộ đội, cầu xin các ......” người phụ nữ gầy yếu mặc chiếc áo lông dày đau khổ cầu xin người binh lính trước mặt, bộ dáng của người binh lính đó thoạt nhìn chỉ vừa mới hai mươi, đối mặt với chuyện như vậy hiển nhiên biết phải làm như thế nào. Người binh lính kia khẩn trương ôm chặt súng trường, xem người phụ nữ gầy yếu trước mặt, trong mắt là nồng đậm áy náy,“Thực xin lỗi, đồ ăn của chúng tôi đều được thống nhất phân phát......” Bên cạnh, người binh lính nhìn trong có vẻ lớn tuổi hơn chút lấy khuỷu tay chọc vào người binh lính trẻ tuổi kia, tiến về phía lỗ tai của người binh lính trẻ tuổi giọng : “Cậu nhiều như vậy với mấy người này làm gì, chẳng qua chúng ta là tới đón người, lát nữa trở về thành phố G, đừng gây thêm phiền toái.” Thính giác của Tô Ngưng Mi rất tốt, giọng như vậy vẫn có thể nghe thấy. Xem ra dự đoán của là đúng, trong chung cư này chắc chắn có người nhà của nhân vật quan trọng ở thành phố G, cố ý phái quân đội tới để đón người. hề để ý tới đám người ầm ỹ ở dưới lầu, Tô Ngưng Mi kêu tất cả mọi người trở về ngồi xuống sofa,“Ông ngoại, bà ngoại, họ, đám quân đội ở phía dưới là nghe theo mệnh lệnh của người ở thành phố G lại đây đón người, sợ là trong tiểu khu của chúng ta có người nhà của quân nhân, quân hàm chắc , bằng sử dụng đến lực lượng của quân đội. Con cảm thấy chúng ta nên theo đám quân đội này đến thành phố G trước, nguy hiểm đường cũng giảm bớt phần.” Tô Ngưng Mi chủ yếu là suy nghĩ vì người Tô gia, Tô gia chỉ có Tô Hạo là thức tỉnh giả, theo đám quân đội này, đường nếu có nguy hiểm gì, cũng có thể kéo theo bọn họ xuống nước, như vậy an toàn của người Tô gia tăng được vài phần. Nhóm người Tô gia vì đến tìm , hy sinh dì, những người còn lại, phải bảo vệ tốt. Ông ngoại Tô, bà ngoại Tô đều nhìn về phía Tô Hạo, Tô Hạo gật đầu,“Con cảm thấy đề nghị của em họ rất tốt, vậy chúng ta liền theo đám quân đội cùng nhau lên đường.” “Tốt lắm, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đám quân đội này chỉ sợ rất nhanh rời .” Tô Ngưng Mi vừa xong, Tô Vũ người con xinh đẹp ngồi ở sofa liền bùng nổ, nhìn người Tô gia la lên,“Vì sao mọi người cái gì cũng nghe ta, nếu phải vì tìm ta, mẹ của con chết, đều bởi vì ta, nhìn xem ta phải sống rất tốt sao? Chỗ nào cần chúng ta, chừng còn cảm thấy chúng ta là gánh nặng......” Lời vừa dứt, lập tức ô ô khóc lên. Tô Quốc Văn đến bên cạnh con của mình, vỗ vỗ bờ vai ,“ Tiểu Vũ, con bình tĩnh chút, chuyện của mẹ đều là tại ba, mẹ con vì cứu ba nên mới bị đám zombie vây quanh, Tiểu Vũ, đừng trách chị họ của con......” “Ba...... Ô ô......” Tô Vũ ghé vào vai của Tô Quốc Văn lớn tiếng khóc. Tô Hạo vẻ mặt áy náy nhìn Tô Ngưng Mi, “Em họ, em đừng tức giận, Tiểu Vũ phải người xấu, em ấy là tốt, chẳng qua đường đến đây dì bị đám zombie vây quanh, tại em ấy phút cũng thể thoát khỏi hình ảnh đó......” Tô Ngưng Mi gật