Chương 25:
Editor: lovesu
Trần Đức Thanh sắc mặt cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng, Trình Văn Quân lại bất khả tư nghị trừng mắt nhìn Trần Đức Thanh, “Đức Thanh, những gì mà Tiểu Mi có phải là ?”
“Nhảm nhí! Nó bậy......” Trần Đức Thanh tức giận nhìn Tô Ngưng Mi làm ô uế thanh danh của ông ta,“Đồ con đê tiện, mày cứ như vậy mà làm ô uế thanh danh của ba với chị mày......”
Trình Dung ở bên kia xấu hổ đến đỏ mặt, nổi giận đùng đùng chạy tới, Vu Hạo Tĩnh sắc mặt khó coi theo ở phía sau, Trình Dung trừng mắt nhìn Tô Ngưng Mi ở nóc xe,“Tiểu Mi, chị tốt với em như vậy, tại sao em lại hãm hại chị......”
Liên Cẩn Viên nướng thịt cách đó xa liếc mắt nhìn về phía bên này, ngón tay nhàng động vài cái, Trần Đức Thanh thần sắc bỗng nhiên trở nên mê mang, ông ta đột nhiên xoay người tát Trình Văn Quân cái, mắng: “Con đàn bà đê tiện, mày thực cho rằng ông đây thích mày? Ông thích là những người thanh thuần khả ái như con mày, muốn lên giường với nó. Chậc chậc, hương vị của con mày so với mày còn tốt hơn, vừa trắng lại mềm, ngực vừa to lại thơm, xuân thủy ở phía dưới đều rất ngọt......”
Xung quanh vang lên tiếng chuyện khe khẽ, Trình Văn Quân sắc mặt tro tàn, tuyệt vọng nhìn Trần Đức Thanh.
Ầm tiếng, Trình Dung sắc mặt đỏ rực lên, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Đức Thanh tức giận : “Vô liêm sỉ, ông bậy bạ gì đó! Tôi...... Chúng ta lại có việc gì xảy ra.”
Ánh mắt dâm tà của Trần Đức Thanh đánh giá Trình Dung từ xuống dưới, bỗng nhiên tiến lên phen sờ khuôn mặt Trình Dung, thào : “A Dung, người thích chính là em, cũng chính là em, bầu ngực to của em có phải có nốt ruồi đỏ phải , A Dung cũng có sai , A Dung......” xong liền đưa cái miệng hướng về mặt Trình Dung hôn.
Trình Dung tức đến rơi nước mắt, vừa thẹn vừa giận, phen đẩy Trần Đức Thanh ra phóng tia sét đánh vào đùi ông ta, đau đến Trần Đức Thanh gào khóc, ánh mắt cũng khôi phục lại vài phần tỉnh táo. Ông ta nhìn đám người xung quanh khe khẽ và mảnh cháy đen ở đùi mình, chịu đựng đau nhìn về phía Trình Dung,“A Dung...... Đây là như thế nào?”
Trình Dung hai mắt đẫm lệ rưng rưng trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt của Vu Hạo Tĩnh là loại muốn giết người, Trần Đức Thanh run run chút, quay đầu nhìn Trình Văn Quân, phát bà ta cũng nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn ông ta, ông ta há miệng thở dốc, muốn cái gì, Vu Hạo Tĩnh phóng ra quả cầu lửa về phía ông ta, ánh mắt cuối cùng của Trần Đức Thanh chỉ còn lại sợ hãi và cam lòng.
Nhìn Trần Đức Thanh bị ngọn lửa thiêu kêu lên từng tiếng thê thảm, Tô Ngưng Mi nhíu mày, ông ta vừa rồi làm sao vậy? Ông ta chắc làm chuyện ngu xuẩn như vậy, chắc hẳn phải biết trước nếu trước mặt mọi người việc này có hậu quả gì, chẳng lẽ bị trúng tà?
quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông còn đáng nướng thịt, luôn cảm thấy có nơi nào đó thích hợp.
Tiếng gào thét của Trần Đức Thanh dần dần biến mất, ngọn lửa ở người cũng dập tắt, cả người trở thành khối thịt cháy màu đen. Trình Văn Quân nhìn thi thể màu đen ở đất, nhịn được oa oa khóc lớn lên. Trình Dung sắc mặt khó coi đỡ Trình Văn Quân về phía xe của mình ở bên kia.
Hai người Trần Đại Hoa và Lưu Phượng Lan nhìn thấy con lớn nhất của mình cứ như vậy liền chết , khóc lớn vọt về phía Vu Hạo Tĩnh, “Mày là tội phạm giết người, trả con lại cho tao, trả con lại cho tao, có thiên lý, giết người cũng có ai quản......”
Vu Hạo Tĩnh trừng mắt liếc nhìn hai người cái, lạnh như băng : “ muốn có kết cục giống ông ta nhanh chân câm miệng cho tôi! Về sau các người cũng được theo Dung Nhi, em ấy có quan hệ gì với Trần gia các người.”
