☆, Chương 35
Thấy thư kí Ngô ngồi trước lóe ra ánh mắt kinh ngạc, tôi liền ngượng ngùng ngồi xuống.
So với danh tiếng, tôi nào còn tâm tình để ý đến đầu lưỡi bị thương, lòng đầy căm phẫn chỉ vào mặt người nào đó rất hả hê: "Lâm Cẩn Nam, nào có ai biến thái như cậu hả, phải chỉ là cái chân thôi sao? Gọi như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường có được hay ."
". . . . . ."
"Video này, cậu giữ lại làm cái gì?"
Trong clip, diện mạo của tôi dữ tợn, gào khóc thảm thiết, quả thực là thê thảm nỡ nhìn. Rốt cuộc là cậu ta muốn giữ lại làm gì? Chẳng lẽ với hình tượng đầu bù tóc rối kia của tôi mà cậu ta cũng có thể có phản ứng? !
Đối với hứng thú vừa biến thái vừa tệ hại của cậu ấy tôi chứng kiến đủ rồi, nhưng lại thể trách cứ. Có điều, sao chọn những thời điểm tốt đẹp mà ghi lại chứ, tại sao cứ phải lưu loại cảm giác kinh hãi phá hỏng vẻ đẹp của tôi thế này.
Cái gáy của tôi bị đè ép mơ hồ căng đau, liền lia đôi mắt sắc bén tới cảnh cáo: "Cậu xóa ngay cho tôi, lập tức xóa ngay !".
Cola liếc mắt nhinf tôi cái, bình tĩnh thu điện thoại lại đáp: " bao giờ."
". . . . . . Vậy cậu muốn giữ lại làm gì?"
"Nghe giọng của cậu, gọi rất êm tai."
". . . . . ."
Tôi thầm ra quyết định bao giờ để ý tới tên khốn kiếp này nữa, chứng minh tư tưởng của chúng tôi quả hề có điểm giao nhau. Vì thế tôi quyết tâm buổi tối thừa dịp cậu ấy ngủ thời mới xuống tay, xử lí bộ nhớ trong điện thoại di động cho sạch , triệt triệt để để xóa sạch.
*
Thư kí Ngô đưa chúng tôi đến nhà Cola rồi lập tức rời .
Lúc Cola bị bệnh, tạm thời quyết định trở về ký túc xá ở trường học, chú Lâm cũng sớm xin phép thầy giáo vụ để cho cậu ấy ở lại bên ngoài. Như vậy cũng tốt, cậu ấy vốn là người thích náo nhiệt, ở đây tương đối an tĩnh, thích hợp cho việc dưỡng bệnh.
Tôi thu dọn hành lý cho cậu ấy xong, lại chạy đến nhà bếp xem xét tủ lạnh chút, quả nhiên giống y như tôi nghĩ. Bên trong trừ mấy hộp sữa tươi, mấy quả trứng gà còn lại rỗng tuếch. Người này bình thường tám phần đều dựa vào quang hợp mà sống qua ngày.
Tôi cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa, vừa đúng lúc Cola từ phòng ngủ thay quần áo xong ra ngoài, mặt nghi hoặc nhìn tôi chằm chằm hỏi: "Cậu đâu?".
" siêu thị, bây giờ cậu vừa mới khỏi bệnh, nên ăn đồ ăn mua bên ngoài ——", tôi cúi người giày, mới vừa ngồi dậy thấy cậu đứng ở sau lưng rồi.
"Tôi cùng cậu".
xong lập tức mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, ý tứ cho cự tuyệt rất ràng. Tôi bĩu môi, thầm thở dài, lại bắt đầu bị buồn bực thiêu đốt.
Siêu thị rất nhiều người, nhất là khu rau quả, quả thực là đông nghìn nghịt. Hôm nay là thứ sáu, vừa đúng thời gian tan tầm, có lẽ ai cũng muốn đến tích trữ hàng cả? Người bên cạnh ngược lại kiên nhẫn hiếm thấy, vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, mặt còn tràn đầy hứng thú chọn nguyên liệu nấu ăn.
ra tôi cũng có nhiều kinh nghiệm cho lắm, từ đến lớn cũng chẳng mua đồ nấu ăn được mấy lần. Khóa học nấu ăn kia cũng dạy cách mua nguyên liệu như thế nào, cho nên, nhất thời tôi có hơi trù trừ. Cola liếc nhìn đám người huyên náo, lại cúi đầu nhìn tôi, cuối cùng cầm tay tôi ra quyết định: "Thôi, tốt nhất là về nhà gọi đồ ăn! Ở đây có quá nhiều người."
Tôi ai oán trừng mắt liếc cậu cái, nào có chuyện tới tận chỗ này rồi còn buông tha. Hơn nữa, biết là ai từng qua câu mang tính triết lý cao rằng: có khó khăn cũng phải sáng lập ra khó khăn để vượt qua, huống chi tại khó khăn đặt ở trước mắt.
" được, chẳng phải chỉ là mua cá thôi sao, yên tâm, giật đồ chính là nghề của tôi mà". Tôi vỗ vỗ vai Cola, ra vẻ tính trước được chuyện này.
Cola nhíu mày, nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi hồi, mới : "Cậu chắc chắn chứ? Ngay cả bản thân cậu . . . .", ý của cậu ta chẳng phải muốn thân thể tôi gầy yếu như que củi sao, cuối cùng còn đặc biệt hiền hậu tăng thêm câu: "Mặt khác, đây là mua thức ăn? Giật đồ. . . . . . cậu xác định có thể ăn được?"
Xem thường tôi sao? Tôi liền lườm cậu ta cái, vô cùng dũng chen vào đám đông chật như nêm cối, ra sức chụp giật, cuổi cùng cũng túm được cây súp lơ xanh liền ném vào trong xe đẩy.
Cola cúi đầu nhìn qua cây súp lơ kia, mày nhăn lại hỏi: "Sao cứ cảm giác cây súp lơ này là lạ thế nào ấy?"
"Có cái gì lạ chứ? Súp lơ xanh phải đều như vậy sao". Tôi khinh thường đáp.
Cola dừng chút, cầm cây súp lơ kia lên suy nghĩ phen, rồi lại kỳ quái nhìn tôi chằm chằm, ". . . . . . phải là màu xanh lá cây sao? Tại sao lại hơi đen đen?"
". . . . . . Đó phải là đen, mà là lục, màu lục đấy, màu xanh đậm". Tôi bình tĩnh lại, cố ý tăng thêm nhiều chữ xanh lục, về phần đến cùng có bao nhiêu xanh lục, còn phải xem nó còn có thể nhìn ra bao nhiêu màu xanh lá cây . Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa, tôi bỗng nhiên hơi chột dạ, xác thực, hình như là hơi đen, dường như là còn tươi nữa.
Nhìn vẻ mặt của Cola có lẽ muốn thêm cái gì. Tám phần là cảm thấy siêu thị cùng với tôi mất mặt rồi, cầm trong tay cây súp lơ héo rũ như thế, xác thực là ném mất hình tượng của mỹ nam của cậu ấy .
Tôi làm bộ lơ đãng cầm lấy vật đen thùi lùi kia, lặng lẽ đặt trở về chỗ cũ: " ra nấu món súp lơ này phiền toái, chúng ta đừng ăn nữa, đổi cái khác ."
". . . . . . Quả cam, cậu xác định chúng ta cần về nhà ăn gọi đồ ăn bên ngoài chứ?"
". . . . . ."
Tha nửa vòng, cuối cùng cũng đến khu thuỷ sản, người ở đây đông như ở bên kia, hơn nữa còn có ít cá Đù Vàng* tươi roi rói quẫy quẫy đuôi, vừa nhìn thấy chúng nước miếng liền tiết ra ào ào.
*Cá Đù Vàng: Trong nhóm “croaker” của vùng Biển Đông Á, cá Đù Vàng ( còn gọi là Cá Đỏ Dạ, Cá Sóc ) được xem là loài có giá trị kinh tế cao, rất được ưa chuộng tại Đài Loan và các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến. Cá Đù Vàng được nuôi trong lồng tại nhiều vùng ven biển của Trung Hoa và cả Việt Nam.
Chọn rau dưa tôi am hiểu, nhưng thủy hải sản vẫn có hiểu biết nhất định!
Tôi lôi kéo Cola chạy thẳng tới khu thuỷ sản, Cola tin nhìn tôi, hỏi lại: "Cậu biết chọn cá?"
"Dĩ nhiên!". Tôi kiêu ngạo nheo lại mắt, cười đến đặc biệt hài lòng: "Cái này có gì khó khăn chứ".
". . . . . ." Cola đoán chừng hiểu tôi rất , liền trưng ra vẻ mặt có mấy hy vọng.
Cúi người nhìn những chú cá tung tăng bơi trong tủ kính, tôi liền với Cola: "Chọn cá ấy mà, ra rất đơn giản, chỉ cần còn sống là được, đấy chẳng phải còn tươi sống hay sao!"
". . . . . ."
Trước kia nhìn lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình luôn cảm thấy nam chính hoàn hảo, mặt nào cũng ưu tú, mạnh mẽ cả, chỉ số OX cường hãn, chỉ số giàu có khỏi phải , ngay cả năng lực cuộc sống, tài nấu nướng cũng giỏi giang vô cùng. Tôi vẫn cảm thấy hình mẫu đàn ông như thế đều được tác giả xây dựng nên từ những ảo tưởng của các , ngoài đời thực vô cùng hiếm gặp hoặc trắng ra là có. Nhưng hôm nay, sau 21 năm quen biết Lâm Cẩn Nam, tôi mới giật mình phát , ra cậu ấy cũng là người đàn ông ưu tú.
Các loại năng lực cũng đều siêu cường hãn.
Cola mặc dù cũng am hiểu chọn nguyên liệu nấu ăn, nhưng cậu ấy lại biết làm chúng. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của người nào đó bận rộn trong phòng bếp liền thấy cực kỳ phù hợp, quả nhiên thức ăn ngon cũng nên được làm ra từ bàn tya của mỹ nam.
Bản thân tôi ở phía sau cậu ấy, chân chó nịnh nọt, cười ha hả hỏi: "Cola, muốn tôi làm giúp gì ?".
"Cậu chỉ cần ngồi đàng hoàng ở bên ngoài, vào quấy rối là được rồi", Cola chuyên tâm rửa cua, động tác thực nhanh nhẹn, nhìn những cái càng dữ tợn quơ múa trong bồn, tôi lập tức yên lặng thối lui.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra chuyện, bản thân học đống khóa tề gia nội trợ thực uổng phí. Đến chăm sóc bệnh nhân, kết quả lại để bệnh nhân tự mình chăm sóc.
"Làm sao cậu lại biết nấu ăn?", tôi rất ngạc nhiên, từ hồi năm tuổi quen biết Cola đến nay, cũng coi như là cùng nhau lớn lên. Mấy năm nay cậu ấy chính là công tử con nhà giàu điển hình, cái gì cũng biết, chứ đừng gì đến nấu cơm.
Động tác của Cola hơi dừng chút, đưa lưng về phía tôi, trầm mặc mấy giây mới tiếp tục xử lý con cua: "Học hồi ở bên Mỹ".
Bàn tay buông thõng bên người của tôi liền nắm lại chặt, hơi mỉm cười : "A ——"
Cola quay đầu lại nhìn tôi, hình như muốn gì đó, cuối cùng chỉ hỏi: "Ăn cua hấp chứ?"
". . . . . . Được, tùy cậu".
Nhắc tới hai năm đó, cả hai chúng tôi đều gì nữa.
Trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng binh binh bang bang cùng với mùi thơm thức ăn tỏa ra bốn phía. Ánh hoàng hôn chiếc vào người cậu ấy, khiến cho những sợi tóc đen như mực cũng ánh lên màu nâu nhàn nhạt. Tôi đứng ở đó chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng vững chãi của cậu ấy, nhưng hiểu sao bỗng nhiên có chút khó chịu.
Cảm thấy giờ phút này, bóng dáng kia rất đơn, nhuốm thêm cả thương cảm nhàn nhạt.
Có lẽ, hai năm Cola ở nước Mĩ cũng giống như tôi hề vui vẻ? Ít nhất, tại cậu ấy muốn nhắc tới nó nữa.
*
Đây là lần đầu tiên được ăn cơm cậu ấy nấu, mùi vị rất tốt. Dĩ nhiên cách nào so sánh được với dì giúp việc ở nhà, nhưng trong mắt của tôi, như thế là rất tuyệt rồi. Hơn nữa món này rất cầu kỳ, xử lý cũng phiền toái, cơ hồ đều là mình cậu ấy bận rộn.
Tôi hầu như hề nhúng tay làm gì, chỉ ở bên giúp việc lặt vặt. Cola thấy tôi ăn cực kỳ hồ hởi, liền cười hỏi: "Ăn ngon ?".
"Ưmh, ăn ngon", tôi ôm lấy cổ của Cola, in cái miệng đầy dầu lên môi cậu ấy: "Cola, ra là cậu thặt đa tài đa nghệ. Trước kia, tôi nhãn lực kém cỏi, thiếu chút nữa bỏ qua vị hôn phu tốt như vậy, dâu là tôi đây đền đáp cậu tốt".
Cola ghét bỏ rút khăn giấy ra lau miệng, khóe mắt cũng thẫm lại ít: " tiếng người !".
". . . . . ." Chậc chậc, khó phục vụ.
Lúc chú Lâm mở cửa vào, tôi cùng Cola tranh nhau con con cua cuối cùng. Cậu ấy bê cái đãi lên cao, hiển nhiên là cố ý đùa tôi, đáng tiếc tôi. . . . . . vốn là cao thủ tham ăn đệ nhất, sao có thể chống lại thức ăn ngon và trêu chọc của mĩ nam chứ. Vì vậy, liền … bổ nhào, ăn hết.
Chậc, bổ nhào mỹ nam, ăn hết con cua.
Vì vậy khi chú Lâm bước vào đập vào mắt chính là màn bổ nhào đầy ngoạn mục kia.
Tôi dạng chân ngồi người Cola, tay lại còn quơ quơ con cua, lắc lắc cái chân của vàng óng, giòn tan trước mặt cậu ấy, dụ dỗ: "Ngoan, gọi tiếng mỹ nữ, cho cậu ăn".
Mặt Cola trầm, véo vào eo của tôi cảnh cáo : "Cái giọng này làm thế nào cũng cảm thấy như chuyện với chíp bông của nhà cậu vậy?"
Trời đất chứng giám, chíp bông nhà tôi so với cậu còn khôn hơn nhiều.
Tôi tiến sát lại gần gương mặt tuấn, cúi đầu hôn bẹp cái lên môi của cậu ấy: " bậy, chíp bông sao có thể so với cậu chứ, cậu so với nó cao cấp hơn nhiều, nó thân lông vàng óng dù có muốn cũng thể bắt chước giống với con sói được".
Cola xù lông, bàn tay đặt eo tôi lại càng thêm dùng sức: "Cậu ai là sói, hửm?"
Mẹ nó, dám uy hiếp tôi sao. Lúc cậu ở bên tôi còn sợ cậu ... còn tại bị tôi đè ở phía dưới rồi, tôi còn sợ cậu cái sợi len ấy. Tâm sắc chợt nổi lên, quyết định trêu chọc cậu ấy trận.
Vì vậy, tôi đặt con cua vào đĩa, sau đó giơ hai cái tay bóng nhẫy lên cao. Ở trước ngực Cola lời bỉ ổi: "Cola, có muốn xem Quả cam tôi hóa thân thành sói đáng sợ ra sao ? Tôi chính là tiểu sắc quỷ đây ——"
"Bùm" , chú Lâm cẩn thận đá phải tủ giày trước cái đèn trang trí.
Ông ho tiếng, liếc nhìn Cola bị tôi đè ở mặt thảm, sắc mặt tốt lắm: " đất lạnh, trở về phòng tương đối khá hơn". Sau đó liền trấn định xách hộp giữ nhiệt vào phòng bếp.
Tôi và Cola cùng nhau ngây người.
Tôi ngẩn ngơ, mặt hồng rực lên. Tôi muốn về nhà nhờ Dịch Tiểu Liêu tìm người xem tử vi cho mình, xem xem có phải năm nay là năm hạn của tôi hay , quả năm nay thích hợp để giở trò lưu manh. Thế nào mà ba lượt giở trò lưu manh, lại có hai lần bị ba mẹ cậu ấy bắt được? Điểm này tuyệt khoa học chút nào!
Chương 36:
"Dịch Mộ Tranh, tay của cậu!", Cola lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của tôi, vừa cúi đầu xem xét, liền phát tay của mình tự chủ đặt ở trước ngực của cậu ấy. Hai dấu tay vàng óng ịn lên nền vải trắng trông đặc biệt bắt mắt.
Tôi quẫn bách, vội vàng từ người cậu ấy tụt xuống. Khẽ vặn vẹo tay, cúi đầu nhận sai, "Oái. . . . . . Tôi phải cố ý. . . . . ."
Cola lên tiếng, vừa đúng lúc chú Lâm từ trong bếp ra ngoài, trầm mặc nhìn hai bọn tôi. Cola nhìn chú ấy cái, sắc mặt càng đen hơn mấy phần, sau đó lưu lại bóng lưng lạnh lẽo vào phòng ngủ thay quần áo.
Phòng khách chỉ còn lại tôi và chú Lâm giương mắt nhìn nhau. Tôi chần chừ, vội vàng cầm cái khay sàn nhà đặt trở lại bàn ăn, rồi quay sang cười sáng rỡ, lấy lòng vị phụ huynh nào đó: "Chú ngồi ạ, để cháu pha trà".
" cần đâu".
Chú Lâm thắng đến ghế sô pha, từ từ cởi cúc áo âu phục ra, trông vô cùng nhàn nhã. Ông chăm chú nhìn tôi, sau đó cong cong khóe môi cười : "Quả cam, tới đây ngồi ".
Tôi đáp tiếng, sau đó ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, nhưng nhất thời lại biết nên gì. Chú ấy vẫn luôn là người ít , mỗi lần xuất TV đều mang dáng vẻ kiêu căng khó gần, cho nên đối mặt với ông tôi càng thể tìm được chủ đề thích hợp để phá vỡ trầm mặc.
Chú Lâm vẫn chăm chú quan sát... khiến tôi càng thêm khẩn trương lo lắng, khẽ lẩm bẩm thắc mắc, biết có phải Cola lên tận sao Hỏa để thay quần áo hay ?
"Quả cam, tình huống của Cola, cháu biết chưa?", chú Lâm mở miệng trước, sắc mặt rất nặng nề, trịnh trọng như tham khảo ý kiến dân sinh vậy. Mặc dù hiểu sao chú ấy lại nhắc đến vấn đề này, nhưng tôi vẫn rất nghiêm túc gật đầu đáp lại.
Ngồi ngay ngắn, cẩn thận đáp: "Vâng".
Chú Lâm thoáng ngừng lát, trong mắt như có chút ngoài ý muốn, nhưng thái độ vẫn trịnh trọng, cẩn thận như cũ: "Nếu như vậy, lúc nào rảnh rỗi cháu hãy thường xuyên đến chơi, dạo gần đây tâm tình của Cola rất ổn định, chú và dì Tần đều rất lo lắng".
Tôi nhíu mày trầm ngâm suy tư, quả nhiên gần đây Cola có chút kỳ quái, ngay cả chú Lâm và dì Tần cũng phát ra. Tôi liền thở dài, quả quyết quay sang bảo đảm: "Chú yên tâm, mặc dù cháu hiểu tại sao bị viêm phổi lại khiến cho tâm tình của cậu ấy bất ổn, nhưng cháu nhân nhượng, tận lực khuyên bảo cậu ấy, nhất định để cho chứng bệnh này của ấy phát triển hơn nữa!".
". . . . . ." Chú Lâm nghe tôi xong, vẻ mặt trong nháy mắt có chút vặn vẹo, chân mày nhíu lại sâu, xác định lặp lại lần nữa: "Viêm phổi?".
"Vâng, viêm phổi ạ. kỳ quái, bệnh viêm phổi chẳng lẽ còn liên quan đến cả đầu dây thần kinh?". Tôi gãi cằm, nghiêm túc suy tư về vấn đề này. Trong hai ngày nay ở bệnh viện, thỉnh thoảng cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy đôi lúc hơi nóng nảy, có đôi lúc lại xuống thấp cực kỳ, đúng là tương phản quá lớn. Quả so với mấy ngày họ hàng thân thích đến hỏi thăm của đám chị em phụ nữ còn mãnh liệt hơn.
". . . . . ."
Chú Lâm mím môi lên tiếng, chỉ ý vị sâu xa nhìn tôi, cuối cùng cầm chén nước lên uống, hoàn toàn muốn tiếp tục đến đề tài này nữa.
Tôi ngượng ngùng suy nghĩ, quả nhiên hai cha con họ Lâm này có tật xấu y như nhau, đó là cứ khơi lên lòng hiếu kỳ của người khác sau đó liền hoàn toàn đếm xỉa gì đến, hiền hậu chút nào!
"Cha ——"
Cola biết đứng ở cửa phòng ngủ từ lúc nào, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi. Sau đó nhanh tới đứng đối diện với chú Lâm, giọng mang theo hơi hướng tức giận che giấu chút nào: "Hôm nay, cha bận gì sao?".
Chú Lâm quay sang nhìn tôi, sau đó từ từ nâng khóe môi, tầm mắt lại chuyển đến khay trà đối diện: " bận, hôm nay cha có rất nhiều thời gian. . . . . . Muốn hàn huyên với Quả Cam chút".
". . . . . ." Sao tôi lại ngửi thấy hơi thở quỷ dị thấp thoáng đâu đây nhỉ, hình như còn có cả mùi thuốc súng trước khi khai chiến nữa.
"Có chuyện gì đáng chứ", Cola chen đến, dửng dưng chiếm đoạt chỗ ngồi của tôi : " ấy tại phải rửa chén, rảnh!".
". . . . . ." Đây là công khai tuyên bố với tôi rằng kế tiếp nên thức thời chui vào phòng bếp hay sao?
Tôi ai oán liếc nhìn người bên cạnh, hi vọng lĩnh ngộ được thâm ý trong lúc chuyện với nhau, ra tôi cũng hết sức tò mò biết chú Lâm muốn tán gẫu với mình chuyện gì. Đánh thẳng vào đầu não của kẻ địch chính là chuyện quan trọng nhất của tôi tại, vì tôi muốn chuyện của mình và Cola gặp phải ngăn trở của trưởng bối.
Nhưng, đuôi lông mày của Cola lại vểnh lên cao, nhìn tôi đầy thâm ý, hai tay lười biếng đặt ra sau gáy, ra vẻ "Ai đùa giỡn với cậu chứ, có bảo?".
Vì cậu là bệnh nhân, nên tôi thèm chấp nhặt với cậu. Tôi sờ mũi cái, lộ vẻ tức giận đứng lên, quay ra cười với chú Lâm: "Chú à, vậy hai người cứ từ từ chuyện, cháu rửa chén cái ".
Đứng ở phòng bếp, vừa rửa chén vừa chú ý động tĩnh bên ngoài . Từ đây tôi chỉ có thể xa xa nhìn thấy dáng vẻ bọn họ. Cola đưa lưng về phía của tôi nên nghe thấy cậu ấy lên tiếng mấy, mơ hồ chỉ có thể nghe được giọng của chú Lâm.
Tôi quả nhiên phải là chuyên gia trong việc nghe lén, ngay cả thần kinh thính giác cũng chậm lụt khác thường, lâu cũng nghe mấy chữ chứ đừng chi là thỏa mãn tế bào bát quái gầm thét trong cơ thể.
Chờ đến khi bắt đầu lau khô chén dĩa, đối thoại của bọn họ mới sắp kết thúc. Chú Lâm đứng lên, dường như chuẩn bị phải , tôi còn chưa ra khỏi nhà bếp nghe thấy Cola rống lên: "Con rồi, chuyện của con, con tự mình làm chủ, chẳng lẽ chuyện này cũng ảnh hưởng đến tiền đồ của cha hay sao!".
Tôi sững sờ đứng ở cửa bếp, biết nên tiến hay lùi. Hình như đề tài đó tương đối nặng nề , tại tôi vẫn còn là người ngoài, có phải nên quay vào tránh lúc hay ?
Sắc mặt chú Lâm trong nháy mắt liền lạnh xuống: "Lâm Cẩn Nam, cha từng dạy con như thế sao? Đây là thái độ chuyện với cha mình hả?".
"Cha?" Cola vẫn ngồi ở sô pha đối diện, ngẩng đầu lên nhìn chú Lâm, mặt lộ vẻ giễu cợt: "Ông cảm thấy mình xứng đáng với từ này sao?"
Chú Lâm cau mày, mắt chăm chú nhìn chằm chằm Cola, lâu cũng lên tiếng.
Cola cúi thấp đầu, tay đặt thành ghế sô pha nắm chặt thành quyền, mu bàn tay còn có thể thấy tĩnh mạch màu xanh dương. Trong phòng khách nhất thời tiếng động, tôi do dự biết có nên tiến lên hóa giải bầu khí trầm mặc đó hay . , đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp phải cục diện này. Nhà chúng tôi mặc dù Trà xanh và Mộ Viến đều tĩnh tâm, nhưng cũng rất ít khi nảy ra xung đột với Dịch Bách Sanh, chứ đừng chi là cãi vã nghiêm trọng như thế.
"Con . . . . . Vẫn còn oán trách cha?", chú Lâm thở dài, giọng cũng thấp mấy phần, vang lên trong khí tĩnh lặng.
Cola lập tức đáp lại, chỉ là trầm mặc ngồi đó. Nhưng giờ phút này, trông cậu ấy chẳng khác nào đứa trẻ bị thương, đôi môi mím chặt cũng mơ hồ phát run.
Tay tôi đặt khung cửa cũng từ từ run rẩy, tâm cũng như bị lực lượng vô hình thắt chặt lại.
Có phải Cola cũng có rất nhiều uất ức, rất nhiều chuyện vui hay ? Tuy nhiên cho tới bây giờ, cậu ấy đều biểu ra, lúc nào cũng nuông chiều, thay tôi giải quyết phiền toái, lo âu. Nhưng lúc bản thân cậu ấy vui vẻ lại luôn chịu đưng mình.
Chú Lâm cũng gì thêm, xoay người rời , lúc nhìn thấy tôi bước chân chợt chậm lại , sau đó nhếch môi nở nụ cười đầy khổ sở.
*
Tôi tới, đứng ở trước mặt Cola, cầm hai tay vùi vào trong mặt của cậu ấy.
Ngón tay lạnh như băng chậm rãi động đậy, xoa xoa gương mặt của tôi, cậu ấy cúi đầu, tựa trán vào trán tôi, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Lông mi của cậu rất dài, ở khoảng cách gần như thế này, chỉ cần hơi rung phất qua trán tôi gây cảm giác ngưa ngứa. Tôi nhắm hai mắt lại, hình như giờ phút này có thể ràng cảm nhận được cảm xúc của người nào đó: "Cola, có thể cho tôi biết tại sao cậu lại vui ?"
Cola rút tay ra, lướt qua bả vai của tôi, từ từ chuyển đến eo, ôm sát tôi vào người mình, cất giọng khàn khàn: "Đồ ngốc, tôi có vui, đấy!".
Giờ phút này, tôi cảm thấy bản thân có chút thất bại.
Là bởi vì tôi đủ thông minh, đủ săn sóc sao? Tại sao ràng là cậu ấy khổ sở như vậy, nhưng lại nguyện ý san sẻ với tôi. Cảm thấy xung quanh người cậu toát ra lạnh lẽo, nên tôi muốn ép buộc cậu ấy. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như thế cũng hề vinh quang giống như người ngoài vẫn tưởng tượng.
Ít nhất Cola phải.
Cậu ấy là con cán bộ chính cống. Ông nội là tư lệnh quân khu, mặc dù bây giờ nghỉ hưu, nhưng vẫn còn có tiếng trong xã hội. Chú Lâm mấy năm trước có quan hệ tốt với gia đình, nhưng sau này cũng từ từ hóa giải, chức vị cũng càng ngày càng cao, thân là Bí thư thành phố nên tự nhiên làm cái gì cũng có nhiều cố kỵ.
Quy củ của nhà họ Lâm rất nghiêm, từ Cola phải tiếp nhận rất nhiều thứ mà mình thích. Trừ phương diện học tập ra, còn có rất nhiều chuyện tuy có hứng thú nhưng lại thể học, làm. Ông bà nội mặc dù cưng chiều, nhưng thái độ làm người, kỹ xảo chuyện, kinh nghiệm trong cuộc sống của cậu hề mơ hồ chút nào.
Cola từ lớn lên trong hoàn cảnh sống nghiêm túc lại trịnh trọng như thế.
Sau lưng của cậu ấy luôn phải cõng gánh nặng, cho dù làm cái gì cũng đều bị chụp mũ là con trai của Bí thư. Từ lúc mới vừa hiểu chuyện cậu hiểu được ý nghĩa của câu " Thân bất do kỷ" là như thế nào.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại, trước đây mỗi khi cậu ấy gây chuyện đến tám chín phần đều mang đến cho chú Lâm ít phiền toái. Cho dù chú Lâm so đo, nhưng dù sao ở phía sau vẫn còn có biết bao ánh mắt soi mói nhìn vào. Chú Lâm . . . . . . Có phải cũng tạo áp lực cho Cola? Ở thời điểm mà tôi biết ?
Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt an tĩnh của cậu ấy, tay cũng từ từ đưa qua bờ vai vững chãi, giọng : " xin lỗi, về sau mặc kệ có chuyện gì, tôi đều ở cùng với cậu, luôn luôn ở chung chỗ, để cậu mình đơn độc ——"
Cola ngồi dậy, đăm đắm nhìn vào mắt tôi, cảm xúc kì lạ nào đó lại bắt đầu khởi động. Cuối cùng lại từ từ rũ mắt xuống, cười, chỉ cười mà lời nào.
Tôi tiến tới hôn lên môi cậu ấy, khi hôn đến động tình, liền từ từ nhắm mắt lại : "Bình thường khó chịu muốn chết, gặp phải chuyện vui cũng tự mình nuốt hết vào trong bụng. Cậu sợ có ngày biến thành chàng bụng bự hay sao? Hay cậu cho rằng mình là Iron Man chắc?"
Con người dù cho cứng rắn đến thế nào nữa cũng có thời điểm yếu ớt.
Hô hấp nóng bỏng của Cola phả lên mặt tôi, khẽ cười, cúi người hôn lên môi tôi cái. Ánh mắt đen nhánh chớp động: "Đồ ngốc, sao có thể để em chịu khổ theo tôi được chứ. Em chỉ cần phụ trách vui vẻ, chuyện khổ sở cứ để mình tôi gánh vác".
Nếu như , tình làm cho trí thông minh của đàn ông tụt giảm, thể nghi ngờ khi nó làm cho thông minh của phụ nữ thành giá trị .
Huống chi là người lý trí như tôi, mải đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt, tôi hoàn toàn mê man, hoàn toàn phân biệt được cái gì là trọng điểm mà bản thân cần chú ý. Lúc này, tôi chỉ nghĩ đến, kiếp này, có thể có người đàn ông yên lặng mình như vậy là chuyện may mắn cỡ nào.
Last edited by a moderator: 1/12/15