1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vận động khố hạ bí mật Tác giả: Mê Dương ( 12c - 1pn Hoàn )

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ sáu~ típ cho các bé mất máu luôn

      Rốt cuộc hạ thểđã bị lộ ra trước mắt người khác, chuyện này khiếnđầu óc Tống Tiệp hoàn toàn trống rỗng.


      Bị nhìn thấy rồi… Giấu giấu giếm giếm nhiều năm như vậy, cái thứ xấu xí của ta, rốt cuộc là bị nhìn thấy…


      Nhưng ra ánh trăng mờ, Cổ Vân Phong lại ở Tống Tiệp, che mất ánh trăng, nên cũng thấy cái gì dị dạng cả. Chỉ cảm thấy hạ thể Tống Tiệp vô cùng trơn nhẵn, sợi lông cũng có. là,đây là sở thích của kẻ có tiền sao? Cạo hết quy mao như thế này mới làđẹp hả?Cổ Vân Phongđể tính khí rắn chắc của mình lên cái mềm nhũn nọ.


      “Đừng… ư…” Tính khí lần đầu tiên tiếp xúc với da thịt người khác tạo cảm giác lạ lẫm, khiến Tống Tiệp khôngđừng được run rẩy, phát ra tiếng rên rỉ nho . Cổ Vân Phong biết có cảm giác, lập tức cầm tính khí của cả hai chậm rãi cọ xát với nhau…


      “A… A… …” Cáiđó vốn mềm nhũnđột nhiên từ từ trướng lên cứng rắn, niềm khoái cảm chưa bao giờ thấy lan toả từ xuống dưới, làm cho Tống Tiệp bối rối, nắm lấy bờ vai người kia, kêu lên nức nở.


      “Chết tiệt,đừng kêu dâm dật như vậy nữa!” Nghe thấy tiếng khóc lóc rên rỉ quyến rũ đến ngờ, khiến tính khí Cổ Vân Phong lại càng căng cứng muốn chết.“Ô… …”


      “Ưm… Tốt rồi… Sờ vào thích… Tiểuđệ của ta hẳn cũng thích lắm…” Cổ Vân Phong chơi đùa chán cáiđó của Tống Tiệp,tuy là nó lớn, nhưng nhẵn nhụi mềm mịn, hề có quy mao.


      “Đừng… ư… được… Aa… Buông ra…” Lần đầu được kẻ khác làm cho sung sướngđến run rẩy, Tống Tiệp mất dần ý thức, ánh mắt trở nên mê loạn…


      “Khôngđược buông? Được, thành vấnđề, ta giúp ngươi thích đến chết thôi, tiểu xử nam đáng …” Thấy thiếu niên, từ trướcđến giờ chịu thua ai, nay bị mình làm cho ý loạn tình mê, Cổ Vân Phong lại càng tỏ vẻ gian ác. cười xấu xa tiếng,đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, cọ xátmạnh tính khí của cả hai!


      “Aa… Chậm chút… aa… Khôngđược… được làm như thế…” Quá nhiều kích thíchđồng loạt đến khiến Tống Tiệp nhịn được, lắc đầu kêu ai ai.


      Đầu chóp của hai tính khí ngừng tứa ra chất dịch trong suốt, dính đầy thân tính khí, cọ xát tạo ra thanh dâm dật vô cùng… Cảm giác được tính khí của thiếu niên kia run rẩy dữ dội, Cổ Vân Phong biết sắp xuất tinh, bất ngờ hướng qua tinh hoàn của mà chà mạnh hai cái.

      “Ô… aaa…”

      Xuất tinh rồi! dòng chất lỏng trắng phun mạnh ra! Lầnđầu tiên xuất tinh, Tống Tiệp thậm chí cũng biết chuyện gìđã xảy ra, chỉ thấy toàn thân bay bổng, có cảm giác rất khó diễn tả. Thiếu niên kia vẻ mặtđầy khoái cảm, Cổ Vân Phong thực chưa bao giờ được nhìn thấyđiều gìđẹp hơn thế. Tim đập liên hồi, thiết bổng căng cứng muốn nổ tung rồi. So với những lần quan hệ trước đây, thiếu niên kia quả thực khiến Cổ Vân Phong kíchđộng vô cùng, vội tách hai chân ra,đem tính khí cọ qua lại dưới mông .Vừa trải qua khoái cảm lầnđầu tiên trongđời, nên Tống Tiệp toàn thân mềm nhũn, căn bản ý thức được dã tâm của Cổ Vân Phong là chuẩn bị “gia vị”, muốnăn ngay “gà tơ”. Cổ Vân Phong toàn thân nóng rực, thần trí rối loạn, lòng trànđầy ý muốn được nếm thiếu niên dưới thân mình. thở phì phò, cầm tính khí hư hỏng của mình, vội vãđặt vào cúc huyệt* của thiếu niên kia, nhấn mông xuống, mạnh mẽ tiến quân. hề có chuẩn bị, cũng biết chuyện gì xảy ra, Tống Tiệp chỉ cảm thấy cây thiết bổng nóng bỏngđâm vào mông mình, xuyên tận ruột, cơnđau chưa hề trải qua kéo đến làm trợn trắng mắt, toàn thân vặn vẹo, miệng há to mà thốt lênđược. Thấy Tống Tiệpđau đớn như vậy, Cổ Vân Phong trong lòng giật thột, vội vàng kiềm chế ham muốn điên cuồng. Chết tiệt! Ta phải làm bị thương chứ? Đưa tay qua chỗ tiếp xúc giữa hai người, Cổ Vân Phong yên tâm khi thấy có máu, lén thở ra hơi nhõm.


      “Đừng sợ, ta khiến ngươi thấy thoải mái…”Cổ Vân Phong dịu dàng cười, hôn lên môi … Khẽ lướt qua cánh môi khiêu gợi nọ,đầu lưỡi chậm rãi trượt vào khuôn miệng hé mở, chậm rãi bắt lấyđầu lưỡi kia… Môi lưỡi hai người vấn vít hăng say, Tống Tiệp bối rối biết phải làm sao, ngây ngô phản ứng lại, càng làm Cổ Vân Phong khỏi hưng phấn.


      Mẹ kiếp, chẳng lẽđây là nụ hônđầu của ? Trời ạ! Tiểu xử nam của ta, ngươi sao lại đáng như thế này a!


      Vốn muốn dịu dàng màđối xử với , nhưng sau khi hôn, lần nữa lửa dục vọng lại cháy lên hừng hực! Cổ Vân Phong cuồng dại cuốn lấyđầu lưỡi mà mút, lại kéo cao áo phông của lên,để lộ ra cơ ngực xinh đẹp; từ đó hôn đường xuống phía đầu ngực. “Trời ạ, ngay cả thân thể cũngđều màu hồng nhạt. Ngươi muốn giết ta sao?”


      Cổ Vân Phong kíchđộng kìmđược, vừa mút vừa liếm cách đói khát, khiến đầu ngực cũng phải sưng hồng, thân thể bên dưới ngừng run rẩy, hònđá * kia trở nên cứng rắn vô cùng.


      “Ô…Aa… Trời ạ… Trời ạ…”Đầu óc trở nên hỗn loạn, chưa bao giờ biết cơ thể nam nhân cũng phản ứng giống nữ nhân như thế. Nhiều niềm khoái cảm lạ lẫm khiến Tống Tiệp bấm chặt mườiđầu ngón tay vào người kia, bối rối cắn môi dưới, nghẹn ngào rên rỉ… Cổ Vân Phong ngay lúcđó chỉ cần mút mạnh thân thể chút, tiểu huyệt bên dưới co chặt lại. Phát mới mẻ này khiến cho càng táo tợn mà hung hăng giày vò hai hạtđậu đỏ* đáng thương nọ, làm Tống Tiệp phải rơi nước mắt, lắcđầu trái phải liên hồi, ngừng kêu khóc.


      “Ô… Khôngđược… Đau lắm… được mút…”


      mộtđường nhưng phản ứng nẻo, tính khí dựng đứng lên, thậm chí tiểu huyệtđang ngậm thiết bổng kia cũng tự tiết ra dịch ruột non… “Mẹ kiếp! hổ là cán trưởng, cái mông vừa chặt lại vừa cong, còn có thể tự sinh ra dịch bôi trơn, thậtđúng là bảo bối. Sau này tiền mua dầu bôi trơn có thể tiết kiệm lại a.” Cổ Vân Phong xấu xa .


      Cái mông? Dịch bôi trơn? Tiểu xử nam này căn bảnchưa từng có kinh nghiệm, nên hiểu gì cả. chỉ biết toàn thânđang muốn bốc lửa, nhất là có cái thiết bổng nóng sựcđang hòa trong cơ thể mà thôi… Chờ chút! Thiết bổng? Ởđâu ra thiết bổng? Trời ạ! Aaaa… phải là “cáiđó” của tên cầm thú này chứ?


      “Ô… Khôngđược! thể nào! !” Ngay khi Tống Tiệp ra sức phủ nhận, dường nhưđể chứng minh rằng mình tồn tại, thiết bổng trong cơ thểđột nhiên nổ máy,điên cuồng di chuyển.


      “Ô… a… a…a… !”

      Nam nhân ở ra sứcđưa đẩy thiết bổng vừa cứng vừa to của mình, nhằm tiểu huyệt yếu ớt của màđiên cuồng vào ra mãnh liệt.


      Cọ xát liên tục váchđá khiến Tống Tiệp muốn nổ đom đóm, đau đớn cùng khoái lạcđồng thời ăn mòn toàn thân, khiến Tống Tiệp bật ra tiếng rên khóc vừa thê lương vừa sung sướng! Nhìn thiếu niên bên dưới thân mồ hôi ướtđầm mái tóc đen, lướt qua khuôn mặt tuấn dật cùng cơ thể gợi cảm tuyệtđẹp, Cổ Vân Phong thấy so với những nữ nhân khác, chỉ có khiến mình muốn phátđiên như thế này, nên lại càng hưng phấnđưa đẩy. “A… Thích muốn chết!” Cổ Vân Phong dùng sức mạnh hơn nữa. “Miệng bảo khôngđược, nhưng cái mông lại lợi hại như thế, ra là ngươi muốn ta hung hăng ăn ngươi hả?”


      “Ô… Câm miệng! Khốn kiếp! Mau rút ra…” Bị cáiđó của tên kia trắng trợn ra vào nơi mông mình, Tống Tiệp thân làđàn ông chân chính quả thực có cách gì chấp nhậnđược chuyện này, khóc lóc liều mạng giãy giụa.


      muốn ta rút ra?” Cổ Vân Phong cười haha, thình lình dùng sứcđẩy mạnh đến chỗ sâu nhất, rồi lại rút nhanh đến cửa huyệt, ra vào lặpđi lặp lại như vậy vài lần, làm tiểu xử nam kia chịu nổi.


      “Aaa… Khôngđược…. được làm thế… ô….” Tống Tiệp khó chịu mà uốn éo cái mông, ô ô kêu khóc. Nơi cấmđịa của chốc đầy chật, chốc lại trống rỗng, khiến cho cái mông ngứa ngáy vô cùng, tưởng như muốn phátđiên lênđược. “ cần hả?” Cổ Vân Phong bỗng nhiên “hảo tâm” rút tính khí của mình ra,đưa tới trước mặt Tống Tiệp. “ cần cái này vào trong “gãi ngứa” giúp ngươi hả?”


      Tống Tiệp bỗng chốc ngây người nhìn. Cái siêu cấp hoàn mỹ trong mơđang sừng sững ra trước mắt , dưới gốc rậm rạp quy mao, còn dínhđầy dâm dịch của chính mình, bóng lưỡng hết mức…


      “Đồ hư hỏng, coi ngươi hai con mắt đều long lanh cả lên kìa. Nhìn ta thích như vậy sao?” Cổ Vân Phong vươn tay chà xát quyđầu của mình hai cái, chất dịch trong suốt liền trào ra, đậu cánh môi Tống Tiệp. Hình ảnhđó vô cùng dâmđãng, lại nồngđậm mùi vịđàn ông, vị giác cùng khứu giácđồng thời bị tấn công, làm Tống Tiệp nhịn khôngđược mà xuất tinh!


      “Đừng… A… a….” Bụng dưới co thắt trận, thở hổn hển mà bắn ra tinh dịch trắngđục, tung toé đầy ngực cùng bụng, thậm chí còn phủđầy cái mông người ở phía mình. Cổ Vân Phong sờ sờ phía sau, chặc lưỡi hít hà.


      “Chậc chậc, nhìn chán chê là bắn?Đồ hư hỏng, ngươi thực ra rất cái này của ta phải ?” Cổ Vân Phong sỗ sàng gẩy gẩy tính khí môi . “Ngươiđã nó như thế, tađây hào phóng mà cho ngươi nếm thử chút. Ngươi xem, ta phải là rất bạn học sao?”


      bạn học cái rắm! Có loại người hạ lưuđê tiện, xấu xa như ngươi học cùng, Tống Tiệp ta là xui xẻo tám trăm đời á! Dù trong lòng mắng chửi tên con trai vô sỉ kia, nhưng môi lại cảm nhậnđược tồn tại của cái tính khí hoàn mỹ nọ,đủ khiến kiềm chế được kích thích màđưa đầu lưỡi ra, ngây ngất liếm láp. Vòng mộtđường cong hoàn hảo ngậmđầu dương vật to lớn, liếm đường từ xuống dưới tinh hoàn, Tống Tiệp hoàn toàn tự kiềm chếđược khao khát, trong người hừng hực dục vọng mãnh liệt!


      “Aa.. Thích quá! Mấy ngày nay mỗi lần nghĩđến bộ dạng dâm đãng của ngươi khi liếm tiểuđệ của ta, ta liền bắn ngừng! Nhưng lần này ta lãng phí “sữa tươi” quý giá nữa, ta muốn cho cái miệng nhắn bên dưới của ngươi uống hết, thừa giọt nào!” Cổ Vân Phong bất ngờ rút tính khí ra khỏi miệng thiếu niên kia, hung hăng đâm mạnh vào trong huyệt,điên cuồng xuất nhập.


      “Ô… a… a…”

      “Kêu hả? Kêu to chút! Tốt nhất là gọiđược mọi người tới coi bộ dạng ngươi vặn vẹo mông ở dưới ta !” Ô… Tên cầm thú ngươi!


      Tuy rất muốn cướcđạp chết , nhưng sợ bị người phát nên làm cho vách hang của co chặt hơn.


      “Aa…Đừng như vậy!” Cổ Vân Phong gồng người, thích thú kêu lên, “Ta còn nghĩ nên thong thả, ai ngờ ngươi lại sốt ruột như thế hả!Đồ hư hỏng đáng ghét này!”


      “Câm miệng! Ngươi làđồ hạ lưu khốn kiếp… Aaa! Người đâu cứu mạng!” Thiết bổng mập mạp đột nhiên hung hăng đụng mạnh vào chỗ nàođó bên trong, khiến Tống Tiệp sướng tê người, rên lên tiếng vô cùng dâm dật.


      “Hắc hắc, bị ta tìm thấy tử huyệt rồi hả? Xem ta làm sao bắt ngươi quỳ xuống cầu xin đây!” Cổ Vân Phong gian ác nhắm trúng nơi đó mà hăng hái va đụng. Chỉ mới được vài lần lên xuống, Tống Tiệp quả thựcđã phải tan quân bại trận.


      “Ô…a… a… Cho vàođi… Tha ta …Trời ơi…” Tử huyệt bên dưới trào ra tràn trề dâm thuỷ giống như nữ nhân, Tống Tiệp nỉ non kêu rên, dángđiệu rất đáng thương. biết nên may mắn hay là bất hạnh, lầnđầu tiênđã gặp ngay Cổ Vân Phong kỹ năng siêu hạng, làm thấtđiên bátđảo liên hồi.


      người là lầnđầu tiên ở nam nhân, ngươi là lầnđầu tiên bị nam nhânđè xuống dưới, hai thái cực nhưng lại phù hợpđến chê vàođâu được, thích đến chết sống lại. Cử động của hai người vô cùng gấp rút, giây phút lên cao trào cũngđến gần hơn rồi, rốt cuộc khi Cổ Vân Phong cuồng loạn đưa đẩy, Tống Tiệp ôm chặt lấy , kêu to tiếng mà xuất tinh!


      “Aa… Ngươi làm ta chết mất! Ta sướng muốn chết! Ô aaaa!”

      Cổ Vân Phong gầnđến lúc bùng nổ, tính khíđược tiểu huyệt kia co rút siết chặt, cột sống tê dại đến mụ mị, cũng nhịn được mà ôm lấy thiếu niên trong lòng, gào thét bắn ra.


      “Aa… bắn… bắn chết cái mông của ngươi này…”

      Cảm giácđược lượng tinh dịch nóng bỏngào ạt tuôn trong cơ thể mình, Tống Tiệp biết là nên thấy nhục nhã hay là hưng phấn, thoáng cái liền ngấtđi. Tính khí vẫn ở trong người Tống Tiệp, Cổ Vân Phong thương mà ôm chặt lấy . Từ trướcđến giờ, chưa bao giờ Cổ Vân Phong muốn cảm ơn năng lực của mình như lúc này. Bởi trong nháy mắt, thấy ái tinh trênđầu Tống Tiệp toả sáng màu hồng phấn mỹ lệ hết mức, khiến cho người ta mê muội.
      honglak thích bài này.

    2. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~ Chương thứ bảy~


      Leng keng~ Leng keng~ Leng keng~

      Vừa mới sáng ra, Vương Vũ Kiệt mắt còn mở nổi, chuông cửa lại ầm ĩ làm ong hết cảđầu.“Khốn khiếp! Ai hả?” còn váng vất do rượu, loạng choạng ra mở cửa phòng, chuẩn bị chửi rủa tên khách mời dám phá hỏng giấc mộngđẹp sớm chủ nhật của mình.


      “Tống Tiệp? Sao lại là ngươi?” Vương Vũ Kiệt sửng sốt. “Ngươi phảiđi biển chơi rồi sao? Làm thế nào lại chạy về thế này?”


      “Đừng bận tâm! A Kiệt, ta có điều muốn hỏi ngươi… Ta… ta…”Tống Tiệp như biết phải mở lời như thế nào, phiền muộn vò mái tóc. Vương Vũ Kiệt quen biết Tống Tiệp nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua bộ dạng buồn rầu như thế này của .


      “Vàođi rồi sau.”


      Tống Tiệpđi vào phòng, tiến tới tủ lạnh, lấy ra chai bia, nốc ừng ực. Oa, xem ra là có vấnđề lớn a, Vương Vũ Kiệt lén chặc lưỡi.


      “Mới sáng sớmđã uống, xem chừng ngươi họcđược thói xấu mất rồi.”


      “Bớt nhiềuđi” Tống Tiệp ngã xuống sofa. “A Kiệt, ta hỏi ngươi nha…”


      “Hỏiđi.” Vương Vũ Kiệt ngồi xuống trước mặt , nhàng bắt chéo chân.


      Tống Tiệp chần chừ lúc lâu, cuối cùng cũng thu hết canđảm mà hỏi.


      “Ngươi… Ngươi có hay quan hệ cùng đàn ông ?”

      Vương Vũ Kiệt nghe thấy vậy, thiếu chút nữa té lật ghế!

      “Có lầm ? Ngươi mới sáng sớm chạy vềđây chỉ để hỏi điều này?”


      “Sáng sớm thể hỏi chuyệnđó hay sao?”


      “Đương nhiên là có thể hỏi, chẳng qua do ta quá ngạc nhiên thôi. Vì sao ngươi lại nôn nóng muốn biết thế? Lẽ nào… Ngươi có quan hệ với ai như vậy sao? Haha…”


      Thấy bạn thân cười cợt, Tống Tiệp luống cuống mà ra sức xua tay!

      phải ta mà! Ta chỉ làđi dạo biển rồi gặp hai ngườiđàn ông làm chuyệnđó thôi. Ta rất kinh ngạc, cho nên… cho nên…”


      Có trời mới tin nhữngđiều Tống Tiệp ! Vương Vũ Kiệt đương nhiên tin lời bạn, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên, tiếp tục hỏi.


      “Ta nhớ bãi biển các ngươi tới là sở hữu của giađình ngươi mà, sao lại có người lạ xuất ởđó được?”


      “Là… là bạn học cùng lớp! Bạn học cùng lớp với tađó…” Tống Tiệp càng càng khó tin.


      “Oa, ghê gớm vậy hả? Là ai với ai? Bạn cùng lớp với ngươi người nào ta cũng biếtđó.”


      thể cho ngươiđược! Đây là việc riêng của người khác, sao lại có thể tuỳ tiện truyền ra ngoài chứ.” Tống Tiệp làm bộ chính nghĩa, ra những lời nghiêm khắc.


      “Được được, ngươichính nhân quân tử.” Vương Vũ Kiệt quan tâm, nhún nhún vai, “Vậy ngươi nóiđi, rốt cuộc muốn hỏi ta cái gì?”


      “Chính là câu hỏi vừa nãy, A Kiệt, ngươi… ngươi có hay cùng đàn ông làm loại chuyện đó ?


      “Có chứ.”


      Lần nàyđến lượt Tống Tiệp từ sofa rớt xuốngđất.


      “Sao ngươi lại có thể trả lời tỉnh bơ như vậy?”

      “Chuyệnđó vốn đâu có gìđâu.” Vương Vũ Kiệt buồn cười nhìn , “ ham muốn nam hay nữ cũng có gì khác nhau?”


      “Ngươi… Ngươi thế là sao?”


      Thấy Tống Tiệp mặt lộ vẻ bối rối, Vương Vũ Kiệt tưởng bạn nhấtđịnh cẩn thận quan hệ với gã nàođó rồi, trong đầuhẳn cách gì chấp nhậnđược. Ừm,Tống Tiệpđược coi là Thiên nhân trảm, nhưng lại có kinh nghiệm qua lại vớiđàn ông, chưa từng niếm mùiđó. Haha, về phương diện này cao hơn Tống Tiệp mấy bậc. Song cóđiều, là chỗ bạn bè với nhau,đây cũng phải lúc bản thân mình dương dương tự đắc, bây giờ cần phải an ủi tốt , cho biết đây phải là chuyện nghiêm trọng gì mớiđúng.


      “Ngươi cũng biết,đàn ông trời sinh có thú tính, gặp phụ nữ đẹp là muốn quan hệ ngay. Nhưng mà có số người tình dục mạnh, ở bên phụ nữ vẫn chưa đủ, thấy đàn ông hợp khẩu vị là động dục. Đó coi như hành động mang đám tinh dịch dư thừa mà trút hết thôi, có gì ghê gớm cả, cùng lắm gọiđó là quá trình bài tiếtđi.”


      Quá trình bài tiết… Tối hôm qua mọi việc tất thảy chỉ là quá trình bài tiết? Tống Tiệp giậnđến toàn thân run rẩy. Nhưng cũng phải loại người ẩu tả, cẩn thận suy nghĩ chút, thấy ngay cóđiểm bán tín bán nghi. “Thế nhưng ta… À , bọn họ… Hai người bọn họ có ở cùng chỗ, ràng là kẻ thù khôngđội trời chung, cho dù thiếu phụ nữ, cũng khôngđến mức cùng nhau phải ?”


      Kẻ thù khôngđội trời chung? Trời ạ, lẽ nào Tống Tiệp quan hệ với nam sinh Thượng Lạc? Oa, quá kinh thiênđộng địa rồi! hổ là Thiên nhân trảm Hữu Thượng chúng ta! Giỏi quá!


      “Haha, nóiđến trút hết dục vọng, đương nhiên là phải tìm người mình ghét ấy! Làm loại chuyện này, lựa chọn tốt nhất chính là kẻ thù!” Vương Vũ Kiệt hai mắt sáng lên, chỉ biết cao hứng , chút cùng nhìn sắc mặt Tống Tiệpđã trở nên tái nhợt.


      “Ngươi… ngươi vừa gì?”

      “Ta kẻ thù là tốt nhất!” Vương Vũ Kiệt hưng phấn . “Nhìn kẻ thù bị cáiđó của mình chinh phục, bị fuckđến nước mắt lưng tròng, dáng vẻ muốn chếtđi sống lại, tuyệt đối là hưởng thụ lớn nhất củađời người! Còn là cách trả thù tốt nhất!”


      Tống Tiệp nghe xong lời của , thấy như có thùng nước lạnh trút cả lênđầu, bống nhiên rùng mình cái! Trả thù! Hoá ra hắnđang trả thù ta?


      “Tống Tiệp? Tống Tiệp?” Vương Vũ Kiệt nhìn sắc mặt thình lình trắng bệch, nén nổi lo lắng mà hỏi, “Ngươi sao chứ?”

      “Ta sao…”

      “Người em,đừng lo, nam hay nữ cũng như nhau, quan hệ quan hệ, dù sao cũngđã là người của ngươi, sau này tha hồ chơi vui vẻ, chừng ngươi dụ dỗ lần, lại bám dính ấy chứ. Rất nhiều kẻ bị người ta chơiđùa cái mông xong lại bị nghiện. Này, có muốn ta dạy ngươi kĩ năng dụ dỗ đàn ông ?” Vương Vũ Kiệt nghĩa khí Mao Toại*, tựđề cử mình.


      Tống Tiệp sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      cần, A Kiệt, trực thăng nhà tađang đợi dưới lầu, ta phải rồi. Nhà ta có việc, xin thầy cho ta nghỉ hai ngày nhé.”


      “A,được, thành vấnđề.” Thấy bạn hồn bay phách tán màđi mất, Vương Vũ Kiệt đột nhiên thấy hình như mình hiểu sai cái gìđó rồi. lớp, thầy giáođang giảng bài tung bay nước miếng. Nhưng Cổ Vân Phong chữ cũng nghe nổi. Nhìn về chỗ ngồi trống trước mặt, tim hiểu sao cảm thấy phiền não khó chiu. Người kia có khoẻ ? Thân thể có bị thương chứ? Ngàyđó bị mình hànhđến ngất , mặc dù có giúp lau rửa qua loa chút, nhưng nhấtđịnh là rất thoải mái rồi. Quay lại phía lều trại, dù rất muốn ở lại chăm sóc , nhưng thấy thầy tuần tiến lại, đành phải rờiđi. Mộtđêm chợp mắt, vất vả lắm mớiđợi được trời sáng, muốn tìm phát ra người kiađãđi rồi. Từ đó đến nay là ba ngày,điện thoại cũng tắt suốt, nhắn tin cũng thấy phản hồi. nhấtđịnh muốn trốn ta đến khi nào? Ngay khi Cổ Vân Phong nhịn khôngđược muốn chạy hỏi thầy địa chỉ nhà Tống Tiệp học sinh ngồi bên cửa sổđột nhiên xôn xao.


      “Oa! Trực thăng kìa!”


      “Hừ,đồ nhà quê,đó là trực thăng nhà Tống Tiệp, chưa thấy có người ngồi trực thăng đến trường bao giờà?”


      “Chưa sao? Lẽ nào nhà ngươi có?”

      “Ai cần ngươi lo!”

      “Vốn cần gì phải thẹn mà giận thế?”

      “Các trò chớ làm ồn, mau ngồi xuống học tiếp.”

      Tuy chuyện cãi lộn kiểu này thầy giáođã quen rồi, nhưng vẫn làđau đầu muốn bệnh. Thượng Lạc Hữu Thượng hai bên bất kể là chuyện gì cũng cãi nhauđược. Cổ Vân Phong để ý, tâm trí từ lúc nghe được tên người kiađã hoàn toàn bị chiếm giữ! Tâm tư vừa mong vừa sợ, Cổ Vân Phongđợi cả buổi nhưng vẫn thấy Tống Tiệp vào lớp, bồn chồn vô cùng. Chuông tan học cũng vừa vặnđiểm, Cổ Vân Phong lập tức lao ra khỏi lớp, chạy như điên về kí túc xá! Thở hồng hộc trước cổng khu nhà, Cổ Vân Phong muốnđối phương nhìn thấy sốt ruột của mình, vội lau mồ hôi,điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, lại làm bộ ung dung mà mở cửa phòng. Trờiđã về chiều muộn, ánh sángđang tắt dần. Tống Tiệp ngồi ở phòng khách xem TV, quayđầu lại, coi như tồn tại vậy. Cổ Vân Phong nhìn như thế, dù có chút bực mình nhưng vẫn dịu dàng hỏi.


      “Sao ngươi khôngđi hoc?” Tống Tiệp nhìn cái nào, vẫn chằm chằm ngó vào TV.


      “Mắc mớ gì tới ngươi?”

      “Ngươi mấy ngày khôngđi học, ta chỉ muốn hỏi…”


      “Giả tạo quáđó, ngươi cần làm bộ tốt bụng thếđâu!” Tống Tiệp lạnh lùng cười. ở nhà mấy ngày,đêm hoàn toàn ngủđược. Tư tưởng trước sau đều cảm thấy Vương Vũ Kiệt có lý. Chuyênđó, với người mình có tình cảm, mới có thể gọi là . Còn , chỉ là việc trút bỏ dục vọng mà thôi. Cổ Vân Phong thể nào có tình cảm tốt với hắnđược, bọn ngay từ đầu đãđối địch, nên chỉ có thể hiểu việc ngày hômđó làđể giải toả. Khốn kiếp!Dùng bí mật của tađể uy hiếpta, chọc cáiđó vào mông ta, giờ còn chạy vềđây giả bộ vài câu quan tâm lo lắng. phải ngươi rất thích sao? chừng, trongđầu ngươi đầy rẫy ý tưởng bẩn thỉu, muốn đem kẻ thù ra màđâm chọc đến kêu khóc van xin ấy chứ! Nghĩ vậy, Tống Tiệp thèm gì nữa.


      “Ai giả tốt bụng? Ngươi thế là ý gì?”

      “Ý gì? Ta phải cảm kích với quan tâm của ngươi hả?Đầu ta còn chưa có hỏng!”


      “Ngươi tức giận làm gì, ta chỉ muốn biếtđêmđó, ngươi có…”


      “Khôngđược phép nhắc đến đêmđó!”Tống Tiệp thình lình ném cái cốc trong tay về phía TV! Xoảng tiếng, cả TV lẫn cốcđều vỡ tan tành!


      “Chết tiệt! Người có sao ?” Cổ Vân Phong lo lắng nhào tới, ôm vào lòng, xem xét kĩ, “Có bị thương ?”

      “Cút ngay!” Tống Tiệp tayđẩy ra, “Ta với ngươi thân thiết lắm sao? Đừng tưởng chúng ta làm chuyệnđó lần là có thể giả bộ thân quen! Thượng Lạc các người xứng làm bạn Tống Tiệp ta!”


      Tháiđộ xa lánh của Tống Tiệp làm Cổ Vân Phong nhịn khôngđược nổi giận! Mẹ kiếp, Học sinh Hữu Thượng các ngươi thượng lưu? Cũng phải là mộtđám chó vô lại thấy người là cụp đuôi sao! Cả ngày bày ra bộ mặt kiêu ngạo, khinh thường, khiến người ta nóng lòng muốnđập cho trận! “Chưa quen sao? Tađây làm cho ngươi “quen”!” Cổ Vân Phong ép mạnh xuống ghế, dùng sức lột quần của !


      “Khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì?” Tống Tiệp trong lòngđại loạn, ra sức chống cự. “Ngươi nếu dám làm thế với ta, ta giết ngươi!”


      Cổ Vân Phong tuy rất muốn làm mạnh tay với hơn, nhưng lại sợ giãy giụa mà bị thương, làm gì khác hơn làđành lần nữa sử dụng thủđoạn bỉ ổi. “Ngoan ngoãnđể ta làm! nghe lời, ta sẽđem bí mật của ngươi phát tất cả cácđài cho xem!”


      “Con mẹ nó, ngươi chính phải là người! Vô sỉ!” Tống Tiệp tức giận mắng to.

      “Vậy ngươi thượng lưu?” Cổ Vân Phong cầm tính khí trước mặt, cực kì thành thạo mà cọ xát hai cái.

      “Ư…a…” Tống Tiệp toàn thân run bắn.

      “Được đàn ông làm thế này, cáiđó của ngươi phải là thíchđến rớt nước mắt chứ? Vẫn giả bộ thanh cao sao?” Cổ Vân Phong lạnh lùng cười, tách hai cánh mông của , luồn ngón tay vào, dùng sứcđẩy đưa. “Aa…” Tống Tiệp vừađau lại vừa thích, thất thanh kêu gào!


      “Đồ hư hỏng này, cái mông của ngươi tham lam quá. Ta có nên làm cho ngươi chủđộng cầu xin ta vào người ngươi ko?”


      “Hứ,đừng mơ… Trời ơi a a…” Huyệt khẩu gần kế xương mu đột nhiên bị ngón tay ởđâu miết mạnh, giống như bị điện giật tê dại, làm mông Tống Tiệp co quắp trận, nhịn khôngđược hét lên inh ỏi.


      “Thích sao? , có muốn hay ta cho vào ngươi?”

      “Haa… Ta biết… Ta biết… Aa… Ngườiđâu cứu mạng…” Tống Tiệp cảm thấy lại cho thêm ngón tay vào, hung hăng tấn công tử huyệt. “Ô… Thích quá… Thích chết mất! Ta muốn bắn!” Cổ Vân Phong thấy bộ dạng quằn quại của thiếu niên kia, trong lòng thoả mãn, lại muốn bắt nạt hơn nữa, bèn bóp mạnh tính khíđang run rẩy dữ dội, cười tà mà bảo.


      , cầu xin ta cho vàođi! Cầu xin đại trư* của ta hung hăng cắm vàođi! Ta khiến cho ngươi sung sướng mà bắn ra!”


      bên là cái mông bị ngón tay trêuđùa, bên tính khí bị bóp mạnh, nhiều luồng khoái cảm kích thích mà cóđường ra, thiếu niên chỉ vừa mới biết mùiđời kia rốt cuộc nhịn được mà kêu khóc, vặn vẹo cái mông, ra sức cầu xin.


      “Aa… Tha tađi… Ta chịu nổi nữa rồi… Cho vàođi… Van cầu ngươi dùngđại trư cắm mạnh vàođi! Để ta bắn! Van cầu ngươi!”


      “Còn phải …”


      Cổ Vân Phong hài lòng mà cười tiếng, cắm sau vào phía sau thiếu niên kia. Từ hoàng hônđến buổi đêm, hai người ở sofa ngừng vui vẻ, chìmđắm giữa bể dục bờ…Cổ Vân Phong cần biếtđến phản ứng của Tống Tiệp, đem ghép hai giường đơn thành cái giườngđôi lớn. Trực giác cho biết nhất định phải ôm Tống Tiệp ngủ. Tới nửa đêm, quả nhiên bị cơ thể nóng như lửa của thiếu niên kia làm cho tỉnh giấc.


      “Ngươi sốt rồi!” Cổ Vân Phong bị cái trán nóng hổi doạ cho sợ. Chết tiệt! Nhấtđịnh do ta tối hôm qua quá điên cuồng, làm bị thương rồi! Trong lòng Cổ Vân Phong áy náy cùng bối rối, “, ta đưa ngươi bệnh viện!”


      “Ta khôngđi!” Tống Tiệp có chết cũng muốn bị bác sỹ phát nguyên nhân mình sốt! Trong tủ thuốc có thuốc hạ sốt, uống làđược rồi.“Ngươi muốn làm gì?” Cổ Vân Phong vội vã chặn Tống Tiệpđang muốn xuống giường. “Buông ra, tađi lấy thuốc.”


      “Thuốc ởđâu? Ta lấy.”


      cần ngươi lo!”


      “Đừng dài dòng! Trong tủ thuốc hả?”


      Tuy là Tống Tiệp muốn nhờ cái tên bỉ ổi này, nhưng cả người có chút sức nào, chỉ còn biết gật khẽđầu. Cổ Vân Phong nhanh chóng nhàođi lấy thuốc, rót cốc nước ấm. “Lạiđây uống thuốc .” Cổ Vân Phong ôm Tống Tiệp vào ngực, cẩn thận giúp . Mặt hai người gần như chạm hẳn vào nhau, Tống Tiệpđột nhiên timđập bình bịch. Chết tiệt, vì sao lạiđập nhanh thế này? A, ta bị bệnh mà, nhấtđịnh là do bệnh nên mới như thế. Tống Tiệp vội vàng an ủi mình.


      “Lạiđây, nằm xuống ngủ .” Cổ Vân Phong đặt lên giường, se sẽđem chăn đắp kín cho . “Ta cảnh cáo ngươi nha, lúc ta ngủ, ngươi khôngđược đánh lén đó!”


      “Có lầm ? Ngươi là người bệnh mà! Ta có phải là cầm thú.”


      “Hừ, ngươi vốn là cầm thú mà!”

      Thấy thiếu niên kia oán trách mà như làm nũng, Cổ Vân Phongđột nhiên cảm thấy vô cùng thương , bèn cầm khăn ướt đặt lên trán, dịu dàng .


      “Đừng lo lắng gì cả, ngoan ngủđi. Ta chăm sóc ngươi mà…”


      Nhìn ánh mắt hiền hoà của , Tống Tiệp ngẩn ngơ hồi. Cái kẻđang tận tình chăm sóc ta phải vốn là kẻ thù sao? dùng bí mật mà ta ngàyđêm lo bị phát , vô sỉ uy hiếp ta, làm cái chuyện hạ lưu khốn nạnđó với ta! ràng là ta thể tha thứ cho , thế nhưng, vì sao… Bản thân ta lại bị vẻ dịu dàng của mê hoặc như thế này… Chẳng lẽ, vìđây là lần ta ốmđầu tiên mà có người ở bên chăm sóc ư? Tuy là gia đình ta làm bá chủ ngành vận tải, trực thăng, máy bay riêng, du thuyền, xe cao cấp, mọi thứđều thiếu; nhưng cha mẹ nghiệp rất bận rộn, ta lại là con , trong nhà vô cùng quạnh quẽ côđơn, bên cạnh luôn chỉ có vú em cùng với người giúp việc làm bạn mà thôi, ngày cả khi hắnđổ bệnh cũng ngoại lệ. Lúc này, ít nhất còn có người kia. Hoá ra cảm giác có người ở bên chăm sóc lại tốt như vậy. Trán phủ khăn lành lạnh, tự nắm tay cũng thấy nóng bỏng. Trong lòng như có luồng tình cảm ấm áp trỗi dậy. Tống Tiệp cứ thế an tâm mà ngủ… Cổ Vân Phong khắc cũng rời, liên tục ở bên cạnh, giúp thay khăn chườm. Là lỗi của ta sao? Vì sao ta lại thấy hình như gầy ? Cổ Vân Phong nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ, trong lòng có chút chua xót. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ái tinh trênđầu thiếu niên ấy bị chính mình nhuộm thành màu hồng phấn lại trànđầy hạnh phúc. Tâm tình vừa chua xót vừa hạnh phúc như thế này, rốt cuộc là cái gì? phiền muộn nhíu mày…
      honglak thích bài này.

    3. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ tám~


      Đến sáng, Tống Tiệp bớt sốt. Nhưng Cổ Vân Phong mềm rắn đủ cả bắt giường nghỉ ngơi hai ngày. Mà hai ngày đó, mỗi lần nghỉ giải lao, tuy là chỉ có chút thời gian ít ỏi, Cổ Vân Phong cũng nhất định chạy về xem tình hình của . Mỗi lần thấy Cổ Vân Phong chạy toát mồ hồi mà vẫn giả bộ ung dung khiến Tống Tiệp cảm thấy buồn cười, trong lòng có chút hạnh phúc cùng ngọt ngào… Lúc này, hai người chưa có phát ra quan hệ của bọn họ có biến chuyển .

      Hôm nay, cảm thấy mình nằm đến muốn mốc lên rồi, vị cán trưởng thể thao quyết định phải làm cho gân cốt được thư giãn, bèn tới câu lạc bộ mới thành lập là câu lạc bộ võ thuật…

      “Aaa, đội trưởng tới!” Đội viên thuộc Hữu Thượng mới vừa nhìn thấy Tống Tiệp bước tới đều sôi nổi mà chạy lại, mặt tràn đầy vẻ sùng bái.

      “Mọi người có chăm tập luyện hả?” Tống Tiệp cười cười hỏi. Tuy rằng đảm đương vai trò đội trưởng của hơn câu lạc bộ, nhưng hiệu trưởng tiếng, Tống Tiệp đành phải kiêm nhiệm thêm chức đội trưởng câu lạc bộ võ thuật nữa.

      “Đương nhiên là có tập ạ. Lời đội trưởng dặn dò, chúng em nào dám nghe? Chiều nào sau khi tan lớp cũng đều rất chăm chỉ luyện tập, luyện đến sưng hết cả chân cẳng đấy ạ.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, để làm vẻ vang cho đội, chúng em rất cố gắng.”

      Đội trưởng của chúng đai đen nhị đẳng, chính là thần tượng tài năng nhất. Vì phong thái dũng, vì vẻ đẹp trai ngời ngời này mà bọn chúng phải đổ rạp, rồi gia nhập câu lạc bộ võ thuật; nếu ai mà muốn chui vào cái nơi vừa vất vả vừa khổ này chứ. club ngắm các em xinh đẹp nhảy múa còn sướng hơn.

      Đội viên Thượng Lạc ở bên nghe bọn chúng xong, lập tức chen vào.

      “Hừ, cái gì mà chăm chỉ luyện tập. Hữu Thượng các người toàn láo cả! Mỗi lần luyện tập, mới được hai động tác hô mệt, lăn xuống đất giả chết hết còn gì.”

      “Ai giả chết! Đừng bậy!”

      “Đúng vậy, đồ mắt chó mù các ngươi! Ngươi thấy chúng ta lăn xuống đất lúc nào?”

      Sợ mất mặt với thần tượng, đội viên Hữu Thượng lập tức gào lên phản đối..

      “Ngươi ai mắt chó? Ông đây đánh chết ngươi!”

      “Đến đây! Đánh đánh! Ai sợ ai hả?”

      Thượng Lạc Hữu Thượng hai phe sớm thấy nhau ngứa mắt, tìm được cơ hội là khai chiến ngay!

      “Dừng cho ta!”

      Tống Tiệp quát to tiếng! Mặc võ phục màu trắng, lưng thắt đai đen, khí thế oai phong vô cùng, mọi người thấy thế tức khắc ngừng cãi vã.

      võ đường cãi nhau thế còn ra thể thống gì? Có bản lĩnh thể khả năng , xem ai có thể vượt qua được đợt tập huấn tháng sau, rồi hãy ở đây mà phân thắng bại.”

      Học sinh Hữu Thượng nhìn thần tượng tức giận, nào dám gì nữa, mực ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng học sinh Thượng Lạc như thế. Thấy chúng tỏ vẻ phục, Tống Tiệp cũng giận, chỉ thản nhiên mà .

      “Ai phục, cứ bước ra thách đấu!”

      Học sinh Thượng Lạc vốn rất bất mãn với việc người Hữu Thượng đảm nhiệm chức đội trưởng, tuy thấy Tống Tiệp đai đen , nhưng trong đầu dù sao cũng nghi ngờ; cái đai đen đó chừng được mua bằng tiền ấy chứ; trong lòng đương nhiên phục rồi. Hôm nay nghe có thể bước ra khiêu chiến, lập tức đống người tranh nhau giơ tay, muốn hạ bệ kẻ kia để xả giận.

      Bắt đầu thi đấu rồi. sàn khí căng thẳng. Ngoài sàn đấu mọi người cũng nín thở chờ đợi.

      “Hây a!”

      “Hây a!”

      Tống Tiệp bình tĩnh chấp nhận khiêu chiến. Xoay người cái gạt ngã đối thủ cách gọn gàng.

      “Aaa! Đội trưởng muôn năm!”

      “Đội trưởng đẹp trai quá!”

      hổ là F4 của Hữu Thượng chúng ta!”

      Tống Tiệp ở võ đường tư thế oai hùng, quá đỗi đẹp trai, khiến học sinh Hữu Thượng nhìn thấy mà muốn xịt máu, hưng phấn ào lên phía trước.

      “Đội trưởng, ta cũng muốn luyện tập với đội trưởng!”

      “Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!”

      Chúng nhao nhao chạy lên, ôm chân thần tượng đòi thi đấu.

      “Muốn đấu với ta cũng được, nhưng ta có điều kiện!”

      “Điều kiện gì ạ?”

      “Nếu ta thắng, các người bằng lòng với ta, sau này tất cả các đội viên đều vui vẻ hoà bình với nhau nhé!”

      “A? Vì sao? Bọn khốn đó là kẻ thù của chúng ta mà!”

      “Bọn họ ra phải khốn nạn đâu…”

      phải chứ? Đội trưởng thử xem tại sao?”

      “Ách, cái này…”

      “Đội trưởng, biết đâu, lúc vắng mặt, bọn đội viên Thượng Lạc ỷ có kinh nghiệm hơn, cả ngày đều tìm bọn em gây hấn đó!”

      “Đúng vậy, cả ngày chửi bọn em là thái điểu*! Còn muốn làm chủ, muốn sai khiến bọn em nữa đó.”

      “Đội trưởng, cần giúp bọn chúng, bọn em thể nào cùng chung sống hòa bình với lũ nhà quê đó được!”

      “Các người muốn, ta đây làm đội trưởng cũng còn nghĩa lý gì, ta lập tức từ chức đội trưởng.”

      “Hả? được! Bọn em muốn đội trưởng từ chức đâu!”

      “Nam tử hán được nhu nhược như đàn bà thế! Đồng ý điều kiện của ta, chúng ta luyện tập ngay, còn ta từ chức!”

      Đội viên Hữu Thượng đều hướng về Tống Tiệp, từ chức bọn chúng ở câu lạc bộ võ thuật làm chi? thể làm gì khác hơn là buộc lòng phải ngoan ngoãn gật đầu ưng thuận.

      “Biết rồi…”

      “Ừa, tốt rồi, chúng ta bắt đầu luyện tập thôi. Ai lên trước đây?”

      “Ta trước! Ta trước!” Ở phía sau phen náo loạn, người dường như thắng, phấn khởi vọt ra!

      “Đội trưởng, ta đến đây!”

      “Hây a!”

      Tuy là thực lực cách xa nhau, mới hai, ba chiêu bị Tống Tiệp quật xuống sàn, nhưng vì cảm thấy có thể lại gần thần tượng, rồi áp sát mà “giáp lá cà”, đội viên chỉ cần có thế hạnh phúc đến cực điểm, cho dù bị đá thêm nữa cũng đáng.

      Ngay khi Cổ Vân Phong bước vào võ đường hiệu trưởng mới lập, cũng là lúc Tống Tiệp cùng đội viên “ôm ôm ấp ấp” vô cùng nồng nhiệt. Nhất là đám nam sinh thối đó bày ra vẻ mặt ngây ngất khiến Cổ Vân Phong nổi giận đùng đùng! Hồ ly tinh đáng ghét! Người vừa mới khoẻ lại dụ dỗ đàn ông! Xem ta giáo huấn ngươi thế nào! Cổ Vân Phong thèm gì, chỉ đứng đó chăm chú nhìn thiếu niên tuấn mỹ mồ hôi như mưa, tư thế oai hùng rạng rỡ.

      “Hây a!”

      “Hây a!”

      Võ đường tràn ngập tiếng hò hét chiến đấu, Tống Tiệp đột nhiên cảm giác được luồng ánh mắt như tên phóng thẳng tới mình. Sống lưng lạnh toát! Tống Tiệp nghiêng đầu, phát ra dáng người cao ráo thon thả, vẻ ngổ ngáo tản mát khắp, lẳng lặng đứng trong góc phòng, chớp mắt lấy cái. Cổ Vân Phong? Cái tên này tới đây làm gì?

      Biết Tống Tiệp nhìn ra mình, Cổ Vân Phong chợt khẽ cười, bắt đầu dùng ánh mắt sỗ sàng liếm lên người thiếu niên kia… Môi, tai, cổ, đường thẳng đến đầu ngực nhạy cảm cùng tính khí, nhất là cái mông dâm đãng, càng nhìn càng chăm chú…

      Trời ạ, quá là ma quỷ! Tống Tiệp ở trong lòng mắng to! Ở ngay võ đường thiêng liêng mà đội trưởng lại bị cái tên hạ lưu cực điểm “nhìn dâm ô” như thế này! Đây chính là quấy rối tình dục! Ngang nhiên làm trò bẩn thỉu! Ta muốn mách hiệu trưởng phạt nặng ngươi! Dù ở trong lòng mắng chửi, nhưng do sớm nếm mùi khoái cảm xác thịt nên cái đó bốc hoả mà đứng lên. Chết tiệt! Ta sao lại… Sao lại… Aaaa! Cái này vạn nhất bị đội viên phát giác thảm rồi! Biết mình ổn, Tống Tiệp khẩn cấp hô tạm ngừng.

      “Được rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi, giải tán!”

      Đội trưởng bất ngờ bảo thế làm mọi người trợn tròn mắt. Đợi lâu như vậy, mãi mới đến lượt mình được đấu, đội viên đương nhiên cam lòng.

      “Phản đối! Đội trưởng, bọn em còn chưa tập với mà.”

      “Đúng vậy, đội trưởng như thế là công bằng!”

      Để ngừng lại làn sóng phản đối của mọi người, Tống Tiệp đành trấn an.

      “Được rồi, sau này ta đền bù cho, cam đoan khiến các người vừa ý. Được ? Mau trở về !”

      “Đúng vậy, thôi. Cơ thể đội trưởng vừa khỏe lại, có lẽ là mệt quá rồi. Chúng ta để đội trưởng nghỉ ngơi thôi.” đội viên Hữu Thượng nhảy ra giúp.

      “Được, đội trưởng, chúng ta luyện tập sau nhé. Tạm biệt!”

      Đội viên lúc này mới chịu giải tán. Đợi cho họ cả rồi, Cổ Vân Phong mới thong thả từ góc phòng ra, đứng trước mặt .

      “Cổ Vân Phong! Ngươi phải người câu lạc bộ võ thuật, tới đây làm gì?” Tống Tiệp mặt tức giận nhìn , mặt thay đổi tư thế, ý đồ che giấu tình trạng khó của mình.

      “Nhìn ngươi kìa, lộ hết ra rồi!”

      “Cái gì?”

      Tống Tiệp nghe vậy thiếu chút nữa bị doạ chết. Muốn chết a! phải “cái đó” của bản thiếu gia lộ hẳn ra rồi chứ? Tống Tiệp vội vàng cúi đầu nhìn lại khắp người. Vẫn bình thường mà?

      “Thần kinh! Bản thiếu gia ăn mặc tử tế, có cái gì lộ chứ?”

      “Ta chính là chỗ này này!”

      “Aaa!” Tống Tiệp nghẹn ngào kêu to! “Biến thái! Ngươi muốn làm gì?”

      “Làm gì? Thân thể ngươi lộ ra rồi này!”

      “A?” Tống Tiệp lại cúi người. Có thể là vừa mới cùng đội viên giao đấu, cẩn thận kéo vạt áo xộc xệch, có lộ thân thể ra chút.

      “Đàn ông chính là thân trần trụi chút cũng có gì ngạc nhiên.” Tống Tiệp lơ đễnh liếc .

      “Ta cho phép!” Cổ Vân Phong như đinh đóng cột.

      “Thần kinh! Ngươi dựa vào cái gì mà cho phép hả?”

      “Bằng cái này!” Cổ Vân Phong vươn tay nắm hạ thể Tống Tiệp.

      “Aaa! Ngươi… ngươi…”

      Ô… Thảm rồi! Bị phát rồi! Làm sao đây hả? Hả? Hả? Tống Tiệp trong lòng kêu rên.

      “Đáng ghét! Cương rồi? Cùng đội viên giao đấu mà ngươi cũng cương được sao? Ngươi là đồ biến thái à?”

      “Ta biến thái! Là tên đại biến thái ngươi nhìn ta, ta mới như thế!”

      Tống đội trưởng tức giận buột miệng ra điều này, làm cả hai cùng ngơ ngẩn. Tống Tiệp hận muốn chết, muốn tự tát hai cái rồi cắn đứt lưỡi luôn cho rồi. Cổ Vân Phong nghe thấy thế lại vui vô cùng, hận thể tay kéo vào trong lòng, đem cái tên tiểu xử nam đáng này làm cho chết sống lại!

      “Ta vừa đùa đó! Coi như ta chưa gì nha!” Tống Tiệp thấy ánh mắt Cổ Vân Phong sáng quắc nhìn mình, nhịn được đỏ mặt kêu to.

      kịp rồi!” Cổ Vân Phong nhanh như chớp lôi tới chỗ cái bục võ đường.

      “Aa! Cổ Vân Phong! Ngươi muốn làm gì?”

      “Ta muốn kiểm tra!”

      “Aaaa! được cởi quần ta!”

      “Roạt!” Cổ Vân Phong đếm xỉa gì đến phản kháng của Tống Tiệp, mạnh tay tuột quần xuống. Tính khí của ra lồ lộ trước mắt! Mấy lần trước đều làm chuyện đó ở chỗ tối, nay là lần đầu tiên Cổ Vân Phong thấy tính khí kia gần như vậy.

      “Trời ạ… Hoá ra ngươi là có mao… Trời ạ…” Cổ Vân Phong kinh ngạc ta thán, nhìn chớp mắt. Hạ thể thiếu niên này giống nam giới bình thường, dậy là có quy mao, mà hoàn toàn trơ trụi như trẻ sơ sinh, hề có sợi lông nào.

      “Khốn kiếp! Ngươi phải là sớm biết? Hà tất phải làm nhục ta lần nữa!” Tống Tiệp bối rối thôi, cố sức giữ mình run lẩy bẩy.

      “Ta nghĩ là ngươi cạo…” Cổ Vân Phong giọng .

      “Cái gì?” Tống Tiệp ngây đơ người, “Ngươi phải ngươi có siêu năng lực, nhìn thấu bí mật của ta sao?”

      “Ta… Ta chính là ta có thể nhìn thấy ngươi là xử nam thôi.”

      “Cái gì? Ngươi chỉ biết thế thôi hả? như vậy ngươi cũng biết chuyện tiểu Hồng hoa hả?”

      “Tiểu Hồng hoa?” Cổ Vân Phong nghe xong rất sửng sốt. “Tiểu Hồng hoa là cái gì?” Trong đầu có điều gì đó rất quan trọng lướt qua, khiến giật mình.

      Cái gì? biết? hoàn toàn biết bí mật của ta?

      Nhìn bộ dạng người kia cái, Tống Tiệp lập tức phát điên.

      “AAA! Khốn kiếp! Ngươi dám gạt ta! Ta đạp chết ngươi!”

      Có biết là cả ngày khổ sở chịu bị uy hiếp, phải làm đống chuyện chết người, ngay cả trinh tiết của cái mông cũng giữ được. Rốt cuộc tất cả là vì cái gì? Tống Tiệp quả giận muốn điên, liều mạng chiến đấu với cái tên đê tiện kia!

      “Bình tĩnh! Ngươi nhanh ràng, rốt cuộc tiểu Hồng hoa là cái gì?

      Tiểu Hồng hoa? Tống Tiệp đột nhiên cả kinh!

      có! có tiểu Hồng hoa nào cả!”

      vô thức mà che hạ thể. Đây đúng là lạy ông tôi ở bụi này! Cổ Vân Phong thấy thế lập tức cố giật tay , hướng xuống chộp lấy hạ thể .

      “Aaa! Buông ta ra!”

      “Chớ nhúc nhích! Vạn nhất bị gãy cũng đừng trách ta nha!”

      Nghe Cổ Vân Phong thế, Tống Tiệp bị doạ muốn chết, quả nhiên dám động đậy nữa.

      Ô… Tuy rằng “Ngưu đao”* của ta, tên tiểu tử này trơn nhẵn, phải là “bảo đao” có “tua rua” làm đẹp, nhưng chức năng đầy đủ, nên dao thái thịt vẫn là dao thái thịt chứ. Hừ! Làm sao nào? Ngu ngốc!

      Trong khi Tống Tiệp mơ màng vào cõi tiên hư , Cổ Vân Phong chúi vào giữa hai chân , ngẩn tò te nhìn. Tiểu Hồng hoa? Dù chỉ thấy cái đó của Tống Tiệp to , tuy vẫn là kích thước bình thường, thế nhưng lại có cái bớt đỏ hình hoa độ 2cm! Trời ạ… Này… Tiểu Hồng hoa này như thế nào lại giống y xì tiểu Hồng hoa ái tinh của ta vậy? Tại sao lại thế… Tại vì sao lại thế? Đầu óc hỗn loạn, Cổ Vân Phong kinh ngạc nên lời. Vẻ mặt của làm Tống Tiệp hoàn toàn hiểu lầm. mặt thực kinh ngạc làm Tống Tiệp tan nát… thấy rồi… thấy cái vừa vừa trụi, còn có tiểu Hồng hoa ẻo lả nữa, thấy tất cả rồi! Vốn lúc trước đối tốt với ta, là bởi vì biết bí mật của ta… Bây giờ… Bây giờ nhìn thấy cái mà ngay cả ta cũng chán ghét, nhất định cảm thấy ghê tởm hết sức! nhất định là trong lòng cười chế nhạo ta? Từ nay về sau, nhất định e sợ mà tránh né ta? Nhất định lấy ta ra làm trò cười với chúng bạn? Vì cái gì… Vì cái gì lại khiến ta thành như thế này? Lớn lên với bộ dạng này đâu phải ý nguyện của ta!

      thể chấp nhận được khó chịu, cùng nỗi đau do nghi ngờ, Tống Tiệp hận thể chết cho rồi, cả người kiềm được run rẩy, rốt cuộc nhịn được mà khóc rống lên!

      “Ngươi hài lòng chưa? Làm nhục ta như vậy, ngươi hài lòng chưa? Ngươi muốn tới đài phát thanh … Ta quan tâm! Ta bao giờ để tâm nữa!”

      Nhìn thiếu niên từ trước đến giờ rất cao ngạo, nay ôm đầu khóc đến ngừng thở, Cổ Vân Phong quả thực rất đau lòng! tay ôm lấy Tống Tiệp vào trong lòng, nghẹn ngào .

      “Đừng khóc! Van ngươi đừng khóc! Ta , ta thề! Ta thề tuyệt đối ra ngoài! Ngươi hãy tin ta!”

      “Tin ngươi… Ta vì cái gì mà phải tin ngươi? ! Ta tin ngươi! bao giờ tin ngươi nữa!” Tống Tiệp khóc to, đột nhiên đẩy , tông cửa xông ra…
      honglak thích bài này.

    4. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ chín~


      Tống Tiệp mất tích!

      Bất luận Cổ Vân Phong tìm kiếm như thế nào, đều thấy bóng dáng đâu. Rất vất vả mới xin được thầy giáo số điện thoại nhà , lòng nóng như lửa đốt chờ đợi, lại hay, thiếu gia xuất ngoại, thể liên lạc. Sốt ruột muốn nổi điên, Cổ Vân Phong cả sách cũng đọc nổi nữa, xin phép trường mà chạy thẳng lên núi tới nhà sư phụ.

      Cổ Vân Phong bái Vân đại sư làm thầy, nghe đại sư mở được thiên nhãn, thông thiên văn, dưới tường địa lý, hiếm có khó tìm, mọi thứ đều biết. Cổ Vân Phong nghe mẹ , trước đây ở gian miếu thờ gặp được đại sư, Người liếc mắt cái nhận ra ngay có siêu năng lực đặc biệt, có thể thấy cái người khác nhìn thấy, vì thế nhận làm đồ đệ. Đệ tử của sư phụ có sáu người đặc biệt hiếm thấy, Cổ Vân Phong xem như nhất nên rất được chiều, sư huynh và các sư tỷ cũng vô cùng thương .


      Lúc bước vào phòng, thiếu phụ thắt đáy lưng ong, tóc đen dài, diện mạo tuyệt mỹ vội vàng chạy tới!

      “Tiểu Phong Phong! Ngươi rốt cuộc trở lại, sư tỷ rất nhớ ngươi a!”

      Người hay sàm sỡ nhất chính là nhị sư tỷ Thẩm Lâm Nguyệt, khiến ngày xưa Cổ Vân Phong phải né vì sợ, nay lại phải bất đắc cười khổ mà .

      “Sư tỷ…”

      “Ha ha, tới đây! Tới đây!” Thẩm Lâm Nguyệt hưng phấn mà ôm lấy sư đệ đáng , sờ mó lung tung, sỗ sàng kinh khủng! Ngay khi nàng ta rớt nước miếng, vươn nanh vuốt ma quỷ nghĩ muốn mò mẫm xa hơn

      “Từ từ!” Cổ Vân Phong đưa tay che ngực, “Nhị tỷ, ngươi có thể sờ, nhưng phải làm giúp ta chuyện.”

      thành vấn đề, ngươi cái gì ta cũng đáp ứng cho ngươi!” Thẩm Lâm Nguyệt thuận miệng đáp. Nàng nuốt nước bọt, tiếp tục nụ cười dâm đãng, thèm dãi bộ ngực trước mặt.

      “Được, vậy mong sư tỷ dùng thông thiên khứu*, giúp ta tìm người.”

      “Cái gì?” Thẩm Lâm Nguyệt sợ tới mức nhảy dựng lên! “Ô… được! Tuyệt đối được!”

      “Sư tỷ, làm ơn, chẳng lẽ người muốn…”

      Cổ Vân Phong vì mong sư tỷ chịu, tiếc hy sinh thân mình, cởi vài nút áo sơ-mi… Thẩm Lâm Nguyệt tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

      “Ô… Tiểu Phong Phong xấu xa, ngươi biết mỗi khi ta dùng khả năng khác thường kia, cái mũi dị ứng vài ngày, ngươi còn dụ dỗ ta như vậy…”

      Thẩm Lâm Nguyệt bất mãn mở miệng. Vốn là nàng ta trời sinh có cái mũi thần kì, chỉ cần ngửi qua mùi đối phương, có thể lần theo dấu vết, biết trước người kia ở chỗ nào, đến chỗ nào. Vốn có loại siêu năng lực này là chuyện đáng mừng, nhưng tại trái đất khí ô nhiễm nghiêm trọng, nên mỗi lần Thẩm Lâm Nguyệt dùng cái mũi truy tung tích, dị ứng nặng, chẳng những vài ngày ngửi được, còn chảy nước mắt nước mũi dầm dề, khổ hết.

      “Thực xin lỗi, sư tỷ, ta biết thế là làm phiền tỷ, nhưng ta phải tìm được ! Tìm được, ta cũng sắp điên lên rồi!”

      Cổ Vân Phong đau khổ vò đầu. Thẩm Lâm Nguyệt ngạc nhiên nhìn sư đệ. Sư phụ thu nhận là đệ tử, tính tình cổ quái, khó đoán tâm tư, rất ít khi nhìn ra cảm xúc của bị dao động. Nhưng hôm nay, thấy thái độ khác thường, vẻ mặt lo lắng phiền não, làm người ta giật mình.

      “Sư đệ, người ngươi muốn tìm là ai? Quan trọng vậy sao?” Quan trọng đến mức để cho ta sàm sỡ thế này…

      là… Phải…” Cổ Vân Phong có chút biết giải thích mối quan hệ rắc rối của bọn họ ra sao, “Là bạn học…”

      “Bạn học?” Thẩm Lâm Nguyệt hoài nghi nhìn , “Làm gì có chuyện ngươi vì bạn mà hy sinh như thế? Sao đến tìm sư phụ quý chứ? Hắc hắc, , Tiểu Phong, người ngươi muốn tìm… là người ngươi phải ?”

      Người ta ? Cổ Vân Phong trong lòng chấn động! Tuy rằng tiểu Hồng hoa ái tinh cho biết, Tống Tiệp rất có khả năng là nửa của . Nhưng nhỡ đâu trùng hợp sao, chừng người nữ sinh khác cũng có cái bớt tiểu Hồng hoa sao? Cổ Vân Phong ta như thế nào lại tên nam sinh, còn là cậu ấm Hữu Thượng? Muốn ta phản bội Cả cùng Thượng Lạc, kẻ thù độ trời chung, điều đó đừng mơ! Ta cuống cuồng tìm thế này, nhất định là do áy náy gây ra thôi. Đúng, nhất định là như vậy.

      “Sư tỷ, có thể đoán mò nữa được ? Ngươi chỉ cần giúp ta tìm là tốt rồi, còn lại đừng bận tâm.”

      Nhìn sư đệ giận đến tái mặt, Thẩm Lâm Nguyệt le lưỡi, dám hỏi thêm, để tránh sư đệ thẹn quá hoá tức, về sau lại chơi với nàng nữa nguy.

      “Được rồi, Tiểu Phong Phong, vậy ngươi có mang cái gì đến ?”

      “Ừm, ta có mang quần áo của đến.”

      “Tốt, có là được rồi. Có sư tỷ ngươi, dù có bay lên trời, chui xuống đất, ta cũng đều tìm cho ngươi!”

      “Sư tỷ, cảm ơn. Ta thiếu ngươi ơn này, về sau ngươi bảo gì ta cũng làm, tuyệt đối câu nệ.”

      ?” Thẩm Lâm Nguyệt hai mắt sáng ngời!

      “Đương nhiên! Trừ việc làm tình.” Cổ Vân Phong cảnh giác, vội thêm câu.

      “Quá đáng! Tiểu Phong Phong sao lại thế! Được rồi, được rồi, ngươi tránh qua bên, ta bắt đầu đây.”

      “Dạ, vất vả rồi sư tỷ.” Cổ Vân Phong đứng sang bên, căng thẳng chờ…

      Trong nhà thi đấu “Thượng Lạc Hữu Thượng”, huyên náo rầm rĩ rung rung trời. Hôm nay là ngày các trường trung học cả nước thi đấu tranh tài. “Trung học Hữu Thượng” ngày trước căn bản xem loại thi đấu này ra gì, tuy đối thủ của chúng cũng vô cùng mạnh, nhưng bởi bọn chúng có đội trưởng thiên tài Tống Tiệp, thực lực vô cùng đáng sợ, chiến thắng dễ như lấy đồ trong túi, rất đơn giản, cho nên năm ngoái tinh thần rất thảnh thơi. Nhưng hôm nay, ở phòng nghỉ của đội bóng rổ “Thượng Lạc Hữu Thượng” ngập tràn áp lực nặng nề làm người ta thở nổi.

      “Làm sao đây? Đội trưởng chưa có đến, chúng ta làm thế nào thắng?” Đội viên Hữu Thượng ủ ê .

      “Đúng vậy, đội trưởng tới, chúng ta như rắn mất đầu, làm thế nào thắng được?”

      đến chúng ta bị đánh chết sao?” Đội viên Thượng Lạc mới gia nhập nghe xong lập tức nhảy lên vì tức!

      đúng lắm! có đội trưởng, chúng ta đánh cho bên Bắc Sơn tan tác tả tơi!” Người Thượng Lạc cũng mạnh mẽ tán thưởng.

      “Hừ, các ngươi đúng là lũ lính mới*! Công phu mèo quào mà đòi thắng? Nhìn kỹ tình hình rồi hãy lên tiếng! Bắc Sơn chính là cao thủ đó, vô địch hai kỳ rồi. đội trưởng có đây, chúng nhất định như mãnh hổ xuất chuồng, chúng ta mới là tan tác tả tơi ấy!”

      liều sao biết?”

      “Đúng, ai bảo đội trưởng có trách nhiệm, trận quan trọng vậy đến, chúng ta đành phải ra tay thôi!”

      “Các ngươi được bậy! Đội trưởng phải người vô trách nhiệm! nhất định gặp chuyện nghiêm trọng, bằng tuyệt đối đến.”

      “Hừ, tới là tới, có lý do gì cũng thế thôi!”

      “Thượng Lạc Hữu Thượng” còn chưa có ra trận, nổ ra nội chiến. Cổ Vân Phong ngồi khán đài, nét mặt chăm chú nhìn chằm chằm sân bóng. Kì quái, sao lại thế? Tống Tiệp sao lại thấy? Sư tỷ ràng ngửi được mùi của , hôm nay có mặt tại trận này mà. Nhưng giờ, thấy bóng dáng đâu… Tống Tiệp nhất định bị tổn thương rất nặng… Bằng bỏ trận thi đấu mà coi trọng. Thận trọng suy nghĩ, này tất cả là do rồi. thực nên lấy bí mật của thiếu niên kia ra để uy hiếp, làm cho cậu ta tổn thương… còn có thể gặp lại người kia sao? Vạn nhất cậu ta xuất ngoại bao giờ… trở lại nữa… Nghĩ đến cả đời còn được gặp người kia, tâm trạng Cổ Vân Phong trở nên suy sụp. Ngay khi kiềm chế được nữa, trong sân chợt rộ lên tiếng hoan hô!

      “A! Đội trưởng đến rồi!”

      “Đội trưởng vạn tuế!”

      “Chúng ta nhất định thắng!”

      Cổ Vân Phong trong lòng chợt kinh hoàng, vội vã nhìn về phía sân đấu, thấy có bóng người bị đội viên vây quanh. khán đài, vô số người cũng hò hét kêu lên, ồn ào vô cùng!

      “Tống Tiệp! Tống Tiệp!”

      “Thắng lợi! Thắng lợi!”

      Tống Tiệp tươi cười lộ ra vẻ đẹp trai, cùng mọi người vẫy tay chào lại.

      “Aaa! Đẹp quá! Đẹp chết mất!”

      bên cạnh Cổ Vân Phong hưng phấn hét lên chói lói, nhưng lại như nghe thấy gì, ánh mắt chăm chú nhìn về Tống Tiệp, rời phút. Tiếng hoan hô của mọi người vang lên, trận đấu bắt đầu rồi.

      “Thượng Lạc Hữu Thượng” do Tống Tiệp chỉ huy, ngay lúc đầu như chẻ tre, vượt lên quãng lớn. Cao trung Bắc Sơn tuy cố gắng đuổi theo, nhưng vẫn là tụt lại đằng xa. Tới quá nửa sân, đúng lúc dứt điểm, khán giả đều nhìn ra, Cao trung Bắc Sơn bắt đầu rối loạn đội hình, nóng nảy xâm phạm, nhất là chủ tướng Bắc Sơn là Phạm Vĩ thỉnh thoảng lại giở trò ám muội với Tống Tiệp, quấy nhiễu đợt tấn công. “Thượng Lạc Hữu Thượng” đồng tâm chửi ầm lên!

      “Bắc Sơn vô sỉ!”

      “Phạm Vĩ cút !”

      tình xảy ra rất bất ngờ, ngay khi Tống Tiệp nhảy lên chuẩn bị đưa bóng vào rổ, Phạm Vĩ ở sau lưng đột nhiên va chạm mạnh!

      Bang!

      Đầu Tống Tiệp đập vào rổ, cả người ngã từ xuống, rơi xuống đất dậy nổi. Cổ Vân Phong sợ tới mức tim ngừng đập.

      “Aaa!” Mọi người kêu lên sợ hãi.

      Cổ Vân Phong vừa sợ vừa giận, chút do dự nhảy từ khán đài tầng hai xuống, vọt tới trước mặt Phạm Vĩ, đấm cho quả! “Bốp” tiếng, Phạm Vĩ ngã lăn quay! Tất cả mọi người ngây hết cả ra. Nhất là học sinh “Thượng Lạc Hữu Thượng” ai cũng há hốc mồm. Sao lại thế? Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp hai người họ phải đối địch nhau sao? Vì cái gì lại thay Tống Tiệp trả đũa?

      Lôi Kình cũng đến xem trận đấu, suy nghĩ được nhiều như thế, vốn xem Bắc Sơn vừa mắt, giờ thấy huynh đệ mình nhảy xuống đánh nhau, khí thế dâng tràn, cũng nhảy vào sân.

      “Các em lên ! Giáo huấn bọn Bắc Sơn ti tiện !”

      “Lên !”

      Nhìn các học sinh Thượng Lạc đều xuống cả, Hữu Thượng sao có thể ngồi im, cũng đều hô to xông vào. Trọng tài thổi còi hết hơi, tiếng đánh nhau vẫn ngừng, tiếng hô cổ vũ cũng rất hăng hái, cả sân đấu lâm vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có! ai phát , lúc này Tống Tiệp được người lặng lẽ mang

      ***
      honglak thích bài này.

    5. ThảoTrần

      ThảoTrần Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      49
      ~Chương thứ 10 ~


      “Bác sỹ, sao chứ?” Tại phòng y tế cao cấp ngang khách sạn năm sao, Cổ Vân Phong lo lắng hỏi.


      “Yên tâm, ta vừa mới khám cho cậu ta rồi, may mắn là não bị chấnđộng, chỉ cần nghỉ ngơi chút, như thế tỉnh lại nhanh thôi.” Bác sỹ vẻ mặt ôn hoà .


      “Cảm ơn, cảm ơn bác sỹ.” Cổ Vân Phong lúc này mới vứtđược tảng đá trong lòng.


      “Tađi trước, ngươi ở lại nhé, muốn gì cứ gọi y tá.” Bác sỹ kéo rèm, quay người rờiđi. Cổ Vân Phong ngồi bên giường, vuốt khuôn mặt tuấn dật của Tống Tiệp,đau lòng thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Vì cái gì… Vì cái gì trở nên tiều tụy như thế này? Hai má gầy, hốc mắt trũng sâu, vừa nhìn cũng biết mấy ngày nay sống tốt. Là ta,đều là ta sai… Nếu ta có thể sớm chút phát tâm ý của mình, ấu trĩ mà uy hiếp ngươi, khi dễ ngươi, làm ngươi bị tổn thương. Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới bùđắp lại được đây? cho ta biết… Ta cái gì cũng làm, làm hết…


      Cổ Vân Phong khổ sở hôn mãi lên mặt

      “Ngươi làm gì?” Lúc này Tống Tiệpđột nhiên bừng tỉnh, tayđẩy ra, ngồi dậy.


      “Ngươi tỉnh rồi? Có thấyđỡ hơn ? Đầu cònđau ?” Cổ Vân Phong nhìn tỉnh, vừa mừng vừa lo hỏi liên tục.


      “Cút ngay! Ta muốn nhìn thấy ngươi!”

      “Ngươiđừng kích động!” Cổ Vân Phong vội vàng ngồi phíađầu giường, ôm lấy vai , “Nào, ngoan nằm xuống, bác sỹ ngươi phải nghỉ ngơi.


      “Ta bảo ngươi cút, ngươi nghe thấy sao?” Tống Tiệp hất tay, túm lấy áo , hung tợn , “Cút ngay cho ta! Tống Tiệp ta có chết cũng cần ngươi giả mèo khóc chuột!”

      Thiếu niên kia ràng nhẫn tâm vậy mà tay nơi cổ áo run lên nhè . Cổ Vân Phong tim ngừngđập, nhịn được ôm chặt vào lòng,điên cuồng mà hôn.


      “Ưm… ư…. buông ra…” Tống Tiệp lúcđầu còn cố sống cố chết chânđá tay đấm, nhưng sau biết do cánh tay mất hết sức lực, hay dobản thân cũng muốn hưởng thụ nụ hôn này, cuối cùng dần dần giãy giụa nữa, ngừng rên rỉ cách mê loạn… Nhiều ngày gần gũi, hai ngườiđói khát mà mút nước bọt thơm ngọt củađối phương, cuồng nhiệt hôn lưỡi. Hôn đến tốităm trờiđất, biết bao lâu, khi cả hai thở nổi nữa mới dừng lại.


      “Ha… ha…”

      Nhân lúc Tống Tiệp cònđang thần hồn điênđảo, Cổ Vân Phong dùng sức ép xuống giường.


      “Khốn kiếp! Ngươi muốn gì?” Tống Tiệp trong lòng khỏi kinh hoàng.

      “Muốn gì chứ, ta chỉ là muốn nhưđàn ông khắp thiên hạ làm chuyệnđó với người mình thích thôi.”


      Nghe trọn câu Cổ Vân Phong ra, Tống Tiệp hồi lâu mới phản ứng lạiđược. “Hả, người mình thích?”


      Nhìn thiếu niên vớiđôi mắt mở to, cứ như thấy người ngoài hành tinh, bộ dạngđáng vô cùng khiến Cổ Vân Phong nhịnđược bật cười! “Đồ ngốc, làm sao phải kinh ngạc vậy?Được rồi, Cổ Vân Phong ta miễn cưỡng mà thừa nhận, Tống Tiệp chính là người ta thích đó. Thế nào? Ngươi trả lời sao?” Cổ Vân Phong tuy trong lòng sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên mà nghịch tóc, nhìn mongđợi. Tống Tiệp ngẩn cả người ra. thích ta? Cái tênđê tiện luôn uy hiếp ta, làm ta nhục nhã lại thích ta? Con mẹ nó! Hắnđùa sao? Chuyện này còn khôngđáng buồn cười?


      “Tống Tiệp, nóiđi, câu trả lời của ngươi là gì?”


      “Trả lời?” Tống Tiệp lạnh lùng cười. Bốp! hung hãn cước tống người kia xuống đất. “Đây là câu trả lời của ta!”


      Cổ Vân Phong ngã ngồi trênđất, mông thiếu chút nữanứt ra làm hai nửa. Ô… Thôi xong, quả nhiên còn giận. Nhưng cũng khó trách, tại tađối xử tốt với , lần nào cũng lấy bí mật của ra uy hiếp, tin ta thích mới là lạ! Biết người trong lòng còn chưa nguôi, Cổ Vân Phongđuối lý, đeo bộ mặt ỉu xìu leo lên.


      “Tiệp bảo bối,đều là ta tốt, ngươi tha thứ cho tađi.”


      “Tiệp bảo bối? Aaa! Khốn kiếp! Khôngđược phép gọi ta thế!” Tống Tiệpđỏ mặt kêu to! Cổ Vân Phong nhìn ái tinh đầu người mình thươngđột nhiên phát sáng, tản mát ánh sáng hồng phấn trong trẻo,đáng yêuđến say lòng!


      Tiệp của rađáng quáđi!!!Thiếu niên cao ngạo chưa từng ai bao giờ, nay hận thểđem tim lấy ra đưa cho người thương, lời ngon ngọt ra chút ngượng ngùng.


      “Bảo bối, chuyện trướcđây đều do ta sai, ta rất thích ngươi, ngươi đừng bỏ mặc ta được ?” Cổ Vân Phong nâng cằm , đưa sát hai khuôn mặt lại gần nhau. “Ngươi… Ngươi tênđê tiện này… Khôngđược đùa cợt ta!” Nghe xong tuyên bố của , Tống Tiệp nhịn được che mặt kêu to.


      “Tiệp, ta khôngđùa cợt ngươi! Ta thích ngươi! Tin tađi!” có tình cảm là gạt người. Mấy ngày nay chia lìa, Tống Tiệp cũng mơ hồ phát giác mình cũng thích cái tênđáng ghét này. Mỗi lầnđược ôm vào ngực, cảm giác hạnh phúc lắm. Chỉ là… Chỉ là sau khi bị phát ra bí mật của mình, mặt lộ ra biểu cảm sợ hãi làm Tống Tiệp tổn thương… , Tống Tiệp, ngươi thể tin , chừng vẫn muốn bỡn cợt ngươi thôi! Ngươi ngàn vạn lần khôngđược tin! “Ta tin… Ngươi phải chê tiểu kê của ta ghê tởm sao? Ngươi bảo ta tin ngươi thích ta thế nàođược!” Tống Tiệp đau khổ thốt ra tiếng lòng.


      “Ai chê tiểu kê? Ta thấy nó rấtđẹp, rất mê người! Ta quả thực rất nó!”


      “Câm, láo!” Tống Tiệp nghe thế buồn nôn muốn chết, khuôn mặt nóng bừng.

      “Được! Nếu ngươi tin, vậytađành trực tiếp làm thôi!” Cổ Vân Phongđột nhiên lột quần xuống,đem tính khí mềm mềm ngậm vào miệng.


      “Aaa” Cảm xúc kì lạ nơi hạ thể làm Tống Tiệp sợ tới mức kinh hoảng kêu to. “ được! Ngươi làm gì? Mau thả ta ra!”


      “Ừm…” Cổ Vân Phong lờ phảnđối của , tiếp tục mút bảo bối đáng hai của mình. Tiếngđộng dâm mĩ quanh quẩn trong phòng y tế làm cho Tống Tiệp thẹnđến rơi nước mắt. “Ô… mút nữa… Aa…” tự bịt miệng lạiđể ngăn thanh dâm đãng của mình, nhưng mặc kệ phủ nhận cảm giác của mình thế nào, tự bản thân cũngđã cương. Sau khi cương, cái bớt trở nên ràng vô cùng, giống mộtđoá hoa hồng nở rộ. Cổ Vân Phong vừa vừa thương mà liếm, “Đáng quá… quáđáng …” dịu dàng dùngđầu lưỡi quét lên tính khí có hai, dọc theo thân mà nếmđến tinh hoàn, lại gắng hít hà mùi hương của người . Có lẽ vì nơiđó có quy mao, nên hạ thể thiếu niên kia tản mát ra mùi hương nhàng, rất khoan khoái, có vị ngọt êm dịu.


      “Thơm quá… Bảo bối… Ta rất thích ngươi… hận thể ngụm mà nuốt ngươiđược!” Nghe Cổ Vân Phong ghé vào giữa hai chân mình,đối với tiểu kêđáng ghét mà lời thương, giống chó con vừa hít lại vừa liếm, Tống Tiệp quả biết nên khóc hay cười.


      “Thoải mái ? Bảo bối…” Cổ Vân Phong dùngđầu lưỡi đụng vào linh khẩu.


      “Aaa… Van ngươi… Buông ra…Đừng hành hạ ta nữa…” Xấu hổ cùng khoái cảm lần lượt tới lui, khiến Tống Tiệp phải nước mắt lưng tròng cầu xin.


      “Ta sao lại bỏ rađược, nó run rẩy thế này, hẳn là muốn xuất rồi chăng? Xuất , bảo bối, cứ ở trong miệng ta mà xuất, ta giọt thừa màđem “sữa tươi” của ngươi nuốt vào! Mau xuấtđi!” Xuất trong miệng ? Nuốt vào? Aaa! Gớm chết!


      ! Ta xuất! Ngươi tránh ra!” Tống Tiệp cảm thấy quá thẹn, liều mạng kiềm chế.

      cố chấp quáđi, xem ta thu phục ngươi như nào..”


      Cổ Vân Phong cười xấu xa,đột nhiên nhằm ngay bớt tiểu Hồng hoa, dùng răng nanh cạ xuống. “Oa aaaa” Tống Tiệp chưa bao giờ biết tiểu Hồng hoa mình ghét nhất, lại chính là tử huyệt của mình! Cảm giác kì lạ cuồn cuộn kéođến, làm cho như bị sét đánh, thân mình co quắp run rẩy,điên cuồng bắn ra. Cổ Vân Phong gắt gao nuốt hết từngđợt tinh dịch vào bụng.


      “Ha… ha” Cao tràođi qua, thiếu niên kia toàn thân mềm nhũn, thở hồng hộc ngã xuống gối.


      “Lầnđầu uống “sữa tươi” của bảo bối, là nồngđậm, tinh khiết, lại thơm nữa!” Cổ Vân Phong còn chưa hết liếm liếm mép.


      láo!” Tống Tiệp mặtđỏ như mông khỉ! Đáng ghét, ngươi cho đây là doanh nghiệp X chuyên kinh doanh sữa tươi sao? láo!


      “Ta láo a, bằng lần sau ta chừa lại chút cho ngươi thử.”

      “Ai muốn thử cái loại có chất dinh dưỡngđó hảaaaaaaa?”


      “Sao lại dinh dưỡng? Trăm phần trăm thiên nhiên, chất bảo quản, có ích cho cơ thể,ăn vào trường sinh bất lão…”


      “Câm miệng! Câm ngay miệng cho ta!” Tống Tiệp quả thực bị tên vô sỉ này làm cho tức chết! Nhưng nhìn bộ dạng cợt nhả của , sâu trong lòng lại tràn ngập cảm xúc khó thành lời. chê cáiđó của ta là quái vật, còn coi nó như báu vật. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thực thích ta? Giống như ta thích sao? Ta có thể tin tưởng sao? Vô cùng tự ti với cơ thể mình, nên trong lòng thiếu niên kia vẫn tràn ngập bất an nghi ngờ.


      “Xem ra bảo bối của ta vẫn chịu tin rồi,được, đành phải làm cho ngươi thấy thôi! Hắc hắc…” Cổ Vân Phong khoé miệng cười tà,đột nhiên ép xuống giường, gắng tách hai chân ra.


      “Aaaa! Ngươi làm gì?” Tống Tiệp nhìn thấy ác ma kia ở giữa hai chân mình, sợ hãi kêu lên.

      “Làm ngươi thích a.” Cổ Vân Phong vươn tay, cầm tính khí mềm nhũn của , nhàng cọ xát… Vốn vừa phát tiết xong, tính khí vô cùng oặt ẹo, nhưng khi bị tên hạ lưu kia vuốt ve chơiđùa, lại ngẩngđầu ưỡn ngực, hăng hái đứng lên. “Ô, vật này có tinh thần ghê. Thế nào? thấy thích chưa?”


      “Thích cái rắm! A… Khốn nạn… Khôngđược đùa nữa…” Cứ cọ xát như thế này, lại xuất cho coi! Thiếu niên với vốn kinh nghiệm ngang mẫu giáo gắng kiềm chế cảm xúc dâng tràn.


      “Chậc chậc, bảo bối của ta quá nhạy cảm, nhưng lần này khôngđể ngươi lãng phí tuỳ tiện nữađâu, ngươi nhẫn nại chút coi!” Cổ Vân Phong nhanh tay lẹ mắt bóp lấy tính khí run run.


      “Ô… Buông ra!”


      “Bảo bối ngoan, nhịn chútđi mà…” Cổ Vân Phongđột nhiên dùng sứcđưa hai chân ép lên ngực, suýt nữa bẻ gãy người hắnđược luôn.


      “Ô oa aaaaa!Đau quá! Cổ Vân Phong, ngươi muốn giết ta hả?” Nếu xương cốt mềm, hẳn làđã gãy rồi.


      “Ố chà, bảo bối, ngươi là cán trưởng oai phong như thế, xương cốt nhấtđịnh mềm dẻo hơn người, sao đâu! Lát uống nhiều “sữa tươi” hơn bổ sung canxi làđược rồi!”


      “Ngươi khốn kiếp… ưm…a…” Tống Tiệp chưa xong, miệngđột nhiên bị nhét vào cái gìđó. “Hê, thế nào? Bảo bối, lạp xưởng* của chính mình có ngon ?Đây chính là lạp xưởng hiệu “Hoa hồng” ta thích nhấtđó!” Tống Tiệp ngây dại thoáng. Ta… ta… ta…, ta ngậm lạp xưởng của chínn ta rồi? Cái thứ ghê tởm ta chán ghétđến ngay cả nhìn cũng muốnđó ư? Trời ạaaaaaaaaaaaa! Giết ta ! “Ô ô..đừng… ư…” Tống Tiệp cách gì chấp nhận, ô ô kêu la.


      “Bảo bối,đừng chống cự, gắng mút ! Chúng ta cùng nhau vui vẻ nào!” Cổ Vân Phong mang tính khí của mình ra,điên cuồng mà dùng sức tiến vào giữa hai mông .


      “Ô ư…”

      Mông từng chút từng chút bị va chạm, dương vật Tống Tiệp cũng theo cửđộng của người kia mà hết lần nàyđến lần khác tiến vào trong miệng. Cả hai cái miệng dướiđều ngậm dương vật đàn ông, chuyện này thực thẹnđến phát điên, Tống Tiệp thiếu chút nữa khócđược luôn. vặn vẹo cơ thể, nghẹn ngào chống cự. Nhưng lần nữa, tên kia với tiểu huyệt mình thíchđã sớm hoá thành dã thú dâm dục, chỉ nhìn người kia ngậm dương vật của chính mình cũng khiến phát cuồng.


      “Aa! Bảo bối, ta thích muốn chết! hận thể mỗi ngày mỗi giờđều được ở trong cái mông này, vĩnh viễn rời!”


      nhưđói như khát mà liên tục ra vào. Cáiđàn ông hoàn mỹ to lớn ở mông Tống Tiệp hết lòng tiến lui,điên cuồng mạnh mẽ, mỗi lần tiến tới chỗ sâu nhất, tiểu huyệt co lại, cắn chặt lấy. Hình ảnh dâmđãng như thế lại chỉ cách mắt Tống Tiệp khôngđến 10cm! Tống Tiệp cảm thấy vô cùng xấu hổ, rồi lại có cảm xúc dâm mỹ khó giải thích chạy tán loạn trong mạch máu, làm hưng phấn kiềmđược, quy đầu co giật, điên cuồng xuất tinh.


      “Ưm… ư…” Cảm giác cổ họng ngừng nuốt tinh dịch của chính mình, Tống Tiệp thẹn quá, càng bắn càng nhiều.

      “Ư… Trời ạ… Bảo bối, ngươi muốn giết ta sao!” Cổ Vân Phong mắt thấy cổ họng người ngừng chuyểnđộng, từng hơi lại từng hơi nuốt tinh dịch của chính , dương vật nhạy cảm lại bị cái mông của ngậm chặt, giống như cái miệng mút mát quy đầu mình, khoái cảm gì sánhđược khiến Cổ Vân Phongđiên cuồng tới lui cọ xát, gào thét bắn tinh…


      “Ư ư… Tiệp… Tiệp… ta thích muốn chết! Mauăn ..” Cổ Vân Phong bắn ở dưới mông thiếu niên kia,đột nhiên rút ra, nhét vào miệng . “Ha… ha…Đến đây, bảo bối, uống xong “sữa hiệu Hoa hồng” uống tiếp “sữa hiệuĐại điêu*”!” Ngay lúc Tống Tiệp bị ép nuốt vào mộtđống “sữa” cửa phòng y tế bật mở, mộtđống người líu ríu kéo vào.


      Cổ Vân Phong lẫn Tống Tiệp hoảng hốt vô cùng. Nhất là Tống Tiệp, sợ tới mức cả người cứngđơ.


      “Đội trưởng! Người có khoẻ ?” Đội viênđội bóng rổ vây quanh phía ngoài rèm giường bệnh, lớn tiếng hỏi.


      giọng cái coi, bác sỹ phải nóiđội trưởng cần nghỉ ngơi sao?”, “Đội trưởng biết thế nào, hay chúng ta ngó thử xem.”


      Tống Tiệp nghe vậy thiếu chút nữa bị hù chết! Aaaa! Khôngđược! Trong miệng ngậm hai cây lạp xưởng, trong đó của mình, của kẻ thù khôngđội trời chung, bộ dạng hạ lưu dâm dật như này làm nào gặp aiđược hả? Sĩ diện trong Tống Tiệp trào lên, khôngđể ý, thiếu chút nữa bị sặc “sữa tươi”!


      “Khụ khụ!” trận ho dữ dội vang lên, bốn phía trong phòng y tế lập tức lặng như tờ. Cổ Vân Phong vội vàng nằm xuống,đưa tay vuốt vuốt ngực người kia. “Trời ạ!Đội trưởng có khoẻ ?”, “Đội trưởng, người sao thế? Như nào lại ho dữ vậy?”


      “Có muốn ta gọi bác sỹ ?” Ngoài rèm,đội viênđều sốt ruột hỏi han. “Khụ khụ, sao, ta chỉ là vừa uống “sữa tươi” thôi…”


      Lời này ra, Tống Tiệp hận thể cắnđứt lưỡi cho rồi! Cổ Vân Phong ở bên che miệng, vai run ngừng, cố phát ra tiếngđộng. Ô… Giết ta , sao ta lại được lời hạ lưu như thế!!! Tống Tiệp quả khóc ra nước măt. “Đội trưởng muốn uống sữa ạ? thành vấnđề! Chúng ta mua ngay! Đội trưởng, người muốn uống hiệu gì?”


      “Ách, cái này…”

      Muốn chết! Kêu bản thiếu gia trả lời saođây? Cổ Vân Phong ngưng cười, ghé vào tai nhàng .


      “Mau kêu họ là, hiệu “Hoa hồng”, nếu có hiệu “Đại điêu” tốt hơn.”


      Ngươiđi chết ! Tống Tiệp dùng ánh mắt hung hăng chém đao!


      “Đội trưởng! Người phải mua loại gìđây?”


      , cần. Loại này các ngươi muađược đâu.”


      “Oa, đội trưởng uống sữa ngoại nhập phải ạ?”, “Là loại nổi tiếng ạ?”


      “Đội trưởng chúng ra quả nhiên rất kỹ tính với sức khoẻ nha.”


      Tống Tiệp mặt tối sầm, Cổ Vân Phong nhìn thấy vẻ mặtđó quả tình nhịn được, cười lăn đến đau bụng, đành ôm bụng chịu trận. Mẹ ơi, những kẻ dở hơi này mà còn tiếp, chịu sao nổi! Tống Tiệpđảo cặp mắt trắng dã, bấtđắc dĩ . “Các ngươi ra ngoàiđi, ta muốn nghỉ ngơi!”


      “Dạ,đội trưởng, chúng em ra đây, người nghỉ cho tốt nhé.” Đợi cho đội viên cả, Tống Tiệp lập tức bật dậy, đấm đá Cổ Vân Phong.


      “Cười! Ta cho ngươi cười!”

      “Haha… Là chính ngươi làm ta cười, sao lại trách ta?”

      “Nếu ngươi bắt taăn cái lạp xưởng ghê tởm cùng cái thứ sữa kia, ta thếđược sao?”


      “Ghê tởm? Ngươi vì sao lại ghê tởm tiểuđệ đệ của mình? Ta thấy thế.”


      “Ngươi cần an ủi! Ta chán ghét nó! Chán muốn chết!”

      “Tiệp, ngươi phải hiểu, phải nó, ngươi mới chính mìnhđược.” Cổ Vân Phong trìu mến nhìn . “Mặc kệ ai thấy thế nào, ngươi nhấtđịnh phải mình, hiểu mình. Như vậy mới thực hạnh phúc.”


      Tống Tiệp bị lời làm layđộng. nó mới chính mìnhđược! Ta chưa từng nghĩ thế. Ta có thể ? Có thể ? Ta có thể chính mình ? Nứõc mắt chầm chậm rơi, giống như rửa sạch hết tự ti trong Tống Tiệp… Cổ Vân Phongđau lòng ôm , ánh mắt dịu dàng vô hạn.


      “Tiệp, ta ngươi, ngươi cần giấu giếm bí mật nào với ta cả, mỗi nơi cơ thể ngươi, tađều , rất … Bởi vìđó đều chính là ngươi.”


      ta… ta… Biết hết bí mật của ta, vẫn ta! Giống nhưđang tuyệt vọng chìm dướiđáy biển, nay lại được cứu lên… Tống Tiệp vươn tay ôm chặt lấy , nước mắt vòng quanh.


      “Ta cũng ngươi… Cổ Vân Phong… Ta ngươi… Tuy ngươi rấtđáng ghét, nhưng… Cám ơn ngươi…” Cám ơn ngươiđã ta. Vốn tưởng rằng ai ta,đời này ta thể ai, nhưng ngươi lại ta, chúng ta nhau, biến cái thể thành có thể, làm cho cuộcđời ta từ nay về sau hoàn toàn khác trước. Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi. Ta hứa cố gắng chính bản thân mình, cố gắng ngươi hết lòng. Tống Tiệp ôm người , ở trong lòng thầm hứa hẹn.


      Cổ Vân Phong ngheđược lời người , vốn phải cảmđộng đến rơi nước mắt, nhưng đột nhiên thấy ái tính của người kia lên con chim to, nhịn khôngđược mà cười.


      “Haha… Bảo bối, ta nghĩ ngươi yêuđại điêu hơn tađó!”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :