1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vẫn chỉ là cô phù dâu [Always Be A Bridesmaid] - Patricia Knoll (11 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      Chương 5

      “Con nghĩ cần phải dịch qua bên trái chút”. Shelby dựa lưng vào cửa phòng để đồ, vừa vừa thổi mấy lọn tóc loà xoà trán. đứng ngắm bố và rể cố đặt chiếc gương dài vào đúng vị trí ở tường hậu phòng thử áo.

      phải, qua phải mới đúng.” Crieg ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào tường, chân bắt chéo trước mặt buông lời nhận xét.

      “Nếu em giỏi thế sao đứng dậy giúp tay ?” Shelby cáu kỉnh bảo, tay lau mồ hôi ướt đầm trán, rồi kéo chiếc áo phông rộng dính bết vào lưng.

      Phòng thử váy áo trần sơn màu hoa cà nhạt, tường dán giấy kẻ sọc mờ màu hoa cà và xanh lơ dìu dịu. Chỉ chờ vài nét chấm phá cuối cùng nữa là xong. Sau đó cũng mất nhiều thời gian treo vài ba chậu cây cảnh và lắp các cánh cửa đẩy.

      “Kìa, Shelby, cũng phải có người chỉ đạo chung chứ", Crieg đáp.

      Bà mẹ cọ chân tường và đồ gỗ để chuẩn bị sơn lừ mắt cái làm cậu vội đứng phắt dậy đỡ góc gương. Với ba người cùng làm, chiếc gương nhanh chóng được đặt vào đúng vị trí.

      Shelby đưa mắt quan sát cửa hàng. Mẹ và ba chị em xúm vào giúp sức. Lindy và Charmaine cũng giúp được bao nhiêu vì còn bận bịu với hai đứa con. Con trai Lindy là Nathan năm nay lên bốn, còn Becky con Charmaine lên hai. Suốt cả hai tiếng đồng hồ vừa rồi, Nathan quệt sơn lên đầu gối quần bò của bố cậu, còn Becky ngã vào xô nước xà phòng của cánh phụ nữ cọ rửa sàn. Charmaine đành phải dùng dây giăng ri đô cột vào chân ghế xô pha mà người thuê trước bỏ lại. Mặc dù Becky có thể quanh quẩn trong phạm vi độ dài của dây là 6 feet và có vô số đồ chơi, bé cứ la hét om lên vì được chạy nhảy lung tung. Vì vậy người lớn cứ thay phiên nhau ngồi với bé dăm ba phút. Tất nhiên bao giờ lượt của Crieg cũng dài gấp đôi lượt của người khác.

      Giữ đúng lời hứa, trợ lý giám đốc Hãng Court giao chìa khoá cửa hàng cho Shelby hôm thứ hai. Suốt cả tuần cả nhà tập trung vào giúp đỡ sắp đặt cửa hàng. Shelby và Chairmaine cùng bàn bạc, cuối cùng tìm được kiểu trang trí nội thất vừa lịch lại vừa hấp dẫn. Toàn bộ tông màu lá xanh da trời và hoa cà với những mảng xanh nước biển đan xen gây cảm giác dễ chịu cho khách là đàn ông. Hai chiếc ghế nhung mượt đối diện chiếc bàn mà đánh giả màu gỗ sồi vàng óng rất đẹp. Khi cần bàn bạc với khách hàng, có chiếc bàn thấp cùng hai chiếc xô pha màu xanh nước biển.

      Chairmaine mua rẻ được hai chiếc đèn Stiffel và chiếc thảm Á đông. Mặc dù mua được các đồ đạc bày trong cửa hàng với giá rẻ của nguời đàn ông bán đồ trang trí nội thất, việc trang trí cửa hàng cũng ngốn mất khối tiền trong số tiền Shelby được bà bác bố để lại cho.

      Với việc chuẩn bị chu đáo và quảng cáo bằng cách truyền miệng, có thể trả tiền thuê cửa hàng và các khoản chi khác đúng hạn. quyết tâm để A.J Court phải chờ đợi được trả tiền. Rất tiếc điều đó có nghĩa là căn phòng phía sau chưa thể sửa thành phòng may cho Mary và Lindy. Áo cưới may xong có thể để ở đó, song việc cắt may vẫn phải làm ở nhà.

      “Shelby, con quyết định tên cửa hiệu treo ở ngoài như thế nào chưa?” Mary ngừng tay hỏi.

      Cả nhà cho rằng cách bài trí và màu sắc trong phòng rất đẹp, song khi bàn làm sao tên cửa hàng phải vừa hay lại vừa thu hút khách hàng mỗi người đều có ý kiến khác nhau.

      Shelby lắc đầu. “Con cũng biết nữa.”

      Sienna bỏ giẻ lau vào xô nước, đứng thẳng người, vòng tay ra sau đấm lưng. Sienna nhắn nhất và cũng xinh xắn nhất trong số mấy nhà Featherstone, với cặp mắt nâu ngơ ngác như mắt nai vàng và lông mi rất rậm. Gần đây trông có vẻ mỏi mệt nên Shelby cứ ngần ngại muốn nhờ, song cứ mực đòi bằng được. Ray, chồng , hứa đường làm về đón sớm.

      “Chị nghĩ em nên dùng đúng tông màu trong phòng,” Sienna bảo.

      nhất thiết,” Mary cười với vẻ đăm chiêu. “Con nên đóng hộp kính, đó tên cửa hiệu được ghép bằng những đoá hoa păng-xê.”

      biết tay kẻ biển rất đẹp,” Mark, chồng của Lindy vừa vừa cúi xuống lôi chiếc tuốc-nơ-vit từ túi quần sau của cậu con trai, “ ta chỉ kẻ lúc là xong, chữ bay bướm lắm.”

      Đấy, lại mỗi người phách rồi, Shelby thích thú nghĩ thầm, vừa chuẩn bị tinh thần đóng vai trọng tài.

      “Thôi, đừng cà tẩm thế Mark,” Crieg , lựa lúc mọi người để ý dựa lưng vào tường vừa dán giấy. “Cần phải làm bằng đèn nê-ông. Quảng cáo bằng đèn nê-ông bây giờ là mốt đấy.”

      Lindy chống tay, vênh mặt lên: “Ồ, ra cái cửa hiệu này cần cái kỹ thuật cao của cậu đấy.”

      “Mẹ e rằng chị con đúng. Kiểu cách cửa hàng cũng phải phù hợp với toàn bộ khu này. Điều đó được ghi trong thoả thuận và Shelby ký. Dùng đèn nê-ông ổn đâu.”

      Nghe thấy có tiếng người lạ, mọi người quay nhìn ra cửa.

      A.J Court đứng ngay lối vào, chăm chú xem xét cách trang trí bên trong cửa hiệu.

      Chẳng hiểu sao Shleby bỗng cảm thấy vui vui. biết có lẽ đến đây để bới lông tìm vết, nhưng dẫu sao trông cũng bảnh choẹ trong bộ đồ màu xanh kẻ sọc gọn gang, sơ mi màu ghi và thắt caravat.

      ngẩng cao đầu. Dẫu sao cũng chẳng có gì để hạch sách được. cùng Chairmaine nghiên cứu kỹ cách bài trí trong tất cả các cửa hàng trong khu và chọn cách trang trí hoàn toàn ăn nhập với chúng. “Chào ông Court.”

      nhìn với vẻ thích thú làm ngẩn người. “Chào Shelby.”

      nhìn quanh, mắt sáng lên khi thấy các phòng thử áo được sơn và dán giấy rất đẹp.

      “Đẹp đấy,” bảo.

      Miệng Shelby há ra. Mới cách đây vài ngày, họ chẳng hằm hè khi chia tay đó sao? Chắc hẳn nghĩ rất xấu về .

      “Mời ông vào chơi,” Mary . “Ông thấy đấy, cả nhà giúp Shelby trang trí, bày biện của hàng.”

      A.J gật đầu, mỉm cười thân mật với mọi người. Shelby nhìn với vẻ thận trọng trong khi mọi người vui vẻ tự giới thiệu và bắt tay . Ngay cả Nathan cũng nghiêm trang đặt bàn tay bé của cậu trong bàn tay người lạ mặt này và hỏi có muốn xem cái búa . Nghe A.J bảo có, cậu bé liền lấy cái búa mà cậu lấy trộm của bố và giấu dưới ghế nệm.

      Mọi nguời cười ồ khi A.J làm vẻ thích thú thấy cái búa, còn Nathan cười, mặt mày rạng rỡ.

      “Ông ngồi chơi ,” Mary , chỉ chiếc xô pha cũ mà bé Becky bị buộc vào đó. “Chiếc ghế ấy vẫn còn dùng tốt, chỉ trông hơi cũ chút.”

      “Tôi biết,” , cười tươi nhìn mọi người đứng trước mặt. “Người thuê trước để nó lại đấy. Tôi nghĩ họ lôi nó vào đây vì bực. Nó có ở đó khi họ mở cửa hàng bán đồ lót phụ nữ ở đây.”

      Shelby tự hỏi biết có bỏ nhiều thời gian xem các mặt hàng của người thuê trước đó . Đứng sau , ba chị nhìn nhau. “ ta là ai thế?” Lindy mấp máy môi ra ý hỏi, “Chủ cho thuê à?”

      Shelby gật đầu, mắt làm hiệu nhìn quanh phòng.

      Cặp mắt xanh của Lindy mở to: “Chồng chưa cưới của Lynn à?”

      Shelby lại gật đầu, nhìn lại thấy A.J tò mò quan sát . cố nở nụ cười, lí nhí: “Mời ngồi.”

      Sau khi ngồi vào ghế, Becky leo lên ngồi ngay bên cạnh, bắt đầu chèo kéo loạn xạ với hy vọng người lạ mặt này tháo cái dây buộc ở lưng quần nó ra.

      Shelby ngạc nhiên thấy bế bé đặt lên lòng mình. Nhìn thấy sợi dây buộc, bảo: “Ái chà, chắc phải là phần tử nguy hiểm nên mới bị buộc thế này chứ.” Becky ngước cặp mắt nâu nhìn cười. A.J lấy ngón tay vuốt má mượt mà của bé.

      “Coi chừng đấy,” Chairmaine cảnh cáo. “Nó là con cháu của Mae West đấy. Cứ thấy đàn ông là nó thích rồi.”

      A.J cười khúc khích, để bé lôi chiếc khăn gấp rất khéo ở ngực áo vét và vo nó tay.

      “Shelby, tôi đúng về thư trả lời thứ hai đấy.” A.J , ngả người về phía sau cho Becky ngồi thoải mái hơn. “ trợ lý của tôi gửi cho tôi bản sao thư trước trước khi tôi có thời gian xem lại đơn của .”

      Shelby nhún vai, vuốt lại gấu áo phông cũ bỏ ngoài quần cộc. biết nên nghĩ thế nào về thái độ thân mật, thoải mái này của biết tại sao lại như thế. “ sao,” thận trọng . “Mọi chuyện xong xuôi rồi mà.”

      Becky phát ra chiếc cặp cravat bằng vàng rất to của A.J. vui vẻ tháo ra đưa cho nó cầm chơi.

      Shelby nhìn cháu lúc này nghịch cái thứ chắc chắn là bằng vàng , rồi lại nhìn A.J. Đầu bé cúi xuống, mắt gặp mắt . Nụ cười tươi, thân mật của làm lòng thắt lại.

      kỳ diệu, nghĩ, mắt nhìn trân trân. đánh lừa hai người đàn bà đáng bỏ thuốc lá, và lại rất quý trẻ con. Đàn bà thuộc đủ các lứa tuổi quy phục như đào chín rụng dưới chân, kể cả và Lynn.

      Nhớ đến bạn làm Shelby choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng. thôi nhìn , đánh mắt về phía cả nhà đứng. Mấy chị nhìn với vẻ thích thú, còn bố mẹ với vẻ cảnh giác.

      “Cửa hàng đẹp đấy Shelby ạ”, khen, “Tông màu chọn rất khéo.”

      gì làm cả nhà vui lòng hơn câu vừa .

      Joe và Mary lộ vẻ ngạc nhiên. Shelby biết họ tự hỏi đây có phải là người đàn ông mặt mày cau có ở trong bếp nhà họ mấy tuần trước .

      “Cảm ơn”, lắp bắp , “Chúng tôi làm xong trong khoảng tuần. Chỉ còn mỗi vấn đề tên hiệu treo ngoài cửa thôi.”

      “Tôi nghĩ tới việc đó”, bảo, “Tôi nghĩ biết có nên thay tên cửa hàng ?”

      “Thay tên?” Shelby hỏi lại, cố giữ vẻ bình thản. ra là vậy, nghĩ. Lý do thực cho việc tới thăm có vẻ thân mật này là thế. những muốn nhào tới bế thốc cháu khỏi lòng ta.

      “Trông đầy vẻ nghi kỵ thế,” hơi nhếch mép. “Hãy đợi cho đến khi nghe hết chứ!”

      “Tôi nghe đây.”

      ngừng lại cho mọi người hồi hộp. Thực ra, cần làm thế, mọi người trong phòng vẫn nín thở lắng nghe.

      Đúng ra ta nên theo nghề diễn viên, nghĩ khi nhớ lại bữa ăn trưa ở nhà hàng Erica. ta biết cách làm cho người nghe phải chú ý.

      “Vì tên họ rất đặc biệt, và công việc đều do phụ nữ trong nhà đảm nhận.” liếc nhìn mấy người đàn bà đầu tóc bù xù, váy áo xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại. Họ lập tức vuốt lại váy áo, đầu tóc. “Sao đặt tên cửa hàng là Những dâu nhà Feathenrstone?”

      thoáng im lặng trong khi gia đình suy nghĩ về gợi ý của . Rồi mọi người mỉm cười.

      “Ý kiến hay”, Mary véo von. “Sao chúng ta nghĩ ra được nhỉ?”

      Shelby nhìn mọi người. Tất cả đều thích thú với gợi ý của biết tán thành cho dù thích chăng nữa. Ngay cả Joe, Mark và Crieg cũng có vẻ chấp thuận.”Gới ý hay tuyệt,” , nhìn mỉm cười.

      Cặp mắt xanh của A.J ánh lên vẻ khó hiểu tựa như thấy được điều làm hài lòng. Người nóng lên với cảm giác tương tự.

      bối rối trước tác động của , điều xưa nay chưa bao giờ xảy ra với . như biết và hiểu sâu sắc hơn bất kỳ nguời nào từng gặp. Nhìn vẻ khao khát đương mắt , nụ cười của càng tươi, lúm đồng tiền trông càng đáng hơn. cảm thấy thèm khát được chọc ngón và o lúm đồng tiền ấy. nhấc tay lên.

      Bố hắng giọng rất to. “Ồ, xin lỗi ông Court, chúng tôi phải làm tiếp đây. Mark và Crieg! Sao các con làm cho xong cái cửa ? Bố bắt đầu sơn phòng chính.”

      Shelby bàng hoàng nhìn quanh. Bố nhìn , cặp mắt nheo lại dưới hàng lông mày rậm. xoay người định tìm việc gì làm, bất cứ việc gì.

      “Tôi ngay bây giờ,” A.J , đặt Becky xuống ghế với vẻ luyến tiếc.

      “Rất vui lòng nếu ở lại chơi.” Shelby nhanh. “Nếu ngại ồn ào.”

      sao”, trả lời, rồi ngồi xuống cạnh Becky lúc này bắt đầu la hét. “Tôi có thể giúp tay, song tôi phải thú nhận đóng đinh hay sơn tường tôi rất vụng”.

      sao”, Charmaine và Lindy hầu như cùng lúc với vẻ nhõm. “ có thể làm nhiệm vụ trông trẻ.”

      Joe cầm con lăn, bắt đầu cẩn thận nhúng vào chậu đầy sơn màu xanh nhạt. “Ông biết , nếu thiếu tiếng ồn thể làm được cái gì cho ra trò cả,” ông với giọng triết lý.

      “Tôi nghĩ điều đó nhất thiết đúng cho mọi trường hợp. Cây cối mọc lên, thiên nhiên thay đổi có gì ồn ào đâu.” Mary , tay cầm miếng giẻ ướt để lau những giọt sơn rơi xuống sàn.

      “Có điều ta nghe thấy đó thôi,” Joe tranh luận.

      Bốn chị em nhìn nhau vẻ thích thú. A.J đẩy chiếc xe đồ chơi chân mủm mỉm cười với Becky, mặt lộ vẻ bối rối. Hãy làm quen dần , Shelby nghĩ. Thế vẫn chưa là gì đâu.

      Quả vậy, trong nửa giờ tiếp theo, A.J có vẻ ngạc nhiên lắng nghe những điều bố mẹ tiếp tục tranh luận. Mọi người trở lại làm tiếp, trừ Sienna lúc này đến ngồi cùng A.J ghế. giúp cùng chơi với Becky và Nathan cho đến khi Ray chồng từ ngoài cửa bước vào, tay nâng máy quay video. Sienna nhổm dậy, nở nụ cười tươi mà chồng kịp thu vào ống kính máy quay.

      “Nào, xin mời cả nhà”, , lia máy quay quanh gian phòng. “Chúng tôi có mặt tại đây để ghi lại cho hậu thế quá trình hoàn thành cửa hàng của Shelby. Nào, mọi người đứng vào .”

      “Xếp hàng ư?”, tất cả đồng thanh hỏi. “Đó phải là cách quay kiện.”

      “Đó là cách tôi quay”, Ray đáp, hai vợ chồng nhìn nhau với vẻ ranh mãnh.

      “Xin mọi người hãy chiều vợ chồng nhà này chút,” Sienna vừa vừa đẩy mọi người đứng thành hàng trước bức tường mới sơn.

      A.J ngồi ngả người, duỗi tay thoải mái dọc lưng ghế thích thú nhìn cảnh xô đẩy ấy để rồi cuối cùng thành hàng tập hợp toàn bộ thành viên nhà Feathenrstone.

      “Nhanh lên, Ray”, Crieg giục, vòng tay ôm cổ Shelby và dựa người vào . “Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”

      Câu này làm cả nhà cười chế giễu cậu ta. “Mặc áo vào, Crieg”, Ray bảo. “Tôi muốn để sau này, khi các cửa hàng của Shelby mọc lên trong cả nước, chúng ta xem lại xem mặt mũi chúng ta như thế nào vào ngày hôm nay.”

      Shelby vô tình đưa mắt về phía A.J, thấy ta cười với . Các cửa hàng mở ra trong cả nước, nghĩ, hay đấy chứ?

      “Tôi cũng muốn thông báo với mọi người rằng gần đây Sienna khám vài ba lần.”

      Cả nhà nhìn với vẻ lo lắng và cái này cũng được ghi vào băng hình ngay. Mary quàng tay ôm người Sienna cười bẽn lẽn.

      Ray tiếp. “Và tôi cùng Sienna luôn muốn xem lại xem mọi người như thế nào khi chúng tôi báo tin chúng tôi sắp có con.”

      Mọi người bỏ hàng, ùa lại chỗ Sienna ngay lập tức. tươi cười nhận lời chúc mừng của mọi người. Crieg giằng lấy máy quay từ tay Ray, tiếp tục quay trong khi ông rể còn bận bắt tay và nhận những cái vỗ lưng chúc mừng.

      Nhìn qua đám người nhốn nháo, Shelby thấy A.J đứng dậy khỏi ghế. bị đẩy lui dần về cuối phòng chỗ đứng. “ phải bao giờ nhà tôi cũng thế này đâu”, , tránh đường cho bố đứng xỉ mũi rất mạnh vào khăn tay.

      “Ồ, có sao đâu, tôi rất thích.”, A.J , nghe có vẻ thích thú khi Crieg chĩa ống kính máy quay vào .

      “Mà thường còn khiếp hơn nữa cơ”, nốt câu, mắt sáng long lanh. “Họ nhà Feathenrstone thuộc loại ăn to lớn, hay xúc động và …”

      “Sinh sôi nảy nở nhanh?”, tiếp lời, trong khi Becky chạy đến đằng sau làm sợi dây giăng rèm quấn vào chân Shelby.

      Shelby ngã nhào vào A.J, vội đưa tay đỡ người . mất thăng bằng và cả hai ngã nhào xuống ghế. Crieg vẫn tiếp tục quay trong khi hai người cố gỡ sợi dây ra cùng với bé cũng bị kéo giật lùi lúc họ ngã.