đầu, cũng chuyện. Tất cả mọi người đều yên lặng trở về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đồ đạc của Tô Ngưng Mi cũng có gì nhiều, những thứ quan trọng sớm bỏ vào trong gian. Chỉ tìm cái ba lô lớn, bên trong có chút thức ăn, nước và quần áo. Lúc trở lại phòng khách, mọi người còn thu dọn số thứ ở trong phòng, Tô Ngưng Mi về phía trước cửa sổ nhìn xuống, phát vài binh lính che chở hai cụ già và đứa xuống dưới, hai cụ già và đứa rất nhanh liền lên xe của quân đội. người mặc quân trang, quân hàm gạch sao vai biểu đây là thiếu úy mở miệng : “Đều nhanh lên xe, phải lên đường.” Đám người xung quanh vừa nghe thấy vậy, liền hoảng loạn, tất cả đều ùa lên vây quanh hai chiếc xe, “Mấy người phải là quân nhân sao? phải tới đón chúng tôi sao? Tại sao lại có thể mình bỏ ?” “Đúng vậy, mấy người là quân nhân, chức trách là bảo vệ người dân chúng tôi, mấy người nếu rồi, chúng tôi nên làm cái gì bây giờ? thể cho mấy ngươi như vậy!” “Đúng, thể cho mấy người như vậy, mấy người rồi, chúng tôi chỉ còn đường chết.” Tình hình phía dưới lập tức trở nên hỗn độn, vị quân nhân kia hình như dự đoán được mọi việc trở thành như vậy, la lớn: “Chúng tôi là tới làm nhiệm vụ, về sau có quân đội chuyên môn tới cứu viện mọi người......” Mọi người hiển nhiên tin, đều chờ hơn ba tháng bây giờ mới dễ dàng gặp được bọn họ,“ lừa ai, chúng tôi tin, tại nhất định phải mang chúng tôi theo.” thanh phụ họa vang lên. Mắt thấy đám người càng ngày càng nóng nảy, vị quân nhân kia cũng có biện pháp, chỉ : “ khi như vậy, chúng tôi liền mang theo mọi người cùng , chúng tôi muốn đến căn cứ của những người còn sống sót ở thành phố G. Chẳng qua chúng tôi chỉ có hai chiếc xe quân đội, căn bản thể mang hết mọi người, cho nên, có xe liền lái xe theo chúng tôi, đường mặc kệ ăn hay uống, mọi vấn đề tự mình giải quyết, chúng tôi chỉ phụ trách mang các người đến căn cứ ở thành phố G, muốn nhanh chóng trở về thu dọn đồ đạc, lái xe đuổi theo chúng tôi.” Tất cả mọi người do dự, nhanh chân về nhà thu dọn đồ đạc. Bọn họ đều là người thường, đều là dựa vào những lương thực còn dư trước khi tận thế đến mới có thể sống đến bây giờ, biết nếu cứ tiếp tục ở đây chỉ có con đường chết, chi bằng theo quân đội đến căn cứ ở thành phố G, mặc kệ như thế nào vẫn tốt hơn so với việc tiếp tục ở lại đây. Những người trong tiểu khu đều là những người có tiền, cơ bản mỗi nhà mỗi hộ đều có xe. Rất nhanh, mọi người đều thu dọn đồ đạc xong, xuống lầu lấy xe. Có nhà chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con, biết lái xe, liền cầu xin những người khác, người nào xe có vị trí còn dư giúp đỡ tay, bởi vậy toàn bộ người của tiểu khu gần như đều lên xe ngồi. lầu, Tô gia và đám người Hàn Bảo cũng thu dọn đồ đạc của mình xong, chính là lấy ít quần áo chống lạnh và thức ăn, lúc này mới theo Tô Ngưng Mi xuống lầu. Dưới lầu có chiếc xe Benz sáu chỗ của Tô gia và chiếc xe Jeep, đủ để mười ba người ngồi lên. Tô Hạo, Tô Quốc Khánh, Chu Thu Tâm, Tô Vũ, Hàn Bảo lái chiếc xe Jeep, còn những người khác liền lái chiếc xe Benz sáu chỗ. Trong tiếng ồn ào ở tiểu khu, đám zombie ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, bắt đầu từ bên ngoài lung lay di chuyển tới. Vị thiếu úy kia biết nếu cứ tiếp tục chậm trễ có nguy hiểm, vội kêu hai chiếc xe quân đội chạy ra khỏi tiểu khu. Sau đó hai chiếc xe của Tô gia cũng theo. P/s: cám ơn các bạn ủng hộ ra định tặng các bạn ủng hộ mình trong thời gian qua thêm chương nữa nhưng tại mình chỉ mới edit được 3/4 chương, thôi hẹn các bạn vào ngày mai vậy
là tui cả tuần tìm truyện thể loại tu châb để đoc no mà toàn là kiếm hiệp + sắc hiệp, hai thể loại tui ghét nhất. Vẫn là chờ chương mới đọc hơ
Chương 18 Editor: lovesu đường chậm rãi, theo xe quân đội tiến ra khỏi tiểu khu, có ít nhất trăm chiếc xe. Zombie ở khu vực thành phố là nhiều nhất, nghe thấy tiếng động lập tức lắc lư nhảy vọt về phía những chiếc xe chạy. Tốc độ của zombie cấp rất chậm, vừa lại bị xe đụng văng ra ngoài. Từ tiểu khu ra quốc lộ khoảng nửa tiếng, số lượng zombie ở toàn bộ thành phố W gần mấy trăm vạn, người còn sống nhiều nhất cũng chỉ hơn mười vạn. Xe quân đội chạy ở phía trước, có zombie tiến tới lập tức đều bị quân nhân trong xe nhanh chóng dùng súng tiêu diệt. Hơn nữa những quân nhân này bắn súng rất chính xác, về cơ bản là phát bể đầu, xem ra chắc trải qua huấn luyện, nhìn từng con zombie ngã xuống, Tô Ngưng Mi cảm thấy quá lãng phí tinh hạch. Tô Ngưng Mi theo ông ngoại Tô, bà ngoại Tô, chú út, dì út, em họ, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt ngồi ở bên trong chiếc xe Benz sáu chỗ sang trọng, em họ Mục Tiểu Nghiên ngồi cùng với ở hàng ghế sau, bé bé nhìn có chút gầy yếu, mở to hai mắt tránh ở trong lòng của Tô Quốc Mai len lén nhìn trộm Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi thích những đứa trẻ nhu thuận, từ trong ba lô lấy ra quả trứng luộc đưa cho Mục Tiểu Nghiên, “Tiểu Nghiên, cầm ăn .” Mục Tiểu Nghiên ngẩng đầu nhìn Tô Quốc Mai cái, nhìn thấy Tô Quốc Mai gật đầu, lúc này mới sợ hãi nhận lấy quả trứng luộc trong tay của Tô Ngưng Mi giọng tiếng cám ơn, liền cẩn thận đem quả trứng luộc cất vào trong ba lô tùy, nhìn thấy vẻ cẩn thận kia làm cho mẹ của Tô Quốc Mai có chút xót xa. Đúng vậy, trước khi tận thế đến con bảo bối của bà là thiên kim đại tiểu thư, cơm áo lo, làm sao có thể như bây giờ đem quả trứng luộc nho thành bảo bối. Tô Ngưng Mi trong lòng chua xót xoa đầu của Mục Tiểu Nghiên. ---- Zombie ở khu vực thành thị rất nhiều, dọc theo đường tuy rằng có gì nguy hiểm, nhưng lại hao tốn thời gian nhiều hơn so với lúc trước đoàn xe mới từ từ vào quốc lộ, mọi người khỏi thả lỏng chút. Chiếc xe mà Tô Ngưng Mi lái là của chú út Tô Quốc Văn, Tô Ngưng Mi nhìn chiếc đồng hồ ở cổ tay, năm giờ chiều, từ chặng đường chỉ cần nửa tiếng thế nhưng ở tận thế bọn họ được sáu tiếng. Lúc lo lắng chạy thời gian dài như vậy xe của chú út biết có chịu được , chiếc xe quân đội ở phía trước đột nhiên ngừng lại, đoàn xe ở phía sau cũng theo đó từ từ dừng lại, chắc là ở đây nghỉ ngơi chút. Xe ở phía trước ngừng xe ở phía sau cũng chậm chậm dừng lại. vị thiếu úy xuống xe, những binh lính cũng theo sau đó xuống, “Được rồi, nghỉ ngơi tại chỗ, tiếng sau tiếp tục khởi hành.” Thiếu úy ra lệnh phân phát đồ ăn cho những binh lính, cái bánh bột ngô, hai cái bánh mì, chai nước. Sau khi nhận lấy đồ ăn những binh lính đó hầu như đều trở thành hổ đói ăn ngấu nghiến thức ăn, uống nửa chai nước, còn lại nửa cẩn thận đặt vào trong ba lô. Đám người của Tô Ngưng Mi cũng bắt đầu ăn, Tô Ngưng Mi xuống xe quan sát chút, liền phát phía trước có trạm xăng, hai chiếc xe cũng còn bao nhiêu xăng, muốn đến thành phố G khẳng định là đủ. Trong gian của mặc dù có xăng, nhưng bây giờ nghĩ đem gian lộ ra. Quay đầu nhìn mọi người ở trong xe : “Ông ngoại, bà ngoại, con nhìn trạm xăng ở phía trước xem có còn xăng hay , chỉ sợ xăng trong xe đủ đến thành phố, A Nhật A Nguyệt hai em ở lại đây trông chừng.” Tuy rằng chỉ mới ra khỏi thành phố, nhưng ai biết được động vật biến dị có bất ngờ xuất hay . Động vật biến dị so với zombie mạnh hơn rất nhiều, động vật biến dị cấp có thể mạnh gần bằng zombie cấp hai. Chủ yếu là nếu người mà ở trạm xăng còn xăng, cũng có thể từ trong gian lấy ra ít. “Vậy chị Tiểu Mi cẩn thận chút.” Tô Ngưng Mi gật đầu, về phía trạm xăng ở phía trước, khoảng cách từ nơi này đến trạm xăng khoảng hai km, có chút xa nhìn lắm, đến trước xe quân đội, vị thiếu úy há to mồm ăn cái gì đó liếc mắt nhìn Tô Ngưng Mi cái, hỏi: “ đâu? cần chạy loạn, zombie ở đây tuy rằng nhiều, nhưng ai biết được động vật biến dị có thể hay xuất , còn có lát nữa chúng ta khởi hành.” Tô Ngưng Mi chỉ về trạm xăng ở phía trước,“Xe của chúng tôi đủ xăng, tôi dự định đến trạm xăng ở phía trước xem ở đó có xăng hay .” Vị thiếu úy nhìn về phía Tô Ngưng Mi chỉ, mơ hồ nhìn thấy trạm xăng dầu ở phía trước, cũng tiếp tục khuyên bảo, chỉ : “ nhanh về nhanh.” Vị thiếu úy đối với trạm xăng dầu ở phía trước có nhiều hy vọng, tận thế đến được hơn ba tháng, về cơ bản mỗi trạm xăng quốc lộ đều trống rỗng. Hơn nữa nhiệm vụ lần này của cấp cung cấp thức ăn nước và xăng đầy đủ, trở về thành phố G cũng có gì khó. Tô Ngưng Mi mang theo hai cái thùng về phía trạm xăng ở phía trước. đường xuất vài con zombie lảng vãng đều bị kiếm chém rớt đầu, tinh hạch ở trong đầu cũng bị lấy ra. Rất nhanh liền đến trạm xăng, bên trong có vài con zombie đầu bị nổ tung chỉ còn lại thân mình, mặt đất gồ ghề, nhuộm đầy vết máu, yên lặng trống trãi làm cho lòng người nổi lên tia hoảng loạn. Tô Ngưng Mi biết chính mình phải nhanh chân, xăng của đoàn xe theo quân đội hẳn là đủ để đến thành phố G, chừng lát nữa có người phát được trạm xăng này. Ở trạm xăng có tổng cộng sáu cây xăng, bên cạnh còn có chiếc xe chở xăng ngừng lại, Tô Ngưng Mi về phía chiếc xe chở xăng nhìn thử, bên trong trống . Tiếp theo lại kiểm tra từng cây xăng ở đó, trong đó có năm cây xăng trống rỗng, cây còn lại cũng còn bao nhiêu xăng, Tô Ngưng Mi vội vàng đổ đầy hai thùng mà đem theo. Lúc chuẩn bị rời , lại nghe thấy ở phía sau trạm xăng truyền đến tiếng kêu thê lương, tiếng hét này thuộc về con người. Do dự chút, Tô Ngưng Mi mang theo hai thùng xăng về phía sau, lúc nhìn thấy cảnh tượng ở phía sau khỏi mở to hai mắt nhìn. Ở phía sau trạm xăng là mảnh đất trống, có vài gốc cây cổ thụ nghiêng ngã về bên, ở chính giữa mảnh đất trống là con thú biến dị. Con thú biến dị kia cao hai thước, bộ lông ngắn màu vàng, xem ra đây hẳn là con chó ở gần đây xảy ra biến dị. Chẳng qua bây giờ người nó tràn đầy vết thương, máu nhuộm đẫm bộ lông, thè lưỡi ra thở hồng hộc. Thú biến dị cũng được chia làm vài loại, như biến dị tốc độ, biến dị hình thể, biến dị năng lực, đương nhiên còn có thú hệ hỏa biến dị, thú hệ phong biến dị, thú hệ băng biến dị, vân vân. Cho nên thú biến dị so với zombie khó đối phó hơn nhiều. Nhưng làm cho Tô Ngưng Mi càng kinh ngạc hơn là đứng trước con thú biến dị cao hai thước kia là người đàn ông cao lớn, người đàn ông này thân quần áo màu đen dày, ở cái mùa rét lạnh như thế này xem như là mỏng. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi lúc này mới phát người đàn ông này lớn lên nhìn rất tuấn tú, tuy rằng tuấn tú, nhưng lại phải là vẻ đẹp nhu, đặc biệt đôi mắt rất có thần, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi chớp mắt. Con thú biến dị ở phía đối diện thừa dịp người đàn nhìn về phía Tô Ngưng Mi liền nhảy dựng lên xông về phía , Tô Ngưng Mi còn chưa kịp la lên tiếng, lập tức cảm nhận được bóng đen thoáng qua, người đàn ông lúc này nhìn chằm chằm , nhanh chóng xuất ở phía sau con thú biến dị. Tốc độ nhanh, Tô Ngưng Mi thầm than. Người đàn ông hình như muốn tiêu hao thời gian với con thú biến dị này, lật tay, lá bùa màu vàng liền xuất , chiếc lá bùa kia như có linh tính nháy mắt bay về phía con thú biến dị. Chiếc là bùa vừa chạm đến con thú biến bị ngay tức khắc liền bốc lửa lên, ngọn lửa nhanh chóng lan khắp cơ thể của nó, ở trạm xăng chỉ còn lại tiếng gào thét thê lương. Ánh mắt Tô Ngưng Mi lóe lên, hỏa phù lợi hại. bao lâu, con thú biến dị trở thành đống tro tàn, ở trong đám bụi có hạt châu màu đen to bằng nắm tay, ra đây là thú biến dị cấp hai. Tô Ngưng Mi biết nếu mình gặp phải con thú biến dị này chỉ sợ là nhanh chân bỏ trốn vào trong gian. Người đàn ông kia đến gần về phía đống tro tàn, nhặt lên hạt châu màu đen ở đất, lại quay đầu liếc mắt nhìn Tô Ngưng Mi cái, lúc này mới xoay người rời . Tốc độ của rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt Tô Ngưng Mi còn nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông đó. Ở trạm xăng bây giờ chỉ còn lại Tô Ngưng Mi cầm theo hai thùng xăng ngây ngốc đứng đó. Tô Ngưng Mi lại nhìn thoáng đám tro tàn ở mảnh đất trống, lúc này mới mang theo hai thùng xăng trở về. Dọc đường Tô Ngưng Mi đều suy nghĩ về người đàn ông vừa rồi, người đàn ông kia chắc hẳn rất lợi hại, người lên đường, người sạch , thế nhưng ngay cả con thú biến dị cấp hai lại có thể dễ dàng giải quyết như vậy. Chẳng qua lá bùa mà người đàn ông kia dùng có phải hay là do ta tự tay vẽ? Nếu đúng là như vậy, người đàn ông kia nhất định là người tu chân, hơn nữa tu vi chắc chắn thấp. Bất tri bất giác về tới nơi đoàn xe nghỉ ngơi, Tô Ngưng Mi liền đem người đàn ông vừa rồi ném sau đầu, mang theo hai thùng xăng về phía đoàn xe, vị thiếu úy kia nhìn thấy hai thùng xăng trong tay Tô Ngưng Mi, kinh ngạc : “Trạm xăng dầu kia vẫn còn có xăng?” Tô Ngưng Mi gật đầu,“Dư lại nhiều lắm.” đến bên cạnh hai chiếc xe, Tô Ngưng Mi đổ đầy xăng cho hai chiếc xe vẫn còn dư lại thùng. Đoàn xe ở phía sau thấy thùng xăng ở trong tay Tô Ngưng Mi, đều chạy lại hỏi trạm xăng phía trước có còn xăng hay , Tô Ngưng Mi cho bọn họ biết rằng xăng dư lại nhiều lắm . Có người do dự liếc nhìn thùng xăng trong tay Tô Ngưng Mi cái,“ này, tôi dùng đồ ăn đến đổi xăng của có được hay ?” “ được.” Tô Ngưng Mi tự nhiên đồng ý, thức ăn xe cũng đủ cho bọn họ ăn vài ngày, cần thiết phải đem thùng xăng còn lại đổi thành thức ăn. Dứt lời, nhanh chóng đem thùng xăng đặt vào trong cốp xe. chuẩn bị quay về xe, Tô Ngưng Mi liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi trắng trẻo mập mạp về phía của , theo sau là người phụ nữ thân hình nóng bỏng, còn có người đàn ông vạm vỡ cơ bắp rắn chắc. Chậc chậc, người đàn ông này ở tận thế nhưng vẫn có thể mập mạp trắng trẻo như vậy, là lợi hại. Người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia nhìn chằm chằm cốp xe chút, giơ cao cằm nhìn Tô Ngưng Mi : “Thùng xăng còn lại của tôi mua.” Tô Ngưng Mi thèm liếc mắt nhìn ta cái, muốn mở cửa xe ra, người đàn ông cao lớn ở phía sau người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia liền vỗ cái mạnh lên cửa xe. Tô Ngưng Mi quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ cái, cười nhạo : “ muốn dùng cái gì để mua?” Người đàn ông mập mạp trắng trẻo kia giơ tay ra khoe khoang chỉ vào chiếc vòng ngọc thạch,“Lấy cái này đến đổi với như thế nào? Chiếc vòng này tôi tốn đến mấy trăm vạn mới mua được, như vậy cũng đủ mua xăng của rồi.” Tô Ngưng Mi cười lạnh, người này biết là ngu hay giả, hay ta muốn làm lớn chuyện này lên. P/s: như hứa mình tặng các bạn thêm chương mới Và cho những bạn mong chờ nam 9 trong chương này xuất rồi đó