Trần Đại Hoa và Lưu Phượng Lan ngẩn ngơ nhìn thi thể của con lớn nhất ở đất khóc lớn lên, ban ngày bởi vì con mãng xà biến dị kia con trai út của bọn họ chết, bây giờ ngay cả con lớn nhất cũng còn, Trần gia bọn họ cũng chỉ còn lại đứa con Trần Đức Liên, con rể Nghiêm Giang Sơn, con dâu Thích , và cháu nội trai Trần Tráng Tráng, cháu ngoại Nghiêm Họa Họa.
màn kịch khôi hài cứ như vậy kết thúc.
Ngô Thần nhìn thi thể cháy đen ở đất, ra lệnh cho thủ hạ đào cái hố ở bên cạnh chôn ông ta. Ngô Thần đến phía dưới xe, nhìn Tô Ngưng Mi cuộn người ở trong bọc chăn : “ Tô, xin nén bi thương.”
Tô Ngưng Mi nhìn cái,“Tôi cũng có bi thương gì phải nén, thế nào? Ngô thiếu úy lại đây có phải muốn hỏi về chuyện tinh hạch đúng ?”
Ngô Thần xoa xoa tay, cười : “Đúng vậy, còn hi vọng Tô có thể cho tôi biết.”
Chuyện này cũng cần giấu diếm gì, Tô Ngưng Mi : “Rất đơn giản, nắm tinh hạch trong tay rồi cảm nhận năng lượng của tinh hạch dẫn nó vào trong cơ thể, để cơ thể mình hấp thu là được.”
Ngô Thần hỏi,“Năng lượng đó nên cảm nhận như thế nào, nên hấp thu như thế nào?”
“Chỉ hiểu mà diễn giải bằng lời được, thiếu úy Ngô Thần tự mình cảm nhận biết, cái này khó, bất quá phải nhất định tập trung tinh thần. tại tốt nhất cần thử, nhất định phải ở nơi yên tĩnh, bây giờ bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm xuất , chỉ cần chú ý chút làm chính mình bị thương.”
Ngô Thần gật đầu,“Tôi biết, cám ơn Tô.”
Chờ Ngô Thần rời , Tô Ngưng Mi liền đem viên tinh hạch thông qua ba lô ném vào trong gian, viên tinh hạch này dự định giữ lại cho bọn Hàn Bảo dùng, chẳng qua bây giờ còn có an toàn, đợi đến căn cứ đưa cho bọn họ. suy nghĩ, bỗng Liên Cẩn Viên cầm mấy xiên thịt nướng tới, đưa cho Tô Ngưng Mi ngồi ở nóc xe, “Ăn .”
tiếng cám ơn, Tô Ngưng Mi cũng khách khí với , cầm thịt nướng bắt đầu ăn. nghĩ tới người đàn ông này nướng thịt hương vị vô cùng tốt, ăn rất ngon, so với thịt nướng mà Tô Ngưng Mi ăn trước kia ngon hơn rất nhiều. Mấy xiên thịt nướng rất nhanh liền vào trong bụng, Tô Ngưng Mi chưa thỏa mãn liếc mắt nhìn Liên Cẩn Viên cái.
Liên Cẩn Viên cũng chưa ăn no, lại chạy lại nướng thêm chút thịt, chờ hai người cơm nước no nê xong, Liên Cẩn Viên nhảy lên nóc xe nằm xuống. Tô Ngưng Mi muốn hỏi vài vấn đề, bên kia bỗng nhiên truyền đến trận thanh ầm ĩ, quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy người có năng lực biến dị giả tên Tôn Văn Ninh ôm Trình Dung cắn, quần áo Trình Dung đều bị vạch ra, lộ ra hai bầu ngực trắng trắng non mềm, những người đàn ông xung quanh nhìn chằm chằm chớp mắt.
A, kịch tình lại bắt đầu. Tôn Văn Ninh trúng độc của mãng xà, phải xxoo mới có thể giải được, tinh trùng lên não, khống chế được chính mình, trước mặt mọi người muốn ăn Trình Dung, bị Vu Hạo Tĩnh giết chết. Vừa nhớ lại kịch tình xong, Vu Hạo Tĩnh chân đá văng Tôn Văn Ninh, quả cầu lửa lại phóng tới, lập tức kết cục của Tôn Văn Ninh giống với Trần Đức Thanh.
Trình Dung đỏ mặt gắt gao trừng mắt nhìn thi thể của Tôn Văn Ninh bị cháy đen ở đất, bỗng nhiên trong xe truyền đến tiếng rên thống khổ của Trâu Bái. Trình Dung cuống quít chạy vào trong xe, lại a tiếng. Vu Hạo Tĩnh đứng ở trước cửa xe thanh lo lắng : “Dung Nhi, em có việc gì .”
“...... có việc gì...... A......” thanh của Trình Dung vừa sợ lại hoảng, “Vu...... Vu, trước đừng vào, chờ...... Chờ lát em ra.”
Tô Ngưng Mi bĩu môi, như thế này mà còn là có việc gì, phỏng chừng ở bên trong bắt đầu làm rồi. Tô Ngưng Mi muốn dùng thần thức kiểm tra chút, phát khoảng cách có chút xa, thần thức căn bản tới được, chỉ có thể từ bỏ. Chỉ nghe thấy tiếng kinh hô của Trình Dung ở bên trong cùng với tiếng quần áo bị xé rách, lại nở nụ cười trào phúng.
“A...... Ân, a a......” Trong xe Trình Dung nhịn được rên rỉ ra tiếng, “Trâu...... Trâu chút......”
Vu Hạo Tĩnh sắc mặt tro tàn đứng ở bên ngoài xe.
Tô Ngưng Mi hừ cười tiếng, quay đầu nhìn bọn họ. Lắc lắc đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Liên Cẩn Viên nhìn chằm chằm chớp mắt, Tô Ngưng Mi sờ sờ mặt, “ nhìn tôi làm gì.”
Liên Cẩn Viên nhíu mày,“Hôm nay tôi giúp cứu bạn của , nên cảm ơn tôi như thế nào?”
“ nghĩ muốn cái gì?” Trong lòng Tô Ngưng Mi bỗng có dự cảm xấu mãnh liệt, ánh mắt phòng bị nhìn người đàn ông tuấn tú ở trước mặt.
Liên Cẩn Viên sờ sờ mặt mình, thào : “Tôi nhìn giống người xấu lắm sao?”
Tô Ngưng Mi muốn cái gì, Vu Hạo Tĩnh bên kia lại lại đây, nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi, sắc mặt có chút khó coi, “Tiểu Mi, tôi muốn hỏi lần nữa, viên tinh hạch kia có cho ? Tôi nguyện ý dùng vật tư đến đổi, vô luận là đồ ăn hay là thuốc.”
Tô Ngưng Mi quan tâm đến Liên Cẩn Viên ở bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Vu Hạo Tĩnh, cười nhạo : “Vu Hạo Tĩnh, cũng là người đàn ông, vợ của đều bị người khác làm như vậy, còn nhớ thương giúp ta thăng cấp dị năng......”
“Mặc kệ đây là chuyện của tôi, tôi hỏi , viên tinh hạch kia có đưa hay .” Vu Hạo Tĩnh bộ dáng nếu cho tôi liền cứng rắn lấy .
Kết quả còn chờ Tô Ngưng Mi lên tiếng, Liên Cẩn Viên ở bên cạnh kiên nhẫn : “Tôi mấy người có biết xấu hổ hay , thừa dịp tâm tình của ông bây giờ cũng tệ, nhanh chóng cút.”
Vu Hạo Tĩnh đẩy đẩy mắt kính ở mũi, “, tôi......” Lời còn chưa ra miệng, Liên Cẩn Viên nhấc tay cây nhũ băng xuất đánh tới, tốc độ rất nhanh, Vu Hạo Tĩnh căn bản tránh kịp, nhũ băng bay qua khuôn mặt của , tạo ra vết cắt.
“Nhanh cút!” Liên Cẩn Viên kiên nhẫn vẫy tay, “Nhanh cút, tính nhẫn nại của ông tốt, còn có, đừng có ý đồ gì với tinh hạch!”
Vu Hạo Tĩnh sắc mặt xanh mét rời khỏi, Tô Ngưng Mi trừng mắt nhìn bóng lưng của Vu Hạo Tĩnh, thầm nghĩ khi đến căn cứ phải nhanh chóng đưa tinh hạch cho Hàn Bảo để em ấy tu luyện, bằng nhóm người này làm phiền chết.
Tô Ngưng Mi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên, “ vì sao đem tinh hạch này cho tôi? Chúng ta cũng có quen biết ? Còn có, là người tu chân ?” Mặc kệ là tinh hạch của thú biến dị cấp ba nào cũng vô cùng trân quý, hơn nữa cũng biết ở đâu xuất ra người đàn ông thần bí cổ quái này.
“ cũng biết tôi là người tu chân, cho nên thứ này đối với tôi là vô dụng, vừa đúng lúc cho bạn dùng.”
là người tu chân, Tô Ngưng Mi rung động, “Kia...... Vậy vì sao muốn theo tôi?”
Liên Cẩn Viên bất đắc dĩ bĩu môi,“ vất vả gặp người tu chân, đương nhiên là muốn theo, lại hương vị người của dễ chịu.” xong bỗng nhiên xông tới, chôn sâu ở trước ngực Tô Ngưng Mi hít sâu hai cái.
Mặt Tô Ngưng Mi đỏ lên, cái tát đánh vào đầu , đẩy đầu chỗ khác, ngoài miệng mắng, “Đồ lưu manh.”
“Thế này mà cũng kêu là lưu manh!” Liên Cẩn Viên mặt nghiêm túc, bỗng nhiên đứng dậy đè ở người Tô Ngưng Mi,“Cho nhìn xem cái gì mới là đồ lưu manh chân chính.”