      Tì lên người A.J, Shelby cố đứng dậy gỡ sợi dây cho Becky. “Tôi nghĩ đến lúc tháo dây cho bé này. Nếu có người đến chết ngạt vì nó” hổn hển , cố để ý đến thân thể đàn ông rắn chắc sát dưới người .

      cứ để mặc giúp. Khuôn mặt rất đẹp của ánh lên vẻ khoái trá như trẻ con trước tình thế khó xử của . những giúp đỡ gỡ sợi dây mà lại còn ngã người về phía sau làm nằm đè lên người .

      Sợi dây quấn quanh đầu gối làm Becky ngồi đè lên hông . Đáng lẽ phải gỡ hai dì cháu ra A.J lại để tay lên lưng Shelby làm càng cảm thấy nằm ngay đấy. Tay kia của đỡ Becky.


      “Này bé”, gọi Becky, “ gây chuyện rắc rối đây này.”

      “Xin lỗi ,” Shelby , gần như nghẹt thở, mặt nóng bừng. “Tôi phải cố đứng dậy. Hai dì cháu tôi làm chết bẹp mất.”

      A.J nhìn cười, cặp mắt xanh đầy tinh nghịch. Cuối cùng nhấc bàn tay ấm áp khỏi lưng . “Ồ, đâu mà vội. Tôi bắt đầu nghĩ chuyện này là bình thường trong gia đình .”

      lườm , nhưng có vẻ tức bực vì hai má đỏ bừng. Biết rằng phải gỡ người khỏi , cuối cùng cũng bò dậy được và tháo sợi dây cho Becky vẫn còn cười như nắc nẻ. Shelby cúi xuống, kịp thở. “Mấy cái cúc này chắc kinh lên được. Lẽ ra chúng phải đứt tung ra rồi.” nhanh tay tháo nút buộc, kéo lại yếm quần và cài khuy cho bé. Becky chập chững chỗ khác, còn Shelby thu hết can đảm nhìn A.J đúng lúc chuông điện thoại reo.

      “Tôi nghe cho,” rồi nhảy về phía máy.

      “Ồ hay đấy, ” Crieg phấn chấn , bám sát sau như con chó săn theo hơi con mồi. Máy quay video vẫn chạy. “Cú điện thoại mở hàng của chị nhé.”

      Shelby quay lưng lại phía cậu. “A lô?”

      Chán quá, chậm mất rồi. Lẽ ra phải tên cửa hàng của . Nghĩ đến cái tên “Những dâu nhà Feathenrstone” lòng trào lên niềm vui.

      “Shelby đấy à?”

      “A lô, Lynn phải ? Ừ, tớ đây.”

      “Alex có đó , ấy bảo chiều nay ấy ghé qua chỗ cửa hàng của cậu.” Giọng Lynn có vẻ vội vã, hồi hộp.

      “Có, ấy ở đây”, Shelby quay lại, vẫy vẫy ống nghe về phía . “Lynn gọi”, to át tiếng ồn trong phòng, sau đó vào máy:

      “Cậu nghe cứ như chạy ấy.”

      Lynn cười. “Chưa đâu.”

      Shelby cau mày nhìn máy. Gần đây Lynn có vẻ rất lạ, vừa có vẻ lo lắng, vừa có vẻ căng thẳng - hệt như , kết luận.

      cầm máy, tay bịt chặt tai kia. Shelby ra hiệu cho mọi người im lặng trong khi họ thu dọn đồ đạc, dụng cụ chuẩn bị về nhà.

      “Em làm gì?” A.J hét to trong phòng ồn ào. Mấy người quay lại nhìn . vội mỉm cười, xoay lưng về phía họ, tiếp tục với giọng rất . “Tờ Los Angeles ư? Em thực nghĩ đó là ý hay…”

      Shelby lảng ra chỗ khác trước khi nghe nốt câu chuyện, có vẻ như giận hờn giữa đôi trai nhau. cảm thấy buồn vô cớ với ý nghĩ Lynn và A.J nhau. Tất nhiên họ nhau. Họ đính hôn rồi cơ mà.

      Shelby kiểm tra người Nathan tìm đồ nghề của Mark. tìm được hai cái đinh trong túi quần sau của cậu bé và bỏ vào hộp đồ nghề của Mark. quay lại vừa kịp cứu con hươu cao cổ đồ chơi khỏi bị cháu và cậu cháu trai xé xác, rồi nhét nó vào trong cái túi vải đựng đồ chơi mà Charmaine mang theo.

      “Tôi hy vọng mọi chuyện ổn cả, ông Court ạ”, nghe tiếng mẹ .

      Shelby quay lại, A.J đứng sát ngay sau , mắt nheo lại nhìn . sợ quá, vội lùi lại, buông rơi cái túi đựng tã lót của Becky. Mặt A.J tươi tỉnh lại và lấy được vẻ của vị khách dễ thương.

      nấn ná thêm lúc, chuyện với Joe và Mark cho đến khi mọi người lời tạm biệt và ra khỏi phòng.

      Khi chỉ còn lại hai người, A.J quay lại với Shelby: “Có lẽ tôi cũng nên về thôi.”

      Shelby mỉm cười: “Cám ơn ghé thăm và gợi ý cái tên mới cho cửa hàng.”

      gật đầu, liếc nhìn quanh phòng lần cuối. Đưa tay nắm núm cửa, quay lại bảo: “Tôi có hẹn ăn tối với bạn, song hình như tôi bị bỏ rơi rồi.”

      nhìn ngượng ngùng. “Tôi rất ghét phải ngồi ăn mình. bằng lòng ăn tối với tôi chứ?”

      “Ồ, tôi biết…” lập bập , thể nghĩ ra được lý do nào nghe có lý, nhưng biết là nên nhận lời.

      “Thôi khỏi cần lý do,” nhíu mày với vẻ giễu cợt, “ cần về chuẩn bị bữa tối cho chồng và sáu đứa con chứ gì?”

      “Bảy, còn tuỳ ai đếm chứ!”

      “Hoặc là có hẹn với chàng có sức hấp dẫn cưỡng lại được.”

      “Với tôi đâu,” cười, giang tay với vẻ ngây thơ trong trắng. là người đàn ông cưỡng lại được, và mặc dù rất tỉnh táo, lại thuộc loại cưỡng lại những gì bản năng thôi thúc làm. Song lại là chồng chưa cưới của Lynn, nghe giọng ai trong nhắc, mà Lynn lại là bạn . Vả lại, đây thể coi là cuộc hẹn hò tình tự được, tự lý giải. Mà lại cần phải hiểu hơn.

      “Thế nào, nhận lời ăn tối với tôi chứ?”

      cúi nhìn chiếc quần cộc và chiếc áo phông rộng thùng thình.

      “Quần áo tôi mặc thế này đâu có hợp…”

      “Có gì ghê gớm lắm đâu,” nhanh. “Chúng ta ra cửa hàng Mc Donald. Bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng đến ăn ở đó.”

      “Chà chà”. Xấu hổ quá, bụng bỗng réo ầm cả lên.

      Mặt A.J trở nên rất nghiêm trang. “Hoặc là bữa trưa chén cả con hổ, hoặc là đói.”

      “Người quân tử bao giờ vậy”, có vẻ phật lòng .

      “Phụ nữ đoan trang bao giờ cũng vui lòng nhận lời mời ăn tối với người quân tử.”

      Shelby mỉm cười, gật đầu.

      ***

      “Miếng khoai rán cuối cùng,” A.J uể oải , đưa miếng khoai vào gần miệng .

      Shelby lắc đầu. “Tôi no lắm rồi.”

      “Tôi tin lời thú nhận của ”.

      lại sắp gây hả”, giọng dịu dàng, dịch người từ phiến đá ngồi. “Thứ đó chỉ mình Crieg là đủ lắm rồi”.

      Họ mua hai hộp giấy to đựng đồ ăn từ hiệu Mc Donald, ít khoai tây rán rồi đánh xe ra bãi biển. Vào giờ này trong ngày cuối hè, bãi biển hầu như có ai.

      Shelby tháo giầy bỏ trong xe của A.J và bảo cũng làm vậy. có vẻ ngần ngại, nhưng bỏ áo khoác và cravat, xắn cao ống quần. ca cẩm trông mình rất buồn cười. Riêng Shelby lại thất trông còn quá “hộp” và khêu gợi. Họ trèo lên ngồi mỏm đá và bắt đầu ăn.

      “Tôi thích nhìn ăn…,” , tay vò cái hộp đựng đồ ăn. “Trông ăn thấy ngon rồi.”

      “Tôi rất thích ăn,” thở dài, nhẩm tính số calo mà vừa ăn.

      Họ tìm chỗ đổ rác gần nhất và vứt các thứ xuống đó. Shelby tiếp tục bước theo vết chân con chim dẽ giun để lại cát ướt.

      Nghĩ tới những việc làm trong cửa hàng hôm đó làm sung sướng. thích cái cảm giác được ở cạnh người thú vị. háo hức muốn hiểu hơn và bào chữa cho việc đó bằng cái ý nghĩ có thể chuẩn bị cho đám cưới của Lynn tốt hơn nếu có thể hiểu được .

      quay lại theo đúng đường khi trước.

      A.J đút tay vào túi quần, đứng nhìn hướng quần đảo Channel. Trời gần tối, những tia nắng cuối ngày phản chiếu mặt nước lung linh. Ráng chiều chạng vạng làm dịu bớt những nét ưu tư mặt , làm có vẻ dễ gần hơn. giơ tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung. Shelby đến cạnh , cũng đút tay vào túi đứng nhìn những đợt sóng xôn xao chạy vào bờ.

      nghĩ gì thế?”-thốt nhiên hỏi.

      trả lời ngay, nhưng nụ cười từ tốn của làm ấm lòng.

      “Gia đình khác những điều tôi tưởng.”

      “Khác ư?”, dè dặt hỏi lại. “Ý muốn họ cũng bỗ bã như tôi chứ gì?”

      rúm người khi nghe dùng lại những từ của dùng mấy ngày trước đó.

      ,” , nhìn chằm chằm, “Đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau như .”

      “Hừm,” thốt lên, rồi từ từ dọc theo bãi biển. nhìn thấy mấy người lững thững bãi biển để tận hưởng cái ấm áp đầu thu.

      A.J bước sóng đôi cùng . “Tên chị em đều hơi lạ, trừ Lindy.”

      “Đó là gọi tắt của Melisande”

      “Ồ, thế mà tôi nghĩ ra.”

      mỉm cười trước lời thú nhận hài hước ấy. “Tên mẹ tôi thời con là Jones... Mary Jones. Cụ cho rằng tên chúng tôi cần có cái gì đó đặc biệt cho cân xứng với họ Featherstone.”

      A.J nghiêng đầu nhìn rất lâu mái tóc rối bù của . “Bố mẹ tính hay đấy.”

      Nhận thấy ánh mắt của , đưa tay vuốt lại mái tóc. “Hãy tin tôi , chưa hiểu các cụ đâu”. Đột nhiên cười thành tiếng, ngước mắt nhìn trời và lắc đầu. “Giá mà thấy được lúc này Lindy đến tuổi đương nhỉ? Bố thôi thường chuyện triết lý rất dài với các chàng trai đến chơi, từ chuyện nạn đói thế giới đến chuyện thuyết siêu hình. Lindy váy áo tề chỉnh, cứ quanh quẩn bên cạnh, chân nọ đổi chân kia suốt. may là các bạn trai của chị ấy phần lớn đủ kiên nhẫn để nghe chuyện dài dòng của cụ, chỉ trừ có Mark.”

      ấy có cách làm khác ư?”

      “Chịu khó ngồi nghe.”

      A.J. ngửa mặt cười có vẻ tâm đắc lắm.

      Shelby dừng lại bên mép nước. Những làn nước lạnh Thái Bình Dương tràn qua chân , rồi lại trườn về biển cả. A.J. đứng im lặng rất lâu gì. Cuối cùng lên tiếng, mặt vẫn nhìn theo các đợt sóng xô. “Mẹ tôi ít , còn bố tôi lại càng ít hơn. Bố mẹ tôi đều mất sớm vì làm việc quá sức.”

      Shelby đứng lặng, hiểu rằng phải khó khăn lắm mới tự bộc bạch những lời như thế.

      “Các cụ làm nghề gì?”

      “Nghề nông”. ngừng lại, rồi lắc đầu tựa như khó ra những điều nghĩ trong đầu. “Bố mẹ tôi là dân di cư làm thuê cho tới lúc tôi mười ba tuổi.”

      Shelby tròn xoe mắt bảo: “Tôi trước nay chưa từng gặp ai-“

      ngẩng đầu, lần này có vẻ dè chừng, nhìn với ánh mắt sắc lạnh: “Thu hoạch thuê để kiếm sống phải ?”

      “Vâng”, nhún vai đáp. “ đoạn đường dài,” , mắt nhìn hai ống quần may đo đẹp xắn cao hai bắp chân gân guốc đầy lông.

      Đột nhiên rút tay khỏi túi quần và giơ cho xem. Nhìn vào lòng bàn tay, : “ thể biết chúng tôi vất vả thế nào đâu. Bố mẹ thôi mua trang trại ở quận Ventura kh tôi còn học phổ thông. Sau đó quân dịch và ở lính ba năm. Bố mẹ tôi đều mất trong khi tôi còn tại ngũ.”

      Shelby ngồi xuống bờ cát, cặp mắt xanh đăm đắm nhìn như mời ngồi xuống cùng . lưỡng lự, nhìn thẳng mắt lúc lâu rồi ngồi xuống, hai tay nắm hờ tựa hai gối co lại. Shelby phải theo dõi rất kỹ để nhận biết những diễn biến nét mặt .

      thể tưởng tượng nổi cảm giác của cậu học sinh vừa rời ghế nhà trường phải xa gia đình, tham gia vào cuộc chiến tranh ở nơi xa xôi, để rồi trở về thấy mọi thứ đều thay đổi. Có lẽ Erica và gia đình bà là chỗ dựa yên ổn duy nhất còn lại trong cuộc đời .

      “Vậy là trở về trắng tay.”

      xoay người, tỳ cằm cánh tay bắp thịt cuồn cuộn. Cái thế ngồi ấy làm trong mềm yếu và đầy vẻ suy tư. “ hẳn như thế. Tôi trở về đúng lúc việc buôn bán bất động sản thời kỳ phát đạt. Tôi bao giờ muốn trở lại làm thuê trong các trang trại hay trở về nhà khi bố mẹ tôi mất,” . “Thế là tôi bán trang trại ấy . Bây giờ chỗ ấy họ xây thành khu năm trăm căn hộ.”

      “Sau đó làm gì?”

      nghĩ tôi làm gì? Hai mươi tuổi đời, với số tiền trong túi nhiều hơn xưa nay tôi có. Tôi liền mua ngay chiếc xe Corvette.”

      Shelby ngửa mặt cười phá lên. “Đó là mơ ước của mọi chàng trai”

      A.J. quệt ngón tay cái vào chỗ má hóp. “Lúc ấy tôi cũng hơi chơi ngông”, thú nhận. “Tiền bạc nhiều hơn lý trí, có lẽ là vậy. Tình cờ tôi gặp Sanford Altman…”

      Shelby cảm thấy ngần ngại khi câu đó. “Tình cơ ư?”

      “Tôi đâm xe ông ấy trong đêm khi ông cùng Sharon đường về nhà. Lần ấy tôi hơi quá chén.” Khi thấy Shelby ngẩn người, thêm: “Chỉ có tôi bị đau”

      bị thương à?”, Shelby hỏi, kinh hoàng trước ý nghĩ vật vã trong đau đớn.

      phải vì hai xe đâm nhau, mà vì cú đấm tay phải ghê người của Sanford!” xoa xoa cằm tựa như vẫn còn cảm thấy đau.

      Shelby cười bò cát, nghĩ tới cảnh ông Altman béo lùn “quại” A.J. “ có cảm giác như bị ông già Noel đấm chứ?”

      “Sao lại nghĩ vậy? Thôi được. Khi chúng tôi quen nhau, ông cho tôi hiểu ra rằng tôi chỉ phung phí tiền bạc, vì vậy tôi lại học hành tiếp. Ông vừa là người dìu dắt, vừa là người bạn của tôi“, với giọng biết ơn và kính trọng.

      Vừa nghe, Shelby vừa mỉm cười. rất mến ông Altman. Ông đối xử với rất tốt, cũng như với bất cứ bé nào chơi thân với con ông.

      nằm dài cát, chân trần, áo quần đầy cát. Mái tóc cắt ngắn vốn dính sơn, nay lại thêm cả cát, cặp mắt xanh mơ màng theo những ký ức đẹp. A.J. nhìn cười, rồi nụ cười biến mất, từ từ đưa tay vuốt mái tóc nâu mềm mại của . Shelby cứng người, giương mắt nhìn . có vẻ bối rối giây lát có vẻ như quên chuyện gì.

      Rất cẩn thận, xếp lại những lọn tóc của cát, tựa như là nhà nhiếp ảnh sắp ghi lại hình ảnh của cho muôn vạn đời sau. Shelby nằm nghe tim mình đập liên hồi, máu dào dạt chạy khắp cơ thể. Tay lướt như làn gió thoảng, mặt chăm chú như mặt người tìm vàng. thấp người khuỷu tay , khi mặt chỉ cách mặt trong gang tâc. Miệng cười, nhưng thể đọc được gì trong ánh mắt .

      vuốt má , ngón tay cái lướt từ gò má lên khóe mắt. Mi mắt run run nhắm lại. vừa có cảm giác nóng bỏng nơi tay lướt tới, lại vừa thấy người lâng lâng dễ chịu. Lạ , làm sao chỉ hành động đơn giản như vậy mà lại có thể dấy lên trong lòng nỗi khao khát cháy bỏng? Mọi suy nghĩ như ngưng lại, khắc khoải chờ đợi điều sắp đến, cho dù là gì.

      “Nếu muốn rút nhận chuẩn bị cho đám cưới nữa, tôi rất vui lòng trả tiền phí tổn mà cầu”, vội.

      Phải mất mấy giây đầu óc lộn xộn của mới hiểu được những lời . mở choàng mắt. “ bảo sao?”, thở hổn hển, mắt chớp liên hồi và sửng sốt.

      muốn với Lynn thế nào tùy - cửa hiệu chưa xong, có quá nhiều khách hàng rồi, chị giá sắp ở cữ - thế nào cũng được, miễn là nhận.” co gối ngồi dậy, quan sát nét mặt .

      Cái cảm giác mơ màng tạo ra trong tan biến như sương mù dưới nắng. bật ngồi thẳng dậy, mắt đầy vẻ bực tức. “Tôi thể thối lui trừ phi Lynn muốn thế, và tôi biết là cậu ấy chịu đâu.”

      “Shelby”, kiên nhẫn , ràng thấy cơn giận của . “ cũng tin vào đám cưới này cơ mà.”

      loạng choạng đứng dậy, hai tay chống nạnh, nhìn với vẻ thách thức. “Tôi tin ư? Hai con người lời ước hẹn trước mặt đông đủ bạn bè và gia đình cơ mà?”

      đứng dậy với thân hình gân guốc, chỉ khẽ nhấc người cái đứng dậy sát ngay cạnh . “ hẳn như vậy.”

      muốn đám cưới của được tổ chức bằng cách nhào lộn , hay đeo bình dưỡng khí lặn hụp dưới biển? Tôi có thể dàn xếp được cả”.

      ”, trả lời giật giọng, lắc đầu cau mày nhìn .

      chỉ tay vào mặt với giọng như kết tội: “ nghĩ tôi hiểu những việc tôi sắp làm. cảm thấy bị buộc phải cho tôi thuê cửa hàng ấy. nghĩ tôi ngã sấp mặt xuống ngay khi bắt đầu chuẩn bị đám cưới của .”

      Mắt cũng long lên giận dữ. “Shelby! Tin hay tùy , nhưng thực tôi hề nghi ngời khả năng của ,” , khoanh tay trước ngực. “Tôi làm việc này chỉ tốt cho mà thôi.”

      ngửa mặt bĩu môi. “Thế cơ đấy! Tôi tin. Cái trò làm vẻ thân mật của hóa ra là nhằm việc này. Tới gặp gia đình tôi, kể cho tôi nghe về gia đình …” ngừng lại, nghi ngờ ngay điều vừa . Hình như về gia đình phải là việc dễ dàng với . biết giận hay giận mình hơn. hành động như ngốc nghếch, quên mất thực là kẻ hết sức ngang ngạnh, nên rơi vào tình trạng nằm mơ giữa ban ngày. hiểu đầu óc để đâu nữa. sắp cưới bạn thân của , vậy mà khi ở cạnh , liền quên khuấy điều đó!

      “Và giúp tìm cho cửa hàng cái tên mới hay hơn,” thêm, lại càng làm tức giận. Và nếu chỗ đó phải là nơi mở cửa hàng quá ư là thuận tiện cũng chẳng thèm, nghĩ.

      hít hơi dài, lấy lại bình tĩnh, cố suy nghĩ mạch lạc. “Nếu có quyết định gì về việc chuẩn bị cho đám cưới, tôi nghĩ Lynn cũng cần phải được biết trước.”

      “Về phần ấy quyết rồi”, , mặt sa sầm.

      “Vậy còn gì để bàn thêm. Nếu hài lòng với công việc của tôi, có quyền thuê tôi. Song ít ra cũng phải xem tôi làm ăn thế nào chứ?”

      A.J. giơ tay vẻ đầu hàng. “Thôi được, cứ thử xem sao”, . “Nếu mọi việc như nghĩ cũng đừng có trách tôi đấy.”

      Shelby giương mắt nhìn .

      biết , Shelby”, tiếp. “ vẫn ngang ngạnh đúng như tôi nghĩ vào cái ngày ta gặp nhau lần đầu.”

      “Còn cũng thuộc loại đầu bò đầu bướu”, đốp lại. “Tôi hiểu Lynn mê ở điểm nào!”

      lập tức hiểu là quá lời. cố lùi xa, song sấn tới túm tay . kéo về phía , bàn tay ấm áp làm run hết cả người. A.J kề mặt sát mặt , và giương mắt tròn xoe nhìn lại. Dù trời đổ tối rất nhanh, vẫn nhìn mặt . thèm khát như dòng điện chạy suốt hai cơ thể. Vẻ mặt cho biết là cũng biết cảm nhận được điều đó.

      rất , nửa như xa lạ, nửa như gần gũi, thân thương: “Ồ, vậy ra biết ư?”


    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      Chương 6

      “Những dâu nhà Featherstone”, Shelby thầm đọc tấm biển treo trước cửa hàng. Cái tên mà A.J đặt được viết bằng sơn tấm biển nền trắng, kiểu cổ mang hình cuốn sổ ghi tên khách dự cưới. Chữ viết màu xanh bay bướm, kết thúc bằng hình chiếc lông ngỗng. Tấm biển trông tựa như ai đó vừa viết xong, hãy còn chiếc bút lông ở đó.

      Shelby hài lòng khép cửa. Cửa hàng khai trương đến hôm nay được hai tuần, và ít nhất cũng mở cửa ra ngắm tấm biển mới cả trăm lần. Những người ở các cửa hàng khác trong khu có lẽ cho là phát rồ, song dừng được. Mơ ước suốt bao năm của nay thành thực. Bao công sức vất vả bỏ ra nay được đền bù.

      Giá chiếc cửa kính rộng xoay về phía các hàng khác, và giá phải cố giữ cung cách của chủ hiệu, hẳn nhảy nhót xoay tròn khắp phòng. Ngay cả váy áo của cũng được chọn cẩn thận để vừa có vẻ lãng mạn vừa giữ được tính chất nghề nghiệp. Sau khi bàn kỹ với mẹ và Lindy, bắt đầu diện những bộ đồ mang nhiều nữ tính và hấp dẫn nhất của . Hôm nay mặc chiếc váy màu phấn hồng cùng chiếc áo ngắn ngang hông kiểu Victoria rất hợp. Những riềm đăng ten, những nếp gấp và các khuy áo làm người ta nghĩ tới những khung cảnh thơ mộng. Như Lindy vẫn bảo: “Ấn tượng ban đầu là tất cả”.

      Ngồi vào bàn, lôi ra đống giấy tờ nhưng đọc mà cứ ngồi thừ người ngắm nghía cửa hàng xinh đẹp của mình. Nền sơn xanh nhạt càng tôn thêm vẻ đẹp của giấy dán tường kẻ mờ. Những chiếc đèn đế đồng như thắp sáng buổi sáng mây mù. Những chiếc ghế xô pha màu nước biển nền thảm Á đông thay cho chiếc ghế dài cũ rệu rã. Crieg đòi khiêng cái ghế xấu xí ấy về phòng, làm Mari sợ chết khiếp.

      Mọi thứ đều hoàn hảo và Shelby cảm thấy hài lòng biết rằng chọn chỗ này là đúng. Ngay tuần cửa hàng khai trương ít nhất có hơn chục người vào hỏi. Các buổi trưa, xế chiều và ngày thứ bảy là thời gian nhiều khách nhất. Những người làm trong các công sở và trong các xí nghiệp gần đó giành nhiều thời gian và tiêu pha khá nhiều ở Spanish Court. Khung cảnh giống như bãi đỗ xe với các hàng ghế dài, đài phun nước và các khu hàng ăn phía ngoài làm khách hàng muốn ở lâu hơn.

      Đặc biệt phụ nữ thường hay vào “Những dâu nhà Featherstone”. Cho tới giờ, Shelby có ba cặp đặt cưới. Hai luật sư tới tham khảo ý kiến về đám cưới của họ. Vì còn tới mấy tháng nữa mới đến ngày cưới của họ, Shelby còn vô khối thời gian để chuẩn bị.

      Điều cực kỳ quan trọng là mỗi đám cưới đều cần được tổ chức hoàn hảo; điều này chỉ quan trọng đối với dâu chú rể, đối với tiếng tăm của “Những dâu nhà Featherstone”, mà còn đặc biệt cần thiết cho Shelby nâng cao tay nghề.

      Lindy từ phòng sau bước ra, chuẩn bị áo cứơi cho đám cưới của BarneShelby và Davis. “Chị rất sung sướng khi cái phòng đó sửa xong, để chị khỏi phải lôi ra rồi lại kéo vào các thứ này”, thở dài . “Em có thể gọi bảo Karla cùng các phù dâu đến thử áo được rồi. Các khâu khác thế nào?”.

      “Tốt cả. Kể ra may là hiểu sao tất cả các loại hoa bông tai rủ nhau chết sạch cả. Ông Budd bảo đảm với em kiếm cho loại hoa thay thế thích hợp mà theo lời ông là có gì phải chê trách”.

      Lindy bước ngang qua phòng, gieo mình xuống chiếc sôpha, ràng đếm xỉa gì đến các nhãn đề giá tiền vẫn còn treo ở đó. “ có gì chê trách hả? Em có làm ăn với người bán hoa tên là Budd là đảm bảo ?”.

      Shelby cười khúc khích. “Nhìn tên hiệu Budd này dành cho ngừơi bạn của ông ta làm em cũng chột dạ, nhưng ông ta là người làm ăn đứng đắn”.

      “Thế nào rồi ông ta cũng bị công ty bia ấy kiện ra tòa cho mà xem. À này, kế hoạch chuẩn bị cho Lynn đến đâu rồi?”.

      “Chậm lắm”, Shelby nhăn mũi trả lời. “Em thể nó cho biết ngày giờ cụ thể. Nó cứ bảo rồi biết”.

      “Em chưa thấy áo cưới của Lynn nhỉ?”.

      “Đẹp ?”.

      “Tác phẩm đẹp nhất của mẹ đấy”, Lindy cừơi kiêu hãnh bảo. “Chị cũng góp vài gợi ý, nhưng Lynn biết rất nó muốn gì. Lụa mặt ướt, đăng ten, điểm xuyết bằng các hạt ngọc trai…”.

      Shelby sắp lại các tờ quảng cáo của hiệu bánh kẹo. “Nó cũng tính đến tất cả các chi tiết khác của tiệc cưới, tới cả hương vị của nhân bánh nữa cơ”.

      “A.J có vẻ có tiếng trong các khâu chuẩn bị này”, Lindy nhận xét, mắt chòng chọc nhìn em .

      Shelby nhăn mặt. Đó là chị tưởng vậy! dựng các tờ quảng cáo ấy, cho đứng dựa dọc theo mép bàn. “Có lẽ ta bận quá nhiều việc”.

      Lindy vươn vai đứng dậy như con mèo, vớ lấy ví xách. “Mà có thể ta quan tâm”.

      “Đừng vớ vẩn, Lindy. Đây cũng là đám cưới của ta cơ mà”. Shelby vội vã, mặc dù biết quan tâm lớn nhất của múôn Shelby dính vào.

      “Chị phải đây. Có lẽ Nathan làm bé trông trẻ sợ khíêp lên mất. Chị cần tới cứu bé”.

      Shelby vẫy tay chào chị, tới xếp lại đống đệm ghế căng phồng màu hoa cà mà Lindy vừa làm xô lệch, sau đó bắt đầu đặt các tạp chí dành cho dâu lên bàn, đầu vẫn tíêp tục nghĩ về A.J.

      Sau bữa tối bãi biển, Shelby nhất định đòi đưa trả về chỗ đậu xe. Suốt đoạn đường hai người ngồi trong khí im lặng nặng nề, Shelby vẫn điên tiết về việc cố mua chuộc thôi nhận đứng ra chuẩn bị cho đám cưới. gợi ý nên xem lại đề nghị của tức giận lao ra khỏi xe. Điều thực làm cho đau đầu là biết rằng mặc dù là ác cảm với , mặc dù đính hôn với Lynn là bạn thân của , vẫn thể nhìn nhận phản ứng hóa học diễn ra mỗi khi gần . bị thu hút và cái cảm giác phản bạn làm phân vân.

      Shelby bày các bìa tạp chí theo hình quạt rất đẹp. buông mình xuống ghế, làm xô lệch chồng đệm vừa sắp lại. Cúi người về phía trước, tỳ cằm vào lòng bàn tay. Việc A.J muốn dính vào chuẩn bị đám cưới có phải vì ưa ? Hay vì cái gì khác? Còn Lynn sao? Shelby lắc đầu. Thái độ của Lynn xem ra rất kỳ quặc… háo hức vạch kế hoạch nhưng định ngày cụ thể. Tất nhiên Lynn thay đổi từ sau cái chết của cha, song lúc này có vẻ gì là đau buồn cả. Ngược lại, hình như có vẻ quyết tâm và rạo rực thế nào ấy. Chưa bao giờ Shelby có thể nghĩ tình lại tác động đến bạn vốn dĩ trầm mặc và kiên nhẫn của tới mức ấy.

      lại lắc đầu đứng dậy. cảm thấy thèm ăn, nên quyết định tạm đóng cửa hiệu năm phút và vội vàng phóng tới quầy bánh ở cuối khu. bắt đầu nghĩ kiểu kíên trúc theo lối khép kín rất thuận tiện của khu này là sai lầm. với mọi thứ gần ngay cạnh, phải vất vả vật lộn với số calo thừa do ăn uống quá nhiều ở các hiệu bán đồ ăn trong khu.

      Mấy phút sau, lững thững trở lại cửa hàng, tay xách chiếc túi giấy trong đựng hai chiếc bánh nhồi mứt mận. người đàn ông đứng trước “Những dâu nhà Featherstone” chăm chú ngắm chiếc áo cưới bày sau cửa kính. Lindy lấy chính chiếc áo cưới của , cẩn thận là phẳng từng nếp và đặt ở tư thế trông như chỉ cần khoác vào là xong. Shelby nghi người này có thể là khách hàng nên cất tiếng chào cùng nụ cừơi rất tươi. “Chào ông. Tôi có thể giúp gì được ông ?”.

      ta quay ngoắt lại, nhìn chăm chú, mắt màu nâu sẫm nhìn khắp người trước khi nhìn thẳng mặt .

      Giật mình trước cách thức mau lẹ của ta, Shelby dựa người vào cửa. Có cái gì đó trong ánh mắt chăm chú ấy làm cảnh giác. Với lại phía sau, nắm núm cửa. Khi nhớ ra chìa khóa còn để ở trong túi quá muộn. cố gượng cười với vẻ bối rối.

      làm việc ở đây ư?”, ta hỏi, mắt vẫn rời mặt . ta giọng lơ lớ mà xác định được là giọng vùng nào.

      “Vâng, tôi là chủ hiệu…”.

      “Shelby Featherstone?”

      “Vâng, đúng vậy. Chúng ta gặp nhau từ trước sao?”.

      Đôi mắt dưới cặp lông mày rậm nhíu lại nhìn lúc trước khi ta trả lời. “Chúng ta có chung người bạn – Lynn Altman. Tôi là Carlo Rosetti”.

      Shelby nín thở, mắt tròn xoe. bối rối nhìn quanh khu tựa như nghĩ Lynn hoặc A.J có thể ra sau chậu cọ.

      ta hơi nhếch mép. “Tôi thấy là có nghe đến tôi ”.

      “Ồ, vâng”, lắp bắp.

      “Tôi chuyện với được chứ?”.

      hỏi với vẻ quá ư là lịch , nhưng thể cảm nhận được quyết tâm sắt đá sau câu hỏi ấy. Nhìn ta thoáng nhớ tới A.J, mặc dù về dáng dấp hai người hoàn toàn giống nhau. Carlo Rosetti thấp hơn và vai rộng hơn. Tóc ta màu đen, chiếc mũi kiểu La Mã cao gồ. Đôi mắt màu nâu sẫm lúc này ánh lên vẻ sốt ruột. Cái đó thực thấy giống A.J. Xem ra Lynn khéo chọn, Shelby thầm thở dài nghĩ.

      “Vâng, mời vào trong này”, cuối cùng cũng cố trả lời được, xoay người mở cửa. vẫy tay mời ta vào, chỉ chiếc xô pha và bảo: “Mời ngồi”.

      Thế nhưng ta lại nhìn chiếc túi giấy xách. Từ trong túi tỏa ra mùi rất ngon. ta lại nhìn với vẻ tò mò.

      “Bánh nhân mận”, vội bảo.

      “A”, ta cười reo lên. “Món đặc biệt kiểu Mỹ. Tôi nghĩ chắc có đủ suất cho hai người?”. ta hỏi, miệng mỉm cười đầy vẻ hi vọng.

      ta có nụ cười tuyệt vời. Miệng ta nhành rộng, làm ta có vẻ cởi mở, dễ gần. “Kể ra tôi có đủ đấy”, Shelby cười đáp. “ ngồi xuống . Tôi còn có cả cà phê mới pha nữa”.

      rảo bước vào phòng phía sau, rót hai cốc cà phê trong khi nghĩ tới hàng chục lý do tại sao bỗng dưng ta lại xuất . ta biết những gì về ? Và ta muốn gì?

      Khi trở lại phòng chính, ta ngồi ghế lật xem các trang nhật ký dành cho các dâu. Shelby thể tưởng tượng nổi cảnh nào trái khoáy hơn, nhất là khi nhớ lại Lynn cho biết thái độ thù ghét hôn nhân và cam kết của ta.

      ta bỏ tờ tạp chí xuống, đứng dậy đón nhận cốc cà phê từ tay , sau đó đợi cho ngồi xuống rồi mới ngồi. Shelby có ấn tượng tốt về cách thức xử của ta.

      tự hỏi tại sao tôi tới đây”, ta sau khi hai ngừơi ngồi vào ghế, ăn bánh với vẻ ràng là thích thú.

      “Vâng. Làm sao biết mà tìm đến cửa hàng của tôi ?”.

      ta rút đoạn báo từ trong chiếc túi áo vét thể thao kiểu Italia. giở ra, thấy ngay khuôn mặt rạng rỡ của Lynn và A.J nhìn thẳng vào cười tươi rói. Bài tả tiệc đính hôn của Randy Anderson có kèm theo ảnh của họ. Cuối bài báo có đến việc chuẩn bị đám cưới do Shelby Feartherstone đảm nhận. Shelby cảm thấy hài lòng vì báo giúp quảng cáo cho cửa hàng của , song cũng hiểu bằng cách nào mà ta tìm được tới chỗ .

      “Bài báo này, hoặc tin đăng kiểu như vậy được đưa các báo của Santa Barbara, Ventura hoặc LoShelby Angeles. Khi nhìn thấy tên cửa hàng, tôi biết ngay là . Lynn có chuyện với tôi về . là bạn của ấy”. Hình như ta ăn mất ngon khi nhìn thấy tờ báo ấy. ta đặt miếng bánh xuống chiếc khăn lau miệng và gạt nó qua bên.

      “Từ khi còn bé”, Shelby thận trọng thêm. “Nhưng muốn biết gì nào?”.

      ta cầm mảnh báo, cau mặt nhìn nó lúc. Ngón tay ta trỏ vào mặt A.J. “Tôi muốn biết về người này. Cái tay có tên là Court này. biết ta chứ?”

      “À, tôi có biết, song thực tình tôi nghĩ là nên với về ta. chuyện với Lynn chưa?”.

      “Tôi muốn nghe chuyện từ người khác cơ”, ta trả lời, giọng trầm và dữ tợn, hai mắt long sòng sọc. “Tôi sợ tình làm ấy chỉ còn thấy toàn màu hồng”. ta dằn từng tiếng. “ ra là người thế nào?”.

      Shelby lưỡng lự. Chắc chắn ta đòi bằng được cho ta biết.

      ta là bạn của bố Lynn”, mở đầu câu trả lời. Carlo ngồi nghe cựa quậy, chứng tỏ ta chăm chú. “ ta kinh doanh về nhà cửa và bất động sản”. chỉ tay về phía cửa. “ ta là chủ khu này và nhiều khu nữa”.

      Carlo gật đầu, ràng là nghe từng lời. “Nhưng là người thế nào?”.

      Shelby vắt óc suy nghĩ, cố đoán xem ta múôn nghe thế nào. “ ta cao ráo, tóc đen, mắt xanh…”.

      , , phải thế”, Carlo đứng vụt dậy và bắt đầu dọc ngang trong phòng. “Tôi muốn biết là loại người như thế nào cơ”.

      Shelby nhìn ta chồn chỗ trong khoảng gian giữa bàn và cửa sổ. “Ý muốn hỏi là ta có xứng với Lynn ư?”.

      ta dừng lại, nhìn thẳng vào mặt với vẻ hơi ngượng ngập. Vẻ như xin lỗi, ta gật đầu xác nhận.

      Shelby lo lắng nhìn ta. có cảm giác ta chịu nếu cho ta biết điều ta hỏi. hít hơi dài: “A.J. Court xuất thân từ gia đình rất nghèo, nhưng ấy tự mình gây dựng cơ nghiệp. ấy là người rất quyết đoán”. tới đây, buồn rầu nghĩ tới việc cứ mực đề nghị nhận chuẩn bị cho đám cưới. Chữ “quyết tâm” mới chỉ được nữa cái đó. “ ta rất cứng đầu, nhưng tôi nghĩ cũng là người biết điều”. nghĩ tới Erica. “ ấy làm hầu như bất cứ điều gì cho người mà ấy quý”. nghẹo đầu cân nhắc ý nghĩ ấy. “Dễ cảm thông và hay giúp người khác, tôi nghĩ có thể như thế được”. , còn hơn thế nữa. “Giàu lòng trắc ”.

      loại sở khanh”, Carlo đốp chát, đầu nghẹo qua bên trông như con bò đực cơn giận dữ.

      đâu”, Shelby , có vẻ chạnh lòng.

      “Nghe có vẻ như ngoài Lynn ra, cũng chinh phục được người khác nữa”. Mắt Carlo ánh lên vẻ ranh mãnh.

      Shelby đỏ mặt. đâu muốn tự vạch áo cho người xem lưng như vậy. “Tôi chỉ nghĩ ấy là người tốt, có trách nhiệm”.

      Carlo tiến về phía với vẻ tức giận. “Vậy ra Lynn với là tôi có trách nhiệm ư?”.

      . Cậu ấy bao giờ như thế!”.

      “Vì vậy mà ta bỏ rơi tôi phải ?”.

      Shelby chớp mắt bối rối. “Cậu ấy bỏ rơi ?”.

      Cổ ta rụt lại giữa đôi vai rắn chắc. “Chắc chắn ấy làm điều đó. ấy từ chối chịu gặp tôi nữa trừ phi tôi chịu tính chuyện tương lai của hai đứa”.

      lại thích kiểu tối hậu thư, Shelby thầm nghĩ nốt cho ta. thấy thương ta nhưng cũng cảm thấy tội lỗi khi chuyện với ta về Lynn và A.J. “ thực nghĩ là nên chuyện với tôi …”, bắt đầu, song tính khí Latin của ta bốc lửa.

      ấy hình như hiểu tôi có thể có cả tương lai nữa”. ta giang tay ra trước mặt cho xem. “Đây là tất cả những gì tôi có. Lái xe đua. Của nả đâu có gì. Tất cả số tiền kiếm được phải chi cho đội cùng lái, cho xe, lệ phí tham gia… Thậm chí tôi có nổi ngôi nhà mà ở. Tôi chẳng có gì cho người như ấy”.

      Trừ bản thân , Shelby nghĩ, chợt nhận ra rằng cái bản tính nồng nàn, dễ bị kích động của ta hấp dẫn biết bao đối với Lynn, người suốt đời được bố mẹ che chở. bứt rứt vặn vẹo ghế, thấy rằng cuộc chuyện này chẳng đến đâu. “Tôi nghĩ đây chỉ là vấn đề nêu lên để bàn bạc thôi”.

      ta cau mặt, đôi mày rậm đen nhíu lại trong khi ta nhìn như xoáy vào mặt . “Nêu lên để bàn ư? Tôi hiểu từ ”.

      vung vẩy tay, cố tìm cách giải thích từ đó cho ta. “Nó có nghĩa là gia đình, việc có khả năng xảy ra”.

      Vẻ mặt Carlo bỗng trở nên dữ tợn làm Shelby rúm người tựa lưng vào ghế.

      thể xảy ra ư? Thế cơ đấy! Được rồi, chúng ta chờ xem!”. ta lao ra khỏi cửa, để mặc Shelby ngồi thở dốc như thể vừa bị trận cuồng phong cuốn lên cao rồi ném xuống đất.

      tựa người đống nệm, mu bàn tay đặt hờ trán. chàng này cứ như núi lửa sôi sục. Hèn gì quan hệ của ta với Lynn luôn gặp sóng gió. Lynn!

      Shelby nhảy bổ đến máy điện thoại, những muốn gọi cho Lynn biết Carlo ở đây và có thể cố tìm gặp ta. quay số, nhưng có ai ở nhà Altman trả lời máy. định gọi cho A.J song biết thế nào. “Cẩn thận! bạn cũ của vợ chưa cưới của xách súng tìm đấy” nghe có vẻ ổn. Hãy lo việc của mình , Shelby, bỏ máy xuống tự bảo. Lynn lớn rồi, cậu ấy có thể tự lo được việc này. Cả A.J cũng vậy.

      Suốt buổi chiều Shelby bận rộn trả lời các câu hỏi của khách hàng, gọi điện các phù dâu của Karla tới thử áo. Tới lúc mang áo tới, Shelby gần như sắp té xỉu. Mặc dù định bụng chỉ lo công việc của mình, Shelby vẫn cứ nghĩ tới Lynn và A.J, nghĩ đến hai chuyện bất đồng của họ mà mới nghe. Suy nghĩ kỹ, cho rằng chuyện sau có liên quan đến việc Lynn cho đăng tin các tờ báo ở LoShelby Angeles. Có lẽ A.J sợ Carlo đọc biết và quả nhiên là như vậy.

      lặng lẽ giúp mẹ thử áo và ghi lại số đo chính xác những chổ cần sửa. Cũng phải sửa lại nhiều lắm. Vốn dĩ là thợ khéo tay, Mary có thể may vừa như in mặc dù phần lớn các phù dâu mới chỉ đến thử có lần.

      Tối đó, sau khi cùng mẹ rửa xong chén bát, Mary tới ngồi bên bàn máy may còn Shelby về phòng mình. ngồi chiếc ghế xích đu gần cửa sổ lớn là thứ của Lauren bác của cha để lại, ngắm nhìn cây lê ngoài sân bắt đầu rụng lá.

      Việc Carlo tới thăm làm bối rối yên. ta có vẻ rất cương quyết và nóng tính, thể dự đoán được những việc ta có thể làm. Có thể cũng chẳng làm gì, song chắc chắn ta làm Lynn khó chịu, nghĩ vậy khi nhớ tới lần bạn gọi điện cho dịp xuân vừa rồi. Lúc ấy Lynn ở cùng với mẹ tại San Diego. Carlo tới thăm ta ở đó. Họ cãi lộn và sau đó Lynn gọi điện chuyện với .

      Chuyện đó lại có thể xảy ra ở đây. Mặc dù Lynn sắp lấy A.J, Carlo vẫn có đủ khả năng làm xáo trộn cuộc sống của Lynn . Những tình cảm mãnh liệt như của Lynn dành cho Carlo dễ gì dứt bỏ sớm chiều được.

      Nghĩ đến đó, Shelby đột nhiên đứng dậy. cần gặp Lynn ngay. Họ ngồi uống sôcôla nóng và chuyện như thuở xưa.

      lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa để tránh việc Crieg thấy lại hỏi đâu, rồi trèo vào xe chạy thẳng đến nhà Altman.

      Đến trước cửa ngôi nhà lớn mà nay chỉ có Lynn ở cùng với bà giúp việc, Shelby hăm hở kéo chuông. Khi bà Moran ra mở cửa, cho biết Lynn có nhà, Shelby nhăn nhó đứng tựa lưng vào khung cửa.

      “Lẽ ra cháu phải gọi điện báo trứơc”, thở dài bảo.

      Bà Moran với vẻ thông cảm. “Nhưng vội chạy khỏi nhà chẳng kịp nghĩ nữa mà”.

      “Bác hiểu cháu đấy”.

      Bà Moran cười bỗng cau mặt. “Giờ Lynn sắp lấy chồng, ấy vắng nhà suốt”.

      “Nó ở chỗ A.J hả bác?”.

      muốn bảo là chỗ ông Court ấy à? Tôi nghĩ vậy. Có ai đó gọi điện, thế là ấy luôn chẳng bảo gì tôi cả”.

      Shelby nghe giọng là biết bà phật ý, song biết thế nào. đứng thẳng người lại. “Cháu chuyện với nó sau vậy”. quay người bước . “Cháu cũng có thể lại đằng nhà ông Court”, bà Moran khuyên. “Ông ấy dạy nó nấu nướng?”.

      Mặt bà Moran cau lại. “Đúng vậy!”.

      “Tại sao bác dạy nó?”.

      Bà giúp việc có vẻ hoảng ra mặt. “Để ấy làm bếp núc rối tung cả lên ư?”.

      Shelby nhớ ra bà Moran là người thích ai đụng vào bếp của mình. Bà Altman bao giờ nấu nướng, vì vậy bà bao giờ phụ giúp việc gì trong bếp.

      Nghe giọng bực bội của bà, Shelby vội quay lại, leo mấy bực cầu thang. nắm tay bà Moran. “Sao vậy bác?”, hỏi: “Bác bực mình vì chuyện đính hôn của Lynn ư?”.

      Bà Moran dẫu môi. “ phải chuyện đính hôn. Ông Court là người tử tế. Vấn đề là Lynn làm sao ấy. Ít ra ấy cũng phải để mẹ ấy tham gia vào việc chuẩn bị đám cưới chứ”.

      “Nhưng bác Altman vẫn còn đau buồn”, Shelby chống chế giúp bạn. “Bác ấy muốn quay lại đây…”.

      Bà Moran nhìn với vẻ thương mại. “ thực bụng nghĩ rằng bà Altman vội vàng quay về đây, gạt bỏ sầu não để được ở cạnh Lynn vào lúc như thế này sao? Nhất định là Lynn sắp lấy người mà cả bà và ông Altman đều mến ư?”. Bà dứ ngón tay về phía Shelby. “ hãy nghe tôi”.

      Rồi bà đứng thẳng người lại. “Nhưng tôi được phép bàn chuyện của bà chủ. Có ai hỏi tôi đâu mà ”. Bà vội vào nhà, đóng cửa lại, để mặc Shelby nhìn qua kính chắn gió. Bà Moran đúng. Mẹ Lynn tham gia gì vào chuyện này kể cũng lạ, mà thái độ Lynn cũng có rất nhiều điểm kỳ quặc. Chả lẽ Lynn thực nghiêm túc về việc hôn nhân? , thể có chuyện đó. Lynn luôn luôn có cuộc sống gia đình hạnh phúc như cha mẹ của .

      Shelby cắn môi. Nhưng ngộ nhỡ tất cả công việc chuẩn bị này đổ vỡ sao? lo lắng nghĩ. những thiệt hại về tài chính, mà tiếng tăm của cũng bị ảnh hưởng. sợ rúm người lại khi nghĩ tới việc mẹ bỏ ra hàng tuần để chuẩn bị chiếc áo cưới cực đẹp của Lynn, để rồi cuối cùng chẳng ai dùng đến nó.

      Lúc này cần chuyện với Lynn, song ngập ngừng vì nhớ lại lần gặp cuối cùng với A.J. Mỗi lần gặp , mọi chuyện lại càng thêm tồi tệ. Và vẫn còn tức giận việc cố tình cách buộc từ bỏ việc chuẩn bị đám cưới. Dẫu sao cũng phải chuyện với Lynn. tra chìa khóa vào ổ và nổ máy.

      Địa chỉ của A.J ghi card để ở cửa hàng. Địa chỉ các khách hàng của – sáu ngừơi tất cả - đều được đánh máy cẩn thận loại card Rolodex.

      Nhưng chỉ nhớ có mỗi địa chỉ của . ở chỉ cách nhà Altman vài dặm về phía cuối con đường chạy ngoằn ngoèo.

      Khi tìm đến được ngôi nhà nằm dưới đám thông trời nhá nhem tối. ngạc nhiên thấy ngôi nhà phải loại rất đẹp như tưởng tượng. Những khúc gỗ và bao xi măng được xếp gọn thành từng chồng ở sân trước. Có thể A.J sửa lại nhà hoặc là nhà này còn trong quá trình xây dựng. Chiếc xe thể thao màu trắng loại Triumph của Lynn thấy đâu, Shelby nghĩ có thể nó được để trong nhà xe.

      Shelby rón rén qua các chồng xi măng. chỉ sửa chữa lại nhà thôi. Chỉ nhìn lớp tường gỗ tuyết tùng cũng được biết ngôi nhà được xây từ nhiều năm trước. Trải qua bao nhiêu mùa nắng, nó ngả sang màu xám, làm ngôi nhà trông có vẻ mộc mạc nhà quê.

      Shelby nhớ lại những đồ đạc sang trọng và bộ sưu tập pha lê trong văn phòng của A.J. Nhà của hoàn toàn khác hẳn. tự hỏi biết cái nào phản ánh con người thực của Alexander Court.

      gõ cửa trước song có ai trả lời, vì vậy Shelby lùi lại ngắm các cửa sổ. Tất cả đều tối, trừ cửa sổ ở phía phải . Ánh sáng mờ mờ in cửa sổ, tựa như ngọn đèn ở sâu sau nhà, có lẽ là ở nhà bếp.

      Shelby vòng ra sau nhà, giật mình thấy người thợ làm vườn đẩy chiếc xe cút kít chở đầy đất ngược đoạn dốc đầy cây giọt băng mọng nước. ta còng lưng đẩy xe. Trong ánh chiều nhập nhoạng, phải mất mấy giây Shelby mới nhận ra đó là A.J.Court.

      quan sát ráng hết sức đẩy, cố giữ cho chiếc xe thăng bằng bánh xe. thích thú đưa mắt nhìn quanh chiếc sân trồng đầy cây tươi tốt. ràng đưa cậu bé ấy khỏi trang trại dễ hơn là buộc cậu ta phải bỏ nghề nông.

      A.J hầu như lên đến đỉnh dốc và chuẩn bị đặt càng xe xuống.

      “Này, có thể thuê người khác làm việc đó thay ”, gọi to.

      A.J giật mình quay lại nhìn. vẫn còn cầm càng xe chứ chưa bỏ hẳn ra như nghĩ. kinh hoàng nhìn chân trượt đám cây mọng nước. cùng chiếc xe lao xuống dốc nhanh nhiều hơn khi lên.

      “Ồ!”, A.J kìm được câu chửi thề trong khi và chiếc xe lao nghiêng ngả xuống dốc. cố kìm chân, giữ cho xe đất đổ, song mỗi lần xe nghiêng ngả, đất lại rơi xuống ít, chiếc xe đẩy A.J vặn vẹo trượt xuống dốc.

      Shelby vứt ví xách, nhào lại phía trước, mong ngăn chặn thảm họa mà gây ra.

      Vừa đến nơi, nắm ngay càng xe, nhưng hét lên: “Tránh ra!”.

      ngoan ngoãn nhảy qua bên, thấy A.J vấp vào tảng đá làm chân trượt . cố sức ghìm lại, ràng hi vọng giữ xe thăng bằng, nhưng người bị căng ra như sợi dây cao su sắp đứt. vội buông càng xe ra quá muộn, người ngã sấp xuống đám cây giọt băng. cố lộn mấy vòng tránh chiếc xe cán vào người.

      chưa kịp đứng dậy, chiếc xe trượt thêm vài bước, lắc lư, lật nghiêng và cả xe đất rào rào đổ xuống ngừơi A.J. Chiếc xe cũng trượt theo, đổ chỏng gọng.
      Last edited: 24/11/15

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      Chương 7

      Shelby nhảy bổ tới chỗ A.J. bị vùi dưới đống đất. cầm càng xe, ráng sức lôi nó ra.

      “A.J. sao chứ?”, gào to, tay cuống cuồng bới đất phía đầu .Nhỡ bị chết ngạt sao? Đất rất tơi, nó có thể xộc vào mũi và mồm . Ôi sao trước đây theo học khóa cứu thương hoặc cấp cứu tại Hội chữ thập đỏ cơ chứ?

      nghe tiếng rên tắc nghẹn, rồi đất động đậy và nứt ra như trong trận động đất. Shelby lấy tay gạt đất, giúp A.J. xoay ngửa người lên.

      Trời tối đen, phân biệt được người lúc ấy như khối đất.

      “Chào ”, ngớ ngẩn . ” sao chứ?”

      A.J. nhìn với ánh mắt mà rất mừng là nhìn thấy , rồi gắng gượng ngồi dậy. kìm lại được khi mở miệng , song Shelby biết là cáu. vuốt mặt cho sạch đất cát, lôi nụ giọt băng dính sau tai vất . ”Nếu kể cả hai chục pound đất cát đổ lưng chung tôi bình thường. Đừng bảo tôi…”, thận trọng tiếp, ”là tìm được chỗ thích hợp hơn, như ở Timbuktu chẳng hạn, và tới để trả lại tôi chìa khoá cửa hàng ở Spanish Court.” kết thúc với giọng đầy hy vọng.

      “Ồ, phải thế”.

      ra tiện đường ghé qua…”

      cắn môi, cố nén tiếng cười khúc khích cứ chực bật ra. “Tôi đâu dám dùng những lời sáo rỗng vào lúc như thế này.”

      “Thế là khôn đấy.”

      “A.J. có thể đứng dậy nổi ?”

      “Chỉ khi còn ngồi đè lên chân phải tôi nữa.”

      “Ấy chết, xin lỗi !”. Shelby , nhún chân đứng bật dậy. vừa phủi mấy chỗ đất bẩn chiếc váy hồng, vừa nhìn lồm cồm bò dậy. lắc đảo đầu và người như con chó sau khi tắm.

      Đất cát rơi rào rào nhưng vẫn còn vô khối bám người . ”Bây giờ tôi vào nhà”. Giọng lạnh như băng. “Tôi tắm, rồi ăn tối và cho tôi biết đến đây có việc gì.”

      Shelby mắt nhìn , lùi dần đám cỏ má hai người vừa xéo nát. ”Thôi được”, lắp bắp. ” sao đâu. Tôi chỉ định tìm Lynn thôi mà. Tôi chuyện với ấy sau cũng được. Tôi gọi điện về nhà ấy, hoặc gọi tới văn phòng của , hẹn trước với cái tên là gì ấy…”

      “Việc gì phải làm thế?”, làu bàu tiến đến phía sau . Bàn tay to tướng của nắm chặt lấy tay . ”Ồ cần thế đâu. vào trong này với tôi.”

      muốn dọn chỗ này cho sạch ư?”, cố níu lại hỏi.

      chẳng buồn nhìn xuống. ” là người có trách nhiệm dọn cho sạch,” trả lời, lôi về phía cửa hậu. ”Tôi cố làm xong trước khi trời tối, nhưng…”

      Tới phía sau bếp, cởi chiếc áo phông ra và dùng nó để lau đất cát người. cúi đầu thấp xuống, lấy tay vò tóc. Đất văng tung toé và Shelby bước lùi lại.

      A.J. liếc mắt thấy vậy, liền túm ngay lấy tay . ”Nếu bỏ về, tôi tới tận nhà lôi lại”, gầm ghè. ”Nhớ rằng tôi biết ở đâu. Nào .” lôi vào trong nhà.

      Vào đến bếp, buông ra, chỉ tay vào chiếc ghế cạnh bàn gỗ sồi. ”Ngồi yên ở đó chờ tôi tắm xong hẵng hay.” nhìn với vẻ giễu cợt. ”Trừ phi muốn xem tôi tắm.”

      Shelby vênh mặt, phớt lờ cái lối cợt nhã về lần mò tới văn phòng . Để cho thấy có ý định ngồi nguyên tại chỗ chỉ, ngồi ngay ngắn vào chiếc ghế ấy.

      nhìn làm việc đó, khụt khịt mũi rồi ra khỏi phòng, chân nện thình thịch.

      vừa khuất, Shelby liền đảo mắt nhìn quanh. Từ bé đến giờ chưa từng nhìn thấy căn phòng nào mà vừa mới nhìn cái mê ngay như căn phòng này.

      Phòng bếp của A.J. nhà kính trồng cây. trần là khoảng trống rộng có kính, nhưng phải hình vuông hay hình chữ nhật mà lại là hình quạt. Trục của quạt nằm ngay bồn rửa trong bếp, cón các cánh tỏa về các phía của căn phòng. Các chậu cây được treo trần, để các giá, thậm chí còn buông rũ xuống từ nóc tủ lạnh. Shelby hiểu rằng ban ngày hàng chục chậu cây trong phòng cần có ánh sáng mặt trời.

      điều đoán đúng. là người thích trồng trọt cây cỏ, nhưng lại sai khi cho rằng nhà chắc cũng có nhiều đồ dùng bằng pha lê. Ở đây chỉ toàn thấy các loại chuông xếp dài ngang với tầm mắt các giá chạy suốt căn phòng. Chuông đủ các loại kích cỡ, có loại trơn, có loại hình thù kỳ dị, nhiều cái còn hơn cả đầu ngón tay , có cái chỉ nhỉnh hơn cái đê khâu vá chút.

      nghe lời A.J. dặn, cứ đứng dậy xem xét bộ sưu tập chuông, rồi vòng quanh phòng mà từ góc nọ cách góc kia quãng độ hai chục bước. Mẹ chắc thích có được gian bếp rộng như thế này lắm. Khu bàn cứ như thể rộng hàng mẫu, còn chỗ nấu nướng cũng phải bằng cả hòn đảo . tự hỏi biết A.J. có sử dụng đến tất cả các dụng cụ xếp thành hàng bàn kia , hay mua những thứ đó để dạy Lynn học nấu nướng.

      Háo hức muốn khám phá phần còn lại, bắt đầu về phía phòng ăn.

      “Tôi biết ngay thể ngồi ấm chỗ được mà”, nghe giọng càu nhàu phía sau.

      A.J. đứng ngay bậc cửa. mặc quần bò, sơ mi trắng, chân đất và tóc hãy còn ướt. xắn tay áo lên nhanh thoăn thoắt.

      quyết định tảng lờ như nghe thấy câu . “Phòng này đẹp . tự thiết kế à?”

      A.J. xoay người về phía tủ lạnh, giấu nổi vẻ kiêu hãnh thoáng nét mặt. ”Cùng với tay kiến trúc nữa.”

      “Này, định sống ở đâu khi cây cối lan ra khắp nhà?”

      mở tủ lạnh, lưng quay về phía .

      thích à?”

      “Thích lắm chứ”, thừa nhận, làm sướng ra mặt. Khi quay lại phía tủ lạnh, nhìn xuống tay mình, hít hơi dài và bảo: “A.J. Xin lỗi là lúc nãy làm giật mình. Tôi chỉ nghĩ…”

      lại ngoái đầu nhìn lại. ”Cái đó tựa như thành thói thâm căn cố đế ở rồi mà.”

      rúm người, mặc dù trách bực bội với . lần nữa lại lao đầu vào chuyện lẽ ra nên tránh. ”Vâng, cũng biết bố tôi luôn dạy tôi phải làm theo cảm xúc của mình rồi mà", vui vẻ đáp.

      “Theo tiếng gọi của trái tim chứ gì?”, hỏi, lôi chiếc đĩa thuỷ tinh chịu nhiệt từ trong ngăn đá tủ lạnh ra và đặt nó vào chiếc lò vi ba. vặn núm hẹn giờ rồi quay lại phía . ”Thế nào, cái triết lý ấy làm gặp chuyện rắc rối với nhiều người khác, hay tôi là kẻ may mắn duy nhất?”

      Shelby lấy mu bàn tay dụi dụi mũi: ”Gần đây là người duy nhất”, thừa nhận.

      “Thôi được. Niềm vui rạo rực hay nỗi buồn tê tái nào đưa tối nay đến đây thế? Nhưng mà thôi, đừng vội. Đây có lẽ cũng là ví dụ nữa về Carpe diem. Tôi nghĩ trước hết tôi nên ăn . Cần ăn cho có sức. cùng ăn với tôi chứ?”

      Phải mất lúc Shelby mới nhận ra rằng về sức khoẻ của mà là về món ăn mà lúc này có thể ngửi thấy mùi thơm lan toả khắp phòng. ”Thôi cảm ơn . Tôi vừa ăn ở nhà.”

      cười với vẻ như giăng bẫy. ”Món gà hầm này tôi tự nấu lấy.”

      “Tôi có nghe là biết nấu nướng, thậm chí còn dạy cho Lynn nữa.”

      ngạc nhiên à?” hỏi giọng giễu cợt. ”Ai dám bảo chủ nghĩa sô vanh chết?”

      “Tôi đâu phải kẻ sô vanh. Tôi chỉ ngạc nhiên là lại dạy cho Lynn thôi.”

      “Sao vậy? Tôi biết nấu nướng. ấy biết. ấy muốn học, nghĩ rằng con đường đến trái tim người đàn ông là qua dạ dày của ta.”

      “Với chứ?”, Shelby hỏi thận trọng, biết rằn kéo dài câu chuyện vì biết có nên kể cho biết về cuộc viếng thăm của Carlo hay .

      A.J. nhún vai trả lời câu hỏi của , nên cũng gì về chuyện , chờ với Lynn .

      Chuông hẹn giờ của lò vi ba réo vang, A.J. cầm hai miếng lót tay bê món ăn tối bốc khói ra bàn. mở tủ lạnh lấy bia.

      Thấy vậy Shelby mỉm cười. Trông có vẻ là dân uống bia. nghĩ rượu vang hoặc sâm banh hợp với loại người như hơn. ” chẳng cần phải nấu nướng làm gì. có thể ăn ở hiệu Erica.”

      giờ chưa”. ngay, rồi bắt đầu ăn liền. ”Tôi muốn trì hoãn càng lâu càng tốt việc phải giải thích tại sao tôi có tới hai vợ chưa cưới cùng lúc.”

      cười nghe , ngả người ghế. thích thú nhớ tới mấy người bạn của , cũng như tình cảm của họ đối với . Họ trung thành đối với cũng trung thành với họ. Có cái gì đó nhất quán trong tính cách của thấy hấp dẫn chẳng kém gì nụ cười nửa miệng đầy khêu gợi và đầu óc nhanh nhạy của .

      Shelby cũng thích nhìn ăn. Các cử động của rất tiết kiệm và chính xác. mất nhiều thời gian để thêm các loại gia vị và trộn đều. Đơn giản là chỉ việc ăn.

      biết ngồi đó ngắm A.J. bao lâu cho tới khi A.J. bỏ đĩa ăn xuống và nhìn, cũng nhìn rất lâu như nhìn . Mắt lướt khắp người , từ khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, đôi mắt to đầy vẻ tò mò, cặp môi bắt đầu run run khi nhìn. Những đường nét đẹp và khắc khổ mặt dịu , lúm đồng tiền má trái xuất khi nhoài người về phía trước. Chuôi dĩa vẫn chĩa về phía . vít nó nằm ngang xuống, tựa như đánh dấu đường eo người . Shelby rùng mình cảm thấy làn sóng nóng rực chạy dọc giữa hai bầu vú.

      A.J. nó giọng trầm, đều đều và đầy ý bóng gió mà thể lầm vào đâu được. ”Shelby! Nếu có điều gì muốn biết về tôi cứ việc hỏi.”

      Những lời và cái giọng khêu gợi ấy làm nghĩ tới những hình ảnh thấm đượm dục tình, đến nỗi má đỏ ửng, miệng lắp bắp như nghẹn thở. ”Tại sao lại làm thế?”

      ngồi thẳng lại, hơi có vẻ ngạc nhiên: ”Làm gì cơ?”

      chơi trò mèo vờn chuột với . Nhưng tại sao? Thái độ của hợp với cái cách của biết. Chơi trò này, ve vãn , có thể làm tổn thương tình cảm của Lynn. Shelby thể tin có thể làm điều đó với Lynn, thế như hình như chẳng quan tâm đến việc Lynn có bị tổn thương hay .

      giải đáp được tại sao lại hành động như vậy càng làm bực tức. Nếu thể hối lộ để thôi nhận chuẩn bị cho đám cưới, có thể làm hoảng bằng thái độ khêu gợi trắng trợn ấy. Cùng với ý nghĩ tức giận ấy, lại nhận ra rằng chắc rằng ra mặt, nếu thể giở trò như thế.

      Vừa giận mình, vừa giận , run rẩy đứng dậy, vẻ đanh đá che dấu nỗi đau đớn và bàng hoàng. ”Tôi phải đây. Tôi cứ tưởng Lynn ở đây. Tôi muốn chuyện với ấy.”

      Mắt vẫn rời khỏi khi đứng dậy, Mặt sáng lên niềm hy vọng. ”Vậy là bảo Lynn tìm người khác chuẩn bị cho đám cưới chứ?”

      “Tại sao cứ cố chấp như vậy? muốn tin thế nào tùy , nhưng tôi làm việc đó!”

      quăng dĩa xuống đĩa đánh choang cái, giơ tay sờ gáy của mình. Mặt cau lại, nhưng thoáng thấy vẻ lo lắng trong mắt . “Tôi với trước rồi, Shelby ạ. Làm việc ấy phải là hay đâu.” Tiếng thở dài mệt mỏi bật khỏi cặp môi mím chặt. ”Mẹ kiếp! Tôi muốn làm tổn thương tình cảm của .”

      ***
      có biết giờ Lynn ở đâu ?”

      Cánh cửa rung lên hèm cửa khi A.J. ào vào. sập mạnh đến nỗi kính kêu loảng xoảng, rồi rảo bước lại bàn Shelby.

      nhảy bật dậy, làm dây mực ra tờ giấy tính toán chuẩn bị đám cưới khách hàng mới.” Lynn ở đâu ư?”

      Tối qua ra khỏi nhà A.J. buồn bực về việc bảo muốn bị tổn thương. Điều gì làm tổn thương và tại sao lại quan tâm tới điều đó? Điều quan tâm duy nhất của dính vào chuyện đám cưới. Tối qua toạc ra điều đó.Trừ khi đây lại là mánh khóe mới kiểu như bữa ăn tối bãi biển mấy hôm trước.

      “Ừ. Tối qua có tìm thấy ấy ? ấy về nhà và bà Moran lo lắng.”

      Lập tức nghĩ tới Carlo. bỗng lo biết ta có làm gì Lynn , nhưng rồi gạt ý nghĩ ấy ngay. ta có vẻ nóng tính nhưng đến nỗi điên rồ. Mà cũng có thể Lynn trốn ở đâu đó, tránh mặt ta. Vậy tại sao ta lại tìm A.J. nhờ giúp đỡ.

      ”, Shelby trả lời, cẩn thận tránh ánh mắt trong khi thấm chỗ mực dây giấy. ”Tôi biết ấy ở đâu. Tối qua tôi tìm thấy ấy.” ngập ngừng rồi thở dài bảo. ”Nhưng có lẽ… người khác tìm thấy ấy.” Rồi từ từ kể cho A.J. nghe về chuyến viếng thăm của Carlo, biết rằng lẽ ra phải với từ trước.

      Nghe kể, mặt A.J. càng cau có, tựa như có điều gì giằng xé trong . Mép xệ xuống, đôi lông mày giận dữ nhíu lại. ”Chuyện này xảy ra hôm qua à?”, hỏi, tay phanh rộng vạy áo, cằm nhô ra.

      “Vâng”, shelby trả lời, tay mân mê chuỗi hạt đeo ở cổ.

      “Và tìm Lynn để báo cho ấy?”, A.J. xỉa tay vàp khí, chỉ cách mũi Lynn vài phân.

      Mắt Shelby gần như lác xệch khi nhìn cái ngón tay to bè kia như sắp làm bẹp mũi . “Vâng”, trả lời, ngước nhìn .

      vung tay với vẻ sốt ruột và bắt đầu lại trong phòng. Shelby nhìn chân bước đúng đường mà Carlo bước hôm trước.

      “Tại sao tối qua chẳng gì với tôi cả?”

      “Vì tôi biết có phản ứng đúng nghư bây giờ!”, đốp lại. “ luôn nghĩ xấu về tôi”, Shelby bào chữa cho mình. từ sau bàn ra và bắt đầu bước quanh phòng. ”Tôi sợ rằng lại nghĩ tôi nhúng mũi vào việc người khác vì tôi… đôi lúc hành động rất tuỳ hứng”.

      cười có vẻ đồng tình, song lờ .

      “Tôi định dính vào chuyện của làm gì, nhưng tôi bị lôi vào tình huống như nay”.

      “Đúng thế ”, A.J. bước qua trước mặt Shelby, lẩm bẩm nhìn với ánh mắt sa sầm.

      “Tôi cố tìm cách báo trước cho Lynn!”, , xoãi bước từ bàn ra phía cửa số, trong khi từ cửa trước về phía cửa phòng sau. Họ gặp nhau gần chiếc ghế xô pha.

      “Tôi nghĩ xấu về ”, lẩm bẩm. ”Tôi chỉ muốn bị vướng chân vào chuyện này. Mẹ kiếp, tôi mong giá Lynn đừng…”

      “Thế mà tôi bị lôi vào chuyện này, dù đó là chuyện gì. Giá đừng gì?” Shelby hỏi, xoay người gót đôi giày da màu xám.

      “À, có gì đâu”. dừng lại ngay trước cửa. Nếu có ai mở cửa, chắc chắn bị cánh cửa đập thẳng vào mặt. Shelby khoái trí với ý nghĩ ác độc đó.

      “Tôi mong giá nốt câu ấy. luôn những điều khó hiểu và bao giờ chịu hết những điều định ”.

      đâu muốn biết, vả lại cứ cắt ngang lời tôi”.

      “Nếu muốn biết, tôi hỏi”. Khi thấy trả lời, Shelby bực tức nghiến răng. ” có nghĩ Carlo tìm thấy ấy ?”

      A.J. thở dài, ngước nhìn trần nhà. “Nếu vậy tôi may.”

      Shelby đứng tay chống nạnh. “ cho rằng gặp lại Carlo lần này, ấy đoạn tuyệt hẳn với ta ư?”

      “Ta chỉ nên rằng nó có thể giải quyết được nhiều chuyện”, với giọng bí . ”Nào, chúng ta phải tìm ấy”.

      “Chúng ta ư?”, shelby thận trọng hỏi lại.

      quay người, lại bắt đầu cất bước. ”Ừ, chùng ta phải cùng vắt óc suy nghĩ xem ấy ở đâu. Tôi có trách nhiệm với ấy.”

      “A.J., ấy lớn rồi”, Shelby , đút tay vào túi áo da màu xám cùng màu với chiếc váy mặc. ”Tự ấy lo liệu được”.

      bồn chồn lại trong phòng, mắt nhìn xuống chân. cũng thấy lo lắng hiểu Lynn nghĩ gì trong lúc này.

      “Có chỗ nào ấy thường hay tới mỗi khi có việc cần suy nghĩ ?”, hỏi.

      “Có thể là nhà nghỉ hè của gia đình Altman chăng?” Shelby gợi ý, cắn môi với vẻ đăm chiêu.

      dừng lại hỏi ngay: ”Có phải nhà nghỉ đảo Maui ?”

      , mà là căn nhà cũ kỹ, nơi gia đình thường hay tới lúc Lynn còn . Cậu ấy rất thích đến đó, song tôi nghĩ từ lâu lắm rồi gia đình ấy đến đấy nữa. Ít nhất cũng là từ năm ngoái.”

      “Tôi chưa bao giờ nghe tới chỗ ấy.” lấy trong túi áo chiếc bút và tập giấy . ”Chỗ ấy gần đây ? vẽ đường cho tôi xem nào.”

      Shelby nhíu mày, cặp mắt xanh ra dáng ngẫm nghĩ. Rất lạ là biết có căn nhà đó. giúp đỡ bà Altman về các vấn đề tài chính từ sau khi chồng bà qua đời. Có thể là ai nhắc tới căn nhà đó. ”Nó ở khu rừng quốc gia Los Angeles, mạn San Bernardio, xa lắm. Mãi tận gần núi Gấu Lớn cơ. Từ đây tới đó mất khoảng bốn tiếng.”

      A.J. bực dọc thở dài qua hàm răng nghiến chặt. ” đến đó bao giờ chưa?”

      “Lâu lắm rồi. Chúng tôi trượt tuyết ở đấy.”

      “Tại sao lại nghĩ lúc này ấy tới đó?”

      Shelby nhún vai. ” ấy bao giờ cũng thích chỗ đó. Vùng núi là nơi ấy ưa thích. Có lần ấy bảo tôi ấy thích sống ở đấy cả năm luôn cũng được.”

      có số điện thoại chỗ ấy ?”, vừa hỏi vừa lại chỗ để điện thoại.

      “Ở đó có điện thoại. Tôi rồi, chỗ ấy xa xôi và cũ kỹ lắm. Nhưng mà định với ấy thế nào khi tới đó?”

      đúng là người tính khí thất thường. Tôi trang đời của điều thích hợp với lúc này nhé. ”Nụ cười đầy ác ý bỗng nở mặt . ”Carpe diem, nhớ chứ?”

      Nghe nhay nhay lại mãi câu đó làm phát ốm lên được, song trước khi kịp nghĩ ra câu ác độc để đối lại, nụ cười ấy biến mất, gật đầu quả quyết. ”Thôi được rồi. dẫn đường cho tôi đến căn nhà đó”. vòng qua bàn tới chỗ đặt máy điện thoại. ”Tôi gọi báo cho văn phòng biết tôi vắng cả ngày hôm nay. có thể kiếm ai tới trông cửa hàng trong lúc vắng, hay là muốn đóng cửa tiệm cả ngày? Tôi biết kể cũng bất tiện cho vì mới hai giờ chiều, song còn cách nào khác.”

      “Dẫn đường ư?”, lắp bắp. ”Đóng cửa hàng à?”

      “Chính thế”, trả lời, cặp mắt xanh nhìn tựa như đưa ra lời đề nghị hoàn toàn hợp tình hợp lý. ” mình có thể tôi tìm ra được chỗ ấy, và nếu có đến nơi trời cũng tối mất.”

      “Nhưng tôi thể được, khách hàng hẹn tôi đến....”

      đổi lại giờ hẹn ”, như ra lệnh, tay ấn số điện thoại văn phòng của .

      Shelby nghe chuyện với Simmons, lòng thấy buồn bực. Thôi đành phải vậy, nghĩ. chẳng để yên thân mà ở lại. Vả lại cũng lo lắng cho Lynn, và chắc chắn bà Moran cũng lo kém. Thế quái nào mà lại dính sâu vào chuyện này chứ, tự hỏi trong khi tìm số điện thoại của bác sĩ là khách hàng hẹn gặp lúc ba giờ chiều. ”Nếu tôi làm ăn thua lỗ do chuyện này, tất cả là lỗi của đấy, A.J. Court ạ”, càu nhàu.

      “Tôi sẵn sàng trả xứng đáng với thời gian của bỏ ra”, , tay đưa ống cho , miệng cười rất điệu nghệ.

      những muốn ném ống vào mặt .

      nhanh chóng dàn xếp nhờ Lindy coi hàng hộ và cũng hẹn được khách gặp vào lúc khác. Trong khi khoá cửa, A.J. dậm chân với vẻ sốt ruột, rồi lôi tuột ra khỏi chỗ chiệc Jaguar đậu. Họ tới được San Bernardio với thời gian kỷ lục, mặc dù xe cộ đường rất đông. Suốt đoạn đường, Shelby trộm liếc về phía sau, chỉ sợ cảnh sát xa lộ có thể tóm cổ họ bất cứ lúc nào. Cho đáng đời, thầm nghĩ. Nhưng kẻ lái bạt mạng gặp may, A.J. gặp chuyện gì trong suốt thời gian phóng xe như điện xa lộ.

      Khi họ tới được khu núi cao, mây đen kéo đến và Shelby lo lắng nhìn trời. hy vọng trời đừng đổ mưa, nếu đêm đó đoạn xe quay về nhà rất khó khăn.

      A.J. cho xe chạy chậm trong khi chỉ đường tới căn nhà nằm dải đất cao cách thị trấn trong núi Gấu Lớn độ vài dặm. Sương mù lan tỏa làm họ khó tìm đường. Tuy nhiên với gia đình chi tiêu phải dè xẻn từng xu, hiếm khi được nghỉ núi như gia đình , nên Shelby nhớ từng giây phút được ở trong căn nhà ấy cùng gia đình Altman, kể cả lối dọc theo những con đường quanh co khúc khuỷu.

      Cả hai mệt rũ người trong khi chiếc xe chồm như ngựa tế con đường mấp mô, rồi dừng trước căn nhà có tấm biển đề tên Altman gắn cạnh cửa trước. thấy xe Lynn đậu trước nhà, cũng có ánh đèn sáng trong ánh chiều chạng vạng và sương mù ken dày đặc thêm.

      “Giờ tính sao đây?” Shelby hỏi.

      A.J. rời tay lái chui ra khỏi xe. ”Bây giờ ta tìm đường vào nhà xem có ấy trong đó ?”

      bảo phá khoá vào ư?” Shelby đâm hoảng. ”Làm như thế là phạm pháp”.

      “Sáng mai, việc đầu tiên tôi làm là mời ông thợ rèn tới sửa lại những chỗ ta phá”.

      “Ái chà, hay hớm quá nhỉ”, Shelby bực bội đay lại, chui ra khỏi xe và theo tới cửa trước. ”Xem ra lôi tôi khỏi cửa hàng, tham gia vào cuộc kiếm tìm hú họa thế mà vẫn còn chưa đủ, nay còn biến tôi thành kẻ đồng lõa trong việc làm tội lỗi của nữa.”

      “Tôi biết nấu nướng, nhớ chứ? Nếu bị tống vào ngục, tôi gửi cho chiếc bánh bên trong dấu chiếc dũa.”, A.J. tỉnh bơ trong khi tay sờ núm cửa và chiếc khoá đúc khoá cửa. ”Nghĩ xem, so với việc làm xe đất vùi lên người tôi, việc có cơ nào cũng chỉ đáng là chuyện vặt”.

      Shelby lườm cái, rồi đứng nhìn lần tay dọc theo mép cửa. kêu lên với vẻ hài lòng khi phát ra chiếc chìa.

      Khoá dấu dưới miếng gỗ long đinh ở bậu cửa. “Tôi phải với Sharon Altman về việc này. Ai lại cẩu thả đến thế cơ chứ.”

      “Đúng đấy”, Shelby ngay. ”Bác ấy cần phải cẩn thận hơn. Phải đề phòng bọn cà chớn có thể tìm cách lẻn vào chứ.”

      A.J.cau có nhìn , xoay chìa mở khoá và đẩy cửa mở ra.

      Shelby bước vào, hăm hở nhìn quanh phòng, nhưng A.J. vẫn đứng ngoài, nhíu mày nhìn sương mù dày đặc.

      Shelby bỏ áo khoác, để cùng với ví xách chiếc bàn gần cửa. thích thú thấy trong phòng vẫn hệt như còn nhớ.

      Bao giờ cũng vậy, bà Altman giữ đúng thị hiếu tuyệt vời của mình ngay cả trong căn nhà ít khi bà dùng đến. Đồ đạc trong nhà- chiếc xô pha đối diện với cái lò sưởi rất lớn và mấy chiếc ghế mềm tuy trông nặng nề nhưng đơn giản. Trần nhà đầy vết đen được lấp bằng những miếng thảm dày màu vàng và các bức tường trắng sần sùi. Căn nhà chỉ có buồng ngủ và phòng tắm , tất cả toát lên vẻ ấm cúng và khiêm tốn, khác hẳn ngôi nhà của gia đình Altman ở Santa Barbara.

      “Công tắc đèn ở chỗ nào ấy nhỉ?”, S.J. hỏi, sờ tay dọc bức tường.

      “Đoán lại ”, Shelby trả lời, rờ rẫm tìm đường trong ánh sáng mờ mờ, tới chiếc bàn gần cửa sổ.

      vậy là sao?”

      cầm chiếc đèn dầu hoả, bao diêm và giơ lên. ”Tôi bảo nhà này cổ lắm rồi mà. có biết cách thắp đèn loại này ?”

      đùa đấy chứ?”, cộc cằn bảo, giằng lấy chiếc đèn từ tay . ”Mãi cho đến lúc sáu tuổi tôi vẫn còn chưa biết điện là thế nào.”

      Shelby bối rối quay mặt . Vừa nhìn quanh tìm dấu hiệu có người ở , vừa sờ vào mép lò, rồi cửa lò sưởi. Lò được lau sạch muội, các khúc gỗ xếp ngay ngắn bên trong. Chỉ cần bật diêm trông là đống củi ấy bắt lửa nổ tí tách ngay. Bụi phủ lần mỏng trước cửa lò, chứng tỏ gần đây có ai dùng. cho rằng đống củi chắc được xếp ở đó từ lần gia đình Altman ở đây khi trước.

      Trong góc phòng có chiếc bếp dầu , cùng hộp đựng đá đủ sức chứa được cả tảng đá lớn. Cả hai thứ đều mở nắp và rỗng .

      Trong khi A.J. thắp đèn và điều chỉnh bấc, thấy chạn đựng thức ăn đóng chặt và thấy có vỏ đồ hộp ném trong thùng rác.

      “Chà, tôi nghĩ thế là ”, thở dài quay lại phía . ”Lynn đến đây. Chúng ta nên... làm gì vậy?”, hỏi khi thấy lom khom trước cửa lò sưởi.

      “Nhóm lò chứ còn làm gì nữa.”

      “Nhưng chúng ta còn phải quay về. Trời sắp tối rồi!”

      thở dài, mồm nhành ra khuôn mặt nhăn nhó vì buồn bã. ”Tôi e rằng lúc này ta còn có thể đâu được nữa. hãy nhìn sương mù xem.” hất hàm về phía cửa sổ.

      lập tức nhìn theo. màn trắng dày đục bao trùm khắp gian.

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      Chương 8


      “Nhưng chúng ta thể ở đây được”, cao giọng với vẻ hoảng hốt. “Tôi lại cứ tưởng lo lắng về Lynn cơ đấy”.

      “Có chứ”, quỳ trước cửa lò sưởi, đánh diêm châm vào đống củi. lát sau các lưỡi lửa liếm quanh các thanh gỗ khô. Nó bắt đầu nổ tí tách nghe rất vui tai, đẩy lùi cái giá lạnh đầu thu.

      A.J hơ tay về phía ngọn lửa. gục đầu, vai rũ xuống. Nhìn cảnh ấy, Shelby cũng thấy ái ngại.

      Nỗi lo âu chạy dọc xuống xương sống , nhưng tí tách vui tai như những lưỡi lửa liếm dần đống củi. “Nếu chúng ta ngay bây giờ, sương mù càng dày đặc thêm. Tôi nhất định phải về…”.

      “Shelby, sương mù thế này được đâu. Ta đành phải đợi cho nó tan bớt . thể liều lái xe những đoạn đường chưa quen…”

      “Lẽ ra phải nghĩ tới điều đó trước khi lôi tôi đến đây!”.

      “Làm sao tôi biết được cơ xoay ra như thế này chứ?” đốp chát, rồi thấy vẻ lo lắng thực của , dịu giọng. “Mù tan bất cứ lúc nào và chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây”.

      “Tôi rời khỏi đây ngay bây giờ”, , tay vơ vội áo khoác, ví xách rồi rảo bước ra phía cửa, chỉ kịp nghĩ hãy cứ tìm đường ra xa lộ rồi hẵng hay.

      “Gượm , Shelby!”.

      giật mình quay lại thấy A.J đâm bổ đến như viên đạn từ khẩu súng lệnh xuất phát. Thấy lao theo, càng bước nhanh hơn. đẩy mạnh cửa định chạy xuống mấy bậc tam cấp tối om nhớp nháp vì sương đọng.

      Đôi giày gót thấp trượt mạnh, loạng choạng ngay bậc đầu tiên. giang tay cố giữ thăng bằng, áo khoác và ví văng nơi, chân trượt ngả, người lăn lông lốc từ bậc cùng xuống đất.

      Thoáng cái, A.J ở bên cạnh . “Shelby, sao chứ?”. hỏi, giọng run run.

      “Tôi nghĩ thế”.

      lần, chỉ lần thôi. Tôi mong hãy suy nghĩ trước khi hành động”.

      Giọng gắt gỏng, song bàn tay sờ người xem có bị thương chỗ nào lại hết sức dịu dàng. thở hổn hển và rụt chân lại khi động đến đầu gối trái của , và khi lần lên đến cánh tay , bàn tay đỏ màu máu.

      “Ối a”, rên rỉ, nhắm nghiền mắt.

      “Này đừng có với tôi là thuộc loại phụ nữ mới nhìn thấy máu là ngất xỉu nhé”.

      “Nếu đúng sao nào? Đây là máu tôi cơ mà. Nhưng chuyện này tôi quen rồi”, thở dài , gắng gượng ngồi dậy.

      Trời tối thấy , song nghe giọng biết cười trong khi giúp ngồi dậy. “Ngày bé chắc chân tay xây xát nhiều lắm hả?”.

      “Các hãng làm băng dính cứu thương đề nghị mẹ tôi tham gia ban giám đốc của họ vì bà mua các sản phẩm của họ rất nhiều cho tôi”, làm bộ vui vẻ trả lời để che lấp nỗi bối rối trước ngốc nghếch của mình. “Cho đến năm mười hai tuổi, tôi vẫn nghĩ mình sinh ra hai đầu gối bôi sẵn thuốc sát trùng màu da cam nhãn hiệu Merthiolate cơ đấy”.

      “Chà, hình như đầu gối lại bị đấy, song nếu vẫn còn có thể đùa vui về chuyện ấy chắc là cũng nặng lắm. Thôi ta hãy vào trong nhà . Vết rách sâu đấy”.

      quàng tay qua cổ, còn tay đỡ ngang người . Shelby ôm lấy trong khi nhấc bổng lên, xoay người leo mấy bậc tam cấp vào nhà.

      cẩn thận đặt lên ghế, cởi bỏ áo vest và xắn cao tay áo sơ mi. “Ở đây lấy nước chỗ nào?”.

      “Bên ngoài có bơm điện đấy”.

      A.J sững người ngạc nhiên. “Nhà có điện nhưng bên ngoài nhà lại có máy bơm điện ư? Chắc Sanford và Sharon quan niệm dù thiếu gì cũng được nhưng thể thiếu nước máy và buồng tắm”.

      “Vâng, bác vẫn bảo thíêu thốn cũng có giới hạn của nó”. Shelby dùng cánh tay bị đau chỉ vào các ngăn bếp. “Chỗ để máy bơm thường khóa. Tôi nghĩ chìa khóa để trong mấy cái ngăn kéo kia”.

      A.J lục các ngăn kéo cho đến khi tìm được chìa khóa, sau đó ra ngoài chạy máy bơm. Vài phút sau vặn vòi, lấy đầy chậu nước lạnh như băng. tìm khăn trong nhà tắm, dấp nước rồi mang lại chỗ . ngồi tựa lưng vào ghế, vén tay áo rách dính đầy máu.

      A.J quỳ bên cạnh, đặt chiếc khăn ướt lạnh lên gối , và bắt đầu lau chỗ xước dính máu cánh tay .

      phải bỏ áo ra”, , ngồi xổm lại sàn.

      Cặp mắt xanh mở to, Shelby ngước nhìn . “ bảo áo này á?”.

      “Tất nhiên là nó”, thản nhiên đáp. “Áo dính máu và khi máu khô dính chặt vào vết thương”.

      Shelby đưa cánh tay còn lành lên cổ áo.

      A.J vẫn ngồi xổm, nhìn mỉm cười, rồi cừơi hết cỡ. “Kìa Featherstone! nghĩ là tôi có ý đồ xấu xa làm hại đến thanh danh của đấy chứ?”.

      “Ồ , nhưng…”.

      “Vậy cởi ra, nếu tôi phải làm việc ấy”.

      “Nhưng phải kiếm cho tôi thứ gì khác để tôi khoác chứ?”.

      “Thứ gì nào? Ga trải giường nhé?”.

      “Tôi biết”, đáp cộc lốc, cảm thấy nực cười. “ xem trong phòng ngủ ấy, có thể bác Altman hoặc Lynn để lại áo xống gì chăng?”.

      Thở dài với vẻ khốn khổ, A.J đứng dậy vào trong phòng ngủ. Shelby nghe tiếng mở đóng ngăn kéo và tiếng càu nhàu vọng ra. Cuối cùng bước ra, tay cầm hai thứ. giơ cái lên hỏi. “Cái này được ?”.

      Shelby nín thở. Đó là chiếc váy ngủ màu đen đính đăng ten. Nhìn cổ áo rất rộng, biết ngay là của bà Altman to béo chứ phải của Lynn, nhưng đúng kiểu của hãng Frederik ở Hollywood. Dẫu sao cũng phải thừa nhận kiểu cách ấy tuyệt nếu như nó vừa vai ngừơi mặc. Nó trũng đằng trước, trũng đằng sau và chắc chắn phải dài đến háng Shelby. Hai mảnh vải hình chữ V dài thượt ấy được đính bằng đăng ten màu đen mỏng dính. Hai dải dây treo tròn xíu cũng được viền bằng đăng ten cho hài hòa với toàn bộ chiếc váy. “Tôi thể mặc thứ đó được!”.

      A.J ngắm chiếc váy với vẻ thán phục. “ có thể hình dung được Sharon mặc chiếc váy này ?”, hỏi với vẻ khiếp đảm.

      Mắt họ gặp nhau và cả hai cùng cười phá lên khi mường tượng cảnh người đàn bà đoan trang mặc chiếc váy ngủ hở hang ấy. “Thêm đôi giày đen gót nhọn nữa”, Shelby tô vẽ thêm cho bức tranh họ nghĩ tới. Khi họ cười xong, cằn nhằn. “Chúng ta chẳng nên về bác ấy như thế. Bác ấy mắng chết và vả lại bác ấy sắp trở thành mẹ vợ của cơ mà”.

      nghiêm mặt lại, ném chiếc áo vào phòng ngủ. “Thế còn cái này sao?”.

      Đó là chiếc áo phông in hình chú chuột Mickey, có lẽ là thứ Lynn mặc từ những ngày học đại học.

      “Áo này hợp với cái áo da tôi mặt”, Shelby cho yên tâm.

      đưa nó cho rồi xoay lưng lại mà cần phải bảo. Shelby bối rối nhận ra rằng thể rút tay đau ra khỏi tay áo bị rách. “A.J?”.

      “Mắt tôi nhắm rồi, bà Godiva ạ”.

      hắng giọng. “Tôi cần có người giúp”.

      quay lại. Thấy má đỏ bừng, mắt nhìn chỗ khác, nhanh chóng nhưng cũng cẩn thận giúp mặc áo. Shelby cố nén cho khỏi rùng mình khi các ngón tay chạm vào da thịt cánh tay . Cuối cùng, khi mặc áo xong, A.J giúp xắn tay áo lên quá khuỷu tay rồi mang chậu nước .

      Xoay ngừơi lại dưới ánh đèn, A.J chậc chậc lưỡi với vẻ lo lắng.

      “Có chuyện gì vậy?”.

      “Lúc trước tôi để ý, nhưng bị mấy mảnh dằm cắm vào ngừơi”.

      “Dằm à? To ?”.

      “To làm sao?”.

      “Là tôi muốn biết mắt thường có nhìn thấy được ?”.

      “To hơn thế… và có tới mấy mảnh”.

      rên rỉ. “Ý muốn to bằng loại mà người ta : “Nào, ngồi im để tôi nhổ cái mảnh này ra nào. Có thể ta bán nó cho ai đó dùng làm cột buồm chứ gì?”.

      “Khiếp, phóng đại quá”, với vẻ thán phục rồi từ từ đứng dậy. “Chúng to đến mức ấy đâu. Tôi phải xem có cái kìm, à cái nhíp hoặc cái kim nào ?”.

      Nghe đến cái kìm, Shelby rên lên, ngả người đệm ghế, rồi thở dốc do đau vì vô tình co gập cái gối bị thương lại.

      trở lại ngay, tay cầm cái nhíp. Vừa lúc định thò tay nhổ, đưa tay nắm chặt cổ tay . “A.J, tôi nên trước với tôi chịu được đau đâu đấy”.

      góp phần tăng lợi nhuận băng cứu thương cho hãng Johnson & Johnson mà lại sợ đau ư? Tôi tin điều đó”. Cái giọng trêu chọc và cả nét mặt đều dịu . “Đừng lo”, đưa tay vuốt . “Tôi tay thôi”.

      Shelby vui sướng trứơc vẻ dịu dàng của nên để ý khi nhổ những cái dằm ra, nhưng rên lên nhè khi chiếc khăn nước lạnh buốt chạm vào chỗ da bị xước.

      “Xin lỗi”, A.J rụt tay lại. “Nhà tắm có bình đun nước nhưng nước chưa kịp nóng”.

      sao”, lẩm bẩm, mắt nhìn tay lau chỗ đau cho . Đôi tay dịu dàng và bỗng nhớ là bế Becky mới khéo làm sao. Rồi hiểu sao, lại nhớ đến lần đầu hôn ở nhà hàng Erica.

      Ánh mắt chuyển từ tay lên mặt . Môi mím chặt, mắt căng ra, tập trung vào việc làm. Cảm thấy nhìn , ngước lên. “Tôi xin lỗi, tôi biết là đau”.

      “Cũng đến nỗi”, thở mạnh, lí nhí và cũng biết chắc mình gì nữa. “Nhưng ...”, giọng dài ra rồi dừng lại.

      Cái tay cầm khăn lau ấy chậm lại rồi dừng hẳn. nhìn . Nỗi lo lắng làm mắt từ màu xanh nhạt chuyển thành màu xanh ngọc. Mà cũng có thể do ánh đèn và ánh lửa hắt ra từ lò sưởi.

      nhíu mày với vẻ thắc mắc. “Tôi cái gì?”.

      Phòng hoàn toàn yên lặng trừ tiếng củi cháy tí tách. Ngoài kia sương mù dày đặc phủ kín các cửa sổ như tấm màn dày. Họ nhìn thấy gì bên ngoài và ai có thể thấy gì bên trong. Thế giới như chỉ có hai người với nhau.

      Ý nghĩ ấy làm Shelby vui mừng phấn chấn, sau đó người run lên như trong cơn sốt. thầm ước giá có thanh kẹo mà nhấm nháp hay biết mấy, nhưng cái thèm khát phải là kẹo mà là A.J.Court. vội vàng gạt ngay những ý nghĩ nguy hiểm ấy và nhớ lại xem vừa mới gì. “… rầy la tôi chứ?”.

      nhún vai, hất hàm về phía cánh tay . “Tôi nghĩ đau lắm, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao lại đâm bổ khỏi nơi này như vậy?”.

      “Tôi cần trở lại cửa hàng”, trả lời rồi thở dốc vì đau khi thử cẩn thận gập cánh tay lại xem còn chỗ nào bị thương nữa .

      rúm người lại, miệng xuýt xoa trong khi tay vuốt vai .

      “Lindy chắc đóng cửa hàng trước khi ta về tới Sabta Barbara rất lâu rồi”.

      “Bố mẹ tôi chắc lo lắng lắm”.

      “Lindy với tôi an tâm”.

      nghiêm nghị nhìn . An tâm ư? Chắc đùa, nghĩ, nhưng mấy từ mà Lynn dùng khi về giúp gạt bỏ được trạng thái mê muội nguy hiểm trong đầu.

      “Ồ, tất nhiên. Lindy lại với bố mẹ tôi, song có nghĩ chúng ta nên bây giờ ?”.

      trả lời, A.J tiếp tục làm sạch vết thương và băng lại bằng chỗ bông băng tìm được trong phòng tắm. bỏ chiếc khăn ướt vào chậu rồi bước ra ra ngoài cửa trước. lát sau quay vào, tay cầm chiếc áo khoác giả da và ví xách tay của . “Rất tiếc, Shelby ạ. Mù dày đặc đến nỗi đứng ở cuối tam cấp tôi thấy chiếc xe đậu ở đâu nữa. Tôi gần như phải bò ra đất mới tìm được hai thứ này”, , trỏ vào các thứ đồ của . “Chúng ta đành phải ở đây qua đêm”, đặt hai thứ xuống bàn, nhìn với vẻ lấy làm tiếc.

      Giá nghĩ làm việc này có chủ ý từ trước chắc bực lắm. Song họ lâm vào tình huống mà họ làm gì được. “Thôi đành thế vậy”, , thấy gật đầu tán thành. “ nghĩ liệu ở đây có gì ăn được ?”.

      cười phá lên. “Đấy, thế mới là chứ”.

      nhăn mặt nhìn , trông hơi buồn cười vì chiếc áo quá rộng và cánh tay quấn băng. “Tôi thích người khác bình phẩm về việc thích ăn của tôi !”.

      “Nếu vậy đừng nên ăn nhiều như thế”, với vẻ đối đáp lại, tới bên chạn đừng đồ ăn lôi ra mấy hộp thức ăn. “Chúng ta có thể tha hồ chọn này. Ớt, ớt và ớt đấy”.

      “Nếu phải ăn ớt cũng sao đâu?”.

      Hai tay A.J nhấc nhấc hai hộp sắt. “Đây lại là trường hợp khó hiểu nữa trong cuộc sống đầy bí của Sanford và Sharon Altman”.

      Ánh mắt họ gặp nhau. Shelby hình dung thấy bà Altman mặc chiếc áo hở hang ấy và ngồi trước bát đầy ớt hộp. cười khúc khích. Khi A.J hỏi: “ nghĩ ông ấy mặc gì nào?”, biết cũng nghĩ giống . ôm bụng cười ngặt nghẽo trong khi A.J kiếm ra cái mở đồ hộp, xem lại dầu trong bếp và châm lửa. “ làm có vẻ thành thạo nhỉ”, khen khi thấy điều chỉnh ngọn lửa bếp.

      “Mẹ tôi nấu nướng bằng loại bếp này trong rất nhiều năm”, trả lời với giọng đánh trống lãng mỗi khi nhắc lại thời thơ ấu của mình.

      ShelbY ngẫm nghĩ lát rồi cho rằng chối bỏ hay lấy làm tiếc về quãng đời thơ ấu của . chấp nhận nó như phần của quá khứ và dùng nó để tạo dựng nên nghiệp. bỗng cảm thấy khâm phục .

      Vài phút sau, ớt bắt đầu sôi trong chảo. A.J lôi từ chạn ra gói bánh mặn mới vừa chớm mốc. còn tìm được cả chai rượu vang chưa mở nắp.

      “A…”, mỉm cười hài lòng. “Bữa tối nay cũng ngon ra phết”.

      quả là biết cách chiều chuộng con ”, Shelby , tay dụi mắt làm vẻ ngây thơ. “Đầu tiên là cửa hàng Mc Donald, rồi bây giờ đến món ớt hộp nấu lấy. người đàn ông nào có thể đạt tới được những tiêu chuẩn mà đặt ra”. ngồi đống nệm ghế trông như nữ hoàng.

      làm tôi hư đốn mất thôi”.

      vậy đúng”, múc món ớt ra bát. “Lần hò hẹn đầu tiên – tức là lần đầu ta gặp nhau- tôi mời vài món ngón nhất ở Santa Barbara”.

      Mặt lạnh tanh trong khi lấy bánh ra khỏi hộp, nên nghĩ chắc là tưởng tượng nhỡ mồm. “Bữa đó là nhà hàng đãi khách chứ. Vả lại nếu được, chắc cũng tống cổ tôi ra ngoài rồi”.

      “Đúng thế”, thừa nhận với giọng ràng chẳng ân hận gì. “ muốn ngồi đó ăn hay có thể đến ngồi bên bàn?”.

      “Tôi lại bàn ngồi”, trả lời, cố đứng dậy, gượng cái chân bị đau. “Nếu tôi đâm quen cái lối có người phục vụ mất”.

      dự định lộn cầu thang luôn chứ?”.

      bao giờ nữa”, trả lời dứt khoát.

      Món ớt đóng hộp ngon và khá nhiều, còn rượu vang cũng rất ngon. Họ ăn uống từ tốn và nghĩ được điều gì điều ấy. Sách vở, phim ảnh, thể thao, v..v và họ phát ra rằng sở thích của họ rất giống nhau.

      A.J gạt bát qua bên. “ nghĩ sao về chuyện bếp núc?”.

      “Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó”, mơ màng . “Chính vì vậy tôi bao giờ học nấu nướng. Tôi là người luôn làm chân rửa bát đĩa. Nhưng mà tay tôi còn đau”.

      nhìn như muốn . “Nghe được đấy”.

      Trong khi ngồi ghế trước lò sưởi, dọn bàn, xếp các đĩa vào bồn rửa, rồi cầm cốc và mang nốt rượu đến chỗ . “Ta cũng nên uống hết. Để đến lần sau có người tới nó cũng hỏng mất”.

      ngồi xuống cạnh , giơ cốc rượu xem màu sắc của nó. Rượu vang trong cốc phản chiếu ánh lửa trông như ngọc đỏ tan lỏng. “Shelby, được ở bên tối nay tuyệt vời”, , hoàn toàn làm bất ngờ. Chiếc cốc bắt đầu run lên trong tay .

      nhìn . Ánh lửa hắt sáng nửa khuôn mặt đẹp rám nắng của , còn nửa kia khuất trong bóng tối. Gò má nhô cao trong ánh lửa bập bùng trông rất thú vị. Nhìn chỉ thấy nửa mặt , có cảm giác rất lạ là lần đầu tiên hiểu hết được .

      cứng rắn nhưng chu đáo, khôn ngoan nhưng hóm hỉnh, khô khan nhưng lại dịu dàng. Lúc này hình như còn để bụng việc cứ mỗi khi họ gặp nhau là lại có chuyện, việc định hối lộ để bỏ cuộc.

      Bởi vì đem lòng .

      Nhận ra điều đó làm vừa mừng lại vừa sợ. Điều này ổn. bắt đầu đứng dậy, cũng chẳng biết phải làm gì, nhưng giơ tay ngăn lại.

      định đâu? Ngủ bây giờ hãy còn quá sớm”.

      “Tôi… tôi cũng chẳng biết nữa”. Nỗi thất vọng chẹn ngang cổ, cho hết những điều định , về việc cần ngủ, về nhà ngày mai, tìm Lynn, lo việc ở cửa hàng…

      cứ ngồi yên đây”, kéo ngồi xuống cạnh . “À này, có để bụng cái cách tôi với chiều nay ? Tôi thú nhận hành động cách ngu ngốc”.

      vòng tay ôm như ôm người bạn.

      Shelby rùng mình, xoay mặt lại phía . Cặp mắt mở to và đôi mày dài đầy vẻ ngơ ngác ngây thơ, trong khi ánh mắt nhìn lộ nhận biết đầy nữ tính.

      Mặt gần trong gang tấc, miệng ghé sát miệng . nghĩ tới lần hôn , lòng nhức nhối vì khao khát. Vẻ mời mọc chưa bao giờ mặt như lúc này.

      Tay A.J ghì chặt lấy vai , tay kia vuốt ve lên mái tóc cắt ngắn của . “Tôi xin lỗi”. Giọng bỗng tắc nghẹn, tựa như thốt được ra lời, hoặc quên mình định gì.

      “Xin lỗi gì mới được chứ?”

      “Vì … ồ, mà thôi, sao”. vòng tay ra đằng sau gáy và áp môi vào môi . Nếu nụ hôn đầu tiên cách đây mấy tuần làm toàn thân run rẩy, chiếc hôn này như làm đất sụt lở dưới chân . Môi áp chặt vào môi , làm nghẹt thở.

      hôn tới tấp, thầm gì mà hiểu. Giọng cũng nồng nàn, kích thích chẳng kém gì những nụ hôn đặt lên miệng… lên mắt, má và tai !

      “Với những như em, chỉ có từ này mới diễn tả được hết”, , hôn vào cổ .

      “Từ gì vậy?”, hổn hển hỏi lại, ngửa đầu, mặt tràn đầy vui sướng.

      “Cực kỳ!”.

      quay mặt lại hôn . cười, phà hơi nóng hổi . “Từ đó có nghĩa là béo mập ?”.

      “Nó có nghĩa là hấp dẫn, là nồng cháy, hoàn thiện… Ôi, Shelby, tại sao gặp em từ trước nhỉ?”

      muốn ghì chặt lấy , nhưng lại vội đẩy ra. cảm thấy cần đưa tay lên chặn cái cảm giác râm ran trong ngực. Song thể ngăn được cái thèm khát cháy bỏng ở phần dưới người . Chỉ có cách để thỏa mãn cái đó – thỏa mãn chưa từng nếm trải.

      Sao gặp từ trước là cái gì mới được chứ? Trước khi đính ước với Lynn ư?

      chợt tỉnh trí, vội vàng luồn khỏi vòng tay . thở dốc lên vì đau khi cánh tay bị thương trẹo . “A.J đừng. Chúng ta được làm thế. đính hôn với trong những bạn thân nhất của em”.

      nhảy ra xa nhưng khụy ngay xuống vì chân đau. Thoắt cái, ở bên , giơ tay đỡ, nhưng lùi lại. Mặt trông đờ đẫn chẳng kém gì =. đưa tay run run vuốt mái tóc của . “Shelby, hãy nghe giải thích . Chuyện này kéo dài như vậy đủ rồi…”.

      “Thôi, cần”, , giơ tay ngăn lại, mặt bối rối và đầy vẻ tự trách mình. “Đừng làm cho việc xấu thêm nữa ”.

      quay mình chạy vào phòng ngủ, gieo mình xuống giường và bật khóc nức nở.


    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      Chương 9


      Ánh nắng nhạt nhòa buổi sớm mai bò vào phòng, tựa như nỡ làm mất giấc ngủ của vừa qua đêm vật vã. Shelby xoay người nằm ngửa, cố mở hai mắt sưng húp.

      Sau khi nằm khóc có lẽ hàng tiếng, cứ mặc nguyên váy áo ngủ thiếp . Chiếc váy da thanh nhã của có lẽ bao giờ còn giữ được vẻ như trước.

      Cả cũng bao giờ còn được như xưa.

      Cái khó khi ra ngoài lúc này, nghĩ, là lại phải trở dậy và đối đầu với vấn đề cũ. Mà vấn đề ấy mới nan giải làm sao! chồng chưa cưới của người khác. Và người này tình cờ lại là trong những người bạn thân nhất của .

      Shelby nằm vắt tay lên trán, đắm chìm trong suy nghĩ tự trách mình. Niềm an ủi duy nhất của trong lúc này là ít ra cũng có lần lao đầu ngay vào cuộc. Phải mất vài tuần mới phạm cái sai lầm chết người này.

      Shelby nghe tiếng A.J lục cục ở phòng bên nên ngồi dậy, thận trọng với cánh tay và đầu gối đau tê cứng, rồi nhàng vào phòng tắm. chải lại mái tóc, thoa chút phấn cố giấu những nét ưu tư mặt. Thế nhưng ngay cả những đồ son phấn đắt tiền mà Lynn và Altmat để lại cũng che được đôi mắt sưng húp và chiếc mũi đỏ lựng. cố vuốt phẳng những vết nhăn váy, cho gấu áo phông vào trong. cảm thấy ít ra bây giờ cũng có thể đối mặt với A.J được rồi.

      ở trong bếp. Nghe tiếng mở cửa phòng ngủ, đứng nguyên quay lại : “Cà phê pha. Tôi đói lắm, nhưng có thức ăn đấy, xin mời . Tôi nghĩ tôi tắm trước khi chúng tôi trở lại nhà.”

      Giọng hoàn toàn bình thường, nhưng khi xoay người lại, Shelby thấy mặt thểu não chẳng kém gì .

      “Cảm ơn , nhưng tôi đói.” Giá vào lúc khác chắc chọc ghẹo , nhưng chỉ lặng lẽ gật đầu, tránh nhìn .

      Trong lúc tắm, Shelby bưng cốc cà phê, tập tễnh bước ra ngoài lo lắng nhìn ngoài trời. Sương mù tan bớt, có thể nhìn mọi vật cách mấy thước. khoan khoái nghĩ nhìn được như vậy đủ đảm bảo cho họ đánh xe an toàn rời khỏi nơi đây.

      nóng lòng muốn về nhà, nhưng sợ rúm người khi nghĩ phải ngồi cả bốn tiếng đồng hồ trong xe cùng A.J. cứ ao ước giá bé Dorothy trong chuyện “Phù thuỷ ở xứ OZ”, chỉ cần đập gót chân ba lần là có mặt ở nhà. may là những chuyện như thế lại xảy ra trong thế giới thực.

      Trở vào nhà, thấy A.J rửa sạch bát đĩa họ ăn tối qua. dọn dẹp cốc tách cà phê, sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp trước khi họ đến.

      chiếc chăn gấp để cuối ghế cho biết A.J ngủ qua đêm ở đó. vội ôm chăn về phía chiếc tủ gỗ tuyết tùng gần cửa sổ. Lúc sắp cho chăn vào tủ, cưỡng được ham muốn, liền úp mặt vào chiếc chăn len rất nhặm ấy. tưởng tượng nó còn ấm hơi người, vẫn còn thơm nồng mùi đàn ông rất khó tả. Những dằn vặt đau đớn và lòng thèm khát đầy ngang trái buộc đưa chăn ra xa và nhét nó vào tủ. tựa mình vào tủ, lơ đễnh nhìn ra qua cửa sổ. Ánh sáng từ ngoài hắt mặt . Nỗi đau xót trong lòng nét mặt.

      lấy lại vẻ thản nhiên và đứng vụt dậy khi A.J từ phòng ngủ bước ra. Tóc ướt đầm, vừa vừa xắn cao tay chiếc áo sơ mi nhàu nát. đảo mắt nhìn quanh. “Lẽ ra chả cần phải dọn dẹp”, càu nhàu. “Tôi làm việc đó. Cánh tay và đầu gối thế nào?”

      “Cũng đỡ”. tránh mắt , cúi nhặt áo khoác và chiếc sơ mi rách.

      “Để tôi xem nào”, tới ngay sau lưng và bảo. Tay nhàng nắn lên chỗ đầu gối sưng tấy, rồi cầm tay kiểm tra vết thương xem sao. “Chỗ sưng sắp khỏi. sao. Hình như tôi nhổ hết dằm ra phải.”

      Bàn tay ấm cánh tay ; ngón tay cái tỳ lên khuỷu tay , người toả ra mùi xà phòng thơm. Mắt họ gặp nhau. Mắt cũng bộc lộ vẻ đau đớn như mắt . run rẩy quay và bước lùi lại.

      vẫn đứng im động đậy. “Shelby”. Giọng bỗng khàn khàn. “Chúng ta cần chuyện với nhau.”

      hoảng hốt bước vội ra phía cửa. “, có gì đâu mà . Chúng ta nên thôi.”

      “Shelby!”

      Vẻ mặt nhìn cho thấy muốn nghe nữa. bặm môi có vẻ bực mình, nhưng rồi theo ra ngoài. Sau khi khoá cửa, để lại chìa khoá ở chỗ dấu an toàn ấy.

      Lúc xe lăn bánh, Shelby quay lại nhìn căn nhà lần cuối. Những suy nghĩ, tình cảm của gắn liền với nó thay đổi hẳn. Ký ức về thời con vô lo lùi xa, nhường chỗ cho những đớn đau và bối rối.

      Ra khỏi quãng đường sa mù còn giăng, A.J cho xe phóng nhanh và Shelby sung sướng khi làm vậy. Mặt khó đăm đăm và khí căng thẳng lơ lửng treo giữa hai người khác gì sương mù dầy đặc bao phủ quanh ngôi nhà tối hôm trước. Giá được, nhắm mắt làm vẻ ngủ, nhưng vì phóng nhanh quá làm sợ dám rời mắt khỏi đoạn đường trước mặt.

      cho xe chạy qua các con phố rồi quẹo vào chỗ Shelby để xe ở Spanish Court. Khi A.J dừng xe lại, gần như nhảy bổ xuống vỉa hè, cảm thấy cả người.

      “Gượm , Shelby.” Giọng A.J và khẩn khoản.

      chui ra, dừng lại, quay lưng về phía . từ từ quay đầu lại. “Chuyện gì vậy?”

      “Về tối hôm qua...”

      Cặp mắt tối sầm vì đau đớn nheo lại dưới hàng mi rậm.

      “Đừng nhắc đến nó nữa.”

      “Chúng ta cần chuyện ấy.”

      “Chuyện ấy chưa bao giờ xảy ra.”

      “Có đấy chứ.”

      “Lẽ ra nên có.”

      A.J nhắm mắt, tay bóp chặt bánh lái. “Lạy chúa, tôi hiểu có chuyện gì nữa. Mọi việc bỗng trở nên phức tạp quá! Shelby này!” mở choàng mắt, với giọng nài nỉ. “Tôi muốn xin lỗi...”

      “Đừng...” giọng run run, cặp mắt xanh mở to đầy vẻ đau đớn khi chui tra khỏi xe. “Đừng gì nữa.” Mà nếu để xin lỗi lại càng làm thể xấu thêm.

      “Đợi ,” gọi với theo, nhưng loáng cái, Shelby ra khỏi xe, vơ vội mấy thứ của rồi tập tễnh bước dọc theo các cửa hàng trong khu.

      ***

      “Shelby. Mình thể tin được khi Alex bảo cậu và ấy phóng lên tận căn nhà nghỉ cũ để tìm tớ,” Lynn Altmat bước nhanh vào trong cửa hàng những dâu nhà Featherstone. Chiếc váy in hoa mặc phồng lên như chiếc cầu vồng đầy màu sắc khi đóng cửa chặn làn gió mùa thu se se lạnh.

      Shelby giật mình, ngẩng đầu nhìn bạn . chìm trong suy nghĩ, đầu óc đầy những cảm giác tội lỗi và bối rối. Trời hơi lạnh báo hiệu những trận mưa mùa đông tới gần, bầu trời ảm đạm giống như nỗi lòng .

      Hôm ấy về nhà, nhờ mẹ và Lindy trông cửa hàng hộ. Ngày thứ bảy và suốt cả ngày chủ nhật, ở lỳ trong phòng, đắm mình trong cảm giác tội lỗi. có lúc tính lựa chọn giữa việc làm vẻ như có chuyện gì xảy ra với việc nhượng lại cửa hàng, rời thành phố và thậm chí có thể gia nhập đội Hoà bình nữa. Cha chắc chắn vấn đề này nằm ngay trong thể trốn tránh bản thân mình được.

      Vì thế sáng thứ hai trở dậy, mặc bộ đồ lụa màu xanh nước biển lúc này hơi rộng chút vì ba ngày hầu như ăn uống gì, rồi ra cửa hàng làm việc.

      Bây giờ ngồi trước mặt Lynn, lại bỗng cảm thấy tội lỗi. Tự lừa dối mình có chuyện gì cũng ăn thua. Chính muốn chuyện ấy xảy ra cơ mà.

      “Chào Lynn. Tớ và ấy làm chuyện đó đúng là ngốc nghếch.”

      “Alex bảo chính ấy nghĩ ra chuyện đó và kéo cậu cùng . À, mà tay cậu thế nào?”

      Chết , biết A.J kể cho nó những gì? ngạc nhiên thấy Lynn có vẻ gì ghen tuông. tự hỏi biết Lynn có thực A.J đến mức nào nếu Lynn thực chẳng thấy sao trước việc qua đêm với người đàn bà khác. vội gạt ngay ý nghĩ sau cùng ấy. Lương tâm cắn rứt như thế cũng đủ rồi.

      “Đỡ rồi,” gượng cười , “Cũng chỉ hơi đau chút thôi.”

      Lynn nghiêng đầu. “Tớ nghĩ đau lắm hả? Trông mặt cậu tái nhợt.”

      “Tại ánh sáng trong phòng ý mà.” Shelby xoay người cầm cuốn sổ ghi chép những thứ tính toán. “Nó làm mặt tớ trông nhợt nhạt. Nhưng thôi, cậu . Trông cậu có vẻ như bận bịu lắm cuối tuần vừa rồi.”

      “Tớ tới ở khách sạn trong bờ biển. Để… suy nghĩ”. Đôi mắt nâu sẫm của Lynn đầy vẻ buồn bã khi nhìn Shelby rồi quay .

      Shelby hít hơi dài. “Lynn này, Carlo Resetti vừa tới đây hôm thứ năm.”

      Lynn nhìn . “Tớ biết.”

      “Vậy ta gặp cậu.”

      “Ừ.”

      ta hỏi mình về A.J. ta có vẻ tức giận và ghen khi rời chỗ tớ.”

      Khoé miệng thanh tú của Lynn thoáng nở nụ cười mà Shelby chưa từng thấy bao giờ ở bạn. Nụ cười ấy chỉ có thể gọi là vênh váo. “Tớ biết”, lại , rồi nụ cười ấy biến mất. “ ấy gọi điện cho tớ. Chúng tớ chuyện với nhau.” Rồi có vẻ đắm chìm trong những ý nghĩ của riêng mình.

      Shelby há hốc miệng, lo lắng nhìn bạn. “Rồi sao nữa?”

      Lynn như chợt tỉnh sau phút mơ màng. “Sao ư? À, chẳng sao cả. Bọn mình vẫn đồng ý được với nhau.”

      Sao nó vẫn còn muốn điều đó nhỉ? Shelby tự bảo. Nó sắp lấy người khác cần gì phải để ý xem Carlo nghĩ như thế nào? “Lynn này, tớ có chuyện gì nữa…” - Chà, lời dối. - “Nhưng cậu nghĩ cậu vẫn còn vương vấn đề về Carlo khi cậu sắp lấy A.J ư? Rồi mẹ cậu nghĩ như thế nào? Bác Moran nghĩ mẹ cậu rất đau lòng nếu cậu để cụ bàn chuyện cưới xin của cậu”.

      Khuôn mặt ngày thường dịu dàng, dễ thương của Lynn nhăn lại đầy vẻ bướng bỉnh. “Mẹ cậu có đây ?” Lynn hỏi, đột ngột thay đổi chủ đề câu chuyện.

      Shelby thở dài. “Như vậy có nghĩa là tớ hãy lo việc của mình, đừng dính vào chuyện của cậu chứ gì?”, chỉ tay vào Lynn. “Cậu nên nhớ đám cưới này là công việc của tớ đấy nhé. Mẹ tớ và Lindy chắc sắp đến.”

      Lynn ngớ người, hình như định giải thích gì rồi đổi ý. “Vậy hay quá. Mình muốn bàn về trang phục của bọn mình. Cậu mặc bộ màu xanh ấy trông tuyệt đẹp.” Lynn , tay chỉ bộ đồ Shelby mặc. “Tớ nghĩ cậu mặc màu đó khi phù dâu cho tớ. Bọn mình cần ba chiếc đó và ba chiếc nhạt màu hơn. Cậu thấy vậy đẹp tuyệt chứ?”

      Lòng Shelby quặn đau, thể đóng vai phù dâu cho Lynn, song cũng thể từ chối vì sợ mất lòng bạn.

      Rất may phải trả lời vì Mary cùng Lindy mở cửa bước vào, tay ôm áo cưới của Karla Barnes. “Shelby. Mẹ thể đợi cho tới lúc sửa xong phòng trong làm chỗ khâu vá đâu. Mẹ chán chuyện may ở nhà rồi khuân đến cửa hàng lắm rồi.” Mary phàn nàn, miệng thở hổn hển khi mỉm cười chào Lynn. “Có chuyện gì vậy?”, bà hỏi, mắt nhìn hết nọ sang kia.

      có gì đâu ạ.” Cả hai cùng đáp rồi lúng túng nhìn nhau. “Bọn con chuyện chơi thôi,” Shelby tiếp, “Mẹ xong rồi à? Lát nữa Karla tới đây đấy.”

      Trong lúc đợi Karla, Mary ngồi xuống và bắt đầu phác hoạ kiểu áo phù dâu trong khi Lynn ý định của mình. Cây bút chì tay Mary lia nhanh giấy, phác ra hình chiếc váy với những đường lượn cổ điển.

      Khi Mary vừa vẽ xong, chuông treo cửa khẽ rung nhè . Shelby ngước mắt nhìn lên, cứng người khi thấy A.J bước vào. nhàng đóng cửa, rồi xoay lại nhìn Shelby.

      Ở đằng sau, Mary và Lindy thảo luận về áo cưới của Lynn, trong khi Lynn đứng nghe, thỉnh thoảng góp thêm vài ý. Nhạc cổ điển đài mà Shelby mở hợp với khung cảnh lúc này. Bên ngoài, đám nữ sinh choai choai chắc là vừa tan trường, vừa vừa cười ầm ĩ, tìm kiếm bọn con trai, cố thu hút chú ý của chúng.

      Shelby còn nghe thấy gì. nhìn thẳng mặt A.J và thấy cũng đầy vẻ mệt mỏi và đau đớn như . trân trân nhìn , nghĩ rằng tim nghẹn ở cổ họng, cho tới khi chợt nhận ra là mình quên thở. liền hít mạnh.

      từ từ tiến lại chỗ , Shelby sợ quá lùi dần, nên dừng chân, mặt cau lại.

      “Chào ,” , kiểu như với con ngựa cái sắp nhảy lồng lên, “Tôi đến đón Lynn.”

      “À vâng,” giọng Shelby khản , vội hắng giọng. “Cậu ấy xong ngay đấy, họ bàn về áo cưới, trông… đẹp lắm.”

      khoẻ chứ?”

      Giọng dịu dàng, chân thành làm chẳng biết nên thế nào. con người trong những muốn lao vào vòng tay , thổn thức cho vợi bớt lòng mình. Nhưng người khác tỉnh táo hơn lại hoảng hốt trước ý nghĩ như vậy. “Cũng bình thường”, trả lời, giọng trống rỗng cũng như trái tim .

      dối và cả hai đều biết điều đó. Cặp lông mày đen của A.J từ từ nhíu lại. chưa kịp Lynn từ trong phòng thử áo bước ra. “Kìa Alex, em biết là đến đây.”

      từ từ rời mắt khỏi khuôn mặt tái nhợt của Shelby, trong khi vội tựa lưng vào bàn với vẻ biết ơn. ngẩng lên thấy mẹ và Lindy cùng ra với Lynn. Thấy vẻ lo lắng mặt họ, vội lấy lại tự nhiên và cố nở nụ cười.

      A.J bước lại hôn lên má Lynn. khẽ cười. “ nghĩ là chúng ta uống cái gì đó nếu em xong việc ở đây,” , “ nhận được cú điện thoại bảo là ta cần chuyện với nhau hôm nay.” kín đáo liếc nhìn Shelby.

      “Thôi được, để em thanh toán với Shelby .” Lynn lấy cuốn séc và ghi khoản trả đầu cho Những dâu nhà Feathenrstone. A.J cau mày đứng nhìn.

      Lynn chào tạm biệt mọi người, để A.J khoác tay tiến ra phía cửa trong khi mắt chăm chú nhìn tờ giấy trong tay. quay người, giơ cao tờ biên lai, khuôn mặt đáng lộ vẻ ngạc nhiên vui thích. “Cậu đùa ư, Shelby? Biên lai ký tên Shelby Court này?”

      ***

      “Nhỡ ta kiểu Frớt à?” Lindy hỏi, cẩn thận gấp áo cưới của Karla Barnes cho vào túi và kéo phéc mơ tuya lại.

      đến giờ đóng cửa hàng, Mary lo lắng nhìn con út trước khi về nhà.

      “Chị bảo sao cơ, Lindy?”, Shelby hỏi, đứng xoay lưng về phía chị, bận bịu ghi lại những cầu của khách hàng.

      nghĩ ra cách dùng biểu đồ để ghi lại những cầu của khách hàng cho việc chuẩn bị đám cưới của họ. Bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn vào những sợi dây khác màu nhau tấm bảng treo ở phòng sau là biết ngay cần làm gì. Mười phút vừa rồi đứng nhìn những đường giao nhau biểu thị công việc chuẩn bị cho đám cưới Altman-Court.

      “Em thừa biết chị định gì. Cái cách em ký tờ biên lai cho Lynn ấy.”

      “Đừng nghĩ vớ vẩn,” Shelby trả lời, tay luống cuống rời mấy sợi dây màu vàng tới chỗ trống . “Đơn giản là em viết nhầm.”

      “Lần đầu tiên kể từ khi em lên bốn.”

      “Em định ký thế,” vội bào chữa, vẫn tránh cái nhìn của Lindy. “Mọi người chuyện và em để ý mình làm gì…”

      “Lúc bé mỗi khi em dối là mồm miệng lại liến thoắng. Nathan cũng vậy. Đó cũng là cách tự lộ tẩy mình.”

      Shelby rùng mình, ngừng tay giăng mấy sợi dây lên bảng, đầu gục xuống, mắt nhắm lại.

      “Em ta phải ?”

      “Vâng…” lý nhí như thầm.

      “Chị biết ngay mà,” Lindy ôm em vào lòng. “Bố mẹ với chị ngay từ đầu thấy những tia lửa loé sáng giữa hai chị mà.”

      Shelby kéo tay Lindy, áp chặt vào vòng tay chị, bắt đầu thổn thức. “Em cảm thấy mình phản bội bạn. Ai lại chồng chưa cưới của bạn mình chứ?”

      “Chuyện thường tình thôi em ạ,” Lindy vỗ vỗ lưng Shelby , giọng an ủi. “Con người mà, và theo chỗ chị hiểu chuyện cũng chỉ đến thế thôi. Em chắc để chuyện quá xa.”

      “Nhưng em lại muốn thế! Bố luôn bảo cần hành động theo tình cảm của mình. Phản ứng đầu tiên bao giờ cũng chính xác nhất.”

      “Đúng thế.”

      “Mà phản ứng đầu tiên của em là…” im bặt. Ngay cả với người chị thông cảm như chị cũng nên thú nhận điều đó.

      “Để ta làm tình với em chứ gì?”

      Shelby ngượng ngùng gật đầu vai Lindy. “ phải vậy đâu em. Chị tin phản ứng ban đầu của em là chuyện đàng hoàng cơ.”

      “Đáng buồn là đúng như vậy.” sụt sịt.

      Lindy nhè lắc người . “Chị hiểu, em ạ. Chị hiểu.” thở dài, tháo đôi giày bảy phân và xoa xoa chỗ gót chân đau nhừ. cùng Lynn tìm kiếm chỗ làm đám cưới tốt nhất. Sandrock là công viên thứ ba họ tới ngày hôm ấy, cùng hai nhà thờ và khu bãi biển cực kỳ đẹp.

      Mấy tháng nay Shelby tìm kiếm địa điểm và danh sách của còn mấy nơi nữa. thực tình muốn đưa cho Lynn xem danh sách ấy, sợ rằng bạn đòi xem kỹ từng nơi . Nếu đám cưới này có chi tiết nào sơ suất, nó phài vì Lynn cố gắng.

      Lynn nghĩ việc hôm trước Shelby ký nhầm là chuyện buồn cười. Sáng nay đến cửa hàng với bao nhiêu kế hoạch tìm chỗ đẹp nhất cho đám cưới của mình, và khi Lindy đến trông cửa hàng, lôi tuột Shelby với mình. Shelby vẫn cảm thấy thích thú khi với Lynn như trước kia, song thể gạt bỏ khỏi đầu ý nghĩ của A.J.

      Shelby cố vật lộn với lòng ghen tuông. Lynn vốn là người ít lời và dễ bảo mấy ngày qua bỗng trở nên phấn chấn, quyết tâm, thậm chí nhanh nhậy hẳn lên khi Shelby đăm chiêu, dè dặt. Kỳ lạ , Shelby ngượng ngùng nghĩ, cùng người đàn ông mà lại tác động đến họ theo hai hướng ngược hẳn nhau. “Chỗ này tuyệt rồi,” cuối cùng Lynn bảo, thích thú xoay tròn như múa, “Đây chính là nơi tớ muốn.”

      quay lại chỗ Shelby, hài lòng ngồi bệt xuống. “Chà”, vừa thở vừa thêm. “Giá mình có thể làm chú rể đồng ý với mình nhỉ?”

      Shelby ngắm những hàng lá thông nhọn cao và những cây sồi to chạy dài đồi đầy cỏ. Gió như thở dài, làm hàng cây xào xạc, lắc lư, cỏ rạt xuống như vừa có bàn tay khổng lồ lướt qua. “Đừng lo, A.J chắc thích chỗ nào mà.”

      Lynn mỉm cười, nheo cặp mắt nâu sáng long lanh đầy vẻ tinh quái. “Nhất định rồi. Chúng mình rất đáng . Tớ trong tác phẩm đẹp nhất của mẹ cậu, còn trong chiếc váy màu xanh cực kỳ. Alex mặc áo đuôi tôm, sơ mi xếp nếp trước ngực, giữa hai hàng ghế.”

      Lòng Shelby đau nhói như có dao đâm. vụt ngồi thẳng dậy. “Chỗ này làm gì có ghế,” sẵng giọng, muốn nghĩ đến cảnh A.J và Lynn bên nhau. ngượng ngùng vơ đôi giày vào chân. Thoáng cái có gì động đậy, liền nhìn về phía bên trái. nghẹt thở, co rúm người trong khi Carlo Rosetti lao vụt từ phía sau thân cây sồi to ra.

      ra là thế”, ta khinh khỉnh bảo. “Đây là nơi chuẩn bị cưới Alexander Court!”

      Lynn nằm lim dim cỏ, đắm chìm trong viễn cảnh hạnh phúc vội nhẩy bật dậy và kêu thét lên. Shelby lồm cồm bò dậy đứng cạnh .

      “Carlo, làm gì ở đây vậy?”, cả hai cùng hỏi.

      Carlo bước nhanh qua bãi cỏ. Khuôn mặt đẹp trai của ta như dại vì đau đớn và tức giận.

      bám theo tới tất cả mọi nơi mà em để tìm chỗ tuyệt vời cho đám cưới của em”, hét lên, hao chân múa tay bắt chước Lynn.

      nghe trộm chuyện bọn em với nhau”, Lynn trách móc, ngón tay run run trỏ vào ta.

      “Đúng. Và chán ngấy khi phải nghe, phải nhìn em vạch kế hoạch cho đám cưới với cái thằng chó Court này.” ta rít lên khi nhắc đến cái tên A.J trong khi thò tay túm tay Lynn. Mặc dù ta và Lynn cao gần như bằng nhau, trông ta cứ như nuốt chửng Lynn. Trong khi Lynn mặc bộ quần áo may đo rất điệu, ta lại mặc chiếc quần bò cũ và áo phông. Tay ta bắp thịt nổi cuồn cuộn như những ống thép khi ta kéo tóc hung về phía mình.

      Shelby nhảy ra bảo vệ Lynn. “Buông cậu ấy ra, Carlo!”

      Feathenrstone, xin đừng dính vào chuyện này,” ta gầm gừ, thèm quay đầu lại.

      được,” , túm chặt cánh tay ta. Cánh tay ấy như thép, có lẽ khó lòng mà gỡ ra được, nghĩ. Lynn chẳng hề giúp , chỉ đứng giương mắt nhìn Carlo. Shelby cuống quit nhìn quanh tìm người giúp. Công viên bóng người. Đầu giờ chiều chưa có người dạo, cũng có các bà mẹ đẩy xe đưa con chơi, hay lũ học sinh chơi bóng chạy qua lại sân cỏ.

      “Tuần trước em tránh gặp ,” ta với Lynn, hoàn toàn để ý tới Shelby. “ muốn chuyện với em.”

      Lynn mở miệng định , nhưng chỉ thốt ra được hai tiếng: “Em… Carlo…”

      mà lại dám trách cậu ấy ư?” Shelby lắp bắp. “ đâm bổ ra khỏi cửa hàng của tôi như con bò tót và săn lùng cậu ấy. Có lẽ làm cậu ấy sợ mất vía.”

      Carlo hất tay Shelby ra tựa là chiếc lá dính vào cánh tay ta. Cặp mắt đen của ta nhìn xoáy vào mắt Lynn. “ có làm em sợ ?”

      Lynn lắc đầu, mặt đỏ hồng. “, đâu.”

      Giọng Carlo và căng thẳng khi tiếp. “ đuổi theo em. muốn chuyện với em, bây giờ vẫn muốn chuyện với em về cái tay Alex Court.” Mặt ta nhăn nhó, ánh mắt đầy đau đớn. “ biết thằng cha ấy xứng với em.”

      xứng với cậu ấy?” Shelby phẫn nộ hét lên, “Này, tôi cho biết. ấy là người đàn ông tuyệt vời. ấy tử tế, biết suy nghĩ nhưng cứng rắn,” vì lẽ công bằng, phải thừa nhận điều đó. “ ấy xuất thân từ gia đình nghèo khổ và tự mình gây dựng nghiệp.” Shelby hất mớ tóc loà xoà, mắt sáng lên như hai vì sao. “ ấy sống tình cảm, thông cảm và…” thao thao, bỗng im bặt khi thấy Lynn há hốc miệng nhìn .

      “Kìa Shelby,” Lynn trong hơi thở. Hình như ta hiểu ra. “Thế mà mình hề biết gì cả.”

      Shelby ngượng ngùng nhìn bạn. Bây giờ bí mật của bị lộ tẩy. hoàn toàn phản bội tình bạn giữa hai người.

      Shelby run run chìa tay, hy vọng Lynn tha thứ cho . “Lynn, tớ xin lỗi. bao giờ tớ muốn làm tổn thương tình cảm của cậu.”

      “Shelby”, Lynn bảo, “Mình hề nghi ngờ, mình mù quáng.”

      Carlo hết nhìn nọ tới kia, rồi bỗng mỉm cười với vẻ cả quyết. ta xoay người Lynn lại, buộc nhìn thẳng vào mặt . ta chớp chớp mắt rồi . “Em cùng với ?”

      Lynn ngửa mặt nhìn . “ biết là em muốn gì?”

      Mặt Carlo bỗng trở nên dữ tợn đến nỗi Shelby nghĩ ta có thể đánh Lynn. nhào tới phía Lynn ra ý che chở cho bạn, song ta hề sợ hãi trước vẻ mặt ấy của ta.

      “Em muốn hôn nhân chứ gì?”

      “Đúng vậy.”

      Shelby thở hổn hển, nhưng xem ra hai người đó còn biết có đứng đấy. Họ cứ đứng đó, mắt nhìn nhau đắm đuối. Cuối cùng ta bảo. “Nếu vậy được.”

      ta túm bàn tay trái của Lynn, lôi tuột chiếc nhẫn cưới ra. hét lên vì bất ngờ trong khi Carlo dứt chiếc nhẫn cho Shelby. “Này, đưa cái này cho Court. Lynn còn cần nó nữa.”

      Vẫn cầm tay Lynn, Carlo bắt đầu chạy. Lynn phải rảo bước chạy theo cho kịp.

      “Này, gượm ”, đứng như hoá đá, Shelby vơ ví xách đuổi theo họ. Nhưng giày cao gót và đầu gối bị đau làm chạy chậm dần. Carlo kéo Lynn theo sau phút chốc mất hút trong quả đồi bên cạnh bãi đỗ xe.

      Khi Shelby tới được chân đồi, Carlo ngồi sau tay lái, chiếc Triumph của Lynn phóng vụt . “Gọi điện Alex hộ mình nhé!”, Lynn với ra trong khi xe họ lao .

      Shelby sững sờ trước việc Lynn bỏ cùng Carlo và bảo báo cho A.J biết tin ấy. Vô kế khả thi, đành quay lại, tay nắm chặt chiếc nhẫn của Lynn. Lynn đánh xe đưa tới đây thành ra bây giờ có xe về. chiếc xe hiệu Corvettl vẫn còn đậu ở bãi đỗ xe, Shelby nghĩ chắc phải là xe của Carlo. Tại sao ta dùng xe của mình và đưa chìa khoá xe Lynn cho ? Shelby giận điên người. Bởi vì ta muốn bỏ mặc ở đây, tất nhiên là thế, nghĩ.

      Làu bàu tức giận, dọc con đường tới chỗ máy điện thoại công cộng gần nhất, cách đó ít ra cũng phải tới dặm.

      Tay xách túi trong có chiếc nhẫn của Lynn, Shelby tới gõ cửa nhà A.J. định gọi điện cho như Lynn bảo, song cảm thấy làm như vậy đặng. Gọi điện báo cho người ông là vợ chưa cưới của ta bằng lòng theo người đàn ông khác, xem ra phải là cách lịch thiệp! Cần phải đến báo tận nơi.

      Shelby gọi đện cho Sienna, chị vội vàng đánh xe đến đón về cửa hàng. Khi gọi cho văn phòng A.J, Simmons về nhà nghỉ cả ngày. Để mặc chị cứ hỏi hết câu này đến câu nọ, chạy vội ra xe của mình.

      báo tin ấy cho A.J như thế nào đây? Vừa lái xe vừa nghĩ ra những lời giải thích và chia buồn với , nhưng khi A.J vừa mở cửa, đứng đó nhìn quên sạch.

      cởi bỏ áo vét, nới lỏng ca vát. ràng là sơ ý vò đầu vì mái tóc đen của rối bù lên.

      “Kìa Shelby”, miệng gọi tên trong khi đôi mắt xanh liếc nhanh từ đầu đến chân . “Có chuyện gì thế?”

      biết thế nào. Mặt nhìn đến sợ, nó đầy những nếp nhăn làm trông phải già đến mấy tuổi. có vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

      Lòng thắt lại vì hiểu rằng chỉ lát nữa thôi chính là người dập tắt nụ cười khuôn mặt . “Tôi… tôi có thể chuyện với được ?”

      lùi lại, mở rộng cánh cửa chạm trổ. “Được chứ, xin mời vào.”

      đặt chân vào cửa nhà kính. Ánh sáng lọt qua khung kính mái chiếu các cây cảnh tươi tốt. dẫn qua nhà kính vào phòng khách có đặt mấy chiếc ghế sô pha đệm mút dầy kiểu mới cùng mấy chiếc ghế màu nâu đất.

      chỉ chiếc sô pha. “ ngồi xuống . uống chút gì chứ?”

      buồn bã lắc đầu. “A.J, đây phải là chuyến thăm xã giao. Tôi có chuyện báo với …”

      có vẻ vui mừng, bỗng trở nên dè chừng. “Có chuyện gì thế?”

      run run thò tay vào ví lấy ra chiếc nhẫn. líu ríu kể lại kiện hồi chiều, câu nọ xọ câu kia, chẳng theo trình tự nào cả.

      A.J vừa nghe vừa chìa tay ra như người máy. Shelby bỏ chiếc nhẫn vào lòng bàn tay.

      Vẻ bàng hoàng của làm cho Shelby rơm rớm nước mắt. Ôi, giá như có thể đá cho Lynn và Carlo mấy cái vì làm đau lòng đến thế này.

      “…rồi hai người ngồi xe của Lynn phóng . Tôi biết họ đâu. Rất tiếc việc lại xảy ra như vậy, A.J ạ.” ôm lấy mặt và khóc nấc lên. “Lynn hề cưỡng lại. Cậu ấy cũng đồng ý , với điều kiện ta phải cưới cậu ấy.”

      A.J ôm Shelby vào lòng và an ủi . vùi mặt vào áo sơ mi trắng bóng của và thút thít rất lâu. Mãi sau mới nhận thấy ngực phập phồng rất lâu dưới má .

      Lòng tràn đầy thương xót xa, vòng tay ôm lưng , cố gắng an ủi . “A.J, em rất tiếc. Em thể tin Lynn và Carlo lại có thể làm điều đó!”

      trả lời, và mãi sau Shelby mới nhận thấy là hề khóc mà lại cười.

      Sửng sốt, ngửa mặt còn đẫm nước mắt nhìn .

      “Đội ơn chúa họ làm như vậy,” thở hổn hển, cười chảy nước mắt. “ biết nếu cứ kéo dài chuyện này, còn chịu đựng nổi !”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :